1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quỷ Y Vương Phi: Độc sủng Chiến Vương gia - Đại Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 21

      "Chuyện này cũng giải quyết êm đẹp, à đúng rồi, Chiến Vương gia hẹn gặp ngươi ở phủ Chiến Vương đêm mai, hôm nay nợ ân tình người ta, ngươi nhất định phải trả nha, bằng ngươi chính là kẻ bất nhân bất nghĩa đấy."

      Nhạc Thiên Tuyết nghe xong, trực tiếp rùng mình cái.

      Cái quái gì vậy...

      Nàng bĩu môi, coi như chưa nghe thấy gì, miễn cho nàng dính dáng gì tới tên vương gia giả tật kia ...

      Phó Kiêu thấy dáng vẻ kia của nàng, đúng là cảm thấy thú vị.

      Tại sao Chiến Vương lại có hứng thú với cái tiểu nha đầu này? Chẳng lẽ là muốn nhờ vào y thuật của tiểu nha đầu để chữa trị chân của ?

      Ngẫm lại, cũng thấy ý nghĩa a.

      Nhạc Thiên Tuyết đợi đến khi Phó Kiêu rồi, nàng cũng chẳng nán lại ở Hành cung Thái tử làm gì, Nhạc Hòa phụ thân nàng được thả ra, nàng bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về phủ để có thể nhìn thấy người.

      "Nhạc tiểu thư!" Phía sau bỗng có cung nữ gọi với theo.

      Nhạc Thiên Tuyết liền dừng chân, quay đầu lại : "Chuyện gì?"

      "Đây là Tứ hoàng tử kêu nô tỳ giao cho Nhạc tiểu thư." Cung nữ từ trong tay đưa ra miếng ngọc bội .

      Đó là miếng Long Văn ngọc bội, là đồ vật luôn ở bên người hoàng tử, tượng trưng cho thân phận cao quý của mình.

      Dưới ánh trăng mờ ảo đẹp đẽ, miếng ngọc bội tỏa ra ánh sáng mê hồn, đây quả thực chính là đồ .

      "Tứ hoàng tử đưa cho ta để tạ lễ sao?" Nhạc Thiên Tuyết nghi hoặchỏi.

      Xem ra Tứ hoàng tử cũng thông suốt lễ nghĩa, cũng biết đường cảm ơn người ta a.

      Cung nữ đáp: "Nô tỳ cũng biết là có ý gì, chỉ nghe Tứ hoàng tử dặn phải đưa ngọc này cho tiểu thư."

      Nhạc Thiên Tuyết chần chừ liền cầm lấy, : "Vậy ngươi báo lại với , tạ lễ này ta nhận."

      Ngọc bội kia bán kiếm được ít tiền, nàng mà lấy quả là ngu ngốc rồi.

      Cung nữ trở về, bẩm báo với Ngọc Nam Phong rằng Nhạc Thiên Tuyết nhận ngọc bội.

      Ngọc Nam Phong vui sướng : "Nàng nhận?"

      Vì hơi kích động, nên ảnh hưởng đến vết thương của , cơn đau dội lên hồi làm khẽ rên tiếng.

      Cung nữ đáp tiếng ạ, Ngọc Nam Phong càng thêm cao hứng.

      Hiền phi thấy thế liền cau mày: "Hoàng nhi, con thực là chọn nàng sao?"

      Trước đây Ngọc Nam Phong chán ghét Nhạc Thiên Tuyết như vậy, thế mà hôm nay lại đem tặng ngọc bội cho Nhạc Thiên Tuyết, chính là có ý này rồi.

      Nhạc Thiên Tuyết đáng thương căn bản biết ý nghĩa sâu xa của cái này, còn cao hứng mà nhận lấy ngọc bội...

      "Mẫu phi, đúng, nhi thần đúng là... chọn nàng..." Ngọc Nam Phong ngập ngừng , dứt lời vẻ kiên định trong mắt bỗng ánh lên.

      Hiền phi thở hắt ra, suy nghĩ chút, tiểu thư Nhạc Thiên Tuyết cứu sống Ngọc Nam Phong, đối với bọn họ cũng coi như là có ân cứu mạng, hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết còn có cha là Đại tướng quân, xuất thân cũng tệ.

      Chỉ tiếc Nhạc Thiên Tuyết tính tình có chút quái lạ, thực phải là nữ tử thùy mị nết na.

      Nhưng so ra với Nhạc Linh Vy cũng tốt hơn rất nhiều, dù sao Linh Vy kia chỉ là thứ nữ, căn bản xứng với hoàng nhi của nàng.

      Nghĩ tới đây, Hiền phi liền ưng thuận : "Hoàng nhi, bây giờ nhìn lại nha đầu Nhạc Thiên Tuyết này cũng thấy tệ lắm, mẫu phi cũng ưng ý nàng, chờ đến khi phụ hoàng con trở về, mẫu phi nhất định với phụ hoàng con việc này."

      Tâm tình Ngọc Nam Phong liền cao hứng hẳn lên, trong lòng phụ hoàng vốn dĩ luôn mong và Nhạc Thiên Tuyết thương nhau, còn mấy lần hỏi qua ý của , chỉ tiếc khi đó hề nghĩ tới phải đáp ứng.

      Chỉ cần chờ tiếng đồng ý của phụ hoàng và gả, vậy mọi chuyện suôn sẻ rồi.

      Nhạc Thiên Tuyết trở về phủ tướng quân, bỗng hắt hơi cái.

      Nàng xoa xoa mũi, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn là đứa nào xấu nàng đây.

      Giờ là đêm tối, quản gia của phủ tướng quân vừa nhìn thấy nàng trở về, liền vui vẻ ra nghênh đón.

      "Đại tiểu thư trở về rồi! Lão gia đợi người ở trong sảnh đấy!" Quản gia cười hiền hậu , ánh mắt nhìn Nhạc Thiên Tuyết cũng có thêm mấy điểm sùng bái, "Hôm nay bị phen hết hồn như vậy, trong bếp làm rất nhiều thức ăn ngon, mấy người lão gia vẫn chưa ăn, bọn họ nhất định phải đợi tiểu thư trở về mới ăn đấy, Đại tiểu thư hôm nay người cứu toàn bộ phủ tướng quân!"

      Chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi người trong phủ tướng quân đều lo lắng đề phòng thôi, vì lẽ đó mà có chút động tĩnh gì, tất cả mọi người đều biết được ràng.

      Nhạc Thiên Tuyết vào, nhìn thấy Nhạc Hòa ngồi ở chính giữa, Từ Thị và Nhạc Linh Vy ngồi ở bên.

      Hôm nay xảy ra tình huống như vậy, sắc mặt ba người bọn họ đều được tốt, ai ai cũng có vẻ uể oải.

      Nhạc Hòa sắc mặt còn thâm trầm, bất quá nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết trở về rồi, liền nở nụ cười tươi rói : "Tuyết Nhi trở về rồi? Đói bụng chưa con? Mau ngồi xuống ăn cơm trước ."

      Nhạc Thiên Tuyết quả đói bụng, dù sao cũng bận rộn cả buổi chiều rồi.

      Nàng kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt như có như khẽ liếc sang Nhạc Linh Vy, Nhạc Linh Vy có chút giật mình, liền quay đầu né tránh.

      A a, Ngọc Nam Phong đụng vào nữ tử như vậy, coi như là xui xẻo rồi.

      "Lão gia..."

      Cơm ăn mới đến nửa, Từ Thị bỗng nhiên rơi lệ.

      Nhạc Hòa cau mày, có chút kiên nhẫn được nữa, hỏi: " ăn cơm mà có chuyện gì vậy?"

      Từ Thị nhàng lắc đầu, cụp mắt xuống : "Lão gia, chuyện hôm nay quả là dọa thần thiếp sợ hãi rồi, người xem Linh Vy kìa, nhi tử cũng là sợ hãi, sắc mặt xấu rất nhiều rồi."

      Nhạc Hòa bỏ đũa xuống, giọng có chút u ám: "Vậy sao?"

      Tự Thị hơi sững người, nàng vốn là muốn , Nhạc Linh Vy bị sợ hãi vì lo cho Nhạc Thiên Tuyết vốn liên lụy lại suýt nữa bị nhốt vào trong lao, nàng chỉ muốn là Nhạc Linh Vy thương cảm thay cho Thiên Tuyết mà thôi.

      ngờ ngữ khí của Nhạc Hòa lại có chút kỳ quái, thường ngày đâu có như thế...
      sún bấy bì thích bài này.

    2. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 22:

      Nhạc Thiên Tuyết vẫn thản nhiên đưa đũa gắp như , lựa những món ngon đưa vào mồm, vẻ mặt hứng thú xem trò hay, Từ Thị phu nhận này còn chưa biết chân tướng việc, những lời như vậy, nghe ngữ khí của Nhạc Hòa lão gia, nhất định là người cũng biết ít nhiều rồi.

      Nhạc Linh Vy cũng đâu phải ngốc tử, vội vã kéo tay áo Từ Thị, : "Mẫu thân, đừng nữa, con sao."

      Từ Thị thèm để ý, vẫn tiếp tục : "Lão gia, phải trong phủ chúng ta còn có củ nhân sâm trăm năm sao? Chi bằng đưa cho Linh Vy để bồi bổ thân thể?"

      Nhạc Hòa nhìn chằm chằm Từ Thị, lát sau lại quay sang nhìn Nhạc Linh Vy.

      chuyện hôm nay, đủ cho thấy rất nhiều thứ!

      Nhạc lão gia quả nhiên lại : "Tằng thúc, mang nhân sâm kia ra."

      Nhạc Thiên Tuyết liền dừng tay lại , hả? Cha nàng làm gì vậy?

      Từ Thị lập tức nở nụ cười đến tận mang tai, liền sau đó kéo Nhạc Linh Vy đứng lên : "Cảm ơn lão gia."

      Từ phu nhân biết , nhân sâm kia cũng đáng ít tiền, bây giờ ở trong tay mình, cư nhiên cũng kiếm được kha khá tiền.

      Tằng quản gia liền mang nhân sâm ra, Nhạc Thiên Tuyết khẽ liếc mắt nhìn, bỗng thốt lên câu: "Nhân sâm này cũng thực tồi."

      Nhạc Hòa nghe thế cười ha hả, quay sang Nhạc Thiên Tuyết, cất giọng đặc biệt ôn nhu : " tồi sao? Vậy con cầm , trước đây thân thể con vốn lớn được, bây giờ cũng nên hảo hảo bồi bổ a."

      Tằng thúc vốn thích tiểu mỹ nhân Nhạc Linh Vy, nghe thấy Nhạc lão gia đem nhân sâm cho Nhạc Thiên Tuyết, liền vội vàng tới bên cạnh Thiên Tuyết, đem hộp gấm nhân sâm kia đặt ở người nàng.

      "Lão gia sai, Đại tiểu thư nhanh nhận lấy a."

      Từ Thị chứng kiến màn như vậy, đầu bỗng thấy choáng váng, vội : "Lão gia, đây phải là cho Linh Vy đấy sao?!"

      Nhạc Hòa ngữ điệu trở lại u ám như trước: "Vừa nãy ta có là cho Linh Vy sao?"

      Quả thực chưa , mà chỉ là mình Từ phu nhân nghĩ vậy...

      Nhạc Thiên Tuyết bật cười tiếng, xem ra cha nàng cũng là lợi hại, lại biết trêu ngươi người khác như thế.

      Từ Thị liền trừng mắt nhìn Nhạc Thiên Tuyết, trong lòng bỗng dâng lên cỗ khó chịu.

      Hôm nay Nhạc Thiên Tuyết lập được công lớn, nhưng như vậy có thể cười nhạo Từ Thị nàng sao?

      "Tuyết Nhi, ngươi cười cái gì?"

      "Ta cười Từ phu nhân vẫn chưa tình a, nếu ta là phu nhân, ta ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm này, im lặng tiếng nào. Muội thấy có đúng ? Linh Vy muội muội?" Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, giọng cũng cất lên vẻ lười biếng.

      Nhạc Linh Vy sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, nàng hôm nay chuẩn bị tinh thần cả rồi, thế mà nghe Nhạc Thiên Tuyết vừa vậy, cả người nàng đều bất giác run rẩy.

      Bất quá nàng biết, Ngọc Nam Phong thích nàng, sau khi tỉnh lại chắc chắn trách cứ nàng.

      Chỉ là màn xô đẩy kia... lại bị Nhạc Hòa từ phía trước nhìn thấy...

      Tự Thị nhẫn nhịn Nhạc Thiên Tuyết đủ rồi, hơn nữa chỉ vì câu của Nhạc Thiên Tuyết mà Nhạc lão gia liền đem nhân sâm cho Nhạc Thiên Tuyết!

      đời tại sao có thể có chuyện bất công như vậy?!

      "Tuyết Nhi, ngươi chớ có cho là ngươi cứu được Tứ hoàng tử là có thể chuyện với ta như vậy, dù gì ta cũng là trưởng bối của ngươi đấy! Lão gia, Tuyết Nhi thực là càng ngày càng coi ai ra gì, người nhất định phải hảo hảo giáo dục lại nàng a!" Từ Thị ngậm cục tức .

      Nếu là trước đây, Nhạc Hòa nhất định dạy dỗ Nhạc Thiên Tuyết đôi ba câu, dù sao tính tình này của Nhạc Thiên Tuyết cũng tốt.

      Chỉ là hôm nay, Nhạc Hòa hừ tiếng, đứng lên, : "Được rồi! Tuyết Nhi kể cả là có chút coi ai ra gì, bất quá hôm nay nó cứu toàn bộ phủ tướng quân! Mà ngươi dạy dỗ con kiểu gì, để nó hôm nay suýt chút nữa hại mọi người trong phủ tướng quân đều bị chém đầu.

      Từ Thị nghe thế choáng váng, biết rốt cuộc là chuyện gì thế này.

      Mà cả người Nhạc Linh Vy lúc này trở nên lạnh toát, nguy rồi, Nhạc lão gia nhất định trừng phạt nàng!

      Bất quá Nhạc Thiên Tuyết lúc này cũng mất hứng rồi, nàng cầm hộp nhân sâm đứng lên, cười : "Cha, nhân sâm con nhận, người cũng đừng tức giận quá như vậy, dù sao Tứ hoàng tử cũng có cảm tình với Linh Vy muội muội, chuyện này coi như giải quyết xong."

      Dứt lời, nàng liền xoay người rời .

      Trở về Tình Vũ viện, nàng kêu Tiểu Hoa đem nhân sâm cất giữ cẩn thận, sau đó cầm ngọc bội Tứ hoàng tử tặng tùy ý ném sang bên, chẳng thèm quan tâm nhiều.

      Nếu để cho Ngọc Nam Phong biết Nhạc Thiên Tuyết đối xử như thế với tín vật đính ước, nhất định giận sôi người lên.

      Ngày hôm sau, Nhạc Linh Vy tuy rằng may mắn bị Nhạc Hòa trách phạt, nhưng vẫn thấp thỏm lo âu Ngọc Nam Phong bỏ qua chuyện này, vì lẽ đó nên sáng sớm nàng liền tới Hành cung Thái Tử thỉnh an Ngọc Nam Phong.

      Ngọc Nam Phong thương thế vẫn chưa lành hẳn, nên vẫn tiếp tục ở lại Thái Tử hành cung tĩnh dưỡng, đợi đến khỏe hẳn trở về điện trong cung.

      Nhạc Linh Vy bị chặn ở ngoài, cho vào trong.

      "Rốt cuộc là ngươi có vào bẩm báo hay ?" Nhạc Linh Vy có chút bất mãn : "Tứ hoàng tử tại sao lại gặp ta?"

      Thái giám canh chừng ở ngoài cũng có chút khó xử, biết Tứ hoàng tử xảy ra chuyện gì.

      Dù sao Ngọc Nam Phong trước đây rất quan tâm đến Nhạc Linh Vy, tự nhiên hôm nay lại trở thành như vậy, vừa nghe thấy tên Nhạc Linh Vy, Hoàng tử liền quay mặt , thẳng: "Bảo nàng , bản hoàng tử muốn gặp nàng."

      "Nô tài cũng biết, Nhạc Nhị tiểu thư người nên rời a." Thái giám bất đắc dĩ , xong liền xoay người vào Hành cung.

      Nhạc Linh Vy nghĩ mãi mà ra, lẽ nào Ngọc Nam Phong giận mình rồi? đúng vậy như vậy, nếu sớm biết thế ngay từ hôm qua nàng nên tới thỉnh an rồi.

      Tuy nghĩ thế nhưng Nhạc Linh Vy vẫn tiếp tục ở lại, chỉ có thể khó chịu mà rời .

      Thế nhưng vừa về tới phủ tướng quân, nàng thấy bên trong tiền viện bày đến mấy cái hòm lớn.

      Linh Vy khó hiểu hỏi: "Tằng thúc, người nào đem tới vậy?"

      "Đây là Tứ hoàng tử vừa nãy sai người đưa tới, trong này đều là những trang sức vật dụng quý báu." Tằng thúc vừa kiểm kê, vừa thuận miệng bẩm báo.

      Nhạc Linh Lung mỉm cười vui vẻ, vừa nãy muốn nhìn thấy nàng, thế mà bây giờ lại đưa đồ vật đến xin lỗi nàng, đây quả thực là tiểu tử láu cá à nha.
      sún bấy bì thích bài này.

    3. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 23:

      Hôm qua Thiên Nhạc Thiên Tuyết cứu Ngọc Nam Phong, thế mà hôm nay Ngọc Nam Phong lại đem tặng những ngọc ngà quý báu này cho Linh Vy nàng, xem ra nàng vẫn là cưỡi ở đầu Nhạc Thiên Tuyết a.

      Nàng vuốt vuốt vài sợi tóc thả hờ hững bờ vai, cười mãn nguyện : "Tằng thúc, hàng trong tiểu kho kia đầy rồi, thúc kêu người ta khiên mấy thứ này vào trong đại sảnh trước , ta sai người sắp xếp lại sau."

      Tằng thúc tự nhiên thấy khó hiểu, bất quá rất nhanh sau đó liền nghĩ thông suốt ra, cười ha hả: "Nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, đây là tặng cho Đại tiểu thư."

      Cho nên mới , chuyện này mắc mớ gì đến ngươi, lại còn đứng đó chỉ chỉ chỏ chỏ.

      Nhạc Linh Vy ngẩn ra, sắc mặt phút chốc trở nên trắng như tờ giấy.

      Nàng chỉ vào hai, ba cái rương kia, có chút lắp bắp : "Cái...cái gì? phải tặng cho ta? Mà lại tặng cho tỷ?! Nhạc Thiên Tuyết, nàng xứng đáng nhận sao?!"

      Đúng lúc này, Nhạc Thiên Tuyết vừa trở về, Tiểu Hoa theo Nhạc Thiên Tuyết, nghe thấy mấy lời vừa rồi, tâm trạng khỏi có chút tức giận.

      Nàng ngay lập tức : "Nhị tiểu thư, Tứ hoàng tử tặng cho Đại tiểu thư có cái gì kỳ quái, Đại tiểu thư chính là người cứu Tứ hoàng tử a!"

      Sắc mặt Nhạc Linh Vy cứng đờ, tức giận đến độ thân thể cũng có chút run rẩy.

      Hôm nay, nghi ngờ gì nữa là nàng rất bị mất mặt a!

      Cũng biết chuyện gì xảy ra, Nhạc Thiên Tuyết sau khi khỏi bệnh rồi, đầu óc bỗng thông minh hẳn ra, hơn nữa dung mạo cũng ngày càng tinh xảo, tùy tiện khoác lên người bộ quần áo cũng có thể làm nổi bật lên dáng người cách thần bí, cho dù làm tóc cầu kì, đeo trâm cài đầu sáng bóng, nàng vẫn toát lên hào quang hơn người.

      Vẻ đẹp này, là từ trong tỏa ra ngoài.

      Cho nên, Nhạc Linh Vy bây giờ bỗng cảm thấy mình sắp bằng Nhạc Thiên Tuyết rồi!

      Nhạc Thiên Tuyết biết được là quà do Ngọc Nam Phong mang tặng, cái gì mà trâm cài tóc Ngọc Như Ý quý hiếm gì đó, những thứ này nàng vốn có hứng thú, nhưng bất quá từng thứ lại đáng ít tiền.

      Nàng từ trước đến giờ đều rất xem trọng tiền bạc, thế nên những thứ này nàng nhận.

      Nhạc Thiên Tuyết cũng mặc kệ sắc mặt Nhạc Linh Vy thế nào, quay sang Tiểu Hoa : "Tiểu Hoa, ngươi kiểm lại tờ khai báo cho ta."

      Đến lúc thích hợp, nàng nhờ Ân Tô Tô bán giúp những thứ này, vừa nghĩ tới túi tiền của mình lại có thêm món bạc , tâm tình của nàng liền trở nên vui vẻ cực kì.

      Tiểu Hoa khẽ đáp tiếng: "Vâng, tiểu thư. Nhưng đêm nay người có hẹn với Chiến Vương gia, tiểu thư phải nên chuẩn bị sớm sao ạ?"

      Sáng nay, Chiến Vương phủ vừa sai người đến nhắc nhở.

      Nhạc Thiên Tuyết vừa nghe, liền vung vung tay: "Ta ."

      Đêm nay nàng muốn chế thuốc, làm gì có thời gian rãnh mà chơi bời với tên Vương gia kia, hơn nữa là loại người thần bí khó lường, nàng cũng chẳng muốn có quan hệ gì với .

      Cho nên, Chiến Liên Thành chờ trong phủ đến nửa canh giờ, vẫn nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết đến.

      Sắc trời sẫm tối, Chiến Liên Thành ngồi xe lăn, thần thái vẫn lãnh đạm như mây như khói, chỉ có điều...ánh mắt lúc này ngập tràn sát khí, nếu chú ý quan sát tỉ mỉ, mới biết được điểm khác biệt giờ của .

      sai, bắt đầu nổi giận.

      " tới?" Giọng của Chiến Liên Thành bỗng trở nên khinh bỉ, xen lẫn tia chán ghét.

      Vốn nghĩ là nàng đến muội, ngờ nàng lại thèm đến.

      Hạo Nguyệt cũng tưởng tượng được, liền : "Vừa nãy người trong phủ tướng quân đến, báo Nhạc Đại tiểu thư cảm thấy thoải mái trong người, nên đến."

      "A a, cái loại lí do này..." Chén trà cầm trong tay Chiến Liên Thành, giờ khắc này liền trở nên nát vụn!

      Hạo Nguyệt cả kinh.

      Nàng vội : "Vương gia, chi bằng để thuộc hạ tự mình mời?"

      " mời? Trực tiếp bắt nàng lại đưa đến đây là được." Chiến Liên Thành lạnh lùng .

      Ánh mắt lúc này đây u như địa ngục, loại nữ nhân này, mềm ăn, mà phải cứng mới chịu ăn, để ta cho nàng biết, cái gì gọi là ngoan ngoãn nghe lời!

      Hạo Nguyệt tuân lệnh, lập tức phi thân đến phủ tướng quân.

      Đêm nay, Nhạc Thiên Tuyết biết mình tới Chiến Vương phủ nhất định bị quấy rầy, thế nên nàng sớm mượn Ân Tô Tô vài người để bảo vệ Tình Vũ viện.

      Dù sao lúc nàng chế thuốc thể bị quấy rầy, nếu thành ra nước sông đổ biển, còn có thể lãng phí mảnh cánh hoa nữa.

      Hạo Nguyệt vừa mới đến cửa, định bước vào trước mắt lóe lên ánh bạc đâm thẳng tới, nàng lập tức lùi về phía sau vài bước, khi ngẩng lên, mới phát phía trước là tên hộ vệ quần áo chỉnh tề chĩa kiếm về phía mình.

      Phủ tướng quân sao lại có hộ vệ lợi hại như vậy?

      Mà là đặc biệt canh giữ ở Tình Vũ viện nữa là sao?

      Hạo Nguyệt nhíu mày, bất quá vẫn : "Chiến Vương gia mời Nhạc đại tiểu thư đến phủ của người, mong rằng thông báo tiếng!"

      Hộ vệ kia liền : "Đại tiểu thư nghỉ ngơi, đến được, nếu như có người muốn xông vào, Đại tiểu thư bảo chúng ta cần khách khí."

      Hộ vệ giơ cao trường kiếm trong tay, ánh mắt lành lạnh nhìn.

      mình Hạo Nguyệt đến đây, vốn định dùng biện pháp khuyên bảo.

      Thế nhưng Chiến Liên Thành nhanh trí, lường trước được tình huống này nên mới kêu nàng trực tiếp bắt trói Nhạc Thiên Tuyết lại đem tới.

      Hạo Nguyệt cũng rút kiếm, : "Vương gia nhà ta dặn dò, ta nhất định phải tuân lệnh, đắc tội rồi!"

      Nàng phi thân lên vòng, phi tiêu trong tay lập tức phóng ra như mưa!

      Thế nhưng Hạo Nguyệt vạn phần nghĩ tới, từ hai bên trái phải lại có hai tên hộ vệ nấp bay ra, ba người đồng thời vây nàng lại!

      Võ công của ba tên hộ vệ này rất giống nhau, nhưng cũng rất hiếm thấy!

      mình nàng có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng nếu tiếp tục kéo dài nữa, nàng nhất định bắt trói được Nhạc Thiên Tuyết!

      Hạo Nguyệt khẽ cắn răng, chưởng đánh mạnh ra, cánh tay bị kiếm sượt qua đường để lại vết thương rướm máu, nhưng cũng nhờ cơ hội này mà nàng đánh bật được ba người kia, sau đó liền nhanh chóng tiến vào.

      Nàng vừa mới bước vào khoảng sân , lập tức phát cỗ khí tức nồng đậm bao phủ.

      Nóc nhà, bốn phía, đều có người mai phục, hơn nữa trong tay mỗi người đều giương cao cung nỏ, mũi tên chĩa thẳng về phía nàng.

      Từng giọt mồ hôi lạnh rơi trán Hạo Nguyệt xuống.

      Nàng nắm chặt chuôi kiếm, vào giờ phút này, nàng cũng biết mình nên rút lui hay tiếp tục tiến vào.

      Nhưng rất nhanh sau, Hạo Nguyệt phân tích được đại cục, liền vọng vào: "Xem ra hôm nay ta phải tay trắng trở về rồi, Nhạc Đại tiểu thư, hôm nay ngươi , nhất định hối hận."

      Dứt lời, nàng xoay người rời , chút lưu luyến.
      sún bấy bì thích bài này.

    4. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 24:

      Trở về Chiến Vương phủ, Hạo Nguyệt bẩm báo tình hình vừa rồi.

      Chiến Liên Thành lần nữa bóp nát chén trà.

      Hạo Nguyệt liền nhắc nhở: "Vương gia, chén trà này làm từ *tử sa vô cùng trân quý, người nên kiềm chế chút..."

      (*tử sa: loại đất sét ở Trung Quốc)

      Chiến Liên Thành thèm để ý lời vừa rồi, hất tung những mảnh vỡ rơi tán loạn mặt đất.

      hơi nghiêng đầu, ánh trăng bàng bạc như phủ mặt lớp sương mờ ảo, thanh lạnh.

      "Hạo Nguyệt, ngươi cảm thấy nàng là có phải là tên Quỷ Y kia ?" Chiến Liên Thành bất chợt hỏi.

      Hạo Nguyệt suy nghĩ chút, Vương gia người vốn hoài nghi Nhạc Thiên Tuyết, hơn nữa còn muốn thăm dò Nhạc Thiên Tuyết.

      Nhưng Nhạc Thiên Tuyết hôm nay lại đến, thế nên Chiến Liên Thành thăm dò được.

      "Vương gia, tuy rằng Nhạc Đại tiểu thư cứu được Tứ hoàng tử, nhưng bất quá hiểu biết về y thuật cũng đâu có bao nhiêu..."

      "Phải hay , rất nhanh biết." Chiến Liên Thành hé mắt, lạnh lùng .

      Cướp linh dược đan của , còn biết bí mật của , nếu như người kia là Nhạc Thiên Tuyết, nhất định giết nàng.

      Phủ tướng quân, Tình Vũ viện.

      Thiệp mời chất đống bàn, Tiểu Hoa nhìn chữ, xét qua từng cái.

      Đôi mắt của Tiểu Hoa cũng có chút đau mỏi, dù sao liên tiếp hai ngày nay, nàng xem rất nhiều thiếp mời rồi.

      "Tiểu thư, từ khi người cứu Tứ hoàng tử, tự nhiên có rất nhiều người muốn nhờ người chữa bệnh, nô tì còn nghe quản gia , có cả chục người tới tận cửa cầu xin." Tiểu Hoa thán phục .

      Vừa nãy nàng nhìn những thiệp mời kia, có ít là của quan gia đại thần trong triều hoặc giới thượng lưu giàu có gửi tới.

      Nhạc Thiên Tuyết lại lười biếng nằm dài giường đọc sách, ngày qua ngày đều buồn bước ra ngoài, dù sao trước đó nàng ra oai làm phách lần rồi, bây giờ cũng im hơi lặng tiếng chút.

      Thế mà thiệp mời cứ ngày ngày gửi đến, chất thành đống như núi ở bàn thực làm cho nàng rất khó chịu.

      "Những người này cậy mình có chút thế lực, còn muốn kêu ta tới tận nơi khám bệnh." Nhạc Thiên Tuyết lười biếng : "Ta cự tuyệt hết, cái cũng ."

      Nàng thể người nào cũng nhận giúp như vậy, chắc chắn Chiến Liên Thành biết được liền hoài nghi nàng.

      Tiểu Hoa vừa liếc thấy tấm thiệp, mắt mở to kinh ngạc : "Tiểu thư, Phó Kiêu Tả thừa tướng ra giá vạn lượng!"

      Đây là con số !

      Nhạc Thiên Tuyết lập tức ngồi dậy : "Tiểu Hoa, hòm thuốc của ta đâu?! Lập tức đến nơi ghi tấm thiệp, !"

      Tiểu Hoa lập tức bị dọa phát sợ, sửng sốt hồi lâu, mới : "Tiểu thư, ngươi nên thấy tiền liền sáng mắt như vậy, Tả thừa tướng này danh tiếng được tốt, tuy là thừa tướng trẻ tuổi nhất, thế nhưng làm người lại tùy tiện buông thả, nô tỳ sợ làm gì tiểu thư a."

      Nhạc Thiên Tuyết tỉnh táo lại, sờ sờ cằm, sau đó lên tiếng : "Đúng, hơn nữa tên Phó Kiêu đó cũng có quan hệ với Chiến Liên Thành."

      Nàng cười cười, quay sang Tiểu Hoa , "Cự tuyệt hết, ta cũng phải loại người vì tiền mà bán rẻ bản thân mình."

      Khóe miệng Tiểu Hoa có chút co quắp, biết vừa nãy là ai mới nghe thấy vạn lượng nhảy cẫng lên như vậy rồi...

      Cự tuyệt chưa tới canh giờ, có người đến gõ tận cửa.

      Phó Kiêu vừa tan triều trở về, người vẫn mặc áo choàng xanh lam cao quý, dáng dấp thanh dật tuấn lãng hơn người, chỉ có điều khóe miệng lại nở nụ cười xấu xa khiến Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy hơi gai mắt.

      "Bản tướng hai ngày trước gửi cho Nhạc tiểu thư thiếp mời, còn tưởng rằng Nhạc tiểu thư đến quý phủ, nghĩ đến cuối cùng vẫn cự tuyệt." Phó Kiêu mời cũng tự ngồi xuống, ung dung "Chẳng lẽ bản tướng ra giá quá thấp?"

      Nhạc Thiên Tuyết liếc cái, : "Tả thừa tướng, ta nào có bản lĩnh kia, đương nhiên dám nhận nhiều tiền của thừa tướng như vậy, dù sao nếu như chữa được, người gặp xui xẻo cũng chính là mình thôi."

      Nàng quan sát Phó Kiêu thuận tay cầm lên quả táo đưa vào mồm nhai, sắc mặt nàng vẫn bình ổn như thường, giọng đều đều : "Tả thừa tướng, ngươi vừa ăn phải quả táo Vượng Tài nhà ta liếm qua rồi."

      Vượng Tài?

      Nghe cái tên có dự cảm lành.

      "Vượng Tài nhà ngươi là cái gì?" Phó Kiêu nghi hoặc hỏi.

      Nhạc Thiên Tuyết hô tiếng: "Vượng Tài!"

      Sau đó, có con cún ngoe nguẩy cái mông đỏ chạy vào, đến bên cạnh Nhạc Thiên Tuyết...

      Nhạc Thiên Tuyết chỉ tay xuống, tiểu cẩu kia cũng rất ngoan ngoãn ngồi xuống.

      "Tả thừa tướng, đây chính là Vượng Tài nhà ta." Nàng nở nụ cười đẹp đẽ vô cùng, ánh mắt chăm chăm nhìn quả táo trong tay Phó Kiêu.

      Phó Kiêu liền cảm thấy buồn nôn, ngay lập tức phun miếng táo vừa nhai được nửa ra ngoài.

      Tùy tùng của vội vã đem nước đến cho chủ nhân súc miệng, bận bịu sùng sục trận, Phó Kiêu vẫn cảm thấy có chút buồn nôn.

      nghiến răng nghiến lợi : "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi lại trêu đùa bản tướng?!"

      Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nhún vai: " có a, là Tả thừa tướng ngươi mời mà tới, hơn nữa còn tùy tiện ngồi xuống, lại rất tùy tiện ăn táo của Vượng Tài nhà ta, tất cả đều do Tả thừa tướng cẩn thận mà thôi, chuyện này sao lại đổ lên đầu ta được đúng ?"

      Nàng câu ràng mạch lạc, rất nhanh chuyển biến đại cục.

      Phó Kiêu định mở miệng tranh cãi, nhưng nhớ tới mục đích hôm nay, nên đành phải nén cục tức lại trong lòng.

      phất phất tay, : "Mang người tới đây."

      Nhạc Thiên Tuyết có chút hiếu kì nhìn theo, liền sau đó thấy có người khiêng cáng cứu thương vào, nằm đó là nữ tử mặt mày xanh bũng đến kì dị.

      "Nhạc tiểu thư, bản tướng hết cách rồi mới nhờ đến ngươi." Phó Kiêu , " này là người của bản tướng, đáng tiếc còn sống lâu nữa, nếu như Nhạc tiểu thư có thể chữa khỏi cho nàng, bản tướng nguyện ý hậu tạ bốn vạn lượng!"

      Nhạc Thiên Tuyết chơi đùa với Vượng Tài, nghe thấy bốn vạn lượng, ánh mắt của nàng lập tức lóe lên tia sáng.

    5. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 25:

      Nhạc Thiên Tuyết giơ bốn ngón tay lên, hỏi: "Xác định là bốn vạn lượng?"

      Phó Kiêu gật gật đầu, mặt lộ vẻ vui sướng, : "Ngân phiếu bản tướng cũng mang đến, Nhạc tiểu thư nhất định phải giúp đỡ đấy!"

      "Chuyện chuyện , có tiền tội gì ta kiếm." Nhạc Thiên Tuyết xong, liền chạy tới bên cạnh cáng cứu thương.

      Nàng nhìn sắc mặt của nữ tử kia, sau đó đưa tay bắt mạch.

      ngực của nàng ta, cũng có vết thương.

      Mặc dù Nhạc Thiên Tuyết xem kĩ vết thương ấy, nhưng bắt đầu hoài nghi trong lòng.

      Khóe miệng nàng khẽ giật, thả tay nữ tử xuống, sau đó : "Bốn vạn lượng kia của Tả thừa tướng vẫn nên dùng để chuẩn bị hậu , người này, ta cứu được."

      câu , sắc mặt Phó Kiêu liền đổi.

      Bình thường đều là bộ dạng trêu ghẹo lăng nhăng, nhưng bây giờ Nhạc Thiên Tuyết câu như vậy, cứu được người trong lòng của , làm sao có thể tức giận!

      nắm chặt nắm đấm: "Nhạc tiểu thư, ngay cả Tứ hoàng tử ngươi cũng có thể cứu được, người của bản tướng tại sao ngươi lại cứu được?"

      Nhạc Thiên Tuyết nghiêm nghị lại: "Ta cứu Tứ hoàng tử, là vì bảo mệnh, liều thử phen, thế nhưng vết thương của nữ tử kia rất nghiêm trọng, hơn nữa ta cũng dám tùy tiện cứu chữa."

      "Năm vạn lượng!" Phó Kiêu giơ năm ngón tay .

      Nhạc Thiên Tuyết vung vung tay, tiếp: "Tả thừa tướng cần phải định giá nữa, ta có bản lĩnh kia nên tùy tiện cứu người."

      Phó Kiêu lập tức đứng lên, có hơi tức giận : "Vậy tại sao khi đó ngươi có thể cứu được Tứ hoàng tử?! Nhạc Thiên Tuyết! Ngươi cố ý trêu đùa bản tướng sao?!"

      Nhạc Thiên Tuyết chẳng có chút sợ sệt nào, tên Phó Kiêu này mặc dù lúc tức giận rất hung dữ, thế nhưng những chuyện như thế này nàng đâu phải chưa từng thấy?

      Trước đây còn có kẻ kề dao cận cổ ép nàng chữa trị, bọn chúng coi nàng là quả hồng mềm nhũn muốn ngắt hái kiểu gì cũng được sao?

      Khóe miệng nàng hơi nhếch, vẽ nên đường cong tinh tế, thanh tú đẹp đẽ.

      Nàng ngồi xuống, ung dung : "Tả thừa tướng, ta cũng sợ phải với ngươi, ngày đó ta chỉ dùng *thổ phương tử cứu Tứ hoàng tử, tin ngươi có thể hỏi ngự y ở Thái y viện, bọn họ kì thực cũng có thể cứu Tứ hoàng tử, chỉ là bọn họ sợ Tứ hoàng tử chịu nổi, nên ai dám ra tay, kẻo lại rước họa vào thân."

      (*thổ phương tử: phương thuốc dân gian)

      Nàng ràng lành mạch như vậy, Phó Kiêu kiểu gì cũng thông suốt.

      Phó Kiêu khẽ nhíu mày, con ngươi đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tuyết.

      : " cách khác, là khi đó ngươi đánh liều, được ăn cả ngã về , cứu được Tứ hoàng tử, rồi cứu toàn bộ phủ tướng quân?"

      Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu: "Có tiền ai lại muốn kiếm? Huống chi Tả thừa tướng còn ra giá năm vạn lượng, Tả thừa tướng, ngươi cho là ta dối sao?"

      Phó Kiêu suy nghĩ, dối là có khả năng, dù sao cũng điều tra, Nhạc Thiên Tuyết biết dùng thủ đoạn gì, nếu đem quà cáp của Tứ hoàng tử lặng lẽ bán rồi.

      đột nhiên nở nụ cười, có chút vô duyên : "Vậy sao trước đó Nhạc tiểu thư lại bức độc được cho Chiến Vương gia?"

      "Tả thừa tướng, ta thành thạo nhất chính là bức độc, những thứ khác chỉ biết chút ít." Nhạc Thiên Tuyết : "Tả thừa tướng cũng nên ở chỗ này lằng nhằng tám nhảm nữa, người trong lòng của ngươi ngàn cân treo sợi tóc, tốt hơn hết ngươi nên nhanh chóng tìm những đại phu khác ."

      Phó Kiêu chần chừ lúc, mới rời .

      Tình Vũ viện cũng lập tức yên tĩnh trở lại, nàng xoa xoa cái đầu tròn vo của Vượng Tài, lẩm bẩm : "Tên Phó Kiêu này muốn tới thăm dò ta, nhưng sơ hở trăm chỗ, quá coi thường ta rồi."

      Tiểu Hoa cho lắm, nàng rót cho Nhạc Thiên Tuyết chén trà, hỏi: "Tiểu thư, làm sao người biết được? Nô tì thấy tả thừa tướng thực là rất có thành ý."

      Cho nên Tiểu Hoa khi nãy cho rằng, Nhạc tiểu thư nhất định đáp ứng.

      Dù sao chủ nhân người cũng xem bạc là bảo bối, năm vạn lượng... Đây là con số hề a.

      Nhạc Thiên Tuyết uống hớp trà cho ngọt giọng, chầm chậm : "Nếu là người trong lòng của Phó Kiêu, tại sao lại đối xử với nàng ta như vậy? Tùy tiện dùng cái cáng cứu thương khiêng lên đây? Hơn nữa vết thương của nàng ấy gần giống với Tứ hoàng tử, mặc dù nghiêm trọng bằng, nhưng bất quá nàng ta cũng chống đỡ đến mấy ngày. chính là muốn xem ta ra tay, xác định y thuật của ta đến cảnh giới gì."

      Hoa đào cả kinh, bàn tay bất giác hơi run rẩy.

      "Tả thừa tướng vì muốn thăm dò tiểu thư, mà ngay cả tính mạng của người khác cũng để ý?"

      "Ở trong mắt bọn họ, mạng người vốn có giá trị đến đồng, ngươi cũng cần thương tâm thay nữ tử ấy, chuyện này hẳn cũng là người muốn đánh người muốn bị đánh(*) thôi." Nhạc Thiên Tuyết : " được, Chiến Liên Thành nghi ngờ ta nặng như vậy, lại còn tới thăm dò ta."

      (*): Đại khái là tình nguyện giúp đỡ.

      Nàng nghĩ ra biện pháp hay, để xem Chiến Liên Thành còn hoài nghi mình nữa .

      Tiểu Hoa vẫn cảm thấy chuyện này hơi mạo hiểm, nếu như vừa rồi bị Phó Kiêu phát , chỉ sợ Nhạc tiểu thư người lại rước về thân phiền toái nữa.

      "Tiểu thư, chi bằng người ra ngoài lảng tránh ?" Tiểu Hoa hỏi.

      " cần, bây giờ đối phương càng hoài nghi ta, ta càng phải làm bộ vô ." Nhạc Thiên Tuyết bình thản .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.