1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nhà Trọ Hoa Yêu - Nhất Mai Đồng Tiền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 57: Bên cạnh xuất kẻ hấp thu sinh khí


      Phong cảnh trong thành Lạc Dương tươi đẹp, và Trạng Nguyên trấn cũng vẫn náo nhiệt như trước. Bước con phố Ngọc Thạch, Chước Tử có cảm giác như về nhà mẹ đẻ vậy.

      Chưa đến khách điếm Mễ đại thúc ở nhà bên mua đồ ăn bên ngoài nhìn thấy Chước Tử từ xa vội vẫy tay: “Chào nhé, Chước Tử.”


      Chước Tử mắt sáng rực, gần như nhảy lên, vẫy tay liên hồi: “Mễ đại thúc ơi!”

      Mễ đại thúc thấy Thư Sinh cũng giơ tay chào, nhưng chưa đến gần để trò chuyện thấy bé chui từ phía sau Chước Tử bước ra ôm lấy đùi Thư Sinh, vẻ mặt hưng phấn: “Cha, con muốn ăn cái kia, cả cái kia và cái kia nữa.”

      “…”, Mễ đại thúc liền hóa đá…

      Chước Tử khó nhọc giải thích: “ phải thế đâu đại thúc… Đại thúc, đừng chạy mà! Nghe cháu ! phải như người nghĩ đâu!”

      Thoáng cái người biến mất giữa dòng người, gọi thế nào cũng quay lại. Chước Tử đỡ trán, hiểu lầm nặng nề quá, bỗng nhiên nhảy ra đứa con bốn tuổi, hoàn toàn có cách nào giải thích được mà.

      Thanh Đế định ôm Tiểu Chước Tử đưa nàng mua đồ ăn, Chước Tử ủ ê thấy hai kẻ kia cười hi hi ha ha tức quá: “Hai ngươi có thể để ý đến tâm trạng của ta được hả?”

      Thanh Đế hỏi: “Chước Tử, nàng muốn ăn kẹo đường hình gì nào?”

      Chước Tử suy nghĩ lập tức chỉ cái hình trắng trẻo kia: “Hình hồ lô kìa.” xong nàng liền thấy mình thực còn thuốc chữa nữa rồi… Bèn nổi giận: “Ta có thể làm mẹ rồi đấy, đừng dụ ta như dụ trẻ con thế chứ.”

      Thanh Đế nhịn được cười, giơ tay xoa đầu nàng: “Ngoan nào.”

      Tiểu Chước Tử cũng giơ tay xoa xoa mặt nàng: “Mẫu thân, ngoan nhá.”

      Chước Tử gục ngã gượng dậy nổi nữa rồi!

      Mễ đại thúc chạy mạch như điên vè khách điếm Đồng Phúc, đẩy đống kẻ ái mộ sắc đẹp của mỹ nhân chưởng quầy đến xếp hàng cùng tiểu nhị ra, bất chấp mấy lời la ó “Chen ngang là có văn hóa công cộng nhé”, “Nghiêm cấm chen ngang”, lao đến mức phát quan cũng lệch sang bên, sợ hãi : “Chưởng quầy của các người trở về cùng Chước Tử rồi.”

      Nữ Oa gảy bàn tính cùng mấy người Tân Nương, Đỗ Quyên dọn chén bát cũng sửng sốt: “Nhanh thế à? Mới được vài ngày thôi mà?”

      Tân Nương bĩu môi: “Nếu thực là bọn họ lần trước Lão Đại bày vẽ bữa cơm làm gì cho phiền phức, cứ như trở lại vậy.”

      Nữ Oa trầm mặc lát mới cười : “Việc này thực có chút kỳ lạ.”

      Mễ đại thúc lắc đầu: “Trọng điểm phải chỗ này mà là bọn họ còn mang theo tiểu nương tầm ba bốn tuổi, ôm đùi chưởng quầy gọi cha, hơn nữa đứa bé đó giộng hệt như Chước Tử vậy. Các ngươi xem, có phải Chước Tử bị lừa đảo ? ra mọi chuyện là thế này… Thư Sinh đánh cắp trái tim thiếu nữ của Chước Tử đưa nàng về nhà. Nhưng sau đó Chước Tử phát Thư Sinh có đứa con, hơn nữa đứa bé này là do tỷ tỷ ruột của nàng thất lạc nhiều năm sinh ra. Thư Sinh phát ra Chước Tử cùng bé con nhìn giống nhau nên mới ở lại khách điếm.”

      Nếu phải biết con người khác biệt, à , phải là sinh tồn duy trì nòi giống của Lục giới khác biệt hẳn lũ bị tưởng tượng của Mễ đại thúc thuyết phục rồi.

      Từ xa Chước Tử thấy hàng dài xếp hàng trước cửa, cứ tưởng Cẩm Tú khách điếm tung chiêu trò kỳ lạ gì, nhưng nhìn kỹ hóa ra là họ chờ Đồng Phúc khách điếm, là nhà mẹ đẻ của nàng! Lập tức nhảy cẫng lên, hai mắt tỏa sáng, đẩy người ra chen vào, lại vang lên thanh gào thét “Cứ chen ngang thế này… còn có văn hóa công cộng thế”, “Trật tự xã hội loạn rồi, coi vương pháp ra gì nữa rồi”.

      Chước Tử cố sức chen vào trong thấy cảnh tượng náo nhiệt vừa mừng vừa lo, lao đến ôm chặt Tân Nương: “Tân Nương!”

      Tân Nương tỏ vẻ chán ghét: “ mới vài ngày mà cứ làm như ba năm gặp ấy.”

      “He he.”

      Chước Tử cười hai tiếng, Thanh Đế bế đứa bé vào. Nữ Oa ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt nghiêm trọng, khi nãy Mễ đại thúc nàng còn tưởng hai người nhận con nuôi nhưng giờ nhìn khuôn mặt và cả linh khí nữa, thực là giống Chước Tử như đúc. Hay là… đúng là con của Thanh Đế?
      Tân Nương và Đỗ Quyên nhìn Tiểu Chước Tử, gương mặt nhắn hồng hào, mắt ngọc mày ngài, lập tức bị thu hút, đưa tay ôm chầm lấy: “Bảo bối ngoan, gọi tỷ tỷ nào.”

      Chước Tử vội : “Theo thân phận phải gọi là dì nha.”

      Hai người trừng mắt, nghiêm túc quát nàng: “Chước Tử, mới là dì, mà là dì ấy!”

      Chước Tử hoàn toàn biết sai ở đâu nữa!

      Tiểu Chước Tử híp mắt, ôm cổ Thanh Đế, tay vẫn còn kẹo đường. Thu Cúc từ từ tiến lên, lấy trong ngực viên kẹo đường, bé cười tươi, mềm mại : “Cảm ơn tỷ tỷ nhé.”

      Thu Cúc đảo mắt giảo hoạt: “Hì, ngoan quá.”

      “Đứa bé này…”, Bách Thụ Ca ở bàn bên cạnh thở dài: “Có tiền đồ đây.”

      Mọi người hào hứng ủng hộ: “Thực rất giống Thư Sinh.”

      Chước Tử vui nổi, giống Thư Sinh tốt lắm à?

      Tiểu Chước Tử dụi mắt, ngáp ngáp: “Cha, con mệt quá.”

      Thân thể bé run run, tuy rất nhưng Thanh Đế vẫn cảm giác được. Nhìn quanh khách điếm lượt, vẫn thấy có điểm gì bất thường. “Nơi vừa đen vừa u ám” mà bé nhắc đếnn rốt cuộc là chỗ nào?

      Bế bé về phòng lầu, Chước Tử ngòi xuống thận trọng đắp chăn, xoa xoa khuôn mặt nhắn của bé, thấy ngủ say rồi mới quay sang với Thư Sinh: “Nếu Tiểu Chước Tử thực do chúng ta sinh ra tốt biết mấy.”

      Thanh Đế cười cười: “Thế bây giờ có gì được?”

      Chước Tử nghĩ ngợi rồi cười : “ có.”

      Hai người nhìn nhau bật cười, chờ hô hấp Tiểu Chước Tử đều hơn, thực chìm vào giấc ngủ sâu mới lặng lẽ nắm tay nhau ra ngoài.

      nhàng đóng cửa lại, Chước Tử nắm chặt tay: “Chúng ta tìm từng ngóc ngách của khách điếm, phải tìm ra cái nơi hắc ám kia.”

      Thanh Đế : “Có người chờ chúng ta, đến gặp nàng ấy .”

      “Ai thế?”

      “Nữ Oa.”

      Nữ Oa chờ ở phòng bên cạnh lúc lâu mới thấy hai người vào, lắc đầu thở dài: “Biết ta sớm lên đây thế mà còn muốn ru cho con ngủ xong mới đến. Chỉ gặp sắc quên bạn cũng đủ làm tôi đau lòng lắm rồi nhé.”

      Thanh Đế ngắc ngứ hỏi: “Có chuyện gì?”

      Nữ Oa cười cười: “Đương nhiên là chuyện con của hai người rồi.”

      Chước Tử hấp tấp : “Tiểu Chước Tử là đứa bé ngoan, mặc dù chúng ta biết bé từ đâu đến.”

      Nữ Oa nhìn nàng cái rồi cười: “Đem theo sinh linh nguồn gốc bên cạnh, thực giống phong cách của ngươi đấy, Thanh Đế.”

      Thanh Đế phản đối câu này, thực là… Nếu gạt bỏ được nỗi nghi ngờ kia, thậm chí sợ làm Chước Tử thấy đau lòng hơn. Có lẽ do lòng cũng muốn có đứa con nên mới hành động giống bản thân mọi khi, đây chắc là ai cả đường lối về: “Ta muốn vài chuyện của bé với ngươi.”

      Nữ Oa gật đầu: “Ngươi .”

      Chước Tử sợ Thư Sinh gì đó sai hoặc khiến cho Nữ Oa cảm thấy Tiểu Chước Tử ngoan, nhưng may mắn là Thư Sinh chỉ kể lại mọi chuyện mà thêm thắt gì hết.

      Nữ Oa nghe xong, sắc mặt nghiêm trọng đứng lên, lúc này Chước Tử mới có chút cảm thấy phong thái của Nữ Oa nương nương, mà phải chị hàng xóm có nụ cười hòa nhã dễ gần.

      “Theo như bé cũng biết mình từ đâu tới, cũng hiểu sao lại có nhiều điểm giống Chước Tử đến vậy, thậm chí còn là do linh khí của Chước Tử sinh ra và nuôi lớn bé?”, Nữ Oa khẽ cười: “ hấp dẫn nhé.”

      “Ngươi có thể biết được gì ?”

      có, nhưng mà…”, Nữ Oa nhìn bọn họ: “ giờ còn chín ngày nữa, các ngươi trở về thế này mạo hiểm quá.”

      Thanh Đế nặng nề: “Phải giải quyết tận gốc rễ mọi chuyện mới là cách tốt nhất. Trước kia biết kẻ nào là thủ phạm nên mới đưa nàng ấy về. Bây giờ có manh mối để truy bắt được kẻ kia rồi. Phải biết muốn lấy nguyên thần của Chước Tử làm gì.”

      Nữ Oa gật đầu: “Đúng vậy, trị ngọn mà trị gốc cũng vô dụng.”

      chuyện đến nửa canh giờ cũng tìm ra được mấu chốt. Chước Tử quay về phòng, thấy Tiểu Chước Tử còn chưa tình, bản thân lại thấy mệt mỏi nên ngả người nằm xuống.

      quái ở trước cửa khách điếm mời khách vô tình đến hậu viện lấy nước, thấy Thanh Đế và Nữ Oa bày trận tìm kiếm, ngẩng đầu lên nhìn, mơ hồ thấy bầu trời có muôn ngàn tia sáng màu tím, nhưng vẫn hiểu xảy ra chuyện gì. Trong lòng cảm thấy bất an, chắc phải phát sinh chuyện gì đó chứ sao Chước Tử vài ngày quay về rồi.

      “Vừa tối, lại vừa lạnh… Lạnh quá…”

      Chước Tử mơ thấy mình rơi vào nơi đầy băng tuyết, lạnh đến rùng mình, giơ tay quơ lung tung, muốn ôm Tiểu Chước Tử sưởi ấm nhưng càng lúc càng lạnh hơn, cuối cùng bừng tỉnh, giống như vừa gặp ác mộng vậy.

      Nàng vừa cử động, Tiểu Chước Tử cũng tỉnh dậy, dụi mắt nhìn nàng: “Nương.”

      Chước Tử từ từ bình tĩnh lại, cười : “Tỉnh rồi à, rửa mặt còn ăn cơm, cả ngày chưa ăn gì đâu đấy.”

      Tiểu Chước Tử sờ bụng: “Nhưng con thấy đói bụng.”

      “Cả ngày ăn mà cũng đói à?”

      “Vâng.”

      Chước Tử cúi người xỏ giày cho bé: “Thế rửa mặt .”

      “Cha đâu rồi ạ?”

      Chước Tử nhìn trong phòng thấy Thư Sinh nhưng vẫn thấy khí tức vương lại: “Chắc giúp mọi người dưới nhà.”

      Nàng vặn vặn thắt lưng, hiểu sao tự dưng gặp ác mộng như thế, trong lòng cũng có chút hoảng sợ. Nhìn Tiểu Chước Tử sôi nổi, tinh thần cũng phấn chấn lên đôi chút, có chút cảm thán, trẻ con hồi phục nhanh , bì được.

      Vắt khăn đưa bé lau mặt sạch , nhìn hồng hào trắng trẻo đáng .

      Cánh cửa vừa mở ra Thanh Đế cũng vào. Tiểu Chước Tử nhảy vào ngực : “Cha!”

      “Ngoan lắm!”, Thanh Đế cười , ngẩng đầu nhìn Chước Tử giật mình hỏi: “Sao sắc mặt kém thế kia? thoải mái à?”

      Chước Tử lắc đầu: “Ngủ ngon giấc, gặp ác mộng thôi.”

      Thanh Đế kéo tay Chước Tử: “ ăn cơm thôi, rồi tắm rửa ngủ giấc ngon.”

      Tiểu Chước Tử cũng lo lắng ngó nàng: “Nương, nương sao chứ?”

      Chước Tử nhe răng, ôm bé xuống dưới lầu: “ sao đâu, ăn cơm nào.”

      Thanh Đế đứng sau nhìn Chước Tử vui vẻ cười đùa với Tiểu Chước Tử, trầm mặc lặng im. Đợi ăn trưa xong, liền với Tiểu Chước Tử: “Đêm nay con ngủ cùng Nữ Oa thẩm thẩm nhé, nàng ấy kể chuyện cổ tích cho con, lại còn cho con rất nhiều kẹo nữa đấy.”

      Nữ Oa mặt xị ra, thẩm thẩm gì chứ? Ai muốn dỗ cái con bé kia ngủ chứ?

      Tiểu Chước Tử nhíu mày, đồ ăn ngon cũng dụ được bé: “ cần đâu, con muốn ngủ với cha mẹ cơ.”

      Chước Tử cũng nhìn : “Sao để con ngủ cùng?”

      Thanh Đế mặt đổi sắc: “ muốn kiếm thêm đệ đệ cho Tiểu Chước Tử.”

      Chúng : “…”, nên với trẻ con thế chứ Thần Quân.

      Tiểu Chước Tử giật mình, tuy biết đệ đệ từ đâu đến nhưng có người chơi cùng cũng tệ lắm, lại có kẹo ăn nên nhào vào lòng Nữ Oa: “Thẩm thẩm, đêm nay con ngủ với thẩm nhé!”

      Nữ Oa: “!!!”

      “Đại nhân bớt giận, đừng chấp với tiểu hài tử!”

      “Cái bàn này dùng được bốn mươi năm rồi, làm ơn đừng bóp nát nó!”

      Đợi Nữ Oa đưa Tiểu Chước Tử về phòng ngủ, Thanh Đế mới kéo Chước Tử về phòng.

      Tiểu Chước Tử mặc dù cũng ngoan nhưng được ở riêng hai người với nhau thế này Chước Tử cũng cảm thấy tệ lắm. Nhưng ai ngở Thư Sinh lại đưa nàng ngủ , đúng là đắp chăn bông đầy trong sáng mà! Chước Tử xoa nắn mặt : “Thư Sinh háo sắc bị tráo đổi rồi hả?”

      Thanh Đế cười, ôm nàng vào lòng, cẩn thận dém chăn: “Ngủ nào.”

      Chước Tử nằm im lúc, trong lòng ngứa ngáy, ngóc đầu lên hỏi : “ hôn à? còn nhiều thời gian đâu, chúng ta phải nhanh chóng tạo ra Tiểu Chước Tử .”

      “Đêm nay đừng hao phí thể lực nữa, ngoan nào.”

      “Thế hôn cái .”

      Thanh Đế khựng lại: “Thế này cũng độ tu vi cho nàng được rồi, cần hôn, mau ngủ thôi.”

      Chước Tử trăm mối nghi hoặc lời giải đáp, sau lúc mới nằm xuống thầm: “ lẽ làm cha bản tính thay đổi?”

      Thanh Đế nghiêng người ôm lấy nàng, nghe nàng lẩm bẩm khỏi buồn cười.

      Hôm sau, khi ánh ban mai chiếu tận vào trong phòng, ánh sáng chói mắt, Chước Tử lật mình, thỏa mãn vặn vẹo cái eo, nhìn sang Thư Sinh, nhoẻn miệng cười, hôn lên hai má : “Chào buổi sáng chưởng quầy.”

      Thanh Đế nhìn sắc mắc hồng hào như mọi khi của Chước Tử trong lòng thở phảo, ôm nàng chặt hơn nữa.

      Tại sao đến bây giờ mới phát ra chứ…

      Tiểu Chước Tử mình do linh khí của Chước Tử sinh ra và nuôi dưỡng nhưng thực ra… là hút sinh khí của Chước Tử mà lớn lên…

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 58: Lửa lớn bốc cháy: Hỏa hoạn giáng xuống


      Chước Tử nhìn ra bên ngoài định đứng dậy: “ mở tiệm thôi.”

      “Chước Tử”, Thanh Đế giữ chặt nàng, nghiêm túc : “Nàng có cảm thấy mỗi khi tiếp xúc với Tiểu Chước Tử quá lâu bị mệt mỏi ?”

      Chước Tử khựng lại: “Thư Sinh ngốc, chàng định gì…”


      Thanh Đế thở dài tiếng: “Tiểu Chước Tử là sinh ra từ linh khí của nàng sai nhưng phải từ cách độ linh khí bình thường mà là hút linh khí của nàng để sống. Ta và nàng ở bên nhau, ít nhiều nàng cũng phải được hưởng tu vi từ ta nhưng lại chẳng thấy chuyển biến gì. Khi đó ta cảm thấy quái lạ rồi. Nhưng sau khi chúng ta đến ngày mùng tháng mười , trọ lại ở Cẩm Tú khách điếm đêm, nàng có nhớ khi đó tu vi của nàng tăng lên ?”

      Chước Tử nhớ lại, đúng là có tăng . Nàng ôm ngực nhìn : “Cho nên là ta tăng tu vi được phải vì ta với chàng thân mật có tác dụng mà là tu vi ta nhận được đểu bị Tiểu Chước Tử hút hết? Thế nên mới có gì thay đổi hết?”

      Thanh Đế gật đầu: “Đúng thế. Sau khi ta tìm được khách điếm, nhiều lần cố đem linh khí của nàng nâng lên nhưng mỗi lần đều thực được. Tiểu Chước Tử xuất sau khi nàng ngâm mình ở Thiên Trì mà bé cũng trước kia thể phá vỡ nơi hắc ám kia. Nhưng sau khi tu vi nàng do ngâm mình trong Thiên Trì tăng lên, bé hút được càng nhiều nên mới có thể xuất thế.”

      Chước Tử suy nghĩ lúc, hạ giọng : “Ý của chàng là… muốn ta cách xa Tiểu Chước Tử?”

      “Đúng thế!”, Thanh Đế sao biết nàng gặp khó khăn đến nhường nào nhưng nếu phải chọn lựa Chước Tử và Tiểu Chước Tử chắc chắn lựa chọn vế thứ nhất. bỗng đột nhiên phát ra, có khi nào kẻ cướp nguyên thần của Chước Tử… liệu có thể chính là Tiểu Chước Tử lai lịch kia? phải tiên phải cũng chẳng phải ma, đến cả mình và Nữ Oa cũng nhìn được chân thân, thực kỳ quái vô cùng.

      Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, giọng trẻ con non nớt cất lên: “Cha, nương, mau dây thôi.”

      Tim Chước Tử khẽ nhói lên, vừa định đứng lên bị Thanh Đế kéo lại. Trầm mặc lúc Chước Tử mới lên tiếng: “Chàng với con bé là ta bị bệnh rồi… Đừng làm gì con bé nhé, dù sao cũng chỉ cần vài ngày gặp nó là ta lại khỏe lên thôi.”

      Thanh Đế nhàng ôm lấy nàng hồi rồi mới ra ngoài mở cửa. Cửa vừa hé ra thấy Tiểu Chước Tử ngó vào, mặt rạng rỡ như trăng rằm: “Chào buổi sáng, cha.”

      Thấy bé định vào, Thanh Đế vội kéo tay lại, cười : “Nương của con thoải mái, để cho nàng ngủ thêm chút nữa .”

      Tiểu Chước Tử gật đầu, tò mò nhìn vào trong: “Nương cố gắng nghỉ ngơi tốt nhé.”

      Chước Tử hít hít cái mũi, khó chịu vùi mình vào trong chăn.

      Thanh Đế nắm tay dẫn Tiểu Chước Tử xuống lầu ăn điểm tâm. Bước xuống bậc thang, Tiểu Chước Tử còn nhảy nhót, Thanh Đế xiết chặt bàn tay bé ấy, cảm thấy lạnh lẽo khắp nơi.

      “Cha, cha phải nhanh như con này, nếu hết phần mất.”

      Thanh Đế gật đầu: “Biết rồi.”

      nghe Chước Tử bị ốm cũng lên ép nàng xuống ăn cơm. Thấy Đỗ Quyên mang đồ ăn lên Thanh Đế liền dắt Tiểu Chước Tử ra ngoài chơi.

      Nữ Oa thấy vậy nhíu mày, nhưng thế nào nên cũng lên tiếng.

      Đỗ Quyên gõ cửa, ngó vào thấy Chước Tử cuốn chặt trong chăn cười khổ: “Chước Tử à, càng nằm càng ườn người đấy, mau dậy uống cháo thôi nào.”

      “Ừ…”, Chước Tử thò cái đầu ra, thấy cái đuôi nào phía sau mới tung chăn ngồi dậy: “Tiểu Chước Tử ngoan chứ?”

      Đỗ Quyên cười: “Đúng là mẹ đẻ có khác.”

      Chước Tử trầm mặc: “Tiểu Chước Tử phải con của ta và Thư Sinh đâu.”

      Đỗ Quyên ngạc nhiên: “ thể nào, sao con bé giống hai người thế cơ mà?”

      Chước Tử vò đầu: “Khó giải thích lắm.”

      phải chứ… hai người các ngươi đều rất thương con bé như con ruột cơ mà.”, Đỗ Quyên lắc đầu, đưa chén canh cho nàng: “Sau khi ăn sáng, Thư Sinh còn đưa Tiểu Chước Tử chơi, mua kẹo cho con bé nữa cơ đấy.”

      Chước Tử nhận bát canh, uống hơi, cảm thán: “Vẫn là gạo của Mễ đại thúc ăn ngon ”, chẹp chẹp hai cái, bỗng nàng giật nảy người: “Thư Sinh ngốc, chàng mang con bé ra ngoài ư?”

      “Đúng thế!”

      Chước Tử biến sắc: “ hướng nào?”

      biết, lúc ấy ta mang đồ ăn lên mà”, Đỗ Quyên vừa xong bát canh trong tay Chước Tử rơi tung tóe mặt đất, kịp xỏ giày, nàng vội vàng nhảy qua cửa sổ lao xuống.

      Chước Tử dám nghĩ đến điều mình vừa suy đoán, Thư Sinh mực muốn bảo toàn tính mạng của mình, nếu Tiểu Chước Tử là mối đe dọa đến sống của mình, sau này nếu Thư Sinh mất trí nhớ, Tiểu Chước Tử muốn tiếp cận mình chàng cách nào bảo vệ mình. Cho nên phải diệt trừ hậu họa, chàng nhẫn tâm tiêu diệt Tiểu Chước Tử, bởi vậy mới mình đem con bé chỗ khác?

      Dù biết Tiểu Chước Tử khiến mình gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần lại gần con bé là được rồi, nàng thực muốn con bé phải chết.

      “Chụt chụt, cha à, Đỗ Quyên tỷ tỷ thể ăn nhiều kẹo lúc thế đâu nhé, nếu ăn quá nhiều hỏng hết hàm răng đó.”

      Thanh Đế kéo bé lại, nếu phải nhanh tay túm lấy chắc bị con ngựa đứt dây cương đá phải lâu rồi. Nhìn bé hý hửng chất đầy mứt hoa quả trong hai túi căng phồng nhưng lại mấy lời như thế thực có chút thuyết phục nào hết, quả thực rất giống với Chước Tử.

      “Cho nên nếu về nhà mà bị nương hỏi cha nhớ bảo kẹo do cha mua nhé?”

      Cái tính này hình như lại có chút giống mình… Thanh Đế nhếch miệng, về ư… có về đâu: “Được thôi.”

      Tiểu Chước Tử kéo tay cố chen lấn trong đám đông đường, miệng ngừng lải nhải: “Dì Tân Nương phải bốc thuốc cho nương, chúng ta mau .”

      “Tiểu Chước Tử”, Thanh Đế gọi giật lại, thấy con bé vẫn cắm cúi về phía trước cúi xuống ôm lấy nhấc bổng lên: “ nhầm đường rồi con.”

      Tiểu Chước Tử chép chép miệng cười cười, rướn người nhìn bên người chen chúc bên vắng hoe, đưa tay chỉ chỉ: “Lạc , cha, cố lên nhé.”

      Thanh Đế lặng thinh, mặc bé sờ sờ mặt mình.

      càng xa Tiểu Chước Tử càng uể oải, gục vào vai : “Cha, quay về , con mệt quá.”

      “Sắp về rồi.”, Thanh Đế ôm bé, quả nhiên là hút linh khí của Chước Tử để sống mà, vừa mới cách ly chút xuống sức thấy , chút áy náy vốn có ban đầu bị đè xuống, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo. Cho dù là Tiểu Chước Tử cũng thể tổn thương Chước Tử.

      Trầm mặc vào ngõ , nhanh về nơi có người. Đến nơi, Tiểu Chước Tử buồn ngủ lắm rồi.

      Thanh Đế tiến vào nông viện dột nát, đặt Tiểu Chước Tử ngồi lên bậc thềm, xoa xoa khuôn mặt nhắn của bé. Ngủ cũng tốt, cảm thấy đau đớn. tay bỗng nổi lên cuồng phong, định cứa cổ bé con. Nhưng gió vừa nổi lên luồng sáng vụt qua, thổi bay luồng gió sắc lẻm. Thanh Đế trầm giọng: “Nữ Oa.”

      Nữ Oa ra nhìn : “Từ đầu ngươi biết ta theo, chắc chắn biết ý đồ của ta sao ngăn cản? Nếu ngươi giết bé, Chước Tử chắc chắn tha thứ cho ngươi. Mặc dù bé là dị linh nhưng cũng đến mức phải…”

      “Nó hút linh khí của Chước Tử.”

      Nữ Oa kinh ngạc lúc, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao hạ sát với Tiểu Chước Tử: “Tức là bây giờ là hút linh khí, đến ngày nào đó là nguyên thần của Chước Tử? Vậy hung thủ kia… chính là nó ư?”

      “Ngoài nó ra, có bất kỳ kẻ ai đáng nghi nữa.”

      Nữ Oa thở dài: “Nếu ta là ngươi chắc cũng làm như thế. Nhưng Chước Tử quý con bé như vậy, nếu ngươi xuống tay, với tính cách của nàng ấy có lẽ hận ngươi lắm, dù sao nàng ấy cũng coi con bé như con ruột rồi. Cái nàng ngốc nghếch ấy, lúc nào cũng tự chuốc lấy vất vả vào bản thân. Cho nên…”, nàng cười : “Để ta ra tay , dù sao ta với Chước Tử cũng ở chung, xong việc ta bỏ .”

      Thanh Đế ngạc nhiên, Nữ Oa ngẩng mặt lên trời than thở: “Ta đúng là người bạn tốt kinh thiên động địa mà.”

      “…”, cảm động vừa nhen nhóm lập tức vụt tắt trong nháy mắt… Thanh Đế nhếch miệng: “Được.”, sau lại : “Nhanh làm … làm gọn vào… đừng để con bé cảm thấy đau.”

      Nữ Oa gật đầu, lên ôm lấy bé: “Ngươi .”

      Thanh Đế dám nhìn Tiểu Chước Tử, buông tay ra, giống như chính mình cắt đứt mạng sống của bé vậy. Nhưng chưa kịp bỏ mặt đất bỗng có cái bóng lớn, ngẩng lên nhìn thấy Thanh Long. Từ đỉnh đầu Thanh Long bóng dáng trắng muốt nhảy xuống, vừa chạm đất Chước Tử lao vụt lên phía trước. Hai người chạm mắt nhìn nhau chằm chằm, sắc mặt cả hai hết sức nặng nề, ai cũng có thể hiểu được.

      Thanh Đế biết Chước Tử đoán được mình ra tay sát hại Tiểu Chước Tử.

      Chước Tử biết mình đoán đúng, Thanh Đế thực xuống tay với Tiểu Chước Tử.

      Chước Tử nhanh về phía Tiểu Chước Tử, ôm bé vào trong ngực, im lặng lên tiếng. Nữ Oa đứng lúc rồi phủi tay đứng dậy.

      Cảm nhận Chước Tử bên cạnh, Tiểu Chước Tử chui vào lòng nàng, dụi vào ngực, lúc sau liền tỉnh táo lại, nhìn nàng hai mắt lập tức tràn đầy ý cười: “Nương!”

      Chước Tử cười : “Tỉnh rồi à?”

      “Vâng ạ”, bé cúi đầu đưa mứt hoa quả vừa mua cho nàng: “Đây là mứt đấy, uống thuốc khó đâu, là cha mua cho nương đấy.”

      Thanh Đế trong lòng vỡ òa, tất cả là mua cho Chước Tử ư? bé còn mua, muốn dành công lao này cho người làm cha như ư?

      Chước Tử ôm chặt buông lỏng: “Ngoan lắm.”

      Nhưng vừa đứng lên hai chân nhuyễn ra, khuỵu xuống, tưởng như sắp té ngã cùng Tiểu Chước Tử người được ôm lấy. Chước Tử ngoái đầu nhìn, hai mắt Thư Sinh bình lặng, còn chút sát ý nào cả.

      Cuối cùng cũng hiểu ra, Chước Tử vẫn là đóa thược dược ngốc nghếch ngày nào, thể vì mạng sống của nàng mà giết người khác, nhất là người thân thiết bên cạnh càng được: “Chúng ta về nhà thôi.”

      Khách điếm vẫn náo nhiệt như trước, người ra kẻ vô tấp nập dứt.

      Chước Tử đưa Tiểu Chước Tử ngủ, đến gần hàng rào nhìn ngã tư đường người nhộn nhịp, đăm chiêu suy nghĩ. Bỗng má có hai bàn tay áp đến, nàng nghiêng đầu nhìn, cười cười: “Thư Sinh ngốc đừng nhíu mày thế, trông xấu lắm.”

      Thanh Đế nhàn nhạt cười, nhìn sắc mắt tái nhợt của nàng, cúi xuống hôn lên trán.

      Chước Tử : “Ta đồng ý với chàng, nhất định cách ly Tiểu Chước Tử xa, chàng đừng giết con bé.”, thấy gật đầu, nàng vội : “Chàng mau đồng ý với ta .”

      Thanh Đế nhìn nàng: “Nếu ta đồng ý nàng tin sao?”

      Chước Tử khẽ cười: “Đương nhiên, chàng lừa dối ta mà.”

      Thanh Đế vuốt tóc nàng: “Chước Tử ngốc nghếch.”

      Chước Tử ôm , áp vào trong ngực dễ chịu: “Đúng thế, ta chính là đồ ngốc đấy, chàng nhất định phải nhớ có đóa thược dược ngốc chờ chàng. Chúng ta còn đứa con tên là Tiểu Chước Tử, nhớ nhé, Thư Sinh.”

      cuối ra có chút nghẹn ngào. Thanh Đế lên tiếng đáp ứng: “Ta đồng ý với nàng, giết con bé. Hôm nay nếu con bé theo ta, ta giao con bé cho Nữ Oa chăm sóc, nếu nàng hứa lại gần Tiểu Chước Tử ta cũng cho con bé quay lại khách điếm.”

      Chước Tử chần chừ: “Nếu Tiểu Chước Tử hút linh khí của ta để tồn tại ta Thiên Trì hằng ngày để tăng linh khí là được mà.”

      Thanh Đế lắc đầu: “Lúc con bé xuất , nàng cũng suy sup, mệt mỏi. Nhưng càng về sau nàng càng uể oải, kiệt quệ. sớm muộn nàng cũng bị con bé nuốt chửng thôi. Có lẽ chính con bé cũng biết nhưng nếu ngày nào đó con bé biết mình sống được là do hút linh khí của nàng có phải nó cũng như nàng, đau khổ dằn vặt mãi thôi?”

      Chước Tử ngẩn người, Thanh Đế tiếp: “Nếu con bé thực coi nàng là mẹ ruột nguyện ý quay lại nơi hắc ám kia còn hơn nhìn nàng chết ấy chứ?”

      Chước Tử đắn đo lúc, mới gật đầu: “Ta theo chàng, ngoan ngoãn quay lại Cửu Trùng Thiên.”

      Thanh Đế cuối cùng cũng thở phào, muốn để nàng ở lại đây nữa: “Ta đưa nàng về trước rồi quay lại với bọn Tân Nương sau.”

      “Được”, Chước Tử lại : “Phải với Tiểu Chước Tử… chàng phải dối hoàn hảo vào. Nếu … chàng xóa trí nhớ của con bé , xóa sạch hết, như thế đau khổ đâu.”

      Thanh Đế đồng ý rồi gọi Thanh Long.

      Chước Tử ngồi đầu Thanh Long, ngây người nhìn Tiểu Chước Tử ngủ say trong phòng. Thanh Đế nắm tay nàng, với Thanh Long: “ nào.”

      Thanh Long gầm tiếng dài rồi bay vụt lên mây. Đuôi vừa vẫy dưới đất bỗng vang lên tiếng động lớn, giống như mảnh gỗ cháy văng khắp nơi. Chước Tử sửng sốt cúi đầu nhìn, thấy Thao Thiết, Hống và Tỳ Hưu nóc nhà bị đám mây mù kỳ lạ bao quanh, trong tích tắc bị phân giải quá nửa, chu sa cùng nước ào ào đổ xuống, chạm đến đâu bùng cháy như nham thạch chảy qua đến đó, gây nên trận đại hỏa hoạn ở khách điếm.

      Chước Tử giật thót, thần thú còn chưa tan biết hết, nếu tan biết hết rơi vào trong phòng kia… Tiểu Chước Tử!

      Trong đầu bỗng trống rỗng, thả người xuống, phía dưới lửa bắt đầu bốc lên: khách điếm gặp hỏa hoạn.

      Thanh Đế nhoài người với tay của Chước Tử, cố gắng tóm lấy vạt áo kia, nhưng bóng dáng trắng xóa ấy vụt . Cảm giác làn áo lướt qua đầu ngón tay như hư như ảo, Thanh Đế bàng hoàng giây lát, động tác của Chước Tử… thế mà lại nhanh hơn .

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 59: Bỏ lại sau lưng cuộc sống phồn hoa – hạ màn (1)


      Con đường sau này của nàng và Thư sinh còn rất dài, nhưng nếu như Tiểu Chước Tử chết , có sau này nữa.

      Vốn là cỏ cây , nàng cũng sợ lửa, vô cùng sợ, trước kia bị Tỳ Hưu làm bị thương lần, càng chắc rằng tuyệt đối nên chạm vào những thứ nóng như nham thạch. Nếu như Tiểu Chước Tử bị thiêu đốt, nàng dám nghĩ nữa. Bất kể thế nào, Tiểu Chước Tử cũng hề làm gì sai, nàng cứu nó cũng có gì là sai cả. Khoảnh khắc nhìn thấy khách điếm bốc cháy, ngay cả sống chết cũng màng, chỉ biết nhất định phải cứu được nó. Cũng chỉ là bản năng thôi.


      Có điều vừa mới phi thân lên bỗng trong đầu vang lên thanh lớn, muốn rách cả màng nhĩ. Nàng đau đớn thử động đậy nhưng còn chút sức lực nào.

      Trong nháy mắt, Thanh Đế đuổi theo, ôm nàng vào lòng, vững vàng đáp xuống đầu Thanh Long. Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch còn chút huyết sắc, đưa tay độ khí, lại phát ra người nàng nóng, nóng vô cùng.

      Chước Tử rúc vào trong lồng ngực , run rẩy gọi: “Thư Sinh…”

      Thanh Đế ôm nàng chặt, dùng khí bảo vệ nàng, cảm giác nóng bỏng người nàng dần bớt , vung tay áo, trời trong xanh bỗng đổ mưa to như trút: “ sao rồi, Tiểu Chước Tử cũng bình an vô rồi”.

      Mới được câu, Nữ Oa nhanh như gió tới trước mặt , sắc mặt nghiêm trọng: “Lửa này hết sức quỷ dị, sao có thể cùng lúc xóa sổ ba con thần thú thế kia… Chước Tử làm sao vậy?”.

      Thanh Đế ôm nàng đứng dậy, bay lên. Người ở trong ngực run , cúi đầu nhìn xuống, vừa mới nhìn vào ánh mắt yếu ớt của Chước Tử, bỗng thấy nàng dựa ở trong ngực mình dần dần tan biến, trong tay trống rỗng. Sắc mặc đột nhiên biến đổi, lại như vậy nữa, trước kia lúc nghịch chuyển thời , Chước Tử cũng gần biến mất giống vậy. Nhưng bây giờ đâu có cảm thấy khí tức của Cửu Vĩ Hồ, cũng có nghĩa là, Chước Tử bị như vậy căn bản hề liên quan đến việc trận pháp bị phá hỏng, mà có nguyên nhân khác.

      thể suy nghĩ nhiều, Thanh Đế bay về phía khách điếm. Thấp giọng niệm chú thuật phong tỏa trấn Trạng Nguyên, người cứu hỏa, kẻ vây xem, tất cả đều bị dừng hình. Lúc nhìn thấy bọn người Tân Nương trước cửa khách điếm, bỗng dưng thấy giống y chang cảnh tượng ngày mùng tháng mười ấy.

      “Chước Tử!”

      Xung quanh hề có khí tức của Chước Tử, ngay cả chút cũng thấy. Thanh Đế trầm mặt, vào căn phòng của Tiểu Chước Tử. Đến trước giường, liền thấy nó cuộn người thành khối, vô cùng thống khổ. Mới vừa cầm lấy tay nó, còn chưa kịp hỏi, thấy đôi mắt khẽ mở ra, mừng rỡ, run giọng gọi: “Cha”.

      Thanh Đế ngập ngừng chút, nhìn khắp phòng, cũng hề thấy bóng dáng Chước Tử đâu. Cúi người ôm lấy nó, ra ngoài khách điếm. Ra khỏi nơi vẫn còn bị ngọn lửa thiêu đốt kia, Tiểu Chước Tử nắm chặt xiêm y của , hỏi: “Nương đâu rồi?”.

      Thanh Đế đặt nó ngồi xuống Thanh Long, nắm cổ tay nhắn, trầm giọng: “Lời này, ta phải hỏi ngươi mới phải”.

      Tiểu Chước Tử tái mặt: “Con biết… Đầu óc choáng váng, giống như trở về chỗ tối tăm kia vậy”.

      “Chỗ tối tăm kia là ở đâu?”

      Tiểu Chước Tử run rẩy : “Con cũng biết…”.

      Thanh Đế đưa nó cho Nữ Oa, nhớ tới đóa hoa thược dược mà Chước Tử đưa cho mình, nắm chặt tay phải, đem linh khí của đóa hoa trong lòng bàn tay nhập vào trong tim.

      Nữ Oa dừng chút, ôm lấy Tiểu Chước Tử, sợ nó quấy rầy Thanh Đế. Chuyện nhập linh khí của người khác vào trong tim của mình thế này, chỉ cần sai lầm chút, chính là mất mất nửa cái mạng. Trong lòng thầm cảm thán, nàng nghĩ mãi cũng hiểu được, sao lại phải làm đến mức này, chút cũng hiểu nổi.

      Sau khi bóng hình màu xanh kia phóng xuống bên dưới khách điếm, đầu Tiểu Chước Tử cứ kêu ong ong mãi, đôi mắt bỗng lên ánh sáng sắc bén. Nữa Oa nhận ra nó có gì đó đúng, hàn khí đột nhiên tỏa ra, bàn tay nắm tay Tiểu Chước Tử bỗng đau đến thấu xương. Còn muốn nhìn xem rốt cục là xảy ra chuyện gì, bóng dáng màu trắng kia, thấy nữa…

      Chước Tử vẫn hiểu tại sao, mỗi lần Tiểu Chước Tử nhắc đến cái nơi vừa tối tăm, vừa lạnh kia đều sợ đến vậy, bây giờ nàng hiểu rồi. Nơi này rất lạnh, vô cùng lạnh, lại còn tối đến mức nhìn thấy gì cả. Biến ra ngọn đèn, nhìn mãi cũng thấy điểm cuối, nhìn theo ánh đèn, cũng vẫn tối tăm như vậy.

      “Thư Sinh… Tân Nương, Đỗ Quyên tỷ tỷ? Hồ Lô mập?” Chước Tử cất tiếng gọi, nhưng cũng có ai trả lời. Nếu như biết được con đường này kéo dài bao xa, thấy tim đập thình thịch thế này. Cứ bước mục đích như vậy, lại càng khiến cho nàng sợ hãi. Nàng cũng biết sao mình lại đến được nơi này, ràng là nàng nắm chặt xiêm y của Thư Sinh, chớp mắt cái, ở đây rồi. Thư Sinh chắc rất sốt ruột, Tiểu Chước Tử biết được cứu ra chưa, khách điếm vẫn còn cháy ư? Mấy người Tân Nương sao rồi?

      Mỗi chuyện đều giống như đâm vào lòng Chước Tử, tâm trạng mỗi lúc kém, vận khí muốn phá tan nơi này, nhưng lại chẳng có chút tác dụng gì, khỏi than thầm: “Nếu như mình vẫn còn bảy mươi vạn năm tu vi, tốt biết bao”.

      Từ ba trăm năm lên tới bảy ngàn, rồi nhảy phát tới tận bảy mươi vạn năm, tàn bạo thể tàn bạo hơn dược nữa. Chước Tử cầu trời khấn phật, sau này đừng có mà xuất thêm cái bảy trăm vạn năm, nếu thế, nàng lại muốn học theo Tinh Vệ lấp biển, lấp luôn cái thiên động quái quỷ ấy cho rồi, để cho ngươi khoét ra cái hố lớn như vậy, ngươi lại hãm hại đại thược dược như ta.

      Nàng tức giận rủa thầm câu, chỉ nghe thấy giọng cười khẽ của Thư Sinh.

      Chước Tử dừng chân, dò hỏi: “Thư Sinh đần?”

      cánh tay từ phía sau choàng lấy vai nàng, ôm về phía mình. Chước Tử được ôm, hơi thở quen thuộc khiến nàng hề kháng cự, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn gương mặt tuấn kia, xoay người ôm chặt, hôn chụt cái, giọng cũng run run: “Chàng sao chứ?”.

      Thanh Đế nghe thấy Chước Tử lẩm bẩm cằn nhằn, lại cảm thấy mình lo lắng quá mức rồi, Chước Tử nhà tính tình lạc quan, vẫn rất ổn, đâu có cần phải quan tâm lo lắng kia chứ. Cảm giác được nàng dựa dẫm kiểu này khiến lại im lặng ăn dấm chua, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi của nàng, cũng biết ra nàng bị dọa cũng ít. Sau cùng cười : “Câu này ta phải hỏi nàng mới phải chứ?”

      “Ta đột nhiên biến mất, chàng có sợ ? Có tìm ta ?”

      Cuối cùng Thanh Đế cũng hiểu tại sao nàng lại hỏi vậy, cúi người ấn xuống đôi môi mềm mại trơn bóng của nàng, vừa độ khí, vừa say mê ngắm nàng. Yên lặng suy nghĩ, kỹ năng này là khéo, lại còn bị coi là háo sắc nữa chứ. đúng, trọng điểm ở đây ra là độ khí.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 60: Bỏ lại sau lưng cuộc sống phồn hoa – hạ màn (2)


      Vừa nãy, chân Chước Tử hơi có lực, bây giờ khá hơn rồi, lúc Thư Sinh rời môi ra, còn cố gắng tiếp tục “Thư Sinh, Thư Sinh”.

      Thanh đế cúi người ôm lấy nàng, rất sợ nàng lại đột nhiên biến mất lần nữa: “Ngoan nào, lúc về lại tiếp tục nhé”.


      “Ta tự được, mệt đâu”.

      được”.

      Chước Tử vòng tay ôm lấy cổ , cũng từ chối nữa. Nàng chưa kịp mở miệng, Thanh Đế : “Tiểu Chước Tử sao, lửa ở khách điếm cũng dập rồi”.

      “Dập lửa rồi… Chắc là khách điếm cũng còn nguyên dạng nữa”, Chước Tử nghĩ tới nóc nhà trong phút chốc bị thiêu rụi kia, lại chui vào trong ngực áo : “Thôi mọi người đều sao là tốt rồi. Khách điếm… còn có thế gây dựng lại cơ mà”.

      “Ừ”. Vấn đề mà giờ Thanh Đế lo lắng, phải là chuyện khách điếm, mà là chuyện xảy ra ngày hôm nay giống với chuyện xảy ra ngày mùng sắp tới quá nửa. Chẳng lẽ, trước khi nghịch thiên đổi mệnh, vận mệnh của Chước Tử cũng thay đổi rồi?

      cách khác… Có người tới trước bước, giúp Chước Tử thay đổi mạng đồ?

      Ngày mà mình muốn đổi là ngày mùng tháng mười , Nữ Oa tuyệt đối nhúng tay vào, ngoại trừ lần đó, nghĩ ra còn quen biết người nào, cường đại đến mức có thể thay đổi cả mạng đồ.

      Có điều, nghĩ theo hướng khác, nếu như người kia thành công giúp Chước Tử tránh được kiếp này, vậy cũng phải chịu Thiên kiếp, cần bị mất trí nhớ, có thể tiếp tục cùng với Chước Tử bên nhau.

      “Chước Tử”, Thanh Đế vận lực: “Chuẩn bị ra ngoài”.

      Chước Tử hai tay ôm chặt: “Chàng cẩn thận”. Nàng cố gắng mở mắt to, nếu như thấy có nguy hiểm, lập tức buông tay, làm cản trở Thư Sinh.

      Chấn động lần thứ nhất, chấn động lần thứ hai.

      Thanh Đế dùng đến năm phần thần lực, thế nhưng vẫn thấy động tĩnh gì. Nếu như chỉ là vật thông thường, cùng lắm cũng chỉ tốn hết hai phần khí lực mà thôi. Mặt đất dưới chân bỗng trùng xuống, cuối cùng nứt ra mấy cái khe, ánh sáng chiếu ra từ khe hở, chiếu sáng cả khoảng. định xé rách thêm cái khe hở kia, tay bỗng cảm thấy bẫng. kinh hãi dừng lại, đây chẳng phải là giống như lúc trước Chước Tử lại sắp biến mất hay sao?.

      Chước Tử hồn nhiên biết, thấy dừng lại, vội hỏi: “Có phải chàng thoải mái ?”. xong, liền nhìn thấy cánh tay ôm lấy của mình sắp trở nên trong suốt, vô cùng kinh hãi.

      Thanh Đế ôm nàng, đoán chừng nàng sắp như bông rồi! Nghĩ chút, ôm nàng cao hơn, độ khí!

      tin là mấy ngàn vạn năm tu vi của mình vẫn thể bổ sung chút tinh khí còn thiếu của Chước Tử!

      Quả nhiên, vừa mới độ khí xong, Chước Tử nặng trở lại rồi, còn như bay nữa. Thanh Đế thả lỏng người, Chước Tử véo véo gương mặt , bị biến nữa rồi, thở phào nhõm.

      Ánh sáng mặt đất dần biến mất, Thanh Đế ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lại, khe hở kia thế mà lại có thể tự khép lại. Lập tức dùng bảy phần khí lực, xé khe hở cho rách lớn hơn.

      “Thư Sinh, Thư Sinh, tay của ta lại sắp nhìn xuyên được rồi”.

      Thanh Đế bỗng dừng lại, cuối cùng nhìn thấy linh khí người Chước Tử tản mát, bay thẳng về phía vết nứt kia. Qủa thực đây chính là… Quái vật kia hút linh khí của Chước Tử để chữa thương! muốn đưa ta đỡ trán: ”Chước Tử, nàng đúng là linh vật của trời đất, kẻ nào cũng muốn cắn ngụm”.

      Tính luôn cả .

      đúng, trọng điểm ở chỗ Chước Tử sắp bị ăn sạch rồi! Thanh Đế nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trăm đường đao hư ảo tới tấp đâm về phía khe hở kia, loáng cái cắt đứt tia sáng chiếu vào hai người, bảo vệ trọng lượng của Chước Tử. Hình như có điểm nào đó đúng cho lắm…

      “Thứ kia rốt cục là cái gì?”

      Thanh Đế đưa tay chỉ xuống đất, chạm vào mặt đất. Mặt đất là cứng rắn, ngón tay đâm xuống mà ngay cả đường vân cũng hề suy chuyển: “Là tảng đá”.

      Đường đao cắt rộng thêm khe hở lúc trước, biết có phải là do thể hút linh khí của Chước Tử để bổ cứu được nữa hay , vết nứt kia thể khép miệng được nữa. Thanh Đế cười lạnh, với Chước Tử: “Tảng đá kia cũng sống nhờ hấp thụ linh khí của nàng”.

      Chước Tử run người, đau khổ : “Bảo sao Bách Thụ ca , thược dược ta là linh vật cuả trời đất, tu luyện ba trăm năm, ắt hẳn phải có tới hai ngàn năm linh lực, nhưng ta lại chỉ có bảy trăm năm, đúng là khó hiểu. Hóa ra là mình ta tu luyện phải nuôi tới ba người đó”.

      Thanh Đế thở dài: “Nàng có biết ta từ đâu mà tới đượcc chỗ này ?”.

      “Từ đâu vậy?”

      “Khách điếm phía bên ”.

      Chước Tử ngẩn người: “Ý chàng là, chỗ này cũng là khách điếm?”

      “Nơi này là phía dưới khách điếm”. Thanh Đế nhìn nàng, chậm rãi từng chữ: “Bên, dưới, khách, điếm”.

      Chước Tử bừng tỉnh: “Lẽ nào, đây chính là nơi giam cầm Tiểu Chước Tử?”

      “Chắc vậy. Tiểu Chước Tử từng , vẫn muốn ra ngoài mà được. Linh khí của nó giống nàng như vậy, sợ là tảng đá kia cũng có thể hấp thụ linh khí của nàng, vậy nên mới thể ra ngoài được. Thế nên lúc linh khí của nàng tăng mạnh, mới có thể nhờ vậy mới hóa hình”.

      “Vậy, rốt cục Tiểu Chước Tử là cái gì?”

      Thanh Đế lắc đầu: “Đừng vội, đập nát tảng đá kia trước ”.

      được đập!”.

      Hai người giật mình, giọng kia chính là của Nữ Oa. nương mặc áo bào trắng chớp mắt xuất trước mặt, ung dung cao quý, nhìn hai người : “Tảng đá này thể đập”.

      Thanh Đế trầm giọng: “Tại sao?”

      Nữ Oa bình tĩnh, nhìn nơi tối tăm này giống như nhìn con mình vậy: “Nó là Ngũ Thải Thạch… Lần này ta xuống nhân gian, đến trấn Trạng Nguyên này, cũng là vì cảm nhận được xuất của Ngũ Thải Thạch, nhưng cũng chẳng ngờ, nó cũng ở khách điếm này. Ngũ Thải Thạch ngàn năm khó kiếm, ta tuyệt đối cho ngươi làm hỏng nó chút nào”.

      Thanh Đế cân nhắc trong chốc lát, vui mừng : “Vậy ngươi mang nó , mang luôn về Cửu Trọng Thiên ấy, đừng để nó tới gần Chước Tử nhà ta. Đem nó luyện thành Ngũ Thải Thạch chân chính tỳ vết, khỏi cần hấp thụ linh khí của Chước Tử mà sống, mau ra tay ”.

      “…”, Nữ Oa giật giật khóe miệng: “Ngươi có biết Ngũ Thải Thạch khó thu phục thế nào ? Nếu dễ dàng như vậy, trước kia ta chẳng tốn nhiều công sức như vậy để luyện thạch. Ta vẫn luôn cảm thấy khách điếm này kỳ quái, vật tụ tập, hôm nay mới hiểu, là do Ngũ Thải Thạch, mới khiến nhiều vật như vậy hóa hình”.

      Chước Tử yếu ớt : “ đúng nha, nó là do hấp thụ linh khí của ta”.

      Nữ Oa liếc nàng: “Ngươi là cây hoa thược dược, vốn dĩ có thể tinh lọc những linh vật sạch . Nhưng cùng với đó, nếu như ngươi thể tinh lọc được bọn chúng, bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng, muốn ăn ngươi”.

      Thanh Đế cuối cùng cũng hiểu, chỗ kỳ quái là của khách điếm chính là đây. Nước giếng ở hậu viện chính là ví dụ, Chước Tử từng ngâm nước giếng còn tốt hơn cả ngâm linh tuyền, thế nhưng lại nghĩ tới nguyên nhân bắt nguồn từ bên dưới khách điếm. Mà khách điếm lại gặp phải nhiều ma thần vật như vậy, ra đều do Ngũ Thải Thạch.

      Nhưng ba người đều cùng biết Tiểu Chước Tử rốt cục là thứ gì.

      Thanh Đế quyết định phải làm chưởng quầy chân chính lần – chưởng quầy phủi tay. Vui vẻ ôm Chước Tử, vui vẻ cười với Nữ Oa: “Ngươi năm xưa có thể thu thập nhiều đá như vậy, tảng đá này chắc chắn làm khó được ngươi, vậy giao cho ngươi nhé”.

      Nữ Oa lườm .

      Trong bụng tảng đá đột nhiên phát ra giọng bực tức: “Muốn thu phục ta, nằm mơ à! Linh khí của các ngươi sao có thể lãng phí được! Ta phải hấp thụ cho hết!”.

      Nữ Oa cười lạnh: “ tảng đá nho cũng dám to gan như vậy”.

      Ngũ Thải Thạch vốn là linh vật trời đất tạo nên, từ thời thượng cổ đến giờ, lập tức đấu với Nữ Oa. Đấu đến phát ra ánh sáng nhiều màu, khói lửa rực rỡ, nhất thời khó phân thắng bại.

      ”Thư Sinh, chàng giúp Nữ Oa nương nương tay ”.

      Thanh Đế hờ hững : “ ta nếu như ngay cả tảng đá cũng thu phục được, hổ danh là thần”. bây giờ chỉ nghĩ, bảo vệ tốt Chước Tử là được, thạch tinh kia có lợi hại đến đến đâu nữa, cuối cùng cũng thắng được Nữ Oa, kết quả chỉ còn là vấn đề thời gian.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 61: Bỏ lại sau lưng cuộc sống phồn hoa – hạ màn (3)


      Thạch Tinh kia liên tiếp bị đánh, thấy sắp bại tới nơi, ác tâm nổi lên, giận dữ gầm vang, nhiệt độ bỗng nhiên tăng cao đột ngột.

      Thanh Đế và Nữ Oa tất nhiên bị ảnh hưởng gì, nhưng Chước Tử liền cảm thấy khó chịu. Hơi nóng như thiêu như đốt nàng, máu trong người dường như cũng bị nấu sôi, bị rút cạn từng chút .


      Ngũ Thải Thạch cắn nuốt nguyên thần của Chước Tử!

      Thanh Đế ôm chặt Chước Tử, sát khí nổi lên bốn phía. Kẻ cướp nguyên thần của Chước Tử, quả nhiên là Ngũ Thải Thạch!

      Nữ Oa thấy vận khí muốn phá nát tảng đá, trầm giọng: “Nếu như có ngày trời lại sụp nữa, có đá này thể vá được, ngươi có chắc gánh nổi tội danh này? Ngũ Thải Thạch khó tìm, ngươi…”

      Thanh Đế lạnh lùng : “Ngũ Thải Thạch có thể lại tìm nữa, nhưng Chước Tử chỉ có mà thôi”.

      “Nếu ngươi dám phá nát nó, ta liền giết ta!”.

      Thanh Đế giơ tay lên, hai người ở hai phía đối lập, đảo mắt cái, đường đao như mưa bão, tới tấp chém vào thạch tinh, Nữ Oa tức giận vung ống tay áo, tay áo lập tức bị xé thành vạn mảnh. Đao cùng với tơ lụa quấn vào nhau, tiếng chạm vào nghe đinh tai nhức óc.

      Hai thượng thần đấu pháp, Chước Tử cũng để ý lắm. ngực có dây chui vào, từng chút, từng chút rút nguyên thần của nàng, khiến nàng đau đến phát run, cũng dám gọi Thư Sinh, sợ phân tâm mà bị thương mất. Nàng yết ớt chẳng làm được gì cho Thư Sinh, chí ít cũng thể liên lụy . Nữ Oa là ai chứ, Thư Sinh mà mất tập trung cái, thể nào cũng bị thương.

      “A…A”.

      Dường như có thể nghe cả thấy cả tiếng nguyên thần của mình bị rút mất.

      Chước Tử trợn mắt nhìn pháp thuật sáng chói khắp nơi, thần chí dần trở nên mơ hồ.

      Nàng như lại thấy cảnh gia gia đeo giỏ trúc tới, đào nàng sắp bị mưa lũ làm bật gốc lên, mang về trồng trong khách điếm. Ở đó có Bách Thụ ca, có Hồ Lô mập, có Tân Nương, Đỗ Quyên, Bà Bà, còn có cả giếng nước ngọt ngào, mát lạnh, trong veo nữa chứ. Có ngày nào thức dậy mà được tưới nước, sau đó bắt đầu tu luyện đâu.

      Lúc nhàn rỗi, bọn họ đánh bài, nếu có quái tới quấy nhiễu khách điếm, gõ xoong chảo, kêu gào dọa chúng chạy mất dép.

      Ngày đó, con hổ tinh tới quấy phá, bọn họ vất vả mới đuổi được nó , mọi người đều bị thương cả, nhưng đều cực kỳ vui vẻ, vui vẻ vì có thể bảo vệ được khách điếm.

      “Vậy … Vậy, gọi con là Chước Tử nhé!”.

      Gia gia với nàng như thế.

      “Các con đều là phần của khách điếm, sau này phải cùng nhau bảo vệ khách điếm nhé!”

      Mỗi ngày tưới nước, gia gia cũng đều vậy.

      Nhưng bây giờ khách điếm còn nữa, nàng thử tự chữa trị lần nữa, lại chẳng có chút sức lực nào, nàng phụ khách điếm, phụ Thư Sinh vì nàng làm nhiều việc như vậy mất rồi.

      ”Chước Tử… Chước Tử”.

      Chợt nghe thấy giọng nữ yếu ớt gọi mình. Khẽ mở mắt, là Tiểu Chước Tử.

      Tiểu Chước Tử mỉm cười: “Đừng có ngủ, tỉnh lại , chính là cây hoa thược dược cực kỳ có linh khí bên bờ Thiên Trì đấy nhé, sao có thể bị Ngũ Thải Thạch nho kia ăn sạch, mau mau dậy , tinh lọc nó, vừa có thể hóa giải được ân oán của Thanh Đế và Nữ Oa, cũng có thể sống tốt”.

      Chước Tử cũng muốn thế, nhưng ngay cả ngón tay cũng nhúc nhích được.

      “Chước Tử…” Nàng ta bước tới, ánh mắt còn dịu dàng gấp Chước Tửu cả trăm lần, đôi mắt ngấn nước: “Cảm ơn vẫn luôn bảo vệ ta”.

      Chước Tử tròn mắt: “Tiểu Chước Tử…”

      Nàng ta cười cười: “Ta vốn là Thánh Thú Vương, hạ phàm độ kiếp vào bên trong thân cây gỗ du, ai ngờ lại bị người ta chặt về, dựng khách điếm. Ngày đó, Ngũ Thải Thạch thức tỉnh, muốn phá hủy khách điếm, bỏ lại ta, muốn bảo vệ ta. Nhưng lại bị Ngũ Thải Thạch cắn nuốt nguyên thần, dẫn đến mất mạng. Khi đó ta liền nghĩ, cho dù có phải lịch kiếp nặng hơn nữa, ta cũng muốn chắn cho kiếp này, có thể hớt được tay của Đế Quân… Ta rất vui vẻ, ít nhất sau khi ta còn nữa, cũng có người tiếp tục bảo vệ ”.

      Chước Tử ngây người: “Ngươi là… Ngươi là khách điếm ư?”.

      Tiểu Chước Tử cười cười: “Đúng vậy”.

      Chước Tử vừa mừng vừa sợ, lấy lại được chút sức lực ngồi dậy, vui mừng rơi lệ: “Ngươi là Tiểu Chước tử, cũng là khách điếm”. Nàng bỗng ngây người: “Nếu như người nghịch thiên chuyển mệnh là ngươi, vậy ngươi…”.

      Tiểu Chước Tử gật đầu, vẫn cười: “Cho nên hôm nay khách điếm biến thành như vậy, cũng là ta ứng kiếp, ta phải về tu luyện lại rồi. Có điều… Ta hối hận. Lúc cứu ta hối hận, ta cũng vậy. Chước Tử, đừng có nhớ thương làm gì, ra với Thư Sinh ”.

      Chước Tử nước mắt hai hàng, mặc dù khách điếm và Tiểu Chước Tử là , nhưng mà hai cảm giác đau lòng này là cùng lúc.

      Sắc mặt Tiểu Chước Tử trắng xanh, gương mặt nhắn bình tĩnh tươi cười như trăm hoa đua nở: “Lúc ta còn độ kiếp bên trong, cách nào hóa hình, chỉ có thể dựa vào linh khí của mà sống, thay đổi mạng đồ. Chỉ là linh lực của ta đủ, ngay cả bản thân mình cũng quên mất. Nghịch chuyển mạng đồ, trở nên đần độn, xém chút hấp thụ sạch linh lực của , suýt trở thành hung thủ. Chước Tử, mau mau phục hồi linh lực, trở lại ”.

      Tiểu nương mặc bạch y phấn hồng giống nàng ở trước mắt, từ từ trở nên trong suốt, Chước Tử giãy dụa đứng dậy, muốn cầm tay nàng ấy, nhưng đầu ngón tay chỉ kịp lưu lại tia lạnh lùng trong trẻo, nhìn Tiểu Chước Tử mỉm cười tan biến mất.

      ”Tiểu Chước Tử!”.

      Xung quang vắng lặng, chẳng ai đáp lời. Chước Tử nước mắt vòng quanh, vẫn cứ nghĩ là mình bảo vệ khách điếm, ai ngờ, cuối cùng lại là khách điếm bảo vệ mình.

      Chước Tử run rẩy đứng dậy, tuyệt đối thể để Tiểu Chước Tử vì mình thay đổi mạng đồ phí công vô ích được! Nàng phải sống tốt, thay cả phần của Tiểu Chước Tử, cùng nhau sống tiếp!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :