1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử - Ngư Mông

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 52



      Phạm Trường An lập tức khai ra tất cả mọi chuyện.

      Từ khi đến kinh thành, nghĩ tới việc xây dựng cơ nghiệp, có ngày theo thái tử tới trang viên này, thấy như chốn bồng lai tiên cảnh, bèn nghĩ dẫn Đỗ Thu Nương tới chuyến cho biết. Nào ngờ trước đây mấy ngày dẫn Trương Bác Hưng tới đây trước phát chủ nhân của nơi này thiếu nợ khoản cực lớn, muốn bán vãi chỗ này trả nợ. Tới sớm bằng tới đúng lúc, hai người vừa nghe tin này, lập tức muốn mua lại.

      Trương Bác Hưng còn than thở Phạm Trường An kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, thương lão bà lại được hồi báo, đúng là vận may từ trời rơi xuống.

      Trương Bác Hưng nào biết, lúc ấy trong đầu Phạm Trường An chỉ nghĩ nếu mua chỗ này có thể cùng Đỗ Thu Nương ngâm mình trong suối nước nóng qua hết mùa đông, nhân tiện thực nghĩa vụ ‘tạo người’.

      Phạm Trường An hào hứng bừng bừng thầm chuẩn bị hi vọng có thể khiến Đỗ Thu Nương vui lên. Nay xem ra, vẫn có chút tác dụng.

      Cái ao lớn nhất chỗ này bị Phạm Trường An chiếm dụng. hao hết ít sức lực, bôn ba tới lui mới trang trí thành bộ dáng Đỗ Thu Nương thích. Vì nàng tới mức đó, dễ dàng sao?

      Đỗ Thu Nương nghe Phạm Trường An xong, trừng mắt to hỏi lại, “Chàng , chủ nhân chỗ này là chúng ta?”

      “Đúng!” Phạm Trường An tự hào xác nhận, vô thức ưỡn ngực thẳng sống lưng theo bản năng. Đột nhiên nhớ tới kiện tiền riêng lần trước, nỗi sợ hãi vẫn khắc sâu tới tận giờ, vội xin xỏ, “Thu Nương, tiền ta mua chỗ này là tiền mượn thái tử, vì vậy thái tử cứ cười nhạo ta mãi…. Nếu nàng có tiền dư cho ta mượn trả cho thái tử !”

      Đỗ Thu Nương kinh ngạc hỏi, “Chàng mượn tiền của thái tử?”

      Phạm Trường An gãi đầu , “Biểu ca còn nghèo hơn ta nhiều, muốn cho mượn cũng có mà đưa, vừa lúc thái tử nghe được, bèn tiện tay đưa ta mấy tờ ngân phiếu….”

      Đỗ Thu Nương vô thức nuốt nước miếng, run rẩy nghĩ, đời này ai dám mượn tiền của thái tử chứ?! Chắc chỉ có mình tên ngốc nhà nàng là dám thôi….

      Phạm Trường An vội chạy chậm tới bên cạnh Đỗ Thu Nương, cọ cọ nàng, , “Ở đây hàng năm đều có rất nhiều quan lại quyền quý tới tắm suối nước nóng nghỉ dưỡng, đến lúc đó chúng ta cứ chặt chém thoải mái! Đây là vùng ngoại ô, phải trong thành, thể cho bọn họ sống thoải mái được! Nhất là thái tử! Bình thường luôn tìm cách bắt nạt ta, mỗi lần thái tử tới chúng ta lấy mười mấy hai mươi lượng, tuyệt đối mắc!”

      Bộ dáng gian trá kia…. Đỗ Thu Nương bật cười, thầm tính nhẩm xem biết số tiền nàng để dành có đủ mua nơi này .

      Nơi này vốn có tên là ‘Mai Viên’ bởi vì ở đây có vườn mai rất rộng, mỗi khi tới mùa hoa nở rộ vô cùng xinh đẹp. Phạm Trường An mua lại, cũng nghĩ đổi tên.

      Nơi này vốn là nhà ở của người chủ cũ luôn, quyền thế, mỗi khi tiếp đón các quan viên, chỉ vị quan nho thôi cũng có thể ăn chùa chơi chùa còn bày đặt tỏ vẻ ‘ta nể ngươi lắm mới tới đó’ Cứ vậy mãi, dĩ nhiên là chi nhiều mà có thu, phải bán để trả nợ.

      Từ khi Phạm Trường An mua lại, cố ý sai người đúc hai cái đồng tiền lớn treo trước cửa, trái phải, đó lần lượt viết ‘trả trước vào sau’ viết ‘giả trẻ như nhau’. dinn;ễn.đàn;n/lê,quơ,ý,đ>n Lần đầu tiên Đỗ Thu Nương thấy trợn mắt nghĩ: nơi tao nhã như chốn thần tiên thế này, người ta học đòi văn vẻ còn kịp, tên ngốc nhà nàng lại lộ vẻ thấy tiền sáng mắt mới chịu. Chỉ có mình Phạm Trọng Lương là khi tới đứng trước cổng vuốt râu gật đầu thể rất hài lòng: rất tốt! Rất tốt, đưa tiền trước rồi ngắm cảnh sau, xem còn ai dám ăn chơi ?

      Đúng là phụ tử có khác!

      Lý thị và Diêu thị cũng tới Mai Viên hai lần. Lúc về Lý thị lén oán trách với Diêu thị Phạm Trọng Lương quá thiên vị, nơi tốt như vậy bàn bạc tiếng nào mua cho Phạm Trường An. Ai biết trách móc nhiều lần bị Phạm Trọng Lương bắt quả tang.

      Phạm Trọng Lương vừa bực mình vừa buồn cười, nhân lúc sắp ngủ , “Từ khi Trường An và Thu Nương về, nàng cứ luôn nghĩ nó là trưởng tử, đoạt vị trí của Tử Ngọc, rồi sợ ta thiên vị Trường An, nàng có từng tự vấn lương tâm chưa? Xem từ khi hai đứa nó về, nàng cho hai đứa nó bao nhiều tiền sinh hoạt mỗi tháng? Quan tâm bao nhiêu tới cuộc sống của hai đứa?”

      Lý thị há miệng mấy lần, lại có lời nào để cãi, xấu hổ vì lòng dạ hẹp hòi bị nhìn thấu hết.

      Phạm Trọng Lương lại tiếp, “Tiền bạc trong nhà trước giờ đều do nàng xử lý ta chưa bao giờ hỏi tới. Nghe hai đứa nó mượn tiền thái tử để mua chỗ đó, rồi gom hết tiền dành dụm trả lại nhưng vẫn còn thiếu khoảng lớn, Thu Nương phải lén bán trang sức mới trả hết được. Có những việc ta , có nghĩa là ta biết. Nếu nàng thể xử lý chuyện trong nhà cho gọn gàng được, coi như
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 53



      Tề Phong giật mình, vội vàng lui về sau, vô tình sau lưng tảng đá lớn. vấp phải cục đá ngã ngửa ra sau, kêu thảm tiếng.

      Trương Bác Hưng nhìn thấy bên là mỹ nhân và Phạm Trường An sắp hôn nhau, bên là Đỗ Thu Nương giơ tay muốn đánh hoàng tử, vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Trương Bác Hưng thấy Tề Phong ngã xuống đất, hoảng hốt nghĩ: thánh thần ơi, tình huống nào đây, vừa mới nẻ hạt dưa với nhau vui vẻ, sao giờ trở mặt thành thù rồi?

      Trương Bác Hưng nào còn tâm tình nhìn trộm Phạm Trường An nữa, vội chạy lại ngăn Đỗ Thu Nương. Nào biết như vậy mới đúng ý Đỗ Thu Nương. Nàng thấy Trương Bác Hưng chạy tới, cánh tay phải giơ lên đột nhiên buông xuống, tiện thể nhặt nhánh cây khô lên, quất liên hồi lên cẳng chân , vừa đánh vừa hét to, “Có chuột! Có con chuột!”

      Trương Bác Hưng chưa kịp phản ứng cẳng chân bị trúng cây, đau muốn đứt ruột. Nào ngờ, Tề Phong nhìn cao to đùng đùng có vẻ sợ trời sợ đất kia lại vì lúc từng bị chuột dọa chết khiếp lần, từ đó nghe thấy chữ ‘chuột’ là sợ đến mức biến sắc, nên lập tức nhảy cẩng lên, ôm chặt cổ Trương Bác Hưng.

      Lúc này, Trương Bác Hưng cổ treo người, dưới chân bị đánh liên tục, khổ thể tả. Nhưng Đỗ Thu Nương cứ càng đánh càng hăng.

      Phạm Trường An và nương áo tím kia nghe tiếng động cũng chạy lại. Trương Bác Hưng muốn chạy tới chỗ Phạm Trường An né bị Đỗ Thu Nương hung hăng kéo lại. mất đà lảo đảo người, Tề Phong treo cổ , tất nhiên cũng khống chế được cơ thể, bay véo về phía nương áo tím kia. Hai người té lăn ra đất thành cục.

      Lúc này, nương áo tím y phục xốc xếch, tóc tai tán loạn, chẳng còn vẻ tuyệt sắc gì nữa, Tề Phong miệng gặm bùn, sắc mặt tái nhợt lộ vẻ hoảng sợ, hạt dưa rơi vãi văng đầy mặt, có thể là trông vô cùng nhếch nhác!

      Nhưng thảm nhất phải là Trương Bác Hưng, cứ ôm bắp chân xoa nắn miết vì đau. định oán trách vài câu, nhưng khi thấy vẻ mặt trầm của Đỗ Thu Nương và khuôn mặt lộ vui giận của Phạm Trường An bỗng thấy lạnh cả sống lưng: thần thánh ơi, phu thê nhà này đúng là tổ tông sống của ! Trương Bác Hưng, thầm nắm quyền: sáng mai tâu với hoàng thượng, cần nghỉ ngơi nữa, muốn trở về Kiến Châu làm việc ngay lập tức, để cách đôi phu thê bạo lực này xa!

      “Chuyện này…. Là sao?” Phạm Trường An hỏi Đỗ Thu Nương.

      “Vừa rồi có con chuột rất to chạy ngang qua, ta sợ quá nên lấy cây đập nó!” Đỗ Thu Nương cau mày , còn phối hợp run rẩy cái, ra vẻ như sợ lắm, rồi chạy mất dép, khiến đám người bị hại nằm đất đều tỏ vẻ khó tin.

      Phạm Trường An vốn khó hiểu, nay thấy thái tử đứng cách đó xa và vẻ giận mà dám của Trương Bác Hưng, lập tức hiểu ra năm phần, chỉ biết Đỗ Thu Nương nhìn bao lâu, thấy được những gì, có hiểu lầm . bèn giậm chân, vội vàng đuổi theo Đỗ Thu Nương.

      “Tử Chính sao vậy? Mỹ nữ như Lục Liễu thèm lại vội vã đuổi theo nữ đầu bếp hung hãn giống mụ điên thế kia?” Tề Phong sửng sốt hồi, mới ngẫm lại có gì đó là lạ. Trương Bác Hưng vừa nghe Tề Phong ba chữ ‘nữ đầu bếp’ bỗng thấy cả da đầu tê dại, hỏi kỹ Tề Phong gì với Đỗ Thu Nương. Trương Bác Hưng nghe xong từ đầu đến đuôi, chỉ còn biết khóc thầm. nhìn thái tử, nhìn nhị hoàng tử, lại nhìn Lục Liễu, mắng thầm: khốn kiếp! đám đều là tổ tông của , cách nào hầu hạ nổi! Quả đúng như lời người ta vẫn , sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ loại đồng bọn ngu như heo thôi! Trương Bác Hưng bỗng thấy bi phẫn tới mức thiết tha gì nữa.

      Tề Phong thấy Trương Bác Hưng lê đôi chân đau đớn kiên cường bước về phía trước, đột nhiên cảm thấy có chút thê lương. Tề Nhạc cười cười tiến lên vỗ vỗ vai , “Hoàng đệ à, đệ gây họa lớn rồi!”

      xong, Tề Nhạc nhìn về hướng Phạm Trường An chạy , thầm nghĩ: Đỗ Thu Nương này, có vẻ thú vị hơn nghĩ nhiều.

      Lại bên Phạm Trường An, đuổi theo Đỗ Thu Nương vào phòng, thấy nàng lặng lẽ ngồi đưa lưng về phía .

      Phạm Trường An đánh bạo gõ cửa mấy cái, Đỗ Thu Nương vẫn bất động làm lơ. thấy người nàng dính ít cỏ khô, bèn lấy cớ nhặt cỏ khô giúp nàng mà đụng đụng, nào ngờ bị nàng hung hăng hất ra.

      giọt nước mắt nóng bỏng rơi ngay mu bàn tay Phạm Trường An.

      Phạm Trường An kinh hãi, vội vòng tới trước mặt Đỗ Thu Nương nhìn nàng. Khi thấy hốc mắt đỏ bừng và gương mặt ướt đẫm nước mắt của nàng sợ hết hồn, thầm nghĩ: phải tức giận, bi phẫn biết bao nhiêu mới có thể khóc thế này? vội cầm ống tay áo của lau nước mắt cho nàng nhưng vẫn bị nàng hất ra. sốt ruột tới độ dậm chân, muốn giải thích nhưng vì khẩn trương lại bắt đầu lắp, giải thích ràng.

      Phạm Trường An bỗng nhìn thấy hai cái bàn giặt mới đặt
      [​IMG]
      thuythoadaoanh thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 54



      Đỗ Thu Nương ở Mai Viên vượt qua hết khoảng thời gian lạnh nhất trong năm. Đầu tháng hai, nàng nhận được tin vui bất ngờ. Ngày đó nàng làm ổ trong Mai Viên, Phạm thừa tướng để người đặc biệt qua đón phu thê hai người về. Khi nàng thấy người tới đón là Đỗ Kim Bảo, sững sờ hồi mới vui mừng tiến lên kích động ra lời.

      Gần năm gặp, Đỗ Kim Bảo cao lớn hơn nhiều, bắt đầu có điểm khí khái của nam tử hán, cách ăn bận và năng đều khác trước, trông rất nhã nhặn khiến người ta có thiện cảm ngay.

      Đỗ Kim Bảo gặp Đỗ Thu Nương, tất nhiên cũng hết sức kích động, nhưng vẫn quy củ tiếng cám ơn với gia đinh Phạm phủ, còn cho ít tiền thưởng. Gia đinh kia được tiền thưởng, rất vui vẻ, thầm nghĩ: nghe đồn nhà Đại thiếu nãi nãi làm nông, gia cảnh tốt, quả nhiên lời đồn vẫn chỉ là lời đồn.

      Đỗ Thu Nương thấy Đỗ Kim Bảo làm việc có trước có sau như vậy ngạc nhiên nhìn Đỗ Kim Bảo cười cười. Đỗ Kim Bảo sờ sờ lỗ mũi, ngại ngùng , “Tỷ, đừng cười, đệ đúng là Kim Bảo, sai đâu!”

      Đỗ Kim Bảo vừa mở miệng, Đỗ Thu Nương bật cười ra tiếng, rồi nhìn Lý Nhiên bên cạnh Đỗ Kim Bảo. Lý Nhiên mỉm cười , “Thu Nương, đúng, Đại thiếu nãi nãi, có khỏe ?”

      Đỗ Thu Nương khinh bỉ Lý Nhiên câu, sau đó vội kêu người chuẩn bị đồ ăn, rồi phái người tới Quốc Tử Giám đón Phạm Trường An về.

      Bốn người từ biệt năm, nay gặp lại, quả là có chuyện hết. Đỗ Kim Bảo vừa ăn vừa kể lại tỉ mỉ những chuyện xảy ra trong năm qua cho Đỗ Thu Nương nghe.

      Từ khi đến kinh thành, Đỗ Thu Nương viết mấy phong thư gởi về nhà. Người nhà họ Đỗ biết Phạm Trường An là nhi tử của thừa tướng, Đỗ Thu Nương như từ gà đen biến thành phượng hoàng cũng rất vui mừng. Vốn Đỗ Kim Bảo muốn khoe khoang với mọi người phen, nhưng Đỗ lão hán ngăn lại, mối này xem như nhà lão trèo cao, thể tạo thêm phiền toái cho phu thê hai người. Cho nên việc này trong thôn An Bình vẫn ai biết.

      Có điều biết có phải do Đỗ Thu Nương gả tốt cũng khiến phong thủy trong nhà thay đổi hay mà từ khi nàng , những thứ nàng trồng để lại thu hoạch cực tốt. Đỗ lão hán vừa thu tiền cho thuê đất vừa bán lương thực đủ kiếm bạc đầy bồn. diễưn.đàn/lê,q,ưuý.đ,ưôn Thêm nữa, vụ hợp tác với cữu cữu Lý Nhiên là Tăng lão gia cũng thu lời gấp đôi số bạc đầu tư lúc đầu. Mỗi lần Tăng lão gia lên kinh, Đỗ lão hán đều nhờ mang theo tiền lời gởi cho Đỗ Thu Nương, nhưng nàng chỉ nhận phần , số còn lại đưa Đỗ lão hán hết. Đỗ lão hán suy nghĩ hồi lâu, quyết định dùng toàn bộ số bạc này mua thêm đất, cho thuê tiếp. Cứ thế lãi mẹ đẻ lãi con, bạc sinh bạc, cuộc sống càng ngày càng khấm khá hơn.

      Đỗ Kim Bảo vốn ngại nhà nghèo, có tự tin, nay đột nhiên cảm thấy giá trị con người mình được nâng cao, cộng thêm đại tỷ gả vào nhà phú quý, càng thấy tự hào, quyết tâm thể để người khác coi thường ảnh hưởng đển đại tỷ được, vì vậy bắt đầu tới học đường đọc sách theo Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo.

      Người xưa đều trong sách có hoa, biến đổi của Đỗ Kim Bảo có thể là nhờ được học. Nhưng điều khiến người dân thôn An Bình bất ngờ nhất vẫn là Đỗ Đồng Bảo.

      “Tỷ, phu tử Đồng Bảo nhà chúng ta là thần đồng đó!” Đỗ Kim Bảo vừa nhớ tới lời tiên sinh khen Đỗ Đồng Bảo là lại thấy hưng phấn, “Thông minh, nhanh trí, nhanh nhớ, mở miệng thành thơ, đặt bút xuống đầu bút tự sinh hoa!”

      Đỗ Đồng Bảo chính là tú tài tuổi nhất từ trước tới nay của cả trấn Trường Bình này!

      Những người vẫn luôn cười nhạo Đỗ lão hán phí công nuôi nhi tử thay kẻ khác đều hận đến mức liên tục đấm ngực, sao chuyện tốt như vậy lại tới lượt nhà bọn họ chứ….

      Đỗ Thu Nương nghe xong, cười ngậm được miệng, ba Bảo nhà mình đều có tương lai sáng lạng. Đỗ Kim Bảo cười báo, tháng mười năm ngoái Đỗ Nhược Mai sinh nhi tử, trước khi kinh thành, hình như lại có bầu, trượng phu của Đỗ Nhược Mai cười đến độ muốn lệch hàm.

      “Nhược Mai có phúc!” Đỗ Thu Nương vui vẻ , xong lại thở dài tiếng nhìn Phạm Trường An. Phạm Trường An hiểu ý vỗ vỗ mu bàn tay nàng ai ủi. Cả mùa đông Đỗ Thu Nương cứ ngủ miết, Lý thị cho rằng nàng có, mời đại phu tới khám thử, rốt cuộc chỉ là mừng hụt.

      Phạm Trường An vội chuyển đề tài, hỏi, “Phụ thân có khỏe ?”

      “Phụ thân và mẫu thân đều khỏe, dặn đệ hai người cứ yên tâm.” Đỗ Kim Bảo xong, nhìn Lý Nhiên, thấy Lý Nhiên có vẻ đứng ngồi yên, bộ dáng gấp gáp muốn lại thôi, càng cố ý chọc, huyên thuyên ngừng, kể mấy chuyện thú vị xảy ra trong năm qua cho Đỗ Thu Nương nghe, chọc nàng cười ngừng chẳng chịu đề cập tới chuyện của Lý Nhiên.

      Đỗ Thu Nương vừa nghe Đỗ Kim Bảo , vừa quan sát Lý Nhiên, thấy có vẻ sốt ruột, thầm nghĩ: biết thằng nhóc Kim Bảo này nắm được cái thó gì của Lý Nhiên đây, bèn cười hỏi Lý Nhiên, “Lý thiếu gia định tới kinh thành dự thi?”

      “Phải…. mà cũng phải….” Lý Nhiên khẩn trương lắp, chưa hết câu, quỳ xuống kêu, “Đại tỷ….”

      Đỗ Thu Nương hết hồn, thầm nghĩ: Lý Nhiên và nàng thân thích tự dưng gọi nàng tiếng ‘đại tỷ’ là quá mức, giờ còn quỳ xuống, có ý gì đây? Nàng vội né sang bên, dám nhận cái lễ lớn này. Lý Nhiên lại lắp bắp hướng Phạm Trường An kêu, “Đại…. Đại tỷ phu….”

      Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An nhìn nhau khó hiểu. Phạm Trường An vội tiến lên đỡ Lý Nhiên đứng dậy. Đỗ Kim Bảo lại ngăn Phạm Trường An, cười , “Đại tỷ, đại tỷ phu đừng cản , đây là nhiệm vụ tam tỷ giao cho Lý công tử, hai người để Lý công tử làm cho xong !”

      Lý Nhiên đứng dậy, ngượng ngùng mọi việc. ra, sau khi phu thê hai người lâu, nhờ mối quan hệ với hai người, Lý Nhiên dần qua lại nhà Đỗ lão hán nhiều lên, vô tình thành oan gia với Đỗ Nhược Lan, mỗi lần thấy nhau hai người cắn xé nhau vài ba câu là như ăn cơm ngon. Cứ vậy lại lâu ngày sinh tình.

      Năm ngoái Lý Nhiên đậu Cử nhân, bà mối liên tục đến nhà làm mai, nhưng Lý Nhiên thẳng phải Đỗ Nhược Lan cưới, người lớn hai nhà đều gật đầu đồng ý, chỉ có Đỗ Nhược Lan là kiên trì , nàng là do Đỗ Thu Nương nuôi lớn, trưởng tỷ như mẫu, chuyện của hai người phải chờ Đỗ Thu Nương gật đầu, nàng mới đồng ý được.

      Vì vậy Lý Nhiên nhân dịp lúc này vào kinh thi, vội vàng tới gặp Đỗ Thu Nương thưa chuyện.

      “Đại tỷ….” Lý Nhiên lại kêu tiếng. Đỗ Thu Nương nhìn Lý Nhiên, bỗng sinh ra cảm xúc nhà có nữ nhi đến tuổi phải gả . Nàng biết tính tình Lý Nhiên, càng nhìn càng thấy vừa mắt, bèn cười cười gật đầu, cúi người đỡ Lý Nhiên đứng lên.

      Lý Nhiên nháy mắt với Phạm Trường An, thọt cùi chỏ vào hông , “Hai ta thành huynh đệ cột chèo rồi!”

      Phạm Trường An nhìn bộ dáng hớn hở của Lý Nhiên, suy nghĩ hồi lâu biết có nên cho biết: tính tình Đỗ Nhược Lan chẳng khác gì Đỗ Thu Nương, đặc biệt là bản lĩnh quản trượng phu. Trong nhà có hai cái bàn giặt, hẳn là nên phân cho cái, chuẩn bị sẵn đề phòng tình huống đột xuất. Về sau nhiều thêm người huynh đệ chung cảnh ngộ, việc quỳ bàn giặt cũng đơn nữa. Phạm Trường An nghĩ vậy, vui vẻ choàng vai Lý Nhiên, rót cho thêm ly rượu.

      Bữa cơm này có thể là khách và chủ đều vui. Đỗ Thu Nương uống nhiều mấy ly, mặt đỏ bừng, về phòng nghỉ trước, để Phạm Trường An Đỗ Kim Bảo và Lý Nhiên uống bữa cho .

      Đỗ Thu Nương nào biết, nàng vừa bước chân ra khỏi phòng, ba người lập tức ngừng uống, kéo nhau vào thư phòng, đóng cửa lại. Mặt Phạm Trường An từ từ trầm xuống, với Đỗ Kim Bảo, “Kim Bảo, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì rồi ?”

      Phạm Trường An nhận ra Đỗ Kim Bảo tuy luôn chọc cho Đỗ Thu Nương vui vẻ, nhưng vẫn đứng ngồi yên, thỉnh thoảng lại nhìn lén vẻ muốn lại thôi.

      “Tỷ phu, chúng ta hơn năm gặp, tối nay đệ cũng mong mọi người được vui vẻ, có gì ngày mai sau, nhưng….” Đỗ Kim Bảo ngập ngừng .

      sao, đệ cứ !” Phạm Trường An khoát tay .

      Đỗ Kim Bảo nhìn ra ngoài, xác định có ai khác mới , “Tỷ phu, chuyện này tỷ phu nhất quyết đừng cho đại tỷ biết! Phụ…. Phụ thân bị người ta đánh gãy chân.”

      Phạm Trường An kinh hãi, bật dậy hỏi “Sao lại bị người ta đánh gãy chân?” Từ khi tới kinh thành, Phạm Trường An vẫn luôn giữ thư từ qua lại với nhà họ Đỗ để Đỗ Thu Nương an tâm. mới nhận được tin báo bình an, nay nghe Đỗ Kim Bảo vậy mới giật mình hỏi lại.

      Đỗ Kim Bảo thở dài , “Phụ thân bị người ta đánh gãy xương đùi, vẫn nghiêm cấm cho mọi người báo với đại tỷ, sợ đại tỷ yên lòng, suy nghĩ lung tung. Đại phu vết gãy quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy tháng có thể khỏi hẳn. Nhưng phụ thân nuốt trôi cục tức kia…. Tỷ phu, phu thân bị đánh oan ức, nếu do hết cách, đệ cũng tới đây phiền tỷ phu đâu!” Cứ mỗi lần nhớ lại vụ đó, Đỗ Kim Bảo lại thấy căm giận khó bình.

      Ba tháng trước, đột nhiên có nhóm gia đinh xông vào thôn An Bình, mua đất với giá cao, lúc trả tiền lại đưa bằng nửa giá trị vốn có của mảnh đất. Vải lại người dân thôn Ann Bình đều đời đời dựa vào trồng trọt sống qua ngày, đất đai là do tổ tiên truyền lại, ai chịu bán chứ!

      Nhà họ Đỗ có nhiều đất nhất, bọn người kia bèn dây dưa quấy rầy Đỗ lão hán, lúc đầu còn ôn tồn ra lệnh sau thấy Đỗ lão hán cự tuyệt bèn mỗi ngày tác quái trong ruộng. Phá hư hoa màu là chuyện , bọn chúng còn quá đáng đến mức uy hiếp những người Đỗ lão hán mướn đến làm việc, khiến họ sợ hãi xin nghỉ làm nữa.

      Đỗ lão hán vẫn cố cắn răng nhẫn nhịn. Bọn kia thấy mềm được cứng xong, bèn ban ngày ban mặt lấy bao bố chụp Đỗ lão hán lại, đánh gãy chân lão rồi ném bên cạnh vách núi cao. di=ễn.đ\ơ\àn.lê,q\uý/đô\n. Đỗ lão hán tỉnh lại, chỉ cần vô ý giãy giụa hai cái thôi có khả năng rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Cũng may mạng Đỗ lão hán còn lớn, nhờ Tôn lão đạo, người từng coi số mạng cho Phạm Trường An, đúng lúc ngang qua, cứu lão về.

      Đỗ Kim Bảo sợ đám người kia trở lại, thừa dịp Đỗ lão hán hôn mê, dẫn cả nhà tới nhà Lý Nhiên trốn tạm, lúc về, phát nhà cửa bị đập phá tơi bời, bên cạnh là Tô viên ngoại, kẻ cầm đầu mọi việc, ngồi cười hả hê ném xấp ngân phiếu qua về sau tất cả tài sản của nhà họ Đỗ đều thuộc về .

      Phạm Trường An cau chặt mày, nghĩ: tên Tô viên ngoại này phải là kẻ điên loan đảo phương với Trương Thu Hoa trong căn nhà lá ngày đó sao? nắm quyền nện lên bàn cái mạnh, cười lạnh , “Chỉ tên viên ngoại nho cũng dám to gan làm trái vương pháp?”

      “Lão làm gì có cái gan đó, cáo mượn oai hùm thôi!” Lý Nhiên giải thích, “ muốn mượn hoa hiến Phật!”

      “Mượn hoa hiến Phật?” Phạm Trường An hỏi lại.

      Lý Nhiên gật đầu , “Nếu chỉ là tên Tô viên ngoại này tác quái, ta viết phong thư cho huynh là đủ giải quyết lão rồi, cần gì phải tới tận đây. Lão cướp đất là để tặng cho người khác….”

      “Ai thèm quan tâm lão muốn tặng cho kẻ nào chứ!” Phạm Trường An oán hận , “Đồ chó có mắt tròng!”

      Lý Nhiên chần chờ trong chốc lát, mới , “Hôm nghe tin Đỗ bá phụ bị đánh, ta lên trấn Trường Bình chuyến tìm Huyện thái gia kêu oan. Nhưng chưa vào được Huyện nha bị cữu cữu ta kéo lại. Cữu cữu , Tô viên ngoại bắt quàng với nhũ mẫu, mà cả Huyện thái gia cũng phải kính nể vài phần, lão tới thôn An Bình đoạt đất là vì mụ nhũ mẫu kia muốn mua nhiều đất xây dựng trang viên, còn bóng gió rằng thôn An Bình có phong thủy tốt, kẻ giàu nhất trong thôn là Phạm Trường An. Ta e rằng mụ nhũ mẫu kia có núi dựa rất lớn, là kẻ mà cả ta và huynh đều đối phó nổi….”

      Phạm Trường An suy nghĩ hồi, cuối cùng lẩm bẩm, “Chẳng lẽ là….” Đột nhiên nghĩ tới người.
      thuythoadaoanh thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 55



      “Là nhũ mẫu trong phủ Tả thừa tướng?” Phạm Trường An hỏi, thấy Lý Nhiên kinh ngạc trong chốc lát rồi gật đầu, hừ lạnh tiếng.

      Lúc còn ở thôn An Bình, Phạm Trường An từng nghe Tôn lão đạo nhắc tới người này. Thôn An Bình tốt xấu gì cũng được coi là nơi đất linh sinh người tài, chỉ phụ nhân làm nhũ mẫu cho người ta cũng có thể mở mày mở mặt. Thí dụ như ai kia, làm nhũ mẫu cho tiểu thư phủ Tả thừa tướng, tiểu thư trở thành phi tử của hoàng thượng, địa vị nhũ mẫu theo đó mà tăng lên.

      Có hôm Phạm Trường An và thái tử dạo đường, thấy phụ nhân mặc đồ cũng bình thường, nhưng bộ dáng vênh váo tự đắc, xung quanh còn có mấy tên chó săn của phủ Tả thừa tướng, vung bạc mua đồ cực kỳ hào phóng. Thái tử thấy vậy thuận miệng hỏi lai lịch của phụ nhân này, tùy tùng bèn trả lời nhũ mẫu kia còn kiêu ngạo làm giá hơn cả chủ tử trong phủ Tả thừa tướng, chủ yếu là vì ba ta là bà vú của Thục phi nương nương, hơn nữa cả đại thiếu gia Tần Viễn cũng do bà ta chăm sóc từ tới lớn. Lúc ấy Phạm Trường An mới ngộ ra, có lẽ phụ này chính là ‘ai kia’ trong miệng Tôn lão đạo, Thục phi thành phượng hoàng, địa vị của bà ta cũng tăng theo…. Hay đúng hơn là thành con chó cao cấp hơn.

      ngờ phụ nhân kia rời thôn An Bình nhiều năm như vậy, giờ lại về gieo họa cho cả thôn.

      “Huynh có nhớ lão Hoàng, con chó vàng già trong học đường ở trấn Trường Bình của chúng ta ?” Phạm Trường An cười hỏi Lý Nhiên, tiếp, “Phàm là người có liên quan tới phủ Tả thừa tướng, đức hạnh đều giống như lão Hoàng kia!”

      Lý Nhiên kinh ngạc hồi lâu, mới nhớ tới đặc điểm nổi bật nhất của con chó vàng kia là thích giành địa bàn với những con chó khác, thích chỗ nào là phải tè bãi làm kí hiệu mới chịu, con khác dám tới chỗ nó tè nó bạ đâu cắn đó….

      là súc sinh biết đạo lý gì mà !” Lý Nhiên đồng ý.

      “Đúng! Đúng là súc sinh!” Phạm Trường An vỗ tay, cười hì hì , “Lý Nhiên, huynh được lắm, dám trọng thần của triều đình là súc sinh, gan to ha!”

      Lý Nhiên bỗng thấy lạnh run cả người, sau đó phát Phạm Trường An đùa , liếc Phạm Trường An cái.

      Đỗ Kim Bảo hiểu hai người vì, vội hỏi, “Giờ chúng ta phải làm sao? Nhà bị chiếm, người bị đánh, chẳng lẽ ngậm bò hòn làm ngọt!?”

      “Ngậm bò hòn làm ngọt? thể nào!” Phạm Trường An cười khoát tay, lập tức kêu người mời Trương Bác Hưng tới, sau đó tập trung suy nghĩ.

      Gần năm qua, Hữu thừa tướng vẫn luôn cáo ốm, Tả thừa tướng nhân đó thâu tóm quyền lực, vốn tưởng có cơ hội thể trước mặt thánh thượng, đáng tiếc, đầu tiên là nạn lụt ở phía nam, sau đó là hạn hán ở phía bắc, cuối năm lại có bão tuyết, triều đình ngày được nghỉ ngơi. Tả thừa tướng loay hoay mệt gần chết, thường làm nhiều lỗi nhiều, mắc lỗi thánh thượng lại hài lòng. dơ,iễn.đàk;n.lê,qum;ý,đ;môn Còn Hữu thừa tướng vô cùng nhàn nhã, ngày ngày ngắm hoa, chơi chim. Tả thừa tướng giận cũng chỉ biết ngậm máu nuốt ngược vào bụng. vất vả vượt qua năm khó khăn, xem như khổ tận cam lai, Hữu thừa tướng lại xuất . cuộc canh tranh mới lại bắt đầu.


      Phạm Trọng Lương từng với Phạm Trường An, Tả thừa tướng giống như con cáo già, dễ dàng để lộ cái đuôi, dù là Phạm Trọng Lương, muốn bắt lấy nhược điểm của lão cũng phải dễ….

      Giờ xem như mèo mù vớ phải chuột chết, cơ hội tới rồi….

      Phạm Trường An híp mắt nghĩ: dung túng cho hạ nhân hành hung đoạt đất, còn là nhũ mẫu của Thục phi và Tần Viễn! Rất tốt! phải cho bọn họ biết, nhạc phụ của Phạm Trường An phải là ai muốn bắt nạt bắt nạt, lỡ bắt nạt rồi cho ngươi phải trả giá gấp trăm ngàn lần. Chẳng mấy chốc Trương Bác Hưng tới. Hai người lập tức châu đầu bàn bạc với nhau.

      Lý Nhiên và Đỗ Kim Bảo ngồi bên cạnh, nghe mà run rẩy cả người, cảm thấy Phạm Trường An và Trương Bác Hưng như hai con sói hưng phấn vẫy đuôi. Hai người nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương kết luận: Phạm Trường An và Trương Bác Hưng phải là người hiền lành gì, phải cách xa….

      Hai ngày sau, sau khi chịu đủ ‘chà đạp’ của Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương, Trương Bác Hưng cũng trở lại Kiến Châu, nơi vô hạn nhớ nhung, tất nhiên, đường về ghé qua nhà Đỗ lão hán trước.

      Lúc này Đỗ lão hán có thể xuống giường, thấy Trương Bác Hưng đứng nhìn chằm chằm suýt nữa mềm nhũn hai chân quỵ xuống. Trương Bác Hưng
      [​IMG]
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :