1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Nhật ký trưởng thành của Cố nhị tiểu thư - Thập Điểm Hoa Khai

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Nhật Ký trưởng thành của Cố nhị tiểu thư

      Tác giả: Thập Điểm Hoa Khai

      Edit: Nhật Hy

      Thể loại: Cổ đại, trùng sinh

      Giới thiệu
      Sống lại tốt, phụ mẫu có mất sớm.

      Nàng còn là mồ côi mất phụ mẫu như kiếp trước nữa mà trở thành đích nữ an an ổn ổn được Hầu phủ nuông chiều.

      Nhưng hậu quả của việc được sống lại là trượng phu trung khuyển si tình của nàng lại trở thành đứa .


      Nhân vật chính: Cố Hoa Thanh
      Phối hợp diễn: Chu Trường Hằng, Hạ Tân Nhu, Tạ Vân Hạc.
      Last edited: 9/4/17
      1900, Tôm Thỏ, Mãi yêu editor7 others thích bài này.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Éc. Éc. Lợn nhảy hố :)))
      Cầu chào đón :)))
      elpulga94 thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 1: Chu Trường Hằng - Trượng Phu Kiếp Trước Của Cố Hoa Thanh [​IMG]

      Sáng sớm, ánh nắng rạng rỡ xuyên qua bóng cây loang lỗ nhiều màu, men theo đó len vào trong cửa sổ chiếu lên kệ gỗ màu đỏ, liếc nhìn vào bên trong liền thấy tiểu hài tử mặc đồ ngủ bằng gấm nằm chiếc giường màu xanh nhạt.

      Văn ma ma vừa vào, nhìn thấy bóng dáng nho kia quấn lại thành cục liền sủng nịnh cười.

      “Nhị tiểu thư, nên rời giường rồi.” Bà tiến lên đầu giường, bàn tay chạm vào áo ngủ thượng hạng bằng gấm, nhàng .

      “Văn ma ma.” Tiểu nương quấn người trong chăn khẽ gọi, thanh mềm mại, ngọt ngào giống như có thể làm tan chảy trái tim người nghe. Bộ dạng của nàng ước chừng năm sáu tuổi, mái tóc được buộc sơ lại, lác đác nhiều sợi tóc rơi tán loạn giường, làn da nàng trắng như tuyết, ánh mắt xinh đẹp mọng nước, đôi môi khéo léo tinh xảo.

      “Nhị tiểu thư, thời gian còn sớm nữa, nên rửa mặt chải đầu, thay y phục rồi đến chỗ phu nhân dùng điểm tâm.” Thanh Văn ma ma càng thêm ôn nhu, bà chút cũng giống như đối đãi với tiểu hài tử năm sáu tuổi, mà đối đãi với nha đầu mới y y nha nha tập , cái gì cũng biết.

      “Hảo.” Tiểu nương lên tiếng, kéo cái chăn ra chui ra ngoài, hít mạnh chút rồi mới chịu đứng lên.

      Văn ma ma buồn cười thôi, bà ôm nàng ra khỏi chăn, mặt sai nha hoàn đem y phục được ủi nóng từ sớm lên hầu hạ nàng, mặt : “Nhị tiểu thư, người mới có mấy tuổi đầu mà thở dài rồi, là có chuyện gì mất hứng sao?”

      Tiểu nương này tên là Cố Hoa Thanh, năm nay năm tuổi, nhưng ra sống hai mươi hai năm rồi.

      Nàng thở dài là vì mất hứng, thân thể này tuổi còn quá , muốn làm gì cũng đều bất lực. Cái cảm giác phải đối xử với mọi người cương vị là kẻ bề được tốt.

      Nhưng mà nàng cũng thực may mắn.

      Kiếp trước tuy nàng gả cho lang quân như ý, mẹ chồng đối xử với nàng giống như con ruột của bà, nhưng sức khỏe của nàng lại tốt, kết hôn bảy năm mà mãi chưa có con nối dõi. Sau đó vào mùa đông, nàng bất cẩn bị nhiễm phong hàn, lúc đầu vốn để ý, ai ngờ càng ngày bệnh càng nghiêm trọng, nàng mới hai mươi hai tuổi liền mất.

      tại nàng sống lại ba ngày, trở thành tiểu nương năm tuổi. Thân thể tốt nàng sợ, nàng vẫn còn tuổi, có thể chậm rãi điều trị, rồi khi đến tuổi xuất giá, thân thể của nàng trở nên khỏe mạnh.

      Hơn nữa sống lại rất tốt nha, phụ mẫu của nàng tại rất khỏe mạnh.

      Thời điểm trở lại, nàng cứ nghĩ bản thân nằm mơ, dù sao kiếp trước nàng còn , nhưng cũng nhớ ngày giỗ của phụ mẫu

      Lúc đó buổi sáng mùa đông, thời điểm ấy tuyết rơi nhiều, hôm đó là ngày giỗ của ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu (*) nàng, phụ mẫu nàng ra ngoài để tế bái, nhưng lại lường trước được nguy hiểm, bỏ mạng vào hôm ấy.

      Ngày hôm sau nàng mới đến đó, nàng còn nhớ , nàng hỏi bà vú Văn ma ma chuyện gì xảy ra rồi lền khóc tức tưởi. vất vả mới được đến đây, vì cái gì nàng lại đến vào ngày thứ hai sau khi phụ mẫn qua đời. Nàng nghĩ, nếu nàng đến sớm ngày có cơ hội cứu họ rồi a.

      Nàng khóc tê tâm liệt phế, nàng nhớ ngày đó, nương khoác cái áo choàng gấm màu đỏ thẫm, trong tay bưng cái chén đậu đỏ nóng hầm hập, nhân lúc nàng thương tâm há miệng khóc liền kéo nàng qua, đút vào miệng nàng khối đậu đỏ.

      Nàng liền giương miệng cắn bánh đậu đỏ, sững sờ khi nhìn thấy nương, nàng ôm nương chơi đùa khiến nương cười ha ha, ôm nàng hôn hồi lâu mới hỏi nàng vì cái gì lại khóc.

      Tuy chuyện lúc năm tuổi nàng nhớ nhiều lắm, nhưng nàng nhớ tình cảm phụ mẫu nàng rất tốt, bà nội cũng hết sức thương nương, nên khi nương hai mươi tuổi rồi mà chẳng khác gì tiểu nữ nhi, thường xuyên cùng nàng chơi đùa.

      Nghĩ đến ánh mắt trong suốt của nương, lúc nào cũng ôm nàng, cho dù có chút ngượng ngùng nhưng Cố Hoa Thanh vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      Kiếp trước mẹ chồng đối đãi với nàng rất tốt, mẹ chồng nàng cùng nương là bằng hữu, lại là Tề Vương phi cao cao thượng thượng, khi phụ mẫu qua đời, bà nội vì đau lòng đứa con trai duy nhất nên đến mùa xuân, bà cũng ra , bà nội trước lúc lâm chung liền đem nàng phó thác cho Tề Vương phi, từ năm sáu tuổi đến năm hai mươi hai tuổi, từ đứa trẻ trở thành , từ đến phụ nữ, nàng rời khỏi Tề vương phủ.

      Nhưng... Cho dù mẹ chồng có tốt như thế nào nữa, nàng vẫn thường xuyên nhớ đến nương, giờ qua đời, nương còn sống, giống như nàng tưởng tượng, nương vô cùng thương nàng, nếu đây là mơ nàng cũng cao hứng.

      Cố Hoa Thanh đối với bà vú lắc đầu, còn muốn biểu giống như đại nhân, thanh tức giận: " phải, ta muốn rời giường, rất lạnh."

      Văn ma ma thương vuốt ve mái tóc thưa thớt của nàng, cười : "Nhị tiểu thư cần sợ, lát nữa nô tì mặc cho tiểu thư y phục ấm áp, đường ôm nhị tiểu thư đến phòng phu nhân, phu nhân trong phòng đốt địa long, chút cũng lạnh."

      "Cám ơn Văn ma ma." Cố Hoa Thanh ngọt ngào cười tạ ơn.

      Khi xem xét hình dáng của mình trong gương đồng, Cố Hoa Thanh liền cười nổi. Lúc này nàng hề xinh đẹp, vậy còn có chút béo, cứ coi như béo , vì cái gì kiếp trước nàng có đầu tóc dài, bây giờ cư nhiên chỉ còn mấy cọng tóc.

      là gọi người thương tâm mà.

      Hình dạng này, nhìn lúc ghét bỏ ?

      Chu Trường Hằng, là con trai độc nhất của Tề Vương phi, tiểu thế tử trong Tề vương phủ, tương lai được phong thành Tề vương điện hạ. Đương nhiên, cũng là phu quân của Cố Hoa Thanh nàng kiếp trước, từ lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, thập phần thương nhau.

      Nhưng mà, kiếp trước nàng sớm như vậy, Chu Trường Hằng nhất định rất thương tâm !?

      Nghĩ đến kiếp trước, Cố Hoa Thanh nhịn được lại thở dài, vào thời điểm nàng vừa trở lại vì nghĩ như vậy mà hung hăng khóc, nương thấy nàng khóc đến đỏ bừng mắt, hỏi hạ nhân nhưng lại biết nguyên do, liền đem tất cả hạ nhân hầu hạ nàng trong Trúc Cẩm viện trừng phạt.

      Vì thế tại, nàng khó chịu cũng phải nhịn lại, dám tùy ý khóc.

      Bất quá cũng có gì, nàng trở lại, nàng có thể tìm Trường Hằng. Đời này nàng phải sớm bảo dưỡng thân thể, để khi gả cho Trường Hằng, hơi sinh cho ba đứa , bao giờ... để mọi người chê cười có đứa bởi vì phương diện kia thể nữa.

      Kỳ phải phương diện kia Trường Hằng thể đâu, khá lợi hại! Là nàng, là thân thể nàng tốt, lần ngoài ý muốn sinh non, từ đó hoài thai được nữa.

      Cố Hoa Thanh nghĩ vậy liền có chút thương tâm, nhưng cũng đỏ mặt, nàng bây giờ chỉ là tiểu nương, nghĩ muốn chuyện này quá quá sớm!

      Tuy rằng tóc Cố Hoa Thanh tương đối thưa thớt, nhưng Văn ma ma quả rất lợi hại, rất nhanh liền chải thắt tóc cho nàng.

      đỉnh đầu quấn tóc thành hai cánh hoa nho , còn lại để xõa, lộ ra cái trán đầy đặn, cổ đeo chuỗi ngọc trân châu bảo thạch thượng hạng, làn da Cố Hoa Thanh trắng, ánh mắt mọng nước xinh đẹp, miệng hồng nhuận khéo léo, hơn nữa ngày thường lại mập mạp, thoạt nhìn khỏi phải , vô cùng đáng .

      Văn ma ma chuẩn bị cho nàng xong xuôi, liền nhị được mà kiêu ngạo : "Nhị tiểu thư xinh đẹp!"

      Cố Hoa Thanh nhìn vào gương đồng, rất nhanh liền chuyển tầm mắt ra chỗ khác, nàng chút cũng biết rằng bây giờ mình rất xinh đẹp.

      nghĩ ngợi bên ngoài truyền đến hai tiếng thỉnh an của nha hoàn nào đó, rất nhanh tiếng bước chân gần hơn, rèm cửa phòng Cố Hoa Thanh bị nha hoàn đẩy ra, nhường đường cho nho khác vào.

      "Hoa Thanh, muội nhanh lên nha, ta cùng đến gọi ngươi rời giường." Tiểu nương này tuy rằng chỉ lớn hơn Cố Hoa Thanh hai tuổi, nhưng tóc nhiều hơn nàng, đầu tóc đen dày đặc, tuổi còn nhưng thập phần thông minh xinh đẹp, mặt mày có mấy phần giống mẫu thân Cố Hoa Thanh, ôi bóng dáng, đây mới là xinh đẹp."

      Đây là biểu tỷ của Cố Hoa Thanh, nàng tên là Hạ Tân Nhu, có đệ dệ là Ha Tân An, trước mắt hai người họ ở nhờ nhà nàng, Cố Hoa Thanh cảm thấy từ khi sống lại có chút kì quái, kiếp trước nàng gả cho Chu Trường Hằng, ngày đại hôn được Hạ gia tặng lễ vật mới biết đến tồn tại của hai người họ.

      Phụ thân Hạ Tân Nhu là đệ đệ của nương nàng, thời điểm Hạ Tân Nhu được sinh ra nương nàng xuất giá, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cũng mất nên hai nhà còn liên lạc nữa.

      Nhưng nàng hề nghĩ rằng, khi sống lại, ngoại tổ phụ hề mất, mà nương nàng còn đem tỷ đệ Hạ Tân Nhu thu nạp.

      Cố Hoa Thanh biết vị biểu tỷ này như thế nào, nhưng nhiều ngày sống chung, nàng thấy vị biểu tỷ này từ thông minh, có lẽ vì nàng ta biết nàng ta ăn nhờ ở đậu. Tuy rằng kiếp trước ở Tề Vương phủ, nàng được Tề Vương phi thương nhưng dù sao đó phải là nhà nàng, nên trong lòng ít nhiều cũng dó có chút bất an, đối với Hạ Tân Nhu nàng cũng sinh ra vài phần thương tiếc.

      Hạ Tân Nhu tới, nhét lò sưởi vào trong tay Cố Hoa Thanh, muốn nàng ôm nó cho đỡ lạnh, sau đó đánh giá cao thấp nàng phen, vén tóc mai của nàng ra đằng sau rồi liền cười vui vẻ, cầm tay trái nàng kéo ra ngoài.

      "Tốt lắm, Hoa Thanh hôm nay rất được. thôi, chúng ta Ngọc Đường Viện." Ngọc Đường viện là nơi mà nương nàng ở.

      Cố Hoa Thanh thuận theo Hạ Tân Nhu ra ngoài.

      Văn ma ma gọi các nàng lại: "Biểu tiểu thư, nhị tiểu thư bên ngoài rất lạnh, tuyết rơi hai ngày rồi, phía trước đường rất trơn, đề nô tỳ kêu người ôm tiểu thư ."

      Hạ Tân Nhu : "Văn ma ma cần lo lắng, vừa nãy ta tới, bọn hạ nhân chịu khó gom quét sạch tuyết mặt đất rồi. Ngươi yên tâm, ta bảo vệ muội muội, để nàng té."

      mặt Văn ma ma liền lộ ra vẻ khó xử.

      Cố Hoa Thanh tại chỉ là đứa , thời tiết như vậy mà xa phải cố hết sức, nàng tuy là chủ nhân nhưng cũng muốn phải gọi người này người kia tới ôm.

      Nàng vội vàng hướng về phía Văn ma ma cười :: "Văn ma ma, ta cùng biểu tỷ chút, nhưng ta lo lắng đường mệt, bà theo ta, nếu ta mệt bế ta ."

      Sắc mặt Văn ma ma lúc này mới đẹp hơn ít: "Hảo, nô tỳ nhất định theo sát nhị tiểu thư."

      "Nhị" tiểu thư là theo thứ tự sắp xếp trong Hầu phủ. thực tế Hầu gia cùng phu nhân chỉ có đứa là nhị tiểu thư, Phu nhân cùng Hầu gia xem nàng như hòn ngọc quý, cầm tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, nếu nhị tiểu thư mà có chuyện gì xảy ra cho dù tất cả hạ nhân trong phủ có chết cũng đủ để bồi thường.

      Văn ma ma dấu vết liếc nhìn Hạ Tân Nhu cái rồi đem cái áo choàng phủ thêm cho Cố Hoa Thanh, sau đó dẫn theo hai nha hoàn, ba người vây quay hai tiểu nương cẩn thận mới mở cửa bước ra.

      (*) Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu: Ông ngoại, bà ngoại.
      linhdiep17, 1900, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 2: Viên Cầu Nghĩ Đến Trường Hằng Biểu Ca Sao?


      Tuổi của Cố Hoa Thanh còn quá , tuy rằng tuyết đường được hạ nhân dọn sạch , khí trời cũng có rét buốt, nhưng mặc nhiều xiêm y như vậy, thời điểm được nửa đường Cố Hoa Thanh vẫn phải nhờ Văn ma ma giúp đỡ.

      Văn ma ma cười tủm tỉm ôm lấy nàng, lập tức bước nhanh như bay về phía trước. Cố Hoa Thanh quay đầu nhìn thấy biểu tỷ bị bỏ xa.

      Nàng có chút thích Văn ma ma này ra vẻ ta đây, tuy rằng Văn ma ma đối đãi với nàng rất tốt, nhưng Văn ma ma lại nghi ngờ, dò xét biểu tỷ nên nàng mới mất hứng. Dù sao biểu tỷ cũng là thân thích của nàng, biểu tỷ đến đây ở liền bị đám hạ nhân đối xử như vậy, đừng biểu tỷ cao hứng, ngay cả chính nương nếu biết cũng vui nổi.

      Nàng vươn tay vỗ vai Văn ma ma hai cái.

      Văn ma ma vẫn ngừng, bà như có như với nàng: "Làm sao nhị tiểu thư? Là lạnh phải , người đừng gấp, nô tì lập tức nhanh."

      Cố Hoa Thanh muốn làm cho người ngoài biết, đè thấp thanh, nghiêm túc bên tai Văn ma ma: “Ngươi quá nhanh rồi, biểu tỷ bị bỏ lại rất xa."

      Tiểu nữ nhi năm tuổi vang lên thanh tức giận, nhưng lại khóc nháo nên mọi người hề biết nàng mất hứng. Văn ma ma nghe nàng liền cười khẽ tiếng, quật cường lôi hai nha hoàn hầu hạ bước nhanh hơn.

      "Nhị tiểu thư đừng lo lắng, biểu tiểu thư cũng có nha hoàn và bà vú, nếu mệt tự nhiên có người ôm nàng ta thôi." Văn ma ma "Nhưng mà người thân thể từ yếu ớt, thể ra ngoài gió lạnh, phải nhanh vào trong nhà mới được."

      Kiếp trước thân thể nàng nhu nhược như vậy, bà vú nái gì cũng làm cho nàng, từ nàng liền được bảo dưỡng thân thể, nhưng càng bảo dưỡng thân thể nàng càng yếu . Sau nay Trường Hằng phải rèn luyện nên kéo nàng theo, quả sức khỏe của nàng yếu đến mức kinh người.

      Mới vừa rồi đoạn ngắn, tuy có chút mệt nhưng cũng ra mồ hôi, trời lạnh lắm. Hơn nữa Cố Hoa Thanh cảm thấy tới lui rèn luyện sức khỏe như vậy cũng tốt.

      Nàng vương cánh tay béo béo của mình vỗ vai Văn ma ma, : "Văn ma ma, chậm chút, chờ biểu tỷ."

      Văn ma ma thấy thiên hạ trong Hầu phủ phụng phịu, ánh mắt Cố Hoa Thanh bình tĩnh nhưng mang lại cho bà cảm giác sợ hãi. Bà muốn nhanh chóng đến Ngọc Đường viện, há miệng ra định gì đó nhưng cuối cùng ngậm lại, dừng cước bộ.

      Hạ Tân Nhu rốt cục cũng chạy lên, khuôn mặt nhắn bị gió thổi lạnh, do chạy đường dài nên gương mặt đỏ bừng. Nàng ngọt ngào cười nhìn Cố Hoa Thanh được Mã ma ma ôm trong ngực: " thôi Hoa Thanh, thực ra muội cần chờ ta đâu."

      Cố Hoa Thanh dựa vào vai Văn ma ma, hướng về phía Hạ Tân Nhu cười.

      Khi vào Ngọc Đường viện nàng liền được nha hoàn đến đón, tới giữa nhà nha hoàn kéo chiếc rèm ra, bế Cố Hoa Thanh từ trong tay Mã ma ma ôm vào phòng.

      Trong phòng được đốt địa long và cắm đầy hoa mai, tỏa ra hương thơm ấm áp, Cố Hoa Thanh bước vào trong, nhịn được hít sâu hơi, đây là phòng của nương, là hương vị của nương.

      Lúc này, Hầu gia Cố Vĩnh Kiệt nghe thấy tiếng động liền kéo phu nhân Hạ thị ra ngoài.

      Cố Hoa Thanh thấy Hạ thị, nàng mở cánh tay ra : "Nương!"

      Hạ thị nhìn nàng cái rồi liếc nhìn sang Hạ Tân Nhu, sau đó lại nhìn nàng nhưng có đến ôm nàng, bà chỉ cười : "Nha đầu này, con cùng biểu tỷ đến đây, con được bế còn biểu tỷ lại tự mình , vào trong phòng con lại còn đòi ôm nữa."

      Cố Hoa Thanh le lưỡi cười, chạy chậm hai bước đến ôm lấy Hạ thị.

      "Con là nha đầu, nương thích con sao?" Nàng ngửa đầu hỏi.

      Hạ thị nở nụ cười, muốn chuyện Cố Vĩnh Kiệt xoay người, đem nàng phen bế lên.

      hôn hai má của Cố Hoa Thanh rồi sủng nịch : "Phụ thân thích, mặc kệ con có phải là nha đầu hay , có phải là viên cầu hay phụ thân cũng thích."

      Sau khi Cố Hoa Thanh sống lại, nàng mới biết ra ngày xưa phụ thân gọi nàng là viên cầu. Viên cầu, cũng phải là đúng, nàng mập mạp tròn vo, cái tên đúng với tình hình, nhưng mà quả thực rất khó nghe nha.

      Cố Hoa Thanh oán niệm nhìn Hạ thị, bởi vì nhũ danh này là do Hạ thị khởi xướng nha.

      Lúc Hạ thị chưa lấy chồng, nàng chính là hòn ngọc quý tay phụ mẫu, phụ thân nàng là Thành Quốc Công nên từ nàng là kim tôn ngọc quý, được đối đãi như công chúa, lớn lên trong vô vàn sủng ái. Tới khi xuất giá, nàng gặp Cố Vĩnh Kiệt toàn tâm toàn ý nàng, cưng chiều nàng đến tận trời, Cố lão phu nhân hiền lành thân thiết. Cho nên từ khi Hạ thị còn , cho đến bây giờ làm Hầu phủ phu nhân, căn bản ai dám gây chuyện với nàng, nên tâm tính nàng như tiểu hài tử vậy, hề thay đổi.

      Ví như lúc này, khi thấy Cố Hoa Thanh nhìn mình, nàng làm mặt quỷ rồi : "Nương cũng thích, mặc kệ con tròn hay méo nương đều thích."

      Cố Hoa Thanh trầm mặt chút, nàng bây giờ ghét bỏ bản thân béo, nương còn chê cười nàng. Nàng ôm phụ thân, méo miệng làm nũng: "Phụ thân, con muốn ăn điểm tâm nữa."

      Cố Vĩnh Kiệt nhìn thê tử tinh thần phấn chấn đáng , nhưng cũng đau lòng con , ôm Cố Hoa Thanh lên hướng về phía nương tử lắc đầu: " có việc gì, con đừng nghe nương con bậy, tròn tròn mới đáng ."

      Cố Hoa Thanh bỗng nhiên nối lên tâm tư chơi đùa, quay đầu nhìn Hạ thị rồi hỏi Cố Vĩnh Kiệt: "Phụ thân, người xem, nương đẹp hay là con đẹp?"

      Hạ thị vừa nghe lời này cũng nhìn về phía Cố Vĩnh Kiệt.

      bên là thê tử, bên là nữ nhi, nghiêng về phía người nào Cố Vĩnh Kiệt cũng có kết quả tốt, thê tử trừng mắt, nữ nhi nghiêm mặt, rằng thể qua loa cả hai người đẹp giống nhau a.

      Lúc này đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, là Hạ Tân Nhu nhìn sang bên này, ánh mắt sáng lên nở nụ cười.

      Cố Vĩnh Kiệt vội : "Hai mẹ con để Hạ Tân Nhu chê cười rồi, ăn cơm ăn cơm, đừng để đói bụng, Tân Nhu cùng Tân An vào ăn."

      ra là Hạ Tân An cũng được hạ nhân ôm lại đây.

      Hạ Tân An cùng Cố Hoa Thanh bằng tuổi nhau, chẳng qua Cố Hoa Thanh sinh tháng hai, Hạ Tân An sinh tháng năm nên phải gọi Cố Hoa Thanh là biểu tỷ. Nhìn thấy Hạ Tân An, Cố Hoa Thanh gây sức ép cho phụ thân nữa, mà trèo từ người phụ thân xuống, chạy đến kéo Hạ Tân An "Biểu đệ hôm qua ngủ ngon giấc ? Có đói bụng ?"

      Hạ Tân An là tiểu hài tử nên cái gì cũng biết, chưa kịp để Hạ Tân Nhu lên tiếng bắt lấy tay Cố Hoa Thanh, có chút ủy khuất : "Đói bụng, đói bụng, bởi vì biểu tỷ mãi chưa rời giường, nếu Tân An được ăn điểm tâm từ sớm rồi."

      Cố Hoa Thanh bất đắc dĩ, ai nàng mãi chưa rời giường nha, cơ hồ mỗi buổi sáng, mặc kệ lúc nào nàng đứng lên đều bị người ta trêu ghẹo hồi.

      Hạ thị tới kéo Hạ Tân An : "Là biểu tỷ chịu rời giường sớm, để cho Tân An của chúng ta đói bụng rồi. Đến đến đến, gọi người đem điểm tâm bánh bao thịt bò con thích ăn nhất nha."

      Dùng điểm tâm xong, năm người nhà liền đến Vĩnh An đường thỉnh an lão phu nhân.

      Cố Hoa Thanh tự nhiên là nữ nhi được Cố Vĩnh Kiệt sủng ái ôm vào trong lòng, Hạ thị ôm Hạ Tân Nhu, Hạ Tân An đáng thương được hạ nhân bế.

      Cố Hoa Thanh dựa vào lòng ngực ấm áp, dễ chịu của phụ thân, lại nhớ đến Chu Trường Hằng.

      Lúc ấy buổi sáng ăn cơm xong, Chu Trường Hằng luôn lôi kéo nàng đến chỗ mẹ chồng, mặt vì tận hiếu, mặt khác chính là cho nàng lại lại rèn luyện sức khỏe, lúc ấy thân thể của nàng cũng tốt, chỉ được vài bước.

      Khi đó bọn họ có đứa , hai người liền lôi kéo nhau đến hoa viên, rồi đến chính viện của Vương phi, lộ trình so với bây giờ sai biệt lắm, khoảng hai khắc.

      Nghĩ đến Chu Trường Hằng, Hoa Thanh khỏi thở dài, nàng sống lại ba ngày, nhưng lại có cơ hội gặp Chu Trường Hằng, có cơ hồi gặp mẹ chồng.

      "Phụ thân, biểu khi nào mới dẫn Trường Hằng biểu ca đến chơi nha?" Nàng hỏi: "Chúng ta có thể mời biểu cùng Trường Hằng biểu ca đến nhà mình làm khách ?"

      Mẹ chồng Tề Vương phi chỉ là bạn tốt của nương, mà còn là cháu của bà nội, cho nên tính ra tại nàng cũng phải gọi mẹ chồng tiếng biểu .

      Cố Vĩnh Kiệt vốn nghe Hạ thị cùng Hạ Tân Nhu trò chuyện ở phía trước nên nhất thời phải ứng trước câu của Cố Hoa Thanh, dừng chút mới hỏi lại: "Viên cầu nhớ Trường Hằng biểu ca sao?"

      Cố Hoa Thanh gật đầu, Hạ thị nghe hai phụ tử chuyện với nhau liền dừng cước bộ, chờ hai người họ lên mới hỏi: "Gần cuối năm rồi, những ngày này nàng ấy vốn có thời gian rảnh đâu. Nhưng mà quan hệ của thiếp với nàng ta tốt lắm, qua năm sau hai nhà cùng Đông Sơn tự xem hoa mai , nghe hoa ở đó rất đẹp. Hầu gia, chàng cũng với thiếp xem ."

      Cố Vĩnh Kiệt lắc đầu cự tuyệt "Hai mẹ con nàng , ta còn có việc, được." Tiểu thê tử tựa hồ có chút mất mát, nhìn bộ dáng mất hứng của nàng vội : "Như vậy , lần tới ta cùng với nàng. Lần này nàng cùng Tề vương phi trước, nếu có ta cùng chẳng phải có chút khó chịu sao?"

      Kiếp trước Chu Trường Hằng được phá lệ phong làm Tề Vương, bởi vì khi còn rất , phụ thân Tề Vương Chu của liền xuất trận. Hàng năm chỉ có khoảng thời gian giữa thu và lễ mừng năm mới, phụ thân mới có thể quay về Vương phủ, nhưng cũng thể ở cùng Tề Vương phi, bởi vì phụ thân chỉ được ở ngày liền rời .

      Đời trước Cố Hoa Thanh đau lòng mẹ chồng, nghe Chu Trường Hằng mới hai tuổi Tề Vương liền xuất trận, lúc ấy mẹ chồng chỉ mới mười tám tuổi. Mười tám tuổi, rồi đến ba mươi chín tuổi, trước khi nàng chết, mẹ chồng vẫn mình như vậy.

      Những năm đó, nữ nhân bị đối xử hà khắc như vậy, mẹ chồng vì lo lắng cho Chu Trường Hằng nên chỉ có thể ủy khuất bản thân.

      Đời trước Cố Hoa Thanh cùng Chu Trường Hằng thuận hiếu nàng. Còn đời này, Cố Hoa Thanh ngoài muốn thuận hiếu nàng, còn muốn sinh cho nàng hai tiểu bảo bối đáng .
      linhdiep17, Tiểu Ưu Nhi, 19002 others thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 3: Cố Hoa Thanh Nho Có Chút Hương Vị


      Đoàn người vừa đến trước cửa Vĩnh An đường của Cố lão phu nhân liền nghe bên trong vang lên tiếng cười liên tục...

      Nha đầu, bà tử ân cần đến nghênh đón Cố Vĩnh Kiệt cùng Hạ thị vào. Đại thúc Cố Hằng cùng thê tử Tào thị, Tam thúc Cố Chiêu cùng thê tử Phí thị đều đem con cái vây quanh Cố lão phu nhân, biết Tam thẩm Phí thị gì mà Cố lão phu nhân lại cười đùa toe toét.

      "Bà nội." Cố Hoa Thanh hô tiếng, nàng từ trong lòng Cố Vĩnh Kiệt trượt xuống dưới, tuy còn tuổi nhưng nàng đối với Cố lão phu nhân rất lễ phép. "Hoa Thanh đến thỉnh an bà nội."

      Cố lão phu nhân chỉ có đứa con trai và đứa con , con lấy chồng xa, mỗi năm chỉ về lần. Bên cạnh chỉ có con trai ruột Cố Vĩnh Kiệt, cho nên bà đối đãi với con dâu rất hòa thuận, nhưng người chiếm được thương của bà nhất chính là cháu Cố Hoa Thanh.

      "Ôi chao, Hoa Thanh đến rồi này!" Thấy Cố Hoa Thanh, nụ cười mặt Cố lão phu nhân càng sâu thêm, bà hướng đến nàng : "Đến đến đến, nhanh lại chỗ bà nội."

      Cố Hoa Thanh đứng thẳng dậy rồi đến đó.

      Cố lão phu nhân tay bế nàng vào trong lòng, lại sờ sờ mặt nàng, hỏi han ân cần lúc lâu mới buông Cố Hoa Thanh ra. Cố Hoa Thanh quy củ ở phía sau phụ mẫu thỉnh an bà.

      Hạ Tân Nhu cùng Hạ Tân An tuy rằng cùng đến đây, nhưng cũng chỉ có thể chờ mọi người ra mắt xong mới có thể tiến đến chỗ Cố lão phu nhân thỉnh an. Sau đó, Hạ Tân Nhu lặng lẽ đứng bên cạnh Cố Hoa Thanh, Hạ Tân An theo Hạ thị.

      Cố Hoa Thanh đứng trước mặt Cố lão phu nhân.

      Kiếp trước nàng vô cùng hối hận, vì sau khi phụ mẫu qua đời, nàng ở cùng bà nội nhưng lại hề an ủi bà. Nếu khi đó nàng lớn hơn chút, đừng vì thấy phụ mẫu mà khóc nháo ngớt có lẽ bà nội sớm như vậy.

      Phí thị chào Hạ Thị tiếng Nhị tẩu, Hạ thị liền cười hỏi Cố lão phu nhân. "Nương, mới vừa rồi mọi người chuyện gì vui vậy?"

      Ba chị em dâu này nhìn từ bên ngoài vào rất hòa thuận, chút hiềm khích. Nhưng ra Tào thị cùng Phí thị ngầm so tài với nhau, nhiệt tình lấy lòng Cố lão phu nhân, lấy lòng Hạ thị.

      Lúc này, đợi Cố lão phu nhân lên tiếng, Tào thị mở miệng. "Huấn Phương, chúng ta về Tề vương phi, bây giờ gần cuối năm, hôm nay Tề Vương phi phái người đưa quà tết đến. Nương lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn có chuỗi Phật tốt nhất, lần này Tề Vương phi đưa tới, cháu hiếu thuận như vậy, nương đương nhiên là cao hứng.”

      Khuê danh của Hạ thị là Huấn Phương, trường hợp chị em dâu thân thiết đến mức có thể gọi khuê danh rất ít.

      Kỳ Đại thẩm Tào thị này phải là nữ nhân xấu, kiếp trước sau khi phụ mẫu nàng qua đời, Đại thúc kế thừa tước vị An Bình Hầu, vị Đại thẩm này đối đãi với nàng rất tốt. Mặc kệ là tâm hay vì sợ ảnh hưởng đến thanh danh, nhưng khi nàng đến Tề Vương phủ ở, vị Đại thẩm này hằng năm đều gửi cho nàng vài thứ đồ ăn, đồ dùng, thậm chí những đồ vật linh tinh cũng là đồ tốt.

      Nhưng Tào thị làm sao bằng Tề Vương phi, cháu của bà nội.

      Đối với bà nội mà , Tào thị chỉ là con dâu của người vợ kế mà thôi, thể so sánh với cháu ruột của bà, huống chỉ từ bà nội thương nàng và Tề vương phi như thế!

      Tào thị như vậy, Phí thị cũng cam lòng bị bỏ lại phía sau, vui vẻ : "Nương đâu chỉ vui vì được cháu hiếu thuận thôi a, người còn có con trai con , từ con dâu đến con cháu, người nào hiếu thuận?"

      Cố lão phu nhân cười ha hả. "Đúng vậy, các con đều hiếu thuận, đều là phúc khí của ta lớn."

      Hạ thị tuy rằng giống như Tào thị cùng Phí thị hao tốn tâm tư, nàng cần lấy lòng Cố lão phu nhân, nhưng mỗi lời nàng ra đều rất dễ nghe.

      "Nương, lời này của người làm cho con dâu cảm thấy vô cùng khó khăn! Quà tặng trong ngày lễ này con dâu phải hảo hảo xem lại mới được." Hạ thị bày ra bộ dáng bị ủy khuất. "Nếu làm như vậy, con dâu bị cho là hiếu thuận, đây chính là thể minh oan."

      câu này liền đem mọi người trong phòng nở nụ cười, làm cho ba nam nhân chuyện ở cách vách đều hướng về bên này nhìn xem.

      Cố Hoa Thanh hứng thú với Cố lão phu nhân: "Tổ mẫu, con vẽ cho người bức tranh , tranh cây hoa lan được ?"

      ", tiểu cầu của chúng ta hiếu thuận, làm cho nương cảm thấy thể diện!" Hạ thị vẻ mặt tự hào .

      Cố lão phu nhân cũng cười, đứa bé mới năm tuổi, ai có thể nhìn bức tranh nàng vẽ mà rằng tranh đẹp ? Đơn giản nha đầu này có tâm, biết bà thích cái gì, chứng minh nha đầu này trong lòng có bà nội nó.

      "Cháu của bà nội hiếu thuận, ngoan!" Cố lão phu nhân ôm Cố Hoa Thanh, hôn hai má nàng, bộ dạng bà muốn bao nhiêu tự hào liền có bấy nhiêu.

      Tào thị cùng Phí thị thấy vậy liền kéo con lại, dặn dò các nàng học tập Cố Hoa Thanh, tự làm lễ vật tặng.

      Cố Hoa Hân lớn hơn Cố Hoa Thanh hai tuổi, sinh cùng năm với Hạ Tân Nhu, sắp thành . Nàng thoải mái : "Con tặng cho bà nội khăn tay thêu hoa lan."

      Con của Tam thẩm - Cố Hoa Vân hơn Cố Hoa Thanh tuổi, nàng được Cố Chiêu cùng Phí thị nuông chiều, giớ phút này liền tức giận : "Con đem bánh đậu mà phụ thân trộm mua cho con, toàn bộ đều cho bà nội ăn."

      Mọi người trong phòng vì câu này mà cười ha hả, Cố lão phu nhân cười sắp ra nước mắt, mặt lấy khăn lau khóe mắt, mặt với Chu ma ma, ", đem quà tết Tề Vương phi tặng lại đây, để cho bọn họ mang về."

      Nhìn cả phòng đầy quà tết, thậm chí cũng có phần của Hạ Tân Nhu và Hạ Tân An, Cố Hoa Thanh liền nhịn được có chút đắc ý, kiếp trước nàng vô cùng bái phục mẹ chồng. Bà chỉ ngậm đắng nuốt cay, trải qua sương gió nuôi lớn Chu Trường Hằng mà còn rất biết làm người, cả kinh thành ai biết Tề Vương phi là người hiền lành thiện lương.

      Chỉ là kiếp trước thân thể nàng tốt, thể ra ngoài giao thiệp, cho nên thể theo mẹ chồng học tập thái độ xử của bà. Đời này, nàng muốn học, mẫu thân của nàng đơn thuần như thế nên khẳng định học được, nhưng Tam thẩm cũng tồi, bà nội cũng rất lợi hại.

      Cố Hoa Thanh ôm cánh tay Cố lão phu nhân cười, quyết định lần này phải học tập bà nội tốt, đem dưỡng thân thể tốt, để về sau có thể xã giao.

      Cố lão phu nhân lớn tuổi, thể chơi đùa mãi được, nhiều đứa như vậy, bà cảm thấy hơi đau đầu. Vì thế chờ sau khi phân quà tết xong xuôi liền phất tay cho mọi người trở về.

      Cố Hoa Thanh vẫn muốn ở lại bồi bà nội nhưng được, nàng trở lại ngực của Cố Vĩnh Kiệt.

      Cố Vĩnh Kiệt ôm nàng ra khỏi Vĩnh An đường về Ngọc Đường viện, nghỉ ngơi chút nào liền cấp tốc đến nha môn làm việc

      Hạ thị tay kéo Hạ Tân An, tay kéo Hạ Tân Nhu, Cố Hoa Thanh được Thái Hà bế trở về phòng.

      Quà tết của Tề Vương phi đều được bày toàn bộ giường La Hán, có hai tấm vải màu tối, dùng để may quần áo cho Cố Vĩnh Kiệt. Còn màu vàng nhạt với xanh nhạt dùng để may quần áo cho Hạ thị. Tấm vải màu xanh nhạt hảo hạng này, nàng nghe trong kinh thành chỉ có mười cái, trong đó năm cái bị đem vào cung, biết vì sao mẹ chồng lại có cái tặng cho nương.

      Hạ thị trong lòng cao hứng, ôm lấy tấm vải chạy vào trong phòng, đứng trước gương khoa tay múa chân.

      Ánh mắt Cố Hoa Thanh đỏ lên.

      Trong tay nàng ôm cái hộp nho , nhưng bên trong hộp lại chứa ít đồ vật, những bông hoa đầy màu sắc, quần áo lụa dáng vẻ khác nhau, hai chuỗi ngọc bảo thạch thượng hạng, bộ vòng tay tinh xảo bé, còn có tiểu hà bao được khéo léo may hình con thỏ .

      Nàng mím môi, hít hít cái mũi thu lại nước mắt, mẹ chồng gửi cho mọi người trong phủ hai cái cho có, nhưng lại đưa cho nàng đủ thứ, đủ loại kiểu dáng, nghĩ đến nàng thích cái gì liền đứa tới cái đó.

      Nàng hướng mắt về cái hộp, Thái Hà liền lập tức hỏi: "Nhị tiểu thư, người muốn nhìn sao?"

      Cố Hoa Thanh liền gật đầu, Thái Hà giúp nàng mở ra, khi nhìn thấy đồ bên trong liền kinh ngạc kêu lên. "Nha, những bộ váy xinh đẹp."

      Cố Hoa Thanh chìa tay ra phía trước, cầm lấy bộ đồ màu đỏ thẫm, bên thêu hoa mẫu đơn phần tinh xảo, nàng quay sang nhìn cái váy mà Thái Hà tán thưởng, đó là cái váy màu trắng có tám lớp, bên ngoài choàng lớp vải màu vàng, nghĩ đến khi mặc vào rất đẹp.

      Nhưng Cố Hoa Thanh rất cảm động, vì nàng phát , hai cái váy này là do Tề Vương phi đích thân may. Tuy ngày thường mẹ chồng có việc gì làm, nhưng gần cuối năm mẹ chồng bận hơn nương rất nhiều, thế mà lại giành thời gian may quần áo cho nàng, nhất định phải thức rất nhiều đêm.

      Nước mắt nhịn lâu như vậy liền rớt xuống.

      Thái Hà có phát Cố Hoa Thanh khóc, nàng ta cẩn thận vuốt cái váy kia.

      Hạ Tân Nhu cũng bị cái váy hấp dẫn mà đến gần, nàng vươn tay bé sờ sờ váy, sau đó lấy cái váy ướm thử lên người, khoa tay múa chân lúc mới để lại giường La Hán.

      " là đẹp mắt, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cái váy đẹp như vậy." Hạ Tân Nhu , giọng nàng đầy hâm mộ. "Hoa Thanh, cái váy này buộc chặt phần eo, đến khi ngươi bảy tám tuổi hẳn có thể mặc."

      Cố Hoa Thanh gật đầu, sau đó lau khóe mắt, nàng cười rồi ôm cái váy trong ngực. "Biểu đối với ta tốt!" Nàng quay đầu nhìn vào trong phòng : "Nương, năm nay con muốn đến Tề Vương phủ, con muốn chúc tết biểu ."

      Hạ thị khoa tay múa chân lúc sau mới cảm thấy thỏa mãn, nàng tiêu sái ra nhìn Cố Hoa Thanh, thấy trong lòng Cố Hoa Thanh ôm cái váy liền cười : "Tốt, cám ơn biểu của con, biểu làm cho con cái váy đẹp."

      Hạ Tân Nhu gật đầu chen vào . "Đúng vậy, rất đẹp, con đời này thấy đây là cái váy đẹp nhất."

      Hạ thị nghe lời này liền nhìn Hạ Tân Nhu cái, rồi sờ đầu nàng ta, trìu mến . "Con xem, cũng lấy vải dệt, làm cho con cái váy mặc vào ngày xuân."

      Hạ thị lại : "Con phải cũng có miếng vải sao, làm váy cho."

      Cố Hoa Thanh nho có chút hương vị, giống như nương đối với biểu tỷ tốt hơn chút...

      Hạ Tân Nhu giọng : ", con cần, Tề Vương phi cũng tặng cho con vải dệt màu hồng tốt lắm. Người làm váy cho biểu muội ."

      Hạ thị đồng ý. "Như vậy làm sao được, tiểu cầu cái váy mới, con cũng phải có. Về sau có vải dệt tốt, làm cho con cùng tiểu cầu mấy cái váy giống nhau, cho hai con mặc ra ngoài, người khác biết các con là tỷ muội tốt."

      Hạ thị vụng trộm liếc Cố Hoa Thanh cái.

      Cố Hoa Thanh làm sao có thể cùng "Tiểu nương" so đo, nàng gật đầu cười : "Vậy được rồi, con cùng biểu tỷ mặc đồ giống nhau."
      linhdiep17, Tiểu Ưu Nhi, 19004 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :