1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 57


      “Cùng nương tử ở bên nhau rất thích thú.” Tần Vũ Hàng cúi đầu nhìn bóng người phía dưới, trong mắt tràn đầy trìu mến, hơi hơi khom người, ma xát lên hai đóa phong mềm ngực nàng, chậm rãi sờ nắn viên hồng mai, giọt chất lỏng hồng mai ứa ra, trong suốt giống trái cây chín muồi.

      “Ưm, ướt rồi.” Diệp Tuệ dùng đầu ngón tay dính chút, đưa vào trong miệng mút, ánh mắt hơi hơi mê mang.

      “Ăn ngon ?” hô hấp cứng lại, thân mình đâm đĩnh, tự chủ được xâm nhập vào miệng nàng, cái miệng đỏ mọng bị căng ra, thế nhưng khoái ý nên lời, lại hướng trong tham nhập, thọc sâu vào trong yết hầu tinh tế. “Ưm!” khó nhịn hô lên tiếng, dùng tay cố định đầu nàng, bảo trì tư thế này, bắt đầu liên tiếp động tác.

      “Ô ô……” Diệp Tuệ phát ra nức nở, miệng bị mở ra lớn nhất, bị đâm rất khổ sở, lại cảm thấy kích thích kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn lên, mặt nam tử hai mắt đỏ đậm, giống chịu đủ loại dục niệm tra tấn. Nàng muốn cho càng hưởng thụ, miệng mở to chút, để lại tiến vào trong …… Nàng bàn tay vòng lấy mông , cái tay khác từ dưới háng vòng qua, qua lại vuốt ve, nhàng nghiền nát, mỗi nơi sờ chút, liền cảm thấy da thịt run chút.

      “A... ưm……” cái mông rùng mình từng đợt, máu sôi trào, toàn thân hơi giống chứa đựng dung nham sôi sục, qua hồi, sung sướng đến mức tận cùng dục lưu đột nhiên trào ra bên ngoài cơ thể, thoải mái hô to ra tiếng, ôm lấy đầu nàng hung hăng động vài cái. Ngừng hồi, chậm rãi rời khỏi, nhưng lại tiếc nuối ở bên trong qua lại ma xát vài cái, mới rời thân thể của nàng.

      Lúc này miệng nàng muốn ngậm lại cũng ngậm được, lại quá tê mỏi.

      ánh mắt lộ ra tia đau lòng, nhặt lên trường bào mình, xoa xoa cái miệng kia. Hai tay dùng chút lực, ôm nàng để ngồi ở mặt bàn, cúi đầu hôn lấy môi nàng, vừa hôn, vừa cởi bỏ toàn thân quần áo nàng, da thịt ngọc thể như tuyết lộ ra trong khí, thình lình sờ lên đóa đẫy đà, kỹ xảo phong phú đùa bỡn.

      Lúc này chỉ muốn làm nàng vui vẻ, làm nàng sung sướng, thoáng nhìn thấy dĩa lớn trái kiwi đặc sản thiên ưng sơn gọt vỏ, cắt thành từng miếng .

      “Tướng công, chàng muốn làm gì?” Nàng nhìn thấy cặp mắt con ngươi đen láy sáng lóe lên khác thường, cảm giác có vấn đề.

      “Nương tử, muốn ăn trái kiwi ?” ôn nhu hỏi . Diệp Tuệ lộ ra ánh mắt mê hoặc, những lời này có vẻ hỏi đúng thời điểm, nhưng vừa rồi ngậm phía dưới quá lâu, bây giờ trong miệng muốn bốc khói: “Ừ, có thể ăn mấy miếng.”

      cười quỷ dị, để nàng nằm ở mặt bàn, tách ra đôi chân thon dài, cầm miếng kiwi đưa đến giữa hai chân nàng, đẩy cánh hoa ra, bỗng dưng nhét vào. “Ai!” cái đồ vật lạnh lẽo tiến vào trong cơ thể nàng, kêu lên: “Chàng nhét cái gì vào vậy?”

      “Là trái kiwi, miếng rất , nàng phải muốn ăn sao?”

      phải cách ăn này.” Nàng nhịn được khua hai chân, nhưng cho, lại liên tiếp đem nhét vào sáu bảy miếng, cánh hoa kiều nộn nuốt trái cây vào, hình ảnh vô cùng mê người, mi mắt vừa nhướng, bụng trơn nhẵn của nàng nổi cao lên, truyền đến tiếng hít thở khó nhịn của nàng: “Tướng công, có thể cần nhét thêm, quá nhiều.”

      thấy đĩa còn thừa bốn miếng, cầm lên nhất nhất nhét vào trong cơ thể nàng, muốn nhét miếng cuối cùng, nàng cong người nhỏm dậy, bắt lấy tay, mặt lộ ra cầu xin: “Rất đau, đừng nhét nữa.”

      có việc gì, ngoan, nương tử nhìn xem bộ dáng mình tại có bao nhiêu xinh đẹp.” cúi đầu hôn hôn ở bụng phồng lên, sẳn nàng chú ý, đem miếng cuối cùng nhét vào. “Ôi!” Nàng đau đến dơ hai chân lên, nghĩ ngợi cách lấy ra ngoài.

      Lúc này lại truyền đến tiếng đập cửa!

      Có ai nửa đêm xông vào phòng ? Tần Vũ Hàng nhíu mày, với thê tử nằm mặt bàn: “Ta xem là ai, nàng ngoan ngoãn đừng cử động.” thấy đai lưng bên cạnh, nhặt lên đem trói đôi tay nàng.

      Diệp Tuệ buồn bực nhìn: “Mau thả ta ra.”

      “Nghe lời, ta lát liền trở về.”

      Tần Vũ Hàng khoác kiện quần áo ra phòng ngoài, chỉ chốc lát sau vòng trở về, lại mang vào thêm người, đúng là nhị lão công Hoàng Phủ Trạch Đoan.

      Diệp Tuệ nằm ở mặt bàn, hai chân mở lớn, đôi tay bị trói đỉnh đầu, lấy loại tư thế vô cùng xấu hổ từ trước đến nay nhìn người, thấy nam tử tiến vào, nhịn được ngượng ngùng. “Hoàng Phủ đại ca, sao chàng lại tới đây?” Nàng mặt phát nóng, muốn đem hai chân khép lại, nhưng trong bụng đau đớn, nhàng vừa động liền lại mở ra.

      “Nương tử, nàng muốn dùng dáng vẻ này dụ hoặc vi phu sao?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan sáng nay mang theo cả gia đình theo qua thiên ưng sơn, đến nửa đường, sợ bọn họ chậm, vứt mọi người lại, mình thi triển khinh công đuổi tới, tới sư môn là nửa đêm, lập tức đến nhà gỗ Tần Vũ Hàng, vào phòng, nghênh đón chính là bộ dáng hấp dẫn của nàng. Nhìn cánh hoa kiều nộn đẹp đẽ, lập tức toàn thân nhiệt huyết dâng trào, ôm nàng xoay người vào giường gỗ lớn đối diện, đặt ở đệm nhung mềm mại, khiêng hai chân thon dài vai, vùi đầu nhìn: “Nương tử bên trong nhét cái gì?”

      Diệp Tuệ đột nhiên nhớ tới lần đó nhét trứng luộc trong nước trà, ngượng ngùng chịu trả lời.

      “Là trái kiwi.” Tần Vũ Hàng cởi bỏ trường bào, lộ ra khí lực tinh tráng, lên giường, ngồi xuống bên cạnh thê tử, đưa tay ôm, định để nàng đối diện mình, nào ngờ bị Hoàng Phủ Trạch Đoan vung tay lên đẩy ra.

      “Nương tử, trái kiwi ăn rất là ngon đó!” bàn tay đặt ở bụng nàng hơi hơi dùng sức, nàng nhớ tới tình cảnh lần trước, vội vàng ngăn cản: “Đừng ấn, đau……” Nhưng mà đè xuống, trong tiếng thét chói tai của nàng, miếng kiwi phụt ra bên ngoài cơ thể, vội vàng dùng miệng ngậm lấy.

      Tần Vũ Hàng nhặt lên mấy miếng bị rơi xuống, đưa vào trong miệng, lại cười : “Trải qua thân thể dễ chịu của nương tử, quả nhiên trở nên ăn càng ngon.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan vừa ăn, dư vị hương thơm độc đáo, chưa thèm, ngón tay nhét vào trong cơ thể nàng hoa động vài cái, cầm được miếng ra, lập tức mắt sáng ngời, bỏ vào trong miệng ăn.

      Diệp Tuệ chịu nỗi quay mặt , nhưng là thực mau trong cơ thể liền bị cây cự vật lớn tiến vào, nàng run rẩy giương mắt vừa thấy Hoàng Phủ Trạch Đoan liền quần áo cũng chưa cởi, chỉ là đem quần cởi ra lưng chừng, liền rong ruổi ở người nàng.

      Diệp Tuệ bị đùa nghịch sớm nóng rực cả người, hai chân khóa chặt vòng eo , thở gấp đón ý hùa theo, chợt thân bị Tần Vũ Hàng ôm lên. bàn tay to của đặt phong mềm của nàng vuốt ve, bàn tay khác vói xuống khảy khảy cánh hoa nàng. Điện lưu tê dại quanh quẩn trong thân thể, quá lâu sau, trận cao trào đầu tiên run rẩy truyền khắp toàn thân nàng.

      Nàng toàn thân mềm nhũn tựa vào trong lòng Tần Vũ Hàng. vừa xoa xoa kiều phong nàng, vừa mị mắt : “Đại Sư Huynh làm nàng thoải mái sao, nương tử.” Nàng khẽ ngâm trong miệng thay cho tiếng trả lời.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan bên dưới vẫn ngừng trừu động, : “Nương tử nàng tới mau … Quả nhiên càng nhạy cảm. Nhị sư đệ có phải mấy ngày này liên tục làm nàng sung sướng hay ? Ta vẫn chưa tận hứng đâu, đêm nay nàng phải nhiều bồi ta mới được”

      Diệp Tuệ xấu hổ mở mắt nhìn nhìn Đại lão công như muốn được che chở, kháng nghị : “Ta mệt chết được, đêm nay cần lại làm. Tần đại ca, giúp ta.”

      Nàng ngờ tới Tần Vũ Hàng lại ý khác: “Được, nương tử ngoan, ta giúp nàng bồi . Đại Sư Huynh, cho nàng quỳ bò người đệ.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan lập tức cởi bỏ toàn bộ quần áo người, đưa tay lật sấp cơ thể nàng, để nàng nằm người Tần Vũ Hàng, sau đó mạnh mẽ cắm nam căn vào hoa huyệt nàng. Nam căn của Tần Vũ Hàng tiếp xúc chặt chẽ bên ngoài cánh hoa của nàng, theo động tác trừu cắm của Hoàng Phủ Trạch Đoan cọ cọ lên điểm mẫn cảm của nàng tê dại.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan lúc này cũng nằm đè lên sau lưng nàng, nàng ở giữa hai nam nhân bị ép chặt, bên dưới ngừng bị hai nam căn trong ngoài cọ siết lấy, khoái cảm dâng trào khiến nàng rên ra tiếng nỗi.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan mãnh liệt cử động mông, thúc cự vật ra ra vào vào hoa huyệt, mỗi lần đâm đều rất mạnh mẽ khiến cơ thể nàng trượt người Tần Vũ Hàng. Cảm giác sướng khoái đến ngập trời, mãi đến khi đất trời như nhập làm , nhiệt hỏa như dung nham núi lửa phun trào, Hoàng Phủ Trạch Đoan gầm lên phóng suất vào trong cơ thể nàng. Mà Diệp Tuệ cũng lại tới rồi, nàng run rẫy ôm chặt Tần Vũ Hàng, miệng mút chặt lưỡi , tiếng ngâm rên khe khẻ trong yết hầu. Tần Vũ Hàng ra sức mút lấy mật ngọt trong miệng nàng, bên dưới nam căn trướng đau đoạt mạng.

      Sung sướng qua , Hoàng Phủ Trạch Đoan rời khỏi cơ thể Diệp Tuệ, cùng lúc đem nam căn Tần Vũ Hàng nhét vào trong hoa huyệt nàng. Tần Vũ Hàng thỏa mãn thở dài hơi, nam căn to lớn ngâm đầy trong dịch lỏng của nàng và Đại Sư Huynh, vừa mềm vừa ướt, khoái cảm nên lời.

      Diệp Tuệ lười biếng nằm im động, Tần Vũ Hàng khó chịu nắm lấy eo nàng đẩy đẩy. Hoàng Phủ Trạch Đoan ngồi bên cạnh nhìn thấy liền nắm chặt kiều mông nàng cử động lên. Bàn tay to mạnh mẽ hữu lực của ngừng tác động mang lại khoái cảm cho nương tử và Nhị sư đệ, tự cảm khái: “ biết ai bồi ai.” hồi lực tay càng nhanh, cất giọng khàn khàn: “Nhị sư đệ, thích , ta làm đủ mạnh , nương tử sắp tới nữa rồi, đệ tới …” Vừa vừa đưa tay xuống dưới xoa lên hai đại cầu của Tần Vũ Hàng. Tần Vũ Hàng lập tức gầm lên, căng người thúc mạnh nam căn vào trong hoa huyệt nàng phóng xuất. Nguyên lai nghe những lời mị hoặc của Đại Sư Huynh, Tần Vũ Hàng bị kích thích chịu nỗi, cộng với cảm giác từ đại cầu do tay Đại Sư Huynh sờ vào mang lại, tầng tầng khoái cảm đánh úp khiến mất khống chế mà tiết ra. Tần Vũ Hàng rên rỉ: “Đại Sư Huynh chơi xấu rồi, muốn mệnh đệ sao.”

      Tần Vũ Hàng nhanh chóng cao trào, khiến Diệp Tuệ theo kịp, cơ thể bị châm lửa tắt nửa chừng. Nàng ngây ngẩn chưa biết làm sao, đột nhiên bổng, ra bị Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm lên tới, vành tai bị thanh thổi ngứa: “Để ta bồi tiếp cho nàng, rất thích đó?” Lời chưa dứt, Hoàng Phủ Trạch Đoan đâm mạnh nam căn cực kỳ to lớn từ phía sau vào cơ thể nàng. Diệp Tuệ sung sướng ngửa đầu rên to. Cả hai giữ nguyên hai bộ phận kết hợp, cùng di chuyển khỏi giường, đứng xuống đất. Nàng cúi người chống hai tay lên giường, nhắm mắt, liều mạng ủn kiều mông ra sau nghênh đón cự vật Nhị lão công ra ra vào vào, chạm vào chỗ ngứa bên trong, ghiền.

      hồi bỗng thấy vật gì đụng vào mặt, vừa mở mắt thấy nam căn Tần Vũ Hàng chạm chạm da thịt nàng đòi quyền lợi. Nàng há miệng ngậm lấy, dùng cái lưỡi trơn ướt nhấm nháp, khi đùa bỡn đầu tròn, khi liếm khắp gân xanh cự vật, lại lần xuống ai ủi hai đại cầu. Tần Vũ Hàng khó nhịn, dùng tay vịn đầu nàng, tự thúc cự vật vào sâu bên trong, chạm cả vào yết hầu nàng, cảm giác sướng khoái khác với trong hoa huyệt.

      Cơ thể Diệp Tuệ được hai cự vật thay nhau lấp đầy, làm nàng liên tục lên đỉnh.


      Nhưng đêm vẫn còn rất dài, hai nam nhân nàng vẫn cứ chưa được thỏa mãn, còn tác cầu quyền lợi. Cuối cùng, nàng mệt chết khiếp, còn cảm giác, màng người còn có nam nhân đè nặng, mơ mơ màng màng ngủ mất.


      Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, toàn thân đều đau đớn, nằm ở giường lười nhác muốn nhúc nhích.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, thần thái rạng ngời sáng láng, thỉnh thoảng đem đôi mắt tràn ngập ôn nhu nhìn đến giường, nhìn thấy nàng tỉnh dậy, bước lại mặc quần áo cho nàng, sau đó để cái gối đầu sau lưng cho nàng dựa, thương tiếc : “Nương tử, tối hôm qua vất vả nàng.”

      Diệp Tuệ uể oải : “Đêm nay từ bỏ, đêm mai cũng cần, các chàng đừng chạm vào ta.”

      cười : “Được được, ba ngày đều chạm vào nàng.” Tiếp hạ nhân mang tới chậu nước ấm, tự mình rửa mặt chải đầu cho nàng, dùng lược chải vuốt nguyên đầu tóc ngắn chỉnh tề, trải qua mấy ngày, tóc nàng dài hơn chút, hợp với khuôn mặt tinh xảo, đẹp tựa tinh linh trong núi.

      “Nàng nghỉ tạm cho khỏe, đợi lát nữa ta sai hạ nhân đem đồ ăn lại đây, phòng bếp hầm canh thập toàn đại bổ, cơm nước xong uống vào bồi bổ thân mình.”

      “Ta muốn gặp Hằng Đình.”

      “Nhi tử theo sau sắp tới, được Mặc Kỳ cùng bà vú mang theo đường, còn có Lý Vĩ Thần, bọn họ chậm quá, đoán chừng chắc buổi tối mới có thể đến.” Hoàng Phủ Trạch Đoan thấy nàng còn muốn hỏi, liền : “Nàng cần lo lắng, đường núi tuy rằng khó , dọc theo đường còn có bọn thị vệ cùng đệ tử trong môn chiếu cố, có việc gì.”

      “Nửa tháng chưa được gặp nhi tử, chỉ sợ nhớ ta người mẫu thân này.” Diệp Tuệ nhớ tới khuôn mặt đáng của nhi tử, trong mắt xẹt qua buồn buồn.

      “Tiểu hài tử hiểu được cái gì?” Hoàng Phủ Trạch Đoan môi hôn nàng lát: “Dù sao buổi tối là có thể gặp, cùng lắm về sau mỗi ngày mang theo người, xa rời nhau là được.”

      Diệp Tuệ gật gật đầu.

      Tiểu Lộ Tử đem đồ ăn vào phòng, bốn đồ ăn chính canh, có hương có chất, Diệp Tuệ lấy đũa, Hoàng Phủ Trạch Đoan giành trước cầm lấy: “Đừng lộn xộn, nàng thân mình thoải mái, để ta tới đút nàng ăn.” ngồi ở đầu giường, đem nàng ôm ở đùi mình, tay trái từ sống lưng nàng vòng đến phía trước bưng lên bát cơm, tay phải dùng dùng chiếc đũa gắp đồ ăn, đút vào trong miệng nàng.

      Diệp Tuệ ăn lát, hỏi: “Sai chàng ăn?”

      “Ta ăn rồi, đồ ăn này là chuẩn bị cho nàng.” sáng sớm liền thức dậy, nhanh nhẹn thu thập, ở bên cạnh giữ nàng, cười : “Đột Quyết đại bại, ta trong khoảng thời gian này nhàn rỗi có việc gì, vừa lúc có thể bồi nàng nhiều hơn, ngự trù trong phủ đều mang theo tới, cùng Mặc Kỳ bọn họ lên đường, chờ thêm mấy ngày kêu đầu bếp làm mấy chục bàn yến hội, mời các đệ tử trong môn ăn bữa no nê, thuận tiện làm tiệc đầy tháng bổ sung cho nhi tử.”

      Diệp Tuệ thực vui vẻ cười: “Tần đại ca đâu vậy, tại sao thấy bóng người.”

      “Ta ngại ở trước mắt lắc lư phiền lòng, đuổi theo Tam sư đệ chuyện phiếm.” muốn đơn độc cùng thê tử ở bên nhau, lấy cớ để nàng ngủ ngon, đem Tần Vũ Hàng đuổi .

      “Mấy ngày hôm trước tứ sư muội từng Tam sư đệ đối với nàng có tình, muốn thành thân gì đó, giỡn chứ, nếu là như vậy vẫn có thể xem là chuyện tốt. Chàng là Đại sư huynh ngại tính chuyện Nguyệt Lão, làm cho bọn họ nhanh chóng có đôi có cặp.” Nàng được đến nhị vị sư huynh của người ta, trong lòng có áy náy nho , nếu có thể thành toàn chuyện tốt của Mã Đề Liên cũng coi như đền bù, vị sư muội này có ý gì xấu, người rất có hỉ cảm.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan mắt lộ mê hoặc: “Đây là cái chuyện gì, Tam sư đệ sao có thể thích tứ sư muội?” thời gian nhập môn sớm, cùng sư đệ và sư muội số tuổi cách xa, cơ bản thuộc về hai thế hệ, rất ít nghe bọn kể ra tâm .

      “Tóm lại chàng cũng đừng hỏi nhiều, tìm cơ hội thích hợp, đem cho bọn họ cái công bằng.” Diệp Tuệ công bằng, đương nhiên là thành toàn chuyện tốt.

      Ăn cơm xong, Diệp Tuệ duỗi duỗi người, muốn lại nằm trong chốc lát, Hoàng Phủ Trạch Đoan bưng canh bổ tới, biết thê tử thích uống đắng, ép buộc nàng uống xuống.

      Ăn uống no lại nằm béo phì, đành phải từ giường đứng lên, ra cửa, hấp thụ khí mới mẻ trong núi, tìm bộ quần áo thay ra, tới giếng nước xa lấy nước, vào phòng trước giặt quần áo. Nàng là được Tần Vũ Hàng đưa tới Thiên Ưng Môn mang bất luận đồ đạt gì, bộ đồ mặc người chính là lúc lần trước rời còn để lại hai kiện.

      ra việc nặng cần phải nàng làm, nhưng đệ tử trong môn đều là nam nhân, lại là vãn bối, thể để cho bọn họ giặt quần áo cho mình, lại còn có đồ lót nội y, làm người ngoài thấy mấy thứ này quá xấu hổ.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan từ trong phòng ra, vẻ mặt nhăn nhó, đoạt quần áo từ trong tay đoạt nàng: “Nương tử làm việc thô sử cỡ này làm hư tay, đệ tử trong môn đông đảo, để ai giặt được?” Thê tử chỉ có , lý ra nên được cẩn thận che chở mới đúng, giặt quần áo làm việc nặng thể tưởng tượng, hơn nữa vào mùa đông nước giếng thực lạnh, vạn nhất cảm mạo làm sao.

      “Chàng điên sao, nơi này còn có nội y, sao có thể làm phiền người khác?” Nàng đẩy ra , kiếp trước thường xuyên tự mình giặt quần áo làm việc nhà, chẳng lẽ xuyên qua thành quý nhân, liền chút việc này đều làm được. Hoàng Phủ Trạch Đoan đẩy ra nàng, vẫy vẫy tay : “Nàng nghỉ ngơi, ta tới giặt.”

      Diệp Tuệ cảm thấy kinh ngạc: “Chàng là Sở Vương, tôn quý vô cùng, sao có thể làm việc nặng này?” Nàng lo lắng thô tay thô chân, giặt hư quần áo của mình.

      “Ta khi còn được sư phụ thu làm môn hạ, mang đến thiên ưng sơn, từ đế đô đường đều là ta chăm sóc lão nhân gia ông ấy cuộc sống hàng ngày, giặt quần áo quen làm, sau lại hành tẩu giang hồ đều là tự mình chăm sóc mình.”

      Diệp Tuệ lau mắt mà nhìn , thể tưởng được hoàng tử tôn quý còn phải trải qua như vậy.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan giặt quần áo cho nàng, Mã Đề Liên tới, hài lòng vui sướng ôm cái bao rất lớn, tới trước người Diệp Tuệ, đem bao nhét vào trong lòng ngực nàng.

      Diệp Tuệ bản năng ôm lấy, cười gượng : “Tứ sư muội đưa ta lễ vật sao?” Vị bà này tính tình lớn, nàng dám đắc tội, mở bao ra vừa thấy, thể hiểu được, bên trong là bộ lễ phục tân nương tử, chính mình lại chưa gả chồng, đưa hôn phục cho nàng làm gì?

      “Bộ hôn phục này của ta chuẩn bị cho thành thân, ta tìm Thanh Điền Sư thúc tính qua, tháng này chỉ có ngày kia là ngày lành xuất giá, làm hôn phục kịp, ta ngày hôm qua chạy chuyến đến đầu nam thôn Lý gia, từ trong tay thôn dân mượn bộ. Nhưng là quá , ta vóc người lại lớn, ngươi giúp ta nối thêm vài thước vải dệt sửa lại, nếu là có vải đỏ, dùng vải bông chắp vá cũng được.”

      Diệp Tuệ đau đầu lên, chính mình từ cầm qua kim chỉ, từ đâu mà sửa được? “Ưm, tứ sư muội phải gả, biết nhà chồng là ai?” Nàng vô cùng thắc mắc, tân lang được chọn rốt cuộc là ai, là Tam sư đệ Sở Du, hay là người mới thông đồng?

      Mã Đề Liên lộ ra tia thẹn thùng, bóp góc áo : “Tân lang đương nhiên là tam sư huynh, khi còn chúng ta đều hứa hẹn.”

      ra người ta sớm đem gạo thổi thành cơm, nàng còn muốn làm bà mối cơ đấy, là tội nghiệp mà? “Chúc mừng tứ sư muội, nhưng mà hôn phục này muội tự sửa sao?” Diệp Tuệ câu này, thấy Mã Đề Liên sắc mặt tốt, vội vàng giải thích: “Là có chuyện như vậy, nhà của chúng ta hương nữ hài tử đều là tự mình khâu vá của hồi môn, phải đích thân sửa thực may mắn, bị người biết nhất định nhạo báng.”

      Mã Đề Liên buồn rầu : “Ta cũng muốn tự tay làm của hồi môn, nhưng mà cầm đao cầm kiếm thực lành nghề, còn may quần áo cho tới bây giờ chưa học qua, ngươi xem người ta áo quần đều vẫn là vài vị sư huynh mặc dư lại.” Nàng kéo kéo người trường bào vải xám, lại kéo quần vải xanh bên dưới.

      Đệ tử Thiên Ưng Môn quần áo năm bốn mùa đều có định lượng, đệ tử cao cấp quần áo chất lượng tốt hơn nhiều, nhưng bất kể quần áo gì tới người Mã Đề Liên, chưa bao giờ qua được nửa tháng liền tả tơi như vải rách, đồ rách liền thâu của các sư huynh, dù sao vóc người nàng lớn, mặc vừa quần áo các sư huynh , còn thực tiện lợi.

      Quần áo Sư huynh? Diệp Tuệ lúc này mới cảm thấy Mã Đề Liên mặc bộ quần áo thực quen mắt, (Thiên Ưng Môn đệ tử quần áo đều sai biệt lắm, quen mắt mới là lạ? ) nàng trong lòng đặc biệt tức giận, hung hăng liếc xéo nhị lão công giặt quần áo cái, mẹ nó, dám đem quần áo cho sư muội mặc, hai người mặc chung cái quần ra thể thống gì?

      Hoàng Phủ Trạch Đoan giặt sạch quần áo xong, nhàn nhạt : “Sư muội mặc phải quần áo ta.” công vụ bận rộn, thời gian ở sư môn hữu hạn, cho dù lưu lại vài món, đó cũng là từ trước, sớm bị ả trộm mặc tới nát bét.

      “Đây là quần áo tam sư huynh, ha ha, ta tối hôm qua trộm ra từ trong phòng , mặc còn rất vừa người, cũng thực mới, như là quần áo mới vừa làm, có phải rất đẹp hay ?” Mã Đề Liên bày cái tư thế tạo hình làm đẹp .

      Nữ nhân mặc quần áo nam nhân mà đẹp cũng rất ít, đặc biệt ả thân cao mét chín hình thể khổng lồ như vậy.

      Diệp Tuệ khóe miệng co giật chút, dám bình luận.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan tới, giơ tay đem bao đồ trong tay thê tử ném cho Mã Đề Liên, ánh mắt lạnh băng: “Sư tẩu muội tay thực quý giá, sao có thể để cho muội phá hư, mang về tìm người khác làm.”

      thà rằng chính mình giặt quần áo cho thê tử, cũng chịu được nàng bị phá thô tay, may quần áo càng được, ngón tay non mịn vạn nhất bị châm đâm làm sao tốt được, hy vọng cặp tay kiều nộn kia trở nên giống bàn tay to thô ráp của .

    2. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      Thề luôn, cứ đến cảnh 3p có xuất của TVH với HPTĐ cứ thấy 2 ... Mình k tìm đc từ chính xác :yoyo60:. Ncl máu hủ nữ cứ trực tuôn trào ý :ex10:
      Tam đệ xuất với ngoại hình trích tiên như vầy k biết có gia nhập hậu cung k nhỉ :050:
      A fang, Emily Tran, keodang1332 others thích bài này.

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Ảnh có gia nhập nhưng chỉ 50% thui. Sau này nàng biết. Còn màng 3p hấp dẫn nhất của tvh và hptd nằm ở tập 39. K biết dùng từ nào để diễn tả
      CandyTN, huyen1604, Kimanh12573 others thích bài này.

    4. keodang133

      keodang133 Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      93
      Trời ơi. A!!!!!!!!! Nghe nàng quảng cáo mà :ex10::ex10:sao t hóng dữ vậy trời!!!!!!!:ex10: mong chương mới từ nàng. Mà nàng oie bộ này sắp hoàn chưa????? Khi nào mới tới miu của tar huhuhuhu :06(1)::06(1)::06(1)::06(1):
      Bebj91 thích bài này.

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 58


      Diệp Tuệ thấy nhị lão công đem bao đồ phỏng tay ném trở về, thở dài nhõm hơi, nữ nhân cổ đại mà thêu thùa may vá thực mất mặt, nàng làm sao khá nổi cái mặt này, may mắn Mặc Kỳ thực ngoan, chưa bao giờ hỏi. Việc kim chỉ này theo trong não tàn lưu tin tức, thân thể nguyên chủ cũng phải đặc biệt tinh thông, nếu tự mình học ít việc may quần áo bình thường dùng để ứng phó vấn đề chưa chắc thể.

      Mã Đề Liên nhận được bao đồ ném tới, dậm chân cái: “Ta tìm đại thẩm nấu cơm phòng bếp sửa y , nhân gia cả đời thành thân có ngày lành huynh thể giúp tay có còn là Đại sư huynh ?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cao quý vì con em hoàng thất, đều có cổ uy nghiêm, hai mắt trừng lớn, đáng sợ tới mức Mã Đề Liên run run chút, nàng tuy rằng rất nhiều thời điểm to gan lớn mật, nhưng sư phụ còn sợ hãi Đại sư huynh, dám thêm nữa, ôm bao đồ rời , xem phương hướng đúng là phòng bếp.

      “Tướng công, tứ sư muội nhân duyên định ra sao? Ta như thế nào thấy nàng dường như tính sẵn trong lòng, cả áo cưới cũng chuẩn bị.” Diệp Tuệ khó hiểu mở lớn đôi mắt, với nhị lão công: “Chàng xem Tam sư đệ hôn phục có phải cũng nên chuẩn bị hay ?”

      “Nương tử đừng thêm phiền, chưa đâu vào đâu cả, nàng đừng theo quấy rối.” Hoàng Phủ Trạch Đoan bước lại sửa sang váy áo thê tử, tà váy che lại đôi chân, vừa rồi nàng giặt quần áo cho thuận lợi, đem váy kéo lên , mang đôi guốc gỗ, lộ ra đôi chân trắng muốt xinh đẹp thoáng nhìn như sen trắng, nhìn qua rất là ngọc tuyết đáng , chọc đến vài tên đệ tử ngang qua đều lặng lẽ trộm ngắm.

      Dĩnh Đường Quốc nữ nhân bị nhìn đến chân coi là quan trọng, rất nhiều nữ nhân mùa hè lộ ngực lộ bụng, nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng vì Diệp Tuệ hai chân quá đẹp, quá mê người! Hoàng Phủ Trạch Đoan muốn nàng bị đám nam nhân tràn ngập đói khát nhìn chằm chằm.

      “Diệp sư thúc, xin người giúp đệ tử việc gấp.”

      Diệp Tuệ muốn về phòng, bị thanh gấp gáp gọi lại, quay đầu nhìn lại, là quản lý phòng thu chi Hứa sư điệt, vị Hứa sư điệt này là hậu bối của bổn gia Thanh Điền Sư thúc, có thể là muốn đề bạt , được an bài quản lý nhập sổ thu chi Thiên Ưng Môn, đáng tiếc có thiên phú toán học, dạy như thế nào đều uổng phí, Diệp Tuệ chỉ lần giúp sửa sang lại tài khoản.

      Hứa sư điệt ôm chồng trang giấy đặt ở bàn đá trước phòng, ngẩng đầu với Diệp Tuệ: “Sư thúc, người giúp đệ tử nhìn xem sổ sách này, ta tính nhiều thứ đều bị Thanh Điền Sư thúc tổ bác trở về, số lượng chuẩn xác, là muốn mệnh, ai cũng xem sổ sách đau đầu, lại còn hai bắt ta phải làm.”

      Diệp Tuệ cũng đau đầu, luôn phải giúp ghi sổ phải được, nhưng qua thời gian lâu Hứa sư điệt có tính ỷ lại bất lợi với trưởng thành , dạy tiểu hài tử đều là hướng dẫn theo đà phát triển, hướng dẫn từng bước, nhưng nàng kiên nhẫn để làm lão sư!

      Cầm giấy tờ trong tay, đều là ít khoản chi hằng ngày, cũng có số ít khoản mục là khách hành hương quyên tiền nhan đèn, mức lớn nhất cũng chỉ mấy chục lượng, đôi mắt nàng nhìn lướt qua mỗi tờ giấy, vừa xem hiểu ngay, loại toán học này rất đơn giản nàng bắt đầu năm nhất đại học cũng biết.

      Ngồi ở ghế đá, cầm cây bút chì đơn giản làm bảng biểu, ở trang giấy điền số lượng, cuối cùng lại viết thêm ghi chú cùng tổng số.

      Trước sau đến mười phút là làm xong, vô cùng thống khoái, đem khoản mục làm xong đưa cho Hứa sư điệt, dùng hai ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương, sợ chạm vào tự tôn của , ôn nhu : “Ngươi về sau liền chiếu theo cái này làm, nhiều nhất mới khoảng con số trăm đơn vị, rất đơn giản.”

      “Bảng biểu sao, đệ tử biết, sư thúc mấy ngày nay vẫn luôn giúp ta như vậy, nhưng là vừa thấy đến con số tự nhiên đau đầu.” Hứa sư điệt tiếp nhận sổ sách nhìn lại xem, bị con số vòng cho quáng mắt.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan thờ ơ lạnh nhạt, lúc này : “ thích làm trả chức vụ phòng thu chi cho Thanh Điền Sư thúc, ông tuy là trưởng bối ngươi, nhưng nếu hạ quyết tâm làm, có người cưỡng bức được ngươi.”

      đối với Hứa sư điệt còn muốn sợ hơn so với Thanh Điền Sư thúc tổ nhà mình, cung cung kính kính làm lễ: “Đệ tử hiểu rồi, đa tạ sư bá dạy bảo.”

      Ôm lên đống trang giấy bàn đá mà Diệp Tuệ giúp ghi trương mục, cảm thấy mỹ mãn rời .

      Từ rất xa, Tần Vũ Hàng và Sở Du từ trong điện lão quân ra tới, xuyên qua đại quảng trường, vừa lúc gặp Hứa sư điệt, Hứa sư điệt khom người thi lễ. Sở Du ừ tiếng, nhìn thoáng qua mấy tờ giấy, lập tức bị mấy bảng biểu quái dị hấp dẫn, đưa tay cầm lấy, càng xem càng kinh ngạc.

      Tần Vũ Hàng mỉm cười đắc ý: “Cách ghi sổ này vô cùng giản tiện, là sư tẩu đệ nghĩ ra được, Đại sư huynh phương pháp này tồi, nên thi hành ở trong quân đội, trước đó lâu dùng để ghi chép quản lý thuế ruộng ở trong nha môn đem đến tác dụng quan trọng, lại tiện lợi lại tốn ít thời gian làm việc, Đại sư huynh còn viết tấu chương trình đến đế đô, dự tính cả nước thi hành.”

      Sở Du khuôn mặt tuấn lãng như ánh sáng mặt trời lộ ra tia khâm phục: “Đệ rất nhiều nơi, tự tin kiến thức rộng rãi, phương pháp ghi sổ như vậy quả thực chưa từng nghe thấy, có thể thiên hạ độc nhất vô nhị.”

      ra khỏi Dĩnh đường, biết thiên hạ to lớn, hai năm trước xa Đại Tần, dọc theo đường nhìn thấy nghe thấy, tăng trưởng kiến thức, nhưng nghĩ lúc sau trở lại Dĩnh đường, trang giấy nho lại làm kinh ngạc trận.

      Tần Vũ Hàng cười : “Là sư tẩu đệ nghĩ ra diệu chiêu ghi sổ, đương nhiên thiên hạ độc nhất vô nhị.”

      Sở Du đem trang giấy trả lại, theo phía sau Tần Vũ Hàng hướng nhà gỗ tới, ánh mắt vừa lúc lạc người nữ tử thanh lệ mặc quần áo thanh nhã, nhớ tới hôm qua chạng vạng trong điện lão quân nghe được lời quái dị, khỏi mày hơi hơi nhăn lại.

      Ánh mắt Diệp Tuệ lúc này lại hướng tới nơi khác nhìn ra xa, khóe mắt ướt át, bất giác đôi mắt tự nhiên tràn đầy lệ.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nhìn theo ánh mắt nàng, lại thấy ở sơn cốc thông đạo đám người lên đây, trước mở đường là hai người bổn gia Lão Thập cùng Lão Thập Nhất, người theo sau theo thứ tự là Lý Vĩ Thần ôm Hằng Đình, Mặc Kỳ, bà vú và vài hạ nhân Sở Vương Cung, khiên rất nhiều đồ đạt nặng.

      “Bọn họ đến mau thực, ta còn nghĩ rằng tới buổi tối mới có thể đến.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan tầm mắt đầu tiên dừng ở người tiểu nhi tử, tức khắc bị vui sướng lan dần, vội vàng chạy như bay, tiếp nhận Hằng Đình từ trong tay Lý Vĩ Thần, xốc lên tấm lót, thấy nhi tử tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, mở to đôi mắt to đen nhánh nhấp nháy nhấp nháy nhìn người, sau đó mở ra cái miệng cười khanh khách vui vẻ.

      “Xa cách ngày nhi tử nhớ ta, nhìn ta cười.” Hoàng Phủ Trạch Đoan vui vẻ ôm Hằng Đình đến trước mặt Diệp Tuệ: “Nàng xem con còn cười với ta, tiểu tử này, gặp được người quen biết chưa bao giờ cười, chỉ có gặp người thân cận nhất cười đến vui vẻ, tính tình quá tinh quái.”

      “Tướng công, đưa nhi tử ta ôm cái, Hằng Đình tinh quái, cho nương ôm nào, hơn mười ngày gặp con lớn như vậy rồi.” Diệp Tuệ cẩn thận ôm nhi tử vào trong lòng, nào biết đứa lại mếu máo, như là ủy khuất muốn khóc ra tới. Nàng khổ sở trong lòng, rơi nước mắt: “Nhi tử, mới nửa tháng con liền quen nương sao?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan giơ tay lau nước mắt cho nàng, : “Nhi tử phải quên, con là oán trách nàng rời lâu quá.”

      Lý Vĩ Thần cùng thê tử có quan hệ được mấy ngày liền tách ra, vừa thấy đến nàng kích động kìm được, nổi lên vài phần oán niệm, nhưng thấy đến nàng rơi lệ, trong lòng lập tức mềm ra, ôn tồn an ủi: “Là đó, Hằng Đình vẫn luôn nhớ nàng, nàng rời mấy ngày vẫn luôn hạ cảm xúc, ai dỗ cũng chịu cười, đừng nghĩ là hài tử chưa lớn, trong lòng biết hết đó.”

      “Tiểu thư.” Mặc Kỳ ánh mắt sáng lên, nhớ tới ý kiến hay: “Người hát bài cho tiểu chủ nghe, trước kia đều là nghe xong tiếng người hát, tiểu chủ nhân đều hết cáu kỉnh.”

      Diệp Tuệ tâm tình đỡ hơn chút, nhìn khuôn mặt bé của nhi tử, môi đỏ khẽ mở, chậm rãi hát ca khúc chủ đề phim hoạt hình Bảo Liên Đăng vô cùng thịnh hành lúc đó, bài hát này người từng hát là Lí Mân, nàng vừa nghe qua lần hoàn toàn thích, học rất lâu, học tập theo thanh Lí Mân, học thần thái, sau khi học được lại là phiên bản Lí Mân hoàn toàn khác.

      Nghe nàng hát:

      Xuân phong giơ lên ngươi ta ly biệt

      Hạ vũ ướt nhẹp đơn mái hiên thu diệp

      Bay xuống tưởng niệm hồng diệp đông tuyết

      Đảo mắt lại là năm

      Suy nghĩ ngươi 365 thiên

      Nghe ngươi ta nhất kia bài hát nước mắt

      Luôn là cẩn thận cuồn cuộn mỉm cười mặt

      Đột nhiên ta cảm giác ngươi xa

      Trong lòng ngực có ngươi ôm chặt độ ấm

      Trong mắt có ngươi mỉm cười cùng khóc rống

      Trong lòng có ngươi chuyện xưa

      Tiếng ca nhàng chậm rãi rung động lòng người, giống cơn gió , từ trung lan ra sơn cốc Thiên Ưng Môn, uyển chuyển liên miên, tựa như thanh của tự nhiên.

      Mọi người vẫn là lần đầu tiên nghe kiểu ca khúc này, buông công việc trong tay, luyện công cũng bất tri bất giác từ phòng ra, các đệ tử ở quảng trường đánh quyền luyện kiếm cũng đều nghỉ chân yên lặng nghe.

      Mọi người xúc động trong lòng, theo tiếng ca kia phiêu đãng bềnh bồng, tâm thần đều say, lâu dứt, mãi đến tiếng hát ngừng, mọi người nghe hát vẫn cứ biểu lộ mê hoặc.

      “Ha ha.”

      Hằng Đình trong lòng ngực Diệp Tuệ cười ra tiếng tới, nàng vừa mừng vừa sợ, ôm nhi tử hôn hồi.

      “Nàng xem, ta nhi tử nhớ nàng, cho dù có quên bộ dáng của nàng, nhưng tiếng ca nàng con quên.” Hoàng Phủ Trạch Đoan khóe mắt mỉm cười, ôm lấy thê tử eo, hướng chỗ mình ở.

      quảng trường vang lên hoan hô như sấm, các đệ tử đều tự đáy lòng chúc phúc cho người nhà này.

      Vai chính rời , nên vai phụ lên sân khấu, Mã Đề Liên chịu đơn, còn có việc ả quan tâm.

      “Tam sư huynh.” Ả mang vài phần thẹn thùng tới, lôi kéo ống tay áo .

      Sở Du khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân còn đắm chìm trong tiếng hát hay, đối với việc ả quấy rầy cũng có cảm giác. “Tam sư huynh.” Mã Đề Liên nâng giọng kêu to tiếng, giọng ả vốn thô kệch, câu này như sấm rền, Sở Du liếc mắt cái, ánh mắt dừng ở y phục ả mặc, nhíu mày : “Về sau cho phép lại mặc quần áo ta.”

      Mã Đề Liên dường như bi thương : “Khi còn ta phải từng mặc sao? tại làm sao vậy?”

      Sở Du có vẻ kiên nhẫn: “ tại tất cả mọi người đều lớn, phải hiểu được tị hiềm.” Ả là nữ nhân có thể để bụng, nhưng còn có da mặt dày đến nỗi cùng nữ nhân liên quan mặc chung cái quần.

      Mã Đề Liên bĩu môi: “Ta trở về cởi trả cho ngươi.”

      Sở Du khóe miệng kéo cong: “…… cần trả.”

      “Tam sư huynh, huynh tốt, ta liền biết huynh thiệt tình bắt ta trả, còn có……” Mã Đề Liên mừng đến đôi mắt mị thành cái khe hẹp, lại giơ tay kéo ống tay áo Sở Du xuống, bị lập tức giựt ra, nàng cũng ngại, đột nhiên mặt ra đỏ ửng, xấu hổ : “Tam sư huynh, lời huynh khi còn còn tính ?”

      Sở Du căn bản nhớ tự mình qua cái gì? Thuận miệng : “Tính chứ.”

      Mã Đề Liên nhảy lên cái cao, lớn tiếng : “ tốt quá, tam sư huynh, ta hỏi thăm qua thanh Điền Sư thúc, ngày mai chính là ngày tốt, nên gả cưới, chúng ta thành thân , ta lại sinh cho vài đứa trẻ cùng nhau sống hạnh phúc.”

      “Muội cái gì?” Sở Du chấn động, mắt lam lóe ánh kinh ngạc: “Cái gì ngày lành, ai muốn cùng muội thành thân?”

      “Đương nhiên là huynh á tam sư huynh.” Mã Đề Liên hưng phấn ánh mắt sáng rực, giọng sinh rất lớn.

      Sở Du giống như lâm vào trong năm dặm mù sương, trợn to mắt xanh hoang mang.

      “Đệ khi còn phải lo muội ấy gả ra, mới lớn lên muốn cưới muội ấy sao?” Tần Vũ Hàng vô cùng đồng tình vỗ vỗ đầu vai sư đệ: “Tự giải quyết cho tốt Tam sư đệ!” Nhìn nhìn muội muội vóc người to lớn, xin phù hộ cho Tam sư đệ sau khi thành thân bị thê tử áp chết! Thực lương tâm lắc lắc đầu, hướng thê tử nhà mình rời .

      Lý Vĩ Thần cùng Mặc Kỳ biết nội tình, nhìn đôi đều cá biệt như thế này, tựa như viên dạ minh châu nhiễm quang hoa xứng với viên đá vôi ảm đạm ánh sáng!

      Nhưng phải việc bọn họ quan tâm, vội vội vàng vàng hướng người mình quan tâm mà .

      Phát Tài là tên trời sinh nhiệt tình, lại là chỉ có ánh mắt, vội tiếp đón Lão Thập, Lão Thập Nhất cùng hạ nhân liên quan Sở Vương Cung.

      Sở Du dáng người tuấn lãng, mặt đất in cái bóng dài, nhưng giống như bất động, chút nhúc nhích, lúc này trợn tròn mắt, giống như chuyện có như vậy, nhưng lúc ấy chính mình qua cái gì, giờ lại nghĩ ra.

      “Tam sư huynh, huynh cưới ta làm thê tử, nhất định phải giữ lời a!” Mã Đề Liên thẹn thùng , trong mắt lòe ra sắc thái hạnh phúc: “Huynh yên tâm, bên người ta mặc dù có hai gã sai vặt thông phòng, nhưng là đối xử bọn như cỏ, còn đối với huynh là bảo vật, về sau thành thân, ta nhất định làm thê tử hiền huệ, mỗi ngày nấu cơm giặt quần áo cho huynh.”

      Quy củ trong chốn võ lâm, vào cửa chẳng phân biệt tuổi, chỉ phân trước sau, tứ sư muội so với Sở Du lớn hơn vài tuổi, nhưng bởi vì thời gian nhập sư môn muộn, cũng phải xưng làm sư huynh.

      Năm ấy ả mười lăm đối với Đại sư huynh cùng nhị sư huynh có tình cảm, chạy tới bày tỏ tình , bị cự tuyệt, trốn ở góc phòng khóc lớn, Sở Du mười hai tuổi hiểu tình nam nữ, thấy nàng khóc, phát ra lòng trắc , cam đoan khi trưởng thành cưới ả làm vợ, nhưng là theo tuổi lớn lên sớm quên.

      Sở Du khuôn mặt trơn bóng như ngọc hơi hơi biến sắc, đôi mắt xanh ra hoảng loạn: “Tứ sư muội, ta còn có việc gấp, muội xin cứ tự nhiên.”

      từ bị phụ thân bồi dưỡng theo tinh thần hiệp sỹ, được nuôi dạy tốt, muốn ra lời thương tổn nữ nhân, lập tức cúi đầu, giống như bị quỷ đuổi theo, bước chân dứt khoát rời , phong thôi lên tung bay vạt áo dài, hoàn mỹ giống như thiên thần trời.

      giống con ngựa! Mã Đề Liên nghĩ như vậy, nàng họ Mã, cũng thích mã, cho rằng ngựa là loại vật đẹp nhất.

      Nhưng ở hướng khác, tiếng ca lại ngừng.

      Diệp Tuệ biết nhi tử thích nghe hát, vì lấy lòng , đơn giản hát đủ bài, thư hoãn, mềm , thoáng như nhạc từ trời tiếng ca tuyệt vời vẫn luôn phiêu đãng trong khí chung quanh nàng, quảng trường mọi người nếu tĩnh tâm lại chăm chú nghe.

      Cả ngày này, Diệp Tuệ giống mọi mẫu thân hài tử khác, lo dỗ dành Hằng Đình của mình, nên để ý gì tới vài vị lão công

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :