1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37



      Trương Bác Hưng thở dài hơi , “Trước khi mấy thí sinh thi rớt làm lớn chuyện, tiểu tử Trương Nguyên Bảo kia viết phong thư tố giác rồi, biết dùng cách gì mà tới được tay Tả thừa tướng. Mấy năm qua Tả thừa tướng được hoàng thượng trọng dụng, luôn tranh với Hữu thừa tướng, nay nhờ chuyện này lại được hoàng thượng tin tưởng hơn nhiều. Tên kia cũng ăn theo, mở mày mở mặt hẳn. giỏi xu nịnh, lại lanh trí, tuy có công danh, nhưng vẫn được Tả thừa tướng coi trọng, giờ ai cũng biết là môn sinh của Tả thừa tướng, tương lại giành lấy công danh cũng phải việc khó. Ta chỉ sợ khi được thế tìm đệ gây phiền toái!”

      Bỗng có tiếng động vang lên ngoài phòng, Trương Bác Hưng cảnh giác hỏi, “Ai đó? Ai ở bên ngoài?”

      Đỗ Thu Nương lập tức vém rèm bước vào, cười với Trương Bác Hưng, “Đây là mì gà tặng kèm quả trứng! Biểu ca cứ ăn tự nhiên , bảo đảm đủ!”

      “Ta cũng đói vậy……” Phạm Trường An bĩu môi, nuốt nước miếng nhìn tô mì được rắc đầy hành lá xắt trông rất đẹp mắt tay Đỗ Thu Nương.

      thiếu phần của chàng đâu!” Đỗ Thu Nương cười , “Ta cố tình nấu nhiều chút, còn trong bếp đó, để ta múc cho chàng tô!”

      Trương Bác Hưng cười , “Cám ơn đệ muội nhiều!”

      Đỗ Thu Nương khoát tay tỏ vẻ có gì, rồi ra ngoài.

      Sau khi Đỗ Thu Nương rời khỏi phòng, nụ cười mặt Phạm Trường An cũng biến mất. nghiêm túc , “Kinh thành cách chỗ ta mười vạn tám nghìn dặm, làm gì có thời gian đến tìm ta gây khó dễ. Huống chi, ta cũng tranh với cái gì nữa, chỉ lo sống yên ổn qua ngày thôi.… Vả lại,” Phạm Trường An liếc Trương Bác Hưng cái rồi tiếp, “Biểu ca dù gì cũng là Tuần phủ đại nhân chẳng lẽ che chở nổi ta?”

      “Đệ…. Đệ là….” Trương Bác Hưng chỉ muốn cào tường, hận thể bổ đầu Phạm Trường An ra xem trong đó chứa cái gì. “Đệ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đệ còn nhớ Triệu Tấn đúng ? được Hữu thừa tướng chỉ điểm chỉ hai lần hồi lâu lắc nào rồi, mà mấy năm qua vẫn tự nhận thuộc phe Hữu thừa tướng. Trước kia sao, nhưng giờ người khác lôi lạ những lời này ra thêm mắm thêm muối, Triệu Tấn dám to gan lớn mật như thế đều là do có Hữu thừa tướng làm chỗ dựa. Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng luôn đối chọi gay gắt, giờ hoàng thượng lại tin dùng Tả thừa tướng, kiêng kỵ Hữu thừa tướng, ngay cả ta cũng cảm thấy thái độ của hoàng thường có chút khác thường…. Chỉ sợ ngày nào đó ta cũng thể tự bảo vệ được ta chứ chi là bảo vệ đệ!”

      Phạm Trường An cầm ly trà lên mấy lần lại để xuống, hồi lâu mới , “Mấy năm qua người đó làm gì cũng chừa đường lui, đắc tội biết bao nhiêu người. là cương trực công chính chứ ra là ngu! Tả thừa tướng là con cáo già, che mắt hoàng thượng, dưới lại thu mua quan viên, hiểm hơn người đó biết bao nhiêu lần! Giờ lã nắm được cơ hội tốt, còn có oán báo oán có thù báo thù mới là lạ đó!”

      Trương Bác Hưng quan sát sắc mặt Phạm Trường An hồi, sau đó đặt ly trà xuống, đứng dậy , “Mấy năm qua ta viết thư cho đệ, mỗi lần đệ hồi đều đừng gởi nữa. Nhưng rốt cuộc có phong nào mà đệ xem? Phụ thân đệ phái người lục tung khắp đông tây nam bắc để tìm đệ, lại cử ta đến Kiến Châu tìm, mỗi lần hỏi tới, ta đều giả bộ thấy. Lần này, lão thái thái đến kinh thành chữa bệnh, ta cố che giấu cẩn thận từng li từng tí. Nhưng phụ thân đệ vẫn nổi lòng nghi ngờ. Ta thấy, hẳn là bao lâu nữa phụ thận đệ tìm tới thôn An Bình này thôi!”

      “Nếu ta đồng ý tham gia khoa cử, tất nhiên nghĩ tới việc trốn tránh nữa.” Phạm Trường An giọng , “Ta từng nghĩ nếu có ngày người đó tới tìm, buộc ta phải về, ta dẫn tổ mẫu trở lại với tư thái hết sức thoải mái. Nhưng nay, xem như dạo qua cửa địa ngục lần, ta lại muốn đâu nữa. Nương tử của ta ở đây, nhà của ta cũng ở đây, cho dù người đó tới tìm, ta cũng trở lại.”

      “Phụ tử hai người quả giống như đúc cả trong lẫn ngoài, cố chấp kinh khủng!” Trương Bác Hưng lắc đầu , “Ta chỉ cảm thấy cam giùm đệ thôi, với thân phận của đệ, dù ở kinh thành cũng có làm mưa làm gió, lại bị tên thư sinh kia giày xéo hết lần này tới lần khác. Lần này nếu ta tới kịp lúc đệ chết trong tay tên Tri huyện đó rồi!”

      “Ta có thân phận gì chứ? Chỉ là thường dân thôi!” Phạm Trường An cười , cuối cùng lại nhịn được hỏi, “Người đó…. Có khỏe ?”

      Trương Bác Hưng phì cười tiếng, mặt Phạm Trường An lập tức hơi đỏ lên.

      Trương Bác Hưng thở dài , “Lúc trước ta luôn cảm thấy phụ thân đệ rất uy nghiêm, chỉ cần trừng ai cái người đó dám nhúc nhích dù chỉ chút, ho tiếng là cả kinh thành phải chấn động. Nay nhìn lại, mới phát tóc người bạc rất nhiều. Còn đệ đệ của đệ…… luôn ốm yếu nhiều bệnh, uống thuốc mãi từ khi mới lọt lòng, chỉ sợ chẳng….”

      Trong đầu Phạm Trường An bỗng lên bộ dáng ít ít cười của phụ thân , cũng thở dài hơi.

      khí nhất thời an tĩnh lạ thường, đến khi Phạm Trường An tỉnh hồn nhìn lại Trương Bác Hưng ăn xong tô mì, thậm chí còn húp sạch nước mì. dùng tay quẹt miệng , “An ca nhi, tức phụ của đệ quả là tệ! Từ đâu lừa tới vậy?”

      Phạm Trường An nhìn tô mì của Trương Bác Hưng, lại nhìn cái vẻ mặt hạnh phúc hai mắt tỏa sáng ăn tới miệng đầy mỡ đáng đánh đòn của Trương Bác Hưng nỗi phiền muộn trong lòng
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38


      Trương Bác Hưng lăn lộn quan trường nhiều năm, xem như luyện được cặp mắt sắc biết nhìn người, nhưng vẫn thể nào hiểu nổi vị biểu đệ Phạm Trường An này. Từ khi biết chắc Đỗ Thu Nương và Phạm lão thái thái bị người của phụ thân dẫn , Phạm Trường An lập tức chạy tìm người, mà cứ lẩn quẩn trong nhà cả mấy ngày lo dọn dẹp này nọ, trái chùi phải lau ngơi tay, rảnh rỗi lại đem sách ra phơi nắng, có lúc còn nhìn chằm chằm hồi cho đến khi thấy lạnh cả người, nghi rằng chỉ trong giây kế tiếp Phạm Trường An vồ tới quật xuống đất mới thôi.

      Hôm đó, rất nhiều người trong thôn thấy cảnh Đỗ Thu Nương và Phạm lão thái thái bị dẫn . Đỗ lão hán sau khi biết tin vội vàng chạy tới hỏi Phạm Trường An đầu đuôi việc.

      Trương Bác Hưng đứng bên nhìn Đỗ lão hán và Phạm Trường An chuyện, thấy thái độ lễ phép của Phạm Trường An rất thắc mắc: mọi người trong thôn An Bình đều Phạm Trường An hiền lành ít lời, sao trước mặt lại hung hăng như vậy? Dù gì cũng là Tuần phủ đại nhân, Phạm Trường An lại sai quét sân, lau bàn…. Hiền lành?! Hiền lành cái mốc khô ấy!

      Mấy ngày sau, Phạm Trường An mới khóa cửa nhà lên đường với Trương Bác Hưng, mỗi người ngựa. Trương Bác Hưng vốn nghĩ sức ngựa có hạn, dọc đường nhất định phải vất vả kiếm chỗ thay ngựa hoặc là ghé nhà trọ nghỉ ngơi, nào ngờ dường như có người chuẩn bị giùm sẵn hết rồi, mỗi khi bọn họ cần đổi ngựa là lập tức có người đưa ngựa tốt tới, cả lương khô này nọ cũng đầy đủ luôn.

      Phạm Trường An giục ngựa bất kể ngày đêm, Trương Bác Hưng dù muốn nghỉ cũng được. Liên tục mấy ngày như vậy, Trương Bác Hưng cảm giác như sắp mất nửa cái mạng, sống chết cầu phải nghỉ ngơi nửa ngày. Phạm Trường An bị nài nỉ mãi, đành tìm chỗ dừng lại ăn tô mì nóng, sẵn tiện nghỉ ngơi trong chốc lát. Hai người ăn nghe nam nhân ngồi bàn bên cạnh với người cùng , “Ngươi có nghe tin gì chưa? Mấy hôm trước Hữu thừa tướng bị tập kích, hình như bị thương rất nặng đó!”

      “Sao ta lại nghe Hữu thừa tướng bị tập kích chết ngày tại trận luôn rồi?” Người kia hỏi lại.

      Phạm Trường An và Trương Bác Hưng nhìn nhau, lập tức đứng lên, bỏ lại bạc trả tiền hai tô mì, rồi nhảy lên ngựa phi như bay.

      Hai người giục ngựa chạy liên tục, hầu như có lúc nào nghỉ ngơi, rốt cuộc nửa tháng sau cũng tới được kinh thành.

      Phạm Trường An dựa vào ký ức xa xôi tìm tới phủ Hữu thừa tướng, lại đứng trước cổng lâu, ngẩng đầu nhìn tấm biển đề tên cao.

      Trương Bác Hưng cảm giác trong miệng toàn bụi bặm, nhổ ngụm ra rồi vẫn còn thấy cộm cộm trong miệng, nhìn bóng lưng Phạm Trường An thầm mắng câu, nhưng nghĩ Phạm Trường An cũng rời kinh thành hơn mười năm chứ ít gì, lại thấy đồng tình.

      Cánh cổng đóng chặt bỗng nhiên được mở ra, đám người hầu lục tục dàn thành hai hàng, sau đó lão nhân mặc áo xanh có vẻ là quản gia của phủ từ từ đẩy chiếc xe lăn ra. Người xe lăn có làn da trắng bệch cách kỳ lạ, vẻ bệnh tật lâu ngày, nhưng khuôn mặt rất tuấn tú. Hẳn là vị đệ đệ mà Trương Bác Hưng nhắc tới, Phạm Tử Ngọc.

      Phạm Trường An nhìn Phạm Tử Ngọc, thầm than: đáng tiếc nhân tài lại là con ma bệnh!

      Phạm Tử Ngọc thấy Phạm Trường An sắc mặt khẽ biến, kích động hô “Đại ca! Cuối cùng đại ca cũng về!”

      Lúc trước Phạm Trường An với Đỗ Thu Nương, tướng mạo của hơi giống phụ thân là hết sức sai lầm. Bởi vì có thể Phạm Trường An chính là bản sao của Phạm thừa tướng lúc còn trẻ. Từ việc Phạm Tử Ngọc chưa từng gặp Phạm Trường An lấy lần lại có thể lập tức nhận ra Phạm Trường An là đại ca, cộng thêm ánh mắt kinh dị của quản gia và bọn người hầu có thể chứng minh cách .

      Phạm Trường An cố nén kích động trong lòng, hỏi Phạm Tử Ngọc, “Người đó sao rồi?”

      Phạm Tử Ngọc ngẩn ra, hồi lâu mới biết ‘người đó’ trong miệng Phạm Trường An chính là phụ thân của hai người, bèn đáp, “ khả quan lắm!”

      Cuối năm ngoái, có hai việc gây chấn động khắp Đại Tề, là vụ gian lận trong kì thi ở Kiến Châu là nạn châu chấu ở Ung Châu, cách kinh thành xa. Dân chúng ở Ung Châu bị mất trắng lương thực, dẫn đến nạn đói nghiêm trọng, nạn dân tràn lan khắp nơi, rất nhiều nạn dân tràn vào kinh thành để kiếm ăn.

      Vào ngày mùng chín tháng hai, trước khi Phạm Trường An vào kinh mấy hôm, Phạm
      [​IMG] [​IMG]
      hoadaoanh, thuytthienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39


      Đỗ Thu Nương vẫn cho là Phạm Trường An của đời trước sớm phai nhạt trong kí ức nàng, hề để lại bất kỳ dấu vết nào. Đến nay, nàng mới phát nàng sai. phải Phạm Trường An nổi tiếng, mà vì sau đó đổi tên nên nàng hề biết người đó chính là .

      Phạm Tử Chính là đại thiếu gia nhà Hữu thừa tướng, Trường An chỉ là tên tục của .

      Đỗ Thu Nương nhìn tên ngốc Trường An trước mắt, cách nào liên hệ người này và Phạm Tử Chính trong miệng Trương Nguyên Bảo là được.

      Phạm Tử Chính, vị thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Tề, tài hoa hơn người, thông thiên văn, dưới rành địa lý, văn có thể trị quốc, võ có thể định quốc. Cơ hồ những từ có thể dùng để khen ngợi người đều dùng được với . Đời trước, việc nàng thích làm nhất mỗi ngày là hễ có thời gian rảnh chạy ra quán trà nghe những người thuyết thư mù kể những giai thoại của Phạm Tử Chính.

      Giờ nhớ lại, giai thoại nàng có ấn tượng sâu sắc nhất là…. Cho đến khi nàng chết, tên ngốc này nạp ba mươi tám người thiếp, nổi tiếng phong lưu khắp từ nam chí bắc.

      Đỗ Thu Nương lại nhìn Phạm Trường An, mắt trong đến mức có thể thấy cả bóng nàng bên trong, khuôn mặt vừa ngây ngô lại lo lắng, sợ nàng tức giận vứt bỏ . Phạm Trường An như vậy có thể biến thành Phạm Tử Chính tài hoa phong lưu nhất Đại Tề? Mấy ngày nay, nàng vừa nhìn Diêu thị, vừa ngẫm về tương lai của Phạm Tử Chính, càng cảm thấy như sống trong mơ, nhưng mỗi khi véo bắp đùi vẫn rất đau, ràng là nàng thực.

      Trong lòng Đỗ Thu Nương có rất nhiều lo lắng, nhưng chỉ có thể giả bộ trấn định, tới khi thấy Phạm Trường An sao có thể bộc phát?

      Phạm Trường An nghe Đỗ Thu Nương , vội bĩu môi, kéo ống tay áo nàng, tội nghiệp , “Ta vốn định cho nàng biết, nhưng chưa kịp gì hết nàng bị bắt rồi. Có điều, nếu ta là nhi tử của thừa tướng, vậy nàng là nhi tức của thừa tướng đó! Ta vẫn là Phạm Trường An, nàng vẫn là Đỗ Thu Nương, hai ta vẫn là phu thê! Chẳng lẽ nàng chê ta là nhi tử của thừa tướng nên muốn bỏ ta sao?”

      “Chàng nghĩ hay quá ha!” Đỗ Thu Nương dùng cùi chỏ thúc Phạm Trường An cái.

      Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An vì bôn ba nhiều ngày mà khuôn mặt vốn trắng trẻo xuất nhiều vết nứt nẻ, bèn kéo tay nhìn thử, quả nhiên do quen cỡi ngựa nên lòng bàn tay bị dây cương siết ra mấy vết lớn, có vết còn chảy máu, cách ăn mặc lại chẳng khác gì thôn dân nơi núi non hoang dã. Nàng xúc động , “Ta tích phúc biết mấy đời mới gặp được chàng, sao có thể buông bỏ chứ?”

      Trừ khi…. Đời trước Phạm Trường An có rất nhiều thê thiếp nhưng đời này chỉ có thể là của mình nàng! Đỗ Thu Nương nhìn Phạm Trường An nghĩ thầm.

      Phạm Trường An nghe Đỗ Thu Nương , “Trừ khi chàng chê ta xứng với chàng, muốn bỏ ta cưới người khác!” bèn vội vàng móc túi tiền của ra cho nàng xem, khóc lóc kể lể, “Thu Nương, ta cưới người khác nổi đâu, nàng đừng lo! Tiền của ta đều bị nàng tịch thu hết rồi mà….”

      “….” Đỗ Thu Nương suýt nữa chết vì sắc nước bọt, nhưng nhờ vậy cảm xúc buồn phiền tan biến hết. Nàng bỗng cắn mạnh cái lên tay Phạm Trường An.

      Phạm Trường An ‘A a…’ mấy tiếng, dậm chân liên tục, chờ Đỗ Thu Nương nhả ra, lại ấm ức với đôi mắt ngập nước, “Nàng hết giận chưa? Nếu còn cắn thêm nữa !”

      Hì hì, tên ngốc này, nghĩ nàng là chó sao? Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An cái, buồn cười nghĩ thầm. Vừa lúc bọn nha hoàn bưng nước nóng vào, nàng bèn kêu nhanh tắm rửa rồi bôi thuốc lên vết thương. Sau đó, nàng lại giúp mặc bộ đồ mới Diêu thị chuẩn bị, mặc xong, nàng phải thừa nhận đây mới đúng là bộ dáng của công tử tao nhã tuấn tú. Nhưng chỉ giây sau, ngây ngô của khiến nàng lập tức đánh mất suy nghĩ này.

      “Thu Nương, nàng xem này, bộ đồ đẹp quá! Tính ra chúng ta trở về phủ thừa tướng cũng có chỗ tốt chứ ha! Hì hì….”


      “….”

      Hai người tuy rất vui mừng khi gặp lại, nhưng dù gì phụ thân Phạm Trường An vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, lại bôn ba đường dài mệt nhọc nên vừa đặt đầu xuống gối lập tức ngủ say.

      Hôm sau, hai người mới bắt đầu
      [​IMG]
      hoadaoanh, thuytthienbinh2388 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40



      Đỗ Thu Nương nhìn mấy đại phu có mặt, tuy là thái y nhưng nàng nhìn mặt mấy người đó quả chẳng khác gì lang băm. Ai cũng có vẻ muốn lại thôi, rốt cuộc là cứu được hay thể dứt khoát lời à?

      Đỗ Thu Nương tự lẩm bẩm, “Vẫn là nhìn mặt biểu cữu có tướng đại phu nhất….”

      Lâm Nguyên Tu!

      Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đồng thời quay sang nhìn nhau mỉm cười.

      Phạm lão thái thái gần như sắp ngưng thở, Lâm Nguyên Tu còn tìm được người trị. Nay chưa chắc Lâm Nguyên Tu thể trị hết bệnh của Phạm thừa tướng!

      Vấn đề là lúc này biểu cữu ở đâu?

      Hai người suy nghĩ Trương Bác Hưng bỗng vỗ đầu cái , “Trời ơi, sao ta lại quên mất Lâm đại phu chứ!”

      Lúc Phạm Trường An và Trương Bác Hưng chạy gấp tới kinh thành gấp, Trương Bác Hưng cố ý kêu người báo cho Lâm Nguyên Tu tiếng. Tuy Lâm Nguyên Tu cũng đến trễ mấy ngày, nhưng giờ vẫn ở chỗ Phạm lão thái thái.

      Phạm Trường An nghe, vội vàng kéo Đỗ Thu Nương chạy vội tới chỗ Lâm Nguyên Tu ở.

      Bên này, Phạm lão thái thái cũng hết sức phiền muộn vì chuyện Phạm thừa tướng, bèn cho Lâm Nguyên Tu nghe, nài nỉ Lâm Nguyên Tu giúp, nhưng Lâm Nguyên Tu vẫn nhớ tới chuyện qua, vẫn chịu giúp.

      Phạm Trường An hết cách đành dùng khổ nhục kế, vừa vào cửa khóc lóc kể lể từ có mẫu thân, tội nghiệp lớn lên ở thôn An Bình, giờ lại sắp mất phụ thân, lại bất hiếu, chưa hầu hạ phụ thân được ngày nào, sau này còn mặt mũi nào gặp mẫu thân dưới suối vàng.

      Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An gào khan có đến giọt nước mắt, nghĩ khó mà khiến người ta đồng cảm được. ngờ, mỗi câu hắnnói đều nhắc tới mẫu thân, lay động được Lâm Nguyên Tu mới rồi còn cứng rắn ngồi vắt chân xem kịch vui.

      Lâm Nguyên Tu tiện tay ném quyển sách trong tay lên bàn , “Ta giúp cũng được, nhưng nếu lỡ biện pháp của ta có hiệu quả, lão đời nhà ma luôn sao?”

      Như vậy ý là vẫn còn có cách?

      ra Lâm Nguyên Tu cũng phải kẻ có lòng dạ sắt đá. Lâm Nguyên Tu vẫn nhớ rất vẻ mặt muốn lại thôi của mẫu thân Phạm Trường An lúc gởi gắm . Khi nghe Phạm lão thái thái về bệnh tình của Phạm Trọng Lương, Lâm Nguyên Tu tìm thái ý từng khám cho Phạm Trọng Lương hỏi tình trạng bệnh hơn, lúc về bắt đầu lật sách thuốc tìm cách, biện pháp tìm được, nhưng quá nguy hiểm, nên dám hứa chắc.

      Phạm Trường An nhớ lại cảnh phụ thân nằm yên giường chút sức sống, thầm nghĩ có cách để thử là tốt rồi. Nhưng khi Lâm Nguyên Tu biện pháp cho nghe, lại thể quyết định ngay được. Lấy thạch tín làm thuốc dẫn, dùng chừng tháng trước, lấy độc trị độc, rồi mới bắt đầu bồi bổ cơ thể lại. Hèn chi mấy thái y kia dám thử, vì nếu Phạm Trọng Lương chết giữa chừng, người nhà họ Phạm kiện họ tội mưu hại trọng trần triều đình sao? Ai có thể gánh nổi tội danh lớn như vậy. Đó cũng là tâm lý bình thường, người nào chẳng muốn bảo vệ cái đầu của mình, ai chết mặc kệ, miễn phải mình là được rồi.

      Về Phạm phủ, Phạm Trường An cứ cầm phương thuốc kia nhíu mày suy nghĩ. Đỗ Thu Nương cố nhớ lại dường như đời trước chỉ nghe Phạm Trọng Lương bị ám sát, bỏ mạng tại chỗ, chứ nghe bị nhi tử độc chết. Nàng đánh bạo , “Trước giờ biểu cữu trị bệnh luôn rất cẩn thận, nay đưa ra phương thuốc này, chỉ hết sức nguy hiểm chứ là hoàn toàn có khả năng thành công. Nay có cách, chẳng lẽ chúng ta lại thử, trơ mắt nhìn phụ thân ra sao?”

      “Để ta suy nghĩ thêm chút nữa …..” Tuy vậy, nhưng đến tối Phạm Trường An vẫn đưa phương thuốc kia cho Lý thị xem. Đám tiểu thiếp cứ khóc rống ì xèo, người ‘tuyệt đối được’, người lại ‘Phải thử lần mới biết!’ khiến Phạm Trường An nhức cả đầu.

      Lúc này môi Phạm Trọng Lương bắt đầu tím dần, hô hấp yếu ớt. Rốt cuộc, Lý thị cắn răng , “Phải thử lần biết đâu được, còn hơn là chắc chắn chết. Nếu lão gia có mệnh hệ gì, cứ đổ hết trách nhiệm cho ta cũng được!”

      Đỗ Thu Nương nhìn Lý thị, lại nhìn bọn tiểu thiếp, nghĩ thầm: nếu nàng gặp phải tình huống tương tự liệu nàng có lựa chọn giống Lý thị ? Tự tay đút cho Trường An từng chén thuốc độc? Quyết định này cần biết bao nhiều dũng khí chứ?

      Lý thị tự nấu thuốc, rồi bưng vào, nhưng khi đút cho Phạm Trọng Lương ngón tay vẫn run rẩy tới mức nước thuốc suýt văng hết ra ngoài.

      Phạm Trường An thở dài, nhận chén thuốc , “Để ta.”

      Mọi người đều nín thở, nhìn Phạm Trường An đút từng muỗng thuốc vào miệng Phạm Trọng Lương.

      Sau khắc đồng
      [​IMG]
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 41



      Phạm Trường An phải trải qua bao khó khăn mới ăn được ‘thịt’, nhưng tốt xấu gì cũng vào bụng rồi, hơn nữa còn hết sức vui vẻ. Cứ nhớ lại hình ảnh chủ động của Đỗ Thu Nương tối qua là lại cười ngậm được miệng.

      Trương Bác Hưng vạn năm vẫn chưa tìm được tức phụ bắt quả tang Phạm Trường An khóe miệng hàm xuân cười vô cùng ngu ngốc càng quyết tâm cưới thê tử. Trương Bác Hưng vô tình thấy dấu bị xiết tay Phạm Trường An, lập tức biết xảy ra chuyện gì, bèn trêu chọc Phạm Trường An, “Đệ đó, lúc nào cũng bạo lực với ta, xem ta là cục bông mà tha hồ nhồi nặn, giờ đối mặt với thê tử lại dám đứng thẳng sống lưng vậy!”

      Phạm Trường An liếc Trương Bác Hưng với vẻ như nhìn kẻ ngu hồi lâu mới bỏ , vẻ mặt cực kỳ khinh miệt: nếu dám hung với Thu Nương dù chỉ xíu thôi, sau đó có thể phải quỳ bàn giặt mấy ngày chứ chẳng chơi! Hơn nữa, lão bà cưới về là để thương , kẻ độc thân như Trương Bác Hưng làm sao hiểu được chút vui thú nơi phòng ngủ. Cho dù là bị ngược đãi, cũng vui vẻ chịu đựng!

      Mấy ngày sau, rốt cuộc Phạm Trọng Lương có thể xuống giường. Lúc Phạm Trường An đến thăm, Phạm Trọng Lương nhìn hồi lâu mới hỏi thăm về việc học. Phạm Trường An chỉ có hứng thú với công danh, bản thân lại phải người ham học. Phạm Trọng Lương lập tức giận tới mức cầm băng ghế ném lên người Phạm Trường An. Phạm Trường An cũng né để mặc cho băng ghế đập vào. Phạm Trọng Lương thấy dáng vẻ thà chết theo của , càng thấy ngứa mắt hơn, bèn đá cái lên người ….

      Mấy người ở ngoài đều nghe thấy tiếng động trong phòng, nhưng ai dám bước vào can. Hồi lâu sau Diêu thị mới run rẩy , “Phụ thân mới vừa tỉnh lại, nổi giận chỉ sợ lại hại thân. Hơn nữa, phụ thân luôn ra tay phân nặng , lỡ đâu đại ca bị….”

      Đỗ Thu Nương nghe vậy, hốt hoảng nghĩ: hai người này, khuôn mặt y hệt mà sao tính tình khác nhau dữ! Phạm thừa tướng lớn tuổi rồi còn hay nổi nóng, vài ba câu hợp động tay động chân…. Nàng lo cho Phạm Trường An, cửa phòng đột nhiên mở ra, Phạm thừa tướng bước ra trước, nổi giận đùng đùng, trán có vết thương , còn Phạm Trường An mặt đổ máu, vẻ mặt ấm ức.

      Đỗ Thu Nương lén trách Phạm Trường An, “Sao chàng lại đánh phụ thân chàng?”

      Phạm Trường An bĩu môi , “Ai đánh lão chứ! Toàn là lão đánh ta ! Vết thương kia là do lão đột nhiên váng đầu, tự vấp té chớ bộ!”

      Tuy ngoài mặt tỏ vẻ quan tâm, nhưng rốt cuộc Phạm Trường An vẫn để tâm suy nghĩ về lời Phạm thừa tướng .

      Phạm Trọng Lương tuy nổi tiếng phong lưu, nhưng tính luôn cả Phạm Trường An, nhi tử tổng cộng chỉ có ba, còn lại đều là nữ nhi.

      Phạm Tử Ngọc bẩm sinh yếu ớt lắm bệnh, cố lắm cũng chỉ có thể giữ gìn cái có chứ phát triển được gì thêm, tại tình hình triều chính phức tạp, lỡ ngày Phạm Trọng Lương , Phạm Tử Ngọc có thể chống đỡ Phạm phủ nhất thời, chứ sức khỏe Phạm Tử Ngọc cho phép chống lâu được. Còn thứ tử do Bát di nương sinh, năm nay mới bảy tám tuổi, còn chưa thuộc hết mấy cuốn sách vỡ lòng chứ gì tới việc chống đỡ cả gia tộc.

      Tính tính lại chỉ còn mỗi Phạm Trường An.

      Phạm Trường An ngồi nhìn Đỗ Thu Nương ngủ, suy nghĩ suốt đêm, đến sáng hôm sau, quyết định đồng ý tới Quốc Tử Giám học.

      Quốc Tử Giám của Đại Tề chỉ có hoàng thân quốc thích và huynh đệ tôn tử các công thần từ tam phẩm trở lên mới được vào học. Phạm Trường An giải thích cho Đỗ Thu Nương nghe xong, hai mắt nàng lập tức tỏa sáng, , “Tuyệt quá! Những người được vào Quốc Tử Giám học đều là bảo bối trong nhà hết đúng ?”

      Phạm Trường An cảm thấy Đỗ Thu Nương như vậy rất đáng , sờ sờ đầu nàng , “Đúng, Phạm Trường An cũng là bảo bối trong nhà!”

      Phạm Trường An còn tưởng ít nhất phụ thân kêu Phạm Tử Ngọc dẫn , nào ngờ phụ thân chỉ đưa cho phong thư, kêu giao cho Từ Văn Nguyên, hiệu trưởng Quốc Tử Giám, còn lại chẳng gì thêm.

      Từ Văn Nguyên nhận thư xong, cũng dặn dò gì, chỉ kêu người dẫn Phạm Trường An lên lớp. di',ễn.đàn/lê,qu; ý,đ:ôn Lúc này tiên sinh giải bài, Phạm Trường An bước vào, hiển nhiên bị cả lớp học nhìn chằm chằm với ánh mắt hoặc soi mói hoặc tìm tòi, thầm mắng: phụ thân độc ác! Muốn chơi nổi để sớm bị lập sao?

      Bên này Phạm Trường An tương lai mờ mịt, bên kia Đỗ Thu Nương cũng hoảng loạn yên.

      Sáng sớm, Lý thị dẫn dàn nữ nhân nhà họ Phạm tới Hộ Quốc Tự cầu nguyện. Từ lúc tới kinh thành đến này, Đỗ Thu Nương vẫn chưa bước chân ra khỏi cổng lớn Phạm phủ, nay có dịp ra ngoài tất nhiên là rất vui lòng chung.

      Đến Hộ Quốc Tự mọi người đều tản ra tự cầu nguyện. Diêu thị và Đỗ Thu Nương quyết định đến trước mặt Quan Thế Bồ Tát cầu hài tử, thành tâm cúng bái.

      Đời trước, đến lúc chết nàng vẫn chưa có hài tử, có lẽ vì vậy nên quan hệ giữa nàng và mẫu thân Trương Nguyên Bảo vẫn luôn hòa thuận, sau ngẫm lại, đó có lẽ cũng là ý trời, có hài tử ngược lại khiến nàng phải suy nghĩ kỹ hơn trước khi lựa chọn giết người rồi tự sát, có gì vướng bận lại tốt hơn. Nhưng đời này khác, nàng muốn có hài tử của nàng và Trường An.

      Diêu thị thấy Đỗ Thu Nương đầy thành ý, lúc hai người dạo trong vườn trêu ghẹo, “Phụ mẫu muốn ôm tôn tử tới mức bạc cả đầu rồi, đại ca đại tẩu phải dốc sức hơn nữa mới được đó!”

      Đỗ Thu Nương nghe vậy, đỏ mặt, hồi lâu mới ngập ngừng , “Muội và nhị đệ thành thân lâu rồi, nên trông cậy vào hai người đúng hơn!” xong Đỗ Thu Nương mới phát mình lỡ lời, Phạm Tử Ngọc sống nhờ thuốc từ , cả đại phu cũng kết luận muốn có hài tử e rằng phải xem ý trời.

      Đỗ Thu Nương thấy Diêu
      [​IMG]


      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của nhiếp chính vương:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/
      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/
      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      hoadaoanh, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :