1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ đại] Quốc sư hắn sủng thê thành nghiện - Ô Liễu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      022. Đào Xuân yến của Trưởng công chúa

      Được hai người hợp mưu, lúc này mới có chuyện minh hôn, mới có loạt chuyện về sau, Lâm đại công tử bị quỷ quấn thân, dám về nhà, ban đêm ở Noãn Hương Các, lại vẫn tránh khỏi quỷ hồn lấy mạng.

      Nhân quả trong đó đến dưới trăm năm là ràng, cũng phải toàn bộ hài tử tới báo oán đều là bại gia, Lâm gia có chuyện này, chỉ là nhân quả đời này, Lâm gia và Dư gia làm chuyện thiếu đạo đức, là từng chuyện báo ứng ở người hậu bối.

      Lúc này lại xem toàn bộ kiện, hết thảy đều phát triển từ trung tâm là Lâm tiểu công tử mà mở rộng ra. Còn đến nỗi Lâm tiểu công tử có phải chuyển thế tới báo oán hay , lại báo oán gì, thể nào biết được, duy nhất có thể khẳng định là, Thiên Đạo có luân hồi, trời xanh tha cho ai.

      Lâm gia và Dư gia đổ, đương nhiên có những người khác lên vị trí đỉnhcao vốn của bọn họ, thời gian còn tiếp tục, chậm rãi chuyện này bị mọi người quên , trăm năm sau có lẽ chỉ bị đám người nào đó phát ở trong kỳ văn dã chí.

      Thời tiết dần dần ấm áp, nóc nhà biết tuyết tan khi nào, Thu Nhuyễn Nhuyễn thu được thiệp mời của trưởng công chúa. Trưởng công chúa mời nàng tham gia Đào Xuân yến, danh như ý nghĩa chính là thưởng hoa đào, Đào Xuân yến này phân làm hai lần, lần là lúc hoa đào mới vừa mở, lần là lúc hái đào.

      Thiệp mời đưa tới Lưu Kỳ vừa lúc cũng ở đây, nghe thấy ba chữ Đào Xuân yến, thiếu chút nữa phun ra ngụm nước trà mới vừa uống vào miệng.

      Vừa ho vừa xua tay với Thu Nhuyễn Nhuyễn: “Phu nhân trăm triệu thể .”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vốn dĩ cũng , nhưng nghe như vậy, ra nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: “Vì sao thể ?”

      Lưu Kỳ buông chén trà trong tay, nhìn thoáng qua Mạc Ly, : “Cái yến hội này của Trưởng công chúa chỉ mở để chiêu đãi những phu nhân thành thân có trượng phu lêu lổng bên ngoài. Trưởng công chúa cho rằng nam nhân có thể bừa bãi chơi nữ nhân, vậy nữ nhân cũng có thể chơi nam nhân giống như bọn họ.” Lưu Kỳ nghĩ , quốc sư đối tốt với phu nhân như vậy, lại ra ngoài làm loạn, vì sao trưởng công chúa lại phát thiệp mời cho phu nhân?

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đến cái gì, nhìn vào mắt Mạc Ly, sợ là ngày đó bọn họ từ Noãn Hương Các ra bị Trưởng công chúa hiểu lầm.

      Mạc Ly mặt vẫn vô bi vô hỉ, có biểu tình, nhìn về phía Thu Nhuyễn Nhuyễn hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn muốn sao?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vội lắc lắc đầu, đưa thiệp mời cho Lưu Kỳ.

      Lưu Kỳ buồn cười nhìn hai vợ chồng son này, dám đánh cuộc, quốc sư nhất định là tức giận!

      Kỳ người biết chuyện này nhiều lắm, những phu nhân từng tham gia trong lòng đều hiểu ra, để việc này nát ở trong bụng, năm thứ hai chỉ chờ mong thiệp của trưởng công chúa.

      Lưu Kỳ lúc ấy cũng tò mò trưởng công chúa mở tiệc chiêu đãi các tiểu thư mà mở tiệc chiêu đãi các phu nhân làm gì, mới trộm vào phủ công chúa mới biết nội tình này. Ngày đó cũng xen lẫn vào trong những nam nhân đó, thiếu được việc dùng cây gậy lớn chọc những phu nhân cả ngày tìm phiền toái đó. Đêm đó lúc rời , đường như là trôi.

      Nếu phu nhân bị trưởng công chúa lừa dối tham gia Đào Xuân yến, có thể nghĩ đến tình hình quốc sư giết người.

      Về Đào Xuân yến Mạc Ly cũng biết đến, việc này ở nhân gian giấu được kĩ, ở mấy giới khác đều truyền khắp, kinh thành phát sinh đủ loại tình, Địa Tiên địa phương đều sửa sang lại thành sách, ký lục vào huyện chí địa phương, mỗi năm đều tìm đọc huyện chí các nơi Địa Tiên trình lên, biết việc này chẳng có gì lạ. Quả thích trưởng công chúa tươi cười tươi đẹp, nhưng mà chỉ là thích nàng tươi cười thôi, trừ cái này, trưởng công chúa có rất nhiều chuyện khác làm tiếp thu được, như cái Đào Xuân yến này chính là trong số đó.

      Loại chuyện này sao có thể thiếu Lưu Kỳ, vào ngày Đào Xuân yến, Lưu Kỳ như thường lui tới trà trộn vào đám nam nhân dùng để cho các phu nhân tiết dục. Hôm nay chỉ tới lêu lổng, còn là tới mở rộng tầm mắt.

      Quốc sư cho , hôm nay tới chỗ này, bảo chú ý xem cây bạch quả già trong phủ công chúa kia.

      Khoảng giờ Thìn, xe ngựa phu nhân các nhà lục tục tới, sai biệt lắm với các yến hội bình thường, các phu nhân tụ tập ở bên nhau trò chuyện, giữa giờ Thìn, phủ công chúa đóng đại môn, các phu nhân năm trước tới nhịn được kẹp kẹp chân.

      Cuối giờ Thìn, trưởng công chúa tới, tất cả đồng thời hành lễ, giống như bình thường, các nàng bắt đầu xem kịch.

      Kịch này nhưng lại khác với xem kịch bình thường, đều là trưởng công chúa cố ý cho người bày ra, mở màn là đôi vợ chồng, trượng phu tam thê tứ thiếp, bên ngoài lêu lổng, nữ tử lao tâm lao lực chuẩn bị hết thảy trong nhà, còn phải chịu đựng trưởng bối bắt bẻ, trượng phu vắng vẻ, còn phải chiếu cố hậu viện đầy tiểu thiếp và con vợ lẽ. Các phu nhân ở đây từng bước từng bước gạt nước mắt, bất tri bất giác biến thành người trong kịch.

      Chậm rãi, nữ tử trong kịch bắt đầu phản kháng, gậy ông đập lưng ông, hợp với tiếng nhạc khúc thanh và nữ tử xướng từ mà mười phần có sức cuốn hút. Các phu nhân trong sân ai vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

      Nữ tử trong kịch bắt đầu hồng hạnh xuất tường, học trượng phu cố tình làm bậy, trong kịch diễn mười phần chân , thậm chí phu nhân trong kịch ở trước mặt mọi người mặt thoát đến trần truồng, cùng tình nhân ở đài điên loan đảo phượng. Mấy phu nhân lần đầu tới xem đều kinh hô thôi, vội dùng quạt tròn trong tay che mặt. Lại nhìn các phu nhân khác đều thấy nhiều trách, giống như có việc gì, thậm chí còn có mấy người gan lớn nhập diễn, cảm thấy mình chính là nữ tử đài kia, sợ ánh mắt mọi người, buông lỏng vạt áo ra, tự mình xoa ngực hừ hừ lên.

      Thấy vậy, trưởng công chúa đứng lên, vuốt con mèo lười biếng trong lòng ngực, nhàng : “Các vị phu nhân chẳng lẽ muốn học nam nhân phóng túng hồi? Ra khỏi phủ công chúa cũng ai biết được, chỉ là lần mộng xuân tươi đẹp ngươi biết ta biết, trời biết đất biết thôi.”

      Các phu nhân năm trước tới vừa nghe trưởng công chúa như vậy, đều ra tiếng phụ họa: “Trưởng công chúa có lý, dựa vào cái gì nam nhân bọn họ có thể miên hoa túc liễu, trái ôm phải ấp, nữ tử chúng ta lại phải tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt!”

      Người phụ họa càng nhiều, những phu nhân tới lần đầu cũng dao động, trong lòng bị động đến tình cảm mãnh liệt mênh mông, đúng rồi, dựa vào cái gì nha? Dựa vào cái gì nàng phải vì nam nhân nàng mà sinh nhi dục nữ? Dựa vào cái gì nàng phải vì nam nhân có vô số nữ nhân mà thủ thân như ngọc?

      Thấy đại đa số các nàng đồng ý, trưởng công chúa nhàng vỗ tay, liền có mấy chục nam nhân trần truồng chạy vào, đám lắc côn thịt ngạnh bang bang, cực kỳ rêu rao.

      Trưởng công chúa vuốt ve từng cái côn thịt chút, giọng : “Các phu nhân làm gì cũng có thể a.”

      Trưởng công chúa vừa dứt lời, mấy người gan lớn, năm rồi tới liền gấp chờ nổi lao tới, xiêm y đều còn chưa cởi xong, sốt ruột mà nuốt côn thịt vào nhục động vuốt ve. Người khác cũng vậy, sợ người ái mộ bị cướp , chỉ có các phu nhân tới lần đầu còn chậm chạp dám động, vẫn là nhóm tráng hán chủ động, xé xiêm y hoa lệ chỉ có chính thất các nàng mới có thể mặc, dùng môi lưỡi hầu hạ hoa huyệt các nàng sớm động tình ướt át, đưa cho các nàng vui sướng bất tận.

      đến chốc lát, toàn bộ rừng hoa đào biến thành tràng giao hoan, các phu nhân bị đám tráng hán dùng cây gậy cọ huyệt, vuốt ngực, sảng đến linh hồn bé đều bay , đâu còn nhớ nam nhân thối trong nhà kia.

      Lưu Kỳ ôm cháu dâu của lão già ngự sử mà thao, vừa thao vừa vào rừng đào bên cạnh.

      Phủ công chúa quen thuộc, quốc sư cây bạch quả già đó ở bên cạnh rừng hoa đào, được ngàn năm, cho nên lúc trước xây phủ công chúa nhổ nó .

      Dưới cây bạch quả có bộ đá cẩm thạch làm bàn ghế, chỗ đó có người chiếm, nữ nhân ngồi vòng ở bàn dựa vào nhau, đều giương rộng hai chân, nam nhân chuyển đông chung quanh luân thao, người mười cái, sau đó thay đổi người, chơi vui vẻ vô cùng, Lưu Kỳ nhìn đến tâm động.

      Lưu Kỳ ở cách đó xa, vừa thao nữ nhân, vừa chú ý bên kia, nhìn trong chốc lát, trong lòng buồn bực, cũng có tình huống gì nha? Quốc sư bảo nhìn cái gì đây?

      Lưu Kỳ lắc lư eo, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội nhìn lại bên kia, đúng rồi, nơi đó có thêm người nam nhân!

      Trong yến hội của Trưởng công chúa này đều là bao nhiêu nữ nhân có bấy nhiêu nam nhân, giữa giờ Thìn phong tỏa cửa vào, để ai tiến vào. phát có nữ nhân nào mình, nơi đó trống rỗng lại thêm nam nhân là ai?

      Lưu Kỳ cân nhắc chút, trong lòng có đáp án, nam nhân nhiều thêm đó chỉ sợ là cây bạch quả già thành tinh biến hóa ra!

      Gia hỏa này, các phu nhân ở đây chỉ chơi nam nhân, còn chơi tinh!

      Lưu Kỳ quan sát hồi lâu, rốt cuộc tìm ra thụ tinh kia, nửa canh giờ, chỗ đó là người đến người , chỉ có nam nhân từ đầu tới đuôi rời , cũng có nữ nhân, chỉ cọ nữ nhân trong lòng người khác, những người khác cũng nhận thấy khác thường, phảng phất là nên như thế, hẳn là cây bạch quả tinh dùng pháp.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San46 others thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      023. Tìm đan

      Lưu Kỳ trong lòng bội phục, quốc sư là thần, mỗi năm đều tới cũng chưa phát cái này, ta lại biết đến thiếu gì!

      Nếu Mạc Ly biết ta nghĩ như vậy, khẳng định cho ánh mắt xem thường, nhân gian - thiên giới - địa ngục đều có quy củ, đạo lý giới có, mỗi địa phương có tinh tu luyện tại nơi tu luyện, đều được báo cho Địa Tiên của địa phương. thân là quốc sư, kinh thành xem như địa bàn của , kinh thành này tinh tu luyện địa giới đều đến chào hỏi lần với , ngày lễ ngày tết đám tinh đó còn thể thiếu được đưa chút kỳ trân dị vật tới, có thể biết sao?

      Cây bạch quả tinh tu luyện cả ngàn năm, nữ nhân nếu có thể có được thể dịch của trăm lợi mà hại, cho nên Mạc Ly mới chưa ngăn cản.

      Mạc Ly hôm nay được nghỉ, Hoàng Thượng sáng sớm triệu vào cung, là vì câu hồng nhan họa thủy ngày đó của .

      Vì những lời này, năm nay hoàng đế cũng chưa để ý vào hậu cung.

      Hôm nay nghe công công hầu hạ đến trưởng công chúa làm Đào Xuân yến, hoàng đế đột nhiên nhớ tới, ai hồng nhan họa thủy nhất định là nữ nhân hậu cung, chừng chính là nghiệt nữ này!

      Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy là như thế, từ sớm nghe ám vệ báo chỗ tầm thường của Đào Xuân yến, thấy những phu nhân đó đều thích thú, cũng để ở trong lòng, chỉ coi như là tiểu hài tử chơi đùa, cũng mắt nhắm mắt mở tùy ý nàng. Nhưng mà giờ nghĩ đến, hôm nay nàng có thể sai sử các phu nhân đội nón xanh cho nam nhân, ngày mai còn có thể dám tạo phản!

      Nếu phải công công hầu hạ ngăn hoàng đế lại, khuyên bảo triệu quốc sư tới hỏi câu, phủ công chúa phải bị Ngự lâm quân bao vây, đến nửa ngày, toàn bộ hoàng triều trở thành chê cười cho cả thiên hạ.

      Mạc Ly nghe xong hoàng đế , lắc lắc đầu: “Trưởng công chúa có đế mệnh.”

      Hoàng đế ràng tin, Mạc Ly lại tiếp tục : “Thứ cho thần thẳng, từ bát tự của Trưởng công chúa xem lên, Trưởng công chúa nửa đời trước quý thể , là nhân trung long phượng, nhưng nửa đời sau khốn cùng thất vọng, phu chết tử vong, bản thân cũng sống lâu.”

      Hoàng đế cả kinh, bất mãn lúc trước với trưởng công chúa nháy mắt còn, vội hỏi: “Liệu có thể giải?”

      Mạc Ly gật gật đầu, : “Trưởng công chúa tai tinh ở phương Tây, lấy kinh thành làm trung tâm, chớ về phía tây, hành được cao điệu, cần làm ra việc khác thường, yên lặng thủ lề thói cũ là cách tốt nhất.”

      Hoàng đế nghe xong đau đầu trận, về phía tây cái này có thể khống chế, nhưng đoạn phía sau mà , cái nào mà trưởng công chúa có thể làm được gọi là trưởng công chúa. Dù Mạc Ly , chính hoàng đế trong lòng cũng ràng, Đào Xuân yến này nàng còn mở tiếp, sớm hay muộn cũng là tai họa, bảo nha đầu kia đừng gây ra chuyện có thể còn khó hơn lên trời!

      Hoàng đế lúc này tâm tư đều đặt người nữ nhi cho người ta bớt lo này của mình, cũng quên chính triệu Mạc Ly tiến cung, cân nhắc lúc, lập tức bãi giá phủ công chúa.

      Mạc Ly vô ngữ, hoàng đế như vậy làm gì? Lúc này trưởng công chúa các nàng còn có thể tiếp giá được ?

      Mạc Ly tay bấm quyết, chuẩn bị dụng tâm liên lạc với cây bạch quả tinh, bảo thông tri Lưu Kỳ, nhanh chóng để trưởng công chúa kết thúc Đào Xuân yến.

      mới vừa bấm quyết, chỉ thấy hoàng đế ngừng lại, phân phó công công: “Cho người trước thông tri trưởng công chúa, trẫm lập tức bãi giá phủ công chúa.”

      Mạc Ly yên lặng thu tay, hoàng đế giáo huấn nữ nhi có quan hệ gì với , liền cáo lui.

      Trong đó xảy ra cái gì biết, chỉ là sau ngày đó, trưởng công chúa bị cấm túc đủ, toàn bộ phu nhân tham gia Đào Xuân yến đều năng thận trọng về chuyện ngày đó phát sinh ở phủ công chúa, chọc đến mọi người thập phần tò mò.

      Lưu Kỳ sau đó lặng lẽ cho , ngày đó hoàng đế phái người tới truyền lời căn bản tiến vào phủ công chúa, trưởng công chúa ở rừng hoa đào căn bản thu được tin hoàng đế đích thân tới. Hoàng đế tới nơi liền thấy cảnh tượng mọi người giao hoan, tức giận đến thiếu chút nữa thở nổi, lập tức cho trưởng công chúa cái tát, suýt nữa bay hết răng của nàng, khóe miệng lập tức thấy máu.

      Những phu nhân đó cũng có chỗ nào tốt, được mặc quần áo, quỳ ở rừng hoa đào mấy canh giờ, nghe công công đọc nữ giới, tất cả đều đông lạnh phát bệnh.

      Mạc Ly hỏi : “Vậy lúc ấy ngươi làm gì?”

      Lưu Kỳ trong miệng phun vỏ hạt dưa, đắc ý : “Ta chui lỗ chó chạy! Còn may ta để lại tay, bằng ta cũng mất hết!”

      Mạc Ly biết nên cái gì, bất quá đây cũng là việc có thể làm ra được, nếu vô sỉ, phải Lưu Kỳ.

      Lưu Kỳ muốn chuyện, Mạc Ly ra dấu im tiếng, vội ngậm miệng.

      Mạc Ly nhéo cái tay bắt quyết, giọng niệm vài câu chú, đột nhiên cửa gió tự mở, làm Lưu Kỳ sợ tới mức trực tiếp nhảy lên ghế, hạt dưa tay rải đầy đất.

      “Sao ngươi lại tới đây?” Mạc Ly hỏi.

      Lưu Kỳ nhìn Mạc Ly, lại nhìn chỗ đối diện trống phía trước , quốc sư đây là chuyện cùng ai?!

      Lưu Kỳ nghe được thanh đối phương trả lời, chỉ nhìn thấy quốc sư mày nhăn càng ngày càng sâu, xem ra có phiền toái.

      hồi lâu, chỉ nghe Mạc Ly hỏi: “Quốc công gia, ngươi có chú ý tới lúc Hoàng Thượng đến, cây bạch quả tinh cùng phu nhân nào giao hợp?”

      Mạc Ly sửng sốt, nghĩ nghĩ, : “Lúc Hoàng Thượng tới ta theo bản năng nhìn thoáng qua cây bạch quả tinh, vừa lúc thấy dịch chuyển vào trong cây, ở bên cạnh chỉ có cháu dâu nhà ngự sử. Làm sao vậy? Chính là xảy ra chuyện gì?” Lưu Kỳ hỏi.

      Mạc Ly trả lời , quay đầu tiếp tục với khí: “Ngươi về trước, có tin tức ta lại thông tri cho ngươi.”

      Lại trận gió nổi lên, cửa đóng lại.

      Lưu Kỳ lúc này mới lại ngồi xuống, hồi lâu mới hỏi: “Vừa mới là ai a? Xảy ra chuyện gì?”

      “Là cây bạch quả tinh, hôm qua đúng là lúc mấu chốt, cẩn thận để đan lưu lại trong cơ thể nàng kia.” Mạc Ly , khỏi duỗi tay nhéo nhéo ấn đường, nên giúp nó tìm về như thế nào? Đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Lưu Kỳ.

      Lưu Kỳ theo bản năng lui lại, : “ trước, muốn ta hỗ trợ cũng được, bất quá ngươi biết đấy, con người ta là có lợi dậy sớm, có chỗ tốt làm.”

      “Được, ngươi lấy, lấy được tự nhiên thể thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

      Lưu Kỳ trong lòng vui vẻ, : “Ngươi chờ!” xong liền chạy, chờ tìm được đan là có thể đòi quốc sư thu làm đồ đệ!

      Mạc Ly đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng ta, có thể đáp ứng đến sảng khoái như vậy, đương nhiên là đan của ai người đó thỏa mãn điều kiện, bất quá người trung gian, bắt làm gì được?

      Để cẩn thận, Mạc Ly vì chuyến này cố ý tính quẻ, xem quẻ tượng Lưu Kỳ chuyến này thực thuận lợi, khó để tưởng tượng Lưu Kỳ ra cái chủ ý quỷ gì.

      Lưu Kỳ sở dĩ dám cam đoan như vậy, là bởi vì hôm qua người thứ nhất thao chính là cháu dâu nhà ngự sử, vừa đe dọa vừa dụ dỗ phen, lừa nàng lên giường còn phải là chuyện giây.

      Đúng như Lưu Kỳ suy nghĩ, đưa tiểu phụ nhân tới khách điếm, vừa đe dọa vừa dụ dỗ lúc, nàng ấy liền dám phản kháng, ngoan ngoãn cởi quần ra, dẩu mông lên cho tùy ý đùa bỡn.

      Lưu Kỳ dùng hai ngón tay đào lại đào ở bên trong, đào đến lúc nữ nhân nước nôi giàn giụa, lại chậm chạp thấy tiến vào, khỏi có chút nóng vội, nhưng ngượng ngùng mở miệng bảo nhanh lên.

      Lưu Kỳ vẫn luôn sờ thấy bên trong nàng ấy có cái gì, khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ là nhớ sai?

      Lưu Kỳ lắc đầu, vẫn là cảm thấy ngón tay quá ngắn, thứ đồ kia của thụ tinh hẳn là , phỏng chừng đâm vào rất sâu.

      Lưu Kỳ nghĩ nghĩ, dưới lầu cầm đôi đũa, lại thăm dò cẩn thận trận, chọc cho tiểu phụ nhân run cả chân, nước tí tách tí tách chảy ngừng, tiểu phụ nhân nhịn được kêu: “Oan gia, chàng đừng lăn lộn nô gia, mau chút vào !”

      Lưu Kỳ thở ra, nghĩ nghĩ vẫn nên dùng cây gậy của bản thân vào cảm thụ phen, xem đan đến tột cùng ở bên trong hay .
      dao, minhminhanhngoc, Khủng Long40 others thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      024. Chuyện cũ Mạc Ly biết

      Cây gậy lớn vừa tiến vào, tiểu phụ nhân liền nhịn được tiết thân mình, lắc mông cầu xin: “Oan gia, đừng cọ xát nữa, mau động .”

      Nếu ngày thường Lưu Kỳ làm sao lại như thế, sớm bắt đầu động tác, hôm nay lại cũng dám động mạnh, chỉ lo lắng chọc bảo bối đan vào càng sâu.

      Lưu Kỳ chậm rãi chọc vào, cảm thụ được bên trong khác thường, cọ cho tiểu phụ nhân ngừng cầu xin nhanh chút.

      Vẫn luôn chọc mãi, rốt cuộc Lưu Kỳ mới cảm giác được bất đồng, tận cùng bên trong lành lạnh, so với bên ngoài quả thực là băng hỏa lưỡng trọng thiên, bảo bối đan ở bên trong tên phải viết ngược lại!

      Lưu Kỳ chậm rãi bắt đầu rời cây gậy ra, làm tiểu phụ nhân gấp đến độ duỗi tay ra bắt, ngăn cho ra ngoài.

      Lưu Kỳ ôm tiểu phụ nhân hôn sâu cái, dỗ dành : “Ngoan, chơi vui còn ở phía sau.”

      Tiểu phụ nhân tình nguyện mà buông cây gậy của Lưu Kỳ ra, Lưu Kỳ lại dùng tay sờ, lúc này biết được chỗ, huyệt của tiểu phụ nhân cũng lỏng đến sai biệt lắm, tay dùng chút lực, thế nhưng cũng tìm đến nơi, tiểu phụ nhân vừa đau lại thoải mái, muốn cho ra lại luyến tiếc ra, rối rắm đến rên hừ hừ.

      Lưu Kỳ cuối cùng sờ được đan, cẩn thận lấy đan từ trong tiểu tao huyệt ướt đẫm ra.

      Lưu Kỳ nhìn hạt châu giản dị tự nhiên trước mặt này mà hơi hơi nhướng mày, cái đan rách nát gì, giống như hòn đá ven đường, Lưu Kỳ thu đan vào hầu bao, lúc này mới thở dài nhõm hơi, thống thống khoái khoái cùng tiểu phụ nhân chơi đùa lên.

      Lưu Kỳ đánh cái tát vào mông vểnh của tiểu phụ nhân, : “Nàng có biết vì sao gia chọc vào lại rút ra? Chính là bởi vì trong huyệt nàng có viên đá , chọc đến gà của gia bị đau.”

      Tiểu phụ nhân thoải mái đến được, cũng bất chấp cùng lảm nhảm, chỉ ê ê a a mà kêu ngừng.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn nhìn Mạc Ly, bắt đầu từ vừa rồi mất thời gian nén nhang, sách trong tay còn lật, là suy nghĩ cái gì đây?

      Thu Nhuyễn Nhuyễn lại đợi trong chốc lát, thấy vẫn nhúc nhích, khỏi qua, lấy sách trong tay , mở miệng hỏi: “Nghĩ cái gì đâu? nhập thần như vậy.”

      Mạc Ly tay dài duỗi ra, kéo tiểu tức phụ lên đùi ngồi xuống, : “Có thụ tinh làm rớt đan, ta bảo Lưu Kỳ tìm, lo lắng có gì ổn.”

      phải chứ, tinh này hồ đồ, đồ vật quan trọng như vậy thế nhưng cũng làm rớt.”

      Mạc Ly ho tiếng, ở bên tai Thu Nhuyễn Nhuyễn giọng chuyện cây bạch quả tinh rớt đan.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe xong mặt đẹp ửng đỏ, hừ : “ rớt đan cũng đáng đời.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Chàng tính hồng nhan họa thủy đến tột cùng là cái gì?”

      Mạc Ly lắc đầu, : “Thiên cơ thể tiết lộ.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn thở dài, ôm cổ lời nào, nàng cũng biết, có số việc ra liền linh, tiết lộ thiên cơ quá phận cũng bất lợi với bản thân.

      Mạc Ly nhàng vỗ lưng nàng, : “Qua mấy ngày nữa là đến mùa mưa, đặc biệt là mảnh đất Giang Nam, sợ là có đại tai, chờ giải quyết xong chuyện thụ tinh, chúng ta cùng Giang Nam chuyến.”

      “Ta cũng ?” Thu Nhuyễn Nhuyễn hỏi, trước kia cũng từng xa nhà, bất quá đều là mình.

      “Nhuyễn Nhuyễn muốn cùng ta?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn vội lắc đầu, : “Ta lo lắng liên lụy hành trình của chàng.”

      Mạc Ly sờ sờ đầu nàng, khẽ cười : “Nhuyễn Nhuyễn vĩnh viễn phải trói buộc của ta.”

      Tim của Thu Nhuyễn Nhuyễn thình thịch nhảy lên, nam nhân này, giờ sao lại biết trêu chọc người như vậy!

      “Lần này hành trình chắc là thực náo nhiệt, Lưu Kỳ thuốc cao bôi da chó đó phỏng chừng cũng đòi theo.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, : “ cũng tốt, đường thú vị nhiều hơn.”

      là làm người ta đau đầu, vi phu chỉ muốn cùng Nhuyễn Nhuyễn đồng hành.” Mạc Ly , vùi đầu vào trước ngực mềm mại của tiểu tức phụ, dùng mặt cọ cọ đồi núi phập phồng của nàng.

      Nghe đến cái này, Thu Nhuyễn Nhuyễn khỏi nghĩ đến lúc trước bọn họ vừa tới kinh thành, khi đó tuy rằng chỉ có hai người bọn họ cùng nhau, nhưng cũng có giao lưu gì. Đặc biệt lúc ấy nàng rất tán đồng đối với chuyện vào kinh, dọc đường cũng có sắc mặt tốt, may mắn có nón màn che mới đến nỗi xấu hổ. Ngày thường cũng là nàng ngồi ở trong xe ngựa, ở bên ngoài vội vàng đánh xe, tuy rằng chỉ cách cái màn xe, hai người lại câu cũng .

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nắm búi tóc , lẩm bẩm : “Khi ấy tới kinh thành, ta cũng dám tưởng tượng chúng ta tại có thể tốt như vậy.”

      “Phải , khi đó Nhuyễn Nhuyễn còn bực vì ta tới kinh thành, dọc đường đều muốn đáp lời với ta.” Mạc Ly , ngẩng đầu hôn Thu Nhuyễn Nhuyễn chút.

      “Nào… nào có…” Thu Nhuyễn Nhuyễn có chút chột dạ, hồi ức chuyện ngay lúc đó, nàng nhớ là cũng biểu quá mức ràng .

      “Đúng, tuy Nhuyễn Nhuyễn ra, nhưng ta cảm giác được Nhuyễn Nhuyễn có mâu thuẫn với kinh thành.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhàng gật gật đầu, thừa nhận : “Phải, lúc ấy ta vô cùng muốn tới kinh thành, bắt đầu từ ngày đầu tiên tới đây, ta đợi chàng chuyện hòa ly với ta.”

      “Tức phụ ngốc.” Mạc Ly niết mặt nàng, ngăn nổi có chút ảo não, lúc trước tuy nhận thấy nàng có chút mâu thuẫn vì tới kinh thành, nhưng cũng nghiêm túc quan tâm cảm xúc mâu thuẫn này, thấy nàng muốn để ý , cũng thêm cái gì với nàng, càng đừng an ủi. Lúc ấy hẳn là nàng thực sợ hãi thực bất lực, vừa thích ứng hoàn cảnh mới, lại lo lắng bị vứt bỏ.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn cắn cắn môi, quay đầu chỗ khác, trong mắt có nước mắt lập loè, khi mới tới kinh thành vội đến chân chạm đất, sau đó còn mất tích bảy ngày, cùng người khác luận đạo, để nàng mình tại khách điếm, nàng muốn ra cửa tìm , lại biết đường, lại sợ nàng vừa ra trở về.

      Lúc ấy tiền bạc đều ở người , nàng còn phải lo lắng tiểu nhị đuổi nàng ra, đồ ăn cũng dám gọi, cũng may trong bao quần áo còn thừa chút lương khô.

      Chờ bảy ngày sau trở về, nàng đói bụng hai ngày, luận đạo bảy ngày cực kì mệt, trở về ngã đầu liền ngủ, nàng cứ như vậy nhìn ngủ mà ngăn được nước mắt.

      Những việc này nàng đều giấu ở đáy lòng, với bất kì ai, Mạc Ly cũng biết.

      “Làm sao vậy?” Mạc Ly xoay mặt nàng lại, nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng, ngẩn người hỏi.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, nước mắt liền rơi xuống, nàng vội dùng tay xoa xoa, : “ có gì, chính là nghĩ tới chuyện trước kia.”

      “Tức phụ ngốc, mọi chuyện đều qua, còn khóc cái gì?” Mạc Ly ôm nàng vào trong lòng ngực, nhàng vỗ lưng nàng.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe mọi chuyện qua , ngẫm lại cũng đúng, khụt khịt hai tiếng, đem chuyện giấu ở đáy lòng giọng với .

      Mạc Ly nghĩ tới lúc ấy nàng xảy ra chuyện này. Đồ ngốc này, nếu yên tâm rời , đương nhiên là an bài tốt hết thảy, còn tự mình hù dọa mình. Cũng trách lúc ấy quá vội vàng, quên tiếng với nàng, nếu nàng ra tìm , đúng là có thể xảy ra chuyện hay , rốt cuộc mới tới kinh thành, trời xa đất lạ, nàng lại hiếm khi tiếp xúc cùng với người khác, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thể đến đập đầu chết trước mộ sư phụ để tạ tội.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn cảm giác lực độ tay gia tăng ít, hừ hừ hai tiếng, : “ qua , vậy phải tốt rồi sao.”

      Tưởng tượng đến thiếu chút nữa mất nàng, Mạc Ly liền ôm nàng muốn buông ra, ngày sau còn phải chiếu cố tốt hơn.

      Hai người ôm hồi lâu, mãi cho đến lúc Lưu Kỳ cầm đan trở về mới buông ra.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San43 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      025. Xuống Giang Nam

      Lưu Kỳ thấy tiểu phu thê ấp ấp ôm ôm rất có thể lý giải, coi như phát , hứng thú hừng hực mà giao đan cho Mạc Ly.

      cũng kỳ quái, đan như hòn đá , vừa đến tay Mạc Ly liền trở nên kim quang lấp lánh.

      Mạc Ly gật gật đầu, : “Là đan của cây bạch quả tinh.”

      “Nếu như thế, quốc sư nên tuân thủ hứa hẹn, đáp ứng ta việc ?”

      Mạc Ly lắc đầu, nhàn nhạt : “Là tìm về đan cho cây bạch quả tinh, đương nhiên là đáp ứng điều kiện của ngươi, có quan hệ gì với ta đâu?”

      “Đờ mờ! Quốc sư ngươi thế nhưng lừa ta đường!” Lưu Kỳ chịu.

      Mạc Ly đáp trả lại những lời này, vừa thả đan lại vào trong hầu bao vừa : “Cây bạch quả tinh tu luyện ngàn năm, thân trân quý, chính là bảo vật kéo dài tuổi thọ thế gian khó cầu…”

      Mạc Ly chưa xong những lời này, tròng mắt Lưu Kỳ xoay chuyển, lập tức đồng ý: “Hừ! Lần này cũng thôi, lần sau ta cũng dễ lừa dối như vậy!”

      Với việc cây bạch quả tinh nhận ơn báo đáp chính là khó có được, về sau còn có cơ hội bái sư, đương nhiên là lấy bảo vật quan trọng hơn. Vừa lúc năm nay Thái Hậu đại thọ còn chưa chuẩn bị thọ lễ, cây bạch quả tinh này có bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ đó chính là điều Thái Hậu sở cầu.

      Mạc Ly thấy đồng ý, liền bắt quyết triệu bạch quả tinh tới. Lưu Kỳ thấy cửa gió tự mở liền biết là bạch quả tinh, lập tức với khí trước mặt Mạc Ly.

      “Thụ ca, đan của ngươi chính là ta giúp ngươi tìm được, ngờ ngươi sơ ý chút là thể nào nổi ? Ta cũng cần nhiều, ngươi có bảo vật gì kéo dài tuổi thọ tặng ta phần, về sau chúng ta chính là huynh đệ!”

      Lưu Kỳ cho hết lời phen, cũng được hồi đáp gì, hồi lâu chỉ nghe Mạc Ly gật đầu : “Là thay ngươi tìm đan về.”

      Mạc Ly vừa dứt lời, Lưu Kỳ chỉ cảm thấy trận gió quất vào mặt mà lướt qua, trước mặt rơi xuống đồ vật, theo bản năng duỗi tay tiếp nhận, là ba phiến lá bạch quả, nhìn kỹ còn có thể thấy hơi hơi phiếm kim quang.

      Lưu Kỳ nhịn được vui vẻ, cố nén ý cười ở khóe miệng, tiếp tục : “Liệu còn có bảo vật khác? Ngươi phải biết rằng, ta vì bảo bối đan này, chính là mạo hiểm đắc tội với lão già ngự sử quá nguy hiểm mới lấy về được, chỉ ba mảnh lá cây quá ít ?”

      “Khụ! Lưu Kỳ, vừa hai phải.” Mạc Ly nhắc nhở .

      xong, lại với cây bạch quả tinh: “ đan tìm về, ngươi có thể rồi.”

      Gió nổi lên đóng cửa, Lưu Kỳ thấy bạch quả tinh rồi, oán giận với Mạc Ly: “Quốc sư sao để ta tiếp tục đòi thù lao?”

      Mạc Ly chỉ vào ba miếng lá cây tay : “ mảnh lá chính là trăm năm tu hành của cây bạch quả tinh, đó là mười năm thọ ở nhân gian, dùng 300 năm tu hành làm đáp tạ là có thể được rồi.”

      Lưu Kỳ tấm tắc hai tiếng, nâng ba phiến lá cây nhìn kỹ, : “ ra là ta biết nhìn hàng.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn thầm nghĩ, cũng phải là ngươi biết nhìn hàng sao! đan của cây bạch quả tinh chính là nơi để ngàn năm đạo hạnh của , nếu trả cho , ngươi có ngàn năm đạo hạnh, cũng phải chỉ ba cái lá cây bạch quả vớ vẩn có thể so sánh.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng dám cho Lưu Kỳ việc này, nếu biết khẳng định còn muốn dây dưa Mạc Ly muốn tìm cây bạch quả tinh đòi bồi thường.

      “Quá mấy ngày nữa ta và phu nhân muốn Giang Nam.”

      Giang Nam làm gì?” Lưu Kỳ vừa hỏi vừa thu hồi lá bạch quả.

      “Giang Nam năm nay sợ là có thủy họa, ta nhìn xem, tiếng với ngươi, sợ sau này ngươi lại đến phủ quốc sư tìm ta gặp ai.”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nghe Mạc Ly những lời này hơi hơi sửng sốt, phải mang Lưu Kỳ chung sao? Vì sao giờ lại như vậy? Ngay sau đó nàng suy nghĩ cẩn thận, Lưu Kỳ người này chính là thể trực tiếp với , nếu trực tiếp mời cùng , còn cảm thấy chuyến này là thể thiếu , thế nào cũng phải hếch mũi lên mặt, ngươi cho , cố tình ăn vạ đòi , chính là làm người ta chán ghét như vậy!

      “Giang Nam nếu có thủy họa, chỉ sợ năm nay tuyển tú phải lui lại, rốt cuộc Giang Nam là nơi thừa thãi mỹ nhân.” Thu Nhuyễn Nhuyễn phối hợp , Lưu Kỳ sắc quỷ này vừa nghe thấy mỹ nhân là đảm bảo hăng hái!

      Quả nhiên, Lưu Kỳ vừa nghe xong đôi mắt phát sáng, bất động thanh sắc hỏi: “Phu nhân cũng cùng ?”

      Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu.

      “Quốc sư, ta đây cũng thể .”

      “Ngươi ra lý do .” Mạc Ly hỏi.

      “Ngươi xem quốc sư, nếu ngươi xử lý chuyện gì, khẳng định có cách nào phân tâm chiếu cố phu nhân, để phu nhân nữ tử yếu ớt ở mình quá nguy hiểm, hơn nữa hồng đồng của phu nhân là bí mật, chỉ có mấy chúng ta biết, cho nên khẳng định ta là nhân tuyển duy nhất để bảo hộ phu nhân!”

      “Vậy ngươi yên tâm, phu nhân của ta đương nhiên có ta chiếu cố, cần ngươi lo lắng, nếu thực có chuyện gì, mời Địa Tiên địa phương chăm sóc chút là được.”

      Mạc Ly vừa dứt lời, Lưu Kỳ liền ngồi xổm xuống, ôm chân gào khan : “Quốc sư, ta cầu xin ngài, ngài mang ta cùng ! Đều Giang Nam phong cảnh tốt, sơn mỹ thủy mỹ, ta cũng muốn kiến thức phen!”

      Được, có thể thu võng.

      “Được được được, cùng cùng , đường đừng gây chuyện cho ta là được.” Mạc Ly đỡ trán, làm ra bộ dáng bất đắc dĩ.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn nhìn Lưu Kỳ biết xấu hổ này, biết gì, tốt xấu gì cũng đường đường là quốc công gia, sao lại có thể biết xấu hổ như vậy.

      Căn cứ vào người biết xấu hổ là vô địch thiên hạ, Lưu Kỳ hề ý thức được mình bị người ta bán còn giúp đếm tiền.

      Mạc Ly Giang Nam, việc này sớm định ra, tiếng với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng viết tờ thánh chỉ cho , liền chọn ngày lành xuất phát.

      Có thánh chỉ của hoàng đế, bọn họ có thể bớt rất nhiều phiền toái đường, chỉ có Nhân giới, còn mấy giới khác thấy thánh chỉ đều dám làm càn.

      Mạc Ly giao thánh chỉ cho Thu Nhuyễn Nhuyễn cầm, xem như cái bùa hộ mệnh.

      Lưu Kỳ là lặng lẽ chuồn ra, để lại thư ở trong phủ, tiền trảm hậu tấu, Thái Hậu nếu biết là vì tai hoạ ở Giang Nam, chắc chắn ngăn trở .

      Xe ngựa ra khỏi cửa thành, Mạc Ly cũng vội vã, ở ven đường đốt tờ giấy viết chữ gì , chờ giấy đốt xong bọn họ mới bắt đầu xuất phát.

      Lưu Kỳ tò mò hỏi: “Quốc sư đốt cái gì đấy?”

      “Dẫn lộ.”

      “Quốc sư cũng có thể đừng dọa ta, dẫn lộ ràng là dạng này.” Lưu Kỳ , từ trong ngực lấy ra cái sổ con .

      “Của ngươi đây là dẫn lộ ở nhân gian.”

      Lưu Kỳ sửng sốt, phản ứng lại, hỏi: “Đốt cái này làm gì?”

      cho Sơn Thần thổ địa, sơn tinh quái ven đường chúng ta phải qua nơi này.” Mạc Ly khó được có tâm tình giải thích cùng .

      “Nhưng bình thường chúng ta ra ngoài cũng đốt cái này nha?” Lưu Kỳ cảm thấy đây là làm việc thừa.

      “Chúng ta là phụng chỉ ra ngoài, tương đương với là khâm sai đại thần, là thị sát thổ địa phương, đốt cái này là để thông tri cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.”

      ra là thế, Lưu Kỳ như suy tư gì gật gật đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

      Thu Nhuyễn Nhuyễn rót cho bọn mỗi người ly trà, lấy ra mứt hoa quả chuẩn bị tốt bày ở bàn.

      Lưu Kỳ thu hồi tầm mắt, nhìn mứt hoa quả bàn nghĩ đến cái gì, hỏi: “Quốc sư, ngươi mang phu nhân ra ngoài, vậy có nghĩ tới vạn nhất ở đường phu nhân phát có thai làm sao bây giờ?”

      Khụ! Thu Nhuyễn Nhuyễn bị nước trà sặc chút, vội dùng khăn bưng kín miệng.

      Mạc Ly tiếp nhận chén trà trong tay Thu Nhuyễn Nhuyễn, vỗ vỗ lưng thuận khí cho nàng.

      Lưu Kỳ chột dạ sờ sờ mũi, : “Có lẽ tại chừng phu nhân cũng có mang, nương nương trong cung lúc mang thai rất thích ăn mứt hoa quả.”

      Mạc Ly chờ Thu Nhuyễn Nhuyễn hoãn lại, lúc này mới : “ , duyên phận chưa tới, nữ nhi của chúng ta còn phải năm nữa mới có thể tới.”

      Đờ mờ! Lưu Kỳ thiếu chút nữa chửi má nó, còn có thể như vậy sao? Giờ biết là nữ nhi?

      Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng lần đầu nghe cái này, khỏi nhìn về phía , hỏi: “Lúc nào chàng biết được?”

      “Vừa mới.” Mạc Ly đúng trả lời.

      Vừa lúc Lưu Kỳ như vậy, cũng làm hoảng sợ, còn tưởng rằng tiểu tức phụ có thai, liền nhìn chút tướng mạo của tiểu tức phụ, trong lòng thầm tính sinh thần bát tự của hai người, từ bát tự mà xem đường con cái cũng khó, cho nên xem chút là biết.

      Lưu Kỳ chắp tay bội phục, quốc sư lợi hại.
      dao, minhminhanhngoc, Dang Du San53 others thích bài này.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      quá, mạch 3 chương. Cảm ơn nàng @heavydizzy.
      Traxyheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :