1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Trùng sinh] Cách tuần phủ lừa thê - Ký Thu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 4(2):

      Nhưng cho rằng người đó chỉ nhờ vào xảo quyệt, nếu dám cả gan động tay động chân vào ngân lượng, chứng tở phía sau có người chống lưng, hơn nữa còn là chỗ dựa vững chắc, mặc cho là ai cũng dễ lay chuyển.

      "Đại...Nhị công tử, Mạc lão tam này mồm to giữ miệng, ta thấy sớm muộn cũng để lộ ra tin tức, phá hỏng chuyện của chúng ta." Người tâm vững rất dễ sai lầm, ở đầu trận tuyến chút gió thổi cũng loạn, nhìn thấy bóng dáng liền chém.

      Văn nhân luôn cho rằng quân nhân ngu ngốc, với thân thủ của Mạc Hiểu Sinh trong mắt văn gia sư lại là người thô kệch, quá xúc động có đầu óc.

      "Mạc tam ca, chúng ta nhìn lại, nơi này nước sâu thấy đáy, chúng ta còn chưa bước đến bờ mà!" Quản Nguyên Thiện cười tít mắt giảng hòa. Lúc hai người này tranh chấp, vẫn như cũ chuyện với người khác, khuôn mặt tươi cười hiền lành dễ bắt nạt, bên này hai câu, sang bên kia về cha mẹ, thể ra bộ dạng của công tử hiểu đời, chỉ đơn giản là trốn xuất phủ ra ngoài chơi, chơi từ bên này sang bên kia, quen sống phóng túng, chính khác đừng tìm , trong đầu là rơm rạ dùng được.

      , đúng là có mấy người coi là người đứng đắn để đối đãi, chỉ cho là thiếu gia nào đó bị cha mẹ dạy hư rêu rao khắp nơi, ngoại trừ mấy người bên cạnh, ai biết trong lòng có tính toán, chuyện vui đùa đều có thâm ý.

      "Oa! Nhị công tử tài trí hơn người cũng nhìn ra manh mối?" cho rằng người tài ba ra tay, rất nhanh có kết luận, quay về kinh phục mệnh.

      Khóe môi hơi nhếch lên, Quản Nguyên Thiện như cười như , "Ta là người, phải thần, phải là cho ta sợi dây ta hái được bàn đào, chúng ta vừa mới đến địa bàn của người ta, ngay cả mặt cũng còn chưa quen! Vậy sao biết được nơi đây rộng bao nhiêu."

      Cả chuỗi dài biết bao nhiêu dưa lớn dưa , muốn hái được toàn bộ phải dùng nhiều lực, lần dùng lực kéo hết, đợi thời gian dưa con dưa cháu lại lên, kéo ngừng, dưa ngừng lớn.

      Lại kéo ra được đại quan, hái được mấy cây tỏi có ích gì, chỉ cần còn lợi ích, muốn bồi dưỡng nanh vuốt có gì khó, dùng bạc đập ra liền có.

      "Chúng ta vẫn phải tiếp tục rảnh rỗi có việc gì làm thế này sao? cả buổi rồi." Hỏi ra nguyên nhân, Mạc Hiểu Sinh muốn tìm quán trà nghỉ chân, uống ngụm trà nóng loại bỏ cái lạnh, thời tiết quỷ quái này ai muốn lượn lờ ở bên ngoài.

      "Đây là cẩn thận điều tra, tra xét dân tình, từ trong miệng của dân chúng biết được quan viên có ăn hối lộ trái pháp luật hay ." Văn sư gia thở phì phò chỉ hận rèn sắt thành thép, tức giận hiểu được dụng tâm của đại nhân.

      phi tiếng, "Vâng, ngài đúng, chẳng qua là mưa tuyết sắp thành mưa tuyết lớn, tiểu thương đường còn ai tránh tuyết? Ai còn mạo hiểm ra ngắm tuyết làm gì...Nhị công tử, tuyết rơi đầu người, còn..." Làm gì?

      Mạc Hiểu Sinh được nửa câu, hai mắt Quản Nguyên Thiện giống như nhìn thấy chuyện thú vị, bỏ lại phụ tá và văn sư gia, cùng với hai tùy tùng Trường Sinh và Trường Hoan, bước nhanh tới phía hành lang dưới gốc cây.

      "Ai nha! Cẩn thận ghế chắc...!"

      Vốn Cầu Hi Mai có việc gì bỗng nhiên bị những lời này làm cho giật mình, thu tranh nàng quýnh lên, ngược lại bước hụt vào khí, từ ghế đẩu ngã xuống.

      Nàng cho rằng ngã dập mũi ít nhất cũng xước xát chân tay, quay về phủ phải tìm được lý do để che giấu, để cho người khác phát ra nàng lén làm chuyện mờ ám. Nàng vẫn chưa có đủ ngân lượng để thoát thân, thể mất chỗ dựa là Đinh phủ này.

      Ai ngờ nàng cảm thấy đau đớn, cả người ngã vào người khác, từ kinh ngạc lấy lại bình tĩnh, đưa mắt nhìn lên, mắt hạnh của nàng chống lại đôi mắt đen thẳm, nàng có chút ngẩn người, đầu óc nhất thời nghĩ được gì.

      Bỗng nhiên, nàng phát đây là nam tử rất cao, hai tay lập tức đỏ lên, hai gò má nóng rực, vừa hoảng sợ lại vội vàng đứng thẳng lên, ngón tay trắng nõn chải lại đầu tóc, kéo cao vạt áo, sợ để lộ ra thân phận nữ nhân của mình.

      hiểu sao lúc đỡ lấy người kia, mùi hương của nữ tử bay vào mũi của Quản Nguyên Thiện, tinh tế khẽ ngửi, trong lòng hiểu , bàn tay to đặt ở eo như cành liễu, hơi ngẩn người rồi lập tức nhận ra thân hình người mình cứu là nữ nhân.

      Lại , hề ngạc nhiên, chẳng qua là chứng thực điều nghi ngờ của , thiếu niên bán tranh kia quá , môi đỏ thắm, đôi mắt giống như hồ nước trong veo, đẹp đến mức gì sánh nổi.

      "Đa tạ công tử giúp đỡ, Mai Hi xin cảm ơn." Cầu Hi Mai nhanh chậm chấp tay thi lễ, thần thái ung dung.

      Giọng là dễ nghe, trong trẻo êm tai, như trân châu rơi vào khay ngọc. " cần đa lễ, chỉ là tiện tay mà thôi, lần tới đừng giẫm lên ghế cao như vậy, hãy để người khác giúp ngươi thu tranh lại."

      Nàng đè xuống hoảng hốt, tỏ vẻ bình tĩnh, "Tất cả mọi người ra ngoài đều có chuyện phải làm, việc gì phải làm phiền đến người khác."

      Nếu phải là do hô lớn, nàng bị giật mình sao. Cầu Hi Mai oán thầm trong lòng, mười ngón tay thon dài cuộn tranh lại.

      "Lời này sai rồi, cùng là dân chúng kiếm ăn đường, vốn là hai bên nên ủng hộ nhau, mọi người đồng tâm mới có thể đưa tới nhiều khách hàng." Quản Nguyên Thiện nhìn chằm chằm dung nhan của nàng, giọng .

      "Công tử cũng đúng, là ta nghĩ quá hẹp, người cùng làng xóm, ra ngoài giúp đỡ nhau, cùng nhau trông coi, bệnh tật chăm sóc nhau, nếu có thể hòa thuận như vậy, trợ giúp nhau, quả là chuyện tốt."

      "Ngươi vừa đọc đoạn của Mạnh Tử ." vỗ tay cười.

      Khẽ nhăn mày, sắc mặt Cầu Hi Mai thoáng dè dặt hạ giọng : "Công tử là người đọc sách, học thức uyên bác, ta múa rìu qua mắt thợ khiến người chê cười rồi."

      ", , , ngươi đừng xem mình, ta cảm thấy ngươi cũng có hiểu biết, thông mình, là lương tài hiếm có, với tài hoa và tài trí của ngươi, ở Giang Tô này lại vì triều đình góp sức, nha môn và huyện thái gia đều bị mù rồi sao?" ám chỉ quan viên Giang Tô biết nhìn người, có dùng người tài, nhận người thân nhận người tài, ngu ngốc vô đạo.

      "Mỗi người chí, có người núi đẹp, có người nước tốt, có người thả câu bên khe suối biết mệt, thiên hạ đâu chỉ có tài sĩ, nếu người người vào triều làm quan, người đong gạo, đo vải, như vậy loạn hết rồi." Mỗi người việc, việc ai nấy làm, an cư góc.

      "Ra ngoài dạo cũng có thể gặp được người có kiến thức như ngươi, chỗ này của các người quả nhiên là người tốt, nước tốt, phong cảnh đẹp, nhưng mà có chỗ tốt, ta đến bến sông Tần Hoài muốn thuê con thuyền hoa du hồ, ràng đưa tiền còn bị người khác nhanh chân cướp mất, người lái thuyền cũng trả lại tiền mà lại bắt nạt ta là người ngoài, nghe là quan , ngươi xem người kia có ác hay chứ." tỏ vẻ tức giận .

      Sắc mặt Cầu Hi Mai vẫn như thường, "Chuyện này ta , với thân phân tiểu dân như ta đừng là gặp quan, ngay cả ca múa mừng cảnh thái bình ở thanh lâu Tần Hoài cũng chưa từng qua, công tử ngại ở lại thêm mấy ngày, non sông tươi đẹp cũng chạy mất, cảnh đẹp như vẽ, hợp với người có lòng, ca nữ hiến xướng, có thêm biết bao kiều diễm."

      gật đầu, tiếp, "Nhìn đường phố các ngươi náo nhiệt thế này, chắc quan địa phương ức hiếp đến dân chúng." Cho dù là làm quan tốt cũng thể bị kêu than cái gì.

      "Ít nhất ta cũng thấy nhà ai mất bò tìm quan lão gia đòi, dù sao quan lão gia mở miệng ra đều là trong sạch, chuyện có hai mặt, mỗi người ý." Nàng quan tâm nhiều như vậy, chỉ lo thân mình thôi.

      Phụ thân của Đinh Lập Hi, Đinh Vượng Hải làm quan tri huyện ở Bình Khê huyện sáu năm chưa hề di chuyển, lòng mong chờ có thể bò lên , mưu đồ thêm tài phú, vốn là phú thương tính tình của ông ta nham hiểm lại tiền tài, mua chức quan rồi bước vào quan trường ngừng dùng chức quyền vơ vét tài sản, tham ô ngân lượng, trọng tội khinh phán.

      Đây là sau ba năm làm con dâu ở Đinh phủ Cầu Hi Mai mới biết được bí mật đó, khi đó Đinh Vượng Hải lên làm tri châu, căn bản còn để ý tới sống chết của con bằng hữu nữa, khi Hồng Tuyết Bình gợi ý bên cũng đồng ý với con trai việc hưu thê này, hơn nữa còn ỷ vào lệnh quan bắt nàng rời phủ, thể trì hoãn.

    2. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 4(3):

      Chẳng qua giờ quan trọng là phải góp đủ tiền rời khỏi phủ, nàng nhiều chuyện để lộ việc đó ra ngoài, người Đinh phủ có tốt hay xấu cũng liên quan gì đến nàng, nàng chỉ muốn đặt mình ra ngoài, sớm ngày thoát được khỏi vùng lầy đó.

      Nhìn nàng sắp xếp bút mực tranh vẽ đâu ra đấy, ánh mắt Quản Nguyên Thiện tự giác rơi vào bức "HỈ Thước đậu cành mai" mà nàng vẽ dở, bỗng nhiên thốt lên: "Ta mới mua tòa nhà ở trong thành, phía đông thành, là nhà cũ của Liễu gia, ta thấy ngươi vẽ có chút phong cách của người xưa, bằng ngươi tới vẽ nhà cho ta, bức trăm lượng.

      "Này..." bức trăm lượng?

      thẹn mà , nàng động tâm, vô cùng vui mừng được nhờ làm, Đinh phủ cách thành đông xa, mất khoảng mấy phút, đó là với tốc độ bộ của nàng.

      Nhưng mà nàng có chút chần chừ, dám đáp ứng, tiến vào tòa nhà của người khác thể sánh bằng ra ngoài Đinh phủ, nàng tuy là nữ giả trang nam, nhưng vẫn bận tâm đến thanh danh, thể xúc động mà nhận việc, cho dù nàng vô cùng cần khoản tiền kia.

      "Trong nhà của ta có khoảng mười cái sân, cảnh trí giống nhau, nhất định phải vẽ toàn bộ, vẽ trước 7, 8 tấm xem thử, tiền công nhất định bạc đãi." lấy tiền dụ dỗ.

      "Ngài ?" Bảy, tám bức vẽ tương đương với bảy, tám trăm lượng bạc...Trong lòng Cầu Hi Mai sôi sục, giống như nhìn thấy ánh mặt trời.

      "Ngươi thấy ta giống như dối sao? Ta phải là nhiều tiền có chỗ để." Chỉ là hiểu sao muốn nhìn nàng vẽ ra càng nhiều tranh đẹp, lưu lại cảnh đẹp bốn mùa.

      "Được, thành gia, trước giao hai trăm lượng tiền đặt cọc!"

      " phải là có nhiều tiền có chỗ đặt? Nhị công tử, ta thấy ngài như là đánh mất đầu óc rồi, vừa đến Giang Nam quen cái gì, bệnh đến đầu óc mơ hồ, vừa ra tay đặt cọc hai trăm lượng bạc, ngài là bệnh rồi!" Cung Tán Tài giống như trẻ con, dùng bạc lúc cần dùng, tiện tay tung ra cả nắm.

      để cho người khác biết đến Giang Nam, Quản Nguyên Thiện đặc biệt nhờ người gián tiếp mua tòa nhà bốn viện để ở, nằm ở thành đông cạnh trạm dịch, thuận tiện cho bọn họ trao đổi thông tin với kinh thành, cũng có thể giấu tung tích.

      Bởi vì năm nay Quản Nguyên Thiện 23 tuổi, là thứ tử dòng chính của thế tộc Quản gia, phụ thân là Quản Tế Thế, ở trường vô cùng được trọng dụng, tuổi còn trẻ mà giống như phụ thân là sủng thần của hoàng đế, cha con cùng làm quan triều. Theo lý nên thành thân từ sớm, kiều thê mỹ thiếp bên người, nữ nhân thành đàn mới đúng, nhưng biết sao lại theo bình thường, thiên kim của các đại thần trong triều, khuê nữ danh môn thế gia đều để vào mắt, trễ đến giờ vẫn có bóng dáng xinh đẹp nào làm bạn.

      Quản phủ có lão thái thái luôn thích gây phiền toái cho con cháu, đối với hôn của tôn tử lại càng nhiệt tình, trưởng tử thành hôn sinh được trai , giờ bà rảnh rỗi chỉ muốn tìm việc làm, lòng tìm cho Quản Nguyên Thiện tiểu thư môn đăng hộ đối, Quản Nguyên Thiện bị bức đến mức làm, hai dứt, dứt khoát chủ động xin ý chỉ của hoàng đế chức vị tuần phủ rời khỏi kinh thành, thay hoàng đế điều tra tham ô, thuận tiện tránh khỏi việc bị bà nội bức hôn, đỡ phải gặp cảnh bà cháu đều thoải mái.

      Thân là Ngự Sử Giám Sát kiêm tuần phủ Giang Tô, Quản Nguyên Thiện sau vài ngày xuống tới phía nam, nhưng đến Giang Nam cũng vào tuần phủ nha môn, tính muốn lén tra xét trước xem có tội án, tệ nạn, tham ô gì hay .

      Nhưng bởi vì xuất , chỉ để Mạc Liêu Môn đến nha môn xử lý số việc , quan viên dưới quyền của cũng tuần phủ đại nhân có đến nhận chức hay , trong lòng mọi người đều hoảng sợ, lo lắng đề phòng, e sợ công văn gửi lên bị bắt lỗi, đánh mất chức quan và lợi lộc vất vả nhiều năm mới có.

      Từ Bố Chính Sứ đến quan cửu phẩm nho , dưới đất Giang Nam đều vô cùng chấn động, có chỗ nào là lo sợ thu liễm vài phần, cẩn thận đối đáp.

      Mà vị Quản nhị Thiếu có hoàng đế che chở, mẫu thân dung túng cho , Quản Tế Thế chỉ có duy nhất thê tử lại sợ vợ, cho nên căn bản dám quản , Quản lão phu nhân lại ở xa kinh thành, cứ như vậy thoải mái sải cánh bay trời, bơi dưới biển, người nào cản cũng lùi.

      Kết quả là, quan viên lớn vùng Giang Tô gặp xui xẻo, ban ngày được thư thái, đến đêm gối đầu yên, trong đầu chỉ lo nhớ tới vị tuần phủ đại nhân ở đâu, làm gì, có phải là nắm được cán chuôi của bọn họ hay ,...

      "Ta phải là muốn che dấu tai mắt của người khác sao, để cho họa sĩ vào phủ vẽ tranh, lúc này mới tỏ ra ta là con cháu nhà giàu học vấn nghề nghiệp, nhà có của cái làm việc đàng hoàng, có diện mạo lại có nội hàm, người muốn lừa gạt ta mau tới."

      Quản Nguyên Thiện sao có thể trước mặt thân tín thừa nhận, liếc mắt cái liền nhìn ra thiếu niên bán tranh kia ra là nữ nhân, thấy tài ăn của nàng gọn gàng, nhìn như hỏi cái gì cũng đều tránh nặng tìm , là người có đầu óc thông minh, dựa vào lòng muốn tìm người tài mà giữ lại, hơn nữa thư pháp của nàng vô cùng vừa ý , bởi vậy tâm huyết dâng trào đặt đơn, ra giá muốn nàng tới vẽ tranh cho , từ đó mà khai thác thêm các sở trường của nàng.

      Đối với việc nàng vừa mở miệng đòi hai trăm lượng bạc tiền đặt cọc, ra cũng giật mình, chẳng qua là tin tưởng con mắt nhìn người của mình, hai trăm lượng là đáng, phải là bát nước đổ .

      "Nhị công tử hy sinh nhiều nha! Lấy bạc đổi về xú danh, may mà gia nghiệp của nhà ngươi chỉ lớn thôi, nếu phải vậy ném mấy trăm lượng ra, ngươi đau lòng, nhưng chúng ta đều cảm thấy khổ sở, bổng lộc năm của ta còn chưa đến ba trăm lượng." Văn gia tỏ vẻ mặt thổn thức, vô cùng đau lòng vì những con cháu thế gia tiêu pha hoang phí, hai chòm râu đều sắp vểnh lên rồi.

      Quản Nguyên Thiện cười ngượng ngùng, hứa hẹn khi về kinh chắc chắn bồi thường, lúc này mới bình ổn được nhiều người tức giận. "Bên Ngưu Vô Vi có tin tức gì ? Ta để thỉnh thoảng tới lượn hai vòng ở tuần phủ nha môn, ai tìm làm quen sao?"

      Ngưu Vô Vi là người bổ nhiệm là điển sử (?), chuyên xử lý hình án và truy bắt phạm nhân, cách hỏi cung luôn được đổi mới, rất giỏi trong việc thẩm vấn.

      Nhược điểm duy nhất của là thích rượu như mạng, khi uống uống đến say dừng, khi say cũng như người chết, gọi thế nào cũng tỉnh, động đất lũ lụt vẫn như chết, cái trán trơn bóng của là hậu quả sau lần bị bằng hữu dạy dỗ.

      Nhưng mà vô cùng kỳ lạ, mặc kệ là đêm hôm trước uống nhiều đến mức say bất tỉnh đến sáng hôm sau gà gáy tỉnh, hai mắt tỉnh táo, hề có chút dấu hiệu nào là vừa say rượu.

      Điển sử rất , có phẩm giai, cho nên bị "lưu đày" đến nha môn tuần phủ làm nội ứng, trước tiên tra trong nha môn tiểu quan tiểu lại là người của ai, từng ra từng quan hệ trong đó, từ đó hướng lên để điều tra, tìm cho ra người đứng đằng sau.

      Dùng được lưu lại dùng, có thể lợi dụng lưu lại tên, sau này tìm hiểu nguồn gốc lại xử trí tiếp, người cũng chạy được.

      Văn gia sư lắc đầu, "Còn chưa thăm dò được hướng của tuần phủ đại nhân, ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đám người kia trong lòng có qủy còn phải xem chừng, dễ dàng ra tay." người nào muốn làm chim đầu đàn, xung phong đầu, người đầu chịu xui xẻo.

      "Vậy từ phía sau đẩy họ cái, làm cho bọn họ động." Định động, ta động, vậy án tham ô còn gì là thú vị nữa.

      "Ý của Nhị công tử là?" Mạc Hiểu Sinh thích nhất là động thủ, vung tay vung chân tính đánh trận, nếu được hoạt động xương cốt của sắp mốc meo lên rồi.

      "Để nhận hối lộ."

      "Sao?" nghe lầm chứ!

      chỉ có mình Mạc Hiểu Sinh kinh ngạc, vẻ mặt của mấy phụ tá khác cũng mờ mịt, khó hiểu, đến đây là tìm hiểu chuyện quan kinh thành nhận hối lộ sao lại ngược lại thành nhân vật quan trọng thu hối lộ rồi.

      " cùng đám người đó thông đồng làm bậy sao biết được người nào có liên quan trong đó, người nào vô tội bị liên lụy, ai tham ít tham nhiều, có vài sổ sách nằm trong tay ai, tra từng đoạn từng đoạn, cho đến khi tất cả đều ràng." Sâu mọt trong triều nên sớm được thanh trừ.

      "A, để cho lão Ngưu tham ô so với muốn mạng của còn khó hơn, người như từ trong ra ngoài đều ngay thẳng chính trực." Bảo người chính trực tham ô tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, khẳng định là còn khó hơn lên trời.

      "Cho nên ta để Thành Tú giúp ." Thành Tú là người phụ trách sổ sách cùng viết thư cho chủ.

      "Cái gì, lão hồ ly kia?" Tên kia dựa vào cây bút cũng có thể giết người cách vô hình.

      "Thành Tú gian xảo cùng Ngưu Vô Vi cương trực, để cho hai người hợp nhau khuấy động vùng nước." Quấy cho bọn họ càng thêm mơ hồ, thể hiểu được dụng ý chân chính của .

      Quản Nguyên Thiện nheo mắt cười lạnh, khóe miệng thoáng ra lãnh ý lạnh thấu xương.

      Tham ô ở Giang Tô chẳng qua chỉ là tệ nạn góc, phải nhìn ra trông rộng hơn con cọp ở kinh thành, muốn động vào gốc rễ đầu tiên phải chặt tay chân, khiến cho tứ cố vô thân, môn sinh, cấp dưới đều thể cứu viện, cuối cùng thể làm gì khác mà lột bỏ mặt nạ, quỳ xuống chống đất nhận tội.

      Quản Nguyên Thiện đều định trước mọi việc, từng bước từng bước tiến hành theo kế hoạch của bày ra, chỉ có duy nhất chuyện ngờ tới là biến cố Cầu Hi Mai.

    3. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 4(4):

      "Hi Mai, bệnh của nàng còn chưa khỏi hẳn sao? Là lang băm ở đâu vậy, chữa lâu như vậy mà bệnh của nàng vẫn chưa khỏi, ta tìm tính sổ!" Lúc mới tân hôn Đinh Lập Hi còn chưa chán dáng người mềm mại của thê tử, mong chờ có thể cùng nàng sung sướng mấy lần, khiến cho nàng yếu đuối vô lực nằm dưới người của .

      nhìn thấy đáy mắt của thê tử lóe lên chán ghét, chỉ quan tâm đến thê tử có thể ngủ cùng giường với hay , để cho được nếm thử tư vị mất hồn của thức ăn tươi ngon, nàng bệnh hơn tháng, sắp còn kiên nhẫn để đợi nữa rồi.

      Còn về Đông Hương, Thu Ý sớm chơi chán rồi, bàn tay dâm loạn của với tới nha hoàn hầu hạ bên người thê tử, Cầu Hi Mai từ nhà mẹ để mang theo hai nha hoàn hồi môn, trong hai người là Ấu Hồng là người của .

      Ấu Hồng còn trộm vui mừng, cho rằng thần biết quỷ hay, chờ mong có thai có thân phận di nương, đáng tiếc việc nàng ta phản bội sớm rơi vào trong mắt Cầu Hi Mai, nàng biết kết cục của Ầu Hồng, Ấu Hồng có thai, càng thể lên làm di nương, Hồng Tuyết Bình bước vào Đinh phủ, nàng ta là nha hoàn đầu tiên bị đánh chết.

      Mà nàng tuyệt đối thông cảm cho nàng ta, tất cả đều do nàng ta gieo gió gặp bão, nếu phải là có tâm tư nên có, nàng ta ít nhất còn có thể giống như Thanh Miêu gả cho quản gia ở thông trang.

      Thanh Miêu, nha hoàn khác của nàng, mặc dù trung thành nhưng hay bị xúi dục, nhiều lần bị người khác giựt dây thiếu chút nữa hại đến Hi Lan, Hi Trúc, cuối cùng bị nàng lấy lý do lập gia đình đuổi ra ngoài.

      Chẳng qua là lúc này hai nàng vẫn là đại nha hoàn nhất đẳng bên người nàng, hầu hạ sinh hoạt thường ngày và ăn uống của nàng, là hai đại phiền toái bên người.

      Bời vì Ấu Hồng và Thanh Miêu thường hầu hạ hai bên, cho nên Cầu Hi Mai muốn giả bệnh ra vô cùng khó khăn, vài lần thiếu chút nữa bị lộ, kịp nằm giường giả vờ làm người bệnh gầy yếu, việc nàng lén ra ngoài bán tranh ngày càng khó, phải nghĩ được cách tách được hai nàng ấy ra.

      "Khụ khụ...Là do sức khỏe của thiếp tốt, khi bị cảm lạnh chịu được, trách đại phu được, Mã đại phu rất để tâm kê đơn, ta vừa uống xong, ngực cũng bớt khó chịu hơn nhiều rồi." Nàng giả vờ ho vài cái, ho đến mức đỏ cả mặt lên.

      "Khi nàng vừa tới ràng có tật xấu này, thân thể tốt đến mức có thể thức trắng đêm ngủ chăm sóc đệ đệ bị sốt, tại sao sau khi thành thân lại thành thế này?" Sớm biết nàng yếu ớt như thế vậy cưới, cưới rồi cũng thể đụng vào, chiếm vị trí chính thế lại còn thể khai chi tán diệp, đối với tiền đồ của cũng giúp gì được.

      "Việc này biết sao được, thiếp cũng muốn như vậy, nhưng mà bệnh tới phải do người quyết định." Cầu Hi Mai "suy yếu" che miệng ho, dung nhan tiều tụy, "Vì bệnh mà thiếp quan tâm được phu quân, thiếu người ở cạnh giúp người thêm cơm thêm áo, thiếp tự biết phụ đức của mình có phần thiếu xót, chi bằng đưa Ấu Hồng cho người, để ban đêm có người hầu hạ người."

      "Ấu Hồng a...." có vẻ quá tình nguyện, vụng trộm vô cùng kích thích, nếu như để bên người còn thú vị như vậy nữa.

      So với Đinh Lập Hi nhíu mày, Ấu Hồng thân quần áo hồng đứng bên cạnh lại vui mừng đến mức cười thấy mắt, lập tức chỉnh lại váy, khẽ sờ châm bạc đầu, mặt mày hớn hở, vô cùng đắc ý, bình thường khúm núm giờ kiêu ngạo nâng cằm hướng lên trời.

      Nàng ta còn biết đại thiếu phu nhân ban tặng khiến cho nàng ta đắc tội với Đông Hương và Thu Ý, sau này hai nàng bắt tay với nhau, nàng ta khổ chịu được, quay đầu muốn cầu xin chủ tử thu lưu còn kịp nữa rồi, nhưng những việc đó để sau này , "Tướng công, để cho Ấu Hồng thay thiếp thân chiếu cố sinh hoạt ăn uống thường ngày của người, khi sức khỏe của thiếp tốt hơn tự mình hầu hạ người." Đôi mắt đẹp của nàng khẽ hạ xuống, giọng , yếu đuối đáng thương khiến cho tim phu quân đập thình thịch.

      Làm phu thê với nhau ba năm, Cầu Hi Mai còn hiểu đước tính tình của trượng phu sao? Nàng học theo Hồng Tuyết Bình làm nũng, khóe mắt như có như quyến rũ, giả bộ e lệ, quả nhiên Đinh Lập Hi lập tức buông đao đầu hàng.

      "Được, được, vi phu chờ nàng, nàng tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để cảm lạnh nữa."

      Vừa quay đầu lại, vẻ mặt từ tình nồng ý mật đối với thê tử lập tức đổi thành khẩu khí mất kiên nhẫn, "Còn , thiếu phu nhân còn bị bệnh, được khiến cho nàng ấy tức giận."

      Ấu Hồng vẫn chìm đắm trong việc được ra ngoài nên phát là điều gì khác, hành lễ với Cầu Hi Mai, vui mừng theo Đinh Lập Hi, ngay cả tỷ muội thân thiết là Thanh Miêu cũng nhìn lấy cái, tự cho rằng bám được cành cao hơn người khác, đối với bằng hữu cùng cùng cười ngày xưa giờ lại trong lòng lại có khinh thường.

      Điều này khiến cho Thanh Miêu thẳng tính cảm thấy khổ sở, hai mắt đỏ lên, dám tin Ấu Hồng lại trở thành như vậy.

      Nhưng là tình người đoán trước được, ai rồi cũng thay đổi, ngăn được.

      "Thanh Miêu, trong ngăn tủ của ta có tấm Tuyết Thanh gấm, ngươi lấy may váy ." Thanh Miêu có thể hầu hạ nàng nhiều lắm, trước khi rời khỏi phủ nàng thu xếp tốt cho nàng ấy.

      Trong túi có ngân phiếu hai trăm lượng, Cầu Hi Mai có chút lo lắng về việc hòa ly, nàng thầm nghĩ nên dùng cách gì để rời , nên chuẩn bị nhà ở bên ngoài trước, hay là nên cất ngân lượng kiếm được kỹ, chờ đến khi thành công thoát thân ra ngoài lại làm nữ hộ, để cho đệ muội yên tâm có mái nhà?

      " là cho nô tỳ sao?" Thanh Miêu vô cùng vui mừng.

      "Cầm , ngươi cũng nên chú ý đến ăn mặc của mình, qua năm là mười bảy rồi, nên tìm nhà chồng thôi." Tư sắc của nàng ấy tồi, nên việc gả khó.

      "Đại thiếu phu nhân..." Nàng ta xấu hổ đỏ mặt, ôm tấm vải dệt rời .

      đến chuyện hôn nhân, Cầu Hi Mai cười khổ khi nhớ lại mình cũng từng hi vọng về cái kết đẹp, nhìn bóng lưng của Thanh Miêu xa, nàng chỉ mong người ngốc có ngốc phúc, chủ tới ba người có người có chỗ dừng chân tốt.

      "Được rồi, hai tiểu quỷ các ngươi còn vào, trốn ở bên cửa lén lút nhìn cái gì?" Hai cái đầu lúc ló ra lúc rụt lại, làm như nàng nhìn thấy vậy.

      Nghe nàng vậy, hai bóng dáng chạy như bay vào nhà.

      "Tỷ tỷ, muội có giỏi có giỏi ? Là muội quấn lấy người kia hỏi đông hỏi tây, nên mới phát tỷ có nhà."

      Cầu Hi Lan vẻ mặt kiêu ngạo tranh công.

      Cầu Hi Trúc cam lòng cướp lời, " Còn có đệ, còn có đệ, nhị tỷ bảo đệ giả vờ đau bụng, chúng ta để tỷ phu đến đây."

      Tỷ phu... lâu nữa còn nữa rồi, nàng khẽ trong lòng, "May là có hai đứa giúp tỷ, nếu tỷ bị lộ mất rồi."

      Nàng bị dọa phen, thiếu chút nữa là bị phát , bị người ta bắt ngay tại trận, nhớ tới kết cục nếu bị phát , lưng của nàng liền ướt đẫm mồ hôi.

      "Tỷ tỷ, sau này muội cùng tỷ ra ngoài, miệng muội ngọt thế này, lời dễ nghe giúp tỷ bán được tranh."

      Cầu Hi Lan nhu thuận giúp tỷ tỷ lau mồ hôi.

      "Đệ cũng phải , đệ cũng , đệ có sức lực, thay tỷ tỷ mang giỏ trúc." Cầu Hi Trúc muốn bị bỏ lại sau cao giọng .

      Nhìn đệ đệ và muội muội còn hiểu chuyện, hai mắt Cầu Hi Mai nóng lên, "Được, có cơ hội tỷ tỷ mang hai đứa dạo..."

    4. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 5(1):

      Nhà cũ của Liễu gia thành đông...Nàng nhớ là giếng phía bắc về phía tây, qua đường Bình Dương, sau đó là nhà Ngô bá...A! Tìm được rồi.

      Nắm chặt quai rương đựng bút giấy, sắc mặt Cầu Hi Mai có chút căng thẳng chỉnh lại đầu tóc quần áo, sờ ngọc đới cột tóc có bị lệch hay , nàng nhìn lại bản thân từ xuống dưới, chắc chắn để lộ ra thân phận nữ nhân, lúc này mới ưỡn ngực hít hơi sâu, tiến lên gõ cửa.

      mình đến đây vẽ tranh, sợ là gạt người, nhưng nghĩ đến gương mặt trắng trẻo của đệ đệ và muội muội, dũng khí của nàng lên lớn hơn, toàn bộ băn khoăn so với hai đứa nhở đều thể bằng, bọn họ mới là quan trọng nhất.

      "Ai vậy? Mới sáng sớm đến làm phiền người khác rồi."

      Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, giờ thìn cũng phải là sớm, giờ mão vào triều mới gọi là sớm.

      Cầu Hi Mai muốn tranh cãi, trầm ổn vái chào người gác cổng, thần sắc tự nhiên : "Tại hạ họ Cầu, đặc biệt tới vẽ tranh cho chủ nhà."

      "Họ Cầu gì, chưa từng nghe qua..." Người gác cổng trẻ tuổi hai mắt còn nhập nhèm đột nhiên giật thót mình, thái độ trở nên cung kính giống như người khác, hai tay xoa vào nhau nịnh nọt, "Ai nha! Là Cầu họa sĩ, gia chủ nhà tôi chờ ngài lâu rồi, mời mau tiến vào, tiểu nhân giúp người cầm đồ..."

      có việc gì mà ân cần, phải gian trá tức trộm cắp. Trong đầu Cầu Hi Mai rất nhanh lên những lời này, " cần, cảm ơn ý tốt của huynh, tại hạ có thói quen để người khác đụng vào đồ của ta."

      Từ khi bị bỏ hàn dược trong thang thuốc, thức ăn, quần áo cũng phát có người cố ý bỏ vào, kể cả người cùng sống cùng dưới mái hiên thỉnh thoảng cũng ngáng chân, ám hạ độc thủ, Cầu Hi Mai nghi ngờ ba người.

      phải tất cả mọi người đều có tâm tư độc ác, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, kinh nghiệm của nàng quá ít, nên phải cảnh giác đối với mọi chuyện, người có gánh nặng gia đình thể lơ là được, mọi việc nàng làm đều phải nghĩ đến đệ đệ và muội muội, nàng tốt chúng nó mới có tương lai tốt, mỗi bước của nàng đều thể sai, nó liên quan đến ba mạng người.

      Cũng là sau khi sống lại nàng mới đặc biệt cẩn thận đối với những người xung quanh mình, để tránh bị người khác hại mà biết, đồ bên người của nàng đều cố gắng cho người khác đụng vào, để ý đến nhiều việc xung quanh nhiều thêm cơ hội sống, nàng thể phạm sai lầm lần nữa, nàng có cách nào đối mặt với những đả kích như trước nữa.

      Hi Lan, Hi Trúc, tỷ tỷ nhất định bảo vệ các em, chúng ta để mặc cho người khác xâu xé nữa, tỷ tỷ chăm sóc các em đến lúc trưởng thành, các em đơn đến chết ở căn phòng gió lạnh, khi chết cả người gầy như que củi toàn thân có mấy lạng thịt.

      Trước mắt lên từng hình ảnh khiến lòng người tan vỡ, Cầu Hi Mai mạnh mẽ vực lại tinh thần, gạt những hình ảnh kia, nàng cất bước qua cánh cửa sơn, nét mặt của nàng bình tĩnh nghênh đón ánh mặt trời, khóe môi hơn nhếch lên, bước nàng là thời điểm thay đổi vận mệnh của nàng.

      lần nữa quét vôi lại cả tòa nhà lớn, người gác cổng dẫn vào cửa sau ,tiếp theo nhìn thấy quan gia sắc mặt nghiêm túc, mặt ông có cảm xúc, cười, từ đầu đến cuối chỉ câu, "Xin mời theo tôi", vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc phía trước.

      Nếu phải là nàng từng là tiểu thư của phủ Hưng Xương Bá, sớm hoa mắt, khắp nơi đều là đình đài lầu các, thủy tạ núi giả, nếu phải là người ở quen đại trạch, vài vòng sợ là bị lạc trong đó, tìm ra lối ra.

      Cầu Hi Mai trong lòng đề phòng cẩn thận nhớ kỹ cảnh trí bên đường qua, nàng thầm quan sát bố trí bốn phía, tỉ mỉ ở trong lòng vẽ ra bức gia đình, chỗ nào có cửa, chỗ nào là ngõ cụt đều nhớ rất .

      Người sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nàng hề có chút quen biết nào đối với Quản công tử ra tay hào phóng, biết người biết mặt biết lòng, nàng phải chuẩn bị cho chính mình nhiều thêm con đường sống, là người xấu chút cũng khó nhìn ra, thận trọng là chuyện bình thường của người.

      ra nàng đối với việc bản thân quá mức phòng bị có chút buồn cười, nhưng mà trong lòng có chút chua xót, nếu chỉ có mình, nàng để ý trước mặt có phải là đầm rồng hang hổ hay , hoặc là núi đao vạn trượng, có thể để nàng thoát khỏi Đinh phủ bạc tình, dù chết nàng cũng tới!

      Đáng tiếc người nàng còn có thêm hai tâm can, mạng của nàng thuộc về mình, vì hai em, nàng nhất định phải thời thời khắc khắc cảnh giác, cho dù là viên đá , cành cây cũng phải chuyển , ai biết được bên dưới tảng đá, cành cây đó có phải là cái động hay , chờ nàng hụt chân ngã xuống.

      Trải qua cái chết lần, nàng càng trở nên cẩn thận hơn, chuyện vô cùng đơn giản cũng tự chủ được mà suy nghĩ ra vô số khả năng, trông gà hóa cuốc đề phòng bất cứ cái gì tiếp cận ba tỷ đệ nàng, bởi vì nàng thể thua, cũng dám đánh cược, lần sinh tử phân ly khiến nàng sợ hãi.

      "Ngươi đến rồi nha! Ta còn tưởng phải quá trưa ngươi mới tới, dậy hơi muộn, mong đừng chê bai." Quản Nguyên Thiện tinh thần hưng phấn giống như vừa đánh quyền xong, sắc mặt hồng hào cười đến, mùi mồ hôi bay vào cái mũi mẫn cảm của Cầu Hi Mai, nàng tự chủ mà lùi lại, hai gò má đỏ lên.

      "Cuối năm bận rộn, phải giao tranh cho khách, ta chỉ có thể tới vào buổi sáng, quá giờ ngọ là phải rời ." Nàng thừa dịp Đinh phủ bận rộn chuẩn bị năm mới mà để tâm chú ý tới nàng, lúc này mới im lặng trốn ra từ cửa sau.

      Dù sao cũng là "bệnh phụ" ấm sắc thuốc, ngoại trừ trượng phu thỉnh thoảng nhớ tới mình còn có thê tử, dưới Đinh phủ ai chủ động tiếp cận đại thiếu phu nhân bị Lỗ thị ghét bỏ, nàng dưỡng bệnh ở sân viện hẻo lánh, cũng ít người qua lại. Ấu Hồng bị nàng tống , Thanh Miêu cũng bị nàng bắt ở trong phòng may quần áo, bữa trưa của nàng dùng muốn, đến giờ ngọ quay về phủ, nàng có hai canh giờ để vẽ tranh, tới sớm hoàn thành sớm.

      Nàng ăn bữa sáng rồi mới xuất phủ, ít nhất gặp qua bà tử đưa cơm, chứng minh nàng ở nhà, rồi sau đó lấy lý do tĩnh dưỡng sợ ầm ỹ đuổi vài nha hoàn hầu hạ , chờ đến khi tất cả mọi người xa mới cải trang, khóa cửa trước sau đó lại trèo cửa sổ mà ra.

      Chẳng qua là mọi việc đều có tuyệt đối, phải có phòng trước.

      "Khó có được hữu duyên, ngươi đâu cần ngại ở lại dùng cơm, nhìn ngươi, vai thân bạc gió thổi cái liền bay, ở trong phủ ta cái gì cũng có, chỉ có cơm là nhiều, ngươi đừng khách khí với ta." Nàng quá gầy, cánh tay còn to bằng thân trúc thô. Ánh mắt Quản Nguyên Thiện tự giác mà nhìn chỗ ống tay áo lộ ra khoảng cổ tay trắng noãn, lồng ngực đập thình thịch.

      " được, trong nhà có người chờ ta về ăn cơm." Nghĩ đến nhóm đệ muội khuôn mặt khờ dại tươi cười, Cầu Hi Mai lộ ra ý cười nhu hòa.

      Nàng biết nụ cười này của mình giống như tuyết trắng hòa tan thành nước xuân, lén lút chảy vào lòng của người nào đó, in xuống bóng hình xinh đẹp.

      "Có người chờ ngươi?" Quản Nguyên Thiện vui nhăn mày, giọng giống như nuốt vào cân bột sắt, u sầu ấm ức.

      Nàng cười mà đáp, đem rương đồ đặt đất, "Ngài muốn vẽ chỗ nào, ta chuẩn bị màu vẽ chút."

      Quản Nguyên Thiện tiện tay chỉ cái, "Chọn chỗ đó !"

      Chỗ chỉ là khoảng góc tường chất đầy đá thái hồ còn bóng loáng, gốc cây héo, chỉ còn cành khô cao lớn run rẩy bị tuyết phủ nửa, muốn đẹp như tranh có gì hay để .

      Nhưng dưới mắt nhìn của họa sĩ, chỗ nào thể vẽ, phải nhìn tâm tình và tài vẽ, đóa cúc dại cũng có thể thành tuyệt phẩm.

      "Được, mời ngài chờ lát."

      "A! Ngươi muốn vẽ tranh?" Quản Nguyên Thiện nghĩ sai rồi muốn đổi ý vẻ mặt kinh ngạc.

      Dụng cụ vẽ của Cầu Hi Mai đều là tự chuẩn bị, nhìn nàng cái gì cũng chuẩn bị đủ, ngay cả trà cũng là trà để trong ống trúc, khí phách của Quản Nguyên Thiện lập tức bị đả bại, sắc mặt có phần u ám, có chút vui vẻ, nàng chuẩn bị hết còn gì để làm?

      hùng có chỗ dụng võ, chính là tiếng lòng của lúc này.

    5. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 5(2):

      Cầu Hi Mai bị làm cho giật mình dừng tay lại, vẻ mặt hoang mang, bút tay dừng trung, biết nên tiếp tục chế màu hay là dừng lại.

      " phải ngài mới ta đến vẽ tranh sao?" Chẳng lẽ muốn vẽ?

      " có gì, có gì, ngươi muốn vẽ gì vẽ cái đó, tòa nhà này của ta chỗ nào cũng có thể để cho ngươi phát huy tài năng của mình, mệt nghỉ, vội..." phất tay, cố gắng giả vờ lạnh nhạt.

      ai biết muốn cắt nát khớp hàm, hận chính mình đường đường là Giám Sát Ngự Sử kiêm Tuần phủ Giang Tô, tự nhiên lại mất mặt trước nữ tử bán tranh, chỉ có phong thái ung dung của chủ nhà, lại còn kinh ngạc mất vẻ bình tĩnh của ngày thường, khiến rất muốn tìm cột đá mà đâm đầu vào đó.

      Chuyện này đều phải trách nàng ấy, ai biết nàng tới cửa sớm như vạy, ở thế gia kinh thành, ai tới cửa bái phỏng sớm như vậy, bình thường buổi sáng xử lý gia vụ, an bài công việc trong ngày, rồi tính toán sổ sách, việc làm ăn của thôn trang và các cửa hàng, quần áo phát bốn mùa, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng phải tính trước, vội vàng ngày có lúc nào rảnh.

      Khi nàng tới ở trong thư phòng thương lượng với mấy người phụ tá về việc nên nhử mồi thế nào để có thể điều tra được những quan viên tham ô rồi đánh tiếp vào trong, sắp xếp nội ứng, mới được nửa.

      Vội vàng bỏ lại đám xú nam nhân, nhìn nàng vẫn mặc thân nam trang mà đến, nhiệt tình mở ra hai tay chào đón, kết quả là mặt nóng dán mông lạnh, người ta căn bản để ý tới , chỉ thuần túy là tới vẽ tranh mà thôi, bảo thủ giống như tiểu lão đầu, nhìn nhiều thêm cái cũng sợ phiền toái.

      Thôi thôi, ở đây buồn bực cái gì chức, đối với nàng chỉ là thưởng thức tài vẽ tranh và thông minh mà thôi.

      Quản Nguyên Thiện vô cùng chột dạ thuyết phục chính mình, tiếp tục suy nghĩ vì sao bản thân lại để ý tới nữ tử bán tranh bình thường, nghĩ muốn đối xử với nàng tốt hơn chút.

      "Ngài vội sao? Vậy tôi từ từ vẽ, cân nhắc chỉnh sửa nhiều có được bức tranh tốt, phụ số tiền ngài bỏ ra." ra giá rất cao, khiến cho người khác có chút bất an, người có tài vẽ tranh chỉ có mình nàng.

      "Cũng phải là vội, ít nhất là hai, ba ngày ngươi phải đưa ta xem tiến độ, dù sao cũng thể khi vẽ bức đông cảnh mà xuân về hoa nở ? Vẽ trăm hoa đua nở mà ta lại thấy sen trong hồ tàn, hoa quế nở đầy cành cũng được." ám chỉ nàng đừng tiếp quá nhiều "người khác" nữa, chuyên tâm hoàn thành trước toàn bộ bản đồ Quản phủ của .

      là người rất ngoan cố, theo con đường đến cùng, người ngoài mặc người ngoài, làm việc của , nhìn vừa mắt để cho người khác tranh mất, có thể đấy là phần tính cách do mẫu thân của dạy thành.

      Hàng thị dạy con chú trọng nhất điều, đó là phẩm cách, mặc kệ tương lai con đường nào, lòng phải ngay thẳng, phải hiểu lý lẽ, chuyện bản thân muốn làm cứ làm, dù thất bại cũng xấu hổ, quan trọng là có cố gắng để làm hay , lấy thất bại làm gương.

      Quản Thế Tế bị thê tử quản sít sao sợ vợ như sợ hổ, lấy điều nương tử là đúng, lời của mẹ vào tai trái ra tai phải, khiến cho Quản lão phu nhân có cách nào quản được ông nên tức gần chết, liều mình nghĩ muốn nhét người vào chỗ tôn tử, quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu hợp nhau.

      Bởi vậy ở phương diện nào đó Quản Nguyên Thiện bị Hàng thị dạy dỗ trở nên tùy hứng, mẫu thân là người tuân thủ lễ pháp, làm con trai tuân theo quy củ được sao? Trong đầu ít cách nghĩ là triều chấp nhận được, ra hù chết ít người.

      Nghĩ đến việc như lời , Cầu Hi Mai bật cười, "Quản công tử nghĩ nhiều rồi, nhận tiền của ngài, hết lòng làm việc cho ngài, chậm nhất là trong hai tháng tôi hoàn thành bảy tấm tranh, tuyệt đối trì hoãn, ngài có thể an tâm."

      Nàng định dùng hai tháng này để sắp xếp đường lui, thừa dịp xuất phủ bán tranh tìm tòa nhà ít người để ý tới, trước đặt cọc nửa năm tiền nhà, chờ qua phong ba hòa ly nàng mang đệ muội rời khỏi thành, tìm trấn giản dị định cư, mua nhà nhập hộ, sinh hoạt tự cung tự cấp.

      Mà nàng cũng lấy của Quản công tử ngàn lượng bạc công vẽ, có thể lấy bảy, tám trăm lượng là đủ rồi, làm người thể quá tham, đủ dùng là tốt rồi, khi cần đến bạc nàng có thể dạy học, làm nữ tiên sinh.

      số gia đình giàu có vô cùng vui mừng mời nữ tử có kiến thức uyên bác đến phủ dạy cho nữ nhi nhà mình, cần quá tinh thông, nhưng nhất định phải có trình độ nhất định, biết chữ là đương nhiên, có thể viết thư pháp càng tốt, học vấn nhiều vô cùng, học nhiều chút cũng sao.

      "Ai, ngươi khiến ta đau đầu, ta có thúc giục ngươi sao? Cần gì phải vội vàng, ngày xuân có cảnh xuân đẹp, mùa hạ có mùa hạ náo nhiệt, thu quế đông mai mỗi mùa vẻ....Như vậy , mùa hai bức tranh, vẽ xong năm, năm sau đổi cảnh khác vẽ thêm bảy, tám bức." Xem! Xuân hạ thu đông đều vẽ, đủ cho nàng vẽ vài năm, đông tây nam bắc mười mấy cái sân mỗi năm cảnh trí đều khác nhau.

      Nếu đủ, còn có Thịnh Hầu Phủ ở kinh thành và biệt viện ở ngoại ô kinh thành, đủ cho nàng vẽ mười mấy năm.

      Bốn mùa cảnh đẹp được tận mắt nhìn...Ài, sao nàng muốn được chứ, nhưng mà thân bất do kỷ, "Ý tốt của Quản công tử ta xin cảm ơn, chẳng qua là trong nhà có chuyện, khiến ngài thất vọng rồi, sau đầu xuân tôi muốn mang theo gia đình hồi hương."

      "Ngươi phải quay về nhà sao?" Nàng phải là người trong thành sao?

      "Đúng, mộ phần của gia phụ gia mẫu còn ở quê nhà." Cầu Hi Mai mặt đổi sắc , ra bài vị của cha mẹ nàng được đặt tại tổ trạch từ đường, có tộc nhân chăm lo.

      Vì đề phòng Định gia truy cứu, trong vài năm tới nàng có ý định về lại đó, đại bá mẫu Trần thị còn để lại phòng cho bọn họ, nếu thư thực về đó bà ấy cũng nghĩ cách đuổi bọn họ , sợ bọn họ tranh gia sản, tranh tước vị với con trai của bà.

      "Vậy trong nhà ngươi còn ai?" Đôi mắt đen bóng của Quản Nguyên Thiện khẽ sáng lên, làm như vô tình hỏi đến.

      Nàng do dự chút, " đệ muội."

      " ta có huynh trưởng, dưới có đệ đệ, ta đứng bậc thứ hai, về sau ngươi đừng gọi là Quản công tử nữa, gọi Quản công tử quá khó đọc, trực tiếp gọi ta là Nhị ca hoặc Nguyên Thiện ca ca !"Ừm, như vậy mới đúng, đừng làm vẻ quen nữa. Quản Nguyên Thiện đối với việc thu muội muội vô cùng vui vẻ, tự cho là cách làm của mình thông minh, có xưng hô huynh muội mới có thể nhúng tay quản chuyện của nàng.

      "Việc này nên, tôi chỉ là người vẽ tranh, dám trèo cao, việc này tuyệt đối được." Cầu Hi Mai từ chối, thời điểm này nàng tuyệt đối thể để phát sinh thêm chuyện.

      Đối với nàng mà , Quản Nguyên Thiện mang tới điều tốt nhưng cũng là phiền toái, nàng giờ phiền não suy nghĩ để rời khỏi Đinh phủ, nhiều chuyện bằng thiếu chuyện.

      Chẳng qua là nàng gặp phải người để cho người khác từ chối mình, đại phiền toái này đúng là dứt ra được, tuần phủ đại nhân thích làm theo ý mình mở miệng uy hiếp.

      "Đừng quên hơn nửa số tiền vẽ tranh nằm trong tay ta." nheo mắt lại, cười đến vô cùng giống hồ ly.

      "Này..." đến bạc, dũng khí của nàng biến mất.

      đồng tiền bức chết hùng hảo hán, Cầu Hi Mai phải hùng, nhưng cũng bị vàng bạc làm cho thể cúi đầu, nàng cần bạc này.

      "Hi nhi, ngươi gọi ta là gì?" đắc ý khoe ra hàm răng trắng.

      tiếng "Hi nhi, khiến cho nàng rùng mình, thầm cảnh giác, "Quản nhị ca ưu ái, Mai Hi dám nghe theo, ủy khuất cho ngài rồi."

      Tiếp đó là an tĩnh vẽ tranh, ai phát ra tiếng nào nữa, gió lặng lẽ thổi qua, thổi bay những bọt nước dưới chân thác nước.

      Tiếng bút giấy ngừng vang lên, khoảng tranh màu trà, thoạt nhìn cũng chỉ là góc đình viện có gì khác lạ, khi bút mực tô vẽ lại khiến cho mỗi người ý, giống như cảnh đêm đông sắp qua, cành khô gặp mùa xuân lại bắt đầu nảy mầm, khe đá Thái hồ cũng nằm giữa màu xanh hoa cỏ, gió xuân thổi lên, bay bay trong gió... "Các ngươi xem có phải là Nhị công tử giả vờ ngớ ngẩn , sao người lại nhìn được tình tình nhúc nhích ngồi xem người ta vẽ tranh, chúng ta có nên mời đại phu tới xem ?" Có bệnh phải trị sớm, kéo dài dù có thuốc hay châm cứu cũng kịp, phu nhân bà ấy...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :