1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ ác độc sống lại - Ngã Cật Nguyên Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      @15 mẫu... chưa được cho phép mà con edit rồi... hihi đừng ném đá mà tội con nha...



      Chương 6: Tứ hôn
      editer: Mint mun
      Trầm Tĩnh Thu vội vàng trở lại tam phòng, hướng vào trong nhà. Dư Thị cùng Trầm Tĩnh Trác đều canh giữ ở trước giường, Dư Thị hỏng mất, ô ô khóc lên.

      Trầm Tĩnh Trác lại lại ngừng. Bên giường, mặt, còn có Trầm Thanh Khang quần áo, đều có bãi huyết, nhìn thấy ghê người. Mà Trầm Thanh Khang còn lại là dồn dập hô hấp , mắt thấy hơi vận lên được, người liền muốn .
      Dư Thị cả kinh kêu to, "Đại phu đâu, thế nào đại phu còn chưa có đến? Tất cả đều chết sao?" Hoàn toàn có ngày thường đoan trang tôn quý, giờ phút này nàng chỉ là cái lo lắng trượng phu nữ nhân .

      Trầm Tĩnh Thu thời gian hỏi vì sao phát sinh chuyện như vậy, đẩy Trầm Tĩnh Trác, bắt lấy tay Trầm Thanh Khang, khống chế linh khí, thong thả hướng Trầm Thanh Khang trong thân thể giáo huấn vào.

      Dư Thị khẩn trương được nhìn này màn, nàng biết Trầm Tĩnh Thu người rốt cuộc phát sinh biến hóa gì, nhưng là nàng lại ràng, Trầm Tĩnh Thu giờ phút này là cứu trị Trầm Thanh Khang tính mạng.
      Nàng dám lên tiếng quấy rầy, liền ngay cả nghĩ muốn lên tiếng hỏi Trầm Tĩnh Trác, cũng bị Dư Thị phái tới cửa trông chừng, chuẩn bất luận kẻ nào tiến vào.

      Dư Thị che miệng lại, sợ phát ra thanh kinh động Trầm Tĩnh Thu. Nàng tận mắt thấy Trầm Thanh Khang hô hấp yếu dần, giống trước như vậy, sắc mặt trắng toát, giống như người chết . Cũng tận mắt thấy Trầm Tĩnh Thu đầu mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, dường như ngay sau đó liền muốn ngã xuống.

      Trầm Tĩnh Thu tại nỗ lực, nàng nảy sinh ý nghĩ, nàng muốn khống chế linh khí lại lộ tuyến, để linh khí trọng điểm suy kiệt tâm phế. Nhưng là lấy Trầm Tĩnh Thu thời thế lực, này cơ hồ là có khả năng làm được tình. Nhưng là Trầm Tĩnh Thu như trước tại nỗ lực, tiếc dùng hết vất vả tích góp từng tí lên linh khí, cũng muốn đạt thành mục đích.

      Nguyên bản tiến vào Trầm Thanh Khang trong cơ thể, liền như kim đáy bể, linh khí cứ rót vào rồi lại biến mất, chậm rãi chậm lại, linh khí cũng càng ngày càng ít.
      Ép buộc cho linh khí lên đan điền, từng chút vào cơ thể Trầm Thanh Khang cho đến khi còn khoảng trống.
      Thẩm Tĩnh Thu thở dài nhõm hơi, thành. Nàng quả nhiên thành công .

      Nếu là giờ phút này có hiểu 《 luyện khí quyết 》 nhân thấy đến màn như vậy, chắc chắn kinh rớt xuống ba. Thẩm Tĩnh Thu tư chất chỉ có thể xem như trung đẳng, nhưng là lại làm được tư chất thượng thừa nhân cũng nhất định có thể làm được tình.

      Ngoài cửa truyền đến thanh , Trầm lão phu nhân cùng nhị phu nhân Trầm Lưu Thị đến . Trầm lão phu nhân sốt ruột gặp nhi tử, há có thể để Trầm Tĩnh Trác ngăn trở đường . quải trượng đánh qua, Trẩm Tĩnh Trác dám lại ngăn đón, trơ mắt nhìn Trầm Lưu Thị đỡ Trầm lão phu nhân vào buồng trong.

      Dư Thị sốt ruột, sợ Trầm Tĩnh Thu bất đồng bị nhân nhìn ra, lại lo lắng giờ phút này nhắc nhở Trầm Tĩnh Thu, hội đối Trầm Thanh Khang thân thể tốt. Trong lúc nhất thời biết nên làm thế nào cho phải.

      Bên ngoài động tĩnh, Trầm Tĩnh Thu nhất thanh nhị sở. Ý bảo Dư Thị an tâm chút chớ nóng nảy. Chỉ cần chút xíu thời gian, nàng có thể nhường càng nhiều linh khí đến cơ thể Trầm Thanh Khang làm dễ chịu tâm phế,để Trầm Thanh Khang chân chính vượt qua nguy hiểm tánh mạng.
      Trầm lão phu nhân vội vã vào đến, gặp Dư Thị lui tại bên, ngược lại là Trầm Tĩnh Thu ngồi ở trước giường, liền giống như đại phu xem bệnh dạng , kinh sợ ."Thu tỷ nhi ngươi làm cái gì, còn mau buông ra phụ thân ngươi, ngươi là muốn hại chết phụ thân ngươi sao?"

      "Chính là. Tam nha đầu, hiểu cũng đừng trang hiểu. Hay là ngươi chừng nào học y thuật thành? Phải biết rằng lang băm lầm nhân, nếu cha ngươi cái tốt, ngươi gánh vác được hậu quả sao?" Trầm Lưu Thị trắc trắc nhìn chằm chằm Trầm Tĩnh Thu, "Còn có, tam nha đầu ngươi học ai quy củ , phía trước lão phu nhân, rên tiếng liền liền xông ra ngoài. Này hội lão phu nhân tự mình đến , cũng biết đứng dậy nghênh đón. Tam đệ muội, ngươi chính là như vậy chỉ bảo tam nha đầu sao? Liền tam nha đầu bộ dạng này, ra ngoài xã giao, chẳng phải là ném chúng ta toàn bộ hầu phủ thể diện."

      Dư Thị trợn mắt trừng trừng, "Tam phòng như thế nào chỉ bảo khuê nữ, cần nhị tẩu bận tâm. Nhị tẩu vẫn là bận tâm bận tâm nhà mình khuê nữ ."

      "Ngươi..."

      "Câm miệng hết cho ta." Thẩm lão phu nhân nổi giận.

      Trầm Tĩnh Thu thong thả buông tay Trầm Thanh Khang ra, lấy lại bình tĩnh.

      Quay đầu nhìn nhìn Trầm Lưu Thị, ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng , giống như ác quỷ bình thường. Trầm Lưu Thị nhìn thấy da đầu run lên, lưng lạnh run. là gặp quỷ .
      Dư Thị lo lắng Trầm Tĩnh Thu, nhanh chóng xuất ra khăn tay thay Trầm Tĩnh Thu lau mồ hôi, quan tâm hỏi , " Tĩnh Thu, ngươi sao chứ."

      "Nương yên tâm, nữ nhi có việc gì." Sau đó chống đỡ mỏi mệt chịu nổi thân thể đứng lên, cung kính cấp Trầm lão phu nhân thỉnh an. Trừ này đó ra, đối với mình hành vi, câu giải thích. phải nàng khinh thường, mà là có khí lực càng nhiều lời . Nàng mệt muốn chết rồi.
      ... ...

      Chương 7: Nơi xa lạ

      Edit : Hạ Y Vân
      Beta : Số 15

      Trầm Tĩnh Thu sửng sốt, Trầm Tĩnh Nghi bị chỉ hôn cho Ngũ Vương Gia? Kiếp trước, Trầm Tĩnh Nghi ràng bị chỉ hôn cho Nhị Vương gia làm sườn phi, đời này làm sao lại biến thành Ngũ Vương Gia. Còn có thời gian chỉ hôn cũng đúng, đời trước Trầm Tĩnh Nghi bị chỉ hôn là tháng sau.

      Nếu Trầm Tĩnh Nghi ngoan ngoãn phục vụ như đứa cháu trì hoãn việc thành thân. Nhưng vì sao lại thay đổi người chỉ hôn. Chẳng lẽ lúc trước trong cung, xảy ra chuyện gì sao?

      Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo nhìn Trầm Lưu Thị mừng như điên, ngay cả Trầm lão phu nhân cũng đều lộ ra khuôn mặt tươi cười. Trái lại Dư Thị, giữ khuôn mặt bình tĩnh, yên tĩnh ở bên người Trầm Thanh Khang.

      "Lão phu nhân, chúng ta nhanh tiếp thánh chỉ . Nếu chậm trễ, người trong cung trách tội xuống, chúng ta tuy là hầu phủ nhưng cũng thể gánh nổi tội." Trầm Lưu Thị nhịn được hưng phấn, đưa khuê nữ tiến cung, cuối cùng có tin tức tốt.

      Trầm lão phu nhân liên tục gật đầu, "Là nên sớm qua." Nhưng lại lo lắng nhìn nhìn Trầm Thanh Khang, nhi tử hộc máu, nhìn thấy ghê người, sinh tử biết. Bây giờ rời , Trầm lão phu nhân như thế nào bỏ được. Trầm Lưu Thị lại cố tình ở đây thúc giục.

      Dư Thị bình tĩnh : "Lão phu nhân, nơi này có con dâu trông chừng là được. Hơn nữa đại phu cũng tới rồi, có đại phu ở đây, tướng công khẳng định có việc gì ."

      "Vậy ngươi hãy chăm sóc cho lão tam tốt, nếu có tin tức, liền phái người đến bẩm báo lão thân."

      Trầm lão phu nhân theo Trầm Lưu Thị rời . Nhìn Trầm Lưu Thị bộ dáng đắc ý hả hê, là chói mắt.

      Trầm Tĩnh Thu tới bên cạnh Dư Thị: "Nương, cần thương tâm."

      Dư Thị thở dài: "Nương thương tâm, chính là làm khó dễ con."

      Trầm Tĩnh Thu cười cười, tỏ vẻ vất vả. Về phần Trầm Tĩnh Trác, nhìn Trầm Tĩnh Thu cách tò mò nhưng im lặng gì.

      Vương đại phu bắt mạch xong, Dư Thị vội vàng hỏi : " Đại phu, lão gia nhà ta như thế nào? Chàng vừa rồi hộc máu, có phải hay thân thể có..."

      Vương đại phu vuốt ve chòm râu, mặt thần sắc cổ quái. Trong miệng thào tự : "Kỳ quái, kỳ quái. Theo lý thuyết mà tình huống của tam lão gia là tâm giận dữ mà hộc máu, thân thể căn bản chống đỡ nổi, thế nào cũng phải cần lão phu châm kim, mới có thể giữ được tánh mạng. Nhưng lão phu bắt mạch, tam lão gia thân thể cũng có nghiêm trọng, thở cũng rất nhàng. Kỳ quái, kỳ quái, hay là thân thể của tam lão gia tốt hơn bình thường. Đây là hiếm có. Thôi, khi như vậy, lão phu cũng đưa toa thuốc mới."

      "Cám ơn đại phu." Dư Thị kêu người dẫn Vương đại phu ra ngoài kê đơn thuốc.

      Trừ bỏ Trầm Thanh Khang bên ngoài, trong phòng còn lại mẫu tử ba người. Trầm Tĩnh Trác lúc này nhịn được: "Muội muội, muội học được bản lĩnh này từ khi nào? Sao đột nhiên lại có thể chữa bệnh? Nương, muội muội, các người có chuyện gì gạt ta?"

      Trầm Tĩnh Thu trầm mặc . Dư Thị thở dài tiếng: "Tĩnh Thu, đây cũng là điều mà nương muốn hỏi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Nương lo lắng cho con, mỗi lần nhìn con mệt thành cái dạng này, nương đều lo lắng con ngay sau đó chống đỡ nổi ngã xuống."

      Trầm Tĩnh Thu mở mắt ra, ngẩng đầu: "Nương, ca ca, người con là xảy ra chút vấn đề, cụ thể con còn thể . Bởi vì chính con cũng ràng. Con xin nương cùng ca ca thay con giữ bí mật này."

      " như vậy, con có thể trị liệu bệnh phụ thân con, đúng ?" Dư Thị kích động.

      Thẩm Tĩnh Thu ừ tiếng, "Có thể trị được hay , con cũng được. Bất quá con khẳng định có thể giảm bớt bệnh tình phụ thân."

      "Cám ơn trời đất, lão thiên gia phù hộ, phụ thân con cuối cùng cũng được cứu rồi." Dư Thị kích động rơi nước mắt.

      Trầm Tĩnh Trác tròng mắt xoay tròn, "Muội muội, muội có thể muội đến cùng còn có bao nhiêu bản lĩnh, ta có thể học hay ?"

      Trầm Tĩnh Thu do dự, "Kỳ thực muội cũng . Đợi muội tìm hiểu xong, muội cho ca biết, có được ? Ca ca vì việc này mà tức giận chứ."

      "Nó dám." Dư Thị phụng phịu, "Tĩnh Trác, việc này phải là , tuyệt đối thể cho bất luận kẻ nào biết được muội muội con có bản lĩnh này. Con phải hiểu, nếu cẩn thận chuyện này bị lộ ra ngoài, hầu phủ chúng ta bảo đảm tánh mạng muội muội con được đâu. Con muốn nhìn thấy hậu quả như vậy sao?"

      Trầm Tĩnh Trác co co lại cổ, "Nương cũng quá coi thường con, con trai tuy rằng vô liêm sỉ chút, nhưng phải biết nặng . Hơn nữa nương cũng biết, nhi tử rất kín miệng, khẳng định ra ngoài."

      Dư Thị hừ lạnh tiếng, "Con hãy nhớ là mình lời này. Nếu biết con ở bên ngoài năng bậy bạ, nương liền đánh gãy chân của con. Con cũng biết ta cùng cha con..."

      Trầm Tĩnh Trác dám gì nữa, chỉ có thể thành nghe Dư Thị giáo huấn.

      Thấy Dư Thị thao thao bất tuyệt, Trầm Tĩnh Thu nhanh chóng thay Trầm Tĩnh Trác giải vây, "Nương, giờ quan trọng nhất là tra ràng phụ thân vì sao lại hộc máu. Có phải hay có người gì đó?"

      Vừa cái này, Dư Thị liền nghiến răng nghiến lợi: "Ta bất quá là lúc, liền xảy ra việc này. Người hầu hạ trong viện nhất định thoát được."

      "Nương có thai, bây giờ nên tức giận. Việc này bằng liền giao cho con cùng ca ca." Trầm Tĩnh Thu liếc mắt ra hiệu cho Trầm Tĩnh Trác.

      Trầm Tĩnh Trác hiểu ý, nhanh chóng tỏ thái độ, chắc chắn điều tra chân tướng, tìm ra hung phạm.

      Dư Thị nghĩ rằng, chính xác nên đưa bọn gánh vác trách nhiệm, dù sao bọn đều lớn.
      Trầm Thanh Khang thời gian gặp chuyện tốt nhất xác định. Chính là Dư Thị trong đoạn thời gian rời . Kế tiếp cần phải làm là xác định việc, trong lúc đó ai tới tam phòng, ai tiếp cận Thẩm Thanh Khang, ai năng bậy bạ.

      Hỏi vòng, trong lúc đó cũng người ngoài tới sân tam phòng. Nhưng là có điểm đáng nghi phải, là nha đầu Hỉ Xuân của nhị phu nhân từng ở trước cửa viện nhìn quanh cái, bất quá chưa đến, cũng chuyện liền rời . Trầm Tĩnh Thu nhíu mày. Đàm ma ma, nha hoàn hồi môn của Dư Thị cho Trầm Tĩnh Thu tin tức. Trong lúc, Trầm Thanh Khang ở phòng ngủ có nha đầu Mặc Trúc cùng Mặc Ngọc gian ngoài chuyện, cũng là hai nha đầu trước phát Trầm Thanh Khang hộc máu. Có lẽ hai nha đầu biết chút gì.

      Trầm Tĩnh Thu lúc này cho người đem Mặc Trúc cùng Mặc Ngọc đưa vào, mình tra hỏi.

      Hai nha đầu này ngay từ đầu cái gì cũng chịu , Trầm Tĩnh Thu cùng các nàng mài mực, trực tiếp cho người tra tấn. Mỗi người mười gậy đánh tiếp, đùi bị máu tươi nhuộm đỏ. Trầm Tĩnh Thu lúc này mới hỏi: "Còn sao? Phải biết rằng hai mươi gậy đánh tiếp, bất tử cũng muốn chết. Các ngươi nếu nghĩ biến thành người què, hoặc là biến thành người chết, ta đây thanh toàn các ngươi."

      "Ta , ta ." Mặc Trúc khóc kêu lên.

      Mặc ngọc cũng kêu khóc đứng lên, " nương, nô tì cái gì cũng biết a."

      Trầm Tĩnh Thu trừng mắt, lúc này liền có người cầm khăn ngăn chặn miệng Mặc Ngọc. Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, "Mặc Trúc, hi vọng ngươi có thể thành khai báo, ngươi cùng Mặc Ngọc đều cái gì."

      "Nô tì, nô tì chính là cùng Mặc Ngọc nghị luận hôn nương chút, nơi nào hiểu được, vào thời điểm đó lão gia thế nhưng tỉnh dậy. Sau đó liền..." Mặc Trúc oa tiếng, khóc lớn lên.

      Trầm Tĩnh Thu mắt lạnh nhìn Mặc Trúc, "Vậy ta hỏi ngươi, là ai cho ngươi ở trước mặt lão gia nhắc tới việc Phàn gia từ hôn."

      Mặc Trúc lắc đầu, " có, có người sai sử. Đều là nô tì cẩn thận, lỡ miệng, bị lão gia nghe được, lão gia mới hộc máu."

      "Chặn miệng nàng, tiếp tục đánh." Trầm Tĩnh Thu căn bản tin lời Mặc Trúc . có người sai sử, chịu nghiêm khắc chỉ bảo Mặc Trúc, lại phạm sai như vậy? Nghĩ Trầm Tĩnh Thu nàng còn hiểu chuyện lừa gạt sao?

      Ba ba ba, mười gậy lần nữa đánh tiếp, giờ phút này Mặc Trúc trút giận nhiều, thiếu khí.

      Trầm Tĩnh Thu cho người cầm khăn lau, tiếp tục hỏi , " Bây giờ còn sao?"

      "Nô tì, nô tì cẩn thận, xin nương ràng."

      Trầm Tĩnh Thu hừ lạnh tiếng, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Sau đó đưa mắt dời đến người Mặc Ngọc, "Mặc ngọc, ngươi có cái gì ?"

      "Nô tì nhớ tới việc." Mặc Ngọc kêu to."Vài ngày trước, Mặc Trúc đột nhiên lấy của Tống di nương rất nhiều tiền bạc, nương có thể phái người xem, khẳng định có thể tìm được."

      Lời này long trời lở đất, tới Trầm Tĩnh Thu cũng kinh sợ . Tống di nương là người đại phòng, cùng chi thứ hai bên kia, vẫn luôn có lui tới. Hơn nữa phía trước, đại phu nhân Trầm Lục Thị còn phái người cùng tam phòng bày tỏ giao hảo. Như vậy Tống di nương vì sao muốn thu mua Mặc Trúc, hại Trầm Thanh Khang?

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 8:Đàm phán
      Edit: Mint Mun
      Beta: Số 15

      Mọi chuyện rất ràng, Mặc Trúc đúng là nhận của Tống di nương gần ba trăm hai mươi lượng, mới sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm làm chuyện này.

      Mặc Trúc và Tống di nương từ biết nhau, tình cảm cũng rất tốt. Sau này liên lạc, nhưng cũng có cắt đứt hết mọi quan hệ.

      Hơn nữa theo lời khai của Mặc Ngọc, ngày thường Mặc Trúc rất là ghen tị với Tống di nương, thường câu là đồng nghiệp, nhưng đồng mệnh. Chỉ là tính tình Mặc Trúc tốt, tâm cao khí ngạo.

      Lúc trước Dư Thị thấy Mặc Trúc thành trầm ổn, làm việc cũng rất tốt, hơn nữa dung mạo xuất chúng, mới để cho Mặc Trúc hầu hạ bên cạnh Trầm Thanh Khang. ai có thể nghĩ được, an bài này lại trở thành đại họa.

      Nếu phải Trầm Tĩnh Thu có 'luyện khí quyết', giờ này, Trầm Thanh Khang chết là cá chắc.

      Tống di nương có tham dự vào, Trầm Tĩnh Thu quả nghĩ đến. tại muốn điều tra Tống di nương vì sao hội tham dự vào việc này.
      Hơn nữa Trầm Tĩnh Thu có thể xác định, việc này cùng nhị phòng tuyệt đối có quan hệ.

      Dư Thị nổi trận lôi đình, cũng nghĩ tới đại phòng chất vấn, tìm lão phu nhân lí lẽ. Trầm Tĩnh Thu khuyên can mãi, cuối cùng cũng có thể mang Dư thị về.

      Sau đó Trầm Tĩnh Thu để người truyền tin tới đại phòng, mời đại phòng cho ý kiến. Đại phòng hồi , bảo Trầm Tĩnh Thu hậu hoa viên gặp mặt.

      Trầm Tĩnh Thu đến hậu hoa viên, gặp Trầm Tĩnh An ngồi ở trong đình uống trà.

      Trầm Tĩnh An nhìn thấy Trầm Tĩnh Thu, ý bảo Trầm Tĩnh Thu ngồi xuống chuyện: "Muội muội rốt cục cũng đến, để tỷ tỷ đợi lâu."

      Trầm Tĩnh Thu sắc mặt bình tĩnh: "Muội cho rằng việc này nên để cho đại bá mẫu ra mặt ràng, dù sao nhị tỷ cũng thể kiểm soát được Tống di nương."

      Trầm Tĩnh An khẽ cười tiếng: "Muội muội hiểu lầm rồi. phải là mẫu thân muốn ra mặt, mà là cùng muội muội chuyện, là tỷ ra mặt thích hợp hơn."

      Trầm Tĩnh Thu tựa tiếu phi tiếu nhìn Trầm Tĩnh An: "Vậy mời đại bá mẫu ra mặt, cùng mẫu thân muội chuyện . Cha muội lúc này còn hôn mê bất tỉnh, muội nghĩ đại bá mẫu nên nhanh chóng tới giải thích cho tốt. Dù sao Tống di nương cũng là người đại phòng, cũng là Tống di nương cho tiền Mặc Trúc, để Mặc Trúc làm ra chuyện sai trái."

      "Đối với bệnh tình tam thúc, tỷ xin lỗi. Mong tam muội muội so đo, tam thúc cát nhân tự có thiên tướng. Chuyện tình như thế, tỷ cho rằng vẫn là cùng muội muội đàm luận hơn." Trầm Tĩnh An cười .

      Trầm Tĩnh Thu nhíu mày: "Lời của nhị tỷ, thứ cho muội muội hiểu."

      Trầm Tĩnh An cười, "Tỷ tuy rằng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tỷ dám chắc chắn, gần đây tam thúc thân thể có chuyển biến tốt, khẳng định có liên quan tới tam muội. Từ hai tháng trước, đại phu thầm qua, tam thúc sợ là thể chống chọi lại được. Bây giờ lại hộc máu hôn mê, tam phòng lại có biểu lo lắng, hiển nhiên tam thúc bệnh tình là được khống chế. Việc này đáng mừng. Tam muội muội tâm tính tốt bụng vui vẻ sảng khoái, cùng đàm luận với tam muội muội, mới là thượng sách."

      Trầm Tĩnh Thu thể biện minh, "Vậy nhị tỷ, tỷ muốn đàm luận thế nào?"

      "Đầu tiên, tỷ muốn thanh minh chút, theo như ý tứ của nương tỷ, đại phòng bọn tỷ và tam phòng xung đột có lợi ích gì, giữa chúng ta nên cùng nhau hợp tác mới là lợi. biết tam muội muội có tán thành với điểm này của ta ?"

      Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, "Tán thành sao, ủng hộ thế nào?"

      "Nếu là tam muội muội tán thành ý kiến của tỷ, chúng ta vẫn tiếp tục bàn luận."

      Thấy Trầm Tĩnh Thu trầm mặc , Trầm Tĩnh An nhíu mày, "Chuyện của Tống di nương, nương và tỷ trước đó đều biết. Nếu có tam muội muội phái người tới báo, chúng ta còn bị lừa chẳng biết gì. Tống di nương bị nhốt lại, bọn ta vào phòng nàng lục ngàn lượng ngân phiếu. Theo lời nàng , tất cả đều là do Lưu bà tử ở nhị phòng giao cho nàng. Mọi chuyện tới đây đều sáng tỏ, tam muội có muốn hỏi gì nữa ?"

      Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, "Tống di nương tuy phải đầu sỏ, nhưng cũng là đồng lõa. biết nhị phòng tính toán xử trí Tống di nương như thế nào đây?"

      Trầm Tĩnh An giọng : "Nương tỷ trước đây xem trọng Tống di nương sinh hạ ngũ đệ, cho nên mới dễ dàng tha thứ "nàng". Nhưng mà lần này, tam muội muội yên tâm, Tống di nương làm ra việc này, tất nhiên thể tha thứ cho nàng. Tam muội muội nếu tin, mấy ngày sau mời muội nghe tin tức. Đến lúc đó, tam muội biết thành ý của nhị phòng chúng ta. Nhưng là tin tưởng lẫn nhau, mong tam muội đừng để lộ việc này ra ngoài. Bằng liền rơi vào bẫy của nhị phòng."

      Trầm Tĩnh Thu nhíu mày cười lạnh, cũng tỏ thái độ.

      Trầm Tĩnh An thở dài, "Tam muội dưỡng khí công phu, tỷ tỷ cam bái hạ phong. cần tỷ , tam muội muội cũng nên nhìn ra, đây là mưu của nhị phòng. Nhị phu nhân mộng ước để cho tam phòng và nhị phòng nháo loạn lên, đến lúc đó đại phòng thoát khỏi tội, tam phòng giết địch ngàn nhưng lại tự hại bản thân tám trăm.
      Hơn nữa tính Tống di nương đứng trước mặt của lão phu nhân lời khai là do Lưu bà tử sai khiến, nhị phu nhân cũng làm như biết, thậm chí có thể Tống di nương vu cáo. Hơn nữa giờ phút này đại tỷ bị hoàng thượng tứ hôn, là lợi ích của toàn bộ hầu phủ, lão phu nhân nhất định xử nhị phu nhân. Cho nên, nếu nháo loạn, tam phòng đừng nghĩ tới nhị phòng bị mất miếng da lông nào. khi như vậy, sao thầm giải quyết."

      Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, đời trước nàng chỉ biết Trầm Tĩnh An rất lợi hại, bất quá cuối cùng kết cục cũng tốt đẹp gì. Bởi đích tử đại phòng Trầm Tĩnh Khôn chết vì bệnh, tước vị cuối cùng vẫn là muốn nhưng vẫn phải về tay nhị phòng.

      Bởi vì việc này, hôn của Trầm Tĩnh An cũng bị ảnh hưởng theo, gả cho người nguyện ý, cuộc sống sinh hoạt sau thi thành thân dễ dàng gì..

      Hơn nữa trước kia lúc Trầm Tĩnh Thu chưa chết, đại phu nhân Trầm Lục Thị cũng qua đời. Trầm Tĩnh An liền mất chỗ dựa lớn nhất. Ngược lại Tống di nương cùng nhi tử sống rất tốt

      giờ hồi tưởng lại mọi chuyện, cho dù là tam phòng hay đại phòng sụp đổ, cuối cùng được ích đều về nhị phòng, việc này nhị phòng tự nhiên thoát được quan hệ.

      Tỷ như đích tử đại phòng Trầm Tĩnh Khôn chết vì bệnh, tỷ như năm đó Trầm Thanh Khang cùng Dư Thị qua đời, thậm chí tứ ca Trầm Tĩnh Trác sinh tử . Có thể thấy được nhị phòng vì chức vị, tài sản Trầm gia mà nổ lực từ thủ đoạn

      Về phần mẫu tử hai người Tống di nương, cũng chì là quân cờ trong tay nhị phòng

      Trầm Tĩnh An thấy Trầm Tĩnh Thu chịu tỏ thái độ, có chút sốt ruột, "Tam muội có cầu gì, cứ việc , chúng ta có thể giúp tuyệt nhiên từ chối."

      Trầm Tĩnh Thu , " cầu của tỷ muội đồng ý, tam phòng của chúng ta nhất định để việc này lộ ra ngoài. Nhưng là Tống di nương tất yếu phải chết. Chỉ cần các ngươi có thể làm tới cùng, giao dịch này coi như thỏa thuận xong."

      Trầm Tĩnh An đầu tiên là hơi hơi nhíu mày, sau đó đáp ứng , "Được, mong muội muội nhẫn nại đợi tin tức. Nếu như còn chuyện gì nữa, tỷ xin cáo từ."

      "Đợi chút." Trầm Tĩnh Thu tựa tiếu phi tiếu nhìn Trầm Tĩnh An, "Có vấn đề muội muốn thỉnh giáo tỷ, mong nhị tỷ chỉ giao."

      "Muội muội mời ." Trầm Tĩnh An khách khí .

      "Phàn gia từ hôn, việc này cùng với đại phòng các người có liên quan hay ?" Trầm Tĩnh Thu gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Tĩnh An, bỏ lỡ biểu tình khuôn mặt nàng

      Trầm Tĩnh An đột nhiên mở to mắt, có chút hoảng sợ nhìn Trầm Tĩnh Thu, "Việc này..."

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 9:

      Edit: Surikem

      Beta: Số 15

      " như vậy, việc này có liên quan tới đại phòng hay sao?" Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo nhìn Trầm Tĩnh An.

      Lời ra, Trầm Tĩnh An ngược lại rất bình tĩnh: "Đúng vậy, việc này có liên quan đến chúng ta. biết tam muội làm thế nào biết được việc này?"

      Trầm Tĩnh Thu nhìn đối phương, mặt lộ vẻ trào phúng: "Khi nãy chỉ là muội suy đoán đại, thể ngờ tới, là bản thân đoán đúng."

      Trong nháy mắt sắc mặt Trầm Tĩnh An biến thành cực kỳ khó coi: "Nếu như Tam muội muốn tính sổ, cứ việc nhằm vào ta. Dù sao việc này là do chúng ta khơi mào, tam muội muội muốn trách, cũng là đương nhiên."

      "Tỷ rất thẳng thắn." Trầm Tĩnh Thu để ý lời Trầm Tĩnh An : "Muội chỉ muốn biết, các người rốt cuộc làm gì? Nhị phòng đóng vai trò gì trong đó."

      Trầm Tĩnh An hít sâu hơi, "Cũng đều ra, kia chẳng cần giấu giếm gì nữa. Dã tâm của Nhị phòng rất lớn, có thể là từ khi vừa mới bắt đầu, nhị phòng nguyện ý nhìn tam muội có hôn tốt với Phàn gia. Dù sao quan hệ thông gia cũng là trợ lực lớn. Hơn nữa đại tỷ được Ninh Quý Phi ưu ái, sớm hay muộn được chỉ hôn, với Phàn gia và Ninh gia có quan hệ thông gia. Nếu tam muội ngươi thuận lợi gả vào Phàn gia, nhị phòng muốn động thủ với ngươi, có nhiều cố kỵ. Cho nên, đứng ở góc độ của nhị phòng, ngươi khẳng định thể gả vào Phàn gia. Vừa đúng lúc này, lại truyền ra tin tức tam thúc sắp chịu đựng nổi, nhị phòng tự nhiên liền động tâm phá hoại mối hôn này. Về phần đại phòng chúng ta, bất quá là đúng phùng còn có, chỉ cho nhị phòng biết chút thái độ của phàn phu nhân. Nhị phòng động tác rất nhanh, thời điểm nhị phu nhân ra ngoài xã giao, nhìn thấy Phàn phu nhân, liền thuận thế bệnh tình tam thúc. Chuyện sau đó, tam muội chắc hẳn cũng ."

      Trầm Tĩnh Thu lạnh lẽo cười, "Những việc này, có nghĩ cũng nghĩ đến. Tiếp theo còn có vấn đề, vì sao đại phòng của tỷ phải làm như vậy?"

      Đây mới là trọng điểm mà Trầm Tĩnh Thu quan tâm, nàng nghĩ ra lý do đại phòng tham dự trong đó. Nàng sai người trong nhà điều tra việc này, tin tức đầu tiên là đại phòng cùng nhị phòng có qua lại, mới có loạt tình đằng sau. Việc này hỏi ràng, cuộc sống hàng ngày của Trầm Tĩnh Thu khó an. hỏi ràng, nàng liền vô pháp phán đoán được lập trường của đại phòng, vô pháp chân chính cùng đại phòng liên thủ đối phó chi thứ hai.

      Trầm Tĩnh An thở dài, cúi đầu, mặt lộ thần sắc áy náy: "Việc này cũng là bởi vì tỷ mà ra."

      Trầm Tĩnh Thu nhíu mày, gặp Trầm Tĩnh An khó xử như vậy, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng vớ vẩn: "Ta nhớ ngoại tổ Lục gia của tỷ cùng Phàn gia có quan hệ thân duyên, hay là đại bá mẫu muốn để tỷ gả vào Phàn gia?"

      Trầm Tĩnh An ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt. Khẽ cắn đôi môi mỏng, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: "Muội đoán sai. Nương tỷ đúng là có tính toán như vậy. Nhưng tỷ đồng ý, lại vô pháp ngăn cản mẫu thân làm như vậy. Tam muội, thực xin lỗi, làm hại muội bị Phàn gia từ hôn. Muội , muội muốn tỷ bồi thường cái gì, tỷ đều đáp ứng."

      Mặt Trầm Tĩnh Thu lộ vẻ châm chọc, "Người vì mình, trời tru đất diệt, mọi chuyện thành lại với ta những lời này. Trước làm việc này, có nghĩ tới phụ thân ta biết được, liệu người có thể chấp nhận hay ? Các người rất ác độc. Cáo từ, về sau chúng ta liên quan."

      "Tam muội, xin dừng bước. Tam muội muội liệu có nghĩ tới, dù đại phòng chúng ta có tham dự trong đó, kết quả cũng thay đổi. Nhị phòng sớm hay muộn cũng tới bước này, như vậy ai cũng thể xoay chuyển. Hơn nữa Phàn gia từ hôn, cũng là chuyện sớm hay muộn."

      Trầm Tĩnh Thu quay đầu, lạnh lẽo nhìn Trầm Tĩnh An, " theo ý của nhị tỷ, bởi vì kết quả là nhất định, cho nên các người từ sai thành sai sao? Như tỷ có nghĩa là , dù sao ngươi muốn chết, ta đây liền đâm ngươi đao, cũng được tính là sai, đúng ?"

      ", tỷ có ý này. Tỷ chỉ hi vọng tam muội có thể để chúng ta bồi thường cho muội, càng hi vọng tam muội phải vì việc này mà sinh ra hiềm khích với chúng ta, khiến nhị phòng có cơ hội lợi dụng."

      Trầm Tĩnh Thu cười lạnh, "Tỷ yên tâm, nên làm thế nào trong lòng muội có tính toán. Nhưng việc này, đừng mong muội tha thứ, các người cũng cần phải bồi thường. Cáo từ."

      Trầm Tĩnh Thu dứt khoát. Trầm Tĩnh An giậm chân, đều do nàng thiếu kiên nhẫn. Trở lại đại phòng, Trầm Tĩnh An liền đem cả quá trình gặp mặt ra: "Nương, chúng ta lúc này nên làm gì đây? Đều do con cả, vẫn chưa đủ chân thành."

      Trầm Lục Thị cũng hoảng loạn: "Con đừng vội, việc này chúng ta trước tiên nên xem kĩ, xem phản ứng tam phòng rồi lại quyết định. Hơn nữa con những lời này, tuy rằng có điểm khó nghe, nhưng cũng sai. Ta tin tưởng Trầm Tĩnh Thu khiến chúng ta thất vọng, nàng phải người hành động theo cảm tình. Xem điệu bộ của nàng, hẳn nhìn ra manh mối gì đó rồi."

      Lúc Trầm Tĩnh Thu trở lại tam phòng, bình tĩnh lại. hết quá trình gặp mặt cho Dư thị, nhưng cũng chuyện Phàn gia từ hôn là có tham dự của đại phòng. Dư Thị có chút hài lòng: "Đại phòng muốn chúng ta che giấu cho họ, làm thế nào có thể là việc tốt."

      "Kỳ thực nhị tỷ sai, nhị phòng thế lớn, đại tỷ tỷ lại được tứ hôn, lúc này lộ ra ngoài, chúng ta cũng thể chiếm được ưu việt. Hơn nữa giờ phút này trực tiếp cùng nhị phòng đối đầu, có lợi." Trầm Tĩnh Thu bình tĩnh .

      "Chẳng lẽ việc này cho qua như vậy sao? Đây chẳng phải là quá tốt cho nhị phòng sao." Dư Thị bất mãn: "Dù lão phu nhân muốn thiên vị nhị phòng, tốt xấu gì cũng phải khiến lão phu nhân biết được ."

      "Biết chân tướng thế nào?" Trầm Tĩnh Thu đồng ý, "Bên Đại phòng kia, Thẩm Tĩnh Khôn là tên ma ốm, thứ tử đáng nhắc tới. Tam phòng chúng ta, tứ ca Tĩnh Trác thích đọc sách, lòng chỉ muốn tòng quân. Chỉ có Tĩnh Hằng Tĩnh Bằng là ưa thích đọc sách, tiền đồ rất tốt, hơn nữa còn có danh tiếng tú tài. Đại tỷ ở nhị phòng được chỉ hôn cho Ngũ Vương Gia, gả chính là vương phi. Ban đầu là tước vị của đại phòng, còn bây giờ bị nhị phòng chiếm mất, tất cả việc tốt đều bị nhị phòng đạt được. Nương xem, dưới tình hình như vậy, lão phu nhân vì thế mà làm khó nhị phòng sao?"

      Trầm Tĩnh Thu lắc lắc đầu, là bất đắc dĩ : " , nhiều nhất trách cứ vài câu mà thôi. đến chuyện dược liệu, con cũng tin lão phu nhân biết việc này, tâm tư nhị phòng. Nhưng kết quả như thế nào, bất quá là đau nhột vài câu trách cứ thôi. Đối với nhị phu nhân mà , da lông tổn hại, tự nhiên cần sợ. Bất quá nương yên tâm, việc này quả thực thể để như vậy. Động được chủ tử nhị phòng, nhưng cánh tay nhị phòng luôn có thể động vào."

      "Con định làm như thế nào?" Dư Thị tò mò.

      Trầm Tĩnh Thu suy nghĩ, cúi người giọng thảo luận với Dư Thị. Dư Thị nghe xong gật đầu, tốt lắm, nên như vậy.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 10: Chết mảnh.

      Edit: kaylee


      ngày này, Hỉ Bảo và Lưu bà tử của nhị phòng cùng dạo trong hậu hoa viên. Nơi xa truyền đến tiếng chuyện của mấy tiểu nha đầu.

      Trong đó có người : “Biết , gần đây vừa đến chạng vạng tối, Nhị thiếu gia đến Bán Nguyệt đình ngâm thơ làm văn. Ngươi , nếu ta đến trước mặt Nhị thiếu gia hầu hạ, Nhị thiếu gia có thể đối xử đặc biệt với ta chút hay ?”

      “Khuôn mặt của ngươi, làm sao Nhị thiếu gia có thể vừa ý, khẳng định là nhìn ta mới đúng….”

      Giọng dần xa, Hỉ Bảo lại nghe đến ngây ngẩn. Lưu bà tử tự tiếu phi tiếu (cười như cười) nhìn chằm chằm Hỉ Bảo. Hỉ Bảo quýnh lên. Đảo mắt, vừa tức giận, liền trừng mắt, hung dữ : “Nhìn cái gì vậy, còn mau.”

      Lưu bà tử hừ lạnh tiếng, tiểu tiện nhân. cho rằng lão bà tử ta nhìn thấu tâm tư của ngươi sao? Phát xuân sao, tiểu tiện nhân?

      Đêm đó, Hỉ Bảo xuất tại Bán Nguyệt đình, vô cùng tự nhiên cùng Nhị thiếu gia Thẩm Tĩnh Bằng xảy ra chuyện nam nữ kia. Hai người cũng che giấu việc làm này, lại biết rằng hai người đánh dã chiến, bị mấy người nhìn ở trong mắt.

      Lưu bà tử vốn là người tham lam, Hỉ bảo trông coi tiền bạc của Thẩm Lưu thị, trong nhà cha nương lại quản mấy cửa tiệm của Hầu phủ, Lưu bà tử sớm đỏ mắt ghen tỵ, lần này vất vả mới bắt được nhược điểm của Hỉ Bảo, làm sao có thể dễ dàng buông tha. Ngày hôm sau, liền uy hiếp Hỉ Bảo, nếu đưa tiền cho nàng, nàng chuyện này cho Thẩm Lưu thị biết. Phải biết rằng Thẩm Lưu thị hận nhất là nha đầu có tự ái, quyến rũ Hầu gia và hai vị thiếu gia.

      Hỉ Bảo hận vô cùng, nhưng lại thể làm theo lời bà ta. Nàng cũng sợ Thẩm Lưu thị biết được việc này. Trong lòng thầm nghĩ, trước dùng tiền chặn miệng Lưu bà tử lại, đợi lúc nàng và Nhị thiếu gia tình nồng ý mật, xin Nhị thiếu gia thu mình. Đến lúc đó, nàng cũng cần sợ Lưu bà tử nữa. Đến lức đó, nàng có thể có vô số cách trừng phạt Lưu bà tử.

      Lưu bà tử vất vả tìm được đối tượng để chèn ép, ép khô Hỉ Bảo, làm sao có thể dừng tay. Ba ngày hai bữa, lại tìm Hỉ Bảo đòi tiền. Hỉ Bảo chịu nổi quấy nhiễu, càng nghiêm trọng hơn là, nàng muốn chuyện này lộ ra mà vốn riêng của nàng đưa hết cho Lưu bà tử. Lưu bà tử vẫn thỏa mãn, là cho nàng thể trộm tiền bạc của Thẩm Lưu thị.

      Hỉ Bảo rất sợ. Hết lần này đến lần khác, ngày kia, Thẩm Lưu thị muốn kiểm tra sổ sách, Hỉ bảo càng sợ sắp chết. May mà Thẩm Lưu thị có việc khác, việc kiểm tiền cứ như vậy bị lừa dối qua .

      Hỉ bảo nghĩ tới nghĩ lui, cứ như vậy cũng được. Nàng muốn tìm Nhị thiếu gia nghĩ kế, nhất định Nhị thiếu gia có cách trừng trị con sói đói Lưu bà tử này. biết tại soa hôm nay Nhị thiếu gia lại ở trong phủ, ra ngoài chơi cùng bạn, Hỉ Bảo thất vọng về. Cũng nhìn thấy Lưu bà tử chờ lâu ở trong phòng.

      Lưu bà tử hứ cái: “Tiểu tiện nhân, nơi nào về, để ta chờ lâu như vậy? Tiền đâu rồi, mau đưa cho ta.”

      “Ta đưa tiền cho ngươi rất nhiều lần, trước sau cộng lại cũng khoảng hai ba trăm lượng. Lưu bà tử, ngươi đừng ép người quá đáng.”

      Lưu bà tử gắt nàng tiếng: “Tiểu tiện nhân, nhiều lời vô nghĩa. Nếu ngươi cho, ngươi có tin hay bây giờ ta liền tìm phu nhân, ra chuyện ngươi và Nhị thiếu gia dã hợp.”

      “Ta còn tiền rồi.” Hỉ Bảo có ý đồ tỏ ra yếu đuối, tranh thủ đồng tình.

      “Ngươi có tiền? Ngươi quản tiền bạc của phu nhân, sao lại có tiền? Kể ca ngươi có tiền, chẳng lẽ ngươi biết tìm cha nương ngươi xin tiền sao? Ta mặc kệ, hôm nay ít nhất ngươi phải cho ta hai mươi lượng, nếu đừng trách ta khách khí.” Lưu bà tử hung ác ngoan độc với Hỉ Bảo.

      Hỉ Bảo thở dồn dập, chính là người này, làm cho nàng rơi vào hoàn cảnh chịu được như thế, thể ăn trộm tiền của phu nhân, làm cho mỗi ngày nàng đều lo lắng hãi hùng, y như chịu tội. Nếu như người này còn, như vậy tất cả phiền toái đều biến mất. Đúng vậy, chỉ cần bà tử đáng chết này còn, nàng có thể trở về làm Hỉ Bảo ban đầu, lo lắng phu nhân phát thiếu tiền, có thể quang minh chính đại ở chung chỗ với Nhị thiếu gia.

      Ánh mắt chợt lóe, liền cầm cây kéo đặt chỗ. Hỉ Bảo hề nghĩ ngợi, cầm kéo, lập tức đâm tới Lưu bà tử ngừng. Nàng đâm, nàng đâm, nhất định nàng phải đâm chết nữ nhân tham lam này, chỉ cần nữ nhân này biến mất, toàn bộ phiền toái cũng còn.

      “A….” tiếng thét chói tai vang lên ngắn ngủi, qua , giống như người bóp cổ, bịt miệng. Sau đó, lại lớn tiếng kêu vang lên: “Giết người, giết người, mau đến đây, Hỉ Bảo giết người.”

      Hỉ Bảo sợ hãi buông cây kéo dính đầy máu tươi, nhìn Lưu bà tử huyết nhục mơ hồ, Hỉ Bảo kêu to tiếng, liên tiếp lùi về phía sau. xảy ra chuyện gì. Làm sao nàng có thể giết người? , nhất định phải nàng làm, nhất định là hiểu lầm, nàng có khả năng giết người. A ~ Hỉ Bảo sụp đổ chạy ra khỏi căn phòng tràn đầy máu tươi.

      “Hỉ Bạo chạy trốn, mau bắt lấy nàng.” Sân Nhị phòng, lập tức náo động. Hỉ Bảo bị người đè xuống đất, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nhị thiếu gia biết được tin tức chạy đến. Hỉ Bảo ô ô khóc lên, thiếu gia, cứu người ta, nhất định ngươi phải cứu ta. Vì sao lúc ta đến tìm ngươi lại có ở nhà, vì sao khi vừa xảy ra chuyện ngươi liền xuất ?

      Hạ Nguyệt vội vã tiến vào từ bên ngoài: “ nương, mọi chuyện thành.”

      “Hỉ Bảo và….” Hạ Nguyệt tin tức nghe được theo đúng : “Lần này, Hỉ Bảo phế Lưu bà tử, bên người Nhị phu nhân cũng ít hai tay chân. nương là liệu như thần, làm sao lại có thể tính được Hỉ Bảo và Nhị thiếu gia có cái kia. Lưu bà tử lòng tham đáy lừa gạt Hỉ Bảo? biết Hỉ Bảo kia nghĩ gì, ràng là mỹ nhân nũng nịu, vậy mà lại động đao. Có nô tỳ đứng ở cửa nhìn thấy, trời ơi, là dọa chết người. đất tràn đầy máu tươi, hai con mắt của Lưu bà tử đều bị đâm mù.

      Thẩm Tĩnh Thu lạnh nhạt cười. Kiếp trước, sau khi Hỉ Bảo làm di nương của Thẩm Tĩnh Bằng ba năm, khi đó tình cảm của hai người nước chảy thành sông, Thẩm Tĩnh Bằng cũng nguyện xuất đầu vì Hỉ Bảo, tự nhiên tâm nguyện của Hỉ Bảo được đền bù. Sau khi Hỉ Bảo làm di nương, có gây ra vài chuyện. Từ những chuyện này, Thẩm Tĩnh Thu kết luận Hỉ Bảo phải là người chịu được đơn lạnh lẽo, càng phải là chủ tử biết nén giận. Ép nàng, đừng là Lưu bà tử, ngay cả chủ mẫu nàng cũng dám ra tay. Về phần Lưu bà tử tham lam, kiếp trước Thẩm Tĩnh Thu cũng biết qua. Hai người này gặp nhau, gây ra ít chuyện, là tuyệt đối có khả năng. Chỉ là Thẩm Tĩnh Thu cũng nghĩ tới, Hỉ bảo cũng dám động đao kéo.

      Hỉ Bảo giết người, tham ô tiền bạc của chủ tử, bị đưa cho quan phủ, đến mấy ngày chết trong đại lao. Tuy rằng Lưu bà tử có thể giữ lại tính mạng, nhưng lại bị mù hai mắt, mặt mày cũng hốc hác, phổi bị đâm thương, bị bệnh. Cùng ngày bị chuyển ra khỏi Hầu phủ, Nhị phu nhân Thẩm Lưu thi cho hai mươi lượng bạc, để bà ta tự sinh tự diệt

      Mặt khác, đại phòng đưa tin tới, Tống di nương bị bệnh, uống thuốc và thi châm có hiệu quả, . Về phần Mặc Trúc, sớm biến mất tiếng động.

      Thẩm Tĩnh Thu khép sách lại, đây chỉ là mới bắt đầu.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 11: kịp phòng ngự

      Edit: Surikem

      Beta: Số 15

      Trầm Lưu Thị sắp bị tức chết, nghĩ đến mọi việc gần đây thuận lợi, thuận tay đem ly trà nóng hắt lên người nha đầu Hỉ Xuân.

      Trầm Lưu Thị nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi tam lão gia tỉnh dậy, như vậy là tam lão gia có sao nữa?"

      "Hồi bẩm phu nhân, phải ạ."

      là tức chết người mà. Theo lý thuyết Trầm Thanh Khang giận dữ công tâm mà hộc máu, lấy thân thể hẳn phải chết thể nghi ngờ, kết quả lại như mong muốn.

      Lưu bà tử và Hỉ Bảo, là người đắc lực luôn bên cạnh, người là gián điệp ở bên ngoài chuyên cung cấp thông tin bí mật, hai người ấy đột nhiên nổi điên nháo lên.

      Bỗng chốc mất hai cánh tay đắc lực, Trầm Lưu Thị làm sao tức giận cho được. Thậm chí còn tức giận cái con tiện nhân Hỉ Bảo hơn, dám quyến rũ Trầm Tĩnh Bằng, làm ra chuyện cẩu thả, còn dám tham ô ngân lượng. Để cho ả ta chết ở trong lao là quá tốt cho ả.

      Trầm Lưu Thị thuận khí, nâng tay đem tách trà trong bộ ấm nhiều màu duy nhất quăng bỏ, làm Trầm Tĩnh Vân đau lòng.

      “Mẫu thân bớt giận” Tứ nương Trầm Tĩnh Vân giọng khuyên giải.

      "Tuy rằng có chứng cớ, nhưng là việc này cùng tam phòng khẳng định thoát được quan hệ. được, thể để cho ttam phòng lại mượn cớ đạp ta xuống."

      Trầm Lưu Thị hung tợn . Đại phòng Tống di nương có, tam phòng Mặc Trúc có, sau đó lại là Lưu bà tử cùng Hỉ Bảo gặp chuyện, hiển nhiên tam phòng biết được chân tướng tình, lại nhẫn bất động, chỉ ngầm động thủ. Chắc chắn nàng dám lộ việc này ra ngoài.

      là buồn cười. Trước giờ đều là nàng tính kế người khác, từ khi nào đến phiên tam phòng tính kế nàng rồi?

      Dù vậy nàng vẫn nghĩ thông, tam phòng Dư Thị khi nào lợi hại như vậy , có thể im hơi lặng tiếng tính kế Lưu bà tử, Hỉ Bảo, chặt đứt cánh tay đắc lực của nàng?

      Bỗng dưng, đôi mắt lãnh tình xuất hiẹn trong mắt nàng, đó là Trầm Tĩnh Thu . Chẳng lẽ là tiểu nha đầu Trầm Tĩnh Thu kia giở trò quỷ. Trầm Lưu Thị nghiến răng nghiến lợi, như là Trầm Tĩnh Thu tiểu nha đầu này giở trò quỷ, nào bỏ qua.

      Trầm Tĩnh Vân giọng khuyên giải Trầm Lưu Thị, "Mẫu thân, xin bớt giận. quá hai ngày Đại tỉ trở về, đến lúc đó còn lo có cơ hội thu thập tam phòng sao? Đến lúc đó nhất định phải chỉnh Trầm Tĩnh Thu đẹp mắt."

      Trầm Lưu Thị nở nụ cười, " sai." Trong đầu có chủ ý. Ta chỉ muốn chỉnh Thẩm Tĩnh Thu đẹp mắt, càng muốn cho Dư Thị nhận được báo ứng.

      Sau hai ngày, hạ nguyệt tiến vào phòng bẩm báo, đại nương từ trong cung trở lại, lão phu nhân ở chỗ đó, mời Trầm Tĩnh Thu tới

      Trầm Tĩnh Thu cười cười, cố ý giả dạng phen, thế này mới nhích người từng bước đến gần Trầm Tĩnh Nghi.

      Trầm Tĩnh Nghi trời sinh cực đẹp, khí chất đoan trang hiền thục, người người nhìn đều sinh ra hảo cảm. Trầm Tĩnh Thu lại biết, người này mới chính là cao thủ ngoan độc.

      Có thể là quân sư duy nhất bên người Trầm Lưu Thị . Kiếp trước, nàng gả cho nhị vương gia Hiên Viên Chiến làm sườn phi, sau này nhị vương gia bị thua, nhị Vương phủ cao thấp ai có kết cục tốt.

      Thế mà Trầm Tĩnh Nghi lại có thể bình yên chạy thoát, đổi họ thay tên, tiếp tục vinh hoa phú quý. Có thể thấy được nàng tâm cơ thủ đoạn lợi hại như thế nào.

      Trầm Tĩnh Thu mỉm cười cấp Trầm Tĩnh Nghi hành lễ, Trầm Tĩnh Nghi nhanh chóng nâng dậy, “ Mấy ngày gặp tam muội muội, tam muội muội trổ mã ngày càng ."

      Trầm Tĩnh Thu ngượng ngùng cười, "Đại tỷ trêu ghẹo muội rồi. Muội muội dung mạo, há có thể cùng so sánh với tỷ tỷ."

      Hai người mặt đều mang theo nụ cười, nhưng ngấm ngầm vụng trộm đánh giá đối phương. Trầm Tĩnh Nghi có loại cảm giác kỳ quái, nàng thấy Trầm Tĩnh Thu thay đổi.

      Trước mắt là tiểu nương trầm tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn khí chất lắng đọng lại xuống dưới, mi mắt trong trẻo, màu da như tuyết, môi điểm mà hồng, xứng với thân quần áo thượng hạng nổi bật, vòng eo đầy nắm tay, có thể xa trở thành tuyệt thế mỹ nhân.

      Trầm Tĩnh Nghi nghi hoặc, rốt cuộc cái gì làm cho Trầm Tĩnh Thu chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có thể có lột xác lớn như vậy?

      Càng quan trọng hơn là, khuôn mặt của Trầm Tĩnh Thu, ràng mang theo tươi cười, lại làm cho người ta cảm giác mất mác xa cách, lập tức khiến người khác nảy sinh khoảng trống. Trầm Tĩnh Nghi hơi nhíu lông mày, trong lòng đối với Trầm Tĩnh Thu nổi lên cảnh giác.

      Trầm lão phu nhân cao hứng, Trầm Tĩnh Nghi là cháu lớn, tài danh xuất chúng, thời lại được chỉ hôn với Ngũ Vương Gia Hiên Viên Thái, càng làm Trầm lão phu nhân thích nàng hơn.

      "Hai tỉ muội các ngươi đều là mĩ nhân, cần phải tâng bốc nhau thế đâu. Đại a đầu đến bên người Lão thân, lão thân hỏi ngươi, ở trong cung có khó quá ?"

      "Đa tạ Tạ lão phu nhân quan tâm, cháu ở bên trong cung hết thảy mạnh khỏe. Thái hậu nhân hậu, quý phi nương nương hòa ái. Cháu may mắn được hai vị nương nương coi trọng, là ba kiếp tu nhiều phúc mới được." Thẩm Tĩnh Nghi mỉm cười .

      Chỉ tới hai người thái hậu và Ninh Quý Phi, cố tình đem Chu Hoàng Hậu xem , là cố ý hay vô ý? Trầm Tĩnh Thu nhíu mày, xem ra nhị phòng sớm tuyển chọn phe phái, nhưng sau này nhị vương gia Hiên Viên Chiến cuối cùng bị thua, nhị phòng đầu tư thất bại.

      Trầm Tĩnh Thu hướng những người khác nhìn lại, Trầm Tĩnh Vân là muội muội ruột của Trầm Tĩnh Nghi, tỷ muội họ tình cảm rất tốt, ánh mắt là phức tạp. lộ ra chút hâm mộ ghen ghét.

      Trầm Tĩnh Thu thâm tâm thấy thú vị. Về phần hai vị thứ nữ nhị phòng, đáng tới. Trầm Tĩnh An, an tĩnh, lặng lẽ , người giống tên, trước mặt người khác luôn thâm tàng bất lộ, vậy nên ai cũng nghĩ Trầm Tĩnh An đáng kể

      Cả nhà cười cười , khí cũng coi như hòa hợp. Trầm Tĩnh Nghi đột nhiên nhìn tới chỗ Trầm Tĩnh Thu "Chuyện Phàn Gia từ hôn, ta biết được. Tam muộiđừng để trong lòng, nếu tù túng khó chịu, mọi chuyện rồi ổn ."

      Thấy nồi sôi mà mở nắp được sao, Trầm Tĩnh Nghi là muốn nàng bị xấu hổ sao? Đáng tiếc, để nàng ấy phải thất vọng rồi. Trầm Tĩnh Thu điềm đạm cười , " có duyên phận, làm sao trong lòng còn buồn. Việc này ta quên."

      "Tam nha đầu có cái tâm rộng [Đại khái là tâm hồn rộng mở, để chuyện cũ trong lòng]." Trầm lão phu nhân .

      Trầm Tĩnh Vân mặt lộ vẻ châm chọc, ra vẻ quan tâm , "Tam tỷ tỷ, tỷ cần gì gượng cười. Tỷ ra, cả nhà chỉ quan tâm tỉ thôi, ai cười tỉ đâu ."

      Trầm Tĩnh Thu nhín tới Trầm Tĩnh Vân , ánh mắt sắc bén, như ra kiếm rút ra khỏi vỏ, nhất thời làm Trầm Tĩnh Vân cứng đờ. Ánh mắt dọa người, cảm giác kia phảng phất như bị ngàn mũi kiếm chĩa thẳng vào người, làm nàng dám nhúc nhích .

      Chờ Trầm Tĩnh Thu thu hồi ánh mắt, Trầm Tĩnh Vân mới thấy mình vẫn còn sống. Nhìn về phía Trầm Tĩnh Thu, thâm tâm nghĩ lại mà sợ. Trầm Tĩnh Thu cười cười, "Tứ muội muội ý có tốt, tỷ tỷ khắc nghi trong lòng . Nhưng mà muội phải tỷ, sao có thể dễ dàng phỏng đoán ý nghĩ của tỷ như vậy. Làm người, quan trọng nhất là cần tự cao tự đại, tự cho là đúng, tứ muội muội, lời này của tỷ muội cần phải nhớ cho kĩ ."

      Trầm Tĩnh Vân sắc mặt cực kỳ khó coi, vừa muốn phản bác, bị Trầm Tĩnh Nghi đánh gãy."Tam muội là có ý tốt, tứ muội nên tiếp thu ý tốt của tam muội."

      Trầm Tĩnh Vân rất tức giận, Trầm Tĩnh Nghi dựa vào cái gì can thiệp vào chuyện của nàng, còn thay Trầm Tĩnh Thu chuyện. Chẳng lẽ bởi vì nàng ta là trưởng tỷ, được chỉ hôn cho Ngũ Vương Gia sao?

      Trầm Tĩnh Nghi làm như thấy ất mãn của Trầm Tĩnh Vân, vẻ mặt tươi cười với Trầm Tĩnh Thu : " Tam muội đừng đa tâm, tứ muội cũng là quan tâm ngươi thôi."

      "Đại tỷ đùa, tứ muội nghĩ gì nấy, tính tình ngay thẳng, ta thích còn kịp, sao lại đa tâm?" Trầm Tĩnh Thu mặt đầy chân thành, so kỹ thuật diễn, nàng ai cũng sợ.

      Trầm Tĩnh Nghi thầm nhíu mày, Trầm Tĩnh Thu quả thực thay đổi, loại biến hóa này làm nàng vui chút nào.

      Nha đầu Xuân Trúc vén màn lên, tiến vào bẩm báo, "Khởi bẩm lão phu nhân, chư vị nương, nhị vương gia, Ngũ Vương Gia, thất điện hạ, còn có Ninh công tử, Phàn công tử đến phủ. Đại thiếu gia ở tiền thính tiếp đón, thỉnh chư vị nương qua đó."

      Trầm lão phu nhân nhạc nhiên, cũng kích động. Trầm Tĩnh Nghi tỏ vẻ giật mình, "Đều là cháu sai. Từ lúc ở trong cung, các vị đại gia ước định hôm nay tới phủ diện kiến, cháu nhìn thấy lão phu nhân quá mức cao hứng, trong lúc nhất thời quên mất phải bẩm báo việc này cho người. Mong lão phu nhân thứ lỗi."

      Trầm lão phu nhân cười hề hề , " sao, chư vị điện hạ đến, vậy ngươi liền tới đó nhanh chút ."

      Trầm Tĩnh Nghi đứng lên, "Chư vị muội muội, các ngươi cũng cùng tỷ . Về sau tất cả đều là người nhà, thấy mặt nhiều lần cũng tốt."

      Giờ phút này Trầm Tĩnh Thu nội tâm kịch liệt quay cuồng. Sống lại, nàng chưa từng nghĩ ngày giết chết kẻ đó, thất điện hạ, Hiên Viên Đoan. nghĩ rằng cơ hội gặp lại nhau sớm tới như vậy, do đó nàng vẫn chưa kịp phòng ngự.

      Đảo mắt, Trầm Tĩnh Thu lại nở nụ cười. Nàng cũng muốn xem, lần nữa nhìn thấy người kia, tâm của nàng là được ướp lạnh như sắt hay là hận lẫn lộn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :