1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi - Hạ Tiểu Mạt

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 32: Cạn chén vì từng cười vui, chật vật, sống chết có nhau

      Edit: Ngân Lam


      “Tử Nguyệt, chúng ta trốn , người thua là Vô Ca, cũng phải là chúng ta mà.” Mai Vũ làm vẻ mặt cầu xin, .

      Hoa Tử Nguyệt buông nàng ra, quay mặt của nàng lại, nghiêm túc : “Vô cùng xin lỗi, chúng ta có đường lui.”

      Mai Vũ nhìn bốn phía, rất tốt, vô cùng tốt, họ bị người ta dứt khoát vây vào giữa rồi.

      Cho nên, thể tùy tiện khuyên can mà! Đông Thần Thanh Vân, nữ nhân phiền toái chết tiệt nhà ngươi!

      “Nếu bây giờ chúng ta chúng ta chỉ là người ngang qua thôi, các ngươi có tin ?” Mai Vũ giơ hai tay lên, với đám người hung thần ác sát* xung quanh.
      *: hung dữ, dữ tợn

      Hiển nhiên đám người thu sổ nợ của nàng*, vũ khí trong tay vung lên phía trước, lớn tiếng : “Người tới là ai, hãy xưng tên ra!”
      * tin nàng

      Mai Vũ quả muốn khóc.

      Quả nhiên, đôi khi kẻ địch cũng phải là kẻ địch, khi hai kẻ địch gặp chung kẻ địch, bọn họ nhất định liên hợp lại giết kẻ địch chung này trước.

      Trừng mắt nhìn Thanh Vân núp sau lưng Hoa Tử Nguyệt cái.

      Xoay người với đám người kia: “Vãn bối Mai Vũ ra mắt các vị đại hiệp.”

      Mai Vũ vừa lời này, vẻ mặt mấy người kia cũng thay đổi.

      Vũ Thần Mai Vũ? phải là chưa từng nghe qua danh của người này, nhưng chẳng phải nàng chết sao?

      Nhíu mày, trong Tàn Tam Tướng – Tàn Thối quan sát nàng, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là Vũ Thần?”

      Mai Vũ mỉm cười, cố gắng giả bộ bình tĩnh chút, : “Đúng là vãn bối, hôm nay vãn bối cùng bằng hữu ngang qua đây, vị bằng hữu này của ta cũng phải người trong giang hồ, hiểu chuyện, quấy rầy hứng thú của mấy vị đại hiệp. Mai Vũ sợ hãi. biết mấy vị đại hiệp có thể xem xét dưới tình huống vị bằng hữu này của ta hiểu quy củ mà để cho nàng rời hay .”

      Lúc này Thanh Vân cũng biết mình chọc phải nhân vật lớn, vẫn nhúc nhích nắm lấy tay áo của Hoa Tử Nguyệt. Hoa Tử Nguyệt rất phiền, rất muốn dứt ra, nhưng bất đắc dĩ đây là tình huống đặc thù.

      Mai Vũ này, đầu óc quả thực có chỗ thiếu hụt, bây giờ còn nhân cơ hội bỏ nữ nhân này qua bên, lại ngăn chuyện cho nàng ta.

      Aiz, được rồi được rồi, vẫn nên để cho nàng duy trì cái nguyên tắc sát thủ này . Mục Vô Ca bước lên trước bước, tự giới thiệu: “Tại hạ Mục Vô Ca.”

      Mai Vũ nhìn dáng vẻ của , rất muốn đạp cước lên mặt .

      Mục Vô Ca quả là Mục Vô Ca mà, cho dù có gặp nhân vật lớn cỡ nào cũng vẫn cứ mang dáng vẻ duy ngã độc tôn (tự cho mình là nhất) chết tiệt như vậy.

      Hoa Tử Nguyệt liếc xéo Thanh Vân cái, : “Tại hạ Hoa Tử Nguyệt.”

      Ngốc Ưng quét mắt liếc nhìn ba người, thầm cảm thán.

      Giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi mà. Ba người này, túm lấy người nào cũng đều là người trẻ tuổi hết sức quan trọng trong giang hồ.

      Ba người đồng hành, ha ha, đây có tính là tổ hợp ba người đồng hành mới trong giang hồ hay đây.

      “Sao, các ngươi có ý định trốn ư?” trong Thú Tam Đa – Hắc Nha cảm thấy hứng thú nhìn chằm chằm ba người trẻ tuổi này.

      Cũng có chút can đảm đấy.

      Hai chân Mai Vũ hơi run run.

      Trốn ư, nàng muốn trốn đến điên rồi, nhưng mà giờ phút này, nàng vô cùng ràng, trốn sao, sợ rồi, lúc vừa rồi còn có thể có chút tác dụng, nhưng bây giờ hữu hiệu nữa rồi.

      Mẹ nó! Làm sao trốn được bọn họ đây!

      Chỉ ba người bọn họ chạy trốn thôi cũng rất mệt mỏi rồi, mang theo Thanh Vân nữa, hoàn toàn là thể.

      Đánh sao, chắc chắn là đánh lại được!

      Bọn họ đều là những nhân vật cấp truyền kỳ, phải là có thể tùy tiện gặp được, cũng càng phải là có thể tùy tiện đánh thắng được.

      Cho nên bây giờ, chỉ có đánh cuộc mà thôi.

      Mai Vũ bước lên trước, : “ giang hồ có lời đồn, rằng
      [​IMG]

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 33: An Thiếu Hàn, lại kề vai cùng chàng trong mưa bụi Giang Nam

      Edit: Ngân Lam


      Ọe, chỉ là nôn hết mấy thứ vào bụng ra thôi. có gì đáng sợ.

      Mai Vũ nằm thảm cỏ trong núi, tự an ủi mình như vậy.

      Gương mặt trắng bệch, Mai Vũ nghiêng đầu nhìn Mục Vô Ca.

      Suy yếu hỏi: “Vô Ca, ngươi có ổn .”

      Mục Vô Ca lắc đầu, tiếp tục trạng thái giả chết.

      Lại nghiêng đầu sang bên kia, Mai Vũ vừa định hỏi Hoa Tử Nguyệt sao rồi. Hoa Tử Nguyệt bò dậy vọt tới chỗ xa xa mà ói.

      Nhắm mắt lại, Mai Vũ cam chịu số phận.

      Rốt cuộc… Cũng thể uống được nhiều rượu như vậy.

      Say rượu, đáng sợ mà.

      Thanh Vân lo lắng nhìn Mai Vũ, cẩn thận mở miệng: “A… ừm, ngươi vẫn ổn chứ.”

      Mai Vũ liếc mắt, phơi nắng ngậm cỏ, hề khách khí : “Như ngươi thấy, ta rất ổn, cho nên làm phiền ngươi trả thêm thù lao cho ta.”

      Thanh Vân ngồi xuống bên cạnh nàng, tự trách vòng đầu gối, : “Tại sao phải giúp ta, là ta tự mình rước lấy họa. Các ngươi có thể mặc kệ ta kia mà.”

      Nàng rất ngốc, rất ngây thơ.

      Đến lúc vào nhân gian mới biết, tại sao dù mình đối xử với hạ nhân trong cung tốt đến thế nào, bọn họ cũng sợ hãi.

      Những nỗ lực này, dù mình có ý tốt đến đâu, bọn họ cũng đều khinh thường.

      đời này, có quá nhiều chuyện nàng biết.

      Ví như buôn người, lại tỷ như ép người lương thiện làm điều ác.

      biết tại sao đời này lại có kẻ trộm, có kẻ ăn mày.

      Từ , nàng chỉ học để làm thê tử tốt, chưa từng nghĩ tới cõi đời này vẫn tồn tại nhiều những bất công như vậy. Tại chốn thâm cung phồn hoa, nàng chỉ là quận chúa ngu ngốc biết đến khó khăn nhân gian.

      Chút ý tốt khờ dại này của nàng, biết mang đến phiền toái cho bao người.

      Nhưng mà, mình như vậy, tại sao vẫn có người liều mạng để bảo vệ mình đây.

      Nàng rất ràng, đối mặt với tiền và sinh mệnh, mọi người đều quả quyết bảo vệ sinh mệnh. Hơn nữa, ra ba người bọn họ cũng hề thiếu tiền.

      Mai Vũ quét mắt nhìn nàng, bất đắc dĩ ngồi dậy.

      “Người ấy à, có trái gì đó màu đo đỏ ở ngực trái, trong cái trái đó lại cất giấu thứ gì đó thể nhìn thấy. Vật đó, mặc dù trông coi tính mạng của ngươi, nhưng lại luôn luôn ảnh hưởng đến tất cả của ngươi. Nó vẫn lớn lên cùng tính mạng của ngươi, và có ngày trở thành thứ ảnh hưởng cả đời của ngươi. Ta ấy à, vẫn luôn sống để duy trì vật này. Nếu thân thể của ta tổn hại, vật kia chắc chắn vẫn còn ở đó. Nhưng nếu vật kia bị phá hủy, nhất định ta thành cái xác rỗng.” Gió thổi nâng tóc Mai Vũ tung bay, ánh mắt kiên định .

      Thanh Vân khó hiểu nhìn nàng.

      Trái tim ở trong ngực trái, vậy thứ nhìn thấy được ở trong tim, là gì đây?

      Con mắt Mai Vũ nghiêng nhìn nàng, bật cười vì nghiêm túc của nàng.

      quân chúa ngu ngốc mà.

      “Là linh hồn đó. Thanh Vân.” Tiếng của Mai Vũ rất , nhưng Thanh Vân vẫn nghe thấy ràng.

      Linh hồn ư…

      nhìn thấy, nhưng tồn tại.

      Mai Vũ ngửa đầu nhìn trung, khóe miệng cong lên.

      mây cuốn mây tan, xinh đẹp lạ thường.

      “Làm người ấy mà, luôn muốn như vậy. Vung đao vì bằng hữu, màng sống chết vì huynh đệ, xông pha khói lửa vì người nhà. Cho dù có chật vật ư, cũng sao hết, bởi vì bằng hữu có thể cười to với nhau, chật vật cùng nhau. Oanh oanh liệt liệt mới vui sướng mà.” Mai Vũ xong, nhắm hai mắt lại, cảm nhận cơn gió thoải mái thổi qua mặt cỏ.

      Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt nằm bên cạnh nàng, khóe miệng cũng cong lên.

      Xí, nữ nhân chết tiệt, ăn bậy bạ. Ai chật vật chứ.

      Thanh Vân nghiêm túc gật đầu, lại hỏi: “Nếu vậy, thích người sao. Nên làm cái gì bây giờ?”

      Mai Vũ ranh mãnh cười, : “Đương nhiên phải dùng mọi thủ đoạn nắm lấy lòng của rồi.”

      Haha, chính là như vậy.

      ra, ta hoàn toàn bậy đó. Ahahahaha.

      -- -- -

      Hôm nay, là ngày An Thiếu Hàn thường săn bắn, nhưng mà lần này, lại có vẻ hơi mất hứng.

      Đương nhiên thể hứng thú nổi là vì, lần này phải mang theo nữ nhân phiền toái cùng.
      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 34: Tiểu tử thúi gây trong thanh lâu

      Edit: Ngân Lam


      Kẻ điên, kẻ điên, nàng tuyệt đối là kẻ điên.

      “Mai Vũ, phải ngươi đùa đấy chứ.” Mục Vô Ca ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi lại lần nữa.

      Mai Vũ hất tóc, cây trâm ngọc bích gài vào mái tóc cột lên của nàng, xòe quạt cái, Mai Vũ lộ ra nụ cười tự nhận là tuấn, vẫn kiên định đáp lại: “ sai, bản thiếu gia muốn thanh lâu!”

      Mặc nam trang, là thoải mái mà.

      Thanh lâu ư, đây chính là nơi vô cùng quan trọng nhất định phải qua cửa khi hành tẩu giang hồ.

      Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca cùng lau mồ hôi.

      Thanh lâu là nơi như thế nào?

      Đối với Mục Vô Ca và Hoa Tử Nguyệt, đó là nơi quen thuộc đến thể quen thuộc hơn.

      Nam nhân tầm hoa vấn liễu* vào trong đó, là tượng hết sức bình thường.

      (*) tầm hoa vấn liễu: tìm ==”

      Nhưng mà… tại, giờ phút này, người đứng trước mặt họ muốn thanh lâu với họ, là nữ nhân.

      nữ nhân tuyệt đối điên.

      Mai Vũ khinh thường liếc hai người cái, khoanh tay : “Suy nghĩ đứng đắn cho ta. Thiếu gia muốn uống rượu, cũng phải là tìm nương.”

      Mục Vô Ca nhịn hồi lâu, muốn , ngươi tìm nương nhà người ta, nương nhà người ta còn bằng lòng với ngươi.

      Thanh Vân cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, cẩn thận hỏi Mai Vũ: “Có thể bị người ta nhận ra hay ?”

      Mai Vũ cười đàng hoàng, vươn tay vòng qua cổ của nàng, giọng với nàng: “ có việc gì, tồi chút nào.”

      xong, còn cố ý quét mắt qua bộ ngực của Thanh Vân cái.

      Thanh Vân hơi đỏ mặt, giậm chân.

      Mai Vũ liền cười khanh khách.

      “Uống rượu, cũng có thể quán rượu mà.” Hoa Tử Nguyệt vẫn muốn thử ngăn cản ý tưởng của nàng.

      Mai Vũ bĩu môi: “Hôm nay, trong thanh lâu lớn nhất của Giang Nam – Túy Yên Cư, ai uống được nhiều rượu nhất, người đó có thể nhận được vò Bách Niên Thiên Lý Hồng miễn phí. Bộ đây là loại rượu bán chợ à? Bỏ lỡ cơ hội này, bản thiếu gia phải mất bao lâu nữa mới có thể tìm được rượu ngon như vậy chứ.”

      Hoa Tử Nguyệt bất đắc dĩ tiếp tục lau mồ hôi.

      Ai là thiếu gia vậy?

      Ngươi là nữ nhân có được , mặc dù cũng có vài chỗ dáng dấp được đẹp lắm, nhưng cũng đừng nên coi thường giới tính của mình chứ.

      Đẩy Hoa Tử Nguyệt và Mục Vô Ca ra, Mai Vũ kéo Thanh Vân ra ngoài trước.

      “Các ngươi mau đuổi theo .”

      Hoàn toàn cho hai nam nhân này cơ hội phản bác, Mai Vũ lại lần nữa lộng quyền hạ quyết định.

      “Thanh Vân à, bắt chước ta ha. Rượu ngon giai nhân tối nay khiến cho chúng ta say nghỉ.”

      “Mỹ nhân, cười cái cho thiếu gia coi.”

      “……”

      “Rốt cuộc là nàng học được những thứ này ở đâu……” Khóe miệng Hoa Tử Nguyệt co giật .

      “Ta nghi ngờ từ nàng được giáo dục những gì -- -- -” Mục Vô Ca .

      Kết quả, trời đất bao
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :