1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32


      Lý Nhiên giao du rộng, là người biết tin đầu tiên. Giải Nguyên quả thuộc về tên lùn mập ở Túy Tiên Lâu hôm trước. Càng kỳ lạ hơn là, kẻ luôn tự tin như Trương Nguyên Bảo cũng đậu nhưng lại nằm gần chót danh sách, còn kẻ bình thường ít học như Triệu Kiếm Nhận lại đậu cao hơn cả Trương Nguyên Bảo.

      Khắp thôn An Bình, ai cũng cảm thấy mất mặt, yếu thế hơn thôn bên hẳn. Thôn người ta có hai tú tài, thôn họ cũng có hai, kết quả Triệu Kiếm Nhận thành cử nhân, còn Trương Nguyên Bảo dọn , chẳng thể tính là người của thôn An Bình nữa, Phạm Trường An lại chưa có kết quả cũng biết chắc là đậu, những vậy còn liên lụy tới tú tài Lý Nhiên của thôn người ta.

      Sau khi biết tin, Triệu Kiếm Nhận mở tiệc mời toàn thôn đến nhà ăn mừng, lúc nào cũng trong tình trạng đắc ý vênh váo. Có người thấy thành Cử nhân bèn tặng bạc tặng đồ để lấy lòng, đều nhận hết. Những lúc rảnh rỗi còn chạy tới thôn An Bình lượn lờ, hễ thấy ai là lại hất mặt lên, chờ người ta kêu tiếng ‘Cử nhân lão gia’ mới chịu. Bộ dáng kiêu ngạo như con công đó của Triệu Kiếm Nhận khiến Đỗ Thu Nương cực kỳ ghê tởm, vì vậy vừa thấy bóng từ xa lập tức tránh .

      ngày nọ, Phạm Trường An may đụng trúng Triệu Kiếm Nhận, muốn đường khác cũng kịp. Triệu Kiếm Nhận làm bộ làm tịch gọi tiếng ‘Trường An huynh’, rồi hất mặt lên, chờ Phạm Trường An nịnh nọt . Phạm Trường An đành hơi cúi đầu chắp tay gọi tiếng ‘Cử nhân lão gia’ cho xong chuyện. Triệu Kiếm Nhận đáp lại bằng nụ cười châm chọc, hồi lâu vẫn chịu kêu Phạm Trường An ngẩng đầu, cố ý giả lơ nhìn ngắm bốn phía.

      Lúc này, Triệu Kiếm Nhận bỗng thấy Đỗ Nhược Lan đứng túm tụm với nhóm thiếu nữ ở cách đó xa, ngoắc tay với , “Cử nhân lão gia, Cử nhân lão gia…..”

      Đỗ Nhược Lan vốn xinh đẹp, Triệu Kiếm Nhận sớm dòm ngó, nay thấy Đỗ Nhược Lan thể hâm mộ ràng như vậy, bên cạnh còn có các tiểu nương xinh tươi, bèn lập tức bước tới. Vì quá vội vàng, để ý ở dưới, nên vừa đạp chân xuống ….

      “Phốc!”

      Triệu Kiếm Nhận vừa nhấc chân lên thấy giày dính đầy phân trâu.

      Lúc này, Phạm Trường An vẫn cung kính cúi đầu, còn đám thiếu nữ kia cười nghiêng cười ngả ngừng. Đỗ Nhược Lan chỉ vào Triệu Kiếm Nhận cười to , “Tỷ phu, tỷ phu nên cách Triệu cử nhân xa chút, gần quá khéo lại biến thành bộ dáng nhếch nhác như Triệu cử nhân bây giờ!”

      Triệu Kiếm Nhận phát bị đám tiểu nương đùa giỡn vừa vô cùng tức giận, vừa xấu hổ cố gắng vẩy phân trâu giày ra nhưng mãi được, bèn quyết định cởi giày, để luôn chân trần chạy nhanh về nhà.

      “Cứ để đắc ý lúc !” Lý Nhiên lén với Phạm Trường An, “ chừng chẳng mấy chốc nữa là…..”

      Phạm Trường An nhận thấy lời Lý Nhiên có ý, nhướn mày nhìn Lý Nhiên. Lý Nhiên bèn hạ giọng , “Nhị thúc của ta thường buôn bán qua lại giữa Trường Bình và Kiến Châu, hôm qua nhị thúc về , gần đây gần đây tình hình Kiến Châu rất bất ổn, quan binh lục soát bắt người khắp nơi, mà đặc biệt là chỉ bắt toàn sĩ tử. Ngay cả Trương Nguyên Bảo cũng bị bắt rồi chưa thấy về, nhà họ Trương cho người thăm dò mấy lần vẫn thu được tin tức gì! Sợ rằng xảy ra chuyện động trời rồi!”

      Phạm Trường An khẽ cau mày, thầm nghĩ: mấy ngày nay Thu Nương cứ trằn trọc suốt cả đêm, nếu còn với nàng những việc này, chỉ sợ khiến nàng càng lo lắng thêm, bằng đừng tốt hơn.

      Lại qua mấy ngày, đột nhiên có quan binh từ trấn Trường Bình vào thôn An Bình, đến thẳng nhà Phạm Trường An. tên lính thấy Đỗ Thu Nương đứng trong sân bèn gõ cửa hỏi, “Đây là nhà họ Phạm phải ?”

      Đỗ Thu Nương vừa thấy quan binh tim đập như trống nổi, đổ mồ hôi đầy tay, bỗng nhớ đời trước Trương Nguyên Bảo từng bọn quan binh có những biện pháp bức cung rất độc ác, nhất thời biết phải gì. Đúng lúc này, Phạm Trường An từ trong nhà bước ra.

      tên quan binh thấy Phạm Trường An bèn tiến lên hỏi, “Phạm tú tài phải ? Ngươi phải ngay chuyến tới nha môn với bọn ta, đại nhân có số việc muốn hỏi ngươi.”

      được….. ý niệm đầu tiên xuất trong đầu Đỗ Thu Nương là thể bọn quan binh bắt Phạm Trường An .

      Lúc này, con đường thông sang thôn bên sát bên nhà, Đỗ Thu Nương thấy Triệu Kiếm Nhận bị trói hai tay bắt , hùng hùng hổ hổ la ầm lên, “Dù gì ta cũng là Cử nhân, có công danh trong người, ngay cả gặp huyện thái gia ta cũng phải quỳ nữa là, các ngươi là cái thá gì mà trói ta?”

      tên quan binh nhịn được nữa, lấy sóng đao gõ mạnh lên đầu Triệu Kiếm Nhận, mắng, “Cử nhân? Thánh thượng tự ra khẩu dụ, hủy bỏ danh Cử nhân của tất cả Cử nhân vừa thi đậu ở Kiến Châu rồi! Ngươi tự cầu nhiều phúc để có thể cầm cự được mấy ngày trong lao !” Đầu Triệu Kiếm Nhận bị gõ mạnh tới mức chảy cả máu.

      Dọc đường có rất nhiều người vây xem, nhao nhào bàn tán, bỗng thấy Triệu Kiếm Nhận bị bổ đao, lập tức im miệng ngay. Đao kiếm có mắt!

      Mẫu thân Triệu Kiếm Nhận chạy theo, vừa khóc vừa la, “Tại sao các ngươi bắt nhi tử của ta? Mau buông nhi tử ta ra, buông ra!”

      Chẳng mấy chốc, Đỗ Thu Nương lại thấy Lý Nhiên cũng bị bắt, có điều Lý Nhiên vẫn cười hì hì chuyện với quan binh bên cạnh, hề bị trói. Lý Nhiên thấy Phạm Trường An, từ xa vẫy tay “Trường An huynh, các huynh đệ đây kêu chúng ta đến nha môn giúp tay cho việc tra án, chúng ta phải chuyến thôi!”

      Lý Nhiên vừa vừa chạy lại gần Phạm Trường An, kéo tay Phạm Trường An , “Bọn quan binh này đều có mắt tròng, huynh muốn bị bọn chúng đánh chết ngay trước cửa nhà sao? Yên tâm , nhị thúc ta lo liệu hết rồi, chúng ta có việc gì đâu!” Xong, Lý Nhiên lại cười với tên quan binh cầm đầu bên cạnh, “Đại ca, huynh đệ ta trong thời kỳ tân hôn, lúc này biết khi nào mới trở lại, muốn vài câu từ biệt với thê tử, mong đại ca châm chước cho!”

      Lý Nhiên vừa vừa nhét bạc vào trong tay tên cầm đầu. Tên cầm đầu nhận lấy, sang bên canh.

      “Ta sao đâu!”

      Đời trước Trương Nguyên Bảo từng kể về vụ án này cho Đỗ Thu Nương nghe, nhưng gì tới việc số phận của các thí sinh dự thi ra sao. Hẳn là quá mức thê thảm, nhưng bị bắt vào nha môn, ai biết ở trong đó xảy ra chuyện gì chứ!

      Đừng sợ, đừng sợ! Đỗ Thu Nương tự lặp lặp lại trấn tĩnh bản thân. Tỉnh táo lại rồi nàng mới nhớ ra mấy ngày trước nàng vẫn luôn nghĩ nếu Trường An cũng bị bắt phải chuẩn bị những gì, nên cho vào trong túi sẵn. Nàng bèn chạy vào nhà cầm cái túi ra đưa cho Phạm Trường An, dặn dò: “Trường An, trong này ta có chuẩn bị ít bạc vụn và lương khô. đường chàng đừng tiếc bạc, khi nào thấy cần cứ xài!”

      “Được rồi tẩu tử! Mấy việc này ta đều biết, để bọn ta thôi!” Lý Nhiên vừa vừa kéo Phạm Trường An . được khúc, mới nghĩ: Đỗ Thu Nương chỉ là thôn phụ quê mùa, sao lại biết đạo đối nhân xử thế như vậy, ‘ xa đừng tiếc bạc’ là mấy lời những người từng đây đó nhiều như nhị thúc hay .

      Bọn quan binh vừa , thôn An Bình lập tức bùng nổ. Có người mấy tú tài này bị bắt vì tội mưu phản, lại có người đồn họ viết bậy trong bài thi mới bị bắt giam.

      Đỗ lão hán vừa hay tin Phạm Trường An bị bắt vội vã dẫn cả nhà chạy sang, đúng lúc Đỗ Thu Nương thu dọn hành lý xong. Nàng muốn lên trấn Trường Bình chờ Phạm Trường An với ánh mắt hết sức kiên định.

      Phụ thân Lý Nhiên cũng chạy tới, là nhị thúc của Lý Nhiên xem như có chút mặt mũi ở trấn Trường Bình, có thể lo liệu được số việc. Lý Nhiên cũng báo để nhờ nhị thúc đồng thời giúp đỡ Phạm Trường An tay. Đỗ Thu Nương nghe xong, bớt lo được ít.

      vậy, nhưng rốt cuộc mọi người cũng yên lòng. ba bốn ngày trôi qua vẫn hề có chút tin tức gì của Phạm Trường An và Lý Nhiên. Mỗi ngày Đỗ Thu Nương đều nóng ruột nóng gan giống như bị thiêu chảo dầu, cuối cùng nhịn nổi nữa, định lên trấn Trường Bình chuyện xem sao, phụ mẫu Lý Nhiên cũng tới vì lý do tương tự. Hai bên bèn hẹn lên trấn với nhau, tới nhà cữu cữu của Lý Nhiên đợi.

      “Tên cẩu quan đáng chết!” cữu cữu Lý Nhiên họ Tăng, Đỗ Thu Nương gọi là Tăng lão gia. Hẳn là mấy ngày nay Tăng lão gia cũng bôn ba lo này nọ ít nên mặt mày có vẻ mệt mỏi. Dừng chút uống nước rồi, Tăng lão gia lại tiếp, “Trấn Trường Bình phải là nơi giàu có, nên hầu hết những Huyện thái gia tới chỗ này đều rất tham tiền, luôn tìm cách ăn chặn mồ hôi nước mắt của dân chúng. Hiếm lắm mới có được vụ án lớn thế này, bên lại ra lệnh phải tra khảo nghiêm khắc, tên cẩu quan này bèn vin vào đó nghĩ biện pháp vơ vét phen cho đầy túi!”

      “Nhưng Lý Nhiên nhà ta và Phạm Trường An căn bản có vào trường thi, sao gian lận trong lúc thi được?! Vụ án này có liên quan gì tới hai đứa nó đâu!” Lý thái thái khóc , “ bốn ngày rồi vẫn có tin tức, muội lo chết mất!”


      “Muội đừng gấp!” Tăng lão gia , “Tẩu tử muội và tiểu thiếp Huyện thái gia mới nạp cũng có quen biết, mấy ngày trước ta tặng bạc cho Huyện thái gia thông qua nàng ta. Nàng ta , việc Lý Nhiên và Trường An chưa vào trường thi, có rất nhiều người chứng kiến cho nên chỉ tra hỏi mấy câu thôi cho đúng lệ thôi. Có lẽ ngày mai được thả ra!”

      Nghe vậy, Đỗ Thu Nương cũng an tâm ít, cảm ơn Tăng lão gia rối rít. Ngược lại, Lý thái thái bỗng nắm tay nàng khóc , “Hôm đó cũng may nhờ phúc của hai đứa Nhiên ca nhi mới vào trường thi, nếu , nếu ……”

      Đỗ Thu Nương thầm nghĩ: chỉ có thể là vì nàng may mắn sống lại, nhớ được số chuyện trong tương lai mà thôi.

      Tăng lão gia là ngày mai được thả ra, nhưng bọn họ phải đợi tới hai ngày mới thấy nhóm người thứ nhất bước ra khỏi cổng nha môn ra. Đỗ Thu Nương tinh mắt nhận ra Lý Nhiên đứng lẫn trong đám thư sinh đầu bù tóc rối. Lý Nhiên thấy người thân, đầu tiên là ngồi sững đất hồi lâu lời nào, sau đó bắt đầu nghiêng thân sang bên, ói điên cuồng.

      Đỗ Thu Nương nhón chân nhìn khắp, vẫn thấy bóng dáng Phạm Trường An đâu, tim lại bắt đầu đập mạnh. Lúc này Lý Nhiên phục hồi tinh thần, yếu ớt , “Tẩu tử, sợ là hôm nay Trường An huynh vẫn chưa được thả ra, về nhà rồi ta kỹ hơn.”

      Lý Nhiên sống tới từng này tuổi, mới tự mình thể nghiệm uy lực của các kiểu hình phạt trong nhà lao Trường Bình. phải là nỗi khổ da thịt mà là trơ mắt nhìn những người xung quanh bị dẫn ra ngoài từng người từng người , nhưng hoặc là về nữa, hoặc là về nhưng thương tích đầy mình. Thêm nữa, mấy chục con người bị nhốt trong phòng giam chật hẹp, ba ngày cho ăn cơm uống nước, tiêu tiểu này nọ đều tại chỗ, khiến sinh ra mùi hôi thối khủng khiếp , quan trọng hơn là nến đèn, ánh sáng, hoàn toàn tối thui biết ngày nào giờ nào, khiến người ta dễ trở nên điên cuồng.

      Trong suốt khoảng thời gian đó, nhờ có Phạm Trường An an ủi ngừng, Lý Nhiên mới phát điên. Đối với người thích như Phạm Trường An những lời trong mấy ngày qua hẳn nhiều hơn tổng cộng những lời từ trước tới giờ.

      Sau khi phòng giam có ánh sáng trở lại, Lý Nhiên thấy có vài người ánh mắt trở nên đờ đẫn, khủng khiếp hơn là có thư sinh trong bọn cắn lưỡi tự sát trong bóng tối, chết nhắm mắt.

      Sau đó, người càng ngày càng ít, biết số phận thế nào.

      “Trường An huynh vẫn luôn với ta, hai ta vào trường thi, nhất định có chuyện gì, cho nên mấy nha dịch kia mới động vào. Cuối cùng lúc chỉ còn hai bọn ta, ta nghĩ bọn ta được thả, nhưng rốt cuộc chỉ có mình ta……” Lý Nhiên nhìn Đỗ Thu Nương cái, tiếp, “Phạm tẩu tử, trước khi ra ngoài, hình như ta thấy…. Trương Thu Hoa……..”

      Đỗ Thu Nương giật mình thầm nghĩ: Trương Thu Hoa…… Trương Thu Hoa biến mất mấy tháng đột nhiên xuất ở đây?

      “Thu Nương đừng vội! Đại ca ta cho người hỏi thăm rồi!” Lý thái thái ôm Lý Nhiên khóc hồi, lúc này phục hồi tinh thần, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Đỗ Thu Nương bèn an ủi.

      Nghe thấy ba chữ ‘Trương Thu Hoa’ Lý thái thái cũng mơ hồ có dự cảm lành.

      Lúc này, Tăng lão gia và Tăng thái thái đồng thời bước vào. Đỗ Thu Nương đứng dậy chào. Tăng thái thái khoát tay , “Ta mới vừa tìm Trương di nương hỏi thăm, nhưng bị nha hoàn của nàng ta cản lại, đưa ta lá thư là chuyển cho Đỗ Thu Nương. Ta bèn vội vàng chạy về đây.” Tăng thái thái xong, lập tức móc ra lá thư đưa lá thư cho Đỗ Thu Nương.

      Đỗ Thu Nương đọc xong lá thư, mặt biến sắc, vội vàng chạy ra cửa.

      Lý Nhiên nhặt lá thư rơi đất lên, xem lướt qua xong, vỗ đầu cái la lên “Đúng là oan gia ngõ hẹp! Trương Thu Hoa kia sao lại thành sủng thiếp của Huyện thái gia rồi!”
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33



      Trấn Trường Bình có con đào bao quanh bảo vệ, đó xây khá nhiều đình nghỉ mát hình bát giác để người đường khi mệt có thể vào nghỉ chân chút.

      Lúc Đỗ Thu Nương đến chỗ cái đình nghỉ mát được chỉ định trong đó có khoảng sáu nha hoàn chia nhau đứng thành hai hàng và thiếu phụ đưa lưng về phía nàng. Vạt váy của thiếu phụ bị gió thổi bay bồng bềnh cộng thêm làn da trắng như tuyết khiến người ta vừa nhìn .

      Cách mấy tháng, Đỗ Thu Nương cho rằng kiếp này nàng gặp lại Trương Thu Hoa lần nào nữa, ngờ số phận trêu ngươi, chẳng những khiến nàng gặp lại Trương Thu Hoa, mà còn cho cuộc sống của Trương Thu Hoa hề tệ.

      “Trương Thu Hoa!” Đỗ Thu Nương kêu to, định vào đình bị mấy nha hoàn ngăn lại.

      Trương Thu Hoa xoay người, giơ tay lên ý bảo nha hoàn lui ra, đùng khăn tay che miệng làm bộ e thẹn cười tiếng, rồi bước qua cầm tay Đỗ Thu Nương , “Bọn nha hoàn này đúng là có mắt tròng! Ngươi là phụ mẫu tái sinh của ta, bọn chúng lại dám cản ngươi!” Trương Thu Hoa tỏ vẻ vô cùng thân thiết, ai biết còn nghĩ rằng hai người là tỷ muội thất lạc nhiều năm ấy chứ!

      Đỗ Thu Nương lạnh lùng hất tay Trương Thu Hoa ra. Trương Thu Hoa cũng giận, kêu bọn nha hoàn dọn bánh ngọt lên bàn, rồi phất phất tay cho nha hoàn lui xuống.

      “Đỗ Thu Nương, ngươi tranh thủ nếm thử mấy loại bánh này ! Vì cả đời ngươi cũng chưa chắc mua ăn nổi đâu! Hẳn là ngươi biết, chỉ phần thế này thôi……” Trương Thu Hoa nhón tay cầm miếng bánh táo màu vàng lên, “ phần thế này đủ tiền sinh hoạt nửa tháng của ngươi rồi đó!” Dứt lời, Trương Thu Hoa giơ miếng bánh tới bên khóe miệng Đỗ Thu Nương.

      Đỗ Thu Nương chán ghét hất văng ra, rồi quát, “Trương Thu Hoa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

      “Cần gì nóng dữ vậy?” Trương Thu Hoa cười , “Dù gì ta cũng suýt thành kế mẫu của ngươi, giờ lại gặp nhau ở đây, ngươi có phải duyên phận hay ?” xong, Trương Thu Hoa lại ném miếng bánh cho con chó trắng nằm đất. Nhưng con chó cũng chỉ ngửi cái rồi lắc mông bỏ thèm ăn.

      “Khó trách ngươi thích, ra ngay cả chó nhà ta cũng ưa nữa mà! Lúc về ta phải với lão gia đổi đầu bếp mới được!” Trương Thu Hoa nay tuy ăn mặc sang trọng, nhưng miệng lưỡi vẫn đê tiện như cũ. xong, nàng ta bước tới, đạp mạnh lên miếng bánh ngọt. Miếng bánh lập tức nát nhừ, mứt táo màu nâu đỏ ứa ra, trông chẳng khác gì máu tươi.

      Đỗ Thu Nương bỗng có dự cảm chẳng lành.

      Trương Thu Hoa quay đầu nhìn Đỗ Thu Nương, trong mắt đầy vẻ khinh miệt, cười “Ngươi nó có giống máu ? Đỗ Thu Nương, ngày đó ca ca ta tự chặt ngón tay, máu văng đầy đất, nhìn cực kỳ giống cái màu này!”

      “Trương Thu Hoa, ta chịu hết nổi cái giọng xỏ xiên đó của ngươi rồi! Có gì cứ thẳng lần được à?” Đỗ Thu Nương liếc Trương Thu Hoa . Trước khi đến đây nàng chuẩn bị tâm lý bị Trương Thu Hoa nhục nhã phen. Giờ nàng muốn vòng vo tốn thời gian nữa, Trường An còn chờ nàng. “Nếu ngươi muốn tìm ta tính sổ, cứ tính thoải mái ! Muốn ta làm gì, cứ !”

      “Tính sổ?” Trương Thu Hoa cười khẩy , “Tính thế nào đây? Ngươi hại ta mất hết thể diện, hại ca ca ta bị cụt ngón tay, hại ta bị ca ca đuổi ra khỏi nhà, còn hại ta……” Giọng Trương Thu Hoa dần dần thấp xuống, cuối cùng chỉ mấp máy môi, nhưng Đỗ Thu Nương nhìn vẫn hiểu, nàng ta , “Còn hại ta phải tự tay giết chết hài tử của mình!”

      “Đỗ Thu Nương, ngươi nợ ta nhiều như vậy, ngươi làm sao trả?” mặt mũi Trương Thu Hoa trở nên vô cùng vặn vẹo, vừa rồi như hoa như ngọc, giờ thành bộ dáng hung thần ác sát.

      Đỗ Thu Nương nghe xong, cười châm chọc, “Là ngươi rắp tâm lừa gạt phụ thân ta trước, nhà ta chỉ từ hôn lấy lại công bằng thôi! Còn ca ca ngươi tự chặt ngón tay là vì ngươi vô liêm sỉ, bị đuổi ra khỏi nhà cũng là do ngươi gieo gió gặt bão! Cuối cùng, hài tử kia là do chính tay ngươi giết chết, có ai buộc ngươi sao? Ngươi kêu ta tới muốn nhục nhã ta, cũng được thôi, ngươi cứ , chỉ cần ngươi thả tướng công ta ra, ta thỏa mãn cho lòng dạ tiểu nhân của ngươi!”

      Trương Thu Hoa điên đảo đúng sai, Đỗ Thu Nương cũng cách nào giảng lý. Nàng ta hôm nay được thế, nhưng người làm trời nhìn, chung quy ngày phải gặp báo ứng.

      “Lòng dạ tiểu nhân?” Trương Thu Hoa cười nhạt, , “Ngày đó nếu nhờ ngươi ta cũng có cơ hội được gả cho Huyện thái gia. Và nếu nhờ ông trời có mắt, hôm nay ngươi rơi vào tay ta!”

      Trương Thu Hoa móc ra cây dao từ trong ống tay áo, đập xuống bàn, nở nụ cười hiểm, “Đỗ Thu Nương, phải ngươi và tên ngu kia là phu thê tình thâm sao? Được! Chỉ cần ngươi liếm sạch mớ bánh ngọt đất kia, rồi tự chặt hai ngón tay mình, sau đó ba quỳ chín lạy từ đây liên tục tới trước cổng huyện nha, ta xin Huyện thái gia thả tên ngu nhà ngươi ra! Nếu , khi bị tội gian lận trong thi cử, e rằng tên ngu nhà ngươi còn mạng để về gặp ngươi đâu!”

      Trương Thu Hoa tuy vừa cười vừa , nhưng nội dung lại như chậu nước đá tạt vào người Đỗ Thu Nương. Tiếp theo, nàng ta lại mở cái bọc để bên cạnh, lấy ra bộ y phục loang lổ vết máu, nhìn màu sắc ban đầu. Vừa thấy bộ y phục kia, lòng Đỗ Thu Nương
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34



      Lúc Đỗ Thu Nương tỉnh dậy, biết là giờ nào ngày nào, chỉ thấy có ánh mặt trời chiếu vào phòng, bên cạnh là Phạm Trường An nằm sấp ở đầu giường. mặt ngổn ngang vết cào, nhưng vẫn nắm chặt tay nàng, ngủ với vẻ mặt rất bình yên.

      Đỗ Thu Nương bỗng cảm thấy an tâm lạ thường, cứ nằm nghiêng nhìn Phạm Trường An lâu, sau đó càng ngày càng nhích lại gần , hôn lên trán cái, thấy chưa đủ, lại tiếp tục hôn dọc xuống mũi đến môi.

      Đỗ Thu Nương nhận thấy cơ thể Phạm Trường An hơi cứng ngắc, lông mi khẽ run, nhưng vẫn chịu mở mắt, bèn nghiến răng , “Còn giả bộ ngủ nữa ta đá văng chàng ra ngoài đó!”

      Phạm Trường An lập tức mở mắt ra, nở nụ cười, ôm lấy Đỗ Thu Nương, lật người đè nàng xuống, tỉ mỉ hôn lên mặt nàng, hồi lâu sau mới chịu buông ra, tựa đầu vào cổ nàng, ấm ức , “Nương tử, ta nhớ nàng muốn chết, còn nàng vừa gặp lại nghĩ tới chuyện đá bay ta!”

      “Ai bảo chàng đứng đắn!” Đỗ Thu Nương ôm đầu Phạm Trường An đẩy ra, , “ vòng cho ta xem có còn là Phạm ngốc tử hoàn chỉnh ! Nếu thiếu miếng thịt nào, ta lập tức cắt miếng tương tự người Trương Thu Hoa bù lại cho chàng! Còn nữa, mặt mũi chàng thế này là sao đây?”

      “À,” Phạm Trường An đứng dậy nhảy nhảy mấy cái, lại xoay hai vòng, rồi đưa sát mặt tới cho Đỗ Thu Nương nhìn, , “Thu Nương, ta thích nữ nhân kia tí nào, muốn bất cứ thứ gì của nàng ta dính người ta! Nàng ta rất hung ác! Tới nhà giam hạch họe ta, ta chỉ câu đại loại là dáng dấp nàng ta bằng nàng thôi, nàng ta đùng đùng nổi giận dùng móng tay cào cấu ta…….”

      “Chàng Trương Thu Hoa? Chàng để cho nàng ta cào chàng?! biết cào lại hả?”

      “Đâu có! Lúc nàng ta cào cấu, ta lập tức bắt lấy hai tay nàng ta trói chặt, rồi cột vào cây cột trong phòng giam rồi! Sao ta có thể để mình bị thiệt chứ!” Phạm Trường An vội giải thích.

      “Được, rất tốt!” Đỗ Thu Nương vỗ vỗ đầu Phạm Trường An, lại hôn cái lên trán cái, xem như phần thưởng.

      Phạm Trường An mơ hồ nhớ ra hình như lúc đó Trương Thu Hoa ôm con chó lông trắng của nàng ta theo, cũng vỗ đầu và hôn nó cái y chang thế này. bỗng thấy ấm ức, hừ, muốn bị đối xử giống như con chó!

      Đỗ Thu Nương vừa vừa kéo y phục của Phạm Trường An lên, kiểm tra xem người có vết thương nào . Phạm Trường An vội né tránh , “Đều là chút thương ngoài da thôi, Lâm đại phu bôi thuốc cho ta rồi, chẳng có gì nghiêm trọng đâu!”


      Đỗ Thu Nương thèm nghe, vẫn nhất quyết kéo y phục lên xem cho kỹ. Khi nàng thấy mấy vết thương người , bỗng cảm giác đau đến từng sợi tóc, nhưng biết sợ nàng khổ sở, đành cố nén nước mắt cho nó chảy ra.

      hồi sau, Đỗ Thu Nương bỗng nhớ ra hỏi, “Trường An, chàng lấy cái gì trói hai tay Trương Thu Hoa vậy?”

      là…. Dây thắt lưng của nàng ta……”

      “Cái gì??”

      Đỗ Thu Nương lập tức đập gối vào đầu Phạm Trường An, vừa chọc tay vào ngực , vừa tức giận , “Phạm Trường An, sao chàng dám cởi dây thắt lưng của Trương Thu Hoa chứ? Chàng học được cái thói lưu manh đó từ lúc nào? Chàng chỉ có thể cởi thắt lưng của ta, thê tử duy nhất của chàng thôi!” Dứt lời, Đỗ Thu Nương ngơ người. Còn Phạm Trường An cười gian, lập tức nhào tới nắm lấy dây thắt lưng của Đỗ Thu Nương…..

      Trong phòng náo loạn tưng bừng, ngoài cửa, Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái nhìn nhau cười. Câu cuối của Đỗ Thu Nương cao vút lên, Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái muốn nghe cũng phải nghe.

      Trương Bác Hưng chậc lưỡi nghĩ thầm: tiểu nương tử mạnh mẽ như vậy, Phạm Trường An làm cách nà trấn áp được đây?

      Phạm lão thái thái cười cười, gõ cửa phòng kêu, “Thu Nương, Trường An?”

      Tiếng cười đùa trong phong lập tức im bặt, sau đó là hồi thu dọn rối ren.

      Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái đứng yên bên ngoài chờ.

      Cửa phòng mở ra, Đỗ Thu Nương trợn to mắt nhìn Phạm lão thái thái, sau đó ôm lấy tay bà, kích động hô, “Tổ mẫu về rồi!”

      Trương Bác Hưng bị gạt ở bên, biết điều đứng yên sờ sờ mũi lên tiếng, liếc Phạm Trường An cái.

      Lúc này, Lâm Nguyên Tu chậm rãi tới, với Phạm Trường An, “An ca nhi, con nên giới thiệu Thu Nương với Trương tuần phủ !”

      “Trương…… Tuần phủ?” Đỗ Thu Nương ngạc nhiên nhìn nam nhân có đôi mắt phượng đa tình, với khuôn mặt như thiếu niên và dung mạo còn đẹp hơn nữ nhân ở bên cạnh. Người này….. là vị Tuần phủ trẻ nhất Đại Tề, Trương Bác Hưng?

      Trương Bác Hưng sờ sờ mũi, cười hì hì , “Biểu đệ muội kêu ta biểu ca là được rồi!”

      “Biểu……. Biểu ca?!” Đỗ Thu Nương kinh ngạc hỏi lại.

      , hợp lý! Nàng thầm lặp lặp lại như vậy, nhưng khi thấy Phạm lão thái thái cười còn Phạm Trường An lại có vẻ xem thường, rốt cuộc thể thừa nhận đó là .

      Có biểu ca là Tuần phủ đại nhân, núi dựa bự như vậy Trường An lại biết dựa vào, để Trương Thu Hoa hành hạ, tên ngốc này là! Đáng lẽ phải đắc chí rêu rao khắp nơi mới phải chứ! Đỗ Thu Nương nhìn vết thương mặt Phạm Trường An, cam lòng nghĩ.

      Mãi sau này Đỗ Thu Nương mới biết, ngày đó, Phạm lão thái thái ở kinh thành chữa bệnh, biết tin ở Kiến Châu xảy ra án gian lận trong thi cử, bèn lập tức giục ngựa ngừng chạy về Kiến Châu năn nỉ Trương Bác Hưng cứu Phạm Trường An, nhờ vậy Phạm Trường An mới tới kịp lúc nàng ngã xuống.

      “An ca nhi, đệ phải cảm tạ ta !” Trương Bác Hưng đắc ý , “Trương thị kia có mưu thâm độc, Huyện thái gia lại ngu xuẩn tham lam. Nếu ta đến chậm bước, chắc chắn đệ bị định tội rồi! nhận hối lộ của thí sinh khác, dự tính giả đệ là tên kia, cho đệ chịu tội thay, muốn chém muốn giết gì đều là đệ, còn tên kia vẫn tự do như cũ.”

      “Ai cần huynh tới cứu chứ……” Phạm Trường An quay ngoắt đầu .

      “Hừ, tiểu tử này! Chỉ mỗi việc lúc đệ năm tuổi ta tuột quần đệ ném xuống sông lần thôi, có đáng để bị ghi hận tới tận bây giờ ?” Trương Bác Hưng vỗ bàn, ra vẻ muốn đứng lên, “Nhiều năm gặp, đệ thể nhớ những chuyện ta đối tốt với đệ sao? Tiểu tử này, khi còn bé mập mạp đáng biết bao nhiêu, giờ lại biến thành kẻ chuyên gây rắc rối cho người khác!” Trương Bác
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35



      Đỗ Thu Nương làm liều nắm lấy chỗ đó của Phạm Trường An vuốt lên vuốt xuống hai cái rồi thôi. Nhiều ngày chưa được ăn ‘thịt’ Phạm Trường An sao có thể chấp nhận chỉ bấy nhiêu, bèn híp mắt với Đỗ Thu Nương, “Thu Nương, mạnh…. Mạnh chút nữa …..”

      “A! Mạnh quá!”

      Đỗ Thu Nương nhìn lại, do nàng quá khẩn trương, nên xem nó như cái chày cán bột mà siết chặt.

      Đây quả công việc khó khăn đòi hỏi tinh tế, sơ sẩy dù chỉ tí thôi, hạnh phúc nửa đời sau của nàng cũng tong luôn! Quan trọng là phải giữ được ổn định!

      Đỗ Thu Nương tập trung tinh thần, lại nhàng vuốt hai cái, rồi ngẩng đầu nhìn Phạm Trường An, thấy có vẻ muốn lại thôi, nàng lập tức hiểu ra, là quá .

      Đỗ Thu Nương vùi đầu trong mền bận rộn lâu tới mức đổ mồ hôi ướt hết cả người vẫn thấy Phạm Trường An có phản ứng gì. Nàng thấy nản, bèn thả tay ra tức giận , “ làm nữa, làm nữa!”

      Suốt quá trình, hai mắt Phạm Trường An vẫn luôn khép hờ nhìn Đỗ Thu Nương, thấy nàng loay hoay tới mức đổ đầy mồ hôi, cố gắng vì cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng sung sướng tới nửa nàng lại phủi tay làm, vậy sao được!

      Phạm Trường An năn nỉ, “Thu Nương tốt bụng, Thu Nương dễ thương, cố gắng thêm lúc nữa , được ?”

      ! Loay hoay mệt mỏi cả buổi cũng chẳng thấy ai đó cho chút phản ứng nào!” Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An cái, giận dỗi nằm quay lưng về phía .

      “Thoải mái mà, rất thoải mái!” Phạm Trường An vội vàng bắt lấy tay Đỗ Thu Nương . Nàng dỗi hất tay ra, bỗng nghe rên tiếng, lập tức xoay người lại hỏi, “Trúng chỗ nào rồi? bảo chàng đừng động lung tung lại nghe!”

      Phạm Trường An nhìn Đỗ Thu Nương chăm chú, chu miệng, hết nhìn ‘tiểu Trường An’ lại nhìn nàng, dáng vẻ kia giống hệt đứa đáng thương được ăn đường. Cơn giận của Đỗ Thu Nương lập tức tiêu tan, thầm thở dài, nghĩ chỉ trách đời này nàng gặp phải khắc tinh, đành quay người tiếp tục việc vừa rồi.

      Lần này Đỗ Thu Nương có kinh nghiệm, dùng lực vừa đủ, cảm thấy vật kia khẽ nhúc nhích, càng tăng thêm tốc độ.

      Phạm Trường An khẽ rên tiếng, hồi sau kiềm chế nổi nữa, kéo tay Đỗ Thu Nương ra lật người đè nàng xuống, dùng cả hai tay cởi hết y phục người nàng, rồi cúi người hôn lên môi nàng.

      Lý trí của Đỗ Thu Nương muốn đẩy Phạm Trường An ra, nhưng cơ thể nàng lại rất muốn . Nhiều ngày lo lắng hãi hùng biến hết thành nhiệt tình, nàng ôm cổ , dặn, “Chậm chút đừng động tới vết thương.”

      “Lúc này đừng quan tâm tới mấy thứ đó!” Phạm Trường An hôn lên môi Đỗ Thu Nương, hóa tất cả lời muốn thành nụ hôn lưu luyến dịu dàng, rồi tiến vào Đỗ Thu Nương, điên cuồng ra ra vào vào.

      Nụ hoa của nàng bao chặt vật đó của , khiến mấy lần suýt cầm giữ được. Tối nay nàng quá quyến rũ, cũng quá nhớ nhung thân thể nàng, nhưng tự nhủ phải từ từ thôi, cho nên mỗi khi đến lúc mấu chốt đều cố gắng kìm lại.

      Đỗ Thu Nương cảm giác nàng như trôi nổi những con sóng, mỗi lần bị sóng đánh , Phạm Trường An lại kéo nàng về. Nàng liều mình cặp hai chân lên lưng , giúp va chạm giữa hai người càng được sâu hơn.

      “A….” Phạm Trường An gầm tiếng. Đỗ Thu Nương nhìn với vẻ khiêu khích, “Tướng công, chẳng lẽ chàng bị thương nên…… Có lòng nhưng đủ lực?”

      Dám khiêu khích ? Phạm Trường An nở nụ cười xấu xa, đứng dậy ôm Đỗ Thu Nương tới bên giường, nâng hai chân nàng lên, tiến vào toàn bộ lần nữa. Lần này thèm nhịn nữa, tấn công liên hồi, cho đến khi nàng liên tục thở gấp, cơ thể dần thả lỏng, lại càng tăng tốc. Lúc nàng mềm nhũn cả người, cũng là lúc giao nạp vũ khí.

      Rốt cuộc Đỗ Thu Nương biết, khiêu chiến tôn nghiêm của người nam nhân có hậu quả thế nào. Đêm dài đằng đẵng chỉ vừa mới bắt đầu.

      Hai người sôi trào biết bao nhiêu lần, mỗi lần Đỗ Thu Nương đều lo lắng cho thân thể của Phạm Trường An, nhưng chịu nổi trêu chọc của , lần nào cũng buông vũ khí đầu hàng.

      Đến khi Đỗ Thu Nương mết tới mức thiếp , Phạm Trường An vẫn còn muốn tiếp tục. Nàng quả hết chịu nổi, phải xin tha, “Ta…. Ta sai rồi….”

      Nhờ tối nay, Đỗ Thu Nương ngộ ra, việc dưới giường, nàng quyết, chuyện giường, vẫn là do Phạm Trường An định đoạt.

      Tôn nghiêm giường của nam nhân là thứ thể khiêu khích. Đây là kinh nghiệm phải dùng mồ hôi và nước mắt để đổi lấy.

      Hôm sau, Lâm Nguyên Tu tới thay thuốc cho Phạm Trường An, phát rất nhiều vết thương vốn kết vảy lại nứt ra. Đỗ Thu Nương đứng bên giúp đỡ, mặt cúi gần như sắp chạm đất luôn. Lâm Nguyên Tu tìm cớ kêu nàng chỗ khác, rồi đen mặt với Phạm Trường An, “Ngươi còn cần cái thân thể này nữa ? Dù cho tuổi trẻ khí thịnh cũng phải biết tiết chế chút chứ!”

      “Mấy ngày trước hình như có ai đó cứ luôn lầu bầu muốn ôm ngoại chất….” Phạm Trường An thản nhiên nhìn trần nhà .

      “Ngươi….” Lâm Nguyên Tu phất tay áo , “Ngươi sinh , sinh nhiệt tình ! Tốt nhất là trước khi phụ thân ngươi tìm tới, sinh được nhi tử trắng trẻo mập mạp để chặn miệng !”

      Đỗ Thu Nương núp ngoài cửa, nghe câu ‘sinh được nhi tử trắng trẻo mập mạp….’ đỏ bừng mặt, đề tài này nàng tiện lộ mặt, bèn chạy đến phòng Phạm lão thái thái.

      Phạm Trường An thấy vạt váy Đỗ
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36



      Đỗ Thu Nương lập tức tịch thu toàn bộ số bạc còn lại của Phạm Trường An, sau thấy vẻ mặt tội nghiệp của , mới cho lại hai lượng bạc, “Chàng cứ có bạc là bắt đầu mua lung tung, bằng để dành mua đất cho rồi!” xong, nàng ngâm nga khúc hát, vui vẻ trèo lên giường ngủ. Phạm Trường An nhìn túi tiền trống rỗng, tự thấy thảm: rốt cuộc chỉ còn lại hai lượng bạc.

      Nương tử nhà sao lại chấp nhất với việc kiếm tiền, mua đất như vậy chứ?

      Lúc thực nghĩa vụ ‘tạo người’, Đỗ Thu Nương ôm Phạm Trường An làm nũng, “Trường An, chúng ta sinh đứa ! Trong thôn, mấy nữ nhân bằng tuổi ta có hài tử lớn hết cả rồi. Hơn nữa, hài tử đầu của Nhược Mai mới được hai tuổi, hôm nay Nhược Mai lại cho ta biết, muội ấy có nữa rồi…. Ta…. Ta cũng muốn có hài tử….”

      Phạm Trường An tất nhiên vui mừng còn kịp, vội , “Vậy, ta cố gắng hơn nữa…. Đến lúc đó nàng đừng có mà đá ta xuống giường đó!”

      “Chàng còn dám đêm giày vò ta bảy tám lượt khiến ta ngủ ngon xem ta có đá chàng xuống hay !” Đỗ Thu Nương đáp.

      Phạm Trường An xòe bàn tay ra, nghiêm túc tính tính hồi, rồi mới , “Nếu nàng có thai, chẳng phải ta được ăn ‘thịt’ những mười tháng? Vậy giờ ta phải bắt đầu lấy ăn bù trước mới được!”

      “Ta thể liều mạng cho chàng ăn bù được!” Đỗ Thu Nương xong, muốn đá Phạm Trường An cái, nhưng nhanh chóng nắm lấy chân nàng bắt đầu giở trò lưu manh.

      Lúc sắp giao nộp vũ khí, Phạm Trường An nhớ lời dặn của Đỗ Thu Nương, cố ý nâng hông nàng lên chút, để dễ có thai hơn.

      Qua mấy ngày, Phạm Trường An bắt đầu dọn dẹp thư phòng, cất hết sách vở . thẳng với Đỗ Thu Nương đồng ý với nhạc phụ về sau tham gia khoa cử nữa, được phải làm được. Nàng khuyên thế nào cũng nghe, cãi, “Chúng ta cứ sống bình thường qua ngày thế này phải rất tốt sao, cần gì phải thi làm quan chứ!”

      Nghe xong ý tưởng của Đỗ Thu Nương, Phạm Trường An biết thời gian qua nhất định nàng luôn sống trong lo lắng hãi hùng. Nàng , nhưng hẳn là hi vọng có thể ở lại thôn An Bình, mà dù phải thôn An Bình cũng là ở bên cạnh nàng. Tựa như rất nhiều năm trước, tổ mẫu dẫn tới thôn An Bình, chỉ vào căn nhà này với : về sau đây là nhà của chúng ta. Nay Đỗ Thu Nương dự định như vậy, cũng là muốn cho biết: đây là nhà của chúng ta, chúng ta khiến nó tốt dần lên từng ngày.

      Tâm tình hốt hoảng đó, rất hiểu rất . Cho nên dù nàng có gì, cũng chịu thi nữa, muốn dùng hành động thực tế cho nàng biết, chỉ cần có nàng là thấy đủ rồi.

      Đỗ Thu Nương hết cách, đành tìm Phạm lão thái thái giúp đỡ, ai ngờ Phạm lão thái thái vừa nhàn nhã uống trà vừa , “ thi thi, cứ nghe Trường An !”

      Ai da, tổ tôn hai người là!

      Đỗ Thu Nương đành xem như Phạm Trường An nghỉ ngơi khoảng thời gian, phần vì nàng cũng bận chuẩn bị sắm sửa đón tết đến, bận đến mức có thời gian mà lo nghĩ nhiều.

      Đêm giao thừa, Đỗ Thu Nương có ý mời Lâm Nguyên Tu đến nhà ăn bữa cơm sum vầy, Phạm Trường An lại lắc đầu , “Biểu cữu tới đâu!”

      Đỗ Thu Nương khó hiểu, quấn Phạm Trường An bắt nguyên nhân. Phạm Trường An bị ép quá đành kể lại đại khái.

      Năm đó Lâm Nguyên Tu và mẫu thân Phạm Trường An là thanh mai trúc mã, nào ngờ giữa chừng xuất phụ thân Phạm Trường An, mỹ kiều nương thành thân, tân lang lại phải Lâm Nguyên Tu. Lâm Nguyên Tu bèn thề, cuộc đời này có bất kỳ quan hệ gì với người họ Phạm. Trước lúc lâm chung, mẫu thân Phạm Trường An gọi Lâm Nguyên Tu tiếng ‘ca’, nên Lâm Nguyên Tu mới nhất thời nhiệt tình tiếp nhận ‘cục nợ’ Phạm Trường An, nhưng vẫn chịu ở chung với .

      “Ta có vẻ ngoài khá giống phụ thân ta.” Phạm Trường An .

      “Hèn gì!” Đỗ Thu Nương thở dài, thầm nghĩ: mỗi lần Lâm Nguyên Tu thấy Phạm Trường An đều hận thể nhét vào bụng mẫu thân để sinh lại, ra là do nguyên nhân này.

      Đây là lần đầu tiên Phạm Trường An nhắc tới phụ thân , Đỗ Thu Nương muốn hỏi tiếp Phạm lão thái thái kêu Phạm Trường An tới nhà Lâm Nguyên Tu chuyến, bà lại phát bệnh, để lừa Lâm Nguyên Tu tới.

      Bốn người quây quần bên nhau, vui vẻ ăn tối đón giao thừa. Phạm lão thái thái híp mắt nhìn tôn tử tôn tức cười cười, thầm nghĩ: gì có thể sánh bằng cả nhà có thể sum vầy náo nhiệt thế này.

      Tết Nguyên Tiêu, Phạm Trường An quyết định dẫn lên Thu Nương đến trấn xem hoa đăng. mặc chiếc áo bông màu xanh ngọc do chính tay nàng làm, nhìn rất phấn chấn, khi xuyên qua đám đông, luôn có mấy nương, ma ma dán mắt lên người , khiến Đỗ Thu Nương vừa kiêu ngạo vừa ghen tức: nhìn cái gì đó, đây là nam nhân của ta!

      Suốt đường , thỉnh thoảng Đỗ Thu Nương lại trừng những nữ nhân nhìn trộm Phạm Trường An. thấy vậy, càng thêm đắc ý trong lòng. Bình thường nàng luôn hô tới quát lui với , thỉnh thoảng cũng phải để cho nàng biết, nam nhân tốt, được thích ha ha.

      Có điều, chuyện thế này tuyệt đối thể làm quá. Phạm Trường An siết chặt nắm tay nhớ lại hai cái bàn giặt mới toanh ở nhà, bèn cau mày buồn bực , “Thu Nương, nàng
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :