1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quốc sư hắn sủng thê thành nghiện - Ô Liễu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      092. Nghi vấn lớn

      Lưu Kỳ nghe xong, trong lòng đột nhiên hiểu được lúc trước nghe lén nam nhân câu kia, đều là nhà nàng ta nợ .

      Thù giết cha đoạt mẹ, ai có thể nhịn xuống, chỉ ngủ hai khuê nữ còn tính là tiện nghi cho lão.

      , Khâu gia trở lại, còn người ăn mặc thư sinh cũng tới, Khương Vô Ấn gọi ông ta là Quan sư gia.

      Quan sư gia mang đến tờ chứng từ, cho ký, lại chỉ thả mình , muốn giữ Tuệ Quả ở chỗ này làm con tin.

      Tuệ Quả muốn, Lưu Kỳ kéo ra bên biết cái gì, lúc này Tuệ Quả mới tình nguyện đáp ứng.

      Bà nội nó, Tô Thiếu Dậu đúng là lấy ra lão tử chơi, Lưu Kỳ ra khỏi đại lao, nhanh chóng quăng hai trùng theo đuôi phía sau, từ trong hầu bao lấy ra cái sáo , hai ngắn hai dài thổi vài tiếng, chỉ nháy mắt trước mặt liền thêm mấy hắc y nhân.

      “Chủ tử có gì phân phó?” Hắc y nhân cầm đầu hỏi.

      “Ngay lập tức tra hành tung của Tô Thiếu Dậu mấy năm nay cho ta.” Lão tử muốn nhìn mấy năm nay đến tột cùng trải qua cái gì, thế nhưng đột nhiên phải xuống tay với lão tử.

      Lưu Kỳ phân phó xuống, mới để hắc y nhân lui ra, rồi trở về khách điếm.

      Ám vệ là Thái Hậu cho , nếu bằng vào phong thư liền chuồn ra, Thái Hậu sao còn cho người bắt trở về.

      Đêm khuya, khách điếm sớm đóng cửa, đập cửa hồi lâu tiểu nhị mới ra mở cửa, hỏi: “Tô công tử trở lại chưa?”

      Tiểu nhị còn buồn ngủ, lắc đầu : “Công tử ngài phải cùng Tô công tử đường ra ngoài sao?”

      Kỳ quái như thế, Tô Thiếu Dậu vì sao còn chưa về khách điếm?

      kịp nghĩ quá nhiều, Lưu Kỳ vội chạy lên lầu, gõ gõ cửa phòng quốc sư, mơ hồ nghe thấy bên trong có thanh chuyện với nhau, trong lòng buồn bực, sao quốc sư và phu nhân còn chưa ngủ?

      Cửa thực nhanh mở ra, lại chỉ có mình quốc sư, còn mặc đến chỉnh chỉnh tề tề, chút cũng giống như là mới từ giường bò dậy, trong phòng cũng sáng đèn, màn giường buông xuống, nghĩ đến hẳn là phu nhân ở giường.

      Phu nhân ngủ, quốc sư lại ăn mặc chỉnh tề, đây là quá kỳ quái, đặc biệt vừa rồi hình như còn nghe thấy tiếng chuyện với nhau, chẳng lẽ trong phòng còn có người thứ ba?

      và Tuệ Quả đều ở bên ngoài, canh giờ này Kim Triều cũng có khả năng còn chưa ngủ, đầu tiên nghĩ đến chính là Tô Thiếu Dậu.

      “Quốc sư, ta phạm tội, Tuệ Quả bị ta để ở đại lao nha môn gán nợ rồi, đến lấy bạc chuộc.” Lưu Kỳ liền vào trong, nhân cơ hội nhìn nhìn trong phòng.

      Phòng khách điếm chỉ rộng như thế, liếc mắt cái là xem xong, căn bản có chỗ giấu người, hoặc là nấp dưới giường, hoặc là giường, nhưng vì sao quốc sư phải che dấu Tô Thiếu Dậu?

      “Tìm cái gì đấy?” Mạc Ly nghe thấy có thể sử dụng bạc giải quyết nóng nảy, có thể sử dụng bạc giải quyết đều tính là gì, trước đó lâu Lưu Kỳ còn ở chỗ Trịnh Hưng An đào được ít bạc.

      “Ta vừa mới nghe thấy quốc sư ngài cùng người nào chuyện, sao vừa mở cửa lại chỉ có mình ngài?”

      “Nó mới vừa , nó cũng phải là người.” Mạc Ly giải thích.

      “Ai, ta ra quên bản lĩnh của ngài, còn tưởng rằng là Tô Thiếu Dậu kia.” Lưu Kỳ xong thở dài nhõm hơi, đặt mông ngồi ở ghế, rót ly trà, uống hơi cạn sạch.

      “Thanh chút, Nhuyễn Nhuyễn còn ngủ, chút , chọc đến chuyện gì.” Mạc Ly rồi cũng ngồi xuống.

      Lưu Kỳ cẩn thận chuyện vừa mới rồi đó, Mạc Ly lại có kinh ngạc, Lưu Kỳ khỏi hỏi: “Quốc sư, sao ngài nghe xong chút cũng cảm thấy kinh ngạc?”

      “Vừa mới ngươi nghe thấy tiếng người, chính là tới nhắc nhở ta cẩn thận Tô Thiếu Dậu.” Vừa mới tới là cá chép tinh. Trước đó lâu cá chép tinh phi thăng thành công, nó tới cảm tạ bọn họ trợ giúp nó phi thăng, cũng cho , Tô Thiếu Dậu cũng bái vào môn hạ Vụ Đảo thượng thần, nhưng ra có đạo hạnh gì, là Thiên Cơ đạo nhân tiến cử .

      Lưu Kỳ vừa nghe Thiên Cơ đạo nhân tức khắc nghĩ tới mỹ nhân rơm rạ kia mà bình tĩnh được, xem ra Tô Thiếu Dậu vẫn là để lại tình cảm với , chỉ đẩy vào đại lao, vẫn chưa tổn thương tính mạng. Nhưng vì sao ta phải làm như thế? lại trêu chọc ta, Tô Thiếu Dậu đối phó làm gì?

      Mạc Ly cũng nghĩ ra, cá chép tinh vì sao tới tạ ơn bọn họ, bọn họ cũng có làm cái gì, tất cả đều là công lao của Linh Thái lão nhân. Vì sao lại nhắn cẩn thận với Tô Thiếu Dậu? và Tô Thiếu Dậu mới gặp mặt lần, oán thù, vì sao ta lại muốn nhằm vào ?

      Hai người cân nhắc cả đêm cũng có manh mối. Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Kỳ cầm ngân phiếu tới đưa cả Tuệ Quả và Khương Vô Ấn ra, mất hơn phần nửa số ngân phiếu, cũng may đều là cướp đoạt từ chỗ Trịnh Hưng An, dùng cũng đau lòng.

      Khương Vô Ấn mang ơn đội nghĩa , phanh phanh phanh chính là dập đầu ba cái vang dội, ngày nào đó nhất định dâng trả gấp mười lần, Lưu Kỳ xua xua tay nâng dậy, thèm để ý : “Tiền tài là vật ngoài thân, ca ca cần như vậy, coi như Lưu Kỳ ta kết giao ngươi huynh đệ này.”

      Khương Vô Ấn ở lâu, thực nhanh liền cáo từ bọn họ.

      Lưu Kỳ và Tuệ Quả trở lại khách điếm là giữa trưa, bàn cơm Lưu Kỳ từ đầu tới đuôi lại lần chuyện tối hôm qua cho Tuệ Quả và Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe xong, khỏi nhíu mày, nếu phải đối phó tướng công, ngốc tử cũng biết phải xuống tay từ người nàng.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên nhớ lại giấc mộng kia, trong mộng chính là bởi vì hồng đồng bại lộ mà nàng bị hoàng đế hạ chỉ chém chết. Tô Thiếu Dậu muốn đối phó nàng, trực tiếp để lộ chuyện hồng đồng ra, bôi nhọ là nghiệt, bọn họ liền có cách nào.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn lo lắng ý tưởng này của mình, trong nhất thời mọi người đều ăn ngon, chỉ có Kim Triều vô tâm phổi tiếp tục mồm to gặm tương giò.

      “Được rồi, mọi người đừng nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ăn cơm trước , ăn xong lên đường.” Mạc Ly lúc này chút manh mối cũng có, Tô Thiếu Dậu, Thiên Cơ đạo nhân, Trịnh Hưng An, mấy người này với đều có liên lụy gì ràng, thậm chí thấy cũng chưa từng gặp, nghĩ ra vì sao cùng nhau đối phó .

      Mạc Ly liếc mắt cái nhìn thấy lão tổ tông ăn đến vui vẻ, nghĩ muốn lão tổ tông chỉ điểm chút hay . Chỉ cái chớp mắt, Mạc Ly phủ nhận cái ý tưởng trong lòng này, là phúc phải họa, là họa tránh khỏi, hà tất làm phiền lão tổ tông.

      Lão tổ tông chờ mãi chờ mãi thấy Mạc Ly tới hỏi, thừa dịp Lưu Kỳ và Tuệ Quả ra xe ngựa xếp hành lý, lão tổ tông bước chân ngắn vào phòng Mạc Ly. Mạc Ly điều chỉnh nón màn che đầu cho tiểu tức phụ, chỉ nghe lão tổ tông bẫng mà đề điểm câu: “ tình phải ngươi sớm tính ra sao?”

      Mạc Ly sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, thiên tai nhân họa, thiên tai qua, kế tiếp hẳn là nhân họa?

      Nhưng tính đến là hồng nhan loạn quốc nha, cái này có liên hệ gì? Tô Thiếu Dậu chiêu này tuy theo phân tích là nhằm tới , nhưng bề ngoài lại là hướng về phía Lưu Kỳ, vậy là vì cái gì? và Đoan Dương Vương có quan hệ sao? Mấy mỹ nhân đưa vào trong cung có gì kỳ quặc? Thiên Cơ đạo nhân và Trịnh Hưng An cùng với việc này có thể có liên lụy hay ?

      Càng làm cho lo lắng chính là dị đồng của tiểu tức phụ, nếu bị người có tâm lợi dụng, trước mặt mọi người vạch trần ra ổn, đặc biệt thế nhân chỉ nhìn tượng, dễ bị người khác lợi dụng nhất, cái miệng bịa đặt, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân, nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy sạch hết.

      Mạc Ly suy nghĩ có nên dàn xếp tiểu tức phụ chỗ khác, chờ việc này qua rồi trở về kinh thành hay ?

      xe ngựa đề ra ý tưởng này, Thu Nhuyễn Nhuyễn có chút muốn, lại chưa ra, chỉ trả lời: “Ta nghe tướng công.”
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San9 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      093. Mỹ nhân rơm rạ?

      Nhưng đến tột cùng phải để tiểu tức phụ ở chỗ nào đây? Đây lại là vấn đề, để chỗ nào cũng yên tâm, chỉ muốn mang theo bên người, ngẩng đầu là có thể thấy, duỗi tay là có thể ôm.

      “Sợ cái gì, bọn họ có thể chúng ta cũng có thể . Bọn họ có thể đây là ấn ký nghiệt, chúng ta có thể đây là ấn ký thần tiên chuyển thế. Quốc sư ngài lại nhờ mấy bằng hữu bình thường diễn trò, còn sợ lừa được người khác sao? Luận giả danh lừa bịp, Lưu Kỳ ta còn chưa từng sợ ai.”

      Lưu Kỳ lời này vừa ra, Kim Triều khỏi nhảy nhảy mày, ta nghĩ như vậy cũng đúng, bất quá loại chuyện này cũng thể bậy, mọi người tin theo nhiều khiến cho phía chú ý. Tiểu nha đầu còn lịch kiếp, thanh thế nháo lớn cũng có ích với nàng, càng đừng mệnh cách bọn họ bị sửa đổi, Mạc Ly vốn nên xuất ở bên nàng, nếu mà nháo lớn, phải việc .

      “Nhạc phụ đại nhân, dừng xe, dừng xe, ta mắc tiểu!” Kim Triều ngắt lời.

      Mạc Ly hiểu ý lão tổ tông, siết ngựa dừng xe mang theo lão xuống.

      Lão tổ tông với chuyện thể trong đó, thuận tiện câu, “Lúc cần thiết, có thể cầu Xuân Dạ tương trợ, có thể khống chế mộng cũng có thể khống chế nhân tâm. Xa Gia lão tổ đối với các ngươi mười phần thân thiện, hẳn ngươi cũng nhận ra. Đó là bởi vì kiếp trước các ngươi có chút sâu xa, ngươi với nó có ân, nếu gặp nạn cần nnó hỗ trợ, cứ việc mở miệng, nó tất chối từ. Địa Tiên khắp nơi cùng với quan viên nhân gian cũng khác biệt lắm, lời tin nửa để lại nửa, cần tin hết, bọn họ tự có tính toán. Bổn tọa hết đến đây, ngươi cũng đừng trông cậy vào bổn tọa nhúng tay.”

      Mạc Ly khỏi bật cười, lão tổ tông mạnh miệng, ngoài miệng nhúng tay, lại liên tiếp tự nghĩ cách cho bọn họ, tìm giúp đỡ bọn họ, đúng là khẩu thị tâm phi mà.

      “Đệ tử đa tạ Tổ sư gia đề điểm.” Mạc Ly cung kính làm cái lễ sư đồ với thắng bé mập mạp, lúc này mới trở về.

      ra nhớ tới Xuân Dạ, nhưng lão tổ tông cố ý nhắc đến Xuân Dạ chính là có dụng ý khác?

      Lão tổ tông , ra lại nhắc nhở chuyện, sớm cảm thấy Thuần Cốc có chút thích hợp, chỉ là nghĩ đến chỗ khác, chủ yếu là vì ta dối chuyện trong kinh đối với bản thân ta cũng có chỗ tốt gì.

      Để đề phòng cẩn thận, viết đạo công văn cho cây bạch quả tinh, hỏi nó kinh thành có chuyện gì bình thường, đặc biệt là Đoan Dương Vương và trong cung.

      Cây bạch quả tinh từ lần trước bị mất đan liền chuyên tâm tu luyện, hỏi thế , nhận được công văn của Mạc Ly còn ngẩn người, buồn bực quốc sư sao lại hỏi nó việc này, nên hỏi Thuần Cốc sao?

      Nó gần đây đều tu luyện, đúng là biết bên ngoài xảy ra cái gì, đành phải chạy hỏi nhữngg tinh quái khác.

      Mạc Ly xem xong công văn cây bạch quả tinh trình lên, cũng sai biệt lắm với Thuần Cốc báo. Chỉ có khác biệt duy nhất là trong công văn cây bạch quả tinh có nhắc tới mấy mỹ nhân kia buổi tối đều đốt đèn, thà rằng sờ soạng trong bóng tối cũng đốt đèn, rằng đây là quy củ chỗ các nàng. Hoàng đế vì để mỹ nhân vui vẻ, thưởng ít dạ minh châu cho các nàng.

      Sao lại có loại quy củ này? Mạc Ly hoài nghi.

      Chỉ bằng điểm này ra thể bình phán Thuần Cốc có mục đích thuần, có lẽ ta cảm thấy buổi tối đốt đèn là tập tục chỗ các nàng bên kia.

      Mạc Ly bên này thu được tin tức từ cây bạch quả, Lưu Kỳ bên kia cũng thu được tin từ ám vệ, ám vệ tra được Tô Thiếu Dậu mấy năm nay trải qua chuyện gì.

      Lưu Kỳ chuẩn bị tiểu rồi mới ngủ, mới vừa cởi bỏ lưng quần, trước mặt đột nhiên xuất hắc y nhân, dọa khiếp sợ thiếu chút nữa ướt ra quần.

      Lưu Kỳ tiếp nhận giấy viết, nhìn nhìn dưới ánh trăng, nhưng cũng ràng lắm, đến nước tiểu cũng phun nữa, vội trở về xe ngựa, ở dưới đèn xem kỹ, sắc mặt có vẻ được tốt, xem xong đưa cho Mạc Ly.

      Mạc Ly cũng ngạc nhiên với việc đột nhiên lấy ra thư thế này, sớm từ lúc ở trấn Bão Liễu giúp chưởng quầy phu nhân biết bên cạnh khẳng định có người theo.

      Mạc Ly xem qua xong mới biết được vì sao Lưu Kỳ thay đổi sắc mặt.

      giấy Tô Thiếu Dậu năm ấy rời kinh thành rồi xuống Giang Nam giải sầu, ở thành Phượng Dương kết bạn với Thiên Cơ đạo nhân, được Thiên Cơ đạo nhân dẫn tiến tổng tư Giang Nam, mấy năm nay đều ở trong phủ Tổng Tư Giang Nam. Mặt khác còn tra được Tô Thiếu Dậu thiết kế bọn họ vào đại lao rồi trong đêm rời khỏi trấn Minh Hồ, xem phương hướng rời hẳn là trở lại kinh thành.

      Cái này làm cho người ta có chút nghĩ ra, thiết kế Lưu Kỳ rồi mới suốt đêm trở lại kinh thành là quan hệ nhân quả gì?

      Mạc Ly đột nhiên nghĩ đến cái gì, : “Lúc ngươi phủ tổng tư Giang Nam, Tô Thiếu Dậu rời , theo lịch trình xe mà tính, khi đó Tô Thiếu Dậu xuất phát, lúc này đến trấn Minh Hồ, mà chúng ta bởi vì Trịnh Hưng An truy tung chạy nhanh ra khỏi địa giới Tô Châu, bớt được ít thời gian, sau đó tuy vì ở chùa Bồ Đề trì hoãn chút, nhưng cũng bởi vì thế nên có Tuệ Quả đồng hành cùng chúng ta, chỉ điểm con đường gần hơn, chúng ta mới có thể tới trấn Minh Hồ sớm rất nhiều.”

      Lưu Kỳ thực nhanh cũng hiểu được, : “Quốc sư ý tứ là Tô Thiếu Dậu muốn đến kinh thành trước chúng ta?”

      “Có lẽ muốn trở lại kinh thành tối nay trước chúng ta, hố ngươi nhốt vào đại lao, đối với ngươi có thương tổn gì, nghĩ đến chỉ là vì ngăn cản chúng ta trở lại kinh thành. Nhưng dự đoán được ngươi dùng chiêu như vậy thoát thân, trực tiếp sờ đúng tử huyệt của Huyện thái gia, dùng bạc cho đập cho lão hôn đầu, chỉ mất đêm ra.”

      Nghe Mạc Ly như vậy, Lưu Kỳ vừa định cười, cũng đột nhiên nghĩ đến cái gì, : “ nên nha, theo suy đoán như vậy với Trịnh Hưng An quan hệ phải đơn giản, Trịnh Hưng An hẳn là phải giúp kéo chúng ta mới đúng, sao lại để ám vệ đuổi theo chúng ta lâu như vậy?”

      Mạc Ly lắc đầu, cái này sao có thể đoán được.

      “Ngươi cho người lại tra thử Đoan Dương Vương mấy năm nay, nếu ta nhớ lầm, đất phong của lão cách Tô Châu xa, đầu năm nay lão về kinh thành, cũng chưa từng rời , xem xem dĩ vãng có liên lụy cùng đám người Trịnh Hưng An hay .”

      Lưu Kỳ gật gật đầu, lại hỏi: “Chúng ta đây có cần phải suốt đêm lên đường, chạy về kinh thành hay ?”

      “Tạm thời vẫn lên đường như bình thường, tra xong Đoan Dương Vương lại , căn cứ cây bạch quả tinh mấy mỹ nhân kia có chuyện cổ quái đốt đèn, buổi tối cũng thắp nến, chỉ dùng dạ minh châu chiếu sáng, ta hoài nghi mấy mỹ nhân đều là ảo thuật hóa ra, còn nhớ mỹ nhân rơm rạ lúc trước?” Mạc Ly rồi từ trong tay áo lấy ra người giấy, nhàng vung lên, trước mặt liền có thêm người giống Thu Nhuyễn Nhuyễn như đúc, đến hồng đồng cũng giống hệt.

      Lưu Kỳ nhìn nhìn, đánh bạo chọc chọc tay người giấy, cảm giác có gì khác với người , muốn lại xoa nữa, bị Mạc Ly ngăn lại, tay áo vung lên thu hồi người giấy.

      Lưu Kỳ nhún nhún vai, quốc sư cũng keo kiệt, người giấy cũng cho chạm vào.

      “Đây là ảo thuật giản dị nhất, khuyết điểm lớn nhất là thể , hơn nữa sợ nước lửa, vừa chạm vào hình, nếu muốn biến hóa càng thêm chân hơn phải viết sinh thần bát tự của người đó lên người giấy, hoặc là giống mỹ nhân đất sét của Triệu Thanh Đề kia, rót vào sinh hồn của người sống, càng độc hơn là giống Thiên Cơ đạo nhân trực tiếp thu lấy hồn phách, luyện thành người bù nhìn.”
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San9 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      094. Tâm tồn thiện niệm, trời tất có báo

      “Loại này hẳn là tà pháp ? Vì sao lúc trước quốc sư bắt Thiên Cơ đạo nhân?”

      “Loại này là tà pháp sai, nhưng chưa từng đả thương người khác, ta cũng có cách nào, tựa như trước mặt ngươi có người hung thần ác sát cầm đao, ngươi thể bởi vì lớn lên hung thần ác sát, trong tay có đao mà bắt người ta hỏi tội ?”

      Mạc Ly giải thích xong cái này, lại tiếp tục : “Bất luận biện pháp nào biến hóa ra người, tuy có thể lấy giả để đánh tráo, nhưng đều là nhờ giấy, đất sét, rơm rạ biến thành, còn mang theo toàn bộ nhược điểm. Ví dụ như giấy và rơm rạ đều sợ nước lửa, tại chính giữa hè, trời hanh vật khô, rơm rạ và giấy đều chạm lửa cháy, giấy chạm nước dễ rách, rơm rạ gặp nước nặng hơn. Ta cho cây bạch quả tinh vào trong cung tra xem mầy mỹ nhân đó có sợ nước hay , sau đó có đáp án, nếu là rơm rạ biến ta, nghĩ đến hẳn là thoát được quan hệ với Thiên Cơ đạo nhân.”

      Lưu Kỳ khó hiểu, hỏi: “Nhưng cho dù chứng minh được mỹ nhân là rơm rạ biến ra cũng thể là Thiên Cơ đạo nhân giở trò quỷ ? Những người khác phải cũng biết biến ảo?”

      “Mỗi phái đều có pháp môn, tuy đều là biến ảo nhưng vẫn có khác biệt, giống như là người giấy ta biến ảo ra là môn phái nhà ta truyền xuống, đất sét hóa người của Triệu Thanh Đề là thuật tổ tông lão truyền xuống, ngày ấy lão làm ra nổi bật, phải người môn phái khác cũng biến ảo ra được sao? Thuật biến ảo tuy dễ nhưng cũng phải là thuật pháp mà người tu đạo đều biết, đặc biệt những mỹ nhân đó có thể lừa gạt đôi mắt của tất cả sinh linh, ảo thuật có công lực bực này cũng phải tiểu nhân vật. tại chúng ta chỉ biết có Thiên Cơ đạo nhân biết thuật biến ảo từ rơm rạ, tra tra ai?”

      Như thế, Lưu Kỳ gọi hắc y nhân tới, cho bọn họ lại nhanh chóng tra Đoan Dương Vương, rồi dựa vào vách xe ngủ gật, Tuệ Quả ngủ ở bên ngoài chạc cây, Kim Triều cũng sớm ngủ rồi, Mạc Ly đả tọa, Thu Nhuyễn Nhuyễn ghé vào đùi nhắm mắt dưỡng thần, ban đêm an tĩnh chỉ có tiếng côn trùng kêu vang hết đợt này đến đợt khác.

      lúc mọi người đều sắp ngủ say, tin tức từ cây bạch quả tinh tới, nó mấy mỹ nhân mỗi ngày đều tắm gội, nhưng cũng cần ai hầu hạ, có vài lần hoàng đế muốn cùng các nàng tắm uyên ương đều bị cự tuyệt, hoàng đế còn vì thế phát giận trận, mấy ngày gọi thị tẩm.

      Mạc Ly cùng với Lưu Kỳ nhìn nhau cái, sai.

      Biết ràng rồi, lại hỏi đoạn thời gian gần đây thân thể hoàng đế thế nào, cây bạch quả tinh đáp: “Hàng đêm sênh ca, đêm ngự mấy nữ, là chạy lên con đường tinh tẫn nhân vong, tại dùng dược hổ lang để trợ hứng.”

      “Xem ra chúng ta thế nào cũng phải nhanh chóng trở về.” Mạc Ly liền đứng dậy, bị Lưu Kỳ ngăn cản.

      “Chỉ cần biết nguyên nhân vội, ta vừa mới cẩn thận cân nhắc lại phen, phát tình còn có chuyển cơ.”

      “Ngươi cẩn thận.” Mạc Ly nhìn về phía Lưu Kỳ, vẫn là lần đầu thấy nghiêm túc như thế.

      “Theo ta phân tích, Đoan Dương Vương và Tô Thiếu Dậu tại hẳn là sắp chó cắn chó.”

      Lưu Kỳ rồi rót chén nước, uống ngụm, tiếp tục : “Đoan Dương Vương muốn xưng đế, cái này cần giải thích. Tô Thiếu Dậu muốn xưng đế, lấy ta hiểu biết , khẳng định duyên cớ là bởi vì nhiều năm trước bị Đường Ngọc Lương nhục nhã. muốn trở thành người vạn người, muốn cho nàng hối hận ngày đó lựa chọn, muốn cho những người từng khinh thường đều quỳ rạp dưới chân . Ngày ấy ta nhắc đến Đường Ngọc Lương nhìn ra được còn ghi nhớ việc năm đó. Ngôi vị hoàng đế chỉ có , bọn họ còn phải là chó cắn chó.”

      “Vậy ngươi cảm thấy Trịnh Hưng An và Thiên Cơ đạo nhân ở trong đó lại sắm vai gì?”

      “Theo ý ta, bọn họ vốn dĩ là cùng nhau mưu soán vị thế nào, ngay từ đầu Đoan Dương Vương là chủ, hẳn là Đoan Dương Vương cho bọn họ ít chỗ tốt, Tô Thiếu Dậu lại muốn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ ở phía sau, mượn sức Thiên Cơ đạo nhân. Bọn họ xem như đồng môn, Tô Thiếu Dậu làm đế đương nhiên so với Đoan Dương Vương làm đế với càng có chỗ tốt. Vậy có thể giải thích vì sao Trịnh Hưng An tuy đồng mưu cùng Tô Thiếu Dậu, nhưng vẫn để ám vệ truy tung chúng ta lâu như vậy.”

      Mạc Ly gật gật đầu, : “Xác , hơn nữa việc này với Trịnh Hưng An mặt ngoài cũng có gì liên lụy quá nhiều, nhưng xem việc làm càng có khuynh hướng về phía Đoan Dương Vương. cho ám vệ đuổi theo đường, thứ nhất là muốn lợi dụng chúng ta kiềm chế Tô Thiếu Dậu, lại muốn bán cho ngươi cái mặt mũi, Đoan Dương Vương nếu thực được, lấy lòng ngươi quốc công gia này luôn sai. Đây cũng là vì sao ngươi ở phủ Tổng Tư làm xằng làm bậy cũng chịu đựng. Như thế cả ba bên đều đắc tội.”

      Mạc Ly dừng dừng, tiếp tục : “Xem bọn họ tư thế này, chỉ sợ hoàng đế sắp được, chúng ta xe ngựa, tốc độ so ra kém khoái mã, nếu muốn đuổi đến trước Tô Thiếu Dậu, chỉ có thể vứt bỏ xe ngựa…”

      Mạc Ly chưa xong, Lưu Kỳ liền ngắt lời, : “ cần, chúng ta chiếm ưu thế hơn Tô Thiếu Dậu, cũng có thể từ xa đối phó Đoan Dương Vương.”

      đợi Mạc Ly hỏi, Lưu Kỳ lại nhấc màn xe lên, triệu hắc y nhân tới, làm cho bọn họ nhanh chóng chặn Tô Thiếu Dậu lại, cần phải làm chậm lại hành trình.

      Phân phó xong mới giải thích với Mạc Ly: “Đoan Dương Vương và Tô Thiếu Dậu đều ỷ vào mỹ nhân rơm rạ Thiên Cơ đạo nhân cho, làm hoàng đế để ý tới triều chính, say mê hoan tràng, chậm rãi gây họa thân mình hoàng đế, cũng gây họa cho thanh danh hoàng đế ở chỗ bá tánh và triều thần, để ngày sau bọn họ vì dân thỉnh mệnh trảm hôn quân. Bọn họ sở dĩ sợ chúng ta vào kinh chính là lo lắng quốc sư ngươi liếc mắt cái nhìn ra mỹ nhân rơm rạ của bọn họ, làm hỏng đại kế.”

      Lưu Kỳ , dùng ngón tay dính chút nước trà, ở bàn vẽ cái gì.

      “Chỉ cần chúng ta vào kinh, bọn họ chắc chắn đến hồng đồng của phu nhân, làm ác nhân cáo trạng trước, bôi nhọ phu nhân mới là nghiệt, vốn dĩ bọn họ ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng. giờ đúng là thời cơ mấu chốt giết ngược lại, chúng ta cố tình vào kinh, bọn họ biết chúng ta phát việc này, tiếp đó liền biến thành bọn họ ở chỗ sáng chúng ta ở chỗ tối.”

      “Ngươi tính toán làm như thế nào?”

      Lưu Kỳ ngẩng đầu nhìn nhìn Mạc Ly, đột nhiên cong môi cười, : “Quốc sư, đột nhiên ta phát ngài rất đúng, lòng có thiện niệm, trời tất báo đáp.”

      Lưu Kỳ , từ trong lòng ngực lấy ra cái hầu bao , đây là hầu bao lúc trước dùng để đựng đan của cây bạch quả tinh, sau lại dùng để đựng ba cái lá bạch quả bảo bối, đây chính là ba mươi năm thọ mệnh, giờ dùng là đúng lúc.

      Lưu Kỳ còn nhớ trước khi phát sinh việc cây bạch quả tinh, cho quản gia bày quán phát cháo phát nước ở cửa thành, sau đó lâu liền xảy ra chuyện cây bạch quả tinh đó rồi mới được ba cái lá cây bạch quả. Nguyên lai hết thảy đều là vì chuyện tại này, quả nhiên làm thiện làm ác ông trời đều nhìn thấy.

      Mạc Ly khỏi ngoài mặt cười ra, trong lòng lại thở dài, Lưu Kỳ nếu sinh ra sớm nửa khắc tốt.

      “Ngươi muốn xưng đế sao?” Mạc Ly hỏi.

      Lưu Kỳ nhún nhún vai, “Làm hoàng đế có cái gì tốt, tuy trăm vạn người, nhưng cũng mệt đến hoảng, tất cả mọi người thiên hạ đều trông cậy vào ngươi mà ăn uống tiêu tiểu, nơi này lũ lụt nơi đó lửa lớn, nửa khắc được nghỉ ngơi, vẫn là chỉ làm quốc công gia ăn no chờ chết mới tốt nhất, muốn thế nào như thế đấy.”

      Lưu Kỳ vừa vừa vuốt ve cái lá cây, hỏi: “Quốc sư, cái lá cây này phải dùng như thế nào?”
      minhminhanhngoc, Dang Du San, Pe Mick6 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      095. Chuyển cơ

      “Cái này trước vội, bây giờ đại bộ phận đều là chúng ta phỏng đoán, chờ ám vệ của ngươi điều tra xong, chứng thực rồi lại .”

      Ám vệ của Lưu Kỳ là tệ, ngày thứ hai giữa trưa đưa tin tức tới.

      Làm người ta nghĩ tới, giật dây móc nối Trịnh Hưng An và Đoan Dương Vương chính là Thiên Cơ đạo nhân, xem ra lão đạo này quả đơn giản.

      Theo ám vệ điều tra, Thiên Cơ đạo nhân nguyên bản là vì Đoan Dương Vương tìm kiếm phong thuỷ bảo địa, nhìn trúng khối phong thuỷ bảo địa ở Quảng Tây, chỉ tiếc chỗ này có chủ, khu đất này chủ nhân đúng là Trịnh Hưng An.

      Trịnh Hưng An hiểu những thứ này, Đoan Dương Vương tự mình tới Tô Châu mua đất của ông ta, ông ta tuy buồn bực nhưng vẫn đồng ý.

      Khu đất này năm đó là tiểu quan địa phương hiếu kính, ông ta vốn cũng để ý, chỉ cảm thấy là tiểu quan khoác lác, căn bản để ở trong lòng. Đoan Dương Vương tự mình tới cửa muốn miếng đất này, làm trong lòng ông ta thập phần nghi hoặc, có chuyện gì! Sau khi nghe ngóng mới biết được đấy tuy gọi là đất, nhưng lại là ngọn núi, được gọi là đất thiên tử, cho nên mới là đắc địa, cái đất này bồi quá tốt!

      Đưa đều đưa ra rồi, dù thế nào cũng có khả năng lấy trở về, Trịnh Hưng An cam lòng, trộm tới tìm Thiên Cơ đạo nhân, lén nhét bạc cho lão, bảo lão đổi cách , chỗ đất này ngồi còn chưa đủ tốt, tìm chỗ khác càng tốt hơn.

      Phong thuỷ bảo địa đâu có dễ tìm, Thiên Cơ đạo nhân vì tìm thứ này cũng phí ít tâm huyết, vất vả tìm được chỗ, sao có thể dễ dàng sửa miệng.

      Thiên Cơ đạo nhân chỉ đành khuyên ông ta ở chỗ cao thắng hàn, bảo địa này thể cưỡng đoạt, chỉ có thể làm cam nguyện mua bán đưa tặng mới có kỳ hiệu, khuyên ông ta bỏ cái ý niệm này , lão ta lại tìm bảo địa khác cho ông ta. Chính là bởi vì chuyện này, cho nên mấy năm nay Thiên Cơ đạo nhân đều ở lại phủ Tổng Tư, tìm kiếm phong thuỷ bảo địa.

      Trịnh Hưng An nghe xong Thiên Cơ đạo nhân chuyện, cũng suy nghĩ cẩn thận, cùng với hao tổn tâm cơ mạo hiểm đắc tội Đoan Dương Vương mà lấy đất về, bằng theo Đoan Dương Vương thay đổi triều đại. thành rồi, Đoan Dương Vương nhất định quên công lao ông ta tặng đất.

      Trịnh Hưng An bị Thiên Cơ đạo nhân lừa dối rồi, lại nghe từ miệng lão đống chuyện ma quỷ, nào là trong mệnh cuối cùng có, trong mệnh có chớ cưỡng cầu, lúc này mới suy sụp từ bỏ, oán mình lúc trước quá sơ ý, thế nhưng cẩn thận tìm hiểu phen đáp ứng rồi.

      Ông ta nào biết đâu rằng, ngày đó vựng vựng trầm trầm đáp ứng đều phải bởi vì uống quá nhiều rượu, mà là vì Thiên Cơ đạo nhân động tay động chân, mới suy xét mà tặng mảnh đất ra ngoài.

      Lưu Kỳ nghe xong khỏi hỏi: “Quốc sư, có phong thuỷ như thế?”

      “Đương nhiên là có, nhưng ảnh hưởng với người cũng phải rất lớn, hơn nữa phong thuỷ dễ đổi, hôm nay là phong thuỷ tốt, ngày mai biến kém cũng có. Nếu có đại tác dụng như vậy, Thiên Cơ đạo nhân vì sao để lại mảnh đất tốt đó cho chính mình ?”

      Mạc Ly , tiếp nhận gà ăn mày Thu Nhuyễn Nhuyễn gói kỹ lưỡng bằng bùn chôn xuống đất, bắt đầu nhóm lửa.

      “Mảnh đất tốt lão , lúc trước ta tới bên đó làm việc cũng từng đến nhìn, xác tồi, trong núi hàng năm kết sương khói, trận thế nguy nga cắm trời xanh, có núi có nước liên hợp, hợp núi hợp sông đứng vững vàng, đủ 360 Long Thần, 36 phương triều thiên tử, ngàn nước vạn nước về dòng, dòng nước xa xôi lại uốn khúc, biển rộng làm sân phơi, hồng phúc ngập trời dựng thánh quân, vốn là đất thiên tử, muôn đời đế tập, xác là đất thiên tử hiếm có. Hơn nữa đất đó còn kết ba huyệt, thượng huyệt ra thần tiên, trung huyệt ra đế quân, hạ huyệt ra thần tướng. Nhưng mà, chỉ người đại phúc có chín đại công mới có thể hạ táng chỗ đó, người vô phúc ngược lại bị áp chế, đừng phong hầu bái tướng, tiểu phú tức an cũng là vấn đề.”

      PS: đoạn này toàn thuận ngữ phong thủy thôi, ta lười tra nên chém bừa

      nghĩ tới còn có chú ý bực này đâu.” Lưu Kỳ tặc tặc lưỡi, lại hỏi: “Vậy theo ngài thấy, Đoan Dương Vương có cái phúc khí này sao?”

      “Đoan Dương Vương có cái phúc khí này hay ta biết, nhưng có đế mệnh là nhất định.” Mạc Ly dùng nhánh cây vẽ cái bàn cờ mặt đất.

      “Thiên hạ nhiều người như thế, có đế mệnh khẳng định chỉ mình hoàng đế, chỉ nhi tử của hoàng đế thông thường mà đều có đế mệnh, những người khác đương nhiên cũng có người có đế mệnh. Đế mệnh chỉ là thứ nhất, nếu muốn trở thành đế vương đế mệnh còn chưa đủ, còn phải chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà, trong đó nhân hòa quan trọng nhất. Thiên hạ lớn như thế, hoàng đế đương nhiên phải tự làm gì, giống như chúng ta chơi cờ, hai bên tướng soái dễ động, đều là động binh mã tiểu tốt trước, với thực cũng là lý này. Đoan Dương Vương dùng chiêu giấu trời qua biển thẳng đảo hoàng long, giấu diếm được mọi người, ngươi cảm thấy hoàng đế tại nên dùng quân cờ nào chắn việc này lại?” Mạc Ly xong, bàn cờ vừa lúc cũng vẽ xong rồi.

      Lưu Kỳ nghĩ nghĩ, vươn chân, lau bàn cờ Mạc Ly vẽ ra, : “Bàn cờ nào có xuất sắc như trong thực, bắt giặc bắt vua trước, hoàng đế tin , bất luận quân cờ nào khác đều động được, ngược lại ngộ thương người nhà, hơn nữa tại thế cục , căn bản biết ai là người nhà, có thể tin chỉ có chính chúng ta, phá cục rất đơn giản, chỉ cần làm hoàng đế tự mình tỉnh ngộ là được.”

      “Nhưng bọn họ bắt đầu muốn bức vua thoái vị, nghĩ đến là vạn sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, lúc này dù hoàng đế thanh tỉnh lại có biện pháp gì? bàn tay vỗ vang, ta cảm thấy việc cấp bách vẫn là phải biết ràng quân cờ nào là chính mình, quân cờ nào là người khác, mới ngăn được cơn sóng dữ.” Thu Nhuyễn Nhuyễn nhịn được xen mồm .

      Lưu Kỳ sửng sốt, cũng đúng, đầu tiên nghĩ đến chính là Triển gia, Triển gia có tâm trung quân ái quốc, tuyệt đối tin tưởng.

      “Nhuyễn Nhuyễn có lý, việc này lúc trước ta cũng nghĩ tới, nhưng lập trường của Thuần Cốc có chút ba phải, cái nào cũng được, nếu động tĩnh lớn, khẳng định biết, nếu phải người nhà, vậy giấu được.”

      “Địa Tiên cũng nhúng tay vào chuyện nhân gian sao?” Lưu Kỳ khó hiểu.

      “Ngươi đừng quên thánh chỉ, thánh chỉ của nhân gian tam giới đều thừa nhận, nếu có hoàng đế hạ thánh chỉ phong thần cho cũng được rồi, lại vì thế xây miếu, hương khói vừa vượng, trở thành thượng thần chỉ là vấn đề thời gian.”

      “Đờ mờ, khó trách, nghĩ đến hẳn là thu mua Thuần Cốc như vậy.” Lưu Kỳ căm giận , đột nhiên biết người tiên ma đến tột cùng có cái gì khác biệt, đều là ích kỷ giống nhau!

      “Thuần Cốc con cáo già xảo quyệt kia, cùng Trịnh Hưng An phân cao thấp, chỉ giấu diếm việc mấy mỹ nhân đốt đèn, hoàn toàn có thể lấy chú ý làm lý do thoát thân, lại bán cho Đoan Dương Vương cái mặt mũi lớn.” Mạc Ly , nghĩ đến cái gì, từ trong lòng ngực lấy ra xà vương lệnh lúc trước Xa Gia lão tổ đưa cho, mời nó tới đây hỗ trợ.

      Lệnh mới vừa niệm xong, Xa Gia lão tổ liền tới, Mạc Ly cũng khỏi hâm mộ chúng nó có thể qua lại tự nhiên như vậy, giống bọn họ tu vi có cao cũng chỉ có thể dựa vào xe ngựa.

      “Quốc sư triệu ta tới có chuyện gì quan trọng?” Xa Gia lão tổ , thực tự nhiên tới gần Thu Nhuyễn Nhuyễn ngồi xuống, Thu Nhuyễn Nhuyễn khỏi nhích lại gần Mạc Ly bên kia.

      “Mạo phạm phu nhân, vì ta bản thân là rắn, sợ nóng nhất, chỉ có ở bên người phu nhân là mát mẻ nhất nên mới thất lễ.” Xa Gia lão tổ tuy như thế, lại cũng thấy đứng dậy.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn xua xua tay : “ có việc gì.”

      Mạc Ly sờ sờ tóc đen của tiểu tức phụ, với Xa Gia lão tổ: “Lần này mời ngươi tới xác có việc muốn nhờ, lúc trước phải ngươi muốn kinh thành tu luyện sao? Ta hy vọng ngươi có thể sớm chút, tìm Địa Tiên kinh thành Thuần Cốc đăng ký vào danh sách.”

      “Chính là xảy ra chuyện gì?”

      Mạc Ly nghĩ nghĩ, vẫn tiền căn hậu việc này quả cho .

      “Thiên Cơ đạo nhân và Tô Thiếu Dậu quen thuộc với ta, bọn họ cùng cá chép tinh có chút giao tình, đều là môn đồ dưới tòa Vụ Đảo thượng thần. Các ngươi cũng biết ta cùng với cá chép tinh vốn là đồng môn, vì cá chép tinh chuyển vào đầu nhập môn hạ Vụ Đảo thượng thần, ta với nó liền sinh ra ghét nhau. Lúc bọn họ mới tới Tô Châu, vì lấy lòng cá chép tinh, từng định hủy diệt miếu Loan Quân ta che chở, đổi thành miếu Vụ Đảo, còn bị ta giáo huấn phen. Có chuyện khả năng các ngươi biết, Thiên Cơ đạo nhân là cha ruột của Tô Thiếu Dậu.”
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San8 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      096. Chuyện năm đó

      “Đờ mờ! Ngươi cũng đừng làm ta sợ!” Lưu Kỳ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

      Xa Gia lão tổ nhìn cái, : “Năm đó bọn họ năm lần bảy lượt khiêu khích, ta khẳng định cũng thể tùy ý cho bọn họ nhảy nhót, căn cứ biết người biết ta, ta phải tìm hiểu ngọn ngành. Việc này là mấy năm trước hỏi thăm ra từ chỗ Thuần Cốc.”

      Năm đó Đường gia vẫn là Thừa tướng, hai công tử đều là nhi lang tốt số số hai trong kinh thành, trước sau cưới kiều thê mỹ thiếp, cuộc sống gia đình rất mỹ mãn.

      Đáng tiếc ngày tháng tốt đẹp bao lâu, nhị công tử bị hoàng đế sai biên cương xử lý ngoại giao với nước láng giềng, về sai biệt lắm phải mất đến hai năm.

      Hoàng đế có lệnh thể từ chối, nhị công tử , từ lúc rời , nhị phu nhân liền mỗi ngày tố y thanh đạm, cầu phúc cho chồng.

      Vào ngày mười lăm tháng nọ, đại phu nhân có mang hẹn nhị phu nhân kinh giao vào miếu cầu phúc làm lễ tạ thần. Vì miếu có chút xa, phải ở trong miếu đêm, ngày hôm sau mới có thể về. Ai ngờ đến nửa đường đại phu nhân thấy hồng, vội cho người đưa về kinh, nhị phu nhân vốn dĩ cũng muốn cùng về, đại phu nhân lại bái phật thể nửa đường bất lực trở về, nhờ nàng vào miếu dâng nén hương.

      Nhị phu nhân , cũng chính là đêm đó, đụng phải Thiên Cơ đạo nhân.

      Thiên Cơ đạo nhân lúc ấy là theo sư phụ tới, ỷ vào mình có chút bản lĩnh trêu cợt tiểu hòa thượng trong miếu, định chọc bọn họ phá giới. ngờ tiểu hòa thượng bản lĩnh cũng vừa, làm ăn ngược chiêu của chính mình. Cứ như vậy, trúng chiêu của mình, Thiên Cơ đạo nhân xông vào sương phòng của nhị phu nhân, cường bạo nhị phu nhân.

      bên là thiếu niên lang mới nếm thử trái cấm, bên là tiểu phụ nhân độc thủ khuê phòng, phải củi khô gặp lửa liền cháy sao, đêm đó bọn họ lăn lộn ít. Ban đầu nhị phu nhân còn phản kháng, sau đó được vui sướng thuận theo, hạn lâu gặp mưa rào, làm sao dừng lại được.

      Từ đó về sau hai người liền thông đồng, nhị phu nhân lâu lâu lại mượn danh nghĩa tới cầu phúc để gặp lén tình lang, số lần nhiều, dính mới có quỷ.

      Phát hoài thai hài tử, nhị phu nhân liền luống cuống, muốn uống thuốc xoá bỏ , Thiên Cơ đạo nhân cho, muốn nàng sinh hạ ra, liền uy hiếp nhị phu nhân, nếu nàng sinh hạ đứa này tuyên dương chuyện gièm pha của bọn họ ra ngoài, nhị phu nhân có cách nào, đành phải đáp ứng.

      Nhị phu nhân tìm lý do am ni tĩnh tu chờ phu quân trở về, những người khác ra hoài nghi nàng, đều đồng ý.

      Nửa năm sau, nàng ở trong am ni nho sinh hạ đứa bé trai, giao đứa bé cho Thiên Cơ đạo nhân hoàn toàn chặt đứt quan hệ cùng .

      Lại sau đó nàng thu được phong thư Thiên Cơ đạo nhân gửi cho nàng, cái khác, chỉ hài tử bọn họ trở thành chúa trai thứ hai của Đại Lý Tự Khanh.

      Thời gian thấm thoát, ai có thể đoán được sau đó phát triển như vậy. Đại Lý Tự Khanh chết rồi, con của ông ta kế nghiệp cha. Đối với hai con trai dưới gối, hai vợ chồng đều thiên vị con trai cả hơn, phải bởi vì con trai cả ưu tú, mà chỉ vì con trai cả mới là thân sinh. Con trai chỉ là bởi vì lúc trước con trai cả bệnh nặng, đạo trường giao đứa bé này cho bọn họ nếu muốn con trai cả thuận lợi, cần phải nhận nuôi đứa bé này làm con.

      đến cũng kì quái, từ khi đón đứa bé này vào trong nhà, bệnh của con trai cả tốt rồi, cho nên vì con mình cũng đành để lại đứa bé.

      Đây cũng là lí do vì sao lúc trước Đường Ngọc Lương tình nguyện gả cho phụ thân cũng muốn gả cho , bởi vì mẫu thân cho nàng, bọn họ là huynh muội cùng mẹ khác cha.

      Lưu Kỳ cảm thấy chính mình sắp điên rồi, chân tướng tình sao lại là như thế này đây!

      “Việc này hẳn là , ta từng dùng việc này uy hiếp Thiên Cơ Đạo Nhân, từ đó về sau lão lại tìm ta gây phiền toái nữa.”

      “Cái này đơn giản, chỉ cần việc này cho Tô Thiếu Dậu, là có thể hoàn toàn suy sụp lão.” Lưu Kỳ , hứng thú lại cao.

      Mạc Ly biết để ý Tô Thiếu Dậu huynh đệ này, khỏi đứng lên vỗ vỗ vai , : “Chuyện này cần cho Tô Thiếu Dậu, theo như lời Xa Gia lão tổ vừa mới , dùng việc này uy hiếp Thiên Cơ đạo nhân là được rồi.”

      “Vậy cũng đúng, chỉ cần thần biết quỷ hay uy hiếp lão phen, lão phải tự mình huỷ hoại mấy mỹ nhân rơm rạ kia!” Lưu Kỳ nháy mắt khôi phục lại sức sống.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy Lưu Kỳ biến sắc mặt giống như lật sách cũng khỏi bật cười, trong lòng khỏi than thở câu thế vô thường. Ai có thể nghĩ trong đó còn có kiện như thế đâu.

      “Chúng ta đây là lộn về Tô Châu bắt lão đạo sao?” Lưu Kỳ hỏi, đột nhiên hiểu ra ngày đó vì sao Thiên Cơ đạo nhân phải đẩy vào tử địa, chỉ cần vừa chết, quốc sư dẫn tới khẳng định thoát được quan hệ, còn phải tùy ý lão muốn làm gì làm!

      cần, vừa mới lúc ta tới đây thấy đến trấn Minh Hồ, nghĩ hẳn cũng là chạy đến kinh thành, các ngươi chờ ngày là được rồi, ta kinh thành trước.” Xa Gia lão tổ rồi đứng lên, giật giật cổ, “Năm ấy vì từ chỗ Thuần Cốc biết được chuyện về Thiên Cơ đạo nhân, ta thiếu được tốn phí bảo bối. Hôm nay cơ hội tới, thế nào cũng phải thể làm nhổ ra gấp đôi cho ta.”

      Xa Gia lão tổ xong, liền hóa thành đạo hắc khí rồi, Lưu Kỳ vội hô theo: “Ai gặp có phần nha lão tổ!”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhớ tới lời đồn Xa Gia lão tổ có tiếng là có thù tất báo, khỏi vì Thuần Cốc mà vuốt mồ hôi lạnh, cũng nhớ tới Lưu Kỳ từng câu kia, lăn lộn ra tới luôn phải trả lại, lời thô nhưng lý thô nha!

      ngày sau, bọn họ chặn được Thiên Cơ đạo nhân cưỡi con lừa con tới, lão đạo sĩ thay đổi bộ y phục mới, nghĩ đến hẳn là kinh thành làm mộng đẹp nhất thống thiên hạ. Nhìn thấy đám người Mạc Ly, lão sợ tới mức từ con lừa ngã nhào xuống.

      , trùng hợp a, lại gặp mặt các vị.”

      “Là trùng hợp, tốt xấu gì ta và nhi tử Tô Thiếu Dậu của ngươi cũng là huynh đệ hồi, ngươi thế nhưng muốn dùng người bù nhìn hại ta!” Lưu Kỳ lời này vừa ra, Thiên Cơ đạo nhân nháy mắt luống cuống, vội vàng phủ nhận: “Ngươi cũng đừng hươu vượn, Tô Thiếu Dậu chỉ là đồ nhi của ta!”

      “Vậy a, hươu vượn a? Ta đây cho Tô Thiếu Dậu chân tướng là được rồi, ngươi đoán có thể hỏng mất hay ? Mẫu thân bị cường bạo sinh hạ , rồi bị phụ thân thân sinh đưa cho người khác làm nhi tử, dưỡng phụ dưỡng mẫu thương, còn muội muội nhà mình, liên lụy muội muội gả cho dưỡng phụ . Ngươi còn có mặt mũi sống đời sao?” Lưu Kỳ từng câu từng chữ cắm thẳng vào tim, Thiên Cơ đạo nhân sắc mặt xám trắng, lung lay sắp đổ, đột nhiên quỳ xuống.

      “Đừng cho , cầu các ngươi đừng cho …” Thiên Cơ đạo nhân run rẩy môi cầu xin.

      “A, cho , có thể dựa vào chút chấp niệm trong lòng kia mưu triều soán vị, ngươi lại dùng pháp trợ , giúp đoạt được thiên hạ có phải ? Phi! Nghĩ đến đẹp. Hoàng đế là biểu ca ta, Thái Hậu là mẫu ta, ta giúp bọn họ chẳng lẽ còn giúp các ngươi sao? Lão tử lại phải ngốc, thức thời nhanh huỷ hoại mấy cái đồ vật dơ bẩn kia, bằng tiểu gia ta bây giờ dạy nhi tử ngươi lần nữa làm người!”

      Con trai là tử huyệt của Thiên Cơ đạo nhân, Lưu Kỳ dùng con lão tương bức, lão liền hoàn toàn luống cuống, vội vã đáp: “Ta đây liền huỷ, bây giờ liền huỷ.”

      rồi run run rẩy rẩy mà kháp cái thủ quyết, niệm vài câu chú ngữ, : “Được, được, đều huỷ hoại rồi.”

      Mạc Ly dùng xà vương lệnh liên hệ Xa Gia lão tổ chút, bảo hoàng cung xác nhận phen, lúc này đúng là giữa buổi trưa, mấy mỹ nhân đều ở tẩm cung của mình làm bộ ngủ trưa, đột nhiên tự mình bắt lửa, lúc đầu còn có nữ tử la hét, dẫn cung nhân hầu hạ tới, đợi các cung nhân cứu hoả ra nguyên hình, cháy còn mảnh.

      Tin tức của Xa Gia lão tổ còn chưa truyền đến, Thiên cơ đạo nhân phun ra búng máu, ngay sau đó ngã xuống đất hôn mê.

      “Lão ta đây là xảy ra chuyện gì?” Lưu Kỳ hỏi.

      “Là phản phệ, người bù nhìn bị rót vào ba hồn bảy phách của người khác, người bù nhìn vừa hủy, hồn phách nghiệp chướng bám vào người bù nhìn đều tính ở đầu lão.” Xa Gia lão tổ truyền đến tin tức xác nhận huỷ hoại.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :