1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi - Hạ Tiểu Mạt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 19: Nàng trở về nghe câu xin lỗi

      Edit: Ngân Lam (Tiểu Lăng Tình)


      Nam nhân kia, mang nữ tử đó rồi.

      Vân Nhai lĩnh, chỉ còn lại Hoa Tử Nguyệt.

      đến nơi nữ tử đó chảy máu, ngồm xổm xuống. Nơi đó, có thứ gì đó tan ra.

      Khi người nam nhân kia ôm nàng , thấy được túi gấm rớt xuống từ người nàng, thứ bên trong văng ra, rơi xuống.

      Run run vươn tay ra, ngón tay thon dài xẹt qua mặt đất, Hoa Tử Nguyệt chạm vào hạt đậu đỏ mượt mà.

      Nàng sớm biết, phải Hoa Tử Tiêu.

      Nàng nàng sớm biết.

      Vậy, nàng cũng phải biết, người như thực như ảo mà nàng nhìn thấy trong giấc mơ đêm khuya đó là mình.

      Vậy, vì sao nàng còn muốn giữ hạt đậu đỏ đó.

      Hoa Tử Nguyệt tinh tế đổ đậu đỏ ra đếm.

      Lúc bày ra cái màn trước cửa sổ kia, cố ý đếm số ngày Hoa Tử Tiêu chết để chọn số đậu đỏ.

      Giờ lại phát , chỗ đậu đỏ này cũng phải số thả hôm đó.

      ngẩn ngơ, trong mưa, lờ mờ hiểu ý nghĩa của những hạt đậu đỏ này.

      Chờ ba năm cầu Nại Hà, đây là lời hứa mà Hoa Tử Tiêu dành cho nàng. Cho nên, nàng nên vì Hoa Tử Tiêu gieo đậu đỏ ba năm.

      Mỗi hạt đậu đỏ, đều là kỷ niệm, vì mà ba năm mài đậu đỏ thành bột, ủ thành rượu tương tư. Đây ---- chính là suy nghĩ của nàng ư.

      Từ đến lớn, luôn thích đoạt mọi thứ của Hoa Tử Tiêu.

      Chỉ cần muốn, có gì là Hoa Tử Nguyệt làm được. Bởi cho dù Hoa Tử Tiêu vĩ đại như thế nào. Chỉ cần ung dung bắt chước chút, những gì vốn thuộc về Hoa Tử Tiêu cũng biến thành của Hoa Tử Nguyệt .

      Nhưng mà, Hoa Tử Tiêu lại từng rất tự tin với : Trân bảo của ta, là thứ mà đời này, Hoa Tử Nguyệt đệ tranh được.

      Hoa Tử Nguyệt cười nhạt, nữ nhân của , bảo vật của , công lao của , địa vị của . Chỉ cần Hoa Tử Nguyệt muốn, có gì chiếm được?

      Cho đến khi ngón tay chạm vào hạt đậu đỏ tươi đẹp kia Hoa Tử Nguyệt mới cảm nhận được ràng, sức nặng của câu đả thương người kia.

      Hoa Tử Nguyệt có thể đoạt được mọi thứ của Hoa Tử Tiêu, đó bởi vì Hoa Tử Tiêu cần.

      Nhưng mà, đoạt được nữ nhân này.

      Bởi vì, nàng là trân bảo quý giá mà Hoa Tử Tiêu quan tâm nhất.

      Quý giá đến mức, cho dù chết, cũng muốn chết bên người nàng; quý giá đến mức, dùng thanh danh của mình để bảo vệ nàng; quý giá đến mức, truyền thụ toàn bộ võ công tuyệt học của mình cho nàng.

      Trước khi gặp, luôn nghĩ, nữ nhân này có gì tốt? Chỉ là kẻ ngu ngốc mà thôi.

      Nhưng mà, ngay vừa rồi, khi mà ngón tay vừa chạm đến hạt đậu đỏ mượt mà kia, đột nhiên cảm nhận được tình cảm của nữ tử kia từ trong hạt đậu đỏ này.

      ra, người mà Hoa Tử Tiêu nguyện ý dùng sinh mệnh để nâng niu, vẫn luôn dùng phương thức thầm lặng như vậy, yên lặng nâng niu .

      Vân Nhai lĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi. Giờ phút này, Hoa Tử Nguyệt, rốt cục muốn sống là chính mình.

      phải vì đuổi kịp và vượt qua Hoa Tử Tiêu, phải vì muốn đoạt mọi thứ của .

      muốn làm chính mình lần, làm Hoa Tử Nguyệt lần.



      giang hồ, sau Hoa Tử Tiêu, lại nổi lên lớp sóng xô cuồn cuộn. Mạng Vũ Thần chôn Vân Nhai lĩnh, từ nay về sau chỉ uống rượu hoàng tuyền.

      Từ đó, đời sát thủ hồng nhan, hương tiêu ngọc vẫn*.

      (*) hương tiêu ngọc vẫn: ý chỉ những người đẹp mất

      Trong khách điếm cạnh ao sen tháng sáu, tin tức từ bên ngoài truyền vào, vang vọng toàn bộ khách điếm.

      Khách trong khách điếm đều nghị luận.

      “Vũ Thần chết rồi sao, nghe nữ tử rất đẹp mà, đáng tiếc quá.”

      “Ai da, ngươi biết ư? giang hồ truyền tin nàng ta giết rất nhiều người rồi, ngay cả bằng hữu ngày xưa cũng phản bội nàng ta. Nàng ta bị xử quyết bí mật Vân Nhai lĩnh đó.”

      “Choang” tiếng, ly rượu rơi xuống.

      Làm đống khách trong khách điếm hoảng sợ. Chỉ thấy nam nhân tuấn tú, sắc mặt trắng bệch, vội đứng lên chạy ra ngoài khách điếm.

      Thượng Quan Diêu nhìn bóng lưng của Tạ Vãn Phong, giọng với Liễu Hành Vân vẫn nhúc nhích: “Hành Vân, chàng sao?”

      Sắc mặt Liễu Hành Vân khó coi khác thường, khó khăn lắc đầu, rồi lại cúi đầu xuống.

      đâu đây?

      tìm thi thể của nàng, hay là mộ.

      Nàng… rồi, rốt cuộc tìm thấy được nữa…

      Ở nơi mà Thượng Quan Diêu nhìn thấy, tay của Liễu Hành Vân bị cây trâm màu tím đâm sâu đến chảy máu, nhưng Liễu Hành Vân vẫn cầm chặt cây trâm đó.

      Dường như vật đó quan trọng đến mức mà chết cũng muốn buông ra.



      Tạ Vãn Phong biết mình muốn chạy đâu, chỉ chạy khắp nơi có mục đích.

      muốn đến bên cạnh nàng, muốn gặp lại nàng.

      Nhưng biết nàng ở đâu!

      Vì sao nàng lại chết? Vì sao?

      phải sư huynh của nàng chờ nàng núi sao?

      Vậy nàng…

      Nghĩ đến đây, Tạ Vãn Phong đột nhiên yếu ớt quỳ xuống đất.

      Nàng luôn bất hòa với sư huynh của mình mà.

      Làm sao lại nghĩ tới, đó có thể là biểu giả dối đây.

      ra, chẳng có gì quan trọng nữa.

      Tạ Vãn Phong, bắt đầu căm hận yếu đuối của mình.

      Nếu lúc trước lựa chọn đứng bên cạnh nàng, nếu lúc trước lựa chọn phản bội Đào nguyên, thuận theo lòng mình.

      Vậy tất cả, có thể khác hay .

      Nhưng mà, thôn , ta thích nàng… lại còn cơ hội để đổi ý.

      Tối rồi, Tạ Vãn Phong đường lớn, người qua kẻ lại nhiều như thế, lại cảm thấy thế giới này chỉ còn mình .

      Dần dần, người xung quanh ít , có người mặc y sam màu cam, mang theo cái hoa đăng ra từ trong ngõ hẻm.

      Thoáng qua trong nháy mắt, nam tử gọi lại, : “Vị công tử này hẳn là Tạ Vãn Phong .”

      Tạ Vãn Phong quay đầu, nhớ mang máng nam tử trước mặt.

      Nghĩ chút, Tạ Vãn Phong nhớ ra, chính là nam tử mà Mai Vũ muốn đuổi theo hôm đó, nhưng trông lúc này lại giống khi đó.

      Nam tử này là Hoa Tử Nguyệt. Hoa Tử Nguyệt quyết tâm muốn sống là chính mình lần nữa, chuyện đầu tiên là thay y phục, sau đó đến tìm Tạ Vãn Phong.

      hết.

      Nhưng có vài chuyện, nhịn được phải kể ra.

      Hoa Tử Nguyệt lắc hoa đăng trong tay, : “ phải nghi ngờ, ta chính là người hôm đó. Nhưng mà, ngày đó ta sắm vai người khác.”

      “Ai?” Tạ Vãn Phong thuận miệng hỏi .

      “Hoa Tử Tiêu, ngươi có biết vì sao Mai Vũ muốn đuổi theo ta sao? Bởi vì muốn câu, ta phải là Hoa Tử Tiêu. Tạ Vãn Phong, cho ngươi biết . Mai Vũ hề liên quan gì đến Vô Vân lâu, lại càng phải là Vô Vân lâu chủ gì đó. Sở dĩ Mai Vũ tiếp nhận thù hận của Hoa Tử Tiêu, là vì Hoa Tử Tiêu và Mai Vũ có tình cảm đặc biệt với nhau. Tuy ta biết là thâm tình như thế nào, nhưng lại biết cảm tình này rất thuần túy. Còn nữa, tuy Mai Vũ bảo ta đưa di ngôn. Nhưng ta vẫn muốn cho ngươi, Mai Vũ : Nếu tuân lời thề này, nhảy xuống Vân Nhai. Hành Vân, Vãn Phong, các ngươi đều bị ta lừa rồi. Ta nghĩ Tạ đại hiệp thông minh như vậy, hẳn phải biết nó có ý gì .”

      nâng hoa đăng lên, hoa đăng là rặng cây mây, giống như những đóa hoa máu nở rộ đầy xinh đẹp người nàng ngày ấy.

      Sắc mặt Tạ Vãn Phong tái nhợt đến dọa người. Hoa Tử Nguyệt thấy mục đích của mình đạt được liền .

      được vài bước, sau lưng lại truyền đến tiếng của Tạ Vãn Phong: “Là ngươi… giết nàng sao?”

      Trong ngõ gió, chỉ có màu tối đen như mực, mà đóa hoa đăng kia lại lóe lên ánh sáng chói mắt.

      Trong lòng Hoa Tử Nguyệt thầm với Hoa Tử Tiêu: Đời này nợ huynh nhiều như vậy. Lần này để cho huynh đòi lại thôi. Trân bảo mà huynh nhất, ta coi chừng giùm cho huynh. Nhưng mà, lần này dùng thân phận của Hoa Tử Nguyệt.

      Hoa Tử Nguyệt cười khẽ tiếng, lời cuối cùng của phá vỡ trời đêm yên tĩnh.

      “Tạ Vãn Phong, kẻ tự tay giết nàng phải ngươi sao?”

      Tạ Vãn Phong ngã xuống đất, chìm vào bóng tối.

      Kẻ tự tay giết nàng, phải ngươi sao.

      Đúng vậy! Đúng vậy! Là tự tay giết nàng.

      Tại sao mình lại chịu tin tưởng nàng.

      Tại sao mắt lại thấy máu của nàng nhuộm hết con đường lên Vân Nhai lĩnh.

      Tạ Vãn Phong, nữ tử kia nàng lừa ngươi!

      Nàng lừa ngươi nhiều lần như vậy, tại sao ngươi vẫn chịu nhỡ kỹ.

      Vươn tay, Tạ Vãn Phong muốn sờ dấu vết nàng từng để lại bên hông kia.

      Bên hông trống rỗng, hề có khối huyết nguyệt kia.

      Trong bóng tối, Tạ Vãn Phong chảy lệ.

      Dần dần cuộn mình lại, ôm đầu gối suy sụp khóc.

      Thôn , có phải vì ngay từ đầu quá tin tưởng hay , cho nên ta mới có thể sợ hãi như vậy lúc biết chuyện này.

      Sợ hãi đến mức coi hết thảy.

      Coi , nàng chưa từng mình chính là hung thủ.

      Coi , nàng chưa từng mình là Vô Vân lâu chủ.

      Ta kẻ kém cỏi, vậy mà phải nhờ miệng người khác mới tin được nàng.

      Nhưng mà, cho dù ta kém cỏi như vậy, nàng cũng… nên bỏ lại ta.

      Chân trời góc biển, vẫn cùng nhau. Làm sao nàng lại bỏ ta lại…

      Lòng Tạ Vãn Phong đau như đao cắt. Nhưng, vẫn vô dụng.

      Nữ tử kia, rốt cuộc trở về nữa.

      trở về nghe câu: xin lỗi…

      Có lẽ, nàng cũng chẳng cần câu ---- xin lỗi đó…
      Last edited by a moderator: 6/12/16

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 20: Chân tướng phản bội của Liễu Hành Vân

      Edit: Ngân Lam (Tiểu Lăng Tình)


      “Ngươi nàng chết?”

      Giữa trưa tại Vương phủ, tia sáng lạnh xẹt qua. Thanh kiếm dường như ra từ trong khí, đặt ngang cổ Ô Nha. Mồ hôi Ô Nha ướt đẫm trán.

      Tiếng của Vương gia bình tĩnh đến kỳ lạ, đây đúng là dấu hiệu trước mưa to gió lớn.

      Cắn răng, Ô Nha chịu đựng nỗi sợ hãi, vội vàng bổ sung: “ giang hồ đồn như vậy, nhưng xin Vương gia bớt giận, việc này còn được truy xét, theo thuộc hạ biết, Mai Vũ bị Vân Khinh mang . Lúc đó ngoại trừ Vân Khinh, ai có thể quyết định sống chết của nàng.”

      Kiếm cổ Ô Nha dịch ra chút, An Thiếu Hàn nhìn ta, lạnh lùng : “Ta cho ngươi thời gian ba ngày. tìm nàng, nếu nàng còn sống thôi. Nếu chết, mang thi thể về cho ta.”

      Ô Nha cả kinh, tự giác ngẩng đầu lên: “Vương gia… chẳng lẽ người muốn dùng hoàn hồn đan?”

      Lông mày nhướng lên, kiếm của An Thiếu Hàn xẹt qua gò má ta.

      “Ngươi còn vấn đề gì sao?” Con ngươi lạnh lùng đảo qua mắt ta, mang theo ý cảnh cáo.

      Cả người Ô Nha run lên, cúi đầu: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

      Trong viện đầy hoa đào, An Thiếu Hàn đến dưới tàng cây, ngồi xuống.

      Yên lặng nhắm hai mắt lại.

      Vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền tràn đầy dáng vẻ của nàng.

      Xoa ngực, nơi đó đặt chiếc lược gỗ đào.

      Tiểu Vũ, tại sao nàng lại nghe lời ta? Tại sao lại quật cường như vậy?

      Ta , chỉ cần tìm được nàng, để cho nàng . Nhưng bây giờ, nàng muốn ta buông tay thế nào đây?

      Nơi ngực trái lại truyền đến từng cơn đau.

      Ngoài viện, tiếng của nha hoàn cẩn thận truyền vào: “Vương gia, quận chúa Thanh Vân mời ngài cùng ngắm hoa.”

      An Thiếu Hàn hề nhúc nhích, chỉ thản nhiên : “ cho nàng, ta rảnh.”

      Hoa đào nở rộ, bay múa khắp nơi.

      Dưới tàng cây hoa đào, An Thiếu Hàn mơ về năm xưa.

      Trong mơ, tràn đầy bóng dáng của nữ tử ấy.

      Nàng cười, sóng nước chảy trong con ngươi, gọi : “Thiếu Hàn.”

      Tiểu Vũ, ta rất nhớ nàng. Nhất định nàng chưa chết đúng .

      Ta muốn giết những kẻ đó, giết những kẻ dám can đảm động vào nàng.

      An Thiếu Hàn biết, cho dù lúc này, vương phi chưa vào cửa của ở ngay bên cạnh, cũng thể bước vào trong lòng .

      Bởi vì, chỉ cần xuất tên của nữ tử kia, tất cả biểu giả dối đều bị phá tan.

      biết từ khi nào, quận chúa Thanh Vân thông minh đài các để lại chút màu sắc nào trong mắt .

      Mắt của , lòng của , đều tràn đầy bóng hồng tan biến được.

      Nhưng những gì An Thiếu Hàn có thể cho Mai Vũ, chỉ có đau khổ. cũng thể chấp nhận người khác thương tổn nàng chút nào.

      Tất cả những kẻ tổn thương nàng, đều phải chết.

      +++

      Trong khí, tản ra hương thơm mê người. Liễu Hành Vân mở mắt ngồi dậy, đẩy cửa ra. Ngoài cửa có bóng dáng lóe qua, trong nháy mắt, lầm tưởng là nữ tử ấy.

      “Hành Vân, chàng tỉnh rồi?” Tiếng của Thượng Quan Diêu vang lên, đánh tan ảo giác.

      Liễu Hành Vân lắc đầu, cảnh cáo mình, tỉnh táo lại.

      Nữ tử ấy chết.

      Ngày đó, chưa báo cho Tạ Vãn Phong cùng Thượng Quan Diêu đến viện trong núi này ở lại.

      Thượng Quan Diêu rất nhiệt tình. Nhiều lần còn cố ý quyến rũ .

      Nhưng Liễu Hành Vân lại hoàn toàn muốn chạm vào nàng.

      luôn nhớ tới, sớm hôm ấy, môi của chạm vào môi của nữ tử khác, trong lòng tràn đầy tình nồng nàn.

      Nụ hôn ấy, đủ triền mien, đủ sâu nặng. Có lẽ chỉ có thể là chuồn chuồn lướt nước thoảng qua. Nhưng lại khiến linh hồn của run rẩy.

      vốn tưởng rằng, dù nữ tử ấy ở bên, Liễu Hành Vân vẫn là Liễu Hành Vân. Cho đến khi biết nàng chết, Liễu Hành Vân mới phát , bao giờ có thể là chính nữa.

      thể làm gì cả, cũng thể tự hỏi bất kỳ điều gì. Mỗi ngày đều như cái xác hồn. Hơn nữa, dù Thượng Quan Diêu của mặc lụa mỏng như cánh ve lại trước mặt , cũng hoàn toàn có cảm giác. Trong đầu chỉ nghĩ đến nụ cười rực rỡ của nàng nơi thành Dương Châu đèn đuốc lóa mắt.

      “Hành Vân, hôm nay chúng ta chơi diều .” Thượng Quan Diêu ngồi xuống cạnh , lay cánh tay của .

      bị bệnh. Đại phu , gặp kích thích quá lớn, giãy dụa trong mâu thuẫn, tâm thần được tỉnh táo lắm.

      ra, Liễu Hành Vân gặp bệnh như thế nào, nàng ta ràng nhất.

      Nhưng nàng ta muốn tỉnh lại, bởi nếu tỉnh lại, thuộc về nàng ta nữa.

      Cho nên, nàng ta tình nguyện để Liễu Hành Vân dần dần lạc , quên kẻ tên là Mai Vũ kia.

      Mắt Liễu Hành Vân giật giật.

      Diều sao?

      Đúng rồi, Mai Vũ thích nhất là chơi diều.

      Còn nhớ bọn họ từng thả diều ở bờ sông. Ba người viết tên diều, so xem diều ai bay cao hơn.

      Liễu Hành Vân đột nhiên nở nụ cười sáng lạn.

      Thượng Quan Diêu vui vẻ, đây là biểu tình đầu tiên mà lộ ra suốt mấy ngày qua. Cứ tiếp tục như vậy, nhất định khá hơn.

      “Mai Vũ, lần này ngươi muốn viết gì diều?”

      cười sáng lạn, mang theo nụ cười mà Thượng Quan Diêu vốn quen trong quá khứ.

      với nàng như vậy.

      Thượng Quan Diêu sững sờ, cả người như rơi vào hầm băng.

      Yên lặng nhìn nụ cười vô ý thức của , Thượng Quan Diêu chôn mặt vào trong lòng bàn tay mà khóc.

      Nhiều năm như thế, nàng thích nhất nụ cười sáng lạn của Liễu Hành Vân.

      Nếu giờ phút này, gọi tên của nữ nhân khác, lộ ra nụ cười như thế. Nàng có thể chấp nhận, từ nay về sau mỉm cười như vậy nữa.

      Nhưng nở nụ cười, dù lúc tinh thần tỉnh táo, vẫn gọi tên nữ nhân đó và nở nụ cười.

      Cuối cùng, nàng vẫn thua cuộc chiến này.

      Thua bởi người chết.

      Dù hạ dược với , mê hoặc tâm trí của , muốn phản bội nữ tử kia. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn làm được gì cả.

      Mai Vũ : Xin hãy cho mặt trời của ta được hạnh phúc.

      Liễu Hành Vân : khác biệt lớn nhất của ngươi và nàng ấy là: bất cứ chuyện gì nàng ấy làm cho ta, đều cần ta hồi báo. Nhưng mỗi chuyện ngươi làm cho ta, đều muốn ta đáp lại.

      ra, tình thể cưỡng cầu. trả giá, nhất định thể được đáp lại.

      Dù buông tay rất đau khổ, nhưng Thượng Quan Diêu cũng hiểu .

      Yên người, là phải xuất bên cạnh khi cần, là lúc cần nữa rời khỏi .

      cũng tốt, hận cũng được. Người nam nhân này, là người nàng thể tổn thương nhất.

      Nàng thua Mai Vũ, lần này, tâm phục khẩu phục.

      Nàng cầm lấy tay của Liễu Hành Vân, buồn bã khóc: “Hành Vân, tất cả những gì có thể trao, ta đều trao cho chàng. Ta biết, những lời ta , chàng cũng nghe được. Nhưng ta vẫn muốn . Hành Vân, ta chàng, từ lúc chàng còn chưa biết, ta vẫn luôn rất chàng. Ta nghĩ, ngày, ta đợi được chàng quay lại nhìn ta. Cho nên ta từ thủ đoạn quyến rũ chàng. Nhưng đến giờ phút này, ta mới phát ta sai lầm rồi. Người Liễu thôn đều do ta giết. Mỗi đêm khuya ta đều tỉnh lại. Ta phải kẻ có tim. Hành Vân, ta cũng sợ hãi. Đến lúc chàng tỉnh lại, nhất định hận ta. Ta biết. Nhưng điều đó chẳng quan trọng nữa. Quan trọng là, Hành Vân, rốt cuộc ta biết làm sao để người. Giờ phút này, ta cũng mất tư cách người. Tạm biệt, Hành Vân của ta, giang hồ, còn Thượng Quan Diêu nữa. Nếu có thể, hãy quên ta …”

      Xin chàng đừng nhớ đến ta. Chỉ cần chàng thoải mái quên ta , như vậy, chàng có thể vui vẻ lên được

      Thượng Quan Diêu đứg dậy, dập hết lư hương đốt . Lúc lư hương cuối cùng được dập tắt, Liễu Hành Vân cũng hôn mê bất tỉnh.

      Thượng Quan Diêu nâng về giường, lại viết thư gửi cho Tạ Vãn Phong.

      Làm xong tất cả, nàng xoay người rời .

      Ngoài cửa, nam tử mặc bộ bạch y đứng đó, dường như đợi nàng.

      Thượng Quan Diêu nhìn qua, đó là Vân Khinh. Kẻ hợp tác cùng nàng để hãm hại Mai Vũ.

      về phía trước, Thượng Quan Diêu nhàng quỳ xuống : “Tham kiến lâu chủ.”

      Vân Khinh dường như rất mệt mỏi, lạnh nhạt nhìn nàng: “Làm sao ngươi biết?”

      Thượng Quan Diêu cười buồn thảm, : “Bởi vì Mai Vũ sớm biết ngài chính là lâu chủ, nên mới xin ngài giết ta.”

      Nữ nhân ấy, là kẻ ngốc, lại biết được tất cả.

      Môi Vân Khinh trắng bệch, : “Ngươi… biết nàng biết ta là lâu chủ lúc nào ?”

      “Mới đầu, ta cũng biết. Nhưng sau đó, ta lại nghĩ tới, ngày ấy, khi lâu chủ xuất bên cạnh ba người chúng ta. Lúc ngài chưa xuất , Mai Vũ chuyển hướng sang chỗ ngài. Ta nghĩ, hẳn là nàng biết từ trước đó.” Thượng Quan Diêu thản nhiên .

      Nghe câu này, môi Vân Khinh càng tái .

      “Sau này, ngươi cũng cần quay về Vô Vân lâu nữa.” Vân Khinh xong, xoay người rời .

      “Tạ lâu chủ.” Thượng Quan Diêu .

      Nghe xa xa, có tiếng ngựa hí, liếc mắt nhìn gian phòng này lần cuối, xoay người lên rừng.

      Cả đời này, nàng hối hận khi , nhưng lại hối hận tại sao mình lại sớm học được cách người.

      Cho nên…

      Hành Vân, tạm biêt.
      Last edited by a moderator: 6/12/16

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 21: Chúng ta làm lại từ đầu được ?

      Edit: Ngân Lam (Tiểu Lăng Tình)


      Trong mơ, dường như diễn ra màn kịch.

      có chút ấn tượng.

      Ở khách điếm, Thượng Quan Diêu đứng trước mặt , với : “Chàng phải nhớ kỹ, Mai Vũ có liên quan tới chuyện người Liễu thôn chết.”

      Lắc đầu, Liễu Hành Vân cười nhạt.

      Làm sao có thể, nha đầu ấy thiện lương đến mức vì tiểu quỷ thối mà vứt bỏ cả thanh danh của mình. Để nàng giết người vô tội, nàng tình nguyện chết còn hơn.

      Nhưng vì sao, người ngồi trước mặt Thượng Quan Diêu lại gật đầu, theo nàng: “Đúng vậy, nàng có liên quan tới chuyện người Liễu thôn chết.”

      Liễu Hành Vân tức giận kêu to.

      “Ngươi là heo sao! Nghĩ gì vậy chứ! Làm sao nàng có thể liên quan đến chuyện của Liễu thôn.”

      Nhưng, phát , cho dù bản thân có kêu thế nào, đều được “mình” trong đó đáp lại.

      Trong khí, dường như có mùi hương tỏa ra.

      Liễu Hành Vân có chút ấn tượng.

      Chết tiệt! Đây là mùi hương mê hoặc lòng người! Liễu Hành Vân, ngươi tỉnh lại !

      Hình ảnh chuyển động, ai đáp lại . nhìn thấy Liễu Hành Vân kia với Mai Vũ: “Nếu rời , ta giết ngươi.”

      , phải. Đây phải là , thích nàng nhất, làm sao có thể giết nàng.

      Nhưng nghe được giọng trong đầu của Liễu Hành Vân đó.

      Nàng là kẻ địch, nàng là kẻ địch.

      Liễu Hành Vân ngồi phịch xuống, run run ôm lấy đầu.

      bị khống chế.

      ! ! cần! Trả thân xác lại cho ta! Trả suy nghĩ của ta lại cho ta!

      Mai Vũ, nàng nên tin ta. Người đó phải ta, phải Liễu Hành Vân.

      “Mai Vũ ta thề ở đây, cắt tóc tuyệt giao với Liễu Hành Vân. Từ nay về sau, gạt hết chuyện cũ, chặt sạch ân thù. Nếu sau này gặp nhau giang hồ, chỉ là người qua đường. Nếu làm trái lời thề này, Mai Vũ chết Vân Nhai lĩnh!”

      Nàng kéo thân thể bị thương, với .

      nhớ , nhớ lúc ấy, mình giãy dụa, tự với bản thân, phải giữ chặt nàng, giữ chặt lấy nàng. Nhưng thể khống chế nổi thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng .

      Sau đó, sau đó.

      Vân Nhai lĩnh, đả thương nàng.

      Mà nàng, chết Vân Nhai lĩnh.

      suy sụp. Dường như chân chính bị nhốt trong cái lồng sắt. Thân thể và suy nghĩ đều bị xâm nhập.

      Xuyên vào ý thức của người khác.

      Nhưng muốn, muốn như vậy.

      Cho nên, chống cự. Che lại tất cả cảm quan* của mình.

      (*) cảm quan: giác quan

      biết, nếu bản thân cứ tiếp tục như vậy, có thể chết.

      Nhưng chịu nổi.

      tin tưởng Mai Vũ của . Tin tưởng cảm giác của . Lại ngược với lòng mình, giết nàng.

      Tất cả đều là lỗi của , vậy, chết cũng được.

      Mỗi lần đều nợ nàng. đường xuống hoàng tuyền, cũng có mặt mũi đuổi theo bóng dáng của nàng.

      Chỉ mong kiếp sau, người bị thương kia đổi thành .

      cần để cho Mai Vũ đau khổ thêm nữa. Để cho đau thay nàng .

      Lúc Liễu Hành Vân mở mắt ra, hơi mơ hồ chút, lại ngay lập tức hồi phục lại.

      Đầu óc tỉnh táo, thân thể hoạt động tự nhiên.

      như vậy… tự do rồi.

      Trở mình ngồi dậy, Liễu Hành Vân vội vàng xuống giường. Tạ Vãn Phong đẩy cửa vào, Liễu Hành Vân tái mặt túm lấy .

      Bối rối : “Vãn Phong, ta bị khống chế. Sau đó lừa ngươi, Mai Vũ phản bội. Mai Vũ…”

      Tạ Vãn Phong bắt lấy bàn tay hoảng loạn của , bi thương lắc đầu: “Đừng nữa, ta biết hết rồi.”

      Tay Liễu Hành Vân run lên, dần dần cúi xuống.

      Tạ Vãn Phong lướt qua , yên lặng đặt cơm ở bàn.

      cũng biết, Thượng Quan Diêu rất thông minh. Biết tin lời người khác.

      Nhưng nếu là lời của Liễu Hành Vân, nhất định tin.

      Che đôi mắt, có lẽ có thể dùng tim để nhìn thấu tất cả. Nhưng nếu che tim, thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì nữa.

      Tạ Vãn Phong sai rồi, khi dùng tim để nhìn nữ tử ấy.

      ràng đó là nữ tử mà bất kỳ ai đời này đều sánh được phần vạn của nàng ấy. Nhưng lại cố tình dùng ánh mắt của thế tục nhìn nàng.

      Nhưng, tin nàng chết.

      Tuyệt đối tin.

      Cho nên, rời khỏi Đào nguyên, nơi nương tựa.

      Bây giờ, chỉ muốn tìm nàng.

      “Hành Vân, ngươi muốn tìm Thượng Quan Diêu báo thù ?” Tạ Vãn Phong ngồi trước bàn, hỏi .

      Liễu Hành Vân đến bên cạnh (TVP) ngồi xuống, cúi đầu.

      , ta nghĩ Mai Vũ muốn ta làm như vậy.”

      Muốn ? .

      Bởi vì Mai Vũ của , ngay từ ban đầu muốn ra tay giết Thượng Quan Diêu.

      Nữ nhân ngu ngốc ấy, bảo vệ .

      biết, biết.

      Cho nên, giết Thượng Quan Diêu. Hơn nữa, nhớ mang máng, Thượng Quan Diêu khóc mong quên nàng ta.

      quên Thượng Quan Diêu lạnh băng tàn nhẫn kia, nhớ kỹ những gì tốt đẹp của nàng.

      Bởi vì, nữ tử đó dạy khoan dung và dịu dàng.

      Tạ Vãn Phong đặt bát cơm xuống trước mặt , giọng : “Ăn chút gì , rồi chúng ta tìm nàng.”

      Liễu Hành Vân kinh ngạc ngẩng đầu, lắp bắp hỏi: “Tìm, tìm nàng. Chưa, nàng chưa chết?”

      “Hành Vân, có người gửi lời cuối của nữ tử kia: Nếu trái lời thề này, nhảy xuống Vân Nhai lĩnh. Vãn Phong, Hành Vân, các ngươi đều bị ta lừa. cách khác, lời thề tuyệt giao này là gì hết. Nên lời thề cùng đến chân trời góc biển ấy đương nhiên vẫn có nghĩa. Hơn nữa, nam tử kia cầm huyết ngọc của ta , muốn cứu nàng. Vậy nên nàng nhất định xuất lần nữa. Ăn nhanh , chúng ta cần xuất phát.”

      Liễu Hành Vân cầm lấy đũa, yên lặng lùa cơm trắng.

      Tạ Vãn Phong nhìn dáng vé tự nhiên của kia, giận dữ : “Muốn xin lỗi chờ gặp nàng rồi hẵng .”

      Cuối cùng Liễu Hành Vân cũng khóc lên, dáng vẻ đầy lệ lùa cơm, xấu muốn chết.

      Lại khiến cho Tạ Vãn Phong lo lắng.

      biết Liễu Hành Vân tin tưởng Mai Vũ bao nhiêu, ngay từ đầu, (LHV) tin tưởng nàng.

      Nhưng lần này, cũng là phản bội Mai Vũ. Trong lòng , nhất định cực kỳ khổ sở.

      Mai Vũ, nàng ở đâu ?

      Nếu bây giờ nàng biết như vậy, có đau lòng hay

      +++

      Máu tươi rơi khối ngọc màu máu, ngâm ngập khối huyết ngọc.

      Nhược Li nhìn vết cắt sâu cánh tay của Vân Khinh, nhịn được : “Lâu chủ, để ta làm .”

      Vân Khinh lắc đầu: “ cần, ta làm là được.”

      Huyết ngọc, có thể cứu người.

      Từng có lần, Trúc Thiên và thảo luận về công năng của huyết ngọc.

      Chỉ cần dùng máu ngâm huyết ngọc, cho người sắp chết uống ba mươi sáu lần có thể cứu sống người đó.

      Lúc ấy từng quả quyết với Trúc Thiên: “Kẻ làm vậy, tuyệt đối là kẻ ngu ngốc.”

      Vân Khinh lại chưa từng nghĩ tới, ngày mình làm chuyện ngu ngốc như vậy.

      Nhưng mà, cũng hối hận khi làm chuyện đó.

      muốn cứu nữ tử ấy.

      Khi máu chảy ra khỏi thân thể, Vân Khinh nghĩ tới.

      Hai vấn đề nàng hỏi ngày đó.

      Vân Khinh, tại sao ngươi lại muốn giết ta?

      Vân Khinh, ngươi cố tình sao?

      Tại sao muốn giết nàng? Trước kia, bản thân cũng thường tự hỏi, nhưng lại dám ra đáp án.

      ra đáp án đơn giản xiết bao, bởi vì Vân Khinh muốn làm sát thủ đệ nhất thiên hạ, mà sát thủ, thể có cảm tình. Cho nên muốn giết nàng, bởi vì thích nàng.

      Vậy, cố tình sao?

      Trước kia, cảm thấy có tim. Nhưng tại sao lúc nàng ngã xuống, phần nào đó ở ngực trái của lại đau như thế.

      Vân Khinh, trước khi nàng, có lẽ có tim. Nhưng mà, khi nàng, liền có tim.

      trái tim nhảy lên vì Mai Vũ.

      Trái tim đó cho rằng.

      nữ tử này.

      ra nàng sớm biết thân phận của . Bây giờ nhớ lại, trong từng hàng chữ đều cất giấu nỗi buồn nhàn nhạt của nàng.

      Hứa cho nàng cả đời, nàng biết là giả.

      muốn cùng nàng tới chân trời góc biển, cũng là giả.

      Tháng năm dai dẳng, trúc mã thanh mai.

      biết nàng dùng tâm tình như thế nào để hát câu ca này. Ngón tay còn lưu lại xúc cảm mượt mà của sợi tóc và nhiệt độ của nàng. thể thấy nụ cười dịu dàng của nàng nữa rồi.

      Sư muội, nàng mau tỉnh lại được ?

      Lại hát câu ca ấy cho ta.

      Mà ta, quấn lọn tóc đen của nàng thành vòng dịu dàng quanh ngón tay.

      Lúc này, ta đưa cho nàng là cảm tình chân thành. phải giả dối, ta có rất nhiều lời muốn , nàng mau tỉnh lại, được ?

      Đỡ lấy nàng, Vân Khinh ngậm máu, dùng lưỡi đẩy từng ngụm vào miệng nàng.

      Mai Vũ, ta khiến nàng chảy bao nhiêu máu, giờ trả lại cho nàng bấy nhiêu.

      Sau đó, chúng ta làm lại từ đầu được ?
      Last edited by a moderator: 6/12/16

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 22: Nha đầu, nếu muốn chết, vậy trở về

      Edit: Ngân Lam (Tiểu Lăng Tình)


      Mục Vô Ca lại trốn.

      Trong Ngân Nguyệt sơn trang là cảnh gà bay chó sủa, chỉ thiếu mỗi bước lật tung phòng ốc.

      Thương Lam lao ra từ trong đại đường, kêu to trước sơn trang: “Mục Vô Ca trời đánh! Ta nhất định phải túm ngươi về!”

      Mộc Phong lắc đầu, nâng trà lên uống ngụm.

      Mở ra trước mặt là thư Mục Vô Ca lưu lại.

      thư là mấy chữ viết ngoáy: “Mục Vô Ca vào giang hồ tìm hảo hữu trước đây, tất cả công trong sơn trang giao cho Thương Lam xử lý.”

      Bên trong, hương trà vẫn thoang thoảng. Khóe miệng Mộc Phong khẽ nhếch lên, cúi đầu viết xuống câu: “Hảo hữu trước đây? Hồng nhan trước đây cũng khác là bao.”

      +++

      Mục Vô Ca sắp điên rồi. sắp điên rồi!

      Chuyện sai lầm nhất mà Mục Vô Ca làm đời này là giết Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân từ trước.

      Hai tên nam nhân chết tiệt này, lại dám để cho Mai Vũ phải nhận cái tội chẳng biết do đâu như vậy.

      nhất định giết hai tên nam nhân đó. Nhưng mà, phải tìm nàng trước.

      chết?

      Cứ như vậy mà chết?

      Làm sao tin được.

      Vò Thập Lý Trường Đình kia mới uống hết nửa, làm sao nàng có thể chết.

      nhớ , nhớ nàng .

      Đình dài mười dặm* giấu rượu ngon, gặp tri kỷ cạn chén.

      (*) Thập Lý Trường Đình dịch ra là đình dài mười dặm

      Lần đầu tiên dụng tâm muốn làm bằng hữu với nữ tử như vậy. biết, có lẽ, động cơ của mình cũng đơn thuần như tưởng. Nhưng mà, chỉ muốn ở bên nàng mà thôi. Làm sao nàng có thể cho cơ hội.

      Mai Vũ, chúng ta còn phải nâng chén cụng ly với nhau. Chúng ta còn phải cùng trải qua rất nhiều chuyện, nàng còn thích nhất là chiếm tiện nghi của người ta kia mà. Thậm chí nàng còn chưa mang Tiểu Ngân , làm sao nàng lại có thể bỏ được?

      Nhưng, nếu nàng chết, vậy nàng ở đâu?

      Cho ta chút tin tức được ? Chỉ cần tin của Mai Vũ nàng thôi, dù là chân trời góc biển hay biển lửa núi đao, ta cũng nhất định tìm được nàng.

      Lúc phi thân đến dưới chân núi, Mục Vô Ca gặp nam tử mặc y sam màu cam. Ban ngày ban mặt, nam tử lại khêu chiếc đèn.

      Mục Vô Ca cảm thấy kỳ quái, lại lòng dạ nào nhìn kỹ, lắc mình bước nhanh muốn rời .

      Nam tử lại vượt qua trước mặt chặn đường .

      Môi Mục Vô Ca mím thành đường, cố gắng tự với mình, nam tử trước mặt này chính là người qua đường chết tiệt muốn bị đánh. Bỏ , bỏ .

      Nhưng mà, dù có là người qua đường vô tội muốn bị đánh, cũng nên tìm Mục Vô Ca lúc này.

      Bởi vì tâm tình bây giờ rất tốt. Khi chưa biết được nơi dừng chân ràng của Mai Vũ tâm tình của vẫn tiếp tục tốt như vậy.

      Cho nên, bây giờ! Lúc này! Ai chọc Mục Vô Ca, phải chết!

      “Lăn.” Mục Vô Ca ngẩng đầu lạnh lùng .

      Khóe môi Hoa Tử Nguyệt nhếch lên nụ cười, trong lòng hừ tiếng.

      đúng là, đám nam nhân mà nha đầu Mai Vũ kia quen biết, chỉ là đám khiếm khuyết tâm lý, còn là đám chết tiệt vừa tự cho là đúng lại vừa mang tính cách ác liệt, duy ngã độc tôn*, vô cùng đáng ghét và đáng ăn đòn! (vâng, tốt lắm ạ =.:)

      (*) duy ngã độc tôn: chỉ mình ta cao nhất => ý chỉ kiểu người coi ai ra gì

      Được rồi, hình tượng, hình tượng rất quan trọng.

      Mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, Hoa Tử Nguyệt lộ ra nụ cười hoàn mỹ nhất, giọng : “Tiểu tử thúi, thiếu gia tới cho ngươi biết tin của Mai Vũ. Nhưng xét thấy ngươi kiêu ngạo lại lễ phép làm ta chán ghét như vậy, ta quyết định cho ngươi.”

      Được rồi, cho cùng, cũng phải người có tính tình tốt gì.

      Trong biểu tình há to miệng vô cùng kinh ngạc của Mục Vô Ca, Hoa Tử Nguyệt xoay người cực kỳ tự nhiên, xuống chân núi.

      Mục Vô Ca đơ vài giây.

      Người qua đường đột nhiên xuất này là ai vậy!

      Nhưng mà, vấn đề là ai cũng quan trọng, quan trọng là biết tin của Mai Vũ!

      “Này! Mai Vũ ở đâu vậy? Nàng sao rồi?” Mục Vô Ca phục hồi tinh thần lại, tiến lên giữ chặt lấy (HTN).

      Hoa Tử Nguyệt khéo léo hất ống tay áo ra, vẫn mỉm cười : “Ta muốn cho ngươi biết đấy?”

      Mục Vô Ca nóng nảy: “Ngươi muốn gì? Tiền?”

      Hoa Tử Nguyệt dứt khoát từ chối: “Ta cần gì cả.”

      Mục Vô Ca nổi giận. hận nhất kẻ mình cần gì cả. Đây ràng là muốn bị đánh!

      Nhưng nhìn gương mặt viết “nếu ngươi dám phát hỏa, ta gì cho ngươi biết hết”.

      Mục Vô Ca quyết định ---- nhịn.

      Ô ~~ các ngươi, chờ gia xoay người .

      “Phải thế nào ngươi mới cho ta biết?” Mục Vô Ca gần như nghiến răng nghiến lợi ra những lời này.

      Hoa Tử Nguyệt vui vẻ.

      Chờ ngươi những lời này nha.

      Tiểu tử thúi, rơi vào trong tay ta, coi như ngươi may.

      “Ta muốn ngươi làm thị đồng* của ta ngày.” Tay cầm hoa đăng, Hoa Tử Nguyệt cười cong mi mắt.

      (*) thị đồng: tương đương với thị nữ, nhưng là nam

      giỡn sao!

      Mục Vô Ca là ai? Ngân Hồ Mục Vô Ca ngạo thị quần hùng*, trông xuống thiên hạ, làm nam nhân ghen tỵ, làm nữ tử ái mộ, là tồn tại mê hoặc người đời độc nhất vô nhị đời này, lại phải làm người hầu cho cái tên qua đường tứ chi còn chưa phát triển, mặt mũi bình thường (đây chỉ là tư tưởng ta đẹp trai hơn ngươi khi soái ca gặp soái ca) biết xuất từ đâu này?

      (*) ngạo thị quần hùng: kiêu ngạo nhìn tất cả

      Cả người Mục Vô Ca rét run.

      ! ! Thanh danh của bị hủy diệt mất!

      Nhưng mà, tự hỏi thầm, vẫn phải vô cùng bi ai đáp ứng.

      So với thanh danh, vẫn càng để ý nữ nhân chết tiệt kia hơn.

      Mai Vũ, nếu nàng biết ta đối xử với nàng như vậy, chờ chúng ta gặp mặt, nàng nhất định phải chia nửa rượu ngon cho ta đó nha.

      Cứ như vậy, Mục Vô lọt vào miệng sói của Hoa Tử Nguyệt. Và được dẫn qua ngày kinh tâm động phách*.

      (*) kinh tâm động phách: rung động lòng người.

      Chỉ trách biết Hoa Tử Nguyệt.

      Hoa Tử Nguyệt là người như thế nào?

      Đáp: Hoa Tử Nguyệt là người mà khi người khác có ân với , tuyệt đối báo. Nhưng người khác có thù oán với , dù phải đuổi tới chân trời góc biển cũng trả thù; nếu ai nhìn vừa mắt, làm cho người ta nhìn càng vừa mắt hơn. Nhưng nếu nhìn ai vừa mắt, tuyệt đối làm cho đối phương có cơ hội nhìn mình vừa mắt.

      Đến đây tóm gọm lại, Hoa Tử Nguyệt là kẻ thối nát. Chấm hết ~

      +++

      Đứng ở bờ sông lâu, khắp nơi đều là màn sương mênh mông, Mai Vũ mờ mịt nhìn đám người phía trước lên thuyền rời .

      Bản thân lại biết tại sao mình đứng ở đây.

      Trợn trắng mắt, Mai Vũ gõ đầu mình cái. lúc lâu sau mới lờ mờ nhớ ra.

      ra mình đứng bên bờ sông.

      Nàng chết rồi sao. Chỉ cần qua sông này, sang bờ bên kia, nàng có thể nhìn thấy Tử Tiêu.

      “Vị tiểu thư này muốn thuyền sao?” Đột nhiên có người lái thuyền lại đây, áo tơi nón lá, Mai Vũ nhìn diện mạo của , nhìn xung quanh, dường như người kia hỏi mình.

      Mai Vũ giống như kẻ ngốc hỏi: “Ngươi gọi ta sao?”

      Người chèo thuyền đội nón lá kia gật đầu: “Đúng vậy.”

      Mai Vũ nhìn đội ngũ dài phía trước, vui vẻ.

      đúng là hằng năm đều có chuyện tốt, ngay cả chết cũng vẫn có.

      Lại có thể chen ngang, tốt quá!

      Người chèo thuyền rời bến, bắt đầu tiến sang bờ bên kia.

      Mai Vũ cúi đầu nhìn xuống sống, nơi đó hiển lại cả cuộc đời của nàng.

      Giống như những vở kịch mà trước đây mình lén xem, có rất nhiều người và chuyện.

      Cha mẹ vứt bỏ nàng.

      Sư phụ nghiêm khắc.

      Sư huynh sư đệ cười nhạo nàng.

      Tạ Vãn Phong mỉm cười vươn tay với nàng.

      Liễu Hành Vân cười sáng lạn với nàng.

      Mục Vô Ca vô lại.

      Và An Thiếu Hàn khó nắm bắt.

      Còn cả Vân Khinh…

      Mai Vũ nhịn được lấy tay nhàng đụng vào gương mặt ấy.

      Đây, đều là những người nàng nhất lúc còn sống. ngờ, chỉ trong giây lát quên.

      Cả đời, sao mà dài, rồi lại ngắn đến thế.

      Rồi dài hay ngắn, đều phải tan biến.

      Thở dài, Mai Vũ hơi buồn bã.

      “Sao vậy, còn lưu luyến ư?” Người chèo thuyền hỏi.

      Mai Vũ cười khổ: “Sao lại lưu luyến đây.”

      Nếu có thể, nàng cũng chưa muốn chết, nhưng sống chết do số, phải nàng muốn như thế nào như thế ấy được.

      Người chèo thuyền cười khẽ tiếng: “Nha đầu, nếu muốn chết, vậy trở về .”

      Mai Vũ ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu, run run nhìn người chèo thuyền kia.

      “Ngươi là? Ngươi là…”

      Thân thể đột nhiên ngả ra đằng sau, người chèo thuyền đẩy nàng xuống.

      Trong khí, là hương hoa quế nhàn nhạt tản ra.

      Trong chìm nổi, ý thức của Mai Vũ hơi mơ hồ, nhưng nàng vẫn cố gắng bỏ hạt đậu đỏ vào thuyền kia.

      Nam tử kia, có đôi mắt màu nâu dịu dàng như nước.

      Trong chuyện của mình, duy chỉ có người quan trọng ấy.

      Nàng biết, bởi vì người chèo thuyền kia là Tử Tiêu.

      Tử Tiêu, ngươi nhận được ? Nhận đậu đỏ ta gieo cho ngươi.

      Ba năm… có thể gieo được bao nhiêu đây?

      dòng sông vắng lặng, Hoa Tử Tiêu nắm chặt hạt đậu đỏ trong tay.

      Nha đầu của ta, ba năm, lâu đâu, đừng lo lắng cho ta được ?

      Ta cần nàng làm bạn, ta chỉ muốn nàng sống tốt.

      Ta chờ nàng ở kiếp sau, cho nên kiếp này, đừng cưỡng cầu nữa.

      Nha đầu của ta…
      Last edited by a moderator: 6/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :