1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[cổ đại, NP, H+] MỘT NỮ HAI BA NAM - 124 chương - HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      nàng chơi vui vẻ nhé

    2. Ngọc Ngốc Nghếch

      Ngọc Ngốc Nghếch Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      53
      Chúc nàng chơi vui nhá. Chờ nàng về <3 <3

    3. le viet

      le viet New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      1
      hóng chương mới, ad ơi cố lên!!!!!!!!!!1

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 27:


      Diệp Tuệ bị nhị lão công liên tiếp muốn vài lần, mệt lại ngủ qua , giấc này thẳng đến giữa trưa, ánh mặt trời soi thấu vào màn lụa vô cùng chói mắt, mở mắt ra xem xét, bên cạnh sớm còn ai.


      Mặc Kỳ bưng chậu nước tiến vào: “Hoàng Phủ gia có chuyện muốn làm, sáng sớm liền mang theo Chu Tầm cùng Thương Hồng ra ngoài. Trước khi có dặn dò nô tài, tiểu thư muốn lên phố mua quần áo trang sức gì đó, trong rương có vàng lá cùng ngân phiếu muốn lấy bao nhiêu tùy, đừng quên mang Phát Tài theo để tùy thân bảo hộ, Phát Tài võ công tệ, vài người bình thường thực dễ dàng đối phó.”


      Lên phố? Nàng trước đây có lúc qua muốn lên phố sao, nhưng nếu vào Bình Châu thành mà tìm chỗ dạo tựa hồ như chịu thiệt.


      “Ngươi gọi người nấu nước tắm, ta phải tắm gội phen.”


      Hôm qua mới vừa vào Ngưng Hương Uyển, bị Hoàng Phủ Trạch Đoan mang tham quan tùy ý lần, nhìn thấy phòng tắm ở cách vách, chỉ cách phòng ngủ cánh cửa, gian phòng đều là dùng đá màu sắc rực rỡ xây thành, trang trí vô cùng xa hoa, nhìn liền thích. Đáng tiếc tối hôm qua ăn cơm xong liền mệt mỏi, tại gì cũng phải tắm rửa cái cho thống khoái.


      Mặc Kỳ đem lời phân phó ra ngoài, liền có người chuyên môn nấu nước, bao lâu nấu xong.


      Diệp Tuệ vào phòng tắm, ngâm thời gian rất lâu mới ra tới, được Mặc Kỳ hầu hạ mặc xong quần áo. Trải qua mấy ngày trước đây cùng nhau có vài đoạn ái muội, nàng cho phép bên người hầu hạ, nhưng nếu hoàn toàn tiếp nhận , còn cần thời gian làm quen thêm.

      Mặc Kỳ trước tìm bộ váy lụa tuyết sam phi sắc, cái váy này cực kỳ xinh đẹp quý khí, là trong những đồ hồi môn mà thân thể tiền nhiệm trước trước khi xuất giá từ nhà mẹ đẻ mang theo, kiểu dáng là thịnh hành nhất đế đô, ở nơi mà Tây Khương giao với Bình Châu, mặc vào bộ váy áo mới mẻ độc đáo như vậy dạo phố, muốn làm cho mọi người thấy lạ mắt mà nhìn chăm chú là có khả năng.

      Diệp Tuệ chỉ là muốn đơn thuần dạo phố mua sắm, lại phải tham gia yến hội, cần thiết mặc thành như vậy, liền thay đổi mặc bộ kiểu dáng đơn giản.

      Trước khi ra cửa, Mặc Kỳ đem khối ngọc bội hình rồng xanh biếc trong suốt, dùng dải lụa đeo ở cổ Diệp Tuệ, : “Đây là Hoàng Phủ gia khi ra cửa dặn dò, ngọc này là khai thác từ đỉnh núi Côn Luân, cực kỳ linh nghiệm, có thể trừ tà, gặp chuyện có thể gặp dữ hóa lành.”

      “Xem là biết khối ngọc hiếm có.” Diệp Tuệ cầm ngọc bội xanh biếc hình rồng, thấy ánh sáng màu ôn nhuận trong veo, so với ngọc bội Tần Lão Nương đeo người đủ mọi màu sắc phải là chênh lệch giữa hiếm quý và gạch ngói, nhưng nếu có thể trừ tà được nàng cũng tin lắm. Nàng kiếp trước là người theo thuyết vô thần, hết thảy kiện thần thần thánh thánh đều lười xem. Xem xét lát, thuận tay đem ngọc bội nhét vào trong vạt áo.

      Bình Châu là đầu mối giao thông then chốt liên thông Tây Vực và Trung Nguyên, chỗ này phồn hoa kém so với Trung Nguyên. Tuy rằng năm trước chịu trận hạn hán hoành hành tiêu điều ít, nhưng nhờ quan lại địa phương cai trị tốt, hơn nữa năm nay lượng mưa sung túc hơn rất nhiều.

      giống kiến trúc bằng gỗ ở Trung Nguyên, nơi này nhà cửa chủ yếu là làm bằng đất đá. Bởi vì gỗ rất trân quý, đại đa số nhân gia thể dùng đến, đương nhiên ngoại trừ Hoàng Phủ Trạch Đoan quý nhân như vậy.

      Diệp Tuệ mang theo Mặc Kỳ cùng Phát Tài tùy hứng tới, nàng phẩm vị đối với trang sức cùng quần áo cầu cực cao, đồ vật tầm thường để vào mắt. Cổ đại trang sức chế tác công nghệ thực kỹ càng, cũng rất nhiều loại, nhưng cho nàng cảm giác quá mức nặng nề, mỗi chủng loại chỉ .

      qua mấy cửa hàng, chỉ chọn được vài món trâm cài đầu cùng vòng tay. Đối với ngọc hòa điền chế thành vòng tay phá lệ thích, vất vả chọn bộ. Lấy vòng mang ở cổ tay, ngó trái ngó phải, màu trắng dương chi ngọc dưới ánh mặt trời lóe sáng bóng lưỡng, xem thấy nàng vui sướng thôi.

      Kiếp trước nàng đặc biệt thích thứ này, nhưng là vòng ngọc tính chất tốt thị trường đều có giá từ mấy chục vạn đến trăm vạn, mặt hàng bình thường nàng lại chướng mắt. Chỉ có thể cách cửa kính chảy nước miếng. Vòng ngọc hơn ngàn vạn đều đừng mơ, đó là bảo vật gia truyền, muốn mua cũng phải chờ có người bán mới thành.

      người mang theo đồ vật đáng giá liền có trộm nhớ thương, trộm này cũng là loại trộm chuyên nghiệp, nếu như thế nào nhận ra được vòng tay này có giá trị.

      Ngay khi Diệp Tuệ ra khỏi cửa hàng lâu, hai nam nhân trẻ mặt mũi xấu xí trái phải đột nhiên đẩy Mặc Kỳ và Phát Tài ra, tiến lại gần nàng, tên vịn, tên lấy vòng tay của nàng. Tay nàng vừa vừa mềm, thình lình bị đối phương lấy mất.

      Diệp Tuệ lắp bắp kinh hãi, kêu lên: “Phát Tài, mau bắt cướp.” Vừa , vừa thúc đầu gối ra phía trước, nhắm giữa háng người nọ hung hăng thúc. Lần này nàng dùng hết toàn lực, thúc xong đầu gối đều tê dại.

      Người nọ đau đến sắc mặt trắng bệch, nước mắt đều chảy ra, có thể là bởi vì quá đau nên muốn kêu cũng thể lên tiếng, lập tức quỳ gối mặt đất.

      Diệp Tuệ bởi vì dùng sức quá mạnh, thu thế xong phải bước lui vài bước, lảo đảo chút, té ngã về phía sau, nàng cho rằng ngã cái chỏng vó, nhưng đau đớn trong dự đoán có xảy ra. đôi cánh tay hữu lực đỡ lấy nàng: “Có sao ?” thanh ôn hòa ở bên tai hỏi.

      Đỡ lấy nàng là nam tử bạch y, thân hình cao cao gầy gầy, đầu tóc dài đen nhánh tôn lên khuôn mặt tuấn dật phi phàm, đôi mắt lộ ra tia nhìn sáng quắt như đá quý làm người loá mắt. Diệp Tuệ nao nao, người này rất quen mắt, tựa hồ trước kia từng gặp qua.

      “Tiểu thư, người có sao ?” Mặc Kỳ chạy lại giữ chặt cái cánh tay.

      Diệp Tuệ đứng vững vàng, thấy vẻ mặt kinh hoảng, đứa này từ lớn lên ở nội viện, khả năng chưa thấy qua chuyện này, chắc là sợ hãi. Hỏi: “Phát Tài đâu?”

      “Đuổi theo tên nam nhân cướp vòng tay.” Mặc Kỳ đáp, nhìn chủ tử lộ ra ánh mắt lo lắng: “Tiểu thư bị thương chứ?”

      Diệp Tuệ lắc đầu, mắt nhìn bạch y nam tử, lại thấy nhấc chân hướng tên cướp mặt đất đột nhiên dẫm cái, bạch bạch hai tiếng giòn vang…… ra cướp này trúng ‘liêu chân’ nặng quá mức, giãy giụa từ mặt đất định bò dậy, bị bạch y nam tử phát đạp gãy xương sườn.

      “Xin hỏi vị công tử này là?” Diệp Tuệ hành lễ, nam tử này tướng mạo xuất sắc, thuộc dạng người gặp qua lần liền khó có thể quên, nhưng tự mình cố tình nhớ được. Bạch y nam tử sắc mặt hơi kinh ngạc: “Khách điếm ở Phù dung trấn từ biệt cũng lâu, tiểu nương tử thế nhưng quên tại hạ.”

      Phù dung trấn, mẹ nó! Tên Lý Vĩ Thần kia đêm khuya xông vào phòng nàng, gặp mặt lúc ấy tình hình vô cùng xấu hổ. Nàng mãnh vải trở thành con tin bị ôm vào trong ngực, dùng để áp chế thích khách. Chuyện này làm nàng thực quẫn bách, vẫn luôn cố tình muốn nhớ lại, ngờ tới nơi địa giới biên cảnh lại gặp được. Chỉ nghe chậm rãi : “Chúng ta chẳng những ở phù dung trấn gặp qua, cửa hàng bán son phấn ở đế đô cũng gặp qua lần. Tiểu nương tử nhớ ư?”

      Nhớ , có thể nào nhớ ? vị công tử này vẫn là trai lơ của Bảo hoa trưởng công chúa được chưa!

      “Vị tiểu nương tử này, chuyện ở Phù dung trấn vẫn luôn tìm được cơ hội tạ lỗi với nàng, tại đây nếu xảo ngộ, bằng tại hạ làm chủ Như Ý Lâu đặt bàn tiệc rượu, hướng tiểu nương tử bồi tội.” Lý Vĩ Thần lẳng lặng , đôi mắt sáng như sao trời, thanh hòa cùng hơi thở.

      Bồi tội? Diệp Tuệ cười lắc đầu: “Chuyên ngày đó ta quên, ngươi cũng cần lo lắng, như vậy đối tất cả mọi người đều tốt.” Đêm hoang đường đó ấn theo truyền thống Dĩnh Đường Quốc, hẳn là nam nhân có hại ! Nếu có người biết chuyện cố ý truyền ra đối với danh tiết bất lợi, vạn nhất về sau thành thân, khó tránh khỏi ở vào thế bị thê tử ghét bỏ.

      Lý Vĩ Thần sắc mặt hơi đổi, tự hỏi từ trước đến nay được nữ nhân hoan nghênh, chỉ cần ánh mắt nho là có thể làm nữ nhân đối với sinh ra hảo cảm, hôm nay thế nhưng nhạy, là nàng tầm mắt cao, hay là mị lực mình đủ?

      Diệp Tuệ đưa mắt nhìn tên trộm kêu rên mặt đất, vị này cũng đủ xui xẻo, đầu tiên là ăn của nàng cái ‘liêu chân’, sau là bị Lý Vĩ Thần dẫm gãy xương sườn cũng coi như báo ứng.

      “Sư tổ mẫu, tên trộm vòng tay bị bắt, đáng tiếc vòng tay rơi mặt đất bể thành hai nửa.” Từ đằng xa, Phát Tài đem nam nhân mặt mũi bầm dập đáng khinh bị trói gô quanh eo túm tới.

      Tới bên cạnh, Phát Tài đem cướp chân đá nằm sấp xuống, mắng: “Mẹ kiếp nhà ngươi, ta xem ngươi có mắt như mù, dám ở trước mặt Phát Tài đại gia ta trộm đồ vật, chờ xem giao cho quan phủ đánh các ngươi trận cho các ngươi nhừ tử.”

      Diệp Tuệ kiếp trước đối với trộm cướp trong lòng còn ác cảm, nàng ở thành thị trị an kém, ngày lễ ngày tết là thời điểm đạo tặc hung hăng ngang ngược nhất. Chuyện bị ăn cắp, bị cướp bóc thương tổn nhìn mãi quen mắt, vô số lần đều đếm hết. Nàng ăn qua vài lần chán lúc sau dưới liền cái bao cũng dám xách, sợ bị mượn gió bẻ măng.

      “Bây giờ làm như thế nào, muốn báo quan hay ?” Diệp Tuệ đối với quan phủ cổ đại biết nhiều lắm, có hay tồn tại chuyện quan tặc cấu kết ác nhân biết, nhưng kiếp trước xác là có, ăn trộm thông thường đều phải hướng cảnh sát nộp bảo hộ phí, cảnh sát là ô dù hữu lực cường đại của bọn trộm.

      “Đương nhiên muốn giao quan phủ, chẳng lẽ lại thả bọn họ?” Phát Tài lần đầu tiên bắt được trộm cướp, vô cùng phấn chấn, khi đôi mắt đều sáng lên.

      Từ xưa người Trung Quốc đều có thói quen xem náo nhiệt, xảy ra chuyện cướp bóc, bá tánh sớm lại đây vây quanh thành đoàn, đối với cướp chỉ chỉ trỏ trỏ. Có người biết chi tiết , “Tiểu nương tử có điều biết, hai tên cướp này là cướp chuyên nghiệp, tên kêu Lý Văn Xương, tên khác kêu Triệu Thư Các, ỷ có người thân vào làm trong nha môn, cả ngày làm xằng làm bậy, trộm cướp. Chọn đại nương tiểu tức phụ thể chất mảnh mai để cướp bóc, cướp được chia nửa chiến lợi phẩm cho nha môn đồng lõa, đưa vào nha môn chẳng khác nào thả bọn họ chạy trốn, sau ra tới tiếp tục trộm.”

      “Lý văn xương, Triệu thư các, tại sao cướp mà cũng có tên văn nhã như vậy?” Diệp Tuệ mỉm cười, hai người này tên rất quen tai, hình như là hai cái tên ảo của bọn đạo văn. Ta , nàng kiếp trước từng chọn qua hai trang web này xem bá vương văn.

      “Hai tên trộm này từ trước là người đọc sách, đệ tử bên trong thành, ham mê đánh bạc, thiếu nợ đánh cuộc, đem gia sản đều thua hết. có nơi chứa chấp liền ra cướp bóc, còn cấu kết người trong nha môn theo chân bọn chúng cùng nhau làm ác. Cha mẹ bọn chúng đều bị lên máu tức chết rồi, tệ hơn cả đồ vật.”

      Diệp Tuệ nhàn nhạt : “Vậy bọn chúng đích xác đáng chết.Làm cho cha mẹ đều tức chết rồi, loại người này tồn tại dư thừa.”

      Tên cướp bị Phát Tài bắt mắt lộ ra hung quang: “Thức thời nhanh thả gia gia ngươi, đợi lát nữa vào nha môn là ai xui xẻo biết?”

      “Hắc, dám đối với Sư tổ mẫu ta chuyện như vậy, ngươi có mấy cái đầu?” Phát Tài giơ tay bạt tai tên cướp mới lời ác độc, lần này dùng nội lực, thẳng tay đánh đến nỗi hàm răng tên cướp văng ra hai cái răng, oa phun ra đống máu tươi. Tên cướp này cũng kiên cường, tuy bị đánh, vẫn ngừng mắng.

      Lý Vĩ Thần giữa hai chân mày lộ ra tia hàn ý: “Ta ngược lại muốn xem ngươi có bao nhiêu đại bản lĩnh muốn ta xui xẻo chút.” Trở tay vừa kéo trường kiếm bên hông, hàn quang chợt lóe, phốc phốc vài tiếng, bốn bàn tay của hai tên cướp rơi mặt đất, chỗ cổ tay bị chặt nhất thời máu phun như suối.

      xuất thân cao quý, từ trước đến nay chỉ có thể khi dễ người khác, bị người khác khi dễ qua bao giờ, sao có thể bị hai tên tiểu tặc dọa sợ.

      Hai tên cướp bị chém tay, sắc mặt xám như tro tàn, kêu rên dứt, tên lúc trước nhát gan, kêu rên vài tiếng liền ngất .

      xong, xảy ra án mạng.”

      “Bị quan sai bắt được khó mà , chạy mau.”

      Bá tánh vây xem phát ra tiếng kêu, đều chạy thoát sạch , toàn bộ mặt đường trong thời gian ngắn quạnh quẽ lại.

      Tần Vũ Hàng ở Phù dung trấn lần đó giết người, Diệp Tuệ bị khăn trải bàn che đầu, loại trường hợp máu chảy đầm đìa này là lần đầu tiên nhìn đến, cả kinh sắc mặt trắng bệch, lảo đảo vài bước, được Mặc Kỳ phen ôm vào trong ngực: “Tiểu thư, tiểu thư!” sợ chủ tử có chuyện, bất chấp trong lòng kính sợ, vội vàng ôm lấy nàng
      Anastasia Nguyen, amandatruc, CandyTN32 others thích bài này.

    5. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212


      CHƯƠNG 28:

      “Vị tiểu nương tử này, nàng có ổn ?” Lý Vĩ Thần mới biết mình lỗ mãng, hướng phía trước vài bước, dùng thân thể che chắn vũng máu phía sau.

      Diệp Tuệ lấy lại bình tĩnh, giơ tay bắt lấy : “Còn đứng ngốc làm gì, nhanh chạy trốn !” tay lôi kéo , tay lôi kéo Mặc Kỳ, quên tiếp đón Phát Tài: “Chạy mau, đợi lát nữa quan sai tới đều vô nhà tù ngồi.”

      Thân là thị dân bổn phận thành bình sinh liền sợ hai loại người, loại là cường đạo, loại khác là cảnh sát, người trước đụng phải bị cướp tài hay sát hại tính mệnh, người sau đụng phải bị dây dưa phiền phức. Xã hội đại đều phải tránh rất xa bọn họ, đừng cổ đại.

      Diệp Tuệ sợ gặp kiện tụng, lôi kéo mấy người bên cạnh vội vội vàng vàng thoát . Chọn hẻm hẻo lánh trốn, liên tiếp chạy vài con phố, mệt thở hổn hển như trâu, rốt cuộc lại chạy nỗi.

      Lý Vĩ Thần vẫn là khí định thần nhàn, mặt thấy chút khẩn trương: “Chẳng qua làm bị thương hai tên tiểu tặc mà thôi, nàng cần sợ thành như vậy.”

      Diệp Tuệ khóe môi làm động tác mỉa mai: “Đả thương người phải ta, vào nha môn ta tự có việc gì. Đừng nghĩ ngươi là Kim Quang Tử Lộc đại phu gia công tử, nhưng giờ lẩn trốn bên ngoài, phạm vào chuyện chỉ sợ lộ ra thân phận tốt đâu?”

      Bảo hoa trưởng công chúa cũng phải là dễ chọc, trai lơ chạy trốn, mất bao nhiêu mặt, phái người ra tập nã rất có thể chỉ đám người ở phù dung trấn kia.

      Lý Vĩ Thần giống như nghe được nàng cái gì, duỗi tay ở ngực nàng vén lên sợi tơ hồng, đôi mắt đen lộ ra sắc nghi hoặc: “Nàng từ đâu có được khối ngọc bội này?” là nhi tử của quan lớn, tham dự qua yến hội cung đình, sao có thể chưa thấy qua bằng chứng hoàng tộc bực này. Từ cấp bậc của ngọc bội mà xem, chỉ sợ ngoài thân vương mới có thể có được. Thân vương, theo luật pháp Dĩnh Đường Quốc chỉ có là hoàng tử mới có tư cách làm thân vương, lão hoàng đế khi qua đời, thân vương liền thối lui đến vị trí quận vương.

      Diệp Tuệ cúi đầu vừa thấy, mới biết được ngọc bội hình rồng trong vạt áo vừa rồi trải qua hồi chạy chạy văng ra bên ngoài, từ tay đoạt lại: “ liên quan đến chuyện của ngươi.”

      “Tiểu thư, người xem chúng ta chạy đến chỗ nào rồi?”

      Mặc Kỳ tò mò nhìn phố này, mỗi nhà cổng lớn đều đứng mấy thiếu niên hoa hòe lộng lẫy đối với nữ nhân qua lại trêu đùa, thỉnh thoảng đưa móng heo vói qua sờ soạng vài cái, sau đó phát ra tiếng cười càn rỡ. Từ cửa sổ lầu cao phát ra tiếng đàn ca nhàng từng đợt từng đợt, thanh du dương, tươi mát uyển chuyển, rung động lòng người.

      “Sư tổ mẫu, nơi này chỉ sợ là lưu hoa phố nổi danh trong thành Bình Châu, nếu như bị sư phụ ta biết ta tới loại nơi dơ bẩn này đánh gãy chân ta là thể, chúng ta vẫn nên rời !” Phát Tài sắc mặt lộ ra khinh thường nhìn các thiếu niên bên đường.

      Lưu hoa phố!

      Diệp Tuệ nhìn hai bên đường đủ loại kiểu dáng bảng hiệu cùng các nam nhân ở cửa mời chào khách, ra là nơi hoa bướm cổ đại, tựa như Bắc Kinh xưa có bát đại ngõ , bên trong kỹ viện nhiều như lông trâu, xa gần nổi danh, đến nỗi ai biết, ai hiểu.

      “Được, chúng ta rời .” Diệp Tuệ muốn xoay người, lại thấy đối diện đám bộ khoái áo xanh cầm trong tay binh khí đường chạy tới, dẫn đường chính là hai gã bá tánh, phát ra nàng, lập tức chỉ bộ khoái đuổi tới.

      “Hỏng rồi, Sư tổ mẫu, hai bá tánh dẫn đường kia là vừa mới xem náo nhiệt, nhận ra chúng ta, nhanh chạy trốn !” Phát Tài là ở nông thôn lớn lên, đối với bộ khoái trời sinh liền giữ tâm lý sợ hãi.

      Đúng là xui xẻo! Diệp Tuệ rất hận, mỗi lần gặp Lý Vĩ Thần cũng chưa bao giờ có chuyện gì tốt, tên này là sao chổi. kịp suy nghĩ, tay lôi kéo Phát Tài, tay lôi kéo Mặc Kỳ, liều mạng hướng ngõ hẻm khác chạy trốn.

      “Tiểu thư, vị công tử kia bị bắt được làm sao bây giờ?” Mặc Kỳ thiện tâm, vừa chạy vừa hỏi.

      “Vị công tử kia tâm địa hiệp nghĩa, nhất là có thể mang khó khăn lại cho người, làm sân sau cho , có lẽ còn cảm kích chúng ta cho cơ hội nổi bật.”

      Diệp Tuệ buồn bực Lý Vĩ Thần mang lại cho nàng tai bay vạ gió, trào phúng , loại người này nếu ở kiếp trước có từ hình dung gọi là não tàn, nàng lại quên cổ nhân gặp người như vậy gọi là trọng nghĩa khí. Mặc Kỳ tư tưởng đơn thuần, thế nhưng tin, hảo cảm tăng nhiều, chờ đến ngày sau Lý Vĩ Thần trở thành trong những sườn phu của Diệp Tuệ, khó tránh khỏi trong sinh hoạt đối với chiếu cố thêm.

      “Sư tổ mẫu, chúng ta vào cái ngõ cụt.” Phát Tài đột nhiên kêu lên.

      Diệp Tuệ lúc này cũng phát , hôm nay dạo phố chọn ngày, chắc là có đường về nhà, sau có truy binh, lui cũng thể lui, vừa lúc ngõ cái cửa ngách, vội tới vài bước, duỗi tay đẩy, cửa khép hờ, trong lòng vui mừng, tiếp đón hai người phía sau tiến vào.

      Trong viện thực rộng mở, phòng ở trái dãy, phải dãy, phòng trước phòng sau thỉnh thoảng thấy tốp năm tốp ba nam nữ tụ ở bên nhau ve vãn đưa tình. Vội chuyển ánh mắt, bên dưới bóng cây, hai người nam nữ quần áo xốc xếch ở bên nhau hôn nồng nhiệt.

      Phát Tài “Má ơi” tiếng hô lên tới: “Tình cảnh chúng ta chạy vào kỷ viện, chuyện này làm sao mới tốt, bị sư phụ ta biết còn đem chân đánh gãy. Tháng trước nương ta còn thương tình đem Mã Thúy Hoa ở đầu thôn tây giới thiệu cho làm tức phụ, bây giờ xong đời rồi, việc hôn nhân chắc thất bại.” vừa kêu, vừa dùng ngón tay che đôi mắt lại, nhưng là vì tò mò, nhìn lén xuyên qua khe hở ngón tay về phía dưới tàn cây kia xem đôi nam nữ biểu diễn tình cảm mãnh liệt.

      Diệp Tuệ hướng đầu cái, trách mắng: “Nhanh nhanh câm miệng cho ta, còn làm ồn ào coi chừng ta đem ngươi bán cho kỷ viện này mỗi ngày tiếp khách.”

      Phát Tài vội vàng ngậm miệng lại, ở Thiên Ưng Môn là đệ tử nội môn tiền đồ vô lượng, nếu như bị bán vào kỷ viện cả đời này đều đừng nghĩ rửa sạch, lão cha lão nương cũng nhận làm nhi tử.

      Diệp Tuệ mi tâm nhàng nhăn lại, vào kỷ viện cũng được, ra ngoài có thể gặp phải quan sai, trước nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau lại tìm cơ hội rời . Aizza, nếu như bị hai vị lão công biết nàng dạo kỷ viện chỉ sợ khó mà . Tần Vũ Hàng mọi việc đều tùy theo tính tình nàng, đối với nàng phải là sủng tới cực điểm, nhưng Hoàng Phủ Trạch Đoan cá tính tương đối u, có đôi khi nàng rất sợ .

      “Phát Tài, chuyện hôm nay ngươi được phép ra, nếu như bị ta phát từ trong miệng ngươi lộ ra nửa câu tiếng gió, ngươi thấy bọn họ ?” Nàng chỉ chỉ những nam tử bán hoa đó bán rẻ tiếng cười “Ta liền đem ngươi bán tới nơi này cho theo chân bọn họ.”

      Phát Tài vội vàng cam đoan: “Sư tổ mẫu người yên tâm, đánh chết ta cũng ra .” khi bị người biết tới kỹ viện, danh tiết liền hoàn toàn huỷ hoại.

      “Theo ta vào, giống như tùy ý dạo phố, cần khẩn trương.”

      Cổ đại kỷ viện giống câu lạc bộ đêm ở tại, đều là nơi phục vụ, ai cũng tò mò người khác.

      Diệp Tuệ giả bộ thoải mái hào phóng, giống khách nhân tìm vui, lát sau khi nghe ngóng biết được đây là Lưu Hoa phố nổi danh nhất đẳng kỹ viện, vài tên hoa khôi dẫn đầu đều là ca nhi nổi danh ở địa phương này.

      lão nam nhân trang điểm loè loẹt nghe khách nhân tới, vặn eo uốn éo mông tới, nhìn nhìn hai vị tuấn tú thiếu niên bên cạnh Diệp Tuệ, ánh mắt sáng lên, giơ tay sờ soạng khuôn mặt Mặc Kỳ phen: “Mặt hàng nai quá, có phải còn non hay , tốt nhất trước, phải non bán cao giá.”

      Mặc Kỳ trong mắt ra tia xấu hổ buồn bực, dùng sức đẩy lão nam nhân ra.

      Lão nam nhân đem nàng trở thành bọn buôn người! Diệp Tuệ lạnh mặt: “Quy củ chút , bọn họ là tùy tùng của ta.”

      Mang theo nam tùy tùng tìm vui, cũng phải là có. Lão nam nhân thấy Diệp Tuệ quần áo trang điểm liền biết là chủ có tiền, vội trưng khuôn mặt tươi cười: “Aizza, vị tiểu nương tử này đủ tuấn tú đây, là muốn thuê phòng, hay là muốn nghe khúc, có quen biết ca nhi nào , để ta kêu cho ngươi hai người.”

      có quen biết ca nhi, ngươi chuẩn bị cho ta gian phòng ở, tùy tiện tìm ca nhi hát khúc lại đây là được.” Diệp Tuệ hướng Mặc Kỳ nháy mắt, Mặc Kỳ nhận được, nhét vào trong tay lão nam nhân cái lá vàng.

      Phàm là tới kỹ viện khách nhân tìm ca nhi giúp vui, có vẻ kỳ dị, gây hoài nghi liền chuốt phiền toái.

      “Tiểu nương tử hào phóng, ngươi yên tâm, ta đem hoa khôi nhà chúng ta cho ngươi chọn người, cam đoan hầu hạ tiểu nương tử thoải mái dễ chịu.” Lão nam nhân nhận được lá vàng, mặt mày hớn hở, hướng về phía bóng cây có đôi nam nữ ôm hô: “Nhị minh lại đây, đừng ở đàng kia phát xuân, mau đem Hồng Văn công tử mời đến, liền có khách quý tới.”

      Nam nhân gọi là Nhị Minh hôn đến tình thế cấp bách, lôi kéo nữ nhân kia muốn khai phòng, nghe được tiếng la lão nam nhân, tình nguyện nghe theo phân phó rời .

      Mấy người Diệp Tuệ được mời vào gian chính phòng lầu ba tốt nhất kỹ viện này, phòng trong là phòng ngủ, gian ngoài là phòng khách, bố trí cùng bài trí có vẻ phong tình. Mà trung tâm bày mấy cái bàn thấp, sau khi tiến vào chút có người đem khay trà ngon bưng lên, Diệp Tuệ ngắm nghía lần, mỗi cái bàn thấp đều có trãi chiếu bên .

      Diệp Tuệ dạo phố hồi lâu, lại phát sinh chuyện Lý Vĩ Thần đánh mấy tên cướp, gấp đến độ chạy trốn, lúc này mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bất chấp nước trà kỳ viện rất chát, bưng lên uống bát lớn. với Mặc Kỳ cùng Phát Tài: “Các ngươi cũng uống ly.” Đem chung trà bàn đẩy cho hai người, nàng lại rót thêm ly, bưng lên chậm rãi uống.

      “Vị tiểu nương tử này, nghe người muốn nghe hát, Hồng Văn công tử chúng ta tới rồi, hát khúc các khách nhân thích nghe nhất.” Cửa bị đẩy ra, Nhị Minh đưa vào nam tử tuổi trẻ ôm cây tỳ bà vào.

      Nam tử tuổi trẻ được gọi là Hồng Văn đến đối diện khoanh chân mà ngồi, đem ôm đàn vào trong ngực, nhìn đối diện là thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, giữa mày ra vui mừng. bị mấy lão bà Tây Khương bao vài ngày, sớm chán ghét, đặc biệt Khương nhân thân có mùi hôi nách càng làm cho ghê tởm, vừa rồi người báo phải tiếp khách còn tình nguyện, tại vừa thấy nhất thời vui mừng lên. Thả mềm thanh : “Xin hỏi tiểu nương tử muốn nghe bài gì?”

      “Tùy ý ” Diệp Tuệ chậm rãi uống trà của mình, hơi trà làm giọng khá hơn nhiều. Nàng trốn, chứ phải dạo kỹ viện, nào có tâm tình nghe hát. Hồng Văn có chút thất vọng: “Tiểu nương tử nếu là thích, tiểu sinh bằng dâng lên khúc thập bát mô.”

      Thập bát mô, đó là cái bài gì? Diệp Tuệ liền mí mắt cũng nâng, vẫn : “Tùy ý.”

      Hồng Văn bắt đầu đàn tỳ bà, tinh tế cất giọng hát lên: “Sờ nha sờ, đại tỷ meo meo biên, hai cái meo meo viên lại viên, giống như lấy ra khỏi lồng hấp bánh bao tiên, ai ai da, giống như lấy ra khỏi lồng hấp bánh bao tiên. Sờ nha sờ, đại tỷ bụng tề tử, nho bụng tề viên lại viên, giống như quả tiểu tiền tài. Sờ nha sờ, ta càng sờ càng thích……”

      “Khụ khụ……” Diệp Tuệ lập tức sặc tới, khụ đến nước mắt đều chảy ra. Mặc Kỳ đưa qua khăn tay, nàng xoa xoa, với nam tử tuổi trẻ hát: “Bài này…… Ngươi đổi bài hát khác .”

      Hồng Văn ngẩn người: “Nếu hát bài đại tiểu tử giả đứng đắn được ?”

      Diệp Tuệ buồn bực: “Ta ngươi có thể hát bài văn nhã hay , ví dụ như điệp luyến hoa, thanh bình gì đó, nếu được liền hát loại hồi hương đại cổ .”

      Hồng Văn có vẻ vài phần ủy khuất: “Cha ta dạy qua, lại khách nhân tìm vui phải đều thích tiểu khúc như vậy sao?”

      Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến thanh lộn xộn, có người hét to, có người phá cửa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :