1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi - Hạ Tiểu Mạt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 28: Lương duyên* hay nghiệt duyên* đều do vận mệnh định sẵn

      Edit: Ngân Lam


      (*) lương duyên: nhân duyên mỹ mãn; nghiệt duyên: nhân duyên nghiệt ngã

      nương, ngươi phải hiểu rằng, là kẻ làm ăn, quan trọng nhất là chữ tín.” Đặt đũa xuống, Mai Vũ nhìn chằm chằm Quận chúa Thanh Vân, thấm thía câu như vậy.

      Vừa rồi, nàng nghe lầm chứ?

      có!

      Nàng ta mang tiền!

      Đúng rồi, tình cảnh lúc ấy là như vầy, Mai Vũ cứu Quận chúa Thanh Vân, rồi gửi phong thư lên quan phủ.

      Sắp xếp thỏa đáng xong xuôi, Quận chúa Thanh Vân nhiệt tình mời đám Mai Vũ cùng ăn tối.

      Mai Vũ thấy có người mời khách, lập tức vui vẻ đáp ứng.

      Cơm được lưng chừng, Quận chúa Thanh Vân đột nhiên hơi khó xử : “ ra, ta có chuyện muốn với nương. nữ tử như ta ra ngoài, người cũng mang chút ngân lượng nào, có thể xin nương về nhà ta lấy .”

      Lúc đó Mai Vũ liền thấy vui! Mẹ nó! theo nàng ta về nhà lấy?

      đâu? Hoàng cung Đông Thần? Hay là An vương phủ?

      đâu cũng đều chẳng phải chuyện gì tốt với Mai Vũ nàng.

      , vậy mười vạn lượng hoàng kim phải đổ sông đổ biển; , vậy lại gặp xui xẻo, làm sao Mai Vũ hài lòng cho được.

      Quận chúa Thanh Vân ung dung uống ngụm trà, lộ ra nụ cười của tiểu thư khuê các, với Mai Vũ: “ nương, đương nhiên ta nuốt lời. Nhưng thấy nương và hai vị công tử đây có tài nghệ như vậy, ta chỉ muốn mọi người cùng ta về nhà thôi. nữ tử yếu đuối như ta, đường khó tránh gặp nguy hiểm. Mấy hộ vệ nhà ta lại trùng hợp ra ngoài làm việc, nên ta muốn xin nương và hai vị công tử đây tạm thời làm hộ vệ cho ta. Còn tiền bạc, đương nhiên thể nợ ba vị rồi.”

      Mai Vũ trợn mắt, trong lòng liên tục hừ hừ.

      Đầu năm nay, quả nhiên kẻ nợ tiền mới là đại gia.

      Hoa Tử Nguyệt đặt ly rượu trong tay xuống, nhìn thẳng Thanh Vân, : “Vị nương này, lần này chúng ta ra tay cứu người vì tiền tài. Nhưng cũng phải thẳng lời khó nghe rằng, chúng ta có thể cứu người, cũng có thể giết người.”

      Quận chúa Thanh Vân cẩn thận quan sát nam tử cười mê người trước mặt, bị khí thể kinh người kia ngăn chặn, nhất thời hơi dao động.

      Cũng đúng, người trong giang hồ, nhất định là những kẻ thể tin tưởng.

      Lau mồ hôi, Quận chúa Thanh Vân tạm thời biết nên làm tiếp ra sao.

      Mai Vũ kéo Hoa Tử Nguyệt, mở miệng : “Được, ta đưa ngươi đến nơi ngươi cần đến. Nhưng trước, nếu đén lúc đó ngươi lấy được ra tiền, đừng trách chúng ta xuống tay lưu tình.”

      Quận
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 29: Hoa Tử Nguyệt là kẻ ngu ngốc khi thề chết trước ta

      Edit: Ngân Lam


      “Này! Ngươi muốn nhìn tới lúc nào nữa!” Cuối cùng Hoa Tử Nguyệt cũng chịu nổi.

      Chết tiệt, rốt cuộc là nhìn cái gì chứ. Từ nãy giờ nhìn chằm chằm vào .

      Hai tay Mai Vũ chống nạnh, đúng lý hợp tình mà cứng cổ: “Nhìn thấy người mới cười thôi. Hoa Tử Nguyệt ngươi làm cái gì đó. Ta cũng nợ tiền ngươi, tại sao ngươi lại trưng ra khuôn mặt thúi như vậy với nương.”

      Từ lúc rời khỏi khách điếm mang dáng vẻ người chết, vất vả mới được hôm thời tiết tốt để chơi diều. Thanh Vân và Mục Vô Ca đều chơi rất vui. Chỉ còn sót lại mình bày ra cái khuôn mặt thúi, hại nàng cũng có tâm tình để mà chơi.

      Ngươi muốn bày ra, nương còn muốn nhìn.

      Hoa Tử Nguyệt tức giận chạy trốn, lại ỉu xìu.

      “Hôm nay tâm tình ta tốt.” câu cho có lệ, Hoa Tử Nguyệt liền xoay người nhổ cỏ.

      Nữ nhân đáng chết này, còn phải là vì nàng ư.

      Người này, mới sáng tinh mơ liền gọi chim ngũ sắc, đưa thư khẩn cấp qua tám trăm dặm, đưa huyết ngọc bảo mệnh mà mình cầm về cho nàng cho Bách Hiểu Đường. Muốn giao nó cho Tạ Vãn Phong.

      Có nhầm hay đó! Tuy rằng vật kia cũng qua tay khá nhiều người, nhưng lúc đó cũng có thể miễn cưỡng coi là đồ của , cũng là vật mà trăm cay nghìn đắng mới có thể cầm về, nàng cũng thể đưa là đưa chứ.

      Mai Vũ nhìn bóng lưng viết ràng “Tâm tình ta tốt là do ngươi” này, vô lực hạ bả vai xuống.

      Được rồi, được rồi, coi như nàng sợ .

      Vươn tay hái hai đóa hoa , bện con thỏ , Mai Vũ lập tức đưa đến trước mặt , : “Được rồi, đừng tức giận. Sau này ta cũng đưa cho ngươi khối ngọc. Bây giờ chưa có ngọc, chỉ có con thỏ này, ngươi lấy trước , đến lúc đó rồi đổi lại được .”

      Muốn hỏi tại sao Mai Vũ lại bện con thỏ .

      -- -- -|||

      Khóe miệng khẽ run rẩy, Mai Vũ xấu hổ.

      Này, việc này. ra là vì, nàng chỉ biết mỗi chiêu dỗ tiểu hài tử này.

      Hoa Tử Nguyệt nhăn mi.

      -- -- -||| Con thỏ quá xấu.

      Xấu như vậy, còn làm từ hoa cúc.

      Cứ gọi là thỏ hoa cúc vậy.

      Hừ tiếng, Hoa Tử Nguyệt nhận con thỏ , quay đầu lại oán giận nhìn nàng, : “Đừng tưởng rằng chỉ đưa có con thỏ hoa cúc xấu xí như vậy là ta có thể tha thứ cho ngươi. Ngươi biết mạng của ngươi là do huyết ngọc kia cứu về sao! Ngươi có biết vật đó quý giá cỡ nào , ta phải khó khăn cỡ nào mới có thể cầm về cho ngươi chứ.”

      Mai Vũ bĩu môi phản bác: “Thôi , ngọc này cũng thể ăn được, làm sao có thể cứu người!”

      Hơn nữa, làm sao con thỏ kia lại xấu được, còn nữa, ai cho ngươi đặt cái tên quái lạ như vậy!

      Hoa Tử Nguyệt co quắp.

      Là ai cho nàng… Vật có thể cứu mạng nhất định phải ăn được.

      “Ngươi là heo sao, chỉ cần cho người sắp chết uống máu được khối huyết ngọc kia ngâm vào ba mươi sáu lần, tự nhiên là có thể cứu người.” Hoa Tử Nguyệt liếc mắt xem thường, .

      Mai Vũ có lương tâm cười nhạo : “Hừ, ai giống như kẻ ngốc cho người khác uống nhiều máu như vậy chứ.”

      Ai ngốc như vậy……

      Hoa Tử Nguyệt bĩu môi: “Ngươi sống lại như vậy đó, phải……”

      “Đừng nữa!”
      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 30: Mang linh hồn của ta về cho ta được ?

      Edit: Ngân Lam


      Bên ngoài Bách Hiểu Đường, ve kêu ngừng.

      Sau buổi trưa yên tĩnh……

      tiếng kêu to đột nhiên vang lên, phá vỡ khí khiến người ta buồn ngủ này.

      “A ~~~~”

      Tiếng ve cây im lặng xuống, nâng mí mắt lên, tỏ vẻ hiểu quét qua Bách Hiểu Đường cái. Người ngủ mê man tiếp tục ngủ mê man, kẻ chuyện tào lao tiếp tục chuyện tào lao.

      Con người ấy à, chính là phiền toái.

      Suốt ngày chuyện lớn này, chuyện lớn nọ.

      ít mà.

      Còn nữa, Bách Hiểu Đường này thu công nhân gì vậy chứ.

      Suốt ngày hô to gọi , quấy rối rất nhiều đến dân chúng được ?

      Người quấy rối dân chúng này, đương nhiên là Vô Ngân rồi.

      Sáng sớm hôm nay vừa mới thức dậy, liền nhận được tin nữ sát thủ vốn chết rồi, bây giờ lại đột nhiên diễn màn xác chết vùng dậy.

      đó viết: “Chào, Tiểu Ngân, ta là tỷ tỷ sát thủ thân xinh đẹp của ngươi, ngươi biết ta là ai chứ, hẳn là biết rồi . Ha ha, đúng vậy, ta chính là Mai Vũ. Bởi vì vô cùng hài lòng đối với công tác mà người sắp xếp, cho nên tỷ tỷ từ tào địa phủ trở về đây. Bây giờ, đến lúc ngươi đền bù cho ta. Giúp tỷ tỷ mang món đồ đến cho Tạ Vãn Phong, rồi cho biết, tháng sáu sen nở rộ Giang Nam, cũng là lúc đến mùa thưởng sen.”

      Trái tim của Vô Ngân phải gọi là run rẩy.

      Giữa ban ngày, nữ nhân này quả là có thể hù dọa người.

      Kinh nghiệm cho biết, chọc cái loại người chết qua lần này là việc sáng suốt nhất. Cho nên Vô Ngân quyết định nhanh chóng vọt ra khỏi Bách Hiểu Đường.

      Tạ đại hiệp, tiểu nhân có già, dưới có trẻ, bây giờ mệnh nằm trong tay ngài rồi. Ngài cũng đừng nên khiến cho ta tìm được ngài đó.

      Vô Ngân đương nhiên tìm thấy Tạ Vãn Phong.

      Bởi vì ở ngay trong Thính Phong lâu.

      Mỗi ngày viết bố cáo tìm người trong giang hồ ở đó,

      Hoa rơi đêm tại Thính Phong lâu, nhưng cũng thấy đổi nơi khác.

      Xung quanh Thính Phong lâu là vòng lớn các nữ tử mộ danh (hâm mộ danh tiếng) mà tới.

      Tất cả đều chen chúc tại nơi để nhìn .

      Tóc phất phơ theo gió, cùng múa với màn sa trong sân viện. Áo quần bay bay, tựa như gió sắp sửa xa.

      Vẫn luôn nghe người trong giang hồ , Tạ Vãn Phong tự nhiên ra sao, phong lưu phóng khoáng thế nào.

      Lại ngờ rằng, dáng vẻ mang theo nỗi đau buồn thản nhiên kia của Tạ Vãn Phong, cũng khiến người ta say đắm như thế.

      Đóa hoa đào muộn kia, biết ưu sầu vì ai.

      Chỉ thấy khẽ ngẩng đầu, nhàng thở dài tiếng, làm tan nát cõi lòng bao nữ nhân.

      Làm sao có thể biết, thâm tình làm cho người ta ghen tỵ kia của , là dành cho ai.

      Cũng phải là có nữ tử nào đánh bạo lên bắt chuyện với
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 31: Cho nên mới , thể tùy tiện khuyên can mà!!

      Edit: Ngân Lam


      Nước mắt! Tất cả đều là nước mắt đó!

      Mai Vũ sống hơn nửa đời người, cộng tất cả nước mắt lại cũng bằng lần khóc của nữ nhân này.

      Tất cả nước mắt, đều chảy ở trong lòng.

      -- -- -||

      Là tên khốn kiếp nào từng , công chúa quận chúa trong thâm cung gì đó, ngây thơ như con ếch trong giếng cạn thấy nước, cho là đời này hoàn toàn có nước vậy.

      Mẹ nó! quá đúng.

      Coi như nàng biết nữ nhân sống ở trong thâm cung khủng bố như thế nào. tinh khiết, ngu xuẩn mà!

      Vốn là thấy nàng ta ứng đối với mã tặc cảm thấy nàng ta cũng biết chuyện nhân gian.

      Ai ngờ nữ nhân đó lại hoàn toàn thông minh như nàng ta biểu chứ.

      -- -- -

      Người ta đánh nhi tử, nàng ta trông nom; người ta bán nữ nhi, nàng ta cũng trông nom. Người lương thiện bị thanh lâu ép làm kỹ nữ, nàng ta trông nom; tên ăn xin bị quán rượu đuổi, nàng ta cũng trông nom; người giang hồ sống mái với nhau nàng ta cũng vẫn trông nom.

      Mai Vũ phải chảy nước mắt rồi.

      Đây đâu phải là Quận chúa nữa, quả thực là Bồ Tát sống trong thời loạn lạc này rồi.

      Trời xanh ơi, đất mẹ à. Giáng tia sét xuống đánh chết nàng .

      Làm sao mắt nàng lại bị mù mà muốn tiền của nàng ta chứ.

      Bây giờ ba người bọn họ nghiễm nhiên lại thành người hầu , chuyên môn xử lý chuyện cho chủ tử phiền toái của mình.

      Đây vẫn chưa là gì, thịt trong miệng Mai Vũ còn chưa nhai xong, nữ nhân này lại đứng lên.

      Hoa Tử Nguyệt vừa thấy, lập tức thả đôi đũa trong tay xuống, mặt lạnh giữ chặt Thanh Vân, khẩn trương : “Ngươi muốn làm gì?”

      Sắc mặt Thanh Vân khẽ đỏ, thẹn thùng rụt rụt tay, giọng : “Ta chút rồi trở về.”

      Hoa Tử Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng ta, Mai Vũ liếc mắt.

      Hoa Tử Nguyệt ơi Hoa Tử Nguyệt à, đầu ngươi đều là bông sao.

      Người ta muốn ngoài đó. là, xem ra bọn họ hơi bị trông gà hóa cuốc rồi.

      “Tử Nguyệt, để cho nàng .” Mai Vũ phất tay cái, Hoa Tử Nguyệt mới cam lòng buông nàng ta ra.

      Bóng dáng của Thanh Vân vừa biến mất, giọng của Hoa Tử Nguyệt liền lập tức cao lên: “Mai Vũ! Làm sao ngươi lại để cho nàng ta như vậy, ngộ nhỡ gặp chuyện may sao. Trời ạ, tha cho ta . Coi như ta sợ vị quận chúa này rồi. Nếu để ta theo , theo thôi mà.”

      chiếc đũa của Mai Vũ liền đập vào đầu , mắng: “Người ta ngoài ngươi liền theo, sợ người ta tát cho bạt tai à.”

      Hoa Tử Nguyệt lập tức nghẹn họng. Mặt biến thành màu đỏ.

      “Ta, ta cũng biết nàng ta chỗ đó mà.” Hoa Tử Nguyệt ho khan tiếng, nghiêng đầu sang bên.

      Mục Vô Ca đặt ly rượu xuống, chỉ vào đôi mắt thâm quầng của mình, cẩu khẩn nhìn Mai Vũ: “Ô, Mai Vũ, chúng ta thôi. Ta cho ngươi mười hai vạn lượng được . Chúng ta đừng tiếp nữa, ta chết đó.”

      Ô, sắp chết rồi.

      Mỗi ngày đều phải nhìn Thanh Vân phiền toái đó. Hơn nữa mỗi lần gác đêm đều phải dùng kéo búa bao để quyết định.

      Đáng thương cho chưa từng thắng nổi lần.

      Ô ~ là ai chứ? là Mục Vô Ca đó! Vậy mà chơi kéo búa bao lại thắng nổi lần.

      Mai Vũ lạnh nhạt nhìn Mục Vô Ca cái, bình tĩnh thâm trầm : “Vô Ca, tại sao ta lại có thể muốn tiền của ngươi chứ, ta quyết định tự nuôi sống chính mình rồi.”

      ……

      Khóe miệng Mục Vô Ca co rúm lại.

      A a a!!! Chết tiệt, ngươi đây sắp đặt cái gì vậy, nên tùy tiện những lời kỳ quái chứ, nữ nhân khốn kiếp!

      Hoa Tử Nguyệt ở bên cạnh cười ra tiếng, chảy giọt lệ đồng tình vì Mục Vô Ca.

      Cười mỉa : “Người thua kéo búa bao lợi hại. Lợi hại là người chơi kéo búa bao mấy lần rồi vẫn thua.”

      -- -- -|||

      ……

      Vừa rồi tên này bóc mẽ ư……

      Hoa XX, ta ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của nhà ngươi!

      Mai Vũ vừa muốn tiếp, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

      Những thanh đó ồn ào đến mức Mai Vũ run lên.

      Vừa rồi, dường như có vị Bồ Tát sống tên là Thanh Vân ra ngoài .

      Vẻ mặt Mai Vũ đưa đám nhìn về phía Mục Vô Ca sắp sửa phát hỏa, lại tắt lửa trong nháy mắt.

      thể nào, có lẽ lần này nàng ta cũng nên có kinh nghiệm rồi .” Thân thể Hoa Tử Nguyệt cứng ngắc .

      “Đúng vậy đó, có lẽ đột nhiên từ trời rớt xuống tảng đá, đập ngất nàng ta rồi chừng.” Mục Vô Ca .

      “Có lẽ, chúng ta nên chuẩn bị chơi kéo búa bao.” Mai Vũ .

      Tiếng giết chóc bên ngoài vang lên ngừng, đột nhiên, từ trong đó
      [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 31: Cho nên mới , thể tùy tiện khuyên can mà!!

      Edit: Ngân Lam


      Nước mắt! Tất cả đều là nước mắt đó!

      Mai Vũ sống hơn nửa đời người, cộng tất cả nước mắt lại cũng bằng lần khóc của nữ nhân này.

      Tất cả nước mắt, đều chảy ở trong lòng.

      -- -- -||

      Là tên khốn kiếp nào từng , công chúa quận chúa trong thâm cung gì đó, ngây thơ như con ếch trong giếng cạn thấy nước, cho là đời này hoàn toàn có nước vậy.

      Mẹ nó! quá đúng.

      Coi như nàng biết nữ nhân sống ở trong thâm cung khủng bố như thế nào. tinh khiết, ngu xuẩn mà!

      Vốn là thấy nàng ta ứng đối với mã tặc cảm thấy nàng ta cũng biết chuyện nhân gian.

      Ai ngờ nữ nhân đó lại hoàn toàn thông minh như nàng ta biểu chứ.

      -- -- -

      Người ta đánh nhi tử, nàng ta trông nom; người ta bán nữ nhi, nàng ta cũng trông nom. Người lương thiện bị thanh lâu ép làm kỹ nữ, nàng ta trông nom; tên ăn xin bị quán rượu đuổi, nàng ta cũng trông nom; người giang hồ sống mái với nhau nàng ta cũng vẫn trông nom.

      Mai Vũ phải chảy nước mắt rồi.

      Đây đâu phải là Quận chúa nữa, quả thực là Bồ Tát sống trong thời loạn lạc này rồi.

      Trời xanh ơi, đất mẹ à. Giáng tia sét xuống đánh chết nàng .

      Làm sao mắt nàng lại bị mù mà muốn tiền của nàng ta chứ.

      Bây giờ ba người bọn họ nghiễm nhiên lại thành người hầu , chuyên môn xử lý chuyện cho chủ tử phiền toái của mình.

      Đây vẫn chưa là gì, thịt trong miệng Mai Vũ còn chưa nhai xong, nữ nhân này lại đứng lên.

      Hoa Tử Nguyệt vừa thấy, lập tức thả đôi đũa trong tay xuống, mặt lạnh giữ chặt Thanh Vân, khẩn trương : “Ngươi muốn làm gì?”

      Sắc mặt Thanh Vân khẽ đỏ, thẹn thùng rụt rụt tay, giọng : “Ta chút rồi trở về.”

      Hoa Tử Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng ta, Mai Vũ liếc mắt.

      Hoa Tử Nguyệt ơi Hoa Tử Nguyệt à, đầu ngươi đều là bông sao.

      Người ta muốn ngoài đó. là, xem ra bọn họ hơi bị trông gà hóa cuốc rồi.

      “Tử Nguyệt, để cho nàng .” Mai Vũ phất tay cái, Hoa Tử Nguyệt mới cam lòng buông nàng ta ra.

      Bóng dáng của Thanh Vân vừa biến mất, giọng của Hoa Tử Nguyệt liền lập tức cao lên: “Mai Vũ! Làm sao ngươi lại để cho nàng ta như vậy, ngộ nhỡ gặp chuyện may sao. Trời ạ, tha cho ta . Coi như ta sợ vị quận chúa này rồi. Nếu để ta theo , theo thôi mà.”

      chiếc đũa của Mai Vũ liền đập vào đầu , mắng: “Người ta ngoài ngươi liền theo, sợ người ta tát cho bạt tai à.”

      Hoa Tử Nguyệt lập tức nghẹn họng. Mặt biến thành màu đỏ.

      “Ta, ta cũng biết nàng ta chỗ đó mà.” Hoa Tử Nguyệt ho khan tiếng, nghiêng đầu sang bên.

      Mục Vô Ca đặt ly rượu xuống, chỉ vào đôi mắt thâm quầng của mình, cẩu khẩn nhìn Mai Vũ: “Ô, Mai Vũ, chúng ta thôi. Ta cho ngươi mười hai vạn lượng được . Chúng ta đừng tiếp nữa, ta chết đó.”

      Ô, sắp chết rồi.

      Mỗi ngày đều phải nhìn Thanh Vân phiền toái đó. Hơn nữa mỗi lần gác đêm đều phải dùng kéo búa bao để quyết định.

      Đáng thương cho chưa từng thắng nổi lần.

      Ô ~ là ai chứ? là Mục Vô Ca đó! Vậy mà chơi kéo búa bao lại thắng nổi lần.

      Mai Vũ lạnh nhạt nhìn Mục Vô Ca cái, bình tĩnh thâm trầm : “Vô Ca, tại sao ta lại có thể muốn tiền của ngươi chứ, ta quyết định tự nuôi sống chính mình rồi.”

      ……

      Khóe miệng Mục Vô Ca co rúm lại.

      A a a!!! Chết tiệt, ngươi đây sắp đặt cái gì vậy, nên tùy tiện những lời kỳ quái chứ, nữ nhân khốn kiếp!

      Hoa Tử Nguyệt ở bên cạnh cười ra tiếng, chảy giọt lệ đồng tình vì Mục Vô Ca.

      Cười mỉa : “Người thua kéo búa bao lợi hại. Lợi hại là người chơi kéo búa bao mấy lần rồi vẫn thua.”

      -- -- -|||

      ……

      Vừa rồi tên này bóc mẽ ư……

      Hoa XX, ta ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của nhà ngươi!

      Mai Vũ vừa muốn tiếp, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

      Những thanh đó ồn ào đến mức Mai Vũ run lên.

      Vừa rồi, dường như có vị Bồ Tát sống tên là Thanh Vân ra ngoài .

      Vẻ mặt Mai Vũ đưa đám nhìn về phía Mục Vô Ca sắp sửa phát hỏa, lại tắt lửa trong nháy mắt.

      thể nào, có lẽ lần này nàng ta cũng nên có kinh nghiệm rồi .” Thân thể Hoa Tử Nguyệt cứng ngắc .

      “Đúng vậy đó, có lẽ đột nhiên từ trời rớt xuống tảng đá, đập ngất nàng ta rồi chừng.” Mục Vô Ca .

      “Có lẽ, chúng ta nên chuẩn bị chơi kéo búa bao.” Mai Vũ .

      Tiếng giết chóc bên ngoài vang lên ngừng, đột nhiên, từ trong đó
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :