1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Trùng sinh] Cách tuần phủ lừa thê - Ký Thu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 6(4):

      "Đại nương đừng vội, trước tiên nhìn thử thương thế của lệnh lang , nhìn vết thương kia của , chúng ta phải cầm máu trước ." Sắc mặt xám trắng nhưng hô hấp vẫn dễ dàng, vết thương đầu có vẻ nặng, nhưng có thể chưa bị thương đến bên trong.

      "Phu nhân là..." Thấy có người quan tâm, tiếng khóc của phụ nhân dần, lấy khăn lau nước mắt.

      "Tôi phải là đại phu, chẳng qua là từng xem qua sách thuốc, chỗ này có vài viên thuốc, viên uống, viên nghiền nát rắc lên vết thương, có thể cầm máu." May mắn nàng có thói quen mang theo ít thuốc bên người, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, lần này cần dùng đến.

      "Cảm ơn, phu nhân là người tốt, nếu con tôi cứu được, tôi bảo dập đầu cảm tạ ngài." Phụ nhân vừa khóc vừa cười đem viên thuốc nhét vào miệng con trai, thấy có thể nuốt được, bà ta mừng đến mức nước mắt lại bắt đầu rơi, là gặp được quý nhân.

      Nàng lắc đầu cười, "Đại nương đừng khiến tôi giảm thọ, chỉ là tiện tay là mà thôi, chỗ tôi có ít nhân sâm vụn, bà để cho dùng bổ khí, chừng lát là tỉnh lại, bà cũng đừng khóc nữa."

      tỉnh liền tỉnh , thiếu niên mặt chút máu sau khi ngậm nhân sâm lúc liền tỉnh lại, tuy vẫn còn khó khăn nhưng tỉnh lại được.

      ra chỉ là bị cụng đầu nên ngất , lại thêm bị kinh hách nên mới bị bóng đè, muốn tỉnh nhưng chân tay lại có lực, nghe thấy tiếng ồn ào nhưng thể mở miệng được, toàn thân cứng ngắc thể động đậy, muốn để nương an tâm nhưng có cách nào cả.

      Chẳng qua là sau khi nuốt viên cầm máu, cảm thấy khí lực quay trở lại, cùng với miếng sâm, lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn.

      "A, tỉnh, tỉnh, Thành Ca nhi của ta, con cảm thấy chỗ nào khỏe, nhanh cho nương nghe, nương lo lắng muốn chết..." Phụ nhân vừa khóc vừa cười.

      "Nương..." Thanh y thiếu niên động đậy chân, lại chống tay xuống đất, muốn đứng dậy, nhưng lập tức kêu đau, chỉ vào thắt lưng đau.

      "Sợ là lúc ngã xuống đất bị thương, tôi thấy chân tay ngược lại bị thương, còn có thể cử động được, đại nương nhanh đưa tới y quán, vết thương đầu nên cẩn thận kiểm tra chút." Vết thương đầu có vẻ đáng ngại, chỉ cần bị thương, dưỡng thương thời gian liền tốt rồi, trong cái rủi có cái may.

      Cúi đầu, Cầu Hi Mai nhặt tờ giấy bị vò thành cục bị ném bên cạnh, mơ hồ nhìn thấy ấn ký của ngân hàng tư nhân, nàng mở ra xem, nháy mắt ngẩn ra.

      Con số tờ giấy khiến cho nàng dù nhìn thấy nhiều tiền cũng phải kinh ngạc, nàng lặng yên thu vào tay áo, mặt khác đưa cho đại nương năm lượng bạc, để bà ấy đưa con trai chữa trị.

      Đại nương vô cùng cảm tạ đỡ con trai rời , mọi người vây xem thấy vậy cũng lập tức giải tán, đường chỉ còn lại chiếc xe ngựa.

      "Phu nhân, đây là của ngài ?" Giọng của Cầu Hi Mai bình tĩnh đưa nhân phiếu vào trong xe, phải của mình nàng lấy.

      "Người động lòng?" Bà ràng nhìn thấy nàng lặng lẽ thu vào tay áo, còn tưởng rằng bà gặp phải người tham tiền, giúp người thu lợi về mình.

      "Mệnh giá quá lớn, y quán có tiền lẻ." Cầu Hi Mai thản nhiên giải thích, "Phu nhân khi xuất môn nên cẩn thận những người có tâm hại người khác, đạo lý hoài bích có tội hẳn là ngài biết. Phu nhân xử lý như vậy có phần thỏa đáng, mặc dù người thực dụng dùng bạc để áp chế, nhưng lại mang về cho mình mầm tai họa, tính người xấu xí, người khác biết ngài có tiền phải dễ nảy ra lòng muốn cướp sao?" đời này có bức tường nào bị gió lùa, bạc nhiều bị cướp nhớ đến.

      Hàng thị chút để ý : "Con ta làm quan, ai có gan dám thử, tên cũng đừng mong chạy thoát."

      "Chuột dời kho thóc, trong lòng những tên trộm này chỉ nghĩ đến bạc, bọn quan tâm đến ngài là nương của quan viên nào, chỉ cần thắt lưng quấn bạc, mua cái chức quan cũng khó."

      " cho cùng, nha đầu ngươi chuyện với ta rất vừa ý, thẳng thắn vòng vo, cũng biết chàng nào lấy được ngươi." Tự nhiên hào phóng, cách năng có nội dung, giải thích dễ hiểu.

      Nghe vậy, nàng cười khổ, "Phu nhân chê cười, ta có gia đình." Vòng vo các kiểu ngược lại mang đến tai họa, đúng lúc xoay người mới là đạo sinh tồn, sau khi trải qua cảnh mất cha mẹ, người thân, nàng mới tỉnh ngộ ra.

      Chẳng qua là nên quá cứng rắn, thể thoái nhượng, nhường nhịn mãi đổi lại được tôn kính, bị khinh miệt, bị người khác bỏ qua, cả đời bị chôn vùi.

      "A! là đáng tiếc, ta thấy tuổi ngươi vẫn còn ..." Bà thầm mắng trong lòng, vậy mà nhìn ra nàng búi tóc, thanh nhã mang theo điềm tĩnh.

      "Qua năm là mười sáu, còn nữa." Mẹ nàng sinh nàng khi mới mười lăm, lại mười năm sau mới có hai tiểu quỷ Hi Lan Hi Trúc.

      "Con năm tuổi, tên là Cầu Hi Lan, người xinh đẹp, giống như tiên nữ trời vậy." Cầu Hi Lan miệng ngọt lên phía trước.

      "Con cũng năm tuổi, con là Cầu Hi Trúc, hảo." Cầu Hi Trúc lớn tiếng vấn an, rất muốn bắt chước trong sách chắp tay thi lễ, nhưng mà tay làm được gì cả, trán thiếu chút nữa đập thành thành xe, khiến mấy người lớn đều bật cười.

      Trái tiểu khả ái, phải tiểu đào khí, dung mạo cả hai giống nhau khiến Hàng thị ngạc nhiên. Bà bị hai tiểu oa nhi đáng này làm cho vô cùng vui vẻ, "Phải gọi là bà bà, cháu ta sắp được bảy tuổi rồi."

      Con trai quy củ kia của bà là đứa có đầu óc, mười bảy tuổi nhìn trúng trưởng nữ của phủ Thượng Thư, cho cưới liền đối đầu với bà, thể cưới.

      "Bà bà." Cầu Hi Lan, Cầu Hi Trúc dẻo miệng đồng thời gọi.

      "Được, được, được, ngoan, ngoan, so với hai tôn tử tôn nữ kia của ta thú vị hơn nhiều, bà bà cho các con quà gặp mặt." Bà ngay tại chỗ tháo vòng tay dương chi bạch ngọc cùng với ngọc bội bên thắt lưng ra, chút đau lòng.

      " được, phu nhân, quá quý, chúng ta thể nhận được." Vừa thấy chất ngọc trong suốt, biết giá trị , Cầu Hi Mai vội vàng thay đệ muội từ chối.

      Hàng thị cố ý khẽ hừ, "Trưởng bối ban thưởng, thể từ chối, ngươi để ta đảm nhiệm tiếng bà bà này."

      "Này... Được rồi, khiến phu nhân tiêu tốn rồi, còn cảm ơn bà bà ." Nàng chần chừ chút, thấy Hàng thị lạnh lùng nhìn nàng nàng đành bất đắc dĩ nhận lấy.

      "Cảm ơn bà bà." Giọng ngọt lịm đồng thời trả lời, khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của Hàng thị hoàn toàn hòa tan, mỗi tay ôm đứa, hết ôm lại hôn.

      Đoàn người tửu lâu gần đó chuyện, sau đó mới tách ra.

    2. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 7(1):

      "Ngươi cái gì, họa sĩ Mai Hi vốn tên là Cầu Hi Mai, là con dâu tri huyện, trượng phu của nàng là Định Lập Hi có công danh gì?"

      Chợt nghe họa sĩ có chồng, lại còn là con dâu nhà quan, Quản Nguyên Thiện kinh ngạc còn có chút khó chịu, trong ngực giống như bị khuyết góc, thoải mái.

      Chẳng qua là thể hiểu ra ngoài, giống như có ảnh hưởng gì, ai nhìn thấy mất mát nho trong đáy mắt , lúc đầu nhìn trúng tài vẽ tranh của nàng, sau đó cách đối đáp châm thấy máu của nàng khiến nổi lên lòng hiếu kỳ, lúc này cho người lén điều tra tình hình của nàng.

      từ đầu biết nàng là nữ nhân, nữ giả trang nam ra ngoài bày tranh bán chữ chắc chắn có khó khăn, đơn giản là trong nhà có người bị bệnh nặng, thay thế người đó, hoặc là sinh kế trong nhà khó khăn, thể giấu thân phận nữ nhi để xuất đầu lộ diện, cầu ấm no nhất thời.

      ngờ tới nàng năm nay tuổi lớn mà lấy chồng, gả cho con cả của quan lục phẩm, địa vị chính thất phải nữ nhi dân chúng bình thường so được.

      Chỉ là đường đường là con dâu huyện thái gia tại sao lại phải bán tranh ở chợ, nàng thiếu tiền sao? Liều lĩnh để kiếm tiền, nàng sợ danh dự bị tổn hại sao?

      Thôi, mỗi nhà cảnh, có lẽ nàng cần tiền nhưng lại tiện với nhà chồng, nếu gặp , liền trả thù lao nhiều chút, để cho kinh tế của nàng tốt hơn, việc nhà của người khác quản được, cũng muốn quản.

      Nhưng mà Quản Nguyên Thiện càng giả vờ thèm để ý, trong đầu lại càng nghĩ nhiều hơn, nghĩ có phải là nàng bị bà bà khắt khe, tiền tiêu bị cắt giảm, lại có trượng phu phóng đãng kiềm chế, coi trọng chính thê, đem đồ cưới của nàng tiêu hết, lại có thêm tiểu thiếp phô trương, lấn đến đầu chính thất, vét sạch vốn riêng của nàng, bởi vậy nàng mới phải đặt xuống tôn nghiêm ra ngoài cầu đường sống.

      càng nghĩ càng xa, trong lòng giống như bị tảng đá đè nặng, chuyển được tâm trạng của rất kém, rất lâu cũng tiêu được.

      "Nghe thành thân chưa tới nửa năm nàng liền bị bệnh, bệnh tình chuyển chuyển lại luôn tốt, nghe vẫn còn phải dùng thuốc trị liệu." Thuộc hạ tiếp tục bẩm báo.

      "Ngươi thấy nàng chỗ nào giống như người bị bệnh?" Giọng của Quản Nguyện Thiện có chút trào phúng, càng khiến người khác nghe ra đành lòng.

      nữ tử chỉ mới 15, 16 vì sao lại phải giả trang nam tử ra ngoài kiếm ăn, nỗi khổ trong đó thể cho người ngoài biết, thương tiếc nàng phải cẩn thận dè dặt, càng bội phục nàng cả gan làm loạn, tự nhiên dám ở chợ nơi chỗ người qua kẻ lại kiếm sinh ý.

      "Tôi thấy nàng có vẻ thiếu bạc, khi Nhị công tử cầm ngân phiếu trong tay, hai mắt nàng rất sáng, giống như nhìn thấy tổ tông vậy, nhìn mệnh giá sai liền đút vội vào túi." Động tác nhanh khiến người nhìn phải há hốc mồm.

      "Nếu như ta trừ lương của ngươi trả, ngươi có tìm ta liều mạng ? Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, lợi làm.

      Mạc Hiểu Sinh gãi đầu, "Tôi khác, tôi cần bạc là vì muốn cưới lão bà, sinh vài đứa con trai để khai chi tán diệp."

      "Nếu như sinh được?" Nữ nhân phải là heo mẹ. Đây là câu cửa miệng của lão nương nhà , bà là trong những ít người tán thành con dâu cần sinh nhiều.

      Hàng thị cho con dâu trưởng sinh nhiều, sau khi sinh tôn tử đầu tiên bà muốn hai người cách 2, 3 năm mới được sinh tiếp, hơn nữa nam nữ là đủ rồi, cần cưỡng cầu con nối dõi mà phá hỏng người, tối đa là ba đứa rồi đừng sinh nữa.

      Luận điệu này của bà khiến phủ Thinh Hầu phen sóng gió, lão phu nhân luôn tin tưởng nhiều con nhiều cháu nhiều phúc bởi vì chuyện này mà tức điên lên, nhiều lần gọi con dâu tới hiếu đường mắng đến cẩu huyết lâm đầu, lại còn bất chấp nhét chất nữ nhà biểu di mẫu, ngoại nữ nhà tam thái công gì đó, nữ nhân, nha hoàn nào đó vào phòng con của bà (lão phu nhân - Quản Tế Thế).

      thèm để ý tới lão phu nhân, Hàng thị người cũng nhận, tiểu thiếp, di nương, thông phòng trong viện của bà còn nhiều, phiền đến lão phu nhân.

      Cho nên quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu chưa bao giờ hòa thuận, lão phu nhân mỗi khi rơi vào thế hạ phong chỉ có thể dùng đến chiêu khóc lóc, con trai phục tùng, con dâu ngỗ nghịch bà, bà muốn nhét nhiều người nữa cũng vô dụng, hai vợ chồng liên thủ coi lời của bà giống như tiếng chó sủa góc tường.

      " phải vậy chứ! Nhị công tử, bản thân người muốn cưới lão bà làm ấm chăn, cũng nên chúc cấp dưới trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử chứ, chờ người làm xong ba năm nhiệm kỳ tuần phủ, tôi cần phải hồi kinh đón dâu." Nương tử của còn ở nhà nhạc phụ, chờ về bái đường.

      Quản Nguyện Thiện cười vô cùng thân thiết vỗ vai , "Có lẽ ta chuyển vị trí, làm vài cái ba nhiệm kỳ, năm nhiệm kỳ rồi mới cáo lão hồi hương." Giang Nam sơn thanh thủy tú, cảnh sắc hợp lòng người, nương bên sông Tần Hoài quyến rũ rất nhiều, cảnh đẹp bất tận khiến người lưu luyến về.

      "Cái gì?! được, nhị công tử đừng nghĩ kéo dài thời gian ở Giang Nam, nhanh kết thúc , Giang Nam ẩm ướt mưa nhiều, ở lâu dễ sinh bệnh." Mạc Hiểu Sinh kêu khổ thấu trời, ở kinh thành lâu, chịu được thời tiết Giang Nam, vừa vào xuân mưa dầm dứt, mấy ngày rồi thấy mặt trời, mưa nhiều khiến người cũng ủ rũ theo.

      "Ít nhất là được thanh tĩnh." có bà nội thúc giục tựa như niệm kinh bên tai, thoáng cái lại sang oán hận mẫu thân bất hiếu, lập tức trách mắng đại tẩu chịu sinh tiếp, đề tài chuyển chuyển lại lại đến chịu thành hôn, kể lể biết bao tiểu thư các phủ có bao nhiêu hiền tuệ, người nào bao dung, ngại thê thiếp thành đàn, người nào cam nguyện làm thiếp, chỉ cần chút thương, vừa trong tay bà liền mở ra danh sách loạt các tiểu thư khuê các.

      "Thanh tĩnh quá cũng tốt, có chút khí người." Còn bằng ở nghĩa địa, tuyệt đối có tiếng người, bốn phía im ắng.

      " phải là có ngươi sợ huyên náo nữa sao?" người bằng mười người.

      "Nhị công tử..." Mạc Hiểu Sinh bị oan, vẻ mặt cầu xin.

      Trước khi gặp Quản Nguyên Thiện, trầm mặc ít giống như câm điếc, ngày chỉ ba chữ "Vâng, đúng, có thể", muốn để nhiều thêm câu là vô cùng khó khăn, có thể là khó như mở vỏ trai, hoàn toàn khe hở.

      Nhưng mà dưới chỉ bảo của Quản nhị công tử, mở được miệng ra khó ngậm lại được, giống như muốn đem bù cho trước kia, có cơ hội liền nước miếng tung bay, cướp đoạt , chen vào , được vui.

      "Đừng bị người dắt vào ngõ cụt, tài ăn của Nhị công tử ngày càng cao rồi." Quả là đến mức xuất thần, người thường khó theo kịp. Văn gia sư lắc đầu.

      "Ngươi Nhị công tử lừa ta?" Mạc Hiểu Sinh kinh ngạc.

      "Thứ tử dòng chính Cao Thịnh Hầu, sủng thần của đương kim Thánh thượng, lại kiếm thêm chức giám sát ngự sử, làm sao người có thể ở dài tại Giang Nam, dù người có hết sức thỉnh cầu hoàng thượng cũng cho phép, tối đa năm điều người về kinh." Chức quan tuần phủ là người cứng rắn đòi tới, khiến hoàng thượng tức đến mức bật cười, giận mắng câu cáo già.

      Nếu có lần tham ô liên lụy quá rộng này, nước sâu người dám dò xét, hoàng thượng lúc này mới đồng ý để Quản Nguyên Thiện túc trí đa mưu xuôi nam, dựa vào tài xảo quyệt của để bắt bàn tay đen nấp chỗ tối, yên ổn triều đình.

      "Văn gia sư, để ngươi tiến vào hình bộ là đáng tiếc, cẩn thận thăm dò điều tra ràng, đem ngọn nguồn của ta đều vén hết lên." Quản Nguyên Thiện giả vờ giận lườm , người bị nhìn chợt lạnh sống lưng.

      Khi tính kế người khác luôn đặc biệt hiền lành, quái chiêu chồng chất.

      "Nhị công tử quá khen, ăn lộc của vua, phải chia bớt ưu phiền cho vua, thân phận của Mai Hi họa sĩ có thể sáng tỏ, tiểu nhân liền thở dài nhõm." Văn gia sư ra vẻ an tâm, cầm lấy ly trà uống ngụm, vẻ mặt thả lỏng uống trà.

      Nghe ra ý trong lời của , ánh mắt Quản Nguyên Thiện lập tức lóe lên, "Văn gia sư chuyên tâm bàn, việc khác đừng lo lắng, án này chấm dứt liền báo cho ngươi công đầu. Lại bộ, hộ bộ, hình bộ tùy cho ngươi lựa chọn, ta vì ngươi tiến cử."

    3. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 7(2):

      "Nhị công tử sợ cái gì?" Là sợ giữ miệng chứ gì!

      "Là sợ ngươi mất tiền đồ tốt, ngươi tài trí hơn người làm cái chức gia sư muôn đời phải là minh châu bị phủ bụi sao."

      Văn gia sư cười đến ý vị sâu xa, vuốt hai chòm râu, "Vinh hạnh, vinh hạnh, là tiểu nhân suy nghĩ nhiều, hiểu tình hình thực tế, còn tưởng Nhị công tử đường đường là nam tử, sao lại đối với Mai Hi họa sĩ kiến giải cao siêu! May mà người cùng với đoạn tụ có nửa điểm quan hệ."

      có lần cho rằng Nhị công tử là đoạn tụ, cho nên mới nhìn vừa mắt các tiểu thư khuê các, vì từ chối kết hôn mà rời ra kinh thành.

      "Ai cơ? Ai có ham mê đoạn tụ? Thiện nhi, phải văn gia sư con đấy chứ?"

      Giống như mật thám xuất quỷ nhập thần, vượt tường qua nóc, lên trời xuống đất, hề phát ra thanh, Hầu gia phu nhân đột nhiên xuất , người là bộ y phục dạ hành kỳ lạ, tóc được búi thành bó, hành động thuận tiện.

      Trong phòng nghị , Mạc Liêu Môn nhìn lên thấy phu nhân... Ặc, trang phục độc đáo, sắc mặt mọi người khẽ biến nhanh chóng đứng dậy, cười có chút cứng ngắc.

      "Phu nhân ngài tới, người cùng nhị công tử nhiều ngày gặp, chắc là muốn tâm riêng với nhau, chúng tiểu nhân cáo lui trước, quấy rầy phu nhân và nhị công tử chuyện.

      chỉ có Cao Thịnh Hầu sợ lão bà, bọn họ cũng sợ phu nhân! Ký ức về cái ném qua vai kia vẫn còn rất mới mẻ, lưng ngã bị thương lại có chút đau, cho nên Hàng thị vừa xuất , già, trẻ lập tức hết, chỉ còn lại Quản Nguyên Thiện miễn cưỡng cười cười.

      "Nương, sao người lại tới đây, phụ thân chọc giận người khiến người vui sao?" gượng cười tiến lên xum xoe, vẻ mặt tươi cười, tỏ vẻ con ngoan. ra trong lòng rất ràng, phụ thân của nào dám chọc nương tức giận, từ khi sinh ra tới giờ chưa từng thấy phụ thân đỏ mặt chuyện với nương bao giờ, câu của nương còn hơn thánh chỉ, phụ thân sủng thê là sủng lên trời, lão bà gì cũng đúng, đúng khẳng định là do ông nghe nhầm.

      "Cha ngươi có cái gan này, là bà nội của ngươi."

      ngoài dự đoán của , khẳng định là bà nội lải nhải, bên này bắt bẻ, bên kia chướng mắt, lấy cái danh bà bà ra áp chế người, nương của vừa ý liền rời , đỡ phải mang cái tội làm mẹ chồng tức chết, lại có thể thanh tĩnh hai tai, nhất cử lưỡng tiện.

      Ài, mẫu tử bọn họ là đồng bệnh tương liên nha, nhà có người già giống như có quỷ, có mặt ở khắp nơi, hồn tan, chuyên làm chuyện chia rẽ người khác.

      "Tạm thời để ta sang chuyện khác, cái gương mặt "tiểu bạch kiểm" chuyên lừa gạt tiểu nương, nương nhìn suốt hai mươi ba năm, sớm nhìn chán, tránh xa chút đừng khiến ta ghê tởm." Nhìn đến gương mặt của , thoải mái, Quản Tế Thế lúc trẻ cũng dựa vào khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, ít nợ phong lưu.

      "Nương a, nhi tử nhớ người, nghĩ đến ăn ngon, ngủ yên, đường còn té ngã! Nương có nhớ con hay ..." Hí! Nương của ...đủ ngoan độc, tự nhiên hạ độc thủ với con trai thân sinh.

      lưng tê rần Quản Nguyên Thiện cũng dám kêu, cố nhịn miệng vẫn cười, khóe mắt của đảo qua tay mẫu thân nhéo , quả là xem như kẻ thù mà! giao thân rèn luyện có chút sai lầm, để cho bà có miếng thịt dưới tay.

      Hàng thị thích nhi tử quá gầy, tìm được chút thịt nào, nhưng mà lão đại, lão nhị từ tập võ, sớm luyện thành thân bắp thịt cứng rắn, nhưng chẳng qua là bà hề có chút khí chất đoan trang nào cả, vừa gặp liền cấu véo phen, lần nào cũng như phát tiết.

      Đứa con cả sau khi lập gia đình bà liền động thủ, bởi vì là người có chủ, véo rồi để lại dấu vết là công bằng cho con dâu, nhưng mà Thiện nhi...

      Ngu sao véo, có lão bà sợ vại dấm chua.

      "Con a, nương nhớ con muốn chết..." Sau khi véo xong bà còn đưa tay vuốt lại y phục cho nhi tử, "Thành cho nương biết, phải là con nhìn trúng tuấn tú lang chứ? Nương vô cùng sáng suốt, nhiều thêm "con dâu nam" cũng chỉ là thêm đôi đũa, bản thân còn vừa ý là được."

      Quản Nguyên Thiện nhanh chóng thề, thanh minh nghi ngờ, "Văn gia sư kia được lời nào hay, người nên nghe, chỉ là con quá rảnh rỗi, phá án tới tuần phủ nha môn phải đợi ở nhà riêng, khiến phải chạy chạy lại, liền móc con vài câu, để con xấu mặt."

      xuất là chiêu đầu tiên, tuần phủ nha môn tọa trấn ở phủ tuần phủ, tôm tép nhãi nhép bao biện làm thay, giấu mặt nhìn đám quan viên nóng vội, tâm hoảng ý loạn, biết tuần phủ đại nhân ở đâu, có phải là nắm được đằng chuôi của bọn họ hay , chuẩn bị lưới tóm gọn.

      Ngưu Vô Vi và Thành Tú quả nhiên thu được ít "hiếu kính", có vàng bạc châu báu, tranh chữ cổ, phòng ở cửa hàng cùng mỹ nữ, hai người chính là thầm "dùng tang vật".

      "Vậy Mai Hi họa sĩ kia là có ý gì?" Bà mới chỉ hơn bốn mươi, tai nghe vẫn tốt, có thể sánh bằng người trẻ tuổi.

      "Này..." Quản Nguyên Thiện ấp úng, câu, Mai Hi là nữ, tên là Cầu Hi Mai, Mai Hi và Hi Mai là .

      "Này này cái gì, ta nhớ là sinh con trai lắp, đầu lưỡi của con bị người ta cắt rồi đúng ko?" Bà ngại làm thay đâu.

      thầm kêu khổ, muốn cười lại cười được." Con thấy nàng vẽ đẹp, thiên về tả cảnh, tính tình cũng tốt, nội tâm có ngạo khí văn nhân, nhưng co được dãn được, hề cổ hủ, đối đáp hề thua mưu sĩ."

      "Cho nên là con tìm người tài?" Có chút kỳ lạ.

      Quản Nguyên Thiện gật đầu mạnh mẽ, "Đúng, nương là hiểu con vô cùng, con nghĩ gì người đều biết."

      "Đừng nịnh hót nữa, để ta gặp người trước rồi tiếp, tiểu tử con so với trạch còn lẩn nhanh hơn, ta muốn tìm con mà còn phải theo dõi lão gia hỏa Thành Tú kia, tuần phủ đại nhân ở tuần phủ nha môn, cũng chỉ có con là dám đặt luật pháp triều đình ở ngoài như vậy."

      Nghe vậy, cười nổi, với cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của nương, chắc chắn nhìn ra manh mối, "Nương, trong nhà Mai Hi có chuyện, tạm thời vẽ..."

      "Nhị công tử, Mai Hi công tử đến, người ở cảnh viên vẽ hải đường xuân thụy." Gã sai vặt nhanh chóng bẩm báo, nghĩ muốn kiếm chút tiền thưởng.

    4. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 7(3):

      Người làm được chuyện xấu, khó có lần dối lập tức bị vạch trần, Quản Nguyên Thiện vươn bàn tay vuốt mặt, nặng nề thở dài hơi.

      "Trong nhà có chuyện? Thiện nhi, làm người luôn phải lưu lại đường lui, trách để cho cửa trước bị người ta chặn có đường trốn." Hàng thị dạy con, thỏ khôn luôn có ba hang, dối phải có ba phần , xác định chê vào đâu được mới đem lừa người, lưu lại lỗ kim cũng thành trò cười trong mắt người trong nghề.

      "Nương, người có muốn đổi y phục hay , tuy rằng trong mắt nhi tử, nương tuyệt đối là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng ánh mắt người ngoài giống, nhìn ra vẻ đẹp tao nhã của người." Quản Nguyên Thiện dùng từ ngữ hàm súc, nhắc nhở bộ quần áo của bà khiến người khác phải há hốc mồm.

      Hàng thị cười cái, " thẳng luôn là ta dọa đến khách là được rồi, ở đâu ra mà lòng vòng như thế, cũng sợ vòng qua vòng lại tự khiến chính mình choáng váng."

      Đùa cợt vài câu, Hàng thị để nhi tử cho người đến khách điếm tìm nha hoàn của mình, sau đó vào phòng Bạch Chỉ, Bạch Đồng thay đồ, áo khoác trắng lông thỏ, váy trắng thêu hoa sen, đầu cài cây trâm hồng bảo thạch tơ vàng, hai bên nhiều thêm đôi trâm bướm , trang điểm lên càng toát lên khí chất của phu nhân Hầu gia, quý khí bức người.

      Thay đổi hồi, quý phu nhân dung mạo tuyệt đẹp vào vườn hoa, nếu có hai con trai trưởng thành, đều cho rằng bà là khuynh thế giai nhân, nụ cười động lòng người, cười thêm cái nữa khiến người khác đánh mất hồn phách, thêm cái nữa câu cả linh hồn theo mất.

      "Vị Mai công tử này, thiếp thân là..."

      Cầu Hi Mai chăm chú vẽ chợt nghe thấy có người gọi nàng, nàng đặt bút vẽ xuống xoay người lại, muốn lấy thân phận nam tử hành lễ, nhưng đối phương lại đột nhiên "Oa" tiếng, nàng cảm thấy bồn chồn, nghĩ chẳng lẽ gặp phải người quen, ánh mắt khẽ ngước nhìn.

      Vừa mới đưa mắt lên nhìn, nàng bị dọa nhảy dựng lên, đúng là người quen.

      "Phu...phu nhân?"

      Bà đánh giá thân nam trang của tiểu nương tử, lại chậc chậc ra tiếng, lại lắc đầu than thở, xem ra đủ vừa mắt để người ta nhìn lần hai, lập tức ôm eo, lại ôm ngực.... Ách, là lấy tay sờ ngực so sánh.

      "Sao người lại ở đây?" Hàng thị chân chính muốn hỏi là sao ngươi lại giả trang nam nhân làm gì, lại có hóa trang giống như vậy, thiếu chút nữa là ngay cả bà cũng bị lừa.

      Cầu Hi Mai nhìn thoáng ra Quản Nguyên Thiện đứng bên, kiên trì cẩn thận : "Là, Là ta nhận lời Quản công tử tới vẽ tranh..."

      "Ngươi theo ta, chúng ta hảo hảo tâm ." Hàng thị bước lên mắt tay của nàng, bộ dáng nóng lạnh kéo người .

      "Phu nhân, người..." Có thể giả vờ biết nàng được , nàng còn muốn kiếm tiền để sống.

      "Nương! tay chút, chỉ là họa sĩ, người đừng làm khó dễ ." Cánh tay của nương có thể đánh được cả hổ, có thể biết sức kéo lớn như thế nào.

      Hàng thị chuyển mắt, nhìn ra trong mắt nhi tử có chút khẩn trương lo lắng, bà suy nghĩ chút. "Nương ngươi, ta thấy môi hồng răng trắng, da thịt mềm mịn, muốn nhận trai bao, ngươi tìm phụ thân ngươi tới bắt gian, ta muốn cắm sừng ."

      "Nương, chuyện này đùa được đâu." biết nên khóc hay nên cười.

      Phụ thân quả như vậy, chỉ cần là lời của nương , phụ thân từ trước đến giờ luôn nghi ngờ.

      Mà phụ thân xác nhận, già trẻ trai trong phủ liền gặp xui, ông ấy ép hỏi cả đám ai là gian phu, sau đó đem tất cả những người khả nghi đều cho đao, chết cũng tàn phế, sau đó mới ngẫm lại xem chính mình có phải là làm gì khiến lão bà đại nhân phát hỏa hay .

      "Con thấy ta giống như đùa sao? Xú tiểu tử, được theo, chúng ta muốn ở riêng, ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của ta ta thiến ngươi." Nghĩ muốn nghe lén? Mơ tưởng.

      Này...này là sao, làm người mẫu thân lại tự nhiên uy hiếp nhi tử là muốn thiến ... Nối dõi tông đường, đây là mẫu thân thân sinh sao?

      Quản Nguyên Thiện nheo mắt cân nhắc hành vi quỷ dị của mẫu thân, hắc đồng u quang ám thiển, xoa mũi, nghĩ đến sau này, ánh mắt thâm trầm giống như giếng cổ, sâu thấy đáy.

      "Ngươi xem rốt cuộc là chuyện gì, nữ tử khuê phòng sao lại phẫn nam trang ra ngoài, ngươi có biết hậu quả khi thân phận bị bại lộ , hậu quả ngươi gánh chịu được, nên biết quan niệm đạo đức chết tiệt giờ bức tử nữ nhân chúng ta..."

      Bản thân bà tuân theo đạo, làm ra ít hành động dọa người, Hàng thị khó có được lần khuyên người xem trọng danh tiết.

      Chính là bà có hậu đài vững chắc, nhà mẹ đẻ là thế tộc, cha huynh đều là quan trong triều, trượng phu qua "nghiêm chỉnh huấn luyện" đều đứng về phía bà, hai đứa con trai đều có tiền đồ, ở trước mặt được hoàng thượng thích, bà mới có thể sợ lời đồn đại.

      Nhưng mà Cầu Hi Mai giống, lần trước tán gẫu bà ít nhiều biết được tình cảnh của nàng, nữ tử trẻ tuổi có chỗ dựa vững chắc, lại mới gả chưa đến năm, có con cái, ở nhà chồng có chỗ đứng, lại còn mang theo đôi đệ muội, người khác vài ba câu mới là chuyện lạ.

      Có khi vô tâm hữu ý, ở trong xã hội nam tôn nữ ti, đủ loại đạo đức bắt ép nữ nhân phải chịu thiệt, cùng là cùng người khác phái, hành vi của nam nhân gọi là lịch , mà nữ tử lại bị cái danh phóng đãng, thấp hèn, biết xấu hổ... câu "thất trinh" liền đủ đẩy người ta xuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.

      Hàng thị trách tội chuyện Cầu Hi Mai giả trang họa sĩ, ngược lại thưởng thức nàng có dũng khí, nhưng mà thưởng thức cũng có rất nhiều lo lắng rằng nàng lớn mật đêm lại tai họa, nay hầu hết mọi người đều thể tiếp nhận nữ tử có tài.

      "Phu nhân, ta....ta có lý do thể , xin người đừng bắt tôi phải trả lời." Chưa làm được việc, nàng hy vọng càng ít người biết càng tốt.

      "Nha đầu ngốc, ngươi biết ta là ai ? Ta là nguyên phối phu nhân Cao Thịnh Hầu, ở trước mặt hoàng hậu, thái hậu đều có thể , ngươi có khó khăn gì đừng ngại cứ thẳng, ta vô cùng thích cặp đệ muội sinh đôi đáng của ngươi, tỷ tỷ của bọn nếu như có khó khăn gì ta nhất định giúp đến tận cùng." Bà nỡ nhìn hai tiểu tử kia khóc.

      Duyên phận giữa người với người là kỳ diệu, có người trải qua hơn nửa cuộc đời nhìn vẫn thấy ghét, có hảo cảm, giống như Hàng thị cùng bà bà Quản lão phu nhân, có người liếc mắt nhìn cái liền hợp ý, chỉ hận gặp sớm hơn, chỉ muốn lôi hết tim gan ra để kết giao.

      Hàng thị thể phủ nhân chính mình bị bộ dạng đáng của cặp song sinh Cầu Hi Lan, Cầu Hi Trúc làm cho mê hoặc, đối với Cầu Hi Mai càng thêm vài phần muốn thân cận, cũng do ngày đó nàng ra tay giúp đỡ có vài phần kính trọng, cho rằng nhân phẩm và tính cách của nàng khó gặp chuyện gì khó khăn, tuyệt đối thua bà xuất thân thư hương thế gia cả.

      "Người là phu nhân Hầu gia?" Nàng kinh ngạc.

      Hàng thị khí chất tao nhã khẽ gật đầu, "Đừng cái gì mà thể , ở trong mắt ta chuyện gì cũng có thể giải quyết, ngươi có vị hôn phu, mà lại mình xuất phủ vẽ tranh, ngươi tính làm gì, ngươi thiếu tiền sao?"

      "Đúng, tôi thiếu bạc." Cắn răng cái, nàng nhịn xuống xấu hổ .

      "Thiếu nhiều lắm sao?" Nếu chỉ là bạc, vậy ngược lại chỉ là việc .

      "Vô cùng thiếu." Vừa ra khỏi miệng, Cầu Hi Mai bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng được cởi ra.

      Bà vừa nghe, gần như muốn cười ra tiếng, "Tấm ngân phiếu kia của ta mệnh giá ngàn lượng, nếu ngươi cầm ta cũng thiếu, ta rất nhiều tiền, trong tráp còn tập ngân phiếu."

      Khuôn mặt Cầu Hi Mai khẽ cười, giống như hoa lê nở rộ, "Tôi vẫn là câu này, phải là tôi nên lấy hay , tôi có chân có tay có thể tự mình kiếm tiền, tuy rằng vất vả chút, nhưng mà tôi có thể yên tâm thoải mái, thẹn với lương tâm."

      Người có thể có ngạo khí, nhưng thể có cái tôi, nàng trả giá đổi lấy tiền tài, thua thiệt bất cứ ai, đối với cha mẹ mất, đối với chính mình, bọn họ có thể tự mình đứng lên, để cho người khác nhìn thấy cốt khí của nàng.

      "Vậy ngươi muốn vẽ tới khi nào mới có thể đạt được số lượng mình muốn?" Hình như nàng rất vội vã hoàn thành chuyện này, bàn tay cầm bút vẽ đều sưng đỏ hết lên, có thể thấy được nàng ngày đêm nghỉ, vùi đầu vẽ, ngay cả thời gian nghỉ cùng dành để vẽ.

      Tài quan sát của Hàng thị rất tốt, khóe mắt bà khẽ đảo qua, liền phát tay phải của Hi Mai từ cổ tay đến các đốt ngón tay đều sưng lên cách dị thường, lòng bàn tay trắng mịn do cầm bút nhiều mà nổi lên lớp chai mỏng, phiếm đỏ sưng to.

      Tiểu nữ nhân khiến người khác vô cùng đau lòng, tâm tình cứng cỏi sợ chịu khổ, dung cảm tiến tới, nàng xin người khác giúp đỡ, yên lặng làm, bởi vì nàng muốn phải là thương hại hay bố thí, mà là tôn trọng và khẳng định đối với chính mình.

      "Này...Sắp..." Hai tai Cầu Hi Mai đỏ lên, hơi ngượng ngùng.

      ra nàng còn bày rạp bán tranh chữ, tiền Quản Nguyên Thiện trả cho nàng rất nhiều, so với khi bán tranh chữ ở chợ nhiều hơn nhiều, xuất phủ chuyến dễ, nàng thể tốn thời gian, nếu có thể dùng thời gian ngắn có thể kiếm được nhiều bạc nàng cũng bớt việc, nơi đường phố long xà hỗn tạp tiện cho thân phận nữ tử của nàng.

      Nàng cũng gặp qua du côn lưu manh, chẳng qua là cho chút bạc liền rời , chỉ cần an phận sinh , tiền bạc cho được sảng khoái, bình thường bọn họ cũng làm khó người khác, trái lại còn có thể bày quầy hộ hoặc đuổi khách nhân có hảo ý .

      "Sắp là còn thiếu bao nhiêu? đủ ta thay ngươi bù." Bà tuyệt đối thiếu bạc, hàng năm cuối năm người ghi sổ đều phải phiền não.

      Hàng thị thích trang sức lộng lẫy, quần áo cũng quá chú trọng, cái gì mà thục gấm, vân cẩm, trong cung thường ban cho, dù bà mỗi ngày dùng bộ cũng hết, hơn nữa bà cũng thích giao tiếp cùng các phu nhân khác, bởi vậy chi tiêu của bà khiến người khác kinh ngạc, hầu hết đều đặt trong ngân hàng tư nhân sinh lời.

      Hơn nữa bổng lộc của trượng phu cũng thiếu, từng tháng đều ngoan ngoãn giao tới tay bà, có gì ngoài xử lý hậu viện, còn lại ít, bà chưa bao giờ cảm thấy buồn rầu vì thiếu bạc.

      Nỗi buồn duy nhất của bà là quá nhiều bạc có chỗ tiêu, đáng là ở cổ đại hề có kỹ thuật công nghệ như đại, bà thể ở phố quẹt thẻ, hai là thể lên mạng mua sắm, ba là thể mua được vật phẩm quân dụng, túi bạc của bà đều là tiền nát.

      Giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết chừa, cho dù là xuyên qua hơn hai mươi năm, nội tâm Hàng thị vẫn thoát khỏi khí tiết quân nhân, chi phí ăn mặc đều vô cùng đơn giản, nên dùng dùng, đối với trang sức thời thượng, y phục hoa mỹ bà đều có hứng thú.

      Vừa nghe bà khẳng khái giúp đỡ, Cầu Hi Mai thụ sủng nhược kinh, "Ý tốt của phu nhân tiểu nữ xin nhận, lệnh công tử giúp tiểu nữ rất nhiều, tôi... dối người, tôi tích được gần đủ, chỉ chờ hòa...À, tôi có thể tự lo được nên phiền đến phu nhân."

      "Hòa cái gì?" Bà nhạy cảm bắt được chữ mấu chốt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.

      ".... có gì..." Nàng tránh ánh mắt của bà, sắc mặt gượng gạo.

      Bức cung là sở trường của Hàng thị, sắc mặt bà lạnh lùng, giọng điệu nghiêm khắc, "Ngươi giấu thân phận nữ nhân là vì cái gì, lấy thân phận nam tử ra ngoài, có phải là có ý đồ ràng? Ngươi luôn miệng kiếm ngân phiếu vì sinh kế, nhưng mà gia đình nhà chồng có biết ? Vị hôn phu của ngươi cho phép ngươi lén ra ngoài hành nghề sao, ngại ngươi cùng nam nhân khác sao? Bạc ngươi kiếm được dùng vào chỗ nào..."

      "Phu nhân, người..." Đối mặt liên tục bị ép hỏi những sầu lo trong lòng, Cầu Hi Mai có chút phản ứng kịp, nàng vị phu nhân hiền lành lúc trước sao lại biến nên khí thế bức người như vậy, trong lòng nàng kịp tiếp ứng.

      "Những điều này ngươi đều nghĩ tới sao? Nếu là có người gây khó dễ ngươi phải ứng phó thế nào, chỉ với điều người thân nữ tử lại tự tiện ra ngoài, nước miếng của người khác cũng đủ dìm ngươi chết đuối, ngươi phải biết danh tiết đối với nữ nhân có bao nhiêu quan trọng ." Nàng là người thông minh khó gặp, càng phải nên thận trọng.

      Vừa nhắc đến danh tiết, nàng hơi lộ ra vẻ chua sót, "Người còn sống mới bận tâm tới cái khác, thanh danh, trinh tiết đều là vật ngoài, tôi chỉ muốn đệ đệ và muội muội sống sót."

      rời khỏi Đinh phủ, bọn họ có đường sống, chuyện từng phát sinh nàng muốn trải qua lần nữa, những chuyện đó khiến cho người ta đau đến tận cùng.

      "Vậy cho ta biết tình hình thức tế, có con đường thênh thang vậy sao phải cầu độc mộc, ngươi nên hiểu ngươi chỉ có mình, vạn nhất mưu tính của ngươi thất bại, người thân bên cạnh ngươi cũng phải chịu tổn thương." Hàng thị lấy tình để cảm động.

      Trong lòng Cầu Hi Mai chấn động, Hi Lan, Hi Trúc...Nàng chỉ có hai người là thân nhân...


      "Tôi muốn hòa ly."

      phải là hưu khí, mà là hòa ly, phụ nhân bị hưu là tịnh thân xuất hộ, thể mang theo chút của hồi môn nào, mà hòa ly là hết duyên phận, mỗi người đường, nàng có thể mang toàn bộ thân gia, bao gồm cả tiền và thư lúc trước phụ thân lưu lại cho nàng.

      "Hòa ly?" Dù là người đại, Hàng thị vẫn bị rung động, kinh ngạc nàng dám kiêng dè, chặt đường lui.

      Điều gì khiến cho nàng dứt khoát hạ quyết tâm như vậy? Nhìn đôi mắt kiên định như vậy, khiến người khác nhịn được mà muốn tìm hiểu sau lưng nàng rốt cuộc có chuyện đau lòng gì.

      Hoặc giống như là "khổng tước Đông Nam phi" Lưu Vân Chi, bà bà hiểu lý lẽ ép bức chia ly, sử dụng các thủ đoạn giày vò con dâu, mặc khác lại tìm nữ nhân khác để mang thai.

      Hàng thị suy nghĩ rất nhiều, lại nghĩ tới Cầu Hi Mai cùng nàng đều gặp kỳ ngộ, chỉ là người xuyên , người là trùng sinh, các nàng ở quỹ đạo mở ra những nhánh khác nhau.

      Giống vậy, nhân sinh có cơ hội nữa, bất luận là xuyên hay trùng sinh, các nàng nhất định giống người khác, có bí mật để cho người khác biết.

      "Nương, người có có thể thả người chưa? Mai Hi mới vẽ được nửa, người nên để cho hoàn thành mới đúng, còn chờ bạc..."

      Quản Nguyên Thiện lo lắng từ cửa vào, giả bộ lộ ra vẻ mặt lưu manh, nghênh ngang lắc lắc thân hình vào, nhìn như chút để ý để lộ ra quan tâm trong lòng, ánh mắt mỉm cười nhìn người nào đó vòng, xác định có gì khác lạ mới an tâm.

      "Hừ! Ngươi sao biết cần dùng tiền gấp, mở miệng hỏi mượn ngươi sao?" Bộ dạng lén la lén lút như trộm vậy.

      "Ngoại trừ đại phú bà như nương ai chả thiếu tiền, con trai của người cũng rất thiếu, người cho vài ba mươi lượng tới cứu giúp, nhi tử vô cùng cảm kích." giả ngây giả ngô, chắp tay sau lưng vẫy vẫy với Cầu Hi Mai, muốn nàng trước.

      Quản Nguyên Thiện xuất phát từ ý tốt, muốn lão nương nhà rảnh rồi đến bị khùng, nhìn người thấy thú vị liền tìm đến giết thời gian, khiến cho người khác biết nên khóc hôm nay ra ngoài xem hoàng lịch, hay là nên cười cảm ơn trí tuệ của bà.

      Nhưng mà đôi khi hảo tâm lại là chuyện xấu, ai hiểu con bằng mẹ, hành động che che lấp lấp của rơi vào mắt của Hàng thị, bà khẽ nhếch môi, nhìn làm điều thừa, có tính toán riêng.

      " bức họa trăm lượng, ngược lại ngươi sống vô cùng xa hoa! May mà ngươi lớn, bản thân kiếm được bạc, nương cũng quản ngươi phô trương giàu sang, chẳng qua là ngươi cũng trưởng thành, cũng nên tìm lão bà , nếu ngươi xem nhà ai có khuê nữ đến tuổi gả tìm hiểu ." Vừa nghe thấy có liên quan đến hôn của , lại giả chết, "Nương, phải người thường con cháu đều có phúc của con cháu sao, ngươi quản, sinh con ra là con có phúc, về sau đường là do con , người sinh ra con có hai cái chân là muốn con tự ." Ngụ ý là có chừng mực, lệch đường.

      "Ngươi ngược lại đổ hết cho ta, có tiền đồ." Bà nhàn nhạt trào phúng.

      Hàng thị mặc kệ là nhi tử có thể bao xa, làm quan to đến đâu, bà chỉ cầu nợ nần đừng lưu con cháu, đừng làm bọn họ thất vọng là được rồi.

      Quản Nguyên Thiện nịnh nọt mẫu thân nhà mình, "Là nương dạy bảo tốt, nhi tử ngốc, học người ba phần liền tự hiểu được, con cũng thua kém hào quang của người."

      Bà phi tiếng, "Nghe chút, giống như tham quan xu nịnh vuốt mông ngựa, Mai nhi à, ngươi phu nhân xem, có nữ oa nhi nào tri thư đạt lễ tới xem , nếu ngươi có tỷ tỷ muội muội cũng tệ, ngại giới thiệu cho nhi tử chẳng ra gì nhà ta."

      Mai nhi?

      Ý cười mặt Quản Nguyên Thiện cứng lại, con ngươi đen thẳm lên quang mang, vẻ mặt của lên cảnh giác, liếc mắt nhìn mẫu thân cái.

      biết hành động của mình đều lọt vào mắt của Hàng thị, trong lòng hiểu , ra con trai cũng là người biết chuyện, sớm nhìn ra thân phận nữ nhân, khó trách bộ dạng lại giống như gà mái bảo vệ gà con dám thả lỏng khắc, nhìn chằm chằm dám thả, e sợ bà nhìn ra cái gì.

      "Phu nhân chê cười, lệnh công tử dung mạo đoan chính, tính tình hào sảng, phẩm chất cũng tốt, thiếu các thiên kim ái mộ, ta tuy có muội muội, nhưng năm nay mới năm tuổi, có cách duyên với phúc khí này." Trèo cao cũng trèo nổi.

      lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, biết mặt sau của nhà giàu, Cầu Hi Mai hy vọng muội muội phải trải qua những gì nàng từng trải, thà rằng an phận gả cho người thà làm việc, cũng cần trèo cành cao.

      "Nếu là ngươi? Ngươi có xem trọng nhi tử ngốc này ?" Bà có tâm thăm dò.

      Quản Nguyên Thiện ở bên cạnh tâm cũng nhảy dựng lên, nghiêng mắt nhìn, hành động của mẹ khiến bất an, đối với chung thân đại của bà chưa từng để tâm.

      Cầu Hi Mai khó hiểu ngẩn ra, cho rằng Hàng thị muốn nàng ra quan điểm của nữ tử đương thời. "Phu nhân hỏi sai người rồi, người nên hỏi nhị ca xem có coi trọng người nào , dựa vào bề ngoài cùng gia thế của nhị ca, nếu muốn kết hôn còn thiếu người muốn gả sao?"

      Lúc này trong đầu nàng chỉ có việc làm thế nào để rời khỏi Đinh phủ, tìm tòa nhà để đệ đệ muội muội có thể an tâm sống, lại suy nghĩ tới việc phòng dịch, sau đó tìm nghề nghiệp, để tỷ đệ ba người có thể sống an nhàn.

      Hơn nữa nàng cũng dám nghĩ nhiều, cũng có thể khi chết lần trước nàng qua mười chín, còn nghĩ đến chuyện tình nữ nhi.

      Hoặc là nàng mất lòng tin với hôn nhân, muốn bước lên vết xe đổ, thử hỏi thế gian này có mấy nam tử đồng ý cưới nữ tử từng hòa ly? Cho dù có phần lớn cũng là làm thiếp, có khả năng làm chính thất, mà nàng chịu ủy khuất chính mình, cùng người khác chung chồng chính là bị kịch.

      đời kiếp đôi mình.... Bỗng dưng, Cầu Hi Mai nhớ tới Hồng Tuyết Bình từng câu đó, trong lòng nàng dám hy vọng, hy vọng càng nhiều bị thương cũng càng nặng.

      "Quản nhị ca?" Hàng thị như cười như nhìn vẻ mặt co quắp của con trai, ánh mắt giống như nhìn thấy lòng khiến lạnh người, "Xú tiểu tử, muốn tìm cho nương kiểu con gì a, giống Mai nhi lanh lợi huệ chất lan tâm thế nào?"

      Như thế nào? Người ta đều thành thân rồi, nương còn muốn làm gì. Quản Nguyên Thiện tức giận khẽ trừng mắt, lấy ánh mắt ám chỉ mẫu thân đừng tìm rắc rối nữa.

      "Đầu năm nay phải đôi phu thê nào cũng làm bạn đến già, nổi bật mà ..." Hàng thị có điều ý chỉ đến đó là dùng, cười cười nhìn về phía con trai.

    5. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 8(1):

      người mẹ bà đành lòng nhìn con trai lớn vẫn cưới được vợ, Hàng thị có lòng tốt để nha hoàn trước hết mời Cầu Hi Mai đến phòng khác ngồi tạm, chính mình cùng con trai thẳng thắn, thẳng vào lý do Cầu Hi Mai cấp bách cần dùng bạc - nàng chờ cơ hội thích hợp để đề xuất hòa ly cùng phu gia.

      Về chuyện này, bị động được lợi hơn chủ động, do đối phương trước mới càng có lợi thế đàm phán, ví dụ đồ cưới, cùng với tiền trợ cấp sau khi hòa ly cùng phu gia.

      Đến từ đại, Hàng thị tuyệt đối để ý con dâu có còn nguyên hay , từng gả cho người khác.

      biết nhìn người phải là lỗi của nàng ấy, nàng ấy chỉ là xui xẻo trong hôn nhân, bị cha mẹ phối sai nhân duyên mà thôi.

      Bất luận là chỗ nào, mọi người có cơ hội làm lại, tiếp đến tốt hơn, từ sai lầm học được nhiều điều, mù mắt lần nữa.

      Dưới giáo dục của Hàng thị Quản Nguyên Thiện cũng quá coi trọng trinh tiết nữ tử...Ách, phải là thèm để ý, mà là giữa trinh tiết và phẩm cách, lựa chọn cái sau.

      Lệnh cha mẹ, lời mai mối, từ trước đến giờ nữ tử kết hôn đều phải là bản thân quyết định, Cầu Hi Mai cũng là thể gả vào Đinh phủ.

      Bởi vậy khi nghe nàng bày quán vẽ tranh, liều mình vẽ tranh là vì kiếm bạc chuẩn bị việc hòa ly, kinh ngạc, lại có chút khó tin, vào cửa tới năm sao nàng dám cả gan làm loạn ngưng trượng phu, nàng sợ ánh mắt thế tục chấp nhận được nàng sao?

      Nhưng mà sau khi kinh ngạc là mừng thầm, vô cùng vui mừng, trong ngực tràn ngập cảm giác vui sướng, Quản Nguyên Thiện nhịn được cười ra tiếng, hai mắt sáng như bảo thạch.

      vẫn luôn kiềm chế dám thể , chỉ vì tiểu nương tử có phu, cho nên nội tâm của tuy có hảo cảm nhưng lại thuyết phục chính mình đó phải là động lòng, phần tâm tư thể cho ai biết của đối với nàng là tai họa, có thể trở thành tiếc nuối nhưng thể tạo thành thương tổn.

      Nhưng mà từ trong miệng mẫu thân biết được chân tướng việc, đó quả là giống như trời rơi xuống cái bánh thịt, nện choáng váng, thể tin ông trời lại ưu ái như vậy, khiến điều băn khoăn hóa thành , để có thể thoải mái theo đuổi tình .

      sai, sau vài lần tiếp xúc, phát nàng chỉ thông mình, hơn nữa suy tính cẩn thận, tính tình tốt, mặc dù có chút cứng nhắc luôn có sách, mách có chứng, nhưng cũng thể nàng là người thực tế, khiến cho dần dần trầm luân vào, cái nhăn mày nụ cười của nàng cũng là phong cảnh mỹ lệ khiến thể dời mắt.

      Sau khi Quản Nguyên Thiện biết hết toàn bộ, lập tức tìm Cầu Hi Mai, ra thân phận của mình.

      "Huynh...Huynh huynh là Tuần phủ đại nhân kiêm Ngự đại phu, xuống Giang Nam là vì tra án?"Cầu Hi Mai kinh ngạc mở to mắt hạnh, có chút hoài nghi lỗ tai nàng xảy ra vấn đề, nghe nhầm rồi.

      Biểu tình của nàng so với nhìn thấy quỷ còn kinh hách hơn, lâu mới lấy lại được tinh thần.

      Tuần phủ là quan rất lớn ! Giám sát Ngự sử lại càng lớn hơn giám sát đủ các loại quan lại ở kinh thành, có chiếu chỉ thể rời khỏi kinh, trong nhận thức của Cầu Hi Mai, có thể lên tới quan ngũ phẩm trở lên là tuổi cũng còn , nên có vài chòm râu, tiền hô hậu ủng phô trương.

      Mà Quản Nguyên Thiện quá trẻ, cho dù xuất thân từ Cao Thịnh Hầu phủ, chỗ đứng cao hơn người khác, nhưng cũng phải từ cấp bậc thấp nhất mà lên, chờ thêm vài năm hoàng thượng ban cho cái quan ngũ phẩm để làm, ba mươi tuổi có thể ngồi lên qua tam phẩm là giỏi lắm rồi.

      Theo nàng biết, chỉ có thể tử mới có thể lập tước, là thứ tử dòng chính chỉ có thể dựa vào chính mình phấn đấu, cho dù bên cạnh có cây đại thụ lớn che chở, có điểm mới vẫn thể được.

      Nhưng mà, nếu nàng nghe nhầm, chính là hoàng thượng điên rồi, tự nhiên bỏ quên đại thần trong triều cần, bổ nhiệm huân quý tử vi 23 tuổi làm Giang Tô tuần phủ.

      "Ta còn biết nàng là nương, lần đầu tiên gặp ta liền biết ngươi giả trang nam." Quản Nguyên Thiện trực tiếp vạch trần thân phận nữ nhi của nàng, quanh co lòng vòng.

      "Cái gì, huynh... huynh biết..." Nàng hoảng hốt lui lại hai bước, mặt để lộ ra bất an.

      "Đừng sợ, ta định truy cứu chuyện nàng gạt ta, ta chỉ là biết vì sao nàng thân là nữ nhân lại phải che dấu thân phận bày quán bán tranh chữ, chẳng qua là chữ cùng tranh của ngươi có phong cách, câu nệ, ta quả là cầu tranh mới mời nàng đến phủ vẽ tranh." chưa , mời vẽ tranh chỉ là lúc ban đầu.

      Vừa nhắc tới vẽ, nàng thoáng buông lỏng cảnh giác. " biết tôi có ý giấu diếm thân phận , vì sao hôm nay lại chính miệng vạch trần? khi xé rách lớp giấy này, sau này hành có nhiều bất tiện, vấn đề nam nữ chắn ngang ở đó, tôi và huynh lén gặp mặt rất ổn, chuyện qua phủ vẽ tranh từ giờ ngừng lại ."

      Ít phần thu nhập, Cầu Hi Mai thể buồn, bạc chê nhiều, hòa ly xong sau này sinh hoạt cũng cần đến bạc, nhiều chút vẫn luôn tốt hơn.

      Nhưng mà nàng cũng hiểu Quản Nguyên Thiện giúp nàng rất nhiều, nếu nàng chỉ là nữ tử hậu viện mà , bức họa nào đáng giá trăm lượng bạc, vẽ dù có tốt vẫn có danh tiếng, có giá trị, trừ khi nàng tiếp tục lấy tên "Mai Hi" tiếp tục vẽ tranh.

      ", nàng hiểu lầm rồi, giờ ta vạch trần bởi vì nàng là người có kiến thức uyên bác, lại giỏi phân tích, đối với vật, với người đều có quan điểm rất hay, ta vì việc tra án tham ô ở Giang Tô mà đến, muốn mượn tài của nàng." Quản Nguyên Thiện hợp tình hợp lý, khiến cho người ta tìm được tia sơ hở, nhưng mà nếu cẩn thận nhìn kỹ, thấy đáy mắt của ý cười.

      "Tra án tham ô..." Nàng có vẻ đăm chiêu yên lặng ngồi xuống.

      "Người của ta tất cả đều là mang từ kinh thành tới Giang Tô, bọn họ tiếp xúc nhiều với quan viên kinh thành, đối với chuyện ở Giang Tô biết nhiều, thể giống như dân bản xứ tường tận, mà lời , thể chứng minh tiền trong sạch, ta tin quan tri phủ, huyện quan, bọn họ đều có khả năng liên quan đến vụ án này." có đại quan che giấu, tiểu quan bên dưới dám tham ô sao? tầng lại bóc lột tầng, người dân chúng có biết bao tầng.

      "Tôi chỉ là nữ tử, chỉ sợ giúp gì được..." Cầu Hi Mai vô cùng do dự, trong lòng nàng muốn thử lần, muốn dùng trí tuệ của mình.

      Phụ thân nàng từ thông minh, là người đọc sách, có tài thi trạng nguyên, nàng muốn biết chính mình có phải là có tài trí ra làm quan hay .

      "Nữ tử cũng đâu có ngại gì, thông minh là để dùng, mẹ ta thường nữ nhân cũng có thể làm quan, hơn nữa năng lực còn hơn nam tử, chỉ là thế đạo quá , chấp nhận được nữ nhân dẫn đầu." Tuy quá tán thành chuyện nữ tử làm quan, nhưng thể phủ nhận, có số nữ nhân thậm chí còn giỏi hơn so với nam nhân.

      "Nhưng mà ta có phu gia, bất tiện..." Nàng thể thường xuyên xuất phủ, hai ba ngày lần là vô cùng nguy hiểm, nhiều lần thiếu chút nữa là lộ.

      " phải là nàng muốn hòa ly..." Vừa ra khỏi miệng, bỗng nhiên cảm giác lỡ, vội vàng bổ sung. "Ta muốn là ngươi vẫn có thể mặc nam trang, lấy thân phận phụ tá cho ta chỉnh lý thông tin những người khác thu nhập được, từ trong đó tìm ra dấu vết để lại."

      Quản Nguyên Thiện sửa miệng nhanh, nhưng mà Cầu Hi Mai vẫn biết là Hàng thị lỡ miệng, vì thế nàng trực tiếp thẳng, "Ta quả là có ý định muốn hòa ly, nhưng mà có liên quan đến người ngoài."

      "Ta có thể giúp nàng." phải là người ngoài.

      "Giúp ta?" Nàng bật cười.

      Cầu Hi Mai dễ dàng tin tưởng đối với hảo ý của có ba phần nghi ngờ.
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :