1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Sở du là ai vậy bạn halley24, thế sau lại có vụ bán incest à ? :)
      Vũ Hương Hải ViHangVO9 thích bài này.

    2. Halley24

      Halley24 Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      26
      Sở du là tam sư đệ lai châu âu đẹp trai nhất truyện mấy chương giữa có đó, đại ca là đại ca ở đại của tiểu nam (linh hồn nhập vào diệp tuệ cổ đại) k phải ruột đơn phương tiểu nam nhiều năm, là người duy nhất nhận biết tiểu nam ở đại linh hồn thay đổi k phải là người mình ,chương 53 lúc diệp tuệ trúng độc hồn xuyên về đại nghe đại ca thổ lộ đó
      Last edited: 27/3/18

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Nàng ơi khi nào HPTD mới trở lại v nàng
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

      CHƯƠNG 95


      Đại võ sơn phạm vi mấy trăm dặm, thế núi vừa cao vừa hiểm trở, ngồi ở trong xe ngựa xóc nảy muốn mệnh, Diệp Tuệ thể xuống dưới bộ, nhưng mà bị các lão công chia lượt cõng, muốn mệt cũng mệt được.

      ngờ ngày thứ hai tiến vào trong núi, ông trời chiều lòng người, liên tiếp rơi vài cơn mưa to, con đường bị sạt lở, mọi người bị nhốt ở núi cao.

      Ngày thứ tư mưa to cuối cùng cũng ngừng, mặt trời ló dạng chiếu rọi mặt đất, ngày thứ bảy con đường vẫn lầy lội như cũ, Lão Thập, Lão Thập Nhất, Lý Vĩ Thần ba người vượt qua sườn núi, tìm quan phủ phái người sửa đường và vận chuyển vật tư sinh hoạt.

      Bởi vì ở trong núi mệt nhọc nhiều ngày, lương thực cũng khô kiệt, may mắn các quân sĩ đều có chút bản lĩnh, ở trong núi có thể săn chút con mồi đỡ đói.

      Diệp Tuệ nằm trong lều, đói đến cả người mệt mỏi, ngủ giấc, trong mộng ngừng nhắc nhắc lại hamburger, KFC, nhắc nhắc lại hồi liền tỉnh, mở to mắt, đừng cái cánh gà, ngay cả nửa chén cháo cũng có.

      Mặc Kỳ cùng Hằng Đình ngồi ở bên cạnh chơi xếp gỗ, thấy nàng tỉnh, đem nửa chén canh thịt bưng tới.

      “Tiểu thư ăn trước chút lót dạ.”

      “Để lại cho Hằng Đình ăn !” Diệp Tuệ hữu khí vô lực, ra bên ngoài xem xét, ánh mặt trời vừa đẹp, trong núi khí so với bên ngoài tươi mát hơn nhiều, nhưng quân sĩ đứng gác buồn bã ỉu xìu, nghĩ đến là đói bụng.

      “Hằng Đình ăn rồi, mẫu thân ăn .” Hằng Đình buông xếp gỗ trong tay, hai tay bưng chén đưa tới trong tay mẫu thân tuổi trẻ.

      “Nhi tử ngoan, để mẫu thân ăn chút.” Diệp Tuệ cười ha hả nựng nịu khuôn mặt của nhi tử chút, cúi đầu uống ngụm canh, chút tư vị đều có, muối mấy ngày trước ngày đều ăn hết rồi. Ngự trù từ trong núi nhặt vài cục đá có vị mặn bỏ vào nồi canh nấu chung, nhưng hương vị vẫn là quá nhạt.

      Diệp Tuệ uống xong canh thịt, buông chén, hỏi: “Những người khác đâu?”

      “Lý công tử cùng hai vị Vương gia trèo đèo lội suối tới gần châu huyện cầu cứu viện còn chưa trở về, Tần gia mang theo ít quân binh vào núi săn thú, lúc gần kêu tiểu nhân chăm sóc nương nương cẩn thận quan tâm tiểu thế tử, đúng rồi, Hắc Lang theo dẫn đường.”

      Hắc Lang là cao thủ tìm kiếm con mồi, mấy ngày nay nhờ nó, mới có thể săn được rất nhiều con mồi trở về.

      Từ ngày nàng sai lời đó, chọc giận hoàn toàn tới Hắc Lang, mỗi lần nhìn thấy nàng, nó đều xa cách, giống như nàng phạm vào hành vi phạm tội rất lớn?

      Giận lâu muốn mệnh, thời buổi này lòng tự trọng của động vật đều rất mạnh sao?

      Nhưng nàng biết Hắc Lang phải động vật bình thường.

      Diệp Tuệ bồi Hằng Đình chơi xếp gỗ lát, cảm thấy buồn, ra khỏi lều, trước cửa lều truyền đến tiếng quát, ra là tứ sư muội Mã Đề Liên dạy Ô Cổ Lực đứng tấn.

      đúng, tư thế đúng, lão tử so với ngươi còn mạnh hơn nhiều, ngươi còn có phải nam nhân hay .”

      “Ta phải nam nhân, ngươi là nam nhân, ngươi là nam nhân là được rồi!” Ô Cổ Lực tức giận cãi lại, dù thế nào cũng coi như là quốc chủ phương, từ khi gặp phải nạn đất đá trôi thuộc hạ gặp nạn toàn bộ lúc sau liền khổ tám đời, đụng tới nữ cường bạo như vậy, muốn tránh đều trốn thoát.

      “Con mắt nào của ngươi thấy lão tử là nam nhân, lão tử là nữ nhân được .” Mã Đề Liên trừng đôi mắt mắng, nhấc chân phải liền đá tới. Ô Cổ Lực bị đá quá nhiều lần, hiểu được mấy chiêu thân pháp tránh né, vội vàng tránh ra.

      “Đứng trung bình tấn mà ẹo giống như mì sợi mềm èo thế kia, hết giận.” Mã Đề Liên định đánh , chiêu trúng, mắng câu.

      Trong doanh địa có ít quân sĩ, đều xem náo nhiệt.

      Ô Cổ Lực sắc mặt chút ánh sáng, muốn vãn hồi chút mặt mũi, đưa tay muốn đánh ả.

      Kỳ cho hai người bọn họ lá gan cũng dám đánh , chỉ là làm làm bộ dáng.

      Nhưng màn kế tiếp, làm Ô Cổ Lực chuẩn bị kịp, chỉ thấy Mã Đề Liên vừa lật cổ tay túm lấy tay , trước mặt mọi người quăng ngã qua vai. Mọi người nhìn chằm chằm xuống, nằm mặt đất, ngốc lăng trong chốc lát, bật dậy cái, cũng để ý cả người đau đớn, nhanh chân chạy trốn.

      Các quân sĩ ai cũng tiến lên can ngăn, đều đứng trốn rất xa chế giễu.

      Diệp Tuệ dùng con mắt đồng tình nhìn Ô Cổ Lực đào tẩu, ha ha, nén bi thương, quốc chủ đại nhân, chỉ có thể ủng hộ tinh thần cho ngươi.

      Ô Cổ Lực từng ở Sở Vương Cung đoạn thời gian, sau lại được Diệp Tuệ an bài tới dịch quán nơi cấp chỗ ở cho sứ giả ngoại quốc.

      Ngày ấy nàng rời Bình Châu , cũng theo, nhưng Mã Đề Liên tại sao lại theo tới, nàng biết.

      Lúc này, Diệp Tuệ đột nhiên có cái cảm giác, mặc kệ Ô Cổ Lực tại nhảy nhót như thế nào, kết cục tựa hồ định rồi, đời này đều đừng muốn chạy trốn ra khỏi ngũ chỉ sơn của Mã Đề Liên.

      Các quân sĩ thấy thái tử phi ra tới, đều cung kính lên, Diệp Tuệ xua xua tay, ra hiệu cho bọn họ làm gì cứ làm.

      muốn về lều, chợt nghe thấy tiếng hoan hô của quân sĩ, ra Tần Vũ Hàng suất lĩnh đội nhân mã, khiên con mồi săn được, từ trong núi trở về.

      Khoảng cách càng gần, thấy còn có đội lạc đà thương nhân,

      Người cầm đầu là thương nhân có chút quen mắt, tóc đen mắt lam nên lời tuấn mỹ, thân cao 1 mét 8 mấy, mặc kiện trường bào lam thạch, eo đeo miếng bạch ngọc, chân mang đôi giày hậu đế lụa màu đen. Cùng Tần Vũ Hàng song song ở phía trước, liền như hai viên đá quý lóng lánh.

      “Tam sư huynh.” Mã Đề Liên mừng đến nhảy dựng lên, giống như phi mao nện bước chạy tới.

      ra là Tam sư đệ Sở Du, trách được quen mắt.

      Diệp Tuệ đối người nọ có nhiều ấn tượng, chỉ nhớ ở thiên ưng sơn gặp qua vài lần, lần đầu tiên ở điện lão quân xem mình hươu vượn với tượng Tam Thanh, bị nghe được cũng khách sáo, sau lại mời ăn bữa cơm, ở đâu gặp qua nhớ .

      Kỳ Mã Đề Liên có mặt ôn nhu, từ xưa tới nay bị người xem , lại thấy ả chạy đến trước mặt Sở Du, hô to hô cái gì, kéo kéo ống tay áo , làm như mong manh cúi đầu vặn ngón tay mình.

      Diệp Tuệ thiếu chút nữa cười ra tiếng, ai còn dám tứ sư muội nhà chúng ta là nam nhân, nam nhân nào có mong manh như vậy?

      Tần Vũ Hàng đến trước mặt, vỗ vỗ cánh tay thê tử, mỉm cười hỏi: “Tinh thần tốt hơn chưa, nhiều ngày ăn ngon ngủ đủ, vất vả nương tử, ta săn mấy con gà rừng về, đợi lát nữa cho ngự trù hầm với nhân sâm cho nàng bồi bổ thân mình.”

      “Ai, có muối ăn cái gì cũng ngon.”

      “Ai có muối, Tam sư đệ có đó, nương tử muốn ăn bao nhiêu?”

      vậy chăng?” Diệp Tuệ kéo tay đại lão công, vui vẻ : “ tốt quá, nhưng con đường tắc nghẽn, các chàng sao gặp được nhau?”

      “Kể cho nương tử nghe, chúng ta cần chờ sửa đường nửa, ra ở bên kia núi còn có con đường thông ra bên ngoài.” Tần Vũ Hàng sai A Kim mang gà rừng săn được giao cho ngự trù, hầm chén canh sâm đưa tới cho nương nương.

      “Cái đường kia tuy rằng khó , nhưng lại gần, vừa lúc ta săn thú gặp trúng Tam sư đệ, nếu liền bỏ lỡ. Chỉ là đường rất hẹp, xe ngựa lọt.”

      ngồi xe ngựa cũng quan trọng, ta có thể cưỡi tái tuyết, quân sĩ mỗi người cũng đều có tọa kỵ, nơi này lưu lại đội quân sĩ chăm sóc xe ngựa cùng hàng hóa, chờ con đường sửa xong rồi cho bọn họ mang theo rời .”

      “Hôm nay nghỉ ngơi đêm, chờ ngày mai Lão Thập, Lão Thập Nhất còn có Lý công tử trở về, chúng ta liền lên đường.”

      Lúc ăn cơm chiều chờ, Diệp Tuệ mời mấy khách nhân quan trọng đến, Ô Cổ Lực, Mã Đề Liên, Sở Du là tránh được, còn có mấy thống lĩnh cấm quân quan trọng ngồi bồi.

      Trong bữa tiệc, Sở Du đem hương liệu mình mang đến từ Thiên Trúc quốc cho mọi người xem, hương mộc, đàn hương, trầm hương, hồi hương, đậu khấu, giới tử du, bột rau thơm, đinh hương, bột cà ri, hạt tiêu đen…… Chủng loại đa dạng, nhiều đếm xuể, mấy thứ này ở Ấn Độ hiếm có gì, nhưng ở Trung Nguyên giá cả xa xỉ.

      Diệp Tuệ vừa thấy liền thích: “Ngươi những hương liệu đó tính bán bao nhiêu tiền, ta có thể mua gấp đôi giá thu mua.”

      Người khác có lẽ hiểu, nhưng nàng biết mấy thứ này có thể điều chế ra nước hoa hương thơm nồng nàn, trình tự phiền phức ngàn tư trăm vị.

      Sở Du lắc đầu: “Chỉ có thể bán ra nửa hương liệu cho nương nương, dư lại tại hạ muốn đưa tới cửa hàng ở đế đô bán, gia tăng lực ảnh hưởng ở đế đô.”

      Tần Vũ Hàng với thê tử: “Mấy thứ hương liệu thứ này, chờ trở về đế đô, trong cung nhiều lắm, muốn bao nhiêu có?”

      “Ta muốn nếm thử trước, gia vị Thiên Trúc và hương liệu đều rất nỗi danh.” Diệp Tuệ sai A Kim mang bình sứ đựng đầy bột rau thơm cùng bột hồ tiêu lại, rắt rắt vào canh gà, dùng cái muỗng múc miếng nếm thử, khen: “Hương vị sai.”

      ra nương nương cũng biết gia vị và hương liệu, tại hạ từng ở nước Thiên Trúc ăn qua, đặc biệt là gia vị bột cà ri, mỗi gia vị đều giống.” Sở Du tựa như gặp được tri kỷ, mắt lam lóe sáng.

      Diệp Tuệ lộ ra tươi cười: “Tam sư đệ ở Thiên Trúc chỉ sợ thể chịu nỗi các phong tục kỳ quái, thực dễ dàng.”

      Sở Du lộ ra tán đồng và cười khổ: “Người Thiên Trúc coi bò là thần ngưu, dụng cụ ăn cơm đều phải cọ qua cứt bò, đánh răng cũng dùng cứt bò, gội đầu dùng nước tiểu bò, nước tiểu voi.”

      Diệp Tuệ khỏi cười khẽ, ngượng ngùng hỏi, ngươi ăn qua cứt bò sao?

      Mã Đề Liên là người thẳng tính, lớn giọng hỏi: “Tam sư huynh huynh ăn qua cứt bò sao? Dùng nước tiểu bò tắm gội sao?

      có.” Sở Du lắc đầu: “Ta lại ngốc.”

      Vị nam tử này có huyết thống quý tộc Âu Châu, ngồi ở đằng kia, tựa như bức họa từ tay danh họa vẽ ra, xa hoa lộng lẫy, xảo đoạt thiên công, chọc đến Mã Đề Liên rời mắt được. Sở Du trước sau vẫn duy trì tốt vẽ đẹp tĩnh lặng, trước khóe mắt còn kiên nhẫn, vẫn duy trì phong độ tốt đẹp của kỵ sĩ.

      Đến khi yến hội tan, Mã Đề Liên uống đến mơ mơ màng màng, Diệp Tuệ phái hai tiểu thái giám đỡ nàng về lều nghỉ ngơi, sai quân sĩ chuẩn bị cho đoàn người Tam sư đệ chỗ dừng chân.

      Đến khi trở lại lều trại mình khuya.

      “Chàng Tam sư đệ cùng tứ sư muội có thể thành đôi thành cặp hay ? Nếu là như vậy Ô Cổ Lực như thế nào cam tâm làm sườn phu?” Diệp Tuệ bị Tần Vũ Hàng bỏ áo dài, nội y, quần, đau lòng vài ngày cùng mình làm, tính đêm nay hầu hạ tới nơi tới chốn phen.

      “Sao có thể, Tam sư đệ phẩm vị rất cao.” Tần Vũ Hàng khó mà ánh mắt của Tam sư đệ nhìn nàng, có điểm đặc biệt, nam nhân hiểu nam nhân, biết cái loại ánh mắt này ý nghĩa là cái gì. người thê tử luôn có tầng sáng thần kỳ soi rọi, đến chỗ nào đều có thể hấp dẫn người khác chú ý.

      “Quên , quan hệ tới chúng ta.” Diệp Tuệ dùng khăn lông nhúng nước lau giữa háng , ở hai túi cầu lau lau lại, chỉ trong chốc lát, chỗ đó liền dựng lên cây cột cứng rắn.

      Nàng buông khăn lông, quỳ gối dưới chân , ngậm lấy đầu tròn liếm mút lát, lại ngậm nguyên cây, tay kia ngừng đùa bỡn hai túi, lát sau, đồ vật trong miệng trở nên thô to vô cùng, cứng rắn như sắt.

      Nàng mở to miệng, nhàng thư giải cho .

      Tần Vũ Hàng hô hô thở hổn hển, cổ ngực màu đồng tràn đầy mồ hôi, từng giọt rơi mái tóc của nàng, đột nhiên khom người, cởi quần áo nàng, mỗi tay cái đẫy đà vuốt ve.

      Editor: nhớ like trước khi đọc tiếp nhé nàng...
      Dang Du San, chitran.2407, lonkon9535 others thích bài này.

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

      CHƯƠNG 96


      Tần Vũ Hàng trong đôi mắt cong cong kia xuân thủy nhộn nhạo ba quang ôn nhuận, pha lẫn tình ý vô hạn, mạch máu nơi thái dương đập đập, rời môi nàng, ngồi thảm lông, ôm nàng để đùi mình.

      “Nương tử, ta muốn nhìn chút thân mình nàng, ai, vĩnh viễn cũng xem đủ.”

      Thân thể thiếu nữ mỹ lệ thướt tha, lộ ra u hương nhàn nhạt, kích thích thị giác cùng cảm quan , hơi thở hổn hển, giơ tay vuốt ve sống lưng nàng, bàn tay sờ soạng chung quanh, lại dùng ngón tay dọc theo xương sống xuống dưới nhàng vỗ về chơi đùa.

      Theo trêu chọc mang đến kích thích tê dại, từng tình triều tản ra quanh thân nàng.

      Diệp Tuệ dùng hai tay chống đỡ mặt đất, cái mông hơi hơi nhếch lên, theo đầu ngón tay âu yếm hừ ngâm lên.

      “Tướng công, lại nhanh lên…… Nơi này cũng muốn……” Nàng bắt lấy bàn tay to của đặt ở ngực mình, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác say mê do xoa nắn mang đến, cái loại tình tự thâm sâu này, kích thích hệ thống thần kinh đại não làm cho vui sướng kết hợp cùng thống khổ, dung hợp vào nhau, hình thành luồng điện, chạy khắp toàn thân.

      “Được nương tử, lấy tay ra.” cúi đầu ở sống lưng nàng khẽ hôn, đường xuống, bên cạnh đó ngón tay ngừng trêu chọc, ở trong cơ thể nàng tạo nên từng vòng gợn sóng. Theo tiếng nàng rên rĩ tràn ngập mất hồn, ánh mắt nóng rực đến sắp phun ra lửa, cơ hồ muốn bất chấp mà đem nàng đè ở dưới thân. Nhưng là lý trí cho , phải chờ lát, làm nàng đủ thoải mái rồi lại .

      “Uhm uhm a……” Nàng ủn cái mông ra sau, càng muốn nhiều thêm.

      “Nương tử, nàng hình như tới rồi đúng hay ?” cảm thấy hành lang nàng co rút lại, bộ phận nhạy cảm từng đợt co rút. Tầm mắt dừng ở da thịt trở nên ửng hồng, che kín tầng mồ hôi.

      “A…… Tướng công đừng có ngừng lại…… Hung hăng đùa bỡn ta ...”

      “Nương tử, ta phải rút ngón tay ra, để thân thể vi phu kết hợp thân mật, ta muốn nàng.”

      “Uhm…… Được…… Nhanh lên... cho ta……”

      Tần Vũ Hàng mắt dập dờn bồng bềnh như xuân, nhu tình bốn phía, ôm thê tử bày ra tư thế quỳ bò, từ phía sau ôm chặt tiến vào……

      Diệp Tuệ dùng tay vuốt cánh mông, cảm thụ trình độ bên trong khác thường, cố gắng ngồi xuống theo, bùng nổ mảnh tê dại, điện lưu nháy mắt lan ra quanh thân.

      “A” kêu ra tiếng “Tướng công động lên…… Mau động lên……” Diệp Tuệ ngừng uốn éo mông, thấp giọng cầu xin.

      Tần Vũ Hàng cúi đầu hôn sau cổ thê tử, hai tay vịn lấy vòng eo tinh tế, nam nhân khí lực cường tráng cùng thiếu nữ thân thể kiều nhu chặt chẽ tương liên, giờ khắc này bọn họ là người.

      lâu sau, Diệp Tuệ thét chói tai liền lên đỉnh, hai tay cào loạn, bên gối có bó hoa hồng mới hái khi dã ngoại, bị nàng túm được trong tay, nháy mắt dập nát, đầu ngón tay bóp chặt cánh hoa hồng, chất lỏng màu hồng của hoa bắn tới da thịt tuyết nộn, nên lời diễm.

      “Hoa hồng xinh đẹp.” nhìn thoáng qua cánh hoa hồng bị bóp nát, ở bên tai nàng thấp giọng cười.

      “Đúng vậy……”

      Tần Vũ Hàng bị nàng đột nhiên co chặt lại, kích thích rùng mình liên tục, hô hấp gấp, nóng rực mãnh liệt, bồng bềnh mênh mông, tê dại chạy loạn trong cơ thể.

      Diệp Tuệ toàn thân hư nhuyễn, hoàn toàn thành tù binh của .

      “Nương tử nương tử…… Nàng giỏi quá……”

      ở sau cổ nàng hôn hôn, lại nâng mông nàng lên, đút cự vật vào hoa cúc, ngừng va chạm, tận tình hưởng thụ.

      “A tướng công…… A tướng công……” Diệp Tuệ tình triều mới vừa xuống, lại lần nữa bị mãnh liệt đâm lỗ sau mà bùng lên, dán sống lưng chặt chẽ ở trong lòng ngực , chỗ bị chất lỏng kia chảy qua, luồng sóng dâng lên vừa vừa đau, dần dần lan rộng ra, xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong thân thể.

      Nàng uốn éo mông, ngữ điệu đầy cầu xin: “Tướng công… Phía trước…”

      Tần Vũ Hàng đưa mắt nhìn sang bên cạnh, nhặt lên cây gậy ngọc như ý từ thảm…

      “Uhm...a…”

      Thân thể trong phút chốc được lấp đầy thêm phong phú, Diệp Tuệ càng uốn éo thân mình thêm lợi hại.

      Tần Vũ Hàng thăm dò phía trước, nhìn thấy thê tử vẻ mặt mị sắc, thân kiều thái, nhịn được hỏi: “Nương tử, biết trong thân thể có cái gì ?”

      “Tướng công…… Đừng nhiều lời, uhm, nhanh lên , tra tấn chết người……”

      Diệp Tuệ hơi hơi khom người, cổ nhiệt lưu từ dưới bụng chậm rãi dâng lên, chậm rãi truyền khắp toàn thân, nhiệt độ thân thể ngừng tăng lên, trong cơ thể hơi nước dần biến mất, miệng lưỡi càng ngày càng khô.

      “Nương tử phía sau có cái gì?”

      “Có tướng công… có tướng công… Mau mau...” xong câu này, nàng đột nhiên lớn tiếng hô lên: “A a……” Vô tình, biến thái, trước sau hai cây ép buộc nàng, làm cho nàng toàn thân run rẩy, vào cao triều, sáng lạn nở rộ lên đỉnh.

      Tần Vũ Hàng ôm nàng bày ra tư thế quỳ nằm úp sấp, ôm lấy mông nàng, lại động hơn trăm hạ, chợt ôm chặt thê tử, hai chân phía trước kẹp chặt thân mình nàng, đầu gối lên vai nàng, mồm to thở hổn hển, phát ra tiếng rống sảng khoái muốn chết...

      Diệp Tuệ toàn bộ cơ thể nằm bẹp thảm lông, bị Tần Vũ Hàng từ phía sau ôm hôn, ôn nhu âu yếm trận dài, mới đứng dậy lấy khăn lông lau sạch , ôm nàng nằm trong ổ chăn.

      “Nương tử vui vẻ sao?”

      “Ừ!”

      tại cảm giác thế nào, vi phu có phải làm rất giỏi hay ?”

      “Tướng công là giỏi nhất, tướng công còn muốn ?” Diệp Tuệ đưa tay cầm vật giữa hai chân , cảm thấy vẫn là thay đổi hình dạng, săn sóc : “Ta có thể lại đến lần nữa.”

      giờ như trước, nàng phải thỏa mãn năm nam nhân.” Tần Vũ Hàng ôm sát nàng, ngừng trong chốc lát, lại : “Có lẽ chờ đến buổi sáng ngày mai, ta nhịn được còn muốn nàng, cho nên nàng tại phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt.”

      Diệp Tuệ lại buồn ngủ, câu được câu cùng trượng phu trò chuyện: “Tướng công, nam nhân sau cao triều là cái cảm thụ gì?”

      Tần Vũ Hàng cười cười: “Nương tử là cái cảm thụ gì, vi phu chính là cái cảm thụ đó.”

      cụ thể chút, ta muốn nghe.”

      Tần Vũ Hàng suy nghĩ chút: “Sảng khoái đến hai mắt ta biến thành màu đen, cả người phát run, cả người đều bay lên trời, cái loại cảm giác này là cực kỳ sảng khoái, cực kỳ thoải mái, cảm thấy làm thần tiên cũng là cảm giác này !”

      “Ta cũng là như vậy.” Diệp Tuệ thấp giọng : “Toàn thân căng thẳng, run rẩy, trong đầu trống rỗng, sau đó sâu trong thân thể trào ra nước lũ, rồi bồng bềnh bay lên mây, tiếp theo chính là thả lỏng, toàn thân xụi lơ, tay trói gà chặt, đôi mắt đều lười muốn động chút nào.”

      “Tựa như người bệnh động kinh.” bị phen đối thoại này khiến cho toàn thân nhiệt huyết sôi trào, lại bị nàng cầm lấy nam căn từng cái vuốt lên.

      “Cảm thụ phi thường mỹ diệu.”

      “Tình nguyện chết ở bên trong loại cảm thụ này, cho dù già, cho dù được chết đều thích.”

      “Lại muốn lần sao? Tướng công?” Diệp Tuệ thấp giọng hỏi, tay phải cầm nam căn bắt đầu chậm rãi vỗ về chơi đùa.

      “Được, nương tử chọn tư thế !”

      Diệp Tuệ con mắt sáng lóng lánh như nước, bám vào bên tai câu.

      “Muốn cùng nhau chơi thứ gì khác sao?”

      “Ừ!”

      nhặt lên đai lưng từ mặt đất, trói đôi tay nàng lại, ở cánh mông vỗ vỗ.

      Nàng bò dậy, quỳ bò ở thảm lông, đưa sống lưng đến trước mặt , bị đôi bàn tay to gắt gao ôm chặt……

      Phu thê hai người bắt đầu vòng kết hợp mới.

      Tất cả các bộ phận thân thể của hai người đều gắt gao mà chồng chéo quất quýt lấy nhau, giống như là vừa sinh ra đôi thể tách rời. Lều trại lần nữa lại tràn ngập thanh va chạm, ma xát lẫn nhau của thân thể làm người mặt đỏ tim đập, còn có thanh rên rỉ phát ra khi hai người cực lạc mất hồn.

      Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuệ được đại lão công hầu hạ ăn mặc chỉnh tề, để đáp lại, nàng cũng hầu hạ mặc quần áo.

      Nhóm người hầu bưng đồ ăn tới, sau khi ăn xong, nắm tay nhau ra khỏi lều.

      ngày mới bắt đầu như vậy.

      Vừa qua khỏi giờ Thìn, thấy Lão Thập, Lão Thập Nhất, Lý Vĩ Thần chạy về, từ bên kia vách núi hiểm trở, mang đến rất nhiều lương thực cùng muối ăn lẫn vật dụng sinh hoạt.

      Tần Vũ Hàng sớm chuẩn bị xong, thấy bọn họ trở về, an bài cho đội ngũ, lưu lại ngàn cấm quân chăm sóc xe ngựa và vật dụng, đem hai ngàn cấm quân còn lại mang .

      Diệp Tuệ ngồi ở lưng tái tuyết, phía sau là Tần Vũ Hàng, theo dấu hiệu của Sở Du, hướng đường mòn sơn ngoại mà .

      Lúc chạng vạng, ra khỏi đại võ sơn, nghỉ lại thôn xóm ở chân núi.

      Ngày kế, dừng ở huyện thành gần đó nghỉ lại hơn mười ngày, rốt cuộc chờ đến khi đường núi đại võ sơn sửa xong, đội ngũ nối đuôi mang theo vật dụng đuổi kịp tới, tạo thành đội lớn, thanh thế mênh mông cuồn cuộn xuất phát về hướng phương đông.

      Ba tháng sau, khoảng cách tới đế đô còn có hơn mười dặm lộ trình.

      Diệp Tuệ cùng đại lão công ngồi ở trong xe, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Theo lý thuyết Hoàng Phủ Trạch Đoan sớm nên phái sứ giả tới nghênh đón, tại sao sắp đến đế đô, vẫn còn chưa thấy nhân ảnh người đại diện.

      Lão Thập cưỡi ngựa sát cạnh cửa sổ xe mà , nghiêng đầu cười : “Nương tử cần sốt ruột, Thái Tử điện hạ nhất định bận rộn việc triều chính, nếu sớm phái sứ giả tới đón.”

      Lý Vĩ Thần thúc ngựa tiến lên vài bước: “Thái Tử điện hạ vô cùng thương nhớ nương tử, tuy rằng ngài cũng treo nàng ở miệng, nhưng ta nhìn ra được ngài đều trông mòn con mắt.”

      Tần Vũ Hàng ôm nàng để đùi mình, vỗ vỗ sống lưng, : “Nương tử yên tâm, Đại sư huynh nếu cần nàng, liền theo ta , chúng ta tìm nơi thế ngoại đào nguyên rời xa trần thế sinh nam dưỡng nữ, làm đôi phu thê thần tiên.”

      “Nương tử yên tâm, nàng độc, nếu thực ngày kia, chúng ta đều bồi nàng .” Lão Thập Nhất cam lòng yếu thế, cưỡi ngựa lại gần, đẩy tọa kỵ của huynh trưởng sang ven đường.

      Diệp Tuệ cười, nếu thực ngày đó đến, nhiều nam nhân như vậy bồi nàng, cũng coi như thực hạnh phúc !

      Tần Vũ Hàng còn hỏi: “Sau khi trở lại đế đô, nương tử tính đến ở Đông Cung sao?”

      Diệp Tuệ giật mình, đại lão công là chính phu, theo lý ở tại Tần gia mới đúng.

      Nhưng là nếu ở Đông Cung, mặt mũi Hoàng Phủ Trạch Đoan để đâu, Thái tử cao cao tại thượng như vậy, bị thê tử vắng vẻ, bị triều thần nhạo báng !

      “Nương tử cứ yên tâm , người Tần gia còn biết ta mang nàng trở về, vi phu trước bồi nàng ở Đông Cung cũng được.” Tần Vũ Hàng rời nhà từ khi mười hai tuổi, đối với sư môn cảm tình sâu nặng hơn so với nhân thân trong nhà.

      “Ở lại Đông Cung mấy ngày, ta lại bồi tướng công về nhà thăm hỏi, còn có Diệp gia chúng ta đều phải trở về nhìn xem.” Đối với Diệp gia, nàng vẫn luôn xin lỗi, tân hôn bao nhiêu ngày liền Bình Châu, sau đó mặc dù có thư từ gửi về, cũng nhắc tới chính mình làm thái tử phi.

      phải nàng muốn về chuyện này, chỉ là biết nên như thế nào.

      trắng ra chính là xem người Diệp gia như thân nhân, ai kêu nàng vừa mở mắt ra liền ở Tần gia, nếu xuyên đến Diệp gia giống vậy.

      “Nương tử mau nhìn phía trước!”

      Lão Thập Nhất dùng roi ngựa chỉ vào phía trước, la lớn.

      Diệp Tuệ qua cửa sổ rộng mở nhìn về phía trước, lại thấy phía trước cờ lộng phấp phới, đám kỵ binh Ngự lâm quân đội ngũ mênh mông mà đến, long kỳ lớn nhất nền đen thêu hai chữ màu vàng Hoàng Phủ.

      Phía trước là chiếc xe ngựa rộng lớn, bốn con ngựa kéo xe loại ngựa Mông Cổ đều màu nâu.

      “Nhìn tư thế này, phải Hoàng Phủ Trạch Đoan tự mình tới chứ?”

      Lý Vĩ Thần cười: “Thái Tử điện hạ giờ quyền hành lớn như trời biển, cả triều văn võ bá quan ai e ngại, chỉ sợ toàn bộ thiên hạ ngoại trừ Hoàng Thượng bệnh nặng, chỉ có nương tử dám xưng hô tên huý Thái tử.”

      Diệp Tuệ cười: “Bị triều thần nghe được chắc tốt lắm, xem ra ta phải sửa cách xưng hô.”

      Tần Vũ Hàng lắc đầu: “Nàng cứ gọi tên Đại sư huynh, huynh ấy cũng giận nàng.”

      Tuy rằng cách biệt lâu lắm, nhưng cách thời gian Hoàng Phủ Trạch Đoan lại gửi thư về Bình Châu, đưa tới cơ mang là vàng bạc trang sức, châu báu đồ bổ, từ đây có thể thấy được kiên định lòng dạ đối với thê tử, tình cảm chân thành.

      Lão Thập thúc ngựa đến phía trước đội ngũ, lệnh cho tướng quân dẫn đầu ngừng tiến tiến lên.

      bao lâu, đội quân ở đối diện tới gần, Hoàng Phủ Trạch Đoan thân y quan màu tím từ xe ngựa bước xuống dưới, khí phách uy lẫm, tựa như trời sinh bộ khí thế vương giả quân lâm thiên hạ, tuấn vô cùng, ngũ quan giống như dùng đá cẩm thạch điêu khắc ra, đường nét góc cạnh ràng, ánh mắt sắc bén thâm thúy, vô tình làm cho người ta loại cảm giác áp bách!

      “Thái Tử điện hạ vạn an.”

      Lão Thập, Lão Thập Nhất, Lý Vĩ Thần cùng đội ngũ ba ngàn cấm hành đại lễ bái kiến.

      Diệp Tuệ trong nháy mắt bị hoàng cảnh trước mắt làm cho chấn động, định từ thùng xe bước xuống dưới, chợt dừng lại.

      “Nương tử, hoan nghênh về nhà.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cười, khom người, ôm thê tử từ thùng xe ra, xoay người trở lại trong xe ngựa mình.

      “Ai nha như thế nào vừa thấy ôm ôm ấp ấp, xe ngựa của ta được sao, hai phải vào xe ngựa của chàng, chờ chút, Hằng Đình……”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan giống như nghe thấy, ra hiệu cho quân sĩ đóng cửa xe lại.

      “Hằng Đình lạc được đâu, ái phi của ta, chút nữa lại xem nó, tại vi phu chỉ muốn xem nàng.” Hoàng Phủ Trạch Đoan giơ tay kéo bức màn xuống, áp nữ tử trong lòng ngực xuống cẩm đệm ……


      Editor: Nhị Lão Công, Đại sườn phu xuất , biết chàng làm cái gì trong xe...
      Dang Du San, lonkon95, CandyTN38 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :