1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      :yoyo45::yoyo45: chúc mừng DT có hỷ. mà k biết như vậy mấy n9 làm sao có xịt để ăn nhỉ :yoyo43::yoyo43:
      atulaasari, Pé HàHangVO9 thích bài này.

    2. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Nhịn gần 10 chương nha các nàng... buồn 5 phút...
      Ngọc Ngốc NghếchHale205 thích bài này.

    3. Pé Hà

      Pé Hà New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      8
      Có phải nữ chính phát ra thân phận của nhị lão công k ta. mong chờ kích thích:yoyo27::yoyo32:

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212


      CHƯƠNG 35:

      Mặc Kỳ vâng lời, nhưng còn chưa đến cửa phòng khách, bỗng nhiên truyền đến tiếng hô to hưng phấn: “Chu Tầm, Thương Hồng, các ngươi nghe đây, sư phụ các ngươi sắp làm cha, ta có nhi tử.”

      ra là hai đệ tử của Hoàng Phủ Trạch Đoan định đến nghe mệnh lệnh, vừa vào cửa, bị Hoàng Phủ Trạch Đoan nóng lòng tìm người chia sẻ tin tức vui sướng chấn động. Thương Hồng sửng sốt, vẫn là Chu Tầm kiến thức rộng, lập tức chúc mừng: “Chúc mừng sư tôn có quý tử.”

      Diệp Tuệ trốn trong phòng ngủ quẫn bách muốn chết, cái gì kêu mừng có quý tử, làm như nàng sinh ra tới bằng. Nhưng trong phòng khách Hoàng Phủ Trạch Đoan thể tin nỗi, mặt giống như rút gân, hắc hắc cười ngây ngô. Tiếp theo Thương Hồng câu càng xuẩn ngốc: “ ra sư nương có hỉ, đoán xem là tiểu sư đệ, hay là tiểu sư muội?”

      Lời này đem Hoàng Phủ Trạch Đoan ngớ ra, sửng sốt trong chốc lát: “Là long phượng thai đó!”

      Trời ơi, ta cần sống nữa! “Mặc Kỳ, ngươi mau ra kêu gia vào đây.” Diệp Tuệ dùng tay đấm mặt giường, thể để làm mất mặt xấu hổ thêm.

      “Ta biết, tiểu thư.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan còn đắm chìm trong mộng đẹp của mình, vui sướng : “Đợi lát nữa các ngươi thư phòng, đem thư tịch đặt tên đều chuyển đến đây, nhi tử nhất định phải có cái tên vang dội khí phách, mới có thể có tiền đồ, nữ nhi lớn lên đáng giống nương, nên gọi cái gì đây? Đúng rồi, Chu Tầm ngươi sáng mai đến y quán tìm lão đại phu tới phủ bắt mạch cho phu nhân, ta nhân tiện lãnh giáo ít thực phẩm có dinh dưỡng để thai phụ nên ăn chút. Đúng rồi, còn có bà mụ……” vỗ vỗ ót: “Thương Hồng ngươi tìm mấy bà mụ mang về, đừng lo lắng tốn tiền, tìm bà tốt nhất, còn có bà vú cũng đừng quên mang mấy bà về.”

      Càng càng kỳ cục! Diệp Tuệ gõ đầu vào giường, sao ngươi tìm tiên sinh dạy học và tức phụ tương lai cho nhi tử ngươi cùng nhau tới luôn ? chẳng ra làm sao, chưa đâu vào đâu cả, hết thảy đều là nàng suy nghĩ đoán mò, vạn nhất hoài thai, nàng phải muốn nhảy sông tự vận sao?

      Thương Hồng cẩn thận hỏi: “Sư phụ, tại tìm bà mụ có phải quá sớm hay ?”

      còn sớm!” Hoàng Phủ Trạch Đoan nghiêm trang : “Ta muốn thẩm tra từng người, vạn nhất kỹ thuật quá kém, nhi tử ta phải rất nguy hiểm sao?”

      “Đúng đúng, vậy đệ tử tìm bà mụ, nhưng bà vú cần tìm đến quá sớm !” Thương Hồng rốt cuộc là người ngoài cuộc tỉnh táo, so với sư phụ bình tĩnh hơn: “Sư phụ người xem, ta nghe bà vú phải sinh xong hài tử mới có sữa, tìm về ở trong phủ, ba ngày sữa đến liền cho trở về.”

      Chu Tầm ngơ ngác hỏi: “Chuyện nữ nhân ngươi là làm sao mà biết được, hay là bên ngoài nuôi trộm người?”

      Thương Hồng nhất thời đầy mặt đỏ bừng, cả giận : “Đây đều là thường thức, chỉ có đồ ngốc mới hiểu lắm.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan chầm chậm : “Sư phụ ngươi cũng hiểu lắm sao?” Chỉ chưa thẳng ra câu chẳng lẽ sư phụ cũng là đồ ngốc.

      Thương Hồng buồn bực gãi đầu gãi tóc, sớm biết vậy liền nuốt ở trong bụng , mẫu thân hôn phu nhiều, sinh hài tử cũng nhiều, nhất còn ở trong tã lót. từ khi hiểu chuyện, liền dỗ bọn đệ đệ chơi, nào có hiểu lắm.

      gia, tiểu thư thỉnh người vào.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nghe được Mặc Kỳ truyền lời, vào phòng ngủ, thấy thê tử dùng đầu gõ vào giường, hoảng sợ, vội vàng tiến lên ôm lấy đầu nàng: “Nương tử có cái gì luẩn quẩn trong lòng, ngàn vạn đừng dùng nhi tử ta để hả giận, chịu nổi nàng lăn lộn như vậy.”

      Diệp Tuệ trợn mắt há hốc mồm: “Tướng công, nhi tử chàng ở đây……” Nàng cầm tay để lên bụng mình, khóc ra nước mắt giải thích: “ ở trong đầu, chàng làm ơn có thể bình thường hơn được ?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan để bàn tay to thô ráp ở bụng mềm mại của nàng sờ soạng: “Ta đương nhiên biết nhi tử ở chỗ này, nhưng càng biết người của nàng mỗi vị trí đều chung nhịp thở cùng sinh mệnh của nhi tử, nếu nàng tốt, nhất định có thể cảm nhận được, nàng có biết thê tử Vương Đức Toàn chết như thế nào ?”

      Phụ thân Vương Tiểu Nha, Tri châu đại nhân! Nàng lắc đầu: “ biết, chết như thế nào?”

      “Thê tử Vương Đức Toàn ba năm trước đây lúc mang thai, khi qua ngạch cửa ngã cái, hài tử rơi ra, nàng cố mấy ngày chịu nỗi, cũng theo.” Hoàng Phủ Trạch Đoan đem thê tử đặt ở giường, cẩn thận đắp chăn lên: “Nương tử ngàn vạn được xem thường, phải an tâm dưỡng thai, có chuyện gì kêu ta làm là được, ta nếu có ở nhà, nàng có thể tìm Mặc Kỳ, tóm lại nửa bước thể thiếu người bên cạnh.”

      Diệp Tuệ mồ hôi lạnh ứa ra, ngực giống bị cây đè: “Ta chắc chắn là mang thai, ta đoán mò, cho dù hoài thai hài tử cũng cần mỗi ngày nằm như vậy, nằm hoài sinh bệnh. Hơn nữa ta còn phải vệ sinh, phải tắm rửa, còn muốn…… Còn muốn xem sách luyện chữ.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan biểu cảm nghiêm túc: “Nếu nàng muốn , ta đỡ nàng, vệ sinh và tắm rửa cũng có ta, còn có Mặc Kỳ, nếu đủ liền mua thêm hai thông phòng về, đọc sách luyện chữ chờ sinh xong hài tử mới .”

      Diệp Tuệ đôi tay khua loạn: “Được, tất cả đều nghe chàng, nhưng mua thông phòng cần, Mặc Kỳ đủ rồi, ta muốn thêm người khác.” Mặc Kỳ mỉm cười đáp lời: “Tiểu thư người yên tâm, nô tài nhất định tận tâm tận lực chăm sóc người cùng tiểu chủ nhân.”

      Diệp Tuệ ai nha tiếng, hai tay ôm đầu: “Còn biết có phải mang thai hay , các người đều bị làm sao vậy?”

      Nhưng là hai nam nhân trong phòng ngủ vẻ mặt nghiêm túc, ai cũng đem lời nàng làm chính .

      “Sư phụ!” Ngoài cửa truyền đến tiếng Chu Tầm: “Phòng bếp đưa đồ ăn tới, là làm cho sư nương, muốn bưng vào hay ?”

      Diệp Tuệ vừa muốn đứng dậy, bị Hoàng Phủ Trạch Đoan đè lại: “Mặc Kỳ lấy đồ ăn tới , mang tới cái bàn thấp đặt ở giường trước.” Diệp Tuệ tức giận đến kêu lên: “ êm đẹp mắc gì bày bàn giường hả, phải có bàn đầu giường sao? Làm dơ chăn làm sao ta ngủ?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nhìn nàng thở dài tiếng: “Nương tử đừng quá kích động, bảo bảo trong bụng thoải mái, thai phụ phải tâm bình khí hòa, tâm bình khí hòa.”

      Diệp Tuệ miệng chu nửa ngày, phun ra chữ ai nghe cũng hiểu: Hâm!

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đôi mắt nghiêm túc hồi, ủ dột, nhưng tại sáng như vậy, toát ra vui sướng vô hạn. Bưng lên chén cháo khoai từ kiều mạch hạt súng, dùng thìa múc ít, đưa lên môi thổi thổi, vừa đút cho thê tử, vừa lải nhải: “Nàng thích ăn cái gì cho ta, đầu bếp trong nhà nếu là hợp ý liền ra, ta ngày mai cho bồ câu đưa thư về đế đô tìm thêm mấy người.”

      Đế đô cách Bình Châu năm sáu ngàn dặm, cho dù chàng có tiền, người ta có thể đồng ý như chàng tính hay ? Diệp Tuệ muốn lại cùng cãi cọ, tranh tới tranh lui đều thành mình vô lý, cũng quên mất hỏi thăm tin tức Tần Vũ Hàng.

      Ăn cơm xong, nàng kêu mọi người ra. Diệp Tuệ thấy lão công còn ngồi ở bên cạnh, với : “ trễ thế này, còn ngủ, nhị vị đệ tử chàng còn ở phòng khách, bảo bọn họ đều nghỉ ngơi !” Nàng nhìn cái đồng hồ cát ở góc tường, canh ba.

      “Ta suy nghĩ tên nhi tử, bị nàng cắt ngang rồi.” Hoàng Phủ Trạch Đoan cau mày đứng lên, đắp cho nàng cái chăn: “Ta tìm Chu Tầm cùng Thương Hồng đến thư phòng thương lượng đây, nàng ngủ mình .”

      “Chàng mệt sao?”

      “Ta phấn khởi, ngủ được,” quay đầu lại với Mặc Kỳ: “Ngươi đừng về phòng, đêm nay ở bên cạnh chăm sóc, bước cũng cho rời , có nghe hay ?”

      gia yên tâm, nô tài hiểu .” Mặc Kỳ mừng đến mức gật đầu, giống như chiếm được quyền lợi vô cùng to lớn.

      Diệp Tuệ nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Trạch Đoan, thân cao mét tám mấy, có vẻ thực hùng tráng, rất có khí thế, thấy thế nào cũng hợp với từ ‘bộp chộp’, nhưng là ngày hôm nay cho nàng cảm giác hoàn toàn sụp đổ hình tượng trước đây.

      Diệp Tuệ ngủ được, cầm lên quyển lịch sử đương triều lật xem, đến canh bốn, nàng bảo Mặc Kỳ thư phòng nhìn xem, được tin tức là ba người đại nam nhân chỉ vào trang giấy mấy trăm tên tự tranh luận thôi, đều tên mình chọn tốt hơn.

      “Quên , mặc kệ bọn họ, ngủ.” Nàng đứng dậy thổi đèn, trong nhà mảnh an tĩnh, hướng giường dịch dịch, nhường ra khoảng giường lớn, mơ hồ câu: “Mặc Kỳ, ngươi ngủ bên ngoài.”

      Mặc Kỳ lên giường, cử động cũng dám, lát sau, thấy người bên cạnh hình như ngủ say, đem cánh tay vòng để dưới cổ nữ tử bên người, cứ ôm như vậy cảm thấy mỹ mãn tiến vào mộng đẹp.

      Ngày thứ hai, tuyết rơi rất lớn, Phát Tài vội vàng đánh xe ngựa đường rất xa, mời tới vị lão đại phu ở ngoài thành rất có danh.

      Lão đại phu năm nay hơn bảy mươi tuổi, làm nghề y mấy chục năm, chữa khỏi vô số người bệnh, lúc này vén lên cổ tay Diệp Tuệ, đem hai ngón tay áp ở xem mạch… Diệp Tuệ trong lòng lo lắng, sợ lão đại phu xem xong mạch, ra câu mang thai, vậy nàng còn có cái thể diện gì. Nhưng ra Hoàng Phủ Trạch Đoan lại tin tưởng mười phần, tròng mắt tinh sáng lên: “Thế nào, thế nào, nương tử ta hoài thai là nam hay là nữ, có phải long phượng thai hay ?”

      Diệp Tuệ nhìn lão công, nếu thời đại này có băng keo trong, nàng muốn dùng thứ đồ đó dán kín cái miệng lại.

      Lão đại phu xem mạch lát, động tác buông tay bắt mạch, đứng lên, lắc lắc đầu.

      Diệp Tuệ trong lòng thất vọng.

      Lão đại phu nhìn Hoàng Phủ Trạch Đoan chắp tay, chậm rãi mở miệng: “Thứ lão phu tài hèn học ít, tôn phu nhân mới có thai có hơn tháng, nhìn ra tới long phượng thai hay , càng nhìn ra là nam hay là nữ.”

      Diệp Tuệ tức khắc khóe mắt tràn ra nước mắt, trong lòng thở dài, làm nữ nhân dễ, làm nữ nhân mang thai càng là dễ! Nhưng ra nàng khẳng định, đứa này nhất định là huyết mạch Hoàng Phủ Trạch Đoan thể nghi ngờ, bởi vì Tần Vũ Hàng hai tháng rồi. Dĩnh Đường Quốc nam nhân đối cái gọi là viên tránh thai đặc biệt tin tưởng, nàng càng thích dùng chứng minh vấn đề.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan có điểm thất vọng: “Vậy muốn bao lâu mới có thể khám ra được?”

      Lão đại phu suy nghĩ chút: “Đợi qua thêm chút thời gian có thể khám ra có phải song thai hay , nhưng kết luận là nam hay là nữ, còn phải đợi sinh hạ tới mới có thể biết.”

      “Mặc Kỳ, ngươi dẫn đại phu phòng ngoài cấp đơn cho phu nhân dùng chút đồ bổ, chờ sau khi xong việc dẫn ông thư phòng chờ ta.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan còn muốn nghe thêm chút đồ ăn cho thai phụ, đây là ba mươi năm rồi mới sinh đứa con đầu lòng, chút qua loa cũng được.

      Mặc Kỳ cùng lão đại phu lui ra ngoài, Chu Tầm lại tiến vào, trong tay mâm quả mơ tươi: “Đây là sư phụ tối hôm qua sai đệ tử mua cho sư nương ăn, ngày mùa đông mua được loại hoa quả tươi, chỉ có loại quả mơ này, nhưng đều là tươi ngon.”

      “Ngươi vất vả, trở về nghỉ ngơi !” Hoàng Phủ Trạch Đoan đem mâm đựng trái cây tiếp nhận, hướng xua xua tay, thê tử: “Buổi sáng ta phòng bếp xem người làm đồ ăn cho nàng, nghe Trương bà tử thai phụ phải ăn tươi, ta liền phái Chu Tầm lên phố mua, nàng nếm thử xem thích ?”

      “Tướng công, chàng nghĩ đến chu đáo.” Diệp Tuệ cảm thấy buồn nôn, cầm quả mơ chua bỏ vào trong miệng, cổ tư vị chua tràn ra trong miệng, cảm giác muốn ói đỡ hơn rất nhiều.

      Hoàng Phủ vẫn còn tiếc nuối: “Nếu là mùa hạ hay mùa thu tốt rồi, muốn cái hoa quả gì có, tại nương tử phải chịu khổ như vậy.”

      Diệp Tuệ cho rằng mình chịu khổ, nàng từ khi xuyên qua tới nay được đến rất nhiều.

      “Sư tổ, sư tổ, nhị sư thúc tổ trở lại.” Tiếng Phát Tài ở ngoài cửa lớn tiếng truyền vào.

      Diệp Tuệ từ giường đứng dậy, trong ánh mắt có tia buồn vui lẫn lộn: “Mau mời chàng tiến vào.”

      tới, tôn nhi chạy tới báo tiếng trước, muốn cho Sư tổ mẫu là cao hứng,”

      Diệp Tuệ từ giường xuống dưới, chân trần dẫm lên thảm mềm mại, muốn bất chấp tất cả chạy ra, Hoàng Phủ Trạch Đoan lại chặn ngang ôm lấy nàng, lần nữa đặt ở giường: “Nương tử nghe lời, thân mình quan trọng, Nhị sư đệ đại nam nhân chẳng lẽ còn biết vào nhà, phải cầu có nàng dẫn đường mới được sao?”

      Dường như cùng lúc, mành ngăn phòng ngủ bị vén lên, nam tử đĩnh bạt đầy người màu trắng bông tuyết, mang cổ khí lạnh lẽo tiến vào, đúng là Tần Vũ Hàng, trời rất lạnh như vậy biết đường bao lâu rồi.

      Diệp Tuệ đau lòng lên, quỳ gối giường, mặc kệ đầy người lạnh lẽo, thân tuyết phủ, ôm chặt lấy . Hoàng Phủ Trạch Đoan ở bên cạnh gấp đến độ kìm được, luôn miệng : “Được rồi được rồi. Ôm chút là được rồi, người đều là tuyết, nương tử để ý cảm mạo.” Trong lòng thẳng kêu: Nhi tử ta còn , đừng đông lạnh .

      Tần Vũ Hàng đem áo khoác dính đầy tuyết cởi ra, dùng chăn đem thê tử bao lấy, rồi tiếp tục đứng bên giường ôm vào trong ngực hôn môi, đem nhớ nhung cách biệt hóa thành động tình, hung hăng hôn, cảm thấy miệng nàng có mùi thơm hoa quả ngọt lành, đem lưỡi xâm nhập vào, sục sạo bên trong đoạt lấy mật nước.

      Diệp Tuệ quỳ ở giường bị hôn đến thở hổn hển, lại ôm cổ muốn buông tay.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan thấy bàn tay Tần Vũ Hàng vươn vào trong vạt áo thê tử, xoa nắn bên trong đôi hương mềm, cảm thấy thể lại để cho bọn họ tiến hành xa hơn, ngồi sau lưng nàng đưa tay gở thê tử ra ôm vào lòng: “Nương tử mang thai, Nhị sư đệ nhẫn chút !”

      Thê tử Vương Đức Toàn chính là mang thai giai đoạn đầu mà sinh non nên chết , tối hôm qua đặt tên xong rồi, tống cổ hai tên đồ đệ trở về nghỉ ngơi, mình ngồi trong thư phòng, nhìn lâu y thư, biết nữ nhân mang thai hai ba tháng rất nguy hiểm, phải thể hành phòng, nhưng nếu thể chất nhược nữ nhân nhất định nhất định phải cẩn thận.

      Tần Vũ Hàng thực bất đắt dĩ: “Nương tử mang thai?”

      Diệp Tuệ đỏ mặt gật gật đầu: “Thực xin lỗi Tần đại ca, lần này thể sinh trước cho chàng, chờ lần sau ta nhất định ……”

      Tần Vũ Hàng lắc đầu: “Ta sao có thể vì chuyện này giận nương tử, nàng có hài tử là chuyện tốt.” thực tế trong lòng vẫn là thất vọng, nếu phải tới Bình Châu thực lời hứa lúc trước, cùng nàng cũng có hài tử thuộc về chính mình rồi!

      Diệp Tuệ thấy được đáy mắt tia ảm đạm, vói tay vào trong quần , vật nơi đó tiếp xúc với tay non mềm của nàng nháy mắt cứng lên, dưới nền vải nổi lên cái lều .

      “Tần đại ca, chàng yên tâm, cho dù Tuệ nhi thể cùng chàng làm việc kia, cũng nhất định làm chàng vui vẻ.”

      Tần Vũ Hàng đứng bên cạnh giường, đem quần cởi ra, nam căn vừa vặn để trước mặt Diệp Tuệ. Diệp Tuệ lại ngồi trong lòng Hoàng Phủ Trạch Đoan, được ôm từ sau lưng.

      Nàng dùng cả hai tay vuốt ve nam căn Đại lão công, thân mình đĩnh phía trước, thể nghiệm từng đợt từng đợt khoái ý đánh sâu vào tận tâm hồn. Tần Vũ Hàng nhìn đến nàng trước ngực đôi trắng ngần nhảy ra khỏi vạt áo, cùng lúc cảm thụ khoái ý bên dưới, hai tay xoa bộ ngực nàng, thở dốc : “Nương tử, ta lúc nào cũng rất nhớ nàng.”

      “Ta biết, ta cũng rất nhớ chàng.” xong nghiêng người phía trước, cúi đầu ngậm nam căn vào trong miệng. Nàng ngừng phun ra nuốt vào nam căn của , dùng đầu lưỡi trêu chọc đầu tròn khiến khỏi thở ra khoan khoái. Hoàng Phủ Trạch Đoan vẫn ngồi giường ôm chặt lấy hông nàng vào trong lòng, nhìn thấy cảnh ấy rất lo lắng, vừa muốn ngăn nàng lại, nhưng lại vừa hưng phấn, nam căn cứng rắn đâm cả vào mông nàng. Tần Vũ Hàng thấy sắc mặt Đại sư huynh thay đổi liên tiếp, khi khẩn trương khi khoái hoạt, làm có chút buồn cười. Phần vì muốn nàng chịu khổ, phần vì lâu gần nàng, nhanh chóng muốn phát tiết, liền rút nam căn ra. Diệp Tuệ hiểu ý duỗi tay bắt lấy vuốt mạnh liên tục, nghe thấy gầm , thân mình chấn động, từ đầu tròn phun ra cổ chất lỏng nồng đậm. “Ưm, nương tử!” Tần Vũ Hàng chợt ôm chặt thân của nàng.

      Diệp Tuệ mỏi tay, lúc này thân mình bổng, bị Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm qua , cảm thấy dưới mông bị cây cự vật của dựng đứng đâm lên, hỏi: “Hoàng Phủ đại ca, chàng có khỏe ?”

      “Ta đương nhiên rất khỏe.” Hoàng Phủ Trạch Đoan đặt nàng giường nằm, trách mắng: “Dưỡng thai cho tốt, đừng hồ nháo nữa.”

      Diệp Tuệ lại chuyển hướng qua kêu tên nam tử khác: “Tần đại ca, ta nghe chàng Sa Châu, quốc gia đại cùng chàng có cái quan hệ gì mà chàng phải bôn ba?”

      Tần Vũ Hàng thở phào nhỏm, tự mình sửa sang lại thích đáng. “Chuyện người lớn nàng cần hỏi nhiều, ngoan ngoãn dưỡng thai, chờ sang năm sinh xong hài tử rồi, liền đến phiên sinh cho ta, nhớ đem thân mình dưỡng cho tốt, ngàn vạn thể có việc.”

      Diệp Tuệ hiểu được, cổ đại nữ nhân giá trị chính là sinh hài tử, để mang lại niềm vui cho lão công.

      @Haruka.Me0

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212

      CHƯƠNG 36

      Năm nay mùa đông rét lạnh bất thường, Diệp Tuệ biết trái đất trở tính lại quậy phá thêm cái gì, tóm lại mỗi lần thiên tai đến, bá tánh liền gặp hoạn nạn.

      Bình Châu là hướng Tây Bắc, so với nhiều nơi khác lạnh hơn, có vài nhà thậm chí đem bổ tủ quần áo và cửa sổ thành củi nhóm lửa sưởi ấm. Tuy là như vậy mà vẫn luôn có người chết cóng, lần Mặc Kỳ chuyện phiếm, kể đến đường có hài tử lưu lạc bị chết cóng, thi thể bị kéo ra nghĩa trang.

      Diệp Tuệ sau khi nghe được tâm tình tốt, theo Hoàng Phủ Trạch Đoan lải nhải: “Chàng quan viên địa phương đều đầu óc úng thủy, chỉ biết thu thuế dân chúng nhiều, thời khắc mấu chốt hoạn nạn lại luôn là dân chúng.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cười vỗ vỗ sống lưng nàng, tựa như dỗ dành: “Quan viên phải thuận theo triều đình, công việc cũng nhiều, hai bá tánh tử vong nào bận tâm?”

      Nếu là ở kiếp trước có người dám lời này, muốn bị nước miếng đại chúng phun cho chết đuối là thể! Diệp Tuệ biểu lộ tán đồng: “Bá tánh cũng là người, sinh mệnh trước mặt mỗi người đều bình đẳng, sao lại xem bá tánh là đáng chết?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan sửng sốt : “Sinh mệnh chia ra đắt rẻ sang hèn, tại sao lại bình đẳng?”

      Diệp Tuệ nhụt chí, đàm luận cùng việc này có cái ý nghĩa gì đâu, tín ngưỡng bất đồng, có thể tìm ra chân lý mới là lạ, vẫn chịu thua: “Ta nhớ thánh nhân có , triều đình thực cai trị nhân từ mới là triều đình tốt, bá tánh được sống tốt liền toàn tâm toàn ý cảm kích, cho dù trả bằng tánh mạng cũng cam nguyện.”

      Bá tánh cổ đại cùng đời sau giống nhau, bá tánh nơi này nếu được triều đình đối xử tốt chút, cũng muốn tự đền đáp lại, bọn họ hiểu đây là điều phải được, là trách nhiệm của quốc gia cần thiết làm cho dân chúng. So sánh với bá tánh đời sau được quốc gia cứu tế, còn ngại đông ngại tây, ngại cấp thiếu, ngại cấp đồ vật đủ cao cấp.

      “Trong thành quan sai cũng muốn làm được chút chuyện, nhưng là nhân lực đủ, chết cóng ít người cũng khó tránh khỏi”

      phải còn ngàn vạn quân đội đóng quân ở ngoài thành sao?” Diệp Tuệ bản thân muốn tiếp tục cái đề tài này, nhưng cảm xúc lại bị khơi mào, thanh bất giác cao lên: “Đừng với ta quân đội dùng để chống đỡ ngoại bang, là thần thánh thể xâm phạm, phân phó cho bọn họ làm mấy việc cho dân chúng liền mất mặt. Quân đội là do quốc gia cung cấp nuôi dưỡng, quốc gia lấy tiền từ đâu ra, là dân chúng cực cực khổ khổ kiếm tới, bá tánh dùng tiền nuôi sống quân đội, quân đội liền có trách nhiệm bảo hộ bá tánh.”

      “Trách nhiệm quân đội là bảo hộ quân vương và lãnh thổ hoàn chỉnh.” Hoàng Phủ Trạch Đoan sửa lại cho đúng , nhưng nghĩ lại lời thê tử, chưa chắc là có đạo lý. từ tư tưởng là quân nhân phải trung quân ái quốc, liều chết giữ gìn quốc gia cùng vinh dự thiên tử, bá tánh nộp thuế cho triều đình, triều đình giữ gìn thiên hạ thái bình. giải thích : “Thiên hạ bá tánh phụng dưỡng thiên tử cùng đủ loại quan lại, nộp thuế, lính, là đương nhiên.”

      “Nhưng ta cảm thấy.” Diệp Tuệ lạnh mặt mà đáp trả: “Bá tánh sở dĩ cung cấp nuôi dưỡng thiên tử, là bởi vì thiên tử có thể cung cấp cho bá tánh nơi ở an toàn, tánh mạng được bảo vệ, an cư lạc nghiệp, khi cái cân bằng này bị phá vỡ, bá tánh khởi làm loạn, quốc gia phải trả giá rất lớn rất nặng.”

      “Cái này cũng có lý, nhưng bắt quân đội làm việc cho bá tánh, giống như giúp việc, triều đình mặt mũi để ở đâu?”

      “Quân đội vì bá tánh làm việc, bá tánh liều chết báo đáp, quân đội nếu có việc khó xử, chỉ cần tiếng, bá tánh liền động tay mà ra giúp.” Diệp Tuệ cắn cắn môi dưới, : “Quân dân nhà.” Trong lòng tự mình khinh bỉ, đúng là đem quân đội cổ đại trở thành đội quân con em đời sau?

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ngạc nhiên, thấy thê tử còn muốn , vội vàng dựng lên cờ hàng: “Được rồi, nàng là thai phụ cảm xúc tốt, ta cùng nàng hơn thua, an tâm dưỡng thai .”

      Chuyện này qua mấy ngày, Diệp Tuệ liền phai nhạt.

      Nhưng lại nghe được tin tức truyền đến, quân đội đóng ở biên giới nhận được mệnh lệnh của Sở Vương, phải mạo hiểm giá lạnh lên núi đốn cây, chặc thành đoạn ngắn, đưa vào thành, cung cấp cho bá tánh sưởi ấm, hơn nữa chuyện này vẫn phải luôn duy trì liên tục. đầy mấy ngày sau lại truyền đến tin tức miếu thờ cùng đạo quan ngoài thành, nhận được mệnh lệnh quan phủ phải tiếp nhận người vô gia cư, lại còn nghe qua có bá tánh chết cóng hay đói.

      Mặc Kỳ cùng Trương tẩu tử ngồi gần bên giường đất, hứng thú bừng bừng bàn chính phát sinh gần đây.

      “Phu nhân, người biết Bình Châu thành chúng ta náo nhiệt thế nào đâu, mùa đông khắc nghiệt, bên ngoài giá lạnh, nô tỳ có chuyện gì cũng dám lên phố dạo, nhưng mà đường phải là náo nhiệt, mỗi ngày đều có vài trăm, , vài ngàn quân đại ca đem củi từ núi đưa xuống, bá tánh tới lãnh củi từng đoàn từng đoàn, so với ngày thường còn náo nhiệt hơn. Nô tỳ sống hơn phân nửa đời cũng chưa gặp qua cảnh tượng như vậy.”

      “Có người truyền rằng do Sở Vương điện hạ ra lệnh cho quân trấn giữ ngoài thành, phái bọn họ lên núi đốn củi.” Mặc Kỳ nhìn thấy tiểu thư cao hứng, về tin tức chính mình nghe được: “ biết là hay là giả, nghe Sở Vương điện hạ là thần long thấy đầu thấy đuôi, ai cũng chưa gặp qua ngài trông như thế nào, Sở Vương Cung ngài ở đều là trống , chỉ có ít hạ nhân quét tước.”

      Trương tẩu tử tiếp lời : “ đến Sở Vương Cung, sườn phu nô tỳ trước kia cung cấp củi lửa cho Sở Vương Cung, thấy qua, nơi đó là xa hoa, so với tòa nhà chúng ta biết tốt hơn bao nhiêu lần, ngay cả nền nhà hoa viên đều là cẩm thạch trắng từ Trung nguyên vận chuyển tới, đó đúng là nơi rất đẹp.”

      Mặc Kỳ lạnh lùng châm chọc: “Sườn phu ngươi đưa củi lại đảo qua hoa viên, đúng là kỳ văn.”

      Trương bà tử xấu hổ cười: “Là nghe .”

      “Mặc Kỳ, ngươi cho Trương bà trở về, ta muốn ở mình lát.”

      Trong phủ hầu rất ít, nàng vốn dĩ tìm Trương bà tử mang về là do kinh nghiệm sinh hài tử, nào biết đối phương thế nhưng đem mấy chuyện nữ tử buồn bả khó sinh khủng bố nàng, làm hại nàng tâm tình tốt, nghĩ đến điều kiện chữa bệnh ở cổ đại, trong lòng càng thêm bất an.

      “Trương bà, tiểu thư kêu ngươi trở về.” Mặc Kỳ làm bộ mặt muốn đuổi người.

      Trương bà tử đến cạnh cửa mang giày, vừa mang vừa : “Phu nhân, người nghe lão nô , nữ nhân mang thai rất khó lường, ngàn vạn phải cẩn thận, bình thường có gì, nhưng thời điểm sinh toàn bộ sống bằng chết, ai, đúng là bằng chết, ta lúc ấy liền muốn sống nữa, chuyến quỷ môn quan, nữ nhân sinh hài tử được gọi là..., gọi là cửa sinh tử, đến được……”

      “Được rồi, được rồi, ngươi nhanh nhanh thôi!” Mặc Kỳ nhìn đến chủ tử sắc mặt tốt, vội vàng ra bên ngoài đẩy Trương bà tử.

      Diệp Tuệ khoác kiện áo choàng nằm tựa ở giường, so sánh với bên ngoài giá lạnh, trong phòng nhiệt độ ổn định hơn, chỉ khoảng dưới hai mươi độ, mùa đông hai mươi độ giống mùa hạ, mùa hạ với nhiệt độ này nơi nơi ấm áp, mùa đông luôn có cảm giác thấy có cơn gió lạnh biết từ đâu vụt ra.

      Thuận tay từ bàn lấy ra quyển sách xem, là cuốn nữ nhân mang thai cần biết, tính luôn cả cuốn sách đặt tên khác, đều là nhị lão công từ thư phòng mang đến, có việc gì lật xem, chứ nàng rất ít khi xem.

      Nhìn hồi, có lẽ thai phụ cảm xúc trời sinh ổn định, trong lòng lại thêm phiền chán.

      Qua lát, nhịn được mà bật cười, tự mình sinh tức giận với hạ nhân cái gì chứ, nhìn ai vừa mắt, đuổi là được rồi.

      ………………

      Qua năm, Diệp Tuệ mười sáu tuổi, nhìn bụng dần dần to lên, giống như rất nhiều mẫu thân trong thời gian mang thai, có khi vui, có khi buồn, chờ mong bên trong là nam hài tử khỏe mạnh xinh đẹp.

      Nàng chờ mong sinh nam hài tử, Hoàng Phủ Trạch Đoan ba mươi mốt tuổi, hẳn là cần có người thừa kế.

      Tháng tư thời tiết ấm lại, ấm áp nhưng nóng người, mặt trời chiếu sáng ngoài mái hiên, mầm non đâm chồi, lá cây xanh thắm, các loại hoa quý nở rộ đua nhau khoe sắc.

      Diệp Tuệ cho người bày ghế mỹ nhân ở trong sân, nằm nghiêng phơi nắng.

      Lúc này ánh nắng mặt trời là tốt nhất, vì có thể bổ sung Canxi mà hại thân thể, lúc này mang thai bảy tháng, cơ bản thân mình có xu hướng ổn định, cả ngày chỉ ở trong phủ dưỡng thai, trừ lúc ăn là ngủ, tản bộ phải có người đỡ, dùng nhà vệ sinh cũng cần người bồi, lâu lâu dưới hộ vệ của hạ nhân lão công lên phố dạo.

      Có đôi khi nàng cảm thán, kiếp trước gặp qua ít nữ công chức, khi mang thai vẫn kiên trì mỗi ngày dùng giao thông công cộng, kiên trì mỗi ngày làm, Dĩnh Đường Quốc nữ nhân thiếu, rất đông trượng phu giữ thê tử sống với nhau, liền đối đãi giống như tổ tông.

      Nhưng nàng nằm trong chốc lát lại cảm thấy cả người thoải mái, với Mặc Kỳ: “Ngươi kêu hai môn thần kia trốn ra xa chút, ta nhìn bực cả mình.”

      ra cách mười mét ở chỗ cây liễu lớn có hai tên thị vệ mang bội kiếm đứng, có lẽ đối phương nhìn nàng, chỉ là lo đứng gác, nhưng nàng cảm thấy bị nhìn trộm.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan , dùng bồ câu đưa thư tới đế đô tìm về mấy người đầu bếp, cùng tới còn có đại phu cùng bà đỡ, lượng lớn dược liệu quý, đây đều là chuyện tốt. Làm Diệp Tuệ phiền não chính là hai tên hộ vệ này, mấy ngày đầu còn đắc chí, có chút tính hư vinh của nhà đại tư bản, nhưng qua mấy ngày liền phiền đến muốn mệnh, nàng là nữ nhân mà sau lưng cả ngày lẽo đẽo theo hai nam nhân là cái cớ gì?

      ngày, nàng bực bội cùng Hoàng Phủ Trạch Đoan oán giận, chỉ cười: “Nàng cứ coi như bọn họ tồn tại là được.”

      Diệp Tuệ trừng mắt nhìn cái: “Vậy tại sao cho bọn họ lưu tại bên cạnh chàng?”

      “Nàng là nữ hài tử mới cần người bảo hộ, thân mình lại quan trọng, vạn nhất ta ở bên cạnh mà xảy ra chuyện biết làm thế nào cho tốt?” Hoàng Phủ Trạch Đoan nhàng an ủi: “Nếu là cảm thấy phiền lòng, bảo bọn họ quay lưng lại, mặt nhìn vách tường, hơn nữa đây là mảnh tâm ý của nhị lão ở đế đô.”

      Diệp Tuệ nghĩ tới nhị lão cha mẹ chồng chưa từng gặp mặt mà miễn cưỡng đáp ứng.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đem thê tử ôm vào phòng tắm, cởi quần áo cả hai, ngồi ở trong hồ, đem nước rưới lên người nàng, nhìn cái bụng mỗi ngày lại lớn thêm, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Phiêu bạc nhiều năm, nhờ có nàng, mới có gia đình, có cảm thụ người thân.

      “Nương tử, chờ thêm vài ngày, cho Nhị sư đệ mang nàng hồi đế đô !” Nghĩ đến mấy ngày hôm trước nhận được chiến báo, Hoàng Phủ Trạch Đoan tâm tình rối lên, cái gì cũng sợ, duy nhất lo lắng an toàn của nàng cùng hài tử.

      xảy ra chuyện gì?” Diệp Tuệ chớp chớp đôi mắt sáng rực, dùng tay áp lên khuôn mặt góc cạnh ràng của , vuốt thẳng vết nhăn giữa hai chân mày.

      “Dĩnh Đường Quốc sắp đánh nhau với Đột Quyết rồi, ta có chút việc, thể rời .” Hoàng Phủ Trạch Đoan đáp lại có chút nặng nề, biểu ra tâm tình tốt.

      “Tướng công muốn tham chiến?” Diệp Tuệ chậm rãi .

      Hoàng Phủ Trạch Đoan mở to mắt tràn ngập kinh ngạc: “Nàng là làm sao mà biết được.”

      “Ta tối hôm qua bộ tới thư phòng thấy phần chiến báo kẹp ở trang sách.”

      Chiến báo viết địa chỉ cùng tên họ người nhận tin, chỉ viết tình hình chiến đấu, nàng vẫn là ràng lắm thân thế , nhưng là tình hình chiến đấu trước mắt lại làm nàng giật thót mình.

      Đầu mùa xuân, người Đột Quyết ở phương Bắc gây chuyện, xông vào rất nhiều thôn trấn, đem lão nhân cùng hài tử giết chết, thanh niên trai tráng cùng tài vật bắt hết còn.

      Sa Châu vương phái binh bao vây tiêu diệt, đánh mấy trận, hai bên có bại có thắng. Nếu nhi tử của Đột Quyết vương chết chiến cuối cùng cũng kết thúc. Vương tử thân phận cao quý, ở biên giới chỉ đánh nho , hơi loạn chút, kỳ cần đến ra tay, nhưng cố tình đây lại là người thích nhiều chuyện, mà lại thêm là người đoản mệnh, mang theo người đánh cướp sơn thành , bị quân đội thủ thành bắn phát pháo đá xuống, trúng loạn thạch mà chết.

      Đột Quyết vương bị chết nhi tử, tự nhiên cam lòng, mang theo nhân mã đông đúc đánh tới biên giới, chiến càng ngày càng nghiêm trọng. đến tháng liền chiếm lĩnh số tòa thành, trong thành bá tánh đều bị giết chết, đem thủ thành cùng người nhà đều buộc chặt ở quảng trường, tưới dầu hỏa, đốt thành tro bụi.

      Sau khi được đến chiến báo, Sa Châu vương lập tức chuẩn bị chiến tranh toàn thành, rốt cuộc ở dưới thành kiểm tra đánh giá binh sĩ, nghĩ bị phản đồ bán đứng, cơ hồ toàn quân bị diệt, trong lúc hỗn loạn mang theo người nhà cùng thân tín trốn .

      Diệp Tuệ đem chiến báo mình nhìn thấy cùng Mặc Kỳ, Mặc Kỳ biểu chút cũng ngạc nhiên: “Nô tài vẫn cảm thấy nhị vị gia phải người bình thường, Hoàng Phủ gia xuất thân có khả năng càng tốt hơn chút.”

      ra cũng nhìn thấy, cùng nhau sinh sống lâu như vậy, có phát gì là có khả năng.

      Diệp Tuệ muốn ngay lúc này rời bọn họ , sâu kín thở dài: “Ta mang thai bảy tháng, ven đường nếu phải chịu xóc nảy, chừng liền sinh non, như vậy rất nguy hiểm.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm chặt nàng: “ nghĩ tới người Đột Quyết gây , là ta liên lụy nàng.” Thê tử mang thai bảy tháng, qua hai tháng nữa liền sinh, lại thêm tháng ở cữ, chỉ sợ chiến càng ngày càng nghiêm trọng, liên lụy nàng.

      Diệp Tuệ cảm thấy nên chuyển chút đề tài làm vui vẻ, nhìn đến trước ngực mình bị cặp bàn tay to kia xoa nắn, cười : “Tướng công chàng sao lại cứng rồi?” Tay ngừng thành , nam tính giữa háng cũng đâm vào cái mông nàng mà ma xát.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan sờ nắn tiếu tuyết đồn nàng chút: “Nước lạnh rồi, ta mang nàng ra mặc quần áo.”

      ôm nàng đứng lên, nước từ người hai người chảy giọt xuống, nàng lại đứng bất động, cúi đầu nhìn chằm chằm nam căn , nơi đó dựng lên cây dài. “Tướng công, ta thích nơi này của chàng.” Nàng dùng tay vuốt ve lên.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cử động thân mình về phía trước, thích như vậy, thích nàng nhìn nam căn của mình hết sức chăm chú rồi biểu lộ vui sướng.

      “Nương tử, thích sờ . Sờ nhiều chút.”

      thực kiêu hãnh với độ hùng tráng của nam căn mình. Ngày đó chiến trường chém giết trở về, thân là máu, mặc kệ là quan quân hay là binh lính, giống như bầy vịt hoang, hào hứng chui vào nước sông tắm, khi đó, từng trộm quan sát, chỉ có của mình là lớn nhất.

      “Ưm!” Hoàng Phủ kêu lên vui mừng tiếng, ra thê tử lại lần nữa hôn lấy nam căn mình phía dưới, loại cảm giác này phi thường mỹ diệu, toàn thân đều thoải mái muốn bay lên tới, rùng mình, sâu đẩy mạnh hạ thân……

      Vẫn luôn duy trì động tác này, mãi đến khi leo lên đám mây, mới rút ra, lại thấy sạch .

      lấy khăn lông ra, lau bọt nước người nàng.

      “Nương tử an tâm dưỡng thai, phu quân của nàng đầu đội trời chân đạp đất mà, còn có hàng vạn người chiến đấu, cũng có đem người Đột Quyết để vào mắt, tới thôi, khi tới ta làm bọn họ toàn bộ chết ở ngoài thành Bình Châu.”

      Diệp Tuệ dịu dàng cười : “Lúc này mới giống phu quân ta, trời sợ, đất sợ.”

      Nàng vẫn luôn tin tưởng, phu thê ở chung, phải ai áp đặt ai chiều, mà là cùng nhau giải thích, thê tử nhu tình như nước, lúc trượng phu nhất thời phiền muộn phải ôn nhu an ủi, mà trượng phu cũng cảm kích, thù lao trả giá ngang nhau.

      Tình có thể bởi vì thời gian mà nguội lạnh, nhưng tình thương là lắng đọng lại như rượu ủ lâu năm, thời gian càng lâu càng thơm ngọt

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :