1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Tui đoán sai mà, số 10 với 11 chỗ đó quả nhiên là to lớn hơn người mà. biết 3 họ Hoàng Phủ này mà chơi 4p với nữ chính thế nào nhỉ?
      :yoyo60::yoyo36::yoyo36:
      Đóa Quỳnh Trắng, Chris, A fang2 others thích bài này.

    2. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      6 like.... 6 like nữa.... còn tận 6 like :th_4::th_4::th_4::th_4:
      HangVO9 thích bài này.

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 66


      Hạ nhân Sở Vương Cung biết được đương gia chủ mẫu trở về, sớm ra tới nghênh đón, cổng lớn đứng hai hàng thị vệ, Diệp Tuệ vừa xuống xe, Lâm tổng quản mang theo hạ nhân trong phủ quỳ xuống thỉnh an.

      Diệp Tuệ phân phó cho lâm tổng quản chuẩn bị phòng cho Ô Cổ Lực cùng Mã Đề Liên, còn mình lập tức xuyên qua từng con đường, hành lang gấp khúc, vào Cẩm Hoa Đường nối liền nhau với phòng tắm lớn, chơi đùa trong nước hồ tắm tẩy rửa thân mỏi mệt, được các tiểu thái giám hầu hạ hạ mặc y phục nhàng ở nhà, vào sảnh chính Cẩm Hoa Đường, xoay vài vòng trong căn phòng vô cùng rộng lớn.

      Từ khi trở thành Sở Vương phi, nàng tổng cộng cũng ở trong Sở Vương Cung mấy ngày, sao đêm vây quanh trăng, tư thái thực dụ hoặc cao cao tại thượng đâu rồi, biết làm Hoàng Hậu là cái cảm giác gì, ha hả, tha thứ cho tâm hư vinh của nàng.

      “Nương nương, yến hội chuẩn bị xong.” A Kim vào tới, khom người thành kính.

      “Ngươi thỉnh mã tứ sư muội cùng Ô Cổ Lực quốc chủ lại đây dùng cơm.” Diệp Tuệ phân phó câu, nghĩ nghĩ: “Lại mời Bồ vương cùng Nghi vương đến tiếp khách.” Có câu là tú tài gặp được binh có lý do để cầu tình, ở bên cạnh Mã Đề Liên, cần phải có nhân tài trấn trụ mới thành.

      “Dạ, nô tài ngay.”

      Phòng đại sảnh bày bàn yến hội lớn, đứng xa nghe mùi đồ ăn mê người bay tới, Diệp Tuệ ngồi ở ghế chủ vị đợi lát, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất tới, hai người vừa tắm rửa xong, từng người mặc thân trang phục võ sĩ bằng sa tanh trắng, hơn nữa dung mạo tầm thường, có vẻ hết sức quý khí đoạt người.

      Mã Đề Liên cùng Ô Cổ Lực được thái giám dẫn dắt vào sảnh lớn, tắm gội xong hai người đều thực xuất sắc, ít nhất Diệp Tuệ xem ra đúng như vậy.

      Mã Đề Liên thay đổi thân nam trang tơ lụa xanh, rất có khí thế, điển hình tiêu chuẩn người mẫu, dáng người có lẽ tính là quá hùng hổ, nhưng qua trang điểm, lại huấn luyện thời gian, sân khấu hình chữ T tuyệt đối có thể nổi danh.

      Ô Cổ Lực áo quần dài bên trong tơ lụa màu trắng, chân mang giày lụa màu đen, bên ngoài kiện áo khoác màu xám nhạt. hổ danh là quốc chủ phương, cho dù nghèo túng, đều có loại khí chất quý tộc mà người thường so được. chiều cao nếu so với Mã Đề Liên vẫn thấp hơn chút, nhưng cũng có 1 mét 8 mấy, khả năng có huyết thống của Caucasus (**lẽ ra tác giả phải viết là Caucasoid, nghĩa là đại chủng Âu, chủng tộc da trắng sau này**), hình dáng mặt bộ góc cạnh, cái mũi cao, thẳng, đôi mắt là nâu xám, ngẫu nhiên còn thoáng tia sáng bức người, chỉ có khi đối mặt với Mã Đề Liên mới có thể có vẻ vô cùng bất đắc dĩ cùng buồn bực.

      “Tứ sư muội ngồi, Ô Cổ Lực quốc chủ mời ngồi.” Diệp Tuệ mỉm cười tiếp đón, đáy lòng lại vừa động, nghĩ tới cái từ oan gia hoan hỉ này, mặc dù có chút vô căn cứ, nhưng nếu gọi là chuyện tốt chưa chắc là thể, chỉ là biết Ô Cổ Lực có thê thất gì chưa?

      Mã Đề Liên nhìn các loại thức ăn, mừng rỡ đến mi mắt cong cong: “Sư tẩu biết ta thích ăn gà, làm vài loại thịt gà, nhưng gà chặc mấy miếng ăn quá phiền toái, vẫn là gà nguyên con ăn dễ hơn.” Ả ta có thói quen giữ lễ, cầm lên con gà hầm, xé cái cánh con gà mồm to nhai lên.

      Bọn thái giám đem từng loại thức ăn phân biệt mâm, để ở trước mặt mỗi người, Ô Cổ Lực nuốt xuống ngụm tổ yến, cảm giác trơn mượt, nhưng thể là ăn ngon, cũng thể thể ăn, liếc mắt nhìn Mã Đề Liên cái, khinh thường giọng thầm: “Ăn kiểu này đúng là giống heo.”

      cho rằng Mã Đề Liên nghe thấy, nào biết ả nghe được ràng, nâng lên chân, liền đá bay cả người lẫn ghế, Ô Cổ Lực thân mình đập vào phía dưới cửa sổ, màng cửa sổ bị kéo xuống, che toàn bộ lại.

      Diệp Tuệ mới vừa gắp viên hoạt hương trân châu bỏ vào trong miệng, nhất thời bị biến cố kinh sợ, viên trân châu nghẹn trong cổ họng, thiếu chút nữa sặc chết, hai tay vỗ về cổ họng, nghẹn tới mức trợn trắng mắt. Lão Thập cùng Lão Thập Nhất hoảng sợ, người vỗ lưng cho nàng, người khác lấy ly nước, bị A Kim ngăn trở: “ thể uống nước, nếu là nuốt xuống tiêu hóa được, khiến cho đau bụng.”

      Lão Thập Nhất đột nhiên nghĩ đến biện pháp, đó là lúc Hằng Đình ăn đồ vật nên ăn, thấy bà vú dùng quá, vội vàng ôm lấy Diệp Tuệ, ngồi ở ghế , để nàng nằm lên hai chân mình, đầu cúi xuống, đầu gối dùng sức thúc vào bụng nàng, hai tay ấn sống lưng tinh tế.

      Mã Đề Liên mới biết gặp rắc rối, sợ bị các sư huynh phát , muốn mạng nàng, nổi lên lo lắng, nhảy dựng lên: “Muốn ta hỗ trợ hay ?”

      Lão Thập vô cùng tức giận, ngại nàng vướng bận, phen đẩy ra, tay đặt ở sống lưng Diệp Tuệ dùng sức vỗ, chỉ nghe Diệp Tuệ a tiếng, phun ra viên hương hoạt trân châu kia, ho khan liên tục. Lão Thập Nhất nhàng thở ra, theo biết, người ăn cơm nghẹn đến tắt thở phải số ít, quá nguy hiểm.

      A Kim gọi người mang chậu nước cùng khăn lông tới, Lão Thập Nhất ôm ở nàng tựa ở trong ngực mình, Lão Thập nhúng ướt khăn lông, cẩn thận lau sạch cho nàng. Diệp Tuệ dùng nước quýt súc miệng, ghé vào vai Lão Thập Nhất, trải qua trận náo loạn như vậy, chút sức lực cũng nhấc lên nổi.

      Lão Thập Nhất hung hăng trừng mắt nhìn hai người gây chuyện, quay đầu lại, bế ngang người trong lòng lên, vào chính sảnh Cẩm Hoa Đường, vào phòng ngủ, đem nàng đặt ở giường nghỉ ngơi.

      Diệp Tuệ nằm ở giường, ngực đau lợi hại, nghỉ ngơi hồi lâu, mới thở lại điều hòa.

      “Nương nương, tốt lên chút nào ?” Lão Thập Nhất vẫn luôn canh giữ ở đầu giường, thấy nàng sắc mặt từ từ khôi phục sắc mặt bình thường, buông tâm xuống, mi mắt vừa nhấc, Lão Thập bưng chén canh tới, đặt ở bàn, tay nâng cổ Diệp Tuệ lên, dùng muỗng đút nàng uống.

      “Ta có thể tự mình uống.” Diệp Tuệ tuy cùng bọn họ từng có hồi ái muội xe ngựa, nhưng thói quen bị bọn họ đối xử như vậy, Lão Thập Nhất trong mắt có cảm xúc bị thương: “Nương nương chẳng lẽ còn đem chúng ta trở thành người ngoài?”

      …… có……” Làm đau lòng mỹ nam bị trời phạt, nàng đành phải mở ra môi đào mặc đút ăn.

      Ăn xong canh, Diệp Tuệ thấy bọn họ còn chịu , liền từ bọn họ xuống. Nào biết Lão Thập Nhất cúi đầu, hôn môi nàng, nhàng ngụm, đem cái lưỡi nàng hút vào trong miệng, dùng hàm răng tinh tế gặm cắn.

      càng hôn càng mê mang, bàn tay tiến vào vạt áo nàng sờ soạng.

      Diệp Tuệ bị hôn thân thể nóng lên, ở trong xe ngựa dám có động tác tiến thêm bước, nhưng lúc này tựa hồ có chỗ nào cần cố kỵ, tay nàng sờ vào lồng ngực rắn chắc của vuốt ve.

      Lão Thập Nhất hôn đến tình thế cấp bách, tách ra vạt áo trước ngực nàng, mỗi tay bắt lấy cái đẫy đà, dùng sức nắm chặt, sau đó bóp chặt hồng mai diễm lệ, vùi đầu xuống, bỏ tay ra, cả hồng mai lẫn khối to da thịt bị hút vào miệng. Mà lúc này, môi đào Diệp Tuệ bị Lão Thập hôn lấy, đầu lưỡi của cướp đoạt khoang miệng nàng, giao triền cái lưỡi nàng chịu buông ra.

      “Ưm……” Diệp Tuệ bị hôn mê mang, đột nhiên cảm thấy ngón tay tiến vào quần của mình, ở dưới háng, đầu ngón tay đẩy cánh hoa ra, hướng bên trong tìm kiếm, nàng thở hổn hển, khom người kẹp chặt ngón tay kia.

      ra nữ nhân là cái dạng này.” Lão Thập Nhất lẩm bẩm , đôi con ngươi nhiễm đầy màu đỏ, đầu ngón tay tìm tòi trong chỗ thần bí của nữ nhân, trước khi được phái tới Bình Châu, từng được quan viên chủ quản lễ nghi trong cung dạy dỗ chương trình học sinh lý, từ lúc ấy liền đối với thân thể nữ nhân sinh ra vô cùng tò mò.

      “Ưm!” Diệp Tuệ nỉ non cầu xin: “Đừng quá vào trong.”

      “Nương nương, thuộc hạ muốn nhìn người chút.” Lão Thập Nhất khẩn cầu, ngón tay ở dưới háng nàng ngừng cử động, tay khác đặt ở cạp váy nàng, tính cởi váy ra.

      Đột nhiên liền đem chính mình giao cho bọn họ như vậy sao? Diệp Tuệ có chút biết làm sao, nhưng thân mình bị bọn họ làm muốn phát hỏa, tiếp tục tiếp tựa hồ thực có lỗi với chính mình, từ lâu trước kia, thời điểm mới xuyên tới, biết được đây là xã hội nữ N phu liền muốn ủy khuất chính mình, như vậy đối mặt hai nam nhân này là vị hôn phu của nàng, nàng còn làm ra vẻ sao?

      “Nương nương, Mã Đề Liên tới cầu kiến.”

      A Kim ở ngoài cửa nguyệt, cách rèm châu bẩm báo.

      Diệp Tuệ vội vàng đẩy nam tử người, thấy bọn họ song song đứng dậy, nhàng thở ra, Mã Đề Liên tới đúng lúc, từ lúc cùng Lý Vĩ Thần làm chuyện phu thê liền đối với đại lão công sinh ra tình cảm áy náy. Nhưng mà, theo sủng nịch đối với nàng, nhất định là đồng ý.

      Bất luận thời điểm nào, đại lão công đều là người nàng tâm phúc cùng tin tưởng dựa vào, có ở bên người, liền cảm thấy an tâm hưởng thụ phu ái, từng qua, đem thứ tốt nhất khắp thiên hạ đưa đến trước mặt nàng, cho tới nay, cũng là làm y như thế.

      Diệp Tuệ đứng lên sửa sang lại trang phục chút, Lão Thập Nhất đem góc áo nhăn lại của nàng vuốt thẳng, ở giá áo cầm kiện áo choàng dài màu hồng phấn khoác ở hai bờ vai nàng, mặc váy dài chấm đất, có phong thái uyển chuyển như tiên.

      “A Kim, mời tứ sư muội tiến vào.”

      Diệp Tuệ kinh ngạc Mã Đề Liên tự nhiên chịu thủ lễ, trước đây ở thiên ưng sơn muốn gặp nàng, có khi nào cầu thông báo.

      Mã Đề Liên vào tới, biểu cảm mặt có vẻ áy náy, giơ tay gãi gãi tóc, ha ha cười : “Sư tẩu xem ra ổn, ta còn lo lắng, ha ha thể tưởng tượng được sư tẩu mảnh mai như vậy, nếu như bị sư huynh biết ta khi dễ sư tẩu, đem ta xé nát ném vào trong đất làm phân bón là thể.”

      Diệp Tuệ bị câu mảnh mai này làm cho hài lòng, nhưng biết Mã Đề Liên chuyện cũng quanh co lòng vòng, cũng có ác ý, cười : “Ta thân mình luôn luôn tốt, phải do tứ sư muội sai, lại là Ô Cổ Lực bày đầu, quan hệ tới muội, muội cần áy náy.”

      “Đúng đó, đúng đó, đều là do con cá chạch kia tốt, sư tẩu chờ , sư muội làm cho hết giận.”

      Ở Thiên Ưng Môn trong khoảng thời gian này, Diệp Tuệ ràng chiếu cố cho mọi người, Mã Đề Liên được ít ưu ái, tuy trước đây nhìn nàng vừa mắt, nhưng lại rất nghĩa khí.

      gió chính là mưa, nhảy dựng lên, bước chạy xa ra bên ngoài.

      Diệp Tuệ sợ xảy ra án mạng, vội vàng theo đuôi ra Cẩm Hoa Đường.

      Lâm tổng quản biết Ô Cổ Lực là Tây Uyển quốc chủ, đem an bài ở trong du liên tiểu trúc, phong cảnh cực đẹp. Lầu gác được xây trong vườn, hai bên là hai luống hoa mẫu đơn, trăm ngàn đóa hoa to lớn bằng cái chén, nở rộ xinh đẹp.

      Ô Cổ Lực ở bên cạnh vườn hoa luyện quyền, quyền cước đánh ra mạnh như uy vũ sinh phong, đánh tới cực mạnh, kình phong tản ra, đập vào hoa mẫu đơn, cánh hoa rơi rụng tứ tán như tuyết. đầy mặt xúc động phẫn nộ, vừa đánh vừa kêu: “Dã nữ nhân cướp quần, để cho ngươi hết kiêu ngạo, lão tử đánh đến ngươi răng rơi đầy đất……”

      “Con cá chạch, lão tử muốn đem ngươi đánh đến răng rơi đầy đất.”

      Chợt tiếng rít gào truyền tới, Ô Cổ Lực lập tức trở nên mặt còn chút máu.

      Mã Đề Liên như bay lại đây, giơ lên chân ra trước, sắc bén phi thường, Ô Cổ Lực tự biết địch lại, vội vàng bay trốn.

      “Đứng lại, còn dám trốn, lão tử liền đem ngươi lột sạch, treo ở cửa thành cho người tham quan.” Mã Đề Liên linh hoạt bằng , bị phen vòng tới vòng lui, mệt mỏi đuổi kịp, tức giận đến chửi ầm lên.

      “Nữ nhân này cảm tính điên rồi, lại chạy tới cướp quần nam nhân.” Ô Cổ Lực hoảng thần, dưới chân ngừng chạy trốn nhanh hơn, biết chỉ có Sở Vương phi có thể cứu , rẽ hướng Cẩm Hoa Đường chạy .

      Diệp Tuệ vừa lúc tới nơi, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất ngăn cản cho đuổi theo Mã Đề Liên.

      Ô Cổ Lực cảm động cực kỳ mà khóc: “Sở Vương phi cứu mạng, sư muội người lại tới cướp quần ta.” chỉ vào Mã Đề Liên phía sau vẻ mặt lên án.

      Diệp Tuệ ổn định chút cảm xúc, thanh thanh giọng : “Ô Cổ Lực quốc chủ, đây là ngươi đúng rồi, có là khách tùy theo chủ, tứ sư muội ta muốn cướp quần ngươi, ngươi cứ cho nàng cướp là được.” Quay đầu lại, mặt giãn ra với Mã Đề Liên: “Muội đúng , tứ sư muội? Muội nếu là muốn cướp, tẩu tử thành toàn cho muội.”

      Mã Đề Liên trong lòng bỗng nhiên nổi lên cùng chung chí hướng, lớn tiếng : “Sư tẩu tẩu có thể đứng ở bên phía ta, là quá tốt.” Vốn dĩ ả cho rằng sư tẩu giúp lý giúp thân, bị nàng câu nhất thời nổi lên hảo cảm.

      Diệp Tuệ ngưng mắt : “Muội muốn cởi ở đâu, là ở chỗ này, hay là ở trong phòng chuẩn bị cho muội?”

      “Chỗ nào đều được, sư tẩu làm chủ là được.” Mã Đề Liên nội tình, nàng chỉ nghĩ đến dạy cho Ô Cổ Lực bài học, cởi quần thần mã là so sánh.

      “A Kim, dựa theo ý tứ tứ nương mà làm, đem Ô Cổ Lực quốc chủ trói lại đưa đến giường trong Tư Vũ Hiên của tứ nương.” Diệp Tuệ phân phó A Kim xong, bổ sung với Mã Đề Liên: “Tứ sư muội, chỉ là cởi quần áo, nhớ kỹ thể làm khác, Ô Cổ Lực quốc chủ là bằng hữu Đại sư huynh của muội, muội nếu là làm bị thương, Đại sư huynh muội tha cho muội.”

      Mã Đề Liên gật đầu : “Ta làm bị thương, sư tẩu yên tâm, sư muội nhất định có cách cho tẩu hết giận.”

      Mã Đề Liên vô cùng sợ hãi Hoàng Phủ Trạch Đoan, Diệp Tuệ mới đem nhị lão công ra hù dọa ả, ra hiệu cho Lão Thập cùng Lão Thập Nhất, trước rời khỏi, đại khái theo Hoàng Phủ Trạch Đoan lâu ngày, học được phúc hắc, đối với từng trận cầu cứu kêu rên của Ô Cổ Lực, giống như nghe được thấy gì.

      ………………

      Tần Vũ Hàng tìm kiếm bằng hữu sư phụ hỏi thăm xong, trở lại Sở Vương Cung là sau nửa đêm.

      Diệp Tuệ ngủ say, sáng sớm tỉnh lại, thấy nam tử bên cạnh ôm chặt nàng, khỏi bật cười, xoay người dựa vào, cười tươi: “Ta nghe Thập Nhất ca chàng gặp được vị lão bằng hữu, như thế nào, có thể gặp được rồi chứ?”

      Tần Vũ Hàng ôm nàng sát lại, mày hơi hơi nhăn: “Là lão bằng hữu của sư phụ, từ Nepal mang theo ít hàng hóa đế đô buôn bán, vừa lúc ngang qua Bình Châu, ta qua hỏi chút tình trạng sư phụ, coi có leo lên đỉnh dãy núi tát già mã tháp phong kia . Vừa hỏi mới biết được, thử quá lần, nhưng thất bại.”

      Diệp Tuệ ngưng mắt suy tư: “Đỉnh núi kia rất cao , càng cao hô hấp càng khó khăn, có lẽ người luyện võ có thể tốt hơn chút, nhưng muốn leo lên lại là cực dễ dàng. Ta xem qua quyển sách, tát già mã tháp phong mỗi năm vào tháng tư thời tiết tốt nhất, là thời điểm lên núi được, qua cái mùa này, khí hậu đỉnh núi biến đổi thất thường, cơn lốc lạnh thấu xương, lạnh buốt vô cùng.”

      Kỳ châu phong thời tiết tốt hẳn là tháng năm, nhưng Diệp Tuệ suy xét đến tháng năm dương lịch hẳn là tháng tư cổ đại, mới như vậy .

      Tần Vũ Hàng nghi hoặc : “Nàng xem quyển sách ấy ở đâu, ta tại sao biết?” có thư tịch giới thiệu về tát già mã tháp phong, phải chứng tỏ là có người leo lên được sao, vậy sư phụ lại leo lên còn có cái ý nghĩa gì nữa?

      lý giải tâm tư lão nhân kia, phàm đều là những việc người khác chưa làm qua, làm lên mới càng có động lực.

      Diệp Tuệ từ biểu cảm của đại lão công nhìn ra được suy nghĩ trong lòng , cười : “Đó là quyển sách giới thiệu về thời tiết thôi, cùng tát già mã tháp phong quan hệ.” Tiếp theo đem việc mình biết hết lần.

      Theo nàng kiếp trước từ tư liệu biết được, các đội leo núi phải có kinh nghiệm về công tác khí tượng, thường thường căn cứ vào vị trí mây cùng độ cao châu phong, suy đoán sức gió tầng cao lớn đỉnh núi. Nếu mây phiêu động vị trí càng hướng về phía trước, chứng tỏ sức gió tầng cao càng , càng xuống phía dưới, sức gió càng lớn. Nếu cùng đỉnh núi ngang nhau, sức gió ước đoán khoảng cấp chín. Nếu như phía Ấn Độ áp thấp tràn qua trước, phương hướng mây từ đỉnh núi sườn đông nam di động hướng Tây Bắc, phản ánh gió tầng cao thổi hướng đông nam, hệ thống áp thấp sắp xảy ra, tiếp theo áp thấp tràn qua, thường kèm theo có tuyết rơi.

      Bởi vì mây biến hóa có thể phản ánh dòng khí tầng cao biến động, bởi vậy, mây đỉnh Chomolungma (**EVEREST**) lại có tên gọi "Đệ nhất thế giới Phong vũ biểu".

      Tiếp theo, Diệp Tuệ lại ít thường thức để chuẩn bị lên núi.

      Tần Vũ Hàng trong mắt lộ ra tán thưởng: “Vị lão hữu sư phụ kia mấy tháng trước liền rời khỏi Nepal, lúc sau biết được sư phụ có leo lên tát già mã tháp phong nữa hay , nhưng mà nương tử nếu cung cấp nhiều tin tức tốt như vậy, sáng mai ta viết phong thư, nhờ thương nhân phía tây giao cho sư phụ.”

      “Hy vọng thiên kỳ đạo trưởng có thể thành công.” Diệp Tuệ câu, cũng muốn viết lại lịch sử lên núi của nhân loại, nàng muốn yên lặng suy nghĩ trong lòng.

      “Nương tử, nàng là có bản lĩnh.” Tần Vũ Hàng đầy mặt sủng nịch, vùi đầu hôn môi nàng, lúc muốn càng gần thêm bước, phòng ở bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng rít gào, lắng nghe là Mã Đề Liên.


      20 likes lên chương 67

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 67


      Tần Vũ Hàng ngưng thần nghe trong chốc lát, nhíu mày : “Tứ sư muội lại làm cái chuyện gì xấu?”

      “Hai ngày này muội ấy cùng cái người kêu là Ô Cổ Lực Tây Vực quốc chủ kia giằng co.”

      Hai ngày này tình phát sinh cũng coi như thú vị, Diệp Tuệ cười đến má lúm đồng tiền chớp động, đôi mắt đen nhánh sáng rỡ, cho đại lão công nghe về tình hôm qua sau khi rời , lúc giảng bàn tay nắm lấy vật giữa háng , tay khác bóp viên hồng viên trước ngực .

      Tần Vũ Hàng bị thê tử làm cho tinh thần kiểm soát, bàn tay to xoa đóa đẫy đà của nàng mà vuốt ve, nghe tới nàng ăn cơm bị nghẹn, hai hàng lông mày lập tức giương lên: “Tiểu nha đầu nàng chẳng có lúc nào làm người bớt lo, như thế nào ăn cái đó cũng có thể nghẹn đến thiếu chút nữa mất mạng.”

      “Cái gì nghẹn đến thiếu chút nữa mất mạng, ta lúc ấy cảm thấy viên đó chặn ở thực quản, có tiến vào khí quản, chỉ cần nuốt xuống là có việc gì, tất cả mọi người đều cố tình hoảng thần.” Diệp Tuệ cười đến vô tội, nhưng nàng lúc ấy thở nổi, thiếu chút nữa hít thở thông chết mất.

      “Nàng nha, kêu ta nàng thế nào mới được đây?” Tần Vũ Hàng đầy mặt bất đắc dĩ, vừa lật sấp thân mình nàng, để nàng nằm ngực mình, tay phải vừa nhấc, vỗ vào tuyết đồn nàng cái, trách mắng: “Lại có lần sau, xem ta còn hung hăng đánh nàng.”

      Diệp Tuệ bị đánh đau, tức giận muốn đứng dậy, cưỡi cặp đùi thô tráng của , chui đầu vào giữa háng cắn ngụm vào vậy vừa nổi lên. Nghe phát ra thanh tê dại, nàng trong mắt lóe lên tia trả thù đắc ý, tay đặt ở bên xoa xoa, hừ : “Xem chàng lần sau còn dám khi dễ ta?”

      Tần Vũ Hàng nắm viên hồng mai ngực nàng, trong mắt lên sắc thái kỳ dị: “Sau khi sinh Hằng Đình xong nơi này là có sữa phải ?”

      Diệp Tuệ nhớ tới tình hình Hoàng Phủ Trạch Đoan mấy lần hấp thụ sữa nàng, trong mắt lộ ra ấm áp: “Chàng lúc ấy cùng Đột Quyết đối kháng, rất lâu cũng chưa về nhà, nhưng mà chờ về sau ta lại sinh hài tử, nhất định cho chàng thưởng thức cái loại cảm giác này.”

      Tần Vũ Hàng đôi mắt lấp lóe: “Muốn ta thưởng thức cái cảm giác gì, chẳng lẽ Đại sư huynh còn hút nơi này của nàng bằng?” Diệp Tuệ sắc mặt hàm xuân, chậm rãi gật đầu, Tần Vũ Hàng trong mắt lên ghen tỵ, kéo thân mình nàng qua, để đóa đẫy đà môi, há mồm cắn.

      chút.” Diệp Tuệ cưỡi ở bộ ngực cường tráng, dùng tay chống đỡ ở hai bên đầu của , tư thế này là quá dễ chịu, nàng nhịn được theo tiết tấu mút vào, ưm ưm hừ ra tiếng, thân mình ngừng nhúc nhích, từng giọt chất lỏng nóng rực từ giữa hai chân tràn ra, thấm ướt khắp nơi da thịt màu đồng của , dừng lại bú mút, tay trái nâng lên tuyết đồn cưỡi ở ngực, tay phải vươn hai ngón ở giữa hai chân nàng tham nhập vào trong ……

      “Muốn sao? Nương tử?” Tần Vũ Hàng thấp giọng hỏi, ngón tay ngừng khảy cọ vách trong, cảm thấy vách trong từng đợt rung rẫy, biết nàng tình niệm được khơi dậy.

      Diệp Tuệ nâng lên đôi mắt tràn ngập mị ý: “Muốn!”

      lập tức ôm nàng chuyển tư thế, đem nàng đặt ở dưới thân, khí lực hùng hồn áp lên, mở ra hai chân thon dài, nhắm chính xác …… Vịn chặt cánh mông nàng, đâm hết sức vào phía trước, “A!” Nàng thét chói tai, đau, bị đâm như muốn rách ra, nhưng là đau đớn có bao nhiêu cảm giác liền có bấy nhiêu sướng, bao lâu, trước mắt lên ánh sáng chói lòa, lập tức leo lên đỉnh.

      Tần Vũ Hàng còn chưa có tới, phát ra tiếng thở dốc thô nặng, vẫn ngừng công kích nữ tử dưới thân.

      Bên ngoài Cẩm Hoa Đường, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất vừa qua khỏi phòng khách, liền nghe được bên trong tiếng nữ tử kiều rên rỉ đứt quãng vụn cùng tiếng nam tử nặng nề gào rống.

      Lão Thập Nhất bỗng nhiên cảm thấy mất mát, biểu cảm dại ra đứng tại chỗ, mãi đến Lão Thập kéo , mới mở đôi mắt tràn ngập lệ ý, thấp giọng : “Thập ca, ta muốn nàng, lớn như vậy cũng chưa từng có ước muốn được đến thứ mãnh liệt như vậy.”

      Lão Thập trong mắt lộ ra tia đau đớn: “Ta hiểu.” Kỳ làm sao hiểu, nhưng Hoàng Phủ Trạch Đoan ở Bình Châu, ai chủ trì hôn lễ.

      Lão Thập Nhất trong mắt bỗng nhiên lóe lên tia kiên định: “Ngày mai ta cầu Tần công tử, xin ra mặt chủ hôn , là thân phận chính phu, có quyền này.” Lão Thập gật đầu: “Như vậy cũng tốt.” Nếu với cường thế của Sở Vương, Tần công tử khí thế tựa hồ yếu hơn chút, thế cho nên cho người ta loại ảo giác, thân phận chính phu hẳn là Hoàng Phủ Trạch Đoan.

      “Bồ Vương gia, Nghi Vương gia.” Lâm tổng quản từ phòng khách tới, tới trước cửa hành lang dài, đem hai phong thư đưa cho Lão Thập, thi lễ : “Sở Vương điện hạ cùng Lý công tử gửi thư, người mới vừa đưa tới, là muốn giao cho nương nương.”

      Từ Bình Châu đến đế đô có năm sáu ngàn dặm, quan ải cách trở, người thường cơ bản muốn phải hơn nửa năm, nhưng Hoàng Phủ Trạch Đoan là người trong quân đội, là tinh nhuệ trong quân, ngựa cưỡi lại là ngựa từ ngoại quốc, chỉ cần hơn tháng là có thể tới đế đô. là tháng giêng, tại tháng tư, ở đế đô được hai tháng.

      Lão Thập rất muốn biết Sở Vương đoạt trữ (**tranh ngôi thái tử**) thành hay bại, nhịn xuống xúc động muốn mở phong thư ra, nghiêng tai lắng nghe bên trong Cẩm Hoa Đường biết khi nào ngừng lại, giơ tay gõ gõ cửa, nghe được bên trong thanh cho phép tiến vào, liền mở cửa, cùng Lão Thập Nhất trước sau vào.

      Diệp Tuệ mặc kiện váy dài tơ lụa màu hồng phấn, qua cửa nguyệt, nhìn hai người liếc mắt cái, có để ý tới thư từ, nàng nghĩ đến có lẽ là thư từ tầm thường: “Trước sai A Kim múc nước tiến vào, ta muốn rửa mặt chải đầu.” Nâng lên cổ tay trắng nõn, vuốt vuốt tóc: “Ta vào phòng tắm bên cạnh tắm rửa cái, các ngươi có việc trước tìm Tần đại xử lý riêng.”

      Nước trong phòng tắm là từ suối nước nóng chảy ra dưới nền đất, tắm rửa vô cùng tiện lợi.

      Tần Vũ Hàng mặc xong quần áo, khoác kiện áo choàng vào phòng khách, từ trong tay Lão Thập tiếp nhận thư từ, muốn xem, nghĩ đến thê tử luôn động tay động chân, vội với Lão Thập Nhất: “Ngươi qua chăm sóc nàng, ngàn vạn đừng lại phát sinh kiện như đồ ăn nghẹn trong yết hầu nguy hiểm.”

      vốn định cho A Kim bồi, nhưng A Kim tuy là thái giám, rốt cuộc thê tử cùng ta thân, Lão Thập Nhất là nam nhân của thê tử, chăm sóc nàng là lẽ thường.

      Lão Thập Nhất kinh ngạc, hoàn toàn dám tin, đầu ong ong, giống con rối gỗ ý thức, thân ảnh theo hướng phòng tắm.

      Lão Thập cảm giác mất mát nên lời, vừa ghen tỵ vừa hâm mộ, cảm xúc thất vọng nơi đáy mắt làm tiết lộ tâm . Tần Vũ Hàng liếc mắt nhìn , làm như có để ý tới, mở thư Hoàng Phủ Trạch Đoan ra, sau khi xem xong, đôi mắt lập tức sáng ngời……

      Lại Diệp Tuệ cởi bỏ quần áo ngâm mình trong nước suối ấm áp, đặt tay ở giữa hai chân, chậm rãi rửa ái dịch còn sót lại, nghĩ đến nhu tình vừa rồi, đáy mắt nhộn nhạo lên sóng xuân nhè . Chợt rèm phòng tắm bị xốc lên, thân ảnh Lão Thập Nhất tuấn lãng đĩnh bạt vào.

      Diệp Tuệ trong lòng đột nhiên nhảy dựng, ngâm cả người mình vào trong nước, mắng: “Ai cho ngươi tiến vào?”

      “Tần công tử nương nương ở mình an toàn, cho thuộc hạ lại đây chăm nom.” Lão Thập Nhất đứng ở bên ngoài cái ao, nhìn chằm chằm thân mình trắng ngần bị nước suối che thấp thoáng, đặc biệt đôi đẫy đà kia như như . Máu trong thân thể lập tức toàn bộ chảy ngược lên đầu, ánh mắt trở nên đỏ ngầu, toàn thân khô nóng ngừng, gian nan bước về phía trước hai bước, lại nghe Diệp Tuệ : “Như vậy à, vậy ngươi ở ngoài hồ giữ .”

      A? chợt mất mát, đứng ở ngoài hồ vẫn nhúc nhích, trong mắt chỉ có nàng, chỉ có bóng hình xinh đẹp trong nước tắm gội.

      Diệp Tuệ hiểu mình có chút tàn nhẫn, nhưng nàng mới vừa trải qua hồi hoan ái, tại còn muốn, còn nữa nàng đối với hai tên thị vệ cảm giác có giống đại lão công cùng nhị lão công thân thiết như vậy, cũng giống với Mặc Kỳ thích như vậy, đến nỗi Lý Vĩ Thần, trong lòng nàng xếp vị trí thứ tư.

      Diệp Tuệ tắm xong, giương mắt vừa thấy, Lão Thập Nhất biểu cảm ảm đạm, khỏi mềm lòng, xã hội này nữ nhân cực ít, nam nhân nếu muốn chia phần chén canh đúng là khó.

      muốn tắm nữa, từ trong ao đứng lên, thần sắc thản nhiên ra bên ngoài hồ, nhưng kỳ trong lòng nàng khẩn trương, cánh tay che ngang ở trước ngực, che lại đôi đẫy đà: “Muốn sờ cứ sờ vài cái , nhưng ta trước, ta muốn...”

      Mỹ nhân tắm xong bước ra cảnh tượng rực rỡ lung linh, giống như từ cầu vồng lên nụ hoa chớm nỡ, hương thơm ngạt ngào lan tỏa bốn phía.

      Lão Thập Nhất chưa trải qua nam nữ ân ái, hiểu nàng câu muốn là có ý tứ gì, mà chỉ nghe lời nàng câu đầu, lúc này trong mắt, trong lòng chỉ có nàng. Tiến lên hai bước, ôm chặt lấy nàng, trải qua thời gian ngâm trong suối nước nóng thân mình vô cùng hương mềm, sờ đến bộ ngực, cái loại cảm giác này mỹ diệu tới cực điểm, giờ khắc này Lão Thập Nhất tình nguyện chết người nàng.

      Tay thô ráp vuốt ve da thịt, xoa vài cái, sau đó dời , vùi đầu xuống cắn viên.

      Diệp Tuệ thân mình run rẩy, vừa rồi bị đại lão công cắn còn đau, như thế nào nam nhân đều thích cắn chỗ này, nhưng cắn thực , đầu lưỡi dưới khiêu khích, sau đó hung hăng hút cái…… Kỹ thuật vô cùng tốt, làm cho nàng toàn thân phát ngứa. Nàng ôm lại , thấp giọng nỉ non: “Muốn liền muốn , ta bị ngươi làm cho rất khó chịu.”

      Lúc này Lão Thập Nhất lại nghe , đôi mắt lòe ra tia vui sướng, lúc này kích động đến toàn thân phát run, trái tim phịch phịch loạn nhảy.

      “Nương tử, Đại sư huynh từ trong kinh phái người đưa tin đến.” Tần Vũ Hàng đẩy cửa phòng tắm, cầm hai phong thư từ tiến vào, la lớn.

      Diệp Tuệ vội vàng đẩy ra nam tử ôm lấy nàng, phủ thêm kiện trường bào, qua cầm lấy thư vội vàng xem lần, nhảy dựng lên: “Hoàng Phủ đại ca lên làm Thái tử rồi, tốt quá.” Nàng cười đến sáng lạn, đem thư dán ở môi hôn hôn, hỏi: “Vậy phế Thái tử kia xử lý như thế nào, núi có hai hổ, phải nhanh chóng ứng phó mới được.”

      ra nương tử xem kỹ thư.” Tần Vũ Hàng chỉ vào mấy hàng chữ trong thư; “Nàng xem xem chỗ này, phế Thái tử bị phong làm Bình vương, ngoại trừ được hưởng thụ cấp bậc quận vương cùng bổng lộc ở ngoài, có bất luận cái thực quyền gì.”

      “Cái này hoàn toàn sai, nhưng làm Thái tử nhiều năm, cây lớn rễ sâu, vây cánh nhất định ít, đợi lát nữa viết phong thư cho Hoàng Phủ đại ca cẩn thận phòng bị trước.”

      Từ xưa tới giờ phế Thái tử đều cam lòng thất bại, chưa đến khắc cuối cùng của vận mệnh, thường muốn tìm cơ hội đấu tranh.

      “Yên tâm nương tử, Đại sư huynh so với nàng có tâm nhãn hơn.” Tần Vũ Hàng đem thư gấp lại, đưa phong thư khác cho Diệp Tuệ: “Đây là thư của Lý công tử, cha là thừa tướng đương triều, ta nghĩ Đại sư huynh có thể thuận lợi lên làm Thái tử, phụ tử bọn họ nhất định ra ít lực.”

      Diệp Tuệ mở thư ra, nhìn lần, đơn giản là kể tương tư.

      Lý Vĩ Thần đọc sách nhiều, hành văn rất hay, thư viết thanh và tình cảm phong phú, hơn nữa vài câu lại tràn ngập nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly hoa và thơ, thực đem lại cho nàng chút cảm động, đem hai phong thư đều giao cho Lão Thập tiến vào sau, để cất giữ trong thư phòng.

      Diệp Tuệ nghiêng mắt vừa thấy Lão Thập Nhất bên hồ nước, thấy nhìn thẳng tắp lại đây, ánh mắt cuồng nhiệt, giữa háng đồ vật đội lên tầng vải dệt, cao cao phồng lên.

      Diệp Tuệ nổi lên cảm giác hơi có lỗi, nhưng nàng tại có tâm tình làm chuyện đó, cho nên tự tiêu hỏa , nàng phản đối bọn họ tự sờ.

      theo đại lão công ra khỏi phòng tắm, trở vào Cẩm Hoa Đường, thay bộ váy màu lam nhạt nhàng. Nằm tựa đầu giường, còn suy nghĩ về tin tức vừa rồi, chống cằm : “Nếu là lão hoàng đế thân thể tốt, phải tùy lúc đều có khả năng băng hà, tướng công, chàng Hoàng Phủ đại ca có phải thực mau đăng cơ?”

      Trong lịch sử Trung Quốc hoàng đế vượt qua bảy mươi tuổi trở lên tổng cộng có mấy người, lão hoàng đế hơn bảy mươi, thân thể lại yếu, cũng nên tìm chỗ rồi. Nàng phải trù lão hoàng đế chết, phải, nàng là muốn lão hoàng đế nhanh nhanh nhường ngôi, làm Thái thượng hoàng tiêu dao.

      Tần Vũ Hàng cũng suy nghĩ việc này, ngưng mi : “Xem ra phải chuẩn bị tốt để vào kinh, nàng ở lại Sở Vương Cung, ngày mai ta trở về núi chuyến, đón luôn Hằng Đình và Mặc Kỳ.”

      Diệp Tuệ nghĩ đến Hằng Đình, mới tách ra ngày, lại thương nhớ.

      “Cái kia?” Tần Vũ Hàng ôm thê tử để ở đùi ngồi xuống, xốc lên vạt áo trước ngực nàng xem xét, lại thấy viên hồng mai kiều diễm ướt át, đoán là bị hung hăng hôn qua, dùng tay xoa xoa lên , : “Ở trong phòng tắm có phải cùng Lão Thập Nhất làm chuyện đó hay ?”

      Diệp Tuệ sắc mặt nóng lên: “Vốn dĩ làm, ai kêu chàng xông tới?”

      Tần Vũ Hàng đáy mắt hàm chứa sủng nịch, điểm chóp mũi nàng : “ như vậy là ta đúng rồi?” Diệp Tuệ vội vàng lung tung lắc đầu: “ có.” Ở trong lòng nàng, đại lão công chỗ dựa tinh thần, nhị lão công là phiếu cơm, nam nhân khác là điểm xuyết.

      Đừng trách nàng đem Hoàng Phủ Trạch Đoan trở thành phiếu cơm, ở xã hội kiếp trước của nàng, khi tìm đối tượng, phiếu cơm chính là đại quan trọng hạng nhất, nam nhân cung cấp phiếu cơm, coi như cả đời đánh quang côn, lão bà, hài tử.

      “Nương tử, chờ trở lại đế đô, nàng ở giữa hoàng thất, có người ở dưới chống đỡ, khó tránh khỏi bị người khác khi dễ, Lão Thập và Lão Thập Nhất đối với nàng rất là ái mộ, trở thành trực tiếp nhất bên cạnh nàng, trợ lực hữu dụng nhất.” Tần Vũ Hàng ánh mắt như suy tư gì: “Ta nghĩ bằng trước khi về đế đô, đem hỉ các người làm , giải quyết cọc tâm bệnh cho hai người bọn , cũng có thể cho nàng tăng thêm hai trợ thủ trung thành nhất.”

      “Chàng làm chủ là được, nhưng đừng quên cho bọn họ ăn viên tránh thai.” Diệp Tuệ kỳ nàng cũng thích hai gã thị vệ, nhưng thích là chuyện, muốn nhanh như vậy sinh hài tử cho bọn , dù tính luân phiên cũng nên đến lượt sinh cho đại lão công mới đúng.

      “Làm chính phu nương tử, ta chuyện gì xảy ra đều phải vì nàng suy nghĩ, chỉ cần nàng ổn, ta liền vui vẻ.”

      Bên ngoài Cẩm Hoa Đường, Lão Thập trầm mặc ngồi ở ghế trong hành lang dài, nhớ tới màn ôm trong phòng tắm, hỏi: “Đệ cùng nương nương từng có cái kia?” Lúc mới vừa tiến vào phòng tắm, liền thấy Diệp Tuệ thân mình mặc gì cả treo ở trong lòng ngực Lão Thập Nhất, bị kịch liệt hôn nồng nhiệt, chỉ vừa liếc mắt cái, trái tim như ngừng đập, rất hy vọng nam nhân ôm lấy nàng là chính mình.

      Lão Thập Nhất lắc đầu, lộ ra cổ tức giận: “Đều hận các ngươi tiến vào quá đúng lúc, nương nương vốn dĩ đều đáp ứng ta……”

      “Nàng đáp ứng đệ?” Lão Thập tức khắc dâng lên đố kỵ mãnh liệt, trong mắt lóe lên ngọn lửa, lại nghe Lão Thập Nhất : “Huynh cần ghen tỵ, ta so với huynh cũng tốt hơn bao nhiêu.” Dục hỏa đốt người đến thống khổ, có mấy nam nhân có thể nhịn nỗi, kỳ quái chính mình như thế nào bị ngọn lửa chiếm cứ ở bụng kia thiêu chết, cười khổ tiếng: “Huynh tính khi nào cùng Tần công tử đề cập kiện kia?”

      Lão Thập hiểu huynh đệ đến kiện kia là chỉ hôn cùng Diệp Tuệ, muốn trả lời, lại thấy Tần Vũ Hàng từ Cẩm Hoa Đường ra tới, đối mặt với sư đệ Sở Vương, phu quân chính quy của nương nương, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất vẫn luôn tồn tại phần kính ý, đều tiến lên hành lễ.

      Tần Vũ Hàng gật gật đầu: “Ngày mai ta trở về Thiên ưng môn chuyến, đón Hằng Đình về, sau đó chọn cái ngày tốt làm hôn cho các ngươi cùng nương nương, đợi lát nữa gọi Lâm tổng quản tới, bảo chuẩn bị tân phòng cùng tiệc cưới, lại phát thiệp mời quan lại Bình Châu cùng quý tộc đều mời đến thêm chút khí vui mừng. Các ngươi nếu có cái cầu gì, ra, ta cho người chuẩn bị.”

      Lão Thập cùng Lão Thập Nhất trợn tròn mắt, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, vội vàng cảm tạ.


      20 likes lên chương 68

    5. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Hậ số 10 và 11 sắp được như ý rồi.
      Cơ mà thấy cũng hơi thiệt thòi cho Tần nhỉ, làm chính phu mà được nhiều phúc lợi như HPTD, nhưng có vẻ Diệp Tuệ có tình cảm với Tần Vũ Hàng nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :