1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quỷ Y Vương Phi: Độc sủng Chiến Vương gia - Đại Mặc

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 17: Đệ Nhất Quỷ Y.

      Thần sắc Chiến Liên Thành trước sau lãnh đạm, cả người tỏa ra hàn khí, khiến người ta dám tới gần.

      Mọi người nhất thời kinh ngạc, Chiến Vương gia tại sao lại nhúng tay vào chuyện này?

      Chẳng lẽ vì Vương gia muốn báo đáp Nhạc Thiên Tuyết ân cứu mạng?

      Hay là... vì chuyện xâm phạm kia mà...hai người lại có cảm tình với nhau?

      Hiền phi quay đầu lại : "Chiến Vương gia, Nhạc Hòa sát hại hoàng nhi của ta là tội thể tha!"

      Hạo Nguyệt liền đáp lại: "Nhưng nếu như Nhạc nương cứu Tứ hoàng tử, để đến khi Tứ hoàng tử xuống Hoàng tuyền, cho dù Hiền phi nương nương có giết Nhạc tướng quân, Tứ hoàng tử cũng thể sống lại."

      Hiền phi định mở miệng, Nhạc Thiên Tuyết thản nhiên trước: "Hiền phi nương nương, nếu như Tứ hoàng tử chết , ta nguyện ý chôn cùng , nương nương thấy thế nào?"

      Hiền phi ngẩn ra, khẽ nhìn sang Ngọc Nam Phong, lại quay lại nhìn Nhạc Thiên Tuyết, nếu như hoàng nhi của nàng cứu được, đem Nhạc Thiên Tuyết kia mai táng cũng là sai!

      Nghĩ vậy nàng liền : "Được! Nhạc Thiên Tuyết ngươi hãy nhớ kỹ những gì ngươi !"

      Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu: "Hiền phi nương nương cũng đừng quên điều kiện của ta."

      rồi, Thiên Tuyết tiến lại ngồi xuống bên mép giường, nhìn vết thương ngực Ngọc Nam Phong, quả là rất nghiêm trọng, nếu như là người khác, căn bản có biện pháp, nhưng đổi lại là nàng, hoàn toàn khác nhau.

      Kiếp trước, danh hiệu của nàng là Thiên Thủ Quỷ Y, cho dù là vết thương do súng máy gây ra cũng làm khó được nàng.

      Nàng quay đầu lại, chỉ : "Tất cả mọi người đều ra ngoài."

      Hiền phi liền tiến lên bước: " được! Bản cung phải ở lại quan sát ngươi!"

      Lỡ như Nhạc Thiên Tuyết giở trò gì sao?

      Nhạc Thiên Tuyết muốn nhiều lời: "Hiền phi nương nương, cha ta bị ngươi nhốt lại, ngươi còn sợ gì."

      Ngọc Hàn tới bên cạnh khuyên nhủ Hiền phi: "Hiền phi nương nương, chúng ta trước hết nên ra ngoài , quá nhiều người tập trung ảnh hưởng đến Thiên Tuyết."

      Hiền phi suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn lấy tính mạng Ngọc Nam Phong làm trọng, cùng tất cả mọi người lui ra.

      Chiến Liên Thành cũng ngoại lệ, giống mọi người chờ ở bên ngoài.

      Hạo Nguyệt khẽ nhíu mày: "Vương gia, người cảm thấy Nhạc tiểu thư có thể cứu sống Tứ hoàng tử sao?"

      Ánh mắt Chiến Liên Thành rất nặng nề, tựa như phủ lớp nước sâu thấy đáy, mím môi, khẽ : "Ngươi trước đây từng nghe Nhạc Thiên Tuyết biết dùng y thuật sao?"

      Xem ra, Nhạc Thiên Tuyết phải dễ dàng mà bức độc đơn giản như vậy.

      Nàng, chính là viên trân châu đen, bình thường và được ai chú ý, nhưng giờ đây viên trân châu ấy lại tỏa ra thứ ánh sáng rất riêng, rất đặc biệt khiến người ta phải chói mắt.

      Hạo Nguyệt sững người, suy nghĩ hồi rồi : "Người khác đều , Đại tiểu thư của phủ tướng quân chuyện gì cũng làm thành, cả ngày chỉ biết theo đuôi Tứ hoàng tử, mong muốn trở thành Tứ hoàng tử phi, thua xa muội muội của mình về cả sắc lẫn tài, thuộc hạ cũng chưa từng nghe nàng biết dùng y thuật, hơn nữa ba tháng trước nàng ngã bệnh rất nặng, Nhạc tướng quân tìm rất nhiều đại phu nhưng đều cách gì chữa trị được, định Dược Vương Cốc tìm đại phu bệnh tình của nàng bỗng chuyển biến, qua vài ngày sau liền khỏe mạnh như thường."

      Chiến Liên Thành môi hơi mấp máy, lần này xem ra Nhạc Thiên Tuyết có thể cải tử hoàn sinh!

      Trong phòng.

      Nhạc Thiên Tuyết lấy từ trong người ra hộp gỗ , sau khi mở ra, bên trong lại chia làm mấy ô vuông, mỗi ô chứa ít đan dược.

      Đây là nàng mô phỏng theo hộp thuốc đại mà chế thành, cực kỳ thuận tiện, lúc nào ra ngoài nàng cũng mang theo, để phòng khi có chuyện gì bất trắc xảy ra.

      Đầu tiên Nhạc Thiên Tuyết cho Ngọc Nam Phong ăn vào viên Cường Tâm đan, mạch đập của bỗng trở nên mạnh hơn chút, nàng lúc này mới đem bao châm cứu mở ra, ánh mắt nàng chăm chú, tay ngân châm tinh tế đâm ngực mấy châm.

      Ngọc Nam Phong vốn cảm thấy mình bước vào Quỷ Môn quan rồi, bỗng từ giữa màn đêm đen kịt bao phủ xung quanh lóe lên tia sáng chói mắt, từ trong ánh sáng ấy có người đưa tay về phía , muốn chết, nên lập tức chần chừ nắm lấy cánh tay kia, tùy ý để cánh tay ấy kéo trở về.

      dường như cảm nhận được hơi ấm lan tỏa xung quanh mình, cơn đau từ ngực bỗng đập lên khiến nhíu chặt mày, hơi mở mắt ra.

      Trước mắt bóng người mơ hồ chuyển động, người kia... hình như là... Nhạc Thiên Tuyết?!

      Ngọc Nam Phong mới có được chút ý thức, nhưng rất nhanh sau đó lại ngất lịm.

      Nhạc Thiên Tuyết biết Ngọc Nam Phong mạng xem như phải giữ lại, nàng liền dùng ngân châm phối hợp với sợi tơ, đem vết thương của khâu kín lại.

      Vết thương lớn lắm, nhưng lại rất sâu, nàng rắc thuốc vào trong đó, chỉ cần để tới mấy ngày, vết thương nhất định khỏi hẳn.

      Nhạc Thiên Tuyết chế thuốc quen tay, nhưng còn công việc khâu kín miệng vết thương này nàng lại làm nhiều, đâm ra vết thương kia cũng có chút xấu xí.

      "Lâu rồi chưa làm cái này, giờ làm lại có chút quen." Nhạc Thiên Tuyết thầm , may mà cuối cùng vết thương cũng được khâu lại, nàng khẽ thở phào nhõm.

      Nàng bắt mạch lần nữa cho Ngọc Nam Phong, vốn mất máu rất nhiều, nhưng nhờ Cường Tâm đan của nàng mà có thể cứu vãn tình hình được ít.

      Bất quá nàng cũng có chút tiếc rẻ, Cường Tâm đan kia rất khó luyện thành, hơn nữa dược liệu cần để phối chế cũng là rất hiếm thấy, nàng vất vả lắm mới luyện thành ba viên trong hơn ba tháng, mà nay cho Ngọc Nam Phong ăn vào viên.

      Vào lúc này mới qua canh giờ mà thôi, Nhạc Thiên Tuyết cũng muốn sớm ra ngoài, vì Ngọc Nam Phong còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, nếu để cho mấy người vào nháo nhào lên, chừng Ngọc Nam Phong lại nguy hiểm tính mạng nữa cũng nên.

      Hiền phi đợi bên ngoài vô cùng lo lắng, thầm nghĩ sao Nhạc Thiên Tuyết lâu như vậy mà vẫn chưa ra, hoàng nhi của nàng phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?
      Tôm Thỏ, sún bấy bì, thuyt3 others thích bài này.

    2. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 18: Sống sót.

      Hiền phi định mở cửa xông vào, Truy Tinh nhanh chóng cản lại: "Hiền phi nương nương, nên đợi đến khi Nhạc nương ra ngoài."

      Hiền phi mím môi, đây là ý của Chiến Liên Thành. Hơn nữa Chiến Liên Thành cũng sớm rời rồi, còn để lại Truy Tinh ở đây canh gác.

      "Nhạc Thiên Tuyết? Hoàng nhi của bản cung rốt cuộc thế nào rồi?" Hiền phi hỏi vọng vào.

      Nhạc Thiên Tuyết lúc này thắp lại ngọn nến, nghe thấy Hiền phi thế, lại quay đầu lại nhìn Ngọc Nam Phong.

      Nàng đảo mắt từ xuống dưới lúc mới đáp lại: "Tứ hoàng tử bình an rồi, nhưng Hiền phi nương nương lúc vào cũng phải cẩn thận chút, tránh ồn ào ảnh hưởng đến Tứ hoàng tử tĩnh dưỡng."

      Ngọc Nam Phong hôn mê nửa ngày, vào lúc này mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe thấy giọng của Nhạc Thiên Tuyết, bắt đầu cảm thấy chán ghét kinh khủng, muốn kêu nàng ngậm miệng lại nhưng căn bản chữ cũng thốt lên được.

      Bất quá lúc này, lại nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết thay thuốc cho , vẻ mặt chăm chú, trong cơn mông lung, dáng dấp kia của nàng tự nhiên trở nên đẹp đẽ cực kỳ.

      Ngọc Nam Phong cũng chẳng biết sao, bỗng nhiên ảm thấy Nhạc Thiên Tuyết cũng đến nỗi chán ghét như vậy.

      Nhạc Thiên Tuyết trước đây mực bám theo , là chân mệnh thiên tử của nàng, cũng biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên lại bị bám chặt như đĩa nên đâm ra chán ghét nàng, cái thể loại tiểu thư ngu ngốc ấy.

      Nhưng tại lại phát , thực ra Nhạc Thiên Tuyết cũng có lúc thùy mị như thế...

      Đúng lúc này, phía bên ngoài viện truyền đến thanh dõng dạc trang nghiêm: "Hoàng hậu nương nương giá lâm!"

      Hiền phi cùng Ngọc Hàn nhất thời sững sờ, Hoàng hậu sao lại xuất cung đến đây?

      Hoàng hậu thân váy trắng trang nhã, chậm rãi tiến vào, nàng vẫn như cũ dáng dấp ung dung mà cao ngạo, ngược lại hoàn toàn với Hiền phi bởi vì lo lắng thôi mà dáng dấp trở nên tiều tụy xanh xao.

      Hiền phi cúi chào thỉnh an Hoàng hậu, thế nhưng trong miệng nàng lại : "Hoàng hậu tỷ tỷ mặc trang phục như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"

      Váy trắng trang nhã người Hoàng hậu lúc này, chỉ dành để mặc khi có tang mới phải lẽ.

      Nhưng Hoàng hậu lại mặc khi đến đây, chẳng phải là trù Ngọc Nam Phong chết?

      Ngay cả Hiền phi vẫn luôn mực nịnh hót ở trong cung chỉ để có đường sinh tồn, lúc này đây cũng chẳng màng lời nào bởi đây là chuyện liên quan hoàng nhi của nàng.

      Hoàng hậu hít tiếng: "Bổn cung có ý gì, chỉ là nha đầu Nhạc Thiên Tuyết kia vốn chẳng có bản lãnh gì, hơn nửa ngày trôi qua rồi, mà vẫn hề có chút tiếng động nào, lẽ nào Hiền phi muội muội còn biết như vậy có nghĩa là gì sao?"

      Sắc mặt Hiền phi trong nháy mắt trở nên trắng bệch, tỷ tỷ ràng là muốn khiêu khích!

      Nàng nắm chặt bàn tay, : "Hoàng hậu có cần phải phán đoán nhanh như vậy ? Hoàng nhi của thần thiếp phúc lớn mạng lớn, nhất định chắc chắn sống sót vượt qua ải này."

      Hoàng hậu khẽ cười tiếng: "Hiền phi muội muội hà tất phải tự lừa dối bản thân như vậy, đến cả thái y còn có biện pháp, chỉ bằng cái tiểu nha đầu Nhạc Thiên Tuyết cứu được Tứ hoàng tử sao?"

      Vào lúc này, sắc mặt Hiền phi càng trở nên tồi tệ hơn, so với tờ giấy trắng cũng chẳng khác là bao.

      Hoàng hậu thấy Hiền phi lên tiếng liền đắc ý cười: "Người đâu, đến mở cửa ra, Nhạc Thiên Tuyết chỉ muốn ở bên trong kéo dài thời gian thôi."

      Thế nhưng thái giám vừa mới tới gần, cánh cửa phòng liền mở ra từ bên trong.

      Nhạc Thiên Tuyết đứng ở cửa, nghe thấy bên ngoài ầm ỹ như vậy, nàng chẳng lẽ lại thấy mệt mỏi?

      Nàng đứng nhìn Hoàng hậu, lại quay sang nhìn Hiền phi, mới : "Hoàng hậu nương nương cũng tới? Thần nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương."

      Nhạc Thiên Tuyết cũng đâu phải ngốc tử, Hoàng hậu này nhất định là chĩa mũi tên về phía Nhạc gia nàng, mẫu thân của Hoàng hậu Dương gia muốn ở trong cung tay che trời, Nhạc Hòa đồng thuận nên mực bị nhắm vào.

      Dương Hoàng hậu chính là muốn dựa vào cơ hội duy nhất này để diệt trừ Nhạc gia?

      Nếu như là vậy... Nhạc gia bây giờ đích là gặp rắc rối rồi.

      Dương Hoàng hậu nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết ra, đúng là hơi kinh ngạc, dáng dấp kia của Nhạc Thên Tuyết hoàn toàn là tự tin thập phần, lẽ nào nàng cứu sống Ngọc Nam Phong?

      Hiền phi liền vội vã tiến lên, trong giọng cũng có chút run rẩy: "Nhạc Thiên Tuyết, hoàng nhi của bản cung thế nào rồi?"

      Nhạc Thiên Tuyết cũng hiểu tâm tình của người mẫu thân, cho nên nàng cũng đứng chắn đường làm gì, liền : "Tứ hoàng tử mạnh khỏe vô , Hiền phi nương nương vào xem chút ."

      Hiền phi cũng nhiều lời, lập tức vào, đến bên giường nhìn thấy Ngọc Nam Phong bình an vô , qua này thời gian nửa ngày trời, sắc mặt hoàng nhi cũng thay đổi tốt hơn rất nhiều, tâm tình người mẫu thân mới yên ổn phần nào.

      Xúc động hồi, Hiền phi liền để cho thái y vào bắt mạch.

      Lão nhân của Thái y viện, họ Lý, vội vã bước vào, vừa nãy là chẩn đoán bệnh Ngọc Nam Phong có thuốc nào cứu chữa được, nhưng bây giờ mạch đập của Ngọc Nam Phong cùng người bình thường khác là mấy, chỉ hơi hư yếu chút, chuyện này...căn bản là thể nào!

      Sắc mặt Lý Thái lộ vẻ kinh ngạc, lần nữa quay xuống nhìn vết thương của Ngọc Nam Phong, phát miệng vết thương biết là dùng đồ vật gì khâu lại.

      "Sao có thể có chuyện đó..." Lý Thái y tay bỗng run rẩy .

      Ngọc Nam Phong trước đó ràng là người sắp chết đến nơi, thế mà mạch đập bây giờ bình ổn như vậy, trong thời gian ngắn như vậy, chuyện này hoàn toàn là thể nào!

      Hiền phi thấy thế vội hỏi: "Lý Thái y, ngươi đừng là có chuyện gì đấy? Tứ hoàng tử thế nào rồi?"

      Lý Thái y lúc này mới ý thức được liền chấn tĩnh : "Bẩm Hiền phi nương nương, Tứ hoàng tử việc gì, chỉ là chứng hư khí huyết hơi yếu chút, chỉ cần cẩn thận điều trị, vài ngày sau lưu lại di chứng gì."

      Hiền phi lúc này mới thở phào nhõm, nắm chặt lấy tay Ngọc Nam Phong, suýt chút nữa là xúc động đến khóc lên.

      Nửa ngày vừa rồi nàng lo lắng như kiến bò chảo nóng, qua lại thôi, chỉ thiếu chút nữa là gượng qua được rồi.
      Tôm Thỏ, thuyt, Bebj913 others thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      @Thỏ gặm cà rốt : truyện ngoảnh mặt tìm nàng bạn ko edit nữa sao ạ? Cố lên bạn!

    4. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 19: Tỉnh rồi.

      Dương Hoàng hậu nhíu mày, Nhạc Thiên Tuyết cứu được Ngọc Nam Phong sao?

      Cho dù là thế chăng nữa, Hoàng hậu nàng cũng thể bỏ qua dễ dàng được!

      "Nhạc Thiên Tuyết tuy rằng cứu sống Tứ hoàng tử, nhưng Nhạc Hòa vẫn là mưu sát Tứ hoàng tử, chứng cứ xác thực! Bắt Nhạc Thiên Tuyết lại! Truyền lệnh của bổn cung, nhốt hết những người liên quan trong Nhạc gia lại, chờ đợi xử lý!" Dương Hoàng hậu lạnh lùng .

      Nhạc Thiên Tuyết quay đầu nhìn Dương hoàng hậu, cái Hoàng hậu này cũng là phiền phức, suốt ngày chỉ biết nhắm vào phủ tướng quân nhà nàng!

      Ngọc Hàn nghĩ tới tình chuyển biến như vậy, Nhạc Thiên Tuyết cứu Ngọc Nam Phong, nhưng kết cục lại vẫn phải chịu chết.

      vội vàng : "Mẫu hậu, Hiền phi nương nương cùng Chiến Vương gia đáp ứng rồi, Thiên Tuyết khi cứu được tứ đệ, tội danh mưu sát truy cứu nữa."

      Hiền phi khẽ cắn răng, hôm nay nàng xem ra nhìn bộ mặt của Dương Thanh Hoàng hậu, muốn con trai nàng chết ư, nàng tuyệt đối tha thứ.

      Nàng lập tức đứng lên : "Hoàng hậu, thần thiếp đúng là đáp ứng với Nhạc Thiên Tuyết rồi, chuyện này cần truy cứu nữa."

      Đối với Dương hoàng hậu mà , bây giờ chính là cơ hội tốt, căn bản thể bỏ qua.

      Hoàng hậu ung dung đáp: "Mưu sát Tứ hoàng tử, chính là việc hệ trọng của đất nước, há có thể để cho mình phi tử như ngươi định đoạt? Hoàng thượng vi hành chưa về, lời của bổn cung giờ là có uy lực nhất."

      Hiền phi mím môi, nghĩ tới lúc này nàng lại bị Dương hoàng hậu chèn ép như vậy.

      Ngọc Hàn nhíu mày, là Thái Tử, hơn nữa trong thời gian Hoàng thượng vi hành, giao lại cho phụ trách quản lí tù nhân, thế nào bây giờ lại do Hoàng hậu định đoạt?

      "Mẫu hậu, nhi thần mới là người Phụ Hoàng giao việc phụ trách giam giữ tù nhân." Ngọc Hàn .

      Dương Hoàng hậu có chuẩn bị rồi mới đến, đương nhiên để cho Ngọc Hàn phá hỏng.

      "Thái Tử, quyết định của bổn cung sai, Thái tử điện hạ cũng nên theo lẽ mà làm việc công minh, thể thiên vị như vậy. tại ràng là Nhạc Hòa mưu sát Tứ hoàng tử, chuyện này mọi người đều chứng kiến, thể nào biện minh, cả những người Nhạc gia có can hệ đều phải bị bắt , cho dù Nhạc Thiên Tuyết cứu sống Tứ hoàng tử cũng thể lấy công chuộc tội!" Dương Hoàng hậu năng từng câu từng chữ hùng hồn, khiến người khác sao phản bác được, "Cho dù Chiến Vương gia có ở đây, bổn cung cũng như vậy."

      Ngọc Hàn cau mày, vốn là Thái Tử mà vào lúc này đến chút quyền lực cũng đều có!

      Thế mà Nhạc Thiên Tuyết lại hề có chút căng thẳng nào, nàng bình thản như : "Hoàng hậu nương nương xuất cung đến Hành cung Thái tử, tại sao lại với Đại Lý tự câu? Tội mưu sát Hoàng tử này, những lúc Hoàng thượng ở ngoài, chỉ có mới là người có quyền điều tra rồi định tội, từ lúc Thiên Long khai triều định ra quy củ này. Lẽ nào Hoàng hậu nương nương lại cho mình là Đại Lý tự? Hoặc coi mình trở thành Hoàng thượng rồi?"

      Lúc trước nàng bị vu oan hạ độc Chiến Liên Thành, kìm nén cục tức trong bụng rồi.

      Dương gia tự tung tự tác, tay che trời, tự nghĩ mình muốn làm gì làm được sao?

      Lúc trước chỉ là chuyện của mình nàng, nàng có thể tính đến, nhưng lúc này đây Dương hoàng hậu muốn đem tất cả mọi người trong phủ tướng quân nhốt lại, thử hỏi cục tức này nàng nuốt trôi kiểu gì?!

      Sắc mặt Dương Hoàng hậu dần trở nên trắng nhợt, Nhạc Thiên Tuyết sai, nàng căn bản là muốn tự mình giải quyết.

      Dương hoàng hậu nghĩ thầm, lần trước là nàng cố ý vu oan cho Nhạc Thiên Tuyết, sợ Đại Lý tự làm hỏng chuyện, nhưng lần này có rất nhiều người tận mắt chứng kiến Nhạc Hòa kiếm đâm thẳng vào ngực Ngọc Nam Phong, cho dù Nhạc Thiên Tuyết có chống đối thế nào nữa, cũng đừng mong thoát khỏi kết cục bị khám nhà diệt tộc!

      Nàng cười lạnh tiếng: "Tốt, bổn cung dựa theo quy củ, để Đại Lý tự điều tra vụ án này!"

      "Ôi náo nhiệt a! Bản tướng đến muộn chứ?" Bên ngoài vọng lên tiếng người , tiếp sau đó mới từ từ vào.

      Nhạc Thiên Tuyết vừa nhìn, đây phải là thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử vương triều, Phó Kiêu sao?

      Tả thừa tướng này vốn trước đó chỉ biết chơi bời lêu lổng, tự nhiên đùng cái lại bị Hoàng thượng phong làm Tả thừa tướng, dẫn tới chấn động khắp vương triều!

      Phó Kiêu hôm nay đến đây, biết là muốn giúp đỡ hay là thêm dầu vào lửa đây?

      "Tả thừa tướng sao lại tới đây?" Dương Hoàng hậu nghi ngờ hỏi.

      "Thần chỉ là theo Đại Lý tự tới đây, ông ta biết được Tứ hoàng tử bị mưu sát liền đến điều tra, muốn xem thử Tứ hoàng tử tỉnh chưa để hỏi Hoàng tử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Phó Kiêu xong, Đại Lý tự cũng vừa vặn bước vào.

      Đại Lý tự dưới quyền của bất kì thừa tướng nào trung cung, chỉ trực tiếp nghe lệnh từ Hoàng thượng, thị vệ của Đại Lý tự quần áo đỏ thẫm chỉnh tề, cũng chỉ nghe lệnh của mỗi Đại Lý tự.

      Đại Lý tự có thể là ngang hàng với các thừa tướng, hơn nữa bình thường cũng là hạng người công chính nghiêm minh bậc nhất.

      Dương Hoàng hậu có chút đắc ý, Đại Lý tự điều tra nghiêm minh, Nhạc gia lần này khẳng định là chết có chỗ chôn.

      "Tứ hoàng tử tỉnh chưa?" Đại Lý tự khanh hỏi.

      Lý Thái y nhìn thấy tình hình có vẻ căng thẳng, chuyện tự nhiên cũng có chút run rẩy: "Tứ hoàng tử còn chưa tỉnh lại..."

      Thế nhưng Nhạc Thiên Tuyết nhanh trí liền tiến lên trước, lấy ra cái ngân châm, : "Tỉnh rồi."

      Dứt lời, nàng liền châm đâm vào huyệt đạo người Tứ hoàng tử.

      Đại Lý tự khanh nheo mắt nhìn, Nhạc Thiên Tuyết này quả là có chút thông minh a.

      Ngay lúc này, Ngọc Nam Phong khẽ phát ra tiếng ưm, quả nhiên là tỉnh rồi.​
      Tôm Thỏsún bấy bì thích bài này.

    5. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 20:

      Dương Hoàng hậu cùng Dương Chấn Thiên nhất thời cả kinh liếc nhau cái, nghĩ tới Nhạc Thiên Tuyết cũng có chút bản lĩnh này.

      Đại Lý tự tới, Hiền phi liền hỏi xem Ngọc Nam Phong thấy khỏe chưa, nhưng ánh mắt Ngọc Nam Phong chỉ liên tục dán chặt người Nhạc Thiên Tuyết, tựa như là nhìn thấy ai khác nữa.

      Hiền phi khỏi có chút sợ hãi, vội vàng : "Phong nhi, con làm sao vậy? Chẳng lẽ mắt của con hỏng rồi? Sao lại như thế này? "

      Nhạc Thiên Tuyết cũng cảm thấy kỳ quái, liền đưa tay quơ quơ trước mặt Ngọc Nam Phong, thấy con ngươi liền có chút phản ứng.

      "Tứ hoàng tử, may mà ngươi cũng có phản ứng a." Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ , chẳng lẽ Ngọc Nam Phong sợ mất mật?

      Ngọc Nam Phong nghe thấy giọng của nàng, đây quả thực chính là thanh khi nãy vừa nghe thấy!

      liền vội vàng nắm chặt lấy tay Nhạc Thiên Tuyết, "Là ngươi! Chính là ngươi rồi!"

      Mọi người trong phòng người đều đồng loạt sửng sốt, nhìn dáng vẻ kia của Ngọc Nam Phong, căn bản cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Nhạc Thiên Tuyết cũng chẳng phải ngoại lệ, đầu óc nàng giờ đây mù mịt như chứa đầy sương mù, Ngọc Nam Phong phải là bị động kinh chứ?! Thế hóa ra Đại Lý tự cũng hỏi được gì sao?

      Hiền phi thấy Ngọc Nam Phong dị thường như thế, khóe mắt bỗng đỏ hoe lên, "Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Phong nhi, sao con lại nắm lấy tay Nhạc Thiên Tuyết a?"

      Mà Ngọc Nam Phong tựa hồ nghe thấy gì, vẫn tiếp tục : "Là ngươi... Chính là ngươi cứu bản hoàng tử..."

      Nhạc Thiên Tuyết ngẩn ra, nghĩ tới Ngọc Nam Phong vẫn còn có chút ý thức, chỉ mong sau đó có thể đối xử với mình khách khí chút, chứ đừng tiếp tục như vậy lại nảy sinh cảm tình với mình.

      Nàng gật gật đầu, : "Tứ hoàng tử, Đại Lý tự đến điều tra án, ngươi trước hết trả lời mấy câu hỏi của ."

      Hồi lâu sau, Ngọc Nam Phong mới phục hồi tinh thần lại.

      nhớ tới tình cảnh khi đó, liền cảm giác như mắt của mình là bị mù.

      Đại Lý tự thấy vẻ mặt của Ngọc Nam Phong, đôi mắt hơi nheo lại, nghi ngờ hỏi: "Tứ hoàng tử, có phải là Nhạc tướng quân kiếm đâm vào người? Hoàng tử còn nhớ lúc đó ra sao ?"

      Ngọc Nam Phong suy nghĩ chút, ánh mắt như có như khẽ liếc sang Nhạc Thiên Tuyết.

      Tuy rằng thương thế của cùng Nhạc tướng quân quả thực có quan hệ, thế nhưng Nhạc Thiên Tuyết cứu , nếu như ra , người của phủ tướng quân nhất định chịu liên lụy.

      Dương Hoàng hậu đợi được nữa, liền vội vàng : "Tứ hoàng tử, việc này ngươi cứ đừng sợ, ai hại ngươi, bổn cung nhất định bỏ qua cho ."

      ngờ Ngọc Nam Phong lại : "Lúc đó, có ít thích khách tấn công, Nhạc tướng quân cũng rút kiếm giết thích khách... Nhưng... Lúc đó bản hoàng tử trượt chân cái, liền đụng phải kiếm của Nhạc tướng quân."

      Lời này vừa ra, mọi người đều kinh ngạc.

      Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhõm, mặc dù là có chút ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ của nàng sai, Nhạc Hòa chắc chắn tự nhiên mà giết Ngọc Nam Phong.

      Chỉ có vẻ mặt của Đại Lý tự vẫn bình ổn như trước, y gật gật đầu : "Chuyện này chỉ là cố ngoài ý muốn, cùng Nhạc tướng quân có quan hệ."

      Ngọc Nam Phong vội theo: " sai... Cùng Nhạc tướng quân... Cùng phủ tướng quân hề có chút quan hệ, là bản hoàng tử cẩn thận thôi."

      Dương Hoàng hậu vẫn mực tin, tiến lên bước : "Tứ hoàng tử, lời của ngươi là sao? Lúc đó rất nhiều người nhìn thấy là Nhạc Hòa kiếm đâm ngươi, chứ phải là ngươi vô tình ngã vào!"

      Ngọc Nam Phong này lại dám bao che cho Nhạc gia, quả là ăn gan báo rồi!

      Đại Lý tự chỉ hơi nhíu mày: "Hoàng hậu nương nương, lời Tứ hoàng tử đều là , Đại Lý tự điều tra ràng, những người kia xác nhận là lúc đó mọi người đều hoang mang, nhìn lắm, nên mới phán đoán sai lầm như vậy."

      Dương Hoàng hậu im lặng gì, Đại Lý tự vốn trước giờ chưa từng thiên vị ai, thế mà hôm nay lại giúp đỡ phủ tướng quân là sao?

      "Đại Lý tự! Việc này ngươi điều tra chưa minh bạch, bổn cung hoài nghi ngươi làm công thiên tư!" Dương Hoàng hậu khó chịu .

      Đại Lý tự nghe vậy chỉ lãnh đạm đáp lại: "Hoàng hậu nương nương, thần dám, chỉ là vừa rồi Chiến Vương gia đem những người chứng kiến đưa tới Đại Lý tự, thần tra hỏi ràng rồi, Hoàng hậu nương nương nếu như vẫn hoài nghi, người có thể tự mình thẩm vấn."

      Sắc mặt Dương Hoàng hậu trở nên tái xanh, sao Chiến Vương gia lại nhúng tay vào việc này?

      Đến Nhạc Thiên Tuyết cũng có chút nghi hoặc, xem ra Chiến Liên Thành phải loại người vong ân phụ nghĩa, tốt xấu gì cũng cứu giúp nàng lần này.

      "Xem ra Chiến Vương gia đối với Nhạc gia cũng quan tâm a!" Hoàng hậu xong câu đó, liền tức giận rời .

      Nhạc Thiên Tuyết thấy mọi chuyện giải quyết xong xuôi, định tiếng cảm ơn Đại Lý tự.

      Ai ngờ Đại Lý tự cũng là tính tình lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu đáp trả cái, xong liền cùng thị vệ phủi tay rời .

      Mà Tả thừa tướng lúc này lại lôi Nhạc Thiên Tuyết lại, Nhạc Thiên Tuyết thấy bộ dạng dâm dê đê tiện kia của , tự nhiên cũng chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp, người như vậy mà cũng được làm Tả thừa tướng sao?

      Phó Kiêu nhếch miệng nở nụ cười, câu: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi cần phải hảo hảo cảm tạ Chiến vương gia đấy, bằng lần này phủ tướng quân nhất định cách nào thoát thân được đâu."

      Nàng bình thản : "Tả thừa tướng, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi."

      "Nào có đơn giản như vậy, tiểu nha đầu, chuyện này phải dễ dàng mà có thể tùy tiện giải quyết được đâu."

      "Ý ngươi là gì?" Nhạc Thiên Tuyết nghi hoặc hỏi.

      cứ như Chiến Liên Thành giúp nàng là có mục đích...

      Phó Kiêu tiến lại gần hơn, cười cười "Ngươi hôn ta cái, ta cho ngươi biết."

      Nhạc Thiên Tuyết liền lùi về sau bước, vẻ mặt chán ghét: "Vậy là ngươi muốn cho ta biết."

      Ngược lại nàng vốn dĩ cũng đâu có hứng thú muốn biết.

      Phó Kiêu thế mà vẫn còn : "Ngươi biết nghĩ như thế, ta cho ngươi biết."

      Khóe miệng Nhạc Thiên Tuyết có chút co quắp, phải là tai điếc đấy chứ?

      nhìn Nhạc Thiên Tuyết nở nụ cười ám muội, khẽ : "Tứ hoàng tử phải tự nhiên mà trượt chân, mà là bị muội muội ngươi đẩy cho cái mới đụng vào kiếm của Nhạc tướng quân, chuyện này Chiến Vương gia đoán chắc Tứ hoàng tử ra , cho nên mới để Đại Lý tự điều tra."

      "Lại là nàng?!" Nhạc Thiên Tuyết thể tưởng tượng nổi, Nhạc Linh Vy suýt chút nữa hại phủ tướng quân chết thê thảm rồi!
      Tôm Thỏsún bấy bì thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.