1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Hành trình cưng chiều thê tử - Kỳ Dung

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 9: Nàng phải là thê tử của ta

      Nửa câu sau của Chiêu Nhi như búa tạ đánh lên đầu Tạ Sơ Thần, khiến tâm tình nàng ấy thay đổi 180 độ, từ vui đến quên cả trời đất chuyển sang kinh hoảng tột độ, sắc mặt trắng bệch, nàng ấy cà lăm hỏi: “ Vậy, vậy... phu quân, chàng... phản ứng ra sao?”

      Nhớ tới hành động mất mặt tối qua của Tạ Sơ Thần, Chiêu Nhi trợn trắng mắt nhìn nàng ấy, : “ Nếu là , làm gì, Tiêu thiếu gia đương nhiên rất tức giận, cậu ấy xoay người bỏ , còn chừng nào sức khoẻ tốt lên mau chóng cuốn gói về Tạ gia. Tiểu thư , chúng ta trở về ... tại người kẻ dưới Tiêu gia ai nấy đều chê cười mặt dày mày dạn muốn gả cho Tiêu thiếu gia , cứ để họ bàn ra tán vào như vậy, đợi đến lúc mọi chuyện truyền ra ngoài ảnh hưởng tốt tới danh tiếng của tiểu thư ! ”

      Tối qua sau khi Tiêu Vãn ăn tráng miệng chán chê, nhìn Tạ Sơ Thần y phục chỉnh tề, phía dưới ướt đẫm, lòng nảy sinh áy náy, tự biết mình vô liêm sỉ lợi dụng lúc người ta hồ đồ, vốn dĩ bế Tạ Sơ Thần vào phòng, dự tính chạy tìm bộ y phục sạch thay cho nàng ấy, sau lại xúc động thoa thuốc cho nàng ấy, thừa dịp nàng ấy ngủ say bộc lộ những tâm chất chứa trong lòng, sau đó mệt quá ngủ thiếp . Tới giờ Mẹo tỉnh dậy, cuống cuống chạy về phòng tân hôn của và Quý Thư Mặc, lục tìm bộ y phục mà cho là đẹp nhất, sau đó quay lại thay cho Tạ Sơ Thần.

      Hai chủ tớ bên này nhắc về Tiêu Vãn, biết Tiêu Vãn chuyện với phụ thân mà tâm bay đến Ỷ Hà cư. Nghĩ đến Tạ Sơ Thần, khoé môi Tiêu Vãn nhếch lên vòng cung, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Tạ Sơ Thần khi ngủ rất ngoan, cứ như đứa trẻ , mặc muốn làm gì làm. Có lẽ trong nội tâm nàng ấy kháng cự Tiêu Vãn đụng chạm, điều này hoàn toàn khác xa với Quý Thư Mặc hiểu sao làm cho Tiêu Vãn rất hạnh phúc. Cảm giác như khi mình bị thế giới hắt hủi vẫn có người luôn ở bên, tin tưởng mình vô điều kiện.

      Vân Yên đứng bên, ánh mắt bực bội như có như liếc xéo chủ tử mình.

      Mô phật. Tối qua bị nha đầu Chiêu Nhi hành hạ tinh thần, gần tới giờ Sửu mới đặt lưng xuống giường ngủ. Mới tán chuyện với Chu Công chưa được hai canh giờ, bị cái tên thiếu gia vô lương tâm nào đó xồng xộc đẩy cửa phòng , kéo trong ổ chăn vào phòng tân hôn, ra lệnh “Bằng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải lôi được cái đống bùi nhùi đỏ chét dưới đất lên giường ”, còn mình lăng xăng chạy đông chạy tây, lôi hết các bộ y phục xinh xắn mà cất công chọn lựa cho tân nương tử của mình, hết lầm bầm chê “cái này xấu hết ” than “cái này dung tục quá, hợp với nàng”... mình diễn trò đành còn kéo vào cuộc, bắt cho ý kiến này nọ lọ chai. Quá trình kiểm duyệt sản phẩm mất gần hết cả canh giờ. Sau khi tìm được bô y phục vừa ý, cậu ta để lại câu: “Ở đây trông chừng Quý tiểu thư, nô tỳ nàng ta có đòi vào hầu nàng ta rửa mặt chải đầu ... ngươi tự xử”, quăng cho câu đó xong, chạy biến.

      Tự xử? Tự xử là tự xử thế nào đây? Vợ cậu chứ bộ vợ tôi à?

      May cho Vân Yên , từ sau khi sau khi bóng lưng Tiêu Vãn vừa khuất, Vân Yên gục đầu xuống bàn ngáy pho pho mạch đến khi Tiêu Vãn về lại phòng tân hôn của , nương tình đá tên thư đồng kiêm thị vệ ra cửa ngồi ngủ tiếp, vẫn chẳng có con ma nào đòi vào hầu Quý Thư Mặc rửa mặt chải đầu . Người làm Tiêu gia quả nhiên khéo hiểu lòng chủ tử. Biết tân hôn, tân làng và tân nương cần nhiều thời gian bồi đắp tình cảm nên ai nấy cũng tranh thủ bồi đắp tình cảm với Chu công.

      Trong khi Tiêu Vãn y y ngọt ngào đủ kiểu, Vân Yên cay đắng cho “khổ cho cái số được nhiều người tin tưởng quá” của mình, trong lòng Chiêu Nhi thầm tính toán: Máu có thể rơi, đầu có thể đổ, nhưng tiểu thư đời này chỉ có , quyết chí phải bảo vệ tiểu thư. Nhất định để tiểu thư bị cái tên thiếu gia xấu xa này lừa!

      Tuy Chiêu Nhi tận mắt chứng kiến Tiêu Vãn nhu tình chăm sóc Tạ Sơ Thần, còn tự mình hầu hạ Tạ Sơ Thần thay áo. Cái loại đại thiếu gia từ trà đưa tận tay, cơm dâng tận miệng cơm dâng tận miệng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc chắn đây là lần đầu tiên chăm sóc người khác. Nhìn kìa, có tròng váy vào thôi mà cũng tròng ngược, phải xoay ngang xoay dọc, trở tới trở lui hai ba bận , mồ hôi ròng ròng trán, tất nhiên là trán rồi, nếu làm dơ tiểu thư nhà bà, bà đây cho quyền xuống chào hỏi với Diêm vương.

      Chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Vãn bên ngoài phong lưu có tiếng, bây giờ còn sáng cưới chính thất, tối lại ôm ấp tiểu thư nhà nàng, thái độ như trân bảo, trong lòng Chiêu Nhi liền cảm thấy khinh thường, có thể chán ghét tận xương. Cái thứ đàn ông đa tình sáng này, trưa nọ, tối nữ nhân kia là cái thứ đàn ông đáng tin, càng đáng để tiểu thư của nàng rút ruột rút gan, dốc hết chân tình!

      Nàng tuyệt thể trơ mắt nhìn tiểu thư rơi vào hố lửa!

      Vì thế, dù cho có nỡ nhìn Tạ Sơ Thần đau lòng cách mấy , Chiêu Nhi cố ý thêm mắm dặm muối, còn ngại đem tình tiết thoại bản ra xuyên tạc lừa gạt nàng ấy, hi vọng tiểu thư nhà mình sau khi nghe những lời này nhận ra bản chất của tên nam nhân ác độc đó, sau đó chết tâm với !

      Tạ Sơ Thần vẫn luôn muốn thay đồi ấn tượng của mình trong lòng Tiêu Vãn , ai ngờ mình càng làm càng hỏng, bây giờ tốt rồi, càng làm chàng chán ghét thêm! Nàng ấy gấp đến độ trán đầy mồ hôi, mặc lại quần áo cũ, cũng thèm ăn sáng, vác nguyên bộ mặt lờ đờ say rượu chiến sĩ sa trường sợ chết ba chân bốn cẳng chạy vào đại sảnh.

      Lúc Tạ Sơ Thần chạy đến, nhìn thấy tất cả người Tiêu gia tề tựu đầy đủ trong đại sảnh . biết bàn chuyện gì mà mặt ai nấy cũng căng thằng, khí ngột ngạt và áp lực bao trùm toàn bộ đại sảnh khiến nàng ấy bất giác rùng mình.

      Tạ Sơ Thần chột dạ ngó nghiêng ngó dọc vài lần, bi ai phát mình là người cuối cùng đến , khỏi nản lòng thoái chí.

      Nhưng mà, khi tầm mắt nàng ấy chạm vào người thiếu niên khí phách bừng bừng, vẻ mặt nghiêm trang ngồi trong đại sảnh ánh mắt nàng ấy nghe theo chủ nhân điều khiển, đóng cọc người Tiêu Vãn .

      biết là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hay do Tiêu Vãn sau khi sống lại khí chất hoàn toàn thay đổi.

      đầu mang tử kim ngọc quan, mặc trường bào gấm tử kim sắc, chỗ ống tay áo và vạt áo đều dùng kim tuyến thêu mạn đà la màu tím, diễm sắc vô song.

      Ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, góc cạnh phân minh. Mày như quỳnh đại, phượng mâu như mực, mắt như hàn tinh, mâu quang sâu thẳm tựa bích hồ, ba quang lân lân, thâm thúy sâu thẳm. Cả người toát lên hơi thở ấm áp như mùa xuân nhưng vẫn che giấu được nét lạnh lùng nghiêm nghị, trong lạnh lùng nghiêm nghị lại lộ ra khí chất tôn quý khó tả, tôn quý lại đầy vẻ uy nghi, uy nghi nhưng lại mất vẻ lỗi lạc ưu nhã.

      Tạ Sơ Thần vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy Tiêu Vãn. Ấm áp như vậy, an ổn như vậy, lại có chút khiến người ta thể trầm luân.

      ánh nhìn, vạn kiếp bất phục, Tạ Sơ Thần được tiếp thêm sức mạnh, hít hơi sâu, mạnh mẽ về phía trước.

      Nhưng lúc này, bên trong truyền ra giọng quen thuộc thể quen thuộc hơn nữa, thanh lạnh lẽo thấu xương trong nháy mắt đóng băng bước chân nàng ấy.

      “ Cha, chuyện như mọi người nghĩ, ngọc bội là do Tạ tiểu thư nhặt được , con có tặng cho nàng ấy, cho nên hôn này tính. Con , con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy Tạ tiểu thư. Bà nội giữ Tạ tiểu thư lại khiến con rất khó xử . ”

      Tiêu Vãn nhìn Tiêu Ngọc Dung, ánh mắt trong vắt như hồ thu “Trong lòng con chỉ có Thư Mặc, ngoài Thư Mặc ra thể chứa bất kỳ ai. Con biết chuyện xảy ra làm cha và bà nội thất vọng rất nhiều. Con chỉ vì sợ cha và bà nội thừa nhận Thư Mặc thân phận, mới sai người làm giả ngọc bội.”

      Tiêu Vãn cúi gập người xuống,“ Cha, bà nội. Con xin lỗi hai người. ”

      Tiêu Vãn hai ba câu vứt bỏ toàn bộ trách nhiệm xuống sông, sau khi tạ lỗi với Tiêu Ngọc Dung và Trần lão thái thái xong, quay đầu lại với Quý Thư Mặc, giọng điệu cũng thành khẩn như khi chuyện với hai bậc trưởng bối: “ Thư Mặc, căn bản ta muốn cưới nàng ấy, là nàng ấy nhặt được ngọc bội, thấy Tiêu gia nhiều tiền nổi lòng tham, trăm phương ngàn kế, mặt dày mày dạn muốn gả cho ta! Cả đời... ta chỉ mình Thư Mặc, cưới người nào khác, càng lấy Tạ Sơ Thần tâm tư rắn rết. Nàng ấy cam lòng làm loạn trong ngày đại hôn, mục đích muốn chia rẽ cảm tình của hai
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 10: Tra tấn....

      Tim, đau đớn muốn ói máu, Tạ Sơ Thần nhìn chằm chằm Tiêu Vãn dịu dàng, vẻ mặt chân thành quan tâm Quý Thư Mặc, cảnh tượng kia đúng là chói mắt, chói mắt giống như máu tươi nhuộm đẫm cái thứ bên lồng ngực phải nàng ấy, như có thứ gì đâm vào hai mắt nàng ấy đến phát đau.

      Nàng ấy cách nào cử động.

      Nàng ấy chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt.

      Nàng ấy nhìn, nhìn người nam nhân mình mỉm cười với người nữ nhân khác .

      Nàng ấy nhìn , nhìn cùng nữ nhân đó tay trong tay .

      Nàng ấy nhìn, nhìn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Quý Thư Mặc.

      Đây phải là diễn trò.

      Tiêu Vãn thương Quý Thư Mặc cả kinh thành đều biết, Tạ Sơ Thần biết, tất cả ôn nhu, sủng ái, che chở, của trước nay đều dành cho người. Từ lúc bước chân vào đại sảnh đến giờ, ánh mắt thậm chí còn từng rơi xuống người nàng ấy.

      Phu quân... Sơ Thần chưa từng vọng tưởng cướp đoạt chàng từ tay Quý tiểu thư. Thiếp chỉ mong chàng có thể quay đầu lại, nhìn thiếp cái, chỉ cái thôi, nhưng tại sao, ngay cả giấc mơ nhoi đó chàng cũng keo kiệt ban cho thiếp?

      Hơi nước ấm áp dâng lên trong mắt, nước mắt nóng hổi thiêu đốt đôi mắt nàng ấy dường như sắp rơi xuống. Nàng ấy dùng hết khí lực xiết chặt hai tay cho đến khi đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, mới có thể nhịn xuống rơi lệ.

      Tạ Sơ Thần, kiên cường lên! Trước mặt bao nhiêu người, được khóc! Bây giờ chàng mày, có nghĩa là sau này cũng vậy. Mày phải kiên trì, dùng tấm chân tình khiến chàng hồi tâm chuyển ý. Phụ thân từng dạy: Người nào phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình.

      Đúng thế, cố lên!

      Tiêu Vãn hoàn toàn biết, câu tuỳ tiện của , đập nát toàn bộ thành trì dũng khí mà Tạ Sơ Thần trăm cay nghìn đắng dựng lên .

      “ Người đâu, mau mời hai vị tiểu thư hồi phủ, đừng đứng ngốc ở Tiêu gia lâu quá, lại ảnh hưởng đến thanh danh của bổn thiếu gia, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”

      Tiêu Vãn xong câu đó, vội vàng quay mặt chỗ khác, tránh ánh mắt ai oán của Tạ Sơ Thần, cũng che nửa gương mặt thống khổ cách nào kìm nén nổi của , càng che ánh lệ trong mắt .

      Nghe những lời khinh miệt Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần , dưới Tiêu gia ai nấy đều chấn động .

      Tiêu Vãn là ai chứ? Căn bản chỉ là tên thiếu gia con nhà giàu ngang ngược phách lối chỉ biết suốt ngày ăn chơi kiêm tầm hoa bắt bướm, nếu phải gặp được Quý Thư Mặc, trong kinh thành biết có bao nhiêu nhà lành bị đùa giỡn mất mặt, thậm chí nếu nhìn thấy phụ nữ có chồng mà có dung mạo xinh đẹp, chưa chắc Tiêu Vãn bỏ qua.

      Thế cho nên mấy thiếu nữ đến tuổi cập kê vừa nghe Tiêu Vãn muốn dạo phố, sợ tới mức trốn trong nhà đóng chặt cửa, có người còn cố ý bôi nhọ làm xấu mình.
      Cả kinh thành chỉ có độc nhất người Tiêu Vãn bao giờ chọc ghẹo, người đó chính là Tạ gia Tạ tiểu thư, cũng phải do Tiêu Vãn tốt lành gì, mà là, tiếng xấu của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần quả thực tám lạng nửa cân, cho nên Tiêu Vãn luôn khinh thường đứng chung. chỉ thích nữ nhân tài sắc vẹn toàn, tỷ như kinh thành đệ nhất tài nữ Quý Thư Mặc.

      Hôm qua náo loạn trận, mọi người đều cho rằng, Tiêu Vãn rốt cuộc quơ độc trảo về phía Tạ Sơ Thần “ chỉ có sắc mà có tài ”, chọc Tạ Sơ Thần điên lên, đại náo tiệc mừng. Ai biết bọn họ lại là lần thứ hai gặp mặt? ! Hơn nữa nghe khẩu khí khinh thường của Tiêu Vãn , tất cả đều là Tạ Sơ Thần tự mình đa tình, thương nhung nhớ, mặt dày mày dạn bám theo ? !

      là gặp quỷ mà! Lại có người coi trọng đệ nhất đệ nhất đệ đệ nhất hoàn khố đệ tử kinh thành? Cái loại thẩm mỹ máu chó gì đây vậy trời...

      “Ta mới sợ ngươi làm ô uế danh dự tiểu thư nhà ta!” Huyệt đạo kết cục cũng tự giải khai, Chiêu Nhi mắng tiếng, kiêu ngạo hất cằm, “Tiểu thư, chúng ta !”

      Chiêu Nhi lôi kéo Tạ Sơ Thần, lại phát nàng ấy như cọc gỗ cứng ngắc đứng yên chỗ, nhúc nhích.

      “Còn đứng đó mặt dày chịu ?” Nhìn Tạ Sơ Thần giả vờ kiên cường như vậy , Tiêu Vãn trong lòng vạn phần khó chịu. nhíu mày, quay sang Quý Thư Mặc vẫn dứng bên ánh mắt ghét bỏ nhìn , nhàng nắm cổ tay nàng ta, “Thư Mặc, chúng ta thôi, ta nôn nóng muốn bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu ...”

      Quý Thư Mặc hoàn toàn để ý Tiêu Vãn có khúc mắc tình cảm với ai, ngược lại là đằng khác, Tiêu Vãn càng nhiều nợ phong lưu, càng có nhiều nữ nhân vây quanh , nàng ta càng mừng vì trút được gánh nặng. Sau này bị bám theo quấy rầy càng tự do tự tại.

      Cũng là nữ nhân, thấy Tiêu Vãn bạc tình bạc nghĩa như thế , từ tận đáy lòng Quý Thư Mặc càng thêm chán ghét , nàng ta nhịn được hất tay Tiêu Vãn ra, muốn kéo giãn khoảng cách với , ai biết, lại bị Tiêu Vãn nắm chặt cổ tay, dùng sức kéo nàng ta vào trong ngực.

      phải dịu dàng nắm lấy, càng phải thân mật mười ngón đan xen, mà là dùng sức nắm, hoàn toàn cho nàng ta cơ hội cự tuyệt , gần như đem cổ tay của nàng ta bóp nát.

      “Thư Mặc, về lễ vật hồi môn, ta nghĩ, cha mẹ nàng nhất định vừa lòng...”

      Lời ôn nhu đến cực điểm khiến Quý Thư Mặc cả người rét mà run, luôn cảm thấy như vậy đằng sau lời ngon tiếng ngọt đó là lạnh lẽo đáng sợ, báo hiệu cơn mưa giông bão táp sắp ùn ùn kéo đến...

      “Thư Mặc, cảm lạnh sao? bình thường sao lại run bần bật thế kia?” Tiêu Vãn vẻ mặt lo lắng, kéo Quý Thư Mặc vào trong ngực, đồng thời xoa bàn tay lạnh như băng của nàng ta .

      Tiêu Vãn lại nhìn Tạ Sơ Thần cái, rồi xoay người ôm Quý Thư Mặc rời khỏi,

      giấu dưới tay áo là năm ngón tay siết chặt, cố nén nỗi đau đớn giờ đây ăn mòn toàn bộ phủ tạng của .

      Đau dài bằng đau ngắn! Hãy để tơ tình hoàn toàn chặt đứt từ đây!

      Tạ Sơ Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người “Ân ân ái ái” xa , lệ đọng trong mắt từ từ rơi xuống, tan vỡ trong khí.

      Nàng ấy vẫn biết bọn họ tiên đồng ngọc nữ trời sinh đôi, còn mình chỉ là con quạ tầm thường mà thôi.

      Muốn cùng Chân Long Thiên Tử ghép thành đôi… đó chỉ là điều mơ tưởng.

      Chẳng qua là dù có “biết” nhiều đến cỡ nào, cũng thể sánh bằng với khi chính mắt nhìn thấy, càng thêm chấn động, càng thêm đau lòng.

      Tạ Sơ Thần nhìn Quý Thư Mặc mặc váy màu xanh nhạt, thanh nhã cao quý, hoa hải đường kiều diễm thêu ở cổ áo, cổ tay, đóa hoa phấn nộn tươi tắn, xinh đẹp trông rất sống động, càng tôn lên đôi gò má hồng hào của nàng ta, trước
      [​IMG]



      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của nhiếp chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/
      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/
      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, Chương 11: “ Lễ vật ” lại mặt của Tiêu Vãn

      Theo phong tục Đông Ngụy, chỉ số ít chính thê được phu quân hết mực sủng ái mới được cùng phu quân đem theo hậu lễ về nhà mẹ đẻ ngay hôm sau sau đại hôn . Trắc thê và thị thiếp phải ba ngày sau mới được lại mặt, hơn nữa phu quân cùng.

      Khi Tiêu Vãn nắm tay Quý Thư Mặc bước xuống xe ngựa, từ xa thấy Quý phụ mẫu đứng chờ trước cổng.

      Vừa thấy Tiêu Vãn tới, Quý phụ nhanh chân bước lên phía trước, thân mật nắm tay Tiêu Vãn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo tới đảo lui cái đống trọng lễ Tiêu Vãn mang đến, cười : “ Vãn Nhi, bất quá là về nhà ăn bữa cơm, cần gì mang nhiều quà như vậy? ”

      biết nhạc phụ nhạc mẫu thích cái gì, tiểu tế thuận tay mang đến vài món đồ quý trong phủ.”

      Tiêu Vãn hào phóng vỗ tay ra hiệu, ngay lập tức đám người hầu đem tất cả những hộp quà chất đầy xe xuống. Mấy trăm cái mở ra cùng lúc, bên trong đều là ngọc Phỉ Thuý thượng đẳng và đủ thứ kỳ trân dị bảo trăm năm hiếm gặp. Minh châu diễm sắc rực rỡ loá mắt càng thu hút nhiều ánh mắt hâm mộ của những người dân vây xem.

      Còn trong mấy cái rương phía sau chính là đồ cổ vô giá và tranh chữ!

      Vừa thấy bức tranh chữ Nhan Chân Khanh, ánh mắt Quý phụ sáng ngời. Khi cặp mắt sáng quắc như diều hâu của ông ta dừng những món đồ cổ rực rỡ muôn màu và bức tranh chữ rồng bay phượng múa hạnh phúc muốn ngất .

      Quý phụ tên là Quý Hiểu Phong, là hộ bộ thị lang, thuộc dòng quan tứ phẩm. Bổng lộc hộ bộ thị lang có bao nhiêu, Quý Hiểu Phong lại có sở thích sưu tầm nhiều đồ cổ trân quý và tranh chữ , dẫn đến Quý phủ thường xuyên thu đủ chi.

      Tiêu Vãn vì muốn lấy được Quý Thư Mặc từng dùng nhiều cách lấy lòng Quý gia, dỗ nhạc phụ vui vẻ, tỷ như tại lúc Quý phủ gặp khó khăn, tặng cho Quý phủ tiệm gạo và cửa hàng vải. Tỷ như biết được Quý Hiểu Phong thích sưu tầm đồ cổ và tranh chữ, ngại hao tốn hai ngàn lượng hoàng kim, dâng lên ít tuyệt thế trân quý.

      tại, hai gian cửa hàng này càng ngày càng kinh doanh phát đạt, Quý Hiểu Phong liền gả bán Quý Thư Mặc cho Tiêu Vãn, coi như trả ơn, vì thế Quý Thư Mặc “ cực kỳ tình nguyện” gả cho Tiêu Vãn.

      Bây giờ ngẫm lại, việc Quý phủ gặp khó khăn tài chính xem ra có chút hoang đường, rất có khả năng là Quý gia cố ý tạo ra lý do bòn rút tiền của , sau đó thuận nước đẩy thuyền để Quý Thư Mặc vào Tiêu gia làm nội gián. Dù sao người từ trước tới nay luôn chán ghét mình đột nhiên vào ngày trăng, sao, mưa có gió* nào đó đáp ứng mình cầu hôn, làm người ta hoài nghi. Đợi sau khi trở về, phải sai Vân Yên điều tra kỹ lưỡng mới được.

      *: Đọc câ này lại nhớ đến câu “ Màn đêm trăng, sao, gió, ai ngang qua con phố quen ” - Lời bài hát: Đếm Thời Gian - Huyền Thoại - Sáng tác: Khánh Đơn

      https://www.youtube.com/watch?v=QI0w7NFI7-c

      Nhìn trân phẩm mình cần bỏ tiền ra mà cũng có được, Quý Hiểu Phong phấn khởi đến ngu luôn, ông ta lắp ba lắp bắp : “ Vãn Nhi, con quả thực quá lãng phí rồi...”

      Kiếp trước, Tiêu Vãn ngu ngốc cho rằng, mình cố gắng kết cục cũng làm cho vị nhạc phụ này lòng thích mình. Nhưng vừa rồi, khi mới vừa đặt chân tới cửa, thái độ của ông ta nhìn bề ngoài như thân thiết khăng khít, nhưng chỉ cần để ý quan sát chút thôi, khó nhận ra tia khinh miệt và châm chọc vô cùng ràng trong mắt ông ta. Chỉ đến khi nhìn thấy đống quà cáp sau lưng Tiêu Vãn hai mắt ông ta mới rực sáng như ánh trăng tròn đêm ba mươi, vẻ mặt kích động.

      Buồn cười là, kiếp trước Tiêu Vãn đem vẻ mặt kích động này lý giải thành “ nhạc phụ tốt ” của nhìn thấy trở về hết sức vui mừng, còn tưởng rằng ông ta luôn thương , coi như con trai ruột thịt.

      Kiếp trước quả rất ngốc !

      tại, nhìn đồ cổ và tranh chữ trân quý như vậy rơi vào trong tay cha của kẻ thù, lồng ngực Tiêu Vãn vạn phần khó chịu, tiểu nhân trong lòng lại tao nhã nhảy xổ ra.

      Thấy Quý phụ ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào bức tranh chữ Nhan Chân Khanh, ngón tay lưu luyến rời sờ tới sờ lui, Tiêu Vãn biết mà còn hỏi: “ Nhạc phụ, ngươi thích bức Nhan Chân Khanh lắm sao? Bức họa này là bút tích của Ngô Chu Tử, do Vãn Nhi dùng vạn lượng hoàng kim mới mua được .”

      “ Vãn Nhi, con đây là xem nhạc phụ như người ngoài sao? ” Trước mặt bao nhiêu người, Quý Hiểu Phong cố ý làm ra vẻ khách sáo dối trá, “ Hôm nay con có thể đưa Mặc nhi về lại mặt là ta rất vui rồi , cần gì tốn kém như thế, còn chuẩn bị nhiều nghi thức xã giao như vậy nữa? ”

      “ Nhạc phụ rất đúng. Ban nãy ở nhà, Vãn Nhi cũng suy nghĩ lâu biết khi về lại mặt nên đưa lễ vật gì mới có thể biểu đạt hết tâm ý của Vãn Nhi đối với nhạc phụ, cảm ơn nhạc phụ sinh ra Thư Mặc, dạy dỗ nàng ấy, con mới có thể có thê tử tốt như vậy, cho nên hôm nay con cố ý chọn hết những trân bảo quý giá nhất Tiêu gia, dự định để nhạc phụ tùy ý lựa chọn. Nay nhạc phụ vậy, sực nhớ nhạc phụ trước giờ có tiếng thanh liêm, Vãn Nhi thực rất áy náy, cảm thấy mình quá coi trọng nghi thức xã giao rồi, quả thực làm chuyện vô cùng hồ đồ...”

      Tiêu Vãn vẻ mặt áy náy “ Là ta suy nghĩ chu đáo, là ta sai ”, ra những lời khiến Quý Hiểu Phong giận đến nghiến răng, “ Vân Yên, Họa Hạ, thu lại tất cả mọi thứ đưa hết về phủ cho ta. Đừng làm cho người ngoài hiểu lầm , cho rằng nhạc phụ là bán nữ nhi, chứ phải là gả nữ nhi. Nhạc phụ của ta làm quan liêm khiết, trước nay luôn khinh thường những thứ nghi thức xã giao này! ”

      Tiêu Vãn ra đòn sát thủ khiến người Quý gia trở tay kịp, nhất là Quý Hiểu Phong trơ mắt nhìn những trân phẩm rực rỡ muôn màu trước đó còn thuộc về mình từ từ xa, lại thể ngăn cản.

      Nếu bây giờ ông nhận những lễ vật này, chẳng phải trước mặt mọi người bêu rếu mình bán nữ nhi? ! Tự nhận mình làm quan thanh liêm? !

      Nhìn vịt chết đến miệng còn bay, người Quý gia tức giận bẻ khớp tay răng rắc. Khi nghe được những tiếng bàn luận xôn xao đè nén ý cười từ người dân bốn phía, Quý Hiểu Phong nhất thời mất hết mặt mũi, niềm nở lúc đầu lập tức tan thành mây khói: “ Bên ngoài gió lớn, mau vào . ”

      Làm như phát sắc mặt Quý Hiểu Phong đen hơn than và Quý Thư Mặc ra sức nháy mắt, Tiêu Vãn mỉm cười, da mặt dày : “ Đa tạ nhạc phụ quan tâm. ” Sau đó, hai tay trống trơn nghênh ngang, đường hoàng tiến vào Quý phủ.

      Trong lòng Tiêu Vãn khỏi cười trộm, trong ngày lại mặt đem xe lễ vật về, e rằng là người duy nhất tại Đông Ngụy.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      ☆, chương 12 Quý Thư Mặc kinh ngạc

      Giờ cơm trưa, Quý Hiểu Phong lúc đầu lạnh nhạt thẳng nước vào nhà, lại đột nhiên ân cần gắp đồ ăn cho Tiêu Vãn, còn dặn ăn nhiều chút. Tiêu Vãn nhịn được cười mỉa, nghĩ thầm lão hồ ly đó lại muốn bày trò gì, làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh, gương mặt si ngốc gắp đồ ăn cho Quý Thư Mặc.

      “ Thư Mặc, nàng ốm như vậy, nên ăn nhiều thịt chút. ”

      Tiêu Vãn gắp miếng thịt ba chỉ đầy mỡ, đếm xỉa Quý Thư Mặc mặt mày xanh lè xanh lét, vui vẻ bỏ vào trong bát nàng ta. Sau đó, làm bộ lơ đãng liếm liếm chiếc đũa, rất có lòng dung đôi đũa dính đầy nước miếng của mình gắp thức ăn đầy vào bát của Quý Thư Mặc,.

      Tiêu Vãn gắp cao hứng, bới bới chọn chọn trong mấy cái dĩa bàn, quyết ý kiếm cho được miếng ngon nhất cho Quý Thư Mặc, kết quả là, đũa hầu như đũng vào hết toản bộ đồ ăn bàn

      Quý Thư Mặc ghét nhất chính là thịt mỡ, vừa đụng vào món gì có dầu mỡ liền muốn nôn. Mà nàng ta còn có bệnh sạch nghiêm trọng, bây giờ hay rồi, đồ ăn bàn đều dính nước miếng của Tiêu Vãn. Nhìn đồ ăn chất cao như núi trong bát cơm, Quý Thư Mặc sắc mặt tái nhợt, nơi cổ họng mơ hồ có thứ gì muốn trào ra, ghê tởm tột độ, cảm giác thèm ăn nhất thời bay biến.

      Trái ngược với Quý Thư Mặc cứng đờ buông đũa xuống, cả gương mặt xanh mét, Tiêu Vãn ăn bữa cỗ này là vui vẻ nha! Tay trái cánh gà, tay phải đùi gà, ngốn nga ngốn nghiến, điệu bộ này đều khiến mọi người Quý gia khinh bỉ, ngay cả Vân Yên và Họa Hạ khoanh tay đứng hầu hai bên cũng cảm thấy mất thể diện, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chun xuống.

      Sau khi quét sạch thịt bàn ăn, Tiêu Vãn nhìn dĩa sườn xào chua ngọt Quý Thư Mặc thích ăn nhất, biết còn hỏi: “ Thư Mặc, sao nàng ăn ? ”

      Quý Thư Mặc trầm mặt, đáp, ánh mắt từ từ đông cứng lại, lạnh lùng nhìn . Tiêu Vãn lại cố ý đem ánh mắt hận thể treo cổ lên của nàng lý giải thành Quý Thư Mặc vô cùng thương nhung nhớ miếng dưa leo xào* đũa .

      *Cách làm món món sườn xào chua ngọt có dưa leo :http://news.zing.vn/chua-nhe-vi-thom-tr ... 93619.html

      bày ra bộ dáng “ à ra thế ”, đem miếng dưa thiếu chút nữa để vào trong miệng, chân chó đưa tới bên môi Quý Thư Mặc, giọng ngọt như mật ong:“ Thư Mặc, đến, a a a ~ ”

      Bên môi ấm áp, Quý Thư Mặc nhu thuận quay qua, nhưng mới vừa nhìn, miếng dưa còn dính vệt nước biết là nước sốt, hay là nước miếng Tiêu Vãn. Trong nháy mắt, nàng ta nổi đầy da gà, vội vàng đẩy Tiêu Vãn ra, cúi người muốn nôn.

      Nàng nôn khan* vài tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lảo đảo muốn ngã, ai nhìn vào cũng thương xót.

      *: là ọe ọe nhưng nôn ra đc gì cả.

      Biết Quý Thư Mặc chán ghét mình đụng chạm, Tiêu Vãn lại vô cùng chăm sóc vuốt sống lưng nàng ta, dung sức ôm ta vào lòng. Cảm nhận nàng ta khó chịu toàn thân run rẩy, bày ra vẻ mặt lo lắng hỏi: “ Thư Mặc, làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? ”

      Quý Thư Mặc tránh được miếng thịt đầy mỡ của Tiêu Vãn, nhưng cái bàn tay bẩn từng cầm chân gà đùi gà kia lại bám riết chịu buông tha nàng ta, hết bò dọc lưng nàng ta, còn sờ lên mặt nàng ta!

      Nàng ta lại muốn ói ra...

      Tiêu Vãn nâng khuôn mặt nhắn tái nhợt Quý Thư Mặc lên , ánh mắt quét nàng ta từ xuống dưới, sau đó như nghĩ ra điều gì, kinh ngạc hỏi: “ Ăn được, còn nôn khan, toàn những triệu chứng mang thai. Nếu phải tối qua chúng ta...”

      đạo sét đánh giữa trời quang, Quý Thư Mặc cả người run lên, trượt từ trong ngực Tiêu Vãn ra, ngã ngồi mặt đất.

      Tiêu Vãn cố ý ngừng lại, sau đó cười mỉa, : “ Cũng có thể bao tử có vấn đề, có cần mời đại phu hay ? ”

      Quý Hiểu Phong tim nhảy thình thịch, vội vàng cười cười giảng hòa: "Có thể thịt hôm nay quá nhiều mỡ, khiến Thư Mặc thoải mái . cần mời đại phu làm gì. ”

      Bữa cơm này, người Quý gia ngồi ăn mà nhấp nhổm yên, Quý Hiểu Phong có điều muốn càng nóng lòng như lửa đốt, ăn qua loa vài miếng sai người dọn dẹp, duy chỉ có Tiêu Vãn ăn uống no say, nằm ghế quý phi thỏa mãn vuốt bụng, khoan khoái ợ cái to.

      Nhìn Quý Thư Mặc thống khổ, cực kỳ vui vẻ, tâm nở nhạc khai hoa nhịn được ăn to uống lớn ~

      Lúc Tiêu Vãn nhàn nhã nghỉ ngơi, Quý Thư Mặc được Qúy mẫu dìu về khuê phòng lúc chưa xuất giá. Bây giờ trong đại sảnh, chỉ còn Quý Hiểu Phong và ba con trai của ông ta.

      Quý Thư Mặc là con nhất của Quý gia, cũng là nữ nhi Quý Hiểu Phong thương nhất, được ông ta dốc lòng bồi dưỡng. Quý Thư Mặc từ được mệnh danh tài nữ, người cầu cưới gần như đạp nát cửa Quý gia, nhưng Quý Hiểu Phong lại lần khân gả Quý Thư Mặc . Bởi vì ông ta cảm thấy, chỉ có hoàng tử tôn quý mới xứng với con bảo bối của ông ta. Hiềm nỗi, với thân phận hộ bộ thị lang tứ phẩm tép riu của ông ta, muốn Quý Thư Mặc làm chính phi của hoàng tử, quả thực là vượt quá khả năng. Còn như làm thiếp thất, lại cảm thấy thiệt thòi cho nữ nhi nhà mình.

      Vì thế, ông ta liền bắt đầu xem xét, từ trong những người theo đuổi Quý Thư Mặc, chọn trúng trưởng tử Tiêu gia Tiêu Vãn luôn ái mộ Quý Thư Mặc điên cuồng, lại dễ thao túng nhất.

      Tiêu Vãn theo đuổi Quý Thư Mặc ba năm, lấy lòng nàng ta ba năm, Quý Hiểu Phong hoàn toàn để trong mắt. Ông ta làm bộ thân mật với , bất quá là lợi dụng Tiêu Vãn ngu xuẩn vì mình, vì Quý gia kiếm lời mà thôi, trong lòng cực kỳ khinh thường Tiêu Vãn mang đầy tai tiếng.

      Mà ông ta, tuy trời sinh tính tình ngốc nghếch lỗ mãng, tuổi lại còn , nhưng nhờ có nữ nhi huệ chất lan tâm*, nên từ quan cửu phẩm nho cũng từ từ bò lên chức hộ bộ thị lang, lại còn được miễn phí tiệm gạo, tiệm vải và vô giá trân phẩm.

      *Huệ chất lan tâm: chỉ người thông tuệ, cao nhã, thanh khiết.

      Hôm nay, Tiêu Vãn mang theo Quý Thư Mặc hồi môn. Tên tiểu thử si ngốc này luôn lòng cầu cưới Quý Thư Mặc nay được toại nguyện tinh thần phấn chấn nhất định dễ chuyện, vì thế, Quý Hiểu Phong liền nhân cơ hội này, ra mục đích cuối cùng.

      “ Vãn Nhi, đại tỷ phu của con tài hoa hơn người, thông minh lanh lợi, nhưng thất bại, chỉ là tên sai vặt nho hàng cửu phẩm tại Hàn Lâm viện..." Quý Hiểu Phong sâu kín thở dài hơi, ánh mắt chờ đợi nhìn Tiêu Vãn, chờ đợi như ngày xưa thông minh tiếp lời, ai biết Tiêu Vãn vẻ mặt mờ mịt, nghe mà chẳng hiểu quái gì, ông ta khỏi cắn chặt răng, ra nửa câu sau, "Nghe , vị trí công bộ thị lang thiếu người, Công bộ Thượng thư lại bạn tốt của ông thông gia, có thể nào... ”

      Tiêu Vãn hiểu ra gật gật đầu, nhưng rất nhanh lo lắng : “ Từ cửu phẩm lập tức nhảy lê hàng tứ phẩm tựa hồ có hơi nhanh, hộ bộ phải trống ghế chủ thất phẩm sao? sao nhạc phụ trực tiếp tìm hộ bộ Thượng Thư chuyện, trái lại bỏ gần tìm xa? ”

      Tiêu Vãn trong lòng cười lạnh, công bộ là công việc béo bở, chưởng quản các hạng công trình, các ngành nghề thủ công, đồn điền, thuỷ lợi, giao thông. Quý Hiểu Phong trăm phương ngàn kế muốn đưa con trai lớn vừa bất tài lại tham tiền của mình vào công bộ, mà kiếp trước vì việc này, ngu ngốc cãi nhau trận với phụ thân. Kiếp này, làm sao có thể ngu ngốc phạm cùng sai lầm đâu!

      Thấy Tiêu Vãn uyển chuyển cự tuyệt, Quý Hiểu Phong mặt nén được giân. chức quan thất phẩm Hộ bộ, đương nhiên ông ta cũng từng nỗ lực, nhưng sau mấy ngày khảo hạch, bị hộ bộ Thượng Thư cự tuyệt . Cho nên, ông ta mới nghĩ tới phụ thân Tiêu Vãn là quan nhị phẩm. Với bản lĩnh của Tiêu Ngọc Dung, muốn đưa ai vào, có khó khăn gì đâu?

      Ông ta dò la được, lần thi tuyển này cho dù Tiêu Vãn đậu, Tiêu Ngọc Dung đều sắp xếp cho Tiêu Vãn chức quan thất phẩm nhàn hạ tại bộ binh. Ngay cả cái loại ngu ngốc chỉ biết suốt ngày chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn còn được làm quan thất phẩm, ông ta đâu thể cam chịu để con trai bảo bối của mình làm tên sai vặt nho hàng cửu phẩm tại Hàn Lâm viện được!

      “ Tam muội phu, đệ có thể chuyện này với Tiêu bá phụ ? ” Quý đại ca nhịn được xen vào, vẻ mặt nóng ruột , “ Đệ giúp ta chuyện này, tam muội nhất định nhìn đệ bằng cặp mắt khác xưa , về sau đệ chính là đại ân nhân của Quý gia chúng ta ! ”

      Tiêu Vãn cười lạnh trong lòng. Tiêu Vãn là bảo bối của Tiêu Ngọc Dung, nhưng Quý Thư Mặc lại còn là bảo bối của Tiêu Vãn, còn muốn đem Quý Thư Mặc ra dụ dỗ , quả thực là ngây thơ!

      “ Nhưng... ” Tiêu Vãn mấp máy môi, muốn cự tuyệt, lại thấy Quý Thư Mặc yếu ớt tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm, trầm giọng : “ Thư Mặc thỉnh cầu, vì Thư Mặc thê chủ nhất định làm được. ”

      Vô cùng chắc chắn, chưa từng nghi ngờ Tiêu Vãn cự tuyệt.

      Tiêu Vãn hiếm khi : “ Thư Mặc, nàng quá đề cao ta. Kỳ ta rất muốn giúp đại ca, nhưng nàng nên biết, phụ thân trước nay chưa từng nhúng tay vào việc này. cho dù nhúng tay thành công chuyện này, đại ca chính là cửa sau. Về sau bị người trong quan trường đàm tiếu chỉ trỏ. ”

      Tiêu Vãn giả vờ giả vịt, bề ngoài đạo lý nhân nghĩa nhưng thực chất mắng người Quý gia muốn ngồi mát ăn bát vàng. Bọn họ sao có thể nghe ra thâm ý này, trong lòng càng thêm hận, nhất thời sắc mặt ai nấy đều khó coi. Nhất là người luôn cao ngạo, hiếm khi biểu lộ cảm xúc cho người khác coi như Quý Thư Mặc trợn mắt há mồm, vẻ mặt kinh ngạc.

      Tiêu Vãn cười tươi: “ tháng sau triều đình tổ chức khoa thi, nếu đại ca có tài , bằng thi đỗ Trạng Nguyên, đến lúc đó điện rồng tự tiến cử ,dùng thực lực mưu cầu chức công bộ thị lang. ”

      Sắc mặt Quý đại ca biến xanh, ba năm trước ta có tham gia khoa cử, bị rớt ngay tại kỳ thi hương. ta kỳ cũng có tài cán gì, cùng dạng chơi bời lêu lổng như Tiêu Vãn, lết lên được cái ghế tiểu quan cửu phẩm là quá lắm rồi. Nay thấy đệ đệ mình lên như diều gặp gió , cho nên muốn hưởng chút lợi từ Tiêu gia, ai biết Tiêu Vãn luôn cung kính với ta, tôn sùng ta như thần thánh lại từ chối !

      Thấy Tiêu Vãn chút khách khí cự tuyệt, Quý Hiểu Phong cười gượng hai tiếng, được tự nhiên chuyển sang đề tài khác: “ Vãn Nhi, gần đây nhị ca con kinh doanh tiệm gạo và tiệm vải phát đạt, muốn mở thêm hai chi nhánh... ”

      Hàm ý trong câu quá ràng, còn phải kêu Tiêu Vãn móc tiền túi ra sao..

      Tiêu Vãn giả ngu : “ Mở thêm chi nhánh được đó!”

      “ Chỉ là tiền đủ... biết Vãn Nhi... ”

      “ Muốn mượn bao nhiêu tiền?” Quý Hiểu Phong trong lòng vui vẻ, lại nghe tiếp: “ Nếu như nhạc phụ thiếu tiền, muốn mượn, có thể ghi giấy nợ trước, Vãn Nhi nghĩ biện pháp đến phòng thu chi Tiêu phủ lấy tiền. ”

      “ Ghi, giấy nợ?” Đầu lưỡi Quý Hiểu Phong ríu lại .

      Tiêu Vãn do dự lát, ngượng ngùng gật đầu: “ dám giấu gì nhạc phụ, lần đại hôn này, con rể dốc hết toàn bộ tiền riêng. Tiền bạc bây giờ thuộc quyền quản lý của nội tổ mẫu con rể, thiết nghĩ cha viết giấy nợ vẫn tốt hơn.”

      Điểm này Tiêu Vãn dối, để tổ chức đám cưới rình rang, Tiêu Vãn trước nay luôn tiêu tiền như nước cắn răng nhịn ăn nhịn mặc hai tháng. Mà kiếp trước, , thuyết phục được Tiêu Ngọc Dung chi tiền, Tiêu Vãn lại lần nữa nhịn ăn nhịn mặc, tích cóp tiền tiêu vặt hàng tháng giúp Quý nhị ca mở tiệm. Mà cái màn mượn tiền phải trả này, chỉ nhận được nụ cười của Quý Thư Mặc, có vế sau.

      Sau này mới biết, ba ngàn lượng bạc Tiêu Vãn nỗ lực gom góp mấy tháng trời, cuối cùng bị Quý tam ca đánh bạc thua sạch.

      Quý Hiểu Phong thấy lừa gạt thất bại, mất hứng liếc Quý Thư Mặc. Tiêu Vãn làm bộ như phát bọn họ ngấm ngầm trao đổi, vui vẻ ăn hoa quả, trong lòng thầm tính toán làm sao đòi lại hai cửa tiệm trước đây mình tặng.

      Lúc Tiêu Vãn trù tính nên nước cờ kế tiếp như thế nào Quý Hiểu Phong bàn bạc bằng mắt xong với Quý Thư Mặc. Nàng ta nhàng tới. Nàng ta đầu tiên là ôn nhu cười, sau đó dùng tiếng trong trẻo động lòng người, bắt đầu thi triển mĩ nhân kế.

      “ Phu quân... Quả muốn ghi giấy nợ? Chúng ta bây giờ phải là người nhà sao? Cho thê tử mình mượn tiền , chẳng lẽ cũng muốn tính toán chi li? ”

      Khó được Quý Thư Mặc ngọt ngào kêu mình tiếng phu quân, Tiêu Vãn híp mắt hưởng thụ . vươn tay, ôm eo Quý Thư Mặc, ái muội phà hơi vào tai nàng ta: “ Thư Mặc, gần đây ta tiêu pha quá trớn , phụ thân giận dữ cắt giảm phí sinh hoạt của ta. Ghi giấy nợ là để tiện cho việc đến phòng thu chi rút tiền, chứng minh ta cho nhà nàng vay, chứ phải rút tiền bỏ túi riêng ăn xài phung phí. Như vậy, cũng dễ ăn với phụ thân, với bà nội. ”

      Bất mãn với việc ghi giấy nợ như vậy, trăm phần trăm muốn mượn nhưng muốn trả rồi!

      Ở đâu có cái lý đó!

      dừng chút, do dự : “ Nếu chúng ta có đủ vốn, chi bằng hoãn việc mở tiệm mới lại, chờ sau khi dư dả tiền bạc, lúc đó hẵng mở tiệm . ”

      Quý Thư Mặc tức giận thể thành lời, hất tay Tiêu Vãn ra .

      Tiêu Vãn hiểu lý do, tủi thân hỏi: “ Làm sao vậy? ”

      “ Phu quân vì sao dối?” Quý Thư Mặc bực bội chất vấn, “ Nhiều đồ cổ và tranh chữ như vậy, chỉ cần bán hai món là có vạn lượng vàng. tay sao lại có tiền?”

      Sắc mặt Tiêu Vãn trầm xuống, đáy lòng nhịn xuống cuồn cuộn tức giận.

      “ Phu quân luôn miệng ta, mà chỉ có chút bạc lẻ giúp đỡ nhà vợ cũng tiếc bỏ ra. Thanh nhàng ôn nhu , làm cho người ta nghe thấy liền nhịn được mà thương tiếc, bất quá mới nửa, liền nghẹn ngào ra lời, con ngươi thủy linh bịt kín tầng sương mù, vạn phần đau thương nhìn Tiêu Vãn , Đây chính là trong miệng phu quân? ” Quý Thư Mặc hai mắt đẫm lệ. dáng người tinh tế yểu điệu, ngũ quan tinh xảo khéo léo, trong đôi mắt đẹp chứa đầy nước mắt, là làm cho người ta rất đau lòng!

      Diễn trò, ai biết?

      Tiêu Vãn khẽ thở dài cái: “ Thư Mặc, ngươi khăng khăng đòi tiền, vậy ghi giấy nợ ... ”

      Thấy Tiêu Vãn vòng tới vòng lui lại quay trở về chủ đề ghi giấy nợ, trước mặt mọi người Quý gia Quý Thư Mặc mất hết mặt mũi lập tức giữ được bình tĩnh. Nhìn chỗ cổ tay vốn dĩ trắng nõn nay in hằn vòng tím bầm*, lại nghĩ tới chuyện Tiêu Vãn hai tay trống vào phủ, ngấm ngầm chịu đựng Tiêu Vãn lâu, Quý Thư Mặc tức giận đến tức sùi bọt mép, thân mình run lên, rốt cuộc để ý đến nữa.

      *: Lúc giả vờ đóng kịch đuổi Tạ Sơ Thần , Tiêu Vãn mất bình tĩnh nắm chặt cổ tay Quý Thư Mặc. Xem lại chương 10

      Những người khác thấy bòn rút của Tiêu Vãn được chút xíu củi gạo dầu muối nào, hoàn toàn giống trước kia dễ chuyện, lửa giận khỏi trào dâng.

      Tiêu Vãn đích thực chịu nổi ánh mắt lên án của mấy người Quý gia, làm như cho tiền là sai. hắng giọng cái, mở miệng : “ Thư Mặc, thời gian còn sớm, chúng ta trở về .”

      Quý Thư Mặc hừ lạnh tiếng: “ Hôm nay thiếp muốn ở lại Quý phủ, chàng về mình ! ”

      Tiêu Vãn hơi nhíu mày, ánh mắt sắc như kiếm, lạnh lùng nhìn Quý Thư Mặc: “ Nàng xác định ngày đầu tiên lại mặt, để phu quân ta, mình trở về? ”

      Thanh nghe lạnh lùng như băng, dường như còn mang theo vài phần nghiêm khắc.

      “ Đúng!” Quý Thư Mặc nghểnh cao đầu, vẻ mặt dứt khoát.

      Chân mày Tiêu Vãn càng nhăn càng sâu ! nghĩ ra sao kiếp trước mình có thể chịu nổi cái tính động tý là sinh của Quý Thư Mặc, chỉ biết, mình của bây giờ nhịn nổi nữa!

      Diễn trò lâu , còn cho rằng mình là mỹ nữ được vạn người hoan nghênh ?

      Hoan nghênh cái rắm!

      Kiếp trước, bởi vì sâu đậm, cho dù Quý Thư Mặc ngang ngược cố ý sinh cỡ nào, Tiêu Vãn đều có thể bao dung, thậm chí vô cùng vui vẻ từ từ phá bỏ vẻ ngoài lạnh lùng của nàng ta.

      sau khi sống lại, tận đáy lòng tuy vẫn còn dư mối nghiệt duyên thể bỏ là bỏ được ngay, nhưng sâu hơn là phẫn nộ và hận ý ngập trời, thế nên khi nhìn Quý Thư Mặc làm ra vẻ tiêm nhược ôn lương*, Tiêu Vãn càng nhìn càng chán ghét, đâu còn có nửa phần nhu tình kiếp trước.

      *: ý chỉ nhu nhược yếu đuối

      Nghĩ thông suốt Quý Thư Mặc bất quá chỉ là quân cờ trong tay , ở đâu có chuyện quân cờ leo lên đầu chủ nhân ngồi, Tiêu Vãn tự thấy mình cần cho Quý Thư Mặc biết nàng ta là ai, chỗ đứng của nàng ta ở đâu, lập tức cười như cười : “ Là phu quân, Tiêu Vãn nguyện thỏa mãn bất cứ thỉnh cầu nào của Thư Mặc... ”

      Quý Thư Mặc mở cờ trong bụng, cho rằng Tiêu Vãn thỏa hiệp với mình lại nghe thấy Tiêu Vãn : “ Nếu Thư Mặc muốn ở lại vài ngày hàn huyên cùng cha mẹ, phu quân như ta đương nhiên đành lòng cự tuyệt. Tuy ta muốn ở lại cùng Thư Mặc, nhưng Đông Ngụy có quy định, trong tháng trăng mật, tân phòng được bỏ trống, lại mặt xong phải trở về trước khi mặt trời lặn. Cho nên, người làm phu quân như ta, đành về Tiêu phủ trước vậy ... ”

      Tiêu Vãn quơ quơ tay chuẩn kiểu đánh đuổi ruồi bọ trong truyền thuyết, nở nụ cười ôn nhu: “ Đợi Thư Mặc và cha mẹ đoàn tụ xong, ta lại tới đón nàng.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :