1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tửu nương tử mạnh mẽ - Diệp Hành Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 15: THU NGUYỆT HÀN MAI CÓ MỸ NHÂN

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Nhưng mà người có ý hại hổ, hổ lại muốn đả thương người! đúng là nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người. Đường Cửu hiểu đạo lý này, còn thành với Tần Mộ Sắc, chỉ sợ là sớm muộn gì những thứ quan trọng ra. Nhưng mà, cũng chỉ Đường Cửu nhìn ra, ngay cả Tống phu nhân trải qua trăm trận chiến, Tống Ngạn Triệt đầy ý nghĩ xấu xa cũng nhìn ra sơ hở của Tần Mộ Sắc. Thứ nhất là tiếp xúc quá ít, Tần Mộ Sắc mang danh là chữa bệnh, vẫn duy trì khoảng cách tương đối với Tống phu nhân và Tống Ngạn Triệt. Thứ hai, trước khi đến Tần Mộ Sắc chuẩn bị đầy đủ, cần tự mình tìm hiểu nhiều chuyện, dĩ nhiên là có sơ hở gì lớn để có thể bại lộ.

      "Mộ Sắc! Thượng Quan đại ca dùng bồ câu đưa tin, lấy được Hàn Băng ngàn năm, lên đường trở lại." Thời gian trôi nhanh, đảo mắt hơn nửa tháng, Tiên Đằng nuôi trồng bên ngoài Tiêu Tuyết Các, ngược lại khiến Tiêu Tuyết Các u tĩnh tiêu điều mang theo chút nắng. biết có phải những cây mai bên ngoài Tiêu Tuyết Các bị Tiên Đằng ảnh hưởng hay , lại nở rộ trong ngày thu. Mai trắng đầy sân, đẹp đẽ như tuyết rơi trong mùa thu, còn có từng đợt hương thơm nhè lan toả, làm lòng người vui vẻ thoải mái.

      Trong sân Tiêu Tuyết Các, Biệt Tiêu Tuyết được nha hoàn đỡ, cùng Tần Mộ Sắc, Đường Cửu ngắm hoa mai trong viện. Biệt Tiêu Tuyết được vị thần y Tần Mộ Sắc này chăm sóc, tình trạng bệnh dần dần chuyển biến tốt, khuôn mặt vốn trắng như tờ giấy cũng từ từ có chút huyết sắc, mặt dần dần thêm mấy phần đỏ thắm, bộ quần áo màu trắng, càng khiến nàng giống như hoa mai tiên tử. Nàng đứng trước cây mai, lại làm cho người ta phân được là hoa mai đẹp hơn, hay là nàng đẹp hơn.

      Có câu người còn kiều hơn hoa, giờ phút này trong Tiêu Tuyết Các, người còn kiều hơn hoa cũng chỉ có mình Biệt Tiêu Tuyết. Khác với Biệt Tiêu Tuyết mềm mại như liễu đu đưa theo gió, còn lại hai vị mỹ nhân mỗi người vẻ. Giống như ngọn lửa chính là Tần Mộ Sắc, có thể là mỹ nhân diễm tuyệt thiên hạ, đôi mắt xếch, vẻ đẹp sắc bén kiều diễm thể ở từng cử chỉ.

      Người người chỉ Tần Mộ Sắc, thủ đoạn sắc bén, ra tay ác độc, lòng dạ như rắn độc. Tính tình Tần Mộ Sắc như vậy vốn khiến người người kính trọng từ xa, trốn tránh e sợ còn kịp, nhưng lại cứ làm chuyện bất ngờ, thích hại hại, thích cứu cứu. Tuy tính tình tàn nhẫn, nhưng trong thiên hạ, y thuật cũng là có hai, vừa là y tiên giúp cải tử hồi sinh, vừa là nữ ma đầu thủ đoạn sắc bén, chẳng trách mọi người tặng cho nàng danh hiệu, lạt thủ y tiên. Vừa là y tiên, nhưng cũng lạt thủ, vô cùng chuẩn xác.

      Cảnh đẹp, mỹ nhân như thế, càng làm người ta vui tai vui mắt hơn. Đường Cửu chỉ lo chảy nước miếng với người ta, hoàn toàn biết ở ngoài viện, nha hoàn ma ma, bọn gia đinh, thấy ba người các nàng đứng chung chỗ, đều cùng cảm thấy tuyệt diệu như nhau, chỉ là mỗi người duyên dáng vẻ mà thôi. Biệt Tiêu Tuyết là liễu mềm đu đưa theo gió, đẹp như Tây Tử khi bị bệnh. Tần Mộ Sắc là diễm lệ vô song, vẻ đẹp có hai trong thiên hạ. Đường Cửu sao! Là vẻ đẹp tim phổi, vẻ đẹp trong sáng, ngọt ngào, ngốc nghếch.

      Mặt bánh bao tròn trịa, hai mắt to, lông mi hướng lên trời, cười tim phổi, đáy mắt trong suốt như vũng nước hồ. Mặc dù có lúc hành động cử chỉ của Đường Cửu quá mức lỗ mãng, nhưng là vì vậy nên có nhiều hơn mấy phần vẻ đẹp thẳng thắn. d]iend[anleq[uyd’on Có câu là thiên nhiên là trang sức, thanh thủy hóa phù dung. mang trang sức ngược lại rất tươi mát tự nhiên, đẹp khiến người ta dời nổi con ngươi, giống như thấy nàng cảm thấy chỗ nào thế giới này cũng sáng ngời, ngay cả khí cũng trở nên mát mẻ, người của Đường Cửu luôn mang theo loại sức hút làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.

      " nhóm Sương Tuyết mỹ nhân đẹp, mấy vị mỹ nữ, xin hãy nể mặt, tiểu sinh bên này ra lễ!"

      "Tuyết có nhưng sương có, tất cả các cây đều là hoa mai tuyết! Tại sao Tống Ngạn Triệt ngươi lại quay về? Chẳng lẽ là biết những cây mai này bỗng nhiên nở hoa, đặc biệt trở lại ngắm mai hay sao?" Đường Cửu quay đầu lại cũng biết đây là giọng của ai. Tống Ngạn Triệt, tại sao tên ôn thần này lại trở lại, lúc này nàng mới vừa trải qua nửa tháng tốt, chẳng lẽ lại phải bắt đầu dụ dỗ "Trẻ em" tiếp?

      "Ta trở lại để ngắm mỹ nhân đấy!" biết xấu hổ, quạt giấy nâng lên. Tống Ngạn Triệt cầm quạt giấy, nâng cằm Đường Cửu, híp mắt, trêu chọc Đường Cửu.

      Cằm Đường Cửu bị quạt giấy nâng lên, cứng cổ, vẻ mặt mèo ăn cứt, đôi mắt to tròn vo nhìn chằm chằm, đứng hình
      [​IMG]

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 16: NỮ MA GIÁO VÀ ĐỨA TRẺ MỒ CÔI TRONG CHỐN GIANG HỒ

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Ban đêm, đột nhiên có vị khách mời mà đến Tống gia, Tần Mộ Sắc trùng hợp gặp phải. Vốn Tần Mộ Sắc muốn xen vào chuyện của người khác, chỉ cần đối phương phá hoại chuyện của nàng ở Tống gia là tốt rồi, nàng quản tới làm cái khỉ gió gì? Nhưng mà, lại đánh thẳng vào mặt, muốn ra tay cũng được.

      hành lang Tống gia, ánh trăng chiếu lên loan đao lạnh lẽo, ánh lạnh bén ngọn đến sợ hãi lóe lên, bóng dáng hồng y quyến rũ, chiêu thức uyển chuyển sắc bén làm người đến phải sợ hãi than. Xoay người bay lên, đánh về phía đối phương, đối phương lấy trường kiếm ngăn cản, trong màn đêm, từng trận tia lửa bắn lên, bóng đao ánh kiếm, ánh chớp lóe lên, trong thoáng chốc, hành lang dài của Tống gia đầy ánh kiếm, bóng đao, thi thoảng tia lửa còn bay khắp nơi. Cao thủ so chiêu, quả nhiên giống bình thường.

      "Võ công vừa đẹp vừa lợi hại! Đáng tiếc cả người lại toát ra vẻ lẳng lơ tà mị, ngờ Lạt thủ y tiên tiếng tăm lừng lẫy lại là người trong ma giáo, ! Ngươi tới Tống gia có mục đích gì?"

      Tần Mộ Sắc tự biết mình phải đối thủ của đối phương, cũng đánh, nếu chọc nàng tức nàng kêu lên, xem ai xui xẻo!

      Hôm nay mọi người chơi về muộn, nàng và Biệt Tiêu Tuyết cũng trở về Tiêu Tuyết Các, tất cả mọi người xuống dưới chủ viện ở Tống phủ để ở, chẳng ngờ được nửa đêm Tần Mộ Sắc ra ngoài thăm dò tình hình Tống Ngạn Triệt và Đường Cửu, lại gặp phải người áo đen kia.

      "Vậy ngươi có mục đích gì? ngờ đường đường là thiên hạ đệ nhất kiếm lại lè kẻ trộm, bắt gà chó trộm. Lão tiền bối, lão leo tường trộm đồ, cũng sợ người trong thiên hạ này biết, vậy nếu sư đệ của ngươi Thiết Đại chưởng môn Thiết Kiếm Môn biết điểm tốt của sư huynh , đường đường là trưởng lão Thiết Kiếm Môn, lại mặc y phục dạ hanh làm kẻ trộm treo tường các nhà giàu, sợ rằng tức điên luôn đấy! Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Tần Mộ Sắc cười rất ngông cuồng, dù sao vua cũng thua thằng liều, nàng là nữ mà! Nàng sợ cái gì? Vốn là danh tiếng của nàng giang hồ cũng chẳng tốt, danh tiếng nữ Ma giáo với nàng cũng chẳng quan trọng.

      " nữ! Ngươi chỉ là , bé tí học thứ đứng đắn. Ta khuyên ngươi quay đầu lại là bờ, sớm ngày trở về chính đạo." Truy Phong kiếm của Thiết Trung Nhạc vừa ra, sao còn có thể giấu giếm được thân phận của mình, cũng dứt khoát tháo khăn che mặt. Vốn đến tìm Lịch Nhược Hải, ngờ Tống gia tu sửa lại thay đổi quá lớn, trong thời gian ngắn tìm được phòng khách ở đâu?

      biết Lịch Nhược Hải người ta chính là vì trốn tránh bám theo mới đến Tống gia, ngày mai người ta còn phải thăm dượng, dì ở Đường gia đấy! d^iend,anl;eq\uyd0n Vốn Tống Ngạn Triệt cho rằng sư phụ dám tới Tống gia, bởi vì Tống gia có người Thiết Trung Nhạc sợ nhất —— Tống phu nhân. Nhưng ngờ Tống phu nhân ở nhà!

      "Lão tiền bối, ngươi đường Dương Quan của ngươi, ta cầu Độc Mộc của ta! Chúng ta chẳng liên quan đến nhau, tối nay ai thấy ai được chứ?" Tần Mộ Sắc nghiêng đầu khẽ mỉm cười, vô cùng diêm dúa lẳng lơ, cực kỳ giống đóa túc nở trong đêm!

      "Được!" Thiết Trung Nhạc ngoài mặt đồng ý, trước dối , tránh nữ tử này phá hỏng chuyện của . Về sau ngó chừng nàng sau.

      Muốn theo dõi nàng! có cửa đâu, Thiết Trung Nhạc dám đến Tống gia sao? Với quan hệ của Thiết Trung Nhạc và Tống phu nhân, gặp mặt xảy ra án mạng sao? Tần Mộ Sắc nhếch khóe miệng cười hả hê, nếu Thiết Trung Nhạc và Tống phu nhân gặp nhau như thế nào đây? Trái lại Tần Mộ Sắc càng ngày càng mong đợi ngày đó. . . . . .

      Lịch Nhược Hải lăn qua lộn lại ngủ được, nhớ tới mấy ngày vừa trải qua, ngày ngày bị vị lão bộc quét sân kia làm phiền, cũng biết lão bộc kia là ai, cả ngày quấn , muốn dạy võ công cho , quả giải thích được, đời này cũng muốn luyện võ nữa, đời này cũng muốn đặt chân giang hồ nữa, cái giang hồ này cho quá nhiều kỉ niệm tốt, cái giang hồ này hại nhà tan người chết, mất tất cả mọi thứ, ghét giang hồ, ghét võ công, hơn nữa còn ghét kiếm thuật.

      "Hi! Chàng trai trẻ tuổi! Trễ như thế ngủ, là ở đây chờ vi sư ta sao?" Thiết Trung Nhạc lấy điệu bộ cực kỳ quyến rũ xuất bệ cửa sổ gian phòng của Lịch Nhược Hải. Dáng vẻ nằm này, khuôn mặt chống lên khuỷu tay, đầu gối gấp khúc! Quả làm người ta lạnh lẽo đến buồn nôn! Lịch Nhược Hải khỏi rùng mình cái, cả người nổi da gà, tất cả đều run rẩy rơi xuống đất.

      Bịch! tiếng! Quỳ xuống! Lịch Nhược Hải quỳ với lão tiền bối này, "Lão tiền bối, ngài nghĩ sao? Di)iendanl,eq-uydon Ta van cầu ngài tha cho ta !
      [​IMG]

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 17: TỐNG NGẠN TRIỆT NGƯƠI GIẢ VỜ BỊ VA VÀO

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Trong mấy ngày kế tiếp, Tần Mộ Sắc cũng thấy Tống Ngạn Triệt và Lam Thiếu Lăng lúc hữu ý lúc vô ý quan sát nàng, nên quyết định làm gì, chỉ lo loay hoay hý hoáy với cái Tiên Đằng kia. Dù sao đây cũng là thứ để cứu mạng Tiêu Tuyết, đến mà cứu sống được sao để chết luôn?

      Số mạng đối với rất nhiều người vô cùng tàn nhẫn, trong này có Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải cùng là người cơ khổ, thuở mất mẹ tang cha, hôm nay tình chàng ý thiếp, lại biết đoạn luyện tình đau khổ chờ đợi bọn họ. Tần Mộ Sắc bắt đầu rối rắm, rốt cuộc tất cả chuyện này là giáo chủ an bài hay là ý trời khó tránh.

      Thôi! Mọi người có số mệnh của riêng mình, số mệnh mỗi người là do bản thân thân họ! Có lẽ chính là do trời tính như thế, ai bảo Đường Cửu gắn kết tất cả bọn họ cùng với nhau?

      Tống gia nợ Lịch gia, Lịch gia lại nợ nhà khác, cuối cùng tháo được khúc mắc trong số mệnh lại còn để nó loạn thêm. Tống Việt! Thiếu nghiệt trái là nhiều!

      "Cố gắng tạo cơ hội tác hợp cho Lịch Nhược Hải và Biệt Tiêu Tuyết, rễ tình càng sâu càng tốt. Đợi đến lúc Biệt Tiêu Tuyết sâu nặng, tìm cơ hội! Đưa Linh Lung bội người Lịch Nhược Hải cho nàng xem."

      "Dạ!" Thanh đơn tịch mịch đó, bóng lưng lạnh lẽo thấu xương đó, vừa làm người khác nổi da gà, vừa làm lòng người ta kính sợ, ở trong mắt Tần Mộ Sắc, bóng lưng này gần như vậy nhưng lại xa thể chạm tới.

      "Giáo chủ! . . . . . ." Tần Mộ Sắc như có lời muốn , rồi lại ra miệng, nghĩ đến lúc Lịch Nhược Hải, Biệt Tiêu Tuyết còn bé vô tội bị ảnh hưởng khiến số phận lận đận. Hôm nay vì báo thù, vì phục quốc, dù vô tội nhưng vẫn bị dính líu đến, có lẽ cùng cảnh ngộ, Tần Mộ Sắc cũng thông cảm với bi kịch của hai người Biệt Tiêu Tuyết và Lịch Nhược Hải hơi.

      "Vô tội? !" Cười lạnh, cho dù là bóng lưng, cũng có thể cảm thấy đối phương cười vô cùng máu lạnh, nụ cười khát máu, mị hoặc dưới áo choàng đen từ từ lan ra xung quanh: "Mộ Sắc, ta và ngươi phải cũng vô tội sao? Đường Cửu vô tội sao? Vận mệnh của chúng ta chính là như thế, chắc chắn là đến từ quỷ địa ngục, thủ đoạn, hy sinh, chỉ có thể trách mạng của bọn tốt, huống chi hại nhà bọn họ nhà tan cửa nát chính là Thiết Trung Nhạc, chúng ta cũng chỉ là vạch trần chân tướng, cho bọn biết ai mới là kẻ thù giết cha của bọn họ mà thôi."

      Tần Mộ Sắc rối rắm, từ khi còn là đứa bé mình cho rằng con người là vũ khí để sử dụng, sao lại thông cảm cho hai người chẳng liên quan.

      "Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt như thế nào?"

      "Cũng vẫn như vậy!" Nếu như Đường Cửu Tống Ngạn Triệt, bi kịch cuộc sống của nàng bắt đầu.

      "Chuyện của nàng cần phải vội! Ngươi chỉ cần tìm chút cơ hội dạy nàng võ công là được, về sau nàng cần dùng tới." Võ công! Học xong võ công, phải bị lợi dụng sao? phải trở thành thanh vũ khí sắc bén hay sao.

      Từ Tần Mộ Sắc luôn nghĩ đến câu hỏi lớn, rốt cuộc người trước mắt này có tình cảm hay ? Cởi áo choàng ra, tháo mặt nạ xuống, là người khiêm tốn, phủ thêm áo choàng, đeo mặt nạ lên, thủ đoạn của sắc bén, giáo chủ ma giáo dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, tim của là đá sao?

      "Vâng! Giáo chủ! Người phải đến Lam gia sao?" Tần Mộ Sắc vẫn ra, vốn nàng nên hỏi, là Giáo chủ, nàng là thuộc hạ, cho dù là thanh mai trúc mã, cuối cùng vẫn tôn ti khác biệt. Nhưng, Lam gia lại có người kia, sao nàng có thể hỏi.

      " Lam gia làm cái gì?" Lạnh lùng hỏi ngược lại, có bất kỳ câu trả lời hay ý tứ trao đổi gì ở đây. D%iend.anleq*uydon Vung hắc bào, xoay người, tung người nhảy cái, phi thân rời , động tác sạch lưu loát, để lại chút dấu vết. nhanh, Tần Mộ Sắc dùng thời gian mấy chục năm, cũng thể đuổi kịp bước tiến của , cuối cùng vẫn đuổi kịp.

      Tần Mộ Sắc ngẩng đầu, cố gắng kéo nước mắt khẽ đảo quanh trong hốc mắt trở về, đôi mắt ướt át hợp nàng, nàng là nữ mà! Nàng là Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc! Nàng diêm dúa lẳng lơ tàn nhẫn, thủ đoạn quyết tuyệt! Đây mới là Tần Mộ Sắc nàng!

      "Ai u! tới chậm bước! nữ, Giáo chủ kia của ngươi trốn rất nhanh, lão phu ta đuổi nhanh đuổi chậm cũng đuổi kịp. Nhìn bóng lưng là người trẻ tuổi à? ngờ giáo chủ Ma Giáo lại là chàng thiếu niên tuấn tiêu sái như vậy."

      Tần Mộ Sắc vừa quay người, liền thấy thứ giống như tia nhảy tót lên trước mặt nàng, giờ đây Tần Mộ Sắc sớm chẳng
      [​IMG]

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 18: AI CHUYỆN, AI ĐẾM XỈA

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      "Nhàm chán, nhàm chán! nhàm chán! nhàm chán a ~——!" Đường Cửu ngồi ở bệ cửa sổ, tắm ánh nắng sáng sớm, thay thế tiếng gà gáy buổi sáng, hô to ba tiếng nhàm chán! Làm cho người trong phủ rối rít ghé mắt.

      Nàng là thiếu nãi nãi, tại lão phu nhân, thiếu gia đều ở nhà, trong Tống gia nàng là lớn nhất. Ai dám chọc giận nàng đây? Bịt lấy lỗ tai chạy ! Chúng nha hoàn, gia đinh, rối rít thu cổ của mình lại, nên làm gì làm tiếp !

      Nàng rất nhàm chán đây! Mấy người Tống Ngạn Triệt đều quay lại thư viện rồi, ngay cả Thượng Quan đại ca cũng gặp lão bằng hữu gì gì đó. Thân thể Biệt Tiêu Tuyết trải qua trận trị liệu long trời nở đất này, có chuyển biến tốt, tất nhiên vị y tiên Tần Mộ Sắc này phân thân ra được, muốn ở trước phòng sau nhà trong Tiêu Tuyết Các để chăm sóc .

      "Trước phòng sau nhà, trồng dưa trồng đậu, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu ~!" Đường Cửu buồn bực sợ, muốn về nhà! Cha mẹ lại hồi hương giổ tổ, đều do tên Đường Thủy Sinh, làm nhà mà cứ như là buôn bán lớn đắc ý hả hê, còn muốn quay về quê để khoe khoang, muốn tự mình chứ, còn phải lôi kéo cha mẹ nàng.

      Đường Cửu thể quay về nhà, định tìm bạn tốt Đậu Phù Dung! Kết quả đậu phụ Tây Thi này đột nhiên bán đậu hủ nữa, Đường Cửu đến quầy đậu phụ nhìn thấy chỉ có Đậu lão bá, Đậu thím cùng đại ca Đậu gia ở quầy hàng, hỏi Phù Dung đâu? Vậy mà lại cái gì mà Khuê Tú Lễ Nghi Các, phải học tập giỏi để học cười thế nào để lộ răng, theo đúng khuôn phép đại gia khuê tú, mặc dù Đậu gia phải là phú hộ nổi tiếng, nhưng cũng phải bồi dưỡng Phù Dung thành ngọc quý trong nhà! Như vậy mới được giống như nàng, được gả cho người tốt. Đường Cửu vừa nghe, cũng biết Đậu lão bá, Đậu thím lại bắt đầu tác quái. Đáng thương cho Phù Dung, biết bị đưa đến đâu rồi? Khuê Tú Lễ Nghi Các? Cái quỷ gì?

      Vốn Đường Cửu muốn xem cái Khuê Tú Lễ Nghi Các gì kia thăm Đậu Phù Dung chút, nhưng mà đối phương gác cổng sâm nghiêm, bốn đại hán vạm vỡ cầm cây gậy vừa thô vừa to có thể so với cánh tay nàng đứng trông cửa, tuần tra qua lại. Đường Cửu chần chừ nửa ngày nên vẫn chưa tiến vào. dò xem vậy! di,end}anl/eq,uyd.on gì mà từ xưa tới nay tiểu thư khuyê các phải chú ý cái gì mà ra cổng trước, bước cổng trong, sống chết cũng cho vào. Định leo tường! Tường quá cao! Định thừa dịp ai chú ý chuồn vào! Nhưng mà lại có bốn con chó quá hung ác!

      Đường Cửu ngồi ở bệ cửa sổ, nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ đúng là nàng có chỗ để , có việc để làm! Như phù du trôi mặt nước vô cùng rảnh rỗi! Nhưng giờ nàng đây cũng quá rảnh rỗi rồi. Kể từ khi gả tới Tống gia, nàng trở thanh người nhàn rỗi toàn chơi bời lêu lổng rồi. Mọi chuyện trong phủ có Ngô bá, Hồng Trang, Lục Liễu, phủ còn có rất nhiều gia đinh, nha hoàn, ma ma. Nơi nào đến phiên vị thiếu nãi nãi là nàng ra tay.

      Mấy ngày trước đây còn có thể tìm Tần Mộ Sắc vui đùa chút, mấy ngày nay Biệt Tiêu Tuyết phải trị liệu bằng Hàn Băng ngàn năm và Nhật Nguyệt Thần Tiên Đằng, mặc dù tình trạng chuyển biến tốt nhưng quá trình trị liệu cũng rất hung hiểm. Tuy rằng khi trị liệu dù lo lắng nhưng có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát chặt chẽ. Tất nhiên Tần Mộ Sắc chăm sóc bệnh nhân của nàng tấc cũng rời, làm gì còn có khả năng quan tâm đến Đường Cửu?

      Đường Cửu nhớ tới mấy ngày trước đây, Thượng Quan đại ca mang Hàn Băng ngàn năm về, Biệt Tiêu Tuyết bắt đầu chính thức nhổ tai họa cũ, đúng là hung hiểm. khỏi vì Biệt Tiêu Tuyết chảy mồ hôi lạnh.

      Theo Tần Mộ Sắc , Biệt Tiêu Tuyết ở trong tã lót được bao lâu bị khói độc xâm nhập. Khói độc vào phổi, có thể sống sót là kỳ tích, hôm nay vừa đến tuổi dậy , nếu khử hết độc, tuổi thọ hết. Đường Cửu nghĩ nếu kịp khử độc hết, hậu quả khó mà lường được, Thượng Quan đại ca đúng là quý nhân của Tống gia, mang vị y tiên Tần Mộ Sắc này đến. Nếu , với đại phu tầm thường, sợ rằng chỉ biết bảo Tống gia chuẩn bị hậu rồi!

      Đường Cửu biết rằng, những năm gần đây mỗi người Tống gia, đều gắng hết sức nghĩ biện pháp cứu Biệt Tiêu Tuyết. Thượng Quan Hành mang Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc tệ, nhưng nhưng nếu Thượng Quan Hành mang được Tần Mộ Sắc đến, Tống gia cũng mời những thần y khác đến. d1ien/anl!eq,uyd+on Nếu phải vị thần y kia có chuyện xảy ra nên đến trễ, hẳn là khử độc cho Biệt Tiêu Tuyết. Lúc trước, liệu pháp khử độc này cũngg là vị thần y này ra, khi đó Biệt Tiêu Tuyết còn , vị thần y kia liền đưa ra, đợi đến khi Biệt Tiêu Tuyết 16 chính là lúc chất độc trong cơ thể nàng phát ra năm, đến lúc đó tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng chính là thời cơ tốt để chữa khỏi hoàn toàn! Đó là tìm đường sống trong cõi chết!

      Nhưng lại cứ đúng vào năm nay, bởi vì vị thần y kia bất ngờ đến trễ, Tống gia sợ Biệt Tiêu Tuyết kéo dài chịu nổi, liền chuẩn bị hai tay, nhờ Thượng Quan Hành tìm vị Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc. chứng minh, lần trước Biệt Tiêu Tuyết độc
      [​IMG]

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 19: DƯỚI TÀNG CÂY MAI (1)

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Thượng Quan Hành mang Hàn Băng ngàn năm về, hiển nhiên là phải chuẩn bị để khử độc cho Biệt Tiêu Tuyết. Với thân thể của Biệt Tiêu Tuyết, nếu chậm trễ thực chịu được nổi mất, mỗi lần Đường Cửu nhớ tới đều cảm thấy đưa quá trình hung hiểm khác thường. Chỉ là, trước đó, có tên Tống Ngạn Triệt thần kinh này làm khí sôi nổi, cũng khiến phải mọi người đỡ lo lắng.

      Bữa cơm tối mấy ngày trước, miễn cưỡng cũng tính là bữa cơm mời Thượng Quan Hành từ phương xa đến, tên Tống Ngạn Triệt thần kinh này ảnh hưởng đến cuộc chuyện giữa nàng và Thượng Quan đại ca. Cho tới bây giờ nhớ lại Đường Cửu vẫn còn tức, tên thần kinh này! Cái gì mà cái bánh bao này là của , xong rồi còn kích động, gì mà đại ca tình nghĩa sâu hơn biển, huynh đệ tình nghĩa cuộc hơn vàng bạc! Vàng bạc muuội muội ngươi ấy?

      Thượng Quan Hành cười , nhìn Tống Ngạn Triệt lại lại trong bữa tiệc, chỉ lo cùng mọi người mời rượu chuyện, ngược lại có gì khác thường, cũng coi thường vị huynh đệ này của . Nhưng chỉ vì có gì khác biệt như vậy, mới khiến cho Tống Ngạn Triệt càng thêm làm ầm ĩ. Rốt cuộc vị đại ca này của có nghe hiểu , cái bánh bao là của , cấm được vượt biên.

      Thượng Quan Hành há lại biết ý của Tống Ngạn Triệt. ra phải Tống Ngạn Triệt ghen. Ghen là , hoài nghi càng thêm . Sợ là nghe lời của Thiết Trung Nhạc, biết Tần Mộ Sắc là thánh nữ Ma giáo, bắt đầu hoài nghi , tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ định hủy trong tay hai nữ nhân?

      Thượng Quan Hành cúi đầu cười yếu ớt, chỉ để cho nhị đệ yên lòng, nhiều năm tình huynh đệ bởi vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi. Mọi người thấy hai người ngừng đánh đố nhau, lòng vòng như lạc trong núi đầy mầy đầy sương cũng đành phải lên tiếng ngắt lời. Nếu với bầu khí xấu hổ này, còn có thể ăn bữa cơm ngon hay . Đáng tiếc Lam Thiếu Lăng có ở đây, Lịch Nhược Hải, Tần Mộ Sắc cũng đỡ cực khổ, chỉ cần ba vị huynh đệ này chuyện, lại biến thành trận đánh sao!
      [​IMG]

      Hơn nửa thời gian ăn cơm tối, chỉ còn mình Đường Cửu bị vứt lại bàn. Thượng Quan Hành và Tống Ngạn Triệt tỏ vẻ mình ăn no, hai huynh đệ cùng lo việc nhà. D.iend’anl,eq/uyd,on Tiếp đó Tần Mộ Sắc phải chuẩn bị quá trình tiêu độc cuối cùng, Nhật Nguyệt Thần Tiên

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :