1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Cái truyện này tác giả viết cũng hơi quá. thực tế... Cả nam và nữ luôn chứ riêng gì đàn ông. Nhớ có đoạn viết HPTD có đêm làm 7-8 lần mệt mỏi... Còn DT mà bị vây công đến ngất xỉu mới thôi... Nhưng xuyên viễn tưởng rồi, thực tế chút cũng sao. Vui là chính mà... :th_72::th_72:

    2. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

      CHƯƠNG 74


      “Ta muốn, mệt chết được, thập ca, chờ ngày mai lại cho chàng được ?” Diệp Tuệ kẹp chặt hai chân, thể lời cự tuyệt.

      “Ta chỉ là muốn nhìn xem nàng cho , ta từ trước tới nay chưa thấy qua thân mình nữ nhân.” Lão Thập thở dài dời tay , lại di chuyển lên, bao trùm đóa phong mềm của nàng, : “Mấy ngày đầu từ lúc bị hoàng thượng hạ chỉ thực mê mang, biết nữ chủ nhân của vận mệnh mình là người như thế nào, sau đó Lão Thập Nhất nghe có người từ Bình Châu mang tin tức vào kinh, ra bạc để hỏi thăm ít chuyện của nàng, biết đến càng nhiều liền càng tràn ngập tò mò, liền quyết định toàn tâm toàn ý làm tốt sườn phu Sở Vương phi, đem những chuyện cam lòng cùng mê mang đều hóa thành sinh hoạt hướng tới tương lai tốt đẹp.” Lão Thập ôm chặt eo nàng, thanh vừa nhàng vừa dịu dàng: “Trời còn thương, nàng làm ta thất vọng.”

      “Ngươi cũng có làm ta thất vọng, thập ca.”

      Nếu hoàng đế phái tới nam nhân tệ hại hiểu chuyện, sinh hoạt của nàng có thể bị làm cho hỏng bét hay ?

      Diệp Tuệ có chút mệt mỏi, ngáp cái, lúc sau, mi mắt díp lại.

      Lão Thập lo nàng bị đánh thức, bàn tay từ bộ ngực nàng rời , lại cảm thấy bàn tay của nàng trước sau vẫn nắm chặt hùng tráng giữa háng mình, mà tự mình cũng vô cùng hưởng thụ.

      Lúc này, cửa Cẩm Hoa Đường bị mở ra, nam tử dáng người cao thẳng vẻ mặt lạnh nhạt vào tới, mắt nhìn lên giường lớn, thần sắc càng là tốt.

      “Lão Thập Nhất, nương nương có qua, tiến vào phải gõ cửa, đệ chẳng lẽ quên mất?” Nam tử nằm ở giường tay ôm nữ tử bên cạnh, tay gối lên sau đầu, lộ ra biểu cảm chây lười thản nhiên tự đắc.

      Lão Thập Nhất sắc mặt càng thêm trầm đáng sợ, liếc mắt cái cởi y phục người, thổi tắt đèn, bò đến giường lớn, tới gần bên kia Diệp Tuệ nằm xuống, kiên nhẫn câu với huynh trưởng: “Ta có ca ca như ngươi.” Ngại cái tay vướng bận, từ dưới gáy Diệp Tuệ đẩy trở về, đem cánh tay mình vòng ở dưới cổ nàng, nghĩ nghĩ, lại đem thân mình nàng kéo qua, để nàng đối mặt với mình, nhìn đôi mắt buồn ngủ đẹp như hoa, tâm tư vui thực mau biến mất vô tung vô ảnh.

      Lão Thập cảm thấy tay cầm hùng tráng giữa háng rời ra, khỏi hơi hơi trống trải, nhưng là người chiếm đầy đủ tiện nghi, lúc này đây so đo cùng huynh đệ, dùng ngực mình kề sát sống lưng người trong lòng, bàn tay to ở tuyết da nhàng lướt qua, sau đó dừng lại ở vòng eo.

      “Thập ca.” Lão Thập Nhất ngủ được, muốn tán gẫu chút, dùng đôi mắt âu yếm nhìn nữ tử trước người, với huynh trưởng: “Ta đời này có thể bồi ở bên người nương nương chút cũng tiếc nuối, lúc ấy bị tuyển làm sườn phu thái tử phi huynh biết ta có bao nhiêu tuyệt vọng, may mắn hoàng đế hạ chỉ vào Bình Châu, may mắn thê tử của ta là Sở Vương phi.”

      vậy, phế thái tử phi hơn năm mươi tuổi, sớm qua tuổi sinh dục, nếu chúng ta bị phái cho bà ta, đời này xem như hoàn toàn huỷ hoại.” Lão Thập tự đáy lòng thở dài: “Ông trời có mắt.”

      có hài tử ta cũng để bụng, ta chỉ muốn thê tử mà chính mình thích để làm bạn cả đời.”

      “Nhưng có hài tử vẫn là tồi.” Lão Thập nghĩ đến Hằng Đình, nếu chính mình cùng Diệp Tuệ hài tử ngọc tuyết đáng như vậy, cũng thực tồi, trong mắt toát ra sắc thái hạnh phúc: “Ta muốn nữ nhi, nữ nhi giống hệt nương nương, ta toàn tâm toàn ý chiếu cố nó, về sau lại thay nó tìm mấy phu quân có tiền đồ, cả đời hạnh phúc.” vừa , vừa dùng tay vỗ về bụng bằng phẳng của Diệp Tuệ, tưởng tượng thấy tình cảnh bên trong hoài thai hài tử .

      Lão Thập Nhất nhớ tới kiện: “Huynh có ăn qua viên tránh thai ?”

      Lão Thập gật đầu: “Đương nhiên ăn qua, Tần công tử trước khi liền quăng viên tránh thai cho ta, chẳng lẽ đệ ăn?”

      sớm ăn, ta muốn để nương nương vất vả sinh hài tử như vậy.”

      “Phải vì tổ tông nối dõi tông đường, nghi vương phủ các đệ sao có thể đồng ý để đệ cần hài tử? Hơn nữa……” Lão Thập trong mắt lóe ánh sáng: “Tiểu hài tử thực đáng .”

      Lão Thập Nhất hừ tiếng: “Nghi vương phủ phải còn có huynh đệ khác sao?” hề hoa ngôn, đối với hưng suy của nghi vương phủ phải thực ham thích, phụ thân quá cố sớm, mẫu thân chỉ thích hài tử thứ xuất, dùng tài nguyên nghi vương phủ dưỡng hài tử khác họ, sớm vừa mắt. thậm chí chờ mong trở lại đế đô, liền đối phó huynh đệ khác kia.

      Cả đêm, hai gã thị vệ đều vẫn luôn nằm bên Diệp Tuệ.

      Trong thâm tâm hai vị thị vệ, Tần công tử thiên ưng sơn lẽ ra trở về rồi, hai người thân là sườn phu, nên biết vị trí, tại rất muốn nhân lúc chính phu chưa trở về ở bên cạnh Diệp Tuệ nhiều chút, mặc dù cái gì cũng làm, chỉ cần nằm ở bên cạnh nàng như vậy, đều thực hạnh phúc.

      Diệp Tuệ ngủ đến say sưa, cảm thấy bộ ngực ngứa ngứa, mở mắt ướt át, thấy hai cái đầu vùi ở bộ ngực, mỗi người ngậm lấy viên tròn gặm cắn. Nàng nhìn nhìn ngoài cửa sổ, thấy bầu trời đầy mây, tuy rằng nhìn là thời gian nào, nhưng hẳn là buổi sáng.

      “Các chàng sao còn chưa chịu rời giường, giờ đến lúc nào rồi?” Diệp Tuệ đẩy đẩy hai cái đầu, chẳng có chút tinh thần : “Hơn nữa ta đều đói bụng.” Tối hôm qua căn bản ăn cái gì, tại bụng kêu nho , nếu ăn cơm muốn mệnh.

      Hai gã nam nhân thực luyến tiếc ngẩng đầu, Diệp Tuệ tay nhàng chạm vào, phát giữa háng bọn họ sưng lớn vô cùng, chỉ nghe được nhị vị thị vệ kêu tê tiếng, mặt vừa thống khổ, vừa sung sướng.

      “Ai, các chàng……” Diệp Tuệ gõ gõ cái trán, thực bất đắc dĩ, nàng cho rằng nam nhân mới vừa tỉnh ngủ ngưng tụ cổ dục vọng, các vị lão công khác cũng vậy, nhưng nữ nhân sáng sớm tỉnh lại luôn là lười nhác, cái gì cũng muốn làm, đặc biệt là Diệp Tuệ còn có cái thói quen ngủ nướng.

      Đương nhiên, nếu đụng lúc nàng có tâm tình tốt, nàng thỏa mãn nhu cầu của các lão công, nhưng tại muốn.

      “Rời giường , thập ca, Thập Nhất, ta đói bụng.”

      “Nàng sờ chút , ta dậy liền.” Lão Thập Nhất đặt tay Diệp Tuệ ở chính giữa háng mình, bắt nàng cầm. Buổi tối ngày hôm trước chỉ muốn lần, lúc sau vẫn luôn bị khoái cảm nam nữ dụ hoặc, tại chỉ có thể nhìn thể ăn, tâm tư phát điên cũng có.

      Lão Thập có miễn cưỡng thêm, từ giường đứng dậy, nhưng thấy huynh đệ chơi xấu, lại dừng lại, cũng bắt lấy cái tay khác của Diệp Tuệ đặt ở giữa háng, bắt nàng cầm lấy hùng tráng.

      Diệp Tuệ nhận mệnh làm thê tử hiền huệ, dùng tay cống hiến sức lực cho bọn họ, xoa hồi, thấy hai người sắc mặt ửng hồng, con ngươi dường như sung huyết, cái mông đẩy ra trước, hung hăng đâm hướng người nàng. Lão Thập Nhất bàn tay vói vào giữa hai chân nàng, nhàng lôi kéo mảnh cánh hoa, mảnh khác cũng bị Lão Thập bóp chặt, bên trong tràn ra dòng nước trong suốt sáng lấp lánh. Lão Thập Nhất bỗng nhiên dùng hai ngón tay tham nhập, càng thọc càng sâu, dùng sức moi móc vách hoa huyệt, theo động tác tay, đôi mắt dần đỏ sậm màu.

      Diệp Tuệ cầm lòng đậu phát ra tiếng rên rỉ kiều, mở rộng hai chân đến lớn…… Xuân sắc tràn ra ồ ạt làm hai gã nam nhân đều si cuồng lên.

      “Ta nhịn được.” Lão Thập Nhất đột nhiên đẩy tay huynh trưởng ra, quỳ xuống giữa hai chân nàng, cầm lấy hai chân thon dài của nàng, khiêng lên mỗi bên vai chân, đỡ cự vật cứng rắn chính giữa háng mình đâm mở hoa cánh, liền muốn tiến vào bên trong ……

      “Nương nương, Tần công tử gửi bồ câu đưa tới phong thơ, người muốn xem hay ?”

      Ngoài cửa nguyệt, truyền đến tiếng A Kim hỏi.

      Đại lão công! Diệp Tuệ từ giường nhảy dựng lên, linh hoạt giống như con thỏ, khoác kiện trường bào, thậm chí kịp mang giày, vội vàng ra cửa nguyệt, nhận lấy thư tín, vừa mở ra xem, trong lòng thất vọng tới cực điểm, ra đêm qua dưới chân thiên ưng sơn có trận mưa to, huỷ hoại đường xuống núi, Tần Vũ Hàng có võ công, muốn xuống núi khó, khó ở chỗ thể mang hài tử cùng xuống núi.

      Lão Thập mặc xong quần áo, từ giường bước xuống, lấy thư tín lại xem kỹ vài lần, an ủi : “ thư có , con đường bị hủy nghiêm trọng, các đệ tử đồng lòng hợp lực mười ngày nửa tháng là có thể sửa xong.”

      Diệp Tuệ cho A Kim tiến vào trang điểm cho mình, lại bị Lão Thập đuổi A Kim , tiếp nhận lược ngà voi, tự mình hầu hạ nàng trang điểm.

      “Ta lo lắng xa cách lâu ngày, hài tử nhớ ra ta.” Diệp Tuệ ngồi ở trước bàn trang điểm, mặt ủ mày chau.

      “Nương nương có thể ca hát cho Hằng Đình nghe, tựa như lần trước như vậy.” Lão Thập Nhất từ giường xuống dưới, dục vọng được thư giải, sắc mặt cực kỳ kém, mang theo tia khiển trách nhìn Diệp Tuệ, giống như hành vi phạm tội của nàng có lớn biết bao nhiêu.

      Diệp Tuệ nổi lên áy náy nho , nhưng nàng có tâm tình, đỏ mặt : “Chờ buổi tối ta nhất định bồi thường chàng, cho chàng muốn hai lần, ba lần cũng được.”

      lời định.” Lão Thập Nhất sắc mặt nhiều mây tức khắc chuyển tình, thư lãng lên.

      ...

      Chỉ trong chớp mắt, qua hơn mười ngày.

      Tháng tư khắp nơi đều là mùi thơm, hậu hoa viên loại mẫu đơn đúng là mùa hoa rơi, Diệp Tuệ cảm thấy cánh hoa kia rơi xuống đáng tiếc, dù sao nhàn rỗi cũng khó chịu, nhớ tới chuyện xưa trong Hồng Lâu Mộng Giả Bảo Ngọc làm phấn mặt, lấy cái túi, theo con đường lát kín đá cẩm thạch hồi, xem xét các màu mẫu đơn, do dự biết có muốn hái xuống làm phấn mặt hay .

      Nàng hiểu biết về mẫu đơn nhiều lắm, lo lắng khi làm phấn mặt mang đến tác dụng phụ, lát lại muốn rời , liền bỏ lại mẫu đơn, qua vườn thược dược, chuyên tâm ngắt lấy những cánh hoa thược dược màu sắc đỏ tươi. Thược dược có thể chế dược, là loại rất sớm được biết đến, làm phấn mặt hẳn là kém.

      Càng hái càng say mê, vào sâu trong vườn hoa thược dược, hoa mọc sum suê, che lấp dáng người thướt tha của nàng. Đột nhiên thân mình nàng bị người từ sau ôm lấy, Diệp Tuệ hoảng sợ, muốn kêu lên, lại nghe hai bên vang lên thanh quen thuộc: “Đừng sợ, là ta.”

      Là đại lão công! Diệp Tuệ đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ, muốn xoay người, lại vịn đầu nàng qua hung hăng hôn môi.

      “Nương tử, nương tử, hơn nửa tháng này muốn nàng.” Tần Vũ Hàng ngừng gọi nàng.

      “Ta cũng vậy, Hằng Đình có ổn ?”

      Nàng đem toàn bộ trọng lượng thân thể dựa ở người , cổ hơi thở quen thuộc này cho tới nay thân mật nhất, là chỗ dựa của nàng, từ đế đô đến Bình Châu. Tuy rằng nàng cùng có kết tinh (**con cái**), nhưng là nam nhân quan trọng nhất của nàng.

      “Hằng Đình ổn lắm, Mặc Kỳ chăm sóc , nương tử cần lo lắng.”

      Phía sau Diệp Tuệ truyền đến tiếng thở gấp gáp, đôi bàn tay to quen thuộc vói vào trong vạt áo nàng sờ soạng, đôi phong mềm vào tay, tức khắc phát ra thở dài: “Nương tử, lòng ta luôn bảo bối.”


      Cầu 25 likes lên chương 75

    3. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Cứ tưởng HPTD là max rồi cơ, ai ngờ số 10 còn ác hơn.
      :yoyo60:

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Hàng khủng long mà... biết có phải vì vậy mà sau này DT rất cưng ảnh ...

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

      CHƯƠNG 75


      “Tướng công, chúng ta về phòng.” Diệp Tuệ bỏ quên túi đựng đầy cánh hoa thược dược, xoay người ôm cổ Tần Vũ Hàng. Từ đêm đó lưng ngựa làm hồi ái muội, biết hạ nhân lắm miệng nào truyền ra, tuy rằng chi tiết, nhưng người nghe đến đều có thể tự tưởng tượng trong đầu đủ thứ chuyện. Nhị vị thị vệ thực mau tra được hạ nhân lắm miệng, hành hung thích đáng trận, đưa tới bọn buôn người, nghe đêm đó liền bán làm nô lệ hạ đẳng nhất Tây Vực.

      Nữ nhân Dĩnh Đường Quốc phu quân nhiều, hương diễm nghe được cũng nhiều, chút tiểu nhạc đệm đó Diệp Tuệ coi là cái gì, nhưng nàng cũng được tự nhiên.

      Tần Vũ Hàng đối với lời thê tử giống như nghe được gì, ôm hôn lên môi nàng cái, giống như đem bao nhiêu thương nhớ dồn nén từ lúc chia tay tới giờ đều trào ra.

      Diệp Tuệ liếc mắt cái xem xét đường mòn, chỉ có hai tên thị vệ đứng gác, trừ lần đó ra, giờ ngay cả cái quỷ gì cũng có.

      Nhìn trước mắt nam tử mình nhất, Diệp Tuệ mềm lòng, ở trước mặt quỳ xuống, từ trong quần móc ra vật cứng tượng trưng nam nhân, gân xanh lộ ra, vô cùng lớn, nàng há mồm ngậm lấy……

      Tần Vũ Hàng cúi đầu nhìn cái miệng kia ngậm lấy chính mình, dục vọng lập tức dâng lên cao, khom người bốn mươi lăm độ, vén lên vạt áo nàng, tay cái cầm phong mềm vuốt ve, trong miệng phát ra từng đợt thanh thống khổ mà vui sướng: “Ưm…… Bảo bối ngậm sâu chút…… Dùng đầu lưỡi liếm liếm lỗ …… Lại ngậm lấy nguyên cây …… Ưm…… Cứ như vậy……”

      Diệp Tuệ miệng mở rất lớn, ngừng bận rộn, trước ngực đôi mềm mại bị miết đến tê tê dại dại, muốn rên lên, rồi lại kêu ra , chỉ có thể phát ra thanh ô ô ở trong cổ họng.

      Hoa mộc sum suê, hoàn toàn che đậy thân ảnh phu thê hai người, hai tên thị vệ đứng ở đường mòn cách đó xa, cái gì cũng nhìn thấy, nhưng nghe thấy thanh kia mồn liền như bị ngọn lửa đốt cháy khó chịu. Lão Thập Nhất sắc mặt ửng đỏ, con ngươi giống nhuộm đẫm tầng ánh nắng chiều, thở hổn hển hơi: “Thập ca…… Ta…… Ta nghĩ mình tới luôn ……”

      Hơn nửa tháng nay, nhị thị vệ cũng phải mỗi ngày đều cùng Diệp Tuệ ngủ chung, bởi vì nàng cầu thời gian nghỉ ngơi, tối hôm qua liền cho bọn họ tiến vào Cẩm Hoa Đường hầu hạ. Bọn họ đều là người trẻ tuổi khí huyết tràn đầy, lại mới vừa nếm đến ngon ngọt, ngày làm chuyện đó đều được tự nhiên, lúc này nghe được bên trong truyền ra thanh , cảm quan của thân thể nháy mắt sống lại.

      Lão Thập nhăn mặt, mi mắt hơi khép, làm bộ nghe thấy lời huynh đệ , bộ mặt biểu lộ nhìn như bình tĩnh, nhưng chỉ có biết , cự vật bên trong đũng quần đội lên, may mắn được trường bào phất phơ ngăn trở.

      Lão Thập Nhất thấy huynh trưởng hé răng, đành phải cắn chặt răng, đứng yên tại chỗ.

      Thanh theo gió bay tới, còn thêm kích thích cảm quan bọn họ.

      “Nương tử, ngậm thời gian dài như vậy, chút nữa miệng mỏi, đứng lên, vi phu làm nàng thoải mái.”

      Tần Vũ Hàng kéo cái váy dài làm bằng lụa mỏng màu hồng phấn kia lên, cởi quần lót bên trong xuống nửa, chuyển thân mình nàng qua, để sống lưng hướng vào , phía trước dùng ngón giữa tham nhập vào, moi móc trận, đầu ngón tay ngừng cọ xát vào vách trong, thấy nước càng ngày càng nhiều tí tách tràn ra, hai cánh tuyết đồn ngừng rung rẩy, cảm thấy khác biệt lắm. “Nương tử, mở lớn chút , ta muốn vào?”

      “Ưm ưm…… Mau vào……” Diệp Tuệ theo bản năng ra khát cầu từ đáy lòng, đem cái mông vễnh rất cao, bỗng nhiên truyền đến hơi hơi đau đớn, phía dưới bị căng ra, cây cứng rắn nóng bỏng tiến vào trong cơ thể…… Nàng vội vàng kẹp chặt, ngay sau đó cây cứng rắn kia lại hướng bên trong đâm vào, lần này sâu tới tận cùng…… Nhưng Diệp Tuệ cảm thấy còn chưa đủ, tay phải duỗi ra sau sờ sờ cây cứng rắn kia, hơn phân nửa chôn sâu vào trong cơ thể mình, còn dư lại đoạn rất lộ ra bên ngoài, thúc giục : “Tướng công, có thể lại tiến vào thêm chút, ta chịu được.”

      “Được, nương tử, lấy tay ra……” Tần Vũ Hàng cái mông hung hăng đĩnh động phía trước, nguyên cây đều bị nuốt vào trong. hô hấp nặng nề dồn dập, vừa trước sau đĩnh động, vừa dùng bàn tay to thô ráp vuốt ve tuyết đồn mịn màn, miết vài cái lên cánh mông mềm thịt, lại vỗ vài cái, cảm thấy thực kích thích, nhịn được tăng thêm lực đạo lại vỗ vài cái, sau đó đem cổ áo phía sau nàng kéo xuống, áp lên cái cổ mảnh khảnh liếm hôn.

      “A!” Diệp Tuệ kêu lên, tay phải vươn ra sau, bắt lấy bên hông , vừa gần như khóc nức nở vừa như cầu xin: “Tướng công, dùng sức tiến vào ta……”

      Tần Vũ Hàng hai tay chậm rãi di động, cầm cánh mông nàng, đột nhiên đâm mạnh vào trong, lập tức rời khỏi, lại đột nhiên đâm mạnh, sau đó tiến công nhanh như vũ bão.

      Diệp Tuệ chỉ lát sau liền vào cao triều, kêu to tiếng rồi xụi lơ mặt đất, bày ra tư thế quỳ bò, vẫn bị nam nhân phía sau tiến công.

      Qua hồi lâu, Tần Vũ Hàng từ trong cơ thể nàng rời khỏi, thu thập chỉnh tề cho nàng, bế ngang nàng lên rồi rời khỏi hậu hoa viên, hai gã thị vệ biết hai người xong việc, đều uể oải ỉu xìu theo ở phía sau.

      Đoàn người vừa vào đến tiền viện, còn chưa kịp đặt chân, có người tới báo, tri châu vương đức toàn dắt nữ nhi tới bái phỏng.

      Diệp Tuệ cho người mời hai cha con vào phòng khách, mời lâm tổng quản ra tiếp khách, nàng có sức lực tiếp đãi, tại muốn nhất là để chính mình nghỉ ngơi cho khỏe và uống chén canh nóng.

      Tần Vũ Hàng ôm nàng quay vào tiền viện, vừa qua khỏi phòng khách, Diệp Tuệ liền thấy Mặc Kỳ từ mái hiên ra, liền mỏi mệt cũng quên, từ người tuột xuống đất, qua ôm lấy Mặc Kỳ, hơn nửa tháng gặp, đối với nam tử thân thiết này lại là vô cùng nhung nhớ.

      Mặc Kỳ xen xét nàng kỹ, cuối cùng mới câu: “Tiểu thư, tóc dài quá.”

      Diệp Tuệ ngược lại cảm thấy dài nhiều, nhưng ứng phó trường hợp đội tóc giả còn tốt hơn, cười : “Hằng Đình ở đâu?” Thân thể cực kỳ mệt mỏi nhưng đến nhi tử trong nháy mắt đột nhiên lên tinh thần.

      Mặc Kỳ ánh mắt trước sau chỉ dừng lại ở mặt nàng, phảng phất giống như nghe thấy câu hỏi.

      Tần Vũ Hàng thay Mặc Kỳ trả lời: “Qua hai ngày đường, hài tử cũng vất vả, vào thành liền vẫn luôn ngủ, Mặc Kỳ an bài nằm ngủ giường bích sa ở trong phòng phía tây Linh Tuyết Hiên kế bên Cẩm Hoa Đường, A Kim lãnh hai cái hạ nhân ở chiếu cố.”

      “Ta xem.” Nàng vốn định ra tiền viện tiếp đãi cha con vương đức toàn, nhưng tại tính để cho bọn họ chờ thêm lát, tới linh tuyết hiên, vào giường bích sa tây phòng, mấy thái giám đều tiến lên hành lễ.

      Diệp Tuệ từ giường nhàng bế Hằng Đình lên, hồi lâu đều chịu buông ra, dán khuôn mặt hết hôn lại hôn, ngờ lại đánh thức .

      Đứa này bởi vì ngủ ngon, mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng, nhìn dáng vẻ là muốn khóc.

      Diệp Tuệ vội vàng vừa dỗ vừa cười làm lành, biết nhi tử thích nghe ca, tìm mấy bài nhàng hát lên, chỉ chốc lát sau liền dỗ được.

      Đại hài tử hơn chín tháng, có thể quậy phá, cũng có thể chơi, ăn cơm xong rồi, cho người trải thảm lông mặt đất, đem mấy món đồ chơi Hoàng Phủ Trạch Đoan cho người từ đế đô đưa tới bày vòng, cùng ngồi ở bên chơi.

      Diệp Tuệ cảm thấy tự mình chăm sóc nhi tử thực tốt, với Mặc Kỳ: “Hài tử lớn như vậy có thể cai sữa rồi, đợi sáng bà vú tới liền cho trở về .”

      “Nô tài hiểu , mấy ngày này vẫn luôn đút cơm ăn, có đôi khi đút chút sữa dê nấu chín hoặc là sữa bò, cần bà vú.” Mặc Kỳ đáp ứng, trong khoảng thời gian này chiếu cố tiểu chủ nhân, tạo thành cảm tình giống như phụ tử, chỉ cần bà vú lại đây, chứ chưa người khác, nhìn thấy liền phiền.

      “Ai, Mặc Kỳ, về sau cần tự xưng nô tài, tự xưng tên của mình là được, ngươi nếu là cảm thấy ổn liền tự xưng tiểu nhân, hay tiểu nhân thượng, cái gì cũng tốt, nhưng là cho phép tự xưng nô tài.” Diệp Tuệ đưa cho nhi tử hình nhân điêu khắc bằng gỗ đàn hương, Hằng Đình chộp trong tay dùng sức đập sàn nhà, vừa đập vừa cười ha hả.

      “Vâng, nô tài, tiểu nhân tuân mệnh.” Mặc Kỳ lo lắng Hằng Đình đập vào chân, dùng cái chăn che hai chân của Hằng Đình.

      Lúc này tiểu thái giám tới bẩm báo, vương đức toàn chuyển cáo , thái tử phi nương nương nếu là có phân phó khác, liền cáo từ.

      Diệp Tuệ mới nhớ tới còn có vụ như vậy, nàng mùa đông năm kia đến Vương gia dự tiệc, Vương Tiểu Nha cho nàng ấn tượng tồi, lúc ấy Tây Lâm Huyện chủ cũng đến, còn tự xưng là vương đức toàn vị hôn thê, mẹ kế Vương Tiểu Nha. mối này thể nào xứng đôi hôn nhân sau lại bởi vì Sa Châu bị vây khốn mà hôn nửa đường chết non, Tây Lâm Huyện chủ cuối cùng thể làm thành thê tử vương đức toàn.

      Diệp Tuệ được nhị thị vệ cùng xuống đến tiền viện tiếp khách, vừa tiến đến, vương đức toàn liền lôi kéo nữ nhi quỳ lạy, miệng xưng thái tử phi nương nương vạn an.

      Lúc này Diệp Tuệ mới ý thức được địa vị của mình cao cao tại thượng, là chúa tể toàn bộ vận mệnh thiên tử Dĩnh Đường Quốc lúc sau này. Nhìn thoáng qua hai người, vào chính vị ngồi xuống cái ghế thái sư, nhị thị vệ tả hữu đứng thẳng, thái giám pha trà ngon mang lại dâng.

      “Vương đại nhân, vương tiểu thư xin đứng lên, tới tìm bổn cung là có chuyện?” Diệp Tuệ lần đầu tiên dùng cái từ bổn cung này, từ ngữ này đại diện cho hoàng thất tôn quý cùng uy nghiêm.

      “Nương nương, ti chức hôm qua nhận được truyền thư của Thái tử, thăng ti chức làm long đồ điện đại học sĩ, lệnh ti chức tức khắc vào kinh phục mệnh, lần này rời nghĩ mà sợ là thời gian trú lưu ở đế đô dài, hôm nay đặc biệt tới Sở Vương Cung cáo biệt nương nương.”

      “Vương đại nhân mời ngồi sau hãy chuyện.” Diệp Tuệ dùng khẩu khí đạm nhiên chuyện, nhưng trong lòng có chút hụt hẫng, Hoàng Phủ Trạch Đoan tại sao có thể kêu người khác vào kinh, quá nửa năm, còn có ý tứ muốn nàng hồi kinh, trong lòng nổi lên hơi hơi oán niệm đối với nhị lão công.

      Vương đức toàn sườn vị rơi xuống, Vương Tiểu Nha kề bên cạnh phụ thân đứng thẳng.

      Diệp Tuệ muốn nghe được ít tình về đế đô, nhưng đề cập phương diện chính trị, vương đức toàn chỉ những gì nên , nên câu cũng lộ. Người này miệng thực cẩn thận, khó trách được nhị lão công coi là tâm phúc. Hàn huyên trong chốc lát, vương đức toàn đem lễ vật dâng lên, Diệp Tuệ liếc mắt nhìn cái, cho lâm tổng quản tới thu hồi, nàng tại phú khả địch quốc, đối với vàng bạc tài bảo phải đặc biệt để bụng.

      Diệp Tuệ xem thời gian còn sớm, phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, lưu cha con vương đức toàn dùng cơm, còn mình trở lại linh tuyết hiên bồi người nhà ăn, bưng chén tự mình đút Hằng Đình, hài tử ăn cơm thực phiền toái, vừa ăn vừa chơi, Diệp Tuệ đút hồi, vừa tức vừa hận, cầm chén đưa cho Mặc Kỳ tùy ý.

      Mặc Kỳ chăm sóc hài tử rất có kiên nhẫn, vô luận Hằng Đình quậy phá như thế nào, trước sau chỉ cười cười, Diệp Tuệ thể bội phục tốt tính.

      “Nương nương, vương tiểu thư muốn gặp riêng người.” Lâm tổng quản vào giường bích sa, đứng ở cửa khom người bẩm báo.

      Vương Tiểu Nha! Diệp Tuệ xoa xoa huyệt Thái Dương, nàng cùng nha đầu kia phải rất quen thuộc, chưa thấy qua vài lần, tìm nàng có việc gì?

      “Để cho nàng thanh chỉ tạ chờ, ta đổi thân quần áo rồi ra.”

      Diệp Tuệ quần áo người bị dính rất nhiều dấu tay của Hằng Đình, thể mặc tiếp, trở lại Cẩm Hoa Đường, A Kim tìm cái váy dài in hoa màu tím nhạt có thêu con bướm tính hầu hạ nàng thay quần áo, bị Lão Thập Nhất theo sau tiến vào đuổi ra. cởi xuống váy dơ người nàng, nhưng trong quá trình tránh khỏi đụng chạm vài cái.

      “Nương nương, hôm nay buổi tối bồi ta.” ở bên tai nàng thấp giọng , ánh mắt như si mê, bàn tay to vói vào áo ngực nàng vuốt ve, cảm giác mềm mại lập tức làm giữa háng có cảm giác.

      “Đêm nay được.” Diệp Tuệ đáp, đêm nay muốn bồi đại lão công, đêm mai muốn bồi Mặc Kỳ.


      Cầu 25 likes lên chương 76

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :