1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 62


      Mặc Kỳ ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lắc đầu: “Vẫn là bỏ , như vậy tiểu thư thực vất vả.”

      Diệp Tuệ cảm thấy thắc mắc chút, quay đầu, với Lý Vĩ Thần: “Lý đại ca, chàng tự sờ qua sao?”

      Lý Vĩ Thần sắc mặt lúng túng, trách mắng: “Khó trách tất cả mọi người đều nàng là tiểu hài tử, hiểu chuyện, loại lời này cũng có thể hỏi?” hài tử chịu giáo dưỡng gia đình quá lớn, cái loại chuyện đồi bại này, đừng sờ, chính là ngẫm lại đều cảm thấy thẹn.

      Diệp Tuệ thất vọng : “ đúng là có à!”

      đời là có cái gọi là xử nam, nàng cho rằng đó là dỗ người chơi. Bỗng nhiên nghĩ đến, nàng lần đầu tiên lúc cùng Lý Vĩ Thần giao hợp, trước hõm vai dấu xử nam xinh đẹp, chính là cho xử nam điểm thủ cung sa, tự sờ rồi bắn ra có thể biến mất hay ? Di tinh có thể biến mất ? Rất hiếu kì nha.

      “Lý đại ca, chàng có từng di tinh chưa?” Nàng đột nhiên giọng hỏi.

      “Cái gì là di tinh?” Lý Vĩ Thần lộ ra ánh mắt khó hiểu, bàn tay vỗ ở bộ ngực nàng, nhàng nhéo viên hồng mai.

      “Chính là mộng xuân đó, chàng buổi tối ngủ có nằm mơ phát xuân .” Cùng nam nhân cổ đại chuyện thực mệt mỏi, nàng thể đuổi theo tình huống, nên dùng cách tương đối thô tục.

      Lý Vĩ Thần nhất thời đầy mặt đỏ bừng.

      Diệp Tuệ cảm thấy có tình huống, truy vấn : “Rốt cuộc có hay ?”

      Lý Vĩ Thần tay miết bộ ngực nàng dừng lại, từ hàm răng nghiến ra hai chữ: “ có.”

      Sao có thể có, ngay mấy đêm trước, ngủ mơ thấy nàng, mơ thấy cùng nhau ở đại doanh Đột Quyết lúc cùng nàng điên loan đảo phượng, hung hăng ôm nàng hôn môi, vặn người, cẩn thận rớt xuống dưới giường, sau khi tỉnh lại phát giữa hai chân ướt hết, ngay lúc đó tâm tình vừa hổ thẹn, vừa trống trải.

      Diệp Tuệ hỏi ra được cái gì, chuyển thân, hỏi nam nhân khác giường: “Mặc Kỳ, ngươi trải qua mộng xuân sao?”

      “Chưa trải qua.” Mặc Kỳ lắc đầu, ngủ thực sâu, cơ bản đều nằm mơ.

      “Ai, có khả năng đó là nguyên nhân ngươi là xử nam, nhưng mà đêm nay phá thân, thể nghiệm qua cảm thụ liền giống nhau, về sau nếu là có mộng xuân đừng quên kể cho ta nghe nghe.”

      “Được.” Mặc Kỳ là người thành , dù sao chủ nhân cái gì chính là cái gì.

      Diệp Tuệ cảm thấy khuôn mặt này phi thường đẹp, lông mi dài, hướng môi hôn tới, môi thực mềm, hôn lên thực thoải mái. Mặc Kỳ của nàng là nam nhân thích sạch , mỗi ngày đều dùng bạc hà đánh răng, trong miệng vĩnh viễn đều có loại hương vị bạc hà tươi mát.

      Mặc Kỳ dùng vòng tay ôm nàng hôn lại, cái đầu gối chen vào chỗ tư mật giữa hai chân nàng cọ sát, hôn đến nỗi động tình, đôi mắt bịt kín tầng hơi nước, hai tay vòng lấy eo nàng bất giác dùng sức.

      Diệp Tuệ ngậm lấy lưỡi hút lâu, lúc muốn tiến thêm bước hành động, phía sau truyền đến thanh Lý Vĩ Thần rầu rĩ: “Nương tử, ta còn muốn?”

      Diệp Tuệ dừng lại, xoay người, trong mắt sóng nước lưu động: “Mấy ngày nay xem chàng, là ta tốt.” Chỉ từ sau khi thành thân, các lão công luôn là chủ động, nàng vẫn luôn bị động, dưỡng thành muốn nàng, liền tới đây làm , cần nàng liền cũng lười cho .

      Được đến quá nhiều, biết quý trọng, về sau ngàn vạn nhớ mưa móc rải đều.

      Diệp Tuệ ngồi dậy, quỳ gối giường, giữa hai người, hai tay cùng chộp vào giữa háng hai tên nam tử đùa bỡn, khi vòng đến phía sau ma xát, mà là vỗ về xoa nắn cây dài, vừa rồi cự vật liền rất cứng, tại cao cao dựng thẳng lên, dùng tay đo lường từng người chút, có mười lăm mười sáu centimet .

      Diệp Tuệ cười, cả nhị vị lão công khác ở phòng, liền thỏa mãn hai vị tiểu lão công, cảm thấy đối với Lý Vĩ Thần thực thua thiệt, ngước mắt, mặt nở rộ nụ cười sáng lạn, sải bước trèo lên, cưỡi ở bụng Lý Vĩ Thần, nhắm ngay cự vật ngồi xuống, cự vật tiến vào trong cơ thể, nàng chậm rãi dưới di động thân mình, trước ngực đôi đẫy đà lắc qua lắc lại, đẹp đến làm các nam nhân hít thở thông.

      Mặc Kỳ đứng dậy, quỳ gối bên cạnh, vùi đầu, cắn viên hồng mai, cái khác bị Lý Vĩ Thần bắt lấy.

      Diệp Tuệ đôi mắt sáng sóng nước gợn lấp lánh, xuân ý uyển chuyển, lóng lánh kéo dài mị hoặc, da thịt trắng ngần tinh tế dưới ánh nến nhiễm thành tầng nhàn nhạt giống như dạ minh châu phát sáng. uốn éo, thân mình nàng ngã về phía trước, tay chống lên bộ ngực đẹp đẽ của nam nhân dưới thân, tay kia sờ vào giữa háng nam nhân bên người.

      Được hồi, lại ngã người qua vùi đầu ngậm cự vật của Mặc Kỳ dựng đứng. Nam căn các lão công khác đều thô to gân xanh nỗi cuồng cuộng dọa người. Thế nhưng nam căn của Mặc Kỳ lại trông thon gọn, kích cỡ vừa phải, sáng bóng thanh tân, ở trong miệng nàng gợi lên cảm giác êm dịu, dễ chịu. Càng mút hút nàng càng kích động đến mức bên dưới kiều mông ngừng nâng hạ liên tục mạnh mẽ. Tầng tầng sướng khoái dồn dập dần lan tỏa thân mình, Diệp Tuệ gồng cứng người, hoa huyệt siết chặt lấy cự vật bên trong vỗ về. Cơn cực hạn khiến nàng buông nam căn Mặc Kỳ ra, há miệng rên to, sau đó mềm nhũn thân mình nằm đè lên người Lý Vỹ Thần.

      Lý Vỹ Thần ở vị trí bên dưới, cho dù Diệp Tuệ làm cho cực kỳ sung sướng nhiều lần muốn bắn, nhưng cố đè nén, đối với khi phóng xuất ở vị trí bên mang lại nhiều khoái cảm hơn. Sau khi Diệp Tuệ lên đỉnh, ra hiệu cho Mặc Kỳ nằm ngửa xuống giường, sau đó chuyển thân mình nàng đặt nằm sấp trong lòng Mặc Kỳ, nhưng quay ngược đầu lại. quỳ từ phía sau hung hăng đâm mạnh cự vật vào hoa huyệt của nàng.

      Diệp Tuệ bị đâm đau, từ trong mông lung từ từ tỉnh lại, thấy môi mình cận kề với cự vật của Mặc Kỳ, vẫn là đáng như vậy. Nàng thương ngậm lấy, thực lòng hút mút vô cùng nhiệt tình. Kỳ chính cảm giác vui thích khi ngậm hôn nam căn của Mặc Kỳ lại khơi gợi lên hứng thú cho nàng lần nữa, đau đớn hoàn toàn bị đẩy lùi nhường chỗ cho khoái ý trào dâng. Lúc này nàng mới liều mạng nâng cao tuyết đồn nhiệt tình nghênh đón cự vật Lý Vỹ Thần như đầu trâu điên ngừng đâm từng lần đoạt mạng.

      Mặc Kỳ đầu để ngay dưới hai bộ phận kết hợp của tiểu thư và Lý công tử, đôi mắt mở to quan sát cảnh đẹp ý vui, trong lòng cũng lâng lâng vui sướng. Trước đây thỉnh thoảng bồi tiểu thư hành phòng cùng với các lão công khác của nàng, nhiều lần nằm ở tư thế này, nhưng đó là khi còn mang đai trinh tiết, nam căn được nàng ngậm hôn như bây giờ. tại hoàn toàn khác, cảm giác tra tấn khi dục cầu bất mãn còn, nam căn được cái lưỡi nhu hoạt của nàng vuốt ve an ủi, chỉ còn cảm thấy có thể nằm yên như vậy vĩnh viễn để linh hồn được tan theo cái lưỡi trong miệng nàng. Nhìn hoa huyệt tiểu thư ngừng phun ra nuốt vào cự vật của Lý công tử, hết lời xinh đẹp. bất giác cảm thấy cánh hoa nàng cử động như mời gọi hôn lên. hai tay ôm mông nàng, vươn đầu lưỡi lên bắt đầu liếm mút.

      Lý Vỹ Thần trông bề ngoài rất nho nhã, kỳ mỗi khi hưng phấn lên liền như thành người khác, làm mạnh bạo chút lý trí. Diệp Tuệ may mắn lần này có Mặc Kỳ trợ giúp mới phát điên vì bị lăn lộn.

      Lý Vỹ Thần sau hồi điên cuồng cũng phóng xuất ra, Mặc Kỳ đổi vị trí tiếp tục làm nàng cho đến khi cũng vui sướng phóng xuất rồi cả ba lại ôm nhau vào vòng ân ái mới.

      Cửa sổ cũng quên kéo mành, ánh trăng chiếu vào mảnh mông lung, mặt đất rắc lên tầng ánh sáng bàng bạc.

      Đêm khuya, giường lớn ba người nam nữ còn triền miên, nam nhân hùng tráng cùng nữ nhân kiều hình thành đối lập mãnh liệt, giao triền thân mình ở bên nhau hết nhu tình mật ý.

      Bóng đêm thực đẹp, trong phòng thừa dịp bóng đêm, soạn ra bản nhạc con đường tình nam nữ muôn đời càng đẹp hơn.

      Thiên ưng sơn sông núi hữu tình, khí hậu hợp lòng người, lại có rất nhiều suối nước nóng tùy thời có thể tắm gội, bên ngoài thế giới còn vào mùa đông rét lạnh, nơi này lại là xanh tươi mơn mởn, mỹ lệ nhiều màu.

      Diệp Tuệ tính cùng hài tử ở chỗ này qua hết mùa đông, các lão công đều nguyện ở chỗ này bồi nàng, Hoàng Phủ Trạch Đoan cùng Tần Vũ Hàng trong môn phái làm hai đại đệ tử ở lại nơi này gì đáng ngại, Mặc Kỳ là hạ nhân Diệp Tuệ. Chỉ có Lý Vĩ Thần thuộc về người ngoài, nhưng trời sinh tính hiếu thắng, muốn bị mang hư danh ăn cơm mềm, mỗi ngày giúp đỡ các đệ tử trong môn làm việc, gánh đá, chẻ củi, cái gì cũng làm, nhưng các đệ tử đều biết xuất thân cao quý, lại là sườn phu Diệp Tuệ, ai cũng dám coi khinh.

      Diệp Tuệ mỗi ngày đều tiêu tiêu dao dao, qua năm, Hoàng Phủ Trạch Đoan vốn dĩ tính mang theo người nhà rời Bình Châu, đế đô, nhưng là thời tiết còn lạnh, ra ngoài bất lợi cho hài tử, may mắn từ triều đình đưa đến tin tức, lão hoàng đế tinh thần có khá lên, nhật trình vào kinh bởi vậy trì hoãn lại.

      có gì để làm, Hoàng Phủ Trạch Đoan đem loạt vấn đề của Bình Châu đều làm thỏa đáng, Sa Châu vương cùng nữ nhi Tây Lâm Huyện chủ sớm áp giải vào kinh, tòng phạm liên can hoặc chém đầu, hoặc biếm làm tiện nô.

      Năm trước bình định Sa Châu, tự mình dẫn mấy vạn đại quân, trải qua năm ngày hành quân, tiến vào địa giới Sa Châu, ở dưới thành bày ra mấy đầu thạch cơ (máy bắn đá), dùng đầu thạch cơ ném văng mãnh dầu hỏa lên thành, thành chìm trong biển lửa, tiếng kêu thảm thiết của địch nhân vang vọng vùng, quân sĩ Dĩnh đường phá cửa thành, ùn ùn mà vào, đem người Đột Quyết còn sót lại toàn bộ giết chết, đoạt lại thành phố này, từ lúc công thành đến đại thắng, trước sau đến hai canh giờ.

      ………………

      ngày nọ, Diệp Tuệ ngồi dưới giàn nho dỗ Hằng Đình, đại hài tử sáu tháng có thể ăn chút đồ ăn dễ dàng tiêu hóa, lo lắng thiếu Canxi, cho người dùng nước cốt xương trâu chưng thành chén canh trứng, nhi tử quá kén ăn, ăn no nê.

      Ăn xong rồi, mặt đất trải thảm ấm áp, mang thêm vài món đồ chơi, cho phá phách, hài tử thực bướng bỉnh, mặc kệ bắt được cái gì đều ngậm trong miệng, bắt được đồ chơi thích, tay và miệng cùng sử dụng.

      Lý Vĩ Thần ở chợ dưới chân núi mua mấy cái mặt người Diệp Tuệ nhìn thích, bị nhi tử đoạt tới, lúc này đặt ở trong miệng cắn, cắn trong chốc lát lại vứt bỏ, nhặt cái xương gà gặm. Đó là Diệp Tuệ cho cắn chơi, Hằng Đình bắt lấy chân gà vừa gặm, vừa hi hi ha ha cười.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ngồi ở bên cạnh, nhìn thú vị, mấy đồ chơi đều gom lại cho nhi tử bên chân.

      Nào biết Hằng Đình ném xong xương gà, lại nắm chân mình lên, đưa lên miệng gặm ngón chân chơi, gặm đến khi mặt cười vui vẻ đến sáng lạn, giống như chân còn ngon hơn so với xương gà.

      Diệp Tuệ cười đến đôi mắt mị thành đường, hung hăng hôn cái khuôn mặt ngọc tuyết đáng của nhi tử.

      nhà ba người chơi đến vui vẻ, Chu Tầm tới.

      “Sư phụ, khâm sai triều đình tới, thỉnh người cùng sư nương tiếp chỉ.”

      “Ngươi cho thanh Điền Sư thúc tiếp đón trong chốc lát, nương tử, theo vi phu thay quần áo, chờ lát nữa tiếp chỉ.”

      “Sư phụ, còn thỉnh thập thúc cùng thập nhất thúc cũng cùng tiếp chỉ.”

      “Ngươi cho bọn họ tiếng.”

      Tiếp chỉ! Diệp Tuệ giật mình, lúc này mới cảm giác mình là tức phụ đính hôn, nàng vẫn luôn tự nhận mình là tức phụ đại lão công gia. Người Dĩnh đường địa vị sườn phu thấp, người nhà nhà trai đều cùng thê tử quan hệ, thê tử chỉ coi trọng chính phu, nhưng sườn phu này của nàng quá cường đại, dù là ai cũng dám coi khinh.

      Diệp Tuệ thay đổi thân trang phục chính thức, dọn xong bàn thờ, đốt hương, nàng theo lão công quỳ xuống, hai người phía sau là Lão Thập cùng Lão Thập Nhất.

      Khâm sai bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: nghe Cửu hoàng tử phi Diệp Tuệ, tài đức vẹn toàn, phẩm mạo xuất chúng, trẫm nghe cực hài lòng. Nay Bồ Vương Duệ, Nghi Vương Giản qua nhược quán mấy năm, là lúc thích hợp đón dâu, chọn hiền nữ cùng xứng……

      Kế tiếp thao thao bất tuyệt, Diệp Tuệ nghe thấy hồ đồ, nhưng nghe khúc sau bị hoảng sợ, Cửu hoàng tử phi cùng Phổ vương Duệ, Nghi vương Giản, có thể trời sắp đặt, làm thành giai nhân chi mỹ…… Chọn ngày thành hôn.

      Diệp Tuệ hiểu tình trạng, ôm mũ phượng khăn quàng vai khâm sai đưa mà sững sờ.

      Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cùng lúc nhận lễ phục tân lang đỏ thẫm, lại là thần thái phi dương, giữa mày che dấu được vui mừng, Lão Thập Nhất tính tình đủ cẩn thận, vui mừng nhảy cẩng lên.

      “Tướng công, sao lại thế này?” Diệp Tuệ chỉ biết hướng nhị lão công cầu cứu.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan phúc hắc như cũ, dùng thanh lạnh băng : “Phụ hoàng đầu tiên đem bọn họ an bài cho nàng giáp mặt, ngoài việc phụ trách huyết mạch hoàng thất thịnh vượng, kỳ chính là hai cái gia cụ, nàng cần quản nhiều, cũng đừng tốn nhiều tâm tư ở người bọn họ.”

      “Trai lơ, còn có cách này?” Diệp Tuệ kinh ngạc, bộ quy củ của hoàng thất kia nàng hiểu, nhưng tìm nam nhân phải nàng nguyện ý mới được, tùy tùy tiện tiện trèo lên giường nàng, có cảm giác sao làm được chuyện đó? Ngước mắt hỏi: “Nhưng là, muốn thời điểm nào thành thân?”

      Nàng nghe thánh chỉ hình như là chọn ngày thành hôn, chọn ngày này, hẳn là bao lâu, nàng còn chưa có chuẩn bị tư tưởng, khéo thời gian càng dài càng tốt.

      “Con cháu Hoàng thất thành hôn nàng cho rằng giống bá tánh bình thường tùy tiện như vậy, cũng mình là ta xui xẻo, tùy tiện ngang qua sảnh đường là đến nơi.”

      Diệp Tuệ khinh thường, bám vào bên tai thấp giọng : “Còn biết xấu hổ, ai biết chàng quá mức gấp gáp, chịu chờ đợi.” Làm hại nàng cùng hoàng tử thành hôn, mà giống cái dạng có đám cưới.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan bị trúng tâm , sắc mặt nhăn nhó.

      “Được rồi, ngày khác mời mọi người tùy tiện ăn bữa cơm, đem tình làm lại.” Hoàng Phủ Trạch Đoan nghĩ vấn đề này quan trọng, quan trọng là muốn thê tử để tâm tới người tất cả nam nhân khác, nàng có thể có nhiều nam nhân, nhưng thể thay thế vị trí mình! Xoay người với Lão Thập cùng Lão Thập Nhất: “Các ngươi có ý kiến gì?”

      Lão Thập Nhất nhanh chóng lắc đầu: “ có ý kiến, hết thảy tùy Cửu điện hạ làm chủ là được.”

      Lão Thập cũng : “Tùy Cửu điện hạ làm chủ.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan da mặt quá dày, hoàn toàn có ý thức của sườn phu, đối với hôn của hai đường đệ cũng muốn xử lý đại , qua loa lừa gạt cho qua là được, cớ gì hôn có thể đơn giản, đến phiên hai tên đường đệ thành thân liền phải phô trương hơn mình?

      Hoàng đế ban cho đồ vật rất nhiều, châu báu đeo tay, các loại dụng cụ xa xỉ, cái gì cần có đều có, Diệp Tuệ đối với châu báu trang sức thực thích.

      Trở lại phòng, đem đôi vòng tay bích ngọc đeo lên cổ tay, nhìn hồi lâu, nếu phải biết cổ đại có nhân công chế tạo công nghệ, cho rằng đây là nhân tạo, bên trong vòng tay lóe sáng tia hoa văn lộng lẫy bắt mắt, ở dưới ánh mặt trời đặc biệt huyễn lệ.

      “Bên trong chính là tơ vàng, đôi vòng tay này được Dĩnh đường lịch đại quốc mẫu sử dụng, sau khi mẫu hậu qua đời vẫn luôn đặt ở Khôn Ninh Cung, phụ hoàng ban cho nàng, trong đó thâm ý sâu sắc.” Hoàng Phủ Trạch Đoan vào phòng, đem áo khoác người cởi ra ném, lười nhác ngồi ở ghế thái sư, vươn tay kéo thê tử qua, ôm để ngồi đùi.

      Vòng bích ngọc tơ vàng! Diệp Tuệ kinh ngạc nhìn cổ tay, là mỏ vàng cùng ngọc thạch trong điều kiện đặc biệt hình thành, thiên nhiên tạo vật là thần kỳ. Cho dù có tơ vàng bên trong, ngọc này cũng là cực phẩm đế vương ngọc, vốn dĩ là báu vật vô giá, nhiều tơ vàng, càng là bảo vật đời khó tìm.

      “Chờ ta về sau làm Hoàng Thượng, nàng chính là Hoàng Hậu, nhi tử là Thái tử, ai dám khi dễ nàng, ta lập tức phế , diệt cả nhà .” Hoàng Phủ Trạch Đoan đôi tay vói vào vạt áo nàng sờ soạng, hai tay bóp chặt đóa đẫy đà xoa nắn.

      Diệp Tuệ đẩy chút, trách mắng: “Tối hôm qua phải mới làm rồi sao?”

      “Nhưng là mấy ngày trước ta có làm, tối hôm qua chỉ làm lần ta ghiền.” Mấy hôm trước Bình Châu thành, quân chủ Tây Uyển Quốc tới Dĩnh đường triều bái, ngang qua Bình Châu, là quân chủ tương lai, Hoàng Phủ Trạch Đoan phải ra mặt tiếp kiến, lần chính là bảy tám ngày.

      “Nhưng là ta đêm nay muốn bồi Tần đại ca, chàng ấy cũng mấy ngày rồi.” Diệp Tuệ biểu tình nghiêm trang, nàng dưỡng đủ tinh thần, buổi tối phải hầu hạ đại lão công chu đáo, muốn mệt đến đủ sức lực. Muốn từ đùi nhảy xuống, lại bị đè lại, vừa hôn môi nàng, vừa hàm hồ : “Tần đại ca nàng chờ thêm ngày cũng quan trọng, ta là cha của nhi tử nàng, ta cùng nương tử quan hệ gần hơn.”

      “Chàng cùng ta quan hệ gần hơn cũng được, nhưng là ta muốn làm giường, chàng thả ta xuống dưới.” Diệp Tuệ bị quậy đến chịu nỗi, tính dỗ dành .

      “Nương tử quá mảnh mai, cả ngày lại mệt rồi, vi phu ôm nàng lên giường.”

      “Cửa còn chưa có đóng, nếu đột nhiên có người xông tới làm sao bây giờ? Cửa sổ cũng mở, chàng đóng cửa sổ, ta đóng cửa.” Diệp Tuệ đôi mắt lấp lánh chút, nàng đóng cửa liền nhân cơ hội đào tẩu.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cười điểm chút lên chóp mũi nàng: “Muốn nhân cơ hội chạy trốn, cho nàng biết có cửa đâu, nàng về điểm tiểu tâm tư này còn có thể lừa gạt được ta, nàng tiểu nha đầu này, cũng nghĩ phu quân của nàng là ai, lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cái dạng gian trá tiểu nhân gì chưa thấy qua?”

      Diệp Tuệ thanh thiển cười : “Ai nha tướng công, chàng nghi oan cho người, ta đối với chàng biết có bao nhiêu trung thành, nhiều ái mộ, chàng nghi oan như vậy, chàng vậy làm ta trong lòng lạnh đó, là ác ngữ có thể đả thương người như băng lạnh giữa tháng sáu.”

      “Vậy nàng đóng cửa sổ, ta đóng cửa.”

      Diệp Tuệ gật đầu như gà con mổ thóc: “Nam nhân các chàng chính là nghi thần nghi quỷ, ta đóng cửa sổ, để chàng lại yên tâm.”

      Cửa sổ thực thấp, còn chưa tới eo nàng, bên ngoài là mặt cỏ thực mềm, sợ bị thương, vịn bệ cửa sổ muốn nhảy ra bên ngoài, nào biết phía sau đôi bàn tay to đem nàng ôm trở lại, bên tai vang lên tiếng cười trộm của Hoàng Phủ Trạch Đoan: “Ta biết ngay là nương tử muốn đào tẩu, nhanh nhanh thành chút, nghe lời cho ta làm lần, bằng liền làm cho nàng đêm nay thể xuống giường.”

      “Được rồi liền cho chàng lần, thể nuốt lời.” Diệp Tuệ đành phải thỏa hiệp, đưa tay đóng cửa sổ lại, lại kéo bức màn che chắn, giữa ban ngày ban mặt lại đóng cửa sổ, lại che bức màn, trước nay nàng thực có thói quen, sợ bị người ta ra vào, nhưng là bây giờ da mặt trở nên dày siêu cấp.


      Đủ 20 likes lên chương 63 nhé...

    2. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

      CHƯƠNG 63

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cởi bỏ quần áo cả hai, việc này với quen làm, chỉ có vài giây, vừa mau vừa thuần thục.

      Có nhiều lúc, Diệp Tuệ thực thích hưởng thụ được các lão công hầu hạ, cũng thích xem nam nhân khí lực kiện mỹ, thưởng thức người bọn họ cơ bắp cường tráng, từ cánh tay rắn chắc, đến lồng ngực rộng lớn tỏ sức lực cùng cơ bụng sáu múi hoàn hảo, xuống chút nữa là vật tượng trưng nam tính, lúc này dựng đứng cao cao.

      Đôi tay nàng vỗ về lên , tinh tế đùa bỡn, thấy bên cạnh mình có đôi giày thêu màu hồng, dung nhan xinh đẹp bỗng tràn ra ý cười tinh nghịch, nhặt lên treo ở bên .

      “Bướng bỉnh.” Hoàng Phủ Trạch Đoan buồn cười, cái mông nhích lên, ném rớt giày, tiến lên trước đụng đụng cự vật mình lên mặt nàng ma xát…… Diệp Tuệ đẩy cái cây dài kia ra, môi đào chu lên, ngậm lấy quả cầu phía dưới, đầu lưỡi hoạt động lên xuống, đụng chạm qua lại, ngậm trong chốc lát, phun ra, lại đổi quả cầu khác.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nhắm mắt lại, cái mông căng thẳng, hưởng thụ cảm thụ tê dại mang đến, sau lúc lâu, cảm thấy như vậy đủ, từ trong miệng nàng rút ra, cự vật to dài đánh lên mặt nàng vài cái. Nam căn dính đầy mật ngọt ướt át đụng đụng khuôn mặt mịn màng của nàng. Nàng giận dỗi liếc mắt cái, dùng ngón tay vuốt xuống, đột nhiên thân mình bổng, ra là bị bế lên.

      “Ngoan, để ta nhìn xem nàng.” Nữ nhân mười bảy mười tám tuổi tươi mát thuần tịnh, ôm kiều nộn đoàn như vậy, u hương nhàn nhạt chui vào mỗi cái tế bào trong thân thể Hoàng Phủ Trạch Đoan, hô hấp phun ra nóng rực, đôi mắt đen nhánh như lộ ra từng đợt sóng gió.

      đặt nàng ở giường mỹ nhân cạnh cửa sổ, bày ra tư thế quỳ bò, ở tuyết đồn nhàng vỗ hai cái: “Nương tử, nâng lên, như vậy được, cao hơn chút.”

      Diệp Tuệ đem tuyết đồn ủn đến cao cao, hai tay đỡ ở giường, hít vào hơi, phía sau truyền đến cảm giác hôn nồng nhiệt, xúc cảm đụng chạm trơn trượt ở trong cơ thể, “Ưm!” Nàng kêu lên tiếng, tuyết đồn dậy lên trận run rẩy, bàn tay để ở giường vặn vẹo.

      “Nương tử, mau nàng muốn ta, ta liền cho nàng, làm nàng thoải mái, liền cho.”

      “Ưm, muốn, tướng công…… Cho ta……” Hôn như vậy quá tra tấn người, nàng càng muốn cự vật lớn giữa háng tiến vào mình.

      “Nương tử muốn cái gì?” Hoàng Phủ Trạch Đoan ngẩng đầu, ngón tay giữa nhét vào trong hoa huyệt, nhưng ngay sau đó lại rời khỏi, đầu ngón tay nhàng miết lên bên ngoài cánh hoa, bên trong càng ngày càng nhiều chất lỏng tràn ra, trong suốt, diễm…… Cặp mắt thâm thúy, tràn ngập khát vọng nồng nàn, cúi đầu nhìn cự vật giữa háng mình, lộ cả gân xanh, ngọn lửa trong bụng nóng rực giống như muốn thiêu đốt.

      “Bên trong rất khó chịu, muốn tướng công tiến vào ta, vì ta thư giải…… Phải…… Nhanh lên……” Diệp Tuệ nức nỡ cầu xin, da thịt phấn hồng oa oa run rẩy, sống lưng tất cả đều là mồ hôi như trong tình thế cấp bách khó nhịn.

      “Nương tử, vi phu thỏa mãn nàng.”

      Diệp Tuệ cảm thấy cây cự vật cứng như sắc chống vào chỗ tư mật của mình, vừa đúng lúc đầu tròn tách cánh hoa ra, chậm rãi hướng bên trong đẩy mạnh…… Nàng cúi đầu, dùng tay phải ấn bụng bằng phẳng, cảm thấy bên trong cự vật còn hùng hổ đẩy mạnh về phía trước, nội tạng bị đẩy dạt ra, rất đau, nhưng lại dâng lên khoái ý khó có thể ngăn cản.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan lại hướng vào trong tấc nữa, thấy còn thừa ra đoạn, khẩu khí thở hổn hển : “Nương tử bên trong quá hẹp.” cái mông dùng thêm chút lực, hung hăng đâm vào trong, cực hạn sung sướng đâu đó quanh thân xẹt qua, lại đâm vào, kích động đến mức tê dại như có điện chạy trong người.

      tiếp tục đâm, mỗi lần đâm đều sung sướng vô cùng, vô luận cùng nàng làm bao nhiêu lần, trước sau vẫn đam mê loại cảm thụ này.

      quá lâu sau, Diệp Tuệ trong lần bị tiến công mãnh liệt, thét chói tai, toàn thân căng thẳng, hai tay chống giường bởi vì lực độ khống chế nỗi, uốn éo, thân toàn gục ở giường, chỉ có tuyết đồn nhếch lên cao cao bị nam nhân phía sau ôm ở trong ngực.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan bị nàng nhanh chóng làm cho lên đỉnh sảng khoái đến hô lên tới, đem cự vật rút ra, lại vạch cánh hoa non mềm ra, từng chút tiến vào, dục lưu còn chưa có tiêu giảm xuống nháy mắt lại cường đại lên, nhưng sợ nàng sau khi vào cao trào xong thân mình thừa nhận nỗi, thả chậm tốc độ, bàn tay to vòng đến phía trước bắt lấy đóa đẫy đà vuốt ve, nhéo hồng mai lôi kéo.

      thở nặng nề, thấp giọng : “Nương tử, như vậy thoải mái ? Ta muốn dùng sức có được hay .”

      “Ưm… được, có thể dùng sức.” Nàng thấp giọng đáp lại, kỹ thuật càng ngày càng tốt, mỗi lần đều làm nàng giống như nghiện ma túy thể ngừng cầu xin cho nàng.

      Lại kiên trì hơn mười phút, “A a……” Nàng ở trong trận mạnh mẽ đâm vào của lại lần nữa tước vũ khí đầu hàng, nằm bẹp giường nức nở ngừng: “Chàng quá cường đại, tướng công.”

      “Làm nàng vui vẻ là được rồi.” đem nàng lật lại, vùi đầu ngậm vào viên hồng mai.

      “Dừng .” Diệp Tuệ thở hổn hển, đẩy cái đầu chôn ở ngực ra.

      “Buông tha nàng lần này đó.” Trải qua lần phát tiết, Hoàng Phủ Trạch Đoan toàn thân thoải mái thanh tân, ôm thê tử vào giường nghỉ ngơi.

      Nằm ở trong khuỷu tay rộng rãi của , nàng vẫn dùng tay đùa bỡn phía dưới . Vốn dĩ cự vật có chút gục xuống, vì nàng đùa bỡn lại dựng đứng lên. Diệp Tuệ càng chơi càng vui vẻ, mi mắt đầy xuân tình, từ giường ngồi dậy, quỳ gối giữa hai chân , cúi người cắn cắn, lại dùng móng tay cào chút.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ở sau lưng lót hai cái gối đầu, tràn ngập tự hào nhìn ái thê.

      “Tướng công, vì sao nơi này của chàng so với người khác lớn hơn nhiều như vậy?” Hại nàng mỗi lần làm đều thực vất vả, đường mình hẹp như vậy lại có thể thừa nhận cự vật lớn như vậy, nghĩ đến thể tưởng tượng. Hoàng Phủ Trạch Đoan nghĩ nghĩ : “Nghe phụ hoàng , tổ mẫu ta nguyên là mễ tô lặc tộc Tây Vực, mễ tô lặc là dân tộc thực kỳ lạ, các nam nhân trời sinh nam căn vô cùng to lớn, tổ mẫu tuổi theo người nhà làm ăn buôn bán vào Dĩnh đường, làm bạn với tổ phụ lúc đó là hoàng tử, có tình ý với nhau, sau đó tổ mẫu được gả cho huynh đệ tổ phụ ba người, sinh hài tử phía dưới đều . Nhưng tới đời ta, huynh đệ phía dưới lớn giống ta liền có mấy người.” Kỳ tình hình cụ thể và tỉ mỉ cũng ràng lắm, cùng các huynh đệ đều thân.

      Diệp Tuệ ngưng mắt suy nghĩ lát: “Lớn như vậy, đường có thể thực bất tiện hay , mặc quần cũng có thuận tiện?” Hỏi xong mới phát giác là lời mình ngu ngốc, nhị lão công tuy rằng rất lớn, nhưng kiếp trước nàng lên mạng gặp qua nhiều hình ảnh cũng tính là quá đặc thù.

      “Nương tử lại ngẩn người.” Hoàng Phủ Trạch Đoan dùng ngón tay điểm điểm chóp mũi nàng.

      Nằm canh giờ, Diệp Tuệ đứng lên mặc quần áo, để Mặc Kỳ trang điểm cho mình phen, ra cửa cốc nhìn ra xa, nôn nóng chờ đợi Tần Vũ Hàng trở về, từ giữa trưa mãi cho đến buổi chiều, đến lúc mặt trời xuống núi, mới thấy thân ảnh Tần Vũ Hàng đĩnh bạt đường núi.

      Diệp Tuệ chạy về hướng nam nhân mình ngày đêm mong nhớ, Lão Thập Nhất hộ vệ ở phía sau lo lắng nàng té ngã, vội theo sát sau. gần tới nơi, nàng bổ nhào vào trong lòng ngực Tần Vũ Hàng, nước mắt lập tức tràn ra: “Ngày hôm qua nhận được bồ câu đưa thư, là giữa trưa là có thể về tới, vậy mà đến đêm mới nhìn thấy chàng, là sốt ruột.”

      Tần Vũ Hàng ôm thê tử xa cách lâu, vui mừng : “Vốn dĩ cho rằng giữa trưa có thể về tới, nhưng gặp Tam sư đệ từ Ba Tư trở về, áp giải đội buôn từ Bình Châu tới đế đô, ta biết nàng thích đá quý, cố ý lấy mấy cái từ chỗ đệ ấy mang về.” móc ra cái bọc từ đai lưng, từ bên trong lấy ra mấy miếng ngọc bích lớn như trứng bồ câu.

      Diệp Tuệ nhận lấy cấm ở tay, trong mắt lấp lánh sáng ngời: “Có miếng đá quý này đền bù, buông tha chàng mạng.” Nàng bỏ đá quý vào trong túi, hai tay ôm cổ , quyến rũ cười: “Ôm ta.”

      “Ta liền biết nàng thích đá quý.” Tần Vũ Hàng bế nàng lên ôm vào trong lòng, về cốc, đường kể vài chuyện phát sinh trong chuyến và vài chuyện vừa tìm hiểu được: “Ta nhận được bồ câu đưa thư của sư phụ, ở Nepal, nàng đoán ông muốn làm cái gì?”

      Diệp Tuệ chưa gặp Thiên kỳ đạo nhân, lúc cùng đệ tử trong môn chuyện phiếm có nghe chút, nghe người ghê gớm, lúc còn trẻ sáng lập Thiên Ưng Môn, sau lại hết sức phò tá kim thượng, trợ giúp đánh bại những người cạnh tranh khác, đoạt được đế vị, bởi vậy được hoàng đế hậu đãi, Thiên Ưng Môn hưởng vạn khuynh ruộng tốt đều là triều đình ban cho, hơn nữa cho đạo giáo đế vị cực cao.

      “Thiên kỳ đạo trưởng muốn làm cái gì sao?” Diệp Tuệ trong lòng chỉ tràn đầy quan tâm lão công mình, thất thần hỏi.

      “Giữa Nepal cùng biên giới Thổ Phiên có tòa thánh sơn, so với thiên ưng sơn chúng ta cao hơn nhiều, cảnh sắc cực kỳ đẹp, cực kỳ sạch , có thể nơi niết bàn, dính bụi trần, ngọn núi cao ngất trong mây, so với thiên ưng sơn còn muốn cao hơn rất nhiều, sư phụ mang theo mấy lão hữu, vậy mà muốn leo lên tòa thánh sơn kia.”

      Thánh sơn! Diệp Tuệ nhớ tới ngọn núi trứ danh thế giới kia, nghi hoặc hỏi: “Ngọn núi kia tên gọi là gì?”

      Tần Vũ Hàng suy nghĩ chút, : “Dân bản xứ gọi là đỉnh tát thêm mã tháp (**Himalaya**), biết Thổ Phiên người kêu nó cái gì?”

      Châu phong (**Everest**)! Diệp Tuệ khiếp sợ, nghĩ đến đỉnh Châu phong kia có bao nhiêu nguy hiểm, Thiên kỳ đạo nhân cho dù có bản lĩnh cũng có khả năng chinh phục châu phong ! Lịch sử có nhiều thám hiểm gia bất lực đối với châu phong, có công cụ tiên tiến lên núi, dưới tình trạng có dưỡng khí, có thể giữ được tánh mạng là dễ, thiên kỳ đạo nhân điên rồi.

      Người Trung Quốc xưa nay có loại gần như cuồng nhiệt sùng bái đối ngọn núi, cái gì tam sơn ngũ nhạc, tứ đại danh sơn. Đạo giáo cùng chùa chiền đều thích xây ở tận đỉnh núi cao, sâu trong những rặng núi hẻo lánh ít dấu chân người lui tới, nhưng ở những vùng núi thấp hơn so với độ cao mặt biển còn có thể, dưới chân châu phong là năm ngàn mét, tuyến đường sinh tử muốn mệnh.

      Người Trung Quốc trước nay đều điên cuồng, cái gì làm được là đầu óc nóng lên, Minh triều có vạn hộ còn dùng hỏa tiễn tự chế muốn tự đưa mình lên trời, kết quả hỏng nặng.

      thể gì nữa, Diệp Tuệ muốn chúc phúc, chỉ mong thiên kỳ đạo nhân có thể thành công, như vậy viết lại lịch sử lên núi của nhân loại.

      Diệp Tuệ vốn dĩ muốn tận tâm bồi đại lão công mấy ngày, nhưng lúc ăn cơm Hoàng Phủ Trạch Đoan đột nhiên : “Nương tử, chiều nay khâm sai tìm ta có chuyện, tình trạng phụ hoàng tốt, từ bắt đầu mùa đông năm trước, thân thể càng ngày càng suy nhược, có hồi còn ngất ở long ỷ thượng.”

      mặt ra vài phần bi thương, cuộc đời này quá là thê lương, ngoại trừ phụ hoàng tri kỷ, huynh đệ tỷ muội bỏ đá xuống giếng tồi.

      Diệp Tuệ vẫn luôn gắp thức ăn cho Tần Vũ Hàng, buông đũa, đôi mắt nhìn quan tâm: “Hoàng Phủ đại ca, chàng muốn , dự định mình về đế đô đúng ?”

      “Phụ hoàng mật chỉ, triệu ta vào kinh.” Hoàng Phủ Trạch Đoan yên lặng uống hớp rượu, buông chén, thở dài : “Ta muốn mình trước, chờ tới đế đô rồi, nếu phụ hoàng có việc gì trở về ngay, vạn nhất ông có cái gì xấu, ta ở lại đó xưng đế, sau đó đón hai mẹ con nàng về.”

      muốn mang nàng còn có nguyên nhân khác, chuyến này nguy hiểm quá nhiều, Thái tử tất nhiên cam lòng thất bại, chờ đợi có khi là trận đánh ác liệt đáng sợ. Được làm vua thua làm giặc, thời gian còn lại cho mình cũng nhiều, nhất định phải thừa dịp trước khi phụ hoàng băng hà vào kinh, nhưng chỉ sợ còn chưa kịp vào kinh, liền có hoạt động ám sát liên tiếp nhằm vào .

      Diệp Tuệ phải tiểu hài tử, nghĩ đến tình hình trong đó có thể nguy hiểm, nén chịu rơi nước mắt, nghẹn ngào buông đũa xuống, đẩy cửa ra ngoài.

      Lý Vĩ Thần muốn đuổi theo, bị Tần Vũ Hàng giữ chặt, dùng khóe mắt quét quét Hoàng Phủ Trạch Đoan: “Huynh xem nàng !”

      Đại sư huynh thân là phụ thân Hằng Đình, cùng Diệp Tuệ có loại thân tình khó bỏ! Tần Vũ Hàng lý giải, có chút mất mát, càng đau lòng thê tử nhiều hơn.

      Trong vườn, dưới tàng cây sung to lớn, Diệp Tuệ đứng chờ , nước mắt tràn ngập trong khóe mắt. Hoàng Phủ Trạch Đoan tới, nàng cúi đầu, ôm lấy nàng, mặt hơi mỉm cười, hít vào hơi dài: “Được rồi, được rồi, nhiều nhất là nửa năm, ta liền quét sạch địch nhân ở đế đô, phái người tới đón nàng về, đến lúc đó ta ở ngoài cửa tây, dùng cấp bậc Hoàng Hậu chào đón nàng.”

      Diệp Tuệ nén nước mắt, đem vùi đầu ở vai , lộ ra nụ cười sáng lạn nhất: “Chàng rồi, vậy nếu thành công, có lên trời ta cũng tìm chàng tính sổ, đừng quên nhi tử chàng còn phải làm Thái tử đó.”

      “Nương tử.” Hoàng Phủ Trạch Đoan thâm tình hôn kéo dài từ vành tai nàng hôn xuống, thanh lại trầm thấp lại hồn hậu: “Đêm nay bồi ta.”

      “Tốt, mãi đến khi chàng rời đều vẫn luôn bồi chàng.” Lời dịu dàng của nàng trả lời tràn ngập tình thương.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan biết lần này vào kinh nguy hiểm rất lớn, chọn lựa từ trong quân đội năm vạn tinh binh lương tướng, tất cả đều là kỵ binh, các quân sĩ người mặc minh quang khải có thể chống đỡ đao thương, ngựa cưỡi đều là ngựa chiến tây vực, binh khí là mạch đao sắc bén và cung nỏ dùng lần có thể bắn hơn mười mũi tên.

      Diệp Tuệ đặt hết quan tâm lên an toàn của nhị lão công, tăng cường bảo vệ, đem xăng chứa vào trong hồ lô, bên đậy cái nắp, coi như lựu đạn mà sử dụng. Dụng cụ chứa bằng gỗ cũng an toàn, trong khi va chạm cũng dễ dàng phát sinh vỡ, ném mạnh ra ngoài uy lực vẫn cứ , đệ nhị thế chiến trước đây Liên Xô dùng mấy cái chai bia là có thể phá hủy xe tăng sáng ngời của nước Đức.

      Trước khi chia tay, Diệp Tuệ với : “Địch nhân chết nhiều ít ta mặc kệ, đều chết sạch càng tốt, ta chỉ cần chàng sống sót.”

      Cuối tháng giêng, Hoàng Phủ Trạch Đoan từ biệt thê tử cùng nhi tử, dẫn dắt năm vạn đại quân trùng điệp thẳng đến đế đô. Lúc mang theo Lý Vĩ Thần, bởi vì phụ thân năm trước lên làm Tể tướng Dĩnh đường, địa vị cực kỳ cao, ở trong triều có thực lực rất lớn, xưng đế thành công tất khỏi cầu lực kêu gọi của Tể tướng, lãnh đạo quần thần mạnh mẽ hiệp trợ.

      Sau khi Hoàng Phủ Trạch Đoan rồi, Diệp Tuệ trước sau như lo chăm sóc hài tử, rảnh rỗi trợ giúp Thiên Ưng Môn sửa sang lại sổ sách, cùng các vị lão công tận lực làm cho hài hòa.

      Chợ phiên lớn nhất Bình Châu là vào ngày mười tháng tư, địa điểm là ở ngoài thành phía tây, ra khỏi Thiên Ưng Môn, lại ngày, chính là vùng quê yên bình.

      Vào ngày này, thương gia lớn chung quanh huyện thành và nông dân đều mang theo đủ loại hàng hóa tới chào hàng, ít thương nhân Tây Vực cũng theo xem náo nhiệt, bày sạp, bày ra các loại đồ chơi làm bằng đường mới lạ hiếm thấy. Chợ phiên cái gì cần có đều có, lớn như ngựa xe dê bò, ngũ cốc hoa màu, như son phấn, quý hiếm như châu báu ngọc khí, phàm cái gì ngươi nghĩ đến được ở chỗ này đều có thể mua được.

      Lớn và náo nhiệt như vậy Diệp Tuệ đương nhiên muốn chơi, đặc biệt ở thiên ưng sơn hết mùa đông, bên ngoài càng có lực hấp dẫn mãnh liệt.

      Trước đó hai ngày, nàng được Tần Vũ Hàng cõng, cho Lão Thập cùng Lão Thập Nhất mang theo bọc đồ, rời núi xuất phát. Vốn cũng muốn mang theo Mặc Kỳ, nhưng mấy ngày hôm trước nhiễm phong hàn, tuy vẫn ổn, rốt cuộc thân mình còn yếu, liền giữ lại để chăm sóc Hằng Đình. Đến nỗi bà vú, Diệp Tuệ mấy ngày trước cho nàng ta tháng về thăm người thân.

      Dọc theo đường đều là đường núi, rất khó , nàng được đại lão công cõng, rất là thích ý, mệt liền ghé vào sống lưng dày rộng của ngủ giấc.

      Tần Vũ Hàng nội lực thâm hậu, cõng thêm người mà bước như bay, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất theo sát ở phía sau.

      Được nửa ngày, nghỉ tạm ở trong cái miếu sơn thần, lại gặp người nghĩ đến, là tứ sư muội Mã Đề Liên.

      20 likes lên chương 64 nha các nàng. Các nàng chậm mình chậm theo

    3. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      Ôi, thế là thế là HPTĐ và LVT vắng mặt hẳn nửa năm sao? :-O:-O, những cảnh H sau nhường sân cho lão Thập và Thập nhất r. là mong chờ cảnh H của 2 mà theo nang spoil là vừa bải bản lẠi còn mới lạ :ex10:

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Đúng rồi. Sân khấu sắp thuộc về 2 bạn thị vệ... Ôi... tình hình ra sao các nàng tự xem chứ biết thế nào mà diễn tả bằng lời... chắc dùng từ khẩu vị hơi nặng 1 chút. Và k có thơ mộng như Đại và Nhị lão công đâu nha... Hix hix... nhớ Nhị Lão Công rùi...

    5. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Nàng ơi đủ like rồi
      Cầu chương mới :yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      HangVO9 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :