1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Có Nắng Có Gió

      Có Nắng Có Gió New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      11
      Hóng buổi tụ họp xôi thịt thịnh soạn:yoyo63:
      sabera.tran thích bài này.

    2. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

      CHƯƠNG 53


      Lão Thập Nhất vừa vào cửa, cởi giày, lập tức vào bên trong phòng ngủ, đến trước cái giường lớn, đặt Diệp Tuệ ở bên , đưa tay cởi giày thêu hồng, đôi chân trong suốt ngọc nhuận mỹ miều hiển lộ ra. nhịn được nắm trong tay, thành kính quỳ gối phía trước cửa sổ, nâng bàn chân dán lên gò má mình ma xát, cảm giác tiếp xúc đến là tinh tế hoa nhuận, mang theo tê dại nhè , hô hấp gấp gáp, há miệng ngậm lấy ngón chân nhấm nháp.

      Lão Thập đứng ở bên, đôi mắt xem cũng nóng lên, toàn thân rung động, thấy giai nhân giường nhíu lại mi, tựa hồ ngủ được an ổn, ngăn cản : “Đừng đánh thức nàng, lại như vậy cũng hợp quy củ.”

      Bọn họ danh bất chính, ngôn thuận, còn chưa có tư cách vượt giới hạn.

      Lão Thập Nhất thực luyến tiếc muốn buông chân đẹp ra, kéo qua chăn gấm đắp người nàng, thổi tắt đèn, kéo lại màn trướng.

      Bởi vì Hoàng Phủ Trạch Đoan hạ lệnh, bảo bọn họ tấc cũng bảo hộ rời, dám rời , liền ở Cẩm Hoa Đường trong đại sảnh nghỉ ngơi, Lão Thập Nhất yên tâm, trong phòng ngoài đợi lát rồi mình trở lại phòng ngủ, nằm ở phía trước cửa sổ cái giường mặc nguyên y phục mà nằm, nhìn cách đó xa trong màn lụa hồng loan, ánh mắt chăm chú vẫn luôn nhìn như vậy, mãi đến sắc trời tờ mờ sáng, mới ngủ .

      Lão Thập Nhất bởi vì ngủ quá muộn, ánh mặt trời lên cao cũng tỉnh lại, ngược lại là Diệp Tuệ tỉnh lại trước.

      Nàng mở to mắt đánh giá trong nhà, mặt trời chói mắt dù có bức màn cũng che được, phòng ngủ xa hoa rộng rãi vô cùng xa lạ, vậy mà phải phòng ở trước kia, chung quanh lấp lánh châu quang, hào hoa xa xỉ tới cực điểm, so với kiếp trước xem 《 Hồng Lâu Mộng 》 Giả phủ cũng là gì.

      Nàng phát ngốc hồi, vén lên màn lụa đỏ thẫm, chân trần dẫm thảm dệt Ba Tư chất liệu dương nhung, ở trong phòng ngủ dạo qua vòng, thấy giường phụ Lão Thập Nhất ngủ say, mới biết mình về tới trong thành Bình Châu, nhưng đây là địa phương nào, con trai Hằng Đình của nàng ở đâu? Mặc Kỳ ở đâu?

      Bị bắt mấy ngày này, nàng nhớ mong chính là Hằng Đình, tiểu gia hỏa theo lý được hai tháng, biết cười, biết chơi đùa ?

      Diệp Tuệ lo sợ yên, qua nguyệt môn gỗ đỏ điêu tạc hoa mai, vào phòng khách, diện tích hơn trăm thước vuông có vẻ vô cùng trống trải, dưới đất phủ gạch sứ men xanh bởi vì có địa nhiệt ấm áp, nhưng tâm nàng lại tràn ngập tia lạnh lẽo.

      Nàng muốn xác định đây là nơi nào, đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa là cái hành lang gấp khúc, năm sáu thiếu niên tuấn mỹ đứng hầu, nhìn thấy nàng, đều lại chào hỏi.

      “Nương nương, ngày mùa thu gió lạnh, vẫn là theo thuộc hạ vào nhà !” Lão Thập Nhất là người luyện võ, hơi có chút động tĩnh là có thể tỉnh lại, thấy nàng mặc đơn bạc, đem cởi trường bào của mình ra, khoác ở lưng nàng, phân phó thiếu niên bên ngoài: “ múc nước vào, hầu hạ nương nương tắm gội thay quần áo.”

      “Nơi này phải phủ chúng ta ban đầu, là chỗ nào?” Diệp Tuệ con ngươi tràn ngập nghi hoặc.

      “Nơi này là Sở Vương Cung, là chỗ ở Vương gia.”

      “Còn chỗ phủ trước kia sao?”

      “Phủ trước kia cũng đúng, đó là biệt quán, Vương gia bởi vì thích đơn giản, thường ở nơi đó, ngược lại Sở Vương Cung lại ít ở.” Lão Thập Nhất thấy nàng phát ngốc, đầu óc chợt nóng lên, đưa tay vòng đến sau lưng nàng, cái , chặn ngang ôm nàng lên.

      Diệp Tuệ hoảng sợ: “Mau buông ta xuống.”

      lần đầu tiên lớn mật như vậy với nàng, trong lòng bang bang thẳng nhảy, thấp giọng : “Nương nương, trước cửa quá lạnh, người mặc đơn bạc, dễ dàng cảm lạnh, thuộc hạ đưa người trở về phòng.”

      qua phòng khách, qua cửa nguyệt, Diệp Tuệ bị nhàng đặt ở thảm dương nhung, nàng tức giận giơ tay lên định tát vào má , nhưng là tới nửa đường rồi lại dừng lại.

      Nam nhân này đều đem nàng trở thành tiểu hài tử, có đạo lý!

      Chửi thầm câu, đến phía trước cửa sổ, vén lên bức rèm thêu trúc lan màu đỏ, nhìn thấu qua song sa ra bên ngoài, đầu tiên ở trước phòng là hành lang dài gấp khúc, ra khỏi hành lang là đình viện, rất lớn, thực rộng rãi, lan can đá cẩm thạch trắng, dọc theo hai bên trồng từng bụi trúc Tương Phi thanh nhã thoát tục, cúc Đại Kim to bằng miệng chén nở rộ, còn có ít hoa biết tên, hoặc tỏa ngát hương thơm, hoặc nụ hoa chớm nở.

      Tất cả cảnh sắc, làm cuối mùa thu thêm hơi thở như thơ như họa.

      Lại xem hướng ngoại viện là mái cong châu báu, lầu các cao ngất, điển hình phong cách kiến trúc đế đô.

      Nơi này chính là các bá tánh tôn sùng, địa phương thần thánh nhất Bình Châu Sở Vương Cung, thể tưởng được ơi là thể tưởng được. Nghe trước đây đương kim hoàng đế chưa đăng cơ, bị tiên hoàng biếm đến Bình Châu, liền ở nơi này, sau hoàng đế hồi kinh xưng đế, nơi này được xây dựng thêm, biến thành Sở Vương Cung hôm nay, lại thành chỗ ở của Hoàng Phủ Trạch Đoan.

      “Nương nương, Vương gia tháng trước đây ra lệnh thu thập lại Sở Vương Cung, Cẩm Hoa Đường cùng mấy nơi quan trọng trang trí đổi mới hoàn toàn, quần áo dụng cụ đều là mới, định chờ nương nương cùng tiểu thế tử tùy thời có thể vào ở, ai ngờ lại xảy ra chuyện nương nương bị người Đột Quyết bắt .”

      Tiểu thế tử! Diệp Tuệ ngẩn ngơ, vội vàng bắt lấy cổ tay Lão Thập Nhất: “Hằng Đình ở đâu? Nhi tử ta có khỏe , còn có Mặc Kỳ, bọn họ đều tốt chứ?”

      “Nương nương đừng nóng vội, bọn họ đều thực tốt, chút việc cũng có, ở phủ cũ phố tây, đêm qua định phái người đón bọn họ, nhưng là quá muộn, lo lắng kinh động tiểu thế tử, nên dám .” Lão Thập Nhất được nàng cầm lấy cổ tay, đôi mắt mị thành đường, lúc chuyện hàm răng cũng phát ra ánh sáng, liền thiếu chút cười ra tiếng.

      “Ta đón bọn họ.” Diệp Tuệ xoay người tìm áo choàng.

      Lão Thập Nhất vội : “Thủ hạ đón là được, nương nương thân thể vạn kim làm sao có thể , giờ đánh Đột Quyết đến khó phân thắng bại, vạn nhất lại bị thích khách bắt làm thế nào cho phải?”

      Diệp Tuệ muốn gặp nhi tử, tâm tình trở nên vô cùng mãnh liệt, thêm khắc cũng muốn chờ: “Lần trước bị bắt là bên người có cao thủ, lúc này ngươi mang thêm ít thị vệ bảo hộ làm sao có thể xảy ra chuyện?”

      Lão Thập Nhất thấy gã sai vặt lúc trước phân phó mang nước rửa mặt tới đứng ở ngoài cửa nguyệt, đành phải : “Nương nương rửa mặt chải đầu trước , thay đổi quần áo, thủ hạ chuẩn bị.”

      Lão Thập Nhất lui ra ngoài, Diệp Tuệ đối diện với hoa kính, bốn gã sai vặt lên giúp nàng rửa mặt, nàng biết hoàng tộc đều có bộ quy củ, liền thể ra tư thái quý nhân để cho bọn họ hầu hạ.

      Các thiếu niên này thực nhàng hầu hạ, động tác chậm rãi tinh tế, lau xong mặt nàng, thoa lớp phấn trân châu, lại dùng bút chì vẽ chân mày, trong gương nữ tử xinh đẹp đến gì sánh được, các thiếu niên đều ngây ngẩn cả người.

      thiếu niên cầm mái tóc giả dài định nối lên, nhưng Diệp Tuệ tóc quá ngắn, ngay cả gắn tóc giả đều khó, liền từ bỏ, người thiếu niên từ trong rương tìm ra bộ trâm cài kim quan đính hạt châu, trực tiếp mang đầu cho nàng.

      Diệp Tuệ thử thử trọng lượng, muốn mệnh, chắc nặng hai ba cân, ép tới cổ muốn gãy. Nghĩ đến nữ nhân quý tộc cổ đại đều là mang nặng như vậy, nếu biểu giống, chỉ sợ bị cười nhạo, đành phải chịu đựng trọng lượng kia, mặc váy mẫu đơn đính hoa đá quý màu xanh lam, khoác áo choàng màu trắng, nhìn vào lăng kính, lại có khí độ mười phần quý tộc.

      Ra khỏi nhà chuyến mà cũng phải trang điểm như vậy, là muốn mệnh, nghĩ đến mình đại biểu chính là Sở Vương phi, có thể nào làm lão công mất mặt, suy nghĩ như vậy liền bình thường trở lại.

      Khoác kiện áo choàng lông cáo, được Lão Thập cùng Lão Thập Nhất hộ vệ rời khỏi Cẩm Hoa Đường.

      Ngoài cửa chính, chiếc xe ngựa cấp bậc thân vương chờ, bốn con ngựa kéo xe đều là loại ngựa Mông Cổ cao lớn, toàn thân tuyết trắng, thần tuấn dị thường, giá cả mỗi con ở đời sau đều có thể so với chiếc xe bảo mã (BMW).

      Sở Vương Cung ở thành bắc, tọa lạc phía bắc nhìn về phía nam, trong dòng người chen chúc đường, đến phố tây, ước chừng mất nửa canh giờ.

      Nàng rời mấy ngày nay, Bình Châu thành có biến hóa bao lớn, các bá tánh mặt mũi xanh xao, cuối mùa thu gió lạnh mặc thân áo đơn run bần bật, nhưng bởi vì phía trước tin tức chiến thắng ngừng truyền về, phần lớn các bá tánh mặt mang vui mừng, tin tưởng khó khăn trước mắt thực mau là có thể vượt qua.

      Xe ngựa chạy tới trước cửa phủ phố tây, nàng được Lão Thập Nhất đỡ xuống xe, mới tiến vào đại môn.

      Mặc Kỳ được báo tin, chạy như bay ra, gần tới nơi, chợt nước mắt rơi như mưa, cũng mặc kệ chủ nhân nguyện ý hay , liền chạy lại đây ôm chặt lấy vòng eo nàng.

      “Trời cao phù hộ, tiểu thư cuối cùng còn sống, nô tài ngày ngày dâng hương cầu ông trời cho người bình an trở về, lại có tác dụng, sau này nô tài phải làm bữa cơm, cúng lễ tạ thần.” Mặc Kỳ nghẹn giọng .

      Diệp Tuệ biết mấy ngày nay nhất định làm lo lắng: “Mặc Kỳ, ta có thể trở về là kết quả tự mình nỗ lực, cùng ông trời liên quan, cho nên ngươi cần lễ tạ thần cái gì lung tung rối loạn, đó là lừa gạt người chơi, càng thể tốn bữa cơm cúng……”

      Mặc Kỳ đột nhiên bưng kín miệng nàng, kinh hãi : “Tiểu thư ngàn vạn đừng lời bất kính.”

      Diệp Tuệ lại , buông tay ra, hỏi: “Hằng Đình ổn ?”

      Mặc Kỳ thôi ôm ấp chủ nhân, sửa sang lại vạt áo nàng, : “Tiểu chủ nhân ngủ trưa, bà vú trông coi , tiểu thư cần lo lắng, tiểu chủ nhân mấy ngày nay thực khỏe mạnh, trong phủ việc vặt vãnh có lâm tổng quản quản lý, hết thảy đều ổn, nhưng là……”

      Nhưng là mọi người mỗi ngày quá ổn, Hoàng Phủ Trạch Đoan từ khi mất thê tử dấu, đem thị vệ trong phủ đều hành hung trận, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cũng thoát khỏi, lại ăn tám mươi đại bản. Lúc sau chính là Hoàng Phủ Trạch Đoan mỗi ngày đều dẫn người ra khỏi thành tìm kiếm nương nương, mật thám phái khắp nơi, hỏi thăm hết thảy dấu vết để lại.

      Mặc Kỳ bái phật thắp hương, ngày ngày cầu nguyện, khẩn cầu trời cao cho tiểu thư bình an trở về, trời thấy còn thương, tiểu thư rốt cuộc trở lại.

      Diệp Tuệ móc khăn tay trong tay áo ra, lau nước mắt mặt Mặc Kỳ: “Đưa ta nhìn xem Hằng Đình.”

      Mặc Kỳ gật gật đầu, theo chủ nhân trước sau vào thiên viện ngưng hương uyển, bà vú A Viên cùng hài tử ở nơi này, nàng mới vừa tiến vào, thấy A Viên mới vừa cho hài tử bú sữa xong. Diệp Tuệ lại, bế nhi tử lên, khoảnh khắc tiếp xúc với nó, khóe mắt nàng chợt ươn ướt.

      Hằng Đình nhìn chăm chú khuôn mặt nàng, tay chân lộn xộn, ha ha cười, y y nha nha gào cái gì.

      Diệp Tuệ vui sướng vạn phần, vì cảm động đối với biểu đạt của tiểu bảo bảo, dùng tay vuốt ve tay và mặt nhi tử, ha hả cười : “Hằng Đình, cười rồi, tốt, nương thực vui vẻ.”

      A Viên cũng thực kinh ngạc: “Tiểu chủ nhân vẫn là lần đầu tiên cười chân thành đến như vậy, tuy rằng trước kia cũng có cười qua, nhưng đều là vô tâm, quả nhiên là mẫu tử liền tâm.”

      Diệp Tuệ đẩy ra vạt áo, muốn cho hài tử bú sữa, mới nhớ tới sữa sớm rút lui, thất vọng kéo vạt áo lên, ôm hài tử nhàng vỗ vỗ, giống tất cả từ mẫu trong thiên hạ, cẩn thận dỗ dành, bất tri bất giác hát lên bài hát trong hoạt hình 《 Bảo Liên Đăng 》 bài hát cuối phim “ liền chữ!”

      Đẩy ra trung mây đen

      Giống lam ti nhung giống nhau mỹ lệ

      Ta vì ngươi trèo đèo lội suối

      Lại vô tâm ngắm phong cảnh

      Ta tưởng ngươi thân khỏi

      Mỗi cái ý niệm có tân cảnh trong mơ

      Chỉ mong ngươi quên ta vĩnh viễn bảo hộ ngươi……

      Tiếng ca nhàng nhàng, bay ra khỏi phòng, lay động khí trong phủ, hạ nhân nghe thấy được đều nghỉ tay đứng yên. Lão Thập cùng Lão Thập Nhất lần đầu tiên nghe làn điệu cảm động sâu sắc vô cùng, trong lòng dạt dào gợn sóng, bất tri bất giác nghe đến xuất thần.

      Diệp Tuệ hát hát, bất giác chảy xuống hai hàng nước mắt, thấy hài tử lại là ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, rất là đáng , nàng đem môi dán ở khuôn mặt hôn xuống. A Viên cười : “Tiểu chủ nhân hôm nay lúc ngủ trưa bị nước tiểu làm tỉnh, chưa có ngủ đủ, lại cảm giác ngủ bù, chỉ sợ tới buổi tối chịu ngủ nữa.”

      “Ngươi thu thập chút Sở Vương Cung, ta mang hài tử trước.” Diệp Tuệ với A Viên câu, lại tiếp: “Còn có rất nhiều đồ vật muốn dọn sang Sở Vương Cung, lâm tổng quản làm gấp !”

      Xoay người đem Hằng Đình đặt ở giường, tìm cái chăn gói kỹ lưỡng, ôm ra khỏi thiên viện, được Lão Thập cùng lão Thập Nhất hộ vệ, ra ngoài cửa, quay đầu lại quan sát tòa nhà này, nơi này từng mang đến cảm giác gia đình cho nàng, có lẽ về sau vào lại được.

      “Nương nương, đem tiểu thế tử giao cho thuộc hạ ôm !” Lão Thập Nhất lo lắng nàng lực yếu ớt, mở miệng xin chỉ thị.

      Diệp Tuệ lắc lắc đầu, nàng có vô dụng cũng đến nỗi ngay cả nhi tử hơn mười cân trọng lượng mà ôm xong, mới vừa lên xe, liền nghe thấy tiếng Mặc Kỳ hô: “Tiểu thư từ từ chờ ta.” Ngẩng đầu nhìn lại, thấy Mặc Kỳ xách cái bọc chạy tới, tiếp đón lên thùng xe.

      Bốn thớt tuấn mã Mông Cổ được phu xe điều khiển từ từ chạy, nhưng mà, tới phố chính, lại bị biển người bá tánh tấp nập chặn đường , đường cái từ lão nhân đến tiểu hài tử mặt mang tươi cười, hoan thiên hỉ địa, trước cửa hàng pháo đốt đì đùng, đắm chìm ở biển sung sướng.

      Diệp Tuệ biết nội tình, vừa lúc Lão Thập đứng ở bên xe, nàng đưa Hằng Đình cho Mặc Kỳ ôm, đẩy cửa sổ ra cái khe hẹp, bảo Lão Thập hỏi thăm tin tức. tới phút đồng hồ, Lão Thập liền trở về, đầy mặt vui mừng: “Chúc mừng nương nương, Vương gia tại tiền phương đánh thắng trận, toàn quân Đột Quyết bị huỷ diệt.”

      Kết cục này nằm trong dự kiến, Đột Quyết Khả Hãn sớm bị bắt được trong tay, còn lại như rắn mất đầu, diệt vong có thiên lý.

      đường cái các bá tánh đều ở kêu: “Dĩnh đường thắng lợi, Đột Quyết Thiền Vu bị bắt sống, là Sở Vương suất binh đánh bại Đột Quyết, Sở Vương vạn tuế, Dĩnh đường vạn tuế.”

      Bá tánh còn lại đều kêu: “Sở Vương vạn tuế, Dĩnh đường vạn tuế.”

      Diệp Tuệ khỏi cả kinh, với Lão Thập: “Bá tánh lời này có thể mang đến cho Sở Vương hay hay ?”

      Dân chúng hiểu lợi hại bên trong, nhưng nàng hiểu, từ vạn tuế sao có thể tùy tiện kêu loạn.

      Lão Thập mỉm cười : “Nương nương yên tâm, núi cao hoàng đế xa có việc gì, cho dù truyền tới lỗ tai Hoàng Thượng kia cũng là mấy tháng về sau, lại bá tánh bậy sao có thể là .”

      Dĩnh đường chịu ảnh hưởng của phong tập Đại Đường, chính trị tương đối khai mở, ngôn luận khuynh hướng tự do, giống hai đời Minh Thanh bởi vì sai câu liền đem chém hết cả nhà, tịch thu tài sản, đào phần mộ người.

      Lão Thập Nhất thấy Diệp Tuệ cúi đầu suy tư, tiến lên vài bước, thấp giọng : “Nương nương cần lo lắng, bệ hạ có tâm ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Vương gia, chỉ sợ được bao lâu nữa, ngai vàng liền do Vương gia chúng ta ngồi lên.”

      xuất thân hoàng tộc, phụ thân là quận vương, là thân tín của hoàng đế, bởi vì thành sườn phu của Sở phi, phụ thân cũng đứng ở phía bên Sở Vương, thường có thám tử từ đế đô tới đưa tin tức cho .

      Đúng lúc này, đầu đường phía tây truyền đến tiếng vang như sấm, đội quân cưỡi ngựa vào thành tới nơi này rồi, đâu đó có người hô to: “Sở Vương trở về thành, chúng bá tánh nhường đường.”

      đường cái bá tánh sau khi nghe được, giống thủy triều lui ở hai bên đường, nhưng duỗi dài cổ ngóng hướng phố tây đầu đường nhìn xem.

      Diệp Tuệ từ trong xe bước xuống dưới, chỉ có chiếc xe nàng dừng ở giữa đường, vài tên bộ khoái lại đây xua đuổi, vừa thấy thùng xe có dấu hiệu Sở Vương đều sợ tới mức dám ra tiếng, cung kính thối lui.

      đường cái mênh mông đội quân sĩ di chuyển lại, phần lớn y phục chỉnh tề, khôi giáp dính đầy vết máu, ràng mới từ chiến trường giết địch trở về.

      Cầm đầu là vị tướng quân uy phong tám hướng, lúc thúc ngựa lại đây, gió thổi bay lên áo choàng màu đen, càng thêm có vẻ tuấn dật phi phàm, làm cho đại nương tiểu tức phụ ven đường đều khỏi đưa mắt nhìn chăm chú, thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc xuất phát từ đáy lòng.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan xuống ngựa, ôm thê tử lên xe ngựa, cùng nhau về hướng Sở Vương Cung.

      Trở lại Sở Vương Cung, giao Hằng Đình cho Mặc Kỳ chăm sóc, Hoàng Phủ Trạch Đoan phen bế nàng lên, vào Cẩm Hoa Đường.

      “Nương tử, vi phu diệt sạch tây Đột Quyết, từ đây về sau hướng tây Dĩnh Đường lại còn chiến , chừng chẳng bao lâu, chúng ta trở lại đế đô.” Hoàng Phủ Trạch Đoan vừa mới nhận được ý chỉ hoàng đế, muốn chuẩn bị hoàn tất, đầu xuân sang năm, có thể dẫn dắt người nhà cùng đội cận vệ hồi hướng đế đô, chuẩn bị tiếp thu sắc phong nghi thức Thái tử.
      Anastasia Nguyen, amandatruc, CandyTN30 others thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      sắp có xịt .... :yoyo60::yoyo36:
      Nhiuuuu, Có Nắng Có Giósabera.tran thích bài này.

    4. Có Nắng Có Gió

      Có Nắng Có Gió New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      11
      Đến giờ mở tiệc 'thịnh soạn' rồi :yoyo35:
      sabera.tran thích bài này.

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

      CHƯƠNG 54



      “Tần đại ca và Lý đại ca ra sao?” Diệp Tuệ nhớ tới bọn họ theo cùng nhau trở về, khỏi lo lắng, sợ trong trận chiến có gì nguy hiểm.

      “Bọn họ xử lý hậu quả, giải quyết nốt công việc, mắt thấy đại cuộc của người Đột Quyết mất, ta liền suất binh trở lại.”

      Vì để đánh thắng trận chiến tranh này, trù bị vô cùng toàn diện, phòng ngừa địch nhân đào tẩu, sớm phái mấy vạn tướng sĩ vòng đến mặt sau quân Đột Quyết, khi chiến nổ ra, tới bắt rùa trong hủ, mấy chục vạn người Đột Quyết nam nữ già trẻ, ai lọt lưới, toàn bộ bắt được.

      “Chàng định đem tù binh bắt được xử lý như thế nào?”

      Cổ đại đều có kiện hành hạ đến chết tù binh, nghĩ đến mấy chục vạn người phải bị giết chết, trong đó có rất nhiều nữ nhân cùng hài tử, trong lòng hụt hẫng. Hoàng Phủ Trạch Đoan an ủi : “Nàng mấy ngày này bị rất nhiều đau khổ, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, chiến tranh là chuyện của nam nhân, cần lo lắng.”

      chiến trường chém giết, là trách nhiệm nam nhân gánh vác, muốn nàng quan tâm nhọc lòng.

      Chiến tranh trước nay đều là tàn khốc, giống như địch nhân người Đột Quyết chưa bao giờ đối với nhà Hán ra tay mềm mỏng, cũng nương tay, tuy rằng khinh thường giết nữ nhân cùng hài tử, nhưng trời đông giá rét sắp đến, có quần áo thực phẩm, dưới tình trạng này để cho bọn họ tự sinh tự diệt là được.

      Diệp Tuệ ngửi được thân mùi máu tươi, sai hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị nước tắm.

      Cẩm Hoa Đường nối liền với gian phòng tắm giống cái bể bơi , gian phòng kiến trúc đá cẩm thạch màu trắng chủ đạo, vật liệu thuần thiên nhiên, bên trong bố trí hào hoa xa xỉ đến cực điểm, ngay cả vách tường đều được khảm ngọc bích đến từ Ba Tư tạo thành bức tranh tinh mỹ.

      Diệp Tuệ cởi quần áo vào nước hồ, cảm giác thần thanh khí sảng, toàn thân giống như môi thơm tình nhân mơn trớn tinh tế, nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ thiên nhiên mang đến cho ta cái loại cảm giác thoải mái thân thiết này. Từ khi bị người Đột Quyết bắt , đây là lần đầu tiên lại được cảm thụ phương pháp tắm rửa như vậy. với Hoàng Phủ Trạch Đoan cởi quần áo: “Bình Châu vốn là thiếu nước, này cũng quá lãng phí, lại đốt nóng nước này còn tốn bao nhiêu thời gian công sức, bọn hạ nhân nhất định thực vất vả.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cởi quần áo ném qua bên, nhảy vào trong nước, đem thê tử ôm để ngồi đùi, : “Đây là nước ôn tuyền, cần đun nóng.”

      “Suối nước nóng?” Diệp Tuệ nhớ tới chung quanh thiên ưng sơn lớn lớn bé bé suối nước nóng: “Trong thành cũng có suối nước nóng?”

      “Đại bộ phận suối nước nóng đều ở thiên ưng sơn, trong thành rất ít, lúc trước phụ hoàng bị biếm ở Bình Châu, chính là phát nơi này có suối nước nóng, mới nổi lên tâm tư kiến tạo vương phủ, lão nhân gia sau trở lại đế đô, liền đem vương phủ đặt tên là Sở Vương Cung, ban cho ta ở.”

      Dĩnh đường quý tộc xưa nay có ham mê ngâm suối nước nóng, cho rằng ngâm lâu có thể lại trị bệnh, cường thân kiện thể. Diệp Tuệ nghĩ đến: ra suối nước nóng chứa đựng nhiều loại khoáng chất, đúng là nhân thể cần.

      Bốn gã thiếu niên tuấn mỹ bưng mâm đựng trái cây vào phòng tắm, đặt mâm đựng trái cây ở bên cạnh bể tắm, liền quy củ đến bên đứng hầu.

      Diệp Tuệ nhận ra bốn gã thiếu niên này, lúc trước còn trang điểm cho nàng, nhưng tại sao lại nghênh ngang vào phòng tắm, nơi này là khu vực riêng tư! Nàng ngồi ở trong nước, để nước che dấu ngực mình, với Hoàng Phủ Trạch Đoan: “Chàng sao lại có thể để mấy nam nhân liên quan tiến vào?”

      Chuyện này là thế nào? Tiếp thu nữ N phu là chuyện, nhưng nàng còn có cố kỵ đến nỗi mọi chuyện cần để bụng.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ha ha cười, kêu người thiếu niên lại đâ: “A Kim ngươi lại đây, đem quần cởi ra cho nương nương nhìn nhìn.”

      Diệp Tuệ trách mắng: “Chàng bậy cái gì đó?”

      “Nương tử đừng nóng vội, nàng xem xong rồi hiểu.”

      Thiếu niên tên A Kim do dự lát, đến bên cạnh hồ, đưa tay cởi quần bỏ nửa. Diệp Tuệ tức giận đến quay đầu dấu , nhưng Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm nàng vặn đầu qua lại, nàng khóe mắt vừa lúc quét đến hạ thân A Kim, lại thấy phía dưới trụi lủi, cái gì đều có.

      Nàng ngẩn ngơ, đây là thái giám cổ đại? Lại xem bộ dáng A Kim mi thanh mục tú, cử chỉ quy củ, khỏi nổi lên thương tiếc. Hoàng Phủ Trạch Đoan thấy thê tử lại thất thần, xua tay với bốn gã thiếu niên: “Các ngươi đều thối lui ra ngoài cửa , nghe được phân phó lại tiến vào hầu hạ.”

      Bốn gã thiếu niên làm lễ, nối đuôi nhau rời khỏi phòng tắm.

      Diệp Tuệ nhìn bóng dáng bọn họ, : “Hài tử này mới mười lăm sáu tuổi ! Nếu ở bên người cha mẹ vẫn là tuổi làm nũng, lại bị cắt bộ phận quan trọng nhất thân thể, trở nên nam ra nam, nữ ra nữ, là đáng thương.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cười : “Cha mẹ bọn họ đều là tội phạm, nữ nhi gả cho lão binh đánh cả đời đánh quang côn độc thân, nhi tử thiến trở thành cung nô, nếu có bề ngoài đẹp, nam hài tử còn có tư cách vào cung, phải bị đưa trong núi lấy quặng, đó mới gọi là thấy ánh mặt trời, làm việc khổ nhất dơ nhất, mãi đến khi chết già, bệnh chết.”

      Diệp Tuệ miệng run rẩy chút: “Còn có chuyện này sao?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan vuốt ve trước ngực thê tử đôi phong mềm, : “Mấy thái giám này đều là phụ hoàng từ đế đô phái tới, cha biết ta có thê tử, nên thể để đám nam nhân cao lớn thô kệch hầu hạ mọi việc, ta đây còn có cơ hội gì?”

      “Chàng là hoàng tử, tại sao cũng bị an bài rất nhiều thái giám, chẳng lẽ chỉ bởi vì ta là nguyên nhân?” Diệp Tuệ có chút hoang mang, ra đối với lịch sử trong thời này, trong vương phủ các hoàng tử cũng bị an bài rất nhiều thái giám sao?

      “Nàng là bá tánh Dĩnh đường, sao lại biết qua về phương diện này?”

      “Chàng liền ?” Diệp Tuệ giả vờ làm nũng: “Bá tánh tầm thường làm sao biết tình thiên gia?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan trầm tư xuống: “Thái giám vẫn luôn đều tồn tại trong hoàng cung, chỉ có bộ phận rất ít, sớm nhất là do bộ phận các thần tử có tội bị phạt, nhưng sau lại do trong cung xảy ra rất nhiều kiện đoạn tụ.”

      Đoạn tụ, đồng tính luyến ái! Diệp Tuệ giật mình, trong hoàng cung cũng khoái chơi trò này? Chỉ nghe : “Trong cung nam nhân quá nhiều, nhưng mà nữ nhân quá ít, khó tránh khỏi bình thường lẫn nhau, ngay cả mấy gã sai vặt phụng dưỡng Hoàng Hậu cùng công chúa cũng có gian tình ái muội với nhau, Hoàng Hậu giận dữ hạ lệnh đem mấy gã sai vặt có tội thiến. Sau lại tình nguyện muốn cho thái giám hầu hạ, cũng muốn nam nhân bình thường, nên trong cung thái giám càng ngày càng nhiều.”

      “Ta còn tưởng rằng……” Diệp Tuệ nâng má , nàng còn tưởng rằng xã hội nữ N phu cần thái giám đâu.

      “Nàng nghĩ , trong cung kiện đoạn tụ khi nghiêm trọng, các bá tánh noi theo, cả nước đều lưu hành lên, nếu là như vậy, đầy đường đều là nam nhân ôm eo nam nhân, nam nhân nắm tay nam nhân! Tùy ý phát triển như vậy có thể làm sao? Quốc ra quốc, phá hoại nghiêm trọng quy luật tự nhiên của nhân loại! Đến lúc đó cần quốc gia khác tới diệt chúng ta, dân cư giảm bớt kịch liệt, chúng ta liền tự tiêu diệt chính mình.”

      “Cho nên ta cũng cần thái giám hầu hạ?”

      “Đây là phương pháp hữu hiệu nhất, rốt cuộc vương phủ to như vậy mà có mình nữ nhân nàng, thái giám bất nam bất nữ cũng có thể cho nàng làm bạn.”

      “Vậy cũng thể cam đoan bọn thái giám là thuần khiết?” Diệp Tuệ chớp mắt, thể cam đoan thái giám bị bạo hoa cúc ? Bị nam nhân bình thường khác bạo hoa cúc.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan hiểu được ý tứ nàng: “Thê tử quản lý việc nhà, cách mỗi hai tháng đều phái chuyên gia kiểm tra thân thể cho bọn , ra vấn đề bị loạn côn đánh chết.”

      Diệp Tuệ nghe xong đầy mặt hắc tuyến, cảm thương thái giám bị bạo hoa cúc, thất thân, còn bị rơi đầu, có thiên lý ơi là có thiên lý.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan thấp giọng cười : “Đừng nghĩ chuyện vô dụng nữa, ta mấy ngày làm nàng, nàng cũng nhẫn tâm?” Từ khi nàng bị bỏng, liền vẫn luôn chịu đựng trong cơ thể thỉnh thoảng trổi lên xôn xao, mỗi ngày vô cùng gian nan. ôm mông nàng, để nàng lên đùi mình, dùng cự vật giữa háng hướng giữa hai chân nàng tìm kiếm……

      “Ta còn chưa có chuẩn bị tốt, quá lớn, đau……” Diệp Tuệ nhíu lại mi, dời vị trí, đưa tay duỗi đến giữa háng đùa bỡn, vuốt ve cự vật kia, so sánh với hai nam nhân khác của nàng, Hoàng Phủ Trạch Đoan vô cùng to lớn, mỗi lần đều làm nàng ăn tiêu.

      thể nào, còn có ướt……” Hoàng Phủ Trạch Đoan cau mày, bàn tay sờ đến cánh hoa nàng vuốt ve, nàng chuẩn bị tốt, chứng tỏ thiếu mị lực, đủ để khiến cho nàng hứng khởi?

      Nàng giận hờn : “Ai kêu chàng vẫn luôn thầm đề tài khác, chuẩn bị tốt chẳng lẽ oán ta?”

      tay phải ngón thâm nhập trong cơ thể nàng, cái tay khác phủ lên đóa nhũ mềm của nàng, vào lỗ tai: “Để ta cho nàng vui vẻ, nương tử được vi phu sờ đến vui mừng hay , muốn ngón tay xoa vào trong hay , muốn lại thêm ngón tay nữa hay , ta giống như sờ được thịt non bên trong, là cái gì vậy?”

      Diệp Tuệ bị tràng lời âu yếm của làm gương mặt nóng lên, mị thái mọc lan tràn, hai chân ở dưới nước cử động ngừng, cái mông ưỡn phía trước, hung hăng kẹp lấy cái tay kia, trong cơ thể càng ngày càng ngứa khó nhịn, hận thể liền toàn bộ tay đều nuốt vào. Bên tai truyền đến vui cười: “Nương tử giống như nhịn được, muốn cái tư thế gì?”

      Ngay sau đó Hoàng Phủ Trạch Đoan rút ngón tay ra, Diệp Tuệ trong cơ thể tức khắc hư , muốn có đồ vật lấp đầy, cầm lấy cự vật của hướng trong hoa huyệt giữa hai chân mình tiến vào…… ngờ lại dời , nàng bực bội : “Chàng muốn làm gì?”

      ánh mắt nóng bỏng: “Ta muốn chính mắt thấy nó lúc tiến vào thân thể nàng.”

      Nàng đôi mắt tức khắc mị hoặc: “Nhưng làm thế nào, chàng mới có thể thấy?”

      cúi đầu ở bên tai nàng vài câu, nàng từ trong nước đứng dậy, thân mình bò phủ phục ở bờ thạch đài, vươn hai tay ép hai bên mông thịt ra, cánh hoa mê muội nhất ở giữa, chút cũng lầm ánh vào mắt .

      Hô hấp tức khắc dồn dập, ngón tay vạch ra cánh hoa, bên trong lộ ra màu da càng thêm tươi mới, mê người vô cùng, đỡ vật cứng trướng đau, nhắm phía trước đâm tới, nhìn nó căng cánh hoa ra, từng chút tiến vào, nhịn được rên lên.

      “Lại tiến vào trong chút nữa.” Nàng uốn éo mông, mời tiếp tục tiến vào. : “Nương tử, ta cảm giác đến tận cùng.” nhìn cự vật, còn lộ nửa ở ngoài, chính là vào được.

      “Còn muốn……” Nàng dùng sức ủn cái mông ra sau, phía sau nam nhân chợt hung hăng đâm tới trước, nàng kêu lên tiếng, vừa đau vừa .

      Hoàng Phủ Trạch Đoan phát ra thở dài thỏa mãn, hơi rút ra chút, lập tức cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, khát vọng lại tiến vào, đôi tay vịn cánh mông, phía trước hung hăng đâm đỉnh, bắt đầu liên tiếp trừu động, nhìn cự vật mỗi lần bị ăn vào, lại rời khỏi, lại tiến vào, mang đến sung sướng, liền linh hồn đều sảng khoái tới cực điểm.

      Diệp Tuệ quỳ bò tư thế này, làm cự vật to lớn của đánh vào rất sâu bên trong. Mấy ngày trong quân trướng Đột Quyết phải nàng chưa từng làm qua với Lý Vĩ Thần, nhưng cự vật của Hoàng Phủ Trạch Đoan to dài hơn rất nhiều, đâm nàng cũng dũng mãnh hơn, đem cho nàng cảm giác khác biệt rệt. là càng đau càng sảng khoái. có thời gian cho nàng suy nghĩ miên mang, thần trí nàng càng lúc càng mờ , khoái cảm càng lúc càng dâng lên, thành thủy triều cuồn cuộn lan tràn. Nàng rùng mình, tay bấu chặt vào bờ hồ, ngửa đầu cắn chặt răng, sung sướng mà tiết ra. Cơn cực khoái kéo đến làm ái dịch nàng chảy tràn ra, theo nhịp đâm của Nhị lão công chảy xuống theo hai bắp đùi trắng noãn. Hoàng Phủ Trạch Đoan được ái dịch bôi càng trơn, vách hoa huyệt vỗ về, khỏi sung sườn phát điên, liên tục đâm ngừng nghỉ. Nàng thế nên có thời gian nghỉ hưởng dư mà tiếp tục lao vào vòng hưng phấn mới. may là nàng lâu cùng Nhị lão công hành phòng, nên cơ thể bản năng có phần nhung nhớ khát khao . Nàng nhanh bắt kịp nhịp độ đâm của , cơ thể rất nhanh lại có cảm giác, hưng phấn lại có phần tăng thêm bậc.

      Duy trì tư thế này, biết đâm bao nhiêu hạ, bỗng nhiên thân thể xẹt qua vô số vòng điện lưu, đại não lên lóa sáng, hưng phấn gầm lên. Cự vật phát càng to và cứng, đâm vào hoa huyệt Diệp Tuệ, đụng bay cả linh hồn nàng. Vách hoa huyệt lập tức siết chặt, trong cơn cao trào, lần nữa vỗ về lên nam căn phóng xuất của . Cảm giác sung sướng nơi hai bộ phận kết hợp là thể tả được, khoái cảm từ đó lại lan tràn khắp hai cơ thể, khiến cả hai khỏi rên to ra tiếng.

      lâu sau thở dốc, ôm thân mình nàng, tay vuốt ve sống lưng bóng loáng của nàng, tay phải vòng đến phía trước nâng phong mềm còn run rẫy, hỏi: “Nương tử, thoải mái sao?” Dưới thân truyền đến thanh nàng tinh tế yếu đuối: “Thoải mái hai lần, quá…… Quá kịch liệt.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan rất nhiều ngày có phát tiết, khi kết hợp cùng nàng, thế nên khống chế được, hiểu nàng gọi ‘quá kịch liệt’ nhất định là rất đau, vốn định lại muốn thêm lần tâm tư như thế, : “Ngày mai lại muốn nàng bồi thường, hôm nay liền buông tha nàng lần.”

      “Cám ơn tướng công.” Nàng suy yếu lời cảm tạ, cảm thấy vừa ly khai thân thể mình, mất lực chống đỡ, thế nên đứng được, bản năng hướng trong nước chìm xuống. vội vàng vớt nàng lên, lắc đầu : “Tại sao mới làm lần lại chịu nỗi?”

      “Đối với chàng mà lần, đối với ta lại là hai lần.”

      quá lớn còn chưa tính, còn dùng sức như vậy, đâm nàng đau quá, nàng khó chịu vỗ về bụng bằng phẳng.

      “Được rồi, là ta sai, ta ôm nàng trở về phòng nghỉ ngơi.”

      Diệp Tuệ được ôm về phòng ngủ, nằm ở giường lớn, thân mình vừa dính lên giường, liền muốn nhúc nhích.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm nàng vào trong ngực, lâu muốn buông tay, nhớ lại mấy ngày này nàng bị bắt , mỗi lần đêm khuya tỉnh giấc, bên người đều có bóng dáng nàng, mình ngồi ở giường trống rỗng phát ngốc mãi đến bình minh, vẫn luôn tự khiển trách mình có chăm sóc nàng tốt, may mà nàng lại về tới bên người .

      Diệp Tuệ nghỉ ngơi thời gian dài, nghĩ đến chuyện, cảm thấy nên cho nghe: “Tướng công, ta lúc bị bắt vào đại doanh Đột Quyết cùng Lý Vĩ Thần tốt hơn rồi, chàng trách ta chứ?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan thở dài: “Ta trách nàng làm gì?”

      Lý Vĩ Thần phụ thân là Kim Quan Tử Lộc đại phu, ngày hôm trước nhận được công báo từ triều đình, đầu tháng trước, hoàng đế xử tội Tể tướng, thăng Kim Quan Tử Lộc đại phu làm tể tướng đương triều. Sau khi biết, lo lắng làm sao thu nạp Tể tướng tân nhiệm, tại con ông trở thành sườn phu thê tử mình, có lẽ là trời cao an bài.

      “Lý đại ca đối với ta có hai lần cứu giúp thi ân, ta muốn làm thất vọng.” Diệp Tuệ đáy lòng lại nổi lên tia ngượng ngùng, kỳ nàng ở kiếp trước được giáo dục, cho dù được cứu mười lần cũng thể trở thành cớ.

      Đại khái là sau khi xuyên tới liền đối với tượng nữ N phu có quá nhiều khát khao, nàng ích kỷ cũng được, nàng liền muốn nhiều hơn mấy trượng phu, trời cao cho nàng xuyên qua đến xã hội như vậy, ràng muốn cho nàng hưởng thụ quyền lợi nhiều phu. Ai mà cần chính là đồ ngốc, kỳ trong lòng chừng còn muốn nhiều hơn!

      Nếu có phúc lợi gặp vàng bạc bày ở trước mắt, mặc người tùy ý nhặt, lại cứng những cái đó đều là tục vật, ai tin tưởng.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan : “Chờ nàng về sau làm Hoàng Hậu, có càng nhiều triều thần cùng sứ thần ngoại quốc tiến hiến nam tử, dùng để lung lạc nhân tâm và củng cố triều chính, cho dù nàng thu cũng phải thu.”

      Diệp Tuệ ngẩn ngơ: “Chẳng lẽ đưa cái mặt rỗ, hoặc là cái người gù, ta cũng phải thu thành?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan búng cái trán của nàng, hài hước : “Ai dám lá gan lớn như vậy, dám đem mặt rỗ cùng người gù tiến hiến cho Dĩnh Đường Quốc, nhục nhã như vậy, chẳng lẽ người tiến hiến muốn sống nữa.”

      Diệp Tuệ thẳng thắng: “Trừ phi ta thích, nếu ta người đều cần.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nhíu mày : “Người Hoa Hạ chúng ta trong lịch sử đều là như vậy tới nay, trước người khác, mẫu hậu ta sườn quân bên gối liền có mười lăm mười sáu người, thị quân hơn hai mươi, trong đó thiếu Nam Chiếu Quốc, Thổ Phiên quốc, Tây Vực các tiểu quốc vương tử, ngay cả Đột Quyết vương tử cũng có vị.”

      Diệp Tuệ há hốc mồm: “Giết ta , nam nhân vây quanh ở bên người như vậy, ta lại lăn lộn sao đây? Còn làm cho chết thẳng cẳng quá sớm?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cười : “ nghiêm trọng như vậy, mấy tên vương tử tiểu quốc vô dang nhiều nhất cho bọn cái danh phận là được. Nếu là nàng canh giữ cả ngày ở bên người bọn họ, ta còn vui đâu, Dĩnh Đường Quốc tương lai là do ta quyết định, dám cưỡi ở đầu ta trước xem có lá gan hay , ai dám nghe lời, ta liền đem biến thành thái giám.”

      Diệp Tuệ kêu rên, ra chỉ có thể nhìn chứ thể ăn, sớm biết rằng bị quản, còn bằng xuyên đến ở nông thôn gia đình làm ruộng, giữ mấy nam nhân trung thực cùng hai mẫu đất sống qua ngày, ít nhất dựa vào bản lĩnh nàng học ở kiếp trước còn có hy vọng thoát khỏi nghèo khó, tại tính sao đây?

      Hoàng Phủ Trạch Đoan vỗ vỗ sống lưng thê tử, cười trêu : “Nàng cần quá háo sắc, ta tận lực thỏa mãn nàng.”

      Diệp Tuệ tức giận đến đá cước, trách mắng: “Háo sắc làm sao, ai quy định nữ nhân thể háo sắc, chẳng lẽ chỉ cho phép nam nhân các chàng háo sắc?” Kiếp trước là bởi vì nam nhân quá càn rỡ, mới đem nữ nhân hung hăng đạp ở dưới chân, nàng là vì kiếp trước có khẩu khí đấu tranh cho nữ đồng bào.

      “Ta chỉ háo sắc với mình nương tử.” Hoàng Phủ Trạch Đoan bắt lấy chân nàng, mới vừa tắm gội xong thân mình phá lệ thơm hương.

      đem chân nàng đặt ở trong tay thưởng thức, đo chút kích cỡ, khéo léo đẹp đẽ, chỉ lớn bằng nửa cái bàn tay , bàn tay to sờ ở bàn chân, hồi lại hướng đùi sờ soạng, lại tiếp lên , sờ đến giữa hai chân nàng, ngón tay lại duỗi ra, tiến vào trong cơ thể nàng…

      “Chàng làm gì?” Nàng uốn éo thân mình, : “ phải hứa hôm sau lại muốn sao?”

      “Ta tại đổi chủ ý.” Hoàng Phủ Trạch Đoan từ chỗ yết hầu phát ra thanh khàn khàn, mà giây tiếp cắn bộ ngực phong mềm của nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :