1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tửu nương tử mạnh mẽ - Diệp Hành Chi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 5: TAY NHƯ KÌM LỚN ẤN HUYỆT NHÂN TRUNG, ĐAU MUỐN CHẾT!

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Nắng mai nhuần nhã, từng dải sáng nghiêng ngiêng, giống như dải lụa từ trời bay xuống, nhàng khoác lên người công tử trước cửa sổ. Gió khẽ thổi , khiến làn tóc mai đen như mực bay lấy phất, nghiêng đầu cười tiếng, khỏi khiến người ta muốn tan trong nụ cười ấm áp đó

      "Được đấy! Tống Ngạn Triệt, bị bệnh ngày, cả người cũng dịu dàng hơn. Đừng có mà hóng gió, nếu lại ngã xuống lần nữa, ta chăm sóc cho ngươi đâu!" Đường Cửu chậm rãi vào nhà, bưng bát cháo đặt lên bàn, tới phục vụ cái vị đức chủ nhân này ăn cơm. Cái tên đáng chết Tống Ngạn Triệt còn ỷ lại vào nàng, nàng đút, ăn, cứ nằm ở đó hai mắt nhìn trời, chớp đôi mắt hẹp dài, giả đủ kiểu vô tội.

      "Đại thiếu gia, ăn cơm." Kêu tiếng có phản ứng, Đường Cửu thể làm gì khác hơn là kêu lần thứ hai.

      "Này! Man Nữu Nữu! Vì cảm tạ cái người tận tâm tận lực chăm sóc ta ngày hai đêm, ta tặng ngươi phần thưởng! Đến đây, hôn cái!" Đường Cửu nhìn Tống Ngạn Triệt, người khoác muôn vàn tia sáng rực rỡ, hận thể đẩy từ giữa ánh mặt trời ra ngoài đánh trận, quất chết tên biết xấu hổ này, quất chết cái tên còn sống sờ sờ này.

      "Trừng ta xong rồi sao, tại sao chuyện, chẳng lẽ ghét bỏ môi thơm của bổn thiếu gia đủ xi nhê. Dù ngươi thêm nhưng cũng phải nghĩ nữa đâu, bản thiếu gia bán nghệ bán thân, bán rẻ tiếng cười bán thịt. Hiểu ?" Trong mắt Đường Cửu, giờ Tống Ngạn Triệt là vật phát sáng biết chuyện, nhất là cái đầu đó, cả hình cầu ánh sáng lập lòe tia chớp. Bởi vì chuyện là quá kinh người, mỗi lần Đường Cửu nghe câu, đều giống như bị sét đánh. Bị 1 vạn volt sét bổ vào, có tổn thương hay ?

      giờ Đường Cửu muốn cái gì, chỉ muốn vê tròn đè ép cái vật phát sáng đó, chà xát nhăn nhăn nhúm nhúm ném vào bên trong bao tải to, hành hung trận, lại vứt xuống mặt sông cho cá ăn mất.

      "Ta , phu nhân, ngươi làm gì mà cứ luôn nhìn chằm chằm vi phu lời nào thế, chẳng lẽ bị khuôn mặt đẹp của vi phu khuynh đảo." Tống Ngạn Triệt ngồi ở bệ cửa sổ rất phong lưu, bất kham, phiêu dật tuấn nhã. Đáng tiếc ở trong mắt Đường Cửu, chính là vật phát sáng, đẹp trai cái rắm ý. Ngũ quan đều thấy , là người hay là súc vật cũng phân biệt được.

      "Được rồi, ta hiểu , nhất định là vi phu quá đẹp trai rồi, cho nên ngươi nhìn đến ngây dại, sao, ngươi muốn chuyện, ta ! Đến đây, thay quần áo."

      Thay quần áo? Cái tên này coi nàng là hạ nhân sao, khách khí với , lại coi là làm phước, thành quen! Đáng đánh đòn! "Thay quần áo có Lục Liễu, Hồng Trang, đâu cần đến ta. Ngươi đóng cửa sổ lại , đến đây ăn cơm, ta cho lão nhân gia gọi Hồng Trang, Lục Liễu, bảo các nàng tới phục vụ đại thiếu gia ngươi."

      " thay? Được! Vậy ta chỉ có thể mang mấy người Hồng Trang, Lục Liễu bọn họ tự mình sang nhà ngươi, gặp nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân thôi. Chao ôi, ta phải tố cáo chút mới được. Nữ nhi của bọn họ lòng dạ độc ác, về nhà thăm bố mẹ cũng về, quả nhiên gả ra ngoài. . . . . . Á á á á. . . . . . Ngươi làm gì thế?" Tống Ngạn Triệt kéo quần áo bưng bít đầu phen, hay , mới vừa rồi còn đắm chìm trong nắng mai, sau thời gian trời tối rồi, hơn nữa ngay cả khí cũng còn để thở.

      "Thay quần áo cho đại thiếu gia ngươi, nhanh lên chút!" Đường Cửu cuống cuồng trùm quần áo lên đầu Tống Ngạn Triệt. cần biết nào đỏ nào xanh, hoa trắng, áo bông, tơ lụa, vải đay cứ chồng chất người Tống Ngạn Triệt. Chỉ sau thời gian, Tống Ngạn Triệt sống sờ sờ bị đống áo quần chôn sống.

      Tống Ngạn Triệt phòng ngừa mình bị này đống quần áo này làm chết ngạt, vội vàng cởi bỏ. người mặc lên, người cởi xuống. Sau hồi giằng co qua, tạo hình của Tống Ngạn Triệt cực kì nhếch nhác, hiển nhiên là bị trùm thành con gấu chó lớn, tiện tay kéo xuống dưới, cái quái gì thế này?

      Hay ! Màu trắng nõn nà khiến Tống Ngạn Triệt sợ đến ngây người. Màu sắc này phải màu sắc quần áo hay mặc, nho , cũng giống số đo của , giũ mở ra xem chút, "Soạt soạt soạt" Tống Ngạn Triệt giũ mở cái này ra, con ngươi cũng muốn rơi ra ngoài."Má ơi, cái gì vậy!"

      Bốp cái, Tống Ngạn Triệt tiện tay giơ lên, ném rất chính xác lên mặt Đường Cửu. Đường Cửu thấy cái đồ vật bay tới cũng sớm sợ ngây người, làm sao lại ném cái này qua, 囧~!(*) Toi rồi!

      (*) 囧: pinyin “jiong”, biểu tượng khuôn mặt đờ ra, phiền muộn, bi thương, bất đắc dĩ, bó tay

      "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Đó là lấy ra từ trong tủ, hay là lấy từ người ngươi? Mau mau cất, cất! À mặc, mặc!" Mới đầu, Tống Ngạn Triệt nhìn thấy cái yếm này còn hơi lúng túng, nhưng lúc nhìn đến dáng vẻ đỏ mặt ngây người như phỗng, xinh đẹp của Đường Cửu, khỏi lại muốn trêu đùa, cái là bậy.

      Đường Cửu tức cắn răng nghiến lợi, sống sờ sờ mà tức giận muốn phun ba cân máu bầm ra ngoài, phun ra được lại đành nuốt trở về, chỉ có thể nhìn trời thở dài, trời ạ! Tại sao nàng lại rơi vào nông nỗi này. Nàng nên đề nghị thu nhận và giúp đỡ tam đường huynh, thu nhận và giúp đỡ tam đường huynh, tam đường huynh cũng cầm Đường Ký ra đánh cược, cầm Đường Ký đánh cược, nàng cũng vì trả khoản nợ mà đồng ý lời cầu hôn của Tống gia, đồng ý lời cầu hôn của Tống gia, nàng cũng luân lạc tới cái nơi đau lòng này.

      Lục Liễu, Hồng Trang đẩy cửa liền bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người. Thiếu gia, thiếu nãi nãi phải đánh nhau chứ? Trong phòng cũng bừa bãi, cảnh tượng tan hoang, rốt cuộc xảy ra cái gì? Còn nữa, tại sao đại thiếu gia lại bị chôn trong đống y phục, tầng bọc ngoài cùng người là khăn trải bàn sao? Tại sao tay thiếu nãi nãi lại nắm chặt cái yếm, hai mắt đẫm lệ yên lặng gì, ngẩng đầu hỏi ông trời là vì sao?

      Trong nháy mắt ngắn ngủi hai vị đại nha hoàn bày tỏ kinh sợ, ở trong Tống gia này lâu như vậy, cảnh tượng này vẫn là lần đầu tiên: gặp phải đấy. Hai vị nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, biết làm như thế nào, đều cảm thấy ngạc nhiên.

      "Nhìn cái gì chứ? Xem tỷ muội ngươi à? Còn mau tới cứu bản thiếu gia!" Tiếng gào thét của Tống Ngạn Triệt nhanh chóng kéo suy nghĩ của hai vị nha hoàn trở lại, Hồng Trang và Lục Liễu vội vàng vào nhà, giống như đào khoai tây, đào Tống Ngạn Triệt lên, đỡ vị khoai tây lớn này, vội vàng "Cởi áo nới dây lưng" cho . Hay , xem thế là đủ rồi, sao lại mặc dày như vậy. Bên trong khăn trải bàn là ga giường, trong khăn trải giường là áo choàng, trong áo choàng là quần áo mùa đông. . . . . .

      Ngươi giống như là củ hành tây, ta từng tầng từng tầng lột da của ngươi ra. Hồng Trang và Lục Liễu mất rất nhiều sức mới cởi xuống từng tầng từng tầng quần áo thắt chồng chất người Tống Ngạn Triệt. Nếu còn chưa cởi được hết, chỉ mình Tống Ngạn Triệt bị nóng chết, đoán chừng ngay cả hai người bọn họ cũng mệt chết.

      bên đầu sỏ gây nên, hết sức cười sảng khoái , "Ô! Con gấu chó lớn biến thành thiếu niên đẹp trai thanh thoát rồi, vị công tử này, tiểu nữ tử bên này có lễ!"

      Ta để cho ngươi đá xoáy! Có qua có lại mới toại lòng nhau, ta mà trị ngươi ngay ngắn, về nhà, ngươi để ta ngồi xổm ! Ta ngất! Tống Ngạn Triệt ngất liền ngất, ngã ra sau, trong nháy mắt té xỉu.

      "Đại thiếu gia, đại thiếu gia! . . . . . ." Hai vị nha hoàn vội vàng chống đỡ sau tấm lưng thon dài của Tống Ngạn Triệt, phòng ngừa vị đại thiếu gia suy nhược này ngã mặt đất.

      "Này? Này! Ngươi thể ngất!" Vèo bước bước dài, Đường Cửu vượt qua chướng ngại nặng nề, bay lên trước, như gió táp vọt tới trước mặt Tống Ngạn Triệt, ấn mạnh nhân trung và miệng hùm. Lấy sức tay kia của Đường Cửu, ấn như vậy phải là cứu mạng mà là lấy mạng. Ngón tay như kìm sắt " nhàng" ấn nhân trung và miệng hùm của Tống Ngạn Triệt. Cảm giác đau thấu xương tủy lần này khiến Tống Ngạn Triệt dù qua nhiều năm, lâu về sau, đều khó mà quên cảm giác cực kỳ đau đớn này.

      Đau đau đau, "Đau! ——" , Tống Ngạn Triệt rốt cuộc vẫn nhịn được gào thét, trong nháy mắt nước mũi và nước mắt cùng tung bay, hất nha hoàn nâng đỡ bắn lên cao nửa thước tại chỗ. Lần bấm mạnh này của Đường Cửu qua , Tống Ngạn Triệt giống như cắn thuốc lắc, bay lên tại chỗ, tuy sức nhảy bật lên có gì, nhưng coi như là hoàn toàn tỉnh táo.

      Nhìn nhân trung và miệng màu hồng đậm, Tống Ngạn Triệt khóc ra nước mắt! Đây là tự mình làm bậy thể sống được! Tại sao lại giả bộ bất tỉnh, thề về sau ở trước mặt Đường Cửu, bao giờ giả bộ bất tỉnh nữa, chỉ ho khan.

      Trước gương đồng, xoa gương mặt tuấn của mình, nước mắt Tống Ngạn Triệt đảo quanh trong hốc mắt, nhân trung màu hồng đậm, lần này ác mà! Đáng thương cho gương mặt tuấn tú này của , cứ như vậy bị cái kìm lớn kia của Đường Cửu phá hủy, cái đó của nàng ta ràng phải tay? ràng chính là cái kìm sắt, thời điểm cần thiết còn có khả năng biến thành chùy sắt, nàng bay lên chính là thiết bản, san phẳng mọi thứ!


      Tống Ngạn Triệt nghĩ như nào, liền như vậy, Đường Cửu nghe được sao chịu thua: "Ngươi mới san phẳng mọi thứ! Vóc người, tướng mạo, phong cách của bản nương, tất cả đều là hàng cao cấp đấy?"

      "Đúng! Sức lực của ngươi cũng cực kỳ cao cấp!" Tống Ngạn Triệt rưng rưng đôi mắt , chớp chớp nhìn Đường Cửu, ngừng cãi lại. Rưng rung trong mắt phải là vì muốn khóc, chỉ là khi chuyện, nước mắt nhịn được điên cuồng trào ra. Di;en/da;nl;e/quy;do.n Khi miệng mấp máy, nhân trung của là cực kỳ đau đớn, vô cùng đau đớn! Hết sức đau đớn! Thù này báo phải là quân tử, Tống Ngạn Triệt thầm thề, trị Đường Cửu ngay ngắn đến phát khóc, mang họ Tống!

      "Ha ha ha! Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Đường Cửu vốn còn muốn tiếp tục cãi nhau, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tống Ngạn Triệt, lại nhịn được cười to. phần màu đỏ tím ở dưới mũi, "Dài" rất cân xứng, tròn tròn, quá bựa. được, nàng muốn cười thêm lúc, là quá buồn cười, dáng vẻ giờ của Tống Ngạn Triệt quá hài hước. Đường Cửu cười ngả cười nghiêng, đập tay vào tường. Nàng cười điên cuồng bao nhiêu, Tống Ngạn Triệt hận đến mức ngứa bấy nhiêu, hận đến mức hàm răng cũng ngưa ngứa rồi. Suy nghĩ lóe lên, vung tóc, Tống Ngạn Triệt khẽ vuốt tóc mai, xấu bụng cười : "Ai, đáng thương, đáng thương, mau nhìn bộ dáng này của ta xem, xem ra thể ra cửa. Muốn ngày khác mới có thể bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân rồi. Chỉ là, điều này cũng thể trách ta, ai bảo người khác biến ta thành cái bộ dáng này! gặp nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân như vậy là thiếu lễ phép. Hồng Trang cho Tài Nguyên, đến trước thông báo, bây giờ chúng ta Đường gia bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu của ta nữa. Hôm khác, hôm khác rồi . Nhớ thay ta đưa tờ thiệp xin lỗi, thân thể bản thiếu gia ốm , ngày khác nhất định cùng thiếu nãi nãi trở về, cho nhạc phụ nhạc mẫu, bản thiếu gia vô cùng cảm thấy có lỗi!"
      Last edited: 7/4/17
      Trâu thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 6: CÔNG TỬ XINH ĐẸP TRÁT PHẤN

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ

      "Ai ai ai! cần xin lỗi! cần xin lỗi! Tự ta về được rồi." Đường Cửu vừa nghe về, nào có thể được, khó khăn lắm nàng mới chờ được đến lúc có thể về nhà. Có trời mới biết, nàng ở Tống phủ này ngày tựa năm. Sau khi Tống Ngạn Triệt ngã bệnh, sai bảo nàng như trâu như bò, bây giờ còn muốn tước đoạt quyền lợi về nhà của nàng, tuyệt đối được! được!

      được! được! Ta muốn trở về, tự ta trở về, ngươi yên tâm cha mẹ ta đều là người phóng khoáng, chắc chắn để ý."

      "Nhìn là biết, nhìn ngươi là biết rất phóng khoáng, nhưng mà, kể ra dù sao ta cũng thể thất lễ. Nào có đạo lý để tân nương tử tự mình về nhà mẹ đẻ." Tống Ngạn Triệt ngoài cười nhưng trong lòng cười nhìn Đường Cửu, xem về sau nàng có dám bắt nạt mình hay .

      "Ngươi có thể cười bình thường hay ! Ngươi xem nụ cười tươi tắn đó đáng sợ biết bao nhiêu!" Đường Cửu lại còn biết xấu hổ chỉ trích người ta cười đến mức mặt mày dữ tợn, cũng nghĩ do ai làm hại. Nhân trung tuấn của người ta tự tay nàng làm hỏng, Đường Cửu bị mất trí nhớ, nhưng Tống Ngạn Triệt , vẫn thể nhắc nhở nàng chút: "Ngươi cho rằng bản thiếu gia ta muốn cười như vậy, hay là do tội nghiệt ngươi gây ra! Thường tự mình làm bậy thể sống, ngươi cứ từ từ nhấm nháp quả đắng minh gây ra ! Ngươi hủy hoại nhan sắc diện mạo của ta, hại ta thể ra khỏi cửa, cho nên, ngươi cũng đừng hòng ra khỏi cửa, chúng ta đều ở đây đợi !"

      "Mặc kệ! Ta muốn trở về!" Bịch cái, đặt chân lên mặt bàn, Đường Cửu chống nạnh, trừng mắt, ràng là nữ thổ phỉ!

      Nàng cho là như vậy có thể dọa được Tống Ngạn Triệt sao? thể nào!" được!" Hai chữ phun ra từ trong kẽ răng, Tống Ngạn Triệt mang vẻ mặt thấy chết sờn, cả người như viết sáu chữ, ngươi thích ra sao ra.

      "Ngươi đừng ép ta!" Dường như Đường Cửu dùng sinh mạng của mình để diễn tả tiếng người cắn nát hàm răng như nào, Tống Ngạn Triệt nghe rất ràng, chính xác là tiếng răng bị cắn vỡ. Nếu giờ phút này Tống Ngạn Triệt đưa cổ tới, lấy bộ nhá này của Đường Cửu, chắc chắn ngoạm là cắn đứt gân cổ của .

      Đường Cửu thấy Tống Ngạn Triệt sau khi xem thường lại giở giọng già mồm cãi láo, liền phản ứng nữa, nàng hoàn toàn tức giận. "Bốp!" tiếng, chậm nhưng xảy ra rất nhanh, die;nd/anl;e/quyd;don Đường Cửu lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, vèo cái, dễ như trở bàn tay, ép đại thiếu gia mong manh chịu nổi gió ở trước mắt này lên bàn, "Ngươi, cùng ta về nhà!"

      Dù đầu bị đặt bàn, Tống thiếu gia cũng muốn giữ vững dáng vẻ cần có, Đường Cửu tức chết là sứ mạng cả đời của , " ! Ngươi bảo bản thiếu gia , bản thiếu gia phải sao! Bản thiếu gia rất mất mặt, ngươi đặt bản thiếu gia ở đây, ngươi hối hận."

      Đường Cửu nhìn cái đầu dưới tay chuyện suy nghĩ, bàn tay từ tiến đến, vỗ mạnh cái đầu: "Còn mặt mũi, mặt mũi ngươi ngay từ trước Tửu Lư, trước miếu Quan vứt sạch, ngươi quên rồi sao?"

      "Thiếu gia!" Hồng Trang nhìn nổi, dù gì đây cũng là thiếu gia của bọn họ, từ đến lớn chính là được phu nhân bọn họ nâng trong lòng mà lớn, thiếu nãi nãi cứ đặt đầu đại thiếu gia ở bàn như vậy. Trước cái bàn này cứng bao nhiêu, lạnh bao nhiêu, chính là tư thế cũng đủ lịch nha. Die;n da;n l;e/q;uyd’on Lục Liễu nhìn ra suy nghĩ của Hồng Trang, Hồng Trang vừa mới hai chữ liền bị nàng kéo lại, giọng bên tai Hồng Trang: "Hồng Trang tỷ tỷ, tỷ tỷ chớ xía vào, tỷ nhìn ra đây là thiếu gia thiếu nãi nãi trêu đùa sao?"

      Đúng rồi, là như thế này. Hồng Trang nhìn thiếu gia bị đặt như vậy, chỉ lo tình thế cấp bách nhất thời, suýt nữa đúng mực, vượt qua bổn phận, lão phu nhân thương nàng nữa, nàng cũng chỉ là nha hoàn mà thôi, chuyện của chủ tử nên quản, may mà Lục Liễu nhắc nhở, nếu có thể nàng đắc tội thiếu nãi nãi.

      Đột nhiên Đường Cửu xấu bụng cười : "Nằm sấp khó chịu sao?" khuôn mặt nhắn nụ cười ấy có ý khác, die;nd/anl;e/q/uy;don đáng tiếc cho Tống Ngạn Triệt chỉ có cái ót đối diện với người ta, thấy được, hoàn toàn biết Đường Cửu sau lưng nổi lên ý nghĩ xấu xa gì, còn chỉ lo cãi nhau, " nhảm! Chỉ có cái đầu nằm úp, ngươi có khó chịu ?"

      "Đến, đến đây!" Bịch cái, xoay mạnh người lại rất thô lỗ, "Cạch" hạ thấp, đè mạnh mẽ xuống.

      "Eo! Eo của ta! Gãy mất! Cái eo già của ta. . . . . . Cứu mạng với. . . . . ." Lúc này Tống Ngạn Triệt lại ngửa mặt lên trời, bị Đường Cửu xoay mạnh như vậy, lại đè mạnh tới, cái eo già của ! Đoán chừng cũng cùng màu sắc với cái nhân trung, có Tử Khí Đông Lai (*) hay .

      (*) Tử khí đông lai: nghĩa là khí tím từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn.
      Trong sách cổ có ghi lại rằng Lão Tử về phía tây Hàm Cốc Quan, vị quan là Doãn Hi trông thấy có đám mây tím phai đông, dài ba vạn dặm, hình dáng rồng bay, khí tức tường
      Last edited: 9/4/17
      Trâu thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 7: BIẾT NGẠN TRIỆT LẦN THỨ HAI Ở HỘI CHÙA, DUYÊN PHẬN THIÊN ĐỊNH!

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Kể từ lúc vị mỹ nam tử xinh đẹp như hoa Tống thiếu gia này nằm mặt đất, chổng mông lên, khóc đau đớn như sắp chết, vô cùng tuyệt vọng, trong miệng còn lẩm bẩm: "Ta cũng muốn kết hôn! Là mẹ ta buộc ta . . . . . ." Sau đó, phố liền truyền ra tửu nương tử cửu nương Đường gia, mắng chạy tân lang của nàng, mọi người chỉ biết Tống gia cầu hôn Đường gia, lại biết mối hôn này bị Đường Cửu cự tuyệt tiếng ở ngày cầu hôn đó từ sớm rồi.

      Cũng vì vậy, Đường Cửu bắt đầu chịu đủ chỉ trích trong cuộc sống, vậy mà còn có người biết sống chết giương cái mặt to tiến lên an ủi: "Bị người bỏ rơi cũng chẳng sao, lão bà tam đường huynh tứ biểu đệ nhà ta chết nhiều năm, năm nay cũng mới bốn mươi hai, có bảy đứa bé mà thôi, nhưng căn bản cũng có thể tự chăm sóc cho mình rồi, con lớn nhất của chỉ hơn ngươi ba tuổi mà thôi, có thể giúp ngươi tay đấy! Thế nào? Đường Cửu, suy nghĩ chút ."

      "Suy nghĩ em ngươi ý! Cái gì thù cái gì hận, cút! Nếu nãi nãi bóp chết ngươi!" Mọi người đều biết cái tên Đường Cửu đanh đá, hơn nữa chuyện ầm ĩ như thế, nên cái tên này trở nên nổi tiếng toàn Trường An.

      Nhớ tới những chuyện này, Đường Cửu liền hận đến hàm răng ngứa ngáy, ghê tởm nhất chính là tại cái thứ này ngồi ở bên cạnh nàng, cùng chiếc xe ngựa với . Nhớ tới là hận được giơ lên ném ra ngoài, cho cái tên Tống Ngạn Triệt này ngã như con chó, tựa như ngày ở hội chùa phá hàng quán, đập gãy xương của .

      Lần thứ hai Đường Cửu gặp Tống Ngạn Triệt, là ở hội chùa, từ đó về sau, Đường Cửu cực kỳ tin rằng mình dẫm trúng cứt chó.

      hội chùa, bộ râu dài đen như mực, đột nhiên, thầy tướng số tiên phong đạo cốt đuổi theo gọi Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt, sai tới chính là để tiếp tục khuếch đại chuyện đó, như thể nàng là Mẫu Dạ Xoa, cưới về ai rước về nhà.

      "Vị công tử này, ta thấy ngươi có huyết quang tai ương!" lên người ta có huyết quang tai ương, ngươi coi bói ngươi biết , ngươi sắp bị ăn đòn đấy. Cũng may, gặp phải Tống Ngạn triệt trước, nếu sớm thể đứng đây tiếp tục dối trá nữa rồi.

      "Đúng vậy, đúng vậy! Đại sư, ta vừa cưới nha đầu dã man Sức Mạnh Vô Biên, có phương pháp phá giải, phá cái cửa hôn kinh thiên địa khiếp quỷ thần, làm người nghe người đau lòng, người nghe phải rơi lệ này chứ." Lừa dối, tiếp tục lừa dối, ở trước mặt thần tiên người ta còn , còn chút suy nghĩ cỏn con của Tống Ngạn Triệt chỉ cần khóe miệng hơi nhếch lên bại lộ rất nhanh. Vậy mà vẫn vừa ý, vừa ý mà đuổi theo người ta làm ầm ĩ, khiến chuyện lan ra ngừng, càng lan càng rộng.

      Tống Ngạn Triệt đây cũng hết cách rồi, lão lương của , bỏ được con sao bắt được sói (*), bỏ được con sao tóm được Nữ Lưu Manh, là cục thịt béo, đúng, là thịt nạc, bắp thịt! Mặc kệ là thịt gì, dù sao vì bảng hiệu tổ truyền ngự tửu, coi như bằng bất cứ giá nào, Tống Ngạn Triệt phải cưới, muốn cưới, cũng phải cưới, xem ai bắt ai?


      (*) Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang: câu tục ngữ rất nhiều người Trung Quốc hiểu và thường dùng. Nghĩa bóng là nếu muốn giết được sói, có khi thể bỏ qua hài tử. Có nghĩa là muốn đạt tới mục đích phải nỗ lực trả giá đắt. Giống câu vào hang cọp sao bắt được cọp con ở Việt Nam

      Coi bói đúng là con đường tốt, vậy mà lại theo ý tưởng của Tống Ngạn Triệt, chẳng lẽ là thần tiên , di;en d/an l[eq]u/yd.on có thể nhìn ra Tống Ngạn Triệt nghĩ cái gì? " có cách nào khác, hai ngươi là đá Tam Sinh, duyên định ba kiếp, nhất định phải tam sinh tam thế, sống chết có nhau, xa rời, người vĩnh viễn được chia cách."

      "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . . , nếu như có thể, ta tình nguyện dùng tam sinh tam thế đổi túi gạo. Ăn còn có thể ăn no, tam sinh tam thế nhìn nàng nuốt trôi cơm." Tiếp tục kiêu ngạo, kiêu ngạo, nhưng trong lòng sớm nở hoa.

      "Cám ơn ngươi coi trọng ta như vậy...ta nhìn ngươi, ta cũng nuốt trôi cơm gạo, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối tuyệt đối gả cho ngươi. Thầy tướng số, ngươi mau cho biết, ta tuyệt đối tuyệt đối có duyên phận với , tuyệt đối có, nếu ta phá bảng hiệu nhà ngươi." Trong đám người, đột nhiên Đường Cửu xuất , Tống Ngạn Triệt đưa lưng về phía nàng, cũng có thể cảm thụ ánh mắt lạnh lẽo của Đường Cửu, có lẽ tại muốn giết người đấy, làm cái gì giờ? kém cỏi như vậy sao? Dáng vẻ mình
      [​IMG]

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 8: KIẾP NẠN CỦA TIÊU TUYẾT

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      Nhưng mà, ánh mắt của Đường Thủy Sinh rất nhanh bị mấy rương quà lớn trước cửa thu hút. Mặc dù sính lễ nhiều, nhưng rất phong phú. Đường Thủy Sinh thầm nghĩ, Đường Cửu này, bay ra ngoài thành Kim Phượng Hoàng, mong rằng nàng xảo quyệt hơn chút, mang bảo vật trở về. Cầu người bằng cầu mình, thừa dịp Tống Ngạn Triệt ở đây, bằng tự mình mở miệng.

      Phòng này cũng nên sửa đổi chút rồi, làm to hơn chút, đến lúc đó, chừng còn có thể đưa cha , mẹ , sáu huynh đệ cùng tiểu muội, còn có đại tẩu cùng từng đĩnh vàng nối tiếp kéo đến. Dù sao Đường Cửu gả ra ngoài, đại bá cũng có nhi tử, Đường Ký cũng có người thừa kế, cũng thể để cho tên tiểu tử họ Lịch kia được lợi! Họ Lịch chính là người khác họ rồi.

      Đường Thủy Sinh vẫn nhớ thương tài sản của đại bá phụ , lòng còn suy tính lại để lấy được. Trong lòng đề phòng họ Lịch nhưng so với , họ Lịch sống ở Đường Ký lâu hơn. Nếu người ta muốn Đường Ký chẳng tới phiên . Chỉ là, chí hướng của người ta đặt ở đây. Có câu “Mọi việc đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao thượng”. Họ Lịch trong miệng , là nhi tử của di mẫu (dì) Đường Cửu, mất phụ mẫu từ thưở , nuôi dưỡng ở Đường gia, người ta chẳng có hứng thú với Đường Ký này.

      Thời gian gặp nhau luôn ngắn ngủi, Đường Thủy Sinh cứ bóng gió, mở miệng phải cái này, ngậm miệng muốn cái kia, bộ dáng thể rằng muốn bỏ tiền tu sửa lại tất cả chỗ ở. Phòng ốc, tiểu viện, còn muốn xây thêm tầng hai nữa chứ?

      Đường Cửu ra sức ho khan, Đường lão bá, Đường thẩm cũng ho khan đầy ý tứ, Đường lão bá thiếu chút nữa cho Đường Thủy Sinh đạp ra ngoài. Cuối cùng Đường Cửu nhịn được, hung hăng lườm Tống Ngạn Triệt cái. Tống Ngạn Triệt thể bộ dáng tâm ý tương thông, nét mặt ra vẻ: “Ta hiểu rồi”. Cười nhạt với Đường Thủy Sinh: "Tam đường huynh yên tâm, chúng ta xây tầng hai ở đây, mọi chuyện ta sắp xếp, ngày mai ta cho Tài Nguyên, Quảng Tiến, tìm công nhân, mấy vị sửa chữa đến."

      "Ồ ồ ồ. . . . . . Chúng ta có chỗ ở, có, có, chỉ là Đường muội phu, chuyện này… ta có quen mấy công nhân, bằng, " Đường Thủy Sinh muốn lau mồ hôi, lời này của Tống Ngạn Triệt, trực tiếp lấp hố của , sao có thể được chứ?

      được cũng phải được, Tống Ngạn Triệt là ai chứ? Có thể giao việc tu sửa cho tên óc bã đậu như Đường Thủy Sinh, rót tiền vào trong túi , sao có thể!

      "Thiếu gia, thiếu nãi nãi! Biểu tiểu thư nàng…"

      "Tiêu Tuyết thế nào?" Tống Ngạn Triệt nhìn thấy nha hoàn trong nhà vội vàng hấp tấp báo cáo, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, kinh hãi "Vèo" cái đứng dậy.

      "Biểu tiểu thư sợ là. . . . . . Sợ là. . . . . . Tình huống được tốt." Nha hoàn vừa gấp gáp, vừa sợ, chuyện cũng trở nên ấp a ấp úng.

      "Ơ ô ô, vậy về nhanh lên, nhanh lên chút, Đường Cửu và Ngạn Triệt mau về nhà ." Đường thẩm vừa nghe cũng luống cuống, mặc dù bà cũng biết tại sao Tống gia lại đột nhiên lòi ra vị biểu tiểu thư , nhưng nhìn nét mặt Tống Ngạn Triệt cũng biết vị biểu tiểu thư này rất quan trọng, coi như đây cũng là em chồng của Đường Cửu, phải coi trọng, huống chi mạng người rất quan trọng.

      " !" Đường Cửu hai lời, kéo Tống Ngạn Triệt , Hồng Trang, Lục Liễu, Tài Nguyên, Quảng Tiến và nha đầu báo tin cũng theo sát phía sau. Đường Thủy Sinh bên này vừa muốn tiền tiền tiền, liền bị tay của Đường lão bá bịt miệng, ông sớm muốn bịt cái miệng đáng đấm này rồi. đáng ghét, khiến người ta chán ghét.

      Mặt trời lặn đằng Tây, chân trời đỏ rực. Trời chiều như máu hắt lên khiến Tiêu Tuyết Các thường ngày vẫn rất u tinh trở nên hết sức dữ tợn. Màu máu làm Tiêu Tuyết Các hôm nay cực kỳ đáng sợ, cũng cực kỳ bi thương.

      Trong Tiêu Tuyết Các, nha hoàn ma ma đầy phòng bận trước bận sau, trong tay bê chậu nước rửa mặt, khăn nhuộm đầy máu tươi, chậu nước trong nháy mắt trở nên đỏ như máu. "Chuyện này là sao?" Tống Ngạn Triệt sải bước vào trong phòng, lại thấy sắc mặt chợt tái nhợt như tờ giấy của Biệt Tiêu Tuyết, hầu như còn sức sống nằm ở giường, máu tươi ở bụng ngừng chảy ra ngoài.

      "Là sao? Chuyện này là sao?" Đôi lông mày nhíu chặt, nhịn được đau lòng, Tống Ngạn Triệt vốn định chờ đại ca Thượng Quan Hành đưa người kia trở về Tiêu Tuyết được cứu, ngờ
      [​IMG]

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      CHƯƠNG 9: LẠT THỦ Y TIÊN: TẦN MỘ SẮC

      Editor: VẠN HOA PHI VŨ


      đúng là bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, ngự y, lang trung, đại phu có cách nào chữa khỏi bệnh, vị y tiên này lại rất thuần thục, chỉ cần ba, năm, tám canh giờ, dốc hết sức bình sinh, lại có thể xoay chuyển trời đất, giữ được mạng của Biệt Tiêu Tuyết. Chuyện này cũng khiến Đường Cửu thở phào nhõm, cũng khiến Đường Cửu thay đổi cách nhìn với vị y tiên đỏ rực này. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của người ta, nhưng mà y thuật đúng là thể tin được, danh tiếng của y tiên cũng phải đồn thổi.

      Sáng sớm đạp nắng sớm mà đến, nửa đêm trăng treo trời cao, sao giăng đầy trời, mới kết thúc ngày chữa trị, cùng quá trình này, mọi người ở bên ngoài cũng đều đau khổ, ai có khẩu vị ăn cơm, mỗi người đều đứng ngồi yên , ngừng lại trước Tiêu Tuyết Các.

      Đừng xem Tống Ngạn Triệt bình thường động chút là choáng nặng, thời khắc quan trọng, lại đạt được tiêu chuẩn về thể lực của con người. Đường Cửu cũng hoài nghi Tống Ngạn Triệt cố nén hơi thở, cứng rắn chịu đựng rốt cuộc có ổn . Ngộ nhỡ cũng ngã xuống, đúng là nhà thủng còn mưa suốt đêm, cho nên hôm nay Đường Cửu rất để ý đến sống chết của Tống Ngạn Triệt, chỉ sợ sơ ý chút ngất , vậy phải là thêm loạn sao?

      "Lạt thủ (độc ác) y tiên quả nhiên danh bất hư truyền!, Tần nương, ta mời nương chén!" Nửa đêm, nhận được tin khẳng định Biệt Tiêu Tuyết có thể qua cửa ải khó khăn, mọi người rốt cuộc cũng có thể ăn bữa cơm an ổn. Trừ người của Tống gia bên ngoài, hai vị huynh đệ kết nghĩa của Tống Ngạn Triệt cũng ở trong đó. Lam Thiếu Lăng từ lúc tới cũng , cũng coi là đủ trượng nghĩa. Người này, quả nhiên là người có tính tình hào sảng, tuy phong cách thoải mái, dáng vẻ bị trôi ép vào khuôn khổ, nhưng ngược lại lại là người có tình có nghĩa, lên chính là mời rượu, dẫn đầu rót đầy cho vị y tiên này.

      Lạt thủ y tiên, cái danh hào này thú vị, ngược lại đưa tới chú ý của Đường Cửu, là y tiên, tại sao lại lạt thủ (độc ác)? Chẳng lẽ vị y tiên này là người trong tà phái, cho nên mới được xưng là lạt thủ y tiên?

      "Lam công tử khách khí, ta cám ơn Lam công tử trước. Chỉ là thư mặc dù tình trạng Biệt tiểu ổn định lại, nhưng bởi vì thể chất khác so với người thường, chỉ sợ là thể khinh thường, cho nên thịnh tình của Lam công tử ta xin giữ trong lòng." Lạt thủ y tiên Tần Mộ Sắc nâng chén ý bảo, nhưng uống rượu trong ly, chỉ hơi hơi gật đầu cười tiếng.

      Tống Ngạn Triệt : "Đa tạ Tần nương có ân cứu mạng với xá muội, Tống mỗ ở chỗ này cám ơn!"

      "Được được được, các ngươi từng người từng người cám ơn, có để ta ăn cơm , ngươi nhìn, ngươi nhìn ta ! Nhìn ta ! Mắt cũng đói xanh ra rồi. Mấy vị công tử, các vị phu nhân thiếu nãi nãi, ta cả đêm lên đường, tối hôm qua ngủ đêm, sáng sớm vừa vào thành, liền bị kéo đến dày vò trận, khó khăn lắm ta mới kéo vị đại tiểu thư kia từ đường ranh sống chết về, đến bây giờ ngay cả nước miếng cũng uống..., ta có công lao cũng có khổ lao! Xin các ngươi thương xót, cho ta ăn !" Vị y tiên này chuyện, rất khách khí, phen, khiến từng người bàn, ai là giương mắt mà nhìn, như này cũng quá mạnh mẽ đấy!

      "Ha!" Đường Cửu vui mừng lên tiếng cười cái, nàng nhịn được nữa, gần đây, gần đây là sao, từng người từng người nàng gặp đều có cái miệng giỏi hơn, Tống gia càng ngày càng náo nhiệt rồi.

      Túm! Tống Ngạn Triệtkéo mạnh vạt áo Đường Cửu cái, phải là bị Mẫu Dạ Xoa làm sặc sao? Buồn cười thế sao?

      "A ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Này nâng đũa ! , Thúy Liễu dâng trà Tần nương, phải, dâng canh cho Tần nương." Ngay cả Tống phu nhân trước sau tỉnh táo như cũng bị lời này làm cho tỉnh mộng, trải qua mấy ngày nay, quả thực rất kích thích, liên tiếp bị đả kích, cũng là hôm nay quá mệt mỏi, vừa lo lắng sợ, vất vả quá độ, đầu óc
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :