1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tửu nương tử mạnh mẽ - Diệp Hành Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 10: VƯỢT NÓC BĂNG TƯỜNG

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      "Ha ha ha. . . . . . Huynh biết ngay đệ nhịn được! Tiểu tử đệ rốt cuộc nhịn được hỏi ra miệng rồi." Thượng Quan Hành vỗ bắp đùi cười rất sung sướng.

      "Đệ , huynh có muốn hay đây?" Nhìn Thượng Quan Hành cười sung sướng như vậy, trong thâm tâm Tống Ngạn Triệt cảm thấy mình chọn bạn rất cẩu thả, đầy cảm giác bất lực!

      Chuyện cảm thấy bất lực này rất nhiều, nhưng tiếp đó, coi như Tống Ngạn Triệt hoàn toàn chứng kiến uy lực của bạn xấu.

      "Đệ muốn nghe à?" Thượng Quan Hành biết còn cố hỏi.

      Nhìn Tống Ngạn Triệt sốt ruột, đứng ngồi cũng ngồi yên, "Ừ, đệ muốn nghe!"

      Thượng Quan Hành tiêu sái đổi tư thế ngồi, hai chân tréo nguẩy, nhếch khóe miệng xấu xa cười tiếng: "Đệ, muốn nghe à!"

      "Ừ, nghe! Nghe! Nghe! ! ! . . . . . ." Tống Ngạn Triệt cũng nhanh chóng làm ra hành động điên rồ, vẫn cứ ở đó lặp lặp lại câu"Nghe! Nghe! ! !". Thượng Quan Hành nghe thấy rất vui vẻ, sau khi vui vẻ xong đứng lên xoay người rời , động tác rất tự nhiên lưu loát, ngay cả bóng lưng cũng làm cho Tống Ngạn Triệt cảm nhận được ác ý sâu sắc.

      Khoát khoát tay tiêu sái rời , cái xoay người rời , để lại bóng lưng tiêu sái, tự nhiên như thế, tác phong như thế, hoàn toàn bỏ rơi tiếng kêu rên của Tống Ngạn Triệt sau lưng."Chờ đệ từ Đông Sơn thư viện trở lại, huynh cho đệ biết ——"

      Hứa hẹn này của Thượng Quan Hành còn bằng , vừa khiến Tống Ngạn Triệt tức giận.

      Nửa đêm trăng sáng treo đầu cành, Tống Ngạn Triệt đột nhiên đứng dậy, rón rén chạy ra ngoài. Đường Cửu phải là người ngủ sâu, đừng xem ngày thường nàng tùy tùy tiện tiện, nhưng ngược lại, lúc ngủ lại rất cảnh giác, giấc ngủ vô cùng nông, thế nhưng lần này, nàng lại phát chút nào.

      Tống Ngạn Triệt mặc y phục dạ hanh toàn thân, leo tường vượt nhà, vượt nóc băng tường, hoàn toàn khác xa với công tử mặc bệnh vô dụng trong ngày thường, ngược lại thân thể rất tráng kiện, so với linh hầu, giao long chỉ hơn chứ kém. Lại thêm trang phục và đạo cụ toàn thân đen như mực, ngược lại rất giống tên trộm gì đấy. Nếu Đường Cửu biết, thấy bộ dáng này của Tống Ngạn Triệt, chỉ sợ há mồm ra ngoài trộm cắp, trèo tường khoét vách hết cửa nhà này đến nhà kia! chừng não còn nở ra, là tên hái hoa tặc gì đó, suy nghĩ chút cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận .

      Tống Ngạn Triệt nghĩ nghĩ lại cứ vui vẻ ra tiếng, thiếu chút nữa dẫn đến chú ý của binh lính tuần tra ban đêm. Nghĩ là xa, cứ như thực có can đảm bộc lộ bản lĩnh trước mặt Đường Cửu. Những thứ khác , nếu Đường Cửu sơ ý chút chuyện này ra ngoài, lão nương kia còn lột da . d.ie.nd;anl.e.qq/uyd’on Tống Ngạn Triệt suy nghĩ chút cũng cảm thấy bi ai. Bởi vì nguyên do là cha , cho tới bây giờ, nương cũng để cho tập võ, làm cho thân thể của mảnh mai yếu ớt, thiếu chút nữa đời nhà ma. May mắn sau lại gặp được sư phụ, nếu như có sư phụ truyền thụ võ công cho , để cho cường thân kiện thể, nếu , chừng, chẳng sống được đến bây giờ.

      "Bịch" tiếng, bóng người to lớn, đạp lá cây mà đến, thanh trường kiếm lóe ánh phản quang lạnh lẽo xẹt qua trước mặt Tống Ngạn Triệt. Nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, nhàng cái xoay người, đối mặt với trường kiếm đột nhiên đánh tới, Tống Ngạn Triệt hốt hoảng chút nào, xử lý rất thong dong.

      Ngươi tới ta , sau mấy chiêu loáng ánh đao bóng kiếm, người tới phất râu dài cái, cười : " tệ lắm! Có tiến bộ, chỉ là, cái tên Tiểu Đồ Đệ này cũng quá lớn mật đấy! Đối phó với lão tử cũng sử dụng binh khí, cho rằng ngươi học xong hết bản lãnh của lão tử? Tiểu tử thúi, lá gan ." Vị lão tiền bối này há mồm chính là mắng trận, khó trách Thượng Quan Hành tuyệt đối muốn gặp vị tiền bối này, vẫn còn rất sợ ! Tống Ngạn Triệt có cái miệng sắc bén như vậy, bản lãnh mắng người này đoán chừng chính
      [​IMG]

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 11: LÒNG DẠ BAO LA

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      "Bạch công tử lời này rất đúng, chỉ là Bạch công tử sao lại quên, tổ phụ của mình cũng phải là người trong quan trường gì, mà cũng là thương nhân đấy? Ta nghe gia mẫu , vì tổ phụ ngươi cho phụ thân ngươi chức quan, phụ thân ngươi mới từng bước từng bước bò lên được đến hôm nay. Theo ý kiến của Lam mỗ, ta thấy Bạch công tử cũng đừng lên Đông Sơn thư viện làm gì, đọc sách làm gì, cứ trực tiếp noi theo phụ thân ngươi, bảo người trong nhà cho ngươi chức quan phải tốt hơn sao. Bạch công tử cũng đỡ phải khổ cực leo núi." Lam Thiếu Lăng cũng mặc kệ tên họ Bạch đó, mặc dù trong nhà có chuyện đấy, nhưng rốt cuộc mẫu thân cũng là quận chúa, phụ thân dù chỉ là chức quan nhàn nhã, cũng hơn gia cảnh nhà họ Bạch. Huống chi bắt nạt nhị ca của , nghe thấy cũng có thể bỏ qua, nhưng nghe được, sao có thể tha cho .

      Bạch công tử này vừa nhìn thấy Lam Thiếu Lăng lập tức ỉu xìu, chỉ đành xấu hổ tránh ra, thuyền nát còn có 3000 cái đinh, huống chi Lam gia còn chưa có nát đâu, tội gì vì nhất thời sướng mồm mà đắc tội .

      Đám công tử còn lại bên cạnh Bạch công tử cũng cùng dạng. Có câu : Tự quét tuyết trước cửa nhà mình, chẳng màng sương ngói người khác, người nào lại có thể lo chuyện bao đồng của họ Bạch kia, mọi người cũng chỉ là đám bạn nhậu thôi, trong ngày thường xưng huynh gọi đệ, cùng nhau lấn thiện sợ cứng, nhưng đụng phải kẻ khó chơi, người nào lên người đó là kẻ ngu.

      Bạch công tử cảm thấy rất mất mặt, cũng liền theo đám bạn đàn đúm vớ vẩn lên núi, vừa bò còn vừa trách móc, vị Trần phu tử này ăn no có việc gì làm, nhiều người đưa đầy ắp vàng mời xuống núi như vậy đều xuống, nhất định bắt đoàn người lên núi bái sư học.

      "Phụt! Loại người gì biết!" Đợi đoàn người Bạch công tử xa, Quảng Tiến mới dám lên tiếng.

      "Nhị ca! Huynh sao chứ!" Lam Thiếu Lăng tiến lên hỏi han hết sức ân cần, nhìn ra được tình nghĩa huynh đệ của hai người rất sâu đậm.

      Tống Ngạn Triệt cười nhạt, bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng chút nào: " sao, nếu ta muốn so đo với bọn họ, chỉ sợ bọn họ sớm khóc lóc chạy về nhà mách mẹ rồi."

      "Cũng đúng! Với tài ăn này của nhị ca, chỉ sợ dù bọn họ có mười người cũng lại huynh nhỉ! Cũng chỉ có tẩu phu nhân mới có bản lĩnh mắng lại huynh." Lam Thiếu Lăng cười hì hì, bắt đầu trêu ghẹo nhị ca . Theo mắt nhìn của , nhị ca này của , cũng phải thích Đường Cửu như trước mặt, cũng muốn hỏi chút, lúc nào , Tống Ngạn Triệt bắt đầu dối huynh đệ vậy?

      "Được được được! Khó khăn lắm mới thoát khỏi Mẫu Dạ Xoa này, có thể đừng nhắc đến nàng trước mặt ta hay ?" biết, Lam Thiếu Lăng nhắc tới chuyện này, Tống Ngạn Triệt dùng bàn tay xoa xoa chân mày nhíu chặt, bắt đầu hươu vượn.

      " sao? Nhưng ta thấy nhị ca rất nhớ tẩu phu nhân, rất là nhớ nhung nha? Có phải có cảm giác Ngày gặp như cách Ba Năm ? Có phải hận được lập tức về nhà gặp tẩu phu nhân ?" Còn , xem huynh có thể mạnh miệng đến khi nào, Lam Thiếu Lăng đạt mục đích quyết bỏ qua.

      bỏ qua cũng phải bỏ qua, Tống Ngạn Triệt bắt đầu sang chuyện khác, "A, đúng rồi, Thiếu Lăng, sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ cũng đến bái sư, Thiếu Lăng nhà ngươi học rộng, Lam thúc phụ lại quan bái thái tử thiếu phó, chỉ sợ cũng chẳng thua kém Trần phu tử so chút nào, làm sao lại nghĩ tới lạy Trần Phu Tử vi sư?" Với hiểu biết của Tống Ngạn Triệt về Lam Thiếu Lăng, tự nhiên là biết Lam Thiếu Lăng lên núi làm cái gì, chỉ là vẫn cố ý ơ a trêu chọc chút.

      "Ha ha ha. . . . . . Đệ cùng lên núi để làm bạn với huynh mà!" Quạt giấy của Lam Thiếu Lăng phe phẩy, nhàng cầm cây quạt lưng dựng sau lưng của mình.

      Trong mắt Tống Ngạn Triệt đầy ý cười, phe phẩy quạt giấy trước ngực, cười hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy?"

      "Ừ! Chỉ đơn giản như vậy!" Cười! ngừng cười, vẫn cười ra tiếng. Dường như Lam Thiếu Lăng thấy được hai chữ cười nhạo trong mắt Tống Ngạn Triệt, đúng! Trêu còn được sao?
      [​IMG]

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 12: “QUẢ CÂN” RƠI TỪ TRỜI CAO

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      "A ~. . . . . ." Kèm theo tiếng tiếng kêu thê lương, thứ từ trời nện mạnh xuống bóng người, người bị đập đau đớn rên rất yếu ớt, cho dù thấy được tảng đá lớn người, cũng cảm thụ được hơi thở của người này, người này là Đường Cửu.

      "Quả cân mà! Ngươi đứng lên cho ta!" còn hơi sức hừ hừ, chống đối, cuối cùng đành khóc thầm cầu khẩn, "Quả cân này, ngươi tới đây làm gì?"

      "À? Ai? Là ngươi à? Ha ha. . . . . . tốt quá. . . . . ." Đường Cửu ngồi ở người sinh vật , phiền muộn lắm! Cũng biết thân thể lớn của mình đại đập trúng ai Chẳng lẽ lại khiến tai nạn chết người? Lần này tốt rồi, người bị đập trúng chính là Tống Ngạn Triệt, vậy cũng cần gấp rồi. Nàng hưng phấn trực tiếp nhảy lưng người ta hai cái.

      cần gấp sao? Rất quan trọng đấy! Bị “Tảng đá ngàn cân” Đường Cửu này nhảy cái, Tống Ngạn Triệt bị đập trúng mà muốn hộc máu, "Ngươi đứng lên cho ta! Ngươi mà đứng, bản thiếu gia . . . . . . Chết đấy. . . . . ."

      "Ồ ồ ồ!" Đường Cửu vội vàng vui vẻ nhảy nhót đứng dậy. Lúc đập Tống Ngạn Triệt nàng áy náy chút nào, mà ngược lại, vô cùng vui sướng. Dù là ở trong bóng tối, Tống Ngạn Triệt đứng trước khuôn mặt phấn chấn, vui mừng như chim sẻ nhảy nhót, vẫn nhìn thấy rất ràng, tức đến mức Tống Ngạn Triệt muốn nổi điên.

      "Đỡ ta lên!" Tống Ngạn Triệt run run rẩy rẩy đưa ra bàn tay cực kỳ kiêu ngạo, chờ Đường Cửu đỡ lên, Đường Cửu nện vào người ta còn biết chút, vô cùng dã man cộc cằn xách thẳng Tống Ngạn Triệt lên. Sau khi Tống Ngạn Triệt đứng dậy, vẻ mặt thể quên nổi, chữ đau viết to bự mặt , nét ngang nét dọc từ từ lên.

      "Ngươi! Sao lại chạy đến đây, đây là thư viện, dù ngươi nhớ ta, thể xa ta, cũng thể chạy đến đây đâu? Được rồi, nhìn lén ngươi cũng nhìn xong rồi, nhìn xong rồi ngươi trở về ! Con Bé Dã Man, về sau, lúc nhìn lén người khác có thể đứng vững tàng cây chút hay , ngươi nhìn người bị rơi trúng là ta . . . . . . Ai u. . . . . . Ta đây da mịn thịt mềm đấy! Khuôn mặt ta đây tuấn, khí chất ngọc thụ lâm phong, mất sạch!" Lời này của Tống Ngạn Triệt cơ hồ có thể dùng từ biết xấu hổ để hình dung, có câu biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, cuối cùng Tống Ngạn Triệt đến cuối con đường lớn này rồi.

      "Ta nhổ vào!" Đường Cửu tỏ vẻ xem thường thể nàng khinh thường Tống Ngạn Triệt, đáng tiếc nàng quên chuyện buổi tối này, mặc dù trăng sáng sao thưa, trăng sáng hoa quang, chiếu lên mặt đất giống như như cảnh tiên, nhưng nàng ta xem thường Tống Ngạn Triệt nên chỉ nhìn mà gọi. die;nd/anl;qq/uydon phải mắt của nàng , ánh mắt vụt sáng của nàng rất to đấy. Chỉ là ánh trăng dù có sáng hơn nữa, cũng nhìn thấy biểu cảm rất của Đường Cửu! nhìn thấy Đường cửu này xem thường, nhưng Tống Ngạn Triệt vẫn như cũ có thể từ câu ta nhổ vào kia mà cảm nhận được ghét bỏ đầy ắp của Đường Cửu.

      Đường Cửu: "Ngươi đến đây!"

      Tống Ngạn Triệt nhìn đôi tay bẻ ngừng vẫy gọi của Đường Cửu, tại sao lại cảm giác rằng nó có ý tốt, hôm nay là ngày 15 trăng rằm, chẳng nhẽ quái Đường Cửu này biến thân sao? Nàng ta có sức mạnh kinh người, sức nhổ núi, khí ngút trời, có hai, đúng là phải con người, tám phần là quái. Nhưng mà nàng ta diễn xuất thô kệch, giống hồ ly tinh, dù dáng dấp xinh đẹp nữa cũng giống, ngược lại lang khá giống nàng.

      "Lang mà!"

      "Ngươi ai tên là lang đấy?"

      Tống Ngạn Triệt nghĩ như vậy cũng liền ra như vậy, Đường Cửu vừa nghe liền bùng nổ, "Ngươi mới là lang , cả nhà ngươi đều là lang !"

      Tống Ngạn Triệt cười ha ha: "Đúng! Đúng! Đúng! Ta là lang , cả nhà của ta đều là lang , ! Sói cái! Cũng gào thét cái ! Ngao ~. . . . . ."

      chuyện chuyện, cãi nhau cãi nhau, nhưng còn gào rú nữa, Đường Cửu tức đến mức muốn quất ! Gào rú cái gì chứ? Còn ngao! Ngao cái gì ngao? sợ gọi hết mội người trong thư viện ra sau núi sao.

      "Được được được! Đừng trợn mắt nhìn, trừng ta cũng nhìn thấy! Nhưng mà, cảm nhận được sát khí người ngươi, bản thiếu gia tới còn được sao? Bản thiếu gia có thương tích trong người! Vừa rồi bị ngươi đè đau, ngươi hãy hành hạ bản thiếu gia chút." Cái miệng này của Tống Ngạn Triệt! Đường Cửu muốn xé rách , thực là nhịp nhàng khiến người sống sờ sờ tức chết. Nếu phải sợ khuya khoắt bắt tất cả đám tú tài, thư sinh nghèo kia nghe cãi vã, nàng đánh cho
      [​IMG]

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 13: CẢ ĐỜI LÀM BẠN BÈ, CẢ ĐỜI LÀM EM

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      " sao?" Trăng sáng cao lạnh lùng chiếu xuống hành lang Tống gia, bóng dáng thon dài đứng quay lưng, tuy chỉ là bóng lưng, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, giọng cực kỳ dễ nghe này cũng vô cùng lạnh lẽo tràn đầy tính nguy hiểm, làm cho người ta rét mà run.

      "Dạ!" Tần Mộ Sắc thay đổi phong cách kiêu căng phách lối lẳng lơ thường ngày, mực cung kính đứng sau thân người kia, rất cung kính khom người đáp trả, nhìn ra được Tần Mộ Sắc rất kính trọng người này, cũng rất sợ người này, cúi đầu ngẩng đầu, chỉ nhìn thoáng qua, trong mắt chưa đầy tình nồng đậm. Tần Mộ Sắc sùng bái người này, rồi lại dè dặt cẩn thận trước mặt , vô cùng thận trọng, vừa vả lại sợ, muốn đến gần, rồi lại dừng lại chân bước, muốn kéo lại gần khoảng cách, rồi lại thể rời xa.

      "Vậy tốt, mấy ngày nay ngươi ở đây để ý kĩ, bất cứ lúc nào có chuyện gì đều phải bẩm báo." Khác với giọng rối rắm của Tần Mộ Sắc, trong giọng nam nhân đứng quay lưng chứa chút tình cảm nào, lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy thấu xương, trái tim băng giá. Biết như thế nhưng Tần Mộ Sắc lại cam nguyện thiêu đốt chính mình để sưởi ấm , dù là chỉ có tia, chút hi vọng nào, nàng cũng nguyện ý đến gần , ngọn lửa Tần Mộ Sắc nguyện cháy hết mình cũng muốn sưởi ấm người kia, cho dù chỉ hòa tan góc núi băng là , nàng cũng nguyện ý. Chỉ tiếc cho bất cứ ai cơ hội, trong tim của chỉ có việc, người, lắp đầy, chứa nổi nữa.

      "Giáo chủ!" tiếng gọi, lại thể giữ lại cái bóng lưng lắc mình rời nhanh như tia chớp kia. Tống gia, trong lòng Tần Mộ Sắc thầm với mảnh đất dưới chân này, Tống gia! Mục tiêu của giáo chủ, Đường Cửu! Tống Ngạn Triệt! Tống phu nhân! Biệt Tiêu Tuyết! Số mạng mội người trong Tống gia đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hi vọng người của Tống gia đừng trách Tần Mộ Sắc nàng lòng dạ ác độc, tất cả đều là bất đắc dĩ, ai bảo bọn cưới người nên cưới, nếu là số mệnh, bọn họ phải chịu trách nhiệm.

      Ngọn núi phía sau Đông Sơn thư viện có hai người nương tựa kề cận bên nhau, mặc dù Đường Cửu câm tâm tình nguyện, nhưng gió thổi rất lạnh, Đường Cửu cũng đành miễn cưỡng dựa vào, hai người cùng gió lạnh trăng sáng, cùng nhau hóng gió chút, ngắm trăng, chuyện trời dưới đất, kể chuyện, trêu đùa nhau, khuỷu tay đâm đâm đối phương, chơi đùa rất vui vẻ. Hoàn toàn biết bây giờ Tống gia gặp nguy hiểm, hôm nay Tống gia chỉ còn lại Tần Mộ Sắc bụng dạ khó lường, vả lại, người nào có thể ngăn được nàng.

      " biết Thượng Quan đại ca như thế nào?" Đường Cửu nhớ tới nhiệm vụ Thượng Quan làm, khỏi lo lắng dứt, hàn băng ngàn năm, đến nơi lạnh nhất để tìm, biết Thượng Quan đại ca có thể trở về bình an hay .

      biết tại sao Tống Ngạn Triệt vừa nghe Đường Cửu nhắc tới Thượng Quan Hành liền tức lên! Theo lý thuyết đây là đại ca , nên tức giận, nhưng là tại sao trong lòng cứ cảm thấy khó chịu như vậy? d,iend,anle,quyd,on "Ngươi rất quan tâm đại ca sao? Thượng Quan đại ca, Thượng Quan đại ca, gọi thân thiết." Lời đầy ghen tuông, quả Tống Ngạn Triệt thể tin được là tự mình ra? Sao lại như vậy? Thế này rất phù hợp với hình tượng ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái của .

      Trong đầu Đường Cửu cũng là dấu chấm hỏi, nàng quan tâm Thượng Quan Hành liên quan gì đến Tống Ngạn Triệt? Hai người đều có tâm riêng nên ai gây lộn nữa, lúc muốn đánh vỡ cục diện này, chỉ thấy Tiên Đằng lóe nhiều điểm ánh sáng nhạt, từ từ càng sáng dần, từ từ sáng lên, càng lúc càng sáng, đây cũng thanh công khiến lực chú ý của hai người quay lại, vội vàng đổ thuốc nước Tần Mộ Sắc đặc biệt chế tạo lên mặt Tiên Đằng.

      Canh giữ cả đêm, sau khi sắc trời sáng choang, Tống Ngạn Triệt thể trở về bái kiến Phu Tử trước giờ lên lớp sáng sớm, cũng thể làm gì khác hơn, cẩn thận bước chậm rãi từng bước.

      Muốn hỏi tại sao Tống Ngạn Triệt cả đêm về mà ai phát ? Liền thể đến bạn bè tốt, em tốt của Tống Ngạn Triệt: Lam Thiếu Lăng, hai người bọn họ ở cùng phòng nha! Lam Thiếu Lăng , ai biết nhị ca khuya khoắt
      [​IMG]

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 14: VÌ SAO LÃO BỘC NGƯƠI CỨ NHÌN CHẰM CHẰM THIẾU NIÊN XINH ĐẸP NÀY

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      "A! . . . . . . Tống Ngạn Triệt ngươi lại dám bóp mặt của ta, nếu ngươi có gan đừng chạy!" Đường Cửu bỏ lại nửa cái bánh bao trong tay, nhấc chân đuổi theo. Tên thần kinh Tống Ngạn Triệt này, bóp cái miệng chứa đầy thức ăn của biến hình rồi. Nghẹn chết nàng!

      " chạy là ngu! phải chỉ bóp cái sao? Bóp cái bóp cái thôi! Có gì đặc biệt hơn người, ta cố ý, sao ngươi lại keo kiệt như vậy? Còn đuổi theo cắn ta. . . . . ." Cái gì gọi là bóp méo , lời này của Tống Ngạn Triệt chính là bóp méo , đuổi theo đanh đấm. Mặt trời dần dần nhô lên, hai người cười đùa ngừng dưới ánh nắng ban mai, tiếng cười khoan khoái vang vọng phía sau núi, sườn núi nho từng trận cười như chuông bạc vang lên, rất dễ chịu.

      Như lời , vào lúc giữa trưa Thái Dương Đằng nhấp nhoáng hừng hực ánh lửa, chỉ lúc mà sắc hồng đầy trời, khác hẳn với sắc vàng của Thái Đằng tối hôm qua. Hôm nay cái rễ dây leo khác tên là Thái Dương Đằng, dương, mặt trời mặt trăng, hỗ trợ lẫn nhau, sinh trưởng ở sâu trong sa mạc, nước lửa hòa vào nhau. Đến hôm nay, sau khi tứoi thuốc nước đặc thù, cùng hút tinh hoa trời đất, kích phát dược hiệu, là thuốc trị thương cực tốt.

      Cộng thêm Thượng Quan Hành đến nơi lạnh nhất ở cực bắc lấy hàn băng ngàn năm, bệnh cũ của Biệt Tiêu Tuyết lại vừa chữa khỏi, nhưng mà Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt đều lo lắng, lấy tình trạng thân thể của Biệt Tiêu Tuyết, có thể chịu nổi hay , đây vừa là lửa vừa là băng, còn thay đổi ngày đêm, nóng lạnh luân phiên, rốt cuộc Biệt Tiêu Tuyết có thể chịu được hay ?

      Lo lắng lo lắng, thực tế là thực tế, hoàng hôn sắp buông xuống, Tống Ngạn Triệt cũng nên trở về phòng ngủ. Tuy giả bộ bệnh có thể lừa gạt trong chốc lát, nhưng lúc này học xong, ngộ nhỡ đến bạn học đến thăm , lại có ở giường bệnh, vậy giải thích được. Người khác , nhưng biểu ca Lịch Nhược Hải kia của Đường Cửu nhất định đến.

      Tống Ngạn Triệt và Đường Cửu dưới trời chiều, mỗi người ngả, Tống Ngạn Triệt ngừng dặn dò Đường Cửu đường cẩn thận. Đường Cửu vác Tiên Đằng lên, rất hào sảng vỗ ngực cái: "Yên tâm ! Dài dòng! À, đúng rồi, biểu ca ta và ngươi cùng học chung thư viện, khi gặp huynh ấy, ngươi cũng nên bắt nạt. À , ngươi dám, huynh ấy là bề của ngươi."

      "Ai là bề , là bạn học, cùng trường!" Tống Ngạn Triệt tỏ vẻ đồng ý, bề từ đâu tới, ràng là cùng trường, bọn họ đều là môn sinh của Trần phu tử, còn là cùng giới.

      "Ta chẳng cần biết ngươi cùng trường hay cùng ngủ. Tóm lại, được bắt nạt biểu ca của ta, nếu , nếu , ta trở về bắt nạt biểu muội của ngươi!"

      Hì hì! Bắt nạt biểu muội của ! Nàng lại có thể nghĩ được điều này, lời lạ đời như vậy di,end,anl.eq,uyd,on cũng chỉ có Đường Cửu mới ra được: "Còn cùng ngủ? Ta với biểu ca ngươi cùng ngủ, vậy phải ta bệnh sao?"

      Đường Cửu chớp chớp mắt to vô tội: "Ngươi có bệnh còn gì? Ngươi phải có bệnh ngươi uống thuốc làm gì? Ấm sắc thuốc, lải nhải nhiều. . . . . ."

      Còn làm ngoáo ộp! Nhìn dáng vẻ như tinh linh đáng lại bướng bỉnh của Đường Cửu, trong lòng Tống Ngạn Triệt rất vui vẻ, là đáng .

      Đường Cửu nhìn bộ dạng cợt nhả này của Tống Ngạn Triệt, bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng nhẽ bị sắc (thuốc) đến ngu luôn rồi sao? Sao mà mắng , cũng tức giận? Điên rồi sao? Vác Tiên Đằng lên, quay người , tiêu sái phất tay cái, chỉ chừa bóng lưng xinh đẹp. Trời chiều ngã về tây, Đường Cửu khoác ánh nắng chiều, dần dần nhạt trong ánh chiều tà. Cho đến khi bóng dáng này biến mất, Tống Ngạn Triệt mới cười quay người rời , chạy về phòng ngủ.

      Bên này Đường Cửu chạy về nhà, giao Nhật Nguyệt Thần Tiên Đằng cho Tần Mộ Sắc, cũng chẳng quan tâm cái gì, xoay người ngả đầu nằm ngủ, coi như trời sập xuống, nàng cũng mặc kệ! Ngủ! Ngủ! Nàng phải ngủ! Khò khò khò ~. . . . . .

      Bên này Đường Cửu được bổ giấc rất sung sướng, ngay cả trong mộng cũng cười. Bên kia Tống Ngạn Triệt phải cười khổ. Quả nhiên biểu ca Lịch Nhược Hải của Đường Cửu đến rất đúng giờ, tới cửa thăm hỏi. d,iend.anl,eq.uy,don Đây cũng phải điều quan trọng, trước kia cũng từng quen biết. Mặc dù Lịch Nhược Hải là nhi, thuở
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :