1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quỷ Y Vương Phi: Độc sủng Chiến Vương gia - Đại Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 26:

      Phó Kiêu sau khi rời khỏi phủ tướng quân, đúng là trực tiếp tới Chiến Vương phủ.

      Xa xa nhìn thấy Chiến Liên Thành ngồi ở hồ nước phía trước, lẳng lặng thưởng ngoạn phong cảnh.

      Dù sao hoa viên trong Chiến Vương phủ này cực kì lớn... Hồ nước kia, chiếc thuyền muốn hết vòng cũng phải cần đến nửa canh giờ...

      Phó Kiêu tới, Chiến Liên Thành nghe thấy tiếng bước chân của , liền quay đầu lại: "Thế nào?"

      "Nàng giống như chẳng biết cái gì về y thuật." Phó Kiêu : "Hơn nữa ta phái người qua Thái y viện hỏi thăm, thương thế của Tứ hoàng tử quả là có thể cứu, chỉ là bọn ngự y sợ bị chém đầu nên dám ra tay thôi."

      Cho nên, Nhạc Thiên Tuyết cũng coi như là may mắn cướp được công.

      Ánh mắt Chiến Liên Thành ngưng lại, bàn tay đẹp đẽ đặt đùi mân mê mấy cây ngân châm.

      Đây chính là ngân châm Quỷ Y sử dụng.

      Phó Kiêu khẽ liếc mắt nhìn, : "Quỷ Y chắc phải là Nhạc Thiên Tuyết chứ? Có lẽ ngươi nên hỏi mấy tên trong giang hồ thử."

      phải là nàng sao?

      Thế nhưng lại có cảm giác, đó chính là nàng!

      Chiến Liên Thành đồng tình : "Vậy dò xét lần nữa."

      Phó Kiêu lập tức ngoác miệng, vẻ tình nguyện : "Cái gì? Tiếp tục? Ngươi có biết vì ngươi mà ta phải hy sinh nữ tì ?!"

      Chiến Liên Thành thèm để ý Phó Kiêu gì, miệng hơi động, kế hoạch được bày ra.

      Phó Kiêu nghe xong, lông mày hơi nhướn lên, cười ha hả: "Trò này vui a, ta tham gia với ngươi."

      Hôm nay, Nhạc Thiên Tuyết dắt cún ra ngoài dạo, Tiểu Hoa theo sát phía sau.

      đường lớn hôm nay đặc biệt náo nhiệt, Nhạc Thiên Tuyết vốn thích dạo phố, vừa vừa nghỉ, thỉnh thoảng cũng ép giá mua vài món đồ.

      Nhạc Hòa trở lại Tây Sơn quân doanh, Từ Thị sau việc kia, an phận ít, nàng lại bị bức ép phải lập gia đình, cần phải vội vàng bận rộn nữa, cứ thế thong dong tự tại mà rong chơi cho thỏa thích.

      Nàng đưa tay cầm lấy cây trâm, đây chỉ là cây trâm được khắc thành từ gỗ bình thường, tay nghề cũng có chút thô ráp.

      Bất quá nàng vừa nhìn thấy vừa ý rồi, cây trâm này cũng tệ.

      "Loại trang sức như vậy, cũng chỉ có loại người như nương đây mới thấy hợp mắt thôi."

      Nghe thấy giọng điệu giễu cợt này, Nhạc Thiên Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn, ra là Dương Nịnh cùng với mấy quan gia tiểu thư đứng đó, ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng.

      Nhạc Thiên Tuyết cũng chẳng thèm quan tâm, Dương Nịnh này tính tình chua ngoa, vừa nhìn cảm thấy chán ghét rồi.

      Mấy quan gia tiểu thư cũng nở nụ cười phụ họa theo, có người còn : "Nịnh tỷ tỷ cũng từng rồi, nàng từ trước đến giờ đều biết chọn trang phục cho mình, trước đây nàng còn tưởng nguyên cả nắm rơm rạ là cây trâm mà đem cắm ở búi tóc của mình đấy, bây giờ quả là có tiến bộ, ít nhất cũng cài mộc trâm a."

      Dương Nịnh lại nở nụ cười châm biếm: "Đúng vậy a, đây quả nhiên là tiến bộ !"

      Tiểu Hoa nghe thế liền thấy tức giận, trước đây tiểu thư nàng có chút si ngốc, nhận hết khi dễ, bây giờ còn bị mọi người mực chế nhạo như vậy, nàng thân làm nô tỳ, thể đứng nhìn được!

      Ngược lại Nhạc Thiên Tuyết lại rất bình thản, ung dung lấy bạc ra trả, Dương Nịnh bỗng ném tới thỏi bạc, : "Nhạc Thiên Tuyết, cây trâm này coi như bổn tiểu thư tặng cho ngươi, cũng chỉ là khối gỗ bạc bẽo, ngươi cũng đừng khách khí với ta, thứ này cắm ở đầu ngươi, quả nhiên là xứng vô cùng, giá rẻ như thế mà!"

      "Ngươi!" Tiểu Hoa bước lên trước, toan mở miệng mắng.

      Bất quá Tiểu Hoa lại bị Nhạc Thiên Tuyết cản lại, cười : "Ta cần tiền của ngươi, dù sao cũng cảm ơn."

      Nàng cầm lấy cây mộc trâm, cắm búi tóc của mình, sau đó lướt qua Dương Nịnh, ung dung tiến lên trước.

      Dương Nịnh nghĩ tới Nhạc Thiên Tuyết cư nhiên có thể chịu đựng như thế, khỏi có chút kinh ngạc.

      Sau khi rời , Nhạc Thiên Tuyết trong tay cầm túi tiền đầy ụ, ước lượng chút, Dương Nịnh vốn thân thế giàu có, trong túi này chắc chắn ít bạc đây.

      Thừa dịp Dương Nịnh sơ hở, Nhạc Thiên Tuyết nhanh chóng cướp lấy túi tiền của nàng ta, giờ ...quẳng sang bên thôi.

      Đúng lúc này, phía trước bỗng có người hô to: "Thiên Kim lâu phát hỏa! Cháy a!"

      Người người lại đường phố liền giật mình, dù sao Thiên Kim lâu cũng nổi tiếng là nhà hàng bậc nhất, bị bốc cháy quả là đáng tiếc.

      Nhạc Thiên Tuyết cau mày, ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời quả là hừng hực khói lửa!

      Ân Tô Tô liệu có ở bên trong ?!

      Nàng theo bản năng liền chạy tới Thiên kim lâu phát hỏa, thế nhưng từ sau lưng Dương Nịnh thanh lớn câu: "Kỳ quái nha, vừa nãy chúng ta cơm ăn mới đến nửa bị đuổi , bây giờ lại phát hỏa, thế nào lại trùng hợp như vậy chứ?"

      Nhạc Thiên Tuyết lập tức dừng bước chân lại, may là, Dương Nịnh câu này nhắc nhở nàng.

      Nàng liền ung dung xoay người rời , chút hoang mang lo sợ, cũng thèm để ý đến Thiên Kim lâu có phát hỏa hay .

      Từ trong góc tối quan sát Nhạc Thiên Tuyết, Truy Tinh nhìn nàng cư nhiên tới Thiên Kim lâu, đúng là có chút kỳ quái, lẽ nào là Vương gia đoán sai?

      Quỷ Y phải là Nhạc Thiên Tuyết?

      Chuyện này cần vội, Chiến Liên Thành còn có chiêu bài tiếp theo.

      Buổi tối, Nhạc Thiên Tuyết cho người nghe ngóng, Thiên Kim lâu thực bốc cháy, cũng biết có bao nhiêu người bị thương, nhưng cũng nghe ít người bị lửa bao vây mà thiêu chết rồi.

      Nàng đúng là lo lắng cho an nguy của Ân Tô Tô, dù sao đám cháy lớn như vậy, võ công có cao cường cũng khó mà thoát thân vô

      Nàng liền phái người Tựu Hoa lâu chuyến, bên kia có lời đồn đại Ân Tô Tô bị bỏng rất nặng, tại hấp hối.

      Nàng khẽ cắn răng, tuy rằng trong chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng nếu như Ân Tô Tô bị bỏng sắp chết đến nơi, mà nàng lại cứu người, thực là quá vô tình vô nghĩa rồi.

      Lúc này, nàng lục lọi tìm ra bộ y phục dạ hành, mặc vào.

      Tiểu Hoa thấy tiểu thư định ra ngoài, liền lập tức đóng cửa lại, : "Tiểu thư, người thực muốn ra ngoài sao?"

      Nàng cũng hiểu được đại khái tình hình, , Nhạc tiểu thư rời lúc này là rất mạo hiểm.

      Nhạc Thiên Tuyết đảo tròn mắt khắp phòng, liền : "Tiểu Hoa, ngươi nằm giường cải trang là ta, bất kể là ai tới, ngươi giả bộ ngủ là được rồi."

    2. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 27:

      Tiểu Hoa có chút sợ sệt, thân thể bất giác co lại, : "Tiểu thư, tướng mạo của chúng ta cũng giống nhau, điều này có thể giấu trời qua biển sao?"

      Nhạc Thiên Tuyết cười hì hì, lấy trong người ra lớp dịch dung mỏng dính, : "Chuyện , chỉ cần cái này phải có thể giấu trời qua biển sao?"

      Tiểu Hoa có chút sững sờ, nghĩ tới tiểu thư nhà nàng còn có bản lĩnh này.

      Nhạc Thiên Tuyết động tác nhanh gọn rời khỏi phủ tướng quân, nàng biết rất có thể đây là cái bẫy giăng ra, nhưng nàng vẫn muốn liều mình chuyến.

      Nghe những người bị thương trong Thiên Kim lâu đều được chuyển về Hồi Xuân Đường trong kinh thành , về phần những người bị thiêu chết, đem mai táng ở nghĩa trang.

      Nhớ đến đây, Nhạc Thiên Tuyết liền hướng phía Hồi Xuân Đường tới.

      Trong bóng đêm, thân ảnh của nàng như quỷ mỵ, thoắt thoắt .

      Sau khi nàng dùng thất sắc hoa để luyện chế đan dược, tu luyện tăng được mấy phần, cho nên thân thủ nhanh nhạy hơn rất nhiều, chỉ có điều như thế vẫn chưa đủ, nếu như thực mắc phải bẫy, nàng có chạy nhanh đến mấy cũng khó mà thoát thân.

      Đến Hồi Xuân Đường, nàng trèo qua tường vào, ngó quanh bốn phía đều thấy có gì bất thường.

      Nàng hơi nhíu mày, lẽ nào cái tên giả tật kia bày mai phục? Theo lý mà dĩ nhiên dễ dàng bỏ qua như vậy.

      Đến tới hậu viện, thấy gian phòng sáng đèn trước mắt, nàng cẩn thận quan sát cử động qua chiếc bóng, thỉnh thoảng thấy có gã sai vặt bưng nước ra vào, hình như đại phu bên trong vẫn còn chữa trị.

      "Cái vết bỏng đó cũng khủng khiếp a, hoàn toàn thay đổi luôn!"

      "Đúng vậy đúng vậy a, chẳng nhận ra là mỹ nhân Ân Tô Tô nổi tiếng khắp trấn nữa, là hồng nhan bạc mệnh mà."

      Hai gã sai vặt vừa rời , liền mở miệng cảm thán mấy câu.

      Nhạc Thiên Tuyết nhíu chặt lông mày, chính xác là Ân Tô Tô rồi!

      Nàng nghĩ nhiều nữa, lập tức vươn mình cái, vững vàng tiếp đất.

      Nàng rón rén bước lại gần, muốn xem chút tình huống bên trong như thế nào.

      Thế nhưng từ phía sau cơn gió lạnh bỗng thổi qua, nàng hơi nhắm mắt lại.

      Hàn quang lóe lên, thanh trường kiếm lạnh lẽo từ gò má nàng đâm thẳng tới!

      Nhạc Thiên Tuyết hơi nghiêng đầu, trường kiếm kia cơ hồ sượt qua chiếc khăn mặt màu đen, may mà nàng né tránh nhanh nhẹn, để bị lộ thân phận.

      Nàng thuận tay rút ra chủy thủ (dao găm), đỡ trường kiếm kia lại, thế nhưng người kia lại dùng nội lực, cánh tay phút chốc trở nên tê dại!

      Nhạc Thiên Tuyết vội vàng lui về sau vài bước, cau mày nhìn phía trước.

      Hạo Nguyệt thu hồi kiếm, cùng Truy Tinh đứng bên cạnh, hai người đều nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tuyết.

      Truy Tinh đắc ý : "Vương gia quả nhiên đoán sai, đêm nay khẳng định có người tới."

      Nhạc Thiên Tuyết thầm than tiếng ổn rồi, rốt cục cũng là Chiến Liên Thành bày mưu tính kế, chỉ có mấy lời , Chiến Liên Thành cũng quá khôn khéo , đem trọn cái kinh thành này mà lừa gạt!

      Thân hình nàng vốn nhắn, lại ăn mặc y phục dạ hành, những ngón tay ngọc nắm chặt chủy thủ , hoàn toàn giống với người thường cầm kiếm.

      Hạo Nguyệt nhàng nở nụ cười: "Tiểu nương, Vương gia nhà ta cho mời, nếu như nương ngoan ngoãn theo, ngươi nhất định bình an vô ."

      Hạo Nguyệt biết tiểu nha đầu trước mặt mình có võ công gì, nhưng nữ tử như vậy, lại có thể là Quỷ Y nương, còn từ trong tay Vương gia cướp được thất sắc linh dược, thực là làm cho người ta kinh ngạc.

      Chiến Liên Thành suy đoán, Ân Tô Tô cùng Quỷ Y chắc chắn có quan hệ, cho nên mới nghĩ ra kế sách này.

      Nhưng Quỷ Y có phải là Nhạc Thiên Tuyết hay , Vương gia nhà nàng cũng điều tra rồi nhưng kết quả vẫn còn mơ hồ.

      tại biện pháp tốt hơn, đem người bắt được này , vậy liền biết Quỷ Y là ai.

      Nhạc Thiên Tuyết nhịn được cười lên tiếng, thu hồi chủy thủ trong tay: "Tên vương gia giả tật kia tốn công phí sức muốn bắt ta đến vậy, nhưng lát nữa lại bắt được người, nhất định thất vọng vô cùng đây."

      Hạo Nguyệt liền tiến lên bước, : " người ngươi hề có nội lực, chỉ cần ta trong vòng năm chiêu, ngươi cũng đủ bại trận rồi! Ngươi còn dám ta bắt được ngươi?!"

      Quỷ Y quả là có chút hung hăng càn quấy, chả trách Vương gia nhất định phải bắt bằng được nàng!

      Nhạc Thiên Tuyết giơ tay lên, thâm ý ; "Võ công giỏi, chưa chắc chắn là toàn thắng, dù sao đầu óc các ngươi đều như cỏ dại, muốn thắng, e rằng phải đợi lần sau."

      Truy Tinh nhíu mày, đầu óc cỏ dại! ?

      Lại dám bọn như vậy?!

      và Hạo Nguyệt đều là những người võ công cao cường, ở bên Vương gia phục vụ nhiều năm, đều hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn, nay chỉ có lùng bắt tên Quỷ Y lại tốn nhiều thời gian như vậy, còn phải để chủ nhân đích thân ra tay.

      "Quỷ Y! Nếu như ngươi bó tay chịu trói, Ân Tô Tô nhất định được toàn mạng!"

      Nhạc Thiên Tuyết thèm để ý, : : "Sinh tử của Ân Tô Tô quan hệ gì đến ta, tên vương gia giả tật phí nhiều tâm tư muốn bắt ta như vậy, ta đến, chỉ để cho các ngươi tiếng, đừng phí công vô dụng."

      Nàng tiêu sái về trước hai bước, dáng vẻ chẳng chút e sợ nào.

      Hạo Nguyệt kinh ngạc, tiểu nha đầu này giấu thực lực? Hay là nàng có người đến trợ giúp?

      Bất quá Nhạc Thiên Tuyết chỉ vừa tới gần, bọn họ liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, đứng cũng vững.

      Tay, phút chốc cũng trở nên mềm yếu vô lực, trường kiếm trong tay nắm cũng chặt được.

      Nhạc Thiên Tuyết cười thầm trong bụng, nàng biết kỹ thuật chế thuốc, cho võ công có, nàng vẫn còn những chiêu khác bảo mệnh.

      Truy Tinh và Hạo Nguyệt cũng quá ỷ lại bản thân mình võ công cao thủ, khi nãy nàng rút chủy thủ rắc vào trung loại bột thuốc, hơn nữa người nàng cũng bôi đều bột thuốc vô sắc vô vị, từ đó hình thành loại mê hồn tán.

      Trong vòng năm bước chân, khẳng định ngất lịm.

      Hạo Nguyệt và Truy Tinh quả nhiên ngã gục xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhạc Thiên Tuyết lướt qua mà thản nhiên rời .

      Nhạc Thiên Tuyết ra khỏi Hồi Xuân Đường, Chiến Liên Thành cũng quá xem thường nàng rồi, lại chỉ phái Truy Tinh với Hạo Nguyệt đến.

      biết bây giờ Ân Tô Tô rốt cuộc là ở nơi nào, nàng dừng chân lại, tinh quang bỗng nhiên lóe lên, Chiến Liên Thành chỉ phái hai người bọn họ đến mà tự mình đến, khả năng này là...

      Nguy rồi! Tiểu Hoa ở bên kia!

    3. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 28:

      Nhạc Thiên Tuyết ngay lập tức chạy về phủ tướng quân, thẳng vào trong Tình Vũ viện.

      Trời tối người yên, trong phòng có những người khác, giường chỉ có dáng người hơi run rẩy.

      Nhạc Thiên Tuyết liền tới vỗ lên vai nàng: "Tiểu Hoa?"

      Tiểu Hoa lập tức ngồi dậy, dưới ánh trăng tỏa mờ nhạt, sắc mặt tiểu nô tì cũng tái nhợt hẳn .

      Nô tì giờ khắc thấy chủ nhân trở về liền vỡ òa : "Tiểu thư! Người trở lại rồi! Vừa nãy nô tì nghe thấy thanh sột soạt, nô tì bị hù đến sợ chết."

      Nhạc Thiên Tuyết gật đầu bình tĩnh : "Như vậy là tám phần mười có người đến đây rồi, bây giờ ngươi cần lo lắng nữa, ta trở về."

      Nàng thuận tay gỡ lớp dịch dung mặt Tiểu Hoa xuống, để tiểu nô tì bình tâm lại.

      Chiến Liên Thành mực hoài nghi nàng, đêm nay đến phủ chắc chắn là muốn quan sát xem nàng có trong phủ hay .

      Quỷ Y có thể ló mặt, thế nhưng thân phận Nhạc Thiên Tuyết của nàng khi bị bóc mẽ, nhất định phiền toái vô cùng!

      Tiểu Hoa vội vàng xuống giường, : "Nô tì biết, cho nên khi nãy nô tì luôn nằm bất động dám lên tiếng."

      Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ, quả là có chút kinh sợ, Chiến Liên Thành rất có khả năng quay lại!

      Nàng vội vã đẩy Tiểu Hoa vào sau bức bình phong, : "Đừng lên tiếng!"

      Nhạc Thiên Tuyết trong nháy mắt nhảy lên giường, cùng lúc đó, thanh cọt kẹt khe khẽ của cánh cửa vang lên.

      thanh này người bình thường có khả năng nghe được, bất quá Nhạc Thiên Tuyết lại rất nhạy cảm với tiếng động, nên lập tức nghe thấy được.

      Nàng trực tiếp quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy vệt màu đen mờ lên.

      Nhạc Thiên Tuyết còn chưa kịp nhìn , người kia phi tới, thuận tay đem chăn của nàng xốc mạnh lên!

      chính là muốn kiểm tra xem, Nhạc Thiên Tuyết có hay vừa từ bên ngoài trở về!

      Ai ngờ chăn vừa xốc lên, cảnh xuân liền lộ ra. Tươi đẹp màn!

      Nhạc Thiên Tuyết lại chỉ mặc mỗi cái yếm màu hồng nhạt!

      Nam tử kia là nhất thời đứng sững, ngờ lại thành ra thế này!

      Làn da Nhạc Thiên Tuyết bóng loáng trắng nõn như vầng trăng non, bị người khác hung hăng xốc chăn lên như vậy, nàng khỏi thấy nổi giận.

      Nàng ngay lập tức cầm chiếc gối bên cạnh ném vào mặt : "Tên dâm tặc! Có ai ! Có dâm tặc!!"

      Nam tử kia lùi về sau vài bước, thanh Nhạc Thiên Tuyết vang vọng như vậy, mấy tên hộ vệ nghe thấy ngay lập tức rầm rập bước đến.

      Nhạc Thiên Tuyết vội vã kéo chăn lên che kín thân thể mình, nam tử kia khẽ liếc nàng cái, giọng quả thực có điểm khác biệt, xem ra Nhạc Thiên Tuyết nãy giờ vẫn luôn nằm ngủ trong khuê phòng.

      Hộ vệ phá cửa xông vào, nam tử chưởng đánh ra, còn chưa chờ những hộ vệ kia kịp ra tay, biến mất tăm mất tích.

      Mấy tên hộ vệ vừa lồm cồm bò lên, Nhạc Thiên Tuyết lập tức hô to: "Mau đuổi theo! Tuyệt đối thể cho tên dâm tặc kia trốn thoát!"

      Mấy tên hộ viện vâng vâng dạ dạ, lập tức khẩn trương ra ngoài truy người.

      Căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh thanh đạm, Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhõm, : "Tiểu Hoa, đưa xiêm y cho ta."

      Tiểu Hoa nghe thấy thế mới lò mò ra, đến bên tủ gỗ cầm bộ xiêm y đưa cho Nhạc Thiên Tuyết.

      "Tiểu thư, sao người lại mặc quần áo?" Tiểu Hoa nghiêng đầu , cũng tiện nhìn.

      Như thế....vừa nãy... Chẳng phải là bị gã nam tử kia thấy rồi?!

      "Ta mà mặc y phục dạ hành, khẳng định liền bại lộ."

      Cho nên vừa nãy, Nhạc Thiên Tuyết nhanh chóng cởi quần áo người ra, chỉ mặc độc cái yếm hồng, cũng may cái yếm hơi dài, che được những chỗ cần che, chỉ để lộ cùng lắm là hai bờ vai, tính ra cũng có chịu chút thiệt thôi.

      Nàng mặc xiêm y vào, lúc này mới thở phào nhõm.

      Thế nhưng nàng nghĩ đến, Chiến Liên Thành về tới Chiến Vương phủ, mặt vẫn phủ lớp mây hồng hồng.

      phải chưa từng thấy nữ nhân, chỉ là... da thịt trơn mượt trắng trẻo của Nhạc Thiên Tuyết vẫn thoắt thoắt trong đầu , rời được!

      cầm mặt nạ bạc mặt ném qua bên.

      Rốt cuộc cũng nhịn được, nhắm mắt lại, : "Nữ nhân."

      Nô tì ở bên ngoài nghe thấy chỉ thị của , chỉ chốc sau, nữ nhân bịt mắt bị đưa vào.

      giường, nữ nhân thân thể khẽ run, Chiến Liên Thành hưởng thụ, đương nhiên phải ngoan ngoãn.

      Mặc dù thấy gì nhưng nữ nhân này biết mình phải hảo hảo hầu hạ vị chủ nhân này.

      Mái tóc Chiến Liên Thành xõa dài xuống, toát lên mấy phần mùi vị ngông cuồng cùng hoang dại.

      Ánh mắt hờ hững, tùy ý để nữ tử kia tháo từng lớp xiêm y của mình ra.

      Tay vừa chạm vào bộ ngực rắn chắc, thân thể nữ nhân nóng bừng lên, dù biết người này này là ai, nhưng nàng cũng phải vui vẻ hầu hạ nam tử này.

      Nhưng, tay của nàng bỗng nhiên bị nắm chặt lại.

      Chiến Liên Thành thấp giọng : "Ra ngoài."

      Xiêm y của gần như tháo xuống hết, nhưng đúng lúc này lại dừng lại.

      Đáng chết! vừa nãy lại nhớ tới Nhạc Thiên Tuyết, nghĩ đến dáng vẻ mị kia của nàng giường...

      Nữ tử kia rất nhanh bị người dẫn ra ngoài, (*)vô thanh vô tức, Hạo Nguyệt cùng Truy Tinh đúng lúc này cũng quay về.

      (*): Im lặng tiếng động.

      Hạo Nguyệt mặt hơi đỏ lên, Truy Tinh cũng dám nhìn thẳng vào Chiến Liên Thành.

      Vương gia nhà bọn họ quả nhiên có dáng người quyến rũ ...

      " bắt được người?" Chiến Liên Thành lạnh lùng .

      "Thuộc hạ đáng chết!"

      Sắc mặt Chiến Liên Thành càng thêm u ám.

      Trước đó bị Quỷ Y kia chơi vố, bây giờ lại bắt được y, rốt cuộc Quỷ Y này là người nào? Lại có thể ba lần bốn lượt chạy trốn dưới con mắt của .

      Ngay cả Ân Tô Tô cũng biến mất vô tung vô ảnh...

      Chiến Liên Thành thấp giọng : "Quỷ Y phải Nhạc Thiên Tuyết, sau này, cần lưu ý nàng nữa."

    4. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 29:

      Hạo Nguyệt thở phào nhõm, mà, Nhạc Thiên Tuyết làm sao lại là Quỷ Y được, bằng , lúc trước nàng ra tay giúp Phó Kiêu rồi.

      Truy Tinh vẫn hoài nghi : "Vương gia, nhưng Nhạc Thiên Tuyết từng cứu Tứ hoàng tử a."

      Chiến Liên Thành nhớ tới chuyện đó, quả thực, Nhạc Thiên Tuyết đúng là có chút bản lĩnh, nhưng chỉ thế thôi đủ chứng minh.

      Đêm nay, mà quay lại, nhìn thấy màn như vậy, xác định đó chính là Nhạc Thiên Tuyết, như vậy còn điểm gì để hoài nghi nữa?

      Truy Tinh nhìn thấy sắc mặt Vương gia như vậy, biết rốt cuộc nên thế nào, dù sao chủ nhân như vậy, thân làm thuộc hạ như làm sao có thể mở miệng nghi vấn đây.

      Chiến Liên Thành ngón tay khẽ động, bỗng sang vấn đề khác: "Có tin tức về Tông Quyển chưa?"

      Hai người đồng thời cúi đầu, im lặng đáp lại.

      Bọn họ điều tra nhiều năm nhưng hề có bất kỳ manh mối nào, tìm thứ, tựa như là sỏi chìm sâu trong biển lớn như vậy.

      Phủ tướng quân.

      việc của Tứ Hoàng tử trôi qua hơn mười ngày, thân thể cũng khôi phục cực nhanh, vừa mới về lại cung, nghỉ ngơi chừng mấy ngày, hôm nay lại xuất cung ra ngoài.

      Ngọc Nam Phong xuất cung, trước tiên là tới phủ tướng quân, Nhạc Linh Vy hay tin, liền vội vàng chuẩn bị trang phục lộng lẫy, đứng chờ tại cửa nghênh tiếp.

      Bệnh nặng mới khỏi nên sắc mặt Ngọc Nam Phong vẫn còn chút tái nhợt, bất quá thần sắc vẫn còn tốt, hôm nay thân áo bào tím nhạt, nhìn qua tự nhiên lại thấy có mấy phần nương khí.

      Vừa liếc mắt nhìn thấy Nhạc Linh Vy đứng ở môn phủ, lông mày hơi nhíu lại, nhưng gương mặt vẫn thản nhiên biểu gì nhiều.

      Nhạc Linh Vy mắt thấy xe ngựa liền chào đón, hướng Ngọc Nam Phong thi lễ cái: "Bái kiến Tứ hoàng tử."

      Xem ra mười ngày nay, Ngọc Nam Phong rốt cục cũng tha thứ cho mình rồi.

      Nhạc Linh Lung khỏi có chút đắc ý, bản thân mình hảo hảo như vậy, nhất định là được tha thứ.

      Đáp lại câu thỉnh an nồng nhiệt của tiểu mỹ nhân, Ngọc Nam Phong chỉ nhàn nhạt ừ ờ tiếng rồi thẳng vào, hoàn toàn để ý đến Nhạc Linh Vy.

      Nhạc Linh Vy đứng sững mấy giây, thất kinh nhìn Ngọc Nam Phong, hôm nay nàng đặc biệt chuẩn bị trang phục, nhìn qua xinh đẹp như hoa, Ngọc Nam Phong lại trực tiếp ngang qua để mắt đến?

      Nàng vội vàng đuổi theo, miệng cố kéo lên tia cười : "Tứ hoàng tử, thần thiếp chuẩn bị ít bánh ngọt, bằng thần..."

      Ngọc Nam Phong liền dừng bước chân lại, trực tiếp quay đầu nhìn thẳng Nhạc Linh Vy, ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét xen lẫn mấy phần mất kiên nhẫn.

      : "Nhạc Linh Vy, chuyện lúc trước bản hoàng tử muốn so đo với ngươi, ngươi cần đến quyến rũ. Còn nữa, những thứ đồ ngươi đưa tới, bản hoàng tử đều ném tất cả."

      Đây ý là , đồ vật ngươi đưa tới, bản hoàng tử toàn bộ cũng nhìn thuận mắt, cũng muốn chạm.

      Ngay trước mặt nhiều người những lời như vậy, sắc mặt Nhạc Linh Vy phút chốc khó coi cực kỳ.

      Ngọc Nam Phong nhất định là vẫn giận mình rồi, nàng tại bị Nhạc Hòa chán ghét, thể lại mất thêm chỗ dựa là Ngọc Nam Phong này!

      Nàng liền vội vàng : "Tứ hoàng tử, thần thiếp lúc đó chỉ là quá mức kinh hoảng, ngài nghe thần thiếp giải thích có được hay ? Hôm nay ngài tới, phải là muốn cho thần thiếp cơ hội giải thích sao?"

      Lời còn chưa xong, nàng nhìn thấy Ngọc Nam Phong thèm để ý bước nhanh về phía trước.

      Đằng trước, là Nhạc Thiên Tuyết và Tiểu Hoa tới.

      Ngọc Nam Phong nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết, sắc mặt liền vui mừng phấn khởi, vội vã tới gọi: "Nhạc Thiên Tuyết!"

      Nhạc Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Ngọc Nam Phong với Nhạc Linh Vy, trong lòng ràng hai người lại liếc mắt đưa tình nữa rồi.

      Nàng liền thẳng câu: "Thỉnh Tứ hoàng tử, hẹn gặp lại Tứ hoàng tử."

      Giống như lúc trước, thái độ của nàng vẫn dửng dưng thay đổi chút nào.

      Nhưng lần này, Ngọc Nam Phong cũng để ý chút nào.

      theo Nhạc Thiên Tuyết, cao hứng: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi có biết hai ngày tới ở Dạ Thành diễn ra đấu thú?"

      Nhạc Thiên Tuyết ậm ừ tiếng: "Biết, ta muốn đây."

      Kinh thành đúng là có chút tẻ nhạt, nàng cũng muốn nhàn rỗi có chuyện gì làm qua ngày như vậy, cho nên hôm nay muốn ra ngoài hưởng thụ chút.

      Như vậy phụ thân bức hôn nàng nữa, ngoài ra người cũng rất muốn nàng Dạ Thành chuyến này, còn ra sức chu cấp đầy đủ cho nàng, dù sao lần đấu thú này ít người đến xem, phụ thân như người thầm nghĩ nếu như Nhạc Thiên Tuyết mượn cơ hội này để ý được hai thanh niên tuấn kiệt nào đó quả thực là uổng chuyến này.

      Ngọc Nam Phong vui vẻ : "Trùng hợp a, bản hoàng tử cũng muốn gọi ngươi cùng."

      Nhạc Thiên Tuyết thản nhiên đáp: "Ta có xe ngựa, vé xem cũng thiếu, cần Tứ hoàng tử phải quan tâm rồi."

      Nàng ngẫm lại thấy kỳ quái, chuyện gì xảy ra với tên Ngọc Nam Phong này vậy, tại sao lại gọi Nhạc Linh Vy mà lại tới gọi nàng?

      lẽ bị trúng tà đầu đập phải tường?

      Ngọc Nam Phong tiếp: "Vé xem này của bản hoảng tử là đích thân Dạ Thành thành chủ gửi đến, là chỗ hạng nhất, quan sát đặc biệt ràng."

      Nhạc Thiên Tuyết khựng lại

      Là chỗ hạng nhất...

      Bởi vì vé xem của nàng, là nơi xa nhất trong đấu trường...

      Bởi vì vé xem đấu thú vốn rất đắt, Nhạc Thiên Tuyết lại nỡ bỏ ra nhiều bạc để mua.

      Nếu như bây giờ cần tới vé của nàng nữa, vậy vẫn có thể đem hoàn lại tiền.

      Chuyện tốt như vậy mà cần phí!

      Nhạc Thiên Tuyết nở nụ cười: "Tốt, vậy cùng nào."

    5. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 30: Bản vương phải cố hết sức thôi

      Ngọc Nam Phong nghe thế liền cao hứng, Nhạc Thiên Tuyết đáp ứng rồi, xem ra nàng đối với mình vẫn có chút thành ý.

      Kỳ thực Nhạc Thiên Tuyết chỉ muốn tiết kiệm tiền thôi... Ngọc Nam Phong lại thiệt thòi tự mình đa tình rồi...

      Nhạc Linh Vy nhìn thấy Ngọc Nam Phong hoàn toàn để ý đến mình như vậy, nàng nắm chặt bàn tay, vội vã theo sau, : "Tứ hoàng tử, thần thiếp cũng muốn ."

      Cho dù bây giờ có bị cho là mặt dày biết xấu hổ, cũng thể để Nhạc Thiên Tuyết trắng trợn câu dẫn hồn phách Ngọc Nam Phong a!

      Ngọc Nam Phong cau mày: "Bản hoàng tử chỉ có hai tấm vé, có chỗ cho ngươi."

      Nhạc Thiên Tuyết vừa nghe, quả là thấy kỳ quái, Ngọc Nam Phong lại đối với Nhạc Linh Vy phũ phàng như thế, hay là tại Nhạc Linh Vy trước đó ham sống sợ chết, làm hại Ngọc Nam Phong nên chán ghét nàng rồi?

      Xì xì, chuyện này hay à nha.

      Nàng liền : "Linh Vy muội muội, ta còn dư tấm vé, cái giá năm mươi lượng, muội có muốn hay ?"

      Tiểu Hoa toát mồ hôi, tiểu thư chỉ hao tốn có mười lượng bạc để mua tấm vé này, bây giờ người lại tăng giá lên gấp mấy lần.

      ác độc a...

      Nhưng là tàn nhẫn với Nhạc Linh Vy, như vậy cũng hả dạ a!

      Nhạc Linh Vy có chút bối rối, đây chính là tiền cả hai tháng trời của nàng!

      Nàng toan từ chối Nhạc Thiên Tuyết lại : "Linh Vy muội muội muốn sao? Vậy chỉ có ta cùng Tứ hoàng tử rồi?"

      Nghe thấy lời này, bất kể là gì Linh Vy nàng cũng thể để Nhạc Thiên Tuyết cùng Ngọc Nam Phong đơn độc ở chung!

      Nàng liền gật gật đầu: "Muội muốn!"

      Nhạc Thiên Tuyết tâm tình cao hứng , dù sao nàng lần này nàng cũng kiếm được bốn mươi lượng bạc rồi.

      đường đến Dạ Thành, nàng lựa chiếc xe ngựa rồi mình ngồi lên, Ngọc Nam Phong với Nhạc Linh Vy lại ngồi cùng nhau.

      Dù sao vừa nãy Nhạc Linh Vy cũng sống chết muốn ngồi cùng Ngọc Nam Phong trong chiếc xe ngựa, Ngọc Nam Phong còn cách nào, đành phải miễn cưỡng để Nhạc Linh Vy lên cùng xe ngựa.

      Lộ trình đến Dạ Thành mất khoảng nửa ngày, cũng vì cuộc thi đấu thú này cũng khá nổi tiếng, nên cũng có ít người hôm nay xuất hành đến Dạ Thành.

      Tiểu Hoa kéo tấm rèm lên nhìn chút, liền quay đầu lại : "Lần này là náo nhiệt a tiểu thư, cả Chiến Vương gia cũng ."

      Nhạc Thiên Tuyết vốn gật gà gật gù, nghe lời này liền tỉnh táo hẳn.

      Nàng cũng khẽ liếc sang nhìn, quả nhiên là thấy xe ngựa của tên giả tật kia, toàn thân bóng loáng màu đen, bên cạnh còn có Hạo Nguyệt với Truy Tinh cùng hộ tống, phô trương vô cùng.

      Nàng hừ tiếng: " làm gì, định phô trương binh lực nhiều sao!"

      Tiểu Hoa biết Nhạc Thiên Tuyết cực kì ưa Chiến Vương gia, nên chỉ : "Nghe , Chiến Vương gia với Dạ Thành thành chủ là chỗ thân quen, lần này là Dạ Thành thành chủ đích thân mời Chiến Vương gia xem."

      Cái gì?

      Xem ra này tên Chiến Liên Thành cũng uy lực quá thể.

      Cũng vì thế mà Nhạc Thiên Tuyết muốn để thân phận của mình bị bại lộ, dù sao đắc tội với Chiến Liên Thành biết cái mạng của mình có giữ được nữa.

      Vừa lúc này, ngoài xe ngựa truyền đến đạo thanh: "Nhạc Đại tiểu thư."
      Là Hạo Nguyệt?

      Tiểu Hoa kéo rèm lên, Hạo Nguyệt tiếp tục : "Vương gia nhà ta cho mời."

      Nhạc Thiên Tuyết nghiêng đầu , : "Ta và Vương gia nhà ngươi cũng mấy thân thích, lần này miễn ?"

      Trước đó nàng đều mực , nếu như bây giờ qua đó, còn biết có thể trở về hay đây.

      Hạo Nguyệt sắc mặt có chút tức giận, bởi vì chỉ có mỗi Nhạc Thiên Tuyết là dám ba lần bốn lượt từ chối lời mời của Vương gia.

      Nhưng Vương gia người sớm lường trước được, nên phân phó cho Hạo Nguyệt phải làm thế nào.

      Cho nên Hạo Nguyệt vẫn tiếp: "Nhạc Đại tiểu thư, Vương gia nhà ta ngày trước đoạt được rương châu báu, kiểm tra lượt, giá trị tương đương với trang sức Tứ Hoàng tử từng tặng cho Nhạc Đại tiểu thư, nhưng cũng biết tại sao, những thứ đó bị đem bán ở chợ."

      Nhạc Thiên Tuyết híp híp con mắt, thế lực của Chiến Liên Thành này cũng là đại!

      Nếu như bị Dương hoàng hậu hoặc Hiền phi biết được, khẳng định liền có mưu đồ lớn.

      Nàng bĩu môi, khẽ nhích ra bên ngoài, xe ngựa dừng lại, nàng bước xuống xe, lập tức đập vào mắt nàng là cỗ xe ngựa toàn thân đen tuyền của Chiến Liên Thành.

      Chiến Vương gia này trước giờ tài đại khí thô, xe ngựa kia rộng lớn như vậy, chắc hẳn bên trong ngồi cực kỳ thoải mái.

      Nàng bước vào trong cỗ xe ngựa sang trọng, nhìn thấy Chiến Liên Thành ngồi ở vị trí đối diện nàng, xe ngựa này đúng là có thiết kế đặc biệt, ở vị trí kia của lại còn có chiếc giường để nằm.

      Nàng khẽ nhìn lướt qua chân của , xì xì, cái tên giả què này...

      "Ơ! Nhạc tiểu thư rốt cuộc cũng đến." Phó Kiêu ngồi xếp bằng, nụ cười tươi rói nhìn Nhạc Thiên Tuyết.

      Đối diện còn có người đàn ông trung niên toàn thân áo đen, mặt chữ quốc (国: chữ điền), thân đạo mạo, khí tiết chính trực, xem ra chính là Dạ Thành thành chủ rồi.

      Trong cỗ xe, Nhạc Thiên Tuyết vẫn có thể thoải mái đứng lên, dù sao trong này cũng rất rộng lớn.

      Nàng khựng lại chút hỏi: "Chiến Vương gia tìm ta để làm gì?"

      Chiến Liên Thành chỉ chỉ vào bàn cờ trước mặt , lãnh đạm đáp: "Chơi cờ."

      Khóe miệng Nhạc Thiên Tuyết co quắp, gọi nàng lại đây, chỉ để rủ nàng chơi đánh cờ?

      Nàng ngoại trừ chế thuốc, đối với cầm kỳ thư họa chút hứng thú cũng đều có.

      Nàng thẳng: "Tiểu nữ biết chơi."

      Phó Kiêu nghe vậy nhàng : "Chiến Vương gia, bản tướng nàng chơi, xem ra ngươi thắng được bản tướng rồi, cái năm ngàn lạng bạc tiền đặt cược kia, bản tướng chỉ lấy ngân phiếu."

      Nhạc Thiên Tuyết nghe xong lời này, lập tức cảm thấy có hứng thú.

      Tiền đặt cược? Năm ngàn lạng?

      Năm vạn lượng lần trước của Phó Kiêu kiếm được, nàng vẫn luôn canh cánh nỗi đau trong lòng, bây giờ lại cần nàng phải khai triển y thuật gì... Như vậy cũng tệ a!

      Nàng ngay lập nhích mông ngồi xen vào, ba người ngồi cạnh liền giật nảy mình.

      Nàng hé miệng cười, ; "Những quân cờ này, ta thường ngày cũng có nghiên cứu chút ít, Chiến Vương gia, ngươi có muốn ta tới giúp đỡ ?"

      Từ bên cạnh nhìn nhìn sang, khuôn mặt thanh tú đến nghiệt của Chiến Liên Thành thấp thoáng, thần sắc vẫn đổi, cất giọng thanh lạnh : "Trùng hợp xung quanh đây cũng chỉ có mình ngươi, bản vương phải cố hết sức thôi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.