1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi - Hạ Tiểu Mạt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 23: Mục Vô Ca, niệm câu thần chú thức tỉnh nàng

      Edit: Ngân Lam (Tiểu Lăng Tình)


      Mục Vô Ca muốn giết người!

      Chết tiệt! Rốt cuộc tên nam nhân này thối nát đến cỡ nào đây!

      Nguyên ngày, Mục Vô Ca mất nửa cái mạng!

      Chưa đến việc phải chạy đến nhà Kỳ vương đập vỡ vài quân cờ ngọc quý báu của người ta. Cũng chưa nhắc đến vụ (HTN) gọi (MVC) là Tiểu Ca gì đó, mẹ nó, còn nổi hết cả da gà đây! Thôi, coi như tránh voi chẳng xấu mặt nào, Mục Vô Ca co được dãn được, thích gọi gọi .

      đến chuyện (HTN) đến tửu lâu nhà người ta ăn cơm, ngứa mắt đầu bếp nhà người ta, còn bắt người ta dùng đậu đỏ làm mười loại bánh ngọt khác nhau.

      Rồi lại còn hỏi câu: “Tiểu Ca, ngươi xem, mấy cái bánh này là loại bánh gì?”

      Mục Vô Ca cũng biết lời đó có ý gì. Nên đáp lại theo bản năng: “Bánh đậu đỏ.”

      Mẹ nó! Tên nam nhân chết tiệt đó lại mỉm cười với người ta rằng: “Nghe thấy chưa? những cái bánh này là bánh đậu đỏ, cho nên tính là những loại bánh ngọt khác nhau. Giờ cho ông hai lựa chọn, , rời khỏi đây. Hai, gả nữ nhi của ông cho .”

      ” ấy, ý như chữ, chính là ---- Mục Vô Ca!

      Ông trời ơi! Dáng dấp nữ nhi của đầu bếp đó, nếu so với Hằng Nga tỷ tỷ đúng là như trời với vực vậy. Lại còn ra vẻ thẹn thùng : “Nếu phải như thế, vậy, vậy ta đành chịu uất ức vậy.”

      Lúc chịu uất ức, đôi mắt kia hận thể đè Mục Vô Ca xuống đất ngay tại chỗ.

      Miệng Mục Vô Ca giật giật, vặn vẹo.

      Bánh đậu đỏ gọi là bánh đậu đỏ, chẳng lẽ lại gọi là bánh đậu xanh sao, đồ Hoa XX chết tiệt nhà ngươi.

      Xin hãy tha thứ cho . cảm thấy tiếc hận đối với cái tên phong nhã như vậy của Hoa Tử Nguyệt. Cho nên Mục Vô Ca tự động đổi tên thành: Hoa XX.

      Hơn nữa, bà heo kia, gia van ngươi, dù ngươi có đưa trăm vạn lượng hoàng kim cho gia, gia cũng tự giày xéo mình như vậy đâu.

      vô cùng vất vả thoát khỏi bà heo đó, chân Hoa XX bước vào trong nhà quan viên, bay bướm với Tam di thái (dâu thứ ba) gì đó của nhà người ta, để canh bên ngoài.

      Được rồi, canh canh, cũng chết được.

      Mục Vô Ca ngờ, chưa đứng được bao lâu, nữ nhân lại nhảy ra, lôi kéo gọi Nguyệt lang gì đó.

      Còn là cuối cùng mình cũng chịu gặp nàng ta.

      Mục Vô Ca vội giải thích với nàng ta, còn chưa giải thích xong, lại có đám người nhảy ra, luôn mồm muốn bắt gian phu.

      Suýt nữa ngửa mặt lên trời rống giận: “Gian phu XX ở phòng Tam di thái.”

      Sau đó là tràng hỗn loạn.

      Đến khi Mục Vô Ca trốn ra được, Hoa XX lại mỉm cười với : “A, ta nhớ ta còn hẹn Thất di thái.”

      Lúc đó, nếu có chuyện của Mai Vũ ngăn cản, tên thần của Mục Vô Ca sớm bắn thành cái bia.

      Tóm lại, hôm nay là ngày nguy hiểm kích thích nhất đời của Mục Vô Ca.

      Hơn nữa, khiến Mục Vô Ca cảm khái cách vô cùng vui mừng là, Hoa XX thối nát hơn tất cả những người từng gặp! Tính khí cũng thối nát hơn Mục Vô Ca rất nhiều.

      Điều này làm cho tìm được chút cân bằng.

      Màn đêm phủ xuống, rốt cuộc Mục Vô Ca cũng thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, kích động hỏi Hoa XX: “Mau cho ta biết, Mai Vũ ở đâu? Nàng thế nào rồi?”

      Con ngươi Hoa Tử Nguyệt đảo vòng, lại muốn trêu , cho nên trả lời dứt khoát: “Chết rồi chứ sao.”

      Gió thổi qua người Mục Vô Ca, mặt biểu cảm nhìn Hoa Tử Nguyệt, : “Dối trá.”

      Hoa Tử Nguyệt đáp: “ dối chút nào.”

      “Con ngươi của ngươi vừa mới đảo, dối trá.”

      dối ngươi, nàng…”

      “Ngươi câm miệng cho ta! Nàng chết! Đồ dối trá, dối trá, dối trá!” Mục Vô Ca đột nhiên bùng nổ, tức giận gầm thét, làm Hoa Tử Nguyệt sợ hết hồn.

      Nhìn vành mắt đỏ rực của Mục Vô Ca, Hoa Tử Nguyệt bật cười lắc đầu.

      Nam nhân mà Mai Vũ quen, có lẽ đều quái dị, lại vô cùng thối nát. Nhưng mà đám người thối nát ấy, có lẽ đều lòng với nàng.

      Mục Vô Ca mím môi, cả giận: “Ngươi cười gì?”

      “Nàng chưa chết, được cứu sống lại. Nhưng nàng còn chưa tỉnh lại đâu, biết vì sao lại muốn tỉnh lại. Có lẽ nàng cần câu thần chú . Ngươi biết câu thần chú đó ?” Hoa Tử Nguyệt cầm ngọn đèn kia, khẽ mỉm cười dưới ánh trăng.

      hoa đăng, gốc mây vươn lên rực rỡ.

      Mũi Mục Vô Ca hơi chua, nhưng vẫn quật cường hếch lên, : “Đương nhiên rồi.”

      Thần chú, ta biết rất nhiều.

      “Bây giờ, ta hỏi lại ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Là gì của nàng ấy?” Mục Vô Ca hỏi.

      Tóc của Hoa Tử Nguyệt rơi xuống, che nửa gương mặt của . Ánh đèn màu đỏ ấm áp lấp lánh cả người .

      Là gì của nàng ư?

      cũng ?

      “Ta nghĩ, hẳn là người bảo vệ . Ta nhận bảo vệ an toàn của nha đầu này. Ta phải bảo vệ nàng. Ha ha, dù có lẽ nàng cần.” Hoa Tử Nguyệt lẩm bẩm.

      Đúng vậy, có lẽ nàng cần.

      Bởi vì người nàng cần, là Hoa Tử Tiêu, người trong trí nhớ, vẫn là Hoa Tử Tiêu.

      Hoa Tử Nguyệt , cũng chỉ là người qua đường mà thôi.

      Nhưng bi ai là, người qua đường này lại đủ vội vàng. Cho nên vừa dừng lại, gặp hậu quả của “vừa gặp ”.

      nữ tử gieo đậu đỏ ấy.

      nỗi tương tư im lặng như đậu đỏ ấy.

      Mà nữ tử ấy lại biết.

      thích cầm ngọn hoa đăng tràn đầy hình ảnh cây mây này. Bởi vì nó cất giấu bí mật.

      Ha ha, chờ đến lúc nữ tử ấy quan tâm Hoa Tử Nguyệt như Hoa Tử Tiêu, cho nàng biết.

      “Được rồi, nha đầu ấy quả là có bản lĩnh chuốc họa. Giờ chúng ta tìm nàng thôi.” Mục Vô Ca tiến lên, sóng vai đồng hành cùng .

      Hoa Tử Nguyệt hỏi : “Ngươi hỏi nàng ở đâu hay chúng ta có thể mang nàng hay ư?”

      Mục Vô Ca nhún vai: “Dù nàng ở Địa ngục, chỉ cần Địa ngục có cửa, ta cũng kéo nàng về.”

      Nha đầu chết tiệt đó, chính là cố chủ đứng đắn đầu tiên của nàng đó nha. Mục Vô Ca còn nợ tiền thù lao đó.

      Nàng nhận là được !

      +++

      Mai Vũ vẫn chưa tỉnh.

      Nhược Li , huyết ngọc cứu mạng nàng, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại.

      Vân Khinh hỏi Nhược Li. Nhược Li , là do nàng muốn tỉnh lại.

      Mỗi ngày Vân Khinh đều trông nàng, dù làm gì cũng gọi được nàng tỉnh lại.

      Cứ tiếp tục như thế, thân thể của Vân Khinh cũng suy sụp theo.

      Cuối cùng cũng phải nằm liệt giường.

      Mà lúc này, phòng của Mai Vũ là yên tĩnh lạ thường.

      Bởi vì cần an dưỡng, nên Vân Khinh mang Mai Vũ đến ở viện trong núi, có bất kỳ thủ vệ linh tinh gì.

      Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt dễ dàng xông vào trận địa.

      Nhìn dáng vẻ an tĩnh của Mai Vũ, Mục Vô Ca đau đớn trong lòng.

      Mai Vũ, cuối cùng, cuối cùng cũng thấy nàng.

      Nàng biết ta sợ bao nhiêu ? Ta luôn luôn nghĩ, nếu còn gặp được nàng nữa, ta nên làm gì. may là, nàng vẫn còn bình yên vô .

      Tới bên nàng, Mục Vô Ca xoa lên tóc nàng.

      giọng thầm bên tai nàng: Đình dài mười dặm giấu rượu ngon, gặp tri kỷ cạn chén. Mai Vũ, ta đợi nàng uống vò Thập Lý Đình kia cùng ta đây.

      Mai Vũ, nàng nghe được , nhất định là có chứ.



      Trong bóng tối, dường như có người chuyện.

      Mai Vũ nhìn , lại biết, nó giống với giọng mình muốn nghe lúc trước.

      Nàng trúng nguyền rủa.

      Chỉ có người đọc thần chú, nàng mới có thể tỉnh lại.

      Vậy, thần chú là gì đây? ra chính nàng cũng biết.

      Nhưng mà, dường như nàng nhìn thấy, ngày, trong gian phòng, mình nâng ly cạn chén với nam tử.

      Mình : Đình dài mười dặm giấu rượu ngon, gặp tri kỷ cạn chén.

      A, nàng nhớ, mùi rượu ấy rất thơm. Nàng nhớ, vị rượu ấy rất say lòng người.

      Nàng cũng nhớ…

      Nam tử uống rượu với nàng ấy ---- tên là Mục Vô Ca.

      Lông mày hơi run lên, Mai Vũ mở đôi mắt.

      Đập vào mắt, quả nhiên là gương mặt vui mừng của Mục Vô Ca.

      Mũi Mai Vũ hơi chua xót, khẽ cười.

      “Vô Ca, ta trở về.”

      Ta trở về, ta biết các ngươi đến đón ta, dù là ngươi, Vãn Phong, hay Hành Vân, ai cũng tốt.

      Chỉ cần đọc thần chú, ta trở về.

      Hốc mắt Mục Vô Ca đỏ lên, vươn tay ôm nàng vào lòng, run rẩy vuốt mái tóc của nàng, đến tận khi nàng ở trong lòng mình, Mục Vô Ca mới có cảm giác yên tâm.

      , phải ảo giác, là , nàng trở về.

      “Hoan nghênh trở về, Mai Vũ.”

      có lời gì thừa thãi, lúc này, có lẽ cần câu nào, cứ ôm như vậy, mới là lời bày tỏ tốt nhất.

      Bày tỏ nỗi tưởng niệm sâu nặng của ta.
      Last edited by a moderator: 6/12/16

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 24: Ta quyết định dùng thân phận mới tái xuất giang hồ!

      Edit: Ngân Lam (Tiểu Lăng Tình)


      Trong mê man, dường như Vân Khinh thấy nữ tử ấy. Vẫn bộ bạch y ấy, y phục, hoa nở thành từng đóa. Tươi đẹp làm sao.

      rất muốn biết, tên loài hoa đó là gì, sao lại hợp với nàng đến thế.

      Trong khí, có mùi hương thoang thoảng, ấm áp khiến người ta buồn ngủ.

      Trong mơ hồ, hình như vang lên tiếng thở dài.

      Là nữ tử ấy ư?

      Nàng tỉnh rồi sao?

      Tại sao nàng lại thở dài? Chẳng lẽ là vì ?

      ... rất muốn hỏi.

      Nhưng mà thân thể nặng quá, chìm chìm nổi nổi, chỉ có thể bị bóng tối nhấn chìm.

      Vuốt tóc Vân Khinh, Mai Vũ khẽ thở dài. Cất huân hương* , Mai Vũ ngồi cạnh , nắm lấy đôi bàn tay gầy gò trông thấy.

      (*) huân hương: hương xông để xua mùi lạ

      Ngắm khuôn mặt tiều tụy ấy, lòng Mai Vũ khỏi hơi đau đớn.

      Rốt cuộc là tại sao đây. Hai người, đều đau đớn như vậy.

      Vân Khinh biến thành thế này, là do nàng.

      Nhớ năm đó, lúc rời khỏi sơn trang, đứng núi cao, trông xuống thiên hạ, hiên ngang : "Ta là sát thủ lợi hại nhất đời này."

      Mây bay lượn lờ, non cao sông dài.

      Năm ấy, phong nhã hào hoa, ngạo khí phi phàm biết bao.

      Mai Vũ đứng nhìn từ xa, thầm nghĩ: Đây chính là Vân Khinh sư huynh. Ngoại trừ vị trí sát thủ đệ nhất thiên hạ, có bất kỳ thứ gì lọt nổi mắt xanh của .

      Mang theo sùng bái và tiếc nuỗi, nàng lặng lẽ buông tay mê luyến giấu trong lòng biết bao năm qua.

      Vẫn cho rằng, tất cả quá khứ với Vân Khinh chỉ là những suy nghĩ đường đột của thời ngây thơ. phát triển thêm nữa. Đâu ngờ, vận mệnh lại cố tình trêu ngươi, nó chẳng những phát triển, hơn nữa còn có ngày phát triển thành tình cảm thể thừa nhận như vậy.

      "Vân Khinh, đừng bao giờ gặp lại nữa, nhé? Chúng ta cần đau đớn như vậy nữa phải ?" Mai Vũ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Vân Khinh, điểm môi nụ hôn khẽ.

      muốn trở thành sát thủ đệ nhất thiên hạ, sát thủ vô tâm vô tình, nàng muốn trở thành chướng ngại vật của .

      Mà rốt cuộc nàng cũng biết, vì sao Vân Khinh luôn muốn giết nàng.

      Từng trải qua tháng năm dai dẳng, trúc mã thanh mai. Mai Vũ cũng từng tha thiết chờ đợi, cho rằng giấc mơ trở thành . Nhưng lúc nàng ở trong vũng máu mới ngộ ra: mơ mãi chỉ là mơ mà thôi.

      Cảm ơn huynh, Vân Khinh, cảm ơn huynh coi trọng ta, thích ta.

      Nhưng mà, Vân Khinh, huynh cho Mai Vũ quá nặng.

      Nặng đến mức Mai Vũ dám chạm vào, dám nghĩ tới.

      Nếu huynh chỉ có thể diễn tả tình cảm của mình bằng cách ấy, vậy Mai Vũ chịu được.

      Chúng ta buông ra , để cho nó qua . Ta là người nhu nhược, có dũng khí để ôm thứ tình cảm tàn nhẫn máu tanh như thế.

      Đứng dậy, Mai Vũ rời khỏi phòng.

      Trong khí, huân hương vẫn vậy, Mai Vũ lại thấy được, tay Vân Khinh cố gắng giơ lên muốn giữ nàng lại.

      Vầng thái dương vẫn rực rỡ như thế, lại chiếu sáng được tim .

      Đừng , được ?

      Đừng , ta vẫn còn rất nhiều lời muốn .

      Còn... rất nhiều lời muốn .

      Sau khi ra khỏi Trúc viện, chuyện Mai Vũ làm đầu tiên chính là chạy về phía Mục Vô Ca, đòi Tiểu Ngân.

      Vẻ mặt Mục Vô Ca cầu xin, cò kè mặc cả với nàng: "Ta khổ cực tới tìm ngươi như vậy, ngươi phải cảm ơn ta chứ?"

      Dù thế nào, gia cũng vì nàng mà làm người hầu của người ta ngày mà.

      "Cảm ơn, nhưng việc nào tính việc nấy, với tư cách là bằng hữu, ta rất cảm tạ ngươi. Nhưng việc buôn bán, phải đến chữ tín, Mục Vô Ca, ngươi chơi xấu chứ." Mai Vũ hất hàm, đầy ý khinh bỉ.

      Mục Vô Ca nhịn được, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi Tiểu Ngân ra, lưu luyến rời : "Tiểu Ngân, từ nay về sau, ta và ngươi cách xa hai phương trời, chủ nhân của ngươi còn là ta nữa. Tiểu Ngân, đừng quá nhớ ta đấy."

      Tiểu Ngân nhìn vài lần, nở nụ cười, dường như rất vui sướng, nhảy lên vai Mai Vũ, cọ cái.

      Mục Vô Ca suýt nhảy dựng lên giết người.

      Con hồ ly trời đánh này! Thấy giai nhân nhận chủ!

      Mai Vũ cười ha ha, quay đầu mặt cảm xúc nhìn Hoa Tử Nguyệt.

      Hoa Tử Nguyệt bị nàng nhìn sợ hãi, lúng túng : "Ta là Hoa Tử Nguyệt, đệ đệ của Hoa Tử Tiêu."

      Mai Vũ nhướng mày, : "Rồi sao? Ngươi muốn theo chúng ta tới khi nào."

      Ta quan tâm ngươi là ai làm gì! Ngươi là đệ đệ Tử Tiêu, chứ có phải Tử Tiêu đâu. Đừng tưởng rằng ngươi như vậy, ta có thể quên nhát dao ngươi đâm ta kia. Có bản lĩnh ngươi để tỷ đây đâm lại ha.

      Hoa Tử Nguyệt nhìn nét mặt của nàng, thoáng cái lòng nàng nghĩ gì. Rùng mình cái.

      Hoa Tử Nguyệt yên lặng thầm nhủ: gia là ngươi có nguyên tắc, tuyệt để nàng đâm là đâm.

      "Ừm, ta nghĩ, tuy thể để ngươi đâm lại 1 đao, nhưng ít nhất cũng có thể chăm sóc ngươi." Hoa Tử Nguyệt nở nụ cười mê người nhất. Quyết đoán thi triển mỹ nam kế.

      Mai Vũ bĩu môi, mặc dù cũng rất tuấn tú.

      Nhưng mà, từ Tạ Vãn Phong đến Vân Khinh, cũng phải nàng chưa từng gặp qua mỹ nam. Ở cùng họ, nàng đúc kết ra chân lý sâu sắc.

      Người gọi là mỹ nam, chỉ có vẻ ngoài hoàn mỹ, trong lòng đều là những quái vật hoàn hảo. Đương nhiên, ngoại trừ Tử Tiêu của nàng.

      Tử Tiêu bề ngoài hoàn mỹ, trong lòng càng hoàn mỹ hơn.

      “Ta cảm thấy ta có thể tự mình chăm sóc bản thân, hơn nữa, ngươi cũng phải người cha nương ta nhờ tới chăm sóc ta, ý thức đề phòng tối thiểu nhất ta vẫn phải có. Nếu ngươi muốn chăm sóc ta, ta đề nghị ngươi đến chỗ cha nương ta xin xỏ trước. À, ta cho ngươi biết, ta cũng biết giờ họ ở đâu.” Cánh tay Mai Vũ phất phất, tỏ vẻ “có bản lĩnh ngươi tìm cha nương ta .”

      Khóe miệng Hoa Tử Nguyệt giật giật, đỡ trán, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Tự hỏi phải làm sao mới đối phó được của nợ lớn này.

      Thảo nào mọi người đều nữ nhân chính là rắc rối. Quả sai chút nào.

      Mục Vô Ca nhìn mặt trời đầu, trợn trắng mắt. Hoa Tử Nguyệt này đúng là đần nha. nghĩ người này giống nữ nhân sao?

      Đương nhiên phải! Nàng là Mai Vũ đó.

      Nhưng, bất kỳ vấn đề khó gì trong mắt Mục Vô Ca , cũng đều khó.

      Xem Mục Vô Ca này ra chiêu đây.

      Chọc chọc lưng Mai Vũ, Mục Vô Ca vô tội : "Ta quên mang tiền ra cửa."

      Mục Vũ lặng người vài giây, nghiêm túc nhìn Hoa Tử Nguyệt : "Ngươi mang tiền ?"

      Hoa Tử Nguyệt gật đầu: “Có, mang rất nhiều."

      Mai Vũ nghe xong, ra vẻ miễn cưỡng chấp nhận , : "Được rồi, đột nhiên ta thấy có người chăm sóc cũng tệ, thấy ngươi có thành ý như vậy, đành miễn cưỡng để ngươi dến chăm sóc ."

      Hoa Tử Nguyệt rốt cục cũng hiểu .

      ra, đối với nữ nhân bình thường, phải dùng thủ đoạn bình thường mới có thể giải quyết.

      Mục Vô Ca đắc ý nhìn , Hoa Tử Nguyệt thầm giơ ngón cái.

      Cho nên người xưa , nam nhân thối nát muốn trở thành bằng hữu, tuyệt đối đơn giản hơn nam nhân tốt.

      Chỉ vì --- cùng thối như nhau thôi.

      Mai Vũ cùng Hoa Tử Nguyệt, Mục Vô Ca , ba người đồng hành với mục đích duy nhất : "Tửu lâu."

      Mục Vũ kêu cả bàn thức ăn ngon

      Quyết định ăn uống thỏa thích.

      Mục Vô Ca nhìn thức ăn chật ních bàn, giật mình đến mức suýt chút phun ra.

      "Ngươi ăn được nhiều như thế à ?" Mục Vô Ca kinh ngạc hỏi.

      Mai Vũ ném vài con cá cho Tiểu Ngân, liếc Hoa Tử Nguyệt : "Ta lớn thế này, chưa từng có người chăm sóc bao giờ. Đương nhiên thể lãng phí cơ hội tốt này được."

      Ta chỉ lãng phí ít tiền này của ngươi mà thôi.

      Mục Vô Ca đồng tình nhìn Hoa Tử Nguyệt

      Dùng ánh mắt tỏ vẻ : Huynh đệ tự cầu phúc .

      Hoa Tử Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ: ta cố gắng

      Bởi vì oán khí quá nặng, Hoa Tử Nguyệt quyết đoán tìm đầu bếp trong quán.

      cầu ông ta làm mười loại bánh đậu xanh.

      Trong lòng Mục Vô Ca bất đắc dĩ chảy mồ hôi.

      Trời ạ, sao ta lại gây khó dễ cho đầu bếp chứ.

      Hơn nữa, lần trước là đậu đỏ, lần này là đậu xanh, còn lần sau ? Đậu nành hay đậu nạp ?

      "Mai Vũ, sau này ngươi định làm gì ?" Mục Vô Ca hỏi.

      biết nàng muốn tái nhậm chức hay là rời khỏi giang hồ.

      Mai Vũ ăn thịt nghe xong câu hỏi của , vẫn giữ thịt trong tay : khí phách nâng chén lên, uống hớp rượu lớn.

      "Ta quyết định tái xuất giang hồ với thân phận mới."

      Nàng ăn no rửng mỡ là hù dọa đám người giang hồ kia, xác chết vùng dậy gì đó… cho xin. Cho nên nàng quyết định, dùng thân phận mới bước chân vào giang hồ.

      Liếc mắt, Mục Vô Ca cảm thán.

      Quả nhiên là tư tưởng Mai Vũ mà.

      "Vậy ngươi muốn dùng thân phận gì xuất đạo ?" Hoa Tử Nguyệt cảm thấy hứng thú ở chỗ này.

      Mai Vũ mỉm cười, mắt lóe lóe sáng.

      "Vân Chu(*)."

      (*)Vân chu : cây mây.

      Vân Chu, đúng vậy.

      Gọi là Vân Chu

      Gió lướt qua cửa sổ, nàng ngắm nhìn phương xa, như vậy.

      Nàng nghĩ, nguyên nhân mình nổi tiếng, chính là do tên mình quá tầm thường, quá kém.

      Lần này, nàng quyết định rửa sạch danh xấu trước kia. Bắt đầu lần nữa.

      Xí ! Để cho tên sát thủ biến thái chết , Kể từ hôm nay, Vân Chu đến, giang hồ lại sắp xuất thêm hồng nhan truyền kỳ !
      Last edited by a moderator: 6/12/16

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 25: Buông tay hay , đều là khúc mắc

      Edit: Ngân Lam (Tiểu Lăng Tình)


      Sau khi tỉnh lại, Vân Khinh liền biết là nàng rời rồi.

      Thậm chí có thể , cố ý để nàng rời .

      Nhắm mắt lại, môi Vân Khinh tái nhợt hỏi Nhược Li: “Lúc , thân thể nàng khỏe chưa?”

      Nhược Li cắn môi gật đầu: “Dạ, xin lâu chủ yên tâm, nàng rất khỏe mạnh. Hơn nữa, trước khi , nàng đến thăm ngài.”

      Vân Khinh khẽ mỉm cười, nắm bàn tay trống rỗng.

      biết, biết nàng tới.

      gì tốt hơn.

      Vậy mới đúng .

      Chỉ có để nàng , nàng mới có thể vui vẻ như ngày thường.

      Quá sâu nặng ư?

      Đúng vậy, nàng sâu nặng như vậy. Sâu nặng đến mức nàng hoàn toàn thể gánh nổi.

      Vân Khinh muốn Mai Vũ nguyên vẹn, Mai Vũ biết biết cười, mà phải là Mai Vũ nằm nhúc nhích ở đó.

      “Nhược Li, giờ ta lo được Vô Vân lâu. Ngươi tạm thời quản nó .” Vân Khinh khẽ mở miệng, .

      Nhược Li kinh ngạc há to miệng, lập tức quỳ xuống: “Lâu chủ, thể.”

      Vân Khinh nhìn thành giường, mất hồn lẩm bẩm: “Ngươi biết ? Ta vẫn luôn thích nàng, nhưng vẫn luôn phủ nhận nó. Luôn tổn thương nàng, cũng tổn thương mình. Ta chỉ cho là, chỉ cần giết nàng, Vân Khinh chính là sát thủ đệ nhất giang hồ. Nhưng mà, trong nháy mắt khi nàng ngã xuống trong lòng ta, cuối cùng ta cũng biết cái nào nặng cái nào . Ta thích cảm giác cao cao tại thượng* ấy, khi nha đầu đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta. Nhưng, ta lại muốn giết nàng. Vậy, dù ta có lấy được địa vị chí cao vô thượng**, cũng để cho ai nhìn đây? Ta quan tâm nàng hơn cả những địa vị giống như mây trôi kia. Rốt cuộc ta… dùng phương thức thể cứu vãn được, chứng minh thực này.”

      (*) cao cao tại thượng = chỉ tay năm ngón/ngồi tít cao: ý ở đây nhưng kiểu được tâng bốc ấy

      (**) chí cao vô thượng = tối cao

      Trong ký ức, năm ấy, lúc muốn rời khỏi sơn trang, nên dẫn nàng theo.

      muốn dẫn nàng ra giang hồ, để nàng nhìn phong quang vô hạn* của mình.

      (*) phong quang vô hạn: cảnh nở mày nở mặt

      Nếu lúc ấy, cố chấp muốn nàng nhìn phong quang của mình, sau đó tự tay giết nàng.

      cho nàng biết, nỡ xa nàng.

      Như vậy, có phải tất cả thay đổi hay .

      Nếu như, lời hứa cả đời cùng đến chân trời góc biển ấy của cũng là . Vậy, có phải kết cục thay đổi hay .

      Nhưng đời này có nếu như, cũng có có lẽ.

      Cho nên, Mai Vũ, ta mất nàng rồi, phải ?

      Nghe tiếng ve kêu trống rỗng, Vân Khinh biết, tìm được đáp án.

      Trả lời , chỉ có từng dấu vết ghê người đau như bị bỏng cánh tay. Nếu có thể, xin vết thương này đừng khép lại, cứ đau như vậy .

      Như vậy, giống như nàng vẫn còn ở bên…

      +++

      An vương lại nổi điên.

      Gã sai vặt trồng hoa sen trong viện lại đau khổ đào mương.

      là ---- trời xanh ơi, đất mẹ à, cứ phải giày qua xéo lại làm gì chứ!

      biết y phải đào bao lâu nữa mới được lại cái mương đây.

      Tâm tình Vương gia biến đổi khôn lường, y hiểu.

      Nhưng cũng chưa từng thay đổi như vậy.

      Vừa mới biến thái xong, lại biến thành mất hồn.

      cũng chẳng ngoa, sáng sớm nay biết làm sao tâm tình Vương gia lại tốt, lập tức phải trồng lại mương hoa sen biến thái kia.

      Nhưng mà, nghe y cũng phải kẻ xui xẻo nhất, xui nhất là có người bị phái đến thư phòng quấn tơ hồng kia.

      Aiz, dù sao ngươi cũng chớ nên đoán tâm tình của Vương gia nha.

      Tâm tình An Thiếu Hàn đương nhiên rất tốt.

      tìm được tung tích của Mai Vũ, nhưng cũng tra được, Mai Vũ còn sống.

      Đây cũng đồng nghĩa là nàng sắp tới.

      Tâm tình vừa tốt lên, liền hồi phục những gì mình phá hủy trong lúc buồn bực ấy lại như cũ.

      Hơn nữa, mấy ngày nay, luôn suy nghĩ, vẫn cảm thấy khó có thể buông tay.

      Nàng là người vừa ý.

      Nữ nhân đầu tiên hôn. ra cũng rất xấu hổ. Mặc dù luôn được nữ nhân vây quanh, lại muốn hôn người khác.

      Nó dường như có ý nghĩa gì đó, giống như tình phủ đầy bụi. thể đụng vào, nhưng lại phải cất kỹ.

      Cho nên, Mai Vũ rất đặc biệt.

      Đặc biết đến mức, An Thiếu Hàn phải đối xử đặc biệt với nàng.

      Vậy, tại sao lại phải buông tay?

      muốn nàng, rất muốn nàng.

      Vui vẻ hưởng thụ tâm tình tốt đẹp này, nhưng bất đắc dĩ là, lại có người cứ cố tình thức thời tới quấy rầy.

      “Vương gia, hôm nay trời đẹp như vậy, chúng ta chơi diều .” biết quận chúa Thanh Vân chui ra từ đâu, yếu ớt .

      An Thiếu Hàn mất hứng cau mày.

      tại, vô cùng vui khi có người quấy rầy tâm tình tốt đẹp của . Lần này tới, có vẻ quận chúa Thanh Vân thay đổi rất nhiều.

      Ngạo mạn hơn, cũng có thái độ phù hợp chuẩn mực trước kia nữa. Dường như cả đầu bây giờ
      [​IMG]

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 26: Mở to đôi mắt của ngươi mà nhìn cho kỹ, tỷ đây là loại người tốt đó sao?

      Edit: Ngân Lam (Tiểu Lăng Tình)


      Đất đá bụi mù, đao kiếm vung bậy.

      Mai Vũ đứng giữa đường lớn, ăn mứt quả bên cạnh chiếc xe ngựa hoa lệ vừa gặp phải bọn mã tặc* cạnh gốc đại thụ đó. Bị người đột nhiên lao ra hù sợ hết hồn.

      (*) mã tặc: bọn cướp cưỡi ngựa

      cẩn thận cái là viên mứt quả mắc ngay cổ họng.

      Trong lòng Mai Vũ kêu khổ thấu trời.

      Hai tên nam nhân chết tiệt kia còn dám đứng bên cạnh xem kịch vui, hoàn toàn phát nàng sợ đến nghẹn.

      Trời ạ, tại sao nàng phải nhịn nhục vậy chứ!

      Khiến nàng càng thêm buồn hơn là, gã mã tặc kia lại vung đao cản đường, đám mã tặc đằng sau gã cũng ai là người đường vô tội, ai là người có tiền để cướp. Cứ xông tới ầm ầm.

      ra cũng chỉ có thể là ba người Mai Vũ xui xẻo, bởi vì con đường này chỉ có đoàn xe kia và ba người họ.

      Trong cái rủi có cái may, họ ở chỗ khá khuất, cho nên đám mã tặc cũng quá chú ý tới ba người họ.

      Mai Vũ vất vả phun viên mứt quả kia ra, yếu ớt tựa vào bả vai Mục Vô Ca.

      Trợn trắng mắt hỏi: “Ngươi cho ta biết chuyện gì xảy ra .”

      Mục Vô Ca mỉm cười, hỏi nàng: “Ngươi muốn nghe cụ thể hay khái quát?”

      “Khái quát.” Mai Vũ cũng muốn nghe thao thao bất tuyệt, có lẽ đến lúc xong mình cũng chết dưới tay mã tặc rồi.

      “Chúng ta gặp phải mã tặc.” Mục Vô Ca bày ra vẻ mặt nghiêm túc .

      Mai Vũ suýt phun ngụm nước miếng dìm chết .

      Ta hừ! nương phải người mù, đương nhiên biết chúng ta gặp phải mã tặc. nương muốn hỏi ngươi ràng hơn cơ mà.

      Chẳng hạn như, nữ nhân ra từ trong xe kia là ai. Trong đám bóng người loạn xạ, Mai Vũ thấy bóng lưng nữ tử.

      Nàng biết bản lĩnh của Mục Vô Ca. Người khác chỉ biết tiêu dao tử*, ra còn là vạn thông*.

      (*) tiêu dao tử: kẻ tiêu dao bị ràng buộc

      (*) vạn thông: người biết đủ mọi việc

      Có chuyện gì mà Mục Vô Ca biết chứ.

      Ngay cả tin tức cơ mật như Tể tướng đương triều lui tới mật thiết với loại nhân sĩ giang hồ nào, Mục Vô Ca cũng như lòng bàn tay.

      Nữ nhân có thể bị nhiều mã tặc cản đường như vậy, hẳn phải rất giàu có. Cho nên Mai Vũ cảm thấy, Mục Vô Ca nhất định biết nàng ta là ai.

      Nên nhắc nhở chút là, tuyệt đối đừng hiểu lầm. Mai Vũ cũng phải là kẻ thích “bà tám”.

      Mai Vũ chỉ muốn kiếm ít tiền thôi.

      Người chết vì tiền, chim chết vì ăn!

      Tay Mục Vô Ca chống má, quan sát lúc, mở miệng : “ hay nha. Nữ nhân kia cũng phải là người Tây Thự quốc. Nàng ta là Quận chúa Thanh Vân của Đông Thần quốc.”

      Mai Vũ há to miệng.

      Má nó! phải chứ, trùng hợp như vậy sao, gặp phải Vương phi tương lai của An Thiếu Hàn?

      được, được, nàng nhất định phải nhìn cho cẩn thận. Nàng lớn như thế này vẫn mới nhìn thấy Quận chúa chân chính lần đầu nha.

      Có phải tao nhã hào phóng gia giáo tốt, xinh đẹp thông tuệ nhân phẩm tuyệt vời như trong truyền thuyết .

      Mai Vũ bá cổ Hoa Tử Nguyệt, thò đầu ra nhìn, vừa nhìn vừa hỏi Mục Vô Ca: “ ? ? Ngươi nhìn lầm đó chứ?”

      Kết quả, chỉ thấy mỗi chiếc khăn lụa trắng che mặt.

      Ai cho nàng biết , tên Mục Vô Ca này làm sao nhìn xuyên qua được khăn lụa để nhận ra nữ nhân đó vậy.

      Hoa Tử Nguyệt bĩu môi, phục : “Hừ, ta cũng biết nữ nhân đó.”

      phải chỉ biết ít việc thôi sao, giỏi lắm chắc.

      Mục Vô Ca ranh mãnh cười tiếng, quay đầu câu: “A? ra ngay cả Quận chúa mà Hoa XX cũng nhúng chàm rồi sao.”

      Mai Vũ vừa nghe, lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.

      Hoa Tử Nguyệt phang Mục Vô Ca bạt, giải thích: “ người nàng ta mang ngọc bội, là Phượng ngọc mà mẫu thân nàng ta – công chúa Lưu Hương truyền xuống. Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, khối ngọc đó rơi ra, ta thấy được, khối ngọc này là độc nhất vô nhị. Chỉ cần biết điểm này mọi người đều có thể nhận ra.”

      Hừ, ta cũng biết điều này, có gì đặc biệt hơn người chứ, sao nàng lại hỏi hỏi ta.

      Mục Vô Ca gật đầu, rồi lại cười thần bí, mở miệng : “Nhưng mà, đây phải là trọng điểm, trọng điểm là…”

      Ánh mắt Mai Vũ tỏa sáng, trọng điểm? Nàng thích nghe nhất là trọng điểm!

      “Trọng điểm là gì?”

      “Trọng điểm là, theo nguồn tin tức truyền tới, lúc này Quận chúa Thanh Vân ở trong phủ An vương ở Giang Nam. Cho nên là…” Mục Vô Ca kéo dài cuối.

      Mai Vũ cau mày, mím môi : “Cho nên là, người này là giả mạo?”

      Khóe miệng Hoa Tử Nguyệt giật giật, vô cùng muốn gõ đầu nàng.

      Đầu óc nữ tử này nhất định là làm từ
      [​IMG]

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 27: Xuất đạo lần nữa gì chứ, phải kết quả vẫn thay đổi sao!

      Edit: Ngân Lam


      Đúng như ba người họ suy đoán, mã tặc bắt đầu tấn công đám người Quận chúa Thanh Vân.

      Chỉ khác là, tên mã tặc dẫn đầu đó muốn bắt Quận chúa Thanh Vân làm áp trại phu nhân*.

      (*) áp trại phu nhân: vợ của chủ trại cướp

      Nhưng đây cũng khác bao nhiêu.

      Khác hơn là, phải ba người họ gọi mã tặc, mà là mã tặc chủ động tới gọi họ.

      Cũng đúng, dáng vẻ họ nổi bật như vậy, nếu phải ban đầu đám mã tặc tập trung vây quanh xe ngựa, ba người sớm bị phát .

      Thủ lĩnh mã tặc cũng có chút kiến thức.

      Thấy ba người hề hoảng loạn đến, cũng dám manh động.

      Chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng : “Thấy dáng vẻ bình thản ung dung của mấy vị, xem ra là bằng hữu giang hồ?”

      Hoa Tử Nguyệt phất phất tay áo, thèm liếc cái, đáp: “Bằng hữu phải, nhưng cũng là người trong giang hồ.”

      Mai Vũ bĩu môi, kéo tay áo giọng” : “Tử Nguyệt, sao ngươi lại chuyện như vậy? Lúc chuyện với người khác phải nhìn người ta mà chứ.”

      Cái dáng thuyết giáo kia, trông có vẻ là kẻ nghiêm chỉnh.

      Hoa Tử Nguyệt cố tình tỏ vẻ kinh ngạc trợn mắt, khoa trương : “Ta vừa chuyện với người khác sao?”

      Mục Vô Ca lập tức bật cười.

      Thủ lĩnh mã tặc dấy lên lửa giận, vươn tay túm lấy Quận chúa Thanh Vân, cười lạnh: “Xem ra ba vị tới gây chuyện rồi. Vừa khéo, ta còn thiếu hai phòng*, để cho vị nương này tới bù chỗ trống cũng được ha.”

      (*) phòng: ý chỉ thê thiếp

      Mai Vũ tức giận.

      Sắc mặt Hoa Tử Nguyệt thay đổi.

      Đáng chết!

      Đáng chết, mi là cái thá gì.

      Mai Vũ vừa định mở miệng mắng người, thấy trận gió thổi qua. Hoa Tử Nguyệt đột nhiên biến mất.

      Ánh sáng màu chanh (cam) chợt lóe lên, mặt thủ lĩnh mã tặc ăn hai cái tát nặng nề.

      Hai bạt tay năm ngón hai bên má, buồn cười thốt được nên lời. Mà Hoa Tử Nguyệt trở về vị trí cũ từ lúc nào.

      Hoa Tử Nguyệt vỗ vỗ tay, hất lọn tóc, lạnh nhạt : “Đây chỉ là cảnh cáo.”

      Mai Vũ nâng mắt lén liếc qua Hoa Tử Nguyệt, lại cúi đầu.

      Hơi đỏ mặt cười trộm.

      Vừa rồi, cảm thấy Tử Nguyệt soái.

      Được rồi, nàng thừa nhận, mình là hoa si* vô nguyên tắc.

      (*) hoa si: mê zai

      Nhưng rất tuấn tú.

      Cảm giác được người khác bảo vệ, ha ha, tuyệt.

      Mục Vô Ca nhìn dáng vẻ vui sướng của nàng, bất đắc dĩ xoa tóc nàng.

      nha đầu ngu ngốc.

      Thủ lĩnh mã tặc bẽ mặt, lần này vô cùng tức giận, hét lớn: “Giết hai người kia cho ta, bắt nữ nhân đó lại!”

      Mục Vô Ca vừa nghe, cùng Hoa Tử Nguyệt bảo vệ Mai Vũ ở giữa, hai người cùng nhau đối phó đám mã tặc kia.

      Mà Mai Vũ, lúc này --- bàn chuyện làm ăn.

      “Ta này mỹ nữ, chúng ta bàn bạc chút được ?” Trong chiến loạn và đám người chạy trốn khắp nơi, Mai Vũ gọi Quận chúa Thanh Vân.

      Quận chúa Thanh Vân rất thông minh.

      Nhìn biết ba người này rất lợi hại.

      Khi gặp xui xẻo mà cần bàn bạc, chắc chắn là cần trao đổi điều kiện.

      Quận chúa Thanh Vân mở miệng ra giá cao: “Mười vạn lượng hoàng kim.”

      Nàng rất sáng suốt, lúc nay nguy hiểm khắp chốn, mình lại gặp địch, nếu cò kè mặc cả, ngộ nhỡ chọc giận mã tặc, xui xẻo vẫn là nàng. Cho nên nàng lập tức ra cái giá cao.

      Mai Vũ vui vẻ.

      Ha, cái giá này, dù là Vũ Thần cũng phải làm ít lâu mới có.

      cái bánh lớn rơi từ trời xuống*, đập vào đầu Mai Vũ.

      (*) bánh lớn: ý chỉ may mắn

      Mai Vũ bình tĩnh, lớn tiếng đáp lại: “Được.”

      Quay đầu lại, Mai Vũ với Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt: “Các huynh đệ, chúng ta có khách tới cửa. Làm sao cho xinh đẹp vào.”

      “Tuân lệnh, lão đại.” Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt cũng phối hợp hô theo.

      Nhưng… bọn họ thành huynh đệ từ lúc nào vậy… ==”

      Mai Vũ xoay tiêu, phóng khoáng hất tóc, mỉm cười với thủ lĩnh mã tặc, cất cao giọng: “Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra , Vân Chu xin chỉ giáo!”





      phải kết quả vẫn thay đổi sao!” Hai người chiến đấu bỗng cứng ngắc, rồi đồng loạt ói mửa.

      Mục Vô Ca phất tay giết chết mã tặc rồi kêu to: “Đùa gì đó! Đây làm sao gọi là xuất đạo lần nữa được. Trời ạ, phải giống như hài tử lúc chưa lớn gọi mẫu thân là nương thân, lớn rồi lại gọi là nương sao! phải cuối cùng đều gọi là nương à!”

      Hoa Tử Nguyệt đạp bay tên, điên cuồng gào thét với Mai Vũ: “Thế ngươi kêu làm gì? Cuối cùng ngươi vẫn là nữ nhân ai thèm lấy, dù có thêm tuổi, nhưng trước khi lên kiệu hoa* phải vẫn là chưa xuất giá* sao! Hơn nữa, chẳng lẽ cả năm ngươi vẫn thông minh lên tý nào ư.”

      (*) lên kiệu hoa = xuất giá = gả

      Ngoáy ngoáy tai, Mai Vũ quả quyết trừng lại, lớn tiếng tuyên bố: “ nương
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :