1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hanlee

      hanlee New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      4
      Mặc dù rất muốn đọc nhanh nhưng dù j cũng cần cố chất lượng. Cố lên nàng ơi

    2. Nhiuuuu

      Nhiuuuu Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      38
      Mình thấy k cần beta ạ. Càng nhanh càng tốt ạ. ❤️ vì hầu như vấn đề sau nho lủng củng k quan trọng đối với đứa dễ tính như mình :)
      Emily Tran thích bài này.

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 49


      Lý Vĩ Thần đối với bộ ngực nàng phá lệ lưu luyến, tham lam hôn mút, thỏa thích hút chất mật ngọt bên trong, nhưng lượng mật ít vô cùng, lại đổi qua hút bên kia, cũng thỏa mãn, cam lòng cắn cái, đôi mắt lộ ra tia mê hoặc. Truyền đến tiếng nàng khán nghị chỉ trích. dùng thanh khàn khàn ở bên tai nàng : “Tuệ nhi, ta thích hương vị người của nàng.” Hàm răng khép lại, lại là cắn ngụm.

      “Chàng làm cái gì vậy?” Diệp Tuệ tức giận đánh vài cái, giữ chặt đầu của đẩy ra bên ngoài.

      Lý Vĩ Thần dường như có dây thần kinh đau đớn, môi dời , nhìn bộ ngực nàng dụ hoặc, hai điểm đỏ hồng ướt át mê người vô cùng, nhịn được ánh mắt nóng lên, đem vùi đầu ở bên tiếp tục hôn cho thỏa thích.

      “Ưm……” Diệp Tuệ thở gấp, rũ mắt nhìn đầu nam nhân trước ngực, vì sao còn lo hôn nơi này của nàng, biết nàng lúc này có bao nhiêu khó chịu sao? Nàng quá khát vọng có thể giải khô nóng trong cơ thể nàng, tuy rằng trước đây, nàng phải lần cảm thụ qua chuyện ân ái nam nữ.

      Nhưng nàng cũng có ngại ngùng, để nàng ở trước mặt chủ động, tựa hồ có chút e lệ như vậy. Thấp giọng hỏi: “Chàng là xấu, nếu là quá đói, muốn ăn cái gì, bên kia phải có đồ ăn sao?”

      nghe vậy ngừng chút, cười : “Tuệ nhi chính là đồ ăn phi thường mỹ vị.”

      “Ai, chàng này?” Vì sao vẫn còn mút. Diệp Huệ có chút bực bội, mặc kệ, hơi hơi dời thân mình, đưa tay đặt ở da thịt vuốt ve.

      Cổ đại quần áo thực rộng thùng thình, dễ bề cho nàng cử động, ngại lưng quần vướng víu, tay mở lưng quần, tay kia ở bên trong rất nhanh tìm được vật thể cứng rắn nóng bỏng, dùng tay nhàng xoa nắn sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa dời xuống, tìm được hai đại cầu đùa giỡn, vừa nhu vừa mị tận tình đùa bỡn mị lực nam nhân của , làm trong bốc lên lên ngọn lửa đam mê.

      Hồng mai tuy rằng thơm ngọt mỹ diệu, nhưng cảm giác từ tay nàng mang đến chiếm cứ toàn bộ lực chú ý của .

      Môi từ bộ ngực nàng dời , cảm thấy người mình quần áo quá vướng bận, toàn bộ cởi bỏ . Vừa nhìn thấy, khỏi lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên trong đời, nhìn thấy nam căn chính mình, hình dạng hiên ngang ngẩng cao đầu như vậy, gân xanh quấn quanh dũng mãnh, mũi nhọn đầu tròn ứa ra giọt chất lỏng.

      Nàng hai tay còn đùa bỡn, xoa nắn, thấy nó trướng càng lúc càng lớn, gian nan thở hổn hển, trong thân thể ngọn lửa càng lúc càng mạnh, càng lúc càng tê ngứa, gần giống có vô số con kiến ở bên trong bò, dục niệm mãnh liệt được giải thoát, cơ hồ bức điên rồi.

      ý niệm, đó là cởi hết nàng, hung hăng muốn nàng.

      Nâng lên cánh tay bị thương thăm dò dưới làn váy hồng nhạt của nàng, vươn vào trong tiết khố…… dò ra được, hai ngón tay thâm nhập vào sâu bên trong, quá nóng, quá chặt.

      hơi hơi híp mắt, giọng và hô hấp tựa như tạm dừng, trước mắt tất cả đều là mị thái của nàng, vừa khó chịu, rồi lại vừa tràn đầy vui sướng dâng trào.

      “Đau!” Nàng nhíu nhíu mi, biết có kinh nghiệm, thấp giọng : “Chàng đừng lộn xộn, để cho ta tới.”

      “Cho ta nhìn xem nó, ta muốn nhìn của nàng chút.” cũng rất tiếng, lo lắng thủ vệ bên ngoài lều chiên nghe được.

      “Nhưng mà thương thế của chàng còn chưa có lành, như vậy có được ?”

      Từ trước nghe qua rất nhiều lần, người bị thương thể hành phòng, tăng thêm thương thế. Nàng kiếp trước có đồng nam bị tai nạn xe cộ bị thương phải vào bệnh viện, nhưng bạn xinh đẹp đến thăm , liền nhịn được, đêm khuya tĩnh lặng ôm nhau cùng làm hồi, nhưng ngày thứ hai phát chân bị sưng lên.

      bị thương đến xương cốt, lại đều vài ngày, đau giống mấy ngày hôm trước như vậy.” sợ bị cự tuyệt, vội vàng giải thích, ngón tay ngừng động, đùa bỡn nàng, vào sâu bên trong tìm tòi, đầu ngón tay xoay tròn…… Nhìn trong mắt nàng tình ý, biết nàng là thích. Ngón tay liên tục động, tìm được mãnh thịt non bên ngoài, hai ngón tay kẹp lại, muốn lôi kéo ra.

      “Đau…… Đừng chạm vào……” Nàng đau đến cong người, trời ơi, chỗ đó là khí quan trong cơ thể nàng.

      “Được, ta chạm vào, làm nàng đau, bảo bối của ta, ra nữ nhân là cái hình dạng này, hoàn toàn giống với nam nhân, làm người điên cuồng.” trong miệng nhắc nhắc lại chạm vào, nhưng thay đổi thủ pháp, đầu ngón tay lại tiếp tục vuốt ve bên trong, xoay tròn xoa nắn, cảm thụ lĩnh vực chưa bao giờ thăm dò qua.

      “Ưm!” Nàng than , cắn răng với : “Đến sau màn , nơi này được.” Nơi này dễ dàng bị người nhìn thấy, chỉ cần vén rèm cửa là người Đột Quyết đứng gác bên ngoài có thể phát .

      bế nàng lên, vào phòng trong, buông màn che, ánh sáng tối sầm xuống, nhưng ảnh hưởng đến thị lực.

      “Tuệ nhi, ta rồi, muốn nhìn nàng.” Lý Vĩ Thần vừa vừa động thủ cởi váy nàng, đẩy ra hai chân nàng, xem xét cánh hoa của nàng …… Đầu ong tiếng: “Đẹp quá!” để ngón tay ấn ở bên , nhàng khảy, mê hoặc : “Tuệ nhi, ra nơi này cũng có chất lỏng, biết là hương vị gì, ta muốn nếm thử……” đợi nàng trả lời, nhấc lên hai cái đùi ngọc, bộ vị đẹp nhất, thần thánh nhất của nàng ánh vào trong tầm mắt nam tử, xem đến quáng mắt. đưa tay vuốt ve qua lại, rồi đưa ngón tay ướt vào miệng mút thỏa thích, lùi về sau, đột nhiên vùi đầu hôn môi xuống...

      “Đừng…… Đừng cắn a……” Nàng nhịn được kêu lên, hai chân cử động dãy dụa.

      cho rằng nàng đau, mở to đôi mắt vô tội.

      Diệp Tuệ gấp đến phát điên: “Để ta ở phía .”

      Cùng tên có kinh nghiệm, non nớt làm việc này bị bức điên, nàng muốn bóp chết .

      Nàng rời thảm lông cừu, bắt đầu cầm cự vật của , đầu nhọn có chút chất lỏng trong suốt, dùng ngón tay nhấp chút, giống vừa rồi bỏ vào trong miệng, hương vị của xử nam...

      hô hấp dồn dập lên: “Tuệ nhi, ta muốn nàng…… Mau cho ta……”

      Nàng đôi mắt thoáng nhìn, thấy hõm vai điểm chút thủ cung sa đỏ thắm, Tần Vũ Hàng cùng Hoàng Phủ đều từng có dấu hiệu tương đồng, Mặc Kỳ đến nay vẫn có.

      “Chàng nằm xuống!” Nàng ra lệnh, hai tay vẫn đùa bỡn cự vật của , tuy rằng so ra độ dài kém hơn của Hoàng Phủ Trạch Đoan, nhưng độ to tuyệt đối như nhau, tay nàng nắm hết, có lời đồn nam nhân mũi lớn, phía dưới cũng lớn, các nam nhân của nàng đều là sóng mũi rất cao, đặc điểm khuôn mặt giống như nam nhân cổ Hi Lạp, góc cạnh ràng.

      Lý Vĩ Thần nằm ở thảm nỉ, Diệp Tuệ giống như cưỡi ngựa nhảy lên bụng , tay vịn cây gậy lớn, nhắm ngay chỗ tư mật mình, chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu, thấy cây thô to kia từng chút từng chút tiến vào trong cơ thể mình. Thời khắc da thịt tương giao chặt chẽ, hai người đều cầm lòng đậu hừ rên……

      vào, vào… A…Nóng quá… thoải mái……” Lý Vĩ Thần cảm giác hưng phấn đến nỗi hô ra tới, cảm quan trong thân thể nháy mắt bùng nổ, eo bụng hướng lên hung hăng động…… “A!” Nhịn được hưng phấn gầm lên rất ồn ào.

      Diệp Tuệ lo lắng hướng ngoài màn liếc mắt cái, với : “Chàng giọng chút, bị người Đột Quyết bên ngoài lều chiên nghe thấy.”

      “Ta, ta quên...” bắt lấy bộ ngực nàng, đồng thời thắt lưng đâm lên mạnh mẽ, rên lên tiếng, lại rút ra hai đốn, lập tức lại đâm lên, hai bàn tay ngực nàng dùng sức bóp chút. Thể nghiệm cảm thụ rung động trong lòng! mặt xuất ửng hồng, eo bụng bắt đầu liên tục động tác dày đặc, đâm mạnh lên phía

      “Đau…… Chàng đừng nhúc nhích…… Đê ta tự mình tới……” Diệp Tuệ nhíu lại mi, hiểu được khống chế lực độ, giống như muốn đem nàng xỏ xuyên qua, bên trong đau đến nỗi nàng từng đợt co rút lại. Nhưng càng như vậy, càng sung sướng đến mất hồn, khó kìm chế nỗi. cho động, so với chết còn khó chịu hơn, sao có thể bất động?

      ôm chặt nàng, cánh tay bị thương ứa máu ra, lại có cảm giác. “Ta muốn ở phía !” tiếng, ôm lấy nàng xoay người cái, đem nàng áp ở dưới thân.

      cần phải cố tình học, liền biết nên làm như thế nào, nâng kiều mông nàng liều mình điên cuồng tiến lên, mỗi lần đâm đều mang đến kích thích cùng thỏa mãn lớn lao.

      Diệp Tuệ sợ kêu lớn tiếng bị người bên ngoài nghe được, cắn răng, mặc cho mồ hôi ướt da thịt, khoái ý cực hạn lan ra toàn thân, mật dịch trơn ướt ngừng từ chỗ hai người kết hợp chảy xuống, cùng với mồ hôi thơm đầm đìa từ thân thể mềm mại, ở dưới chân hai người hình thành cái vũng nước nho .

      Nàng vô lực thở dốc, lúc trận mạnh mẽ trừu đánh bên trong, bỗng nhiên trong cơ thể tiếp thu được cổ nhiệt lưu nóng bỏng như tiết hồng, nàng run rẩy, thất thanh thét chói tai, ở trong vòng tay leo lên đỉnh khoái lạc.

      lập tức gầm lên, trước mắt biến thành màu đen, đại não lên tia sáng lạn, sung sướng ngút trời, tinh lực trong toàn thân phun trào ra.

      Qua thời gian lâu, vẫn lui ra ngoài: “Tuệ nhi, ta còn muốn……” Kỳ muốn vẫn luôn ở lại bên trong, vĩnh viễn giữ lấy tư thế này, cảm thấy chính mình từ trước đến nay nhân sinh đều giả dối, cùng nàng ở bên nhau mới cảm thấy chân , hai tay đặt ở bộ ngực nàng xoa nắn, nơi này bị chà đạp thời gian dài, sớm sung huyết đỏ lên.

      “Đừng muốn, chàng quá dùng sức, ta đều đau rồi.” Diệp Tuệ vuốt bụng mình, bên trong rất đau, người nam nhân này ngày thường thoạt nhìn hào hoa phong nhã, điên cuồng lên giống đầu trâu điên.

      Lý Vĩ Thần bóp đóa đẫy đà, vùi đầu mút hồi, mới thực luyến tiếc rời thân thể nàng, chậm rãi rút nam căn ra, chất lỏng bên trong tràn ra như nước sông. thấy bên cạnh có cái khăn vội vàng cầm lên lau cho nàng, vừa lau vừa hỏi: “Tại sao có thể nhiều như vậy?”

      “Tự hỏi chàng ” Nàng xong nâng mông lên để cho lau chất lỏng tràn phía dưới.

      “Chúng ta làm như vậy, có thể sinh hài tử hay ?” đôi mắt lấp lánh, tràn ngập hưng phấn.

      Diệp Tuệ lắc lắc đầu, nàng chưa có tới nguyệt , sao có thể sinh, lúc sau trở về nhất định phải cho ăn viên tránh thai, nàng muốn hài tử mình sinh hạ ngay cả phụ thân là ai đều ràng lắm, lại nên đến phiên sinh cho Tần Vũ Hàng.

      “Chờ trở lại Bình Châu, đừng quên ăn viên tránh thai.” Nàng dự tính trận chiến tranh này thực mau kết thúc, ở Dĩnh đường vũ khí tiên tiến như vậy oanh tạc, đạo lý nào phải tiến hành đánh lâu dài.

      “Phải.” Lý Vĩ Thần trong mắt lên tia thất vọng, nhưng thực mau bị phía dưới nàng hấp dẫn chú ý, hồn nhiên quên mất nàng cái gì.

      Nàng khỏi hỏi: “Chàng làm gì, mau buông ta xuống

      “Ta nhìn xem, làm đau nàng” vùi đầu, dùng tay đẩy ra từng tầng , xem xét cấu tạo của nàng, lâu mới buông xuống, hưng phấn : “Ta biết, ra của nàng có hình dáng như vậy đây”

      “Nam nhân các chàng đều rất kỳ quái, đều là quỷ đói sắc.”

      Nàng thấy đầu vai còn rỉ máu, băng bó lần nữa, trách : “ được lại muốn nữa, chờ vết thương lành, ta bồi thường chàng gấp bội.”

      dùng cánh tay bị thương ôm nàng, ánh mắt kiên trì: “Đêm nay có thể cần, ngày mai lại cho ta lần, ta chỉ là bị thương ngoài da có gì đáng ngại.”

      Mới vừa hưởng qua tư vị ân ái nam nữ, nếu là để chạm vào cũng có chút tàn nhẫn: “ hay lắm, ngày mai làm lần.” Lý Vĩ Thần dung mạo tuấn lãng phi phàm lập tức lây nhiễm mỉm cười sáng lạn ôn nhu, cũng từ trong đôi mắt phóng ra hào quang, sắc thái chói lọi như ánh mặt trời mùa hạ.

      Lý Vĩ Thần nằm ở bên cạnh nàng, câu được câu : “Ta nhớ lần đầu tiên gặp được nàng, ở Phù Dung trấn, nàng cùng Tần công tử làm chuyện đó, y y nha nha rên rỉ, ta ở phòng cách vách đều nghe được, nàng kêu to đến như vậy, rất e lệ.”

      Diệp Tuệ nhịn được véo vào thịt non dưới cánh tay, đau đến mức phải hút khí.

      “Chàng mới e lệ, quá nửa đêm xông vào phòng người ta, dục hành phi lễ, ôm ta, còn dùng kiếm kê ở cổ ta, muốn giết chàng tên dâm tặc này.” Diệp Tuệ dùng tay véo véo cổ , hung tợn .

      “Nữ nhân tốt, ta mới nhìn lần, phải phụ trách cưới nàng sao?”

      “Ai thèm, là ta đối với chàng phụ trách, trinh tiết ta còn quá để ý như vậy, nhưng ra chàng, ta chỉ cần đem lịch sử huy hoàng của chàng công bố ra, xem chàng có còn mặt mũi để về đế đô , ngoài Bảo Hoa trưởng công chúa xem người nào còn có mặt mũi muốn chàng? Nhưng mà, tướng công……” Diệp Tuệ ý cười sáng lạn thản nhiên nhìn : “Chàng rất cường tráng, bản lĩnh hầu hạ nữ nhân cũng kém, Bảo Hoa trưởng công chúa chừng rất vui lòng gặp mặt chàng đó.”

      “Nàng làm sao biết chuyện Bảo Hoa trưởng công chúa?” Lý Vĩ Thần nhíu mày nghĩ: “Ta nhắc tới với nàng qua.”

      “Chàng là quý nhân hay quên.” (**đãng trí bác học**) Diệp Tuệ khinh thường nhìn, ngón tay để ở cự vật nam tính của hung hăng bóp chút, đau đến nỗi cong eo, hô: “Nữ nhân quá tàn nhẫn, nơi này là để nối dõi tông đường, lộng hư thành vô dụng.”

      Diệp Tuệ hầm hừ: “Ta cùng chàng lần đầu tiên gặp mặt cũng phải là Phù Dung trấn, là ở đế đô, có lẽ chàng quên mất, nhưng ngày ấy ta cùng bà bà cửa hàng mua son phấn, vừa lúc gặp được chàng bị Bảo Hoa trưởng công chúa dây dưa.”

      Lý Vĩ Thần nghĩ ra, vui vẻ : “Ta ... chúng ta sao lại có đại duyên phận như vậy, ra sớm quen biết, xem ra trời cao đứng về phía chúng ta.” xoay người đè lên, trong mắt tình ý kéo dài: “Lại đến lần , ta còn muốn……”

      “Vậy chút.”

      “Ừm.”

      Diệp Tuệ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, từ sau khi biết , tổng cộng gặp bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều dây dưa , ấn tượng khắc sâu, chỉ có lần này thời gian tương ngộ lâu nhất, từ trước nàng vẫn luôn chán ghét , mãi đến dùng sinh mệnh bảo hộ nàng, liền thay đổi ấn tượng.

      làm sườn phu nàng, dường như tệ, cho tới nay nàng đều thích được quan ái, kiếp trước chỉ ở trong nhà gặp nhau, hay ở chỗ bạn trai đó gặp nhau, lại cuối cùng chia tay. Kiếp này được nhiều nam nhân như vậy trân ái, thể là trời cao hậu đãi cho người xuyên qua.

      Nếu là hoàn cảnh thời đại cho phép, nàng vì sao lại muốn biểu khác loại, biểu đặc thù chứ?

      Chẳng lẽ bởi vì nàng đến từ xã hội nam tôn, mà nhất định phải giống tiểu nữ nhân từ chối hạnh phúc tới tay, cho dù là tiểu nữ nhân tâm lý cũng là muốn ! Chỉ là có can đảm, mới khẩu thị tâm phi, giống như có bao nhiêu là thanh cao. Ai muốn cười nhạo để cho người đó suốt đời suốt kiếp giữ người nam nhân mà sinh hoạt !

      Thực xin lỗi, nàng muốn hưởng thụ Tề nhân chi phúc.

      Từ viễn cổ xã hội này từ mẫu hệ bắt đầu nam nhiều nữ thiếu, vẫn luôn nữ N phu, mấy ngàn năm truyền thống, ngay cả lúc sau này khi nam nhân cầm quyền cũng cho rằng thiên kinh địa nghĩa.

      Nàng tương lai trở thành nhất quốc chi mẫu Hoàng Hậu, nếu giữ vững trượng phu sinh hoạt, tất khởi xướng chế độ vợ chồng.

      Như vậy Dĩnh Đường Quốc đem chín phần mười nam nhân đánh quang côn, mười phần hết chín, thoạt nhìn nhiều lắm, nhưng đối với Dĩnh đường cả trăm triệu dân cư quốc gia như vậy, nếu thực hành chế độ vợ chồng chỉ có mười triệu nam nhân có thể hưởng thụ hôn nhân, còn chín mươi triệu người khác nhất định độc thân, đến lúc đó quốc gia đại loạn, dân cư liền giảm bớt, rất có khả năng diệt quốc.

      Nhóm đại quân chủ ban hành luật hẳn là ý thức được, mới cật lực an bài sườn phu cho Hoàng Hậu, tựa như Tần Vũ Hàng an bài Mặc Kỳ cho nàng.

      Lúc này, nàng còn biết Hoàng Phủ Trạch Đoan an bài Lão Thập cùng Lão Thập Nhất cho nàng.

      đêm này, Diệp Tuệ ngủ say, Lý Vĩ Thần buồn ngủ, trong đêm tối ôm lấy thân thể nàng, trong thân thể khơi dậy đạo lại đạo ngọn lửa, quần tới quần lui, muốn nàng, nhưng bởi vì nhớ nàng cảnh cáo, lại dám lộn xộn.

      Đột Quyết cùng quân đội Bình Châu thành ước chừng đánh hai ngày, tới thời điểm thảm thiết nhất, Diệp Tuệ ở trong lều chiên đều nghe được tiếng đại nổ mạnh từ nơi xa truyền đến kinh thiên động địa, nàng hiểu đó là thanh từ chất lỏng xăng đạn tạc ra tới. Nàng từ trước cửa phòng bước ra bên ngoài nhìn, thỉnh thoảng có binh lính cụt tay cụt chân từ chiến trường được khiên trở về chạy chữa, người Đột Quyết cũng coi như tàn nhẫn, đối với binh lính khó có thể giữ mạng sống thông thường là bổ sung thêm đao, cho bọn cái chết thống khoái.

      Nàng khi còn xem phim “Đôn Hoàng” gặp qua trường hợp như vậy, tưởng hư cấu, nghĩ tại nhìn thấy cảnh tượng chân .

      Lý Vĩ Thần buông mành lông dê, ôm lấy Diệp Tuệ từ phía sau, ôn tồn an ủi: “Đừng nhìn, chiến tranh đều như vậy, chúng ta ở Sa Châu bá tánh bị bọn họ giết chết so với đám này bi thảm hơn trăm lần, bầy sói thảo nguyên xứng cho chúng ta đồng cảm.”

      Chiến dịch ở buổi trưa ngày thứ ba dừng lại, bởi vì hai bên đều mệt mỏi, Dĩnh đường nương theo thành mà chiến đấu, cao nhìn xuống, lại có hỏa lực cường đại duy trì, tổn thất nhất định lớn. Nhưng Đột Quyết lại thiệt hại mấy vạn nhân mã, cộng khoảng thời gian trước chết mất, còn lại đến phần ba, mỗi người trong lòng dường như sáng ra, lại đánh tiếp tất nhiên thảm kịch huỷ diệt.

      Diệp Tuệ cho rằng Đột Quyết Thiền Vu triệu kiến nàng vào ngày thứ hai, nghĩ tới trưa hôm đó chiến dịch kết thúc, nàng bị Ô Thiên Cách mang , ngang qua đám lại đám người Đột Quyết tụ tập đất trống, nam nữ già trẻ ngồi vây quanh vòng, vừa ăn vừa hát ca khúc của thảo nguyên, hát hát đều khóc thành đoàn.

      Diệp Tuệ biết là nên thương hại, hay là châm chọc, trong mắt lóe tia khinh thường.

      Cũng biết trong đám người đó có ai dùng tiếng Đột Quyết hô lên: “Mau xem, nơi này có nữ nhân Dĩnh Đường Quốc, mau giết ả, báo thù cho huynh đệ chúng ta hi sinh.”

      Dựa vào đâu, đàn mọi rợ Đột Quyết này, bọn họ giết nhiều bá tánh dĩnh đường như vậy, lúc này ngược lại tình cảm quần chúng xúc động giống như là người bị hại, nên sớm biết rằng chiến tranh nhiều người chết, làm gì còn xâm lấn quốc gia lãnh thổ khác, phải tự tìm phiền phức sao?

      Người Đột Quyết ngồi vây quanh đều đứng lên, hung hăng trừng mắt, dùng ngón tay chỉ chỏ, sôi nổi mắng, có mấy người nắm tay thành quyền, tùy thời nhào lại đây.

      Diệp Tuệ tuy rằng nghe hiểu ngôn ngữ bọn họ, lại có thể cảm thụ những người đó đầy ngập cừu hận. Bỗng nhiên có chút thương hại bọn mọi rợ đó, có lẽ còn được bao lâu, những người này liền nhất định chết ở lãnh thổ dị quốc, bao giờ có thể trở lại mãnh đất bọn họ sinh tồn.

      Nhưng đều là tự tìm lấy, cùng nàng có quan hệ gì đâu, muốn xâm lấn nước khác, phải chấp nhận tử vong số lượng lớn, mệnh bọn họ đáng giá, chẳng lẽ mệnh người khác liền giống như con kiến?

      “Nàng là người Đại Hãn tìm muốn triệu kiến, ai dám hồ nháo chính là bất trung với Đại Hãn.” Ô Thiên Cách dùng tiếng Đột Quyết quát lớn: “Đều thối lui cho ta, ai còn dám gây chuyện, đừng trách ta đao chém .”

      Người Đột Quyết tuy rằng dã man, nhưng cấp bậc nghiêm ngặt, nghe được là Khả Hãn triệu kiến, đều dừng lại.

      Ô Thiên Cách : “Diệp nương ngươi cần sợ hãi, bọn họ tuy hung dữ, đều thực giữ quy củ, ngươi là khách nhân chúng ta mời đến, người có thể giúp được chúng ta, chúng ta liền giữ an toàn của ngươi.”

      “Ta có sợ.” Diệp Huệ xinh đẹp cười, nàng biết dụng ý từ khi bị đột kích, liền lo lắng cho an nguy mình.

      Ô Thiên Cách mang theo Diệp Tuệ rời , đến lều chiên rất lớn, lều lớn Khả Hãn thực rộng rãi, hai mặt có quân sĩ ôm bội đao đứng, nam nhân trung niên dáng người cường tráng ngồi xếp bằng thảm, bên cạnh là người dáng như đại phu băng bó cánh tay bị trúng tên của ,

      Diệp Tuệ đánh giá chung quanh, ánh mắt dừng ở người Đột Quyết Khả Hãn, chính là Oa Oa Nại, người hạ lệnh diệt vong Sa Châu, hạ lệnh tàn sát sạch hơn mười vạn bá tánh, lại thấy người trần trụi cơ bắp cuồn cuộn, bộ mặt bẹt bẹt là đặc thù độc hữu của dân tộc Mông Cổ, ngoại trừ đôi mắt ngẫu nhiên bắn ra tia tàn nhẫn, còn lại khó tìm ra chỗ nào giống người thường, càng có cái loại lực hấp dẫn đẳng cấp soái nam chí mạng của Hoàng Phủ Trạch Đoan.

      Nhớ tới người nhà trong thành Bình Châu, Diệp Tuệ trái tim trận co chặt, mình mất tích, biết bọn họ có bao nhiêu lo lắng, chỉ mong nàng có thể gặp dữ hóa lành, chỉ mong bọn họ có thể tìm được nàng, cùng nhau lao ra khỏi đại doanh Đột Quyết.

      Diệp Tuệ tiện quấy rầy, bảo trì an tĩnh, vẫn luôn chờ đợi.

      Đại phu xử lý xong chỗ bị thương của Oa Oa Nại, hành lễ, lui ra ngoài, ngang qua Diệp Tuệ bên cạnh phía sau, làm như lơ đãng liếc mắt cái.

      Nàng từ người đại phu cảm thấy cổ hơi thở thập phần quen thuộc, bỗng nhiên nhớ tới người, nhịn được vừa mừng vừa sợ, ngoài mặt lộ chút nào, phía trước hai bước, hành lễ với Oa Oa Nại.


      Lời tác giả: Cầu thân nhóm thủ hạ lưu tình, cần tố cáo ta, viết văn dễ, sửa văn cực khổ hơn (chắp tay trí tạ trung...)


      Anastasia Nguyen, amandatruc, CandyTN31 others thích bài này.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 50


      “Dĩnh đường đế quốc Sở Vương phi tham kiến Đột Quyết Khả Hãn bệ hạ.” Diệp Tuệ cất cao giọng , nàng thân là vương phi Dĩnh đường, Oa Oa Nại tuy thuộc phiên bang, cũng coi như đế hoàng tôn kính, theo cấp bậc nên hướng thi lễ, nhưng nàng quỳ xuống, nàng chính là đại diện quốc gia, mỗi động tác hay lời đều liên quan đến tôn nghiêm quốc gia và mặt mũi Hoàng Phủ Trạch Đoan.

      Đại phu rời vốn rất lo lắng, thấy Diệp Tuệ bình thản ung dung, buông xuống bất an trong lòng! trong mắt lộ ra tán thưởng, liếc mắt quan sát người giai nhân xem xét cái, quay đầu lại, thong dong rời khỏi lều lớn.

      “Ngồi xuống !” Oa Oa Nại với Diệp Tuệ, nghiêng đầu dùng tiếng Đột Quyết phân phó thị vệ phía sau: “Dâng trà.”

      Diệp Tuệ thể tưởng được Đột Quyết Khả Hãn tiếng Hán, giảm phiên dịch phiền toái, đến gần bên cạnh cái bàn thấp ngồi xếp bằng thảm, bưng lên ly trà sữa ngựa thị vệ vừa trình, vị tanh nồng vô cùng khó ngửi, nhưng nàng vẫn giữ thần sắc bình tĩnh uống liền mấy ngụm: “ biết Khả Hãn triệu kiến là có chuyện gì?”

      Oa Oa Nại đánh giá Diệp Tuệ hồi, cũng giống như tình huống nhóm thám tử báo lên, Sở Vương phi là nữ tử rất mỹ lệ và lịch tao nhã, điềm tĩnh dịu dàng, xuân xanh mười sáu, nhưng phát ra khí chất tĩnh lặng dường như so với thực tế lớn tuổi hơn rất nhiều.

      “Ngươi là Dĩnh đường Sở Vương phi Diệp Tuệ?” Mặc dù biết, Oa Oa Nại cũng muốn hỏi lại.

      “Hồi bệ hạ, đúng vậy.” Diệp Tuệ buông trà sữa ngựa, vô cùng nhớ nhung hương trà Dĩnh Đường Quốc trước kia uống qua, cho dù lá trà cấp bậc kém cỏi nhất cũng ngon.

      “Trẫm nghe Bình Châu thành ném xuống đại hỏa cầu có thể nổ mạnh là kiệt tác của ngươi?” Oa Oa Nại ánh mắt đăm đăm, đây mới là điều quan tâm nhất.

      “Bệ hạ, đại hỏa cầu tên là đạn xăng, chúng ta còn gọi nó là mãnh dầu hỏa.” Diệp Tuệ lúc trước suy nghĩ lâu, để nàng vì Dĩnh Đường Quốc hy sinh, thực muốn, cho dù ở thế kỷ 21 quốc gia nếu là có chiến , phải vì vinh dự mà chiến đấu cũng phải suy nghĩ lại, nàng thực trân ái sinh mệnh chính mình, có thể sống lại lần càng quý trọng.

      Oa Oa Nại cằm hơi nâng lên, cánh mũi rất mà mấp máy, thị vệ theo lâu ngày đều hiểu Khả Hãn bọn họ khi kích động xuất vẻ mặt này.

      “Trẫm cầu loại đồ vật gọi là mãnh dầu hỏa này, chỉ cần ngươi giúp trẫm làm được, có cái cầu gì cứ việc đề nghị, trẫm nhất định thỏa mãn.” Nhân tài vẫn luôn là chuyện khuyết thiếu của người Đột Quyết, nhân tài có đầu óc lại càng thiếu, Oa Oa Nại rất vui lòng mời chào người ngoại tộc có tài năng.

      Diệp Tuệ từ sau khi xuyên tới đọc sách sử ít, sách văn hiến có ghi lại, Đột Quyết trừ biên chế quân đội khác với đại hán, mặt khác biên chế hành chính hoàn toàn noi theo đại hán, quan to lộc hậu có dùng ít người Hán có tài năng. Khả Hãn am hiểu sâu đạo làm quân vương, tự xưng là trẫm, đây là việc hoàng đế nhà Hán thể chịu đựng nhất, cũng là nguyên nhân Đột Quyết vĩnh viễn phục người Hán.

      Việc này hết thảy có quan hệ cùng Diệp Tuệ, nàng chỉ muốn sống sót, có lẽ mấy ngày hôm trước bởi vì sợ hãi, nghĩ đến ý đồ tìm cách chết tôn nghiêm, nay biết người Đột Quyết cầu tri thức trong đầu nàng, nàng phải lợi dụng tri thức này tự cứu mình sống sót.

      Diệp Tuệ làm như trầm tư lát, với Đột Quyết Khả Hãn: “Nam nhân cùng ta ở bên nhau bị thương, ta vừa mới thấy đại phu chữa thương cho Khả Hãn có bản lĩnh tệ, muốn cho trợ giúp nam nhân ta mau chóng lành vết thương.”

      Oa Oa Nại nghi ngờ, với tên thị vệ phía sau: “Ngươi cho người khương A Tần, theo ý tứ Sở Vương phi làm.”

      Tên thị vệ kia tiếp lệnh ra khỏi lều lớn.

      Oa Oa Nại cho người đem văn phòng tứ bảo để bàn thấp trước mặt Diệp Tuệ, thần sắc vô cùng trịnh trọng: “Sở Vương phi còn có cầu gì cứ việc đề xuất?”

      Diệp Tuệ hơi chau mày: “ tại còn chưa có nghĩ ra, chờ ta nghĩ ra , nhưng mà ta có thể đem phương pháp chế tác mãnh dầu hỏa viết cho bệ hạ xem, ngoài ra còn hiểu thêm ít kỹ thuật khác, ví như rèn sắt thép hay phương pháp thúc đẩy quốc gia giàu mạnh.”

      Nàng lo lắng Oa Oa Nại lấy được kỹ thuật tinh luyện xăng hạ độc thủ với mình, mới như vậy, phương pháp rèn sắt thép dễ dàng, đầu tiên phải có rất nhiều kỹ sư cùng nhà xưởng tương đối tiên tiến, phải trong ngắn hạn có thể làm được, biện pháp thúc đẩy quốc gia giàu mạnh thời gian càng lâu.

      Mông Cổ xưa nay thiếu thốn, nhân dân sinh hoạt khốn khổ, tới mùa đông giá rét dân du mục và súc vật chết cóng chết đói nhớ nỗi số, nàng tung ra mồi vô cùng hấp dẫn người.

      Oa Oa Nại đại hỉ, vội vàng lời cảm tạ, phân phó thủ hạ giết dê bò, đặt mua rượu ngon.

      bao lâu sau khi văn phòng tứ bảo mang tới, Diệp Tuệ trước mặt đem kỹ thuật tinh luyện xăng viết hết, biết Oa Oa Nại phải dễ lừa gạt, tận lực viết đến kỹ càng tỉ mỉ. Trước đó nàng suy nghĩ lâu, cho dù người Đột Quyết có kỹ thuật tinh luyện xăng, dùng trong chiến tranh cũng rất khó.

      Thứ nhất lấy nguyên liệu dễ, dầu mỏ phải chỗ nào cũng có. Thứ hai vận chuyển dễ, cổ đại đường xá xóc nảy, xăng đựng trong bình gốm, rất dễ dàng tổn hại, khiến cho nổ mạnh đại quy mô. Thứ ba xăng nhất định phải dùng máy bắn đá bắn ra xa, cho dù người Đột Quyết có thể làm ra máy bắn đá, gặp trúng quân đội Dĩnh đường theo thành mà chiến cũng có thể ra sức, bởi vì bọn họ chưa kịp bắn lên, Dĩnh đường liền ném vại xăng xuống trước, cao ném xuống xa hơn.

      Huống chi trước mắt cuộc chiến tranh gần sắp kết thúc, Oa Oa Nại rất có thể có cơ hội sử dụng đạn xăng, liền phải dâng hàng thư lên Dĩnh Đường Quốc, chiến tranh để lại cho bọn họ thời gian cũng nhiều.

      Diệp Tuệ trình trang giấy viết xong lên Oa Oa Nại, khóe môi hàm chứa nhè ý cười, là vì xăng tinh luyện ở trong đầu nàng cũng phải vũ khí chiến tranh tốt nhất, điều kiện cho phép chừng còn có thể chế tạo ra hắc hỏa dược đời sau cùng với Nitroglycerine, hai loại này phí tổn rẻ tiền, Nitroglycerine tuy rằng tính ổn định đủ, nhưng uy lực lại cường đại hơn.

      Nobel phát minh ra Nitroglycerine, hy vọng phát minh của ông có thể xúc tiến phát triển sản xuất cho nhân loại, nhưng như mong muốn, bị dùng cho chiến tranh, ông trong mắt số người cảm nhận thành “Thương nhân buôn bán tử vong”.

      Diệp Tuệ có lo lắng đến mức đó, nàng càng hy vọng dùng tri thức trong đầu vì chính mình mang đến phúc lợi cùng bảo vệ chủ quyền quốc gia, có lẽ trong phương diện nào đó, nàng cũng giảm đến thấp nhất thương tổn cho Dĩnh đường, trong tương lai chiến tranh nổ ra là có nhiều người vì nàng mà chết hơn, nhưng cũng là có nhiều người trong nước sống sót hơn.

      Oa Oa Nại bắt được trang giấy nhìn hồi, có việc hiểu, nhưng dựa vào hiểu biết của mình cũng có thể phân giả.

      Lúc này, từ ngoài trướng tiến vào quan tướng người Đột Quyết đôi tay giao nhau ở trước ngực, hành lễ kiểu Đột Quyết, dùng ngôn ngữ bổn tộc huyên thuyên gào cho trận.

      Oa Oa Nại bởi vì trận lúc trước thất bại thảm hại, vẫn luôn nén giận, sau khi nghe xong ha ha cười với Diệp Tuệ: “Khó được khách quý ở đây, bằng theo trẫm cùng nhau ra bên ngoài xem biểu diễn rất thú vị.”

      Diệp Tuệ khách khí : “Thịnh tình thể chối từ, dám tuân mệnh.”

      Nàng biết trong hồ lô đối phương muốn làm cái gì, chờ theo bọn họ ra ngoài trướng quảng trường, khỏi kinh hãi, giữa sân là mấy ngàn bá tánh nhà Hán, trước mắt là thời tiết cuối mùa thu, những người này người quần áo cơ hồ bị lột sạch , nữ nhân cùng hài tử đứng ở dưới gió thu run lẩy bẩy. Vây xung quanh là vô số người Đột Quyết, nam nữ già trẻ cảm xúc quần chúng kích động, dùng tiếng bổn tộc lớn tiếng kêu cái gì.

      Diệp Tuệ tâm lập tức nghẹn tới cổ họng, người Đột Quyết khát máu thành tánh, tâm trả thù cực mạnh, đem mấy ngàn bá tánh gom lại, chỉ sợ phải dấu hiệu tốt.

      Trong đội ngũ Đột Quyết chạy ra hơn ngàn tên kỵ binh, dơ gân trâu chế thành roi ngựa, giống như đuổi gia súc, đem bá tánh nhà Hán xua đuổi thành đống dày đặc, có số bá tánh động tác chậm chút, bị hung hăng vút roi, tức thời da tróc thịt bong.

      người nữ nhân tuổi trẻ sống lưng máu tươi đầm đìa, trong lòng ngực ôm đứa trẻ con, giữ nổi rớt mặt đất, nàng lăn ra đất để bảo vệ hài tử, binh lính Đột Quyết giận dữ, chân đá văng nữ nhân ra, tên Đột Quyết khác giục ngựa tiến lên, vó ngựa đạp ở người hài nhi, tức thời dẫm đến nát bụng.

      Người mẹ trẻ liền khóc cũng khóc ra tiếng, tức thời hôn mê bất tỉnh, tên Đột Quyết cười ha ha, huy đao chém vào đầu nàng, tiếp tục xua đuổi bá tánh nhà Hán khác.

      “Bá tánh này đều là từ thôn xóm lân cận bắt tới, người Đột Quyết đánh trận thất bại, tự nhiên phải hướng bá tánh nhà Hán đòi lại. Nàng chỉ cần nghe, cần quay đầu lại, càng được xen vào việc người khác.” Bên tai vang lên tiếng trầm thấp quen thuộc, Diệp Tuệ quay đầu lại xem, cũng biết là ai, là vị đại phu người khương kia mười lăm phút trước còn ở trong đại trướng gặp qua A Tần.

      Nàng chăm chăm nhìn phía trước, trong lòng rỉ máu.

      Giữa sân, binh lính Đột Quyết hoặc trần trụi thân , hoặc thân khoác da thú, quất ngựa xung phong liều chết mà đến, mũi tên vèo vèo từ nỏ bắn ra, số nam tử nhà Hán còn phản kháng đều bị bắn chết.

      Người Đột Quyết bộ mặt dữ tợn, sau khi bắn chết, ngay sau đó vung đao cắt xuống thủ cấp, túm tóc rối búi, treo ở yên ngựa, có mấy người yên ngựa treo mười mấy cái thủ cấp. Thực mau, bá tánh phản kháng đều bị bắn chết, dư lại phần lớn là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, đứng thất hồn lạc phách.

      Oa Oa Nại dùng tiếng Đột Quyết lớn tiếng vài câu, lập tức đám người Đột Quyết lại mang theo thùng đầy thạch chi thủy tưới lên người bá tánh này. Mỗi người trong lòng đều biết kế tiếp diễn ra cái gì, bá tánh đều dồn lại thành đoàn, cánh tay hài tử bám chắt vào mẫu thân ôm ấp, trong mắt thần sắc muôn dạng hoảng sợ.

      Bọn họ sống sờ sờ lại thiêu chết bọn họ!

      Diệp Tuệ tâm đột nhiên căng thẳng lên, ánh mắt dừng ở người nữ hài bảy tám tuổi, hài tử kia toàn thân đều dính đầy dầu hỏa, sợ tới mức oa oa khóc lớn, mẫu thân trẻ đem ôm nó vào trong ngực liên tục dỗ dành.

      Diệp Tuệ thể nhẫn nại được nữa, ngay trước khi số người Đột Quyết giơ cây đuốc qua, động thân mà ra: “Tôn kính Khả Hãn bệ hạ, người vừa rồi hỏi ta có cái cầu gì, cầu của ta chính là……” Nàng đưa tay chỉ vào giữa sân nơi bá tánh nhà Hán, lớn tiếng : “Phóng thích bọn họ về nhà.”

      Oa Oa Nại tâm tình tốt đẹp bị phá hư, trong đôi mắt che kín tơ máu, lập loè độc: “Ngươi thế nhưng lại muốn trẫm thả bọn họ, ngươi có biết trẫm mấy ngày này tổn thất rất nhiều tộc nhân, đừng giết mấy tên hán cẩu vô dụng, cho dù hoàn toàn giết sạch cũng thể bồi thường huynh đệ ta chết .”

      ra tôn chỉ của người Đột Quyết chính là tàn sát sạch người Hán bắt được! Diệp Tuệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Oa Oa Nại: “Bệ hạ, quân vô hí ngôn.”

      Người hiểu được Hán ngữ đem lời nàng phiên dịch thành tiếng Đột Quyết, cao giọng cho mọi người nghe, người Đột Quyết bốn phía đều phẫn nộ mắng lên.

      Diệp Tuệ để ý tới những người đó, lạnh lùng : “Tôn kính bệ hạ, nếu người muốn báo thù cứ việc tìm quân đội Dĩnh đường, muốn giết muốn chém ta lời, giết đám bá tánh tay tấc sắt cho hả giận tính bản lĩnh cái gì?”

      Oa Oa Nại mặt trầm, từ trong tay thị vệ bên người lấy cung tên qua, kéo cung gắn mũi tên, nhắm ngay Diệp Tuệ……

      Diệp Tuệ cho rằng muốn bắn lại, trong tay Khả Hãn, nhưng hề yếu thế, khóe mắt thoáng nhìn, thấy đại phu người Khương kia đứng ở bên cạnh mình, còn lại ở sau đám đệ tử Thiên Ưng Môn giả trang. Từ trong ánh mắt đại phu người Khương, nàng ràng biết rằng, nhất định cứu nàng.

      Nhưng đối mặt chính là quân đội Đột Quyết thiên quân vạn mã, mang theo nàng biết võ công, có thể nào chạy lên trời?

      Diệp Tuệ đột nhiên hối hận chính mình lỗ mãng.

      Oa Oa Nại đột nhiên vừa chuyển mục tiêu, mũi tên rời cung bắn ra, hướng tới giữa sân bá tánh mà , lực cánh tay mạnh mẽ, mũi tên có 2 đầu, lại thấy mũi tên kia trực tiếp bắn vào lồng ngực người phụ nhân, lại từ sau lưng nàng xuyên qua, tiến vào phía sau thân thể người.

      Ngay trong cái chớp mắt, hai bá tánh sống sờ sờ chết dưới mũi tên Đột Quyết Khả Hãn, bốn phía quân sĩ Đột Quyết reo hò như sấm.

      Oa Oa Nại đem cung tên ném cho thủ hạ, trầm mặt : “Đem bọn hán heo này đều thả.” xong câu này, xoay người rời .

      Bá tánh nhà Hán sống sót còn lại hơn ngàn, phần lớn mang thương tích, dưới xua đuổi của người Đột Quyết, dìu già dắt trẻ hướng bên ngoài doanh trại mà .

      ai để ý tới Diệp Tuệ, ngay cả Ô Thiên Cách cũng dùng ánh mắt phẫn hận đối đầu với nàng.

      Diệp Tuệ trở lại lều chiên, làm lơ ánh mắt quan tâm của Lý Vĩ Thần, ngồi ở thảm lông, hai tay ôm đầu gối, đem vùi đầu ở trong khuỷu tay, hôm nay tự mình quá xúc động, nếu hơi có chút sai lầm, cho dù chết, chỉ sợ phải liên lụy Tần đại ca cùng đám đệ tử Thiên Ưng Môn.

      Lý Vĩ Thần vào bên cạnh ngồi xuống, vỗ vỗ vai nàng: “Ta ở đế đô thường hay theo gia phụ tham gia số yến hội, tiếp đãi qua sứ thần Đột Quyết, nhiều ít có thể nghe hiểu chút tiếng Đột Quyết. Tuệ nhi, nàng hôm nay tuy rằng lỗ mãng chút, cũng may cứu được rất nhiều người, nhưng mà loại tình như vậy về sau đừng lại làm, ta gánh nổi cái nguy hiểm này.”

      “Lý đại ca, chàng cũng cho rằng ta sai rồi sao?” Nàng ngẩng đầu.

      “Ta có tình cảm vĩ đại như vậy, ta chỉ muốn ta sống sót lâu hơn chút.”

      “Kỳ ta vô cùng sợ, nhưng là nhiều người ở trước mặt mình sống sờ sờ bị thiêu chết như vậy, ta rất thống khổ.” Nàng tuy rằng như vậy, trong lòng là nghĩ mà sợ, khi Tần Vũ Hàng cùng Thiên Ưng Môn vì nàng xuất đầu lộ diện, tất cả mọi người đều khó thoát ra ma chưởng.

      Từ mấy ngày trước bị người Đột Quyết bắt được, mang cho nàng chấn động quá lớn, mỗi ngày luôn có vô số người ở trước mắt mình chết , trời biết nàng kiếp trước thấy con chó chạy lung tung ở đường bị chiếc xe cán chết, cũng cảm thấy khổ sở.

      hài tử.”

      Lý Vĩ Thần đôi tay ở dưới mông nàng nhấc lên, ôm nàng để đầu gối mình.

      Nàng vùi đầu vào ngực , lẳng lặng suy nghĩ, nam tử hoá trang thành đại phu người Khương, thế nhưng là đại lão công Tần Vũ Hàng, như thế nào cũng nghĩ tới xuất ở quân doanh Đột Quyết, còn lấy cái loại hình thức này cùng gặp mặt.

      Chỉ cần có ở đây, nàng liền sợ hãi.

      Mà đúng lúc này, ngoài lều chiên truyền tới thanh chuyện, là Đột Quyết ngữ, nàng nghe hiểu, nhưng quen thuộc ngữ điệu kia, sớm khắc ở giữa linh hồn, nàng cả đời cũng thể quên.

      Lý Vĩ Thần đem Diệp Tuệ từ đầu gối ôm lên: “Đột Quyết Khả Hãn phái đại phu, là trị thương cho ta.” nghe hiểu được đối thoại bên ngoài.

      Là Tần Vũ Hàng, là nam nhân nàng vẫn luôn khắc cốt ghi tâm từ xưa tới nay, đệ nhất lão công của nàng, tức khắc, trong lòng nàng bị cảm động lớn thổi quét, lúc sau Tần Vũ Hàng tiến vào, thời khắc buông rèm cửa lông dê đó, nàng nghẹn ngào nhào vào lòng .

      “Tướng công, ta rất nhớ chàng.”

      Tuy rằng lều chiên còn đứng nam tử khác, nhưng Tần Vũ Hàng như thế nào tầm mắt cũng dời ra, ôm lấy thê tử trong lòng, vuốt ve mái đầu trước ngực, mười ngón tay xen vào trong mái tóc cắt ngắn, hỏi: “Tóc là chuyện như thế nào?”

      Diệp Tuệ nâng đôi mắt, sâu nhìn đại lão công, tròng mắt lóe lên thương nhớ vô tận, ngửa đầu đưa môi mình qua…… Tần Vũ Hàng bỗng nhiên hôn lên, vừa hôn, vừa phát ra nỉ non trầm thấp: Nương tử, nương tử……
      Anastasia Nguyen, amandatruc, CandyTN37 others thích bài này.

    5. hanlee

      hanlee New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      4
      Dạo này Tần ca bị thất sủng quá, mãi mới chờ được ảnh lên sóng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :