1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ ác độc sống lại - Ngã Cật Nguyên Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 12: Bỏ thuốc vào mắt [ hiểu lắm, bên QT ghi là Thuốc mắt, bên CV ghi là Hạ mắt dược, nên mình để tiêu đề chương 12 thành bỏ thuốc vào mắt luôn.]

      Edit: số 15

      Trong đại sảnh, chư vị điện hạ đều cười. Gặp các nương Trầm gia tới, cả đại sảnh im lặng. Thẩm Tĩnh Nghi đầu, bộ ở phía trước, lộ ra nụ cười xinh đẹp, "Gặp qua nhị vương gia, thất điện hạ, ninh công tử, phàn công tử."

      Nhị vương gia trêu ghẹo, "Vì sao nương lại thỉnh an ngũ đệ, hay là Trầm nương nhìn thấy ngũ đệ ở đây sao?"

      Thẩm Tĩnh Nghi ngượng ngùng cười, "Tiểu nữ tử thỉnh an Ngũ vương gia."

      Hiên Viên Thái mỉm cười nhìn vị hôn thê Thẩm Tĩnh Nghi, trong mắt cũng tràn đầy tình nghị. Nhị vương gia ồn ào, "Quả nhiên là đối đãi khác biệt, Trầm nương nặng bên này bên kia, vậy là được."

      "Tiểu nữ thực xin lỗi nhị vương gia, mong nhị vương gia tha lỗi cho tiểu nữ."

      Ngũ Vương Gia đành lòng để Thẩm Tĩnh Nghi ủy khuất, lên tiếng , "Đúng vậy, huynh cần phải vì tiểu nương mà như vậy."

      Nhị vương gia ha ha cười lớn, "Hai người các ngươi, ha ha... Được rồi, lần này bỏ qua." Trong mắt tràn đầy màu sắc vui tươi

      Thẩm Tĩnh Nghi xấu hổ tránh ra vị trí khỏi vị trí phía trước , tỷ muội Tầm gia thấy thế mới lần lượt tiến lên, thỉnh an các vị công tử và hoàng thân

      Thẩm Tĩnh Thu bị bỏ lại ở phía sau, thông thả vào đại sảnh. Nàng thẳng lưng giống như cây thông, có vẻ xa cách đặc biệt. Khóe miệng khẽ nhếch cười, lại khiến cho người ta có cảm giác ấm áp gì, chỉ cảm thấy ớn lạnh xông lên ừ phía sau. Người này lạnh lùng, giống như cây đao chung

      nghi ngờ gì nữa, Thẩm Tĩnh Thu là tỷ muội Trầm gia, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nhưng mà các đại gia nơi đây đều nhíu mày, người này quá mức lạnh lùng, khiến cho người ta khó mà có ý thân cận. Mà trong đó, Phàn Cao là người có cảm xúc phức tạp nhất

      Thẩm Tĩnh Thu dùng ánh mắt chưa từng làm sai nhìn Thất hoàng tử. Giờ phút này Hiên Viên Đoan, vẫn là trẻ tuổi như vậy, tuổi trẻ tốt đẹp như vậy. Nàng nghĩ tới năm đó, cha chết mẹ mất, giữ đạo hiếu ba năm, sau đó bị bắt tiến cung. Cũng là do năm đó, nàng bất lực và gặp được . Nàng cho rằng bản thân tìm được ấp áp hạnh phúc. Vì , tời gió tuyết nàng quỳ tước cửa cung Thái Hậu, đến nỗi đầu gối bị thương nghiêm trọng, vừa đúng thời tiết ngập mưa, đau đớn chịu nỗi. Vì , nàng tiếc nguy cơ mất đầu, mạo hiểm nhìn lén thánh chỉ. Vì , nàng để cho hai tay mình dính đầy máu. Vì , nàng hóa thành Tu La, thêu dệt tội danh hãm hại người kia, chỉ vì nàng muốn nhìn thấy có u sầu. Vì , nàng đại nghịch bất đạo, tham dự cung biến, để cho được đạt thành ước nguyên.

      Lúc có được tất cả mọi thứ, nàng cho rằng hạnh phúc tới với mình, thực các hứa hẹn khi đó với nàng. Lại nghĩ rằng,thứ nàng có phải là hạnh phúc, mà là rót cho nàng ly rượu độc. Hơn nữa còn giáng xuống đầu nàng tội danh nữ, đổ tất cả các tội lỗi lên đầu nàng

      Nếu như nàng biết lòng người, ngu ngốc, mắt bị mù, nàng nhận , nàng coi như là do mình tự làm tự chịu. Nhưng tại sao Hiên Viên Đoan lại lừa gạt tình cảm của nàng, vô số lần nàng, để cho nàng vì trả giá mọi thứ. Đến cuối cùng lại cho nàng biết rằng, người khác, nàng cùng lắm chỉ là kẻ thế thân, quân cờ. Mà người lại muốn nàng sống đời, sợ nàng trở thành chướng ngại của bọn họ, cho nên nàng bắt buộc chết.

      Ha ha, nàng chỉ là kẻ bị bỏ rơi, trọng lượng bằng khí. Hiên Viên Đoan, ngươi có nhớ những lời thề trước kia, vẫn nhớ ta làm những gì cho ngươi. nhớ cũng quan trọng, chỉ cần ngươi vẫn còn sống tốt là được, bởi vì ta làm cho ngươi trả lại những gì ngươi nợ lại cho ta, cho ngươi tận mắt thấy những thứ ngươi có được tất cả đều bị đổ sụp, cho ngươi cũng nếm khí tự vị năm đó ta từng trải qua.

      mặt bàn bàn cờ, bắt đầu đánh cờ rồi. Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên nhìn Thẩm Tĩnh Thu , " Tam muội là người thông tuệ nhất, muội thử xem ván cờ này phá làm sao đây? Bước tiếp theo như thế nào mới được?"

      Thẩm Tĩnh Vân che miệng cười, "Đúng vậy, tam tỷ mau lại nhìn ván cờ này xem, nếu như có thể phá được ván cờ này, muội hâm mộ tỷ."

      Toàn hầu phủ mọi người đều biết Trầm Tĩnh Thu thông cầm kỳ, duy nhất thi, họa còn có thể làm được. Hai tỉ muội này cố ý như vậy, ràng là muốn làm cho nàng xấu mặt. Thẩm Tĩnh Thu đạm mạc cười, đời trước nàng thực thông cầm kỳ, nhưng là nàng ở trong cung nhiều năm như vậy, kinh nghiệm ít, cầm và kỳ, đối với nàng mà cũng có gì to lớn

      Chỉ thấy Thẩm Tĩnh Thu lên phía trước, cầm lấy cờ đen, dứt khoát đặt xuống. Vốn là tình thế của cờ trắng cực tốt, nháy mắt biến thành nguy cơ trùng trùng

      Nhị vương gia vỗ tay cười to, "Tuyết, quả là thần kỳ. Thẩm tam nương quả thực thông tuệ. Bổn vương muốn biết, Thẩm tam nương tại sao nghĩ tới bước này."

      Thẩm Tĩnh Vân nhanh chóng bị tức chết, Thẩm Tĩnh Thu là đánh bậy đánh bạ mới có thể đánh ra được nước cờ này phải . Thẩm Tĩnh Nghi ánh mắt chưa hàm ý thâm sâu lướt qua Thẩm Tĩnh Thu

      Thẩm Tĩnh Thu thản nhiên, khóe miệng khẽ nhếch cười , " biết là ai chơi cờ, chỉ là nhìn qua cờ trắng, biết người chơi cờ trong lòng suy nghĩ sâu sắc, bố cục của cờ là vô cùng tuyệt vời, mê hoặc đối phương. Vì vậy được cả tin. Đối phó với người như vậy chính là dứt khoác. Nhị vương gia, đây là ý kiến riêng của tiểu nữ, mong nhị vương gia đừng chê cười" Chỉ nhìn phong cách chơi cờ, biết quân cờ trắng là Hiên Viên Đoan. Hiên Viên Đoan tự tay đem cơ hội đưa tới, nàng há có thể lỡ mất.

      Hiên Viên Đoan nhất thời thay đổi sắc mặt, chính là người dùng cờ trắng. Trầm Tĩnh Thu như vậy, là cố ý hay là vô ý. Hiên Viên Đoan phẫn hận hướng Trầm Tĩnh Thu mà nhìn, đối phương cũng nhìn cái nào, nhưng mà lại cảm nhận được chế giễu cùng địch ý của Trầm tĩnh thu? Chẳng lẽ giữa bọn họ ừng quen biết, bằng Trầm Tĩnh Thu làm sao có thể đối với có địch ý?

      Nhị vương gia Hiên Viên Chiến đăm chiêu, nhìn Hiên Viên Đoan, chỉ nhìn chằm chằm quân cờ trắng. Đảo mắt lại là cười, "Mặc dù là quan điểm của riêng nương, nhưng lại rất đúng."

      Hiên Viên Đoan lần nữa thay đổi sắc mặt, Hiên Viên Chiến vì lời của Thẩm Tĩnh Thu mà phòng bị chứ. Nếu vậy mọi nổ lực của đều uống phí sao

      Thẩm Tĩnh Thu cúi đầu, đối nhị vương gia cảm ơn. Khóe miệng nhếch lên, giờ Hiên Viên Đoan, là hoàng tử trưởng thành duy nhất chưa được phong vương hoàng tử, cánh chim chưa cứng cáp, nên ôn nhu cẩn thận lấy lòng nhị vương gia. Mẫu phi của Nhị vương gia là Ninh Quý Phi, thế lực lớn, có thể so sánh với địa vị của Chu Hoàng hậu. Tuy nhiên, bây giờ ai cũng hùng mạnh, nhưng kết quả, sau này đều thua bởi tay Hiên Viên Đoan

      Mà Hiên Viên Đoan năm đó, đúng là dựa vào việc lấy lòng nhị vương gia, dần dần để thủ hạ của mình xếp vào chỗ của Nhị vương gia, thời khắc mấu chốt cho nhị vương gia đoàn chí mạng. Theo cùng cách, Hiên Viên Đoan sắp đạt thành mục đích. Tóm lại, những người này co được dãn được, nhất là có thể kiên trì, lấy nhẫn làm đầu. Cũng là chuyện bình thùơng, nhưng người cười tới cuối cùng vẫn là Hiên Viên Đoan.

      Từ giờ trở , Thẩm Tĩnh Thu từng bước phá hoại kế hoạch của Hiên Viên Đoan, làm cho thế lực Hiên Viên Đoan bị xói mòn.

      Chương 13: Ghê tởm

      Edit : Số 15

      Nhị vương gia Hiên Viên Chiến liếc mắt ra hiệu cho Ngũ vương gia Hiên Viên Thái, Ngũ Vương Gia Hiên Viên Thái tự nhiên ngầm hiểu. Hiên Viên Chiến lại thấy Hiên Viên Đoan liếc mắt, Hiên Viên Đoan định giải thích nhưng mà phải giải thích làm sao đây, vô cùng khó xử. Trầm Tĩnh Thu chỉ chơi cờ, ý gì khác, vì thế muốn nhầm vào Trầm Tĩnh Thu cũng được

      Trong phòng khí căng thẳng hơn, Trầm Tĩnh Vân hung hăng liếc mắt Trầm Tĩnh Thu, gây chuyện, hươu vượn cái gì thế chứ, khoe khoang ngươi hiểu biết sao? Ai chẳng biết ngươi đối với cầm kỳ thi họa là kẻ ngốc.

      Đột nhiên nghe thấy tiếng cười, là Ninh Giang Tự: "Thú vị , nếu như cờ đen như ngươi vậy kế tiếp cờ trắng nước nào? bằng ta dùng cờ trắng, Trầm nương dùng cờ đen. biết Trầm nương thấy sao?"

      Trầm Tĩnh Thu đạm mạc cười: "Từ chối bất kính, mời Ninh công tử."

      Phàn công tử trầm mặc nhìn Trầm Tĩnh Thu, muốn lại thôi.

      Hiên Viên Đoan cảm kích nhìn Ninh Giang Tự, dù sao cũng nhờ thế mà khỏi phải khó xử. Nhưng mà lúc nhìn về phía Trầm Tĩnh Thu, ánh mắt biến trở thành thâm sâu trầm mặc. Hiên Viên Chiến nhíu mày cười lạnh, xem ra đối với Hiên Viên Đoan, nên suy tính lại lần nữa

      Trầm Tĩnh Vân cắn nát ngân nha [Ta biết ngân nha là gì hết á, ai biết chỉ nhé, thanks] , Trầm Tĩnh Thu dựa vào cái gì mà có thể ở trước mặt chư vị hoàng tử tỏa sáng chứ. Trầm Tĩnh Vân nhìn về phía Trầm Tĩnh Nghi, để cho Trầm Tĩnh Nghi nhanh chóng nghĩ cách để Trầm Tĩnh Thu thể đắc ý tiếp. Trầm Tĩnh Nghi chỉ có thể khẽ lắc đầu, ý bảo nàng bình tĩnh chút chớ nóng nảy. Ở đây cái đại gia đều nhìn thấy, dù hay làm gì cũng phải cân nhấc, thể bị người ta nắm được nhược điểm, cho rằng tỷ muội các nàng ganh ghét nhau

      Trầm Tĩnh Vân hạ khí xuống, Trầm Tĩnh Nghi thích nhất là giả mù sa mưa [Đạo đức giả ấy] để duy trì cái thanh danh đoan trang hiền thục. Phi!

      Ngũ Vương Gia Hiên Viên thái đối với chơi cờ có hứng thú, thế nên càng chú ý Trầm Tĩnh Nghi: "Tĩnh Nghi, nàng có sao . Lúc nãy nhìn nàng sắc mặt trắng bệch, thân thể khỏe ư?"

      Trầm Tĩnh Nghi ngượng ngùng cười: "Đa tạ vương gia quan tâm, ta sao."

      " có sao tốt rồi. Nếu thấy thoải mái, nhất định phải cho bổn vương tiếng, biết ?"

      Trầm Tĩnh Nghi mỉm cười gật đầu, hai người đứng chung chỗ, quả nhiên là trai tài sắc. Kết quả này lại làm cho Trầm Tĩnh Vân thấy thú vị. Trầm Tĩnh Nghi mệnh cũng tốt quá, Ngũ Vương Gia thân phận cao quý, lại ôn nhu, vừa tuấn còn biết quan tâm người khác, nếu nàng có thể gả cho người như vậy, là tốt biết bao. Trầm Tĩnh Vân đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu, sợ bị người ta nhìn thấy.

      ai nghĩ tới, hành động này từ lâu bị Trầm Tĩnh Thu nhìn thấy. Trầm Tĩnh Thu khóe miệng nhếch lên, là thú vị: "Ninh công tử nên chú ý, ván cờ này có gì bất thường, sắp kết thúc rồi."

      "Ta tin." Ninh Giang Tự cũng bị khơi dậy lên hiếu thắng, nghĩ tới Trầm Tĩnh Thu tuổi còn , kỳ nghệ lại tinh thấu như vậy

      " tin sao?" Trầm Tĩnh Thu mỉm cười đặt quân cờ đen xuống, ván cờ kết thúc, Trầm Tĩnh Thu thắng được quân cờ

      Ninh Giang Tự bỏ quân cờ trong tay xuống, ràng: "Ta thua. Trầm tam nương kỳ nghệ tinh thông, Ninh mỗ cam bái hạ phong." xong, đứng dậy, cúi đầu trước Trầm Tĩnh Thu

      Trầm Tĩnh Thu thoải mái khi Ninh Giang Tự cúi đầu, lúc lơ đãng dùng ánh mắt chống đối nhìn Hiên Viên Đoan . Trầm Tĩnh Thu mỉm cười gật đầu, thái độ ôn hòa hào phóng, Hiên Viên Đoan lại nhíu mày. ràng nhất cử nhất động của Trầm Tĩnh Thu, cái nhăn mày nụ cười đều có bất kỳ vấn đề, nhưng tại sao lại thấy Trầm Tĩnh Thu đối với có ý khiêu khích? Đây chẳng lẽ lại là ảo giác.

      Hiên Viên Chiến lặng lẽ quan sát Hiên Viên Đoan, rồi liếc nhìn Trầm Tĩnh Thu, trầm ngâm.

      Trầm Tĩnh Nghi tiến lên, nắm tay Trầm Tĩnh Thu, thân mật , " Chúc mừng tam muội, phải biết rằng Ninh công tử kỳ nghệ ở kinh thành này được xem là tài năng. Hôm nay tam muội có thể để cho Ninh công tử cam bái hạ phong, ngày mai tam muội nhất định trở thành danh tài nữ truyền khắp kinh thành. Chỉ là tỷ tỷ có chút nghi hoặc, khoảng thời gian gặp, sao kỳ nghệ của muội lại trở nên lợi hại như thế, chẳng lẽ là gặp được danh sư? Tam muội đừng giấu, ra , chúng ta ai cũng muốn theo học, rốt cuộc là vị danh sư nào có thể chỉ dạy muội trong thời gian ngắn có tiến bộ vượt bật như vậy. Nếu may mắn, chúng ta cũng có thể quang vinh."

      Lời này ràng chính là nhắc nhở mọi người xung quanh rằng, Trầm Tĩnh Thu có thể thắng Ninh Giang Tự là may mắn, thể để Trầm Tĩnh Thu lừa gạt

      Ninh Giang Tự lại kích động đứng lên: " biết Trầm tam nương bái được vị danh sư tài giỏi như thế, Ninh mỗ liệu có biết người này . Mong Trầm tam nương giới thiệu, Ninh mỗ vô cùng cảm kích." Khuôn mặt chân thành, quả nhiên là người ngốc. Đời trước, nhị vương gia thua cuộc, Ninh gia có liên quan tới tự nhiên thể tha được. Gia chủ bị chặt đầu, đám người còn lại đều bị lưu đày sung quân. Ninh Giang Tự cũng là trong số đó

      Trầm Tĩnh Thu khách khí , " Ta chưa từng sư theo danh sư. Nhưng mà bên cạnh có người chỉ bảo có thể xưng là danh sư đó là gia phụ." Trầm Thanh Khang năm đó là Trạng nguyên được nhiều người biết tới, cầm kỳ thư họa giỏi, Trầm Thanh Khang là danh sư, cũng hề sai.

      Trầm Tĩnh Nghi hơi nhíu lông mày, nàng cảm thấy Trầm Tĩnh Thu dối.

      Ninh Giang Tự nghe qua thanh danh của Trầm Khang Thanh: " biết Ninh mỗ có thể may mắn gặp được lệnh tôn ?"

      " có lỗi, gia phụ bệnh nặng, thể tiếp khách."

      "Ninh mỗ đường đột, mong Trầm tam nương thứ lỗi."

      "Ninh công tử khách khí rồi." Trầm Tĩnh Thu thần sắc có chút ảm đạm. Nhớ năm đó, Trầm Thanh Khang tài năng xuất chúng, hoàng thượng cũng phái tán dương. Nếu có căn bệnh lúc ông đường , có hầu phủ, nhân lực và tài lực chống đỡ nhất định Trầm thang khanh là người vang danh, trở thành quý tộc trong mắt mọi người.

      Bây giờ, tài tử chỉ có thể nằm giường dưỡng bệnh. Tuy có linh khí tẩm bổ, nhưng cũng thể sớm chiều khỏi hẳn được. Hơn nữa linh khí cũng phải có liền có, phải được tu luyện nổ lực, mới có thể tích góp từng tí linh khí quý báu.

      "Trầm nương cần lo lắng, bệnh của lệnh tôn chắc chắn mau chóng khỏi."

      cái khăn tay rơi vào mắt, ngẩng đầu nhìn lên và thấy Trầm Tĩnh Thu, đà Phàn Cao.

      Phàn Cao nhìn Trầm Tĩnh Thu khẽ gật đầu, ý bảo Thẩm Tĩnh Thu thư giãn. Trầm Tĩnh Thu lại cười mỉa mai. Đời trước, bởi vì phàn gia từ hôn, nàng mới có kết cục cha mẹ đều chết. Đời này, Phàn gia cũng giống vậy mà từ hôn. Nếu nàng có linh khí, Trầm Thanh Khang sớm hộc máu mà chết. Phàn Cao bây giờ có tư thái này, là ở biểu Phàn gia bọn họ nhân từ sao?

      Phàn Cao dựa vào cái gì làm như vậy, chỉ bằng là hôn phu trước của nàng sao? là vớ vẩn.

      "Phàn công tử cần để ý ta. Giữa công tử và tiểu nữ sớm quan hệ, mong Phàn công tử đừng làm những chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy." Trầm Tĩnh Thu thái độ là ôn hòa, nhưng là giọng điệu lại cực kì mạnh mẽ

      Phàn Cao trong lúc đó, là lúng túng: "Tam nương, việc trước đó ta xin lỗi. Ta nghĩ tới nương ta ..."

      "Được rồi." Trầm Tĩnh Thu như trước mà cười, cả người lại có vẻ lạnh lùng: " tại có lỗi còn có ý nghĩa sao? Phàn công tử cũng biết, cha ta bị bệnh, được biết Phàn gia các người từ hôn, hộc máu. Nếu có đại phu kịp thời chạy tới, cha ta liền thể sống." Trầm Tĩnh Thu hít sâu hơi, tiếp tục : "Phàn gia muốn từ hôn, ta hoàn toàn biết lý do, cho tới bây giờ ta cũng nghĩ tới trèo cao vào Phàn gia. Nhưng mà Phàn gia các người, ngàn nên vạn nên, nên lúc cha ta bị bệnh nặng mà từ hôn. Nhưng may mắn rằng cha ta phúc khí lớn, bệnh tình ổn định lại. Về sau tam phòng bọn ta và Phàn gia các người còn quan hệ gì, cho nên mong Phàn công tử thu hồi vẻ làm bộ làm tịch của mình lại, để cho người ta thấy rất ghê tởm"

      Phàn Cao vẻ mặt đại biến, Trầm Tĩnh Thu ghê tởm. Trước mặt mọi người, ràng là tiểu nương tốt đẹp, vì sao lại ra ngôn ngữ ác độc như vậy. tin, Trầm Tĩnh Thu vốn phải là người như thế.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :