1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Độc thê khó làm - An Hề

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 5: Kinh hồn

      giường hoa văn chạm trổ tinh vi, Tiêu Hoài Cẩn dựa lưng vào gối bên hông, trong tay cầm quyển sách, Lục La đứng bên cạnh cầm cây quạt quạt, nhíu mày, trong phòng chỉ nghe thanh lật sách.

      Do dự nửa ngày, Lục La nhịn được mở miệng , “**, tại sao mượn cơ hội này đuổi Lý ma ma ? Như vậy Đại phu nhân cũng gì được.” xong mắt chớp nhìn Tiêu Hoài Cẩn, vẻ mặt nghi hoặc.

      Tiêu Hoài Cẩn cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục đọc sách, “Bây giờ vân chưa tới lúc.”

      Hình như nhớ ra cái gì đó, tay dừng chút, “Trong viện có người nào đáng tin mà chúng ta có thể dùng ?”

      Lục La biết Tiêu Hoài Cẩn muốn làm gì, trầm ngâm lát, “Có người, gọi là Nha Nhi, năm nay tám tuổi.”

      Nha Nhi? Ở trong đầu hồi tưởng lại lúc, có nửa điểm ấn tượng, đành phải hỏi, “Vậy gọi Nha Nhi tới đây.”

      Dứt lời lại tiếp tục đọc sách, Lục La cúi người lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau người đến.

      bao lâu, Lục La dẫn tiểu nha hoàn tới, tiểu nha hoàn này thân thể gầy yếu, sắc mặt vàng vọt, tóc khô sơ, nhưng lại có đôi mắt sáng ngời rực rỡ, có nét giảo hoạt.

      Tiêu Hoài Cẩn rất hài lòng, “Ngươi là Nha Nhi?”

      “Nô tỳ Nha Nhi bái kiến **.” Nha Nhi trả lời, thanh chát chúa, ánh mắt trong veo, nhưng có vẻ ngây thơ của trẻ em, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiêu Hoài Cẩn.

      Ở trong lòng tính toán lát, vẻ mặt Tiêu Hoài Cẩn nghiêm túc , “ tại ta có việc cần ngươi làm, nếu ngươi làm tốt đương nhiên ta bạc đãi ngươi và người nhà của ngươi, nếu như thất bại……”

      Tiêu Hoài Cẩn tiếp, trong mắt lóe lên sát khí khiến Nha Nhi nhịn được ngừng run rẩy.

      Nha Nhi biến sắc, vội vàng mở miệng , “Xin ** cứ phân phó, Nha Nhi nhất định hoàn thành.”

      Tiêu Hoài Cẩn gì, chỉ quan sát Nha Nhi, trong lúc Nha Nhi cho là có hi vọng, Tiêu Hoài Cẩn nhìn bé vẫy vẫy tay.

      “Ta cần ngươi theo dõi Lý ma ma, có chỗ nào bất thường đều phải báo lại cho ta biết, nhưng mà được để bà ta phát .”

      Vẻ mặt Nha Nhi từ hưng phấn biến thành cứng ngắt, bàn tay bé nắm chặt, “** yên tâm, nhất định nô tỳ hoàn thành nhệm vụ.”

      “Ừ, , cẩn thận chút, có chuyện gì tới tìm Lục La.”

      Mãi cho đến khi bóng dáng Nha Nhi biến mất ở ngoài cửa, Lục La cau mày lo lắng hỏi, “Nha Nhi có thể làm được ?”

      Tiêu Hoài Cẩn liếc nhìn bầu trời bên ngoài, lúc sau mới , “Nếu tin tưởng Nha Nhi, Nha Nhi này có thể.”

      Lục La hung hăng điểm đầu cái, “** rất đúng, nếu như Nha Nhi được, còn có nô tỳ.”

      Trong lòng Tiêu Hoài Cẩn ấm áp, đúng vậy, còn có Lục La, cho dù tất cả người trong phủ hoan nghênh nàng, nhưng bên cạnh vẫn còn có Lục La, như vậy là đủ rồi.

      Nghĩ đến đây, nở nụ cười từ tận đáy lòng, hai lúm đồng tiền như như , khóe mắt toát ra vẻ phong tình mà chỉ sau khi lập gia đình mới có, thiếu chút nữa mắt Lục La chìm vào trong đó, vỗ trái tim đập loạn nhịp cái, ngay cả Tiêu Hoài Cẩn gọi nàng cũng nghe thấy.

      Cho đến khi Tiêu Hoài Cẩn cười ha ha Lục La mới hoàn hồn lại, trong lòng khỏi buồn bực, cư nhiên bị nụ cười của ** mê hoặc, mặt cũng mang theo chút tức giận, “** còn cười nô tỳ” trong giọng lộ ra vẻ buồn bã.

      Nghe lời Lục La dường như giận lại giống như quở trách, Tiêu Hoài Cẩn mới dừng lại, khỏi trầm tư, kiếp trước bên cạnh nàng chỉ có Lục La, nếu đời này quyết định ngồi chờ chết, vậy phải cần dùng nhiều người, tạm thời thể chọn người làm, trước tiên chỉ có thể quan sát người ở Kiêm Gia viện có người nào phù hợp hay .

      Hạ quyết tâm, Tiêu Hoài Cẩn mở miệng , “Ngươi nghe ngóng thử, người trong viện chúng ta và những người khác trong phủ giữa bọn họ có quan hệ gì, xem thử chúng ta có thể dùng hay , nhất định phải dò xét ràng.”

      Trong đại gia tộc tôi tớ mấy đời phát triển ở đây, rắc rối phức tạp từ lâu, như thể
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 6: Gặp Lão phu nhân

      Edit: Thanh Xuân 430


      đường tới Hạc Diên đường, Lục La lo lắng theo sau lưng Tiêu Hoài Cẩn, vừa rồi Lục La cầm ít thuốc mỡ tiêu sưng cho Tiêu Hoài Cẩn bôi lên, mới dọng dẹp xong, Lão phu nhân cho người mời đến, kịp gì, chỉ đành phải vội vàng tới đây.

      Tiêu Hoài Cẩn vẫn chưa tiến vào nhà chính, nghe từng đợt cười êm tai truyền từ trong nhà ra, từ xa nhìn thấy Tiêu Hoài Cẩn tới, lập tức có nha hoàn vào thông báo, bên trong nhà tiếng cười im bặt, có vẻ rất khác thường.

      Nha hoàn canh giữ ngoài cửa liếc mắt xem kịch vui nhìn Tiêu Hoài Cẩn, nhưng vẻ mặt Tiêu Hoài Cẩn đổi, khóe miệng nhàng cong lên, dường như tâm trạng rất vui vẻ.

      Nha hoàn thông báo ra rất nhanh, cúi người , “Nhị tiểu thư, lão phu nhân mời vào.”

      Tiêu Hoài Cẩn gật đầu cái, lướt qua nha hoàn canh cử vào, Lục La theo sát phía sau.

      Lão phu nhân tựa nửa người vào chiếc giường điêu khắc bằng gỗ tử đàn, lưng dựa gối thêu cây tùng, Nhị phu nhân Mục thị ngồi bên cạnh Lão phu nhân, cũng Lão phu nhân gì đó. Những người còn lại hoặc ngồi hoặc đứng, lúc này toàn bộ đều chuyện, giống như xem kịch vui nhìn Tiêu Hoài Cẩn.

      Tiêu Hoài Cẩn ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng tới chỗ Lão phu nhân.

      Hôm nay Tiêu Hoài Cẩn mặc bộ váy trăm gậy như ý hình mặt trăng, khoác chiếc áo hoa khói, vạt áo tung bay, lúc như cành liễu đung đưa trong gió, nhàng cúi chào, ràng chỉ là động tác đơn giản, nhưng lại giống như bức tranh rất đẹp.

      “Tôn nữ (*) vấn an tổ mẫu,” thanh trong trẻo, như chim hoàng , uyển chuyển rung động lòng người.

      (*) Tôn nữ: cháu .

      Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Lão phu nhân, nụ cười đúng mực, tự nhiên hòa phóng.

      Trong mắt Lão phu nhân lóe lên chút tinh quang, “Hoài Cẩn tới đây, mau lại đây để tổ mẫu nhìn chút.”

      Lão phu nhân thích Tiêu Hoài Cẩn, từ cách gọi cũng có thể thấy được, nếu phải sợ người khác là khua môi múa mép, chỉ sợ ngay cả tên cũng lười gọi.

      Tiêu Hoài Cẩn chậm rãi đứng dậy, nhanh chậm về phía Lão phu nhân, nhất cử nhất động muôn ngàn dáng vẻ, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn nàng, biết từ khi nào nàng có dáng vẻ như thế.

      Cách Lão phu nhân nửa thước dừng chân lại, Lão phu nhân quan sát tỉ mỉ phen, trong lòng thầm nghĩ kỳ lạ, muốn mở miệng, lại bị cắt ngang.

      “Tôn nữ vấn an tổ mẫu” giọng yểu điệu vang lên ở phía sau, hoặc uyển chuyển hàm xúc, hoặc mềm mại.

      Trước mắt Lão phu nhân sáng lên, cười , “Mau lại đây, tới đây để tổ mẫu nhìn chút.” Bị cắt ngang, Lão phu nhân cũng quên mất Tiêu Hoài Cẩn.

      Bọn họ vui mừng tiến lên, thấy Tiêu Hoài Cẩn đứng phía trước, trong mắt lóe lên kinh ngạc. Tiêu Hoài Cẩn khẽ mỉm cười, nghiêng người, đứng sang bên.

      Lão phu nhân nhìn ba người đứng trước mặt, đại phòng Tiêu Hoài Ngọc, chi thứ hai Tiêu Hoài Vũ và Tiêu Hoài Mạt, trong mắt tràn đầy vui mừng.

      Tiêu Hoài Ngọc mặc y phục lụa mỏng màu hồng, tóc chải sang hai bên, hai đóa hoa ngọc trai màu hồng, đơn giản nhưng mất sức sống. Tiêu Hoài Vũ vốn có làn da trắng, mặc y phục màu vàng nhạt, làm làn da nõn nà hơn, như làn sương trong tuyết trắng. Tiêu Hoài Mạt mặc bộ xiêm y màu trắng, lại có đôi mắt to long lanh ánh nước, khiến người ta sinh ra cảm giác thương tiếc.

      “Vũ Nhi, tới đây tổ mẫu nhìn chút.” Lão phu nhân nhìn Tiêu Hoài Vũ , trong mắt đầy thương giống như giả vờ.

      Tiêu Hoài Vũ tiến lên, kéo tay Lão phu nhân, làm nũng , “Tổ mẫu, Vũ Nhi rất nhớ người.”

      Lão phu nhân vui vẻ cười tiếng, “Tốt, uổng công ta thương con.”

      xong đưa tay điểm lên trán Tiêu Hoài Vũ cái, nhân cơ hội này Tiêu Hoài Vũ rúc vào trong ngực Lão phu nhân, vẻ mặt ngượng ngùng.

      Mục thị nhìn Lão phu nhân và Tiêu Hoài Vũ, khỏi đắc ý, Vũ Nhi của ta phải như những ti tiện kia có thể so sánh được, ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Hoài Mạt cái, trong mắt lóe lên giễu cợt.

      Tiêu Hoài Ngọc và Tiêu Hoài Mạt đứng bên cạnh, ghen tỵ nhìn Tiêu Hoài Vũ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cam lòng yếu thế, tiến lên kéo tay Lão phu nhân, trong miệng kêu tổ mẫu tổ mẫu, chọc Lão phu nhân cười ha ha,

      Lão phu nhân phất tay để nha hoàn lấy hộp trang sức bằng gỗ tử đàn tới, từ trong hộp lấy ra ba vòng chuỗi đá thạch lựu, mỗi người chuỗi đeo vào tay các nàng.

      mặt ba người đặc biệt vui vẻ, nhìn kỹ lại thấy hình như Tiêu Hoài Vũ nhẫn nhịn cái gì đó, giây tiếp theo lại biến mất thấy.

      Đều là tỷ muội với nhau, nhưng Tiêu Hoài Cẩn cái gì cũng có, những người còn lại có chút hả hê nhìn Tiêu Hoài Cẩn, nhưng lại thấy hình như Tiêu Hoài Cẩn thèm để ý.

      Lão phu nhân thích Tiêu Hoài Cẩn, mọi người đều biết. Kiếp trước Tiêu Hoài Cẩn thấy Lão phu nhân càng ngày càng thương tỷ muội, duy nhất đối với nàng lại thờ ơ lạnh nhạt.

      Tiêu Hoài Cẩn cũng từng nghĩ nhiều cách để làm Lão phu nhân vui vẻ, nhưng lại giống như kẻ hề nhảy nhót. Đời này, nàng bỏ tôn nghiêm, chỉ vì loại tình cảm bà cháu hư vô như có như kia.

      Tiêu Hoài Cẩn mỉm cười nhìn thấy toàn bộ, chợt thấy có người kéo y phục của nàng, Tiêu Hoài Cẩn quay đầu nhìn lại, là Tiêu Hoài Thanh.

      Tiêu Hoài Thanh là con của Tứ di nương Tiêu Minh Viễn, vì Tứ di nương do đồng liêu Tiêu Minh Viễn
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :