1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sophia2589

      Sophia2589 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      15
      Chương 28



      Tất nhiên Đỗ Thu Nương chẳng muốn ở nhà tổ của nhà họ Trương, nhưng lúa đồng chắc chắn phải thu. Nàng và Phạm Trường An bàn bạc xong, quyết định bán thêm gốc Nhân sâm nữa, được trăm hai mươi lượng bạc, chỉ giữ lại ít để mướn người trong thôn giúp đỡ thu hoạch lúa, còn lại cất kỹ để dành. Thu hoạch xong xuôi hết tổng cộng dưới trăm hộc gạo, chỉ riêng số này kiếm được bảy mươi lượng bạc. Suốt khoảng thời gian nàng phải bận rộn ngừng lo coi sóc việc gặt lúa, rồi lại gieo lúa, tuy vất vả nhưng có bạc nên rất vui.

      ngày, Đỗ Thu Nương bỗng xuất tại đất nhà họ Trương với tư cách là chủ cả thôn An Bình đều chấn động. Ai cũng biết nhà họ Trương bán đất, nhưng mọi người đều nghĩ nhà họ bán cho người ngoài thôn, ngờ lại là phu thê Phạm Trường An. Bây giờ, nhà giàu nhất thôn này nhà Phạm ngốc tử! Nhìn cái nhà rách nát của , ai có thể nghĩ lại giàu như vậy chứ?

      Nữ nhân trong thôn lúc tụ tập bên bờ sông giặt y phục luôn thích chuyện phiếm, bàn về việc này việc kia trong thôn. diếgn.đàn/lê,qupf]ý;đôn Hôm nay, có tiểu nha đầu với giọng ghen tỵ, “Bây giờ Đỗ Thu Nương trông rất là sang trọng, ngươi xem bộ đồ người nàng ta kìa! Gấm thêu hoa là thứ ai cũng có thể mặc hay sao?”

      Đỗ Thu Nương sờ sờ bộ váy bằng gấm màu xanh dương nhạt với hoa văn bướm trắng vờn mây của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đường: đây là chuyện giúp Trường An tăng thêm thể diện, nàng phải làm cho đầy đủ, xem còn ai dám Trường An vô dụng!

      Hôm bán gạo xong, Đỗ Thu Nương lập tức kéo Phạm Trường An hiên ngang vào Cẩm Tú Các, mua luôn hai bộ ngày trước mua cho nàng, cần lựa cái khác, lại đặt may cho hai bộ y phục tốt. như cái giá treo đồ, mặc gì cũng cực kỳ tuấn tú.

      Tới nhà nhạc phụ, Phạm Trường An thấy Đỗ Ngân Bảo cầm nhánh cây luyện chữ đất bèn ngồi chồm hổm bên cạnh, giọng giảng cho Đỗ Ngân Bảo cái gì đó. Đỗ Ngân Bảo thấy thú vị, vểnh hai tai lên tập trung nghe tỷ phu .

      Đỗ Thu Nương vén rèm cửa sổ lên, nhìn thấy cảnh này, lòng bỗng xuất vui mừng khó thành lời. Đỗ lão hán đột nhiên đến bên cạnh nàng, ho khan hai tiếng gây chú ý rồi hỏi “Vụ nhà họ Trương kia là sao?”

      Đỗ Thu Nương trả lời, “Người mua đất nhà họ Trương đột nhiên muốn mua nữa, bọn con bèn quyết định bán Nhân sâm lấy tiền mua đất.”

      “Ta thấy tiểu tử nhà họ Trương kia cũng phải dạng dễ đối phó, nếu biết chúng ta mua nhà của , chừng lại tìm cớ gây chuyện gì nữa!” Đỗ lão hán từng trải nên suy nghĩ cũng sâu sắc hơn nhiều, thấy nữ nhi có tiền, điều đầu tiên là nghĩ đến những cái khổ của việc có tiền.

      “Nữ nhi dùng bạc trắng để mua, có khế đất đàng hoàng đầy đủ, có thể làm gì? Cũng chẳng phải nữ nhi buộc bán!” Đỗ Thu Nương xong bèn cầm hai bộ y phục ướm ướm lên người Đỗ lão hán, tiếp, “Phụ thân mặc hai bộ này rất hợp, đây là do tướng công tự tay chọn cho phụ thân đó!”

      Đỗ Thu Nương thấy Đỗ lão hán hơi cau mày, bèn ,
      [​IMG]





      Chương 28.2



      Đỗ Thu Nương luôn quan niệm, nữ nhân thông minh phải biết được lúc nào nên im lặng lúc nào nên hỏi tới. Nàng thấy rất vẻ muốn lại thôi của Phạm lão phu nhân và Phạm Trường An về Kiến Châu, vì vậy hai người , nàng cũng hỏi. Nàng tin ngày nào đó, khi muốn tự cho nàng biết.

      “Chàng cũng ăn miếng !” Đỗ Thu Nương cười đưa miếng bánh ăn dở tới bên miệng Phạm Trường An. cũng đẩy, cắn cái. Hai người nhìn nhau cười ngu.

      Bỗng nhiên có người ngang qua, “A!” tiếng, sau đó lui lại mấy bước, cười “Trường An! Phạm tẩu tử! Hai người tới rồi à!”

      Đỗ Thu Nương thấy là Lý Nhiên, cũng vui mừng chào lại. Lý Nhiên thấy xe ngựa có nhiều đồ, lập tức đề nghị giúp dọn tay, rồi leo lên xe ngựa về chỗ của Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương luôn.

      Căn phòng Phạm lão phu nhân thuê sẵn cho hai người nằm trong con hẻm cực kỳ yên tĩnh. Lý Nhiên giúp vác đồ xe ngựa vào phòng. Đỗ Thu Nương bèn làm chủ, mua mấy món ngon về cảm ơn . Lúc , Lý Nhiên để lại địa chỉ chỗ mình ở, khi nào Phạm Trường An rảnh tới tìm chuyện chơi.

      Phạm Trường An luôn miệng đồng ý, nhưng mãi sau vẫn được, bởi vì từ hôm sau, có lẽ vì quen khí hậu ở Kiến Châu nên Đỗ Thu Nương đột nhiên bị bệnh. Nàng sốt cực cao, lại sảng liên tục, khiến vô cùng lo lắng, ngày đêm canh giữ bên giường. Qua mấy ngày nàng mới bắt đầu hạ sốt, khi tỉnh lại, càng sai như gã sai vặt, cho nghỉ ngơi dù chỉ khắc.

      Lúc này, Đỗ Thu Nương mềm yếu tựa vào ngực Phạm Trường An, vừa hút nước mũi vừa , “Phạm Trường An, nếu như ta chết rồi, chàng cũng được cưới nữ nhân khác, nếu ta thành quỷ cũng tới tìm tới thiến chàng!”

      “Được, cưới người khác!” Phạm Trường An ôm Đỗ Thu Nương nhìn trời, thầm nghĩ, Đỗ Thu Nương khiến mệt gần mất nửa cái mạng rồi, muốn cưới thêm người nào khác về để hầu hạ nữa! Nữ nhân, rất đáng sợ!

      “Hừ! Chàng mong ta chết lắm đúng ? Chưa gì nghĩ tới chuyện sau khi ta chết cưới người khác rồi!” Đỗ Thu Nương vừa vừa hung hăng nhéo eo Phạm Trường An. Phạm Trường An cực kỳ đau, nước mắt lả chã nhìn Đỗ Thu Nương , “Nương tử, nàng vô lý!”

      Trong khoảng thời gian đó, Lý Nhiên có tới lần, thấy tình trạng ‘bi thảm’ của Phạm Trường An, rất đồng tình, kéo qua bên ‘truyền chiêu’ cho, “Trường An à, huynh như vậy được! Nữ nhân bị bệnh là luôn cố tình gây ! Ta chỉ cho huynh chiêu cực kỳ hiệu quả này, bảo đảm trăm lần sai lần nào! Tẩu tử có gì, hỏi gì, huynh chỉ cần đáp ‘Ừ, đều nghe nàng!’ là được!”

      Vì vậy, những lần sau, mỗi khi Đỗ Thu Nương lại về việc cưới người mới, Phạm Trường An đều đáp theo bản năng, “Ừ, đều nghe nàng!” trăm lần đều linh.

      Cho đến lần, Đỗ Thu Nương hỏi, “Trường An, chàng chê ta phiền đúng ?’ Phạm Trường An quen miệng, theo bản năng kịp suy nghĩ, “Ừ, đều nghe nàng!”

      Đỗ Thu Nương nghe xong, đùng đùng
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. Sophia2589

      Sophia2589 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      15
      Chương 29



      Trước cửa trường thi rất nhốn nháo, nhưng tiếng hô của Đỗ Thu Nương quá to khiến cả đám người đều quay đầu nhìn lại.

      Phạm Trường An vội vàng chạy ngược trở về bên cạnh Đỗ Thu Nương, lo lắng kêu “Thu Nương, Thu Nương nàng sao vậy?”

      Đỗ Thu Nương dám thở mạnh, kiềm chế hô hấp, chỉ biết khóc thầm: chọn chỗ ngã đúng, vừa lúc có cục đá nằm đó, đập ngay đầu gối, đau chết nàng rồi! Nhưng nàng còn thời gian để chọn chỗ, phải lập tức hành động, có thể kéo dài thời gian được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi.

      ra, nàng đánh cuộc!

      Đời này, nhiều việc diễn tiến giống đời trước, nhưng cái tên Triệu Tấn này nàng lại nhớ rất ràng. Trong ký ức của nàng, quan chủ khảo lần này phải Triệu Tấn, và đây cũng là kì thi Trương Nguyên Bảo thuận lợi đậu Cử nhân. Năm sau triều đình lại mở ân khoa, quan chủ khảo vùng Kiến Châu mới là Triệu Tấn. Nàng nhớ cái tên này là vì năm đó, Kiến Châu lộ ra án gian lận trong kì thi với quy mô lớn nhất từ trước tới nay, quan chủ khảo Triệu Tấn và mấy giám khảo còn lại công khai nhận hối lộ, trong đám thí sinh thi đậu có mấy người vốn học hành rất tệ, khiến nhiều thí sinh phục làm ầm ĩ lên mới lộ chuyện ra.

      Ở Đại Tề, nếu có gian lận trong thi cử, bị hủy bỏ tư cách tham dự khoa cử mãi mãi, hơn nữa tôn tử ba đời tiếp theo cũng được tham gia; nặng giao cho Hình bộ xử lý, thậm chí có thể bị giam cầm cả đời.

      Án gian lận năm đó liên lụy rất rộng. Thánh thượng tức giận, hạ lệnh nghiêm khắc trừng trị những người liên quan. Cuối cùng, Triệu Tấn và mấy giám khảo khác đều bị xử trảm, hơn trăm người dính líu cũng bị tịch thu gia sản, đày biên ải các kiểu. Trong số các thí sinh thi đậu của Kiến Châu, người vô cớ bị chết mà chẳng biết tại sao chết càng phải số ít.

      Khoảng thời gian đó, mỗi ngày Trương Nguyên Bảo đều lảm nhảm bên tai nàng, may mắn có tham gia lần thi này, nếu nàng thành quả phụ mất rồi.

      Đời trước Trương Nguyên Bảo may mắn, nhưng đời này, tận mắt nhìn thấy Phạm Trường An có thể phải gặp chuyện liên quan tới mạng sống, sao nàng có thể lo lắng?

      Đỗ Thu Nương vừa rùng mình, Phạm Trường An lập tức ôm nàng tới bên đường, tự hỏi “Hay là trận cảm lạnh vừa rồi còn chưa dứt? yên lành sau lại ngất ?”

      Đỗ Thu Nương vờ như nghe thấy, vẫn nhắm mắt, kêu tiếng thê thảm, “Tướng công, thiếp khó chịu quá….”

      Thời gian thí sinh vào trường thi tất nhiên được quy định ràng, tới canh giờ quy định, phải đóng cổng. Lý Nhiên thấy mọi người vào hết rồi, bèn kêu to “Trường An, sắp đóng cổng rồi, huynh mau tới đây !”

      Phạm Trường An do dự, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy dọc theo hai bên thái dương của . diễ\n.đàn/lê,q;uý,đô;n Nếu lúc này vào, ai lo cho Thu Nương? thể để nàng mình được. Nhưng nếu vào, lời hứa đậu Cử nhân với nàng làm sao thành thực?

      Những người khác lần lượt vào hết, gã sai vặt nhà Lý Nhiên cũng thúc vào. Lý Nhiên lại vội chạy tới bên cạnh Phạm Trường An “Trường An, huynh mau vào trường thi với ta ! Cứ để tẩu tử cho gã sai vặt nhà ta chăm sóc, có chuyện gì đâu! Cổng sắp đóng rồi, bây giờ vào ba năm nữa mới được vào lại, nếu sau này tẩu tử biết huynh vì tẩu tử mới thi cắn rứt biết bao nhiêu?”

      Phạm Trường An thấy lời Lý Nhiên cũng có lý, hơi dao động. Đỗ Thu Nương thầm than: ổn, lập tức quơ quàng bắt lấy ống tay áo của Phạm Trường An, rên, “Tướng công, thiếp khó chịu quá, thiếp muốn uống nước….”

      Phạm Trường An nghe vậy càng do dự hơn. Cuối cùng, lắc đầu với Lý Nhiên, “Nương tử ta khó chịu trong người, ta phải mang nàng về nghỉ ngơi. Lý huynh mau vào trong !”


      Lý Nhiên mắng tiếng “Ngươi đúng là tên ngốc!” rồi lập tức chạy ngược về phía cổng trường thi. Lúc này cổng trường thi chậm rãi đóng lại ngay trước mặt . Khi tới nơi hoàn toàn khép chặt. muốn vào, nhưng tất nhiên, thị vệ canh cửa nhất quyết cho.

      “Khốn kiếp!” Lý Nhiên nhổ ngụm nước bọt mắng. Gã sai vặt nhăn mặt như trái khổ qua than thở, “Công tử, nô tài biết ăn với lão gia thế nào đây?”

      “Dù sao phụ thân cũng biết ta có khả năng thi đậu, cứ coi như tới Kiến Châu chơi mấy ngày cho mở mang tầm mắt !” Lý Nhiên lại nhổ ngụm nước bọt nữa cho bỏ tức, rồi tới bên cạnh Phạm
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30.1


      Lý Nhiên cuống cuồng tìm, nhưng chẳng thấy bóng dáng Phạm Trường An đâu hết.

      Lúc này, trong căn phòng cửa mở rộng, bốn mỹ nhân ôm nhau khóc nức nở, bên ngoài có nương từ cách ăn bận có thể đoán là nha hoàn, đứng với vẻ mặt muốn cười nhưng phải cố nén rất đau khổ.

      Lý Nhiên thấy vậy, ngạc nhiên tiến lại hỏi thử, nha hoàn kia , “Tất cả là do tên mọt sách kia! Vừa được kéo vào trong phòng bắt đầu hắt xì ngừng khiến hai tỷ tỷ hầu hạ rất kinh ngạc. Mỗi khi hai vị tỷ tỷ tiến tới gần đều vừa tránh vừa la hét hai người thối, hai vị tỷ tỷ hết cách đành tìm ma ma đổi người khác. Bốn tỷ tỷ Mai Lan Trúc Cúc vào thay, nổi tiếng cầm kỳ thư họa đứng đầu ở đây, con mọt sách kia nhìn hồi, tiếng nào, lẳng lặng tiếng lên giành đàn của Mai tỷ, đánh khúc ‘Cao sơn lưu thủy’, thừa dịp bốn tỷ tỷ còn ngẩn người, lại so cờ với Lan tỷ, rồi vẽ bức tranh, viết vài chữ thư pháp, động tác rất liền mạch lưu loát .…”

      “Kết quả thế nào?”

      “Công tử nhìn bốn vị tỷ tỷ là biết rồi, khóc vì mặc cảm tự ti chứ sao nữa!” Nha đầu kia rốt cuộc nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

      “Con mọt sách kia còn lầm bầm , ở đây làm gì có Mẫu đơn Thược dược gì chứ, ràng chỉ là bầy cỏ đuôi chó ngũ sắc thôi, vẫn là cỏ dại đẹp hơn nhiều! Ha ha ha, tự cho là chỉ lầm bầm mình, nhưng bốn vị tỷ tỷ đều nghe rất ràng. Công tử xem, lên thuyền hoa của chúng ta, mà dám nhục mạ tỷ muội bọn ta như vậy! Cỏ đuôi chó, ha ha ha ha!”

      “….. Vậy đâu rồi?”

      “Ma ma biết chuyện giận điên lên, cần trả tiền lập tức xách gậy đập , đuổi cổ ra ngoài rồi!”

      Lý Nhiên nghe xong sợ hết hồn hết vía, thầm nghĩ: chắc chắn Phạm Trường An trở thành ‘truyền kỳ’’ ở đây cho mà xem…. chỉ sợ lúc này bị ma ma nhận ra là người dẫn Phạm Trường An lên thuyền, bèn vội vàng chạy mất dép.

      Lý Nhiên chạy đến trước con hẻm chỗ Phạm Trường An ở, vừa cua vào khúc quẹo nghe thấy mấy tiếng phịch phịch, kèm theo thanh rống giận của Đỗ Thu Nương, “Phạm Trường An, chàng dám bước vào phòng dù chỉ bước, ta cũng băm chàng thành tám khúc!”

      Lý Nhiên vội rụt đầu lại, lén nhìn vào, thấy người Phạm Trường An treo vắt vẻo hai ba mảnh còn sót lại của bộ y phục, dưới đất sách bút rơi tán loạn. Phạm Trường An ngồi xổm đất mím miệng, ấm ức lượm sách vở, xong xuôi lại nhìn vào cửa phòng bị đóng chặt thở dài. Sau đó, Phạm Trường An dường như phát ra, đột nhiên nhìn về phía Lý Nhiên đứng.

      Lý Nhiên lập tức rụt đầu lại trước khi bị Phạm Trường An thấy, trong đầu chỉ có ý tưởng duy nhất là: xong đời, chuyện bị lộ! Nếu để Đỗ Thu Nương biết là người dẫn Phạm Trường An lên thyền hoa, biết Đỗ Thu Nương có giơ đao chém thành mảnh vụn hay ?

      Nghĩ vậy, Lý Nhiên thầm nghĩ: huynh đệ, thành xin lỗi, hôm nào ta tới thăm huynh sau, rồi rón rén chạy , bỏ lại Phạm Trường An.

      Phạm Trường An thấy vạt áo màu xám lấp ló nơi góc đường dần bay xa, bất đắc dĩ thở dài “Lần này dù có trăm cái miệng cũng cãi nổi chứ chi cái!”

      “Thu Nương…..” Phạm Trường An giọng kêu, “Nàng nghe ta này…”

      “Cút !” Đỗ Thu Nương rống lên.

      Tên ngốc cái gì, nam nhân tốt cái gì, tất cả đều là giả hết! Chỉ mới tới Kiến Châu nửa tháng bị mê hoặc, mang thân đầy mùi son phấn bước vào phòng nàng! Nàng có thể nhẫn, nhưng thể chịu nhục!

      Còn dám kêu nàng?

      Đỗ Thu Nương khinh bỉ mắng vọng ra, “Phạm Trường An, sáng mai ta về nhà, còn chàng ở lại đây hưởng phúc mình !”

      “Thu Nương….” Đỗ Thu Nương lại nghe Phạm Trường An kêu tiếng, tức đến mức suýt nữa ném cái ly trà trong tay ra ngoài.

      Đỗ Thu Nương lặng lẽ ngồi mình trong phòng, đờ đẫn nhìn mấy món ăn bàn. Nàng vốn định trước khi về thôn An Bình khao Phạm Tường An bữa hoành tráng, thừa dịp chơi đặc biệt làm bàn đồ ăn ngon chờ , xem như an ủi được tham gia cuộc thi.

      Nàng ở nhà vất vả cả ngày, còn lại hái hoa bắt bướm! Như vậy sao nàng có thể tức giận?

      Đỗ Thu Nương nghe thấy tiếng Phạm Trường An nữa bèn lau nước mắt, tới cạnh cửa nhìn ra ngoài xem thử, phát còn ở ngoài nữa càng bực mình hơn.

      Phạm Trường An cứ thế bỏ tiếng nào, cũng dỗ dành nàng nữa?!

      Quả nhiên là gan to bằng trời rồi!

      Đỗ Thu Nương hung hăng đá cánh cửa cái, nhìn thấy cái áo khoác tản ra mùi son phấn của Phạm Trường An, lửa giận lại bùng lên, cầm kéo cắt phăng cái áo khoác thành từng mảnh vụn. Sau đó nàng lại muốn cắt bỏ luôn hai bộ y phục mua cho nàng, nhưng giơ kéo lên mấy lần, rốt cuộc vẫn nỡ xuống tay, nhìn hai bộ y phục ngẩn người.

      “Uổng công ta đối tốt với chàng như vậy….” Đỗ Thu Nương tự lẩm bẩm, “Tốt nhất là chàng vĩnh viễn đừng trở lại nữa, nếu ta đập chàng gậy cho chết tươi luôn…… , ta giết ngay mà đập mấy gậy trước, xem chàng có chừa tật hay ! Gan to bằng trời rồi ha!”

      Đỗ Thu Nương lầm bầm hồi lâu, bỗng nghe ngoài phòng có tiếng sột soạt. Nàng căng thẳng nghĩ: mấy ngày này Kiến Châu toàn là thí sinh từ nơi khác tới, ăn trộm cũng hoạt động mạnh hơn, vừa rồi nàng sợ Trường An đẩy tung cửa vào nên cố ý gài chốt chặt, sao giờ còn nghe thấy tiếng bước chân gần như vậy?

      Đỗ Thu Nương lo lắng nghĩ: vừa rồi nên để Trường An mất, nếu lúc này có trộm tới, phụ nhân như nàng dù có mạnh tới cỡ nào cũng địch nổi tên trộm nam. Có điều cũng thể để mặc tên trộm vào hốt đồ được!

      Nghĩ vậy, Đỗ Thu Nương vội vàng cầm lấy cây gậy ở kế bên lên, đứng canh ngay cửa. Nàng ngó ra ngoài, thấy bóng ai, tinh thần càng căng thẳng hơn, định mở cửa ra xem thử, đột nhiên sau lưng nàng lại truyền tới tiếng mở cửa sổ, sau đó là tiếng người nhảy vào.

      Đỗ Thu Nương siết chặt cây gậy, xoay người, định đập cái lên thân kẻ đột nhập, nhưng chưa kịp vung xuống người nọ bắt lấy cây gậy của nàng, “Thu Nương, là ta, là ta….”

      Đỗ Thu Nương lập tức thở phào hơi, sợ hãi cộng thêm tức giận khiến nàng vừa rơi nước mắt vừa liều mạng đập liên hồi lên người Phạm Trường An, “Ta đánh chết chàng, đánh chết chàng! Phạm Trường An, chàng được lắm, mới ra khỏi nhà chẳng bao lâu học được mấy cái trò dạo kỹ viện, bò qua cửa sổ này nọ! Chàng cố tình muốn dọa chết ta phải ? Ai cho chàng vào? Ai cho chàng vào?”

      Phạm Trường An giơ hai tay lên ôm đầu chịu đòn tiếng nào. Đỗ Thu Nương thấy vậy, ngược lại mất hứng, ngồi phịch xuống ghế, “Tức chết ta rồi!”

      “Thu Nương, nàng đừng giận!” Phạm Trường An thầm nghĩ: vừa rồi hẳn là dọa nàng sợ chết khiếp rồi. Bị đập liên hồi rất đau nhưng thấy nàng như vậy còn đau lòng hơn, bèn vén ống tay áo lên, giơ hai tay tới trước mặt nàng “Thu Nương, nàng xem, hai tay ta bầm hết rồi…. Nếu nàng vẫn chưa hả giận cứ đánh tiếp vài gậy nữa , được ?

      “Cút ra ngoài !” Đỗ Thu Nương giận quá, la mắng nữa, lạnh lùng , “ phải chàng rất thích mấy nương thuyền hoa sao? tìm mấy nương đó , còn trở lại tìm ta làm gì?”

      “Nương, nương tử, ta hề muốn !” Mỗi lần Phạm Trường An khẩn trương là lại bắt đầu cà lăm, “Ta…. Ta… Lý Nhiên dẫn ta tới bờ sông…… Mấy …. …..”

      “Ai là của chàng, ra thuyền hoa mà tìm của chàng !” Đỗ Thu Nương phun ngụm nước bọt, hất Phạm Trường An ra, vô tình thấy những vết bầm tím tay , lại nghĩ: sao nàng lại đánh mạnh như vậy chứ? Lúc trước Trương Nguyên Bảo bày kế muốn đánh gãy tay Trường An, nàng hận thể ăn tươi nuốt sống Trương Nguyên Bảo, nay nàng lại tự tay đánh Trường An thành như vậy! Còn tên ngốc này nữa, bị đánh cũng biết tránh! Để ảnh hưởng tới xương cốt biết làm sao?

      Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương cứ nhìn chằm chằm bèn cẩn thận nhìn nàng cái, rồi mang theo vẻ mặt như tráng sĩ trở lại bước ra khỏi phòng, lát sau vác hai cái bàn giặt bằng gỗ vào, đặt trước mặt nàng.

      Đỗ Thu Nương vừa thấy, mắt lại trợn trắng: là hai cái bàn giặt mới tinh.
      thuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30.2



      “Thu Nương, ở đây chúng ta có bàn giặt, nên ta mua hai cái mới này! Nàng xem nàng thích cái nào, ta… Ta mang ra cạnh cửa quỳ!” Phạm Trường An nhìn thẳng vào Đỗ Thu Nương , trong mắt đầy vẻ khát vọng.

      Lúc trước, Phạm Trường An nghe , nam nhân ở thôn An Bình nếu khiến nương tử mất hứng, cứ quỳ bàn giặt là nương tử nhất định tha thứ. Vì vậy cho rằng bàn giặt hẳn là đồ để nữ nhân dạy trượng phu. Lúc nãy phải tìm mua lâu mới mua được hai cái bàn giặt này, lúc mua, đại nương bán hàng còn nhìn chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu nữa.

      “Ngươi……” Đỗ Thu Nương nghẹn lời, chủ động xin được quỳ bàn giặt, chẳng lẽ Phạm Trường An làm ra chuyện có lỗi với nàng?

      Đỗ Thu Nương vốn muốn cho Phạm Trường An lần nhớ đời mới hung hăng làm ầm lên như vậy, giờ lại chỉ nhìn vào cái bàn giặt ngẩn người. thấy nàng lời nào, chỉ nhìn vào cái bàn giặt, tự cho là nàng muốn quỳ lên cái đó, bèn vác nó tới đặt bên cạnh cửa lớn, vén vạt áo lên, quỳ xuống chút do dự.

      “A…..” Đau quá! Phạm Trường An chỉ biết khóc thầm: uổng công Lý Nhiên dạy mấy chiêu chấn chỉnh phu cương rồi, có điều, giờ Thu Nương quan trọng chấn chính phu cương gì đó gấp ngàn lần!

      Phu thê trẻ sống qua ngày, phải cãi cái này dỗi cái kia, dù tại ai áp đảo ai cũng có ngày quật khởi thôi! Phạm Trường An thầm siết chặt nắm tay tự cổ vũ bản thân.

      Sau lưng Phạm Trường An bỗng nhiên vang lên tiếng rống to “Phạm Trường An, ngươi làm cái việc bẩn thỉu kia?”. giật mình quay đầu lại nhìn, thấy Đỗ Thu Nương lại cầm gậy xông tới, muốn đập tiếp.

      Phạm Trường An bị đánh cái đầu tiên nhận ra Đỗ Thu Nương giận , lực đánh rất mạnh, chút nương tay. dám ngồi yên chịu trận nữa, vội chạy tránh , vừa chạy vừa giải thích “Thu Nương, có, có mà…..”

      Qua cuộc ‘đại chiến’ này, Phạm Trường An hiểu ra chân lý: bàn giặt phải muốn quỳ là quỳ! Quỳ hay đều phải do Thu Nương quyết định!

      Hồi lâu sau, Đỗ Thu Nương chạy mệt, Phạm Trường An cũng bị đánh trúng mấy gậy may mắn là cuối cùng cũng được hết câu chuyện dù bị lắp bắp đứt quãng liên tục.

      Đỗ Thu Nương vừa thở hổn hển vừa hỏi, “Chàng là, chàng bị tú bà đuổi khỏi thuyền hoa?”

      “Ừ…..” Phạm Trường An lộ vẻ mặt đau khổ, vén lưng áo lên cho Đỗ Thu Nương xem, “Nữ nhân béo kia đập gậy lên lưng ta, đau quá!”

      Đỗ Thu Nương lại nhìn thử, quả nhiên là vệt đỏ dài. “Đáng đời!” Tuy ngoài miệng vậy, nhưng nàng lại rất đau lòng, có điều vừa mới làm ầm ĩ trận, giờ cũng ngại nhận sai, bèn giả bộ lạnh lùng vứt cây gậy , dọn dẹp chút rồi bò lên giường ngủ.

      lát sau, Đỗ Thu Nương nghe sau lưng có tiếng động, Phạm Trường An rón rén bò lên giường, duỗi tay muốn ôm hông nàng. Nàng lên tiếng, để mặc ôm. lại nhích tới gần hơn, “Thu Nương, nàng đừng giận nữa mà hại tới sức khỏe! Ta sai rồi, ta sửa!”

      Đỗ Thu Nương vẫn lời nào. Phạm Trường An thở dài hơi, đứng dậy ra ngoài. Hồi lâu sau, trở lại “Thu Nương, nàng dậy ăn đỡ bát mì cho ấm bụng , ta…Ta ra ngoài lát đây.”

      Đỗ Thu Nương nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, mới ngồi dậy. Nàng thấy tô mì bốc khói nghi ngút bàn, thất thần hồi rồi khoác áo ngoài lên ra cửa.

      Đêm lạnh như nước, Phạm Trường An ngồi co ro bên bậc thềm, hai tay ôm chặt đầu gối, rúm ró thành cục. biết sao nhìn cảnh này, Đỗ Thu Nương lại nhớ tới lúc còn cũng thường xuyên thấy như vậy. Mỗi khi bị bắt nạt đều tiếng nào, ngồi chơi với mấy cục đá mình, trông rất đơn, thê lương.

      Tên ngốc này….. Đỗ Thu Nương thầm mắng tiếng, rốt cuộc vẫn nỡ, mở cửa ra, trống “Ở ngoài đó làm gì? Để bị cảm còn phiền người khác phải hầu hạ cho!”

      Phạm Trường An nghe tiếng quay đầu lại, mắt sáng lên hỏi, “Thu Nương, nàng chịu chuyện với ta rồi sao?”

      Đỗ Thu Nương đáp lời, trở vào phòng ăn vài miếng mì rồi lên giường ngủ. Phạm Trường An vào cửa, nhìn nàng hồi lâu, yên lòng nghĩ: chỉ cần Thu Nương chịu phản ứng , bắt làm gì cũng chịu!

      Sáng sớm hôm sau, hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về thôn An Bình. Phạm Trường An đứng trước đống y phục nay thành đống vải vụn của , lòng vẫn còn sợ hãi: nếu mà là đống y phục này, giờ thành đống thịt vụn rồi!

      “Thu Nương, ta còn đồ đẹp để mặc…..” Phạm Trường An mếu máo cầm đống vải vụn kia giơ tới trước mặt Đỗ Thu Nương.

      “Vậy ở truồng về!” Đỗ Thu Nương vừa vừa tiện tay móc ra bộ y phục mới tinh đưa cho Phạm Trường An. vừa thấy bộ y phục cười hắc hắc, hí hửng nghĩ: đây là y phục nàng tự tay may cho , chờ mong lâu, cuối cùng cũng được mặc rồi!

      Phạm Trường An nhìn lại bọc đồ của mình, quyết định lấy hết tất cả đồ cũ ra, đưa tới trước mặt Đỗ Thu Nương ,“Thu Nương, nàng còn sức , nếu còn cắt hết đống y phục này cho hả giận luôn !”

      “…….”

      “Y phục tốn tiền mua à? Đồ phá của!” Đỗ Thu Nương quát lên, vừa nhéo lỗ tai Phạm Trường An vừa mắng.

      Phạm Trường An cảm thấy vô cùng thư thái, thầm nghĩ: lại bị xách lỗ tai! Rốt cuộc lại được xách lỗ tai!

      Tới trưa, hai người thu dọn đâu vào đấy. Lý Nhiên phái gã sai vặt tới truyền lời trong nhà có việc gấp nên phải trước từ sáng sớm. Đỗ Thu Nương cười thầm trong lòng, biết Lý Nhiên có tật giật mình, xảy ra chuyện hay vội vàng chạy mất bỏ Trường An lại. Ngẫm lại Trường An nhà nàng cũng có chút đáng thương.

      Đỗ Thu Nương nhìn vẻ mặt hớn hở mặc vào đồ mới của Phạm Trường An, vô thức nở nụ cười.

      Hai người lại ngồi xe ngựa vài ngày, mới về tới thôn An Bình. Vừa tới cổng thôn, từ xa thấy Đỗ Kim Bảo ngồi xổm hòn đá to.

      Phạm Trường An thò đầu ra khỏi rèm xe, kêu to “Tiểu cữu tử!”

      Mắt Đỗ Kim Bảo lập tức sáng lên, chờ xe ngựa dừng hẳn chạy vội tới, vừa thấy Đỗ Thu Nương gục mặt xuống , “Đại tỷ, tỷ về rồi, phụ thân bị thương.”

      “Cái gì?” Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An đều kinh ngạc hô to, vội kéo Đỗ Kim Bảo lên xe ngựa, chạy nhanh về nhà.

      xe, Đỗ Kim Bảo tranh thủ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hai người nghe. ra là, sau khi Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương , mỗi ngày Đỗ lão hán đều tới ruộng của hai người giúp chăm coi. Mấy này trước, lão bỗng phát đám mạ hơi là lạ, nhưng với ai chỉ thầm núp ở khoảng đất bên cạnh vào lúc nửa đêm canh thử, quả nhiên bắt được kẻ trộm mạ, may lúc chạy tới bắt người do trời tối thấy dưới chân, vấp phải cục đá, ngã sấp xuống, gãy tay.

      “Phụ thân cứ tưởng mình vẫn là thanh niên hai mươi tuổi hay sao mà còn chạy nhảy nữa!” Đỗ Thu Nương sốt ruột trách, nghĩ tới phụ thân là vì lo cho ruộng của hai người mới bị thương càng tự trách.

      “Đại phu phải dưỡng mấy tháng mới lành được.” Đỗ Kim Bảo cũng buồn bực .

      “Ai trộm mạ nhà ta?” Đỗ Thu Nương cau mày , “Ta nhất định đập gãy chân !”

      “Chuyện này….” Đỗ Kim Bảo chần chừ , vừa lúc xe ngựa tới trước cửa nhà. Ba người chưa vào nghe thấy cái giọng oang oang của Đỗ lão hán, “Cút ngay ra ngoài cho ta! Nếu ta đập gãy chân ngươi!”

      Đỗ Thu Nương nhất thời há hốc mồm: hai người hổ là phụ tử!
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31



      Đỗ Thu Nương giật mình biết xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng nhảy xuống xe ngựa chạy vào nhà.

      Lúc này có giọng nữ còn to hơn cả giọng Đỗ lão hán vang lên, “Đỗ lão hán, lão đừng có nhắc mãi lỗi lầm của người ta chứ! Lý Oa chỉ là hài tử, nó làm sai là do ta dạy dỗ tốt, nên có trách trách ta này! Đền tiền hay chăm sóc lão gì ta bao hết, dù có đánh văng ra ngoài, ta cũng canh trước cửa cho tới lúc nào lão chịu gật đầu tha thứ cho nó mới thôi!”

      Đỗ Thu Nương ngạc nhiên nghĩ thầm: đây chẳng phải là giọng Lý thẩm sao?

      Lý thẩm, có thể người rất đặc biệt, hay đúng hơn là khác biệt với cả cái thôn An Bình này. Năm nay Lý thẩm ba mươi lăm nhưng vẫn chưa gả cho ai, nghe đồn hồi mười lăm tuổi, cũng từng đính hôn với biểu ca mình, nào ngờ ngay trước lúc thành thân vị biểu ca kia lại bỏ trốn theo nữ nhân khác, thành ra lỡ làng. Lý thẩm ở vậy tới vài năm trước nhặt được đứa bị bỏ rơi trước cổng thôn, từ đó nuôi dưỡng nó như hài tử ruột của mình. Lý thẩm vốn là người hiền lành, mấy năm này vì bảo vệ hài tử mới dần trở nên mạnh mẽ như vậy.

      Đỗ Kim Bảo gãi gãi đầu “Tỷ, Lý Oa bị bắt hỏi, chỉ khóc thể nhìn Lý thẩm sống khổ sở nên mới muốn trộm ít mạ bán. Lý thẩm đón nó về cũng trách phạt ít, cho nên đệ…..”

      “……” đứa bảy tám tuổi hiểu chuyện như vậy, dù là nàng, cũng biết gì cho phải.

      Đỗ Thu Nương vào sân, gật đầu với Lý thẩm xem như chào hỏi rồi bước vào trong. Đỗ lão hán thấy nàng chỉ lạnh nhạt hỏi “Sao lại tới đây?”

      Thái độ này hình như hơi lạ…… Đỗ Thu Nương thầm nghĩ.

      “Bình thường phải ngươi luôn khỏe như trâu sao? Sao lúc đó sao cố chịu thêm tí nữa? Làm hại nữ tế của ta thể tham gia cuộc thi!” Đỗ lão hán nghỉ hơi rồi tức giận tiếp “Tú tài thôn bên thi về cứ miết chuyện của ngươi, giờ cả cái thôn này ai ai ai cũng biết chuyện tốt của ngươi! Bản mặt mo của phụ thân ngươi cũng sắp đỡ nổi rồi!”

      Đáng ghét…… Nam nhân mà cũng ham lung tung như vậy! Đỗ Thu Nương thầm mắng câu. Đỗ lão hán lại tiếp “Tính ra nữ tế cũng biết quan tâm ngươi, thôi, lần này thi lần sau thi, vẫn còn cơ hội!”

      “Dạ.” Đỗ Thu Nương cười nịnh nọt, nhìn tay Đỗ lão hán, khuyên “Phụ thân, nhà Lý thẩm cũng giàu có gì cho cam, chỉ là chút mạ thôi, phụ thân hãy…..”

      “Ta có làm gì thẩm ta sao? Cũng chẳng bắt phải bồi thường gì hết! Tất cả là tự thẩm ta tự biên tự diễn đấy chứ! Ngươi mau kêu thẩm ta , đừng lượn lờ trước mặt ta, phiền chết!” Đỗ lão hán cắt ngang lời Đỗ Thu Nương.

      Đỗ Thu Nương bất đắc dĩ nhìn phụ thân nàng, thầm nghĩ: phụ thân nóng tính quá! Có điều thấy phụ thân vẫn còn sức sống như vậy nàng cũng yên tâm rồi.

      Đỗ Thu Nương ra ngoài với Lý thẩm phụ thân nàng để bụng đâu, Lý thẩm mới yên tâm về nhà.

      Xong chuyện Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương về nhà của hai người, xa về Đỗ Thu Nương bỗng có cảm giác nhà mình tuy rách nát nhưng lại rất thân thiết.

      Tối hôm đó Phạm Trường An ôm Đỗ Thu Nương muốn ‘ăn thịt’ nhưng bị nàng đá thẳng xuống đất. bỏ cuộc, cười hì hì mấy tiếng, lại bò lên giường quấn lấy nàng tiếp, cho đến khi được ăn bữa no nê rồi mới thỏa mãn ôm nàng ngủ mạch tới lúc mặt trời lên cao mới thức dậy.

      Cuộc sống lại trở về với bình thản vốn có.

      Mấy hôm nay, cứ hễ ra đường là Đỗ Thu Nương lại nghe có người chỉ trỏ sau lưng, Phạm Trường An cưới nàng thiệt là xui xẻo, chẳng những được lợi lộc gì, còn bị liên lụy thể tham gia khoa cử. Mấy lúc như vậy, nàng đều lơ coi như nghe thấy, giận quá trừng đám người lắm miệng kia cái, bọn họ lập tức ngậm miệng ngay.

      Về phần Lý Nhiên, từ khi phát Phạm Trường An vẫn bình yên vô về được thôn An Bình, những vậy tình cảm của Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương có vẻ tốt hơn cả trước kia yên tâm tới cửa chơi, gặp Đỗ Thu Nương còn cười hì hì, ra vẻ là huynh đệ tốt với Phạm Trường An.

      “Trường An, tẩu tử làm gì huynh chứ?” Lý Nhiên ghé sát vào tai Phạm Trường An hỏi . Phạm Trường An cười hắc hắc mấy tiếng, rồi lập tức bẻ gập cổ tay Lý Nhiên, sau đó hất ngã xuống đất, tặng kèm hai quyền mạnh, mới trợn mắt “Lý Nhiên, ngươi là tiểu nhân thấy sắc quên nghĩa, ngày đó suýt nữa ta phải nhảy xuống sông Hoàng Hà mới rửa sạch oan khuất được! Ngươi là đồ có nghĩa khí!”

      Lý Nhiên đau đến nhe răng, chậm rãi bò dậy, thấy khuôn mặt tức đến mức đỏ bừng của Phạm Trường An, thầm nghĩ: hẳn là ngày đó Trường An ăn ít đau khổ, nên cũng giận, chỉ ôm vai Phạm Trường An cười hì hì, “Trường An, huynh đừng như vậy! Lúc ấy quả là do ta sơ sót, có điều nhờ vậy mà huynh ‘nổi tiếng’ rồi đó huynh biết ! Thuyền hoa ở Kiến Châu treo chân dung của huynh lên, về sau nếu huynh lại tới đó, sợ rằng đứng bên bờ cũng được nữa chứ đừng là lên thuyền!”

      Đỗ Thu Nương cảm thấy Phạm Trường An luôn độc từ có bằng hữu, nay xuất Lý Nhiên, dù hơi khôn khéo, nhưng làm người tồi, lại đối với Phạm Trường An cũng khá tốt, nên mới cho Lý Nhiên tiếp tục tới chơi.

      Trong tay còn chút bạc, Đỗ Thu Nương nhìn căn nhà rách nát của mình, lại nhìn cái ‘quan tài’ của nhà Trương Nguyên Bảo, buồn bực nghĩ: quan tài nàng muốn ở, nhưng nhà quá rách nát cũng được, giờ nên chuyển nhà hay nên sửa nhà lại?

      “Sửa !” Đến tối, Phạm Trường An sau khi nghe Đỗ Thu Nương nêu ý kiến vừa ôm nàng vừa “Để lúc tổ mẫu trở lại có thể tìm được đường về nhà.”

      “Tự nhiên ta thấy nhớ tổ mẫu quá.” Đỗ Thu Nương . Phạm lão phu nhân lâu, tuy mỗi tháng đều gởi phong thư về báo bình an, nhưng nàng thăm dò mấy phen xem thử Phạm lão thái thái ở đâu đều có kết quả.

      Ngay sáng hôm sau, Đỗ Thu Nương tìm thợ, lập tức bắt đầu việc sửa nhà. Đỗ Thu Nương lại đứng canh trước cửa nhà, thỉnh thoảng lại nêu cầu muốn sửa chỗ nào, còn việc đồng áng có Phạm Trường An lo, mỗi ngày về cho nàng biết mạ lớn được bao nhiêu.

      Ngày sửa nhà xong, rất nhiều thôn dân tới vây xem. Đối với ‘nhà giàu mới nổi’ Phạm Trường An, phần lớn mọi người là hâm mộ, tất nhiên cũng có xấu này nọ nhưng Phạm Trường An quan tâm, chỉ lo bày mấy mâm rượu mời thôn dân tới ăn mừng. Lần này, Đỗ Thu Nương lại được nở mày nở mặt, trong lòng rất đắc ý.

      bao lâu sau, Lý Nhiên lại tìm tới cửa, với Phạm Trường An, “Trường An, nhà của Trương Nguyên Bảo giờ thành của huynh phải ? Phụ thân ta mời người xem phong thủy, mảnh đất kia có phong thủy rất tốt, nên muốn ta mua, nếu ta mua được, phụ thân nhất định đánh gãy chân ta!”

      Chuyện Lý Nhiên vào trường thi cũng bị lộ ra, gần đây cuộc sống của cũng chẳng dễ chịu gì. Phụ thân nhân cơ hội này kêu Lý Nhiên mua đất, mong Phạm Trường An nể tình mà chịu bán. Dĩ nhiên, mấy vấn đề này mình Phạm Trường An thể tự quyết, phải hỏi lại Đỗ Thu Nương.

      Đỗ Thu Nương vừa nghe chuyện, lập tức mừng thầm, nghĩ: được quá chứ! Nàng còn ước gì bán được cái nhà kia để đỡ phải bỏ lâu thành hoang tàn đây!

      Vì Lý Nhiên là bằng hữu của Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương cũng giấu giếm, ràng bố cục của cái nhà đó cho Lý Nhiên nghe. Lý Nhiên nghe xong, cười hắc hắc sao, phụ thân ta muốn dỡ bỏ căn nhà đó để lấy chỗ xây chuông nuôi heo chứ người có ở!”

      căn nhà đẹp đẽ yên lành lại bị phá bỏ để xây chuồng heo, phụ thân Trương Nguyên Bảo vốn là đồ tể giết hàng trăm ngàn con heo khi biết tin nhà mình bị heo chiếm mất, suýt nữa phun búng máu, thầm than: báo ứng, tất cả là báo ứng!


      Có bạc, Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương lại nghĩ tới việc mua thêm đất. Theo ý Phạm Trường An sắp tới vụ xuân, trồng thảo dược bán là hay nhất, dạo khảo sát cẩn thận thị trường thảo dược ở Kiến Châu, kết luận cái này có thể kiếm được tiền.

      Phu thê hai người bận rộn quãng thời gian khá lâu, đến khi xong xuôi tay Đỗ lão hán vẫn chưa lành hẳn.

      ngày kia, Đỗ Thu Nương làm mấy món Đỗ lão hán thích ăn bỏ trong cái hộp to mang về thăm nhà. Bất ngờ, vừa vào nhà nàng thấy Lý thẩm ra ra vào vào có vẻ rất quen thuộc. Đỗ lão hán đứng ở cửa, nhìn Lý thẩm với đôi mắt phát sáng.

      Đỗ Thu Nương thấy người Đỗ lão hán lại có ánh sáng phấn chấn như nam tử mới lớn.

      Ngay cả Phạm Trường An cũng nhận ra có gì đó là lạ, chọt chọt hông Đỗ Thu Nương , “Thu Nương, nhạc phụ…. Lạ lắm!”

      Đỗ Nhược Lan vừa nẻ hạt dưa vừa với Đỗ Thu Nương, “Đại tỷ, hẳn là lần này chúng ta có kế mẫu rồi!”

      Đỗ lão hán ngoan cố và Lý thẩm tính tình bưởng bỉnh sau mấy lần ‘giao chiến’ nảy sinh ra tình cảm. Lý thẩm cũng là người phóng khoáng, thẳng với Đỗ lão hán luôn, “Nếu lão thích ta chúng ta thành thân, hài tử của lão cũng là hài tử của ta! Còn nếu thích, thôi, giúp lão xong tháng này, ta !”

      Đỗ lão hán nghe xong, muốn là có, nhưng vẫn quyết định nên hỏi ý Đỗ Thu Nương .

      “Phụ thân, Lý thẩm là người tệ, nữ nhi rất thích!” Đỗ Thu Nương đặt tay lên mu bàn tay Đỗ lão hán , “Nữ nhi vừa nhìn Lý thẩm thấy Lý thẩm rất giống mẫu thân, vừa ngay thẳng, lại chịu khó siêng năng!”

      “Nhưng thẩm ta còn có nhi tử.” Đỗ lão hán thăm dò.

      “Phụ thân sợ gì chứ! Lý Oa và Ngân Bảo tuổi cũng cách nhau bao nhiêu, Lý Oa lại là hài tử hiểu chuyện, vào nhà chúng ta rồi nhất định mọi người sống rất hòa thuận!”

      Đỗ Thu Nương tuy vậy, nhưng ra trong lòng vẫn có chút lo lắng. Chuyện của Lý Oa nàng chỉ nhớ mang máng, hình như là vào lúc Lý Oa được mười hai tuổi phụ mẫu ruột tìm tới, hai đòi giành hài tử với Lý thẩm. Khi đó, nàng ở Kiến Châu, sau về thăm nhà, mới nghe Ngân Bảo kể lại, lúc đó Lý Oa khóa chặt cửa, với phụ mẫu ruột rằng, “Ta có phụ thân, chỉ có mẫu thân, là người nuôi ta khôn lớn thôi!”

      “Phụ mẫu ruột của Lý Oa vốn là nghèo khó, sau phát tài muốn nhận Lý Oa về hưởng phúc. Lý Oa lại chịu đúng là ngốc !” Đỗ Ngân Bảo bình luận. Nhưng nàng nghe xong, lại cảm thấy hài tử này có tình có nghĩa.

      Nếu đời này phụ mẫu ruột của Lý Oa cũng tìm tới cửa sao? Lý Oa có thể đưa ra quyết định tương tự ?

      Chỉ mong nàng nhìn lầm người.

      Đỗ lão hán nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm, lão cũng muốn tái giá, nhưng chỉ sợ bị hài tử phản đối, bởi vì lần trước phạm sai lầm, lần này phải cẩn thận hơn mới được.

      Đỗ lão hán có mùa xuân thứ hai, lòng rất chộn rộn, tay còn chưa khỏi hẳn cưới Lý thẩm về. Theo đó Lý Oa cũng sửa tên, gọi là Đỗ Đồng Bảo, nhà họ Đỗ bỗng nhiên có thêm nhi tử. Mấy nam nhân bình thường hay qua lại với Đỗ lão hán đều vừa hâm mộ vừa ghen tỵ , “Nhà họ Đỗ quả là được tổ tiên phù hộ! Nữ nhi nữ tế càng ngày càng giàu , cả Đỗ lão hán mà cũng cưới được nương đúng nghĩa! Có điều phải nuôi nhi tử thay cho người ta, đáng!”

      Mới đầu, khi nghe thấy mấy lời như vậy Đỗ Đồng Bảo luôn im lặng lên tiếng, chỉ biết trốn trong phòng khóc trộm. Sau Đỗ Kim Bảo bắt gặp bèn dẫn Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo và mấy tiểu huynh đệ chơi thân vọt tới nhà mấy kẻ dẫn đầu huyên thuyên, đánh trận tóe lửa. Đỗ Kim Bảo dù bị thương đầy người, vẫn vô cùng oai phong đứng trước cửa nhà bọn họ to, “Đỗ Đồng Bảo là đệ đệ của Đỗ Kim Bảo ta, là người nhà họ Đỗ! Ai dám lung tung nữa cả nhà họ Đỗ tha cho kẻ đó! tin cứ thử , xem ta có xé nát cái miệng của kẻ đó hay !”

      Phương pháp đơn giản và thô bạo như vậy lại khiến cả thôn An Bình đều ngậm miệng. Tối hôm đó, Đỗ Thu Nương nhận được tin chạy gấp về nhà thấy Lý thẩm, bây giờ phải gọi là Lý thị, cầm roi mây, còn bọn Kim Ngân Đồng quỳ thành hàng trước mặt. Lý thị vừa quật roi mạnh lên người ba đứa vừa mắng “Ai dạy ba đứa đánh nhau? Như vậy có khác gì bọn lưu manh đầu đường xó chợ ? Quỳ đó hết cho ta, lúc nào biết mình sai ở đâu rồi mới được đứng lên! Ngay mai xin lỗi người ta với ta!”

      Đỗ lão hán đứng dựa cửa, “Ta thấy ba đứa nó làm sai……” còn chưa dứt câu bị Lý thị hung hăng trừng cái, lập tức ngậm miệng.

      Đỗ Thu Nương đứng bên thấy vậy rất muốn cười ra tiếng: giờ người đóng vai ác vai hiền đổi rồi. Lý thị làm gì muốn phạt ba đứa , chỉ tỏ vẻ cho người ngoài xem thôi!

      Đỗ Thu Nương thấy ba huynh đệ đều cúi đầu mím môi nhận sai quỳ lâu bèn lén kêu Đỗ Nhược Lan đưa bánh màn thầu cho cả ba ăn đỡ đói. Đỗ Nhược Lan còn lén giơ ngón cái với Đỗ Kim Bảo “Kim Bảo, lần đầu tiên tỷ thấy đệ oách như vậy đó! Làm tốt lắm! Đáng lẽ nên xé nát miệng của mấy kẻ lắm điều kia luôn mới đúng!”

      Đỗ Thu Nương kéo tay Đỗ Nhược Lan xuống, nghiêm mặt “Kim Bảo, lần này đệ làm tốt lắm, nhưng lần tới được như vậy nữa, dạy hư Ngân Bảo và Đồng Bảo làm sao?”

      Lý thị và Đỗ lão hán núp ngoài cửa thấy bọn như vậy, bốn mắt nhìn nhau, đều rất vui mừng.

      Thời gian thắm thoát thoi đưa, đến đầu tháng mười , có kết quả kì thi Hương.
      hoadaoanh, thuytthienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :