1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 14: Viên phòng

      Lúc trước, Đỗ Thu Nương luôn nghĩ, có lẽ Phạm Trường An cũng hiểu thế nào là ‘động phòng’, ngốc như , lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, phải có người chỉ dạy may ra mới hiểu. Nhưng nay nàng biết mình sai rồi, dù say, Phạm Trường An cũng rất có tự giác của người nam nhân. Khi đối mặt với nương tử, tất cả cơ năng của đều khôi phục như lúc tốt nhất. Lúc Đỗ Thu Nương sờ sờ chọc chọc ăn ‘đậu hủ’, Phạm Trường An tỉnh phần nào rồi. Giờ đây, chỉ cảm thấy rất khát.

      Đó là loại khô khát hư sinh ra từ sâu bên trong thân thể. Đôi môi mượt mà của nàng như mời gọi . cũng sắp chống cự nổi quyến rũ của nó. Phạm Trường An thuận tay rút trâm cài tóc của Đỗ Thu Nương, khiến mái tóc đen dài lập tức trút xuống, mềm mại tản ra chẳng khác gì loại lụa mỏng cao cấp, làm nổi bật khuôn mặt tươi cười ngượng ngùng của nàng, khiến nàng càng trở nên xinh đẹp động lòng người. cúi người xuống hôn lên môi nàng.

      Nụ hôn này như đất hạn lâu ngày gặp được trời mưa, chỉ lần thôi vẫn đủ, còn thiếu, thiếu rất nhiều. Phạm Trường An như thiếu niên ngây thơ chưa từng trải, hôn có trình tự gì hết, chỉ mang theo hơi thở nhiệt tình và đầu lưỡi nóng bỏng, mạnh mẽ đâm vào miệng Đỗ Thu Nương. Nàng bị hôn tới mức thở nổi, trong miệng đều là mùi cỏ xanh thơm ngát đặc trưng của .

      Đỗ Thu Nương nghe thấy tiếng thở dốc của mình, mặt càng nóng như bị thiêu, vẫn biết tên ngốc Phạm Trường An thành tướng công của nàng, chuyện này sớm muộn cũng xảy ra. Nhưng đau đớn khủng khiếp lúc bị xâm nhập lần đầu tiên của kiếp trước, hình như nàng vẫn còn nhớ! Làm hay đây? Có lẽ cũng do nàng quyết định nữa rồi! Phạm Trường An muốn cởi y phục của Đỗ Thu Nương, nhưng lại biết cách cởi y phục của nữ tử như thế nào, nên cứ lần mò mãi. Nàng thấy tay chân luống cuống, nghĩ có nên giúp tay hay , ra tay, xé rách y phục của nàng….

      Trời ơi! Bộ y phục này bình thường nàng mặc để làm việc hằng ngày, rất bền, nhưng chỉ giật cái bị rách toạt, vậy cũng đủ biết dùng hết bao nhiêu sức. “Này, y phục rách rồi!” Đỗ Thu Nương muốn nhân cơ hội phân tán chú ý của Phạm Trường An. ngờ vẫn nhúc nhích, vừa hôn nàng vừa , “Sáng mai ta mua mới cho nàng! Hai bộ luôn!” “Tên phá của…..”

      Đỗ Thu Nương thầm mắng. Nhưng chỉ lát sau, nàng còn sức để suy nghĩ gì nữa rồi. Phạm Trường An xé áo ngoài của Đỗ Thu Nương xong, thuận lợi cởi luôn áo trong rồi tới váy của nàng. Giờ phút này, người nàng chỉ còn lại cái yếm xem như phòng ngự cuối cùng. `ễn.đàmlsn/lê.qu'ý,đô:n Nàng run rẩy, nổi da gà đầy người. lại hề hay biết. Lúc này, trong đầu chỉ còn lại mùi hương mê hoặc người nàng. Đầu lưỡi chạm đến da thịt trơn mềm của nàng, khiến cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nhưng sâu trong cơ thể lại càng ngày càng khô nóng.

      Cơn nóng này lại như tìm được nơi tiết ra, cuồng loạn va đập trong thân thể , khiến gần như điên cuồng. “Trường……. Trường An…..” Đỗ Thu Nương kêu tiếng, nghe xong, chính nàng cũng bị dọa, bởi vì giọng nàng có thể là mềm như nước. Phạm Trường An nghe Đỗ Thu Nương kêu, vật dưới bụng cứng hơn. cởi cái yếm đáng ghét kia ra, để lộ hai ngọn núi trắng như tuyết, mắt sáng lên, dời trận địa, miệng vừa ngậm vừa hút bên, tay lại vỗ về xoa nắn bên kia.

      Cùng lúc đó, tay còn lại của dần dần trượt xuống, tới chỗ mẫn cảm nhất của nàng. Đỗ Thu Nương cảm thấy có luồng lửa nóng lan khắp người nàng, cảm giác tê dại từ chỗ bị Phạm Trường An ngậm mút từ từ
      [​IMG]
      hoadaoanh, thuytxixon thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 15: Chấn chỉnh phu cương việc thứ nhất: bảo vệ thê tử!

      Đỗ Thu Nương ngủ dậy, thấy bàn có mấy dĩa đồ ăn, lập tức nghĩ thầm: xong rồi! Tân nương tử nằm ngủ thẳng cẳng giường, tân lang chạy làm bữa sáng, nấu nước nóng, để người ta biết, phỉ nhổ nàng mới là lạ.

      Quan trọng hơn là Phạm lão phu nhân nghĩ gì về nàng đây? Đỗ Thu Nương tức giận ném cái gối vào người Phạm Trường An, lúc ngồi dậy mới phát sức lực người mình bị hút hết rồi, đứng lên nổi nữa. Phạm Trường An thấy vậy, lập tức đè Đỗ Thu Nương nằm xuống, giúp nàng mặc y phục.

      Nàng chỉ đành để mặc giúp. hồi, Đỗ Thu Nương phát hai mắt Phạm Trường An sáng rực, mặt đỏ bừng, hơi thở cũng nhanh hơn bình thường. Nàng bỗng nhớ tới tối qua bị giày vò đến năm sáu lần, bèn hung hăng nhéo eo cái cảnh cáo. đau đến méo cả miệng, hiển nhiên có chút ấm ức, nhưng vẫn lắp bắp giúp nàng thay đồ nhanh.

      Phạm lão phu nhân cứ nhìn qua nhìn lại hai người, hồi sau mới nhận lấy ly trà tay Đỗ Thu Nương, nhấp hơi xong cũng nhiều, cho mỗi người túi tiền , rồi bảo hai người đâu . Đỗ Thu Nương cứ thở dài suốt, nghĩ: mới ngày thứ hai để lại ấn tượng như vậy với tổ mẫu, chẳng phải chuyện tốt lành gì. Nàng suy nghĩ vẩn vơ thấy Phạm Trường An bưng cái chén gì đó bước vào.

      đặt cái chén xuống bàn, mặt đầy vẻ hối lỗi, nhưng cũng có hơi đắc ý, bước đến bên cạnh nàng “Nương….. nương tử, đây là nước đường đỏ, nàng mau uống .” Phạm Trường An khi khẩn trương, tật cà lăm lại tái phát, nhưng hôm nay tính ra lưu loát hơn trước nhiều. Đỗ Thu Nương nhìn chén nước còn bốc hơi bàn, lại nhìn với vẻ khó hiểu. Phạm Trường An bèn khuyên, “Nàng mau uống uống !

      Đây là nước đường đỏ Vương thẩm bên sát vách cho ta từ sớm, nàng uống xong thư thái hơn nhiều!” Đỗ Thu Nương càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, “Vương thẩm?

      ……

      Tại sao Vương thẩm lại cho chàng nước đường đỏ?” “Sáng nay Vương thẩm tới hỏi thăm nàng, ta nàng được thoải mái lắm….” Phạm Trường An càng càng , hoảng hốt cảm thấy hình như mình lại làm sai chuyện gì đó nữa rồi. Quả nhiên, chỉ mấy giây sau, Đỗ Thu Nương la to tiếng “A….” rồi vung quả đấm lên muốn đánh . Cái này là mất mặt tới tận đâu luôn rồi! Tên ngốc Phạm Trường An này!

      Ai thân thể thoái mái chứ? Ai thân thể thoải mái! Việc này thế nào cũng truyền khắp thôn cho mà xem! Đỗ Thu Nương cơ hồ muốn khóc ngất cho rồi, vung quả đấm càng thêm dùng sức. dươniễn.đàn/lê,q/,uý,[đôn Phạm Trường An vốn muốn nắm tay nàng ngăn lại, nhưng chẳng biết vì sao, khi thấy khuôn mặt thẹn thùng đỏ bừng của nàng, lòng lại thấy ngọt ngào như ăn mật, nên để mặc nàng đánh luôn.

      Chờ Đỗ Thu Nương đánh mệt rồi, Phạm Trường An cũng lại , bưng chén nước đường kia đưa đến khóe miệng nàng cười , “Mau uống , uống xong thấy thoải mái liền!” Người này đúng là dai như đỉa….

      Đỗ Thu Nương thầm nghĩ, tại sao lúc trước nàng lại nghĩ Phạm Trường An ngu ngốc được chứ? Đó tuyệt đối chỉ là vẻ bề ngoài thôi! Thực chất là kẻ có bản lĩnh khiến người ta phát điên lên. Cuối cùng Đỗ Thu Nương vẫn uống hết chén đường đỏ nóng hổi kia, uống xong lập tức cảm giác ấm áp hẳn, từ dạ dày đến tận tim.

      Gần trưa, có người ở thôn bên đến kêu Phạm Trường An học chung. Hẳn ở trong phòng ỉ ôi hồi lâu, bị Đỗ Thu Nương giơ quả đấm đuổi ra khỏi, mới chịu bước ra khỏi phòng, nhưng ngay mà cứ đứng bên cạnh cửa ngó vào trong. Đằng sau còn có người kia nhìn nên dám gì, biểu lưu luyến rời cực kỳ hàm súc. Nhưng nàng vẫn hiểu được. “ sớm về sớm ha!”

      Đỗ Thu Nương vừa dứt lời, mắt Phạm Trường An lập tức sáng hẳn lên, gật đầu đáp, “Ta biết rồi!” sau đó chào lão thái thái câu xong mới . Trải qua ‘đại chiến’ đêm rồi, phòng của hai người cực kỳ bừa bộn. Lúc thức dậy Đỗ Thu Nương lại vội vàng kính trà Phạm lão thái thái nên chưa kịp dọn dẹp. Giờ rảnh rang nàng mới có thời gian ngó tới nó. Nàng xốc chăn lên, thấy nệm trải giường nhàu nát, mặt lại nóng ran.

      Nhưng…. khối khăn trắng kia đâu… .. Đỗ Thu Nương hoảng lên, vội vàng tìm khắp phòng. Tên ngốc Trường An này cho đó là cái khăn vô dụng nên tiện tay vứt chứ? Đỗ Thu Nương tìm hồi lâu mới phát cái khăn trắng lót giường đêm qua nằm trong rương đựng nguyên bộ giá y của nàng.

      Phạm Trường An xếp cất giá y thỏa đáng, lại dùng mảnh vải tốt gói khối khăn trắng kia lại. Đỗ Thu Nương vừa thấy bộ giá y thấy luyến tiếc. Lễ thành thân này khiến nàng trọn đời khó quên, nếu được, nàng muốn giữ bộ giá y này xem như kỉ niệm. Nhưng…… Bộ giá y này mượn đúng ?

      Đỗ Thu Nương quét mắt khắp căn phòng lượt. Căn phòng vừa và thiếu đồ dùng đến đáng thương, vừa nhìn thấy mồn , chẳng có chút góc kẹt nào. Đồ dùng tuy bày biện chỉnh tề, nhưng tổng cộng chỉ có vài thứ, lại còn rất cũ kỹ, như cái bàn nàng ngồi, có dấu dán lại rồi, nhưng vẫn cảm giác còn hở.

      Y phục của Phạm Trường An cũng là mới, y phục tân lang mặc hôm qua có thể là bộ y phục đẹp nhất từng mặc từ trước tới giờ. ra nàng cũng biết gia cảnh nhà Phạm Trường An thế nào. Có điều, lúc trước nghe người trong thôn , Phạm Trường An và tổ
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 16: Chấn chỉnh phu cương việc thứ hai: quản giáo thê tử

      Phạm Trường An theo sau Đỗ Thu Nương, suốt đường về, mấy lần muốn nắm tay nàng, nhưng đều bị nàng văng ra. Đến nhà, Phạm lão phu nhân thấy, bèn hỏi “Sao lại về, phải học đường sao?” “Hôm nay tiên sinh có việc, nên cho nghỉ ạ!”

      Phạm Trường An trả lời, nghiêng đầu nhìn trộm Đỗ Thu Nương, thấy nàng nhìn , thầm nghĩ, rốt cuộc nàng chịu để ý đến , bèn cười cười bước theo vào phòng. ngờ, lúc sắp bước chân vào cửa nàng giơ tay lên, đóng sầm cửa phòng lại. Mũi đập vào cửa, suýt nữa té ngửa ra sau.

      Phạm Trường An ngẫm ngẫm lại, đoán có lẽ là hôm qua làm Đỗ Thu Nương đau quá nên nàng mới giận. Trong học đường hầu như đều là nam tử, thiếu mấy người hay bàn về chuyện phong nguyệt này nọ, có điều lúc trước bọn họ thấy Phạm Trường An khờ khờ nên kéo vào nghe.

      Nay thành thân, có thê tử, lại động phòng rồi, mấy người kia lập tức xem thành viên trong nhóm. Hôm nay, đường tới học đường Phạm Trường An gặp Lâu Nam, thư sinh nổi tiếng trăng hoa nhất học đường.

      Lâu Nam ôm vai , “Trường An à, nữ nhân ấy mà, là thứ phiền phức nhất đời! Ngươi phải chịu khó dỗ dành, dụ nàng vui vẻ ngươi mới sống dễ chịu được! Ở nhà, khi nào nên tỏ vẻ đáng thương cứ tỏ vẻ đáng thương, phải ngại!” Lâu Nam thấy Phạm Trường An gật gật đầu vẻ như cái hiểu cái , nghĩ: Phạm Trường An ngốc này hẳn bị nữ nhân nắm mũi dắt thôi, bèn đổi giọng, nghiêm túc , “Nhưng lúc ở ngoài ngươi phải thể uy quyền của trượng phu, chấn chỉnh phu cương để nữ nhân biết giữ gìn mặt mũi cho ngươi trước mặt mọi người!”

      Phạm Trường An nhìn Lâu Nam cái, đột nhiên nhớ tới cảnh mấy ngày trước Lâu Nam bị thê tử của xách dao rượt chạy khắp phố, bèn rùng mình nghĩ: quản giáo thê tử quả là việc hết sức phức tạp và khó khăn. Phạm Trường An tự mở cửa phòng bước vào, Đỗ Thu Nương ngồi quay mặt vào trong, chỉ chừa lại cái bóng lưng cho .

      Phạm Trường An sờ sờ mũi, lấy từ trong túi ra hai bộ y phục mới đặt ở trước mặt Đỗ Thu Nương, dáng vẻ như hiến vật quý, cười nịnh nọt , “Thu Nương, nàng nhìn này!” Đỗ Thu Nương nghiêng đầu nhìn thử. Là hai bộ váy, bộ áo hồng phấn thêu hoa, dưới là váy dài màu trân châu.

      Bộ còn lại có áo màu xanh dương nhạt và váy trắng thêu bướm, vừa nhìn biết là được cắt may hết sức tinh tế. Ở thôn An Bình này, có thể là có hai. Có điều, nàng mặc hai bộ này vào làm việc thế nào? Đều là màu sáng, ra đồng vòng hai vòng là dơ hầy rồi! “Ta…. Ta…… Tối qua…… ta làm hư y phục của nàng….”

      đường từ học đường về, Phạm Trường An mơ hồ nhớ lại lời mình hứa, bèn vào tiệm may nổi tiếng ở trấn chọn lâu mới mua được hai bộ này. cảm thấy ai có thể thích hợp với hai bộ y phục này hơn Đỗ Thu Nương được nữa. “Tặng nàng!” Phạm Trường An đẩy y phục về phía Đỗ Thu Nương, . “Chàng mua?” Đỗ Thu Nương ngạc nhiên nhìn Phạm Trường An, cám giác ruột nàng đứt ra từng khúc. Hai bộ y phục này vừa nhìn biết rẻ, lại mua luôn lần hai bộ.

      “Ừ….. Nàng mặc chúng chắc chắn rất xinh đẹp!” Phạm Trường An . Đỗ Thu Nương nghe vậy, muốn mở miệng trách cũng đành. đặt bàn tay lên tay nàng, “Thu Nương, nàng đừng giận! Hôm qua ta làm nàng đau, nhưng sau này có nữa đâu……”
      [​IMG]





      Chương 17: Chấn chỉnh phu cương việc thứ ba: lãng tử quay đầu

      có tiền, vẫn phải sống tiếp. Đỗ Thu Nương ngồi tính thử, lúc nàng xuất giá, phụ thân có cho nàng chút tiềng riêng, mặc dù nhiều lắm, cộng thêm nàng ở nhà thêu thùa gì đó vẫn có thể bán được ít tiền. Lúc Phạm Trường An học, Đỗ Thu Nương cố ý bỏ vài đồng vào túi tiền của để cầm theo đề phòng bất kỳ tình huống nào.

      Chờ rồi, nàng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, xong xuôi cũng sắp giữa trưa, bèn vội vàng mang bánh bột ngô tới học đường cho . Trong học đường, thư sinh nào nhà có tiền đều nộp thêm ít phí nhờ học đường lo luôn phần cơm trưa. Thư sinh nào nhà khó khăn, bình thường đều là người nhà tự đưa cơm tới. Lúc Đỗ Thu Nương đến, tan học các thư sinh tản bộ rải rác trong rừng.

      Có mấy người nhận ra nàng, thấy nàng đều cung kính chào tiếng ‘Phạm tẩu tử’. Lần trước, Đỗ Thu Nương đại náo học đường khiến Phạm Trường An bộc lộ tài năng từ đó được ít người kính nể. Ngay cả nàng, tuy hơi hung, nhưng chuyện ràng, hợp tình hợp lý, mấy thư sinh kia cũng phục. Thư sinh lùn lần trước thấy nàng, bước tới chào “Phạm tẩu tử, lúc nãy học Trường An huynh bị tiên sinh gọi .

      Hai ngươi vào trấn vẫn chưa thấy về.” Đỗ Thu Nương thấy lỗ mãng như lần trước, cũng tin năm phần, do dự trong chốc lát vẫn quyết định giao mấy cái bánh bột ngô cho , “Phiền huynh chốc nữa đưa cho tướng công ta!” Thư sinh lùn kia nghiêm túc nhận lấy, thấy Đỗ Thu Nương quẹo vào con đường bên trái của ngã ba, còn nhiệt tình chỉ “Phạm tẩu tử, hôm trước trời mưa, bên đó vẫn còn lầy lội lắm, nên bên này tốt hơn!”

      Đỗ Thu Nương cám ơn rồi rẽ sang đường khác. Nàng vừa lâu nam tử chạy ra từ con đường bên trái, đứng bên cạnh thư sinh lùn, mặt trầm hỏi “Ả tới đây làm gì vậy?” Thư sinh lùn cau mày “Người ta tới đưa cơm thôi, ta khuyên huynh đừng gây chuyện với người ta nữa!” Từ hôm bị bẽ mặt, Trương Nguyên Bảo vẫn luôn ghi hận trong lòng. Nhà có chút của cải, bằng hữu xấu cũng nhiều, nên luôn tìm cách kiếm chuyện với Phạm Trường An. Ngay cả người ngoài cuộc như thư sinh lùn kia cũng thấy ưa.

      Trương Nguyên Bảo nhếch môi châm biếm, “Gây chuyện với nàng ta? Nàng ta xứng sao?” Miệng vậy nhưng vẫn nhanh chóng đuổi theo Đỗ Thu Nương. Đỗ Thu Nương vào trấn tìm hồi, thấy trong cửa hàng đằng trước có người tướng khá giống Phạm Trường An bèn dừng lại nhìn cho kỹ.

      Nàng vừa ngẩng đầu nhìn bảng tên của cửa tiệm kinh ngạc nghĩ, đây phải là tiệm may Cẩm Tú Các nổi tiếng nhất trấn Trường Bình sao? Nàng chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn quyết định vào. Chưởng quỹ của Cẩm Tú Các là nữ nhân, rất nhiệt tình chào đón khách. Đỗ Thu Nương do dự chút rồi mở bao đồ của mình ra, ngượng ngùng “Chưởng quỹ, ngài xem thử hai bộ y phục này là của tiệm ngài phải …….”

      “Đúng!” Nữ chưởng quỹ lập tức xác nhận, nhìn Đỗ Thu Nương hồi lâu, rồi “Muội tử chính là nương tử của thư sinh mua y phục hôm qua?!” Đỗ Thu Nương ngẩn người, “Sao?” Nữ chưởng quỹ nhìn nàng hồi, rồi tiếp “Hẳn là muội tử sai! Muội tử có phúc, có tướng công tốt như vậy!”

      Nữ chưởng quỹ là người lanh mồm lanh miệng, lập tức kể lại ràng chuyện hôm qua cho Đỗ Thu Nương nghe, cười với giọng đầy hâm mộ, “Hôm qua, lúc thư sinh ngốc kia vào tiệm, mặt rất đỏ. Ta hỏi muốn mua gì, chỉ muốn mua y phục mới cho nương tử, còn nương tử nhà rất đẹp. Ta hỏi muốn mua y phục thế nào, suy nghĩ hồi lâu, câu nào chạy mất.

      Ta cứ nghĩ mình may gặp phải kẻ lừa đảo, nào ngờ, lúc sau cầm bức tranh vẽ muội chạy vào. Ha ha, thư sinh ngốc kia thú vị, ra là ra ngoài mượn giấy bút để vẽ muội!” Đỗ Thu Nương nghĩ chuyện ngốc như vậy đúng là việc Phạm Trường An có thể làm ra được. Nữ chưởng quỹ xoay người , lấy bức tranh hôm qua ra. Trong tranh, Đỗ Thu Nương đứng bên bờ sông, hoàn toàn có vẻ hung hăng như bình thường.

      Nàng mặc váy trắng bồng bềnh, khuôn mặt cực kỳ dịu dàng, có vẻ hơi ưu thương. Đỗ Thu Nương vừa nhìn nhận ra, đó là lúc hai người họ bị rơi xuống sông. ra trong mắt Phạm Trường An, phải lúc nào nàng cũng hung hãn.

      Đỗ Thu Nương phải người biết giám định tranh vẽ tốt hay , nhưng nàng có thể nhận ra, trong bức tranh này, Phạm Trường An chăm chút từng nét . Nữ chưởng quỹ thấy Đỗ Thu Nương cầm bức tranh nỡ buông, bèn cười “Muội tử, cho muội biết, y phục của Cẩm Tú Các ta, người bình thường quả là mua nổi.
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 18: Chấn chỉnh phu cương việc thứ tư: phải biết dùng mưu

      Hai tên kia vội vàng bò dậy, lảo đảo chạy tới bên cạnh tiên sinh. Phạm Trường An bước vội tới trước mặt Đỗ Thu Nương, đỡ lấy cây gậy trong tay nàng, lo lắng hỏi “Nàng có sao ?” và tiên sinh ngang qua chỗ này, thấy phụ nhân cầm gậy đập như điên vào hai nam nhân bèn nhìn thử xem, ai ngờ, càng nhìn càng thấy giống Thu Nương nhà .

      Đỗ Thu Nương vẫn chưa tiêu hết lửa giận, nhưng bên cạnh Phạm Trường An còn có tiên sinh, vả lại người qua đường cũng chú ý về phía này, nàng thể để Phạm Trường An bị mất mặt, hay chê cười, nên phải dừng tay. Nàng thở dài hơi, miễn cưỡng cười sao! Chỉ là hiểu lầm thôi!” “Hiểu lầm?”

      Triệu Kiếm Nhận chạy tới trước mặt Phạm Trường An, vén ống tay áo lên, để lộ những vết đỏ do bị đánh “Nương tử của ngươi được lắm! Chỉ câu hiểu lầm, suýt chút nữa đánh ta và Trương huynh đến tàn phế, ngươi…..” Trương Nguyên Bảo đột nhiên cắt ngang lời Triệu Kiếm Nhận, chắp tay vái tiên sinh, “Để tiên sinh chê cười rồi! Vừa nãy, ở trong hẻm, Phạm đại tẩu bị trượt chân đúng lúc học sinh ngang qua bèn vươn tay đỡ giúp.

      Có lẽ Phạm đại tẩu thấy mặt nên mới hiểu lầm có người xấu.” vậy, chẳng khác nào chứng tỏ là người độ lượng, bị đánh còn chấp nhặt, giải thích giùm cho người đánh. “Bậy…..” Đỗ Thu Nương muốn chửi ‘bậy bạ’, ngừng lại, nữa, lâu sau, mới nén giận “Đúng là chỉ là hiểu lầm thôi.” “ để tiên sinh chê cười!” Đỗ Thu Nương hơi khom người , rồi vào hẻm nhặt bức tranh bị rớt lên, tỉ mỉ vỗ hết bụi đất xong mới cất vào trong ống tay áo.

      Phạm Trường An đứng gần nàng, thấy có hai bọc đồ, tưởng của nàng hết, bèn nhặt cả hai bọc lên cho nàng. Cái váy trắng viền tơ vàng bị rớt ra góc, dưới nắng trời gay gắt lóe ra ánh sáng rất chói mắt, khiến Đỗ Thu Nương càng thêm khó chịu, nàng bèn hất cái bọc kia xuống đất, với giọng khàn khàn “Thứ bẩn thỉu này phải của chúng ta! Ném !” xong, nàng khập khiễng bước trước.

      Lúc nãy, lửa giận khiến cho Đỗ Thu Nương còn suy nghĩ thiệt hơn gì được, giờ qua cơn mới thấy khổ sở. Có lẽ vừa rồi nên vọng động đánh hai tên kia hơn. Phạm Trường An tốt như vậy, nàng lại khiến xấu hổ ngay trước mặt tiên sinh của . Đỗ Thu Nương ảo não lo nghĩ đột nhiên có bàn tay vươn ra trước mặt nàng.

      “Trường An…..” nàng dừng bước, ngạc nhiên nhìn Phạm Trường An. nắm lấy tay nàng, nâng niu lòng bàn tay, cực kỳ đau lòng hỏi “Đau ?” Vừa rồi nàng chỉ lo đánh người cho hả giận nên cảm thấy gì, giờ phục mới phát cây gậy kia rất thô ráp, rất nhiều mảnh xước đâm vào bàn tay nàng, khiến giờ nó sưng vù lên.

      Tay đứt ruột xót….. “Trường An, sao chàng với tiên sinh?” Đỗ Thu Nương cố gắng giật tay lại, giả vờ chuyển đề tài. Phạm Trường An lại hỏi “Đau ?” muốn nhổ mấy cái gai trong tay nàng ra, nhưng cứ loay hoay mãi biết phải nhổ thế nào. Sắc mặt Phạm Trường An cực kỳ khó coi, dù mắng chửi gì, nhưng Đỗ Thu Nương vẫn nhạy bén nhận ra, vô cùng vui. “ đâu!” Đỗ Thu Nương rất sợ Phạm Trường An lời nào như vậy,
      [​IMG]






      Chương 19: Chấn chỉnh phu cương việc thứ năm: phải biết ‘vô lại’ với thê tử

      Đỗ Thu Nương ngước đầu cười, nện quyền lên người Phạm Trường An, rồi lại kêu “Phạm Trường An!” “Ta ở đây!” Phạm Trường An cũng toét miệng cười đáp. “Phạm Trường An! Phạm Trường An!” Đỗ Thu Nương lại kêu thêm mấy tiếng nữa. “Ta đây!” Phạm Trường An đỏ mặt đáp. Đỗ Thu Nương kêu tiếng, lập tức ứng tiếng. Mặt càng ngày càng đỏ, mắt cũng càng ngày càng sáng, thấy nàng vui vẻ, vui lây, nhất thời quên mất ngượng ngùng lúc đối mặt nàng, vòng tay qua hông kéo nàng lại gần, muốn giở trò.

      có thể giận nàng, nhưng có chuyện, lại thể quên, chính là: phải chấn chỉnh phu cương. Thừa dịp Đỗ Thu Nương vui vẻ, Phạm Trường An bất ngờ vươn tay, đánh cái “Bốp” lên mông nàng. Dĩ nhiên, nghe có vẻ vang nhưng thực chất cũng chẳng dùng bao nhiêu sức. “Phạm Trường An!” Nàng hét lên tiếng, trợn tròn mắt nhìn rồi lập tức ôm cổ cắn cái. Phạm Trường An rụt cổ, thả lỏng hông Đỗ Thu Nương ra, lui về sau mấy bước, vươn tay che chỗ bị cắn, bĩu môi trách, tỏ vẻ như bị oan ức lắm, “Thu Nương, nàng chính miệng đồng ý: sau này đánh nhau với người khác nữa, nếu , ta đánh mông nàng!”

      Tay Đỗ Thu Nương giơ giữa trung, nhất thời dở khóc dở cười, biết làm sao. Phạm Trường An lần trước bị say mà lại thu được nhiều lợi , ‘được ăn thịt’, được hết những lời muốn , còn quan tâm nàng có đồng ý hay tự quyết định. Quả là cảnh giới tối cao của vô lại! “Vậy sao mới rồi chàng lại có thể kiếm chuyện với người ta?” Đỗ Thu Nương phục, bắt bẻ.

      Phạm Trường An ưỡn thẳng lưng, đáp cách hùng hồn “Dĩ nhiên là được rồi! Ta dùng trí chứ hề cậy mạnh!” “Ý của chàng là ta thô lỗ, chỉ biết cậy mạnh?” Đỗ Thu Nương đen mặt, hỏi với giọng uy hiếp. “, phải….” Phạm Trường An vừa lùi vừa giật giật khóe miệng, rốt cuộc “Trương Nguyên Bảo, Triệu Kiếm Nhận phải dạng người lương thiện, nàng nên đối đầu trực tiếp với bọn .”

      Triệu Kiếm Nhận là côn đồ giả dạng thư sinh, bề ngoài lịch , nhưng bên trong bẩn thỉu chịu nổi, người biết, cho là phóng khoáng, gò bó theo khuôn phép. Trương Nguyên Bảo cũng là kẻ có bụng chữ, được tiên sinh trong học đường khen ngợi nhiều lần, nhưng….

      Phạm Trường An thầm nghĩ, ngày đó khiến Trương Nguyên Bảo mất mặt, Trương Nguyên Bảo vẫn có thể nhịn được, sau đó mỗi khi gặp lại tỏ vẻ ngoài cười nhưng trong cười, khiến thấy lạnh cả người. sợ người liều mạng ngay trước mặt, chỉ sợ kẻ hiểm tính kế sau lưng. Trương Nguyên Bảo những có thể nhịn nhục mà còn có thể tỏ vẻ hào phóng độ lượng, người như vậy nếu nàng đắc tội , về sau biết nghĩ ra những trò ghê tởm gì để đối phó nàng nữa.

      Phạm Trường An tất cả những sầu lo của mình với Đỗ Thu Nương. Nàng nghe xong, im lặng nhìn chằm chằm mãi làm bỗng dưng thấy lạnh cả người Đột nhiên Đỗ Thu Nương giơ tay lên. Phạm Trường An sợ hãi định né, nhưng bị nàng nắm được. Sau đó, nàng cúi người, hôn lên môi cái.

      “Chàng đúng, lần này, ta nhận!” Đỗ Thu Nương cười , hông xong định thả Phạm Trường An ra. Nhưng nhanh chóng vươn tay ra ôm chặt hông nàng, chịu buông. khí trong phòng càng ngày càng nóng. Đỗ Thu Nương cảm thấy người rất khô
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :