1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Phù... ta sửa xong hết các chương bị mất dữ liệu rồi nha... Nàng nào đọc xong thấy có gì chưa ổn báo giùm ta tiếng ở đây, các nàng comment bằng facebook ta trả lời được, sorry...
      Trantranmia, huyen1604, Jo Ponyo9 others thích bài này.

    2. Pé Hà

      Pé Hà New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      8
      cam on editor. Mong ban nhanh ra chuong moi :yoyo45::yoyo45::yoyo69::yoyo69:

    3. nước mắt của quỷ

      nước mắt của quỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      216
      Được thích:
      323
      Nàng ơi, cộng 2 chương 100 like hay mỗi chương 100 like thế? Sao truyện hay mà các nàng like ít vợi, như này bao giờ đủ 100 like đây, ta chờ đợi đến hao gầy rồi :yoyo23:
      atulaasarihuyen1604 thích bài này.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      @Haruka.Me0

      CHƯƠNG 33

      Tây Bắc thời tiết lạnh sớm, sáng sớm tuyết bắt đầu rơi, liếc mắt cái nhìn lại trắng xoá rồi, bông tuyết lông ngỗng bay bay rơi xuống, trong đất trời trừ màu trắng ra, thấy còn sắc thái nào khác.

      Chỉ có tự mình thể nghiệm cảm thụ tuyết rơi mới hiểu được, tuyết rơi kỳ cũng lạnh, qua ngày thứ hai khi nhiệt độ khí giảm xuống, gió lạnh thấu xương, mới đúng là lạnh đến xuyên tim, lạnh vài xương tủy.

      Diệp Tuệ mặc áo bông, khoác kiện áo choàng liền mũ lông cáo, còn lạnh đến phát run, lên xe, may mắn trong xe có sắm sẵn lò sưởi, nên dọc theo đường cũng rất thích thú, nhưng trái lại khi tới trước đại môn Tri châu phủ đệ, vừa đẩy cửa ra liền có cổ gió lạnh quất vào khắp người phát run.

      Diệp Tuệ lập tức bị lạnh thấu đến đông cứng, hai bàn tay trần bên ngoài nháy mắt bị gió lạnh thấm tê cóng, vội vàng rụt vào trong tay áo.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan từ xe xuống dưới trước, cởi xuống áo choàng của mình đem bao bọc toàn bộ người nàng. Diệp Tuệ muốn đẩy ra: “Chàng mặc đủ ấm, để ý nhiễm lạnh bị bệnh.” tự nhiên cười lớn: “Quá coi thường phu quân của nàng rồi, ta dù hoàn toàn cởi, ở nền tuyết chạy mấy chục vòng qua lại, làm vẫn dư sức.”

      “Nhưng mà?” Diệp Tuệ mày đẹp nhíu lại, mặc áo đơn phục đó.

      có nhưng mà.” Hoàng Phủ Trạch Đoan cánh tay đưa ra, đem nàng từ trong xe ôm vào trong lòng ngực, theo hai gã sai vặt dẫn dắt về phía đại môn.

      Thời tiết tuy lạnh, nhưng trước Tri châu phủ có thể là ngựa xe như nước, các nam nhân tiên y nộ mã, hết tư thái đa tình, phong lưu tuấn nhã. Các nữ nhân cẩm y hoa thường, thướt tha kiều diễm từ xe xuống dưới, lập tức có gã sai vặt qua dẫn đường.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm thê tử tới cửa, lại thấy phía sau, đám gã sai vặt dung mạo tuấn mỹ vây quanh tuyệt sắc giai nhân dung mạo xinh đẹp mặc màu đỏ tươi, từ bên kia qua, nàng kia thập phần diễm lệ, mặt trái xoan, đôi mắt rất to, lộ ra cổ ngạo sắc, nhàn nhạt quay qua đây liếc mắt cái, hơi thở phát ra tiếng hừ khinh thường.

      Đây là vì sao? Nhằm vào ta sao? Diệp Tuệ khó hiểu nhìn bóng dáng hồng y giai nhân.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan cảm thấy bị xem thường, vui xụ mặt: “Người khác có cái gì đẹp, muốn nhìn liền xem phu quân nhà nàng, đừng nhìn đông nhìn tây.”

      thể nào, đại ca! Diệp Tuệ kinh ngạc chính lão công mình: “Tướng công, ta nhìn nữ nhân, chàng cũng ghen sao?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan trách mắng: “Đứa này lại bậy, phu quân của nàng chẳng lẽ ngay cả điểm độ lượng này cũng có?”

      Diệp Tuệ chớp chớp mắt, câu này của lão công là ý tứ thần mã, cho rằng nàng kiếm chuyện gì đó, buồn bực trận, tâm nam nhân như kim dưới đáy biển, quên , thèm nghĩ.

      Chu Tầm vẫn luôn cưỡi ngựa theo sau thùng xe, Thương Hồng xoay người xuống ngựa, đem xe ngựa giao cho hạ nhân Tri châu phủ, theo sau Hoàng Phủ Trạch Đoan.

      Chủ tớ bốn người vừa đến cổng lớn, Tri châu Vương Đức Toàn được thông báo, liền áo choàng đều kịp mặc, ba bước cũng làm thành hai bước chạy ra đón tiếp.

      “Tham kiến Hoàng Phủ công tử.” Vương Đức Toàn đôi tay ôm quyền thi lễ sâu, nhìn Diệp Tuệ trong lòng ngực Hoàng Phủ Trạch Đoan xem xét liếc mắt cái: “Vị này chắc chính là Hoàng Phủ phu nhân, tại hạ tham kiến phu nhân.”

      Diệp Tuệ quá sửng sốt, vị này là Tri châu đại nhân như thế nào cũng là vị thị trưởng, nhị lão công là thương nhân, dưới có khác, lễ tiết cũng quá lớn ! kịp nghĩ lại, đối với lão công ôm mình : “Tướng công, mau buông ta xuống, trước mặt người ngoài chàng cũng biết xấu hổ.”

      Vương Đức Toàn hai tay xua xua: “ có việc gì, có việc gì, nhị vị tùy ý, ta nhìn các người là được.”

      Diệp Tuệ lúng túng, giận lão công liếc mắt cái: “Còn bỏ ta xuống?”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan phảng phất giống như nghe thấy, gật đầu với Vương Đức Toàn, mặc kệ trong viện người đến người , giữa đông đảo tầm mắt chú mục, ôm nàng bay thẳng đến chính phòng. Tới cửa hiên, lay chuyển được Diệp Tuệ cầu xin, mới buông xuống.

      Nàng đem áo choàng của người cởi ra, giao cho Chu Tầm phía sau cầm. muốn cùng tiến vào đại sảnh, chợt cảm thấy ổn, Tri châu đại nhân lẽ ra phải là người trước mới đúng, lui ra phía sau bước, thi lễ với Vương Đức Toàn : “Đại nhân, người trước hết mời.”

      Vương Đức Toàn vội vàng đáp lễ: “ , phu nhân trước hết mời, thiên hạ dễ có khách quý tới cửa, chủ nhân gia vô lễ là đạo lý gì.”

      Khách quý, nàng là khách quý sao? Diệp Tuệ xem xét lão công, thấy vẻ mặt thay đổi, liền rối rắm vấn đề này nữa, dù sao được người tôn trọng là tình tốt.

      Phòng khách mở ra rất rộng, cũng thực ấm áp, nhiệt độ trong phòng lúc này khoảng hai mươi độ, mặc áo lông cừu nóng, Hoàng Phủ Trạch Đoan đưa tay đem áo choàng thê tử cởi xuống, giao trong tay gã sai vặt, Vương Đức Toàn hướng gã sai vặt kia phân phó: “Đem quần áo vào trong nội viện cho người ủ ấm, lại dùng huân hương thượng đẳng xông qua, tìm nơi thích đáng cất.”

      Diệp Tuệ nguyên do: “Vương đại nhân tốt, kiện quần áo đáng giá như vậy cũng tốn công, cũng phải thực đáng giá.”

      Vương Đức Toàn ha hả cười : “Phải, phải.” thầm may mắn, Cửu hoàng tử hình như thực để ý Cửu vương phi, may mắn mình từ khi bắt đầu liền đối với nàng thập phần khách khí, đây chính là Hoàng Hậu tương lai, có mấy cái lá gan đắc tội.

      Phòng ăn để đãi khách của Tri châu thực rộng, hơn trăm người cả trai lẫn ngồi hai bên trái phải, vừa có lò sưởi dưới đất, lại trãi thêm chiếu, mọi người đều ngồi chiếu. Dĩnh Đường Quốc thừa hưởng phong tục Đại Đường, nam nữ có thể cùng bàn, Bình Châu dân phong mở, rất nhiều nam nữ chưa lập gia đình ngồi ở chỗ, cùng nhau chung phòng mày mắt đưa tình, nghiễm nhiên đem đại sảnh Tri châu trở thành hậu viện nhà mình mà tùy tiện.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan bị thỉnh vào tiệc dành cho khách quý, Diệp Tuệ đương nhiên ở bên cạnh tương bồi, Chu Tầm cùng Thương Hồng ngồi ở phía sau hai người, nàng nhìn thấy mặt bàn hai người đồ ăn tầm thường, tùy tay đem bàn mình dĩa hạt dẻ nấu gà cùng dĩa cá sóc quế đưa qua.

      “Đa tạ sư nương.” Hai người mặt vui mừng, theo sư phụ lâu ngày, cái thứ tốt gì ăn qua, nhưng ăn qua là chuyện, được sư nương coi trọng là chuyện.

      “Nương tử cũng ăn nhiều chút, vừa rồi lúc ôm nàng cảm thấy so với trước hơn, có thể thấy được là gầy.” Hoàng Phủ Trạch Đoan nghĩ đến mấy hôm nay thê tử ăn uống tốt lắm, đem dĩa sủi cảo thủy tinh tôm cho nàng.

      Diệp Tuệ đặt tay ở eo sờ sờ, xác là rất , thấp giọng : “Như vậy tốt sao? Đỡ phải lo giảm béo, ta còn lo lắng chàng về sau ôm nỗi ta đâu.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan gắp khối thịt kho tàu đưa vào miệng nàng: “Nàng cho dù lại nhiều thêm vài lần trọng lượng, phu quân của nàng vẫn có thể nhấc nàng giơ lên.”

      Diệp Tuệ nhai thịt kho tàu, cảm thấy trận ghê tởm, biết vì sao gần đây ăn được ngon, miễn cưỡng nuốt xuống, thấy gắp miếng thứ hai, vội : “Ta thích ăn thanh đạm, chàng lại gắp toàn thịt cho ta ăn, ta nhịn được mà ói ra, vạn nhất thất lễ chàng cũng đừng trách ta.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đành phải đem dĩa rau xanh xào để ở trước mặt nàng.

      Vương Đức Toàn nhìn mọi người mời rượu, trước đoạn lời dạo đầu, cái gì nhận được hãnh diện từ các vị, vì Vương mỗ khánh sinh vân vân, cùng loại giọng điệu của các lãnh đạo mà Diệp Tuệ kiếp trước nghe nhiều, nghe nhàm chán, chút hứng thú cũng có.

      Mọi người kính tặng thọ lễ, Chu Tầm được Hoàng Phủ Trạch Đoan ngụ ý bảo xuống, đem mang đến pho tượng ngọc hòa điền chạm khắc Quan trình qua.

      Dĩnh đường lập quốc mấy trăm năm, có huyết thống hậu đại trải rộng cả nước, từ đại quan quý nhân, cho tới bố y thứ dân, Hoàng Phủ là họ tuy tôn quý, lại thấy hiếm lạ. Ngồi ở đây đều là thượng khách quen biết xã giao ở Bình Châu, tuy ràng lắm chi tiết về Hoàng Phủ Trạch Đoan, nhưng chỉ đem Hoàng Phủ Trạch Đoan trở thành bằng hữu của Vương Đức Toàn.

      Bên phải Diệp Tuệ ngồi thiếu nữ trạc tuổi mình, hỏi ra là thiên kim Tri châu lão gia, tên Vương Tiểu Nha.

      Tên này nhẩm lại quen tai, kiếp trước dường như là tên của minh tinh nào đó, thắc mắc trong chốc lát, liền thèm nghĩ nữa. Tên này vô cùng dung tục, kiểu như A Tài, A Hoa, a Miêu, a Cẩu vậy, rất nhiều người đặt. Cũng biết tại sao lại trùng tên với những Đại thẩm từ nơi thâm sơn cùng cốc thô tay thô chân quê mùa.

      “Phu quân của tỷ cũng là soái.” Vương Tiểu Nha là người hay , đôi mắt hướng người Hoàng Phủ Trạch Đoan thẳng ngắm: “Cha muội trước kia thường cùng muội, muốn gả muội cho Hoàng Phủ công tử, còn tìm bà mối nổi danh quý phủ cầu hôn, chính là phu quân của tỷ thẳng thắng đồng ý, lần đó làm ta thực chán ghét chàng ấy, Diệp tỷ tỷ, tỷ là như thế nào lại làm phu nhân chàng ấy?”

      Choáng váng, hoàn cảnh đẩy đưa gặp được tình địch! Nhưng mà nha đầu này cũng quá thẳng thắn rồi, thẳng thắn đáng !

      “Hai chúng ta nhiều năm trước từng có đặt vấn đề nghị thân, tướng công trong lòng vẫn luôn nhớ , sau lại gặp mặt liền thuận lý thành chương thành thân.” Diệp Tuệ hướng về phía Vương Tiểu Nha cười cười, ánh mắt lộ ra vui vẻ. Là vị kia đại lão công trong nhà vì nàng dự tuyển sườn phu, nàng đối với an bài của đại lão công vô cùng vừa lòng!

      Vương Tiểu Nha đáy mắt xẹt qua tia ảm đạm, nhưng nháy mắt lại sáng ngời lên: “Muội gả Hoàng Phủ công tử thành cũng khá tốt, muội cho tỷ, nhà muội có biểu ca bà con xa, tháng trước từ đế đô tới, so phu quân của tỷ kém chút, nhưng bộ dáng thực xinh đẹp, tựa như từ trong tranh bước ra.”

      Diệp Tuệ phối hợp hỏi: “Là công tử ngồi chỗ nào?”

      “Huynh ấy ở chỗ này, cha cho huynh ấy an bài ở phòng khách quý, nhưng là huynh ấy ngại người nhiều ồn ào, tự mình chuẩn bị ở thiên viện uống rượu mình, huynh ấy tên…… Tên Lý Vĩ Thần.” Vương Tiểu Nha mặt hơi hơi ửng đỏ, câu cuối cùng thốt ra rất .

      Diệp Tuệ từ khi xuyên tới liền liên tiếp có hai vị lão công xuất sắc nhất đời, đối với nam nhân nhà khác chút đều có hứng thú, lưu ý Vương Tiểu Nha cái gì, chỉ ừ tiếng.

      “Cha muội Lý công tử xuất thân cao quý, tuy rằng muội được gả cho Hoàng Phủ công tử, có thể gả cho Lý công tử cũng coi như tồi.”

      “Hy vọng chuyện tốt của muội trở thành .” Diệp Tuệ đem rượu trong tay hướng nàng mời, Tri châu phủ ủ rượu mùi hoa lê phải thực ngon, thơm thơm mát mát, thích hợp cho nữ nhân uống.

      “Ha hả!” Vương Tiểu Nha đôi mắt mị thành đường, ly lại ly uống, bao lâu liền có men say: “Muội cho tỷ nha, cha muội tỷ là đại quý nhân, bảo muội bồi tỷ chuyện phiếm, tiếp đãi tốt, tương lai có thể tốt cho muội. Nhưng muội thấy tỷ ngây ngốc thế nào đó, nào có nửa điểm bộ dáng quý nhân?”

      Diệp Tuệ quẫn bách, mình ngây ngốc ư, may mắn phải là ác ác, miễn cưỡng tiếp thu: “Trong ấn tượng của muội, quý nhân đều nên là bộ dáng gì?”

      Vương Tiểu Nha nhíu mày, nghĩ nghĩ: “Hẳn là giống Tây Lâm Huyện chủ như vậy, lúc chào hỏi cần mở miệng, chỉ dùng cái mũi hừ, đại khái như vậy…… Hừ……” Vương Tiểu Nha nhíu nhíu cái mũi, phát ra hừ lạnh, Diệp Tuệ phì cười, động tác như thế này giống với hồng y giai nhân ở ngoài cửa lớn mới gặp.

      “Tỷ gặp qua vị Tây Lâm Huyện chủ kia?” Diệp Tuệ nghĩ, Phát Tài lắm miệng có lúc từng Sa châu vương có nữ nhi, gọi là Tây Lâm Huyện chủ, là người vừa kiêu ngạo vừa khắt nghiệt, nhưng mình lúc ấy lưu ý nghe.

      “Tây Lâm Huyện chủ thực đáng ghét, lúc này chắc là tránh ở hậu viện nhà ta, trong noãn các nghỉ ngơi, đường vất vả. Hừ, đúng là đem Tri châu phủ chúng ta trở thành quê quán Sa Châu của ả. Diệp tỷ tỷ, muội cho tỷ……” Vương Tiểu Nha thấy phụ thân cùng các nam tân khách đàm đạo sôi nỗi, chú ý tới nơi này, giọng : “Tây Lâm Huyện chủ muốn làm mẹ kế của muội, mỗi lần tới nhà của muội đều nghiễm nhiên như là nữ chủ nhân bằng.”

      Vương Đức Toàn thê tử chết nhiều năm, đem sườn phu trong nhà cùng con thứ phân tán, giữ lại độc con ruột sống cùng nhau, rốt cuộc chịu đựng được tịch mịch, khao khát xuân lần hai! Diệp Tuệ nhìn xem Vương Đức Toàn, tuy rằng khoảng ngoài ba mươi, nhưng dung nhan tuấn mỹ, tuấn dật phong lưu, nếu có đáy mắt khéo đưa đẩy, có vẻ càng tinh mẫn.

      Tây Lâm Huyện chủ là thiên kim của Sa Châu vương, thân phận rất cao quý, tại sao lại nóng đầu lên, muốn tục huyền trong nhà với quan tứ phẩm?

      Lúc này cũng biết ai hô to: “Tây Lâm Huyện chủ tới.”

      số nam tử trẻ tuổi nghe xong đều giương mắt nhìn, ánh mắt tràn ngập thần thái ái mộ.

      Diệp Tuệ lại thấy hồng y giai nhân gặp ngoài cửa lớn, được hai gã thiếu niên cùng yểu điệu dìu tới, nàng cởi bỏ áo choàng, mặt mày như họa, sóng mắt lưu chuyển, vũ mị động lòng người, mặc bộ đồ sa màu đỏ cánh ve, thân thể đầy đặn ngọc nhuận, bộ ngực , tựa muốn lộ ra ngoài.

      số nam tử tuổi trẻ chưa lập gia đình thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm bộ ngực Tây Lâm Huyện chủ cách tầng hồng sa, có mấy người nước miếng chảy cả ra vì thể tự chủ.

      Diệp Tuệ nhận ra, vị huyện chủ này còn phải là vị gặp được ở cửa hiên kia sao? Lúc ấy còn nhìn nàng hừ lạnh, Vương Tiểu Nha người này có thói quen dùng cái mũi chào hỏi, đúng là chính xác.

      Tây Lâm Huyện chủ hướng Tri châu thi lễ sâu, dùng thanh hoàng oanh tinh tế : “Cảm tạ các vị tới tham gia gia yến của Tri châu đại nhân, bổn huyện chủ bất tài, thỉnh các đại gia uống cùng ly, thể tấc lòng.” Quay sang gã sai vặt cầm chén rượu trình lên, hướng mọi người kính rượu.

      Vương Tiểu Nha hừ tiếng: “ biết xấu hổ, còn chưa có qua cửa đâu, tưởng là nương ta sao.” Nàng sắc mặt chán ghét, đứng lên, lôi kéo tay Diệp Tuệ: “Muội mang Tỷ hậu viện gặp biểu ca của muội, đừng ở chỗ này nhìn hồ ly tinh, còn ghê tởm khắp người.”

      Diệp Tuệ cũng bị khí trong đại sảnh huyên náo đến choáng váng đầu, trong ngực nôn nao, chỉ là lo rời phòng tốt, dùng ánh mắt dò hỏi lão công nhà mình. Hoàng Phủ Trạch Đoan gọi người đem áo choàng của nàng mang tới, tự mình mặc ngay ngắn cho nàng: “ hậu viện chơi cũng được, chỉ là đừng để lạnh cóng, mấy ngày nay nàng hình như ổn lắm, chờ về nhà ta thỉnh đại phu xem mạch cho nàng, còn có, chú ý thân thể.”

      “Ta biết!” Diệp Tuệ đôi mắt mang đầy ý cười, kéo tay Vương Tiểu Nha rời khỏi đại sảnh.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nhìn bóng dáng thê tử tinh tế suy nhược, với Chu Tầm: “ bảo hộ sư nương ngươi, đừng làm cho nàng có việc.”


      Tác giả có lời muốn : Lưu lại hòm thư thân, đều phát bưu kiện, thu đến bưu kiện, là lưu hòm thư địa chỉ đúng, lại lưu lần, ta lần nữa phát

      Đợi lát nữa muốn tu văn, sửa chữa chữ sai, chương 7 lại bị cử báo, còn muốn tu, thân nhìn đến đổi mới nhắc nhở, phải đổi mới, là tu văn
      Anastasia Nguyen, amandatruc, CandyTN33 others thích bài này.

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      @Haruka.Me0

      CHƯƠNG 34:

      Chu Tầm nhận mệnh lệnh của sư phụ theo đuôi, thấy hai người vào khu vực phòng riêng, tiện vào, liền ở mình trong hành lang hạ đẳng chờ.

      Diệp Tuệ theo Vương Tiểu Nha vào phía trong viện, đến Đông Khóa Viện, đẩy cửa, là dãy hai gian nhà, ở giữa là bình phong gỗ lim ngăn cách nội thất cùng phòng khách, mặt đất trải thảm nhung màu tím dương, bên cạnh cái bàn hình vuông thấp, là nam tử tuấn lãng ngồi chiếu.

      Diệp Tuệ để ý nhìn lên, đúng là nhận ra, vừa cảm thán thế giới , vừa cởi bỏ giày, dùng chân thử thử độ ấm giường đất, tìm được đầu giường đặt gần lò sưởi, đem hai chân lạnh cóng đến tê dại đạp lên mặt sưởi ấm, lát sau, chân ấm lên, liền ngồi xuống, đem hai tay đặt ở giường đất sưởi.

      Đầu giường đất tiếp cận gần lò sưởi, độ ấm cũng cao, khi còn ở nhà trệt, người trong nhà đều thích chiếm đầu giường đất. Thời gian sau, kỹ thuật phát triển, phổ biến các loại máy sưởi, lấy độ ấm trong phòng làm trọng, chỉ tiếc có giường sưởi nằm cho thoải mái.

      Lý Vĩ Thần mình uống rượu giải sầu, thình lình bị hai thiếu nữ tuổi thanh xuân đến quấy rầy, mắt nhìn lướt Vương Tiểu Nha, ánh mắt dừng ở người nữ tử khác, bỗng dưng trùng hợp với bóng hình xinh đẹp trong đầu, đúng là rốt cuộc rời được mắt.

      Vương Tiểu Nha vừa tiến đến, liền đem giày cởi ra, sử dụng cả tay chân bò đến đầu giường đất sưởi ấm, nhìn thấy Lý Vĩ Thần ngơ ngác thẳng nhìn Diệp Tuệ, đắc ý : “Diệp tỷ tỷ diện mạo xinh đẹp đúng Thần biểu ca, so với hồ ly tinh cha tìm còn muốn đẹp hơn, vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy hồ ly tinh đẹp, ngày mùa đông mà lộ ngực lộ bụng, cũng sợ lạnh đến phát điên, còn phải là do muốn dụ dỗ nam nhân sao, biết xấu hổ!”

      Diệp Tuệ nhớ lại tình hình Tây Lâm Huyện chủ, người khác đều mặc áo lạnh dày cộm, vị huyện chủ tổ mẫu này lại đem quần áo mùa hè sa mỏng mặc vào, cũng sợ đến nhiễm lạnh thành bệnh.

      Vương Tiểu Nha còn dông dài: “Hồ ly tinh muốn làm nương của muội, dễ dàng như vậy, dù sao cha muội nghe lời muội, ả muốn vào cửa, qua được ải của muội mới thành.”

      Diệp Tuệ đối với chuyện nhà vương gia quan tâm, ấm áp đủ rồi, đến trước bàn, vừa uống chút rượu cổ họng có hơi khô, thấy bình trà nóng, liền đợi mời, ngang nhiên rót ly bưng lên uống. nghĩ tới trà vào miệng vừa đắng vừa chát, so với trà lưu vận nhị lão công cho nàng kém chỉ bậc, ra bản thân nàng cũng trà, chỉ có thể cau mày uống mấy ngụm đỡ khát.

      Lý Vĩ Thần lấy cái chén sạch , rót nửa ly rượu, đưa cho nàng: “Bình Châu là nơi biên giới Tây Bắc, trồng cây trà, lá trà đều là ngàn dặm xa xôi từ nơi khác vận chuyển tới, lá trà tầm thường ở đế đô đến chỗ này đều có thể bán được rất cao giá, Diệp tiểu nương tử là người trong hoàng thất, ngày thường uống chắc đều là trà lưu vận cực phẩm như vậy chứ?”

      Diệp Tuệ ngưng mi nhìn : “Ai là người trong hoàng thất, ngươi nghe ai lung tung ba hoa bậy vậy?”

      Người trong hoàng thất, ở kiếp trước kia chính là người nhà Obama và Hồ ca (**Hồ Cẩm Đào**), nằm mơ còn có thể, trong đời sống thực nghĩ cũng dám nghĩ. Nàng kiếp trước chính là thường dân, xuyên qua thân phận được cao hơn chút, đại lão công là con nhà khá giả, nhị lão công là đại gia chủ tập đoàn, nhưng hai người có sư môn thực ghê gớm, Thiên Ưng Môn có lẽ so được bằng Thiếu Lâm Tự, nhưng tên tuổi cũng đến nỗi !

      Lý Vĩ Thần trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa: “Ngọc bội hình rồng trước ngực nàng là ai cho?”

      Diệp Tuệ cách quần áo sờ sờ, khối ngọc này nàng tuy rằng hiểu hết giá trị, nhưng ở ngày mùa đông phát ra ấm áp, đối với thể chất thiên hàn của nàng có thể giúp, có lẽ là nguyên nhân này, nhị lão công mới đem ngọc bội đưa nàng ! Bưng lên chén rượu nhấp ngụm : “Khối ngọc này là ta ngày nọ lên phố, chọn từ gánh hàng của người bán hàng rong kia, tốn hai đồng tiền lớn mua tới.”

      “Hừ!” Lý Vĩ Thần giống như nghe nhảm, vẻ mặt khinh thường, ngửa đầu cái, đem toàn bộ rượu trong tay uống hết: “ dối mà chuẩn bị bản thảo, hiếm thế chi ngọc có thể sử dụng hai đồng tiền lớn mua tới?”

      Diệp Tuệ mặc kệ nghĩ như thế nào, trái phải cùng quan hệ, trước đây , về sau cũng có.

      “Các người biết nhau?” Vương Tiểu Nha dựa gần cái bàn ngồi xuống, tự rót ly trà cho mình, uống hớp lớn: “Lý đại ca, diệp tỷ tỷ là bằng hữu muội, huynh được phép khi dễ nàng nha.”

      Diệp Tuệ thể tưởng được tiểu nha đầu tâm địa lại tốt như vậy, đối với nàng lại nổi lên hảo cảm.

      Kế tiếp ba người đều yên lặng gì, Diệp Tuệ đối với Lý Vĩ Thần từ lúc bắt đầu gặp thoải mái, phù dung trấn cùng kỹ viện là hai lần, đối với sinh ra ấn tượng bất lương. Nàng buông cái chén xuống, xoay người đến đầu giường đất ngồi, nhiều ngày tinh thần xuống thấp, thực dễ dàng mệt mỏi, có lẽ kinh nguyệt nên tới, nhưng là lần này thời gian hành kinh so với bình thường chậm tới tuần, từ sau khi xuyên qua, thân thể này giống như vẫn luôn cùng mình phục tùng, thời gian hành kinh khó chịu muốn mệnh.

      Vương Tiểu Nha suy nghĩ đến phiền não của mình, trăm lần muốn Tây Lâm Huyện chủ chạy tới Tri châu phủ chiếm cứ vị trí nương nàng, nhưng nhiều lần được.

      Lý Vĩ Thần còn uống rượu, vừa uống vừa dùng khóe mắt quét về phía đầu giường đất nơi có thân ảnh mỹ nhân xinh đẹp ngồi, trong mắt lộ ra tia ái mộ say tình mà chính cũng biết. Vừa lúc đối phương lơ đãng liếc lại đây, dường như bị nhìn thấu tâm tư, sắc mặt đỏ lên, khỏi cả người được tự nhiên.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, Hoàng Phủ Trạch Đoan từ bên ngoài tiến vào, nhìn Lý Vĩ Thần liếc mắt cái, liền đem ánh mắt dừng ở người thê tử, thấy nàng tinh thần xuống thấp, vô cùng đau lòng.

      Diệp Tuệ đứng lên mang giày xong, mỉm cười nhìn lão công nhà mình.

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đem áo choàng mặc vào cho nàng, xoay tay lại đem áo choàng người mình cởi xuống tới, nghĩ đến bên ngoài quá lạnh, đem nàng từ đầu đến chân bọc lại kín mít.

      “Nương tử, cùng ta về nhà.”

      Diệp Tuệ cảm thấy thân mình bỗng, ra là bị bế lên tới, ra cửa bao lâu, nàng liền ngủ say.

      ………………

      giấc này ngủ sâu, về tới Hoàng Phủ phủ cũng biết, mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng chuyện.

      “Phát Tài, kêu ngươi thỉnh đại phu, tại sao có mình ngươi trở lại?” Là tiếng Hoàng Phủ Trạch Đoan vui.

      “Sư…… Sư tổ, tôn nhi Hồi Xuân Đường, nhưng lão đại phu kia bởi vì hôm qua đến khám bệnh tại nhà người ta, bởi vì trời lạnh đường trơn trượt ngã gãy chân, tại còn hôn mê. Tôn nhi lại chạy tới y quán khác, đại phu ở ngay đó, ở ngoài cửa, nhưng……”

      tiếp.”

      ra người nọ là lang trung chuyên chữa trật đả cho người ta bị thương, xem bệnh nữ nhân, tôn nhi dám mang vào.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan thanh tối tăm: “Kêu ngươi tìm đại phu xem bệnh cho phu nhân, ngươi ngược lại, thế nhưng lại tìm gã lang trung chữa gãy xương, biết làm việc.”

      Phát Tài run run rẩy rẩy thanh : “Sư…… Sư tổ…… Nếu ta lại thỉnh người khác về?”

      “Còn mau !” Hoàng Phủ Trạch Đoan quát khẽ tiếng. Nào biết lúc này Diệp Tuệ từ giường đứng dậy, vén màng che ngăn giữa phòng khách và cửa: “Trời khuya rồi, hay là đừng hành hạ nữa, lại ta cũng có việc gì.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan tới, thấy nàng sắc mặt lúc trước tái nhợt trải qua nghỉ ngơi khôi phục chút trơn bóng, liền hơi yên tâm, quát Phát Tài: “Cút!”

      Phát Tài được lệnh ân xá, vội vàng hành lễ rời .

      Hoàng Phủ Trạch Đoan dắt tay thê tử vào đầu giường đất ấm áp ngồi xuống, từ bắt đầu mùa đông tới nay, gọi người trông coi gia cụ đổi đồ dùng thành thấp bé, ngồi chiếu có thể dễ bề sử dụng đến. Trước đây bởi vì chính vụ bận rộn, chưa bao giờ quản lý việc trong nhà, tại là người có thê tử, vấn đề cần suy xét cũng nhiều lên.

      Hạ nhân đem thức ăn đưa tới, đem bát canh táo đỏ gà ác đút cho nàng: “Đây là ta cố ý bảo phòng bếp làm, nữ nhân uống là có lợi nhất.”

      Diệp Tuệ nếm nếm, cảm thấy hương vị tồi, cầm cái chén đổ nửa chén đưa trước mặt : “Ta người ăn hết cái này rất nhiều, bằng cùng nhau ăn !”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan nhíu nhíu mi: “Nàng đứa này mỗi lần ăn cơm thế nhưng có chút tật xấu, ngoan ngoãn mà nghe lời, ta đút nàng ăn cơm, nàng chỉ có trách nhiệm há miệng là được.” múc muỗng canh đưa vào trong miệng nàng.

      ngờ nàng trận buồn nôn, vội vàng nhận khăn tay Mặc Kỳ đưa cho, bưng kín miệng.

      “Làm sao vậy nương tử?” Hoàng Phủ Trạch Đoan khẩn trương hỏi, hối hận cho Phát Tài tìm đại phu đem tới, lại thấy thê tử tay đặt ở bụng , biểu tình như suy tư gì. lại hỏi: “Hay là bụng thoải mái?” Diệp Tuệ tuy rằng chưa sinh hài tử, lại phải có thường thức, nghe dò hỏi, mặt lộ ra tư thái quyến rũ: “Tướng công, ta nghĩ nơi này có thể là có cốt nhục của chàng.”

      Nơi này là chỗ nào? Cốt nhục là nghĩa làm sao? Hoàng Phủ Trạch Đoan phản ứng kịp, cúi nhìn thê tử trong lòng.

      “Chính là…… Chính là chàng được làm cha, chàng sắp có nhi tử.” Diệp Tuệ khỏi nhụt chí, lời vừa ra khỏi miệng liền ngơ ngẩn, chính mình phải là được làm mẹ chứ.

      Đột nhiên, Hoàng Phủ Trạch Đoan mặt ra kinh ngạc tự đáy lòng, khó tin hướng bụng nàng ngó trái ngó phải, chỗ này có con , dần dần, đôi mắt mị thành đường, cả người đều mừng như điên lên. hai tay vương tới, đem nàng ôm ngang vào trong ngực, lại biết nên làm cái gì mới tốt, liền như vậy ôm xoay vài cái qua lại ở trong phòng. Hưng phấn đắc ý vênh váo, vừa vừa lải nhải: “Ta được làm cha, ta được làm cha!”

      Đối với nam nhân ba mươi tuổi đầu mà , vừa nghe đến chính mình có nhi tử, trong vui sướng trộn lẫn quá nhiều cảm xúc kích động. Diệp Tuệ thế nhưng nhìn từ khóe mắt thấy tia lệ ý, nhị lão công chẳng lẽ cao hứng phát khóc, sao có thể? con người rắn rõi như vậy mà.

      “Tướng công, được rồi, có thể để ta xuống dưới, cứ như vậy ôm chàng mệt à!”

      được, nàng thể , thể đứng.” Hoàng Phủ Trạch Đoan vội lắc đầu: “Sáng mai bảo Chu Tầm ra ngoài mua mấy cây nhân sâm hà thủ ô ngàn năm gì đó tới nhà, nàng yếu thành như vậy, cầu bồi bổ cho khỏe mới thành.”

      Diệp Tuệ vội : “Đồ bổ thể ăn bậy, ăn nhiều người lại chịu được, lại ta là đoán mò, có hài tử hay còn chưa nhất định, chờ ngày mai mời tới đại phu tra ra hoài thai, chàng phải thực thất vọng?”

      “Nhất định là có thai, tuyệt đối đúng.” Hoàng Phủ Trạch Đoan sắc mặt khẳng định, bỗng nhiên dường như lại nghĩ tới cái gì: “Đúng rồi, nàng còn chưa có ăn cơm, mau mau ăn, đừng bỏ đói nhi tử ta.”

      “Ta tại ăn được ngon, vừa ngửi liền ghê tởm, canh táo đỏ gà ác để chàng uống .”

      “Vậy làm sao bây giờ, ta bảo phòng bếp chuẩn bị ít canh chay nàng ăn đỡ, cái khác về sau lại nghĩ cách.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan đem thê tử đặt ở giường nằm xuống: “Nàng nghỉ lát , ta tìm người nghiên cứu thực đơn thai phụ, Mặc Kỳ, chăm sóc phu nhân cho cẩn thận.” dịch dịch chăn cho nàng, xoay người ra ngoài. Mở cửa, với hạ nhân đứng hầu ở đối diện hành lang: “ tìm Chu Tầm cùng Thương Hồng tới, liền ta có việc, thuận tiện cho phòng bếp tiếng, nấu món đồ ăn thanh tân thoải mái bưng tới, liền thiếu phu nhân có hỉ, ăn được thức ăn mặn. Đúng rồi, thông báo xuống đều hầu hạ cẩn thận, sau này tiền tiêu vặt tăng lên gấp đôi.”

      Hoàng Phủ Trạch Đoan hưng phấn xoa tay, quá nóng lòng tìm người chia sẻ, ở trong phòng khách tới lui, chút lầm bầm tự phải làm cha, phải làm cha, chút lại cười ra tiếng thể hiểu nỗi.

      Diệp Tuệ lần đầu tiên biết nam nhân cũng có thể lãi nhãi như vậy, nhớ tới Tần Vũ Hàng, từ lần trước bán lương thực thu hoạch tới thăm nàng lần, nàng hơn hai tháng chưa gặp được , liền phong thư cũng có, trong lòng thực nhớ mong. Mặc Kỳ thấy nàng sắc mặt hơi lạ, hỏi: “Tiểu thư có tâm gì?”

      “Ta nghĩ đến Tần đại ca, biết tại làm gì?”

      “Nô tài nghe bắt đầu mùa đông tới nay Đột Quyết bên kia chết rất nhiều dê bò,nghe người ta đồn, đến sang năm mùa xuân chừng xuất thảm cảnh người vượt biên tha hương.”

      Phía tây Bình Châu là người Khương, lại hướng bắc bao vây là phạm vi thế lực người Đột Quyết. Người Hồ trời sinh khát máu, có tài vật liền đoạt lấy, chẳng những đoạt tài vật, còn đoạt người, Dĩnh Đường Quốc bá tánh phần lớn hiểu được trồng trọt cùng phương pháp tài nghệ, mỗi khi cướp được đều có thể bán giá tiền cao.

      “Mặc Kỳ, người phiên vượt biên cùng Tần đại ca lại có quan hệ gì sao?”

      Mặc Kỳ sắc mặt mờ mịt: “Nô tài cũng hiểu, ta khoảng thời gian trước kia cẩn thận nghe được Hoàng Phủ gia muốn Chu Tầm gửi bồ câu đưa thư, đến vùng Sa châu rất xa cho Tần gia, muốn liên hợp Sa Châu vương chú ý phòng bị người Đột Quyết.”

      “Hai vị gia đều là thương nhân, quốc gia đánh giặc cùng với bọn họ có gì liên quan?” Diệp Tuệ kinh ngạc lát, : “Ngươi ra ngoài tìm Hoàng Phủ gia tới, liền ta có lời hỏi .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :