1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Sợ các nàng bão chưa xong nên post vội. Giờ bão xong rồi mình lên thôi...

      CHƯƠNG 64


      Sơn thần miếu quy mô , vào đại điện, phía bắc là tôn tượng bằng gỗ, rất uy vũ như phần lớn các tôn tượng khác, Diệp Tuệ từ lưng đại lão công xuống dưới, nhìn quanh mình đánh giá hồi rồi tới trước bàn thờ đẩy lư hương ra, nhảy lên ngồi.

      “Nương tử mau xuống dưới, được khinh nhờn thần minh đâu.” Tần Vũ Hàng là người thời đại này, từ bái thần cầu bình an, khi vào Thiên Ưng Môn, phong cách đạo giáo, đối với thần tiên lớn trời dưới đất thể là hoàn toàn tin, nhưng ít nhất được đắc tội.

      “Tướng công, phải là chàng , ta vào trong nhà sơn thần lão gia làm khách, khoản đãi, cho dù ta cũng so đo, tại sao ta mượn chỗ ngồi quý báu của nghỉ ngơi trong chốc lát, còn phát giận với ta bằng, nếu là sơn thần đều keo kiệt như vậy, tự thẹn làm thần tiên .”

      Diệp Tuệ lộ ra nụ cười thanh thiển, còn đúng sao, thần tiên trong Tây Du Ký độ lượng đều rất lớn, tôn tiểu mao làm những chuyện đó cũng đủ chết nghìn lần, kết quả là còn có việc gì. Ở kiếp trước, có quá nhiều miếu thờ bị dỡ bỏ, phật tượng bị đập nát ném vào đống rác, việc đại phải chờ theo ngày lành.

      “Ai, phải bắt nàng phép tắc.” Tần Vũ Hàng tiến lên ôm thê tử từ bàn thờ xuống dưới, thấy bên cạnh có cái cửa, vào, là phòng khách, còn có bày mấy cái ghế dài, là cho khách hành hương tạm thời nghỉ ngơi dùng.

      Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cũng lần lượt tiến vào, lấy lương khô mang theo cùng bình nước ra, đưa cho hai người.

      “Các ngươi đều ngồi xuống, cũng ăn ít.” Diệp Tuệ hiểu hai tên hộ vệ là thân phận sườn phu của nàng, nhưng người ta thực tế là người trong hoàng thất, thân phận cao quý: “Ta biết các ngươi người là Phổ vương, người là Nghi vương, đừng làm giống như hạ nhân, nhìn tự nhiên.”

      Thánh chỉ từ trong kinh tới, phái bọn họ làm sườn phu cho nàng, liền xảy ra chuyện Hoàng Phủ Trạch Đoan khẩn cấp vào kinh, vốn dĩ phải làm hôn lễ ngang qua sân khấu cho nàng cùng bọn họ, cũng vì vậy mà trì hoãn. Diệp Tuệ đối với việc này thể vui, kéo dài chút thời gian tổ chức càng tốt , cũng có thể nghiêm túc hiểu biết bọn họ.

      “Nương nương là Hoàng Hậu tương lai của Dĩnh đường, tất nhiên đối với nương nương có lễ.”

      Chẳng những là Hoàng Hậu, cũng là thê tử ! Lão Thập Nhất ánh mắt u ám, chỉ từ khi được hoàng đế phái đến bên cạnh nàng làm làm thị vệ. trong mắt chỉ có nàng, sau lại biết nàng tình, nàng bất phàm và tài hoa hơn người, đơn thuần chỉ là trong mắt, ngay cả trong lòng cũng rót đầy hình bóng xinh đẹp của nàng.

      Tần Vũ Hàng lấy bình rượu rót ra hai ly, bàn tay vuốt lên mái tóc đen nhánh của thê tử, trải qua thời gian nửa năm, mọc dài như cũ, lại được nàng chăm sóc phen, sẵn khuôn mặt phù dung, lại là kiều diễm vô cùng.

      “Nương tử, chờ tới rồi chợ, mua thêm mấy cây tơ lụa về làm mấy cái váy đẹp.” Tần Vũ Hàng chính mình mặc cái gì cũng sao, trong lòng luôn thích thê tử ăn mặc đẹp, trang điểm khéo léo, nhìn vui vẻ.

      “Ta quần áo đủ nhiều, làm ra quá nhiều mặc xong phải thực lãng phí sao, nhưng ra chàng toàn mặc đạo bào, ai thấy cũng cho rằng ta gả cho vị đạo trưởng.” Diệp Tuệ tựa đầu vai , vừa ăn hoa quả Lão Thập đưa lại, vừa lải nhải: “Chàng là đệ tử tục gia, lại phải đạo trưởng chân chính, thân áo choàng này ở sư môn mặc còn có thể, bên ngoài còn cần có mấy bộ quần áo bình thường, chờ tới trong thành rồi tìm nhà may y phục, mua vài món đẹp thử xem.”

      Tần Vũ Hàng vỗ vỗ đầu vai nàng: “Ta đối với chuyện ăn mặc phải thực cầu kỳ, chỉ cần sạch , có thể che đậy là được, đẹp cùng quan trọng.”

      cũng đúng, nhưng mà ta còn là muốn chàng ăn mặc đẹp, chàng dung mạo vừa cao lớn lại vừa tuấn tú, ăn mặc đẹp chút đáng tiếc, có lời là nữ nhân đẹp nhờ trang điểm, kỳ nam nhân tại sao lại .” Diệp Tuệ nghiêng mắt xem xét hai gã hộ vệ, luận về ngoại hình hai vị hộ vệ cũng thập phần xuất sắc, bởi vì quan hệ xuất thân, đều có loại khí độ quý tộc tự nhiên bẩm sinh. Nàng từ trong lòng đại lão công đứng lên, triều với hai gã hộ vệ: “Lại thập ca cùng Thập nhất ca cũng nên đổi thân đồ mới.”

      Lão Thập cùng Lão Thập Nhất người ăn mặc vẫn là quần áo từ đế đô mang đến, giặt sạch nhiều lần, phai màu nghiêm trọng. Diệp Tuệ từng lấy ra mấy cây tơ lụa cho Mặc Kỳ làm cho mỗi người thân bên mình bộ, nhưng nguyên liệu tơ lụa giặt mấy nước liền như trước, nếu là ra ngoài làm khách, thân quần áo đàng hoàng là được.

      “Tùy nương nương ý, thuộc hạ mặc cái gì đều được.” Lão Thập bày tỏ ý kiến, tính tình dễ chịu, trời sinh tính rộng rãi, vì việc mà so đo, nhưng cảm giác mỗi ngày giữ nàng như vậy, chính là vui vẻ nhất.

      Lão Thập Nhất đôi mắt lại sáng ngời lên, nghĩ đến có thể thu được lễ vật của người , trong lòng tức khắc ấm áp.

      Nghỉ tạm đủ rồi, Diệp Tuệ đứng lên, nên lên đường, trước khi trời tối nhất định phải đến chân núi, bằng phải ở trong núi qua đêm.

      Bốn người đứng lên, định rời khỏi phòng, ngờ có hai người vào sơn thần miếu, đẩy cửa ra cái khe hẹp nhìn, ra là người quen, lại là tứ sư muội Mã Đề Liên. Phía sau cùng chính là nam nhân, nhìn quần áo trang phục là quý tộc Tây Vực, nhưng đầu tóc rối bù, người dính đầy bụi đất, thân chật vật.

      “Ta ngươi là người mọi rợ, sao thể mau chút ?” Mã Đề Liên vẻ mặt kiên nhẫn, bực mình : “ người nam nhân cao lớn, thoạt nhìn giống đàn ông, nhưng chậm giống đàn bà.”

      Nam tử Tây Vực hầm hừ: “Ngươi ra là đàn bà, ta xem như thế nào lại cảm thấy ngươi giống đàn ông.”

      Mã Đề Liên sắc mặt xanh lè, nàng hận nhất người khác nàng là đàn ông, xoay người đá nam tử cước, quát: “Hay cho ngươi cái đồ hoàng tử hỗn trướng có mắt, dám lão tử là đàn ông, lão tử là đàn bà được ?”

      Tây Vực nam tử bị cước đá , lảo đảo ra sau vài bước, trừng mắt cả giận : “Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta, liền có thể đánh ta, Ô Cổ Lực ta cũng là quốc chủ phương, tuy tại nghèo túng, chỉ cần viết phong thư về, chừng năm ba tháng có người đưa vàng bạc châu báu, bảo kiếm lương câu lại đây.”

      Mã Đề Liên khinh thường : “Quốc chủ nào có như ngươi vậy, nhìn ngươi thân bệ rạc, ta như thế nào nhìn giống con cá chạch.”

      Nam tử Tây Vực tức giận đến quay mặt , lẩm bẩm câu: “Người Dĩnh đường các ngươi có câu nam nhân đại trượng phu cùng đấu với ác nữ, ta mặc kệ ngươi.”

      “Hắc, tiểu tử ngươi lại còn giả vờ với lão tử.” Mã Đề Liên còn muốn lại đá cho cước, nhưng nam tử Tây Vực sớm có phòng bị, vội vàng lui ra phía sau mấy bước, né tránh , chỉ vào Mã Đề Liên : “Ngươi xem quần ngươi lộ đít kìa, còn biết xấu hổ đá người ta, đừng có nhấc chân, ta thấy hết.”

      Mã Đề Liên thân mặc áo màu xám nửa xanh, bên dưới mặc cái quần cùng sắc vải thô, đùi biết khi nào nứt ra đường dài khoảng nửa thước. Nàng dùng tay sờ sờ, bên trong làn da lộ ra càng nhiều, tên Tây Vực kia là người thủ lễ, nhanh lẹ nhắm đôi mắt lại, lại nghe Mã Đề Liên quát: “Phát con mẹ nó ngốc cái gì, nhanh nhanh cởi quần ra.”

      Nam tử Tây Vực chấn động, mở mắt ra, vội vàng bắt tay giữ ở lưng quần: “ được lại đây, ta liều mạng cùng ngươi.”

      Mã Đề Liên sải bước qua, đẩy ngã nam tử, phát lột quần dài của , mặc kệ ánh mắt nam nhân cảm thấy thẹn thùng, cũng mặc kệ trong miếu này còn có những người khác hay , tự mình cởi cái quần rách người ra, tròng cái quần của nam tử vào.

      Diệp Tuệ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng che đôi mắt đại lão công lại, ra cần nàng động thủ, Tần Vũ Hàng sớm dời ánh mắt , ánh mắt nàng vừa chuyển, hai tên thị vệ cũng vừa vặn quay đầu.

      Thời tiết mùa này tương đối nóng, mọi người đều mặc rất mỏng, nam tử Tây Vực người chỉ có cái quần bị Mã Đề Liên mau chóng lột như vậy. nhanh lẹ dùng trường bào che chở phong cảnh dưới thân, tức giận đến đầy mặt đỏ bừng, chửi ầm lên: “Hay cho cái nữ nhân biết xấu hổ, ngay cả quần nam nhân cũng dám cởi, ngươi còn có xấu hổ hay ?”

      “Xì, mặc có cái quần của ngươi mà lải nhải dài dòng để ai yên, lão tử từ mặc quần các sư huynh, ngươi keo kiệt quá như vậy cũng chẳng giống ai, ngày mai trở lại Thiên Ưng Môn lão tử trả lại cho ngươi mười cái quần vải bố nguyên lành.”

      “Ta cần.” Nam tử Tây Vực thở phì phì .

      cần ngươi chịu lộ đít.” Mã Đề Liên kiên nhẫn, cột chặt lưng quần, giật giật vạt áo tới eo lưng cái, khinh thường : “Nam nhân các ngươi người có thứ gì dài quá ta còn biết, xem ngươi che kỹ như vậy, giống như sợ mất trinh tiết, có tiền đồ, lão tử so với ngươi thoải mái hơn nhiều.” Ả ném cái quần rách mình vừa cởi ra cho nam tử Tây Vực, : “Quần này tuy rằng rách lổ, nhưng che chắn cái thứ đồ chơi dưới háng ngươi thành vấn đề, muốn mặc mặc, muốn mặc ở truồng.”

      Diệp Tuệ nhìn qua khe cửa thấy ràng, bưng kín miệng, dám cười ra tiếng. Lão Thập cùng Lão Thập Nhất ở phía sau, trừ lúc thay quần áo dám nhìn, còn lại đều xem thấy ràng, mặt căng thẳng, đem tiếng cười giấu vào trong bụng.

      Tần Vũ Hàng vẻ mặt xấu hổ, có sư muội dở hơi như vậy là mất mặt.

      Nam tử Tây Vực tay chụp cái quần ném tới, tay bịt mũi, muốn tự cho mình hai cái miệng, đều do tự mình lắm miệng, nhắc nhở ả quần rách làm gì.

      còn cách nào, chỉ biết trốn vào trong góc, mặc quần Mã đề liên lên người. Tuy rằng lộ đít, nhưng so với mặc đỡ hơn, may mắn trường bào có thể che khuất.

      vốn là quân chủ Tây Uyển quốc, dẫn đội thị vệ tới Dĩnh đường triều cống, đường gặp phải nạn sạt lở đá núi, các tùy tùng lớp chết, lớp trốn, tự mình thúc ngựa chạy nhanh thoát được, tránh thoát trận sạc lỡ đất đá, tuy rằng giữ được tánh mạng, nhưng mệt đến té xỉu ở ven đường, Mã Đề Liên ngang qua cứu .

      tỉnh lại nghe được ả tự xưng là sư muội đồng môn của Sở Vương, cũng biết tại sao đầu óc nóng lên, liền cùng ả.

      Kỳ là muốn tìm bằng hữu Sở Vương để làm chứng, tìm được nha môn thông báo, có thể được đãi ngộ tồi.

      Mã Đề Liên mặc quần cảm thấy rất vừa người, ha hả cười : “ thể tưởng được con cá chạch ngươi rất có tiền, nguyên liệu tốt như vậy ta chỉ thấy sư tẩu mặc thôi, nàng cho ta mấy xấp tơ lụa thượng đẳng làm váy, nhưng mặc váy quá phiền toái, ta tìm Lý đại thẩm từ phòng bếp nhờ đổi thành quần, đáng tiếc mặc mấy ngày liền lủng lổ, xem tơ lụa cực tốt, cũng có bằng mặc nguyên liệu vải bố chắc chắn.”

      Ả từ khi sáu tuổi mặc váy bị té ngã lần, liền từ bỏ, quần đối ả mà mới đúng là thuận tiện lăn lê bò lết.

      Nam tử Tây Vực ngồi ở trong góc, đầy mặt bi thương, chôn đầu trong khuỷu tay, lúc trước mỗi ngày ngăn nắp cỡ nào, tại lại bị nữ nhân lỗ mãng khi dễ, oán hận nhìn Mã Đề Liên, nhịn được mắng: “Lão tử gặp được nữ dã nhân ngươi xem như khổ tám đời, lão tử theo ngươi nữa, lão tử muốn tự mình tìm Sở Vương, dọc đường xin cơm đế đô.”

      Mã Đề Liên chống eo chửi: “Thiên con mẹ ngươi, nam nhân thúi tiền đồ, phải mặc của ngươi có cái quần, có đáng giá để phát hỏa lớn như vậy , còn muốn đường xin cơm đế đô, ngươi liền xin cơm đồ đáng khinh, tiến vào sa mạc, lão tử xem ngươi kiếm ai đòi ăn đây?”

      Nam tử Tây Vực phát hỏa, từ mặt đất đứng lên: “Lão tử cho dù là đói chết, cũng còn hơn cả ngày nhìn cái đồ quái dị nhà ngươi.”

      “Ai quái dị, ngươi mở lớn đôi mắt mà nhìn, lão tử xấu chỗ nào?”

      Mã Đề Liên nạt lớn, ả có hai cái đại kị, thứ nhất thể ả là nam nhân, thứ hai thể ả xấu.

      Tây Vực nam tử thấy ả đột nhiên nổi bão, nhất thời sửng sốt.

      “Sư muội được vô lễ.” Tần Vũ Hàng trước đó từ trong phòng bên ra tới, phía sau theo là Diệp Tuệ, hai gã thị vệ hoàng gia.

      “Nhị sư huynh, là huynh.” Mã Đề Liên vừa mừng vừa sợ, bước bước dài nhào lại. Tần Vũ Hàng chợt bước qua bên, né tránh , quở mắng: “ với muội bao nhiêu lần, tất cả mọi người đều trưởng thành, thể giống khi còn chút cố kỵ như vậy.”

      Mã Đề Liên bĩu môi: “Huynh có thê tử liền cần muội, hay cho người có lương tâm.”

      Đối với chuyện hai sư huynh muội họ đối đáp qua lại, Diệp Tuệ cảm thấy vô cùng dị biệt, tới vài bước, sát lỗ tai Tần Vũ Hàng : “Thông cảm các người từ khi còn đều ôm tới ôm lui, giờ mà ôm đích xác là tốt, ta nghe các người khi còn cùng mặc chung cái quần, có phải thực có chuyện lạ hay , tướng công, chàng thể có lương tâm.”

      Lão Thập Nhất phần lớn thời điểm cũng coi như tương đối phúc hắc, nhìn Tần Vũ Hàng liếc mắt cái, lộ ra tia nhìn châm chọc.

      “Khụ khụ…… Nương tử hiểu lầm, bị sư muội trộm quần thôi, nhưng ta chưa từng lấy về.” Tần Vũ Hàng cười khổ, lễ nghĩa liêm sỉ còn hiểu biết, sao có thể tùy tiện mặc quần nữ nhân, lại phải nam tử Tây Vực kia.

      Nam tử Tây Vực dùng tay nắm chặt trường bào, sợ hai bên xẻ tà lộ ra thịt luộc mông , tới, theo lễ tiết người Tây Vực khom người trước mấy người, : “Ta biết Sở Vương có hai người sư đệ, ngươi nhất định là Nhị sư đệ Tần công tử, ta là quân chủ Tây Uyển quốc Ô Cổ Lực, vốn định đế đô triều bái, nhưng ngày hôm trước gặp phải đất đá sạt lỡ, các tùy tùng lớp chết, lớp trốn, tại cầu ngươi hiệp trợ.”

      Quốc chủ Tây Uyển! Diệp Tuệ nghe Hoàng Phủ Trạch Đoan đề cập qua, lúc trước khi vào kinh, còn cố ý Bình Châu thành phụ trách công việc tiếp đãi, hỏi: “ ra các hạ chính là Tây Uyển quốc chủ, ta nghe Sở Vương điện hạ đề cập qua, nhưng ngươi phải muốn kinh thành triều bái sao? hai tháng rồi như thế nào còn lưu lại Bình Châu?”

      “Ta từ lúc vào lãnh thổ quý quốc liền xuất tượng hợp khí hậu, bị bệnh lâu, tĩnh dưỡng thời gian, ngày hôm trước khởi hành ngang qua chân núi lại gặp núi đá sạt lở, tại thành người đơn mình.” Ô Cổ Lực giọng nghẹn ngào, nhìn Mã Đề Liên liếc mắt cái, người Tây Vực có đặc điểm tròng mắt sâu thẳm, ánh ra tia nhục nhã.

      Mã Đề Liên xì tiếng khinh miệt: “Thay đổi chỗ ở chút mà có thể hợp khí hậu, quả nhiên phải nam nhân.”

      Tây Uyển quốc chủ Ô Cổ Lực sắc mặt tức giận đến liên tục thay đổi, nghĩ đến tình thế so với người khác đành phải chịu đựng.

      Diệp Tuệ nghe nhị lão công nhắc tới qua, Tây Uyển quốc là hành lang thương nhân Dĩnh đường hướng Ba Tư Hà Tây, nên ngựa quý nước Ðại uyên (BMW) thập phần nổi danh, các tướng lĩnh Dĩnh Đường Quốc thích nhất.

      Diệp Tuệ dùng ngôn ngữ ngoại giao, môi thản nhiên cong lên hình cung yểu điệu: “Ô Cổ Lực quốc chủ cần lo lắng, chỉ cần ngươi có thể chứng minh thân phận mình, lần này đế đô, ta đại diện quan phủ ra phần lực giúp.”

      Ô Cổ Lực vui vẻ : “Thông quan văn điệp chứng minh thân phận ta có, trong bọc ở lưng ngựa, ở trước cửa miếu, khi núi đất sạt lở ta mang theo tùy thân.”

      Mã Đề Liên đúng lúc câu: “Sư tẩu đừng nghe , ai biết có phải lừa gạt hãm hại hay , còn quốc chủ hả, ta như thế nào đều nhìn giống con cá chạch.”



      20 likes lên chương 65

    2. Lequinnn

      Lequinnn New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      9
      :yoyo51:<3Truyện hay lắm nàng ơii, cố lên nhaa, càng ngày càng hấp dẫn hehe ko biết tới bao h tới lượt 2 thị vệ đây
      Đóa Quỳnh Trắng, HangVO9Emily Tran thích bài này.

    3. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      K biết m.n đọc có nghĩ như ta k? Chứ ta đọc co cảm giác như MK là con ghẻ tác giả quá à :yoyo65::yoyo65::yoyo65:.... H của MK sơ quá còn H của HPTD vs TVH là chất vs quá sắc lun :yoyo67::yoyo67::yoyo67:

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Đúng như địa vị xã hội và vị trí trong lòng Diệp Tuệ của mỗi người, có thể HPTD và TVH là 2 người quan trọng nhất. TVH là người người đầu tiên của nàng, người nàng thương, thân thuộc nhất, và là chỗ dựa vững chắc cho nàng. TVH giống người của nàng, người mà nàng mang hết con tim ra . Còn HPTD là người mang lại địa vị, vật chất cho nàng, lại là cha của con nàng, cho nên có cảm giác gia đình nhất, hầu hết thời gian nàng ở cùng HPTD như là vợ chồng. Nên HPTD giống như chồng nàng, theo mình là nam9. Còn MK là người hầu của nàng, tuy cũng lớn tuổi hơn nàng nhưng tâm tư suy nghĩ đơn giản non nớt, vô cùng sùng bái nàng, nàng thương MK như em trai, MK giống bồ nhí của nàng. LVT có nhiều thời gian bên nàng, có mối quan hệ gia đình nào gắn kết, cho nên có lẽ chỉ giống tình đêm của nàng, giống với người nàng chơi qua đường ở bên ngoài. 2 gã thị vệ có quan hệ thân thiết với nàng hơn cả LVT. Là 2 người khiến nàng nhiều lần phát điên lên về vấn đề tình dục. những cái đó to, kỹ thuật cực giỏi, chỉ cần dùng tay cũng đủ kéo nàng lên đỉnh. 2 gã khiến nàng say mê chỉ vì tình dục, rất ít thấy tình ở đây, nên 2 gã chính là người tình của nàng. Ngoài ra còn 2 người đặc biệt nữa, trong đó có 1 người nàng xem như quan trọng ngang với TVH và HPTD.
      Vấn đề H của các chàng cũng theo địa vị mà khác nhau. Ai quan trọng nhất được tả rất kỹ. Theo ta sắp xếp thứ tự đến giờ là: HPTD, TVH, 2 THỊ VỆ, LVT, MK.
      Vì vậy thể trông đợi H xuất sắc ở MK và cả LVT nữa. Bao nhiêu tinh hoa dồn hết cả vào HPTD và TVH rồi. Ngoài ra 2 gã thị vệ đảm đương tiếp nhiệm vụ phục vụ thịt cho các nàng khi 2 kia vắng.
      Các nàng cố gắng like nhanh . Để ta lên truyện đều đều cho mau hết. Còn có Lỗ Lỗ đợi chúng ta nữa đó nhớ ...

    5. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      Ta k còn lời nào để về Mã Đề Liên này luôn ấy, đọc đến đoạn của nàng ta lại thấy buồn cười. Với cái tính cách và ngoại hình đấy ko biết sau này nàng ta có lấy đc ck nữa. Hy vọng với kiểu tính này nàng ta k gây sóng gió gì cho Diệp Tuệ và các lão công của nàng
      P/s: thực ra ta thấy MĐL đáng thương lắm ấy chứ, muốn lấy ck mà vs tính cách và ngoại hình như này kiếm đâu ra đc ck cho đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :