1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quốc sư hắn sủng thê thành nghiện - Ô Liễu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhokcoi:)

      nhokcoi:) New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      1
      Ủa mình nhớ trước đọc truyện này qua chương Lưu Kỳ mở kỹ viện rùi mà nhỉ. Sau 1 hồi web bảo trì vào thấy dừng ở chương 89. :-(
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      088. Gặp cố nhân ở trấn Minh Hồ

      Mạc Ly nhàng quăng roi ngựa, con ngựa liền nhanh hơn, mang theo trận gió, hất lá cây hai bên, cũng kéo theo dương quang chiếu lên lá cây. Kim Triều dựa vào Thu Nhuyễn Nhuyễn, Thu Nhuyễn Nhuyễn dựa Mạc Ly, nếu có tiếng ngáy Lưu Kỳ hoàn mỹ.

      Đường về trời mưa, bọn họ đường nhanh hơn ít, Tuệ Quả từ lúc theo Lưu Kỳ tới Di Hồng Viện khai huân xong, liền dần dần có diễn xuất hòa thượng trước kia, thậm chí bị dâm côn Lưu Kỳ này hun đúc, còn có thể trước mặt mọi người thảo luận đến cái dạng tư thế gì hăng hái nhất.

      Vì thế hai người thiếu được bị Mạc Ly đá.

      đêm nhiều gặp quỷ, đường hoang dã nhiều gặp dã uyên ương, hôm nay đúng là để cho bọn họ gặp gỡ.

      Nguyên nhân gây ra là Lưu Kỳ mắc tiểu, vừa xuống xe ngựa là muốn nhanh chạy cho kê kê phun nước.

      Thoải mái dễ chịu phun xong nước tiểu, muốn nghe thấy tiếng rên rỉ kiều ngắn ngủi, lấy kinh nghiệm trà trộn kỹ viện nhiều năm, nháy mắt liền biết là gặp phải dã uyên ương.

      Lưu Kỳ vội buộc lại lưng quần, tay chân nhàng tới gần chỗ phát ra tiếng, ban ngày ban mặt hẳn phải là ma cọp vồ, Lưu Kỳ nghĩ trong lòng, còn có bóng ma tâm lý đối với chuyện lần trước đó.

      Ma cọp vồ nào có dễ gặp như vậy, lần này đôi dã uyên ương, Lưu Kỳ thầm nhìn nhìn, hai người này xiêm y cũng chưa thoát hết gấp chờ nổi thao làm, từ xiêm y mà nhìn, nữ nhân ràng là có tiền, người đều là lăng la tơ lụa, nam tử lại quần áo vải thô, nghĩ đến hẳn là tiểu thiếp nhà ai tịch mịch, thông đồng với kẻ chân đất giải buồn.

      Lưu Kỳ lại lén lút bỏ . Vậy cũng kỳ, Lưu Kỳ thế nhưng dễ dàng bỏ như vậy.

      đến chốc lát, bụi cỏ lại bị nhàng đẩy ra, Lưu Kỳ thằng nhãi này lại tới nữa, còn mang theo Tuệ Quả.

      Hai người ghé vào gò đất, nhìn xuống phía dưới, nữ nhân lớn lên đẹp, nam nhân sinh ra uy mãnh, nhìn còn rất đẹp mắt, nghe nữ tử gọi là Dư ca ca, tiếng kêu lớn, nam nhân thể duỗi tay bịt nàng miệng, sợ tiếng kêu rước lấy người khác phát .

      Nam nhân vừa làm động tác vừa khẽ bên tai nữ nhân: “Tiểu tao hóa kêu lớn tiếng như thế là muốn rước lấy người khác cùng đến thao hỏng tiểu tao huyệt của nàng sao?”

      Nữ nhân bị che miệng, chỉ có thể hừ hừ, bám vào bả vai nam nhân, theo động tác của nam nhân mà ngừng lay động.

      Nam nhân đâm thọc trong chốc lát, thấy nữ nhân thành , mới buông tay ra.

      Nữ nhân ngồi dậy quay lại hôn miệng , môi đỏ chút chút mổ cánh môi , cười : “Có lá gan tới chỗ này cùng ta, lúc này nhưng ra lại biết sợ.”

      “Ta sợ cái gì, nên sợ chính là nàng, ta bất quá là tiện mệnh, nhưng nàng giống, đại tiểu thư nhà Bành địa chủ, đại thiếu nãi nãi của Hồ gia, nếu như chúng ta bị phát ra tư thông, bị mất cái mạng ổn.” Nam nhân rồi tốc độ nhanh hơn, nữ nhân bị mạnh mẽ đâm cho kêu hừ hừ.

      Kịch liệt trận, nam nhân thay đổi tư thế cho nữ nhân, chỉ nghe nữ nhân hỏi: “Tiểu muội nhà ta có phải cũng bị chàng gây họa hay ?”

      Nam nhân cười, “Làm sao nàng biết?”

      Nữ nhân hừ câu: “Còn có thể biết được thế nào, đương nhiên là chính nàng ấy với ta.” Ngày đó tiểu muội thần sắc vội vàng tới gặp nàng, chính mình mang thai, cũng biết là của ai, lúc ấy nàng mới biết hóa ra hai chị em đều bị gây họa.

      “Các nàng hai chị em đều là tao hóa, người rồi hai người mới vừa thành thân liền vụng trộm, thấy đại gà của lão tử mắt đều nhìn thẳng chớp.”

      “Phi! Chàng còn có mặt mũi mà , tiểu nữ oa mới vừa trở thành đại nương bị chàng dỗ dành chui vào rừng cây , bị chàng hôn lại liếm, chơi hết lượt, rồi chịu phụ trách, người ta gả chồng lại trộm tới, thừa dịp tân lang quan say rượu còn ở giường cưới khi dễ người ta!”

      Lưu Kỳ thầm đờ mờ, nghĩ tới có kẻ còn càng đê tiện hơn so với .

      Nam tử cười lớn hơn nữa, : “Đây đều là nhà nàng nợ ta.” rồi nhanh hơn tốc độ, đâm cho nữ nhân lại ra lời nữa.

      Xem ra trong đó còn có chuyện xưa nha! ngón tay Lưu Kỳ vuốt ve cằm, Tuệ Quả đánh gãy tự hỏi, giọng : “ nhanh , phải khởi hành.”

      Lưu Kỳ làm ra cái dấu im tiếng, lén lút tới rồi lén lút quá phù hợp với phong cách của Lưu Kỳ .

      Tuệ Quả có cách nào, chỉ đành ngậm miệng lại, tiếp tục theo xem, xem cái này có gì hay, còn bằng sớm chút khởi hành, sớm chút đến nơi đặt chân mà kỹ viện sung sướng chơi trận .

      Tuệ Quả vừa nhớ tới lần trước hoang đường ở kỹ viện liền nhịn được dựng cây gậy, vẫn là hoàn tục tốt hơn.

      Lại đợi trong chốc lát, Lưu Kỳ nhìn nam nhân động tác dồn dập lên, nhịn được bắt đầu thở dốc, biết nam nhân sắp bắn, vào thời điểm mấu chốt của bọn họ, Lưu Kỳ đột nhiên đứng lên, hét lớn tiếng: “Gian phu dâm phụ!”

      hét tiếng này tức khắc dọa cho đôi dã uyên ương sợ tới mức ôm đầu chạy tán loạn, thập phần chật vật.

      Lưu Kỳ nhịn được cười ha ha, vừa bị dọa như thế, đảm bảo sau này bọn họ cũng dám chui rừng cây !

      đợi bọn họ phản ứng lại, Lưu Kỳ lôi kéo Tuệ Quả chạy nhanh , ha ha cười đường, Thu Nhuyễn Nhuyễn tò mò hỏi bọn họ đường cười to trở về: “Các ngươi làm cái gì? Sao lại cười đến vui vẻ như thế?”

      Tuệ Quả nháy mắt đỏ mặt, làm chuyện trái với lương tâm, vội nhìn về phía Lưu Kỳ, Lưu Kỳ há mồm liền : “Vừa mới đụng phải đôi dã uyên ương, ta cố ý vào lúc mấu chốt mà dọa cho bọn họ hoảng sợ, phỏng chừng gã đó trong thời gian dài cũng cứng nổi!”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ tới là loại chuyện này, cũng biết nên trả lời như thế nào, nghĩ tới đúng là gặp dã uyên ương, nàng chỉ từng nghe loại chuyện này ở trong miệng ba sáu bà.

      Mạc Ly bất đắc dĩ lắc đầu, đôi dã uyên ương kia cũng là làm bậy, thế nhưng đụng phải Lưu Kỳ thằng nhãi này.

      “Được rồi, đừng cọ xát nữa, còn phải tới trấn Minh Hồ trước khi trời tối.” Mạc Ly , ném roi ngựa trong tay cho .

      Khó được gặp phải chuyện thú vị như thế, Lưu Kỳ cũng dễ dàng im miệng, vừa vội vàng đánh xe ngựa, vừa : “Ta nghe bọn đối thoại, nữ nhân kia trong nhà hẳn xem như là phú quý, nam tử cùng bọn họ là quen biết từ , lại có dáng vẻ chân đất. Cả hai tỷ muội nhà nàng ta đều bị nam tử đó khai bao, nam tử là nhà các nàng thiếu nợ . Quốc sư, ngươi cảm thấy là chuyện gì?”

      Mạc Ly vô ngữ, “Chuyện này sao ta có thể biết.”

      “Hắc hắc, ta đoán nam tử kia khẳng định là ở trong nhà nữ nhân bị người trong nhà họ làm như thế nào đó.” Lưu Kỳ biên lung tung, lải nhải suốt dọc đường , sáng tác ra vài phiên bản, vừa nghe là biết ngày thường thiếu ở trà lâu nghe giảng sách. Đạo Khư muốn cùng năng bậy bạ lại cố tình nên lời, chỉ đành căm giận chui về bình ngọc .

      Giờ Dậu khắc đến trấn Minh Hồ, mùa hè trời tối chậm, lúc này thái dương còn rất sáng, bọn họ tới khách sạn ở trấn dừng xe ngự lại, chuẩn bị hôm nay ở lại khách điếm này.

      Lưu Kỳ giao roi ngựa cho tiểu nhị, bảo tiểu nhị đưa con ngựa ăn uống, vừa mới chuẩn bị vào, đầu bị cái đồ vật gì đánh cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy bộ mặt thiếu đánh, “Đờ mờ, Tô Thiếu Dậu, sao ngươi lại ở chỗ này?”

      “Hoắc! Lưu Kỳ, nghĩ tới đúng là ngươi a, ta còn tưởng rằng nhận sai người, sao ngươi cũng tới chỗ này? phải là bị lưu đày ?”

      cả nhà ngươi, ngươi mới bị lưu đày đó!” Lưu Kỳ rồi chạy nhanh lên lầu.

      Tô Thiếu Dậu là con thứ hai của Đại Lý Tự Khanh, từ lớn lên cùng , chuyện hoang đường lúc niên thiếu đều là cùng làm chung khối.

      “Nguyên lai ngươi rên tiếng chạy tới nơi này, sao lại cho ta?” Lưu Kỳ , cầm lấy rượu bàn hắt vào mặt , người ở bàn khác nhìn thấy đều run sợ trong lòng, phải là muốn động thủ rồi?

      Lời này của Lưu Kỳ ràng là cho rằng ta trường kỳ ở trấn Minh Hồ, Tô Thiếu Dậu lại giải thích, bị Lưu Kỳ hắt rượu cũng là giận mà cười, duỗi tay lau mặt, : “Nếu cho ngươi, ta nào còn có ngày sống yên ổn nữa.”

      “Hừ, thôi , người khác biết ta còn có thể biết sao, còn phải là vì vị kia.”

      Tô Thiếu Dậu sửng sốt, thu cười, ra tiếng.
      dao, minhminhanhngoc, baoyeubaoyeu8 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      089. Kỹ viện bình thường

      “Chuyện này qua lâu như thế, nhắc tới vị kia mà ngươi vẫn là cái dạng chết rồi này, còn thừa nhận là bởi vì nàng, quỷ cũng tin. Được rồi, được rồi, biết ngươi thích nghe cái này, với ngươi, , phiêu xướng, ngươi mời khách.”

      đến Tô Thiếu Dậu, là đáng tiếc, Tô gia ba đời làm quan, còn đều là quan to tam phẩm trong triều, chỉ tiếc là đích thứ tử, phía còn có ca ca mọi thứ cường hơn , cha mẹ càng thiên vị ca ca hơn.

      Việc này lại tiếp cũng dài, Lưu Kỳ, Tô Thiếu Dậu, Triển Hiến ba người là bạn tốt chơi từ đến lớn, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khi còn ít lần cùng nhau lăn lộn hỗn trướng.

      Lưu Kỳ còn nhớ lần đầu tiên bọn họ quen biết là ở phủ Thừa tướng, lúc đó Thừa tướng họ Đường, đúng vào ngày sinh Thừa tướng, bọn họ đều được người trong nhà mang , chỉ có Lưu Kỳ là muốn xem náo nhiệt nên tự mình đến. Khi còn Lưu Kỳ cực kỳ lăn lộn, tiểu thái giám hầu hạ căn bản quản được , vừa lơ đãng bị trốn ra ngoài tầm mắt.

      vào hậu viện phủ Thừa tướng, vừa lúc nhìn thấy Triển Hiến và Tô Thiếu Dậu tuổi tác lớn sai biệt lắm, bọn họ cùng hái hoa ở trong hoa viên.

      Lưu Kỳ tay chân nhàng qua, đột nhiên la lên tiếng: “Rắn nha!” Tức khắc làm ba đứa bé sợ hãi hét ầm lên, Triển Hiến và Tô Thiếu Dậu tức khắc muốn chạy, cũng quên kéo theo bé , nhưng phương hướng bọn muốn chạy lại vừa lúc ngược nhau, dùng chút lực như thế, tức khắc liền ngã thành đoàn.

      Lưu Kỳ nhìn bọn họ chật vật mà ôm bụng cười cười to, rồi mới bị Triển Hiến ngay tại chỗ tẩn cho trận, từ khi đó bắt đầu liền cùng bọn họ kết thù sống núi.

      Cuối cùng biết nháo như thế nào, nháo thành huynh đệ tốt.

      là cháu Thừa tướng, tên gọi là Ngọc Lương, lớn lên thể khuynh quốc khuynh thành, lại cũng là tiểu gia bích ngọc, có phen tư vị khác. Cũng biết bắt đầu từ lúc nào, Tô Thiếu Dậu cái đồ hoa tâm đại củ cải này lại đột nhiên muốn ăn cỏ gần hang, nhìn trúng Ngọc Lương.

      Nếu xảy ra chuyện về sau, nghĩ đến bọn họ hẳn là có thể ở bên nhau ?

      Lưu Kỳ nghĩ đến chỗ này, lắc lắc đầu, trong lòng phủ định, ở bên nhau cũng lâu dài nổi, nữ nhân kia tâm cao ngất, nhìn phải cái người an phận.

      Lúc ấy và Triển Hiến đều cho rằng Tô Thiếu Dậu đại lãng tử này có thể ôm được mỹ nhân về, lại nghĩ rằng Đường Ngọc Lương căn bản nhìn trúng , người ta chính là muốn làm nữ nhân của hoàng đế biểu ca kia của .

      Bằng bộ dáng nàng nhạt nhẽo thế kia đúng là vào được hậu cung giai lệ ba nghìn, duy nhất nàng có chính là tên tuổi cháu phủ Thừa tướng, đáng tiếc nàng là nữ nhi nhị phòng, mấy nương đại phòng chỉ có tư sắc xuất chúng hơn nàng, phụ thân còn có quan chức cũng lớn hơn, nếu muốn đưa vào tiến cung đương nhiên cũng tới phiên nàng.

      Chỉ tiếc Đường gia bọn họ còn chưa có cái mệnh này, hai tháng trước khi tuyển tú, Thừa tướng bị người ta tham quyển, chứng thực ăn hối lộ trái pháp luật, tội thu nhận hối lộ lập tức bị vào thiên lao, năm đó thẩm tra xử lí án này đúng là Đại Lý Tự Khanh Tô Bắc An, phụ thân của Tô Thiếu Dậu.

      Tô Thiếu Dậu nghe Thừa tướng bị nhốt, sốt ruột được, lo lắng cho người trong lòng chịu liên lụy, ngày đó buổi tối trộm Đường gia.

      Đường lão phu nhân thấy cố ý với Đường Ngọc Lương, liền ám chỉ , chỉ cần giúp Đường gia vượt qua kiếp nạn này, liền gả Đường Ngọc Lương cho .

      Tô Thiếu Dậu ngụm đồng ý, lại nghĩ rằng Đường Ngọc Lương đột nhiên xông vào cự tuyệt.

      Cơ hội ở trước mắt, Đường lão phu nhân sao có thể cho phép nàng cự tuyệt, cho người dẫn nàng , Đường Ngọc Lương hoảng chọn lời mà : “Nếu đồng dạng cần người giúp, vì sao cầu người càng thêm quyền cao chức trọng? tuy là nhi tử của Đại Lý Tự Khanh, nhưng chỉ là đích thứ tử nên lời, có thể có năng lực gì!”

      Cho dù Đường lão phu nhân sau đó như thế nào, Tô Thiếu Dậu đều tiếp, vung tay áo chạy lấy người, chỉ nghĩ, dù ngươi cầu tới cửa, loại thời điểm này ai dám bảo hộ Đường gia.

      Tô Thiếu Dậu nghĩ tới chính là, nàng đúng là tìm được người khác giúp nàng, người nọ phải ai khác, chính là phụ thân . Đường Ngọc Lương tình nguyện làm tiểu thiếp của phụ thân , cũng muốn gả cho .

      Sau đó Tô Thiếu Dậu bị tình gây thương tích liền từ mà biệt rời khỏi kinh thành, người trong nhà cũng biết đến tột cùng nơi nào.

      Nhiều năm như thế, nữ nhân kia vẫn nhắc cũng thể nhắc, nghĩ đến là lúc trước bị tổn thương sâu.

      Lưu Kỳ cùng Tô Thiếu Dậu kề vai sát cánh xuống lầu, vừa lúc gặp phải Mạc Ly từ trong phòng ra, “Quốc sư, vị này chính là Tô Thiếu Dậu, nhị công tử nhà Đại Lý Tự Khanh, huynh đệ chí cốt ta chơi từ đến lớn.” Lưu Kỳ xong, lại giới thiệu với Tô Thiếu Dậu: “Đây là quốc sư, biết chuyện 500 năm trước, dưới biết chuyện 500 năm sau, lợi hại đến được.”

      Mạc Ly xua xua tay, : “Đừng nghe Lưu Kỳ khoe khoang, thời giờ còn sớm, cần phải dùng cơm chiều?”

      “Hắc hắc, quốc sư, chúng ta cùng nhau, chúng ta mang Tuệ Quả cùng ra bên ngoài ăn.” Mạc Ly hiểu , đương nhiên biết bên ngoài này là chỉ chỗ nào, đành gật gật đầu, xuống lầu trước.

      Tô Thiếu Dậu nhìn bóng dáng Mạc Ly mà xuất thần, vẫn là Lưu Kỳ đụng phải tay chút mới hồi phục tinh thần, : “Quốc sư Mạc Ly so với lời đồn nhưng ra có chút xuất nhập.”

      “Cái gì xuất nhập?” Lưu Kỳ thuận miệng hỏi, gõ cửa phòng Tuệ Quả.

      “Trong lời đồn thân chính khí, thiết diện vô tư, ngày thường cũng là ít khi cười, khuôn mặt nghiêm túc, cực dễ tiếp cận, hôm nay vừa gặp, nhìn còn rất hiền lành.”

      , Tuệ Quả mở cửa, Lưu Kỳ liền trả lời , ngược lại giới thiệu Tuệ Quả : “Tuệ Quả đại sư, cao tăng Chùa Bồ Đề mới vừa hoàn tục.”

      “Đừng vội bậy, Tuệ Quả hoàn tục, thể dùng tên huý chùa Bồ Đề tự nâng giá trị con người.”

      Lưu Kỳ nhún nhún vai, bất đắc dĩ : “Nhìn thấy chưa, tiểu hòa thượng hoàn tục vẫn thực là cây gân mà, thôi thôi, phiêu xướng.”

      Bị Lưu Kỳ chen vào như thế, Tuệ Quả vừa mới muốn mấy lời liền quên mất, bị Lưu Kỳ lôi kéo rồi.

      Tô Thiếu Dậu dẫn bọn chính là nhà kỹ viện gọi là Kiều Môn, là kỹ viện lại bất đồng với kỹ viện bình thường, Kiều Môn càng như là phủ đệ nhà người bình thường, cũng hoàn toàn giống kỹ viện đến ôm khách, làm Lưu Kỳ có loại ảo giác tiến vào nhà người khác gây họa cho nữ quyến người ta, trong lòng khỏi cảm thán lão bản của kỹ viện có ý tưởng. từ bắc đến nam dạo qua nhiều kỹ viện như thế, duy độc nơi này giống bình thường, là mới mẻ độc đáo.

      Bọn nha hoàn đưa bọn họ vào cửa, tiếp đãi bọn họ chính là nam nhân tự xưng là lão gia, vừa thấy bọn họ, kinh ngạc chút, ngay sau đó vội quỳ xuống dập đầu : “Tiểu nhân biết khâm sai đại nhân giá lâm, tiếp đón từ xa, mong rằng ba vị đại nhân chớ trách.”

      Tình cảnh này làm Lưu Kỳ và Tuệ Quả hai mặt nhìn nhau, đây là chuyện thế nào?

      Chỉ nghe Tô Thiếu Dậu tiếp: “Đứng lên , rượu ngon đồ ngon mang lên bàn, bản đại nhân liền so đo.”

      “Vâng,vâng, đa tạ đại nhân.” Nam nhân xong, nhanh chóng gọi người đưa bàn đồ ăn tới, cùng tới là ba thị tỳ xinh đẹp như hoa.

      Lưu Kỳ xem như minh bạch đây là chơi thế nào, ngồi thẳng thân mình, bày ra khí thế khâm sai đại thần, rồi mới phen bóp mông thị nữ trong đó, thị nữ đột nhiên bị làm như vậy cái, thất thủ đánh rơi cái mâm, Lưu Kỳ lập tức quát lớn: “Chân tay vụng về, nha hoàn trong phủ các ngươi chính là đãi khách như vậy?”

      “Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, tiểu nhân liền đổi cho ngài.” rồi muốn nữ tử .

      “Từ từ, nàng đánh vỡ mâm, dọa sợ tiểu tâm can của bản đại nhân, chẳng lẽ cứ như vậy rồi?” Lưu Kỳ thuận theo, buông tha.

      “Còn qua áp sợ cho bản đại nhân.”

      Nữ tử hơi mang khóc nức nở lên tiếng đáp vâng, xê dịch quỳ về phía trước, Lưu Kỳ đôi bàn tay to liền sờ soạng lên, vừa sờ vừa : “Bản đại nhân nhàng sờ chút phản ứng lớn như vậy, nghĩ đến hẳn là quen, bản đại nhân sờ sờ nhiều hơn, quen rồi lần sau như vậy.”

      Vừa dứt lời, Lưu Kỳ liền kéo xiêm y nữ tử ra, nắm hai cái ngực lớn, trong tiếng nữ tử kinh hô : “Bản đại nhân hôm nay muốn ăn sơn trân hải vị, chỉ muộn gặm hai cái màn thầu lớn.”

      con mẹ nó đẹp.
      dao, minhminhanhngoc, Happyanh8 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      090. Trúng kế

      “Đại nhân đừng, nô tỳ nhận phạt, cầu xin đại nhân khai ân.” Thị nữ vừa vừa che ngực, cho đắc thủ, Lưu Kỳ hứng thú càng cao, tiểu nha đầu diễn còn rất đầu nhập.

      Lưu Kỳ màng nàng khóc kêu, đè nàng mặt đất lại hôn lại sờ, xé mở trung quần của nàng, trước mặt mọi người nhét gậy thịt vào. Chợt nghe thị nữ kêu rên tiếng, Lưu Kỳ sửng sốt, hóa ra là còn non.

      “Sớm biết còn non nhường cho tiểu hòa thượng.” Lưu Kỳ , muốn quay đầu nhìn Tuệ Quả, đột nhiên đám nha dịch đeo đao vọt vào, bao vây quanh bọn họ, Lưu Kỳ sửng sốt, còn có chuyện này từ đâu ra?

      “Chương bộ đầu, chính là hai bọn họ, giả mạo khâm sai đại nhân, xông vào phủ đệ ta, làm nhục nữ quyến nhà ta.” Lão gia kia chỉ vào Lưu Kỳ và Tuệ Quả .

      Còn đợi Lưu Kỳ và Tuệ Quả phản ứng lại đây, Chương bộ đầu kia hạ lệnh bắt bọn họ.

      Lưu Kỳ công phu quyền cước gì cũng có, Tuệ Quả nhưng ra còn tạm, chỉ là còn chưa phản ứng lại đây rốt cuộc là hay diễn trò, chỗ này phải là kỹ viện sao?

      Lưu Kỳ theo bản năng nhìn về phía Tô Thiếu Dậu, lại thấy sắc mặt nhàng, hề có vẻ khẩn trương, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ còn an bài cái kinh hỉ gì ở phía sau?

      Lưu Kỳ căn bản nghĩ đến những thứ khác, chỉ nghĩ bằng hữu cũ này an bài kinh hỉ cho . canh giờ sau, Lưu Kỳ mới biết được đây con mẹ nó đúng là kinh hỉ, nhốt vào trong nhà lao rồi!

      Lưu Kỳ tức muốn hộc máu mà gọi lao đầu tới, hỏi: “Tô Thiếu Dậu đâu? Sao lại chỉ bắt chúng ta mà bắt ?”

      Lao đầu kiên nhẫn mà đáp lại: “Tô công tử báo án bắt các ngươi, bắt ngài ấy làm gì?”

      “Ta đéo, Tô Thiếu Dậu con chó này cẩu chơi lão tử! Ngươi gọi tới cho ta, bổn công gia thưởng cho ngươi trăm lượng hoàng kim!”

      “Đến ngươi còn có trăm lượng hoàng kim? Lừa quỷ à!” Lao đầu rồi phun ngụm nước miếng ra đất, nhiều lời hề với bọn họ nữa.

      “Mẹ nó, thiết kế lão tử có chỗ tốt gì với ? Lão tử cũng ngủ với mẹ già nhà a!” Lưu Kỳ hùng hùng hổ hổ, giận sôi máu, bọn họ chính là em cứng cùng nhau chơi đến lớn, thế nhưng thiết kế mình như vậy, chẳng lẽ biết mình ngủ với Đường Ngọc Lương?

      Editor: Ta ko nhịn nổi nữa, Lưu Kỳ đúng là ko kiêng ai mà!

      Việc này có liên quan đến , cũng chỉ là vừa vặn mới có lần tình duyên sương sớm thôi. Lại nếu là bởi vì chuyện này mà Tô Thiếu Dậu muốn đối phó đầu tiên nên là lão cha nhà nha?

      hẳn phải nhằm vào ngươi.” Tuệ Quả .

      nhằm vào ta, chẳng lẽ là nhằm vào ngươi?”

      Tuệ Quả lắc đầu, : “Vừa ngươi cũng phải ta, mà là nhằm vào quốc sư.”

      “Lời này của ngươi có lẽ là có đạo lý, lúc rời khỏi kinh thành quốc sư còn chưa vào kinh đâu, hôm nay mới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, sao lại đối phó quốc sư đây?”

      “Ngươi còn nhớ ở trước cửa phòng ta câu gì?”

      Chuyện này sao có thể nhớ kỹ?

      cái gì? Ngươi ra đừng nhằng nhịt nữa, hơi xong có được ?”

      nghe về quốc sư, ngài ấy thân chính khí, thiết diện vô tư. Trong triều đại nhân khác dùng thân chính khí với thiết diện vô tư để hình dung quốc sư sao.”

      Lưu Kỳ lúc này mới nghĩ đến thích hợp ở đâu, quốc sư xử lý những chuyện thần quái, quỷ quái xác làm người ta dùng hai cái từ này để hình dung. Nhưng lúc quốc sư ở kinh thành khiêm tốn, trừ đại niên mùng lúc ấy bởi vì phái hương tro, xem vận mệnh quốc gia mới có chút nổi bật. thân chính khí cũng còn có thể giải thích bởi vì diện mạo chính phái, nhưng thiết diện vô tư cái thứ này dù thế nào cũng thể dùng tới, chỉ có sinh linh mấy giới khác mới có thể hình dung quốc sư như thế. Suy đoán đến chỗ này, Tô Thiếu Dậu đến tột cùng là từ đâu nghe những tích về quốc sư mà suy nghĩ sâu xa đến thế.

      “Đờ mờ, sao ngươi sớm?”

      “Ta vốn muốn hỏi ra, lại bị ngươi đánh gãy.”

      “Đều do cái miệng rách nát này của ta!” Lưu Kỳ duỗi tay cho mình hai cái tát, tuy đánh quá nặng, nhưng cũng nhìn ra được là tình ăn năn.

      “Lấy ngươi hiểu biết , ngươi cảm thấy làm việc này đến tột cùng là vì cái gì?” Tuệ Quả tách đề tài ra, tránh cho tiếp tục tự mình hại mình.

      “Này…” đúng là khó mà , bọn họ nhiều năm gặp, trước kia nhưng ra còn có thể đoán được chút, giờ đúng là đoán nổi.

      Bất quá người thế gian có thể làm ác, đơn giản đều chỉ có mấy thứ, hoặc là vì danh hoặc là vì lợi, hoặc là vì tiền hoặc là vì quyền, hoặc là vì nữ nhân.

      Tiền Tô công tử khẳng định là thiếu, còn danh, lợi, quyền, nữ nhân, đối phó quốc sư chẳng lẽ có sao?

      Cái ý nghĩ này đúng, Lưu Kỳ trong lòng phủ định ý tưởng này, từ góc độ khác ngẫm lại, quốc sư có cái gì đáng cho ta nhớ thương?

      Quốc sư có bảo bối lớn nhất còn phải là tức phụ với thân thể thuần sao, chẳng lẽ Tô Thiếu Dậu cũng giống Hà viên ngoại ở huyện Thanh Thủy kia, vào môn hạ của tà thần nào?

      Lưu Kỳ ý tưởng này cho Tuệ Quả nghe, Tuệ Quả nghe xong lắc đầu, : “Nếu ta như thế, vì sao phải thiết kế chúng ta bị bắt đến nha môn, còn bằng trực tiếp mượn ngươi tiếp cận phu nhân mà làm.”

      “Đúng thế.” Lưu Kỳ như suy tư gì, đúng là tìm thấy lý do để ta làm như thế. Lưu Kỳ siết chặt tay, chém đinh chặt sắt : “Trước đừng nghĩ cái này, giờ quan trọng nhất chính là chúng ta phải thoát ra như thế nào, lo lắng nhất chính là giờ quốc sư còn tưởng ta là người tốt, bố trí phòng vệ ta.”

      Nhưng muốn làm thế nào mà chạy ra khỏi địa lao đây? Dùng thân phận quốc công gia của Lưu Kỳ? Đường này bị phá hỏng, bọn họ đúng là lấy tội danh giả mạo khâm sai mà bị bắt, lúc này là quốc công gia người ta khẳng định cũng tin a, hơn nữa lệnh bài chứng minh thân phận cũng để ở người.

      Tuệ Quả nghĩ tới, Lưu Kỳ đương nhiên cũng nghĩ tới, cho nên căn bản muốn dùng thân phận quốc công gia, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, tên tuổi quốc công gia cũng chỉ có dùng tốt ở kinh thành.

      “Tô Thiếu Dậu phải thứ gì, tốt mang ta phiêu xướng, lão tử mới vừa cởi quần cho người bắt lão tử, chẳng lẽ là biết lão tử ngủ với người trong lòng ?” Lưu Kỳ cố ý cao giọng ồn ào.

      Tuệ Quả hiểu ý, phối hợp : “Cái gì! Ngươi thế nhưng ngủ với người trong lòng , khó trách muốn thiết kế bắt ngươi! Ta mới xui xẻo đây, bị ngươi liên luỵ!”

      “Còn à, đều do ca ca nhất thời sắc mê tâm khiếu, liên luỵ ngươi, cũng trách tao đàn bà kia quá câu nhân, ưỡn đôi vú bự cả ngày lay động ở trước mặt ta, đến Thiên Vương lão tử còn chịu nổi thứ dụ hoặc kia.”

      “Rồi mới ngươi liền cường người ta?”

      “Sao có thể chứ, ca ca ta cũng phải là người thương hương tiếc ngọc, ngày đó buổi tối… Ai, , vừa lại bốc hỏa, nơi này lại có nữ nhân tiết hỏa.” Lưu Kỳ dư quang nhìn thấy lao đầu bị hấp dẫn tới đây liền ngậm miệng.

      “Tiểu huynh đệ tiếp tục nha, buổi tối ngày đó như thế nào? Ngươi cho Khâu gia nghe đỡ nghiện, chừng Khâu gia còn có thể thưởng cho ngươi hai ngụm rượu.” Nam nhân ở nhà ngục bên cạnh cũng tới xem náo nhiệt, Khâu gia trong miệng đúng là lao đầu.

      “Hóa ra là Khâu gia nha, thất kính thất kính, ta đây từ từ tỉ mỉ phen cho Khâu gia nghe.” Lưu Kỳ theo lời liền bắt đầu lôi kéo làm quen.

      “Tô Thiếu Dậu nguyên là nhân sĩ kinh thành, người trong lòng gọi là Ngọc Lương, quan hệ họ hàng cũng có thể gọi tiếng biểu muội, từ thanh mai trúc mã chỗ lớn lên. Đáng tiếc sau đó Ngọc Lương gia đạo sa sút, Tô gia sao lại để Tô Thiếu Dậu cưới nữ nhân như thế làm thê tử. Ngọc Lương vì sinh kế, gả cho lão nhân qua tuổi hoa giáp, lão nhân tuổi lớn, kê kê sớm còn dùng được, biện pháp khác lại có rất nhiều. Lão nhân chết rồi, Ngọc Lương cũng bị dạy dỗ đến rời nổi nam nhân. Nhà ta và nhà lão nhân đó có chút quan hệ, dưới gối lão nhân có nhi tử, trong tộc liền đưa ta sang làm nhi tử để kế thừa cho lão. tháng đầu còn tốt, tao đàn bà còn nhịn được, tháng sau tao đàn bà liền nín nổi nữa.”
      dao, minhminhanhngoc, Lierose DuDu9 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      091. Lưu Kỳ quá khó khăn

      Lưu Kỳ đến chỗ này tạm dừng, quay sang với lao đầu: “Miệng có chút khô, Khâu gia có thể thưởng cho ngụm rượu nhuận họng đỡ khát hay ?”

      Lao đầu nhưng ra làm khó , chỉ chỉ cái ly nứt bàn trong phòng giam của , Lưu Kỳ hiểu ý, vội lấy tới, dùng vạt áo xoa xoa, tiếp chén rượu lao đầu thưởng cho.

      Lưu Kỳ uống hơi cạn sạch, lúc này mới tiếp tục : “Đêm đó ta ngủ ngon, bị người nào sờ soạng, còn tưởng rằng có kẻ cắp vào phòng trộm đồ mà khiếp sợ. Nào biết đâu rằng là kế mẫu nhặt được kia, ngậm kê kê của ta bỏ, bộ dáng tao lãng so với xướng kĩ hoa lâu chỉ hơn kém. Tô Thiếu Dậu thế nhưng thích nữ tử như vậy, nghĩ tới. Nữ nhân đưa tới cửa, làm thực xin lỗi ông trời thưởng cho cơ hội, ta xem Tô Thiếu Dậu chính là bị bộ dáng dâm đãng này của nàng mê hoặc. Mà giờ ả lại còn là quả phụ mỹ mạo nhiều tiền, cưới cũng thiệt. Bây giờ hại ta vào đại lao, gia sản phải đều là của tao đàn bà kia sao!”

      Lưu Kỳ càng càng tức, chén cầm trong tay hung hăng ném xuống, đột nhiên quỳ trước lao đầu, phanh phanh phanh mà dập đầu ba cái, : “Khâu gia giúp ta , nếu đêm nay ta ra được đại lao, gia sản đều là của đôi gian phu dâm phụ kia. Khâu gia giúp ta lần này, chờ ta ra ngoài rồi, nhất định thâm tạ đại ân đại đức của ngài.”

      Lưu Kỳ đột nhiên như vậy làm cho mọi người đều hoảng sợ, đặc biệt là Tuệ Quả, đường đường quốc công gia nha! chút cũng giống các đại quan trước kia từng gặp.

      Khâu gia nhưng ra thực nhanh khôi phục trấn định, vuốt râu cũng chuyện, trong lòng tính toán có phải hay .

      Nhìn bọn họ ăn mặc xác giá trị xa xỉ, khí phái toàn thân cũng giống giả vờ, chỉ là cũng dám bảo đảm có phải dối hay , Tô công tử kia thoạt nhìn cũng giống kẻ thiếu tiền.

      Lưu Kỳ thấy đáp lời, lại tiếp tục : “Khâu gia nếu tin, ta có thể viết xuống chứng từ, ký tên vào, nếu ta vừa trở về, ngươi cầm tờ chứng từ này Hồ gia trấn , tìm Hồ đại thiếu gia, là huynh đệ kết bái của ta, khẳng định thiếu Khâu gia phân hào.”

      “Ngươi biết Hồ đại thiếu gia?” Khâu gia hỏi.

      Lưu Kỳ trong lòng lộp bộp, ta hỏi thế là có ý tứ? gì Chẳng lẽ cũng biết Hồ đại thiếu gia này? Lời đều đến phân thượng này, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục .

      “Đúng thế, là huynh đệ kết nghĩa với ta, hôm và đại tiểu thư nhà Bành địa chủ thành thân, ta còn cùng đón dâu. Buổi sáng hôm nay tới trấn Minh Hồ, còn ở ngoài trấn gặp được phu nhân , Khâu gia nếu còn chưa tin, bằng ta để huynh đệ này áp ở chỗ ngài nơi này làm tin, chờ ta lấy bạc tới ngài hẵng thả .”

      Tuệ Quả nghe như thế liền nóng nảy, vội : “Ngươi cũng thể bỏ ta lại.”

      “Được rồi được rồi, các ngươi đều cần phải , bắt ngươi chính là Huyện thái gia tự mình hạ lệnh, ta cũng làm chủ thả người được.”

      Nghe Khâu gia như thế, Lưu Kỳ liền biết là có hi vọng, vội vã : “Phiều Khâu gia bẩm báo tiếng cho ta, cứ Tô Thiếu Dậu ra bao nhiêu bạc, Lưu Kỳ ta ra gấp ba , việc thành rồi tất có thâm tạ, còn thỉnh Khâu gia giúp ta tay.”

      Khâu gia vội vã truyền lời cho , mà là cầm giấy và bút mực tới, để viết chứng từ, Lưu Kỳ chút do dự viết tờ chứng từ, ấn dấu tay của mình.

      Khâu gia ở dưới đèn nhìn kỹ chứng từ mấy lần, xác nhận có sai lầm mới gấp chứng từ thu vào trong ngực, lúc này mới truyền lời cho .

      Vậy xem như lừa dối xong, còn chờ cười ra tiếng, tiếng “Ta thế nào lại gặp ngươi ở hôn lễ của Hồ đại thiếu gia.” Làm lại lần nữa treo tâm lên, kinh ngạc ra thân mồ hôi lạnh.

      chuyện chính là đại huynh đệ ở phòng giam cách vách.

      “Nha, vị ca ca này cũng biết Hồ đại thiếu gia?”

      Tuệ Quả ngừng vì Lưu Kỳ vuốt mồ hôi, người tiếp người, vậy cũng quá khó khăn a!

      “Hồ đại thiếu gia, trấn Minh Hồ có ai biết, ta và thân, ta và nhạc phụ Bành địa chủ lại quen thuộc. Lúc trước khuê nữ nhà Bành địa chủ có thể leo lên cửa hôn nhân Hồ gia là phụ thân ta vẫn còn. Giờ mới mấy năm, phụ thân ta vừa , Bành gia liền trở mặt nhận người, oan uổng đẩy ta vào đại lao, nuốt tài sản nhà ta.” Nam nhân càng , biểu tình mặt càng dữ tợn, nghĩ đến là cực kỳ hận người nhà họ Bành.

      Lưu Kỳ xoa xoa sắc mặt cười đến cứng đờ, : “Nếu ngươi biết ta bịa chuyện có quan hệ với Hồ gia, vì sao vạch trần ta ở trước mặt Khâu gia?”

      “Vạch trần ngươi làm gì, chúng ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên, sản nghiệp nhà ta lấy lại được, của nhà ngươi còn có cơ hội lấy về.” Lời này vừa ra, Lưu Kỳ sửng sốt, nghĩ tới ta đúng là tin chuyện ma quỷ vô căn cứ vừa mới rồi kia.

      “Ca ca nhân nghĩa, huynh đệ ra ngoài nhất định nghĩ cách cứu ngươi từ nơi này ra. dối gạt ca ca, ta căn bản quen biết Hồ gia và Bành gia, tất cả đều là bởi vì buổi sáng lúc vào thành, ở vùng ngoại ô ngẫu nhiên ta gặp được đại tiểu thư Bành gia cùng nam tử lêu lổng hoang dã, nghe đầy tai bọn họ ve vãn đánh mới biết được những việc này.” Lưu Kỳ lời này cũng làm nam nhân đó giật mình, nháy mắt đứng lên, nhìn về phía Lưu Kỳ, : “Ngươi cẩn thận xem.”

      Lưu Kỳ lần từ đầu tới đuôi cho , đến bọn họ dùng cái tư thế gì cũng miêu tả ràng.

      Nam tử nghe xong vẫn luôn , đỡ đầu nghĩ đến cái gì, hồi lâu hỏi: “Ngươi xác định nàng gọi nam nhân đó là Dư ca ca?”

      Lưu Kỳ gật gật đầu, : “Ta xác định, tin ngươi hỏi huynh đệ đầu trọc này, cũng nghe thấy.”

      Tuệ Quả cũng phối hợp gật gật đầu, nam nhân đột nhiên vỗ đùi cười, trong miệng lẩm bẩm : “Trời vong ta!”

      Lưu Kỳ xem bộ dáng này của khỏi tò mò, nghĩ nghĩ vẫn há mồm hỏi: “Ca ca chính là nghĩ ra phương pháp thoát thân?”

      Nam nhân ngừng cười, cùng lên sâu xa giữa nhà mình và Bành gia.

      Nam nhân tên gọi là Khương Vô Ấn, phụ thân và Bành địa chủ, còn có phụ thân Chu Dư là huynh đệ đồng môn, thời trẻ bọn họ lấy nghề trộm mộ mà sống.

      Bành địa chủ và phụ thân Chu Dư phụ trách xuống mộ thăm bảo, phụ thân phụ trách liên hệ người mua bán, ba người hợp tác tồi, ở đường cũng có chút danh khí .

      đêm nhiều dẽ gặp quỷ, đó là cái cổ mộ, quy mô ra lớn, bên trong vàng bạc trân bảo lại ít. Bọn họ giống như thường lấy bảo bối liền , lại ngờ cái quan tài đột nhiên mở ra, bên trong nhảy ra phi thi, ngăn cản đường của bọn họ.

      Bọn họ tuy có chút đạo hạnh, nhưng đối phó phi thi bực này còn có chút khó khăn, đặc biệt trong mộ hẹp, thi triển tay chân nổi, mắt thấy sắp ônt, Bành địa chủ trong lòng cứng rắn, đẩy sư huynh bên cạnh về phía phi thi, chính mình lấy vàng bạc tài bảo nhanh như chớp chạy mất, sau đó đóng cửa động, phá hỏng con đường sống duy nhất.

      Bởi vì chuyện này, phụ thân và Bành địa chủ nháo lớn trận, sau đó hai người liền chậu vàng rửa tay, trộm mộ nữa. Bành địa chủ và cha dựa vào những bạc đó mua đồng ruộng, cửa hàng trở thành địa chủ phương. Người nhà Chu Dư lại là Bành địa chủ nhận vào nhà mình, bao lâu, mẫu thân Chu Dư tái giá với Bành địa chủ.

      Cưới gả này có chút nội tình, phụ thân có lần uống say vô tình với , phụ thân hoài nghi năm đó bọn họ căn bản phải gặp phi thi, mà là Bành địa chủ bịa lời dối, lão ta vẫn luôn mơ ước mẫu thân của Chu Dư.

      Cụ thể phụ thân ràng, chỉ Chu thị gả cho lão ta khẳng định có lý do khó .

      Khương Vô Ấn còn nhớ Bành địa chủ cùng với thời điểm thành thân, mặt Chu thị có nửa phần tươi cười, còn tưởng rằng là bởi vì hai nữ nhi nhà Bành địa chủ khóc lóc muốn nhận kế mẫu này, giờ nghĩ đến chỉ sợ phải đơn giản như vậy.
      dao, minhminhanhngoc, Happyanh10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :