1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 9: Tình thế thay đổi

      Lòng bàn tay Đỗ Thu Nương mướt mồ hôi. Nàng bèn xoa xoa lên vạt áo cho khô bớt. Đỗ Thu Nương biết thực lực của Phạm Trường An thế nào, nhưng lại biết của Trương Nguyên Bảo. Đời trước, Trương Nguyên Bảo thi lần đậu, đứng đầu bảng cử nhân, tục xưng là ‘Giải Nguyên’. Điều đó chứng tỏ, tuyệt đối thể khinh thường thực lực của . Cho nên, có tư cách kiêu ngạo. Đỗ Thu Nương nhìn ra sân, trùng hợp bắt gặp Trương Nguyên Bảo nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, Trương Nguyên Bảo hất cằm khinh miệt liếc Phạm Trường An cái, giống như cho nàng biết, nàng chọn cho đối thủ yếu đến cỡ nào, lựa chọn của nàng hoàn toàn sai lầm.

      Đỗ Thu Nương cảm thấy ghê tởm, hung hăng liếc Trương Nguyên Bảo cái, khiến Trương Nguyên Bảo sững sờ, càng thêm tức giận. “ tệ, tệ…..” Tiên sinh đặt bài Trương Nguyên Bảo xuống, nhìn Trương Nguyên Bảo với vẻ tán thưởng. Trương Nguyên Bảo cười, vái tiên sinh cái, tới bên cạnh Đỗ Thu Nương “Đỗ tiểu nương tử, bây giờ nàng hối hận cũng còn kịp đó!” “Ngươi gấp cái gì?

      Tiên sinh còn chưa xem bài của Trường An kìa!” Đỗ Thu Nương khinh thường hừ Trương Nguyên Bảo tiếng, rồi lùi lại đứng sau lưng Phạm Trường An, hung ác “Phạm Trường An, nếu hôm nay ngươi để ta mất mặt, ta vứt ngươi xuống cầu làm mồi cho cá!” “Ta làm mồi cho cá!” Phạm Trường An cúi đầu . Đỗ Thu Nương vỗ vai Phạm Trường An cái, “Tốt nhất là như vậy!” Bên kia, tiên sinh cầm bài của Phạm Trường An lên xem. Đỗ Thu Nương thấy sắc mặt của tiên sinh càng ngày càng nghiêm túc, xem đến cuối tay tiên sinh hình như phát run.

      Lòng nàng cũng càng ngày càng nặng theo, thầm nghĩ, nhất định là Phạm Trường An viết quá tệ, chọc tiên sinh tức giận đến mức đỏ cả mặt. Nếu quả như vậy, nàng thà đập gậy cho bất tỉnh rồi kéo về cũng thể để chịu nhục vì nàng. Đỗ Thu Nương cầm sẵn cây gậy, chuẩn bị đập Phạm Trường An, tiên sinh nhanh tới trước mặt Phạm Trường An, hỏi “Phạm Trường An, đây đúng là bài làm của ngươi!” Đỗ Thu Nương cảm thấy thái độ của tiên sinh là lạ, nàng thẳng lưng “Tiên sinh, ở đây có rất nhiều người tận mắt thấy Trường An viết bài. Huống chi, đề là do ngài ra, ngài thể nghi ngờ Trường An trộm chép bài của người khác được!” “Yên lặng !” Tiên sinh rống tiếng. Đỗ Thu Nương lập tức ngậm miệng.

      Lão nhận là lão quá kích động, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi…. Năm đó, Phạm lão phu nhân tự mình dẫn Phạm Trường An đến học đường gửi gắm cho lão. Lão vẫn luôn cho rằng Phạm Trường An là hài tử đần độn. Bởi vì Phạm Trường An luôn thích trốn trong góc phòng mình, chuyện với bất kỳ ai, thỉnh thoảng bị gọi đứng lên trả lời, cũng lời nào. Dần dà ai cũng nghĩ Phạm Trường An là kẻ ngốc. Mọi người đều cho rằng, Phạm lão phu nhân giao cho lão khối gỗ mục. Lão đành thường xuyên kêu Phạm Trường An ở lại, mong Phạm Trường An có thể học được nhiều hơn chút.

      Cho đến ngày lão vô tình phát vào lúc có ai, Phạm Trường An làm bài thơ rất tuyệt. Lúc này lão mới phát , hài tử trông có vẻ ngốc này hình như cũng ngốc như mọi người vẫn nghĩ. Những năm qua, Phạm Trường An từ từ lớn lên trong góc tối người, chỉ có lão là tận mình nhìn thấy quá trình đó. Nhưng Phạm Trường An vẫn luôn yên lặng, muốn thể trước mặt người khác. Học trò của lão, lão hiểu, Trương Nguyên Bảo tự tin kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, nếu cứ vậy mãi, tương lai thành hạng người gì khó mà trước được. cho Trương Nguyên Bảo đòn cảnh tỉnh, Trương Nguyên Bảo vĩnh viễn biết, ngoài trời còn có trời. Về phần, Phạm Trường An, yên lặng nhiều năm như vậy, cũng nên đứng ra đón chút gió rồi.

      Dù là ngựa hay lừa, đều phải trải qua rèn luyện mới được. Phạm Trường An ngẩn người lúc, vô thức gật đầu xem như trả lời cho câu hỏi của tiên sinh. Tiên sinh thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trời hồi lâu, thở dài tiếng, thầm nghĩ, khối ngọc thô rốt cuộc chịu tỏa ra hào quang của chính mình rồi. Tiên sinh nhàng đặt bài thi của Phạm Trường An xuống bàn, xoay người với Trương Nguyên Bảo, “Trương Nguyên Bảo, xin lỗi Phạm Trường An .” “Cái gì?” Trương Nguyên Bảo ngạc nhiên hỏi lại. Vẻ mặt tiên sinh bỗng trở nên nghiêm khắc, “Ngươi thua, còn xin lỗi người ta?

      Muốn để người khác học đường Bách Thảo của chúng ta thất tín với tiểu nương sao?” xong, tiên sinh quay người bỏ vào trong. “ thể nào! Trương Nguyên Bảo thể nào thua được….” Tất cả thư sinh đứng xem đều tin, bắt đầu bàn tán xôn xao. Thư sinh chơi thân với Trương Nguyên Bảo nhất đầu bước lại xem bài của Trương Nguyên Bảo trước, cảm thấy bài làm rất tốt.

      Sau đó, tiếp tục đọc bài của Phạm Trường An, đọc xong, vẻ mặt của cứ biến đổi liên tục, đứng im ở đó, ra lời. Mấy thư sinh khác cũng chuyền tay nhau đọc thử bài của Phạm Trường An, cuối cùng chuyền đến tay Trương Nguyên Bảo. Trương Nguyên Bảo đọc qua lần, tới chỗ “Nhân nghĩa là
      [​IMG]
      hoadaoanh, thuytxixon thích bài này.

    2. con heo mập ú ^.^

      con heo mập ú ^.^ New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Trông chờ chương tiếp theo:yoyo26:

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 10: Nghiệt tử!

      “Cái gì?” Đỗ Thu Nương bắt lấy tay Đỗ Kim Bảo , “Đệ lại lần nữa !” Đỗ Kim Bảo bị Đỗ Thu Nương dọa sợ, cố gắng giãy ra khỏi tay nàng, “Đại tỷ! Tỷ đừng kích động! Hôm nay, lúc tỷ có ở nhà, phụ thân đến nhà họ Trương cầu hôn. Đệ nghe phụ thân , nương nhà đó đồng ý với cầu duy nhất là phải gả tỷ trước… Đại tỷ, vì phụ thân, tỷ đành chịu ấm ức thôi!” “Ấm ức cái con khỉ!”

      Đỗ Thu Nương tức giận đẩy Đỗ Kim Bảo ra. Nàng hi sinh cho cái nhà này nhiều năm như vậy, cuối cùng vì gây ảnh hưởng cho việc cưới lão bà mới của phụ thân mà bị đuổi ra ngoài cách vô cùng vội vã. Bảo nàng nhịn để phụ thân có thể cưới nử tử tốt còn được, đằng này lại là tiện nhân Trương Thu Hoa kia! “Tỷ, tỷ bình tĩnh chút ….”

      Đỗ Kim Bảo thấy Đỗ Thu Nương nổi giận đùng đùng, vội vàng kéo tay nàng lại. Đỗ Thu Nương lập tức giãy tay ra, bước nhanh vào sân. Đỗ lão hán đứng trong sân suy tư. Đỗ Thu Nương vọt vào, nhìn khắp vòng, hỏi “Phụ thân, heo mẹ và mấy con gà mái nhà ta đâu rồi?” “Đưa hết cho người ta làm sính lễ rồi!” Đỗ lão hán đáp, đưa mắt nhìn Đỗ Kim Bảo đứng núp cạnh tường với bộ dáng như làm sai chuyện, lại nhìn khuôn mặt tái xanh của Đỗ Thu Nương, chần chừ chốc lát rồi “Sáng mai nhà bên kia tới dẫn ngươi về, nhanh thu dọn đồ đạc ….”

      “Nữ nhi, , , xuất, giá!” Đỗ Thu Nương cương quyết trả lời, sau đó hỏi “Phụ thân cho nhà Trương Thu Hoa kia heo mẹ và mấy con gà mái?” “Trương Thu Hoa kia cái gì?! Đó là mẫu thân của ngươi!”Đỗ lão hán tức giận quát. Đỗ lão hán ở vậy nuôi hài tử nhiều năm, vốn cũng định tái giá, nhưng hài tử càng ngày càng lớn, lão càng ngày càng cảm thấy độc.

      Hơn nữa, sau khi lão thấy mặt Trương Thu Hoa, bị dáng vẻ lung linh như nước của nàng ta câu mất hồn. Trong mắt Đỗ lão hán, Trương Thu Hoa chẳng khác gì tiên nữ trời, vừa nghĩ tới thôi thấy chộn rộn cả người. Đỗ lão hán biết trong lòng Đỗ Thu Nương vẫn luôn nhớ tới thân nương, tất nhiên vui khi thấy lão cưới kế mẫu, nhưng cũng thể vì vậy mà chặt đứt hạnh phúc cả đời của lão được!

      Việc này lão tự quyết! “Ngươi là nương lớn tuổi ai thèm lấy, bị người trong thôn xì xào từ lâu, nay có người chịu rước là may rồi! Chẳng lẽ thích ở mình tới già? Ta có thể hiểu được tâm tình của Thu Hoa, người ta là khuê nữ nhà lành, bỗng dưng có kế nữ lớn như ngươi, ai mà cảm thấy ngột ngạt.

      Ngươi gả , phụ thân và ngươi đều được yên ổn, có gì tốt?” “Nữ nhi đến chừng này tuổi vẫn chưa xuất giá là vì cái gì?”Nước trong mắt Đỗ Thu Nương đong đầy, nhưng mãi vẫn chịu rơi xuống. Nàng đứng thẳng lưng hỏi Đỗ lão hán, “Phụ thân, ngài hãy câu lòng , rốt cuộc là ai thèm lấy, hay là ngài chịu để nữ nhi xuất giá!” “Ngươi…..” “Phụ thân, mấy năm qua mặc dù nữ nhi , nhưng phải là thầm oán. phải nữ nhi tự phụ,
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 11: Từ hôn

      Đỗ Thu Nương cười rất đẹp, nhưng lời nàng ra lại khiến người ta cảm giác như ở trong hầm băng, rất lạnh. Ồn ào bên ngoài rốt cuộc kinh động đến Trương Thu Hoa ở trong phòng. “Các người đến đây làm gì?” Trương Thu Hoa bước ra, tròng mắt đảo quanh mang theo vẻ lẳng lơ khiến rất nhiều nam nhân có mặt bị mê hoặc. Đỗ Thu Nương nhướng mi nhìn bụng Trương Thu Hoa, rồi hỏi Trương Tam, “Từ hôn hay làm lớn chuyện, tùy thúc chọn!”

      Trương Thu Hoa vừa nghe được hai chữ ‘từ hôn’ thấy bực mình, bất chấp tất cả, khóc trước tính sau, “Ca, sao ca có thể để đám người này bắt nạt muội muội của mình được chứ?” Trương Thu Hoa nghĩ, trong bụng nàng ta mang hài tử của Tô viên ngoại, nhất định phải tìm người gả để kích thích Tô viên ngoại mới được, chắc chắn Tô viên ngoại cho phép nàng ta mang theo hài tử gả cho lão chết thê. Nếu chấp nhận hủy bỏ hôn ước, kế hoạch của nàng ta bị loạn, vì vậy sao có thể đồng ý được?

      Trương Thu Hoa khóc trông như hoa lê đẫm mưa khiến Trương Tam rối cả lên. Trương Tam nhìn thế nào cũng thấy muội muội mình là người tốt bị hại, bèn đẩy nàng ta ra sau lưng che chở. “Hôm nay, nếu cho ràng các người đừng hòng bước ra khỏi cái cửa này bước!” Trương Tam hung hăng .

      “Đương gia…..” Triệu thị yếu ớt kêu, “Hay là trả sính lễ lại !” “Lăn qua bên !” Trương Tam đẩy Triệu thị ra, giận “Muội muội ta ta hiểu nhất! Thu Hoa là đứa thánh thiện, hề biết làm chuyện xấu! Nếu là có cũng là do các người tự tạo ra thôi!” “ vậy chẳng lẽ bọn ta có thể tạo ra hài tử trong bụng nàng ta sao?!” Đỗ Thu Nương lập tức chỉ vào bụng Trương Thu Hoa “Muốn gạt phụ thân ta phải nhận cả lớn cả ?! Muội muội ngươi cả chuyện thương thiên hại lý này cũng làm được, còn dám thánh thiện? !” “Ngươi bậy bạ gì đó ?!” Trương Thu Hoa núp sau lưng Trương Tam, thầm run lên, nhưng chỉ có thể giả bộ giận dữ, cau mày “Vu oan giá họa cho người khác, sợ thiên lôi đánh chết sao?!”

      “Ta bậy?” Đỗ Thu Nương ngửa mặt lên trời cười to, “Trương Thu Hoa! Ngươi quyến rũ Tô thiếu gia được, bị đuổi tới nông trang lại quyến rũ Tô lão gia, nhờ trong bụng ngươi mang hài tử của Tô lão gia, Tô nãi nãi mới đánh chết ngươi. Dù vậy, Tô lão phu nhân cũng chẳng thèm thừa nhận cái thai trong bụng ngươi là giọt máu của nhà họ Tô. Ngươi bèn lừa phụ thân ta cưới ngươi. Nếu nhờ phụ thân ta nhanh trí, để ta vào trấn hỏi thăm tin tức cả nhà ta bị ngươi lừa rồi. Ngươi còn có mặt mũi ở đó rủa ta bị thiên lôi đánh? Ông trời mà có mắt, người đầu tiên bị đánh là ngươi đó!”

      Đỗ Thu Nương ràng chi tiết đến vậy, dù là Trương Tam cũng thể tin. Trương Tam xoay đầu nhìn Trương Thu Hoa. Trương Thu Hoa run lẩy bẩy. Ánh mắt khinh bỉ của mọi người tập trung người nàng ta. Nàng ta bỗng nhắm hai mắt, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Giả ngất để trốn? Đỗ Thu Nương cười “Lâm đại phu, Trương nương ngất rồi, lẽ bị động thai? Phiền ngài mau khám cho nàng ta thử !” Lâm Nguyên Tu ứng tiếng, bước tới bắt mạch cho Trương Thu Hoa, rồi “Trương nương bị động thai, ráng tịnh tâm dưỡng cho tốt .” xong, Lâm Nguyên Tu bấm vào huyệt Nhân trung của Trương Thu Nương. Nàng ta chịu được đau “A” tiếng, tỉnh lại.

      biết xấu hổ, chưa thành thân có thai! Bại hoại thuần phong mỹ tục!” Chẳng biết từ lúc nào ít hàng xóm láng giềng của nhà họ Trương tụ tập tới đây vây xem, tiếng bàn tán nho liên tục truyền vào. “Đúng vậy! Nàng ta làm mất mặt cả thôn luôn rồi!” “Ghê gớm thiệt! Có thai rồi còn dám mình là khuê nữ trong trắng. ràng là muốn hãm hại người ta!” “…….” “Dìm lồng heo cho chết đuối cũng oan……” “Đúng, nên dìm lồng heo!” Từng câu từng chữ truyền vào lỗ tai Trương Tam.

      Trương Thu Hoa khiến vừa đau lòng vừa tức giận, bèn nhặt cây dao giết heo Đỗ Thu Nương vứt dưới đất lên, chém xuống phát, chặt ngón út của mình. “A…..” tiếng hét thảm vang lên. Mọi người đều sững sờ. “Đương gia!” Triệu thị hoảng hồn vội chạy lại đỡ Trương Tam. Mặt Trương Tam lập tức trở nên trắng bệch. Trương
      [​IMG]





      Chương 12: Thành thân

      “Thế nào? Có bị thương ?” Phạm Trường An vừa vào nhà, Phạm lão phu nhân vội vàng đứng dậy hỏi. “ sao hết ạ! Từ hôn, sính lễ cũng lấy về rồi. Mọi người đều ổn.” Phạm Trường An đáp. Phạm lão phu nhân cau mày “Trương Tam là đồ tể, đụng tới dao là thể coi thường được. Đỗ lão hán lại quá kích động. Bình thường Thu Nương là đứa hiểu lý lẽ sao hôm nay đứng ra khuyên phụ thân?

      Nghe Thu Nương cũng cầm dao thách Trương Tam phải ? Nha đầu này là… nó có thể ngang tàng hơn đồ tể sao? Vô ý để bị thương làm thế nào?” Phạm lão phu nhân định ra hôn ước này cũng bởi vì nghĩ Phạm Trường An là đứa quá thà, Đỗ Thu Nương lại là nương biết tính toán, hai người thành thân, nhất định có thể sống an ổn qua ngày, nhưng nay xem ra Đỗ Thu Nương vẫn còn hơi lỗ mãng. Phạm lão phu nhân khó tránh khỏi có chút bất mãn. Phạm Trường An thấy tổ mẫu có vẻ hài long lắm, bèn “Tổ mẫu, hay là, chúng ta từ hôn !” “ bậy gì đó!” Lão thái thái véo tay Phạm Trường An cái, “Thu nương có chỗ nào được mà con lại muốn từ hôn?!”

      “Nàng lỗ mãng, hung hãn, còn náo loạn ở khắp nơi! Là người chuyên gây phiền phức! Hơn nữa, nàng cũng lớn tuổi….” Phạm Trường An cúi đầu . “Tiểu tử này…..” Phạm lão thái thái vừa rồi còn giận việc Đỗ Thu Nương hành động lỗ mãng, nay nghe Phạm Trường An chỉ trích nàng như vậy, lại hận thể chọc thủng cái đầu gỗ của ra xem trong đó chứa cái gì. “Sao con lại nhìn người vậy? Thu Nương lỗ mãng, hung hãn là vì sao? Mẫu thân nó mất sớm, đệ muội quá , phụ thân lại phải làm việc nuôi sống cả nhà rất khó khăn, Thu Nương như thế gọi là hiểu chuyện, biết ?!

      Thà chấp nhận bị người ta chỉ trỏ cũng muốn bảo vệ đệ muội tốt. Vả lại, có lúc nào Thu Nương chủ động gây chuyện ? Đều là do người khác chọc tới nó, nó mới phải đứng ra tranh luận, tự bảo vệ mình thôi! Lúc Thu Nương tới giúp chúng ta tay, ta biết nó là nương có tấm lòng lương thiện. Lớn tuổi? Thu Nương còn hơn con tuổi đó! Từ sáng mai Thu Nương là thê tử của con rồi, nếu còn dám ghét bỏ nó, coi chừng ta lấy giày quất con đó!” “Dạ…….” Phạm Trường An giọng đáp, lát sau thể từ hôn ạ? Nếu sau này tổ mẫu thích nàng, Trường An có thể bỏ nàng đúng ?” “Dù thế nào cũng thể bỏ!” Phạm lão thái thái nổi giận, định ‘khai sáng’ cho Phạm Trường An trận, chợt nghĩ thầm: tiểu tử Trường An này hình như bẫy mình?

      vậy chẳng phải là sau này dù cho bất kỳ tình huống nào cũng thể bỏ Đỗ Thu Nương, thể đuổi Đỗ Thu Nương ra khỏi cửa? “A, tôn nhi luôn ghi nhớ lời dạy của tổ mẫu.” Phạm Trường An cười rồi chạy thẳng ra cửa. “Tiểu tử này! Nương tử chưa vào cửa biết lo cho người ta rồi!” Lão thái thái khinh bỉ câu, xong lại cười nghĩ: Trường An lớn đến từng này, hình như đây là lần đầu tiên cố tình gài bẫy tổ mẫu mình. Phạm Trường An chạy mạch về phòng mình, vội vàng lôi cái ống trúc giấu dưới gầm giường ra.

      Bên trong ống trúc là tiền đồng để dành từ tới giờ. Phạm Trường An cầm ống trúc trong tay, chợt nhớ lại lời Đỗ Thu Nương lúc nãy ‘Phạm Trường An, ta nhất định phải gả cho ngươi!’, toét miệng cười ngây ngô. Vừa rồi, hề có ý định từ hôn, chỉ vì nghe tổ mẫu Thu Nương đến nhà đồ tể Trương đòi lại sính lễ, nên hoảng hốt nghĩ: nàng và Trương Tam sắp đánh nhau, phải chạy tới giúp nàng tay! Nếu Trương Tam dám động đến dù chỉ là sợi tóc của nàng, cũng cho Trương Tam tàn phế luôn! Thấy Thu Nương sao, mới định bàn với nàng hoãn ngày thành thân lại. nghĩ, thành thân là chuyện lớn cả đời cần có thời gian chuẩn bị cho đầy đủ mới được.

      Trước giờ, người trong thôn thành thân vốn cực kỳ đơn giản, nhiều lễ nghi như ở thành trấn, hai bên quyết định xong, nương xách cái bao theo trượng phu về nhà là xong. Nhưng Thu Nương giống, Phạm Trường An muốn cho nàng lễ thành thân hoàn chỉnh. Phạm Trường An cầm ống trúc thẳng đến phòng bếp, tìm con dao lớn. Lúc Phạm lão phu nhân nghe thấy tiếng động Phạm Trường An chặt ống trúc thành hai khúc, tiền đồng văng tung tóe đầy đất. Phạm lão phu nhân kinh hãi nghĩ
      [​IMG]
      hoadaoanh, thuytxixon thích bài này.

    5. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 13

      “Sau này lúc thành thân, ta tuyệt đối đội khăn đỏ ngồi trong kiệu mình đâu! Ngày thành thân, tân nương tử nhất định là người xinh đẹp nhất, vậy nên nắm tay tướng công, ngẩng đầu ưỡn ngực đường mới đúng! Đằng trước có đội chiêng trống mở đường, phía sau có kiệu hoa theo, dù ngồi cũng đủ oách rồi! Còn phải mặc bộ giá y đỏ tươi, chói mắt, để mọi người đều thấy được vẻ đẹp của ta……”

      Đỗ Thu Nương ngồi mình giường, bỗng nhớ lại những lời lâu trước kia, lúc nàng còn là hài tử thò lò mũi xanh, ngồi bên cạnh Phạm Trường An, chuyện phiếm với . ngờ, Phạm Trường An đều nhớ ! Hơn nữa còn thực hết cho nàng! Tên ngốc này…… A, , tướng công của nàng!

      Đây hẳn là hỉ phòng Phạm Trường An tự mình bố trí, Đỗ Thu Nương vừa cẩn thận quan sát từng góc của căn phòng vừa nghĩ thầm. Mấy chữ song hỉ đỏ tươi, dưới ánh nến chập chờn, càng trở nên đẹp hơn gấp bội. Lúc này, ở ngoài sân, khách khứa ngồi đầy sáu bàn tiệc Phạm lão phu nhân chuẩn bị sẵn, tiếng chúc mừng vang lên ngớt. Đỗ Thu Nương ngồi nghĩ vẩn vơ Đỗ Nhược Mai và Đỗ Nhược Lan xốc rèm lên, bưng bát mì nước bước vào phòng. Đỗ Nhược Mai cười “Đại tỷ, tỷ phu đặc biệt dặn dò muội bưng bát mì này vào cho tỷ, sợ tỷ đói bụng!” “Chàng đâu?”

      bị phụ thân kéo uống rượu!” Đỗ Nhược Mai đưa bát mì tới tay Đỗ Thu Nương, rồi nhìn tân phòng khắp lượt, hâm mộ “Đại tỷ, trước giờ muội luôn nghĩ tỷ phu là tên ngốc, sợ tỷ phu tốt với tỷ, nhưng hôm nay quả là tỷ phu khiến mọi người phải trợn mắt há hốc miệng!

      Ngay cả thôn trưởng cũng , hơn hai mươi năm qua, trưởng thôn chưa từng thấy nương nào được trượng phu đón long trọng như vậy! Tỷ nhìn giá y của tỷ xem, còn cả cỗ kiệu và mấy bàn tiệc kia nữa, mấy người muốn nhìn tỷ bị bêu xấu đều ghen tỵ sắp chết rồi! Quan trọng là tỷ vừa mới vào cửa tỷ phu biết thương tỷ như vậy rồi, tốt hơn tướng công muội nhiều!” Giọng Đỗ Nhược Mai có chút chua chua. Lúc Đỗ Nhược Mai thành thân tuy cũng tính là rình rang nhưng so với phô trương của Phạm Trường An hôm nay, quả kém xa. Có điều, Đỗ Nhược Mai tự nhủ, đây là đại tỷ của mình, nên tuy có chút ghen tỵ nhưng vẫn thấy mừng thay cho Đỗ Thu Nương. “Ta sợ tên ngốc này lấy tất cả tiền dành dụm bấy lâu ra dùng, sắp tới lại có cơm để ăn đây….”

      Tuy vậy, nhưng mặt Đỗ Thu Nương lại nở nụ cười rất hạnh phúc. “Có người có thể vì muội mà táng gia bại sản để tăng thể diện cho muội như vậy, dù có phải ăn trấu ăn cỏ muội cũng cam lòng!” chuyện hồi, Đỗ Thu Nương tò mò lại cửa sổ nhìn lén ra bên ngoài. Phạm Trường An mặc bộ đồ dành cho tân lang, mời rượu mọi người, mặt là nụ cười chất phác, càng nhìn càng thấy tuấn tú, hễ có người mời, là cụng ly uống hết. hồi, Đỗ lão hán bỗng nắm lấy tay áo Phạm Trường An gì đó. nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật gật cái.

      Đỗ Thu Nương nhìn miệng , đoán hình như , “Phụ thân, nữ tế hiểu rồi.” Đỗ Thu Nương cứ đứng bên cửa sổ nhìn ngây người. Đột nhên, Phạm Trường An quay mặt về phía này cười cười, dường như biết nàng đứng bên cửa sổ nhìn lén . di\\ễn.đàn/lưê/quý.đpnôn Nàng vội xoay người , với Đỗ Nhược Mai, “Nhị muội, muội với Kim Bảo tiếng, để Kim Bảo chắn rượu giùm Trường An, tửu lượng Trường An tốt lắm đâu…..” “Hì hì, đại tỷ đau lòng tỷ phu à?”

      Đỗ Nhược Lan cười to chọc Đỗ Thu Nương câu rồi kéo Đỗ Nhược Mai ra ngoài. Chừng canh giờ sau, Đỗ Kim Bảo đỡ Phạm Trường An người đầy mùi rượu vào phòng, đặt xuống giường xong chớp mắt cười với Đỗ Thu Nương. Đỗ Ngân Bảo luyến tiếc Đỗ Thu Nương, ôm chân nàng khóc hồi, rốt cuộc bị Đỗ Kim Bảo đá hai cái, rồi ôm mất. Có vài người khách ồn ào muốn nháo động phòng, cuối cùng vẫn là nhờ Đỗ lão hán lên tiếng, kéo mấy người kia , nhà họ Phạm mới yên tĩnh được.

      còn ai trong phòng, Đỗ Thu Nương lại bắt đầu thấy bối rối, nhìn Phạm Trường An say rượu ngủ ngon lành bên cạnh, vươn tay muốn nhéo lỗ tai , cuối cùng vẫn nỡ, cười mắng “Ngốc, bảo đừng uống nhiều mà vẫn nghe!” Sau đó, nàng thay giá y bằng bộ đồ thường rồi ra sân. Đỗ Thu Nương thấy Phạm lão phu nhân dọn dẹp tàn cuộc, vội vàng tiến lên, ngượng ngùng kêu tiếng ‘Tổ mẫu’, lại “Tổ mẫu cứ để con dọn cho ạ!”

      Nàng gả vào đây, làm gì có chyện bắt tổ mẫu làm mấy việc này chứ. Phạm lão phu nhân nghe vậy, hài lòng, thầm nghĩ: xem ra bà có nhìn lầm nha đầu này! tự cho mình là người ngoài, biết giành làm việc nhà, là nha đầu tốt!

      Tuy nghĩ vậy, nhưng Phạm lão phu nhân vẫn , “Có việc gì có thể quan trọng hơn nam nhân của mình chứ? Ở đâu có chuyện mới vừa thành thân bỏ lại tướng công quan tâm? Mau vào phòng chăm sóc tướng
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :