1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quỷ Y Vương Phi: Độc sủng Chiến Vương gia - Đại Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 31
      Nhạc Thiên Tuyết nhìn xuống bàn cờ, nhịn được trợn trừng mắt cái.

      Nàng : "Chiến Vương gia, nếu ta giúp ngươi thắng, năm ngàn lạng bạc ngươi chia cho ta phân nửa?"

      Chiến Liên Thành dường như quan tâm gì lắm đến tiền bạc, chỉ lãnh đạm : "Được."

      Nhạc Thiên Tuyết lập tức phấn chấn khắp mình, nhìn lượt thế trận bàn cờ, quả đến tàn cục rồi, cờ trắng vây công cờ đen, còn đường để , hơn nữa hình như cũng còn cách nào để phản kích.

      Nàng cau mày, chăm chú nhìn bàn cờ.

      Phó Kiêu thấy nàng chú tâm như thế, liền bĩu môi : "Nhạc tiểu thư, hôm nay xem ra ngươi kiếm được đồng nào rồi, bản tướng dù sao cũng là đệ nhất cao thủ kỳ nghệ (người chơi cờ) trong Thiên Long quốc này. "

      Nhạc Thiên Tuyết thèm ngẩng đầu lên, nhưng miệng vẫn quên đả kích Phó Kiêu câu: "Làm người nên quá kiêu ngạo, (*)thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."

      (*): Ý người giỏi ắt có người giỏi hơn.

      Ánh mắt của nàng chăm chăm nhìn bàn cờ, bỗng nhiên từ đáy mắt lóe lên tia sáng khác thường.

      Nàng cầm quân đen, hỏi: "Tiền đánh cược của các ngươi như thế nào?"

      "Nếu như ngươi thắng, liền có năm ngàn lạng bạc, nếu thua, liền mất vạn lượng." Phó Kiêu thản nhiên : "Đương nhiên, tiền thua này, là do Chiến Vương gia trả."

      "Như vậy à..." Nhạc Thiên Tuyết lông mày nhíu lại, trực tiếp cầm quân đen tùy tiện hạ xuống bàn cờ.

      Phó Kiêu đầu óc nhất thời choáng váng, Nhạc Thiên Tuyết này rốt cuộc là có biết chơi cờ hay , lại còn tự ép mình vào đường cùng là sao?!

      Ván cờ vốn có thể vẫn vớt vát được phần nào, nhưng bây giờ đến tia hi vọng nhoi cũng có...

      Dạ Thành chủ cũng nhịn được : "Nhạc nương, bước này của ngươi thực tốt a."

      Mà Chiến Liên Thành sớm đen mặt, Nhạc Thiên Tuyết này có phải là cố ý hay ?

      Xe ngựa cất bước chầm chậm bình ổn, ngồi trong xe ngựa cũng cảm giác được chút lắc lư chòng chành.

      Nàng cười tươi rói : "Ta tận lực, Chiến Vương gia, là ngươi gọi ta chơi cờ, chứ phải là ta xin ngươi chơi."

      Nữ nhân này!

      Chiến Liên Thành ánh mắt như tóe ra lửa, nhìn chằm chằm nàng, suýt chút nữa đưa tay lên bóp chết nàng.

      Vừa nãy nhìn dáng dấp chú tâm kia của nàng, còn tưởng rằng nàng vì bạc mà giúp thắng, ai ngờ làm đến đây nàng tận lực.

      Tận lực sao?

      tin!

      Phó Kiêu nghe xong lời này, nhịn được liền bậc cười thành tiếng.

      Có mưu đồ, có thể nhìn ra được, Nhạc Thiên Tuyết qua đây cốt là để Chiến Liên Thành thua tiền!

      Phó Kiêu xòe ra năm ngón tay thon dài, hí hửng : "Chiến Vương gia, hồng nhan họa thủy, trả tiền cược!"

      Chiến Liên Thành đưa mắt lườm cái: "Còn sợ bản vương quỵt tiền?"

      Phó Kiêu cao hứng thu tay về, tài sản của Chiến Liên Thành cũng biết là giàu nhất Thiên Long quốc rồi , vạn lượng bạc tí ti kia làm sao có thể thiếu được?

      Ngân phiếu trao xong, Chiến Liên Thành liền quay sang nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tuyết: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi đánh cược với bản vương trận."
      Lộ trình Dạ Thành này vốn tẻ nhạt, vui đùa chút cũng chẳng sao.

      Nhạc Thiên Tuyết đứng dậy : "Chiến Vương gia, ta biết chơi cờ."

      Chiến Liên Thành nhìn quân nàng vừa hạ xuống chặn hết đường công kích, như vậy mà là người biết chơi cờ sao?

      nhàn nhạt tiếp: "Ngươi thắng, vạn lượng, ngươi thua, trăm lạng."

      Phó Kiêu trợn trừng mắt lên, Chiến Liên Thành đúng là có tiền liền tùy hứng! Tiền đặt cược như vậy mà cũng ra!

      Nhạc Thiên Tuyết dường như vẫn chưa thoả mãn, : "Chiến Vương gia, ngươi có tiền như vậy, vạn lượng ngươi cũng cảm thấy ngại? Chi bằng lấy hai vạn lượng luôn chứ?"

      Phó Kiêu cùng Dạ Thành chủ đồng loạt hít vào ngụm khí lạnh, Nhạc Thiên Tuyết cầu này mà cũng có thể ra sao?

      Khắc sau hai người lại càng thêm kinh ngạc, Chiến Liên Thành thế nhưng đồng ý rồi.

      Nhạc Thiên Tuyết thu dọn bàn cờ, : " biết Chiến Vương gia có muốn chơi trò mới hay ?"

      khẽ liếc nàng chút, ý bảo nàng tiếp .

      Nhạc Thiên Tuyết dọn xong bàn : "Chơi cờ ca-rô sao?"

      Cờ ca-rô?

      Phó Kiêu và Dạ Thành chủ đúng là chưa từng nghe , đến Đệ nhất kỳ nghệ Phó Kiêu này, cũng chưa từng nghe có loại cờ gì gọi là ca-rô.

      Trái lại Chiến Liên Thành lại cảm thấy rất hứng thú, khóe miệng khẽ nhếch tạo nên độ cong nho .

      Ngón tay của hơi động: " xem thử."

      Sau đó, Nhạc Thiên Tuyết giảng giải lượt các cách chơi, Chiến Liên Thành đúng là cảm thấy rất đơn giản.

      cầm lấy quân trắng, từ tốn : "Bản vương cố hết sức đùa với ngươi chút, dù sao cái đầu kia của ngươi cũng đại thông minh, chỉ có thể chơi những thứ này."

      Nhạc Thiên Tuyết cảm nhận được khinh bỉ, nàng bĩu môi, : "Chiến Vương gia, chơi cái này cũng cần động não. Muốn thắng ta trăm lạng, vậy tới đây."

      Phó Kiêu chăm chú nhìn, dù sao đây cũng là trò chơi mới, thấy rất hứng thú.

      Nhạc Thiên Tuyết đầu tiên hạ cờ, Chiến Liên Thành cũng đuổi theo sát sao, Nhạc Thiên Tuyết hạ xuống liên hoàn, từng quân đều bị Chiến Liên Thành chặn lại, đồng dạng, Chiến Liên Thành cũng chiếm được bất kì lợi thế nào.

      Cứ thế thời gian chén trà trôi qua, Nhạc Thiên Tuyết đột nhiên hạ xuống quân cờ, miệng nở nụ cười thâm sâu : "Chiến Vương gia, nhìn rõ ràng kìa."

      Ba người bọn họ vừa nhìn, hóa ra là Nhạc Thiên Tuyết khôn khéo dẫn dụ, sắp đặt thế trận, chiếm được lợi thế lớn.

      Chiến Liên Thành nhíu mày, Nhạc Thiên Tuyết ngồi cười đến xán lạn, sắc mặt càng thêm trầm.

      Sau đó, Chiến Liên Thành liên tục chịu thiệt thòi, Nhạc Thiên Tuyết liên tục tấn công, cuối cùng, khi hạ cờ xuống, phát mình còn đường thoát nữa rồi.

      cách khác, Chiến Liên Thành thua.

      Nhạc Thiên Tuyết chắp tay về phía , cười tươi rói: "Cảm ơn ba vạn lượng của Chiến Vương gia! Vương gia quá hào khí rồi!"

      Phó Kiêu định mở miệng bật cười, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của Chiến Liên Thành rất u ám, liền nín thinh.

      Tuy rằng là Tả thừa tướng, nhưng khi Chiến Liên Thành ở trước mặt, cũng dám làm càn quá mức a...

    2. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 32: Đền đây!

      Chiến Liên Thành gọi tiếng, Truy Tinh liền vào, đưa cho Nhạc Thiên Tuyết ba tấm ngân phiếu.

      Truy Tinh đem những ngân phiếu còn lại cho chủ nhân, nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tuyết, : "Chơi lại."

      Nhạc Thiên Tuyết phẫy phẫy tay: "Miễn Chiến Vương gia, ta thiếu ngủ."

      "Thắng bản vương liền muốn bỏ ? có chuyện đó." Chiến Liên Thành dứt khoác.

      "Ngươi làm sao giống dân cờ bạc được." Nhạc Thiên Tuyết vừa ngáp vừa lầm bầm câu: "Ta thực rất thiếu ngủ."

      Chiến Liên Thành chầm chậm : "Trang sức Tứ hoàng tử tặng ngươi, thiếu trong cung..."

      Nhạc Thiên Tuyết nghe lời này của , liền biết lại dựa vào đó dụ dỗ mình!

      biết nàng có thù hằn gì với , mà cứ mực nhắm vào nàng tha!

      Nàng xếp từng quân cờ lại, : "Được! Chiến Vương gia cũng đừng thua táng gia bại sản!"

      Hai người lại tiếp tục giao đấu, người hạ cờ người đuổi theo, Phó Kiêu lúc bắt đầu còn thấy chút hứng thú nhìn, nhưng nhìn tới nhìn lui đều là Nhạc Thiên Tuyết bày thế trận dẫn dụ liền thắng, màn như vậy, thể xem xét lại Chiến Liên Thành, vị Vương gia làm được này cư nhiên lại thua thảm trong đấu cờ!

      Cuối cùng Phó Kiêu cũng mất hết hứng thú, bèn rủ Dạ Thành chủ cùng ra ngoài dạo, vừa cưỡi ngựa vừa thưởng ngoạn, tốt chán so với cứ ngồi ủ dột trong này.

      Trong xe ngựa chỉ còn lại hai người, khí càng ngày càng yên tĩnh.

      Nhạc Thiên Tuyết lúc này ngáp lên ngáp xuống, ngáp đến chảy cả nước mắt, nàng vừa rồi đâu có dối, ràng là vào giờ này nàng đều có giấc ngủ trưa quen thuộc, thế mà bây giờ lại ngồi đây làm cái chuyện nhàm chán này.

      Chiến Liên Thành hạ xuống quân cờ, thấy Nhạc Thiên Tuyết vẫn chần chừ đáp trả, nhịn được thúc giục: "Nhạc Thiên Tuyết, hạ cờ."

      ai đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Nhạc Thiên Tuyết trong tay cầm quân đen, đầu tựa sang bên cạnh, ngủ.

      "..."

      Chiến Liên Thành im lặng gì, muốn gọi nàng dậy, nhưng thấy nàng ngủ say như vậy, bỗng nhiên lại muốn gọi nữa.

      Chiến Liên Thành ánh mắt u, nhìn nàng lúc, khắc sau lại nghiêng đầu , nhìn nữa.

      Tiếp đó, giọng dặn dò Truy Tinh: "Đừng để cho Phó Kiêu vào trong xe ngựa."

      Cho nên khi Phó Kiêu cùng Dạ Thành chủ cưỡi ngựa trở về, Truy Tinh chặn lại ở bên ngoài, cho vào.

      "Cái gì? Sao cho bản tướng vào?" Phó Kiêu có chút tức giận : "Bây giờ trời nắng như đổ lửa thế này, Chiến Vương gia đây là ý gì?"

      Truy Tinh bình thản : "Chính là ý này."

      Giao kiêu: "..."

      Đây coi như là lời giải thích.

      hừ tiếng, thầm nghĩ có khi Chiến Liên Thành thua đến cởi đồ rồi cũng nên, muốn rửa hận nên mới cho người khác vào quấy rầy đây mà.

      Chán chường, quay sang với Dạ Thành chủ: "Dạ Thành chủ, chi bằng chúng ta cưỡi ngựa đến Dạ Thành trước ."

      Dạ Thành chủ gật đầu : "Tại hạ cũng có ý này, đến sớm như vậy còn chuẩn bị tốt để nghênh đón Vương gia."

      Phó Kiêu phục lầm rầm trong miệng: "Tại sao mỗi người các ngươi đều nhất mực vây quanh , bản tướng là ghen tị mà."

      Mặc dù thế nhưng cũng nhiều lời nữa.

      Hai người quay ngựa rời , cỗ xe bỗng chậm lại rất nhiều, đương nhiên, đây cũng là ý của Chiến Liên Thành.

      Nhạc Thiên Tuyết mơ thấy mình có thêm rất nhiều tiểu kim khố, trong lòng thỏa mãn vô cùng.

      Ai ngờ lúc này lại có người : "Nhạc Thiên Tuyết, nước dãi của ngươi chảy hết lên y phục của bản vương rồi."

      Nàng cau mày, khó chịu lải nhải, "Ầm ĩ cái gì thế... Lão nương ngủ..."

      ràng là mộng đẹp phát tài, lại bị tên này đánh thức, thành ra tiền tài bạc lượng gì biến sạch hết!

      Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy phía mình thấp thoáng bóng người...

      Hình ảnh dần ra rõ ràng hơn, chà, cho dù là từ dưới này nhìn lên, cũng cảm thấy tướng mạo của quả là chê vào đâu được!

      Hả.....

      Nàng mở to mắt : "Chiến Vương gia?!"

      Thiên a, sao nàng lại ở đây...

      Nàng lập tức ngẩng đầu lên, vừa vặn Chiến Liên Thành cũng cúi đầu xuống, tiếng cốp vang...

      Ai da....cái trán đáng thương của nàng a....

      Chiến Liên Thành đầu hơi ngửa ra sau, cằm của ....thực là được ''ưu ái'' quá mức rồi...

      giận dữ : "Nhạc Thiên Tuyết! Ngươi muốn mưu sát bản vương sao?!"

      Nhạc Thiên Tuyết xoa xoa cái trán, đầu của nàng cũng bị ảnh hưởng đến choáng váng rồi a...

      Chiến Liên Thành nhìn dáng vẻ kia của nàng, cơn giận bỗng vô thức mà hạ xuống.

      Đợi đến khi Nhạc Thiên Tuyết bình ổn lại, nhìn thấy sắc mặt Chiến Liên Thành đen như đáy nồi từ lúc nào.

      Xong rồi...

      Nhạc Thiên Tuyết thoáng nhìn qua, áo bào của quả là có vệt nước ...

      Theo bản năng đưa tay lên lau miệng, nàng cơ hồ là muốn khóc rồi a.

      Chiến Liên Thành lạnh lẽo : "Áo này của bản vương làm từ lưu vân gấm, bộ ba vạn lượng."

      Nhạc Thiên Tuyết bật ngửa, thốt lên: "Mắc như vậy!? Há chẳng phải là cướp luôn rồi?!"

      Ý tứ trong lời kia của , ràng là muốn nàng đền tiền.

      Sắc mặt Chiến Liên Thành vẫn như cũ lạnh lẽo đến mức đáng sợ, cơ hồ là muốn ăn tươi nuốt sống Nhạc Thiên Tuyết.

      Nhạc Thiên Tuyết khẽ rùng mình cái, quả thực, nàng mặc dù sợ trời sợ đất, nhưng sao nhìn ánh mắt kia của Chiến Liên Thành, nàng lại cảm thấy khủng bố dữ dội đến vậy?

      Loại nam nhân này, lạnh đến mức đáng sợ, khiến người ta tới gần cũng dám.

      Nhưng còn tiền... Nàng muốn đền! Dù gì cũng chỉ là nàng cẩn thận thôi!

      Nhạc Thiên Tuyết oan uổng : "Chuyện này nhắm mắt cho qua được sao? Chiến Vương gia, ngươi cần phải nghiêm trọng bắt ta đền như thế... Để ta giúp ngươi giặt được ?"

      Nàng cố ngọt giọng hết mức có thể, chỉ mong tên sắt đá kia có thể mủi lòng cho qua...

      Ai ngờ nghiêng đầu , vẻ xem thường nàng: " được, đền tiền."

      Nhạc Thiên Tuyết khóe miệng giật giật, vừa nãy nàng thua trận, mất ít bạc, bất quá để đền vẫn đủ!

      Nàng liền dứt khoác : " Chẳng qua chỉ là ba vạn lượng thôi mà! Ta đền cho ngươi!"



      Chương 33: Ý tứ

      Chiến Liên Thành nhíu mày, nữ nhân này gan cũng lớn, lại dám năng với như vậy.

      cao giọng : "Ba vạn lượng? Nhưng bản vương rất thích bộ y phục này, ngươi phải đền thêm ba vạn lượng nữa."

      Nhạc Thiên Tuyết nghe thấy nhiều tiền như vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, cơ hồ muốn tới bóp chết Chiến Liên Thành tại chỗ!

      Cái tên giả tật chết bầm! ngờ lại là tên hút máu người dã man như vậy!

      Trong tay nàng cầm vừa vặn ba tấm ngân phiếu, thế mà bây giờ còn phải bù thêm ba vạn lạng bạc ròng.

      Ba vạn lượng... Đây là muốn lấy mạng của nàng mà!

      Thiên Tuyết này vừa có năm vạn lượng vào sổ rồi, bây giờ lại muốn nàng phun ra?

      thể!

      Nhạc Thiên Tuyết đành miễn cưỡng cười ngon ngọt: "Chiến Vương gia, ngươi bớt chút được ?"

      Chiến Liên Thành lạnh lùng hừ tiếng, quay mặt , thèm để ý đến Nhạc Thiên Tuyết.

      Dù sao Nhạc Thiên Tuyết đúng là làm vấy bẩn y phục của , có căn có cứ, nàng có muốn chống chế cũng bất thành.

      Nhạc Thiên Tuyết biết thể tùy tiện đắc tội Chiến Liên Thành, nếu như nàng cứ bỏ chạy như vậy, đoán chừng Chiến Liên Thành càng bỏ qua cho nàng.

      Nàng sáp đến gần , rưng rưng : "Chiến Vương gia, tốt xấu gì trước đó ta cũng cứu ngươi rồi đúng ? Ngươi có thể giơ cao đánh khẽ chút ?"

      Chiến Liên Thành nghe thấy thanh của nàng mềm mại như vậy, trái tim kiềm được lại khẽ đập nhanh nhịp.

      Hình ảnh Nhạc Thiên Tuyết đêm hôm đó lại thoáng vụt qua đầu, yết hầu khẽ giật, hô hấp bỗng trở nên gấp gáp hơn.

      Thế nhưng, sắc mặt đến điểm cũng hề thay đổi, vẫn bình thản lạnh nhạt như trước...Vì dù sao, nàng cũng ngồi ngay trước mặt mà...

      Nhạc Thiên Tuyết ỉ ôi sống chết cầu xin hồi, Chiến Liên Thành rốt cuộc cũng phải : "Đêm nay đến phòng của bản vương, có thể xem xét giảm cho ngươi chút."

      Nhạc Thiên Tuyết lập tức gật đầu gà mổ thóc, bắt đầu cảm tạ đại ân đại đức của Chiến Liên Thành.

      Nhưng được lúc sau, nàng đột nhiên sửng sốt.

      Đến phòng của Chiến Liên Thành?

      Nhạc Thiên Tuyết cứng người trong chốc lát, ngước mắt lên nhìn Chiến Liên Thành, muốn làm gì?!

      Đáp lại, Chiến Liên Thành chỉ lạnh nhạt với nàng từ: "Xuống."

      Nhạc Thiên Tuyết còn muốn chuyện tiếp, lại thấy tấm rèm có chút động, Truy Tinh vén rèm lên, mời Nhạc Thiên Tuyết xuống xe ngựa.

      Nhạc Thiên Tuyết cầm chặt ngân phiếu trong tay, định vứt lại cho Chiến Liên Thành tấm, nhưng cuối cùng vẫn nỡ.

      Được rồi, ngân phiếu nàng cầm, đêm nay nàng cũng chưa chắc phải chịu thiệt thòi.

      Xuống xe ngựa, nàng mới phát đến Dạ Thành, hơn nữa thứ làm cho nàng càng thổ huyết chính là, xe của Chiến Liên Thành cư nhiên lại dừng ngay ở ngoại thành.

      Vì xe của cũng khá lớn, có hơi chắn đường nhưng dân chúng vẫn có thể ra vào thành được, thế nhưng xe ngựa vào được, chỉ có thể ngồi chờ.

      Hơn nữa thị vệ của Chiến Vương phủ còn đứng canh ở quanh xe ngựa, khiến người khác dám tới gần.

      Nhiều người hiếu kỳ đứng xem, tự nhiên xe của Chiến Vương phủ lại dừng ở bên ngoài lâu như vậy, rốt cuộc là tại sao.

      Ngay sau đó lại xuất nữ tử gương mặt đẹp như hoa như ngọc bước xuống, mọi người đều mơ mơ màng màng nhìn theo.

      Nhạc Thiên Tuyết vừa xuống xe ngựa, thấy có nhiều người nhìn nàng chằm chằm như vậy, nàng mơ hồ cảm thấy cả người mình sắp trở thành tổ ong vò vẽ luôn rồi...

      Xe ngựa của nàng theo ngay phía sau, nàng vừa liếc mắt cái thấy.

      Nhạc Thiên Tuyết bước tới, Tiểu Hoa vội lo lắng tiến đến hỏi: "Tiểu thư, người tại sao lại ở trong xe ngựa của Chiến Vương gia như vậy?"

      "Rất lâu sao? Chắc cũng chưa đến canh giờ chứ?"

      "Trời sắp tối rồi, Chiến Vương gia canh giờ trước đến chỗ đây, nhưng vẫn vào thành, chỉ dừng lại ở cửa thành." Tiểu Hoa vẫn lo lắng thôi: "Tiểu thư người ở trong đó làm gì vậy, người vẫn sao chứ?"

      Thiên hạ đồn đại, Chiến Vương gia này tính nết lãnh khốc vô tình, thân làm nô tì như nàng làm sao lại lo cho tiểu thư được?

      Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, đứng ở cửa thành đến canh giờ?

      Khi ấy nàng ngủ ngon lành...

      Nhạc Thiên Tuyết cuối cùng cũng hiểu, vì sao người ta lại nhìn nàng bằng ánh mắt kì lạ như vậy.

      Nàng khổ sở thở dài: "Ta sao, vào trong thành ."

      Chỗ trọ chắc Ngọc Nam Phong cũng sắp xếp xong xuôi, nàng chỉ cần tới đó ở chùa là được rồi.

      Dạ Thành vốn nổi danh với trò đấu thú, thường ngày chỉ có ít người đến xem, nhưng đến những ngày lễ lớn người xem lại rất đông, cho nên nhà trọ ở Dạ Thành cũng nhiều vô kể.

      Ngọc Nam Phong đứng chờ lâu, chờ mãi vẫn thấy Nhạc Thiên Tuyết đến, liền sốt ruột chạy ra tận cửa thành chờ.

      Hành động này của Ngọc Nam Phong, Nhạc Thiên Tuyết rốt cuộc cũng nghĩ ra, vốn hề đụng đầu vào tường.

      Nhưng đường vẫn thôi mời mọc: "Thiên Tuyết, bản hoàng tử chuẩn bị sẵn cơm nước cho ngươi, hơn nửa ngày đường, ngươi cũng đói bụng rồi đúng ?"

      Nhạc Thiên Tuyết quả thực là hơi mệt, Ngọc Nam Phong còn chuẩn bị chu đáo đến vậy, tại mà khước từ hay, nên nàng cũng đành gật đầu.

      Lí do vì sao lại có tên gọi là Dạ Thành, nàng rốt cuộc cũng hiểu, bởi vì khí buổi đêm ở đây sôi động, người dân dường như cũng náo nhiệt cả đêm.

      Ở đây giống với những nơi khác có quan chức, Dạ Thành này vốn dĩ chỉ là ngôi làng , nhưng mười năm trước Dạ gia phát triển, nổi tiếng nên Hoàng thượng cũng đặc xá, để Dạ gia tiếp tục cai quản Dạ Thành, cũng vì thế mà Dạ Thành thành chủ chính là người quyền lực nhất trong thành.

      Nghe , những người được đích thân Dạ Thành chủ mời có thể trọ lại trong Dạ phủ, nên có lẽ bây giờ Chiến Liên Thành được Thành chủ đón tiếp nồng hậu.

      Ngọc Nam Phong sớm chuẩn bị thức ăn xong xuôi ở quán rượu, đợi Nhạc Thiên Tuyết đến, màn biểu diễn sân khấu cũng vừa bắt đầu.

      Tiểu Hòa ghé vào tai Nhạc Thiên Tuyết thầm: "Tiểu thư, Tứ hoàng tử giống như là cố ý lấy lòng người nha."

      Nhạc Thiên Tuyết để tâm nhiều, trước đó trong mắt Ngọc Nam Phong chỉ nhìn thấy mỗi Nhạc Linh Vy, bây giờ lại muốn đến lấy lòng nàng, chắc hẳn là có việc gì muốn nhờ rồi.

      Bất quá Ngọc Nam Phong chỉ mời ăn cơm, nàng cũng có lý do gì để từ chối.

      Nhạc Thiên Tuyết vui vẻ ăn, Ngọc Nam Phong lại thỉnh thoảng khẽ nhìn sang nàng, làn da trắng nõn như vầng trăng non, ngũ quan tinh xảo lấp lánh, mặc dù có chút tùy tiện vô tư, nhưng tính tình lại rất chân .

      Kỳ lạ, sao trước đây lại thấy Nhạc Thiên Tuyết xinh đẹp như vậy?

    3. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 34: Đến tạ tội

      Nhạc Thiên Tuyết đột nhiên ngước mặt lên: "Ngươi làm cái gì vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào ta."

      Ngọc Nam Phong liền ngượng ngùng quay mặt , biết mở miệng làm sao với Nhạc Thiên Tuyết.

      nghĩ lâu, mới : "Thiên Tuyết, trước kia là bản hoàng tử tốt, nặng lời với ngươi, lại để ý tới tâm trạng của ngươi..."

      Nhạc Thiên Tuyết thở dài : "Trước đó ta nghi ngờ đầu óc ngươi có vấn đề hay , nếu như ngươi muốn nhờ ta chữa trị cho ngươi miễn , ta biết gì về y thuật đâu."

      Nàng trực tiếp hiểu lầm ý của Ngọc Nam Phong, dưới cách nhìn của nàng, Ngọc Nam Phong đối tốt với nàng như vậy, nhất định là có ý đồ.

      Ngọc Nam Phong vội vã lắc đầu cái: "Thiên Tuyết, ngươi hiểu lầm ý của bản hoàng tử rồi."

      Nhạc Thiên Tuyết ăn uống xong xuôi, hạ đũa xuống dứt khoác: "Như vậy cần nữa, ta ăn no rồi."

      Ăn no rồi phải vận động, vừa vặn nàng cũng chưa có cơ hội dạo vòng quanh chợ đêm ở Dạ Thành này.

      Nhạc Thiên Tuyết đứng dậy, Ngọc Nam Phong vội vã theo sau, nàng liền đưa tay ra ngăn cản: "Tứ hoàng tử cần cố ý lấy lòng ta, ta biết gì về y thuật, ngươi tốt nhất mau trở về chăm sóc Linh Vy muội muội ."

      Ngọc Nam Phong ngẩn người, trơ mắt đứng nhìn Nhạc Thiên Tuyết rời khỏi quán rượu, bàng hoàng trận, xem ra nàng muốn tránh né , hơn nữa còn nghĩ như thế...

      Chợ đêm ở Dạ Thành quả rất náo nhiệt, còn có vô số những món ăn vặt, vừa nãy Nhạc Thiên Tuyết bị Ngọc Nam Phong nhìn chằm chằm như thế, thức ăn nuốt cũng trôi nổi.

      Nàng xông vào mua đồ ăn vặt ngừng nghỉ, mua xong đều ném cho Tiểu Hoa cầm, giờ mua nhanh về để khi xem đấu thú còn tranh thủ ngồi ăn mới hấp dẫn.

      Lòng vòng trong chợ hồi, Nhạc Thiên Tuyết mới đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, đêm nay còn phải đến chỗ của tên giả tật kia nữa.

      Nghĩ đến đây, nàng liền khẽ cắn răng, có chút oán hận, mới nửa tháng trước nàng với đến chút quan hệ cũng có, thế mà bây giờ cứ như quỷ thắt cổ bám nàng dai đến vậy...

      Bất quá, đường đường là Chiến Vương gia như , địa vị cao hơn nàng rất nhiều, cho dù có căm ghét tận xương tủy nữa, cũng thể gì được.

      "Tiểu Hoa, ngươi có biết Chiến Vương gia thích ăn cái gì ?" Nhạc Thiên Tuyết hỏi.

      đến tận nơi nhận lỗi, cũng nên thể chút thành ý.

      Tiểu Hoa sờ sờ cằm, chăm chú suy nghĩ chút rồi : "Chiến Vương gia thích ăn nhất là bánh ngọt trong Liên Hương lâu."

      Nguyên do cũng vì Chiến Liên Thành thường xuyên ra vào chỗ ấy, cho nên Liên Hương lâu liền khôn khéo nương tựa danh tiếng của mà làm ăn, thế nên cái sở thích này, người người toàn kinh thành đều biết, chỉ là Nhạc Thiên Tuyết mấy để ý đến Chiến Liên Thành nên biết chút gì.

      Nhạc Thiên Tuyết hơi nhíu mày, : "Liên Hương lâu này cái bánh ngọt lượng bạc, bất quá cũng phải loại mà nghèo khổ như ta thể mua được."

      Tiểu Hoa toát mồ hôi trận, kỳ thực ba tháng qua tiểu thư tiêu tốn ít tiền, nhưng cũng biết người dùng nhiều tiền như vậy để làm gì....

      Nhạc Thiên Tuyết ôm khư khư những chiếc bánh ngọt từ trong Liên Hương lâu ra, nghi hoặc : "Nếu lúc đó đem đến mà ăn sao?"

      Đến lúc đó ăn, nàng liền lấy lại, giữ làm của riêng cũng tốt chán!

      Dạ phủ, bên trong hậu viện yên tĩnh.

      Chiến Liên Thành ở trong hậu viện này, tất cả mọi người trong phủ đều , vì khoảng sân này được đặc cách, có cửa hạm, rất thuận tiện để Chiến Liên Thành làm việc.

      Nhạc Thiên Tuyết chỉ hỏi sơ qua, biết được ở đâu.

      Vầng trăng treo cao đỉnh đầu, tỏa ánh sáng bàng bạc lan tỏa trong gian, Nhạc Thiên Tuyết chắc mẩm ngủ sớm như vậy, nhưng vừa bước chân đến ngưỡng cửa, nàng bị Hạo Nguyệt chặn lại.

      "Vương gia ngủ rồi." Hạo Nguyệt : "Xin mời Nhạc nương trở lại vào ngày mai."

      Nhạc Thiên Tuyết cau mày, mới sớm như vậy mà ngủ rồi sao?

      vậy nàng đây cũng day dưa nữa: "Nếu là giao ước đêm nay, ta đến rồi, thất hứa, làm phiền ngươi cho Vương gia nhà ngươi biết, món nợ này nên tính toán nữa, ta liên quan."

      Dứt lời, nàng lập tức liền xoay người rồi.

      Hạo Nguyệt có hơi lo lắng, chưa kịp gọi lại thấy Nhạc Thiên Tuyết mất dạng ở phía xa...

      "Chờ !" Nhạc Thiên Tuyết phóng cực nhanh, nàng vốn đâu muốn phải nhận trách nhiệm chuyện cỏn con đó, gì chứ dính dáng đến Chiến Liên Thành miễn .

      Thế nhưng mới được đoạn nghe thanh vọng lại từ phía sau, nàng nhận ra ngay là giọng của Truy Tinh!

      Nàng liền tăng tốc nhanh hơn, bất quá Truy Tinh chỉ nhảy tới cái, đứng ngay trước mặt nàng.

      Truy Tinh thở hổn hển, : "Nhạc nương, Vương gia bây giờ tỉnh rồi!"

      Nhạc Thiên Tuyết khóe miệng giật giật: "Làm người mà đến chút nguyên tắc cũng có là sao? Nếu giả bộ ngủ, vậy còn đuổi theo ta đến tận đây làm gì?!"

      Truy Tinh nghe thấy lời này, cũng biết là nên khóc hay nên cười đây, Vương gia nhà đùa giỡn như vậy, liên quan gì tới chứ?

      Nhạc Thiên Tuyết bị dẫn vào trong phòng, ánh đèn leo lắt yếu ớt từ ngọn nến chỉ hắt ra góc .

      May mà nhãn lực nàng vô cùng tốt, kịp nhìn thấy những tấm rèm mỏng như lụa khẽ lay động, nhưng đến bóng người lại chẳng thấy đâu.

      Nàng gọi tiếng: "Chiến Vương gia?"

      đâu?

      Nàng tiến lên hai bước, gian vẫn tĩnh mịch như cũ, hề có tiếng đáp lại.

      Nhưng hình như nàng thoáng nghe thấy, phía sau tấm bình phong có tiếng nước chảy?

      Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy kì lạ, thức ăn cầm trong tay cũng thả xuống, nghi hoặc bước qua đó xem.

    4. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 35: Chiến Vương gia rất ngon miệng

      Tiến lại gần tấm bình phong, qua khe hở nàng nhìn thấy thân thể rắn chắc đẹp như tượng thạch ngâm mình trong bể nước, mái tóc dài thấm nước xõa vai, dáng vẻ kia quả ... nhìn rất ngon miệng...

      Nhạc Thiên Tuyết trước đây từng châm cứu cho , nhưng cùng lắm cũng chỉ thấy được bộ ngực ngả vàng do trúng độc của .

      Bây giờ thân thể đẹp đẽ khỏe mạnh của thấp thoáng sau làn hơi nước mờ ảo mê mị như vậy... Nàng quả nhiên là chưa từng thấy.

      Cả người bỗng truyền lên cảm giác hơi khô nóng, nàng cũng biết vì sao.

      Trong khắc để ý, chân nàng đột nhiên vấp phải vật dưới sàn, nàng theo đà với lấy tấm bình phong, nhoáng cái, cả người nàng thân mật nằm đè lên tấm bình phong mặt đất!

      Nhạc Thiên Tuyết kinh hô tiếng, suýt chút nữa ngã nhào vào trong bồn tắm rồi, cũng may nàng phản ứng nhanh, nghiêng người lách sang bên.

      Nàng thở phào nhõm, may may .

      Nhưng vừa ngẩng đầu lên, nàng liền đối mặt với đôi mắt sâu thẳm sắc lạnh của Chiến Liên Thành...

      Hình như hơi giận dữ...

      Nhạc Thiên Tuyết cười ha ha, cảm thấy có chút lúng túng : "Thực ra ta... Chiến Vương gia, ta chỉ cẩn thận vấp cái thôi."

      Chiến Liên Thành vốn muốn nàng đợi bên ngoài chút, ai ngờ nàng lại cứ thế hùng hục xông vào luôn.

      lẽ, nàng thèm đến dãi dung nhan của ?!

      Chiến Liên Thành bất giác lại liếc sang nàng, dáng người mặc dù có chút nhạt nhẽo, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận.

      Chỉ có điều, thân phận của nàng có hơi mờ ám, xem ra thể dây dưa với nàng quá nhiều, mặc dù phải tàn phế thực , nhưng cũng thể để bị nhiều người phát , nếu lại hỏng đại .

      "Nhìn đủ chưa?" Chiến Liên Thành lạnh nhạt mở miệng nhắc nhở nàng, bây giờ thể động đậy, chỉ cần chút cử động thôi, phải là tự tiết lộ phải người tật sao?

      Nhạc Thiên Tuyết ngay lập tức quay người lại, thèm nhìn nữa.

      Bốn phía có tiếng bước chân, xem ra nha hoàn giúp Chiến Liên Thành đứng lên, sau đó lại giúp mặc quần áo.

      Nàng thầm nghĩ, ràng ràng là người khỏe mạnh như vậy, thế mà lại mực giả vờ giả vịt trước mặt người khác, vậy còn bắt người ta hầu hạ từng li từng tí.

      Mà bản thân nàng còn phải giả bộ hề biết gì, ai...., cũng thực là khó khăn cho nàng a.

      hồi lâu sau, Chiến Liên Thành mới ra, thân áo choàng màu trắng đơn giản nhàn nhạt, tuy có bất kỳ hoa văn gì nhưng mặc người lại trông mềm mại như dòng suối chảy róc rách giữa đêm trăng sáng thơ mộng, tăng thêm ý vị động lòng người.

      Xem ra, đây là do chất liệu vải rất tốt!

      Nha hoàn dâng trà, nhưng lại buồn rót giọt cho Nhạc Thiên Tuyết.

      Chiến Liên Thành lành lạnh : "Nhạc Thiên Tuyết."

      Nhạc Thiên Tuyết ừ ờ tiếng, "Chiến Vương gia, ta tới rồi, y phục kia..."

      Chiến Liên Thành đột nhiên cắt lời: "Bản vương bây giờ muốn cho ngươi cơ hội, nếu như ngươi giúp bản vương chuyện, bản vương so đo với ngươi nữa. Chỉ có điều, chuyện sắp , nếu như có người thứ ba biết, bản vương nhất định giết ngươi."

      Nhạc Thiên Tuyết cả người chấn động, nhưng rất nhanh sau nàng liền mở miệng cười cười.

      Nàng lấy ra sáu tờ ngân phiếu từ trong túi áo, bỏ xuống bàn : "Chiến Vương gia, đây là sáu vạn lượng, đủ để ngươi mua hai bộ y phục."

      Chiến Liên Thành vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, Nhạc Thiên Tuyết ham tài, nàng làm sao lại chủ động lấy bạc ra trả.

      "Chiến Vương gia có lẽ cảm thấy rất kỳ quái, vậy ta cũng sợ cho Chiến Vương gia biết, ta chỉ là nữ tử, đàn ông các ngươi mưu tính đại gì, ta hoàn toàn biết và cũng muốn biết." Nhạc Thiên Tuyết thản nhiên : "Ước nguyện to lớn của ta bây giờ chính là được gả cho lang quân như ý, nên ta phải giữ lại cái mạng này, để sau đó mới có thể lập gia đình."

      Chiến Liên Thành nhìn thẳng vào nàng, Nhạc Thiên Tuyết này đúng là thông minh, nếu như nàng biết chuyện sắp , nàng nhất định tự rước họa sát thân vào mình, xem ra nàng cũng muốn dính dáng gì tới mấy chuyện nguy hiểm này.

      như vậy, cũng muốn nữa.

      Chiến Liên Thành nghiêng đầu , phất tay, ý bảo nàng lui ra.

      Nhạc Thiên Tuyết nhìn thấy, cảm giác như trút được gánh nặng, nhanh chóng cầm lấy đống đồ ăn rời .

      "Khoan ." Chiến Liên Thành bỗng lên tiếng: "Để đồ ăn xuống."

      Nhạc Thiên Tuyết sững sờ: "Đây là bữa ăn khuya của ta."

      "Bản vương biết, đây là cho lễ ra mắt bản vương." Chiến Liên Thành rất ung dung giải thích.

      Khóe miệng nàng giật giật, chưa từng thấy loại nam nhân nào như !

      Chiến Liên Thành quay sang nhìn nàng, thấy nàng nổi giận đem đồ ăn đập xuống bàn, miệng hơi chu lên.

      Nàng lầm bầm câu khó chịu trong miệng: "Cứ ỷ mình là Vương gia..."

      Về tới nhà trọ, Nhạc Thiên Tuyết vẫn tức giận nguôi, bạc thắng được từ đấu cờ mất sạch, vậy còn phải tự thân trích ra thêm ba vạn lượng nữa, lòng nàng quả thực đau đến thấu ruột thấu gan.

      Hơn nữa Chiến Liên Thành còn lưu ý nàng, muốn nàng làm việc cho , may mà nàng khôn khéo từ chối được, bằng phải quấn lấy Chiến Liên Thành, cả đời phải trở thành số con rệp rồi!

      Ngày mai diễn ra đấu thú, đây là lần đầu tiên nàng xem loại hình thú vị này, cho nên trong lòng cũng thấy có chút hưng phấn chờ mong.

      Nàng nằm ngủ rất sớm, phải nhắm mắt dưỡng thần cho tốt.

      Chương 36: Có biến

      Ngày thứ hai, tại đấu trường.

      Trận đấu thú này lần cũng có đến mấy trăm người đến xem, chỗ ngồi hạng nhất vô cùng tốt, sợ bị nắng gắt chiếu vào, lại còn cung cấp cả trái cây tươi, vậy, mỗi người còn mang theo gia nhân của mình vào hầu hạ.

      Tiểu Hoa mặt đầy hưng phấn, nàng may mắn được hưởng thụ cùng tiểu thư, có thể nhìn trận đấu thú này.

      Dãy hạng nhất này cũng có quá mười người, nàng và Ngọc Nam Phong là hai người, Chiến Liên Thành cùng Phó Kiêu cũng ở trong số đó, mấy người khác là ít phú thương, bất quá đều là những nhân vật tầm cỡ.

      Thiên Long quốc có ba Đại Vương phủ là Chiến, Mộc, Trang.

      Mà hôm nay, cả Mộc Vương Phủ và Trang Vương Phủ, hai bậc Thế tử đều hạ giá đến.

      Tất cả mọi người đều biết, Chiến Vương phủ những năm gần đây vô cùng nổi tiếng, vang danh khắp nơi, khiến Mộc Vương Phủ và Trang Vương Phủ bất mãn, hai Vương Phủ này đều muốn mượn cơ hội diệt trừ tận gốc Chiến Liên Thành.

      Ngọc Nam Phong thấp giọng : "Mộc thế tử phong lưu cực kỳ, Trang thế tử lại rất thù dai, tạm thời ngươi đừng tiếp cận bọn họ."

      Nhạc Thiên Tuyết hiểu , chuyện ba Đại Vương phủ minh tranh ám đấu này là chuyện đương nhiên.

      Chỉ có điều dãy hạng nhất này cũng chỉ có mỗi nữ tử, hiển nhiên thu hút nhiều chú ý.

      Mộc thế tử nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết, lại nhìn sang Ngọc Nam Phong, bật cười tiếng: " ngờ lại có chuyện đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng như vậy, Nhạc Thiên Tuyết, ngươi quấn lấy Tứ hoàng tử mấy năm trời, cuối cùng Tứ hoàng tử cũng để mắt đến ngươi rồi."

      Nhạc Thiên Tuyết nghe xong liền cảm thấy chói tai, nàng trừng mắt nhìn Mộc thế tử : "Mộc thế tử, đấu thú là dùng mắt để nhìn, đừng chuyện được ?"

      Tiếng người huyên náo ồn ào bốn phía, thanh của nàng lại trong veo như nước chảy, theo tia trào phúng.

      Mộc thế tử nghe Nhạc Thiên Tuyết thay đổi, thông minh ra ít, hôm nay vừa nhìn, cũng là...

      sàn đấu thú lúc này có hai con mãnh thú lao ra, chuẩn bị bắt đầu rồi.

      Mộc Thế tử nhếch miệng cười, cũng lười so đo với Nhạc Thiên Tuyết.

      Hai con mãnh thú đều là những con hổ lớn hung hãn, tiếng gầm xé toạc bầu gian huyên náo, nàng cảm thấy có chút điếc rồi.

      Sàn đấu thú có song sắt bao quanh, hơn nữa phần bìa cũng có dòng nước chảy xiết, biện pháp bảo vệ quả thực làm rất tốt.

      Nhạc Thiên Tuyết ngồi cắn hạt dưa, hứng thú quan sát.

      Đại hội đấu thú này vốn có rất ít nữ tử đến xem, bởi vì chúng máu tanh vô cùng.

      Nhưng Nhạc Thiên Tuyết này lại chẳng hề sợ sệt, lại còn có hứng thú cắn hạt dưa, Chiến Liên Thành nhịn được liếc nàng chút.

      Nàng và Ngọc Nam Phong ngồi chung chỗ, nhìn qua quả nhiên rất giống đôi kim đồng ngọc nữ.

      Trận đấu thú bắt đầu.

      Hai con mãnh thú liền hung hãn xông vào nhau, giơ lên móng vuốt sắc bén vô cùng, con nào nhường nhau.

      Ngọc Nam Phong bắt đầu cảm thấy có chút tàn nhẫn, nhưng Nhạc Thiên Tuyết vẫn thản nhiên nhìn nháy mắt.

      "Thiên Tuyết, ngươi sợ sao?" Ngọc Nam Phong giọng có chút run rẩy, dù sao đây cũng là con hổ lớn thứ thiệt a.

      Nhạc Thiên Tuyết buồn quay đầu lại, chỉ : " sợ, chỉ là hai con hổ chơi đùa với nhau thôi."

      Nàng đâu phải chưa từng xem gánh xiếc thú, chút thủ đoạn của Dạ Thành này nàng sao có thể che mắt nàng.

      Con hổ này được huấn luyện qua, nên cũng tính hung tàn hoang dã.

      Cái gì mà đại hội đấu thú, thực ra cũng chỉ đến thế.

      Kết thúc trận đấu này, tiếp đến là người với thú đánh nhau.

      Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, hỏi: "Lúc nào lại có thêm cái này?"

      Ngọc Nam Phong cũng cảm thấy kỳ quái, : "Bản hoàng tử biết, trước đây chưa từng thấy cái này."

      Nhạc Thiên Tuyết cau mày, cảm giác có điểm đúng.

      Tiếp đến Dạ Thành thành chủ lại : "Lần này người thú đánh nhau là tiết mục mới, Dạ Thành có dũng sĩ lực lưỡng, dũng mãnh đến độ có thể cùng mãnh thú tranh tài!"

      Dạ Thành thành chủ vẻ mặt cơ hồ là có gì thay đổi, nhưng theo kinh nghiệm của Nhạc Thiên Tuyết, nàng cảm giác được có gì đó rất đúng.

      Nhạc Thiên Tuyết toan đứng dậy rời , nhưng chợt nhớ đến Ngọc Nam Phong, dù gì cũng mời nàng tới, nếu như chết ở chỗ này, quả thực là rất thỏa đáng.

      Nàng liền quay sang với Ngọc Nam Phong: "Tứ hoàng tử, cái này có gì đẹp mắt, chúng ta ra ngoài trước ."

      Ngọc Nam Phong sững người, thấy nàng lần đầu tiên thân mật với như vậy, liền mừng thầm trong bụng.

      vội vàng gật đầu, kéo Nhạc Thiên Tuyết ra ngoài.

      Nhạc Thiên Tuyết vốn muốn giựt tay ra, nhưng sợ mình nhăn nhó khó chịu như vậy lúc, lại làm lãng phí thời gian cũng nên.

      Sau khi bọn họ ra khỏi sàn đấu thú, ngay lập tức, bên trong truyền đến tiếng hét thất thanh!

      "Cứu mạng a —— bọn sói nhảy lên chỗ ngồi rồi!"

      " mau mau!"

      Trong đấu trường đoán chừng là loạn lên bầy, sát theo đó thấy người hổn hển chạy ra.

      Ngọc Nam Phong nhất thời kinh ngạc, bọn họ vừa bước ra được mấy bước, bên trong xảy ra chuyện, nếu còn chậm trễ biết kết cục thế nào?

      May mà có Nhạc Thiên Tuyết, nếu phải nàng muốn ra ngoài, chỉ sợ chết trong đó rồi, lần này lại là Nhạc Thiên Tuyết cứu mạng.

      "Thiên Tuyết, lần này may mà có... Ơ? Đâu rồi?" Ngọc Nam Phong quay đầu lại, nhìn thấy người đâu.

      Nhạc Thiên Tuyết đâu?!

      Nàng phải chạy tới nơi nào trốn rồi chứ? Trong đấu trường nguy hiểm như thế, nàng nhất định quay vào đó đâu.

      Nhưng thực , Nhạc Thiên Tuyết đúng là bay qua nóc nhà, trở vào trong đấu trường.

      Nàng nheo mắt nhìn, sàn đấu bây giờ mảnh ngổn ngang, hơn nữa chốt chặn vững chắc cũng bị phá hỏng, ít người dân bị thương vong.

      Dãy hạng nhất bên kia, có vài con hổ hoành hành, Mộc thế tử và Trang thế tử đều võ công cao cường, ra sức chống đỡ bầy thú.

      Còn cái tên giả tật kia...

      Nhạc Thiên Tuyết đổi hướng, chạy sang góc khuất, muốn nhìn xem đối phó như thế nào...

      Quả nhiên, cho dù là tình huống nguy nan như vậy, đến chút sơ hở cũng lộ!

      Đây chính là làm khó Hạo Nguyệt, vắt hết sức ra giết hổ, mà Chiến Liên Thành ngồi ung dung tự tại ngồi uống trà ở bên cạnh...

      "Cái tên chết bầm này! Lúc lâm nguy như vậy mà vẫn thản nhiên đến thế." Nhạc Thiên Tuyết cau mày, nhiều sói như vậy, thiệt hại nhất vẫn là người dân, nàng tuy rằng phải loại người đại nhân đại nghĩa gì, nhưng quy củ của Đường Môn chính là thể thấy chết mà cứu.

      Đương nhiên, nàng cứu Chiến Liên Thành.

      Cho dù chỗ của bây giờ rất nguy cấp, nhưng có trách cũng trách . Ai bảo giờ phút này mà ngươi còn thong thả uống trà như vậy?

      Nhạc Thiên Tuyết quan sát kĩ, ngân châm lóe sáng trong tay, nhắm hướng bọn thú, liên tiếp bắn ra chục cây ngân châm!

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.