1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quốc sư hắn sủng thê thành nghiện - Ô Liễu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      102. Tô Thiếu Dậu cùng trưởng công chúa?

      ra khả năng ngươi tin. lần nữa ta lại nhìn thấy Đường Ngọc Lương, nhìn nàng ôm nhi tử của nàng cũng là đệ đệ của ta đuổi bướm trong vườn hoa đầy vui sướng. Khi đó, chút cam lòng đó trong lòng ta đột nhiên còn. Ta nghĩ, dù ta như nguyện ngồi vào vị trí tối cao nhất kia thế nào? Đường Ngọc Lương hối hận thế nào? Hình như đều phải kết quả ta muốn, kết quả ta muốn sớm có khả năng thực , tức khắc liền nghĩ thông suốt. Ta cũng phải nhậm chức ở Đại Lý Tự, chỉ là nhờ cơ hội này tới lời xin lỗi với ngươi. Hai ngày nữa ta lại phải rời khỏi kinh thành, khả năng đời này trở lại, ta muốn theo sư phụ ta dốc lòng tu đạo.”

      “Tô Thiếu Dậu, có phải đầu óc ngươi có vấn đề hay ?” Lưu Kỳ ghét bỏ : “Sư phụ ngươi người nọ muốn phẩm hạnh phẩm hạnh, muốn bản lĩnh bản lĩnh, ngươi theo lão tu luyện có thể luyện ra cái quỷ gì? Nếu ngươi muốn tu luyện, giờ lập tức, ngay lập tức nhanh chóng thoát ly quan hệ thầy trò với lão, bái quốc sư làm sư phụ.”

      Tô Thiếu Dậu sửng sốt, Lưu Kỳ đích xác là , nhưng mà như vậy phải là có vẻ được tốt lắm đâu?

      Thấy Tô Thiếu Dậu bị động, Lưu Kỳ vội lôi kéo đuổi theo Mạc Ly.

      “Quốc sư, người huynh đệ này của ta khám phá hồng trần, có thể bái vào môn hạ của ngươi hay ?”

      Mạc Ly nhìn thoáng qua Tô Thiếu Dậu, : “Đương nhiên có thể, phái ta và phái Thiên Cơ đạo nhân bất đồng, có quy củ nhập môn, nếu ngươi muốn nhập vào môn hạ ta, trước dâng thư thoát ly phái Vụ Đảo thượng thần, lại tiến hành rèn luyện nhập môn của phái ta, thông qua là có thể chính thức bái sư. Nghe dễ dàng, thông qua rèn luyện cũng dễ, có rất nhiều người tốn cả đời cũng thể như nguyện, ngươi cứ nghĩ kỹ .”

      “Quốc sư, ta có thể cũng cùng rèn luyện hay ?” Lưu Kỳ lấy lòng cười cười, còn nhớ mãi quên chuyện bái sư.

      “Được rồi, ngươi cũng cùng nhau .” Mạc Ly lắc đầu , biết ta đây là đâm bờ tường quay đầu lại, liền đồng ý.

      sớm với Lưu Kỳ, ta làm được chuyện này, còn Tô Thiếu Dậu, mệnh cách cũng hề có chuyện này, nhưng nghĩ đến thân thế nên vẫn đáp ứng. Còn liên lụy cùng Thiên Cơ đạo nhân, thân thế sớm hay muộn cũng giấu được. có mệnh cách phú quý, giai đoạn trước thân nhàn tâm khổ, lục thân vô dựa, hậu kỳ đại phú đại quý, quyền lực tài sản đều có, chỉ cần thành thân là bắt đầu đổi vận. Xem tướng mạo này, hồng loan tinh động, nghĩ đến cũng chính là chuyện mấy năm tới.

      nghĩ ngợi tới đây, liền thấy Trưởng công chúa nghênh diện chạy tới, mặt sau còn đám cung nhân hầu hạ, ngừng gọi: “Trưởng công chúa chậm chút, đừng để ngã.”

      Liền thấy Trưởng công chúa lướt qua mọi người bọn họ, dừng lại ở trước mặt Tô Thiếu Dậu, thở hồng hộc : “Tô Thiếu Dậu, ngươi trở về bao lâu rồi? Sao cũng biết tiếng?”

      Mạc Ly hơi hơi nhướng mày, chẳng lẽ trưởng công chúa chính là duyên phận của Tô Thiếu Dậu? Hai người ra nhìn rất đăng đối. Chỉ là thanh danh của trưởng công chúa ở kinh thành, Tô Thiếu Dậu nam nhân dụng tình chuyên nhất bực này có thể tiếp thu sao?

      Mạc Ly đột nhiên nhớ tới cái gì, trưởng công chúa chán ghét nam nhân sớm ba chiều bốn như vậy, còn phải là thích điểm dụng tình chuyên nhất này của Tô Thiếu Dậu.

      Có thể ở bên nhau hay cứ xem tạo hóa của chính bọn họ , Mạc Ly nghe bọn họ ôn chuyện, lôi kéo tiểu tức phụ ra cung.

      Cùng với chút chút tra chân tướng, chi bằng trực tiếp khai đàn tố pháp, chiêu hài tử chết của Lệ phi tới hỏi chút xem chuyện mấy năm nay. Còn có giữa Lệ phi và Thạch Văn Hoành đến tột cùng xảy ra cái gì, vì sao Lệ phi ràng cùng với Thạch Văn Hoành là chàng có tình thiếp có ý, mà cuối cùng lại vào cung? Liễu tần và Thạch Văn Hoành lại là quan hệ gì? Lệ phi chết có phải là tà vật mấy ngày nay quấn lấy nàng ta làm ra? Tà vật mấy ngày nay quấn lấy nàng ta là cái gì?

      Từng cọc từng chuyện đều cần chậm rãi cởi bỏ, cũng may có Triển Hiến và Đại Lý Tự cùng nhau, quân chia ba đường, cũng phải đặc biệt phiền toái.

      Hôm nay Triển Hiến và Nhuyễn Nhuyễn lần đầu tiên gặp mặt, còn coi như là tốt. Nhìn Triển Hiến kia với Lưu Kỳ cũng sai biệt lắm, Mạc Ly thoáng thả tâm, lại vẫn nhịn được ở xe ngựa hỏi tiểu tức phụ: “Hôm nay Triển tướng quân đó chính là lúc trước Nhuyễn Nhuyễn mơ thấy, Nhuyễn Nhuyễn thấy người của , trong lòng có cảm giác gì?”

      thích , biết có phải giấc mộng lúc trước ảnh hưởng hay , ta nhìn thấy liền cảm thấy đáng ghét.” Thu Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc .

      Mạc Ly nhịn được hôn môi đỏ của nàng, : “Vi phu cũng thích , dám ở trong mộng đoạt tức phụ cùng ta. Nhuyễn Nhuyễn chính là của mình ta, mặc kệ là ở trong mộng hay là trong thực, đời trước hay là kiếp sau, đều là của mình ta, là tức phụ của ta.”

      Nghe tướng công nhà mình vị dấm mười phần, Thu Nhuyễn Nhuyễn khỏi cười, chủ động hôn tới, đưa lên cái hôn triền miên.

      Đúng là lúc tình nùng, cố tình có người tới gián đoạn, màn xe bị Lưu Kỳ cưỡi ngựa đuổi theo dùng roi ngựa nhấc lên, hai người môi răng giao triền vừa vặn bị nhìn thấy. Còn may vẫn ở trong cung, chưa ở đường cái, nếu biết bị bao nhiêu người nhìn thấy, đến nửa ngày là có thể truyền khắp kinh thành.

      “A nha nha ~ đến đúng lúc, đến đúng lúc, nghĩ tới quốc sư và phu nhân lại chơi như thế.” Lưu Kỳ làm mặt quỷ trêu ghẹo .

      Mạc Ly đánh đồng tiền ra, trực tiếp tước rớt đoạn đuôi roi trong tay Lưu Kỳ, làm Lưu Kỳ sợ tới mức vội thu tay về, nếu phải Triển Hiến bên cạnh đỡ phen, chừng còn ngã xuống ngựa.

      “Cho ngươi ngứa móng vuốt, bị giáo huấn rồi.” Triển Hiến trào phúng .

      Vừa mới màn kia cũng nhìn thấy, nhìn bộ dáng quốc sư bình thường nghiêm túc ít khi cười, nghĩ tới ở trước mặt phu nhân lại là bộ dáng như thế. mới vừa nhìn thấy, tay quốc sư thò vào xiêm y phu nhân, nếu bị Lưu Kỳ cắt đứt, chừng ở xe tới hồi. Quốc sư phu nhân nhìn sợ hãi, nghĩ tới lá gan cũng rất lớn, cũng đúng, rốt cuộc đến quỷ người ta cũng sợ. Bất quá trở về, quốc sư phu nhân này lớn lên quá đẹp, khó trách đến quốc sư luôn luôn nghiêm túc bản khắc còn cầm giữ được.

      “Thế này còn mặt mũi gặp người.” Thu Nhuyễn Nhuyễn bụm mặt thở dài.

      “Bọn họ nếu dám truyền ra, vi phu lột da bọn họ.” Mạc Ly vừa , vừa rơi xuống từng nụ hôn mu bàn tay nàng dùng để che mặt.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn khó chịu mà hừ hừ : “Sau này cho chàng ở bên ngoài làm bậy.”

      “Được, sau này ở bên ngoài làm bậy, chúng ta ở nhà làm bậy.”

      Nghe nửa câu đầu Thu Nhuyễn Nhuyễn còn muốn gật đầu tán đồng, nhưng nghe được nửa câu sau, tức khắc dừng động tác gật đầu lại, hừ : “Ở nhà cũng thể làm bậy.”

      Mạc Ly cười : “Nhuyễn Nhuyễn đây là muốn nghẹn chết vi phu phải ?”

      Vì hù dọa Triển Hiến, Mạc Ly lần này đều dùng phù chú khai thiên nhãn cho bọn họ, bố trí tốt hết thảy, chỉ chờ đến giờ Tý liền khai đàn tố pháp. Nhưng ai ngờ chú ngữ niệm bảy tám lần, cũng đưa linh tới. Vậy có vẻ thể nào nổi, chẳng lẽ Lệ phi nương nương siêu độ nó vào luân hồi?

      Mạc Ly nghĩ nghĩ, viết đạo công văn địa phủ, từ chỗ phán quan biết được nó vẫn chưa tiến vào địa phủ, khỏi nhăn chặt mày, vậy linh kia đâu rồi?

      Mạc Ly lập tức quyết định tiến cung, lại Chiêu Hoa Điện nhìn cái, suy xét đến chính là thân thể thuần dương, rút dây động rừng, chỉ đành dùng chú tạm thời áp chế trước chút, lại lôi kéo tiểu tức phụ thân thể thuần ở bên cạnh, dùng khí thuần này che dấu chút.

      Chiêu Hoa Điện ban ngày và Chiêu Hoa Điện buổi tối hơn kém quá xa, thị vệ canh giữ ở cửa, dựa vào nhau ngủ gà ngủ gật.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên có chút sợ hãi, nàng thấy mấy thị vệ ngủ, người đều có dấu vết vật lưu lại.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San7 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      103. Nhập chướng?

      Những người khác đều khai thiên nhãn, đương nhiên cũng nhìn thấy, đều khỏi có chút khẩn trương, nhìn về phía Mạc Ly.

      Mạc Ly trấn an sờ sờ sau lưng tiểu tức phụ, giọng : “Đừng sợ, mọi người cứ ở bên ngoài chờ.”

      xong liền buông tay ra, vào bên trong.

      Biết vật giảo hoạt, vừa cảm ứng được khí thuần dương của trốn mất, cho nên riêng dùng chú tạm thời phong bế trong dương khí cơ thể. Thế này cũng có nghĩa là lát nữa vạn nhất giao thủ cùng vật có khí thuần dương che chở, chỉ có thể đao kiếm đánh lên.

      Tô Thiếu Dậu đánh bạo theo, Lưu Kỳ và Triển Hiến lại dám.

      Lưu Kỳ dựa gần Thu Nhuyễn Nhuyễn, Triển Hiến cũng bất chấp khí khái nam tử hán đại trượng phu gì đó, trốn ở sau lưng bọn họ.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn để ý hai người bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Mạc Ly lo lắng có gì sai sót, bất quá xem vận thế bọn họ có vẻ giảm xuống, trong lòng nàng an tâm chút.

      “Các ngươi cũng quá vô dụng , hai đại lão gia còn trốn sau lưng nương.” Đột nhiên có tiếng chuyện, tức khắc dọa sợ ba người, tập trung nhìn vào, hóa ra là Đạo Khư kia.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng lại dời mắt .

      “Đạo Khư huynh đệ, ca ca đây dựa vào đệ bảo hộ!” Lưu Kỳ , theo bản năng xông lên ôm , lại lao vào chỗ trống, thiếu chút nữa quăng ngã.

      Đạo Khư ở trung xoay người, ghét bỏ : “Ngươi lo lắng cái lông gì, người ngươi phải có phù chú Mạc Ly cho.”

      Lời này nhắc nhở Lưu Kỳ, vội lấy bùa hộ mệnh trong ngực ra siết chặn trong lòng bàn tay, nháy mắt liền có tự tin.

      “Đúng rồi, ta vẫn luôn tò mò ngày đó ngươi cái gì ở bên tai Ca Thiện , sao có thể làm cho nàng ta dễ dàng thiện bãi cam hưu?” Đạo Khư hỏi, ngày đó bảo Thu Nhuyễn Nhuyễn truyền lời cho nhưng Thu Nhuyễn Nhuyễn để ý đến, Lưu Kỳ lại nghe được lời , hôm nay mới tóm được cơ hội để hỏi.

      “Lúc trước phải kim tiên đưa ta vào mộng sao, nó cho ta nhìn ít việc của nó lúc ở với Ca Thiện . Ngươi còn nhìn thấy trường hợp bọn họ dương song tu, toàn bộ như là nhà kĩ viện, Ca Thiện ít lần dùng sắc đẹp câu dẫn người có tu vi cao cùng song tu. Đến kim tiên cũng bị nàng độc hại, hàng đêm bị nàng cắm huyệt, vừa động chính là đêm. Lúc ấy ta liền dùng việc này uy hiếp nàng, đương nhiên nàng dám.”

      “Ta đoán chính là như vậy.” Nghe xong chân tướng Đạo Khư mỹ mãn xoay hai vòng ở trung, đột nhiên cảm thấy giống như có chút thích hợp, sao đêm nay ánh trăng lại chút linh khí? Mấy tháng này mỗi lúc trăng tròn đều ra phun ra nuốt vào nguyệt hoa, đối với thứ này rất quen thuộc. Đêm nay ánh trăng kỳ quái, sao chút linh khí cũng có?

      nhìn chằm chằm ánh trăng hồi lâu, biết tại sao lại có loại ảo giác đối diện với ai đó.

      Đạo Khư trong lòng có ý niệm tốt, xoay người bay về phía Mạc Ly, “Mạc Ly, chúng ta bị vào bẫy, nhìn ánh trăng.”

      Mạc Ly vừa muốn đẩy cửa, nghe tiếng la của Đạo Khư lập tức quay đầu lại, những người khác nghe thấy cũng vội nhìn xem. Nhưng ra bọn họ cũng phát cái gì khác thường, chỉ có Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn ra manh mối, là ảo giác, đó căn bản phải trăng, mà là con mắt!

      “Tướng công, là con mắt, phải trăng!” Thu Nhuyễn Nhuyễn vội cho Mạc Ly.

      Mạc Ly lật tay, ném đạo phù chú, đánh vào thị vệ hôn mê, mới phát đây cũng là ảo giác, những người này đều chết, phải là hôn mê, bởi vì trời tối, cách lại xa, Thu Nhuyễn Nhuyễn mới phát bọn họ có vấn đề.

      “Kim tiên!” Mạc Ly kêu.

      Kim tiên quấn ở eo Thu Nhuyễn Nhuyễn nháy mắt biến lớn biến dài, làm thành vòng tròn, quây bọn người Thu Nhuyễn Nhuyễn ở trong đó.

      “Các ngươi ở bên trong cần ra, Đạo Khư ngươi cũng vậy.” Mạc Ly vừa dứt lời, ánh trăng giống mắt người chớp chớp, rồi mới biến mất, trời đất trở nên đen nhánh mảnh, chỉ có kim tiên ở trong đó phát ra quang mang nhàn nhạt.

      Lúc này cờ thua chiêu, chính phong bế thân thể thuần dương, nếu sao lại dễ dàng nhập chướng.

      “Tô Thiếu Dậu, ngươi tiến vào vòng bảo hộ .” Mạc Ly , lại chậm chạp nghe thấy ai trả lời, vội nhìn ra phía sau, Tô Thiếu Dậu biết ở bên cạnh từ lúc nào.

      Mạc Ly lại liên tiếp đánh ra mấy tờ phù chú, phù chú rời tay liền cháy lên, chiếu sáng tấc vuông, Mạc Ly mới phát cửa sau lưng vốn đóng chặt biết mở ra lúc nào. Hẳn là phải vật, nếu phát , chẳng lẽ là Tô Thiếu Dậu mở ra? Vì sao ta muốn mở? Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với ta?

      Mạc Ly nghĩ ngợi, nghe Lưu Kỳ cao giọng hô: “Quốc sư, đây là chuyện thế nào?”

      Mạc Ly nhìn thoáng qua bên trong cánh cửa đen nhánh mảnh, xoay người trở về vòng bảo hộ, nhìn mặt tiểu tức phụ lo lắng, Mạc Ly buông lỏng thần sắc nghiêm túc mặt, : “Nhuyễn Nhuyễn đừng sợ, đợi ở bên trong này có việc gì.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn đứng ở bên ngoài kim tiên, cũng tiến vào biết còn muốn xử lý chuyện khác, cố nén rơi nước mắt, gật gật đầu, nỗ lực bình ổn hô hấp, “Ta sợ, chàng cẩn thận chút là được, ta coi vận thế của chàng vẫn chưa suy yếu, có việc gì.”

      “Có những lời này của Nhuyễn Nhuyễn vi phu an tâm rồi.” Mạc Ly cười , sau đó với Lưu Kỳ: “Các ngươi tuy mở thiên nhãn, nhưng có những loại chướng pháp vẫn nhìn ra, nếu có những người khác đột nhiên xuất , mặc kệ là người nào, để Nhuyễn Nhuyễn nhìn thử trước mới được, các ngươi ngàn vạn được tự ý ra khỏi vòng. Tô Thiếu Dậu vừa mới thấy đâu, ta tìm xem.”

      “Có phải lại là Tô Thiếu Dậu giở trò quỷ hay ?” Lưu Kỳ căm giận hỏi.

      “Tạm thời biết, chúng ta vào chướng, tốt nhất các ngươi ở ngay tại chỗ đả tọa niệm kinh, miễn cho thần trí bị ảnh hưởng, làm ra ít chuyện tốt. Ở bên trong này thời gian cũng dễ phán đoán, các ngươi cảm thấy qua lâu rồi, kỳ mới chớp mắt, cho nên ngàn vạn nên gấp gáp. Đạo Khư ngươi về bình ngọc cần ra, tại tu vi ngươi đủ, thể giúp cái gì, vẫn đừng để thêm phiền.”

      Đạo Khư nghe như thế, vừa định phản bác, nghĩ nghĩ Mạc Ly rất đúng, vẫn đừng để thêm phiền, liền nghe lời trở về bình ngọc .

      “Quốc sư ngươi cũng để mắt đến ta, dã sử giường thêu gì đó ta ra rành rành, kinh thư ta chỉ biết câu A di đà phật, sớm biết thế này mang Tuệ Quả tới.” Lưu Kỳ khó xử .

      “Ta biết, các ngươi theo ta niệm .” Thu Nhuyễn Nhuyễn , liền ngồi xuống mặt đất, đám người Lưu Kỳ vội vàng ngồi xuống theo.

      “Các ngươi nhắm mắt lại.” Mạc Ly với đám người Lưu Kỳ, rồi mới nhàng hôn cái ở môi tiểu tức phụ, “Chờ ta trở lại.”

      xong cũng quay đầu lại luôn, Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn bóng dáng rời khỏi rơi nước mắt, cố nén khó chịu trong lòng nhắm mắt lại, bắt đầu niệm kinh.

      Trong cửa cũng là mảnh đen nhánh, Mạc Ly dùng hoàng phù đốt lửa chiếu sáng, bên trong Chiêu Hoa Điện giống như ban ngày bọn họ nhìn thấy, trong đó bóng người. khỏi nhìn về phía xà nhà biến mất trong bóng đêm, phất tay ném đạo hoàng phù, hoàng phù đốt lên ở giữa trung, chiếu sáng xà nhà, Tô Thiếu Dậu ngồi ở , u mà nhìn .

      Bị thứ gì dính lên thân.

      “Ngươi là người phương nào?” Mạc Ly lạnh giọng hỏi.

      Tô Thiếu Dậu vẫn chưa chuyện, cứ như vậy u mà nhìn , hoàng phù tắt, khi Mạc Ly lại đánh ra tờ hoàng phù nữa, xà nhà còn tung tích.

      trốn như vậy dễ tìm, Mạc Ly nghĩ nghĩ, liên tiếp đánh ra mười tấm hoàng phù, chiếu sáng toàn bộ phòng, lại vẫn thấy bóng dáng này.

      Mạc Ly híp mắt, quay đầu nhìn lại, liền thấy nó đứng ở sau lưng , vẫn chỉ u nhìn .
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San7 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      104. Là cảnh trong mơ?

      “Ngươi là con của Lệ phi?”

      Người nọ vẫn trả lời, mắt thấy hoàng phù lại sắp tắt, Mạc Ly vội đánh ra tờ nữa, cố ý đánh tấm phù này vào thứ trước mặt. Nó vẫn dao động, chỉ nhìn chằm chằm hoàng phù thiêu đốt trước mắt, nhìn trong chốc lát, thế nhưng duỗi tay sờ ngọn lửa.

      Phù chú thiêu ra tam vị chân hỏa, nó là vật bực này sao có thể chạm vào, lập tức bị nóng đến oa oa kêu to, nghe thanh của nó, Mạc Ly liền biết mình đoán đúng rồi, là hài tử của Lệ phi nương nương, thể nghi ngờ.

      linh còn , cũng thể , chỉ biết oa oa kêu.

      Chạm vào tam vị chân hỏa chốc chính là chịu nổi, đau đến được. Chỉ thấy Tô Thiếu Dậu đau đến lăn lộn mặt đất, trong chốc lát, từ trong thân thể lăn ra đứa bé nho , oa oa khóc lớn, là linh sai.

      linh dần dần hóa quỷ, thứ này lại có xu thế hóa ma, chỉ có linh giết cha mẹ ruột mới có thể hóa ma, Thạch Văn Hoành và Lệ phi hẳn đều là nó giết.

      Vật này vừa mới hóa ma còn chưa đáng sợ, lại thể đầu thai nữa, là ma, thấy phải giết, nếu hậu hoạn vô cùng.

      linh bây giờ còn , tự mình khẳng định hóa ma, nghĩ đến hẳn là còn có tình. Đến tột cùng là ai dẫn đường cho hài tử của Lệ phi hóa ma đây? Mạc Ly đầu tiên nghĩ đến chính là Liễu tần.

      Nhưng Liễu tần chỉ là nữ tử, lại ở thâm cung, làm sao biết mấy thứ này? Cảm giác đáng ngờ vẫn quá nhiều, có chút thông.

      Mạc Ly lấy túi Càn Khôn ra, thu thứ này vào, tạm thời xử trí, nhưng tiểu ma đầu nãy vẫn cứ kêu khóc ngừng.

      Nghe thanh này, Mạc Ly khỏi thở dài hơi, lại nghĩ tới sư phụ câu kia, nhân tâm đáng sợ nhất.

      Tô Thiếu Dậu bị thanh này đánh thức, đỡ đầu ngồi dậy, hỏi: “Quốc sư, đây là xảy ra chuyện gì?”

      ra ngoài lại .” Mạc Ly rồi nâng dậy, mang chỗ Lưu Kỳ.

      “Đây là nghiệt hại chúng ta?” Lưu Kỳ chỉ vào túi Càn Khôn trong tay Mạc Ly hỏi.

      Mạc Ly lắc lắc đầu, giải thích: “ phải, hẳn là hài nhi chết của Lệ phi, nó mới vừa nhập ma, nhìn còn thực ngây thơ, thế cục như vậy khẳng định phải là nó bố trí.”

      “Chúng ta đây kế tiếp phải làm sao bây giờ? Làm thế nào ra khỏi địa phương quỷ quái này?” Triển Hiến nhịn được xen mồm hỏi, cảm thấy mình sắp đến cực hạn, ngay từ đầu nên theo bọn họ tới đây, gọi phó tướng theo phải được rồi sao? Cần gì phải chính mình theo tìm đường chết!

      “Đừng vội. Tô Thiếu Dậu, ngươi chút, ngươi làm thế nào vào trong phòng?” Mạc Ly vừa hỏi vừa cho lá bùa, bị linh quá thân vận thế thấp , hấp dẫn vật khác.

      “Lúc ấy đột nhiên mảnh đen nhánh, ta thấy mặt đất có thị vệ giật giật ngón tay, chỉ vào trong phòng, ta liền tiếng với ngài rồi vào, rồi mới cái gì cũng đều biết.”

      “Tô Thiếu Dậu ngươi nha, dối cũng chỗ khó, mảnh đen nhánh ngươi còn có thể thấy thị vệ động tay? Ngươi lừa gạt quỷ đâu!” Lưu Kỳ rồi đạp cước.

      Tô Thiếu Dậu sửng sốt, đúng rồi, lúc ấy mảnh đen nhánh, duỗi tay thấy năm ngón, đến quốc sư gần ngay trước mắt còn nhìn thấy, sao lại thấy thị vệ động tay đâu?

      “Con mẹ nó, lão tử ngay từ đầu nên tới cùng các ngươi!” Nghe bọn họ như vậy, trong lòng Triển Hiến sợi dây cuối cùng căng lên đứt phựt.

      Mạc Ly đỡ đỡ trán, cảm thấy có chút thích hợp, theo như lời Tô Thiếu Dậu, khi đó ta thấy thị vệ động tay, chỗ đó cách bọn họ cũng xa, vì sao cũng nhận thấy chút? Tô Thiếu Dậu dối, hay kỳ lực lượng cường đại như thế, gần trong gang tấc cũng phát được?

      Dù là loại kết quả nào tại bọn họ cũng nhận nổi, bọn họ biết Tô Thiếu Dậu chỉ có Thiên Cơ đạo nhân, Thiên Cơ đạo nhân bị thuật pháp chính mình phản phệ, bị bọn họ nhốt ở đại lao trấn Minh Hồ, có khả năng lại đến làm trò, vậy còn có ai? Liễu tần?

      Liễu tần nữ tử yếu đuối, sao có bản lĩnh như vậy? Nàng hẳn là có khả năng, trừ phi phía sau nàng còn có cao nhân.

      tại nghĩ nhiều vô ích, nghĩ cách phá cục mới là mấu chốt, Mạc Ly nhìn thoáng qua Triển Hiến sợ tới mức được, khỏi buồn bực, cái dạng này, nếu thay đổi mệnh, tiểu tức phụ sao lại coi trọng được?

      Bọn họ tại ở trong cục, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, muốn phá cục tương đối khó, mà phần lớn lại là người thường, có năng lực tự bảo vệ mình, Triển Hiến ở bên cạnh hỏng mất, phải mau chóng ra ngoài.

      Biện pháp phá cục nhanh nhất đương nhiên là tìm ngoại viện, Mạc Ly từ trong ngực lấy ra xà vương lệnh, liên hệ với Xa Gia lão tổ.

      đạo lệnh, hai đạo lệnh, ba đạo lệnh, bốn đạo lệnh… Xà vương lệnh thế nhưng mất hiệu lực!

      Đến tột cùng là ở chỗ nào? Xà vương lệnh thế nhưng mất hiệu lực? Vừa mới vật tới gần phát ra cũng có thể giải thích, nơi này quá mức quỷ dị.

      Là địa phương nào có thể làm pháp khí nhạy? Có thể ảnh hưởng sức phán đoán của ?

      Đầu tiên khẳng định là bọn họ ở kinh thành, vậy liền loại trừ nguyên nhân địa thế, ảo giác chướng pháp ảnh hưởng được pháp khí, cái này cũng có thể loại trừ. Lọa trừ các nguyên nhân này, vậy còn có nguyên nhân do pháp khí bị ảnh hưởng, chốc đúng là nhớ nổi có cái pháp khí gì có thể có cái tác dụng này.

      Mạc Ly nghĩ nghĩ, vẫn gọi Đạo Khư lên, cùng thảo luận, hai người nghĩ cách so với người nhanh hơn nhiều.

      Đạo Khư nghe phỏng đoán liên tục gật đầu, lại cũng nhớ nổi pháp khí gì có thể có uy lực lớn như thế, thảo luận hồi lâu vẫn có manh mối gì.

      Lưu Kỳ trong lòng lo sợ, đến quốc sư còn bị làm khó, thế này nên làm thế nào cho phải?

      “Tô Thiếu Dậu, phải ngươi giở trò quỷ ?” Lưu Kỳ lại lần nữa hỏi.

      phải ta, tuy ta theo Thiên Cơ đạo nhân học mấy năm, nhưng ông ấy chỉ cho ta mấy quyển sách bảo ta tự mình xem. Ngươi biết ta, vừa thấy sách xong đời, tại mấy quyển sách kia ta còn dùng để gối đầu đó.”

      Cái này Lưu Kỳ cũng có cách nào, Mạc Ly nhưng ra bởi vì những lời Tô Thiếu Dậu mà nghĩ tới việc khác.

      Đoan Dương Vương tin tưởng đạo thuật như thế, tìm phong thuỷ bảo huyệt khắp thiên hạ, hẳn là chỉ cho mình Thiên Cơ đạo nhân tìm?

      “Ngươi có biết Đoan Dương Vương trừ Thiên Cơ đạo nhân, thủ hạ còn có người tài ba dị sĩ khác hay ?” Mạc Ly hỏi.

      Tô Thiếu Dậu nghĩ nghĩ, : “Ta theo Thiên Cơ đạo nhân phần lớn hoạt động ở vùng Giang Nam, tiếp xúc càng nhiều cùng Trịnh Hưng An, cũng chưa từng gặp Đoan Dương Vương. Bất quá có lần Thiên Cơ đạo nhân uống say, từ trong miệng ông ấy, ta nghe lúc trước ông ấy từng cùng ai đó phân cao thấp, tỷ thí xem ai giúp Đoan Dương Vương tìm được phong thuỷ bảo địa trước. Thiên Cơ đạo nhân rất đắc ý, đạo quan này nhiều người như vậy, còn phải có tác dụng gì, ném mặt mũi Linh Tê thượng thần.”

      “Ngươi xác định lão ta chính là Linh Tê thượng thần?”

      “Khẳng định sai, lúc ông ấy cái này, ta liền nhớ tới mấy câu tâm hữu linh tê nhất điểm thông, đối với chuyện này ta có ấn tượng rất sâu.”

      “Chính là Quy Nguyên Quan? Chính Nhất đạo trưởng?”

      “Đúng vậy, là Quy Nguyên Quan, nhưng có phải Chính Nhất đạo trưởng hay , ta nhớ .”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn và Lưu Kỳ nhớ lại, chính là khi bọn họ mới vừa vào thôn Khảm Chu, có đạo trưởng lên bắt lời, ta còn nhìn chằm chằm hồng đồng của Thu Nhuyễn Nhuyễn vài lần.

      Mạc Ly từng đánh qua giao tế với Chính Nhất đạo trưởng, lúc ấy phụ cận Quy Nguyên Quan có con yểm quấy phá, yểm gọi là Dạ Kinh, đạo hạnh tệ, Chính Nhất đạo trưởng đối phó được, vừa lúc ngang qua chỗ đó, liền ra tay hỗ trợ bắt giữ. xử trí yểm , mà giao cho Chính Nhất đạo trưởng, theo ông ta là nhốt vào Khóa tháp của Quy Nguyên Quan.

      Chẳng lẽ tại kỳ bọn họ ở trong mộng?
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San7 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      105. Xa Gia lão tổ lộ ra bá khí

      Nhưng ra có loại khả năng này, vậy là có thể giải thích hết thảy dị thường. Bọn họ đều vào cảnh trong mơ, cảnh trong mơ biến ảo theo ý tưởng của bọn họ. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, cho nên bọn họ phát được khác thường, chỉ có Đạo Khư phải người, nằm mơ. Vào mộng của bọn họ, chính là người đứng xem, cho nên Đạo Khư có thể phát khác thường.

      Mạc Ly đột nhiên nhớ tới lão tổ tông lúc trước phen với , ngài ấy cố ý nhắc tới Xuân Dạ có thể khống chế mộng, cũng có thể khống chế nhân tâm. Nghĩ đến lúc ấy lão tổ tông biết hôm nay bọn họ có chuyến này, cho nên riêng nhắc nhở câu, nhưng lúc ấy vẫn chưa nghĩ nhiều.

      Dạ Kinh bất đồng với Xuân Dạ. Xuân Dạ tạo mộng căn cứ quá vãng nhân quả của người ta để tạo mộng, tạo mộng càng có khuynh hướng nam nữ hoan ái, vui thích cực hạn cùng ái hận mãnh liệt. Dạ Kinh tạo mộng phóng đại sợ hãi trong nội tâm, từng ít lần đem người sống sờ sờ ở trong mộng hù chết, đây cũng là nguyên nhân lúc trước muốn bắt nó.

      “Nhuyễn Nhuyễn, nhắm mắt lại, nghĩ đến cảnh hừng đông.” Nếu đoán sai, cảnh trong mơ này khẳng định dùng Nhuyễn Nhuyễn làm chủ đạo.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vì sao đột nhiên tướng công như thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, bắt đầu tưởng cảnh hừng đông.

      biết nơi nào truyền đến tiếng gà gáy, rồi trời chậm rãi sáng lên, thái dương treo ở vị trí ngả về tây, đúng là thời điểm buổi chiều hôm qua bọn họ đến Chiêu Hoa Điện nơi này.

      “Đờ mờ! Đây là chuyện thế nào?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy Lưu Kỳ đờ mờ tiếng này, theo bản năng mở bừng mắt, sao trong nháy mắt trời liền sáng?

      Quả nhiên là thế này, Mạc Ly thần sắc thoáng nhàng, giải thích : “Chúng ta tại kỳ đều ở trong mộng. Nếu muốn phá mộng, đầu tiên phải ràng chính mình đây là ở trong mộng. Nếu sợ, mặc kệ chân cỡ nào cũng đừng tin là . Yểm tuy có thể khống chế mộng, nhưng chỉ cần ngươi tin, dựa theo cảnh dệt trong mơ, cũng làm gì ngươi được. Nhưng nếu ngươi tin, hết thảy thương tổn trong mộng đều xuất thực, trong mộng mà chết, ở trong thực cũng chết.”

      “Là Xuân Dạ giở trò quỷ?” đến chỗ này, đầu tiên Lưu Kỳ nghĩ đến chính là Xuân Dạ.

      “Hẳn là phải Xuân Dạ, ra ngoài lại tỉ mỉ với các ngươi. tại mộng lấy Nhuyễn Nhuyễn làm chủ đạo, chờ lát nữa nhất định, càng có khả năng tại trước mắt chúng ta, chờ lát nữa tái xuất cũng chỉ là ảo ảnh. Cho nên trước khi ra ngoài, mọi người cần dễ tin bất kì kẻ nào, chỉ có thể tin tưởng chính mình.”

      Mạc Ly , lại gọi Đạo Khư tới: “Ngươi là hồn thể, có thể tùy ý ra vào cảnh trong mơ, chờ lát nữa ngươi ra ngoài, dùng xà vương lệnh trong ngực ta liên hệ Xa Gia lão tổ, biện pháp phá mộng nhanh nhất là gà gáy, các ngươi tìm con gà trống tới đánh thức chúng ta là được, nhớ lấy phải nhanh.”

      Mạc Ly cố ý dặn dò phải nhanh chút, mỗi người đều có thứ mình sợ hãi, cũng có, uy hiếp của chính là Nhuyễn Nhuyễn. Dù biết đây là ở trong mộng, nếu xuất cảnh tượng quá phận nào đó, cũng bảo đảm là mình có thể kiên trì được. Bất quá là thân thể thuần dương, cảm xúc của là vô ích với yểm , hẳn Dạ Kinh cũng dám động vào . lo lắng nhất vẫn là Nhuyễn Nhuyễn.

      Đây cũng phải trách , nếu phải chính dùng chú đè ép dương khí, làm sao yểm dễ dàng đắc thủ như vậy.

      “Ta làm việc ngươi yên tâm.” Đạo Khư xong xoay người cái liền biến mất.

      Đột nhiên từ cảnh trong mơ ra, thiếu chút nữa bị phát , may mắn Thu Nhuyễn Nhuyễn người khí nặng, mượn khí của nàng che lấp, mới làm cho bọn họ phát .

      Bọn họ phỏng đoán sai, đúng là Chính Nhất đạo trưởng giở trò quỷ, bên cạnh có yểm thân hắc y, đầy mặt hung ác nham hiểm, phải Dạ Kinh là thứ nào.

      Chỉ nghe bọn khắc khẩu, “Ngươi còn cọ xát cái gì, nhanh giết bọn họ.”

      “Sốt ruột cái gì, trăm năm mới gặp được thân thể thuần , từ từ lợi dụng khỏi quá đáng tiếc. Lại Mạc Ly cũng vào mộng, dù phát khác thường cũng ra được, còn phải để chúng ta muốn làm thế nào làm thế đấy.”

      Đạo Khư nghe, đột nhiên tay bị nóng chút, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, quay đầu nhìn lại, là kim tiên, vật ra cơ linh, biết thu trốn rồi.

      Đạo Khư tại pháp lực đủ, Mạc Ly thân thể thuần dương, dù dùng phù chú áp chế, cũng thể đụng chạm, chỉ đành khoa tay múa chân với kim tiên, bao nó lấy xà vương lệnh trong ngực Mạc Ly.

      Kim tiên hiểu ý tứ, đuôi roi biến dài hơn chút, từ trong góc câu ra cái đồ vật, đúng là xà vương lệnh.

      hổ là tiên khí, sớm nghĩ đến muốn tìm giúp đỡ, nếu phải nó dùng được cái này, hẳn là sớm thông tri với Xa Gia lão tổ.

      Đạo Khư vận pháp lực, rót vào xà vương lệnh, lát thu được hồi của Xa Gia lão tổ.

      “Sao có thể nóng nảy, ngươi nhanh giết chết bọn họ, miễn cho đêm dài lắm mộng, chờ Đoan Dương Vương xưng đế, chúng ta muốn cái gì mà có…”

      Chính Nhất đạo trưởng còn chưa dứt lời, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trung, chỉ thấy Xa Gia lão tổ đứng ở , từ cao nhìn xuống nhìn bọn họ.

      “Nha, đây phải Xa Gia lão tổ sao, ngươi ở Tô Châu trông miếu Loan Quân của ngươi, sao lại chạy tới kinh thành?” Dạ Kinh rồi cũng bay lên trời, đứng ở trước mặt Xa Gia lão tổ.

      “Lời này ta phải hỏi ngươi mới đúng, phải ngươi bị nhốt bên trong Khóa tháp ở Quy Nguyên Quan sao? Sao lại chạy ra?” Xa Gia lão tổ xong, nhìn về phía Chính Nhất đạo trưởng, “Ta mà, nguyên lai là Chính Nhất đạo trưởng thả ngươi ra, Dạ Kinh ngươi từ lúc nào lưu lạc đến nông nỗi này, thế nhưng thành chó săn của phàm nhân?”

      Hai chữ “Chó săn” chạm vào nghịch lân của Dạ Kinh, Xa Gia lão tổ vừa dứt lời nó liền tấn công tới.

      Xa Gia lão tổ khẽ cười tiếng, vội chậm mà tiếp chiêu, yểm ở trong mộng vô địch, hoàn toàn ra khỏi mộng như cá rời nước, càng miễn bàn chuyện khác.

      Chính Nhất đạo trưởng thấy nó địch lại, vội ra tay tương trợ, nhưng ông ta còn chưa ném ra phù chú, bị kim tiên đột nhiên xuất hung hăng kéo mạnh, tức khắc da tróc thịt bong, còn chưa phản ứng lại, roi thứ hai, roi thứ ba lại đánh xuống, căn bản cho ông ta cơ hội phản kháng.

      Xa Gia lão tổ ra chiêu có tiếng là tàn nhẫn, gần trăm năm nay, ai có thể tiếp được nó trăm chiêu. Dạ Kinh dần dần địch lại, Chính Nhất đạo trưởng cũng bị kim tiên quấn lấy thoát thân được. Đến đây, Dạ Kinh mới hậu tri hậu giác là mình xúc động, Xa Gia lão tổ vừa mới lời đó là cố ý chọc giận nó, là vì buộc nó động thủ trước. Dạ Kinh suy nghĩ cẩn thận, vội ngừng tay, : “Lão tổ chậm , tiểu nhân nhận thua, tiểu nhân nhận thua, còn thỉnh lão tổ giơ cao đánh khẽ, tha tiểu nhân lần.”

      Xa Gia lão tổ cũng ngừng tay, : “Tha cho ngươi cũng được, triệt cảnh trong mơ, đánh thức bọn họ.”

      “Lão tổ sao hồ đồ như vậy, chỉ cần quốc sư chết, Đoan Dương Vương xưng đế, phong Chính Nhất đạo trưởng là quốc sư, thế gian do giới chúng ta định đoạt. Đến lúc đó, ngài muốn xây bao nhiêu miếu Loan Quân ở thế gian cũng được.”

      Xa Gia lão tổ ngẩng đầu nhìn trời cười nhạo : “Trời mới tối ngươi bắt đầu làm mộng tưởng hão huyền, đúng hổ là yểm .” Xa Gia lão tổ rồi nhìn thoáng qua Chính Nhất đạo trưởng bị kim tiên treo lên đánh, ghét bỏ : “Đến kim tiên cũng đánh lại, còn vọng tưởng thay thế được quốc sư, biết nên các ngươi thiên chân hay là ngu xuẩn.”

      “Dù đánh lại thế nào? Mạc Ly phải còn bị ta vây ở trong mộng, chỉ cần ta vừa thi pháp, là có thể giết chết bọn họ.” Đêm Kinh phục.

      Xa Gia lão tổ lắc đầu, “Chỉ cần ngươi vừa thi pháp, ta có thể cắt đầu của ngươi, ngươi cảm thấy là ngươi lanh mồm lanh miệng, hay là ta nhanh tay?”

      Dạ Kinh há mồm muốn đáp, nhưng mới vừa há mồm, bị đuôi dài của Xa Gia lão tổ hất ngã ra xa mấy chục mét, há mồm liền phun ra búng máu, đan cũng nhổ ra, có thể nghĩ vừa mới kích kia có bao nhiêu tàn nhẫn.

      Xa Gia lão tổ ngoéo tay cái, đan xen lẫn trong huyết liền bay tới.

      đan hình dạng như hạt châu đen tuyền, cực kỳ giống hắc đồng của con người, ngón tay Xa Gia lão tổ hơi hơi dùng sức, đan này liền biến thành tro tàn.

      Cách đó xa Đạo Khư nhìn lén cũng kinh ngạc, này, thế này liền huỷ hoại đan?

      hậu tri hậu giác mới hiểu được Xa Gia lão tổ ở đây vì sao muốn nhảm nhiều như vậy với Dạ Kinh, tất cả đều là vì dẫn Dạ Kinh ra câu vừa rồi kia. Dạ Kinh câu ai biết là thi chú hay là cái gì. Xa Gia lão tổ lại có thể bằng chuyện này cắn định nó muốn thi chú, cho nên mới ra tay hủy đan của nó.

      Đạo Khư lúc này mới hiểu vì sao Xa Gia lão tổ được gọi lão tổ, phải chỉ bởi vì nó tu hành nhiều năm. Cũng biết Mạc Ly và nó có giao tình gì, thế nhưng đáng giá nó vừa ra tay liền hủy trăm năm đạo hạnh của Dạ Kinh.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San7 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      106. Mộng của phu nhân

      “Ngươi…” Dạ Kinh mới vừa ra chữ ngươi, biến trở về bản thể, bản thể của Dạ Kinh là con nhện lông dài.

      Dạ Kinh mất đan, cảnh kết ra trong mơ cũng bị phá, Mạc Ly tỉnh lại trước hết, mở mắt liền vội vàng nâng Thu Nhuyễn Nhuyễn dậy, giọng đánh thức tiểu tức phụ.

      Thấy tiểu tức phụ có việc gì lúc này mới an tâm, thời gian trong mộng và thực giống nhau, vừa mới bọn họ ở trong mộng tách ra lúc, vẫn ở bên ngoài Chiêu Hoa Điện, những người khác lại đều biến mất.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn mở mắt thấy tướng công nhà mình đầy mặt lo lắng, nước mắt xoát cái liền rơi xuống.

      “Xảy ra chuyện gì?” Mạc Ly tận lực đè nặng vội vàng trong lòng, từ tốn hỏi.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn trả lời, chỉ càng khóc càng lợi hại, Mạc Ly đành phải nhàng vỗ về lưng nàng, an ủi tiếng động. Chờ Thu Nhuyễn Nhuyễn khóc trận, mới nghe nàng khụt khịt : “Vừa mới ở trong mộng ta thấy chàng cưới người khác…” Lời còn chưa dứt, nàng lại tiếp tục khóc. Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng vừa mới ở trong mộng bọn họ gần trong gang tấc lại là người xa lạ, ôm lấy kiều thê của , nàng lại nhịn được muốn khóc.

      Thế này, Mạc Ly nghĩ tới thế nhưng là chuyện như vậy, khuyên giải an ủi : “Mộng đều là giả, Nhuyễn Nhuyễn đừng miên man suy nghĩ.”

      “Phu nhân mơ thấy cái này có là gì, mộng của ta mới đáng sợ đó, ta mơ thấy ta cưới tức phụ thảm đến dám nhìn, bặp bệnh hủi chưa, chính là như vậy. Lão tử thiếu chút nữa còn bị nàng ta ngủ, đáng giận, tâm muốn chết ta cũng có.” Lưu Kỳ xen vào lảm nhảm.

      Lưu Kỳ làm Thu Nhuyễn Nhuyễn ý thức được những người khác đều nhìn bọn họ, vội thu nước mắt, ra khỏi ngực Mạc Ly.

      Phóng mắt nhín xem, chỉ có Triển Hiến thảm nhất, ai bảo sợ nhất chính là quỷ, nhìn kinh hồn chưa định, nghĩ đến là sợ . Tô Thiếu Dậu sắc mặt cũng tốt, sợ nhất cái gì đây, là sợ nhất người khác xem thường .

      Thấy Thu Nhuyễn Nhuyễn hòa hoãn lại, Mạc Ly mới nhàng thở ra, mới có tâm tư quản chuyện khác.

      “Đa tạ, hôm nay lại phiền toái ngươi, ngày sau có chỗ nào ta giúp được, ngươi chỉ cần mở miệng.” Mạc Ly tổ ôm quyền với Xa Gia lão.

      “Chuyện này có cái gì, Dạ Kinh cấu kết phàm nhân nhiễu loạn thế gian, tội thể tha thứ, ta ra tay bất quá là thay trời hành đạo thôi, cũng là theo ý trời, cứu các ngươi chỉ là thuận tiện. Dù ta tới, ngươi phá cái cục này cũng chỉ là vấn đề thời gian. nữa, chúng ta là bằng hữu, này đó cái gì. Ta coi phu nhân bọn họ đều sợ , ngươi đưa bọn họ trở về trước , nơi này để ta giải quyết là được.”

      Nghe Xa Gia lão tổ như vậy Đạo Khư chậm rì rì bay , làm người chứng kiến hết thảy tỏ vẻ, chuyện cũng cần tu luyện, ngắn ngủn hai câu liền biến thành thay trời hành đạo, cũng đỉnh.

      “Mặc kệ thế nào, đa tạ ngươi, ân nghĩa hôm nay ta thời khắc ghi tạc trong lòng.” Mạc Ly , trịnh trọng làm cái lễ với , lúc này mới dẫn bọn họ rời .

      Chờ bọn họ xa, Xa Gia lão tổ xách Dạ Kinh lên, nhét vào xiêm y Chính Nhất đạo trưởng, khiến cho bọn họ chó cắn chó .

      Mạc Ly vốn định đưa bọn họ về nhà mới về Phủ quốc sư, lại bị Triển Hiến cự tuyệt. lôi kéo Lưu Kỳ và Tô Thiếu Dậu cưỡi ngựa rồi. Mạc Ly nhìn bộ dáng kia, đối với Nhuyễn Nhuyễn là sợ đến tránh còn kịp, liền biết đây là nhờ họa được phúc, dọa Triển Hiến sợ tới mức dám đến gần bọn họ nữa.

      Việc này làm cho tâm tình tốt hơn chút, nhưng Thu Nhuyễn Nhuyễn hứng thú vẫn chưa cao, còn suy nghĩ chuyện trong mộng.

      Lên xe ngựa, Mạc Ly liền ôm tiểu tức phụ, để nàng ngồi ở đùi mình, ôm hôn cái miệng bĩu ra, : “Nhuyễn Nhuyễn ngoan, mộng đều là giả, là Dạ Kinh cố ý, Nhuyễn Nhuyễn cũng thể tin.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, nháy mắt lại rớt nước mắt.

      “Tức phụ ngốc.” Mạc Ly rồi hôn lấy môi đỏ hơi hé mở của tiểu tức phụ, câu lấy cái lưỡi nàng quấn quít lên.

      Loại thân mật khăng khít này làm Thu Nhuyễn Nhuyễn thoáng bình phục tâm tình, dây dưa hồi lâu mới buông ra.

      Ghé vào đầu vai Mạc Ly, nàng cảnh trong mơ vừa mới rồi.

      Đột nhiên nàng từ Chiêu Hoa Điện tới nơi ở khi còn kia, nàng như trước kia ghé vào trước cửa sổ chờ cha và Mạc Ly trở về.

      Lúc này giống lần trước, nàng ràng biết mình đây là ở trong mộng, nàng quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, nàng ghé vào cửa sổ nhìn cửa, vẫn giống như trước đây.

      biết bao lâu, cửa bị đẩy ra, cha nổi giận đùng đùng bước vào, Mạc Ly sau đó cũng vào theo, vừa lúc đối diện ánh mắt Thu Nhuyễn Nhuyễn. Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng cười cười, ai ngờ đổi lấy chỉ là thối mặt, Thu Nhuyễn Nhuyễn tươi cười tức khắc cứng ở mặt.

      Ở trong lòng nàng an ủi chính mình đây là mộng, lại nghe với phụ thân: “Sư phụ, ta đối với Nhuyễn Nhuyễn chỉ là tình huynh muội, tuyệt có tình nam nữ.”

      vừa ra lời này, Thu Nhuyễn Nhuyễn bất giác ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ nghe cha : “Việc này cần nhiều, lúc trước ta cứu ngươi trở về chính là bởi vì Nhuyễn Nhuyễn, mặc kệ ngươi có đồng ý hay , thê tử của ngươi chỉ là Nhuyễn Nhuyễn.”

      “Việc tình cảm sao có thể cưỡng cầu…” Mạc Ly còn chưa dứt lời, bị sư phụ quăng cái tát, khóe miệng đều bị đánh rách.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn còn vì câu lúc trước của mà hao tổn tinh thần, biết thế nào cảnh tượng lại thay đổi, biến thành bọn họ vừa tới kinh thành, luận đạo, nàng ở khách điếm chờ , nàng đói đến ngực dán vào sau lưng, mở cửa gọi tiểu nhị, vừa lúc đụng phải trở về. Bên cạnh còn có người, là trưởng công chúa, nàng xuất lập tức đánh gãy tươi cười mặt hai bọn họ.

      Trưởng công chúa thu cười, hỏi: “Ngươi quen biết?”

      Mạc Ly thần sắc phức tạp, gật gật đầu, : “Ừ, muội muội ta.”

      Câu tướng công nàng muốn kêu ra miệng cứ như vậy nghẹn ở trong cổ họng.

      Chờ trưởng công chúa rồi, ngồi xuống với nàng: “Thực xin lỗi, trong lòng ta vẫn luôn coi nàng như muội muội, ta mấy lần với sư phụ muốn, là sư phụ bên tình nguyện. Sư phụ lúc lâm chung có di ngôn, ta muốn ông ấy thương tiếc mà chết mới cưới nàng, sau này chúng ta vẫn làm huynh muội , ta giống như trước kia đối đãi tốt với nàng.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn trả lời, ở trong lòng ngừng bảo cho chính mình đây là mộng, thể tin, nhưng trong lòng chua xót lại càng ngày càng nhiều, nước mắt cũng muốn tràn ra. Nàng khó chịu đến được, lại coi như phát , xoay người rồi.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa lau nước mắt vừa ở trong lòng ngừng an ủi mình, đây là mộng, đây là mộng!

      Lại sau đó trở thành quốc sư, bọn họ vào phủ quốc sư, lấy danh nghĩa huynh muội ra với bên ngoài.

      Bọn họ người ở phủ nam ở phủ bắc, cùng ở dưới mái hiên, lại từ đầu năm đến cuối năm cũng chưa từng đối mặt lần, cho dù ngày lễ ngày tết đều chưa từng đến gặp nàng.

      Mãi đến ngày, đột nhiên tới viện nàng, muốn thành thân, muốn cưới trưởng công chúa.

      Nàng chịu nổi lại khóc, ngừng bảo cho mình đây là mộng, đây là mộng, đây là mộng sao? Nàng có chút hoài nghi.

      Bọn họ thành thân, thập lí hồng trang, khắp chốn mừng vui, muốn náo nhiệt bao nhiêu có bấy nhiêu. Nàng ngồi ở trong căn phòng đen nhánh nghe thanh bọn họ náo nhiệt, đây là mộng ?

      Nàng còn nhớ khi thành thân, chỉ là hai người tùy ý mặc bộ đồ màu đỏ bình thường, bái thiên địa, bày bàn tiệc rượu mời hàng xóm hai bên ăn bữa cơm. Nàng nhớ biểu tình của ngay lúc đó, giống như cười giống như cười, dù sao náo nhiệt như lần này. Nàng còn nghe hạ nhân miệng rộng , hết thảy những thứ dùng hôn lễ đều là tự tay mua, tự tay bố trí. Bọn hạ nhân đều hâm mộ trưởng công chúa, có thể có tướng công đãi nàng ấy như châu như bảo.
      dao, minhminhanhngoc, Pe Mick8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :