1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      @sabera.tran chắc ảnh biết lỗi, cho ảnh thêm cơ hội lần sau nha... kaka... Đảm bảo hết thất vọng...
      @MaiAnhSF chắc chắn là chưa. Nhưng nếu bạn đọc mà hiểu nhầm như vậy là lỗi editor chưa edit được ràng rồi. Sorry bạn... Nếu bạn tìm được đoạn đó cho mình xem lại với nhé...

    2. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 72


      Ra cửa, bên ngoài sắp hàng thẳng tắp ba ngàn kỵ quân, nhìn thấy Bồ vương ôm người ra, lập tức ôm quyền hành lễ. chủ nhân gia nông hộ sững sờ ở trong viện, thấy Lão Thập Nhất theo sau ra, vội vàng đem bạc lúc trước nhận được giao ra.

      Lão Thập Nhất thèm liếc mắt cái, chăm chú đuổi kịp hai người phía trước.

      Bên ngoại chiếc xe ngựa gỗ quý giá do bốn con Ðại uyên mã kéo, người quân vệ tiến lên mở cửa, Lão Thập ôm Diệp Tuệ vào, Lão Thập Nhất sắp đuổi kịp, huynh đệ trong chăn nhà mình đột nhiên mạnh mẽ đóng cửa, ném ở bên ngoài.

      Lão Thập Nhất đành phải cho quân sĩ mang con chiến mã lại, xoay người nhảy lên, ánh mắt xẹt qua xe ngựa, nghĩ đến vừa rồi triền miên, trong bụng nỗi lên cổ lửa nóng, hít vào hơi dài, đôi tay vung cương ngựa, dẫn đầu quân đội ở đằng trước.

      Lão Thập ôm Diệp Tuệ lên xe, kéo từ trong góc qua cái chăn gấm đắp ở người nàng.

      Đường ngoài thành thập phần xóc nảy, đành lòng để nàng khổ sở, liền ôm toàn bộ nàng vào trong ngực. Tay phất qua tóc đẹp rũ xuống, rồi sau đó đáy mắt mảnh nhu tình, lúc sau tay dần dần dời xuống, xuyên vào trong chăn gấm, đảo quanh đôi phong mềm.

      Tròng mắt bị mờ mịt chiếm cứ, như bịt kín tầng tầng mờ mịt, vùi đầu ngậm lấy môi nàng đỏ thắm, bàn tay cũng vô thức kéo ra chăn lúc nào cũng hay biết, chờ khi phát giác, hôn lên viên hồng mai, nhàng cắn chút, ngửi được cổ u hương nhàn nhạt, lập tức ngậm lấy mồm to.

      Tay trái nâng sống lưng nàng, tay phải cầm bên nhủ hoa kia xoa nắn, dời xuống dưới chút nữa, xẹt qua bụng . Đến giữa hai chân nàng ngừng lại, chậm rãi khảy khảy đẩy ra cánh hoa mềm mịn giống như tơ lụa, tham nhập vào bên trong, vô cùng ấm áp, chật khít, trong lòng run rẩy…… Buông hồng mai trong miệng, tách hai cái đùi thon kia ra, dời đầu qua xem xét, vạch cánh hoa ra chút, nhìn vào bên trong chỗ sâu nhất, hình dạng vô cùng mỹ lệ, màu sắc vô cùng tươi tắn, rốt cuộc nhịn được vùi đầu hôn lên.

      Diệp Tuệ liên tục ngày đêm ngủ, lại bị Lão Thập Nhất ép khô thể lực, vừa mệt vừa khổ sở, đôi mắt mở ra nỗi, bị hôn như vậy, ngay cả sức lực đáp lại đều có, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.

      Lão Thập hôn lâu, lâu đến nỗi khống chế mình thành, mới lưu luyến từ bỏ. Nhưng mà giữa háng sưng to làm khó chịu, cơ hồ hít thở thông, nhịn được chĩa vào kiều mông nàng chậm rãi cọ xát, cứ như vậy cọ xát trong thời gian dài, cuối cùng phóng thích, bụng bị ngọn lửa thiêu đốt, khó chịu gập bụng lại.

      cắn chặt răng, muốn dưới tình huống nàng có ý thức mà dâng ra lần đầu tiên của mình, dời chút, dùng chăn gấm bao vây thân thể tuyết nộn trong lòng ngực lại, sau đó vẫn luôn ôm như vậy.

      Lúc Diệp Tuệ tỉnh lại, trời vào buổi chiều.

      Từ giường ngồi dậy, liếc mắt đánh giá Cẩm Hoa Đường, mới biết quay trở lại, co chân, hai tay vòng lấy đầu gối, suy ngẫm hồi lâu, hồi tưởng hết thảy phát sinh từ sau khi xuyên qua.

      Các nam nhân nàng vô cùng ưu tú, nhi tử khỏe mạnh đáng , hết thảy chỗ tốt khi nữ nhân xuyên qua toàn bộ thể người nàng.

      Nghĩ, nghĩ, mĩm cười, so với những người xuyên qua thành tiểu nông nữ nghèo khó ha ha vì mấy cái tiền đồng thể vất vả mưu sinh, so với xuyên thành tiểu thư nhà giàu hậu viện cổng lớn cả ngày vắt óc tìm mưu kế đấu ngược đấu xuôi, nàng chắc là kiếp trước có tích đức.

      Vậy kiếp trước nàng rốt cuộc làm cái chuyện gì tốt, mà được trời cao đặc biệt chiếu cố đây?

      Đỡ lão nhân qua đường, hình như chưa làm qua.

      Khi còn có nhặt được mười đồng tiền cũng có giao cho chú cảnh sát, mà là MacDonald tiêu xài.

      Vậy rốt cuộc nàng có làm người tốt việc tốt, suy nghĩ hồi lâu, nhớ tới lúc học năm ba đại học, là ngày phải gặp Lôi Phong, lão sư bố trí tác nghiệp, cho mỗi bạn sinh viên làm chuyện tốt. Nàng cùng vài đứa bạn học sau khi thương lượng kiếm nhà hàng hỗ trợ rửa chén, tới nhà hàng, lấy hết can đảm cầu giám đốc cho phép các nàng giúp người tìm niềm vui. Nhưng người ta thái độ lạnh như băng, ném ra cái cuốc, bảo các nàng ra ngoài cửa dọn đống tuyết cho sạch .

      Vì thế mấy nữ hài tử khổ sở nhận mệnh dọn tuyết, dọn tới trời tối, mệt đến chết khiếp, mới dọn được nửa.

      Cũng may giám đốc nhà hàng còn tính là có chút lương tâm, viết phong thư khen ngợi cho các nàng mang về trường học báo cáo kết quả công tác.

      Cho tới nay Lôi Phong thúc thúc được vô số người ca tụng, ngợi khen, nàng lại bởi vì chuyện dọn tuyết cũ mà đối với Lôi Phong sinh ra có ấn tượng tốt, Lôi Phong thúc thúc, thúc muốn làm chuyện tốt có nghĩa là mọi người đều phải ngớ ngẩn làm giống thúc, thúc làm như người thế giới đều phải sống như Lôi Phong, làm như Lôi Phong.

      Diệp Tuệ khỏi lại cười, tuổi thơ đơn thuần, đổi lại tại, ai còn làm như vậy.

      A Kim biết được chủ nhân tỉnh, dẫn hai tiểu thái giám tiến vào hầu hạ.

      Diệp Tuệ tắm xong, mặc vào thân váy mỏng , từ Cẩm Hoa Đường ra, trước cửa hành lang dài, Lão Thập và Lão Thập Nhất ngồi lải nhải.

      Lại , Lão Thập tối hôm qua đặt Diệp Tuệ ở giường trong Cẩm Hoa Đường, trở về Bán Nguyệt Lâu nơi mình ở, bị dục vọng tra tấn đêm, thể ngủ ngon, ngủ được đơn giản là chạy đến Cẩm Hoa Đường đứng gác, ngay cả ăn cơm cũng là tùy tiện lùa vào hai miếng.

      Lão Thập Nhất thể xác và tinh thần thoải mái, ngủ giấc ngon, nửa khắc trước mới nhàn nhã lại đây, vừa đến bên cạnh bị huynh trưởng ném cho cái mắt trắng.

      “Tối hôm qua, ngươi có phải muốn qua nàng hay ?”

      “Ha ha.” Lão Thập Nhất biểu giống như vị lão tiền bối kinh nghiệm tình trường, dương dương tự đắt ngồi xuống ghế dài ở bên cạnh , đưa chân lên bắt chéo, tay ôm đầu gối, ngữ điệu nhàn nhã : “Chuyện nam nữ huynh cũng hiểu, vẫn là đừng nên hỏi.”

      Lão Thập trong mắt toát ra hai ngọn lửa: “Ta tìm người xem ngày rồi, bảy ngày sau là ngày tốt, thuận gả cưới, ta xin Tần công tử ở ngày đó thành thân, đến lúc đó ta mình cùng nương nương nhập động phòng, đệ mát mẻ bên .”

      Lão Thập Nhất tròng mắt lóe lóe, sau đó huýt sáo, bất cần : “Lòng ta rộng thoáng, so đo việc , ngày ấy động phòng liền nhường cho huynh, nhưng sau đó để ta bồi nương nương tháng. Huynh là ca ca, phải biết nhường nhịn.”

      “Đệ nằm mơ.” Hoàng Phủ Duệ hừ tiếng: “Có Tần công tử ở đây, đệ được kiêu ngạo, cho dù muốn độc bá nương nương, cũng phải xem Tần công tử có đáp ứng hay ?”

      Lão Thập Nhất cắt ngang tiếng, cố ý chọc giận , khép hờ mắt, biểu lộ kiểu tràn ngập hạnh phúc: “Đêm qua cùng nương nương ở bên nhau hạnh phúc, nương nương vừa ôn nhu, vừa mỹ lệ, rất tốt với ta lời gì để .”

      Lão Thập sắc mặt nhất thời trở nên trầm, đứng lên, rất muốn cho cước.

      Hai em cáu kỉnh, Diệp Tuệ từ Cẩm Hoa Đường ra tới, hai người vừa thấy, đều tới hành lễ. Lão Thập Nhất cùng nàng cá nước thân mật, ánh mắt đặc biệt nồng nàn.

      Diệp Tuệ nhớ tới đêm qua trong phòng nông gia kia trận điên cuồng, mặt đỏ hồng lên, tránh ánh mắt , với Lão Thập: “Thập ca, cám ơn huynh tối hôm qua đón ta trở về.”

      Lão Thập lắc đầu: “Là chúng ta sơ suất, làm người bị người ta bắt ngay dưới mí mắt, kỳ nên bị phạt.”

      Diệp Tuệ cười , nếu Hoàng Phủ Trạch Đoan ở nhà, hai thị vệ trung thành này nhất định lại phải ăn trượng hình.

      “Nương nương.”

      Diệp Tuệ vừa quay đầu lại, thấy Lâm tổng quản dẫn đám quân sĩ mặc áo giáp, hai người tổ khiêng mấy cái rương lớn lại đây, nàng trong lòng thắc mắc, lễ tiết ai đưa lễ lớn như vậy.

      Lâm tổng quản khom người, : “Vương gia phái người đưa tới mấy cái rương lễ vật lớn, còn có con ngựa trắng giống biên ngoại, bởi vì bị thiến, tính tình dịu ngoan, nhất thích hợp cho nữ tử cưỡi.”

      Ngựa thiến! Diệp Tuệ lạ lùng, nhớ lại kiếp trước xã hội vì phòng ngừa động vật phát tình, phát cuồng, mất lý trí làm chủ nhân bị thương, mới có thú y thông qua làm phẫu thuật đem sủng vật đó biến thành mã thái giám, cẩu thái giám, miêu thái giám linh tinh, nghĩ tới người cổ đại cũng biết làm.

      “Vương gia cho nương nương rãnh rỗi giải buồn, nhưng cho phép nương nương cưỡi mình, nhất định phải cho thập vương gia cùng thập nhất vương gia kèm mới được.”

      Diệp Tuệ nhìn những cái rương lớn đó, lắc đầu, nhị lão công làm Thái tử liền xa xỉ lên: “Vậy con ngựa trắng đâu?”

      “Dắt xuống chuồng ngựa, nương nương muốn xem, tiểu nhân gọi người dắt tới.”

      cần, đợi lát nữa ta trại nuôi ngựa chút.” Hậu viện Vương phủ có cái trại nuôi ngựa phạm vi mấy trăm mét vuông, Diệp Tuệ qua đó vài lần, nhưng kỵ mã phần lớn tính tình hoang dã, các lão công cho nàng chạm vào, tại vừa nghe thấy có ngựa để cưỡi, tâm tình rộng thoáng lên.

      Các quân sĩ đặt mấy cái rương ở mặt đất, đều lại dập đầu, Diệp Tuệ xua tay để cho bọn họ đứng lên, tướng quân tuổi trẻ phẩm cấp thấp được lâm tổng quản dẫn lại hành lễ.

      “Tham kiến thái tử phi nương nương, Thái Tử điện hạ cho thuộc hạ đưa tới ít lễ vật, hỏi người còn có cầu gì, nếu là nương nương muốn đề bạt người thân, có thể cho thuộc hạ mang lời nhắn trở về, Thái Tử điện hạ nhất định xem xét xử lý.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan muốn phong quan cho người nhà mẹ đẻ nàng? Diệp Tuệ sửng sốt, nhưng nhà mẹ đẻ chỉ có mẫu thân cùng đệ đệ vị thành niên.

      Diệp Tuệ nghĩ lát, gõ gõ cái trán bừng tỉnh, đúng rồi, còn có nhà ông ngoại, cữu cữu dì dì gì đó, ít thân thích, nhưng mình và bọn họ qua lại, cũng thân thiết. Ở trong đầu lưu lại tin tức, thân thể nguyên chủ cùng nhà ông ngoại ở chung có gì đặc biệt vui sướng, giống như còn bị những cữu cữu dì dì đó khinh bỉ qua. Vậy Diệp Tuệ sao phải rước thêm nhiều chuyện, tự tìm phiền phức cho mình.

      “Ngươi đứng lên mà !” Diệp Tuệ xoa xoa huyệt Thái Dương, với tướng quân tuổi trẻ: “Ngươi sau khi về đế đô, với Thái Tử điện hạ nhà ngươi cần phải xen vào nhà mẹ đẻ ta, thân phận thái tử phi của ta cũng cần hô hào ra bên ngoài, hết thảy chờ ta về lại .”

      “Vâng, thuộc hạ làm ngay.”

      Tướng quân tuổi trẻ xoay người cho những quân sĩ đó mở từng cái rương ra, bên trong đơn giản là vàng bạc tài bảo, các loại trang sức đắt giá sang quý, có hai cái rương đựng đầy đồ chơi cho Hằng Đình, cuối cùng mở ra hai cái rương, cái đựng đầy tơ lụa hiếm, cái khác là nhân sâm, hà thủ ô, thung dung đồ bổ linh tinh.

      Đồ vật nhiều như vậy bày ở chỗ nào?

      Diệp Tuệ có chút phát rầu, suy nghĩ chút, bằng giao cho lâm tổng quản xử lý , với : “Mấy cái rương này ngươi xem làm , nên để ở chỗ nào để, tự mình quyết định.” Ngừng lát, chỉ vào cái rương đựng đồ chơi: “Hai cái rương kia khiêng vào phòng Hằng Đình . Trang sức nhặt ít món vừa ý đưa vào Cẩm Hoa Đường, mấy cái khác nhập kho. Sau đó ngươi ghi vào sổ sách, ngày mai giao cho ta xem qua.”

      Lâm tổng quản đáp ứng xong, đưa vài tên thái giám tới làm việc.

      Diệp Tuệ phân phó A Kim dẫn tướng lãnh tuổi trẻ cùng các quân sĩ mới vừa khiên rương xuống phòng bếp dùng cơm, xoay người với hai thị vệ tùy thân : “Các ngươi hai người cùng ta xuống chuồng ngựa xem con ngựa trắng Vương gia mới đưa tới.”

      Vô luận cổ đại hay là đại, con ngựa tốt đều có giá trị xa xỉ, nhưng mã tốt để làm ngựa giống, lại biến thành thái giám, quá đáng tiếc.

      Diệp Tuệ trước, hai tên thị vệ ở phía sau, đến mười phút tới trại nuôi ngựa, người mã phu được lệnh, cấp cho con ngựa trắng cái yên ngựa xinh đẹp tương xứng với con ngựa, dắt lại. Lại thấy con ngựa thập phần thần tuấn, dáng người uy mãnh cao lớn.

      Diệp Tuệ đo cùng với nó, cư nhiên còn cao hơn mình thước, khỏi nhụt chí: “Ta là động vật đứng thẳng, ngươi là động vật bốn chân chấm đất, sao còn cao hơn so với ta, kêu ta làm sao ở ngươi hả?”

      Hoàng Phủ Duệ buồn cười: “Nương nương, lời thể như vậy, bị người chê cười?” Cái gì mà kêu ‘ở ngươi’, nghe có chút giống ‘làm cái kia’.

      Diệp Tuệ xấu hổ cười : “Có thể có mấy thớt ngựa hiểu nhân tính giống Hắc Lang như vậy , con ngựa, ngươi đúng là hiểu gì cả sao?”

      Câu tiếp theo là với con ngựa trắng, giống như có cảm ứng tâm linh, con ngựa trắng quay đầu liếm liếm mu bàn tay nàng.

      “Oa, cái gì cũng hiểu chứ, xem ra ta về sau chuyện phải để tâm, thể để cái gì cũng đều bị ngươi nghe trộm .” Diệp Tuệ hì hì cười, trải qua kiện Hắc Lang, đối với động vật hình dáng cao to phải đặc biệt sợ hãi, lại bên người còn hai gã võ công cao thủ đứng bồi.

      “Thập Nhất, ngươi ôm ta lên , ta muốn cưỡi cưỡi nó.” Sở dĩ để Lão Thập Nhất ôm nàng, là bởi vì đêm qua cùng từng có hồi triền miên, thân cận rất nhiều. Lão Thập Nhất nào có đồng ý, tiến lên vài bước, vươn đôi tay, lại bị huynh trưởng phen đẩy ra.

      “Nương nương, Lão Thập Nhất động tay động chân, để thuộc hạ ôm người lên .”

      Lão Thập bế Diệp Tuệ lên, nâng chân trái dẫm lên bàn đạp, đạp cái bay lên lưng ngựa, đem nàng đặt ở phía trước mình ngồi xuống, tay trái khoanh lại vòng eo nàng, tay phải cầm chắc dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa cái, con ngựa trắng liền bắt đầu chạy đường.

      “Ta khi nào động tay động chân?” Lão Thập Nhất tức giận đến trừng mắt nhìn theo nữ tử dấu xa.

      Diệp Tuệ đời này lần đầu tiên cưỡi ngựa, hai bên cảnh sắc ngừng lao , nổi lên cảm giác như đằng vân giá vũ (** mây về gió**), sống lưng ngã ra sau, cảm giác nam nhân khí lực cường tráng phía sau, hơi thở hồn hậu, khỏi tim đập trận.

      Lão Thập thấy vùng trống trải vắng vẻ của trại ngựa, liền đem bàn tay to ôm vòng eo nàng di chuyển lên , đến khi tiếp xúc đến bộ ngực phong mềm…… bụng lập tức đốt bùng lên ngọn lửa, tối hôm qua cái loại cảm giác thiêu đốt thành tro này lại tới tra tấn ý chí .

      “Thập ca!” Diệp Tuệ nho tiếng, rũ mắt nhìn bàn tay to bộ ngực, lúc này dưới vạt áo, sờ soạng bên trong.

      Thực mau viên tròn của nàng bị véo ở đầu ngón tay, có chút đau, nàng tựa người ra sau.

      Phía sau nam nhân hơi thở xong. “Nương nương!” lẩm bẩm câu, vịn đầu nàng qua, hôn lên đôi môi đỏ.

      Giữa trời đất mênh mông chỉ có hai người bọn họ, có loại hận thể đem nàng áp dưới thân thể của mình, vừa mới hôn thực ôn nhu, nhưng nháy mắt dồn dập lên, đầu lưỡi vói vào khoang miệng nàng, thô bạo đụng chạm, cảm thấy dưới cái cái lưỡi có chứa chất lỏng đặc biệt thơm ngọt, liều mạng hút vào trong miệng mình, lại cắn cái lưỡi hương hoạt kia, ngừng đòi lấy mật nước.

      Diệp Tuệ cảm thấy đầu lưỡi có chút đau, bộ ngực đẫy đà cũng bị nắn đau đớn, nhịn được đôi tay chống đẩy , giãy giụa hồi lâu, mới thoát ly khỏi giam cầm, nhíu lại mi, đưa tay che bên ngực trái.

      “Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Duệ trong lòng ỉu xìu, tự trách : “Có phải làm đau hay , để ta nhìn xem.” Dùng tay vén lên vạt áo nàng.

      “Nơi này được……” Nàng nhìn nhìn chung quanh, khoảng cách với trại nuôi ngựa xa Lão Thập Nhất.

      Lão Thập đẩy tay nàng ra, kéo vạt áo màu hồng nhạt ra chút, ánh nắng chiều hoàng hôn chiếu lên da thịt tuyết trắng mờ mờ ảo ảo tạo nên tầng ánh sáng nhàn nhạt, hai đóa đẫy đà nổi lên đẹp tới mức cực điểm. Cổ họng lập tức khát khô, thân thể nóng lên, đôi tay vòng lấy eo nàng, hơi xoay chuyển thân mình nàng, vùi đầu trong bộ ngực nàng, hôn xuống hai đóa đẫy đà.


      25 likes xem Lão Thập bị phá thân ra sao nha...

    3. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Quả này chắc hai người cưỡi ngựa làm rồi. Ha ha.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212


      CHƯƠNG 73


      Lão Thập dường như quay về năm trước ở đế đô, cùng huynh đệ nhà mình giữa đám con em hoàng thất, được chọn làm sườn quân cho Hoàng Hậu đời kế tiếp, sau đó liền có sư phó chuyên môn dạy sinh lý tiến hành dạy dỗ, ở trong đại điện hoàng cung mỗi ngày đều phải đối với mấy quả đào mặt bàn mà hôn, chưa được nửa tháng, hôn hư mấy chục cân đào.

      Diệp Tuệ tựa ở trong khuỷu tay , cúi đầu thoáng nhìn, viên hồng mai bị ngậm ở trong miệng, giống như trở thành món ngon mà nhấm nuốt, khác đóa bị bàn tay to của nắn đến thay đổi hình dạng, mà đầu gối gắt gao đỉnh ở giữa hai chân nàng, từng chút từng chút tiến hành cọ xát.

      “Ưm ưm……” Diệp Tuệ tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng kiều, đôi tay có chỗ để, tay vừa động, đụng phải cự vật giữa háng . Nàng do dự chút rồi cách vải dệt cầm lấy. “Ô!” Lão Thập kêu rên lên tiếng, cái tay vuốt ve bộ ngực nàng kia đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng vừa nhấc lên, giây tiếp theo liền vói vào trong quần. “Cầm!” trầm giọng ra lệnh.

      Diệp Tuệ theo lời phân phó, chậm rãi dùng tay đo đạc kích cỡ, giật mình phát , quả nhiên lớn thể tưởng tượng! khỏi mở to mắt nhìn lại .

      Lão Thập hiểu cặp mắt kia có ý nghĩa gì, vô cùng kiêu ngạo đĩnh đĩnh mông về phía trước, buông hồng mai trong miệng ra, thấp giọng : “Nương nương, thuộc hạ có thể từ trong hơn mười vị con em hoàng thất cùng địa vị mà trúng tuyển ra, trở thành sườn phu thái tử phi, dương cụ lớn đó là điều kiện đầu tiên.”

      Như vậy cũng đúng? Xã hội này nam nhiều nữ thiếu, còn tàng rất nhiều tình nàng biết!

      Diệp Tuệ tay hơi di động, đầu ngón tay sờ mũi nhọn, cảm thấy bên trong tràn ra rất nhiều chất lỏng, ha ha, thị vệ nàng động tình. Con mắt sáng lấp lánh, lấy tay từ trong quần ra, đặt ở môi : “Ngươi nếm thử.” ngụm ngậm lấy, vừa liếm mút vừa mơ hồ : “ phải nữ nhân các nàng phải đều thích lớn sao?”

      Diệp Tuệ sắc mặt ửng đỏ, nhớ tới Hoàng Phủ Trạch Đoan lớn, lại có chút nhớ nhung. Tay lại lần nữa vói vào trong quần , nắm chặt cự vật kia, dùng lực độ làm Lão Thập tê tiếng, ngay sau đó : “Được, cứ như vậy, thực thoải mái.”

      Con ngựa trắng còn chạy đường, Diệp Tuệ trước ngực đôi phong mềm bị động tác xóc nảy, qua lại lay động, Lão Thập hai tay đều để ở bên xoa nắn, thấy hai luồng trắng mịn trơn trượt ở dưới đôi bàn tay to của mình bị biến hình, ánh mắt nóng cháy, hô hấp càng ngày càng dồn dập, tay phải chợt dời xuống, tiến vào váy nàng, ở giữa hai chân tìm được vị trí, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại chậm rãi tiến vào.

      “A!” Diệp Tuệ cảm thấy hai ngón kia tiến vào trong cơ thể mình, hung hăng tham nhập bên trong, vừa đau vừa …… Nhịn được cong eo, đôi chân đá đạp lung tung, trong mắt lộ ra cầu xin: “ thể ở chỗ này, bị người thấy……”

      có việc gì, Lão Thập Nhất ngốc, nhất định đuổi bọn mã phu, có người biết, nàng yên tâm.” Lão Thập nhịn được, nếu buông tha nàng hành phòng, rất có thể bị dục vọng đốt cháy đến chết.

      Lão Thập rút hai ngón ra, để vào trong miệng mình mút mút, thở dốc : “Nương nương đừng lo lắng, ta làm thực tốt, nàng thấy.” con bàn tay to của nắm lấy đũng quần nàng, tiếng xoẹt vang lên, chỗ đó xé rách ra mảng to, cánh hoa bên trong tức khắc lộ ra trong khí, bị gió lúc chạng vạng thổi lên tia hơi lạnh.

      Diệp Tuệ a tiếng, vội vàng dùng đôi tay che đũng quần bị xé rách lại.

      Lão Thập từ trong quần móc cự vật ra: “Nương nương xem này, đây là cái của ta, có phải rất lớn hay .”

      Diệp Tuệ còn hốt hoảng, nghiêng đầu nhìn phía dưới , tức khắc ngây người, vừa rồi lúc nắm lấy cảm thấy thể tưởng tượng, giờ ánh vào tầm mắt, phát lớn kinh người. Nàng hoài nghi mình có thể thừa nhận hay , lúc trước Hoàng Phủ Trạch Đoan khiến cho nàng thực vất vả, nhưng nam căn Lão Thập phỏng chừng muốn mệnh nàng.

      , Thập ca, ta được……” Nàng còn chưa hết câu, bị ôm đổi tư thế, đưa sống lưng về phía , sau đó cảm thấy mông bị nâng lên, có điểm chịu lực, vội vàng túm lấy bờm ngựa, sợ ngã xuống, trong lòng dậy lên thanh : Cùng Lão Thập cưỡi ngựa là sai lầm.

      Động tác kế tiếp, nàng cảm thấy vật cứng nóng bỏng chĩa vào phía dưới mình, từ chỗ đũng quần bị xé mở tiến vào bên trong.

      lớn như vậy, cứng như vậy, thô như vậy, lúc cương to lên, Diệp Tuệ đau đến run rẩy. Cảm thấy bàn tay to của vỗ lên cánh mông nàng, truyền đến tiếng vang bạch bạch, sau đó là tiếng chuyện : “Thả lỏng, đừng kẹp chặt quá, ta vào được.”

      Diệp Tuệ cũng hiểu mình kẹp càng chặt, liền càng đau, muốn đem cái mông tránh ra phía trước, cách xa chút, nhưng bị nam nhân phía sau giam cầm lại, chút di động cũng được, để thuận tiện tiến vào, phải dùng hết sức đem hai chân mở ra hai bên, cặp đùi thon dài cơ hồ cùng cặp đùi thô tráng của dính chặt vào nhau.

      Lão Thập nâng cánh mông nàng lên, dùng nam căn lớn của mình thâm nhập vào trong, nhưng mới vào phần ba, liền ngừng lại thể vào tiếp, truyền đến tiếng nàng khóc: “Bị kẹt rồi, đừng cố lại trong vào, rất đau……”

      Lão Thập gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, trong cơ thể ngọn lửa càng bùng cháy mãnh liệt, làn da lúa mạch nổi lên ửng hồng, cánh tay gân xanh lộ ra, mồ hôi đổ ra lấm tấm. hít thở hổn hển, xé quần nàng càng to, làm cho toàn bộ tuyết đồn lộ ra tới, bàn tay giữ tuyết đồn, phòng ngừa nàng thoát , tay khác vòng đến phía trước, tìm được điểm mẫn cảm giữa hai chân nàng, dùng ngón tay chậm rãi trêu chọc.

      Diệp Tuệ đau đến cái mông liên tục run lên, chỉ cảm thấy giữa hai chân muốn căng nứt ra, nếu ở giường, bày ra tư thế chính xác, có lẽ còn dễ chịu chút, đằng này lại như vậy?

      “Nương nương đừng nóng vội, ta cảm thấy nàng thực ướt, nàng xem chảy ra nhiều nước như vậy, có phải đau đến như vậy hay ?”

      Lão Thập càng thêm trêu chọc, bám vào bên tai nàng âu yếm giống như hôn.

      Chất lỏng tăng càng nhiều, nàng còn đau như vậy. Đúng lúc này, cũng biết là Lão Thập tình thế cấp bách khó chịu, hay là cố ý chơi xấu, hai chân đột nhiên kẹp bụng ngựa cái, con ngựa trắng đột nhiên nhảy dựng lên, xóc nảy cái, Diệp Tuệ ai nha kêu tiếng, cái mông bị lực tác động đập mạnh cái, thế mà lại đem cự vật nuốt vào hơn phân nửa.

      Diệp Tuệ vội dùng bàn tay vỗ lên bụng , giật mình phát đồ vật kia ở trong cơ thể vô cùng khủng bố, cách cái bụng, nàng tựa hồ sờ được nó.

      “Còn đau sao? Nương nương?”

      phải đặc biệt đau…… Ưm Ưm…… tại tốt hơn chút ……” Đồ vật kia tiến vào chỗ sâu nhất của nàng, thổi bùng lên khoái ý ở trong cơ thể, từng luồng điện lưu kích thích trong tâm trí. A, làm nàng chết được! Nàng ủn tuyết đồn ra sau, định lại ăn vào thêm ít.

      lập tức nhận được ám chỉ, hung hăng đâm vào bên trong.

      “A…… Cứ tiếp tục……” Diệp Tuệ thể hô hấp, toàn thân có bao nhiêu nhiệt lưu đều ngưng tụ ở bụng , bị cự vật kia ngừng đâm, mỗi lần đâm lại sâu hơn chút, liền có đạo điện lưu xẹt qua, người bị thổi quét run lên. Theo con ngựa trắng chạy nhấp nhỏm, động tác đâm của càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng tàn nhẫn.

      “Ưm……” Lão Thập thở hỗn hển, tay vòng eo nàng, cái tay khác vòng đến phía trước ôm lấy phong mềm của nàng, căn bản cần cố ý làm cái gì, khi con ngựa trắng phi nhanh, nhảy dựng cao thấp, xóc nảy nhấp nhô, làm cho thần hồn sảng khoái rên lên: “A a……” khống chế nỗi phát ra từng đợt gầm rống, cùng với tiếng vó ngựa, cùng tiếng Diệp Tuệ thỉnh thoảng thét chói tai, ba loại thanh quyện vào nhau thành mảnh.

      “Thập ca, ta được, ta muốn tới, đừng đâm nữa, sâu quá ……” Bỗng nhiên con ngựa trắng lại lồng lên cái điên cuồng, cự vật hãm sâu trong cơ thể đột nhiên đâm lút tận đáy. Cái mông ngay sau đó run lên kịch liệt, tiếng thét lớn chói tai, thân mình thiếu chút nữa từ ngựa rơi xuống.

      vội vàng ôm chặt nàng: “Lại đến thêm lần, ta biết nàng làm được, nghe lời, ta còn chưa tới…… Ưm…… Nương nương bên trong càng sâu càng thêm hẹp…… Đúng, cứ mang theo như vậy, thực thoải mái…… Ưm……” Hai tay hoàn toàn vòng đến phía trước nàng, tay xoa nắn bên phong mềm, tay ở dưới, xuyên qua đũng quần bị xé rách vuốt ve điểm mẫn cảm phía dưới kia.

      Diệp Tuệ bị trêu chọc thực mau toàn thân lửa đốt, kiều rên rỉ ngừng.

      “Nương nương, còn muốn sao?” cắn lỗ tai nàng, đột nhiên con ngựa trắng thay đổi hướng, thân mình nghiêng theo, cái mông dùng sức đâm tới. Nàng “A!” Lớn tiếng kêu ra tới. “Muốn hay ?” lại hỏi, đầu ngón tay bóp hồng mai lôi kéo, tay khác cũng bóp chặt điểm mẫn cảm phía dưới nhàng lôi kéo.

      Nàng vừa đau lại vừa , cơ hồ khóc lóc đáp lại: “Muốn…… Muốn rất nhiều……”

      Lần thứ hai này đâm tới nỗi vừa mau lại vừa mạnh, lúc hai tay vào phía dưới, lôi kéo hai mảnh cánh hoa, nàng lập tức lên đỉnh, hai chân căng chặt, sau đó vô lực gục xuống, sau đó là cổ nước lũ lớn dũng mãnh phun vào bụng, bên tai truyền đến tiếng hét điên cuồng thô cát của nam nhân phía sau, thanh giống như tiếng dã thú ban đêm, ôm chặt lấy nàng, cái mông và cả thân thể cường tráng điên cuồng run rẩy lên.

      “Ta tới rồi, nương nương, ta tới rồi……” Lão Thập từng ngụm từng ngụm thở dốc, mồ hôi ướt đẫm, đây là lần đầu tiên trong đời cao phong, so với trong tưởng tượng kỳ diệu hơn rất nhiều, toàn thân đều tràn ra nhiều vui sướng vô biên, sảng khoái đến tâm tư chết cũng được.

      Nhưng muốn rút ra, muốn vẫn luôn lưu như vậy trong cơ thể nàng, mãi đến chết già, mãi đến năm tháng đem bọn họ biến thành người, mãi đến địa lão thiên hoang.

      Diệp Tuệ cực kỳ mệt, cũng muốn cử động, cứ như vậy bị ôm, nằm ở trong lòng ngực .

      Bọn họ cưỡi ở lưng ngựa, từng vòng từng vòng làm gì mà cũng cho ngựa thả chậm, vậy nên bao lâu, trong thân thể hai người lại nổi lên từng luồng ngọn lửa, theo nhịp con ngựa trắng phi nhanh, động tác nhảy lên từng hồi, vậy là bắt đầu vòng triền miên tiếp theo.

      Ánh trăng từ từ lên cao, trại nuôi ngựa ngoại trừ con ngựa cỏng lưng đôi nam nữ, thỉnh thoảng phát ra kêu rên sung sướng, mọi thanh khác đều tịch mịch.

      Diệp Tuệ có khi hai tay túm lấy bờm ngựa, có khi thẳng mình, dùng đôi tay ôm vào hông nam nhân phía sau, có khi toàn bộ cơ thể đều nằm lưng ngựa, chỉ có cánh mông bị nam nhân phía sau nắm chặt ở trong tay, chỉ có cự vật kia của ở trong cơ thể là ngừng va chạm, đâm nàng đến nỗi dạ dày đều quay cuồng lên.

      Ở sau lưng chán, lại quay người làm nàng đối mặt với . Diệp Tuệ hai chân liều mạng khoanh chặt vòng eo , hai tay vòng ra sau ôm chặt sóng lưng nàng. Hai cơ thể dán chặt vào nhau còn khe hở. Bên dưới cự vật nhờ vào cử động của ngựa trắng mà tung hoành ngang dọc trong hoa huyệt nàng. Diệp Tuệ sung sướng đến mức thần trí mơ hồ. Nàng để cằm vai , mi mắt khép hờ nhìn cảnh vật vun vút phía sau, cảm thấy cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, giống như , mù mịt như trong đám mây. Nàng đột nhiên muốn con ngựa chạy hoài đến vô tận, để nam căn mãi mãi cắm trong thân thể nàng, làm thần trí nàng tan biến , cảm giác phiêu bồng lơ đãng tận chín tầng mây. Lần đầu tiên Diệp Tuệ có được cảm giác vừa êm đềm, vừa đê mê lại vừa kích thích đến còn biết đâu là thiên là địa, cho dù nàng làm chuyện đó ngay ở giữa lòng trời đất. Tất cả ngại ngùng, e lệ bị người khác nhìn thấy bị nàng vứt hết ra sau đầu. Tất cả chỉ còn lại cảm giác tiêu hồn thực cốt do nam căm cắm chặt bên trong mang lại. Nàng sảng khoái đến độ ngừng rên to ra tiếng, hai tay cáu xé vai .

      Những lần hành phòng trước căn bản đều phải có người cử động. Lần này cả hai đều cần chuyển động, chỉ cần ngồi yên lưng ngựa, ôm chặt lấy nhau mà hưởng thụ. Nhịp ngựa phi kỳ hề lặp lại nhàm chán. Con ngựa trắng như có tri giác, qua tiếng rên của Diệp Tuệ, dường như biết chủ nhân muốn làm như thế nào. Nó phi rất nhanh và đều, thỉnh thoảng nhảy dựng lên hoặc chuyển hướng, lên cao xuống thấp đều nghe được tiếng Diệp Tuệ hô ra tới. Tiếng rên to của Diệp Tuệ như lời khen ngợi nó tiếp tục thêm nhiều lần.

      Lão Thập từ trong cung được học tập các tư thế hành phòng lưng ngựa rất nhiều lần. Nhưng là thể tưởng tượng lại mang đến cảm giác phi thường thích thú như thế. tại ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nam căn vẫn luôn ngâm trong hoa huyệt nóng ấm, nhờ có cử động của lưng ngựa, dù có phóng xuất bao nhiêu lần vẫn hết hưng phấn, cự vật vẫn cương cứng thô to như cũ. chỉ cần ôm chặt lấy nàng, hôn lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, thỉnh thoảng cúi đầu day cắn lên hồng mai, dùng chân thúc bụng ngựa, mất chút sức lực, cũng có thể dễ dàng đưa nàng lên đỉnh. Mỗi khi nàng cực khoái, vách hoa huyệt lại vỗ về lên nam căn to lớn, lại gầm lên phóng xuất nóng ấm vào cơ thể nàng, rồi ngâm luôn trong đó. Sau mỗi lần tới, nàng suy yếu tựa vào lòng nghỉ tạm, cho tới khi chuyển động lưng ngựa trắng lại đánh thức cảm giác hưng phấn trở lại, cả hai lại êm đềm tiến vào vòng ân ái mới.

      biết bị muốn bao nhiêu lần, Diệp Tuệ ở trong lần đâm cuối cùng mất ý thức, mềm như bông ngã vào trong khuỷu tay .

      Lão Thập hung hăng đâm bên trong chút, đem ngọn lửa trong bụng phun ra, mới đem cự vật chôn sâu ở trong cơ thể nàng rời khỏi, ôm ngang thân mình nàng, cúi đầu đôi môi đỏ hồi lâu, nhảy cái từ lưng ngựa xuống dưới, ôm Diệp Tuệ đến Cẩm Hoa Đường.

      Lão Thập Nhất nôn nóng chờ từ xa, lúc này chạy tới, đem con ngựa trắng dắt vào chuồng ngựa, dỡ yên ngựa xuống, đột nhiên phát mặt dính đầy chất lỏng, mang tới nước cùng giẻ lau rửa sạch . Vừa gần như giận dữ, vừa đáng thương thân mình đêm qua muốn mới có lần, nữ tử dấu biết bị huynh trưởng muốn bao nhiêu lần?

      Lão Thập ôm Diệp Tuệ vào phòng tắm Cẩm Hoa Đường tắm, lại ôm nàng trở lại giường lớn trong phòng ngủ, ôm thân mình trần truồng, ngừng ngắm nghía, vuốt ve, quỳ gối giữa hai chân nàng xem xét, cánh hoa có chút sưng đỏ, mang tới thuốc trị thương tiêu sưng dùng đầu ngón tay cầm bôi lên. Lại lật người nàng qua, tuyết đồn bởi vì thời gian dài ngồi yên ngựa, cũng nhiễm sắc ửng hồng, đôi tay vuốt ve ở bên mềm làm xoa bóp.

      “Bồ Vương gia, nương nương còn chưa có ăn cơm chiều, tiểu nhân cho ngự trù nấu chén canh nhân sâm đuôi trâu?” A Kim bưng cái khay vào phòng ngủ, là thái giám, hầu hạ Diệp Tuệ tắm gội, rất nhiều lần được phép hầu hạ gần bên người.

      “Đưa chén cho ta, ngươi lui ra ngoài.”

      “Vương gia có muốn ăn cơm hay , nô tài cho người đem đồ ăn tiến vào?”

      cần, ngươi ra ngoài.” đều được Diệp Tuệ đút ăn no rồi, còn đói mới là lạ, kéo chăn gấm qua đắp người Diệp Tuệ, tiếp nhận chén canh từ trong tay A Kim, đuổi ra ngoài, tay nâng gáy Diệp Tuệ lên, ngậm mồm canh to, sau đó mớm cho nàng ăn.

      Diệp Tuệ nuốt mấy miếng, chậm rãi mở mí mắt ra, suy yếu cười cười: “Ta có thể tự mình ăn.”

      “Đừng nhúc nhích, để ta đút cho nàng.” Lão Thập lại ngậm mồm to đút cho nàng.

      Diệp Tuệ nuốt xuống, tay vừa động, đụng tới vật cứng vừa lúc nảy ra, tùy tay cầm, đồ vật kia vừa đến tay nàng, nháy mắt biến thành thô to.

      Lão Thập con ngươi đen tối sâu thẳm, gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Nương nương phải lại muốn nữa ?” Lúc này cảm thấy tay kia có ý định buông ra, vội : “Nàng tiếp tục nắm , ta chơi thôi, đêm nay để nàng tạm nghỉ ngơi đầy đủ.”

      Diệp Tuệ uống canh xong rồi, nằm ở trong khuỷu tay , trong tay còn nắm chặt lấy cự vật, nhưng lười nhác muốn động.

      “Thập ca, kỹ thuật chàng tại sao lại tốt như vậy?” Diệp Tuệ nhớ tới tối hôm qua Lão Thập Nhất có qua được lão nhân trong cung huấn luyện qua chương trình sinh lý học, : “Chàng có học qua mấy tuyệt chiêu hầu hạ nữ nhân sao?”

      Lão Thập cười cười, đôi mắt vô cùng ôn nhu: “Ta cùng Lão Thập Nhất được lựa chọn làm sườn phu cho thái tử phi, còn nghĩ rằng đời này tiêu rồi, nương nương biết ở đế đô phế thái tử phi có bao nhiêu ghê tởm, chuyện khác, phấn trắng bôi trét mặt nếu quét xuống dưới chắc nặng cỡ mười cân, bên người sườn phu tiểu thị nhiều đến mấy chục người, chỉ cần coi trọng thiếu niên lang nhà ai, kéo lên giường chơi bỏ qua. Bà ta là thiên kim của Thừa tướng bị phế, bởi vì Thái tử dựa vào nhà mẹ đẻ bà ta trợ lực, cho nên đối với người thê tử tệ bạc này cũng quản được.”

      Diệp Tuệ cười : “Chàng cần lại sợ, phế Thái tử tại ngoài được phong danh hiệu cảnh quận vương, nửa điểm thực quyền cũng có.” Thái tử thất thế, liền thất phẩm huyện lệnh đều lo lắng chọc phải kiện tụng, liền sợ đắc tội tân Thái tử cấp người nhà mang đến tai hoạ, ở phố gặp được có lẽ đều phải rất xa tránh .

      “Khi đó ta cùng Lão Thập Nhất bị tuyển làm sườn phu thái tử phi, liền cảm thấy cuộc sống chút hy vọng, muốn đâm đầu tự vận.” Lão Thập nhớ lại lúc trước phát sinh đủ chuyện ở đế đô, giữa mày hơi nhăn lại.

      Diệp Tuệ chồm người lên, hôn môi : “Sau lại thế nào?”

      “Sau lại bị Hoàng Thượng triệu kiến, muốn ta cùng Lão Thập làm sườn phu cho Sở Vương phi, còn phái sư phó chuyên môn lễ nghi dạy dỗ việc nam nữ.” Khi đó lần đầu tiên từ trong sách xem đến các cơ quan của nữ nhân và tên của chúng, vừa xấu hổ vừa tò mò, bất giác lại đưa tay đặt giữa hai chân nàng đùa bỡn


      20 likes lên chương 74
      Last edited: 6/2/18

    5. Nhiuuuu

      Nhiuuuu Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      38
      Đọc truyện riết rồi cứ lầm tưởng đàn ông làm làm mệt nghĩ :)))
      Thực tế quá phũ phàng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :