1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quốc sư hắn sủng thê thành nghiện - Ô Liễu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Tung bông, nàng vất vả rồi. Chờ mong những bộ truyện tiếp theo của nàng
      heavydizzygió đông bắc thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Phiên ngoại 1. Hạt cứng

      Xe ngựa lảo đảo lắc lư chạy ở đường, lay động đến người ta mơ màng sắp ngủ, Thu Nhuyễn Nhuyễn nằm ở trong lòng Mạc Ly, trong ngực ôm tiểu Sơ Thần ngủ ngon lành. Lưu Kỳ và Tuệ Quả ngồi ở bên ngoài đánh xe, bọn họ đây là chạy đến huyện Khổng Vĩnh.

      Mấy ngày hôm trước Mạc Ly nhận được địa tiên Thiện Hòa ở huyện Khổng Vĩnh truyền tin mấy ngày gần đây huyện Khổng Vĩnh xảy ra ít việc lạ, ông ta đối phó nổi, thỉnh đến nhìn xem.

      Mạc Ly bấm tay tính toán, là có dị, liền chuyến.

      Tuy đường mang theo thê nữ thuận tiện, nhưng càng yên tâm các nàng ở bên cạnh, cũng đành mang theo các nàng khối cùng.

      Còn đám người Lưu Kỳ, nghe muốn thu , đều cần chào hỏi, ngày ấy xuất phát từng bước từng bước đều tung ta tung tăng theo.

      Lưu Kỳ cũng rộng tâm, cứ như vậy theo cùng ra kinh, lo lắng Tô Thiếu Dậu nhân lúc ta ở đây mà lật trời?

      Mạc Ly đem lo lắng hỏi , Lưu Kỳ xua xua tay : “Để cho làm lần thế nào?”

      Lưu Kỳ ngoài miệng hào phóng, trong lòng lại cười trộm, Tô Thiếu Dậu kia mỗi ngày bị trưởng công chúa quấn lấy xuống giường được, mới cần lo lắng đâu. Huống chi còn phân phó ám vệ trộm hạ xuân dược cho trưởng công chúa, tuyệt để Tô Thiếu Dậu có cơ hội xuống giường tác loạn.

      Nhìn Lưu Kỳ cười có hảo ý, Tuệ Quả yên lặng dời tầm mắt, cần nghĩ, thay Tô Thiếu Dậu bi ai là được.

      Vài ngày sau, đoàn người tới huyện Khổng Vĩnh, vào buổi chiều bọn họ đến huyện thành, dừng chân ở khách điếm gọi Lưu Khách, là cố ý giữ khách dừng chân ở khách điếm, nghe Thiện Hòa khách điếm này tầm thường.

      Thiện Hòa , năm trước khách điếm Lưu Khách còn phải là khách điếm, mà là tiệm cơm, làm ăn cũng tốt, sau dó biết từ chỗ nào được phương thuốc, món canh trường thọ hấp dẫn ít người, việc làm ăn chậm rãi rực rỡ lên, lão bản xây dựng thêm thành khách điếm giờ, nghe lập tức sắp xây dựng thành tửu lầu. Nghe vào tựa hồ có gì khác thường, nhưng canh trường thọ có chút tầm thường

      Canh trường thọ nhà này biết từ khi nào rất được mọi người hâm mộ, Thiện Hòa cũng thập phần tò mò, ngày ấy tâm huyết dâng trào ông ấy hóa thành người bình thường tới nếm thử món canh trường thọ có danh khí ở quán. Ai ngờ lần nếm liền dừng được, mỗi ngày ăn canh này lần vò đầu bứt tai tâm tình hốt hoảng, làm thế nào cũng ngừng được khát vọng trong lòng, mỗi lần đều nhịn được ăn. Nhưng số lần nhiều, ông ấy phát chỉ cần ăn canh trường thọ lần, tu vi lùi lại, cố tình lại khống chế được dục vọng muốn ăn, cực kỳ khác thường.

      Ông ấy lén lặng lẽ cùng người khác điều tra, nhưng mỗi lần nhìn thấy canh trường thọ đều bị mùi hương hấp dẫn, quan tâm ăn chén canh mà quên dự định ban đầu, thực có cách nào, mới bất đắc dĩ xin Mạc Ly giúp đỡ.

      Thiện Hòa , mỗi khi đến ba chữ canh trường thọ đều theo bản năng liếm liếm môi, có thể thấy được trong lòng có bao nhiêu thích.

      Kỳ Mạc Ly vừa gặp, liền nhìn ra chút manh mối, ông ấy là địa tiên, là tiên gia, xem tướng mạo này lại có xu thế hóa ma, quanh thân đều là tử khí cùng khí, giống như là tiên gia, càng như là đại ma đầu.

      Mạc Ly còn có thể nhìn ra, Thu Nhuyễn Nhuyễn càng hơn, nhìn trạng huống của Thiện Hòa tốt, nếu lại kéo dài thêm chút thời gian, phỏng chừng còn cách xoay chuyển trời đất, chỉ tu vi hủy trong sớm, lo lắng nhất vẫn là nhập ma, khi nhập ma, bá tánh xung quanh cũng xong rồi.

      Địa Tiên còn như thế, những người bình thường sao? Chẳng phải càng thêm nghiêm trọng? Nhưng bọn họ vào thành vẫn chưa phát có gì khác thường.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn ôm Sơ Thần, nhàng đẩy cửa sổ, xuống nhìn lại, ra cửa nàng vẫn sợ hồng đồng dọa sợ người khác, cho nên tiến vào huyện Khổng Vĩnh vẫn mang nón màn che. Lúc này bỏ được nón màn che, xuống nhìn lại, đường người lại nhiều lắm, nhưng đều bình thường, chỉ có trong huyện Khổng Vĩnh bị tử khí vờn quanh, mười phần áp lực.

      Sơ Thần ở trong lòng ngực mẫu thân bá bá ăn ngón tay của mình, hoàn toàn hiểu người lớn lo lắng.

      Thiện Hòa lại , huyện Khổng Vĩnh biết từ khi nào, ban đêm so với ban ngày càng náo nhiệt, số cửa hàng tại chỉ mở vào chợ đêm, khách điếm Lưu Khách chính là như thế, tại chỉ mở quầy muộn, thời điểm khác đều làm khách điếm, người nơi khác vào ở đây có thể được ưu tiên thử canh trường thọ.

      Mạc Ly tiếp nhận nữ nhi trong lòng Thu Nhuyễn Nhuyễn, lau lau nước miếng cho bé con, : “Vậy đêm nay trước thử canh trường thọ .”

      Tiểu Sơ Thần tròn xoe mắt to nhìn phụ thân mình, nhìn chuyện mà động động môi, nhếch miệng cười. Nhìn gương mặt nữ nhi tươi cười, biểu tình mặt Mạc Ly khỏi hòa hoãn, từ trong túi Càn Khôn lấy ra lọ bụi lư hương cùng tờ hoàng phù giao cho Thiện Hòa, bảo ông ấy đốt hoàng phù, đem bụi trộn cùng nước hương tro, để loại trừ khí hắc khí người.

      Thiện Hòa vội đáp vâng, theo lời uống vào, nước đen tuyền vừa vào bụng, trong bụng tức khắc trận cuồn cuộn, sau đó chịu khống chế phun ra, nôn ra đống lớn uế vật mùi hôi huân thiên, hun mọi người chạy ra khỏi phòng.

      Lưu Kỳ bên buồn nôn bên hỏi: “Đây là chuyện gì? Sao so phân người còn thối hơn!”

      Còn đợi Mạc Ly trả lời, Đạo Khư biết khi nào bay ra trước : “Vật uế đương nhiên hôi thối vô cùng.”

      Tiểu Sơ Thần bị hun đến oa oa khóc lớn, người nào đó đau lòng hỏng rồi, chỉ trách Mạc Ly suy nghĩ kỹ rồi mới làm, cố tình ông ấy còn thể nhúng tay, chỉ có thể lo lắng suông.

      Tuệ Quả vội chậm từ trong bao quần áo lấy ra dúm ngải thảo và trần bì, vê thành cục, dùng mồi lửa đốt, mới tan mùi vị này.

      Chờ Thiện Hòa nôn xong, toàn bộ phòng bị hun đến vào được, cũng may Thiện Hòa có thể sử dụng pháp thuật thu thập, để tiểu nhị đưa nước tới phát ra khác thường, nhưng Mạc Ly vẫn bảo Tuệ Quả giúp đỡ Thiện Hòa dùng ngải thảo và trần bì hun trong phòng nửa canh giờ hết mùi vị, bọn họ cũng nhân lúc này vòng trong thành.

      Huyện Khổng Vĩnh so với huyện thành bình thường người ít hơn chút, đường cái quạnh quẽ. Lưu Kỳ lấy lí do mua đồ vật hỏi thăm chưởng quầy cửa hàng tơ lụa. Chưởng quầy giống Thiện Hòa, biết từ lúc nào mọi người đều bắt đầu quen buổi tối ra bộ, chờ buổi tối mới náo nhiệt.

      Lưu Kỳ có chút buồn bực, ban ngày náo nhiệt, buổi tối mới náo nhiệt, vậy còn phải quỷ thành?

      Lưu Kỳ muốn , bị nam nhân gọi lại, nam nhân hỏi có phải người nơi khác hay , có phải tới tìm người hay ?

      Lưu Kỳ sửng sốt, theo liền ứng thuận theo đại ca nhà mình là du thương, ra cửa vài tháng thấy về nhà, tẩu tẩu mười phần lo lắng, nhờ ra tìm đại ca, đường hỏi thăm, tới nơi này.

      Nam nhân nhìn khắp nơi cái, kéo sabbg bên, : “Phỏng chừng ngươi tìm được ca ca ngươi về.”

      Lưu Kỳ tin : “Huynh đài ngài đừng làm ta sợ, ta chịu được ngươi dọa thế này.”

      Nam nhân thấy tin, : “Ta là tiên sinh thư viện Tứ Phương, nếu ngươi tin ta, cùng ta chỗ, ta cẩn thận chút với ngươi.”

      Lưu Kỳ chắp tay vái chào, : “Ta đương nhiên tin được huynh đài.”

      Lưu Kỳ theo , tay chắp ở phía sau lưng, trộm làm dấu hiệu, ám vệ thầm bảo hộ thanh sắc có người thông báo cho Mạc Ly bọn họ.

      Chưởng quầy tơ lụa xoa xoa mắt, vừa mới tựa hồ ông ấy nhìn thấy Hồ Khán Nhất chết được năm.

      Lưu Kỳ theo tới thư viện Tứ Phương cách đó xa, trong thư viện người nhiều lắm, những người khác thấy nam tử này đều gọi câu Hồ tiên sinh, thấy vậy, Lưu Kỳ yên tâm hơn, theo nam tử đến Tàng Thư Lâu trong thư viện.

      Nam tử là Hồ Khán Nhất, là người địa phương sinh trưởng ở huyện Khổng Vĩnh.

      Hồ Khán Nhất từ kệ sách lấy ra quyển sách, lật đến trang đưa cho Lưu Kỳ, : “Lúc trước ta nghe ngươi hỏi thăm chưởng quầy về khách điếm Lưu Khách. Vừa lúc ta biết chút tình, khách điếm Lưu Khách tầm thường, ca ca ngươi chỉ sợ cũng xảy ra chuyện ở đây.”

      Nghe xong, Lưu Kỳ nghiêm túc nhìn sách đưa qua, vừa thấy tươi cười liền phai nhạt, “Lươn vọng nguyệt?”

      “Đúng là, lươn vọng nguyệt ăn hủ thi lớn lên, là vật cực độc, biết khách điếm Lưu Khách dùng biện pháp gì chế thành canh thành thọ, cho người ta ăn lần nhất định thể dừng lại.”

      Lưu Kỳ giương mắt nhìn về phía , hỏi: “Làm sao ngươi biết chuyện này?”
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San17 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Phiên ngoại 2. Hạt cứng

      “Canh trường thọ năm trước bắt đầu hỏa bạo, tiên sinh thư viện chúng ta cũng từng mời nhau nếm thử, ngày đó ta chấm bài thi cho học sinh nên cùng bọn họ, bọn họ ăn xong trở về với ta hương vị đó chỉ trời mới có, đáng tiếc ta cùng. Sau đó đến mấy ngày, bọn họ lại mời chung, ngày ăn như cách ba thu, vừa đến canh trường thọ liền liếm môi. Ngày ấy ta cũng , lúc đồ ăn lên ta nhà xí chuyến, trở về thấy bọn họ đám giống như quỷ chết đói u, đũa cũng cần, trực tiếp vung tay bốc thức ăn, nào còn có bộ dáng văn nhã ngày thường.”

      Hồ Khán Nhất hồi tưởng cảnh tượng ngày đó khỏi vẫn còn sợ hãi, đôi tay tự giác nắm chặt.

      “Thấy bọn họ như vậy, ta nào còn dám chạm vào canh trường thọ kia, vội chạy , sau đó tính tình bọn họ trở nên táo bạo dễ giận, còn ngày ngủ đêm ra, dù viện trưởng muốn đuổi việc bọn họ cũng thờ ơ, ta lén tra xét ít điển tịch, mới tra được chút mặt mày. Trong huyện người bị tai họa này cũng sai biệt lắm, cho nên thời gian gần đây bọn họ đánh chủ ý tới người nơi khác, chỉ sợ ca ca ngươi chính là mắc mưu, bỏ được canh trường thọ, mới có thể chậm chạp về nhà.”

      Lưu Kỳ nghe xong như suy tư gì, hỏi: “Ngươi có biết bọn họ dùng lươn vọng nguyệt hại người đến tột cùng là vì cái gì?”

      Hồ Khán Nhất lắc lắc đầu, nào biết, tuy người ăn canh trường thọ tính tình đại biến, nhưng cũng có lo lắng đến tính mạng, giết người, hình như chỉ mưu tài.

      Lưu Kỳ mượn sách của , cầm cho Mạc Ly xem, năm mười cho Mạc Ly nghe về chuyện Hồ Khán Nhất .

      Đối với lươn vọng nguyệt Mạc Ly cũng từng nghe đến, truyền thuyết là sản vật của lươn bình thường kết hợp cùng rắn độc, ăn hủ thi lớn lên, là độc vật cực tà, thứ này thích vào đêm trăng tròn mở ba mắt nhìn trăng, cho nên được gọi là lươn vọng nguyệt, thịt lươn tươi ngon, có công hiệu chữa bệnh tăng thọ, chỉ đầu lươn cực độc, ăn vào hóa thành máu loãng, cho nên còn gọi là lươn hóa cốt, số lượng nhiều lắm, sinh sống ở phía nam.

      Nhưng chỉ ăn thân mình nó cũng thể làm được trường sinh, bởi vì nó ăn hủ thi lớn lên, tuy có hiệu quả duyên thọ, nhưng thân nó có chứa oán khí tử khí của hủ thi, ăn vào bị hồn quấn thân, cho nên nên dùng làm vật duyên thọ. ít kẻ xấu lợi dụng loại đặc tính này của lươn vọng nguyệt, làm lươn vọng nguyệt lấy thi thể người chết thảm làm thức ăn, người lại ăn thịt lươn, liền bị ác quỷ quấn lấy. Thiện Hòa ăn cái này, tuy sợ hồn quấn thân, nhưng là Địa Tiên, ăn lươn vọng nguyệt, khác gì ăn thức ăn từ thịt người hủ thi, cho nên mới bị ma hóa, mới có thể lùi tu vi, còn những người khác tính tình đại biến, ngày ngủ đêm ra, chỉ sợ cũng phải đơn giản bị hồn quấn lấy.

      Mấy người ở bên ngoài đơn giản dùng cơm chiều xong liền trở về khách điếm Lưu Khách.

      Ai ngờ tiến vào cửa khách điếm, Sơ Thần liền oa oa khóc lớn, tiểu hài tử mẫn cảm với vật tà, Mạc Ly nhàng vẽ đạo phù ở trán Sơ Thần, niệm vài câu chú, Sơ Thần liền dừng khóc, tay túm bắt lấy vạt áo phụ thân bỏ.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy nữ nhi như vậy, trong lòng khỏi lo lắng, lo lắng lần này hung hiểm.

      Tiểu nhị thấy bọn họ tiến vào, vội vàng chào đón hỏi: “Thời gian còn sớm, khách quan có cần dùng cơm? Canh trường thọ của tiểu điếm là tuyệt nhất huyện Khổng Vĩnh, các vị có muốn thử lần?”

      “Vậy nghe ngươi, thử xem .” Mạc Ly vừa vừa lên lầu trở về phòng, phân phó tiểu nhị canh trường thọ vào trong phòng.

      Tiểu nhị thực nhanh đưa tới bốn chén canh trường thọ, xác như lời Thiện Hòa hương khí nức mũi, làm người ta tự giác chảy ra nước miếng.

      Lưu Kỳ duỗi tay lấy, bị Mạc Ly ngăn trở, Mạc Ly duỗi tay diệt lư hương bàn.

      Lư hương vừa tắt, cảm giác mùi hương liền phai nhạt, cũng có xúc động cùng dục vọng muốn ăn vừa rồi.

      Tuệ Quả thực nhanh phản ứng lại : “Hương này có quỷ! làm người ta mơ hồ!”

      Mạc Ly dùng chiếc đũa chọn chút thịt băm từ trong chén nhìn kỹ xem, lại ngửi ngửi, phải dùng loại thịt bình thường, còn có phải lươn vọng nguyệt , cũng phân biệt ra. Thu Nhuyễn Nhuyễn nhấc nón màn che, nhìn thoáng qua, thịt băm hắc khí vờn quanh, có oán khí và tử khí thực nặng, thịt này thể nghi ngờ là ăn tử thi.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn cho bọn họ nghe, Lưu Kỳ vội đẩy chén trước mặt ra, khó trách Thiện Hòa đường đường là Địa Tiên ăn canh thịt này đều có xu thế hóa ma.

      Đặc tính này phù hợp với lươn vọng nguyệt, Mạc Ly buông chiếc đũa, : “Đây hẳn chính là lươn vọng nguyệt chế thành.”

      , đường dần dần ồn ào lên, Thu Nhuyễn Nhuyễn đẩy cửa sổ ra lại nhìn xuống đường xem, phía dưới đèn đuốc sáng trưng, đám đông ồn ào, náo nhiệt hơn ban ngày nhiều.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn giọng hô , vội đóng cửa sổ, : “ đường chỉ có người, còn có ít hồn, hóa thành hình người xen lẫn trong đó, người và quỷ chỉ sợ tướng công còn khó có thể phân .”

      Mọi người nghe Thu Nhuyễn Nhuyễn , đều từ cửa sổ nhìn thoáng qua, mới biết được vì sao nàng như vậy. Đại bộ phận người ăn canh trường thọ, bị hồn quấn lên, dương khí quanh thân thấp , trạng thái nửa người nửa quỷ so sánh với hồn chân chính kém bao nhiêu, liếc mắt cái xem qua, đúng là khó có thể phân biệt ra ai là người ai là quỷ.

      Buổi tối huyện Khổng Vĩnh khí cực thịnh, cho dù là Lưu Kỳ mới nhập môn tu hành còn có thể nhìn thấy hồn, càng đừng người khác.

      “Đợi ta tìm hiểu tình huống chút.” Đạo Khư từ cửa sổ bay xuống, trà trộn vào trong đám người.

      Mạc Ly đứng ở bên cửa sổ lát liền thấy ít người ngẩng đầu nhìn, Tuệ Quả vội buông cửa sổ, “Sư phụ, người ngươi dương khí quá thịnh, quá mức gây chú ý.”

      “Ừ, cho nên chuyện này chỉ trông vào các ngươi, coi như là để các ngươi rèn luyện lần , vi sư nhúng tay nhiều.”

      được được, tuyệt đối được, cái gì ta cũng chưa biết đâu, sư phụ ngươi cũng thể mặc kệ chúng ta.” Lưu Kỳ vội vàng cự tuyệt.

      Mạc Ly nhìn về phía , , Lưu Kỳ tức khắc liền lúng túng, ai thán: “Sớm biết thế này gọi lão Xa, chỉ bằng ta và sư huynh Tuệ Quả hai kẻ khoa chân múa tay chừng bị người ta khi dễ chết!”

      Xem bộ dáng vô lại, Thu Nhuyễn Nhuyễn khỏi buồn cười, “Ai bảo ngươi tu hành tử tế, sắp được hai năm, tam giới pháp còn xem xong.”

      Nhìn thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn, nháy mắt Lưu Kỳ có chủ ý, hắc hắc : “Sư phụ ra tay, sư nương ra tay cũng được.” Cũng tin sư phụ có thể khoanh tay đứng nhìn.

      Nhìn Lưu Kỳ bộ dáng vô lại, Mạc Ly khỏi đỡ trán, thôi thôi thôi, lần này xác có chút khó khăn, vẫn là thôi , lần tới gặp thứ đơn giản lại để cho bọn họ tới đối phó.

      , vang lên tiếng đập cửa, là tiểu nhị, “Khách quan ăn xong chưa? Tiểu nhân tới thu chén cho ngài.”

      Lưu Kỳ và Tuệ Quả nhìn nhau, nhanh chóng đem trường thọ canh đổ vào bình hoa giá bên cạnh, đốt lư hương lên.

      Mấy người làm ra bộ dáng ăn uống no đủ, mới để tiểu nhị tiến vào.

      Lưu Kỳ liếm liếm môi, thưởng cho tiểu nhị thỏi bạc : “Các ngươi nơi này canh trường thọ quả thực danh bất hư truyền, cũng biết bất giác ăn hết toàn bộ rồi.”

      Tiểu nhị tiếp nhận bạc cười đến thấy răng thấy mắt, vội tạ ơn: “Đa tạ khách quan thưởng.”

      Lưu Kỳ nhân cơ hội hỏi : “Chưởng quầy các ngươi ở đâu?”

      “Chưởng quầy ở hậu viện, biết khách quan tìm chưởng quầy chúng ta có chuyện gì?”

      Lưu Kỳ vừa phe phẩy cây quạt vừa : “Ta ăn canh trường thọ của các ngươi thấy rất là tồi, muốn hỏi chút chưởng quầy các ngươi có bán phương thức hay , ta muốn về quê cũng mở cửa hàng.”

      “Vậy, tiểu nhân trước thông báo tiếng cho ngài.”

      “Làm phiền tiểu ca.” Lưu Kỳ thức thời lại đưa thỏi bạc cho , lúc này mới khiến tiểu nhị vừa lòng rời .

      bao lâu tiểu nhị trở về cho : “Chưởng quầy phương thức chính là tổ tiên truyền lại, được ngoại truyện.”

      “Tiểu ca có thể mang ta gặp chưởng quầy lần, ta tự mình .”

      Tiểu nhị lộ vẻ khó xử, Lưu Kỳ hiểu ý, lại đưa cho thỏi bạc, lúc này tiểu nhị mới đáp ứng.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San17 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Phiên ngoại 3. Hạt cứng

      Chưởng quầy là nam nhân khoảng năm mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, đôi mắt mị mị lộ ra tinh quang, Lưu Kỳ mở miệng chính là ba ngàn lượng mua phương thức, ông ta cũng thèm nhìn Lưu Kỳ liền xua tay cự tuyệt.

      Lưu Kỳ ngừng cố gắng tiếp tục tăng giá, vẫn thêm đến năm vạn lượng ông ta mới mở con mắt nhìn .

      Híp mắt đánh giá Lưu Kỳ phen, hỏi: “Vì sao ngươi nhất định phải mua được phương thức canh trường thọ của ta?”

      Lưu Kỳ khép cây quạt, nhìn nhìn chung quanh, giọng : “ dối gạt ca ca, ta từ theo phụ thân vào Nam ra Bắc, gặp qua ít kỳ , từng cũng ở phía nam gặp qua loại canh thịt này, ăn vào là nghiện, muốn ngừng mà được.”

      Chưởng quầy nghe xong cong râu cười, “Nguyên lai các hạ là người trong đồng đạo, theo ta.”

      Chưởng quầy rồi về hậu viện, Lưu Kỳ nhanh chóng đuổi theo.

      “Khó trách trong đoàn người của ngươi có người dương khí đủ như vậy, nghĩ đến cũng là người có bản lĩnh.”

      “Haiz, huynh đệ kia của ta có chút bản lĩnh sai, dương khí tràn đầy người là có nguyên nhân, tức phụ mới vừa sinh lâu, cái gì cũng làm được, dương khí người có thể đủ sao?” Lưu Kỳ làm mặt quỷ , chưởng quầy hiểu ý, tức khắc cũng cười.

      “Vậy ra là khó có được, giờ có mấy ai có thể vào thời điểm như thế vẫn nhịn được mà triều tam mộ tứ.”

      Lưu Kỳ thấy tiếp, sờ chuẩn đến tột cùng có nhận ra Mạc Ly hay , chỉ tiếp tục : “Còn , giống ta chịu nổi, nửa tháng tìm nữ nhân là khó chịu.”

      Hai người, ngươi lời ta câu tới phòng bếp, Lưu Kỳ dấu vết dùng ngôn ngữ người trong nghề tu đạo bóng gió, thấy chưởng quầy biết gì, mới ràng chưởng quầy cũng có bản lĩnh, cũng chưa nhận ra thân phận của Mạc Ly, trong lòng định.

      Trong phòng bếp bồn nước thả đầy lươn lớn to bằng cánh tay, mấy đầu bếp diện mạo hung hãn xử lý lươn, ràng là lươn trơn bắt được bọn họ lại có thể bắt cái là chuẩn, giơ tay chém xuống chặt bỏ đầu lươn, sau đó ném vào trong nồi nước sôi, lươn thực nhanh bị nấu chín, được người khác vớt ra, đảo thành thịt nát, thêm gáo nước sôi nấu lươn là có thể mang bưng lên bàn.

      Lưu Kỳ nhìn khó hiểu, hỏi chưởng quầy : “Như vậy là được?”

      Chưởng quầy chỉ vào bồn lươn hỏi lại : “Ngươi có biết đây là cái gì?”

      “Đây còn phải là lươn to sao?” Lưu Kỳ ra vẻ hiểu.

      Chưởng quầy nghe như vậy, vỗ chòm râu cười, “Đây đều phải là lươn bình thường, đây là lươn vọng nguyệt, ăn cốt nhục người chết mà sống, chất thịt tươi ngon, làm người ta muốn ngừng mà được, lại có hiệu quả trừ bệnh thêm thọ, vẫn gọi là canh trường thọ.”

      Lưu Kỳ nghe thổi, chờ xong mới hỏi: “Ca ca có phương pháp kỳ diệu này sao hiến cho thánh thượng? chừng còn có thể được quan nửa chức, thậm chí còn hạ quốc sư xuống đó.”

      Chưởng quầy nghĩ tới đáp như vậy, vội xua tay : “Mấy biện pháp này sao lên được mặt bàn, sao có thể tới trước mặt thánh thượng và quốc sư múa rìu qua mắt thợ.”

      “Ca ca lời này khiêm tốn, quốc sư nếu biết biện pháp này còn sớm hiến cho thánh thượng sao? Có thể thấy được quốc sư chỉ bình thường thôi, ca ca càng sâu hơn bậc, gia quan tiến tước cũng chơi.” Lưu Kỳ tâng bốc lên, làm trán chưởng quầy toát mồ hôi, vốn nghĩ định cho chỗ nguy hại, lừa bỏ giá cao mua phương thức là được. Nhưng nghe như vậy, chừng vừa ra khỏi cửa liền hiến, nếu nháo lớn, phải hoàn toàn xong rồi!

      “Tiểu huynh đệ có điều biết, đây tuy là phương pháp trường sinh, nhưng còn có tệ đoan.”

      “Cái tệ đoan gì?”

      thể , thể , nếu ngươi thành tâm muốn mua, cần truy vấn nữa, ngụm trả giá, năm vạn lượng bạc liền mang phương thức của khách điếm bán cho ngươi.”

      Nghe xong lời này, Lưu Kỳ thu cười, đôi tay ôm ngực : “Ca ca ngươi cọc buôn bán này làm cũng phúc hậu, cái gì cũng ràng vội vã bảo ta nhận, nếu ngươi rồi, xảy ra chuyện ta khóc cũng có chỗ ngồi khóc đâu.”

      Chưởng quầy , như suy tư gì, trầm mặc hồi lâu, dẫn thư phòng mình.

      Chưởng quầy chắp tay sau lưng ở trong phòng hồi lâu, xoay chuyển đến Lưu Kỳ hoa mắt, mới cắn răng hạ quyết tâm, cho : “ gạt ngươi, bên trong canh trường thọ còn chuyện dài dòng.”

      Chưởng quầy cho Lưu Kỳ, hơn năm trước khách điếm Lưu Khách còn chỉ là tiệm cơm, làm ăn cũng tốt, vừa có thể duy trì tiêu dùng cơ bản mỗi ngày. Sau đó vợ con ông ta đột nhiên bị bệnh, ông ta chuẩn bị bán cửa hàng ra để chữa bệnh cho vợ con, đám người đột nhiên tới cửa bọn họ có biện pháp cứu vợ con ông ta.

      Bọn họ chính là dùng canh trường thọ cứu sống vợ con ông ta, sau đó, chỉ có thế, bọn họ còn cho ông ta công thức canh trường thọ, giúp cửa hàng khởi tử hồi sinh, khi đó ông ta coi bọn họ là Bồ Tát sống, vô cùng cảm kích bọn họ.

      Mãi đến sau đó ông ta phát toàn bộ người ăn canh trường thọ đều biến thành quái vật ra người ra quỷ, vợ con ông ta biến đổi trước hết, ông ta hoảng loạn tìm tới đám người kia, hỏi bọn họ đến tột cùng là chuyện thế nào. Những người đó , có được tất có mất, đây là trả giá cho trường sinh, bọn họ trấn an ông ta nên gấp gáp, bọn họ suy nghĩ biện pháp giải quyết tệ đoan này.

      Ông ta xong, hỏi lại Lưu Kỳ: “Ta hoàn toàn với ngươi, canh trường thọ tuy có tệ đoan, nhưng làm người ăn vào nhỡ mãi quên, việc làm ăn có bao nhiêu rực rỡ ngươi cũng nhìn thấy, ngươi còn muốn mua?”

      Lưu Kỳ xếp quạt lại, quạt lại quạt, hồi lâu mới đáp: “Chúng ta người làm ăn chú ý thành , đến nước này, chưởng quầy ngài còn giấu giếm là có thể thú vị.”

      Chưởng quầy sửng sốt, đập đầu, : “Nhìn ta trí nhớ này, lươn vọng nguyệt làm canh trường thọ đều là bọn họ chuyển tới, ta chỉ cần tiếp đón làm xong bưng lên bàn, còn chuyện khác cũng biết.”

      Chưởng quầy trong lòng lo sợ, cũng biết Lưu Kỳ có thể đồng ý hay , ông ta sớm nghĩ tới, cùng với đem hy vọng ký thác đám người kia, bằng mượn cơ hội bán cửa hàng bàn cho , đổi được bạc tìm cao nhân khác xem có biện pháp nào giải quyết cho vợ con. Vừa mới Lưu Kỳ ra nhắc nhở ông ta, dù cuối cùng tìm thấy cao nhân giải quyết còn có thể kinh thành cầu quốc sư cứu mạng, đến lúc đó dù bị quốc sư phát bí mật nơi này, ông ta cũng có thể mượn cơ hội thoát thân, đẩy trách nhiệm về khách điếm Lưu Khách đến người Lưu Kỳ bọn họ.

      Lưu Kỳ đứng dậy hai vòng, : “Quả ta có hứng thú với khách điếm này của ngươi, nhưng làm ăn tóm lại là làm ăn, năm vạn lượng bạc phải số lượng . người ta mang nhiều bạc như vậy, ca ca còn phải để ta kêu gọi huynh đệ khác, xem bọn họ có nguyện ý cho ta mượn chút dùng khẩn cấp hay .”

      Chưởng quầy nghe lời này tức khắc yên tâm, “Cũng được, ngươi chỉ lo thương lượng cùng bọn họ, bên này ta cũng phải liên hệ đám dược sư cho ngươi.” Chưởng quầy nắm chắc đám người kia có thể đáp ứng như vậy, là bởi vì ông ta biết đám người kia chỉ muốn tìm người ở bên ngoài thay bọn họ trông giữ khách điếm, tận khả năng hấp dẫn càng nhiều người thường tới thử thuốc, còn chưởng quầy là ai cũng quan trọng.

      Chưởng quầy bị Lưu Kỳ dọa, nào biết đâu rằng chỉ tới tìm hiểu tin tức, chỉ hy vọng nhanh tiếp nhận, mà sở dĩ ông ta biết người Mạc Ly dương khí nặng là con trai ông ta bị hồn bám vào người cho. Ông ta là người thường căn bản quen biết quốc sư gì, lại huyện Khổng Vĩnh vị trí hẻo lánh, hiếm khi có quý nhân tới, dù quan huyện cũng ở lâu chỗ này, chỉ chừa lại đội binh lính trông coi, nếu bọn họ cũng ở chỗ này thử dược.

      Lưu Kỳ cùng chưởng quầy chuyện xong, liền trở về phòng, Đạo Khư cũng vừa lúc trở về, ở chỗ hồn dã quỷ tìm hiểu được tin tức.

      Từ trong miệng hồn dã quỷ do thám, bọn họ có thể dễ dàng bám vào người những người từng ăn canh trường thọ, khống chế thân thể bọn họ, từ trình độ nào đó có lợi là mượn xác hoàn hồn, nhưng được lâu.

      Mạc Ly nghe xong, chau mày, trong lòng có suy đoán tốt, ấn theo phỏng đoán này, chẳng lẽ làm sống lại người chết mới là trường sinh cuối cùng?

      Nhưng nếu là như thế, vì sao trực tiếp mượn xác hoàn hồn? Làm phức tạp như vậy làm gì?

      nghĩ ngợi, lại nghe Đạo Khư tiếp tục : “Nếu người ăn xác chết hồn dã quỷ, thứ này lại bám vào người của người nọ, người nọ có thể cùng làm cho linh hồn và thể xác càng phù hợp hơn, cứ thế mãi, chờ hồn dã quỷ thích ứng thân thể này, là có thể hoàn hoàn toàn toàn thay thế người nọ.”

      Bởi vậy hồn dã quỷ xung quanh bị hấp dẫn đến huyện Khổng Vĩnh, hy vọng có thể xin dược sư giúp bọn họ trọng sinh.

      Đạo Khư từ chỗ hồn dã quỷ nghe được đám người dược sư kia đều ở bên cạnh loạn phần cương phía tây, tổng cộng năm người, đều có bản lĩnh, người cầm đầu cũng phải là nhân sĩ trung thổ.
      dao, Pe Mick, Khủng Long15 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Phiên ngoại 4. Hạt cứng

      Đều phải là nhân sĩ trung thổ, vậy đáng để nghiền ngẫm, huyện Khổng Vĩnh vị trí hẻo lánh, phía tây dựa gần phiến thảo nguyên nhìn thấy bờ, xuyên qua thảo nguyên chính là Nguyệt Triều, hai nước lấy Đại Hoa Uyên giữa thảo nguyên làm giới hạn, tự định ranh giời.

      Nguyệt Triều tôn trọng vu thuật, thích nuôi độc vật, ở bên kia thảo nguyên nuôi ít độc vật để ngăn ngừa bọn họ từ thảo nguyên qua chỗ bọn họ.

      Mạc Ly từng nghe sư phụ chuyện Nguyệt Triều, khi đó sư phụ mới vừa xuống núi Nguyệt Triều rèn luyện, lão a di da trắng mạo mỹ dùng vu thuật Nguyệt Triều có hơi cùng loại với cổ thuật bọn họ bên này, đều dùng độc vật làm vật dẫn, luyện chế thành cổ trùng, lợi dụng cổ trùng hạ cổ để đạt tới mục đích của mình, mạch bọn họ nặng tu hành nặng giết chóc, phi thường độc, sư phụ đối với thứ này thập phần coi thường, mỗi lần đến đều tức giận. Mạc Ly mỗi lần đều khỏi nghĩ năm đó sư phụ ở bên kia đến tột cùng phát sinh chuyện gì.

      Theo trực giác của là có quan hệ với sư nương, bởi vì phát mỗi lần sư phụ đến chuyện Nguyệt Triều đều ở bên bài vị sư nương đứng buổi sáng, có lẽ tìm thời gian có thể hỏi lão tổ tông chút, năm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

      Lão tổ tông nếu biết nghĩ như vậy, có lẽ cho , năm đó sư phụ chính là chọc tới người ở Nguyệt Triều, mới có thể làm cho kiều thê có mang chết thảm, hồng đồng của Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng phải là trời sinh Dương Nhãn, mà là lúc nàng ở trong ngực nương nàng bị Vu sư Nguyệt Triều hại, đôi mắt nàng bởi vậy mới thành hồng đồng.

      Mạc Ly bấm thủ quyết, đưa tới, hỏi Thiện Hòa có biết chi tiết đám người kia hay , cũng hỏi Thiện Hòa về thân phận Hồ Khán Nhất, đối với việc Hồ Khán Nhất đột nhiên xuất cảm thấy có chút kỳ quái.

      Thiện Hòa vừa nghe Hồ Khán Nhất, hơi giật mình, : “Hồ Khán Nhất chính là bằng hữu lúc trước ta cùng ta tra xét canh trường thọ, là tiên sinh ở thư viện Tứ Phương, làm người tài tình nhạy bén, học phú ngũ xa, tri thư đạt lý, nhưng mấy năm trước vì cứu tiểu nhi vừa rơi xuống nước chết đuối, trở thành hồn dã quỷ mới thường xuyên đợi ở miếu thổ địa của ta, giao tình rất tốt. Chúng ta cùng tra chuyện khách điếm Lưu Khách, cũng là phát người ta có dị trước, bảo ta nhanh chóng xin ngài giúp đỡ.”

      Mạc Ly nghe xong Thiện Hòa thập phần khó hiểu, theo lười như vậy, Hồ Khán Nhất là người tốt, vậy vì sao tự mình tới gặp , mà muốn thông qua Lưu Kỳ chuyện lươn vọng nguyệt cho đây?

      Lưu Kỳ nghĩ mà sợ, Thiện Hòa , còn phát Hồ Khán Nhất là quỷ đâu, cũng may ta là quỷ tốt, nếu là quỷ xâu phải là xong rồi!

      Đạo Khư nghe xong ôm bụng cười to, “Sư phụ nha sư phụ, ngươi đừng quên ngươi chính là thân thể thuần dương, đối với hồn dã quỷ bình thường mà , tới gần ngươi thể nghi ngờ là tự tìm tử lộ. Lúc ta vừa mới chết cũng dám tới gần ngươi.”

      Mạc Ly vô ngữ, lại vẫn niệm chú đưa Hồ Khán Nhất tới, Hồ Khán Nhất như Thiện Hòa , là bộ dáng quân tử, lời cử chỉ mười phần có lễ. Mạc Ly đem nghi hoặc trong lòng hỏi Hồ Khán Nhất, Hồ Khán Nhất còn chưa đáp, Thiện Hòa lại trước, vốn dĩ hẳn là để ông ta dẫn tiến cho Mạc Ly bọn họ biết nhau, cũng về lươn vọng nguyệt, bất đắc dĩ lúc ấy ông ta phun ra phòng uế vật, hun mọi người chạy rồi, tìm được cơ hội . Hồ Khán Nhất mới thể nhờ lúc Lưu Kỳ điều tra ở cửa hàng tơ lụa dẫn cho chuyện lươn vọng nguyệt.

      Là như thế này sao? Mạc Ly hồi tưởng buổi chiều, hồi tưởng lời Thiện Hòa ngay lúc đó, đều phải là giống như ông ta giải thích, lời trong lời ngoài căn bản ông ta muốn giới thiệu Hồ Khán Nhất cho bọn họ nhận thức.

      nghĩ ngợi, Hồ Khán Nhất mở miệng bổ sung : “Tuy ta chết đuối, nhưng vì cứu người mà chết, có thể luân hồi, cần trở thành hồn dã quỷ, nhưng người ta có vướng bận, lúc sinh thời cùng bạn tốt Đàm Tư Minh cùng biên sách còn chưa hoàn thành, chết nhắm mắt, liền cự tuyệt luân hồi, lưu lại thế gian làm hồn dã quỷ, hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy sách có thể hoàn thành. Ban đầu là ta phát Đàm Tư Minh có dị trạng, tìm hiểu mới phát khách điếm Lưu Khách có kỳ quặc, liền tìm địa tiên Thiện Hòa cáo trạng. Ai ngờ Thiện Hòa cũng trúng chiêu, Thiện Hòa cũng phát có dị, liền cùng ta điều tra, tra được đến canh trường thọ, nhưng mỗi lần Thiện Hòa đều chịu nổi bị canh trường thọ hấp dẫn, làm cho tình chậm chạp có tiến triển, ta là hồn dã quỷ càng thêm có bản lĩnh gì, cho nên mới có xin quốc sư giúp đỡ.”

      Hồ Khán Nhất vừa , cho Lưu Kỳ quyển sách kia, đều phải là lật ra xem, mà là hai ngày trước từ chỗ hỏa dược sư trộm ra, lo lắng nếu tùy tiện xuất cho bọn họ bọn họ tin, liền bịa lời dối.

      Hồ Khán Nhất cùng Thiện Hòa trước sau so sánh, nhưng ở thời gian còn có chỗ thông, nếu dựa theo bọn họ như vậy, sớm bảo Thiện Hòa thông tri , cần gì đến nỗi toàn thành hơn nửa người đều biến thành quái vật nửa người nửa quỷ mới thông tri tới ?

      Mạc Ly nghĩ tới đây, Lưu Kỳ bọn họ cũng nghĩ đến, duy chỉ Thu Nhuyễn Nhuyễn còn nghĩ đến, bất quá nàng cũng suy nghĩ, ôm nữ nhi lên giường cho bú.

      Nhất thời gì, Lưu Kỳ dùng cây quạt gạt gạt bấc đèn, đột nhiên nhìn về phía Hồ Khán Nhất : “Hồ huynh, làm người cảm giác tốt hay là thành quỷ cảm giác tốt?”

      Hồ Khán Nhất hiểu vì sao đột nhiên hỏi như vậy, sửng sốt chút, ngay sau đó đáp: “Đương nhiên làm người càng tốt.”

      “Cũng đúng, làm người đương nhiên càng tốt, nếu tinh quỷ quái vì sao muốn biến thành người như vậy.”

      Hồ Khán Nhất nghiêng đầu, muốn chuyện, bị Lưu Kỳ đánh gãy: “Cơ hội tái thế làm người bày ở trước mặt Hồ huynh, Hồ huynh cự tuyệt sao?”

      Lưu Kỳ vừa dứt lời, Hồ Khán Nhất đột nhiên nhìn về phía , sau đó cúi đầu, giọng : “Sao có thể cự tuyệt đâu.”

      Ngay sau đó Hồ Khán Nhất than tiếng, cười : “Ta sớm nên nghĩ đến lừa được các ngươi.”

      Hồ Khán Nhất vừa mới lời kia thực có giả, cứu người mà chết, cũng là vì tâm nguyện mà chưa đầu thai, theo bên người Đàm Tư Minh xem ta biên sách của bọn họ, nhưng Đàm Tư Minh biên sách luôn theo ý . muốn cho Đàm Tư Minh ý tưởng cũng làm được, chỉ đành ở bên lo lắng suông. Cũng vào lúc này nhận thức Thiện Hòa, hy vọng Thiện Hòa có thể giúp , giúp truyền lại ý nghĩ của cho Đàm Tư Minh. nhưng Thiện Hòa là địa tiên, thể thâm giao cùng phàm nhân, mới cự tuyệt .

      Có lẽ là ông trời chiếu cố , sau đó lâu liền xảy ra việc canh trường thọ này, Đàm Tư Minh cùng các tiên sinh trong thư viện ăn canh trường thọ xong, phát thể vãn hồi, rồi sau đó bị hồn quấn lên, Hồ Khán Nhất nhân dịp này đoạt quyền khống chế thân thể, lần nữa dựa theo ý tứ của mình biên sách.

      Làm Đàm Tư Minh lâu rồi, cũng dần dần coi chính mình như Đàm Tư Minh, chỉ dùng thân mình biên sách, còn dùng thân phận của tiếp tục dạy học, dùng thân mình ngủ nữ nhân của . Đàm Tư Minh bất đồng với , Đàm gia ở huyện Khổng Vĩnh là nhà giàu, ruộng tốt ngàn khoảnh, gia tài bạc triệu, mà chỉ là tú tài nghèo ở thôn phía đông huyện Khổng Vĩnh.

      ban đầu sống lại muốn thay thế Đàm Tư Minh, nương thân phận Đàm Tư Minh nhận thân sinh cha mẹ mình làm nghĩa phụ nghĩa mẫu, đón bọn họ tới Đàm phủ, kế đó còn có thê nhi của .

      cùng thê tử đính hôn từ trong bụng mẹ, cùng lớn lên, tình nghĩa trong đó cần phải , nhìn cha mẹ thê nhi, thời khắc báo cho mình thể lẫn lộn thân phận, tạ là Đàm Tư Minh, mà phải Hồ Khán Nhất.

      Nhưng quan hệ khắc vào trong xương cốt làm thế nào cũng thay đổi được, ngày ấy uống mấy chén, quên mất mình là Đàm Tư Minh mà phải Hồ Khán Nhất. nương sức rượu cường thượng nương tử mình, chờ thanh tỉnh, nương tử chết, là cắn lưỡi tự sát mà chết, chết ở dưới thân , trong cơ thể bắn đầy tinh dịch . Báo ứng của tới.

      Cha mẹ biết ăn canh trường thọ lúc nào, cũng bị hồn quấn lên. Vì đối xử khác thường với cha mẹ vợ con, bị thê tử Đàm Tư Minh hiểu lầm, tưởng có ngoại thất. Thê tử Đàm Tư Minh chỉ sinh hạ nữ nhi, còn chưa có nhi tử bên người. biết hậu viện nhà giàu hiểm ác, chờ xử lý xong chuyện thê tử, nhi tử biết thế nào trượt chân rơi xuống nước cũng chết. biết, đây đều là có lòng tham bị báo ứng, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, tìm Thiện Hòa cầu cứu, mới phát Thiện Hòa cũng trúng chiêu. Hai người kết phường tra xét được cái gì, chỉ đành xin Mạc Ly giúp đỡ.

      Thiện Hòa vì tao ngộ, thay làm tròn lời dối, vốn muốn bại lộ ra, sợ bị Mạc Ly biết chân tướng xử trí , ai ngờ ngày đó còn chưa ràng chuyện lươn vọng nguyệt phun ra uế vật, hun Mạc Ly bọn họ rồi. Hồ Khán Nhất lúc này mới thể mượn miệng Lưu Kỳ truyền việc lươn vọng nguyệt cho Mạc Ly.

      Nghe xong, Mạc Ly trực giác việc này thoát được can hệ với chuyện Hồ Khán Nhất biên sách, bấm tay tính quẻ, hỏi: “Ngươi biên soạn sách xong rồi sao?”

      Hồ Khán Nhất gật đầu : “Tháng trước biên soạn hoàn thành.”

      “Các ngươi biên soạn sách gì?”

      “Là tập ghi lại phong mạo kỳ dị các quốc gia trong thiên hạ, thiên hạ vật thần kỳ, thần thoại truyền thuyết dân gian ghi vào trong sách, chúng ta đặt tên là 《 Sơn Hải Kinh 》.”
      dao, Dang Du San, Pe Mick17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :