1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 20: Chấn chỉnh phu cương việc thứ sáu: tái chiến



      “Trường…. Trường An……” Đỗ Thu Nương chóng mặt, ôm lấy Phạm Trường An, dịu dàng “Trường An, sau này nếu có người bắt nạt ta, chàng phải giúp ta đánh họ!”

      “Được!”

      Nếu lúc say rượu chỉ trong nháy mắt Phạm Trường An từ con cừu non biến thành con sói, Đỗ Thu Nương hoàn toàn ngược lại, từ sói biến thành cừu non. Nàng cọ đầu vào tai , cười “Phạm ngốc tử, ngờ lúc chàng nổi giận cũng ra dáng nam tử hán đến vậy!”

      Mặt Phạm Trường An lặp tức tối sầm, nổi giận mới là nam tử hán, vậy lúc bình thường là nữ nhân sao? Lời này có ý gì ha? đáng bị ăn đòn!

      Phạm Trường An giơ tay ra muốn đánh mông Đỗ Thu Nương, nhưng tay chưa đụng tới người nàng, lại do dự: Thu Nương say hay là giả? Nếu là , đánh nàng luôn hai cái cho tay, ai bảo lúc trước nàng bắt nạt , giờ cũng phải trả thù xíu chứ! Nhưng nếu Thu Nương giả say, ban ngày nàng trận, giờ đánh nữa….

      Phạm Trường An rụt đầu, nhớ tới bộ dáng hùng hổ của Đỗ Thu Nương là lại nhát tay.

      “Thu Nương…” Phạm Trường An gọi .

      “Dạ….” Đỗ Thu Nương dịu dàng đáp, khẽ ngẩng đầu cọ vào cổ Phạm Trường An mấy cái, “Trường An, chàng lúc là tên ngốc, lúc lại là kẻ điên!”

      Phạm Trường An bỗng thấy lòng mềm nhũn, đặt Đỗ Thu Nương lên giường, rồi duỗi tay véo mặt nàng cái. Nàng thấy thoải mái, nâng tay lên suýt tát trúng mặt . vội tránh, cười lẩm bẩm, “Trong mắt mọi người ta là tên ngu, cũng chỉ có nàng biết ra ta là kẻ điên.”

      có bản lĩnh đối phó với người trong thiên hạ, nhưng lại bó tay với mình nàng.

      Phạm Trường An lấy cái khăn nhúng, nước vắt khô, tỉ mỉ lau mặt cho Đỗ Thu Nương. Tay vừa mới chạm vào mặt nàng, nàng nắm lấy, kéo lại gần, tặng kèm chiếc môi thơm.

      Hơi thở của nàng tràn ngập mùi rượu gạo nhàn nhạt. Nàng ngậm môi dưới của , tinh tế mút vào như thưởng thức kẹo ngọt, hồi lâu sau, lại vươn lưỡi ra liếm khắp họng , xong bĩu môi oán trách “Trường An, miệng chàng mặn quá!”

      luồng khí nóng bỗng vọt thẳng lên não Phạm Trường An, môi còn vương lại ít nước bọt ngọt ngào của nàng. mím môi nuốt nó xuống, hít hơi sâu.

      cảm thấy…… nàng như vậy là quyến rũ!

      Phạm Trường An ném cái khăn ướt , ôm lấy Đỗ Thu Nương.

      “Trường An, nóng quá!” Đỗ Thu Nương nhàng than, thò tay cởi áo mình ra, đồi núi trắng nõn như như , khiến Phạm Trường An càng thấy miệng khô họng khát. túm lấy tay nàng, “Để ta giúp!”

      Lần trước say nên tất cả đều rất mơ hồ. Nhưng hôm nay, rất tỉnh.

      Phạm Trường An nhanh chóng lột sạch người Đỗ Thu Nương. Nàng ngoan ngoãn ngồi, nhìn với ánh mắt đầy vẻ mê mang và ngượng ngùng. Dấu vết để lại người nàng hôm trước còn chưa mất hết, vẫn xanh tím từng đám từng đám như những đóa hoa nở rộ. Mắt như bốc lửa, cũng vội vàng bới sạch y phục người mình. vừa ngẩng đầu lên, thấy mắt nàng sáng rỡ nhìn .

      “Trường An…..” Đỗ Thu Nương gọi cách yếu ớt, “Ta lạnh…”

      Bình thường Đỗ Thu Nương luôn có vẻ kiên cường mạnh mẽ, lúc này lại dịu dàng mềm mại đến ngờ. Giọng nàng như tiếng của con cừu , vừa vừa nhúc nhích người dang hai tay ôm lấy Phạm Trường An. Bởi vì say, người nàng nóng như có lửa, đột nhiên được dán lên cơ thể lành lạnh của , khiến nàng cảm thấy tìm được khối băng, nên càng ôm chặt hơn. chỉ vậy, nàng còn nhúc nhích liên tục, ra sức cọ xát ngừng.

      “Trường An, thoải mái!” Đỗ Thu Nương thở dài hơi thỏa mãn. Cơ thể nàng mềm mềm
      [​IMG]





      Chương 21: Chấn chỉnh phu cương việc thứ bảy: bắt gian



      Phạm Trường An vui vẻ ăn cơm, còn uống rượu với Đỗ lão hán, tuy uống khá nhiều, nhưng thấy có vẻ gì là say, trong khi Đỗ lão hán sắp mê mang.

      Ăn cơm xong, Phạm Trường An dẫn Đỗ Ngân Bảo bắt nhện, hai người vây quanh cây cổ thụ, chơi đến đầu đầy mồ hôi. Đỗ lão hán ngồi dựa ghế, vui vẻ nhìn nữ tế và nhi tử chơi. Đỗ Thu Nương lại buồn bực thầm nghĩ: Ngân Bảo chịu phục Trường An từ lúc nào hay vậy?

      Rửa chén xong, Đỗ Nhược Lan kéo Đỗ Thu Nương chuyện phiếm.

      Đỗ Nhược Lan hỏi, “Đại tỷ, năm nay tỷ phu có thi ?”

      “Có chứ, sao lại !” Đỗ Thu Nương lập tức đáp chút do đự. Từ hôm nàng tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Phạm Trường An, luôn tin rằng, sau này chắc chắn có thành tựu hề thua kém Trương Nguyên Bảo ở đời trước. “Tỷ phu muội là Cử nhân đó!”

      “Hừ!” Đỗ Nhược Lan phản bác “Sáng sớm hôm nay muội gặp Trương đại ca, hỏi huynh ấy chuyện thi cử, huynh ấy còn thẳng chắc, đại tỷ lại dám mạnh miệng thay tỷ phu!”

      “Trương đại ca?” Trong thôn này, bọn nha đầu xem Trương Nguyên Bảo là thanh niên có tài năng hơn người, nên đều tôn xưng tiếng ‘đại ca’. Đỗ Thu Nương thầm khinh bỉ vẻ thẹn thùng mặt Đỗ Nhược Lan, , “ làm ra chuyện bỉ ổi như vậy mà muội còn gọi là Trương đại ca?”

      “Đại tỷ đừng có bậy! Trương đại ca phải người như vậy đâu!” Đỗ Nhược Lan lập tức giải thích, “Hôm qua Tô quả phụ chính miệng thừa nhận rồi! Trương đại ca hụp trong nước tắm, thẩm ta nhìn là ai nên mới kêu bậy kinh động cả thôn. Theo muội, Tô quả phụ kia thấy nhà Trương đại ca có tiền, mới cố tình gây chuyện gạt tiền huynh ấy thôi. Phụ thân của Trương đại ca cho Tô quả phụ hai lượng bạc xem như bồi thường tổn thất tinh thần, thẩm ta lập tức nhận lấy vui vẻ ra mặt luôn! biết xấu hổ!”

      Hôm qua Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An về trước, chuyện sau đó nàng cũng để ý, nên ngờ cuối cùng Trương Nguyên Bảo vẫn nghĩ ra được cách để rửa sạch tội của mình. Tiền có thể sai khiến cả ma quỷ sao? Đỗ Thu Nương cười lạnh tiếng, nhớ lại nguyên nhân nhà Trương bỗng như giàu lên chỉ trong đêm, là vì phụ thân Trương Nguyên Bảo may mắn đào được hai gốc Nhân sâm loại tốt, bán tiền nhiều mới thành ‘nhà giàu mới nổi’ ở thôn An Bình, gặp ai cũng khoe: tiền, nhà ta có rồi, giờ chỉ còn thiếu vị quan thôi!

      “Như vậy phải chứng tỏ nhà họ Trương dùng hai lượng bạc để bịt miệng Tô quả phụ sao?” Đỗ Thu Nương nghiêm mặt khiển trách Đỗ Nhược Lan, “Ai là người tốt người xấu muội phân biệt được à? Sau này cách xa chút cho ta, chừng chẳng phải người tốt gì đâu!”

      “Còn nữa…..” Đỗ Thu Nương lại dặn dò “Về sau, nếu có việc gì quan trọng muỗi hãy hạn chế chạy lung tung ra ngoài ! Ở nhà lo coi sóc trước sau cho tốt. Muội cũng sắp tới tuổi cập kê rồi, phải biết tự giữ mình để phụ thân kiếm mối tốt cho muội.”

      Đỗ Nhược Lan bĩu môi, “Muội thấy đại tỷ là vì tỷ phu giỏi bằng người ta nên mới ghen tỵ xấu người ta đó!” xong, Đỗ Nhược Lan ngún nguẩy bỏ mất tiêu. di;m;ễn.đàn/lê'.,quý,đô;mn Đỗ Thu Nương dở khóc dở cười nhìn theo. Chẳng lẽ Đỗ Nhược Lan bị nàng chiều riết thành hư? Hơn nữa, Đỗ Nhược Lan có thái độ như vậy, chẳng lẽ là vì thích Trương Nguyên Bảo?

      Đỗ Thu Nương lo nghĩ này kia thấy Đỗ Ngân Bảo vội vã chạy tới chỗ nàng, vừa chạy vừa hô cái gì đó nhưng lập tức bị Phạm Trường An che miệng kéo lại.

      thể , thể !” Phạm Trường An ôm Đỗ Ngân Bảo định chạy , sau lung truyền tới tiếng của Đỗ Thu Nương “Phạm Trường An, chàng làm gì đó?”

      Đỗ Ngân Bảo nhân cơ hội vùng ra, la ầm lên “Đại tỷ, đại tỷ! Đệ ngồi ở cây thấy tứ ca hôn môi Tô quả phụ!”

      “Ai? Tô quả phụ?!” Mặt Đỗ Thu Nương lập tức biến sắc. Phạm Trường An có vẻ chột dạ, quay đầu sang bên đính chính gì, xem ra Ngân Bảo .

      Đỗ Thu Nương lập tức cởi tạp dề ra, quát to “Ở đâu?”

      “Chờ Kim Bảo về hãy !” Phạm Trường An vội kéo Đỗ Thu Nương lại , “Đừng nóng!”

      được! Đó là đệ đệ của ta!” Đỗ Thu Nương hất Phạm Trường An ra, với Đỗ Ngân Bảo, “Ngân Bảo, dẫn đường !”

      Từ xa, Đỗ Thu Nương thấy Tô quả phụ với bộ váy màu hồng phấn trẻ trung, mặt tươi như hoa cười cười với Đỗ Kim Bảo. Đỗ Kim Bảo đỏ mặt lắng nghe, sau khi bị Tô quả phụ đập cái lên vai, hai mắt bỗng sáng rỡ lên.

      “Đỗ Kim Bảo!”

      Đỗ Kim Bảo đột nhiên nghe được tiếng gầm đầy giận dữ, chưa kịp lên tiếng đáp lại thấy Đỗ Thu Nương sải bước tới bên này, bèn với Tô quả phụ, “Đại tỷ hung hãn của ta tới rồi, nàng nhanh chạy tránh mặt chút !”

      “Tránh cái gì!” Tô quả phụ cười , vuốt vuốt mớ tóc mai, bình thản chào Đỗ Thu Nương, “Muội muội, sao muội lại tới đây?”

      Đỗ Thu Nương làm lơ Tô quả phụ, trực tiếp với Đỗ Kim Bảo, “Kim Bảo, mau về nhà với ta!”

      “Muội muội sao lại tức giận như vậy?’ Tô quả phụ
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 22: Trọng chấn phu cương: phú ông



      Từ khi nàng sống lại, dường như kéo theo thay đổi của rất nhiều thứ, nàng cũng bây giờ mọi chuyện có xảy ra theo quỹ đạo vốn có của nó hay nữa.

      “Phạm Trường An.” Đỗ Thu Nương híp mắt, nghiêm túc cảnh cáo, “Chàng phải thi đậu Cử nhân cho ta, nếu ta bỏ chàng ngay!”

      Gió lạnh bỗng dưng nổi lên khắp bốn phía, vừa rồi Phạm Trường An còn cảm thấy bộ dáng Đỗ Thu Nương vùi đầu vào ngực , cảm giác bất lực khiến người ta đau lòng, giờ cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng. Tại sao vậy?

      Đỗ Thu Nương mỉm cười, cho thấy tâm tình của nàng khá hơn nhiều. Phạm Trường An rụt cổ cái, nhắm mắt “Ừ.” Xong lấy khăn tay ra lau mặt nàng cho sạch , rồi khom người xuống , “Lên , ta cõng về!”

      “Tự nhiên cõng ta làm gì?” Đỗ Thu Nương nghi ngờ hỏi. Phạm Trường An rống, “Bảo nàng lên cứ lên, dài dòng chi vậy?”

      Hừ, Phạm Trường An này, lá gan càng ngày càng lớn ha! Đỗ Thu Nương vừa nghĩ thầm vừa nhanh chóng nằm úp lên lưng Phạm Trường An. Nàng vừa lên, vui vẻ hét to, “Trư Bát Giới cướp được nương tử rồi!”

      Đỗ Thu Nương cười đến ngả nghiêng ngả ngửa, giờ mới biết Phạm Trường An muốn chọc cho nàng vui lên. Nàng dần thả lỏng, ôm cổ , thản nhiên đón nhận ánh mắt kinh ngạc của thôn dân suốt con đường về nhà.

      Nhiều năm sau, khi Phạm Trường An già tới mức cõng nổi Đỗ Thu Nương nữa, khi hai người có nhi tử tôn tử thành đàn, Phạm Trường An ngồi dựa vào người Đỗ Thu Nương, nhàn nhã phơi nắng, oán trách, “Kiếp trước nhất định là ta thiếu nàng rất nhiều tiền, nên đời này mới bị nàng nắm mũi kéo như vậy, giữ chặt tới mức ta chẳng thể động đậy được tí nào!”

      Lúc đó, Đỗ Thu Nương nhéo lỗ tai Phạm Trường An đến khi đau tới mức phải gào khóc, nàng mới vui vẻ cười tươi. Chỉ có nàng biết, kiếp trước, nàng thiếu , nên kiếp này mới bị cột chặt vào nàng như vậy, dính suốt cả đời.

      Là ai nợ ai? Ai phải trả?

      Đỗ Thu Nương cảm thấy rất hạnh phúc.

      Sau giờ cơm chiều, Đỗ Nhược Lan đột nhiên tới để trả lại vật Phạm Trường An tặng cho Đỗ lão hán lúc sáng. “Phụ thân , phụ thân thể nhận cái này, chỉ cần tỷ phu đối xử tốt với đại tỷ là được.” Đỗ Nhược Lan , rất tò mò biết rốt cuộc Phạm Trường An tặng cái gì.

      “Cái gì vậy?” Đỗ Thu Nương hỏi.

      “Muội cũng biết, phụ thân vừa nhìn thấy lập tức kêu muội đem trả.” Đỗ Nhược Lan nhớ lại vẻ mặt kinh ngạc của phụ thân khi mở miếng vải rách này ra, càng tò mò hơn, nhưng giờ trong nhà có chuyện phải chạy về ngay. Đỗ Nhược Lan thấy Đỗ Thu Nương có vẻ muốn hỏi lại thôi, bèn “Kim Bảo bị phụ thân nhốt trong phòng chứa củi rồi. Phụ thân nếu Kim Bảo vẫn đòi cưới Tô quả phụ kia để nó chết đói trong đó luôn!”

      “Đói chết đáng đời!” Đỗ Thu Nương mạnh miệng .

      Đỗ Nhược Lan rồi, Đỗ Thu Nương bèn hỏi Phạm Trường An, “Đây là cái gì vậy?”

      “Ta cũng biết.” Phạm Trường An đáp “Là tổ mẫu đưa cho ta.”

      Đỗ Thu Nương nghe vậy, bèn cẩn thận mở miếng vải bọc ra xem thử. Sau khi nhìn thấy vật được gói trong đó, nàng cũng ngây ngẩn cả người. Bởi vì trong đó là hai gốc Nhân sâm hoàn chỉnh có vẻ khá lâu năm.

      Gần thôn An Bình có ngọn núi gọi là Ngưu Đầu, mọi người đều đồn núi Ngưu Đầu có linh khí đầy đủ nên đó nhất định có Nhân sâm tốt, vì vậy người trong thôn lúc nào rảnh đều lên núi tìm thử. Ngay cả phụ thân nàng cũng , rồi tìm được mấy củ, nhưng chất lượng tuyệt đối thể so với hai củ này được. Dù vậy phụ thân nàng bán được mấy lượng bạc chứ ít.

      Lúc trước phụ thân Trương Nguyên Bảo cũng là nhờ đào được gốc Nhân sâm chất lượng tốt mới giàu lên trong chớp mắt, cho nên Đỗ Thu Nương ít nhiều cũng biết cách phân biệt Nhân sâm nào là loại tốt. Hai củ này, vừa dài vừa to lại đều, chắc, sáng bóng, vừa nhìn biết phải loại thường. Khó trách phụ thân nàng chịu nhận. Thứ tốt thế này, chỉ cần củ cũng đủ phát tài rồi, chứ chi là hai.

      “Đây là của tổ mẫu đưa cho chàng?” Đỗ Thu Nương kinh ngạc hỏi, rồi kéo Phạm Trường An tìm Phạm lão phu nhân.

      Phạm lão phu nhân vừa thấy, lập tức đẩy hai gốc Nhân sâm tới trước mặt Phạm Trường An, “Lại tặng !”

      Cứ vậy tặng trả tặng trả khoảng ba lượt, hai lần đầu Đỗ lão
      [​IMG]





      Chương 23: Trọng chấn phu cương – rời


      Số bạc đột nhiên xuất bỗng trở nên vô cùng nặng nề. Đỗ Thu Nương về nhà, cất kỹ bạc xong, cố ý làm mấy món ngon để chiêu đãi cả nhà. Chân giò thủy tinh, thịt hầm, cà nấu tương, gà hấp, canh các diếc, đầy bàn lớn.

      Bình thường lão thái thái thích ăn thịt, mấy ngày nay đại phu dặn phải kiêng cử, được ăn nhiều bất kỳ cái gì, nay thấy Đỗ Thu Nương làm nhiều đồ ăn như vậy, bèn trách, “Mới để con làm chủ việc thu chi trong nhà ngày ra tay hào phóng như vậy?”

      Đỗ Thu Nương cười “Tổ mẫu, những món này đều từ con bán khăn thêu mua, số bạc tổ mẫu đưa, con và Trường An đều dùng, bọn con có thể tự kiếm tiền.”

      Phạm lão phu nhân nuôi Phạm Trường An nhiều năm, dạy học được tự lực cánh sinh, biết phấn đấu vượt lên gian khổ. Nếu , với khả năng của lão thái thái cũng có thể nuôi Phạm Trường An ăn sung mặc sướng được. Đỗ Thu Nương nhận ra điểm này nên càng cảm kích lão thái thái hơn. Dù lúc đầu lão thái thái chọn nàng vì nguyên nhân gì nàng đều rất biết ơn.

      Lần đầu tiên Đỗ Thu Nương làm cơm hào phóng như vậy còn mua vò rượu. Nàng rót đầy ly cho lão thái thái, sau đó còn kính lão thái thái mấy ly. Phạm Trường An thấy vậy, luôn cảm giác có gì đó là lạ, càng về sau, lại càng thấy thích hợp.

      Sau bữa cơm, Phạm lão phu nhân cố ý kêu Đỗ Thu Nương vào phòng mình chuyện riêng. “Con tìm Lâm Nguyên Tu?” Lão thái thái vòng vo nhiều, hỏi thẳng luôn, “Vậy cũng tốt, đỡ để ta biết phải thế nào với Trường An….”

      “Tổ mẫu…… tổ mẫu về đó chữa bệnh !” Đỗ Thu Nương nhận thấy mặt lão thái thái có vẻ kinh ngạc thoáng qua, đánh liều tiếp “Hôm nay Lâm đại phu hết cho con nghe rồi.”

      Bệnh của Phạm lão phu nhân phải có khả năng trị hết, nếu chịu trở lại Kiến Châu, ở đó có nhiều thần y có thể trị được. Nhưng lão thái thái luôn yên lòng về Phạm Trường An, nên cứ lần lữa tới tận bây giờ.

      Đỗ Thu Nương bỗng nhớ lại lời của Lâm Nguyên Tu, ‘Nếu lão thái thái chịu về Kiến Châu, tự nhiên có rất nhiều người tranh giành để chữa cho lão thái thái.’ Kiến Châu là thành lớn cách thôn An Bình phải nửa tháng đường. Nhưng Lâm Nguyên Tu vẫn rất tự tin. Trong đó có bí mật gì, nàng muốn nghĩ, chỉ hi vọng lão thái thái có thể hết bệnh, như vậy Trường An phải khổ sở.

      “Con và Trường An có thể tự chăm sóc lẫn nhau, chỉ mong tổ mẫu khỏe mạnh trở về, để cả nhà đoàn tụ!” Đỗ Thu Nương khuyên, “Nếu sau này Trường An biết tổ mẫu vì chàng mới phải cố cầm cự lay lắt ở thôn An Bình chờ chết, chàng nhất định ray rứt cả đời.”

      “Để ta suy nghĩ lại .” Lão thái thái giơ tay lên, Đỗ Thu Nương hiểu ý, đứng dậy ra khỏi phòng, bỗng nghe tiếng thở dài sau lưng.

      Đỗ Thu Nương về phòng, thấy bóng dáng Phạm Trường An đâu, định ra ngoài tìm thử xuất từ sau lưng nàng. ôm cổ nàng, cái cằm với chút râu hơi dài đặt ngay cổ nàng, cọ lên khiến nàng hơi ngứa, giãy lại giãy ra.

      “Phạm Trường An!” Đỗ Thu Nương nổi giận quát tiếng. Phạm Trường An vẫn buông tay, ôm nàng “Hôm qua nàng đá ta xuống giường, hôm nay nàng còn cắn ta, ta méc nhạc phụ!”

      Phạm Trường An nhận ra, Đỗ Thu Nương sợ trời sợ đất, lại rất sợ Đỗ lão hán, đây chính điểm yếu của nàng.

      Nhưng Phạm Trường An vẫn có lúc sai lầm. Lúc này Đỗ Thu Nương khổ sở vì chuyện Phạm phu nhân, huống chi, lý do Phạm Trường An cưới nàng nàng vẫn chưa , trong lòng có khúc mắc vui vẻ nổi, bèn lập tức xoay người, thừa lúc ngẩn ra, khom lưng, kéo quần ngủ của xuống.

      Phạm Trường An bỗng nhiên cảm thấy nửa người dưới rất lạnh…. quần của nằm chiễm chệ dưới đất. vôi ngồi xổm xuống kéo quần lên, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là vẻ thể tưởng tượng nổi,
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 24



      “Ta đau, đều là máu của người khác thôi.” Phạm Trường An cười hì hì cách ngây ngô, nhưng vết thương mặt khiến nụ cười ngơ ngác này càng thêm dọa người.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đỗ Thu Nương hỏi lại, vừa hỏi vừa vắt khăn ướt lau mặt cho Phạm Trường An. Thấy chậu nước dần đen như nước bùn, nàng giận, lau mạnh tay hơn. Phạm Trường An rên tiếng, mặt có mấy vết thương lộ ra.

      Đỗ Thu Nương sợ hết hồn hết vía, Phạm Trường An còn cười ngây ngô khiến nàng càng đau lòng hơn. Nàng tiện tay vứt cái khăn . Cái khăn đập mạnh xuống chậu nước làm nước bắn tung tóe khắp nơi.

      “Chàng ta hỏi Lý Nhiên!” Đỗ Thu Nương vừa vừa nhổm người lên muốn ra ngoài.

      “Thu Nương….”

      “Đừng có kêu ta! Trước khi ta vào phòng lại, chàng hãy tự ‘dọn dẹp’ mình cho sạch ! Nếu ta lấy gậy đập gãy chân chàng, cho chàng nằm yên giường tháng để ta hầu hạ từ đầu tới cuối luôn!” Giọng Đỗ Thu Nương nghẹn ngào, mắt cũng đỏ. Nàng dám nhìn vết thương người Phạm Trường An, nàng sợ thấy chúng nàng nhịn được mà khóc lên.

      Ngoài cửa, Lý Nhiên uống trà, thấy Đỗ Thu Nương đùng đùng bước ra với khuôn mặt đầy sát khí, vô thức run rẩy chút, vội vàng khai hết ngọn ngành.

      “Phạm tẩu tử chớ giận, máu người Trường An đều là máu của người khác, còn vết thương mặt là vì….. cứu ta nên mới bị.” đến đây, Lý Nhiên cũng cảm thấy rất ngại ngùng.

      Hôm nay, lúc tan học, Lý Nhiên vô tình nghe thấy cuộc chuyện của Triệu Kiếm Nhận và mấy kẻ khác. giờ Phạm Trường An rất được phu tử thích, trong đám thư sinh cũng có nhiều người muốn kết giao với , ngược lại, Trương Nguyên Bảo lúc trước vốn rất được nể trọng, nay bị Phạm Trường An giành hết nổi bật. diễm;n.đàn/lê,qugý,đôơ.n Mấy kẻ kia rất phục, Phạm Trường An nhất định là hối lộ tiên sinh. Hơn nữa, tiên sinh và Tuần phủ Kiến Châu là bằng hữu tốt, tiên sinh chịu đề cử Phạm Trường An với Tuần phủ Kiến Châu tương lai nếu Phạm Trường An thi đậu, hẳn là tiền đồ vô hạn. Mấy lời kia vừa chứa ghen tỵ, kiêng kỵ lại đầy ác ý.

      Triệu Kiếm Nhận có giao du với bọn lưu manh, bèn tập hợp mấy tên lưu manh kia lại, chặn đường Phạm Trường An, lấy cớ là muốn ‘Dạy dỗ tên ngốc kia trận’.

      “Lúc ta thấy Trường An, huynh ấy lấy địch tám, nhưng vẫn bị yếu thế. Nếu chỉ đánh tay , Trường An chưa chắc thua, đáng hận là mấy kẻ kia hẳn muốn khiến Trường An bị tàn phế, cứ cố tình nhè tay phải của huynh ấy mà đánh! Sau đó, bọn chúng thấy đánh lại, bèn rút đao ra, muốn lấy mạng người!”

      “A…..” Đỗ Thu Nương rùng mình, cảm thấy trước mắt tối sầm. Lý Nhiên vội vàng , “Tẩu tử đừng vội! Đao kia có trúng Trường An, ngược lại mấy tên kia bị đánh tới mức ôm đầu la lớn. Ta vốn muốn tiến lên giúp tay, có điều chỉ là thư sinh chân yếu ớt, ngược lại liên lụy Trường An. Trường An vì bảo vệ ta mới bị thương nhiều hơn.”

      Lý Nhiên xong, thấy mặt Đỗ Thu Nương càng đen thêm, vô thức rùng mình, lấy cớ trong nhà có chuyện để chạy lẹ. Đỗ Thu Nương tiễn ra cửa, cám ơn liên tục.

      Là Trương Nguyên Bảo, chắc chắn là Trương Nguyên Bảo chứ ai khác! Triệu Kiếm Nhận chỉ là kẻ lỗ mãng, thể nào nghĩ ra ý tưởng thâm độc như vậy được, do Trương Nguyên Bảo vẽ đường còn ai nữa?

      Lúc Đỗ Thu Nương đẩy cửa phòng bước vào Phạm Trường An thay y phục, quần vừa mới tuột xuống nửa, từ đầu gối trở lên trống trơn. thấy nàng vào, quần cũng lo kéo, mà nhảy từng bước tới trước mặt nàng, với vẻ mặt nịnh nọt, “Thu Nương, hôm nay ta lấy địch tám, nàng có oách ?”

      “Oách cái đầu chàng đó! Nếu chàng giỏi để mình bị thương rồi!”

      Đỗ Thu Nương bắt lấy tay phải của Phạm Trường An, kéo ống tay áo lên, quả thấy có mấy vết máu ứ do bị đánh.

      Bọn đê tiện kia, nếu hủy tay phải của Phạm Trường An , nửa đời sau của chàng…. Đỗ Thu Nương cắn môi dưới, nén khóc, cầm thuốc hóa ứ Lý Nhiên để lại chà xát mạnh lên tay Phạm Trường An.

      Phạm Trường An đau tới mức chảy nước mắt, nhưng vẫn cắn răng kêu tiếng. Cho đến khi Đỗ Thu Nương bôi xong, rửa sạch tay rồi, mới , “Thu Nương, về sau ta dám cậy mạnh nữa đâu! Nếu bị thương, ta nhất định cho nàng biết. Nàng đừng giận!”

      Đỗ Thu Nương sờ tóc Phạm Trường An cái, nghiêng đầu , chua xót nghĩ: muốn đánh nhau với người ta, nhưng Trương Nguyên Bảo có chịu để yên ?

      Đêm
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. Sophia2589

      Sophia2589 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      15
      Chương 25



      Chuyện sau đó, Đỗ Thu Nương cũng chẳng muốn xem. Nàng chỉ quan tâm Đỗ Kim Bảo ở đâu, trực giác cho nàng biết, Đỗ Kim Bảo tuyệt đối có liên quan đến chuyện này, đáng giận là giờ Kim Bảo biến đâu mất tăm.

      Đỗ Kim Bảo được tìm thấy vào ngày thứ ba sau vụ cháy.

      Cả nhà Đỗ Thu Nương lặng lẽ tìm Đỗ Kim Bảo khắp nơi. Đến ngày thứ ba, có thợ săn lên núi gặp mưa, lúc kiếm chỗ tránh gặp Đỗ Kim Bảo ngất xỉu vì vài ngày được ăn cơm, cộng thêm căng thẳng quá độ. Thợ săn kia tự mình đưa Đỗ Kim Bảo về nhà họ Đỗ.

      Đỗ Thu Nương ba ngày thể ngon giấc, nghe tin Đỗ Kim Bảo, lập tức chạy như bay về nhà. Lúc nàng tới Đỗ Kim Bảo tỉnh, nhưng cũng ăn uống tí nào, chỉ lo lắng ngẩn người. Đỗ Thu Nương thấy vậy, lập tức tát cái mạnh lên mặt Đỗ Kim Bảo, khóc “Đồ đáng chém ngàn đao! Ngươi chạy đâu? Cả nhà lo lắng sắp chết rồi có biết ?!”

      Đỗ Kim Bảo ôm Đỗ Thu Nương khóc , “Tỷ, đệ giết người rồi!”

      ra, đêm đó, lúc Đỗ Kim Bảo trốn khỏi phòng chứa củi, lòng muốn dẫn Tô Thiên Lạc bỏ trốn nên mới mò tới trước cửa sổ phòng Tô Thiên Lạc vào đêm hôm khuya khoắt, ngờ lại nghe trong đó có tiếng gì là lạ. Đỗ Kim Bảo thầm nghĩ ổn, bèn đâm thủng giấy dán cửa sổ xem thử rốt cuộc có chuyện gì, thấy Tô Thiên Lạc và phụ thân Trương Nguyên Bảo trần truồng giường. Đỗ Kim Bảo lập tức nổi trận lôi đình, nghĩ mình vì Tô Thiên Lạc mà cãi nhau với cả nhà, đại tỷ cảnh báo mấy lần cũng nghe, còn nghi ngờ đại tỷ có thành kiến cố tình xấu Tô Thiên Lạc.

      Đỗ Kim Bảo giận mình, càng giận Tô Thiên Lạc hơn. Dưới cơn nóng giận, Đỗ Kim Bảo nhặt củi để sẵn, đợi khi hai kẻ kia ngủ say, bèn lấy củi ra đốt, muốn thiêu chết hai kẻ kia để giải mối hận trong lòng. Hoặc là , Đỗ Thu Nương và Đỗ Kim Bảo quả là tỷ đệ lòng, tỷ tỷ làm được, đệ đệ thay tỷ tỷ làm.

      Sau khi xong chuyện, Đỗ Kim Bảo mới nhớ ra trong đó còn mẫu thân của Thổ Căn thúc. Đỗ Kim Bảo vốn vô cùng tức giận nay thêm đau khổ vì nghĩ làm liên lụy người vô tội, căng thẳng quá nên ngất trong núi.

      “Mẫu thân Thổ Căn thúc có việc gì hết.” Đỗ Thu Nương cười rộ lên, an ủi.

      Đỗ Kim Bảo đánh bậy đánh bạ lại giúp mọi người bắt quả tang hai kẻ thông dâm.

      Sau đêm đó, mẫu thân Thổ Căn thúc lập tức đuổi Tô Thiên Lạc ra khỏi nhà. Thôn An Bình là thôn hiền lành, mọi người làm cái việc như dìm lồng heo Tô Thiên Lạc được, bèn quyết định để nàng ta tự sinh tự diệt.

      Về phần Tô Thiên Lạc, đến nước này, thầm nghĩ chỉ còn cách vào nhà họ Trương làm di nương. Phụ thân Trương Nguyên Bảo vốn sợ thê tử nào dám đồng ý. Tô Thiên Lạc bèn đến nhà họ Trương làm ầm lên, rốt cuộc thành ra cãi nhau ầm ĩ với mẫu thân Trương Nguyên Bảo ngay trước cửa nhà họ Trương.

      Mẫu thân Trương Nguyên Bảo cũng phải dạng vừa. Tô Thiên Lạc cãi lại, phụ thân Trương Nguyên Bảo lại làm rùa đen rút đầu núp trong nhà ra. Tô Thiên Lạc bèn quyết định canh ở trước cửa nhà họ Trương, mắng phụ thân Trương Nguyên Bảo, “Lão súc sinh kia! Có gan làm lại có gan nhận! Lúc lão nương để cho ngươi sung sướng ngươi hứa những gì? Nay xuống giường mặc đồ xong trở mặt nhận?” ãgdiễn.đàn/l',ê'q'uý,đôbn Tô Thiên Lạc mắng ngày thậm tệ, khiến cả nhà họ Trương muốn làm lơ cho qua chuyện cũng được.

      Đỗ Thu Nương nghe Phạm Trường An , Trương Nguyên Bảo mấy
      [​IMG]






      Chương 26



      Lúc này, trong mắt Phạm Trường An chỉ có hình ảnh của mình Đỗ Thu Nương.

      Mặt Đỗ Thu Nương ửng đỏ quyến rũ, môi cũng hơi sưng lên. Nàng thẹn với to gan của mình, nhưng…. tất cả cũng là vì hành hạ nàng!

      Đêm còn dài, ‘thịt’ ở trong miệng, vì vậy Phạm Trường An rất có kiên nhẫn chơi đùa với ‘miếng thịt thơm ngon’ này. cười xấu xa, cọ cọ thứ đó của ở bên ngoài đóa hoa của Đỗ Thu Nương, hỏi “Nàng gọi ta là gì?”

      “Phạm Trường An, Phạm Trường An!” Đỗ Thu Nương gọi liên tục hai tiếng. Nhưng Phạm Trường An vẫn bằng lòng…. Phía dưới của dừng lại, nhưng tay lại bắt đầu xoa nắn hai ‘ngọn núi’ của nàng.

      “Tướng công……” Cuối cùng Đỗ Thu Nương cũng buông vũ khí đầu hàng.

      Phạm Trường An nghe xong, cảm giác ngọt ngào như ăn mật, cười hớn hở, lập tức thúc cái sâu, chôn toàn bộ vào trong thân thể Đỗ Thu Nương.

      “A……” Đỗ Thu Nương hô . Phạm Trường An nằm thấp xuống, bên tai nàng, “Thu Nương, nàng có muốn ta ?”

      Đỗ Thu Nương cắn môi dưới, hai mắt long lanh, chút tỉnh táo còn sót lại nhắc nhở nàng: được thua! Nàng cắn môi dưới, chịu trả lời. Phạm Trường An cười tà, kề sát đầu vào, bắt đầu liếm từng vòng từng vòng lên vành tai, nơi mẫn cảm nhất người nàng, khiến nàng run rẩy cả người. Nhưng nàng vẫn kiên quyết chịu mở miệng.

      Phạm Trường An chậm rãi tăng nhanh tiết tấu, hai tay chuyển sang xoa nắn hai nụ đào ngực Đỗ Thu Nương. Giày vò như vậy làm sao nàng chịu nổi, cuối cùng phải bật ra tiếng rên rỉ. Nàng vừa tức vừa thẹn cắn vai cái rồi “Tướng công, ta muốn, ta muốn…..”

      Đỗ Thu Nương chịu thua khiến dục vọng chiếm giữ của Phạm Trường An hoàn toàn bị kích phát. tiếng ‘Được!’ xong, lập tức tăng tốc.

      Đỗ Thu Nương cảm thấy phía dưới vừa căng vừa tê dại, miệng ngừng nức nở.

      Qua hồi lâu, nàng mềm nhũn cả người. dòng nước ấm chảy ra từ nụ hoa, dường như tiếng động tuyên bố nàng là người thua cuộc. Trái lại, vật kia của vẫn chưa có dấu hiệu xìu . Xem như toàn thắng!

      “Thu Nương…..”

      Đỗ Thu Nương thấy hai mắt Phạm Trường An vẫn còn hừng hực, tuyệt đối là chưa được thỏa mãn. Vật trong người nàng thỉnh thoảng lại động tí, nhắc nhở nàng vẫn chưa ‘ăn no’….

      Đỗ Thu Nương cắn môi, ấm ức nghĩ: từ trước đến nay chỉ có trâu cày mệt chết, chứ chưa nghe có mảnh đất bị trâu cày tới hư! Trâu rất khỏe, đất lại quá yếu sao được? Huống chi, làm phụ nhân ‘đanh đá’ chân chính ngoài xuống được bếp, ra được đồng, còn phải khống chế được tướng công, trị được sắc lang…..

      Nghĩ vậy, Đỗ Thu Nương chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, lại bắt đầu nghênh hợp Phạm Trường An, học động tác vừa nãy của , liếm vành tai. Ai chỉ có nữ nhân nhạy cảm, lỗ tai cũng là nơi nhạy cảm của Phạm Trường An….

      Phạm Trường An thở gấp mấy tiếng, hít hơi sâu, lại bắt đầu ra ra vào vào, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi được chôn sâu trong người Đỗ Thu Nương…..

      Đến cuối cùng, Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương kiệt sức, mới đành tiếc nuối ra ngoài, nhưng vẫn rất thèm thuồng, lưu luyến thôi.

      Đỗ Thu Nương đá cái lên đùi Phạm Trường An, mắng “Chàng còn dám vọt vào ….. ta bãi công tháng!” Nghe vậy Phạm Trường An mới chịu mặc đồ vào ra ngoài chuẩn bị nước nóng, rồi ẵm nàng thả xuống bồn tắm ngâm mình. Sắp xếp cho nàng xong, cũng cởi y phục, bước vào theo.

      Lần này hai người đúng là chỉ tắm rửa thôi.

      Đỗ Thu Nương cảnh giác cao độ mọi lúc, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt u oán của Phạm Trường An cũng chỉ giả vờ như thấy. giường, tướng công nàng rất dữ dội, nhưng dưới giường lại luôn tỏ vẻ ngây ngô, nàng thể để mình mắc bẫy được. Huống chi, năm còn dài tháng còn rộng, nếu bị ăn sạch còn tí xương cốt chỉ trong đêm sau này nàng làm sao sống nổi?

      Phạm Trường An thấy dáng vẻ cảnh giác của Đỗ Thu Nương, thầm buồn cười nhưng gì, chỉ tập trung tắm rửa rồi lấy khăn khô lau cho nàng, xong tiện tay ôm nàng về giường lại, giúp nàng xoa bóp những chỗ đau nhức.

      Đỗ Thu Nương ngờ Phạm Trường An lại có tài xoa bóp giỏi như vậy, thoải mái tới mức nàng thấy nhõm cả người hẳn, thầm nghĩ: Trường An ở bên cạnh Lâm đại phu từ , ít nhất cũng phải biết được chút tài mọn chứ! Rất tốt, rất tốt……

      Hôm sau, trời sáng bảnh mắt Đỗ Thu Nương mới tỉnh dậy. Nàng cả kinh, định bật dậy, bỗng nhớ ra Phạm lão phu nhân rời nhà Kiến Châu, cần phải thỉnh an sớm như mọi ngày.
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. Sophia2589

      Sophia2589 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      15
      Chương 27:



      Nửa tháng qua, Tô quả phụ, , đúng hơn là Tô Thiên Lạc, vẫn ở trước cửa nhà họ Trương mắng chửi mệt mỏi.

      Nửa tháng qua, Trương thái thái, mẫu thân của Trương Nguyên Bảo đánh nhau với Tô Thiên Lạc năm lần. Lúc đầu, Trương Nguyên Bảo vốn còn ngăn mẫu thân , sau buông tha, mặc hai nữ nhân xâu xé, bị mọi người vây xem, cảm thấy mất mặt.

      Từ khi phụ thân Trương Nguyên Bảo trở thành nhà giàu mới nổi, mẫu thân được ăn sung mặc sướng, nhưng vẫn từ bỏ được bản chất thôn phụ mạnh mẽ, nay thể diện gì đều bị Tô Thiên Lạc đạp nát rồi, Trương thái thái cũng chẳng còn gì để mất, liều mạng với Tô Thiên Lạc luôn.

      Như giờ phút này, mẫu thân Trương Nguyên Bảo thấy Tô Thiên Lạc lại tới cửa kêu gào, bắt đầu chà xát hai bàn tay. Còn phụ thân cúi gằm đầu, vùi mình trong góc dám hé răng.

      Đầu Trương Nguyên Bảo như muốn nổ tung, thấy mẫu thân và Tô Thiên Lạc lại bắt đầu ‘trận chiến mới’ bèn nhíu mày hỏi phụ thân , “Phụ thân, phụ thân tìm được người mua chưa?”

      Phụ thân Trương Nguyên Bảo ngước đầu lên, để lộ cục bầm to dưới mắt trái, thở dài “Người tới xem nhiều, nhưng người mua lại có bao nhiêu!” Chuyện này khiến lão rất buồn bực. diễ'n.đà/,n.lê,qumý,đưpôn Vốn lão có mười mẫu đất tốt, lại sắp tới mùa thu hoạch, có thể thu được rất nhiều lương thực, tính toán trước sau quyết định bán chỉ hai trăm lượng. Nhưng loan tin nhiều ngày, người tới hỏi nhiều, người muốn mua lại quá ít, ai cũng cầu mua đất phải tặng kèm theo lương thực luôn mới chịu.

      đời này làm gì có chuyện dễ ăn như vậy? Mua đất còn tặng lương thực? Tất nhiên phụ thân Trương Nguyên Bảo chịu.

      Lại qua mấy ngày, có phú thương từ Kiến Châu tới, xem đất xong đồng ý mua ngay cò kè mặc cả tiếng nào, còn đưa mười lượng bạc làm tiền đặt cọc. Hôm sau, phú thương dẫn người đến xem phong thủy. Xem xong, phú thương kia thẳng đất này phong thủy tốt muốn mua nữa, cũng tặng luôn tiền đặt cọc xem như bồi thường.

      Phụ thân Trương Nguyên Bảo giàu lên là nhờ may mắn, sao có thể tin việc đất nhà mình phong thủy tốt? Tự nhiên được mười lượng bạc, lão còn cười phú thương kia là kẻ ngu xuẩn, vui vẻ chờ người khác tới mua.

      Mấy ngày sau, lại có người đến xem đất, đòi phải hạ giá xuống mười lượng bạc. Phụ thân Trương Nguyên Bảo tính toán cảm thấy cũng lỗ, bèn đồng ý…. Tới ngày trả tiền, gã sai vặt của người mua đất tới trước cửa nhà họ Trương quỳ khóc , lão gia mình chết rồi, e là mua đất kia được nữa.

      Tiếp theo cũng có mấy người tới xem đất nữa. Điểm chung giữa bọn họ là sau khi xem xong, ít nhiều đều xảy ra chuyện may. Dần dần chuyện này truyền ra ngoài, có lời đồn đất nhà họ Trương phong thủy tốt, hại chết người. Phụ thân Trương Nguyên Bảo dù có trăm cái miệng cũng lại chứ chi chỉ cái. d;miễn,đ',àn.lê,q'luý.đ/ôn Vì vậy giá đất càng ngày càng hạ, cuối dùng dù biến thành mua đất tặng luôn lương thực chưa thu đó cũng ai dám mua.

      “Nhi tử cứ có cảm giác là có người cố tình hại nhà ta. Nếu đất nhà ta phong thủy tốt chúng ta ở đây nhiều năm như vậy, tại sao vẫn bình yên vô ?” Trương Nguyên Bảo .

      “Đúng vậy!” Phụ thân Trương Nguyên Bảo hút hơi thuốc, “Ta mời lão đạo ở núi Ngưu Đầu tới đây chuyến, để xem phong thủy giùm, thuận tiện đính chính thanh danh cho nhà chúng ta!”

      Lúc này, hai nữ nhân bên ngoài đánh mệt, ngưng chiến nghỉ ngơi. Bỗng nhiên Tô Thiên Lạc lên tiếng châm chọc, “Họ Trương kia, lão đạo sĩ tới bắt ngươi kìa! Cả nhà người đều là đám có số chết sớm, đáng lẽ phải bị Hắc Bạch vô thường bắt từ sớm mới đúng, ha ha!” Tô Thiên Lạc vừa xong, mẫu thân Trương Nguyên Bảo lập tức cầm cục đá ném vỡ đầu nàng ta. Hai người lại tiếp tục nhào vào cấu xé nhau.

      Phụ thân Trương Nguyên Bảo giả vờ như nghe thấy, vội vàng ra mở cửa đón lão đạo sĩ.

      Lão đạo sĩ họ Tôn, khá nổi tiếng ở vùng này, những biết chữa bệnh, còn giỏi xem phong thủy, rất được người dân ở vùng quanh đây tin tưởng.

      Phụ thân Trương Nguyên Bảo vừa ra, lập tức nhét thỏi bạc cho lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ lắc lắc thỏi bạc hai cái rồi thản nhiên cất vào trong ngực, híp mắt nhìn Trương Nguyên Bảo hồi lâu, gật đầu liên tục “Cốt cách kỳ lạ, là nhân tài hiếm gặp, tương lai có thể là Trạng nguyên cũng biết chừng!”

      Chỉ câu này của lão đạo sĩ khiến phụ thân Trương Nguyên Bảo vui vẻ ra mặt. Vừa lúc mẫu thân Trương Nguyên Bảo đánh thắng Tô Thiên Lạc, đắc ý bước tới, cười “Nhi tử ta tất nhiên thành Trạng Nguyên rồi! Nó vừa ra đời cao tăng phán kiếp này nó gặp được cơ hội hiếm có!”

      Lão đạo sĩ cười , “Cơ hội hiếm có quả là có, nhưng phúc phần của dù có nhiều cách mấy cũng chống nổi phá hoại của mẫu thân . Có câu gia đình hòa thuận mọi đều thành, thánh thần đều nhìn từng nhà, thái thái đây cứ cãi vã với người, khiến thánh thần cũng chịu nổi. Như vậy phúc phần bị hao tổn cũng thôi , quan trọng là thái thái dẫn tới ít thứ ‘ô uế’….. Thái thái sinh vào ngày mười bốn tháng bảy đúng ? Đó là ngày cửa quỷ mở rộng, khí rất nặng!”

      Mẫu thân Trương Nguyên Bảo nghe vậy lập tức bị hù dọa, bởi quả là ba ta được sinh ra vào ngày mười bốn tháng bảy. Lúc đó, phụ mẫu bà ta ngại ngày này là điềm xấu, bèn cố ý mời người đến sửa lại ngày sinh. Cho nên trước giờ mọi người đều cho rằng bà ta sinh ra vào ngày mười lăm tháng bảy. Việc này trừ người nhà của bà ta còn ai biết nữa. ngờ lão đạo sĩ lại tính ra được.

      Mặc dù lời lão đạo sĩ hơi khó nghe, nhưng mẫu thân Trương Nguyên Bảo cũng tin khoảng năm phần.

      Trương Nguyên Bảo thấy lão đạo sĩ bất kinh với mẫu thân bèn giận tái mặt định phản bác, nhưng phụ thân kéo tay , “Ở đây có chỗ cho con lên tiếng.”

      Phụ thân Trương Nguyên Bảo cười với lão đạo sĩ, “Mời đạo trưởng ra đất nhìn xem thử!” dứt lời, lập tức bèn kéo lão đạo sĩ ra ruộng.

      Lão đạo sĩ trầm mặt suốt đường , theo cả nhà Trương Nguyên Bảo ra ruộng. Năm nay thôn An Bình được mùa hơn năm trước nhiều, nhất là lúa của nhà họ Trương, trông rất sung túc.

      Lão đạo sĩ phất phất cay phất trần trong tay, cười trào phúng, nhìn Trương Nguyên Bảo “Người trẻ tuổi, ngươi là tú tài đúng ? Ngươi hãy đứng ở chỗ này của ta, từ đây nhìn về phía nhà ngươi, xem thử thấy cái gì?”

      Trương Nguyên Bảo dù có nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời bước tới đứng ở chỗ của lão đạo sĩ. Lúc này mặt trời lặn, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói cuối chân trời. Từ chỗ này, Trương Nguyên Bảo thấy được cửa nhà mình nằm thẳng hàng với đường cái. Sau khi phụ thân có được số bạc lớn từ trời rơi xuống, cố sửa hướng nhà để cửa lớn nằm thẳng với đường lớn luôn. Dưới ánh hoàng hôn, nhà tổ của trông có
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :