1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Ha ha nam nhân bá đạo nhất truyện quay lại rồi.
      HangVO9 thích bài này.

    2. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      Ôi, đệ nhất sườn phu quay trở lại rồi :037::034::th_82::th_4:
      HangVO9 thích bài này.

    3. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      Nàng ơ bao giờ mới hoàn Ozn ta ngày ngóng đêm trông cho hoàn để nàng còn edit bộ kia nữa :yoyo25::yoyo25::yoyo25:
      Ngọc Ngốc Nghếch thích bài này.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

      CHƯƠNG 97


      Hoàng Phủ Trạch Đoan giống như dã thú đói khát nhiều năm, đột nhiên nhìn thấy con mồi liền cắn xé, nhào lên cuồng hôn trận.

      Diệp Tuệ trở tay kịp, bị đè ở dưới thân, vì gặp mặt mà tỉ mỉ vẽ mặt điểm trang, chỉ khắc chật vật chịu nỗi, phượng thoa từ búi tóc rơi xuống, tóc dài tán loạn ở sau đầu, quần áo hỗn độn, cái yếm vô tình bị xé rớt.

      “Chờ chút, chờ chút, đừng như vậy, bên ngoài có rất nhiều người.”

      Nhưng mà vô luận nàng cái gì, Hoàng Phủ Trạch Đoan đều giống như nghe được, trong chớp mắt liền cởi sạch đồ nàng.

      Giờ khắc này hề là Thái tử vạn người, chính là nam nhân bình thường bị cấm dục nhiều năm, nên vừa nhìn thấy thê tử, lập tức lộ ra bản tính giống như lang sói, hai bàn tay to bắt lấy bộ ngực đôi đẫy đà của nàng loạn bóp loạn xoa.

      Thở dốc : “Ái phi nơi này so với trước lớn hơn chút, nhũ tiêm màu sắc cũng đẹp, cũng thêm mềm mại.”

      Lãng xẹt, nàng mười chín tuổi, đương nhiên phải phát dục thành thục, lo lắng liếc mắt nhìn bức màn, thấp giọng : “Xe ngựa cách , chàng chút.”

      Vừa mới trở lại đế đô, nàng muốn bị người ta chê cười.

      “Ai dám hươu vượn, bổn vương diệt cả nhà .”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan những lời này thanh thực vang dội, quân sĩ bên ngoài nghe được rành mạch, các khuôn mặt nghiêm túc, cưỡi ngựa chỉnh tề như chỉ biết hướng là đế đô để tiến lên.

      Aiz, cho dù bọn họ , nhưng trong lòng nghĩ như thế nào?

      Kiếp trước xem phim truyền hình “Khang Hi hoàng triều” hoàng đế cùng nữ nhân ở nơi hoang vu làm việc.

      Chung quanh có mấy ngàn mấy vạn quân sĩ, có người dùng vải đỏ theo sau vây thành gian riêng, để hai người bên trong tận tình phát tiết.

      Sau khi nàng xem cảm thấy thể tưởng tượng được, thân là hoàng tộc thế nào cũng nên làm gương tốt, nền cỏ dã hợp, còn làm trước mặt nhiều người như vậy, phải biên kịch não tàn chứ!

      “Uhm…… Đau……” hai bàn tay to cứng như kìm sắt hung hăng bóp đẫy đà, thịt mềm trắng nõn từ khe hở ngón tay bên trong chùi ra ngoài, đầu ngón tay mạnh mẽ vuốt ve, từng ngón tay nhéo viên hồng mai lôi kéo.

      Diệp Tuệ đau run chút, cả giận : “Muốn mệnh à.” Tay trái gõ đầu của , tay phải túm lấy tóc của kéo ra bên ngoài.

      Đều vắng vẻ ba năm, heo mẹ còn hơn Điêu Thuyền.

      Nàng đương nhiên phải heo mẹ, chỉ có thể do độ đói sắc của nam nhân.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan chút nào để ý tới phản kích của thê tử, mặc kệ nàng đánh, toàn bộ tâm thần đều để ở thân thể mỹ lệ trước mắt.

      “Ái phi, để ta sờ sờ, để ta nếm nếm nơi này, lâu ăn qua.”

      lẩm bẩm câu, chui đầu vào ngực nàng, miệng rộng ngụm cắn viên, lại hút lại gặm, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm lầu bầu cái gì, tựa như ca ngợi, tựa như cảm thán.

      Diệp Tuệ câu cũng nghe , bị ngừng đùa bỡn, toàn thân khô nóng lên, xoay người lại, đầu gối đụng tới bụng dưới , phát độ cứng rắn cùng nóng bỏng, kìm chế được dán ở đó ma xát.

      “Uhm…… Ái phi……” Hoàng Phủ Trạch Đoan khó chịu hừ ngâm tiếng, từ trong quần móc ra, quỳ phía trước hai bước, đặt tay nàng lên : “Ái phi nghe lời, xoa xoa, nhanh nhanh xoa xoa cho ta.”

      Diệp Tuệ hai tay vuốt ve lên nam căn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, quỳ bò ở trước mặt , vùi đầu vô……

      Hoàng Phủ Trạch Đoan mặt biểu vừa hưởng thụ lại vừa thống khổ, hai mắt đỏ lên, yết hầu bắt đầu khởi động lên xuống, gian nan thở dốc.

      “Uhm uhm…… A……”

      Cái miệng ướt át trơn trượt mang lại cho từng trận khoái cảm, vừa quen thuộc, lại vừa mất hồn……

      Thời gian gần hai năm, mỗi đêm trước khi ngủ, đều có khát vọng được nàng an ủi.

      Nhớ đến thân mình nàng, thèm được nàng , muốn ôm nàng vào trong ngực mãi mãi thôi.

      “Ái phi…… Uhm đúng…… Cứ như vậy…… tốt quá……”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan quỳ đứng ở trước mặt thê tử, hai tay vòng lấy phía dưới ôm cái đầu mỹ lệ, thân mình đĩnh động phía trước ……

      Cảm giác muốn mệnh, lửa nóng bùng lên làm cho bất chấp mọi thứ, thở phì phò, ngừng hừ ngâm, vô cùng thống khổ, lại vô cùng thỏa mãn, tư vị tuyệt vời thể tả làm có muốn ngừng cũng được.

      Mỗi lần nàng đều là như thế này, chỉ muốn được nàng như vậy mãi mãi.

      hoàn toàn mất tự chủ, chỉ muốn vĩnh viễn duy trì tư thế hành phòng, mãi đến khi chết già.

      Lúc này, chỉ muốn phóng thích, chỉ muốn chờ đợi cao triều xuất .

      Trời biết chờ đợi cái thời khắc này bao nhiêu lâu, chờ đến linh hồn đều đau.

      Diệp Tuệ quen thư giải cho các lão công như vậy, cảm thấy khó khăn nhiều, nhưng người nam nhân trước mắt này quá háo sắc, bàn tay vòng lấy mông , cái tay khác vuốt cổ họng, là đau đến nóng rát, nhưng nghĩ đến áp lực lâu, liền nhẫn nại xuống.

      Nhưng mà, mỗi lần làm việc này cho bọn họ, nàng đều cảm thấy thập phần kích thích, người nổi lên cảm xúc khó chịu khô nóng, giữa hai chân thế nhưng bất giác ướt rượt.

      Trong lúc cấp bách, ngẩng đầu nhìn cái, lại thấy nam tử uy lẫm bất phàm giờ phút này giống như mất lý trí, trong lòng nổi lên thương tiếc, vừa ngừng dùng miệng vì thư giải, vừa dùng tay trái vòng lấy eo mông cường tráng của , tay phải ở dưới háng đùa bỡn từng chút .

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đột nhiên phát ra rùng mình, “A a……” Trong miệng phát ra thanh cao vút giống như dục sinh dục tử, cái mông run rẩy như động kinh, toàn bộ tình cảm mãnh liệt tích góp gần hai năm rót vào thân thể của nàng.

      Diệp Tuệ cảm thấy cự bổng kia run lên, ngay sau đó nàng nghênh đón là từng luồng nhiệt lưu nóng bỏng.

      Nàng suy yếu ngã vào cẩm đệm, quai hàm mỏi đến khép được, yết hầu cũng rất đau.

      Thân thể trắng noãn phủ kín mồ hôi, mềm đến giống như mì sợi, chút sức lực cũng có, chứ đừng rửa sạch cái còn sót lại trong miệng …… đợi nghỉ ngơi quá lâu, thân mình bị Hoàng Phủ Trạch Đoan kéo qua, mở lớn hai chân, vùng đất mẫn cảm bị cổ xúc cảm ướt nóng bao trùm.

      ra đôi môi áp lên , hung hăng hôn mút, càng vào càng sâu, cướp đoạt nước bọt bên trong……

      Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng bị đùa bỡn điên cuồng đến cực hạn.

      Toàn thân mồ hôi ướt đẫm, lập tức căng thẳng lên, hai chân đập loạn đệm giường dưới thân, liên tục run rẩy, mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy bụng dưới mình nóng rực như lửa đốt, giữa hai chân ngừng chảy ra chất lỏng, theo bản năng kẹp chặt hai chân, ngược lại là đem đầu của gắt gao kẹp ở giữa hai chân ướt át của mình.

      Nhưng nàng muốn bị quân sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng rên ngâm, cắn chặt góc chăn gấm.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cam lòng kết thúc như vậy, lật sấp thê tử lại, sống lưng đưa về phía , dọc theo sống lưng bóng loáng đường hôn xuống, ở chỗ xương cùng liếm lát, tiếp tục hôn xuống, ở khu vực mẫn cảm đầu tiên dừng lại lát.

      lần đầu tiên hôn nơi này, phát hương vị so với trong tưởng tượng của còn hơn rất nhiều, khỏi liếm hôn đưa lưỡi vào sâu bên trong, sau lúc lâu, dời xuống dưới nữa, hôn khu vực mẫn cảm thứ hai.

      Diệp Tuệ hai tay gắt gao túm lấy khăn trải giường, cắn môi dưới, phát ra tiếng than vừa thống khổ, vừa mơ hồ .

      Nàng cảm thấy ngón tay tiến vào trong cơ thể …… Hết sức trêu chọc…… Chỉ có hai phút đồng hồ, nàng sắp hư thoát, lúc sắp lên tới đỉnh, bỗng hôn cũng có, trêu chọc lộng cũng còn, nàng nôn nóng cây cứng rắn chậm chậm tiến vào……

      Nàng uốn éo thân mình, sờ soạng phía sau, sờ đến bộ phận kết hợp chặt chẽ với mình, sau đó nắm nắm chút.

      “Ái phi bỏ tay ra.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đẩy tay thê tử ra, thân mình đâm phía trước.

      “A……” Nàng khỏi kêu ra tiếng, ngay sau đó cắn chính đầu lưỡi mình.

      Bên ngoài có nhiều quân sĩ như vậy, nàng vẫn là muốn giữ thể diện.

      “Ái phi muốn kêu cứ hô to lên, ai dám bậy bổn vương giết cả nhà …… Uhm…… Nương tử nơi này của nàng chặt quá…… thoải mái……”

      Lần này gặp mặt, vẫn luôn gọi nàng là ái phi, nhưng khi quá kích động cũng kêu lên theo xưng hô trước kia.

      Chàng làm ơn đừng lớn tiếng như vậy được ?

      Diệp Tuệ khóc ra nước mắt, nam nhân đều da mặt dày như vậy sao?

      Lần kích tình thứ hai tới vừa mau vừa mãnh liệt, vô số đóa hoa lửa nở rộ trong đầu, khoái ý vô biên làm các ngón chân đều cuộn tròn lại, thân mình run rẩy kịch liệt, để tránh cho phát ra tiếng la kích thích, vội vàng cắn vào chăn dưới thân.

      “Lại đây ái phi, ngồi vào đùi ta.”

      …… Ta được……” Liên tục hai lần cực hạn, nàng toàn thân hư nhuyễn, thân thể nửa điểm cũng muốn động đậy.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan bàn tay to đưa qua, ôm thân mình xinh của nàng lại, tách ra hai chân, để nàng cưỡi ở chân mình, nhắm ngay vị trí phía sau, vịn hai bên eo nhấn xuống cái.

      “Uhm……” Nàng dám kêu quá lớn, chỉ là từ kẽ răng lọt ra ngữ điệu thấp thấp.

      “Từ ngày biết ái phi đường trở về, ta mỗi ngày sau khi hạ triều, liền suy nghĩ dùng phương thức gì để hung hăng muốn nàng…… Ái phi, động lên, mau động lên, chặt, quá thoải mái……”

      “Chàng chút, đừng để cho người khác nghe được.”

      Diệp Tuệ thấp giọng năn nỉ, hơi hơi động thân mình, cự vật trong cơ thể càng tiến càng sâu, giơ tay sờ sờ ở bụng , thế mà vị trí tiến vào sâu đến vô cùng đáng sợ.

      “Uhm uhm…… Tướng công……”

      Nàng ôm cổ, hôn môi , nào biết đầu lưỡi lập tức bị ngậm lấy. Dùng khí lực mạnh mẽ đâm lên hồi, phải muốn tốc độ này, nên lập tức từ tư thế ngồi, thoáng cái biến thành quỳ, để hai chân nàng cuốn lấy eo , hai tay nâng tuyết đồn, bắt đầu liên tiếp va chạm.

      cái gì đều quan tâm, vừa va chạm, vừa gào thét, tiếng kêu tê dại phát ra từ sâu trong tâm linh.

      Diệp Tuệ bị muốn lần lại lần, mấy vòng ân ái mãnh liệt qua , mệt muốn ngất.

      Tuy rằng còn có cảm giác, nhưng mệt mỏi nên ngay cả sức lực mở mắt ra đều có, lồng ngực thở nổi, đầu thực trầm, thời gian giống như ngừng lại, gian giống còn tồn tại, như là nằm ở mây ngừng bay lại bay!

      Hoàng Phủ Trạch Đoan lúc này mới cảm thấy bản thân mình muốn nàng quá mãnh liệt, thu thập phen, đem quần áo mặc vào cho nàng, ôm ngang ra xe ngựa.

      Lúc này mới phát sắc trời sớm tối sầm xuống.

      Xe ngựa ngừng ở trước cửa cung, cấm quân cùng ngự tiền thị vệ đều đứng bên ngựa thẳng tắp, có bất luận người nào lộ ra kiên nhẫn.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan phất tay cho cấm quân hồi doanh, mang theo ngự tiền thị vệ vào cửa cung.

      Tẩm cung Thái tử gần cửa Bắc nhất, vòng qua Ngự Hoa Viên, ngang qua chấp chính điện, chính là chỗ ở, sớm có đám thái giám chờ ở trước cửa, tất cung tất kính chờ đón.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cũng thèm nhìn, trực tiếp ôm thê tử vào Dao Quang điện.

      Diệp Tuệ ngủ giấc này, mãi đến buổi sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại, vừa đói vừa khát, toàn thân mệt mỏi.

      Ngày hôm qua bị Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm lấy, muốn liên tục ngừng, khủng bố, trước kia cùng mấy lão công cùng nhau làm cũng chưa mệt qua như vậy.

      A Kim mang theo mấy thái giám vào giúp nàng rửa mặt chải đầu.

      Diệp Tuệ thỉnh thoảng đánh giá căn phòng này.

      So với Sở Vương Cung lớn hơn rất nhiều, trang hoàn cực kỳ tinh xảo đại khí, tỏ khí phái xa hoa của hoàng gia.

      “Những người khác ở đâu?” Diệp Tuệ nghĩ đến Tần Vũ Hàng cùng Mặc Kỳ. Nhưng Lão Thập, Lão Thập Nhất, Lý Vĩ Thần ba người đều là quý tộc, thân phận cực cao, cần nàng phải lo lắng.

      “Tần công tử cùng Mặc Kỳ công tử đều được chuẩn bị vườn nghỉ ngơi cho bọn họ, nương nương cần lo lắng.”

      “Mời bọn họ lại đây, ta muốn bọn họ bồi ta cùng nhau ăn cơm.”

      “Tuân lệnh nương nương, tiểu nhân liền mời hai vị công tử đến.”

      cần, ta tự mình , ngươi phía trước dẫn đường.”

      “Nương nương.” A Kim mặt lộ vẻ khó khăn, ngập ngừng : “Thái tử điện hạ trước khi thượng triều có phân phó nô tài khi ngài tỉnh ngủ, chờ ngài ấy trở về cùng nhau dùng cơm, điện hạ lâm triều mau trở lại.”

      Diệp Tuệ có chút phẫn nộ, cái tên nô tài chết bầm này khi dễ nàng phải chủ tử thực ?

      “Ngươi cứ để Thái tử ở Dao Quang điện chờ bổn cung.”

      Đông Cung diện tích , Diệp Tuệ được A Kim dẫn đường, qua cái ngõ , lại qua mảnh vườn hoa, cái ao, hơn mười tòa gác mái, mới thấy ở góc Tây Bắc có nơi cảnh sắc tuyệt hảo với tòa kiến trúc vô số mái cong màu ngọc bích tinh mỹ.

      Tần Vũ Hàng luyện kiếm, kiếm tùy thân , phi thường sắc bén, dần dần, kiếm cùng người hóa thành vệt sáng.

      Nàng cái gì cũng thấy , chỉ có gió vù vù thổi ra tứ phía, thổi đến gần cây cỏ đều chịu ảnh hưởng, hoa lá rung động, rơi đầy đất.

      Tần Vũ Hàng cái Kim Kê Độc Lập, dừng bảo kiếm.

      “Nương tử lại đây.” đút trường kiếm vào vỏ, tới, cười cười: “Ta còn tưởng rằng nàng muốn ngủ lâu, còn chưa có ăn cơm hả?”

      “Muốn cùng tướng công ăn.” Diệp Tuệ móc khăn ra, xoa xoa mồ hôi chóp mũi cho , sát vào ngực , thấp giọng : “Tướng công, chúng ta vào nhà chuyện , đừng ở chỗ này.”

      Tần Vũ Hàng hiểu ý bế ngang thê tử lên, với A Kim: “Đợi lát nữa sai người đưa đồ ăn của nương nương đến nơi này, lại mời Mặc Kỳ lại đây hầu hạ.”



      Tác giả có lời muốn : Tấn Giang có nghiêm khắc quy định, V chương chỉ thuộc về Tấn Giang, nghiêm cấm ngoại phát, người đọc muốn văn, chỉ có thể phát miễn phí chương

      ( trước kia phát quá, bị cảnh cáo )

      Nơi này hướng các độc giả xin lỗi chút

      Editor: nhớ like trước khi đọc chương mới nhé

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212


      CHƯƠNG 98


      Diệp Tuệ bị ôm đến cửa chính phòng nghỉ, ở phía cửa có tấm biển, ghi ba chữ to thiếp vàng ‘vân mộng trai’.

      vào trong phòng, phòng bố trí lấy ngăn nắp và tinh xảo làm chủ.

      Diệp Tuệ từ trong lòng ngực lão công đứng xuống, xem xét khắp nơi, bị bức tranh chữ tường hấp dẫn, chữ viết có chút quen mắt, bút pháp mạnh mẽ hữu lực, vô cùng ngay thẳng.

      “Là đại tác phẩm của kim thượng, thi họa nghệ thuật của Hoàng Thượng ở toàn bộ Dĩnh Đường Quốc giống bình thường, ngay cả vài danh sĩ đều hết sức truy tìm, Sở Vương Cung ở Bình Châu cũng có đại tác phẩm của Hoàng Thượng, nương tử thấy qua.” Ngày hôm qua vào Đông Cung, cũng khắp nơi rồi, tới vân mộng trai thấy được tấm thi họa này, mới lựa chọn ở lại.

      Diệp Tuệ ở kiếp trước có luyện thi pháp bút lông mấy năm, bản lĩnh vậy nhưng tại thời đại này còn bằng tiểu hài tử, lúc sau xuyên tới tuy học hành chăm chỉ phen, nhưng mà so với đại gia thư pháp liền xách giày cũng xứng.

      Nàng chỉ nhìn ra chữ Hoàng Thượng đẹp, rốt cuộc đẹp tới trình độ nào là thể được.

      Tựa như Lý Vân Địch cùng Lang Lảnh, đều Lý vân địch tiêu chuẩn nghệ thuật cao hơn bước.

      Nàng nghe qua hai người diễn tấu, chỉ có cảm thụ, đó chính là, oa, xuất sắc.

      Diệp Tuệ có đôi khi cảm thấy bản thân mình thực thô tục, điểm này cần phải thừa nhận.

      Tần Vũ Hàng nhìn mặt thê tử xấu hổ, đoán được nàng nghĩ cái gì, vừa ngồi xuống giường, mỉm cười đem nàng ôm để đầu gối mình ngồi xuống.

      “Nương tử cần vì chút việc ngượng ngùng, ở trong mắt ta nàng vĩnh viễn là ưu tú nhất, nàng xem nàng hiểu được nhiều như vậy, làm ra đồ vật tốt như vậy, có bảng biểu, có mãnh dầu hỏa, bày mưu tính kế đại giải trừ quân bị, thành lập bưu chính, khai phá Hồ Quảng, Dĩnh đường đế quốc từ đó được đến rất nhiều lợi ích thực tế, bá tánh an cư lạc nghiệp. Chuyện này dọc theo đường nghe thấy nhiều rồi, trong triều đại thần còn ai tán thưởng bản lĩnh thái tử phi.”

      Dọc theo đường trở lại đế đô, bọn họ nghe được ít truyền thuyết về Dĩnh đường thái tử phi.

      Tần Vũ Hàng càng càng làm Diệp Tuệ hổ thẹn, mấy chuyện này đều phải nàng phát minh, chỉ là ở kiếp trước lịch duyệt.

      ngồi chuyện, A Kim dẫn đội thái giám tiến vào, đem đồ ăn Ngự Thiện Phòng nấu bày ra bàn.

      “Nương nương, Thái Tử điện hạ biết ngài thích thanh đạm, sáng nay cố ý phân phó các ngự trù làm.”

      “Các ngươi đều ra ngoài !”

      Diệp Tuệ lúc ăn cơm, thích bị đám người ngoài nhìn chằm chằm, như vậy cảm thấy thực khó nuốt xuống.

      A Kim dám quá xa, dẫn bọn thái giám ra bên ngoài cửa chờ đợi.

      “Tướng công giờ là lúc ăn cơm, nếu chàng ăn ta đút cho chàng.” Diệp Tuệ ngồi ở đùi , dùng chiếc đũa gắp miếng ngọc tử nướng bỏ vào trong miệng mình, lại miệng đối miệng đút cho .

      Đây là trò chơi trước kia bọn họ thường hay chơi, mỗi lần ăn cơm đều hết nhu tình mật ý như vậy.

      Tần Vũ Hàng sáng sớm có ăn qua, nhưng sao có thể cự tuyệt, ăn đến đầy mặt thích ý, cũng dùng phương thức mớm như vậy để đút thê tử ăn cơm.

      Hai vợ chồng tình chàng ý thiếp ăn hơn nửa giờ, Mặc Kỳ mới đến, Diệp Tuệ tiếp đón ngồi xuống.

      Mặc Kỳ cương quyết lắc đầu: “Tiểu thư thể, trước kia ở Bình Châu, núi cao hoàng đế xa có thể lớn , tại là trong cung, tiểu nhân thân phận là nô tài cùng chủ tử cùng ngồi cùng ăn, bị người biết chê cười Diệp gia chúng ta gia giáo.”

      “Kêu ngươi ngồi an vị , tại phải có người ngoài sao?” Diệp Tuệ từ đùi đại lão công xuống dưới, ấn Mặc Kỳ lên ghế, gắp miếng thịt viên bỏ vào trong miệng mình, dùng phương thức vừa rồi đút cho .

      Hương khí thơm mát ập vào trước mặt, làm Mặc Kỳ trong phút chốc biết làm sao, giống như động tác của máy móc, dùng môi ngậm lấy, chạm được môi nàng non mềm căng mọng, khỏi run rẫy.

      “Mặc Kỳ, ta gần đây giống như vắng vẻ ngươi.”

      Diệp Tuệ thấy lời nào, chớp chớp mắt: “Nhưng mà cũng quan trọng, đêm nay ta bồi ngươi !”

      Nàng mấy hôm cùng Mặc Kỳ cùng nhau hành phòng, hơn mười ngày trước sau khi có bồi qua, vốn nên bồi đại lão công, nhưng cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày, lúc sau nàng tới nguyệt lại chậm trễ thêm mấy ngày, sau đó liền tới phiên của đại lão công, nên đến phiên của Mặc Kỳ là tới đế đô rồi, bị Hoàng Phủ Trạch Đoan đoạt phúc lợi.

      Mặc Kỳ đôi tay khua loạn: “Tiểu thư ngàn vạn chớ lời ngốc vậy, mới vừa trở lại trong cung, người phải bồi đủ cho Thái Tử điện hạ mới đúng, nô tài…… Tiểu nhân có việc gì, cần bồi.”

      Diệp Tuệ nghĩ nghĩ: “Cũng được, chờ có thời gian ta bồi thường cho ngươi.”

      Vâng! Mặc Kỳ vui mừng đáp lại.

      “Nương nương, Thái Tử điện hạ tới.” Thanh của A Kim đứng ở bên ngoài.

      Mặc Kỳ vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên.

      Nhưng tới trước nhất phải là Hoàng Phủ Trạch Đoan, mà là Hằng Đình cưỡi Hắc Lang tiến vào, nhìn thấy Diệp Tuệ, kêu tiếng mẫu thân rồi từ lưng Hắc Lang bò xuống dưới.

      “Mẫu thân, có thúc thúc hai bắt ta phải kêu thúc ấy là phụ vương, phụ vương là cái gì, nương người cho Hằng Đình.”

      Thân ảnh Hoàng Phủ Trạch Đoan xuất ở cửa, vẻ mặt buồn bực.

      Diệp Tuệ lau mồ hôi, lôi kéo tay nhi tử giải thích: “Phụ vương chính là cha, người ấy là cha của con, ở Bình Châu phải rồi sao, muốn mang con tới đế đô gặp cha đó, đứa này mau kêu cha , à đúng, nên gọi là phụ vương mới đúng.”

      Lại gọi theo thói quen trước kia, bị nhân sĩ thượng tầng ở đế đô xem thành đồ nhà quê, vốn dĩ người đế đô vốn rất có cảm giác về ưu việt.

      Hằng Đình từ bị mẫu thân giáo dục thực tốt, đối với người cha chưa thấy mặt vẫn luôn hoài khát khao.

      Nó chạy bộ bước đến bên người Hoàng Phủ Trạch Đoan kéo kéo tay áo : “Phụ vương đừng nóng giận, đều là hài nhi tốt, hướng người nhận lỗi.”

      Hằng Đình làm như người lớn tí hon, đôi tay ôm quyền quy quy củ củ cúi lạy.

      “Nhi tử ngoan.” Hoàng Phủ Trạch Đoan lúc này mới chuyển giận thành vui, bế nhi tử lên hung hăng hôn cái.

      Nam nhân ba mươi mấy tuổi có đứa con trai với là vui mừng trong mọi vui mừng, đuôi lông mày đều nhếch lên, mừng rỡ khép được miệng.

      “Ái phi, nàng xem nhi tử chúng ta thông minh như vậy, để mai ta sai Trạng Nguyên Hàn Lâm Viện xuất thân Vương hàn lâm làm phu tử cho nhi tử nàng xem được ?”

      “Quá sớm rồi, Hằng Đình tại mới bốn tuổi, hẳn là thời điểm nên chơi đùa, chàng đem nó trở thành con mọt sách nhốt lại thú vị lắm, đọc sách học bản lĩnh ta có ý kiến, nhưng ít nhất chờ nó lớn hơn chút lại .”

      Cổ đại dùng tuổi mụ, theo lý Hằng Đình mới ba tuổi, như vậy tiểu mà bị nhốt lại, ngồi thẳng tắp, mỗi ngày nghe người già lải nhải, làm mẫu thân thực đành lòng.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan hiểu, nhíu mày : “Ai mà phải như vậy, ái phi thể quá mức cưng chiều, muốn Hằng Đình thành tài, cần thiết ra sức học hành khắc khổ, tương lai học thành tài. có bản lĩnh làm sao có thể làm được trữ quân (** người kế vị**) ưu tú, tương lai tiếp nhận vị trí ta?”

      Diệp Tuệ toát mồ hôi, quả nhiên thời đại khác nhau, tư duy thói quen cũng khác nhau, dù sao giờ cũng chưa có tìm được lão sư cho Hằng Đình, tạm thời tranh luận cùng .

      Tần Vũ Hàng tới bên người thê tử, mỉm cười : “Nương tử yên tâm, về sau mỗi khi Hằng Đình nhập học, vi phu bồi ở bên cạnh là được, nhất định để cho hài tử có chuyện.” bồi Hằng Đình nhiều năm, tận mắt nhìn thấy nó trưởng thành, sớm sinh ra tình cảm như phụ tử.

      “Vậy cũng được!” Diệp Tuệ đáy mắt lộ hài lòng, ngay sau đó khởi lên lo lắng: “Nhưng mà Hằng Đình ỷ lại chàng quá mức, có phải đối với trưởng thành của tốt hay .”

      Nàng hy vọng tương lai nhi tử trở thành ngụy nương (**trai giả , pê đê**), như vậy còn ghê tởm chết.

      “Nương tử lo lắng quá nhiều.” Tần Vũ Hàng ha hả cười, đưa tay vuốt vuốt tóc đẹp bên tai nàng, đáy mắt mảnh nhu tình: “Trong nhà nhiều nam nhân như vậy còn sợ dạy được hài tử, yên tâm , chỉ cần là hài tử của nàng, bất luận có phải có quan hệ huyết thống cùng ta hay , ta đều coi như mình sinh ra.”

      Diệp Tuệ cùng đại lão công ánh mắt bất giác chạm nhau.

      Đôi mắt phi thường ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng, giống như đá quý lộ ra ánh sáng dịu dàng.

      Tha thứ cho nàng là người dung tục, nàng cũng như mọi nữ nhân bình thường khác thích nghe người kéo dài lời âu yếm, thích nghe nam nhân tràn ngập biểu đạt thương.

      Nàng biết Tần Vũ Hàng phải làm màu, chính là vì nguyên nhân như vậy mới làm nàng càng cảm động.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cảm thấy bị bỏ qua, cái mũi phát ra hừ lạnh, sắc mặt tốt.

      Diệp Tuệ quay đầu, đôi mắt lóe sáng, qua ôm Hằng Đình từ trong lòng ngực giao cho Mặc Kỳ, sau đó tựa đầu vào trong lòng rộng mở của , hôn lên mặt .

      cái gia đình nhiều chồng như vậy, nàng cần thiết tự mình sắm vai nhân vật tốt, cân bằng mâu thuẫn giữa các nam nhân.

      Nam nhân có ghen hay , phải xem nàng xử lý như thế nào.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nam nhân cường thế như vậy, lấy nhu thắng cương mới là đạo lý đúng đắn.

      “Tướng công, chàng tối hôm qua ‘thưởng’ như vậy, ta còn chưa có muốn đủ đâu!” Nàng kiểng chân, ở bên tai dùng thanh rất thấp : “Đêm nay lại ‘thưởng’ ta vài lần được ?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nhớ tới đêm qua triền miên, mau tâm tình lập tức chạy đến chín tầng mây, siết nàng vào trong ngực: “Nương tử muốn bao nhiêu lần, vi phu đều phụng bồi.”

      tinh lực rất khủng bố! Diệp Tuệ vừa có chút chờ mong, lại vừa có chút sợ hãi.

      “Nương tử làm sao vậy?” Hoàng Phủ Trạch Đoan thấy thê tử mày đẹp nhíu lại, khỏi hỏi. Diệp Tuệ nhìn thoáng qua mấy người khác trong phòng, khẽ với nhị lão công đạo: “Chàng quá cường đại, ta rất là thích, nhưng chính vì quá mức cường đại, ta mới có chút sợ hãi.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cười ha hả, hung hăng hôn cái gương mặt thê tử: “Nương tử cần sợ ta, kỳ ta sợ nàng mới đúng, sợ nàng ta nữa, sợ nàng lộ ra ánh mắt lạnh nhạt đối với ta.”

      Cha mẹ từ trước quan hệ rất tốt, nhưng vài thập niên về sau biết vì sao quan hệ trở thành căng thẳng, xem hợp nhãn lẫn nhau, lúc sau khi phụ hoàng giết chết mấy sườn phu của mẫu hậu, hai người quan hệ càng thêm như nước với lửa. Sau mẫu hậu chuyển vào lãnh cung, việc đối ngoại hết thảy chẳng quan tâm, thờ ơ, mãi đến khi chết già.

      Đều vô tình nhất là nhà đế vương.

      tràn đầy cảm xúc, từ bị đưa thiên ưng sơn học đạo, có lẽ phụ hoàng là kỳ vọng học thành bản lĩnh, nhưng cái loại hoàn cảnh này bồi dưỡng tính tình thành lạnh nhạt. Sau khi thành đạo xuống núi, bị đại ca làm hại cửu tử nhất sinh, thân chịu trọng thương chạy trốn tới đào hoa thôn, dưới trợ giúp của Tần Vũ Hàng năm ấy mười hai tuổi, dọc theo đường che dấu tiểu tâm, giả thành ăn mày trăm cay ngàn đắng mới trốn được về sư môn, mới nhặt lại cái tánh mạng.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ánh mắt giống như hai hồ nước sâu hút, chỉ dùng đôi cánh tay kiên cố ôm chặt thê tử.

      Có lẽ phụ hoàng mẫu hậu đối với tốt hơn so với các hài tử khác, đối với kỳ vọng rất cao, nhưng chỉ ở người thê tử mới cảm thụ triệt triệt để để ấm áp.

      “Ái phi, đợi lát nữa trở về trang điểm xinh đẹp chút, cùng ta quá Càn điện bái kiến phụ hoàng.” chậm rãi buông cánh tay ra, lại cười : “Phụ hoàng sáng sớm nghe chuyện của nàng, sớm muốn gặp con dâu này của ngài.”

      “Gặp ta?” Diệp Tuệ có chút khẩn trương, giống với ngày đầu gặp mặt cha mẹ chồng lúc mới xuyên qua, vị này chính là Dĩnh Đường Quốc hoàng đế, phía trăm triệu người.
      Dang Du San, lonkon95, CandyTN28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :