1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Bạn phải có ruby mới tải được. Còn làm thế nào để có ruby bạn phải edit truyện...
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    2. Ngọc Hỏa Ca

      Ngọc Hỏa Ca Well-Known Member

      Bài viết:
      512
      Được thích:
      1,888
      @HangVO9 cần bao nhiêu ruby để tải hết toàn bộ truyên này vậy bạn ?

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Bộ này chưa có làm ebook nên bạn tải được.
      Ngọc Hỏa Ca thích bài này.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 105


      Diệp Tuệ theo đại lão công vào phía sau nhà chính Tần gia, chân còn chưa bước qua cửa phòng khách, liền nghe thấy bên trong truyền ra giọng nữ cao của Tần Lão Nương dương quái khí.

      Chỉ nghe Tần Lão Nương mắng: “Lâm đại tẩu mới buổi sáng còn mở miệng đòi bồi thường bạc, bồi thường bạc còn đòi lôi kéo gặp quan, sao đến khi quan sai vừa vào cửa, ngược lại khúm núm biến thành ngốc tử.”

      Nữ nhân bị gọi lâm đại tẩu cười : “Đều là lời chơi thôi, sao có thể để cho nhà các ngươi bồi thường bạc ?”

      Tần Lão Nương càng mắng càng hăng say: “Nhị tiểu tử nhà ngươi hôm qua bò lên đầu tường nhà ta, dẫm hỏng gạch nhà ta còn có bắt ngươi bồi thường, mới buổi sáng chơi cái gì điên mà chạy tới nhà ta đòi bạc, ngươi là cái đồ lão bà tử lừa đảo chết bầm, nhanh nhanh lấy mấy cái bao điểm tâm cút ra khỏi cửa nhà ta .”

      Lâm tẩu tử sắc mặt đổi đổi, cười làm lành : “Ta hai nhà đều là hàng xóm cũ nhiều năm, cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy, đại thẩm ngươi xem, căng thẳng quá cũng khó coi.”

      “Ai cùng ngươi là hàng xóm, ngươi là lão bà tử chết bầm, khinh dễ ta biết trong hồ lô nhà ngươi muốn làm cái gì, còn phải bởi vì mấy tên tiểu tử nhà ngươi buổi sáng bị bắt tới nha môn, muốn cầu nhị con dâu nhà ta cho bọn họ ra sao?” Tần Lão Nương đôi tay chống eo, phỉ nhổ: “Phì, lão bà tử chết bầm, lão nương cho ngươi có cửa đâu, cũng soi mặt vào nước tiểu mà xem lại chính mình, hoàng thân quốc thích đều là thân thích của chân long thiên tử, người toàn long lân, rất quý giá, ngươi muốn gặp liền gặp sao?”

      Lâm đại tẩu vẫn luôn cười theo: “Ta cũng là muốn thỉnh an cho nhị con dâu nhà ngươi, gặp mặt, chia xẻ khí vui mừng, nhị con dâu nhà ngươi gả thành Vương phi của Dĩnh đường ta, ta làm hàng xóm mặt cũng thơm lây phải?”

      Tần Lão Nương bưng lên chậu nước tạt qua, phỉ nhổ: “Cái gì, ngươi muốn theo thơm lây?”

      Lâm đại tẩu bị xối thành gà rớt vào nồi canh, lạnh phát run, lại cười : “Ngươi khoan hẳn , mới vừa rồi ta đều nóng muốn chết, được đại thẩm tạt nước mát mẻ như vậy muốn cũng được”

      Diệp Tuệ cầm góc váy rảo bước tiến lên ngạch cửa, nhìn lướt qua trong phòng, đám người Tần gia đều ở đây, sau khi thấy nàng tiến vào, đều đứng lên, cảm xúc dường như khẩn trương cái gì.

      Tần Lão Nương ngây người lát, mừng rỡ đến mặt mày hớn hở, cơ hồ chạy chậm lại, đỡ Diệp Tuệ đến ghế dựa, tự mình rót ly trà nóng bưng lại, cười : “Nhị con dâu như thế nào ngủ nhiều chút, còn chưa có ăn sáng , ta sai phòng bếp làm đồ ăn toàn thịt cá xong rồi, đợi lát nữa mang lại đây.”

      “Cha mẹ, đại ca đại tẩu, các người đều ngồi, đừng khách khí cùng ta.” Diệp Tuệ để chén trà xuống: “Nương người cần làm gì, trước sau con phải người ngoài.”

      Tần Lão Nương ha hả cười: “Vậy được đâu, nhị con dâu giờ là phi tử hoàng thất, nếu như bị người hoàng gia bắt được ta sai lầm, chỉ sợ đầu này bị răng rắc đó.”

      đến cùng vẫn là dính ánh sáng hoàng thất! Diệp Tuệ tiện tiếp.

      Lâm tẩu tử thấy nàng mười tám mười chín tuổi, thân hình thon thả, mắt to, làn da như tuyết, đầu là bộ tóc mây đen đẹp, cắm cây trâm nạm đá quý. Mặc cái váy dài màu trắng thêu hoa ngọc lan màu hồng nhạt thả rơi xuống tới chân váy, tay khoác yên sa màu xanh biếc phết đất, ngồi ở ghế , đôi giày lụa nhắn tinh xảo lộ ra, vậy mà thấy gắn đầy hạt châu lấm tấm màu sắc rực rỡ.

      thân váy áo này mặc biết giá trị bao nhiêu tiền!

      Lâm đại tẩu đời này thấy quan sai sợ tới mức chịu được, huống chi hoàng thân, hai chân thẳng phát run, đứng cũng được, quỳ cũng dám.

      Diệp Tuệ phải người khắc nghiệt, liếc ả ta cái: “Đợi lát nữa ta cho người đưa cái thiệp đến nha môn, thả người nhà tẩu ra, tẩu tại có thể yên tâm rồi.”

      Lâm đại tẩu quỳ xuống, lau nước mắt : “A di đà phật, đều thiên gia người là tâm địa Bồ Tát, lão phụ bà tử có phúc gặp được.” Vừa quay người, vừa lúc thấy vị Vương gia tuổi trẻ mặt lạnh hồi sáng kia, sợ tới mức nên lời.

      Lão Thập Nhất vòng qua ả, đến trước mặt thê tử, mặt xuất nhu tình: “Ta sáng này hồi cung chuyến, mang theo chút đồ ăn Ngự Thiện Phòng làm, vừa rồi đưa đến phòng nàng, còn ấm áp, nương tử trở về ăn !”

      xử lý xong tranh cãi hàng xóm, nghĩ đến thê tử đêm qua hành phòng vất vả, trong lòng khó chịu, lập tức cưỡi khoái mã hồi cung, mang theo đồ bổ trở về.

      Diệp Tuệ đổ mồ hôi chút: “Chàng quên ta ở đại doanh Đột Quyết lúc ấy nhiều ngày ăn uống qua loa, sao lại ăn được đồ thường, đồ bổ nếu như tốt vậy chàng như thế nào chưa bao giờ ăn?”

      Lão Thập Nhất nhíu mày : “Nàng là nữ hài tử giống nhau, sao có thể so với nam nhân chúng ta?”

      Tần Vũ Hàng kéo tay nàng: “Nhanh nhanh trở về phòng ăn cho no bụng, nương tử vừa rồi còn phải sinh hài tử cho Tần gia, dưỡng tốt thân mình sao được?”

      Tần Lão Nương kích động lên: “Ai nha, tôn tử Tần gia nếu là sinh hạ ra còn được là hoàng thân sao, được xem thường đâu, nhị con dâu nhanh nhanh trở về phòng nghỉ ngơi ngay , đợi lát nữa ta sai phúc nhi đem canh gà hầm mang qua cho con.”

      Tần lão cha hưng phấn tay đều phát run, vội khuyên nhủ: “Nương con có lý, nhị con dâu thân mình quan trọng.”

      Lời này , giống như nàng hoài cốt nhục lão Tần gia bọn họ!

      Diệp Tuệ quẫn bách, từ ghế đứng dậy, hướng bà bà đại nhân cúi cúi, nào biết Tần Lão Nương kêu lên oai oái: “Đỡ lấy, đỡ lấy, con là Vương phi nương nương, sao có thể hành lễ cho lão bà tử ta, chuyện này phải khiến ta giảm thọ sao?”

      Tần Vũ Hàng hai tay ôm lấy phía sau lưng thê tử, bế bổng nàng lên, mỉm cười : “Nương tử là người có thai, nghe lời mau ngoan trở về dưỡng thai.”

      Diệp Tuệ té xỉu, chưa đâu vào đâu cả, thai từ đâu ra mà dưỡng?

      Tần lão cha nhìn vợ chồng son ra khỏi phòng khách, mừng rỡ quơ chân múa tay: “Nhà chúng ta cuối cùng cũng có tôn tử nối dõi tông đường.”

      Tần Lão Nương đôi mắt mừng đều nheo lại: “Năm ấy cưới nhị con dâu ta liền nhìn ra nàng là người có phúc khí, các ngươi thế nhưng đều bảo ta quấy rối, cái gì nha đầu Tiền gia vừa hiểu chuyện lại xinh đẹp, hẳn là cùng con thứ hai hợp nhau. Phì phì phì, có chút gạo mà cũng biết xấu hổ mượn của ta, đừng mơ làm tức phụ con ta.”

      Tần lão cha biểu môi, quở trách : “Nha đầu Tiền gia kia là cháu ngoại nhà bà, cùng con thứ hai từ thân nhau, bà nương này sao liền chính thân thích nhà mẹ đẻ mình mà cũng ngại?”

      “Ta đánh lão già ngươi cái đồ đầu óc, lời nào có thể nghẹn sao?” Tần Lão Nương đôi mắt bốc hỏa, cho trượng phu ăn quyền vào đầu, mắng: “Tiền gia sao có cửa là người thân thích, ta cùng nương nha đầu kia là tỷ muội sai, lại phải cùng phụ thân, cùng mẹ giống cùng cha, cả dòng họ đều giống nhau, sao được coi là thân thích?” Mắng xong nghỉ giọng chút, qua lát dường như say mê dương dương tự đắc: “Lão nương tại là hoàng thân quốc thích.”

      Diệp Tuệ được đại lão công ôm ra, mơ hồ nghe được tiếng cãi nhau trong đại sảnh, hỏi: “Tướng công, tiền chính mai tại như thế nào?”

      “Ta tối hôm qua có hỏi qua cha mẹ, tiền gia mấy năm nay quá kham khổ, chính mai biểu muội trước sau định được vài lần việc hôn nhân, nhưng đều bị gia đình nhà trai dùng các loại lý do giải trừ hôn , thời gian qua lâu, đều nàng khắc phu, nên ai dám tới cửa cầu hôn.” Tần Vũ Hàng dừng lại câu chuyện, trong mắt lên suy tư: “Ta tự hỏi có thể là Đại sư huynh làm cái gì đó.”

      Vì sao giết tiền chính mai, chẳng lẽ muốn giao cho nàng chính tay xử trí?

      Diệp Tuệ ở Bình Châu nhiều năm, tận mắt nhìn thấy người Đột Quyết tàn nhẫn giết chết bá tánh dân tộc Hán, đầu đường gặp thích khách tập kích, rèn luyện ý chí rất mạnh.

      Tiền chính mai tuy rằng đáng chết, ngược lại nàng phải hận nhiều, nhưng cũng nên cấp cho Diệp gia cái công bình.

      Trở lại phòng, bị đặt ở giường nằm, buồn bực : “Chàng cho rằng ta mang thai chứ!”

      “Chăm sóc nương tử là việc phải làm.” Tần Vũ Hàng tiếp nhận từ Lão Thập Nhất đưa qua chén canh thổ phục linh lão quy đút cho thê tử ăn.

      Lão Thập Nhất giải thích : “Đây là Thái Tử điện hạ hôm nay trước khi lâm triều phân phó Ngự Thiện Phòng hầm, vốn dĩ phái thị vệ đưa đến Tần phủ cho nương tử, vừa lúc ta chạy về trong cung liền mang lại đây.”

      Diệp Tuệ ăn xong canh, Lão Thập Nhất cầm khăn lông lau lau miệng cho nàng: “Nương tử đêm qua vất vả, ta về sau nhất định cần nhiều lần như vậy.”

      cũng biết đêm qua mình như thế nào liền điên, liên tiếp muốn nàng rất nhiều lần, lúc đầu còn nhàng, lúc sau cùng huynh trưởng giáp công nàng, mấy phiên lên xuống, tra tấn nàng cơ hồ ngất.

      Tần Vũ Hàng lắc lắc đầu, thở dài: “Nương tử nghỉ ngơi mấy ngày, ta đêm nay vẫn ở trong thư phòng, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất ở trong khách phòng.”

      Diệp Tuệ ôm , hơi mở lớn đôi mắt: “ có người bồi ta ngủ được, tướng công đêm nay liền ở nơi này với ta, chúng ta có thể làm kiện kia.”

      Tần Vũ Hàng trong lòng tràn đầy cảm xúc ấm áp, điểm chóp mũi nàng: “Vi phu đáp ứng nàng là được.”

      Lão Thập Nhất mỉm cười : “Ta thay đổi chỗ ngủ được, nương tử cho ta ngủ ở bên trong giường , ta cam đoan chỉ cùng nương tử chuyện phiếm, động thủ động cước.”

      “Ta bỏ đâu, chỗ tốt đều bị các ngươi đoạt rồi, ta làm sao bây giờ?”

      Lão Thập luyện công xong, đem cất trường kiếm vào trong rương, xoay người mỉm cười tới.

      Diệp Tuệ bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

      Thân thích Tần gia thực mau nghe được tin tức, mặc kệ có phải dính chút quan hệ thân thích nào hay đều chạy tới xem náo nhiệt, tính xem phong thái Vương phi, cũng tranh thủ dính dấp khí tôn quý.

      Người Tần gia thực quá nghiện mức độ thượng đẳng nhân thế.

      Diệp Tuệ lại bị phiền muốn mệnh, mỗi ngày đều ở trong phòng tránh mặt, ai cũng gặp.

      Buổi tối ngày thứ ba, Diệp Tuệ tắm rửa xong, trở lại phòng ngủ, sai Mặc Kỳ chuẩn bị các lễ vật, tính sáng sớm ngày hôm sau mang theo về Diệp gia, nào biết mới vừa nằm xuống, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, giống như có quân đội chạy tới phố này.

      Người hầu Tần gia đều hoảng loạn lên, Tần gia nhị lão hoảng loạn mặc vội quần áo chạy ra sân xem xét đến tột cùng là chuyện gì.

      Chỉ thấy cửa lớn rộng mở, bên ngoài đội Ngự lâm quân chạy tới, cưỡi ngựa mang bội đao, ước chừng có hơn ngàn người.

      Đội quân này vừa tiến vào ngõ liền dọa sợ hãi toàn bộ bá tánh đường, vội đóng chặt đại môn, từ khe cửa nhìn ra bên ngoài.

      Hàng xóm trái phải Tần gia lén lút trèo lên đầu tường nhìn lén.

      Lâm đại tẩu lên giọng quái thanh quái khí phấn khởi: “Ta sớm nhị con dâu nhà giả mạo hoàng thân quốc thích, đúng là ta đoán đúng rồi, xét nhà diệt tộc tới nơi, như thế rất tốt, có náo nhiệt để nhìn, báo ứng a báo ứng.”

      Phía trước đội ngũ Ngự lâm quân có con Ðại uyên tuấn mã màu đen đứng, lưng cưỡi nam tử thân hình cao lớn, đầu đội tử kim quan, mặc trường bào màu tím thêu long văn, khoát kiện đại áo choàng màu đen, uy phong bát diện, chỉ có thể so với ngôi cửu ngũ đế vương. Lại thấy xoay người xuống ngựa, nhanh vào đại môn Tần gia.

      Tần Vũ Hàng nghe được hỗn loạn, đến tiền viện, đôi tay ôm quyền hành lễ, đạm nhiên : “Thái Tử điện hạ đích thân tới vì chuyện gì?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ngang qua bên cạnh , lãnh đạm : “Đón ái phi bổn vương hồi cung.”

      “Nương tử còn chưa có dự tính hồi cung.”

      Tần Vũ Hàng mắt thấy thân ảnh Đại sư huynh hướng hậu viện, bất đắc dĩ lắc đầu, chợt nghe từ phía sau bang bang hai tiếng, quay đầu nhìn qua, ra cha mẹ nhà mình té xỉu mặt đất, vội vàng kêu hạ nhân nâng về nhà chính . Vừa ngẩng đầu, lại thấy lâm đại tẩu từ đầu tường rơi xuống trong viện Tần gia, bất tỉnh nhân .

      Hoàng Phủ Trạch Đoan vào phòng thê tử, thấy thê tử đứng ở cửa, thân áo ngủ tơ lụa trắng mỏng manh, phác hoạ ra thân thể thướt tha phi thường hoàn mỹ, nghĩ là vừa tắm xong, cổ hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở trong mũi .

      “Sao chàng lại tới đây, ta lúc trước phải hết cùng chàng, muốn ở bên ngoài thời gian sao?”

      “Ái phi, ta nhớ nàng.” Hoàng Phủ Trạch Đoan động tình ôm Diệp Tuệ vào trong ngực, đôi cánh tay khẩn thiết ôm quanh thân thể nàng, ôm ngang vào trong lòng ngực, thấp giọng : “Đêm nay vô luận như thế nào cũng phải bồi ta.” Đôi mắt lập tức trở nên nóng cháy, cúi đầu, hôn xuống đôi môi đỏ.
      Angela nguyen123, CandyTN, gemikat18 others thích bài này.

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 106


      Lại Tần Vũ Hàng vừa định đem Tần gia nhị lão đưa vào nhà chính, liền thấy thân ảnh màu trắng tới trước mặt, ra lại là Lý Vĩ Thần.

      “Nương tử ở đâu?” Lý Vĩ Thần biết được Hoàng Phủ Trạch Đoan chạy tới tìm thê tử, ghen tỵ nổi điên, màng sau này có bị thái tử trách móc nặng nề hay , cưỡi khoái mã mệt mỏi phong trần đuổi tới Tần gia.

      Tần Vũ Hàng nào có tâm tư cùng lời vô nghĩa: “Sao ngươi lại tới đây, chờ chút ta đưa cha mẹ vào phòng, lại ra ngoài tìm đại phu tới nhà nhìn cái.”

      chỉ huy hạ nhân trong phủ lại nâng cha mẹ vào nhà nghỉ tạm, đến bên cạnh lâm đại tẩu, đưa tay sờ mạch đập, ngẩn ra.

      Chết, thế mà bị hù chết!

      Người này cũng quá chưa từng trải qua bị dọa, Đại sư huynh cao quý là Thái tử, khí độ hơn người, sao lại tìm ngu phụ gây phiền toái!

      nhíu nhíu mày, chuyện này chắc liên quan Tần gia, người nhà lâm đại tẩu nếu phục, liền tìm Thái Tử điện hạ thôi! Quay đầu lại chỉ đạo hai hạ nhân tới, đem thi thể lâm đại tẩu mang về Lâm gia.

      Lý Vĩ Thần rất nhiều ngày cùng thê tử thân thiết, từ khi hồi kinh, mấy ngày đầu nàng vẫn luôn bị Tần Vũ Hàng bá chiếm, lúc sau bị phái đến ngoài thành thị sát tình huống thu hoạch vụ thu.

      Thấy Tần Vũ Hàng để ý tới , trong lòng vô cùng sốt ruột.

      Thoáng đưa mắt nhìn thấy Mặc Kỳ bưng đồ, đưa tay giữ chặt : “Mau mang ta gặp nương tử.”

      Mặc Kỳ đành phải buông đồ xuống, cùng hậu viện.

      “Tướng công, ôm ta đến giường .” Diệp Tuệ bị Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm, thấp giọng cầu xin.

      “Ta muốn ở bàn làm nàng.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đối với việc hành phòng biểu vẫn luôn ngang ngược, lỗ mãng, giống như mang theo chút hung tính của dã thú, bế ngang eo nàng lên, đặt nằm cái bàn gỗ ở phía trước cửa sổ, nhanh chóng cởi sạch áo ngủ tơ lụa trắng mỏng, cởi bỏ giày thêu hồng chân, đôi bàn chân trắng tinh xinh đẹp lộ ra.

      Ở trong suối nước nóng ở sa mạc tắm rửa lần đó, lần đầu tiên thấy nàng ở trong nước vũ đạo liền kỳ quái, nữ nhân chân có thể đẹp đến trình độ này, sáng tỏ như đóa hoa sen, xinh đẹp như ngọc.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nhịn được nâng lên bàn chân đẹp, đặt ở môi hôn, vươn đầu lưỡi liếm từng cái ngón chân, mở miệng rộng, toàn bộ năm ngón chân ngậm vào trong miệng, nữ nhân ngón chân thực mềm, rất non, vị thực ngon.

      mị mắt, giống như nhấm nháp mỹ vị, hút mút hồi lâu.

      Diệp Tuệ ba ngày có hành phòng, bị đơn giản hôn, thân mình nháy mắt lộ ra tình ý miên man, từng trận tê dại từ hàm răng cùng đầu lưỡi hướng đùi liếm lên, dũng mãnh tràn vào bụng dưới, hình thành lửa tình, thân mình nóng lên.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đôi mắt thoáng nhìn, thấy nàng phấn nộn, dưới ánh nến chiếu rọi trong suốt mỹ cảm cho người muốn ngụm ăn luôn…… cổ họng giống như khát khô, đỡ đôi chân dài, vùi đầu hôn xuống, đầu lưỡi vươn vào, hung hăng nhấm nháp tốt đẹp của nàng.

      Trận hôn sâu lúc này chính là sóng to gió lớn, linh hoạt qua lại quét động.

      Người luyện võ đầu lưỡi cũng có thể là cuồng mãnh bình thường sao!

      “Ưm a…… Phu quân dùng sức … vào trong…” Diệp Tuệ mặt mảnh ửng hồng, hai tay đỡ lấy bàn, hai chân nâng lên cao, khoanh cổ , gắt gao ghì lấy, môi bật ra tiếng hừ mị hoặc.

      Cửa phòng kẽo kẹt tiếng bị đẩy ra.

      Lý Vĩ Thần vào, thân mình trần truồng tuyết trắng ánh vào mi mắt, tròng mắt tức khắc trở nên đỏ đậm, chịu nổi thở hổn hển lên, còn chưa tiếp cận nàng mà trong cơ thể bùng lên trận triều dâng.

      “Nương tử……” Lý Vĩ Thần nghẹn giọng tới bên cạnh thân thể nằm mềm mại như nước, há mồm cắn đóa phong mềm, hàm răng nhàng nghiền động, truyền đến tiếng rên rỉ nỉ non kiều của nàng.

      vừa hút hôn, vừa vội vàng cởi hết chính mình, lôi kéo tay non mềm của nàng vuốt ve quanh thân mình, cọ xát khiến cho khoái cảm trào dâng, chảy ra giọt chất lỏng, dính vào đầu ngón tay nàng.

      phun đẫy đà của nàng ra khỏi, nhẫn nại nỗi, ôm nàng đầu kéo đến bụng dưới, mông đâm phía trước, cái nóng rực của nam nhân khai mở hàm răng của nữ nhân, lập tức vào. Thân thể thiếu thốn nhiều ngày tức khắc thoải mái lên.

      “A!” ngửa đầu, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      Hai nam nhân ở người Diệp Tuệ đều là người luyện võ, đều có đôi bàn tay to thô ráp.

      Bọn họ ở da thịt nàng ma xát, xoa nắn, ấn, đường từ bộ ngực đến đùi, buông tha mỗi tấc da thịt nào.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan chẳng những dùng miệng hôn nàng mà còn dùng ngón tay đùa bỡn trong thân mình nàng, hai ngón tay khép lại, hung hăng đâm vào bên trong.

      Diệp Tuệ trong mắt lóe lên kiều mị, rời khỏi bụng Lý Vĩ Thần, nhìn vào mặt nam nhân vùi đầu hôn môi nàng, thở gấp hỏi: “Phu quân dùng tay âu yếm ta…… Chẳng lẽ…… Chàng cũng cảm thấy vui sướng sao?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nghe được tiếng hỏi chuyện, ngẩng đầu, đôi mắt đầy mị thái, cảm quan đều lung lay, đôi mắt đỏ đậm nhìn thê tử, khàn khàn : “Ái phi ?”

      Giống như nàng cũng thích đùa bỡn , cũng thích như vậy !

      “Nương tử…… Mau tới……” vừa nam nhân vừa đâm cái vào thân mình nàng.

      “Ô……” Diệp Tuệ muốn đem phần khó chịu kia hô lên, muốn cầu Hoàng Phủ Trạch Đoan dùng long căn giao điệp, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng hừ ngâm mơ hồ .

      Thân mình bị nhiệt hỏa thiêu đốt, nàng biết mình sắp tới rồi, sắp bị cảm giác mất hồn nhấn chìm, chợt đại não ong tiếng, trong miệng phát ra thanh bén nhọn ô ô, toàn thân đều run lên lên, hai chân gắt gao khoanh lấy cổ Hoàng Phủ Trạch Đoan.

      “Ái phi tới rồi sao?” Hoàng Phủ Trạch Đoan rút ngón tay ra, định đẩy long căn vào, ngẩng đầu lên thấy cái miệng đỏ bừng vội vàng tìm hôn cự vật Lý Vĩ Thần, đôi môi bị mở ra vô cùng lớn, ngừng phun ra nuốt vào, bộ dáng lại là dụ hoặc nên lời……

      Nhiệt huyết vọt lên ót , xê dịch hai bước, đẩy Lý Vĩ Thần ra, đến trước mặt thê tử, vén mái tóc dài lòa xòa của nàng, cúi đầu hôn môi nàng hồi, sau đó để long căn mình nơi miệng nàng, nhàng đâm cái, tiến vào bên trong, hai mắt nhắm lại, cái mông lại hung hăng đâm mạnh, khiến toàn bộ căn ngập vào, ôm lấy đầu nàng dí sát hạ thân mình

      “Ái phi…… Ưm…… thoải mái, thoải mái……” Hoàng Phủ Trạch Đoan thở hổn hển, lớn tiếng hô lên, tay vịn tóc nàng, ngừng đâm vào.

      Lý Vĩ Thần vào giữa hai chân thê tử, khiêng lên hai chân nàng, bắt đầu tiến hành giao điệp thần thánh nhất của nam nhân cùng nữ nhân. Cự vật liên tục hoạt động trong hoa huyệt.

      Diệp Tuệ bị hai nam nhân giống như phát điên hung hăng muốn nàng.

      Cứ như vậy biết qua bao lâu, Diệp Tuệ bị mồ hôi ướt toàn thân da thịt, tóc dài ướt nhẹp dính gò má, Hoàng Phủ Trạch Đoan mặt lóe lên tia sung sướng, vuốt ve gò má nàng, ôn nhu : “Ưm…… mau tốt thôi…… Ái phi nhịn chút……”

      Mà lúc này nàng chỉ có thở ra hơi, có tiếng, cổ họng như có lửa cháy, ngay cả ô ô cũng thể phát ra.

      Lúc này cự vật Lý Vĩ Thần giữa hai chân nàng chặt chẽ đâm vào, nàng kìm chế nỗi kẹp chặt lấy cự vật, cảm thụ nó nhanh chóng ma sát. Thân thể như có từng đợt từng đợt sóng nhiệt đẩy ra, mồ hôi ướt nhẹp mặt bàn dưới thân, thân mình mềm ra như nước, mị hoặc tới cực điểm.

      Bỗng nhiên, Diệp Tuệ đôi tay ôm lấy hông Hoàng Phủ Trạch Đoan, toàn thân căng thẳng, ngay sau đó run lên, cổ họng phát ra thanh ám muội.

      Hai nam nhân cũng sắp tới thời điểm điên cuồng nhất, động tác đâm nhanh hơn, hô hấp nặng nề, ở bên trong đâm hết đợt này đến đợt khác.

      Thời khắc đến, đâm cái sau, linh hồn bọn họ cùng nàng giao hội, dung hợp.

      “A a……” Các nam nhân đồng thanh rống ra như hổ gầm.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan miệng thở hổn hển, ôm thê tử đến giường, tiếp nhận Mặc Kỳ múc nước tiến vào, lau toàn thân cho nàng lần, cuối cùng vuốt ve gò má nàng, vuốt xuống cổ họng, dùng ngón tay sờ qua lại, vừa :

      “Thực xin lỗi bảo bối, ta có phải quá độc ác hay , có đau hay ?”

      Diệp Tuệ nghỉ ngơi lát, lắc đầu : “Chính là có chút đau, ngày mai ổn thôi, quan trọng, lại ta cũng thích làm như vậy, thực kích thích, cũng rất khoái nhạc, phu quân cần xin lỗi, đây phải lần đầu tiên.”

      “Ái phi rời cung vài ngày, ăn bữa cơm cũng chẳng có ai bồi, vi phu trong lòng lạnh tanh.”

      “Lúc ấy ta ở Bình Châu, phu quân còn phải chỉ có mình, như thế nào mới mấy ngày liền chịu nổi?”

      “Cái đó giống nhau, lúc ấy có nghĩ cũng thể, bây giờ lại có thể đạt thành nguyện vọng.” Hoàng Phủ Trạch Đoan lên giường, nằm ở bên người thê tử, kéo nàng vào trong khuỷu tay, kéo chăn gấm đắp lên hai người.

      “Hằng Đình ra sao, mấy ngày thấy hài tử, ta trong lòng vắng vẻ, lẽ ra phải sớm biết rằng đem theo cùng mới tốt.” Diệp Tuệ phải muốn mang Hằng Đình theo, nhưng suy xét đến việc chưa sinh hài tử cho chính phu, liền sinh trước cho sườn phu, về tình lý đều đúng, sợ lọt vào tai Tần gia nhị lão thất vọng và trách cứ.

      “Hằng Đình có ta chiếu cố, nương tử yên tâm, lại nam hài tử có tôi luyện, sao có thể có tiền đồ?” Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm thê tử hôn , cảm thụ u hương thân mình nàng làm người thêm say mê, trong mắt toàn là tình .

      “Nam nhân các chàng lý lẽ nhiều, ta nhiều, dù sao qua mấy ngày hồi cung.”

      Lý Vĩ Thần đứng ở cạnh giường, ánh mắt có chút phức tạp, bộ dáng ngập ngừng muốn lại thôi.

      Diệp Tuệ tay vòng qua người Hoàng Phủ Trạch Đoan, kéo Lý Vĩ Thần đến giường: “Ngủ bên phải ta , bên trong còn trống, đủ ba người ngủ.”

      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Hoàng Phủ Trạch Đoan cùng Lý Vĩ Thần thượng triều.

      Diệp Tuệ trải qua đêm nghỉ ngơi, khôi phục rất nhiều.

      Lúc ăn cơm sáng, nàng cùng mấy vị lão công tự nhiên bị an bài tới ngôi chủ vị, Tần gia nhị lão cùng đại ca đại tẩu ngồi xuống cái góc bàn.

      Diệp Tuệ có chút buồn bực, tiếp nhị lão lại đây cùng nhau dùng cơm, nhị lão mới bất an co quắp lên.

      Tần Lão Nương rốt cuộc vẫn là tính tình tùy tiện, thấy nhị con dâu hiền hoà, lâu sau liền trở nên vừa vừa cười: “Nhị con dâu……” Bị Tần lão cha ở phía dưới bàn ăn đá cước, vội vàng đổi thành: “Thái tử phi nương nương, kia gì……”

      “Nương cứ giống như trước đây kêu con là nhị con dâu là được, nếu kêu tên của con, thái tử phi ba chữ vẫn là trường hợp miễn kêu !” Diệp Tuệ vì cái gì khác, chỉ nghĩ là cấp cho Tần Vũ Hàng mặt mũi, cho tôn nghiêm, thê tử vĩnh viễn đứng ở vị trí của mà nhìn vấn đề.

      Tần Vũ Hàng vui mừng ôm vòng eo thê tử, thấp giọng : “Đa tạ nương tử.”

      “Vậy Ta kêu Tuệ nhi.” Tần Lão Nương vui cười hớn hở : “Tuệ nhi còn chưa biết lâm đại tẩu hàng xóm chết chứ? Tuệ nhi con đoán coi là chết như thế nào, ha ha, con nhất định đoán ra, lâm đại tẩu là bị hù chết, hôm qua nghe được Thái Tử điện hạ vào nhà ta hồi tự nhiên bị hù chết, lão bà tử tiền đồ, có chút can đảm còn dám bò lên đầu tường.”

      Tần Lão Nương trào phúng quở trách, vậy mà quên tối hôm qua bà cũng sợ tới mức ngất xỉu, may bà còn vận khí tốt, lát liền tỉnh lại.

      Diệp Tuệ chớp chớp mắt: “Vậy người nhà bà ta có bắt ta bồi thường bạc hay ?”

      “Ai dám?” Tần Lão Nương, hừ hừ : “Nhà bà kia có mấy tiểu tử đừng nhìn tưởng bình thường, đều giống du côn tử, nhưng đều bị hù thành chuột chết, liền rắm cũng dám phóng cái.”

      Diệp Tuệ với Lão Thập Nhất bên cạnh: “Thập Nhất, đợi lát nữa chàng đưa cấp cho trong nhà lâm đại tẩu mấy chục lượng bạc.” Nếu nàng là bình dân áo vải có thể xem là thường, nhưng giờ thân phận đại diện cho quốc gia, lộ ra khuyết điểm chỉ sợ bị sử học gia đời sau bôi đen.

      Nếu tương lai làm Hoàng Hậu, nàng phải làm thiên hạ đệ nhất hiền hậu.

      Tần Lão Nương hài lòng lẩm bẩm: “Sao lại đưa bạc cho nhà ả, có chuyện tốt vậy như thế nào đến phiên ta?”

      Tần lão cha thầm lau mồ hôi lạnh, lập tức phía dưới bàn ăn chân đá thê tử, đau đến Tần Lão Nương nhe răng trợn mắt, định chửi ầm lên, vừa mở mắt, thấy nhị con dâu cười ngâm ngâm đôi mắt, lập tức trở nên thành .

      Tần Vũ Hàng hiểu tâm tư thê tử, cười : “Vẫn là cho Lão Thập thôi, ổn trọng hơn. Ngược lại Lão Thập Nhất khuôn mặt hàn, mới tới trong nhà lâm đại tẩu, chưa làm cái gì, chỉ sợ Lâm gia lại mất thêm cái mạng người.”

      Mọi người ăn cơm đều cười.

      Ăn xong cơm, bọn hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, đem lễ vật dọn lên xe sau.

      Diệp Tuệ theo đại lão công ngồi ở thùng xe, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cưỡi ngựa, Mặc Kỳ chiếc xe phía sau.

      Nàng đối với cái nhà kia cũng nhớ nhung, nhưng cũng coi như nhà mẹ đẻ đời này, trong lòng luôn có phần lưu luyến.

      Hai xe ngựa trước sau, chạy về hướng Diệp gia, lộ trình gần, hai nhà cách xa nhau ước chừng nửa canh giờ.

      Tần Vũ Hàng ôm thê tử ngồi ở đùi, trong mắt lóe nhu tình: “Tối hôm qua cùng Đại sư huynh và Lý công tử làm mấy lần, có mệt hay ?”

      Diệp Tuệ trong lòng quẫn bách, thấp giọng : “Làm có lần, bọn họ cùng nhau muốn ta, phải quá mệt.”

      Đại lão công cùng nhị lão công luôn đem nàng trở thành nữ nhi của mình mà đối đãi.

      Nàng ở đời này có cha mẹ chân chính, ở người bọn họ chung quy có thể cảm thấy quan tâm giống như của phụ thân.

      Lão Thập cùng Lão Thập Nhất giống huynh trưởng.

      Lý Vĩ Thần giống tình nhân.

      Mặc Kỳ là tri kỷ tiểu áo bông.

      Xe ngựa mới vừa tới đường Chu Tước, Diệp Tuệ sợ ở trong xe buồn, đều mở cửa sổ ra, bức màn vén qua bên.

      Đế đô Dĩnh Đường Quốc trong thành tựa như kiếp trước ở trong sách được xem đến Trường An thành phồn thịnh, con đường rộng cả hơn trăm thước, hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau, tất cả đều là kiến trúc lầu các hai tầng trở lên, các kiểu chữ vàng bảng hiệu chói chang giống rồng bay phượng múa, thỉnh thoảng xuất chữ viết dưới ngòi bút danh gia.

      đường cái bá tánh rất đông, quần áo nguyên liệu chứng tỏ cấp bậc của bá tánh, bởi vậy có thể thấy được trình độ sinh hoạt của dân bản xứ.

      Tần Vũ Hàng chợt di tiếng: “Kia phải Tam sư đệ sao?” dùng ngón tay chỉ cho thê tử xem.

      Diệp Tuệ nhìn theo, lại thấy trước nhà hai tầng lầu các có nam tử tuấn lãng phi phàm đứng, thân áo lam bình thường lộ ra dáng người đĩnh bạt giống kỵ sĩ, phảng phất dáng dấp tùng bách hiên ngang, lại như viên minh châu phóng ánh sáng soi rọi khiến cho mọi người ánh mắt nhìn qua, nữ tử trẻ ngang qua đều ngó vài lần, nháy mắt bị phong thái đoạt người của hấp dẫn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :