1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 47



      phải trở về sao?” Trương Bác Hưng thấy mặt Phạm Trường An trầm xuống, bèn nhíu mày tiếp, “Trương Nguyên Bảo tuy đáng chết, nhưng dù sao đó cũng là hành cung của Thục phi, chúng ta tới lui như vậy có phải quá nguy hiểm ?”

      “Ta hứa với thái tử nhất định phóng hỏa giết người trong hành cung! Vả lại dù hứa ta cũng tính làm mấy chuyện đó!” Phạm Trường An cười cười , khiến Trương Bác Hưng bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng, thầm nghĩ: may là làm gì đắc tội với vị biểu đệ này!

      Hồi trước Trương Bác Hưng cảm thấy Phạm Trường An có lúc rất ngây ngô. Nhưng sau vụ này, thấy được mặt khác của Phạm Trường An: khả năng phán đoán vô cùng nhạy cảm, năng lực phân tích và sắp xếp bố cục cực mạnh. Dù có hốt hoảng nhưng chỉ trong chốc lát có thể bày ra cái bẫy hoàn hảo khiến Trương Nguyên Bảo tự động nhảy vào.

      Trương Bác Hưng vốn tưởng Phạm Trường An giận đỏ mắt vì hồng nhan, nhưng có vẻ trả thù rất ‘ nhàng’ rất thâm chứ ồn ào bạo lực…. Nghĩ tới chuyện Phạm Trường An sắp làm, Trương Bác Hưng cảm thấy đối với Trương Nguyên Bảo có lẽ bị đao mất mạng ngược lại là chuyện tốt.

      Người tài cao thường có gan lớn.

      Phạm Trường An và Trương Bác Hưng lại trở về hành cung. Sau đó chia làm hai đường, Trương Bác Hưng đến chỗ Trương Nguyên Bảo, còn Phạm Trường An mò tới vườn hoa phía sau.

      Trong vườn hoa phía sau nha hoàn đứng chờ từ sớm, thấy ‘Triệu Cữu’ tới, giận trách, “Sao giờ ngươi mới tới, Cửu di nương đợi từ lâu lắm rồi!”

      ‘Triệu Cữu’ vội cười làm lành, “Để tỷ tỷ đợi lâu rồi! Là do hôm nay công tử uống say làm ầm ĩ cả đêm, nên giờ ta mới rảnh tay đến được!”

      Nha hoàn kia liếc‘Triệu Cữu’ cái, cười trêu, “Triệu Cữu, ngươi phải cẩn thận cái thân ngươi đó! Hôm nay tâm tình Cửu di nương được tốt, nhắc ngươi mấy lần rồi!”

      “Đa tạ tỷ tỷ chỉ bảo!” ‘Triệu Cữu’ cho nha hoàn kia chút bạc vụn, rồi vào phòng. vừa vào cửa, thiếu phụ trong đó lao ra, đá cánh cửa đóng lại, bắt đầu vuốt ve .

      Phạm Trường An thầm nhẩm mấy câu ‘A di đà Phật’, nhắm mắt lại, cười với thiếu phụ kia cười, “Bảo bối của ta, ta nhớ nàng chết mất!”

      Tả thừa tướng là lão háo sắc, nên chín tiểu thiếp đều là mỹ nhân hiếm có. Trong đó đẹp nhất là Cửu di nương. Năm nọ, trong buổi biểu diễn đầu tiên, Cửu di nương nhờ vào tài múa điêu luyện khiến tất cả những người có mặt phải trầm trồ kinh ngạc, nhờ vậy nổi tiếng khắp kinh thành. Tiếc rằng ngay sau đó ‘được’ Tả thừa tướng nhìn trúng, nạp làm Cửu di nương. Có điều vào cửa chẳng bao lâu bị chính thê của Tả thừa tướng chèn ép, cuối cùng được sủng, bị đưa tới ở gần khu ‘Nhà lá’ này.

      Rốt cuộc bản chất vẫn là kỹ nữ, chịu nổi đơn. Phạm Trường An bắt Triệu Cữu thẩm vấn hai lần khai: Cửu di nương quyến rũ Trương Nguyên Bảo mấy lần nhưng Trương Nguyên Bảo tuy có lòng lại có gan, vì vậy Cửu di nương mới chuyển sang lả lơi với đại hán đầy râu Triệu Cữu này. Hai người gian díu với nhau.

      Phạm Trường An vốn sợ Cửu di nương quá đói khát, nhào tới lột đồ của ‘Triệu Cữu’ khiến bị lộ. Ai ngờ Cửu di nương tắt nến sẵn, cả phòng tối thui, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người.

      “Cữu nhi! Chàng muốn từ sớm sao giờ mới tới? Làm ta chờ mãi!” Cửu di nương xong, kéo tay ‘Triệu Cữu’ sờ lên ngực nàng ta.

      Phạm Trường An bị bất ngờ, kịp tránh, lập tức cảm nhận được bên dưới tầng sa mỏng là mớ thịt mềm mềm. Mặt lập tức đỏ bừng, lại thầm đọc mấy lần ‘A di đà Phật’, thầm nhủ: coi như hai miếng thịt heo . Nhưng vừa nhớ tới Đỗ Thu Nương cảm thấy dù có là ‘thịt ba chỉ’ thơm ngon cũng ngán, đành thầm câu ‘xin lỗi’ rồi vung tay lên bổ phát xuống gáy Cửu di nương.Nàng ta lập tức ngất . muốn đụng vào người Cửu di nương nữa, bèn lấy cái chăn quấn nàng ta lại như cái bánh chưng rồi ném lên giường.

      lúc sau, Trương Bác Hưng lặng lẽ vác Trương Nguyên Bảo tới, để và Cửu di nương nằm chung đống. Trương Bác Hưng nhìn cặp đùi trắng nõn lộ ra ngoài chăn của Cửu di nương, trợn mắt, thầm mắng: tại sao việc nặng nhọc dơ bẩn gì đều là làm, còn việc tốt Phạm Trường An chiếm hết!

      Cũng khó trách Trương Bác Hưng lại bất mãn, bởi vì phải trốn trái né phải, tốn bao nhiêu sức để cõng Trương Nguyên Bảo tới đây mà bị phát . Huống chi, Trương Nguyên Bảo uống
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 48




      Đỗ Thu Nương để nguyên y phục nằm giường, mơ màng thiếp . Đột nhiên nàng cảm thấy cả người lạnh lẽo, dần dần lâm vào ác mộng thể thoát được, muốn mở miệng gì đó cũng ra. Nàng càng giãy giụa, lại càng thể nhúc nhích, cho đến khi có luồng ấm áp ùa đến chạm vào người, nàng mới tỉnh lại.

      Đỗ Thu Nương vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt phóng đại của Phạm Trường An. nằm bên cạnh nàng, có vẻ mệt mỏi. Hai mắt Đỗ Thu Nương nóng lên, ôm chặt lấy Phạm Trường An chịu buông, rồi hung hăng nhéo hông mắng, “Chàng đâu vậy?”

      Phạm Trường An cũng ôm chặt Đỗ Thu Nương, , “Thu Nương, đừng nhéo ta, đau.”

      Lần này hai người xa nhau nửa tháng, lúc này dùng sức ôm đối phương chặt, hận thể cầm sợi dây trói chặt người kia lại cho rời khỏi mình.

      Đỗ Thu Nương vùi mặt trước ngực Phạm Trường An, trong lòng chua xót, tay vẫn thả ra, vừa nhéo vừa mắng, “, có phải chàng trà trộn vào cái nơi quỷ quái đó từ sớm rồi đúng ? Vậy mà cứ trơ mắt nhìn ta lo lắng tới tìm ta?!”

      “Ta sợ nàng khống chế được cảm xúc để lộ sơ hở.” Phạm Trường An đau tới mức nhe răng, thấy Đỗ Thu Nương khóc, bèn luống cuống cầm ống tay áo của lau nước mắt cho nàng. Khổ nỗi vừa về tới, chưa kịp thay đồ, áo vẫn còn dính đầy mùi son phấn của Cửu di nương. Đỗ Thu Nương vừa ngửi thấy mặt đen lại, càng nhéo mạnh hơn.

      Phạm Trường An ai da mấy tiếng, ấm ức , “Chúng ta suýt nữa là sinh ly tử biệt, khó khăn lắm mới gặp lại, sao nàng vừa thấy mặt hành hung ta vậy?”

      “Ai bảo chàng ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!” Đỗ Thu Nương hất tay Phạm Trường An ra “Tự mình ngửi thử !”

      Phạm Trường An giơ ống tay áo lên ngửi ngửi, quả nhiên có mùi nồng nặc gợi nhớ tới miếng thịt mỡ kia, lập tức cảm thấy buồn nôn ghê gớm. Để tránh cho nàng hiểu lầm, bèn kể tỉ mỉ lại chuyện xảy ra sau đó cho nàng nghe. Chỉ là thay đổi chút ít, biến thành Trương Bác Hưng và Cửu di nương, còn khổ cực vác Trương Nguyên Bảo chạy tới.

      Đỗ Thu Nương nghe xong bỗng ngộ ra hoảng loạn trong lòng từ đâu mà có: nàng giữ cuốn sổ của Trương Nguyên Bảo, người xưa giữ vật quý trong tay tội cũng thành có tội, nếu Trương Nguyên Bảo loan truyền việc này ra ngoài, hoặc là ra việc nàng sống lại, chỉ sợ cuộc sống từ nay về sau của nàng yên ổn được nữa. Càng thể để cuốn sổ đó rơi vào tay Trương Nguyên Bảo hoặc bên Tả thừa tướng, nếu cả nhà họ Phạm chỉ có đường chết.

      Mấy ngày qua, nàng cứ luôn suy nghĩ, rốt cuộc có nên cho Phạm Trường An nghe hay . Việc sống lại, nếu do nó xảy ra ngay người nàng, tuyệt đối nàng tin đời này lại có. ra rồi liệu Phạm Trường An có tin hay ?

      , tên Trương Nguyên Bảo chết tiệt kia vẫn sống tốt, chẳng biết lại làm ra mấy chuyện gì nữa….

      , hay ?

      Đỗ Thu Nương nhìn Phạm Trường An hồi lâu, rốt cuộc làm liều , “Trường An, ta muốn cho chàng biết chuyện!” Dứt lời, nàng lập tức nhắm mắt lại, kể hết từ lúc nàng gả cho Trương Nguyên Bảo đến khi nàng chết. Lúc đầu giọng nàng còn rất vững vàng, tới lúc bị Trương Nguyên Bảo tức chết, giọng run rẩy miễn cưỡng cho xong.

      Từ khi sống lại tới nay, Đỗ Thu Nương mang theo kí ức đời trước, vừa phải nhớ lại những kí ức tốt đẹp đó vừa lo lắng tương lai thay đổi vì những việc nàng làm, lúc nào cũng căng thẳng như cung kéo căng. Cho đến khi bị Trương Nguyên Bảo bắt , nàng mới phát , có số việc, phải nàng có nghĩa là ai biết, vả lại biết quá nhiều, cũng là loại nguy hiểm.

      Đỗ Thu Nương kể xong, áp lực trong lòng như nước tìm thấy chỗ thoát, tuôn ào ào ra. Cuối cùng, nàng khóc: ra chuyện đời trước trở nên xa xôi như vậy, xa tới mức nàng chẳng muốn nhớ lại nữa.

      Đỗ Thu Nương rất thấp thỏm, chậm rãi mở mắt ra, thấy vẻ kinh ngạc của Phạm Trường An, lâu sau đó, bĩu môi thở phì phì quay mặt , thèm nhìn nàng.

      Phản ứng kiểu nàng khiến nàng ngờ….

      Đỗ Thu Nương lau nước mắt, chọt Phạm Trường An , “Trường An, chàng bị dọa rồi à?”

      Phạm Trường An né ra, hừ lạnh tiếng, vẫn đáp.

      Đỗ Thu Nương chọt chọt Phạm Trường An, “Ta chuyện với chàng đó!”

      Phạm Trường An lại hừ lạnh tiếng, lần này chịu quay đầu nhìn Đỗ Thu Nương, vẻ mặt đầy ghen tức hỏi, “Vừa rồi nàng khóc là vì Trương Nguyên Bảo?”

      “Có điên mới khóc vì tên đó! Phạm Trường An, chàng nghĩ cái gì trong đầu vậy?” Đỗ Thu Nương nhướng mày, giơ tay muốn đánh Phạm Trường An. phản ứng nhanh hơn, bắt lấy tay nàng, kéo vào lòng, , “Thu Nương, ta biết trong đầu nàng nghĩ gì, nhưng nàng phải nhớ, đời này nàng là thê tử của Phạm Trường An ta, cũng chỉ có thể là thê tử của ta! Trương Nguyên Bảo, Trương Thu Hoa gì đó đều là những kẻ xa lạ. Nếu như nàng tin ta, hẳn là
      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Chương 49



      Nhà lao trong phủ Tả thừa tướng vốn ẩm ướt lạnh lẽo, cộng thêm là mùa đông, tạo ra cái lạnh từ trong lạnh ra. Bao lâu nay, Trương Nguyên Bảo tuy đến mức sống quá xa hoa, nhưng vẫn là ăn no mặc ấm, mấy ngày nay bị giam, vừa đói vừa lạnh, khổ sở vô cùng. Hơn nữa, vết thương đứt cánh tay được cứu chữa kịp thời khiến phát sốt, cảm giác hỗn độn mê mang, như sắp chết.

      Hôm đó Trương Nguyên Bảo vô cùng sợ hãi, luôn miệng la hét biết chuyện tương lai, mới khiến Tả thừa tướng nén giận để lại cho mạng. Khổ nỗi mấy việc báo cho Tả thừa tướng đều có vấn đề, Ích Châu có bão tuyết, trời lại vẫn trong xanh, Hữu thừa tướng chết, Hữu thừa tướng lại sắc mặt hồng nhuận lên triều, khỏe tới mức thể khỏe hơn được nữa…. Tóm lại, việc gì , cũng có kết quả ngược lại.

      Trương Nguyên Bảo dần sinh ra ý tưởng: bị Đỗ Thu Nương và tên thư sinh kia đùa giỡn. Tả thừa tướng cũng dần mất nhẫn nại với , nhưng phải tiếp tục chống đỡ! muốn chết, chỉ vừa đậu Cử nhân, tương lai huy hoàng chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

      Trương Nguyên Bảo lại bắt đầu thấy đau. nhìn xuống cánh tay, đột nhiên nở nụ cười lạnh, nghĩ: dù có mất cánh tay, vẫn phải tiếp tục mưu tính trèo lên …. Đỗ Thu Nương ngươi chờ đó, nếu Trương Nguyên Bảo ta có thể thoát ra ngoài, nhất định cho ngươi chết toàn thây!

      Đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên, hình như là người vào. Trương Nguyên Bảo vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tần Viễn bình thường vốn xem như heo chó đứng trước mặt. lập tức bò qua, muốn bắt lấy vạt áo của Tần Viễn, nhưng Tần Viễn lập tức lùi lại, tránh .

      Mất cánh tay, việc giữ thăng bằng trở nên khó khăn hơn nhiều, Trương Nguyên Bảo đột nhiên mất cân bằng, ngã sấp xuống đất. nỗ lực quỳ lên lại, ngẩng đầu nhìn Tần Viễn hỏi, “Đại thiếu gia, hôm nay thế nào rồi….”

      Tần Viễn châm chọc , “Trương Nguyên Bảo, phụ thân ta hết kiên nhẫn với tên vô dụng như ngươi rồi! Ngươi dám liên tục đùa giỡn Tần phủ ta, gan cũng to lắm!”

      , hề....” Trương Nguyên Bảo cố gắng biện minh, “Thiếu gia, lúc trước ta cũng cung cấp mấy tin tức có ích, ta chưa bao giờ lừa gạt tướng gia….”

      “Tổng cộng ba lần! Ngươi đúng tổng cộng ba lần!” Tần Viễn giơ ngón tay lên , “Trương Nguyên Bảo, ngươi quả có chút bản lĩnh đoán đúng ba lần, nhưng giờ ngươi còn giá trị gì với Tần phủ nữa rồi!”

      thể nào, thể nào….” Trương Nguyên Bảo thấy trong mắt Tần Viễn lóe lên sát ý, cả người run rẩy vội , “Đại thiếu gia, ta còn ít tin tức có ích khác, nhưng nó ở chỗ Đỗ Thu Nương, chính là lão bà của ta, , giờ là thê tử của Phạm Trường An…. Sổ của ta bị nàng ta trộm mất rồi! Ngài tin ta ! Đỗ Thu Nương là người rất quan trọng, nàng ta gây bất lợi cho Tần phủ! Cuốn sổ đó….”

      Trương Nguyên Bảo bị hành hạ nhiều ngày khiến tinh thần bắt đầu hỗn loạn. mặt Tần Viễn xẹt qua chút thương hại. Trương Nguyên Bảo lẩm bẩm, “Cuốn sổ này là do thư sinh viết lại, biết chuyện tương lai….”

      Tần Viễn nghe vậy khẽ lắc đầu, bình thường Trương Nguyên Bảo trông rất cơ trí, nay là đồ bỏ , luôn sảng. Tần Viễn móc ra cuốn sổ từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt Trương Nguyên Bảo, “Cuốn sổ ngươi là cuốn này phải ?”

      Trương Nguyên Bảo vội lật ra xem, thân thể bỗng nhiên co quắp, giật mình lẩm bẩm, “Đúng! Là nó…. Nhưng ngài từ đâu mà có? Nó bị Đỗ Thu Nương trộm , nó nên có mặt ở đây….”

      Tần Viễn đen mặt, lạnh lùng hừ tiếng, “Trương Nguyên Bảo, ngươi to gan, dám lấy cuốn sổ thầy bà gì đó để lừa gạt Tần phủ ta….” Tần Viễn xong lại lấy ra cuốn sổ khác đưa tới trước mặt Trương Nguyên Bảo, giống như đúc cuốn trong tay .

      Chuyện là, mấy hôm trước có thầy bói chẳng biết từ đâu xuất cầm cuốn sổ rách nát đứng trước cổng phủ Tả thừa tướng muốn gặp Tả thừa tướng đưa đồ.

      Quản gia Tần phủ vốn định đuổi người , nhưng thầy bói kia chắc như đinh đóng cột rằng chắc chắn Tả thừa tướng cần thứ này. Đúng lúc kiệu của Tả thừa tướng vừa về tới. Tả thừa tướng nghe chuyện xong bèn xuống kiệu gặp thầy bói kia. Sau khi đọc nội dung trong cuốn sổ kia, Tả thừa tướng lập tức lộ vẻ mặt kinh hãi, bởi vì đó viết la liệt những chuyện lớn sắp phát sinh triều đình trong vài năm tới. Tả thừa tướng hỏi thầy bói kia từ đâu có, thầy bói chỉ thiên cơ bất khả lộ, Tả thừa tướng là sao may mắn từ trời giáng xuống, có khả năng giúp thiên tử cai trị đất nước, chỉ có lão mới có tư cách có được quyển sách này. Tả thừa tướng nửa tin nửa ngờ nhận lấy, thầy bói kia cũng chẳng cầu lợi lộc gì, để lại cuốn sổ rồi mất.

      Kỳ lạ là, mấy ngày sau, trong dân gian bắt
      [​IMG]
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 50


      Nhóm gia đinh thấy Trương Nguyên Bảo phát điên bèn khuyên Đỗ Thu Nương và Diêu thị vào Hộ Quốc Tự trước. Đỗ Thu Nương vừa bước vào cổng chính Hộ Quốc Tự, quay đầu lại thấy chiếc xe ngựa lao thẳng tới chỗ nhóm gia đinh đứng, có chút dấu nào ngừng lại.

      Đỗ Thu Nương kinh hãi, muốn mở miệng kêu mấy gia đinh kia mau lẹ buông Trương Nguyên Bảo ra, tránh sang bên. Còn Trương Nguyên Bảo vì chân cẳng đứng tiện, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa càng ngày càng gần, càng ngày càng gần….

      “Ầm!” Nháy mắt, Trương Nguyên Bảo bị hất văng lên cao rồi rơi tự do xuống đất, tắt thở tức ….

      Chiếc xe ngựa dừng lại, thư đồng đánh xe sững sờ nhìn người chết hồi lâu mới sực tỉnh luống cuống chạy về gì đó với người trong xe. Lúc này mới có thiếu gia ăn mặc quý phái bước xuống nhìn tên ăn mày, rồi xaoy người lên xe ngựa lại, mất.

      Đỗ Thu Nương tuy hận Trương Nguyên Bảo, có chết cũng có hết tội, nhưng trơ mắt nhìn người nọ xem mạng người như cỏ rác đụng chết lại là chuyện khác.

      Tất cả người qua đường có mặt đều bất bình thay cho tên ăn mày, nhưng vị thiếu gia kia vừa nhìn biết phải người thường, đành trơ mắt nhìn bỏ .

      Ngô Thạch, tùy tùng Phạm Trường An cố ý phái theo bảo vệ Đỗ Thu Nương, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng vị thiếu gia kia. Ngô Thạch thấy Diêu thị và Đỗ Thu Nương bất mãn với hành vi của người nọ, bèn khuyên hai người tiếng chút, rồi khẽ với Đỗ Thu Nương, vị thiếu gia kia, hình như là thái tử điện hạ….

      Đỗ Thu Nương kinh hãi, nhớ lại hình dáng của người nọ, có vẻ khác với miêu tả của Phạm Trường An: thái tử là người tài hoa, câu nệ tiểu tiết, thỉnh thoảng hơi cà lơ phất phơ. Là thái tử nước, lại coi mạng người như cỏ rác, khiến nàng có ấn tượng tốt tí nào.

      Đỗ Thu Nương nhớ tới cuốn sổ kia có ghi, “Người đời đều Phạm Tử Chính là Liễu hạ Huệ tái thế, chính nhân quân tử hiếm có vì vậy từ khi thái tử Tề Nhạc lên làm hoàng đế, mỗi tháng đều tặng nữ tử tuyệt đẹp cho Phạm Tử Chính nạp thiếp….” Lúc ấy quá rối rắm nàng đọc nhưng nhớ được gì, duy có câu này là ghi tạc vào lòng. điễhn.đàokn/\lê,qu\ơý.đôn ra, Phạm Trường An hề háo sắc, tất cả là do tên Tề Nhạc này muốn làm hư thanh niên thuần khiết thôi. Nghĩ vậy nàng càng ưa Tề Nhạc.

      Tận mắt nhìn cảnh người chết, Đỗ Thu Nương và Diêu thị đều cảm thấy xui xẻo vội lên xe ngựa về phủ lại. Hai người vừa về bao lâu, quan binh tới, muốn dẫn Ngô Thạch đến nha môn chuyến.

      Ngô Thạch xong về báo: xe ngựa thái tử đụng chết người, bèn phái tùy tùng báo án. Quan phủ nào dám đắc tội thái tử, nghe tùy tùng thái tử lúc đó con ngựa kéo xe bỗng nhiên phát điên nghe theo lệnh, nên mới xảy ra cớ , lại biết tên ăn mày Trương Nguyên Bảo kia cũng việc xấu đầy rẫy, làm hại tính mạng của nhiều thiếu nữ, vốn muốn trừng trị từ lâu, nay thái tử ngộ sát, xem như vì dân trừ hại, vẹn cả đôi đường.

      Nghe vậy, ấn tượng của Đỗ Thu Nương về thái tử mới tốt lên chút: phải bỏ chạy mất mà là tự thú. Mặc dù biết trước có việc gì, nhưng ít nhất cũng có thái độ đàng hoàng.

      Đỗ Thu Nương lại hỏi Ngô Thạch việc xử lý thi thể của Trương Nguyên Bảo. Ngô Thạch , “Nếu có người thân nhận, được đưa tới mãi tha ma. Nơi đó có chó hoang lai vãng, sợ rằng khó còn hài cốt.”

      Kết cục như vậy quả ứng với lời thề của Trương Nguyên Bảo, ‘Đoạn tử tuyệt tôn, chết còn hài cốt’, khiến người ta phải cảm thán nhân quả luân hồi.

      Ngay đêm đó, Đỗ Thu Nương bèn kể mọi chuyện cho Phạm Trường An nghe. Phạm Trường An nghe xong, yên lặng hồi lâu, rồi vỗ đầu “Chỉ sợ vụ này đem đến phiền phức cho thái tử….”

      Có lẽ Đỗ Thu Nương luật lệ của Đại Tề, nhưng Phạm Trường An tất nhiên là biết rất . Theo luật, cố ý để ngựa làm bị thương hoặc gây chết người, xử trảm; vô ý phạt ba trăm trượng, chạy ba nghìn dặm. Hoàng thượng rất chú trọng luật lệ, luôn ‘thiên tử phạm pháp xử tội như thường dân’, nay thái tử phạm tội, những kẻ muốn kéo thái tử xuống đài, thừa dịp thêm mắm thêm muối vạch tội mới là lạ.

      Phạm Trường An vừa nghĩ tới cái người làm việc luôn sợ trời sợ đất kia thấy đau đầu, lúc có ai sao, trước mặt mọi người cũng biết thu liễm tí, gặp phải chủ tử như vậy, chỉ có thể hình dung bằng chữ ‘thảm’.

      Nghe Phạm Trường
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 51



      Xoa xoa hồi biết từ lúc nào Phạm Trường An có cảm giác. Mỹ nhân ngay trước mắt, mềm mềm, thơm ngào ngạc, có cảm giác mới lạ. Nghe từng tiếng thở của Đỗ Thu Nương dù có là Liễu Hạ Huệ cũng nhịn được nữa chứ huống chi mỹ nhân này là lão bà của .

      Phạm Trường An dần tiến sát người Đỗ Thu Nương, rồi nằm hẳn lên lưng nàng. thầm nghĩ: chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘thoải mái’, quả nhiên uổng công cố gắng vuốt ve nãy giờ.

      Đỗ Thu Nương cảm giác Phạm Trường An càng ngày càng gần, mím môi cười , “Ta biết ngay mà, chồn chúc tết gà, chẳng có gì tốt lành hết….”

      Phạm Trường An cười hì hì ôm Đỗ Thu Nương từ phía sau, dùng bộ râu vừa mới nhú lên đâm vào vành tai nàng, khiến nó đỏ lên, , “Nương tử trách lầm tướng công rồi….”

      Bỗng nhiên Phạm Trường An buông Đỗ Thu Nương ra, bước lên bờ. Đỗ Thu Nương chiêm ngưỡng tấm lưng rắn và chặp chân dài của Phạm Trường An, cảm thấy rất tự hào: Trường An nhà nàng thua gì dạ minh châu, bởi vậy phải giấu cho kỹ, nếu khiến kẻ khác mơ ước, thèm muốn.

      “Nương tử, nàng có biết vì phòng này gọi là ‘ dòng sông xuân’ ? Phạm Trường An ngồi bờ cười xấu xa nhìn Đỗ Thu Nương đầy ý, thừa dịp nàng thất thần, đột nhiên ôm nàng ra khỏi nước. Nàng giật mình kêu lên tiếng. cười to, ra vẻ rất hài lòng với trò quái của .

      Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An cười hả hê, tức giận muốn nhéo người, lại bị ngăn lại. diơễn.đàn/lê,q;muý,đôlmn Phạm Trường An nắm chặt tay Đỗ Thu Nương, cúi đầu hôn lên cái, rồi “Lúc nào tức giận là lại nhéo ta, phải sửa cái tật xấu này mới được!” Dứt lời, lại duỗi đầu lưỡi liếm dọc mu bàn tay nàng.

      Mặt Đỗ Thu Nương lập tức đỏ bừng, cảm thấy nóng ran cả người. Phạm Trường An khoát cho nàng tấm sa mỏng cho nàng, rồi ôm nàng con đường được trải thảm đỏ.

      Tiến vào trong Đỗ Thu Nương mới phát điều kỳ diệu của căn phòng này. Bên trong có đầy đủ đồ đạc hết, nhưng ấn tượng nhất là cái giường siêu to.

      “Để khách nghỉ ngơi sau khi tắm à? Chủ nhân của khu này là chu đáo….” Đỗ Thu Nương , lúc quay đầu lại thấy Phạm Trường An nở nụ cười như có như . vùi đầu bên tai nàng , “Nương tử, hôm nay cho phép vi phu được ăn bữa no chứ?”

      “Ta để chàng đói bụng lúc nào chứ?” Đỗ Thu Nương đỏ mặt, muốn cự tuyệt Phạm Trường An đặt nàng lên giường, hôn lên môi nàng.

      Từ lúc vào đông, vì lạnh nên Đỗ Thu Nương luôn vùi mình trong chăn, vì vậy việc giường chiếu cũng lười luôn, cho dù có cũng là vì muốn hài tử nên mới cố gắng làm, tạo ít áp lực cho Phạm Trường An. Hôm nay ở ngoài Phạm phủ, có trói buộc, nàng can đảm hơn ít, cũng nhận ra quả thời gian qua lãnh cảm với rất nhiều.

      Nghĩ vậy, Đỗ Thu Nương quyết định phải chủ động chút. Nàng ngước đầu bắt đầu liếm từng chút những giọt nước còn vương người Phạm Trường An. hít vào hơi, thấy được nụ cười tinh ranh môi nàng.

      “Hư…. Thu Nương….” Đỗ Thu Nương chỉ nghe thấy tiếng nỉ non của Phạm Trường An, sau đó môi đặt lên môi nàng. Đầu tiên lưỡi liếm qua răng nàng, thừa dịp nàng mở miệng thở dốc, nó xông vào, từ từ liếm khắp miệng nàng cho lùi bước. Sau đó lưỡi bắt lấy lưỡi nàng buộc nó phải xoay tròn theo…. Cuối cùng là mút vào. loại cảm giác tê dại xuất khiến Đỗ Thu Nương gần như sụp đổ. Nàng vô tình nuốt nước bọt cái, cảm thấy ngọn lửa dưới bụng dưới dần dần lan tràn.

      Ngay lúc này, Phạm Trường An lại nhàng dùng tay xoa nắn hai ngọn núi của nàng, chậm rãi đánh vòng, vê nắn, sau đó cố tình để vết chai ngón tay ma sát lên hai hạt trân châu đó. Đỗ Thu Nương nhịn được buộc phải phát ra tiếng rên. Lúc này, buông tha cho môi nàng, vùi đầu vào ngực nàng, dùng đầu lưỡi trêu chọc hai hạt trân châu kia.

      Người Đỗ Thu Nương dần thấm ra tầng mồ hôi mỏng, cảm thấy mình ướt. dbliễn.đ.àn/lê,quý,đôƠ:n Nàng luồn bàn tay vào trong mái tóc đen của Phạm Trường An, vò nặn nó. Trong lúc mê ly, Phạm Trường An lại cầm chiếc bút lông biết chuẩn bị từ lúc nào, lướt qua hai ngọn núi của nàng, đầu bút lông mềm mại tạo ra kỳ lạ khiến khó thành lời….

      “A….” Đỗ Thu Nương rên rỉ, “Cái này…. Cái này….” Giờ nàng mới phát ra Phạm Trường An sớm chuẩn bị từ trước. Trong cuốn Xuân cung đồ lúc tân hôn, nàng có thấy đề cập đến việc dùng bút lông, khi đó còn tò mò biết bút lông có tác dụng gì, giờ hiểu.…

      Đỗ Thu Nương kịp suy nghĩ nhiều bởi vì Phạm Trường An quét bút lông thẳng đường
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :