1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Trùng sinh] Cách tuần phủ lừa thê - Ký Thu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 8(2):

      "Tin tưởng ta, nàng thất vọng." Quản Nguyên Thiện cười tràn đầy tự tin.

      Cầu Hi Mau nhìn khuôn mặt tuấn tú tươi cười, khỏi ngẩn ra, hai gò má cũng hơi phiếm hồng.

      Vì thế sau vài ngày, Cầu Hi Mai lại bắt đầu giả bệnh, nàng vẫn bất chấp cho hàn dược vào nước trà để biến thành suy yếu, liên tục ngoài mấy ngày, cả người đều mềm nhũn, chuyện cũng có hơi, ngay cả hai đệ muội cũng biết chuyện gì.

      Hai đứa đều cho rằng tỷ tỷ sinh bệnh, còn là bệnh rất nặng, hốc mắt hồng hồng rời nàng nửa bước, sợ vừa rời liền thể nhìn thấy nàng nữa, là nàng lấy danh vì nghỉ ngơi mới dỗ được hai đứa rời .

      Nàng bị bệnh lâu tin tức truyền ra toàn Đinh phủ, ít người vui sướng khi người gặp họa chờ nàng tắt thở, tồn tại của nàng khiến nhiều người khó chịu.

      Đồng thời, Tri châu Hàng Châu có việc ngang qua, cố ý đến Đinh phủ thăm hỏi, qua vài ba ly rượu, trong lời để lộ ra có nữ nhi vừa tròn mười sáu, cho tới giờ vẫn chưa định nhà chồng, có ý muốn kết duyên, đem nữ nhi gả cho con cả của Đinh phủ.

      Lúc này, trong lòng Đinh Lập Hi bắt đầu lung lay, bên là thê tử nhiều bệnh thể giúp gì được cho , sắc mặt tiều tụy chịu nổi, tư sắc bình thường đáng , bên là có thể giúp thăng chức rất nhanh, thiên kim tiểu thư có thể giúp bước lên mây, có thể biết được chọn bên nào, người luôn hướng chỗ cao mà trèo, nước chảy về chỗ thấp.

      Vốn là Đinh Lập Hi đối với thê tử còn chút thích, đối với cơ thể nàng tương đối có hứng thú, nhưng mà nàng thỉnh thoảng lại sinh bệnh, muốn làm chuyện vợ chồng nàng lại bị bệnh, lần, hai lần mất hứng, cũng dần dần còn hứng thú nữa, còn đến phòng của nàng nữa.

      Chẳng qua là phong lưu thành tính nên hề tĩnh mịnh, lại say mê con hát hí khúc, bao dưỡng ở phòng ở ngoài, có thời gian chỉ ở chỗ đấy, ngay cả nhà cũng về, càng đến chính thất bệnh dậy nổi.

      Nhưng mà vui vẻ nhất chính là Lỗ thị tiền ghét nghèo, bà rốt cuộc cũng tìm được lý do để đuổi đứa con dâu vừa mắt ra khỏi phủ.

      "Hưu...Hưu thư."

      Cầm lên tờ giấy bị ném xuống trước mặt nàng, Cầu Hi Mai kích động hai tay phát run, hai mắt nàng nhanh chóng đầy nước mắt, lăn dài má.

      Ở trong mắt người khác, nàng nhục nhã tan nát cõi lòng vì bị hưu, thống khổ lệ rơi ngừng, chịu tin rằng phu gia vô tình đối xử với nàng như vậy, tương lai mờ mịt, lại thêm thân thể yếu đuối, chỉ sợ kéo dài được bao lâu.

      thức tế nàng là cao hứng đến biết cái gì, cảm xúc dâng trào đến thôi, trời xanh, hoa thơm, ngay cả thuốc đắng cũng có thể biến thành ngọt, trong lòng nàng thoải mái nghĩ muốn cười, lớn tiếng hô hào, Cầu Hi Mai còn là con dâu Đinh phủ nữa rồi.

      Cuối cùng, vì để cho người Đinh gia chủ động đề xuất hưu thê, nàng hao phí rất nhiều công phu an bài, bày ra đường cùng, nhưng mà còn chưa đủ, nàng muốn phải là hưu thư mà là hòa ly, nàng thể mang theo ô danh mà rời khỏi Đinh phủ, ảnh hưởng đến hôn nhân sau này của Hi Lan.

      "Nương, đây...đây là cái gì..." Cầu Hi Mai cắn môi dưới, nước mắt liên tục rơi xuống, có vẻ rất ủy khuất.

      "Thiệt thòi cha ngươi trước mặt chúng ta khen ngợi sinh được nữ nhi thông minh lanh lợi, có thể luận sách đọc văn, đề thi viết chữ, ra thấy cũng chỉ bình thường mà thôi, tất cả đều là quá, ngươi biết chữ chẳng lẽ đọc được đây là hưu thư sao?" là xui xẻo, ràng là việc vui, bà muốn phải nghe khóc tang. Lỗ thị kiên nhẫn liếc xéo, lấy khăn tay lau mồ hôi.

      "Vì...vì sao lại đối với con như vậy, con dâu làm gì sai, phu quân thể vô duyên vô cớ hưu con..." Nàng thấp giọng gào thét, ho ra ngụm máu.

      Nhìn nàng thổ huyết, Lỗ thị chán ghét lấy khăn che mũi. "Ngươi đối với ta bất hiếu, phạm vào thất xuất điều, từ khi ngươi vào cửa bị ốm, ngươi làm được gì? Càng miễn bàn đến việc hầu hạ trước mặt ta, thực trách nhiệm của người con dâu."

      "Con cũng đâu phải là muốn! Con bị bệnh..." Nàng lại nặng nề ho khan vài tiếng, giống như muốn ho ra cả ngũ tạng.

      "Đúng, ngươi bị bệnh, bệnh hiểm nghèo cũng là điều trong thất xuất, Đinh phủ chúng ta đối với ngươi hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi nhìn thử xem ngươi uống tổng cộng là bao nhiêu thang thuốc, chúng ta câu nào chưa? Nhưng mà bệnh của ngươi trị được hết, sao còn liên lụy đến người khác, ta cũng muốn sau lưng Hi nhi phải mang danh khắc thê."

      Ý của Lỗ thị là nàng muốn chết lăn xa ra, cần chết ở Đinh phủ, tránh làm bẩn đất của bọn họ, cái quan tài trong phủ là nhiều điểm xấu.

      "Ta...ta , ta là con dâu Đinh phủ, rời khỏi đây ta có thể đâu được? Nương, đừng đuổi con , con ... Khụ, khụ, cố gắng khỏe lên...Con uống thuốc..." Cầu Hi Mai nắm chặt hưu thư, khóc đến mức kiềm chế được.

      "Đại thiếu nãi nãi...A! đúng, là Cầu tiểu thư, người đừng gắng gượng, biết là sắp được, hà tất phải trở thành đại họa của thiếu gia, sao hảo tụ hảo tá, phân chia sạch ." Đông Hương đứng phía sau mỉa mai, dẫm lên miệng vết thương của người khác cước.

      "Đông Hương, ngươi chẳng qua là...nha hoàn, sao ngươi dám mở miệng ở đây, cút cho ta...Cút ngay!"

      Ho giả biến thành ho , nàng là bị Đông Hương làm cho nổi giận, người này là tiểu nhân đắc chí.

      Cầu Hi Mai cũng muốn cùng đám người Lỗ thị vòng vo, nàng khắc cũng muốn ở Đinh phủ, nhưng mà nhịn lâu như vậy, thêm khác kém khắc cũng khác nhau, nàng muốn đường đường chính chính mà rời khỏi Đinh phủ, mà phải là giống như chó có tang bị đá ra ngoài.

      "Phu nhân người nhìn xem, nàng ta vẫn coi mình là chủ tử tỏ vẻ ta đây! Căn bản là đem người để vào mắt, nhìn nàng ta mắng chửi có khí lực như vậy, vậy là có thể tự mình ra ngoài." Đông Hương quên bỏ đá xuống giếng, hung ác độc địa.

      "Cầu Hi Mai, đừng là ta làm khó dễ ngươi, cho ngươi thời gian ba ngày đóng gói rời khỏi đây, Đinh phủ ta còn con dâu là ngươi." Bà nên vì nhi tử nghênh đón nữ nhi của tri châu đại nhân, đồ cưới phong phú mà... Ngẫm lại khiến cho người ta mừng đến mức muốn ngày mai liền kết thông gia luôn.

      Ba ngày? Nàng ngày cũng muốn nán lại, "Nương, ta nhận hưu thư, các ngươi thể hưu ta, có bệnh chữa, bất hiếu lại càng thể gán tội cho người khác, con dâu phục."

      Thấy nàng còn chịu , Lỗ thị hừ lạnh. "Lại còn có con, đại phu , cơ thể ngươi bị thương tổn, phương diện con nối dõi tương đối khó khăn, Hi nhi chúng ta là con cả, thể có con nối dõi, ngươi hết hy vọng ."

      "Ta..." Hai vai nàng rũ xuống.

      "Ngươi cũng phải , Đinh phủ chúng ta lưu được ngươi, hơn nữa, chúng ta vì Hi nhi chọn mối khác, ngươi , con dâu mới thể vào cửa, đừng chiếm nhà cầu mãi ra, thối khắp nơi." Lỗ thị vung vẩy khăn tay, giống như vô cùng thối.

      " ra là vậy, ra là vậy..." Bộ dạng nàng hồn bay phách lạc, thào , giống như rơi vào đáy cốc. "Muốn ta rời khỏi Đinh phủ cũng được, nhưng mà ta cần hưu thư, đổi tờ hòa ly tới đây."

      "Cái gì? Ngươi muốn thư hòa ly?!" Nữ nhân này là ăn gan hùm rồi.

      "Ngươi...Ngươi dám uy hiếp ta, ta...ta phi...Đông Hương, đến thư phòng bảo đại thiếu gia viết tờ thư hòa ly, ta muốn ném vào mặt nàng ta!" Lỗ thị tức giận hít vào hơi, sắc mặt đỏ lên sau người chuyến.

      "Vâng, phu nhân." Đông Hương vui vẻ nhận lệnh.
      Thanh Hằng thích bài này.

    2. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 8(3):

      Chỉ lúc sau, Đông Hương quay lại, trán chảy đầy mồ hôi, có thể thấy được nàng ta vội vàng như thế nào, mực mới còn chưa khô hơi bị nhòe, chỗ ghi tên là dấu tay đỏ tươi chói mắt, giống như máu người.

      Xem ra Đinh Lập Hi rất muốn hưu thê, vội vàng đến khắc cũng chịu được.

      "Thư hòa ly mà ngươi muốn, cầm ."

      Nhìn tờ giấy bay xuống, Cầu Hi Mai nở nụ cười mà nước mắt vẫn rơi, "Đồ cưới của ta, thư cha ta lưu lại, trong nhà ta có cái gì ta muốn cầm , còn có..."

      đợi nàng xong, Lỗ thị hừ lạnh cái, "Đều cho ngươi hết, cho người hết, cũng đáng giá bao nhiêu tiền, ta còn cần những thứ linh tinh đó sao? Toàn bộ đều cầm hết , đỡ chiếm chỗ."

      "Được, ngày mai ta , cảm ơn nương trong mấy tháng qua chiếu cố tới con dâu." Cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa bạc đãi nàng, chỉ là đối xử có chút lạnh nhạt mà thôi.

      "Hừ!" Lỗ thị phủi tay rời .

      Lời đồn đại đều được truyền nhanh như gió, lâu sau, từ xuống dưới Đinh phủ đều biết đại thiếu phu nhân bị gán danh con, bệnh hiểm nghèo mà hòa ly.

      Ngày hôm sau, Cầu Hi Mai mà mọi người thường nghe là bị bệnh xuống được giường giờ vẻ mặt tươi sáng tiêu sái ra khỏi đại môn Đinh phủ, tay trái nàng nắm tay muội muội, tay phải nắm tay đệ đệ, lớn hai đứng trước cửa, giống như chờ gì đó.

      "Tỷ tỷ, chúng ta bị đuổi ra ngoài sao?" Hi Lan hai mắt hồng hồng bất an.

      " phải bị đuổi, là chúng ta tự mình rời , tỷ tỷ cũng giống muội thích nơi này, cho nên chúng ta liền rời ." Là nàng vứt bỏ Đinh phủ, tự nguyện rời khỏi.

      "Chúng ta ở đâu đây?" Bọn họ có nhà, sau khi cha mẹ mất, tòa nhà của các nàng bị đại bá mẫu thu về, bọn họ có nhà để về.

      Cầu Hi Mai dừng chút, "Yên tâm, tạm thời trước mắt chúng ta ở khách điếm sau đó thuê căn nhà, tỷ tỷ đâu cũng các em cùng, đừng sợ."

      "Vâng! Muội sợ, đệ đệ cũng sợ." Chỉ cần có tỷ tỷ ở đây, nàng cái gì cũng sợ.

      " sợ." Cầu Hi Trúc trịnh trọng gật đầu cái.

      "Được, chúng ta sợ, trời đất bao la, cái gì cũng có, người là lớn nhất." Bởi vì bọn họ có cái gì để mất nữa.

      "Tỷ tỷ, tỷ còn nhìn gì vậy?" Vì sao còn chưa .

      "Chờ chặt cây."

      Trước khi rời Cầu Hi Mai chỉ có cầu, đó chính là chặt gốc cây già ở cửa Đinh phủ, nơi đó chôn vùi tuổi mười chín của nàng.

      "Chặt cây?" Cầu Hi Lan hiểu.

      Tiếng búa mạnh mẽ chặt vào thân cây truyền được đến đây, biết có người nào hô tiếng, "Cây sắp đổ rồi", lập tức cây đại thụ đổ xuống.

      Trong khoảng khắc đó, nàng giống như nhìn thấy bóng dáng màu trắng lắc lư dưới bóng cây, dưới chân là đôi giày thuê mòn, bóng dáng tịch trong gió...

      Bỗng nhiên, chiếc xe ngựa có màn che màu xanh đỗ bên cạnh ba tỷ muội, người kia đè thấp vành nón, mặc quần áo hạ nhân thấp giọng gọi tiếng.

      "Phu nhân sai tiểu nhân đến đón người, Cầu tiểu thư mời lên xe." Gã sai vặt vô cùng chăm chú nhìn ba tỷ đệ chuyển đồ lên xe, còn có ba rương lớn sách vở.

      "Đa tạ phu nhân, chúng ta làm phiền phu nhân lo lắng...Hả? Huynh....sao lại là huynh?" Cầu Hi Mai nhìn thẳng, sau đó lên lời.

      Gã sai vặt vén nón lên, lộ ra hàm răng trắng. "Làm quan nhất định phải biết tiếp đãi hiền sĩ, ta đây tự mình đến phải là coi trọng người tài nhất sao."

      Quản Nguyên Thiện giống như đứa trẻ lớn trêu chọc người khác, thấy tiểu nữ nhân kinh ngạc thôi, thấp giọng cười , tiếng cười giống như dòng suối mát, lén lút chảy vào cái hồ khô cạn trong lòng nàng.

      "Mối hôn nhân mới của Đinh phủ là do huynh giở trò sao?"

      Tại phòng bếp, Cầu Hi Mai nấu cơm, nàng hỏi Quản Nguyên Thiện đứng bên cạnh.

      Con cả của Đinh phủ kết thân cùng với nữ nhi của Tri châu đại nhân là chuyện vô cùng náo nhiệt, vợ cũ rời , dâu mới vào cửa, tôi tớ trong phủ, ngay cả bà tử vẩy nước quét sân cũng dám làm biếng, lo trong lo ngoài, tất cả đều vui mừng.

      Chuyển chậu hoa cây cảnh, sơn lại cửa sổ cửa , đem bàn cũ chuyển vào nhà kho, lại cho người mua giường mới, mua chăn gối, nha hoàn bà tử đều được thay váy mới, chuẩn bị vô cùng náo nhiệt, dự tính trăm bàn tiệc.

      ngờ tới tiếng sét truyền đến, náo nhiệt hồi sau đó tự nhiên im hơi lặng tiếng, bên Tri châu đại nhân lại thấy có tin tức gì về chuyện kết thân.

      Lỗ thị ngóng trông con dâu mới lại thấy người, nóng lòng cho người thăm hỏi, ai ngờ bị đả kích, ra nữ nhi nhà đại nhân này mới có sáu tuổi, ngày đó là uống rượu nhầm, đem sáu tuổi thành mười sáu tuổi, chuyện kết thân cũng chỉ là đùa.

      Chợt nghe chuyện tốt thành công , Lỗ thị há hốc mồm, có cách nào tiếp nhận được chuyện miếng thịt béo như thế lại bay mất, bà ta gấp đến nỗi tìm người muốn câu trả lời thỏa đáng, bọn họ chuẩn bị tốt chuyện thành thân, chỉ thiếu mỗi tân nương.

      Nhưng mà bà ta đâu thể gì, là chưa cầu hôn, hai là chưa mai mối, ba là chưa sính lễ, Đinh phủ các người sốt ruột cái gì, phụ thân vừa chết cũng vội vàng như vậy.

      Chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, Lỗ thị chiếm được chỗ tốt liền tức đến đổ bệnh, đại phu ba ngày hai bữa lại mang theo hòm thuốc vào phủ, bà ta uống dược còn nhiều hơn so với ăn cơm, cả ngày bi thương than thở gặp người liền mắng.

      Về phần Đinh Lập Hi sao cả, lại nhìn trúng tiểu quả phụ chồng mới chết, mua cho nàng ta căn nhà, hai người quấn lấy nhau.

      Gây ra chuyện cười lớn như vậy, tự nhiên ai nhớ đến hạ đường rời Cầu Hi Mai, cùng với hai đứa song sinh đáng kia, giống như bọn họ chưa từng tồn tại, dễ dàng bị người ta vứt ra sau đầu, hóa thành gió bụi hạt trần quên .

      "Nàng hôn nhân gì? Ai muốn thành thân sao? Phải xem thiếp mời là ai, xa gửi cái lễ, gần xem giao tình, rượu mừng thể tùy tiện uống, xem có thân hay rồi tiếp, ngồi với đối thủ rượu gì cũng đều ngon." Kết bạn phải mở to mắt nhìn, đừng trộn lẫn thơm thối với nhau.

      Quản Nguyên Thiện bụng toàn ý xấu trợn mắt dối, lật mặt qua mắt so với người khác đều lợi hại hơn nhiều, hề thừa nhận làm chuyện tốt gì.

      Tri Châu đại nhân từ trước đến nay giao tình với rất tốt, tửu lượng được gọi là ngàn chén say, chưa từng say lần nào cũng lắp, hai người ngày đó chỉ gặp qua lần ở thư phòng của Quản Nguyên Thiện mà thôi, tới hai ngày liền truyền đến tin Tri Châu đại nhân muốn kết thân cùng với Đinh phủ, phải đứng sau thao túng ai tin được.

      "Quản đại nhân, huynh có việc gì để làm sao? phải là muốn tra án...." cứ ở trước mặt nàng lượn qua lượn lại, cũng phân việc cho nàng, hại nàng trở thành người nhàn rỗi có việc làm.

      "Hừ, đừng gọi ta là đại nhân, cứ như trước gọi ta là Quản nhị ca, ừm...Nguyên Thiện ca ca cũng được, giờ ta vào nàng đều là người hầu, được tiết lộ thân phận của ta." Xem những quan viên kia biết phải làm gì giống như ruồi mất đầu là thú vị, chưa cần vội vàng gõ vào mặt bọn họ gậy.

    3. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 8(3):

      "Quản đại...Quản nhị ca, làm quan nhận bổng lộc từ triều đình, là dùng tiền của quốc gia, phải có trách nhiệm. Chuyện lớn chuyện , nhất định phải lo..." nên là người mạnh mẽ, cần cù chăm chỉ.

      "Ngừng, ngừng, ngừng, đừng lời sâu sắc như vậy, nàng còn tiếp chắc ta phải mang sách cổ ra xem, nàng tạm tha có Nguyên Thiện ca ca này ! Ta sợ nhất là học thuộc lòng." Quản Nguyên Thiện che tai, làm bộ chịu nổi.

      "Nhận bổng lộc của vua, phải biết chia sẻ ưu phiền với vua, nếu hoàng thượng phái Quản nhị ca xuôi nam tra án, huynh nên tự thân tự lực xâm nhập tra xét, tuần phủ đại nhân ra mặt, rắn mất đầu khó tránh khỏi sai lầm." Nha môn mỗi người quản việc, ai phục ai liền làm mò.

      Sau khi rời khỏi Đinh phủ, Cầu Hi Mai nhận lời làm phụ tá của tuần phủ đại nhân, đường tiến vào ở trong viện sau phủ tuần phủ, có phòng ngủ phòng bếp riêng biệt, gần sát dãy phố bán hàng, mở cửa sau ra liền có thể mua được gạo rau.

      Vốn là Quản Nguyên Thiện hy vọng nàng đến ở nhà riêng mà mua, vừa để có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày, bồi dưỡng tình cảm, còn xa lạ, thứ hai là có thể giải quyết chứng "luyến đồng", cặp đệ muội song sinh kia của nàng có bà vú chăm sóc, tránh khi bọn họ chuyện đương đột nhiên có hai củ cải đỏ phá đám.

      Nhưng mà Cầu Hi Mai kiên trì giữ khoảng cách, nếu là phụ tá của tuần phủ đại nhân nên lấy nha môn là nhà, nào đâu thể ở tại nhà của thủ trưởng.

      lay chuyển được nàng, Quản Nguyên Thiện đành phải sờ mũi an bài cho nàng ở quan nha, cũng thầm dặn dò thủ vệ đúng giờ tuần tra, trong ngoài vây kín giống như là thùng sắt, cho phép bọn đạo trích hay kẻ bắt cóc tiếp cận nửa bước.

      Nhưng mà vẫn lo lắng, ràng chính mình đến đây, lấy danh nghĩa là quan tâm tới cấp dưới sáng sớm tới gõ cửa, sau đó vừa đến là ở liền .

      "Nàng cho rằng Văn gia sư, Lâu thông phán, Ngưu điển sử cùng Thành chủ bộ đều là ăn miễn phí sao? Nếu như mọi chuyện đều cần ta quan tâm, vậy bọn họ nên về nhà đốn củi hơn." thu nạp mấy tên này về là để làm việc, cũng phải là dưỡng tổ tông, nên làm việc đừng nghĩ đến chuyện lười biếng.

      Văn Đạo Đồng, Lâu Tây Viên, Ngưu Vô Vị, Thành Tú lần lượt mỗi người chỗ làm việc khác nhau, ngầm thu nhập chứng cứ quan viên tham ô, nhưng hiểu sao đồng thời rùng mình, lạnh sống lưng, giống như vừa có cơn gió lạnh thổi qua sau lưng.

      "Vậy còn ta? Ta nên làm gì?" Cầu Hi Mai vẫn mặc nam trang muốn ngồi hưởng lộc, nàng thấy thẹn trong lòng.

      Nàng nghĩ làm gì đó để kiếm ra tiền chứ phải là nhận bố thí.

      Nghiêng đầu, tỏ vẻ suy nghĩ, xoa hai tay với nhau, "Chờ đến khi thu nhập được đầy đủ sổ sách, nàng làm công việc đối chiếu, so sánh hơn kém, xem chênh lệch rơi vào tay người nào, người nào cũng ai thông đồng làm bậy, người nào tay che trời, tham ô tiền thuế, tiền cứu trợ."

      "Chuyện này đơn giản, quan viên Giang Tô từ trước đến nay đều gắn chặt thành bó, rất khó nhìn ra người đứng đằng sau, nếu huynh muốn tìm đầu sợi, bước đầu phải thay đổi tình trạng gắn bó giờ, làm cho bọn họ đều phòng bị, nghi ngờ lẫn nhau." đời thứ khó khảo nghiệm nhất chính là tình người, có lợi ích người nào cũng đều muốn được chia phần.

      Quản Nguyên Thiện vừa nghe nàng xong, hai mắt sáng lên, "Hai đầu Giang Nam nàng đều quen thuộc, nàng thử xem nên làm thế nào để bọn họ nghi ngờ lẫn nhau, công kích lẫn nhau?" Người tin bất kỳ ai tự nhiên có rạn nứt, lại xuất tin có nội tặc lập tức khiến cho người cảm thấy bất an, vì tự bảo vệ mình cầm lấy cán chuôi của nhau, đề phòng người khác hạ độc thủ với mình, ngươi nghi ta ngờ, nghi tới nghi sinh ra rối rắm, lúc nào lại thả ra tin có người tố cáo lên triều đình, bí mật mang theo nhiều chứng cớ tố giác quan viên địa phương, khi đó người nào chịu được áo lực khủng hoảng nhao nhao xuất đầu ra tìm cách giải quyết.

      "Muối và gạo."

      "Muối và gạo?"

      "Muối đường thủy, qua sông, sông cũng có cướp, gạo dùng xe vận chuyển, sơn tặc tàn sát bừa bãi, những năm qua tấu chương thượng tấu đều lấy hai loại này đều che giấu số ngân lượng bị tham ô, chúng ta ngại dùng gậy ông đập lưng ông, phái người cướp tài sản riêng của bọn họ, khiến cho bọn họ tranh đấu nội bộ." Bị mất bạc ai sốt ruột.

      Giáp sao ngươi cướp bạc của ta, Ất người trộm muối của ta, cướp, ta ta trộm, hai bên giương mắt nhìn, bắt đầu hiềm khích lẫn nhau.

      "Tuyệt vời! Ta lập tức bảo Mạc Hiểu Sinh làm, để cho thể ...A! Hi nhi cẩn thận, nàng đường cũng xong, chân trái vấp chân phải thiếu chút nữa là ngã rồi." Thắt lưng này , mềm mại xương.

      "...Quản nhị ca, ta đứng thẳng rồi." ràng là khiến nàng bị vấp.

      "Nha, đứng thẳng, được được được, bị thương chứ?" Nàng ngã đúng góc độ, nên phải là nàng vấp chân phải, ở bên trái đón được nàng.

      Giọng điệu của Cầu Hi Mai tăng thêm, "Ta là tay của huynh đặt sai chỗ rồi."

      " sai mà, tay ta rất tốt, có việc gì có việc gì, nàng cần lo lắng, nàng rất , khiến ta bị thương." Thân thể cường tráng sợ bị đè, chỉ là hình như nàng có chút gầy.

      "Quản nhị ca, ta bị té ngã, cũng bị thương, huynh có thể buông tay, nam nữ thụ thụ bất thân." lại muốn trêu người rồi.

      Cầu Hi Mai cũng nghĩ đến chuyện nam nữ ở đây chỉ là khi rảnh rỗi có việc gì làm liền đến tìm người chơi đùa, nhưng đều náo loạn khiến mặt đỏ lên.

      "Ở đâu ra nam nữ, ràng là hai nam nhân, ta xem nàng như huynh đệ, chúng ta ôm vai chuyện cũng đâu có sao,..." Ôm qua ôm lại liền có tình cảm, lâu lâu thành thói quen, thân mật thắm thiết liền biến thành người nhà...

      "Quản ca ca, ca lại đến xin cơm rồi hả?"

      Từ cửa truyền đến giọng ngọt ngào mềm nhũn, Quản Nguyên Thiện cứng lại, cứng ngắc di chuyển bàn tay đặt lưng của Cầu Hi Mai , cười vui vẻ xoay người, cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi còn cao bằng bếp lò, trong lòng bi thương.

      "Đúng nha, cơm nhà muội rất ngon." có thể đem nàng cho vào bao được ? Cho ngựa chạy suốt đêm mang ra biên quan.

      "Tỷ tỷ kiếm tiền vất vả, Quản ca ca đừng ăn nhiều quá, muội và Hi Trúc vẫn còn lớn, cơm bị ca ăn hết chúng ta đói bụng." đôi mắt bồ câu ngập nước, khuôn mặt nhắn, bộ dạng khả ái, Cầu Hi Lan khiến người khác vừa nhìn thấy .

      "...Lần tới ca mang gạo tới." Oan quá mất! ăn của bọn họ nhiều gạo sao? Chẳng qua là hai chén cơm, mấy gắp rau, nửa miếng đậu hũ và mấy miếng thịt thôi mà, với đại nam nhân sức ăn như vậy nhiều, có thể ăn hết của bọn họ sao?

      Quản Nguyên Thiện kêu oan trong lòng, trừng..., là nhìn tiểu nương năm tuổi cùng mắt to trừng mắt , trong lòng như bị cuồng phong cuốn qua, sấm sét đánh xuống, đứa bé như vậy, vì sao lại tinh quái như thế, mỗi lần đều phá hỏng chuyện tốt của .

      Nhìn vẻ mặt vô tội của nàng, giống như là người xấu độc ác, thiên địa khó dung, người người muốn giết.

      "Còn có gà hun khói và thịt muối, đùi cừu nướng, sườn heo, chúng ta ăn hết rồi." Cầu Hi Lan đếm từng ngón , còn muốn thêm vài món nữa.

      Nàng là đòi nợ ! "Có muốn ca ca đưa luôn mấy xe rau canh cải trắng và thịt thỏ muội thích đến ? À còn cả cá sông, tỷ tỷ của muội nấu canh cá vô cùng ngon, nghe thôi cũng thèm chảy nước miếng rồi."

      Càng nghe mắt Cầu Hi Lan càng sáng lên, vừa nuốt nước miếng, vừa gật đầu như giã tỏi. "Phiền toái rồi, Quản ca ca!"

      "Muội đúng là khách khí nha!" nhịn được mà bật cười, bàn tay to xoa đầu nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      "Nên làm vậy mà, ca mỗi ngày đều tới xin ăn, muội ngày nào cũng thấy ca, ca ăn của chúng ta, phải trả giá là điều tất nhiên, chúng ta phải là viện cứu tế, có cách nào cứu tế được ca." Nàng tính toán vô cùng ràng, chút thiệt thòi cũng chịu.

      "Muội..."Đây là tiểu hài tử sao? Căn bản là đồng thành tinh, mở mồm là chuỗi ngôn ngữ khiến người khác á khẩu trả lời được.

      công tử vẻ mặt dở khóc dở cười, tiểu nữ oa mím môi đáng , tuổi tác hai người cách nhau cả khoảng, nếu Quản Nguyên Thiện thành thân sớm hơn chút, con của chắc cũng tầm 5, 6 tuổi, mà lớn này lại có thể đấu khẩu với nhau, Cầu Hi Mai đứng bên xào rau nhìn được, bật cười.

      "Tỷ tỷ, tỷ nấu xong chưa, đệ đói bụng." Cầu Hi Trúc dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ đến, y phục mặc được nửa, nửa treo người.

      "Sao đệ chưa mặc xong quần áo ra ngoài rồi, phải tỷ tỷ dạy đệ tự mặc quần áo giày sao?" cũng năm tuổi, thể việc nào cũng có người làm giúp.

      "Đệ muốn làm!" làm nũng .

      Cầu Hi Mai nhìn bộ dạng ngơ ngác của đệ đệ, lòng mềm nhũn, đặt xẻng xào rau xuống, cho tay đệ đệ vào tay áo, chỉnh sửa vào cái, quần áo lập tức chỉnh tề.

      "Đệ đệ ngốc." Cầu Hi Lan kéo tay đệ đệ, muốn ngoan ngoãn ngồi ghế.

      phục cãi lại, "Đệ chỉ là thích tỷ tỷ mặc giúp mà thôi!"

      Chỉ là thích....chỉ là thích...Nhìn tỷ tỷ thương đệ đệ, đệ đệ bảo vệ tỷ tỷ, hòa thuận vui vẻ, trong lòng Quản Nguyên Thiện như có những sợi dây nhu ý, khóe miệng cong cong, vẻ mặt ôn nhu khó có được.

      "Ta quyết định rồi!" lớn tiếng .

      Quyết định cái gì? Ba người bộ dạng rất giống nhau, mắt to đồng thời nhìn nam nhân phát điên.

      "Ta cũng cần phải chuyển đến làm hàng xóm với các ngươi." Gần quan được bổng lộc, tin sớm chiều ở chung chiếm được cảm tình của tỷ đệ Cầu gia.
      Thanh Hằng thích bài này.

    4. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 9 (1):

      "Hi nhi, ta để cái áo khoác màu đá xanh ở đây nhỉ, sao ta tìm khắp phòng cũng thấy, nàng nhìn giúp ta với."

      Cầu Hi Mai phơi quần áo ở ngoài dường như thành thói quen thường bị Quản Nguyên Thiện sai bảo, giống như nàng là nha hoàn của vậy, mặc kệ trong tay nàng có việc gì vội hay , mở miệng vô cùng thoải mái, hoàn toàn để ý tới ngoài thân phận mưu sĩ, nàng vẫn là nữ nhân.

      Chỉ thấy nàng sắc mặt tự nhiên, cũng quay đầu lại tiếp tục phơi chiếc áo nam màu đỏ cát tường, tay chân gọn gàng, nàng gọi với vào trong phòng.

      "Trong ngăn tủ bên trái đầu giường, phía là áo màu xanh họa tiết đỏ cam, đừng làm loạn lên, ta vừa mới xếp gọn..."

      "Còn đôi giày của ta đâu? Ta nhớ là để nó ở dưới chân giường, nó mọc chân chạy mất sao?" Ngay cả đôi giày cũng đối nghịch với , còn biết chạy nữa sao?

      "Ta đem giặt rồi, đáy giày bị dính đất, huynh vào chỗ bùn đúng ? Ta tốn ít sức mới giặt sạch được." So với nông dân còn khổ hơn, cũng biết chạy qua chạy lại bao nhiêu chỗ, đáy giày bị mài mỏng rồi.

      "Vậy ta cái gì? Cũng thể để chân hoặc giày rơm được!"

      "Nhìn thấy đôi giày màu đen tơ vàng ? Ở ngay dưới bàn trà, huynh cúi người cái là nhìn thấy." Hi Lan, Hi Trúc cũng phiền như , hiểu ở phủ có người hầu hạ mà lại chạy tới đây làm gì, khiến nàng mệt muốn chết được.

      Mở mắt ra liền kêu gào muốn ăn, hơn nữa lại còn mặt dày, nam nhân này biết thẹn là gì, Cầu Hi Mai rất muốn lười biếng ngày biết phải gì, nàng chỉ lần nhìn trần nhà than thở, cuối cùng vẫn thể đứng dậy vất vả nấu cơm.

      Đều do nàng hay mềm lòng, nhìn thấy Quản Nguyên Thiện khiến bản thân rối tinh rối mù nàng liền có cách nào quyết tâm buông tay để ý tới, tốt xấu gì cũng là cơm gạo của nàng, hơn nữa còn giúp nàng rất nhiều, mệt mệt, bỏ mặc được.

      Ai ngờ thỏa hiệp cái này, tiếp đến lại tự nhiên phải giặt quần áo cho , thu dọn trong ngoài, đưa đồ tiện tay ném linh tinh đặt về chỗ cũ, cẩn thận chăm sóc.

      Bọn họ trong lúc chuyện giống như đôi phu thê vừa mới tân hôn, trượng phu là người luôn đồ trong nhà để ở đâu, thê tử là người tính tình hiền lành, ngại phiền chỉnh lý việc nhà, hầu hạ đại lão gia.

      Chỉ tiếc trong mắt người khác, hai người đều là nam nhân, đâu thể tạo ra tia lửa, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy tính tình của Cầu Hi Mai tốt, ngay cả hàng xóm cách vách cũng chăm sóc cẩn thận, có cái ăn cũng quên gọi tiếng.

      Chẳng qua từ khi Quản Nguyên Thiện mang theo quần áo đến ở bên cạnh, mỗi ngày sắc mặt của Cầu Hi Mai hiển nhiên thả lỏng hơn nhiều, tươi cười mặt cũng nhiều hơn, nhìn ra được so với lúc ở Đinh phủ nàng sống vui vẻ hơn nhiều, ngẫu nhiên còn có thể ngâm thơ tiêu khiển.

      đến cùng nàng cũng là nữ nhân , ở quan nha đa số là nam nhân, nàng cải trang dù có giống cũng xóa bỏ được thân phận , người ở nha môn ai sắc bén, vạn nhất có người nhìn ra nàng là nữ giả trang nam mà nổi lòng khinh bạc, chỉ bằng sức của nữ tử thể chống lại được.

      Phòng lang phòng cướp phòng trộm, kiêm thêm trông cửa, lúc này Quản Nguyên Thiện có ích, phía trước, mặt lạnh ngăn lại, đôi mắt đen ngưng lại, khí thế quan uy bộc lộ ra ngoài, lệnh cho người liên quan được tiến gần trong vòng ba thước. Duy chỉ điều Cầu Hi Mai hiểu, cả khu rộng như vậy, trước sau phải đến mười gian nhà, nhưng mà đều để nuôi muỗi, chỉ có ba tỷ đệ nàng vào ở, cùng với người đột nhiên tới là Quản Nguyên Thiện.

      Nàng biết rằng vốn ở đây có ít nha dịch, bộ khoái, muốn bỏ tiền thuê ờ ngoài, tiết kiếm được ít tiền, những nam nhân đó bình thường luôn cởi trần tới lui, cách chuyện và làm việc rất thô tục, tất cả đều nhận được mệnh lệnh của tuần phủ đại nhân bắt lăn , trợ cấp cho những người đó thuê nhà ở gần nha môn.

      "Hi nhi, cơm nấu xong chưa, ta đói bụng rồi." Vừa vừa gãi đầu, Quản Nguyên Thiện đứng dựa vào cửa phòng, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn trong sân.

      "Huynh có ngày nào kêu đói , chịu được điều đầu bếp ở Quản phủ tới, chuyên phụ trách bữa ăn cho huynh." đói bụng lúc nào là phải có cơm ăn lúc đó, chờ nàng làm xong việc tới quấy rầy, từ trước đến nay được sống sung sướng an nhàn nên có người hầu hạ, vị đại thiếu gia này chắc là chưa từng cắt qua miếng đậu hũ nào ! Càng đừng đến chuyện vào bếp nhóm lửa.

      "Nhưng bằng đồ ăn nàng nấu, đầu lưỡi của ta bị dưỡng thành quên rồi." lên phía trước, từ trong giỏ lấy ra chiếc áo trắng ngắn đưa cho nàng, bàn tay trắng nõn liền đón lấy phơi lên gậy trúc.

      "Nào có khoa trương như huynh , làm nhiều quen tay thôi, ta cũng là sau khi cha mẹ mất mới học..." Vừa nhắc đến cái chết của cha mẹ, vẻ mặt của nàng liền trở nên ảm đạm.

      Đứa trẻ có cha mẹ giống như báu vật, nhớ ngày đó nàng cũng là thiên kim thế gia, tuy rằng phụ thân là thứ xuất, nhưng đại bá phụ luôn chiếu cố đến nhà đệ đệ, nàng mình ở viện, có nha hoàn làm việc nặng, nha hoàn tam đẳng, nhị đẳng, nhất đẳng ít cũng phải đến mười mấy người, tính cả quản ma ma cùng với bà tử, viện của nàng cũng phải hai mấy người hầu.

      Về sau phụ thân rời khỏi Hưng Xương Bá phủ đến làm việc của Vương Khải Bá phủ, chỗ ở hơn chút, nhưng có vị ma ma, bốn nha hoàn hầu hạ, nàng nhàn rỗi xem sách, làm chút nữ công, thêu khăn cho phụ thân làm quà sinh nhật, việc khác cần nàng phải động tay.

      Nhưng mà giờ cái gì cũng có, nàng mới hiểu được việc phải dựa vào chính mình, biết nhóm lửa mày mò học, cá sống dám giết đập cho gậy, đánh vẩy mổ bụng rồi cho vào chảo dầu, cơm nấu nửa sống nửa chín, đồ ăn rang xào phải quá nhạt là quá mặn.

      Ban đầu nàng nhắm mắt nuốt xuống, từ từ cải thiện tay nghề, đến Đinh phủ nàng cố tình tìm nữ đầu bếp học qua, thử xem thực đơn bên ngoài rồi tự mình điều phối, sau vài lần học liền có hứng thú, thời gian nàng ở trong phòng bếp còn nhiều hơn đọc sách.

      May mà đệ muội của nàng kén ăn, dễ nuôi, lại nhu thuận nghe lời, biết tình cảnh gia đình khó khăn, nàng làm ra cái gì ăn cái đó, cũng kêu khổ.

      "Sắp có hạt đậu vàng rơi ra sao, ta phải lấy chậu ra hứng, bị người khác lấy mất lỗ vốn, nàng chờ lát, ta lấy chậu." Nữ nhân làm từ nước, chút cũng sai.

      Quản Nguyên Thiện chọc nàng, nháy mắt giả bộ ngây ngô, chọc Cầu Hi Mai sắp khóc cũng phải bật cười, gạt suy nghĩ về cha mẹ.

      "Hư! đứng đắn, Quản nhị ca thế mà cũng có thể làm quan được, huynh so với khỉ còn đáng xem hơn, ai còn xem huynh như cấp nữa." nào có bộ dạng của tuần phủ đại nhân, nếu phải nhìn thấy quan ấn của , nàng còn tưởng là tên hoàn khố nào giả trang đại thần tam phẩm.
      (hoàn khố: Ý chỉ con cháu nhà giàu quần áo lượt là.)

      Quản Nguyên Thiện ra vẻ ủy khuất, "Ài, ta cũng muốn làm quan, đối với phụ thân cùng hoàng thượng, là ghen tỵ ta rảnh rỗi, bắt buộc để hoàng thượng cho ta cái chức quan, nàng xem ta đáng thương biết bao, bị phụ thân hại thế này."

      Cả gương mặt tiến đến gần, tươi cười vô cùng tuấn tú, Cầu Hi Mai đỏ mặt, ngực đập rộn ràng, thẹn thùng quay mặt , luôn để ý mà động thủ động cước, dù sao vẫn nàng là "huynh đệ", hành động của có chút thái quá.

      Nàng phải biết, ít nhiều cũng nhận ra, nhưng mà nàng còn phải nuôi đệ muội, thể so đo, chỉ cần chờ vui vẻ qua rồi bình tĩnh lại.

      "Huynh nhanh nâng lên , đem giá nâng cao lên, ràng trong lòng rất vui còn kêu ủy khuất, cho huynh làm, có khi huynh còn quậy đến tận trời." Cầm vàng chê nặng, cầm bạc kêu , hai tay bưng bát đầy tiền ngại chói mắt, được tiện nghi còn khoe mẽ.

      Nghĩ đến phụ thân nàng muốn thi công danh mà gặp nhiều khó khăn, trước khi chết vẫn có được cấp phụ tá, tiếc nuối cả đời của ông là vì dân làm vị quan tốt.

      Bỗng dưng, Cầu Hi Mai nghĩ đến Đinh phủ lòng tình kế làm quan, cha chồng trước của nàng Đinh Vượng Hải cũng là mua quan, xuất thân thương nhân nhưng ông ta vẫn thỏa mãn, lòng tham muốn là quan lớn, cho rằng có bạc việc gì cũng làm được.

      Người với người thể so, có người để tâm tới, có người lại nóng vội muốn danh lợi, có người cả người giàu sang lại ngại hơi tiền, có người có người chống lưng lại biết quý trọng.

    5. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 9 (2):

      Nghe vậy, vỗ đầu gối cười to, "Nếu than vài câu ai biết được ta vất vả thế nào, ngày đêm phải làm việc, nàng nhìn ta có gầy , nàng phải quan tâm ta, bồi bổ cho ta." cầm lấy tay nàng.

      "Quản...Quản nhị ca, huynh đừng đùa nữa, mau buông tay, nếu để giáo nhân nhìn thấy tốt, huynh...huynh đừng quậy nữa..." Nàng đỏ mặt, muốn rút tay lại.

      Quản Nguyên Thiện giả vờ như biết vì sao nàng lại rút tay ra, nắm lấy bàn tay mềm mại đặt lên mặt , xoa xoa, muốn để nàng thấy gầy mấy lạng thịt, " ai thấy cần buông tay thôi! Ta biết, ta biết, nàng da mặt mỏng, sợ người khác cười nàng giống các bà các chị."

      Nàng vốn là các bà các chị, chẳng lẽ mặc nam trang vào biến thành đàn ông sao? Cầu Hi Mai mạnh mẽ rút tay lại, trừng mắt, "Đừng làm loạn nữa, nhanh rửa tay, rửa mặt thay quần áo, ta hầm canh bếp, sắp được ăn cơm rồi."

      Mất bàn tay ấm áp, bàn tay to nhất thời cảm thấy hơi lạnh, "Nhiều tay càng dễ làm việc, làm trở ngại chứ phải giúp được gì, nàng căn bản là ghét bỏ ta."

      Nàng vừa nghe liền bật cười, "Vậy cũng phải xem là tay nào, bàn tay phú quý chưa bao giờ đụng vào nước ta dám sai bảo...A! Huynh... Nhanh để xuống, cái đó để ta làm là được, huynh đừng lấy....A...Đừng nhìn!"

      "Thứ này có gì mà thể nhìn, phải là là tiểu.." Đột nhiên, Quản Nguyên Thiện trợn mắt, hai tai đỏ lên, sắc mặt tự nhiên.

      vốn cho là áo của Cầu Hi Lan, Cầu Hi Trúc, chỉ là chiếc áo vải bình thường, cầm ở tay mở ra, chuẩn bị đưa cho tiểu nữ nhân phơi lên, nào biết nàng lại kêu lên thất kinh.

      Nhìn chăm chú hồi, chính cũng đỏ mặt, chiếc yếm mỏng của nữ nhân, phía còn thuê hình hoa lựu.

      "Xoay người, được nhìn." Cầu Hi Mai phát giọng của mình lúc này giống như hờn dỗi, nhanh chóng lấy chiếc áo yếm khiến người khác ngượng ngùng.

      "Chẳng qua chỉ là cái áo thôi mà! Tuy nhiên như vậy, còn bằng cái tay áo của ta, nàng lại hô lớn như vậy, giống như ta trộm gà trả vậy." Quay lưng lại, nhếch môi cười, khẽ ngửi mùi hương lưu lại tay, ngoài mùi xà bông giặt, giống như vẫn còn lưu lại mùi thơm của cơ thể nữ tử.

      "Trong nhà ta dư dả, muốn tiết kiệm vải." Nàng oán hận , khuôn mặt trắng nõn nổi lên mảng đỏ bừng, lâu biến mất.

      Má hồng nổi bật gương mặt trắng nõn, càng ngày càng đậm, nàng đánh phấn mà để mặt mộc, môi đỏ, nét kiều nữ nhân thể che giấu được, kiều nhan mê loạn lòng người.

      Tuy rằng từng gả , nhưng mà , Cầu Hi Mai cũng chỉ mới mười sáu tuổi, cha mẹ nếu còn vẫn luyến tiếc muốn gả sớm, bởi vậy nàng cùng với tiểu nương chưa gả khác nhau lắm, từ bề ngoài nhìn cũng giống tiểu phụ nhân gả lần.

      "Ta nhiều bạc, đưa cho nàng mấy xấp vải." Nếu phải nàng cố chấp, kiên trì nhận đồ do nam nhân tặng, sớm đem nửa thân gia chuyển đến trong nhà nàng.

      dựa vào Cao Thịnh Hầu phủ, tài sản riêng của Quản Nguyên Thiện cũng thiếu, ngoài bổng lộc cùng hoàng thượng ban thưởng, bản thân cũng có cách làm giàu riêng, cửa hàng, điền trang đều có lợi nhuận cao, bạc của nhiều đến mức có thể xây Cao Thịnh Hầu phủ thứ hai, kim ngân trong tay cũng thiếu.

      " cần, ra rảnh làm." Nàng xách giỏ lên vào trong nhà, mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ.

      ra cũng thể trách Quản Nguyên Thiện, cũng chỉ là vô tâm, ai biết được sao lại vừa vặn lấy lên đúng cái yếm của nữ tử, nếu như Cầu Hi Mai hốt hoảng kêu lớn tiếng, người nào để ý nhìn xem chứ.

      Nàng tự trách mình tập trung, áo lót bên người của nữ tử sao có thể để ở bên ngoài, mấy ngày qua quá yên bình khiến cho nàng có chút sơ sót, quên nam nữ khác biệt.

      Chỉ có thể thủ đoạn mặt dày của Quản Nguyên Thiện quá hiệu quả, giả vờ tấc cũng rời bám lấy người ta, lời mở mang gò bó, khiến Cầu Hi Mai cổ hủ giống như người già cũng phải thuận theo, dần dần nàng buông lỏng phòng bị, từng chút từng chút tiến vào, được tấc lại muốn thước công chiếm lãnh địa của nàng.

      Thói quen rất đáng sợ, khi Cầu Hi Mai quen tồn tại của Quản Nguyên Thiện, nàng bất tri bất giác coi như phần trong nhà, nấu cơm nấu nhiều thêm chén, bát đũa nhiều thêm bộ, ngay cả nấu bữa khuya cho đệ muội cũng nghĩ tới nam nhân nhà bên có đói bụng hay , tự giác mà nấu nhiều hơn, chờ tới đòi đồ ăn.

      " sao, ta cho nàng nghỉ phép, nàng làm nhiều thêm bộ áo nam, ta mặc." Quản Nguyên Thiện trơ mặt cùng vào nhà, thuận tay đem ghế dài ngồi ăn cơm chuyển ra giữa.

      quả dùng tất cả các cơ hội, hết cơ hội này đến cơ hội khác muốn chiếm tiện nghi, giống như lúc này, nhón chân đến đỡ ngang hông Cầu Hi Mai, hữu ý vô tình khẽ vuốt ve eo , còn giả bộ vẻ mặt là "Nàng nặng quá, ta sắp đỡ được rồi", dời nghi ngờ, che dấu hành vi "thú tính" của mình.

      "Tỷ tỷ, muội muốn chơi! Tỷ mang bọn muội chơi nha, muội muốn hái hoa, muốn bắt tôm , muốn làm vòng hoa cho tỷ tỷ mang." Giọng mềm mại ngọt ngào, khiến cho người nghe mềm lòng.

      Lại là quỷ đòi nợ này, sớm ra muốn thấy, mỗi lần đều xuất đúng thời điểm có tiến triển, chuyên môn làm chuyện xấu. Quản Nguyên Thiện nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tiểu nha đầu ngây thơ, đôi mắt cong cong cười nhìn .

      "Hi Lan ngoan, tỷ tỷ vẫn còn chuyện phải làm, xong việc tỷ dẫn muội và đệ đệ đến ngọn núi gần đây chơi." Cầu Hi Mai xoa đầu muội muội, nàng từ nhà bếp bưng lên từng món đặt lên bàn, vừa mang ra mùi thơm bay khắp bốn phía.

      ai gọi Cầu Hi Trúc ngủ nướng cũng tự dậy, vừa vừa ngáp, tự mặc quần áo, nhưng vẫn hoàn chỉnh, thấy thế Cầu Hi Mai cúi người xuống, lần nữa chỉnh lại quần áo cho , đem thắt lưng buộc sai cởi ra buộc lại.

      Nhìn nàng bao dung thương đệ đệ, Quản Nguyên Thiện ở bên cạnh tức đến đỏ mắt, nhưng lại thể ghen tị được, nghĩ thầm biết đến khi nào nàng mới có thể vừa cười vừa chỉnh lại quần áo cho , vuốt thẳng nếp nhăn, đáy mắt tình.

      "Sáng sớm ăn gà hầm la hán quả có phải là nhiều mỡ quá ? Nàng nhìn xem chân gà bóng nhẫy thế này." Quản Nguyên Thiện ngoài miệng chê mỡ, nhưng đũa trong tay lại gắp ngay miếng lớn nhất, nhanh hơn Cầu Hi Lan bước, vẻ mặt dương dương đắc ý.

      Bắt nạt trẻ con, mất mặt. Cầu Hi Mai trong lòng.

      "Hi Lan tới đây, tỷ tỷ múc cho muội bát chén đậu hầm táo đỏ, tỷ hầm mềm táo đỏ, lại thêm nước la hán quả, chỉ thêm chút muối, thích hợp cho tiểu hài tử thay răng." Nàng sắp thay răng, ăn đồ cứng tốt.

      "Tỷ tỷ đặc biệt làm cho muội sao?" Cầu Hi Lan mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, giống như ngây thơ biết ưu sầu.

      "Đúng vậy, táo đỏ tính ôn hà, bổ huyết, rất tốt cho nữ hài tử chúng ta." Tuy rằng có chút sớm, chẳng qua là trước cứ dưỡng thân thể cho muội muội cũng được, tránh ngày sau chân tay dễ bị lạnh, kinh nguyệt đến bị đau bụng khó chịu.

      Quản Nguyên Thiện tranh ăn vốn muốn bưng bát đậu , vừa nghe thấy bổ huyết, duỗi tay ra lại dừng lại chút, rồi hậm hực rụt về.

      Tiện nghi cho ngươi, xú nha đầu, ta máu tốt, cần bổ.

      Quản ca ca, ăn được bồ đào bồ đào còn xanh, huynh có lớn lên sao? Cầu Hi Lan trừng mắt nhìn, che miệng cười giống như chuột giấu nắm gạo, rất kiêu ngạo.

      "Tỷ, đây là cái gì, có vẻ ăn ngon." biết tình hình chính đấu của lớn bên cạnh, Cầu Hi Trúc khờ dại chỉ vào bát canh màu vàng.

      "Đó là canh trứng hấp, cho sữa dê, trứng chim và nước trộn với nhau rồi hấp cách thủy, tỷ tỷ còn cho thêm đường trắng, ngọt mà ngấy, đệ tuổi lớn, ăn nhiều cũng sao cả." Nam hài tử cần dưỡng xương tốt, sữa dê và trứng chim là tốt nhất, sau này mới có thể vừa cao vừa khỏe.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :