1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nhà Trọ Hoa Yêu - Nhất Mai Đồng Tiền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 52: Lời hẹn ước ngàn năm đổi


      Lần đầu tiên Thanh Đế có thể ngủ giấc ngon lành đến thế. Chỉ cần nghĩ việc Chước Tử tình nguyện theo mình trở về, phải ở khách điếm này lo lắng, hồi hộp nữa cả thể xác lẫn tinh thần đều sung sướng. Chước Tử lúc nào cũng có thể trốn trong nháy mắt, thực có cảm giác an toàn. Khoan , sao lại có cảm giác an toàn chứ? đúng… Chước Tử đâu mất rồi? Chỉ vệ sinh mà có thể bằng thời gian uống ly trà ư?


      trợn mắt, Chước Tử mềm mại lại thực có trong lòng. Hít sâu cái, ngưng thần, lao tìm khí tức của nàng.

      Lúc này Chước Tử trong nhà của Nữ Oa, là nhà chứ ra chỉ là ảo cảnh. Vừa đẩy cửa phòng chữ Thiên vào thấy màn trắng xóa ngập tràn, khỏi nổi giận, đây là muốn cải tạo lại khách điếm đáng của nàng hử? Nhưng lúc định giơ đao tra hỏi chợt nhớ ra, ở trong này là Nữ Oa mà… Bộ dáng hùng dũng lập tức biến mất. Bốn bề trắng màu, có điểm tận, có bắt đầu cũng có kết thúc. chứ… vào mấy nơi thế này, sợ mới lạ…

      Nữ Oa lơ lửng cao, áo bào trắng thùng thình bay bay, thấy Chước Tử tươi cười: “Thế mà ngươi lại chủ động tới tìm ta cơ đấy, sợ bị bắt luyện đá hả?”

      Chước Tử nuốt nuốt: “Nữ Oa nương nương minh, lời giữ lời, đương nhiên ta sợ!”

      Nữ Oa lườm lườm nàng, khẩu khí cũng ghê đấy.

      “Ta, ta chỉ là muốn đến xin ngài…”, Chước Tử khẩn trương muốn ngồi xuống ghế nhưng lại cố gắng giữ bình tĩnh: “Cái đó… tối qua cùng ngốc… à , với Thanh Đế, mang ta đến nơi an toàn. Nhưng lại quên chưa hỏi, à ừm, có lẽ hỏi chàng cũng nên…”

      Lông mày Nữ Oa giật giật, muội muội à, có thể vào trọng điểm luôn ? Thanh Đế, ngươi thực ra thích cái cây thược dược này ở điểm nào vậy?

      Chước Tử ngắc ngứ lúc mới : “Chính là… phải chàng nghịch thiên để đổi vận mệnh của ta sao, nếu người bên biết, liệu có bị trừng phạt ?”

      Nữ Oa cười : “Ngươi lo cái này làm gì, sao đâu.”

      Chước Tử nhíu mày lắc đầu: “, chính vì luôn sao nên ta mới cảm thấy ổn.”

      Nữ Oa bỗng thấy thú vị nhìn nàng: “Nếu thực bị trừng phạt sao nào?”

      “Vậy ta đâu hết, cứ thuận theo ý trời thôi.”

      Nữ Oa ngạc nhiên lúc: “Ngươi cũng biết số mệnh của ngươi rồi mà? Chính là chết đấy. Ba trăm năm trước ngươi hồi sinh, là do thực vẫn còn sống. Nhưng lần này nguyên thần bị mất cầm chắc cái chết đấy.”

      Chước Tử gật đầu: “Ta biết chứ.”

      Nữ Oa mấp máy môi, chỉ biết mà còn biết nhé… Cái đồ ngốc nghếch này, nàng ta chết lần nên giờ nghiện hả? Nàng day trán: “Vốn ta nên điều này cho ngươi nếu Thanh Đế lại tuyệt giao ba trăm năm nữa, mà có khi còn là ba nghìn năm ấy chứ. Nhưng hiểu vì sao, thấy ngươi chết như thế lại muốn cho ngươi biết, bằng ta bất an.”

      Chước Tử cười tươi: “Thần Nữ mau cho ta biết .”

      Trầm mặc lúc Nữ Oa mới cất tiếng: “Thay đổi thời gian với chúng ta chẳng là gì, kể cả thay đổi bất kỳ số mệnh nào. Bởi vì đến lúc thời điểm diễn ra lặp lại có thay đổi nào, vẫn phát sinh như trước. Nhưng lại sửa lại chuyện ngày mùng tháng mười , cứu sống ngươi, để ngươi độ kiếp, như thế chính là cố ý sửa lại. thể tránh khỏi bị trừng phạt.”

      Chước Tử xòe mười ngón tay, ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Là tội nặng lắm phải ?”

      Nữ Oa gật đầu, nhàn nhạt cười: “Cho dù là thượng cổ đại thần, cố tình xoay chuyển vận mệnh của Lục Giới, dù là của chó mèo chăng nữa cũng ảnh hưởng tới cân bằng của Lục Giới. Bởi vì vạn vật thế gian đều trong vòng tuần hoàn.”

      Chước Tử hỏi: “Thế… hình phạt là gì vậy?”

      Nữ Oa lặng im hồi lâu: “Có thể trừng phạt chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân. Chuyện ấy ta cũng , nhưng chắc chắn đâu.”

      Nghe tên đại thần siêu cấp ấy, Chước Tử cử động nổi. Kinh động đến cả Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân, nhất định phải hình phạt nhàng gì. Nếu Thư Sinh bị phế phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?

      Nàng hít hít, tuyệt đối thể để Thư Sinh bị thương!

      Nữ Oa thấy quyết tâm mạnh mẽ của hoa này, nếu là người khác e là sớm mừng rỡ như điên khi thấy có người vì mình nghịch thiên chuyển mệnh. Nhưng nàng ta lại sợ chết, chỉ sợ Thanh Đế bị phạt. Bảo sao Thanh Đế gọi nàng là Chước Tử ngốc, cây thược dược khờ hết chỗ mà. Nàng nhíu mày thở dài, nghiêng tai nghe ngóng : “Thanh Đế tìm ngươi đấy.”

      Chước Tử giật mình, nếu để chàng biết mình lao đầu vào chỗ chết chắc chắn lôi mình ngay.

      Nữ Oa cười: “Từ đây ra cửa có năm bước chân thôi, mau ra , kẻo lại cho là ta nuốt ngươi vào bụng khốn.”

      Chước Tử nhúc nhích chân, được, bèn nức nở: “Ta, ta bị tê chân, nổi.”

      “…”, Nữ Oa gào thét trong lòng, Thanh Đế, sao ngươi lại coi trọng cái nàng thược dược ngốc này!

      Chước Tử gần như bị Nữ Oa sút đá bay ra ngoài, lảo đảo run rẩy ra, vừa nhìn thấy chàng lan can bên phải, nhưng chỉ cơn gió thoảng qua nằm trong lồng ngực ấm áp của chàng. Ngẩng đầu nhìn, lần đầu tiên phát Thư Sinh được gọi là Thanh Đế quả sai, mặt lúc trắng lúc xanh.

      “Có bị thương ? Để ta xem nào.”

      Chước Tử lắc đầu: “ sao mà, chúng ta chỉ ngồi uống trà thôi.”

      Thanh Đế nhếch môi, cười lạnh lùng: “Uống trà? Sáng sớm tinh mơ tìm nàng uống trà? Khó hiểu nhỉ.”

      phải, phải đâu, là ta tìm Nữ Oa nương nương uống trà thôi mà.”, Chước Tử rời khỏi , mắt tránh né: “Ta mở cửa khách điếm.”

      Thanh Đế nhìn Chước Tử vội vàng bỏ chạy, lúc sau lại thấy Nữ Oa ra, vẫn làm dáng mệt mỏi như thế. Thấy bất đắc dĩ : “ chuyện với Chước Tử nhà ngươi đúng là phải bảo vệ tim mọi lúc mọi nơi.”

      “Nữ Oa, ngươi vừa bắt Chước Tử chuyện gì hả?”
      Nữ Oa chỉ tay: “Ta thề có Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân, chính nàng ta tự tới đây tìm ta, ngươi đừng có vu oan giá họa cho ta nhé.”

      Thanh Đế cười lạnh: “Nàng tìm ngươi? Ta ngủ cùng giường với nàng mà nàng bỏ ta lại biết ư? phải ngươi giấu khí tức của nàng sao?”

      Nữ Oa khựng lại, thành : “Ngươi vừa ta mới nhớ, khi nàng vào phòng, ta cũng phát ra. Ai da, bị phát ngủ với nhau nhé… Ngươi mau giết người diệt khẩu , kẻo bị tiết lộ ra ngoài đấy.”

      Thanh Đế hoàn toàn để ý tới nửa sau, chỉ ngẫm nghĩ câu trước, giật mình hỏi: “ thế à?”

      Nữ Oa bật cười: “Lừa ngươi có kẹo ăn chắc?”

      Thanh Đế lại hỏi: “Nàng còn hỏi ngươi cái gì?”

      “Chỉ hỏi duy nhất câu, nếu ngươi nghịch thiên chuyển mệnh như thế nào.”

      Thanh Đế cứng ngắc người, nhìn chằm chằm: “Ngươi cho nàng rồi?”

      Nữ Oa né né ánh mắt sắc bén này: “Bạn già à, thể cho nàng mà…”

      “Tuyệt giao!”

      “…”

      Vừa dứt lời bóng dáng màu xanh biến mất, Nữ Oa đỡ trán, cảm thán: “Đây chính là minh chứng của câu thấy sắc quên bạn mà.”

      Mở cửa khách điếm, vẫn hơi sớm nên chưa có ai qua lại, nhìn qua thấy chút vắng vẻ. Chước Tử gục đầu trước cửa, nghĩ lại những lời khi nãy, cảnh tượng Thư Sinh bị Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân giáng sét xuống cứ lũ lượt ra, cách nào xóa bỏ. Trong đầu cứ có tiếng gọi khe khẽ, đột nhiên có tiếng ầm ầm vang lên, mở mắt nhìn thấy cánh cửa vừa mở bị đóng lại, trong khách điếm tối đen.

      Nàng định đứng lên mở cửa tay bị túm lấy, muốn giật ra phát là hơi thở ấm áp, quen thuộc, nhíu mày hỏi: “Thư Sinh ngốc, chàng đóng cửa khách điếm đấy à?”

      Thanh Đế nhìn nàng hồi lâu, giọng: “Ta nàng lên Cửu Trọng Thiên nhé.”

      Chươc Tử cứng người, đứng im chỗ: “Việc đó… Thực ta ta thấy ở khách điếm cũng tốt lắm, cần nữa. Hơn nữa đó là nơi của mấy đại thần, ta muốn mỗi ngày bước ra cửa là chân lại mềm nhũn đâu. Với lại, ta quen đồ ăn của mấy đại thúc kế bên rồi, thay đổi đường rồi cả thói quen ăn uống, nhất định quen, còn có…”

      “Ta chết đâu.”, Thanh Đế ôm nàng vào lòng, thầm bên tai: “Dù có bị trừng phạt nhưng nghiêm trọng đến mức phải chết đâu.”

      Chước Tử ngây người, chàng biết hết rồi, ràng bảo Nữ Oa nương nương được cho chàng mà…

      “Chỉ là mất tu vi, da thịt chịu khổ chút thôi, nặng nhất là bị cấm túc mấy trăm năm. Từng ấy thời gian đối với ta mà , chẳng là gì cả, đúng ? Hơn nữa nếu nàng thực chết thể làm được gì nữa. So sánh thiệt hơn chẳng phải để ta chịu phạt ít mới là cách hay hơn?”

      Chàng cứ như thế này càng làm Chước Tử lo lắng. Thư Sinh vẫn luôn thế, chỉ chuyện tốt, chuyện xấu, nếu chàng biết mình tìm Nữ Oa bao giờ chàng bị trừng phạt thế nào. Bây giờ biết được lại chỉ bị phạt . Nếu thực sao sớm chứ?

      Thanh Đế nới lỏng vòng tay, nhìn nàng cười : “Mau thu dọn đồ đạc thôi.”

      Chước Tử túm lấy tủ tiền đứng yên: “Chàng mau cho ta, thực ra là hình phạt thế nào?”

      Thanh Đế im lặng lúc mới cất tiếng: “Nghịch thiên chuyển mệnh… bị đánh tan nguyên thần.”

      Chước Tử tròn mắt, lùi về sau, đến khi còn đường : “Thế phải là chết sao?”

      Thanh Đế lắc đầu: “Nguyên thần của bọn ta như các nàng, dù bị đánh tan nhưng vẫn có thể khôi phục. Nhưng phải mất đến mấy ngàn năm, hơn nữa nhớ những chuyện trước kia nữa, lại bắt đầu từ đầu. Năng lực của thượng thần quá lớn nên hình phạt này cũng chỉ là khiến bọn ta quên hết những thiện ác từng có, tâm như lúc ban đầu, như thế mới có thể khiến Lục Giới cân bằng lâu dài. Cho nên với ta mà là gì cả, chỉ là được sinh ra lần nữa thôi.”

      Chước Tử ôm ngực, đau đớn bỗng ngập tràn: “ thế ý là chàng… quên ta ư?”

      Thanh Đế gật đầu: “Đúng vậy.”

      Ba trăm năm trước, Chước Tử quên chàng, bây giờ Thanh Đế phải quên nàng. Chước Tử cảm thấy thế gian đúng là vạn vật luân hồi. Nhưng mà… còn sống là tốt rồi. sợ bị lãng quên, chỉ cần còn sống, ít ra có thể chờ được. Cho dù sau này nàng tìm được Thư Sinh mà chàng nhớ nàng ít ra chàng vẫn còn sống đời. Dù chàng có quên nàng cũng phải khổ sở lo lắng về Thư Sinh nữa. Nàng tiếp tục bảo vệ khách điếm, biết đâu đến ngày tràn đầy nắng rực rỡ, có Thư Sinh khoác áo xanh, gọi tên nàng sao?

      “Thư Sinh ngốc!”, Chước Tử ôm lấy , giọng: “Vậy chàng mau bảo vệ ta . Ba trăm năm trước chàng đánh mất ta, bây giờ tìm được. Ta cũng dùng ba trăm năm tìm chàng, sau đó… tiếp tục bên nhau.”

      Thanh Đế nắm eo nàng, nghe nàng , thanh như cố đè nén, vội vàng : “Được!”

      Giống như ký khế ước vô hình, sợ bị lãng quên, quên ba trăm năm rồi, ba nghìn năm cũng thể ảnh hưởng.

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 53: Huyễn cảnh lặng lẽ thoát ra từ khách điếm


      ở hậu viện tắm sương, đắm chìm trong ánh sáng ban mai, vô cùng thích thú hưởng thụ ngọt ngào này bỗng thấy Chước Tử khua chiêng gõ trống nhảy vào. Chưa kịp ngăn cản thấy nàng giơ dùi gõ mạnh cái, thanh vang rền thấu tận trời xanh. Lũ ôm tai tức giận hò hét: “Lão Đại, làm cái khỉ gì vậy? Ban ngày ban mặt quấy nhiễu dân chúng, trói lại báo quan đấy!”


      Chước Tử cất dùi , nhăn nhở: “Nửa canh giờ sau, cùng ăn cơm nhé.”

      “Sau đó sao?”

      Chước Tử mờ mịt: “ biết nữa!”

      “Lão Đại! Ra khỏi cửa rẽ phải, có Tống thần y tay nghề cũng tồi đâu!”

      “Vừa bảnh mắt bắt ăn đại tiệc, có phải đùa giỡn người ta hả?”

      “Hù người ta giật mình làm sương rơi hết sạch rồi!”

      Thấy bọn họ rên rỉ, cãi nhau ầm ĩ, náo nhiệt hết sức, Chước Tử chống hai tay: “Nhớ đến đúng giờ đấy, tập họp ở tiền đường!”

      Đỗ Quyên nhíu mày: “Tiền đường? Hôm nay khách điếm mở cửa à?”

      Chước Tử lắc đầu: “Nghỉ ngày.”

      ngày… đâu chỉ là ngày đâu…

      yên lặng nhìn Chước Tử bối rối chạy , liếc nhìn nhau có chút đăm chiêu.

      Chước Tử vào bếp, gục đầu vào cửa, nàng sợ thêm chút nữa thôi là nước mắt rơi lộ ra sơ hở mất. Giơ tay lau nước mắt, thấy móng tay dài liền quay người tìm kéo , chạy đến cạnh Thanh Đế nhóm lửa, kéo kéo áo : “Chưởng quầy.”

      Thanh Đế nghiêng đầu nhìn nàng, thấy cây kéo tinh xảo đưa ra trước mặt, Chước Tử : “Móng tay dài quá rồi.”

      Khi Vũ hòa thượng mang theo mưa ưu tư xuất , khiến bức họa Tỳ Hưu nóc nhà khách điếm tan chảy. Chước Tử giơ tay chạm vào nên bị bỏng, móng tay hỏng hết, khi đó Thư Sinh sau này giúp nàng cắt móng tay. Nhưng rồi Chước Tử lại thích tỉ mẩn chỉnh sửa, thích phải ngồi yên giơ tay cho làm nên để động vào. Hôm nay nghĩ lại, có gì tốt đẹp hơn người mình thích cắt móng tay cho mình. Hai mươi ngày sau có cơ hội làm việc này nữa.

      Sắc mặt Thanh Đế khẽ đổi, đưa tay nhận lấy. Chước Tử ngồi lên chiếc ghế đối diện : “Nửa canh giờ sau ăn cơm nhé.”

      “Được.”

      Chước Tử tay chống tay giơ ra, nhìn tỉ mỉ tỉa từng chút từng chút , trong lòng lại nổi lên lo lắng: “Thư Sinh ngốc, ta nắm chắc… nắm chắc liệu có thể tìm thấy chàng hay . Đột nhiên cảm thấy lần này để vuột mất chàng mãi mãi mất vậy.”

      Tay Thanh Đế khẽ run lên, phải lo lắng như trong lời của Chước Tử. Chỉ là vì thượng thần vốn lạnh nhạt hơn so người khác, nên động tâm cũng gian nan gấp vạn lần. Thậm chí có thể tưởng tượng khí Chước Tử tìm được chưa vào cửa bị đạp bay rồi, mà có khi nguy hiểm hơn là…nhỡ tay bóp chết nàng…

      “Ta chuẩn bị sẵn sàng rồi.”, ví dụ như cho những người quen nhất định phải cản cho đá bay Chước Tử, còn nữa, mỗi cây cột, mỗi quyển sách đều viết “Ngươi thích Chước Tử”, hay “Cây hoa thược dược này hết sức quan trọng đối với ngươi”, linh ta linh tinh. Hoặc là… ôn nhu nhìn Chước Tử: “Hay là nàng đến Thiên Trì tắm rửa , ta lại ngang qua nhìn tiếp.”

      “…”, Chước Tử nghiêm mặt: “Thư Sinh háo sắc, chàng xem trọng ta là vì từng nhìn lén ta tắm rửa phải hả?”

      Thanh Đế cười ra tiếng, tiếp tục tỉa móng tay, lát sau nghe nàng : “Chuyện đó, tìm cơ hội nào đấy .”

      xong, xoang mũi cả hai cùng nóng lên. Ánh mắt đối diện phản chiếu hình bóng đối phương, đột nhiên bật cười. Chước Tử hôn cái: “Hình như ta lại có đầy tự tin tìm được chàng về vậy.”

      Thanh Đế xoa đầu nàng: “ cần lo lắng quá đâu, chỉ cần đều còn sống là tốt rồi.”

      Chước Tử gật đầu, đúng vậy, chỉ cần sống là được rồi, chỉ cần biết Thư Sinh cũng ở đâu đó trong Lục Giới là tốt rồi.

      Nửa canh giờ sau, lũ túm tụm vây quanh bàn lớn ở tiền đường, nhìn bàn đầy ắp đồ ăn, tuy thấy Chước Tử vẫn cười đùa tếu táo nhưng hiểu sao khí có chút…ngột ngạt nha.

      Hồ Lô mập nhìn chỗ trống bên cạnh bèn dịch sang trái Chước Tử vội ngăn lại: “Đây là chỗ của Thần Nữ, ngươi liệu hồn là bị ngài ấy đá bay đấy.”

      “Ặc, ta là kẻ mọn thèm quan tâm đến ai thế sao?”

      Chước Tử vội vàng lùi tới bên cạnh Thư Sinh, tránh xa Nữ Oa nương nương, tránh được Thần Nữ thích cá cược, bình yên cả đời!

      Nữ Oa ngồi xuống, luôn luôn nở nụ cười vô cùng dễ – mến – thân – thiện. Chước Tử tiếng động dán sát vào Thanh Đế, cố gắng nuốt nước miếng: “Diêu Tiễn ca nhất định là muốn chết nên mới thắng Thần Nữ nhiều bạc như thế.”

      Thanh Đễ bình tĩnh cầm đũa gắp đồ ăn cho nàng: “ có khả năng đánh cược lại còn cá, đấy là tự ngược chính mình thôi.”

      Chước Tử tin tưởng gật đầu: “Đúng nha, có lẽ chính là càng ngược càng thích trong truyền thuyết nhở.”

      Nữ Oa lườm xéo hai người, này hai kẻ kia, tưởng nàng điếc hay sao dám xấu sau lưng thế hả.

      Chước Tử cười híp mắt: “Các ngươi làm gì thế, mau động đũa , ăn nhanh lên nào.”

      Tân Nương nhịn nổi, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Lão Đại, phải có chuyện gì giấu chúng ta đấy chứ?”

      Bách Thụ ca gật đầu: “ đừng có trưng cái mặt vô tội có gì nhé, chúng ta khinh bỉ cả đời đấy.”

      Chước Tử cười cười: “ có lừa gạt gì đâu, chỉ là… ừm, ta định cùng Thư Sinh về nhà vài ngày, khách điếm phải giao lại cho mấy người trông coi rồi.”

      Mọi người im lặng, tuy sớm đoán được điều tất nhiên này nhưng đến lúc thực phải lại có phần luyến tiếc. Có Chước Tử khỏe mạnh khí thế ở bên cạnh tốt mà. Lúc sau, Tân Nương khua tay: “Sao thế này chứ, sớm hay muộn Lão Đại cũng quay về nhà mẹ đẻ mà, ở đây có ai muốn bảo vệ khách điếm hơn Lão Đại nào? Chắc chắn phải bỏ chúng ta lại đây đâu nhé.”

      Lúc này sắc mặt mọi người mới dịu , bắt đầu ồn ào gắp đồ ăn.

      Chước Tử liếc mắt nhìn Thư Sinh, thấy trong mắt đầy ôn nhu săn sóc.

      Nữ Oa nhìn hai người trước mặt chàng chàng thiếp thiếp nồng nàn ân ái, thực … ghét tả được… phải kích thích kẻ độc thân lớn tuổi này đâu. Ho khan hai tiếng: “Các ngươi rồi, ta thay mặt làm nữ chưởng quầy.”

      Chước Tử ngẩn người, cái gì nhỉ? Thần Nữ ở lại khách điếm Đồng Phúc ư? Cam đoan đến bảy phần là khách điếm bị thiêu cháy ấy chứ! Bát cơm trong tay nàng xem chút rơi ra, nước mắt vòng quanh nức nở: “Thần Nữ… Thần Nữ à!”

      “À, phải trả tiền công nhé!”

      Lập tức cứng rắn nuốt nước mắt lại, mấy thứ như cảm động gì gì đó tan luôn thành mây khói.

      Diêu Tiễn gặm chân gà : “Đánh cược còn thua, làm sao trông coi khách điếm được, chi bằng đem bạc đưa ta cho nhanh, lằng nhằng làm gì.”

      Chước Tử lại dịch dịch gần Thanh Đế thêm chút nữa, nàng hiểu lửa cháy lan bên cạnh thế nào mà. Nhưng chỉ thấy Nữ Oa đại nhân nhướn mày giật giật mấy cái, nàng biết là chắc chắn lại chơi xúc xắc cá cược thua nhiều hơn nữa rồi…

      Ăn cơm xong, ngoài Thanh Đế uống rượu những người khác đều nốc mấy bát lớn rồi. Chước Tử cứ uống cạn hết chén này đến chén khác, còn đem cả loại rượu quý nhất của khách điếm ra uống, lặng lẽ lo lắng, nhỡ đâu ngay cả Nữ Oa nương nương cũng giữ được khách điếm làm sao đây, thôi cứ uống cho thoải mái .

      Rượu uống vào tinh khiết, thơm ngạt ngào, đến bụng như thiêu cháy. Chước Tử đặt bát rượu xuống, đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng mở miệng mùi rượu vẫn sộc lên mũi: “Ăn no uống say rồi chứ?”

      Mọi người lên tiếng trả lời rồi im lặng chờ Chước Tử tiếp.

      Chước Tử đứng dậy, kéo Thanh Đế: “Vậy chúng ta đây.”

      Bà Bà ngồi yên bên cạnh vội túm tay nàng: “Lão Đại, tỷ mười ngày nửa tháng thôi nhé, nhớ phải quay lại đấy.”

      Chước Tử nhe răng: “Đương nhiên rồi.”

      Bà Bà lại nhìn Thanh Đế: “Chưởng quầy đại nhân, ngài cũng phải quay lại đấy.”

      Thanh Đế khựng lại lúc mới cười : “Được, sớm hay muộn cũng về mà.”

      về nhưng biết là khi nào thôi.

      “Lão Đại bảo trọng nhé.”

      “Lão Đại chơi vui vẻ, sớm trở về.”

      “Chúng ta nhất định trông nom khách điếm cẩn thận.”

      Chước Tử khụt khịt mũi, tiện đà men say, bước lên vỗ vai Nữ Oa. Nữ Oa lập tức liếc xéo nàng, nhưng nàng lại ngây ngô : “Bọn họ đều nhờ ngài cả đấy, Nữ Oa nương nương.”

      Nữ Oa thân thiện gật đầu: “ thành vấn đề.”

      “…”

      Chước Tử dựng thẳng lỗ tai, sao nàng nghe thấy tiếng hít thở từng đợt lãnh khí nhỉ? Mà thôi, quên . Xiêu xiêu vẹo vẹo lao vào trong lòng Thanh Đế, vung tay: “ về nào!”

      Thanh Đế ôm Chước Tử, quay sang mọi người gật đầu: “Chúng ta đây.”

      Tân Nương chìa tay: “Chưởng quầy, đem ta theo nữa…”

      “Oa oa oa, Lão Đại, đừng bỏ chúng ta lại mà.”

      “Thần nữ, đây là ba năm tiền công của ta, ngài vui lòng nhận cho.”

      “Lão Đại đều là mây gió thoảng qua, Thần Nữ mới là vương đạo. Sau này ta theo ngài, bảo sao làm vậy như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.”

      “Bách Thụ ca, ngươi lại biết dùng thành ngữ cơ đấy!”

      “!”

      Bên ngoài khách điếm, Thanh Long chờ sẵn. lượn lờ , thấy họ ra vặn cái eo cái. Thanh Đế ôm Chước Tử nhảy lên. Gió lạnh tạt tới, Chước Tử mở to mắt nhìn Thao Thiết, Tỳ Hưu và cả Hống nóc nhà khách điếm, bỗng nhớ tới đến lúc này thời gian cũng chỉ mới có mấy tháng.

      “Thư Sinh ngốc, tháng sau chúng ta quay lại nhé.”

      Thanh Đế ôm nàng chặt hơn: “Được!”

      Chước Tử ngáp ngáp trong ngực , say rượu mà buồn ngủ. Lạnh nên làm tổ trong lồng ngực ấm áp càng thích ý: “Tận trời cao kia… ta rời lâu quá rồi… chuyện trước kia cũng quên hết, nơi đó có vui ?”

      Thanh Đế thản nhiên cười: “Ở lâu quá nên cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng nàng muốn đến bất cứ đâu ở Cửu Trọng Thiên chơi đều được.”

      “Ha ha, bỗng nhiên ta có cảm giác là người giàu đấy.”

      Thanh Đế bật cười, nghe giọng à ê thế này là say lắm bắt đầu linh tinh rồi. Giơ tay tạo lồng linh lực, ngăn cản gió lạnh bên ngoài, sau đó : “ thôi!”

      Thanh Long gầm tiếng, lao thẳng lên trời cao.

      Bóng dáng màu xanh còn chưa biến mất ảo ảnh màu sắc rực rỡ như khổng tước từ khách điếm thoát ra, lặng lẽ đuổi theo…

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 54: Năm đó bên bờ Thiên Trì


      Sáng sớm nay Cửu Trọng Thiên hết sức náo nhiệt, ai cũng bàn luận về nương mà Thanh Đế mang về, nhất là còn ôm về trong lúc say rượu, lại còn bảo vệ chặt chẽ, cho ai chạm vào, thậm chí liếc trộm được lần. Như câu ở nhân gian, nâng tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan vậy.


      Chước Tử vẫn say ngủ trong đại điện, hề hay biết mình trở thành đề tài nóng sốt, là nhân vật được nhắc tới hàng đầu.

      Ban đêm uống nhiều rượu nên khát nước, nhưng vẫn muốn tỉnh dậy, chui trong chiếc chăn nhung chỉ bạc mềm mại đánh giấc đến tận bình minh.

      Thanh Đế sau khi đặt nàng xuống ra ngoài bố trí phòng vệ, biết kẻ nào đoạt nguyên thần của Chước Tử, chẳng may hung thủ ở khách điếm tại nhân gian mà vẫn biết chính xác mọi chuyện. Vẫn nên cẩn thận hơn. Lúc quay lại, Chước Tử vẫn giữ nguyên tư thế đấy, ôm chặt chăn, ngủ khò khò. cúi đến gần quan sát, nhàng kéo mấy sợi tóc mặt nàng ra nàng chẹp chẹp mấy cái, vẫn say giấc nồng.

      Bỗng nhiên có chút hâm mộ cái tính ngủ bất chấp dù tháp đổ trời sập của nàng. Dịch người nằm bên cạnh, nhìn thấy cây trâm hoa thược dược của nàng định đưa tay gỡ xuống phải thu lại động tác ngay lập tức, phản ứng nhanh chắc chắn bị nàng đạp trúng.

      Chước Tử ôm chăn đứng vụt dậy: “ được chạm vào thược dược của ta!”

      Thanh Đế cười ra tiếng, ôn nhu nhìn nàng: “Chước Tử.”

      Chước Tử dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, thấy là buông lỏng, lại nằm xuống: “Ta còn tưởng hái hoa tặc ấy chứ.”

      phải dùng linh lực cố định sao, lặp lại nữa, dễ dàng gỡ nó ra đâu mà.”

      Khi học trò kia ra , Thanh Đế xóa trí nhớ của , cầm trâm hoa về. Chước Tử lại sợ mất lần nữa nên bảo Thanh Đế cố định nó búi tóc, nhưng vẫn sợ bóng sợ gió như trước, càng lúc càng giữ khư khư cây trâm hoa thược dược ấy.
      Chước Tử yên tâm hơn, lăn qua lăn lại: “Giường này thích quá .”

      Cứ cọ tới cọ lui thế này… phát hỏa mất thôi! Thanh Đế bất đắc dĩ : “Chước Tử nàng quay sang kia , đừng cứ áp vào người ta nữa!”

      Lăn qua lăn lại… rồi lại lăn qua lăn lại..

      “Còn tiếp tục tự gánh hậu quả đấy nhé…”

      Chước Tử ngừng lăn, sán vào , mặt đỏ ửng: “Thư Sinh ngốc, chúng ta hôn .”

      Cặp mi dài của Thanh Đế khẽ rung rung, Chước Tử chủ động thế này sao có thể từ chối chứ!

      Đối với Chước Tử, Thanh Đế chỉ có suy nghĩ, chính là “thích”. Bất kể là Chước Tử chủ động hay bị động đều khiến người ta thể kháng cự.

      Chước Tử chỉ nhớ đảo qua đảo lại cao thấp mấy lần, bị ép buộc hồi lâu, nhưng trong phòng vẫn sáng như trước. Hình như nàng bước vào tòa ngọc thạch cao mười trượng cứ luôn sáng rực vậy. Đến lần vui thích cuối cùng cũng kiệt sức.

      Bị Thanh Đế ôm tắm rửa rồi quay lại giường, nghỉ lúc, Chước Tử mới hỏi: “Nơi này có ban đêm à?”

      “Ừ, có, cứ sáng thế này mãi thôi.”

      Chước Tử lo lắng: “Như thế tốt cho giấc ngủ mà?”

      Thanh Đế sâu xa nhìn nàng, Chước Tử, lời nàng chẳng có sức thuyết phục gì cả. Tưởng nàng giống như trước kia, xong việc là lăn ra ngủ giấc, liền nhắm mắt lại, nhưng thân thể ấm áp kia lại chạm vào, khi có khi giật giật khóe miệng: “Chước Tử đừng cọ loạn nữa, ngoan ngoãn ngủ nào.”

      “Tiếp lần nữa mà!”

      Thanh Đế giữ tay nàng lại, giọng , thái độ khác thường: “Còn say rượu à?”
      Chước Tử nắm tay: “Muốn có hài tử thôi mà, càng nhiều càng tốt.”

      “…”

      “Nếu đứa lớn lên giống chàng, chàng phân vân, mà lập tức đá bay ta .”

      Thanh Đế bỗng cảm thấy nàng thông minh hơn người, ôm lấy nàng: “Mệt phải nghỉ ngơi, vẫn còn thời gian mà.”

      Chước Tử lặng im, vẫn còn thời gian… Còn mười tám ngày nữa là đến mùng tháng mười rồi. Nghĩ chán chê lúc lại lao vào tìm mọi cách sán lại .

      Thanh Đế hắc tuyến đầy đầu, Chước Tử ngây ngô khờ dại hồn nhiên ngày nào của đâu rồi!

      Cuối cùng vẫn chịu nổi mệt mỏi, Chước Tử mặc dù vẫn chưa từ bỏ ý định lăn ra ngủ say.

      Thanh Đế lục tung mấy hòm tìm bản hướng dẫn tham quan Cửu Trọng Thiên, lựa chọn vài điểm để đưa Chước Tử đến chơi. Vừa lật ra xem, bỗng thấy có rất nhiều nơi mình còn chưa qua, lặng yên hồi tưởng lúc Đông Phương, Thất Túc và Chước Tử lười biếng… xem ra phải có căn cứ.

      Chước Tử tỉnh dậy sau, chậm chạp mặc quần áo, sờ bụng, mắt sáng ngời: “Thư Sinh ngốc, hình như bụng ta to hơn chút rồi này.”

      “…”, Thanh Đế kéo chăn che cho nàng tránh cảm lạnh, ý tứ : “Tuy chúng ta giống người phàm nhưng cũng thể qua đêm mà lớn bụng được.”

      “Hức…”, Chước Tử gật đầu, ở Giới, có người thụ thai sau vài ngày, cũng có người phải mất vài năm, hơn nữa thời gian bắt mang thai đến lúc sinh cũng nghiên cứu rất kỹ, đại loại chính là hôm nay có rồi hai tháng sau bỗng có đứa chui ra. Nhưng cũng có người hoài thai đến mấy chục năm mới có thể sinh.

      Thanh Đế vuốt tóc nàng: “Ăn cơm xong chúng ta chơi nhé.”

      “Được!”

      Lúc bước ra khỏi đại điện, bên ngoài có ai cả, được vài bước bỗng có người nào đó hô lên “Hoa của Thanh Đế gia ra kìa!”. Lập tức khắp nơi ồn ào, nhào đến hóng chuyện. Thanh Đế nhíu mày, thế này dọa Chước Tử hơn nữa còn phá vỡ buổi hẹn hò này của Chước Tử và nữa kìa. Ngày trước ở khách điếm thể tay trong tay cạnh nhau, giờ lên đây lại bị vây quanh dòm ngó thế này, tiếp nhận được!

      Nghĩ thấu đáo xong kéo Chước Tử nhảy lên Thanh Long, vỗ vỗ: “Đến Thiên Trì nào!”

      Thanh Long vừa nhỏm dậy thiên quân vạn mã ở đâu đạp mây kéo đến, ai da, mấy kẻ này quả thực nhàm chán quá mức rồi mà, phải Thanh Đế chỉ đưa về nương thôi sao?

      Chước Tử hé mắt nhìn những kẻ xôn xao bàn tán mấy đám mây, toàn thân ai cũng tỏa sắc vàng rực rỡ, khỏi nuốt khan. Mà thôi , phải nghĩ mấy việc này làm gì, dành sức ngắm cảnh thôi.

      Sương khói luôn luôn lượn quanh Thiên Trì năm này qua năm khác, linh khí ở đó vô cùng tinh khiết, cỏ cây sinh sống trăm dặm xung quanh đều có linh hồn. Mấy linh tuyền mà Chước Tử từng còn kém xa linh khí nơi đây, nàng hít sâu cái, trong người cảm thấy sảng khoái vô cùng.

      Thanh Đế thấy vậy hỏi: “Có nhớ được gì ?”

      “Hả?”, Chước Tử lắc đầu, rồi chợt nhớ ra từng lần đầu tiên nhìn thấy mình khi tắm ở Thiên Trì này, liền trừng : “Chắc chàng nhớ đến chuyện kia rồi, khi đó ta biết chàng xem trộm đâu.”

      Thanh Long thực muốn che tai lại nhưng chợt nhớ ra, móng vuốt ngắn quá, với tới tai… Bỗng thấy tuyệt vọng quá , làm ơn tha cho Thanh Long bé vô cùng thuần khiết này với…

      Thanh Đế ho khan hai cái: “Cái đó… phải đến chuyện đó mà muốn cho nàng biết, nàng ở nơi này hấp thu linh khí mà biến hóa đấy.”

      Chước Tử lắc đầu: “ nhớ nữa.”

      Thanh Đế kêu thầm trong lòng, ngày ấy rơi vào Thiên Động, quên sạch kiếp trước, hủy hết linh lực, quả đúng sai mà.

      Chước Tử lại thấy đau lòng chút nào, dù nhớ gì cả nhưng vẫn hứng thú hỏi: “ vậy là ta sống ở đây vài vạn năm hả?”

      “Đương nhiên . Ta đem nàng về chăm sóc ở hậu viện của ta tận bảy vạn năm, còn nàng ở bên Thiên Trì cho đến lúc ta đến bao lâu nữa. Nhưng nếu có thể thành hình tu vi chắc cũng thấp đâu.”

      Chước Tử ôm tim, ngay cả Thư Sinh cũng thấp… Nàng muốn hỏi nhưng lại dám, lúc lâu mới yếu ớt lên tiếng: “Khoảng chừng… bao năm thế?”

      Thanh Đế xoa đầu nàng: “Ngoan nào, phải biết trân trùng sinh mệnh, đừng kích động mình làm gì.”

      Chước Tử cười gượng hai tiếng: “Bảy vạn năm còn chấp nhận nổi còn tiếp nhận được cái gì chứ, chàng mau , ta chịu được mà!”

      Thanh Đế nhíu mày khó xử, lúc sau mới lên tiếng: “Khi ta biết nàng lúc ấy mơ hồ thấy có linh quang, cây cỏ phải tu luyện được linh quang cũng dễ dàng gì.”

      “Quan trọng là bao nhiêu năm?”

      “Năm mươi…”

      Chước Tử nghiêm túc, hỏi dồn: “Năm mươi ư?”

      Thanh Đế đứng trước mặt nàng phòng nàng ngã xuống: “Ít nhất là năm mươi vạn năm.”

      “…”, kiếm xuyên tim, để lại vết thương to đùng. Chước Tử khóc nổi, xòe tay so sánh, ba trăm năm rồi bảy vạn năm, giờ đến năm mươi vạn năm, cần phải kích thích như thế chứ: “Hu hu hu.”

      Thanh Đế cười khổ, hôn nàng cái: “Tỉnh lại Chước Tử.”

      “Oa oa oa, hôn trán cũng chữa nổi đâu.”

      “Vậy hôn môi nhé.”

      Chước Tử ngẩng đầu, mắt ngập nước, nhăn nhó: “Được.”

      “…”

      Chắc chắn Chước Tử bị đánh tráo mất rồi!

      Thanh Long bé , trong sáng… phát điên rồi… Lập tức đá hai kẻ kia xuống Thiên Trì, cương quyết xoay người nằm cao canh gác.

      Thanh Đế dắt Chước Tử qua hàng cây tùng, đến nơi dây leo quấn quanh, nhìn thấy Thiên Trì xanh biếc trước mắt, mây khói vờn quanh, khịt khịt mũi, thoang thoảng đâu đây hương hoa cỏ trong khí.

      Tuy Chước Tử quên mọi chuyện, nhưng khi đứng ở đây vẫn thấy có cảm giác thân quen. Bước tới gần, ngón tay vừa chạm vào nước, bất giác mây đen trong lòng xua tan ít, tựa như gột sạch nửa người vậy.

      Nàng từ từ quay lại, thấy Thư Sinh khoác áo choàng màu xanh: “Thư Sinh ngốc, ta muốn tắm.”

      ràng chốn hoa thơm cỏ ngọt, nhưng Thanh Đế lại chẳng nảy sinh nửa phần sắc tà, nhàng xoa đầu, khẽ cười: “ nào.”

      Xiêm y thân hình trắng nõn từng chiếc từng chiếc rơi xuống dưới chân, mũi chân như ngọc khẽ chìm xuống mặt nước. Thanh Đế xếp xiêm y lại cẩn thận rồi đứng nhìn Chước Tử bơi lội trong Thiên Trì, chợt nhớ lại cảnh tượng đẹp đẽ năm ấy. Mắt thể rời , cứ thế hết sức nghiêm túc dựa bờ nhìn thược dược bé trắng ngần, trong lòng bỗng cảm thấy thế gian dường như tươi đẹp hơn.

      Sau đó cảm thấy khó có thể tìm được sinh linh như thế, bệnh nghề nghiệp nổi lên liền mang nàng về chăm sóc ở hậu viện. Ai ngờ vừa đến tìm nàng thương nghị suýt bị nàng đánh cho chạy mất dép. Nhưng vừa nghe mình là Thanh Đế hai chân cứng đờ, khóc lóc cầu xin tha thức. Thực ra hình như từ đó… bắt đầu thấy thích rồi.

      Mà Chước Tử của bây giờ cũng vẫn như trước kia, thay đổi gì hết.

      đứng bờ nhìn Chước Tử thích thú ngâm mình trong làn nước xanh biếc, lại nhớ về chuyện cũ mà có chút căng thẳng, khiến nụ cười có vài phần lạnh lẽo.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 55: Bất ngờ thành cha


      Bơi lội trong Thiên Trì đến giờ ngọ, Chước Tử sảng khoái toàn thân, nếu phải sợ Thư Sinh chờ lâu nàng muốn ngủ luôn ở đây. Nàng rũ sạch nước còn đọng người rồi mặc lại xiêm y. Thấy Thư Sinh khoanh tay thẳng lưng nhìn trời bước lên kéo kéo : “Thư Sinh ngốc, chàng quay lưng lại làm gì thế?”


      “Ta sợ nhìn thấy nàng rồi nổi máu cầm thú.”, Thanh Đế càng càng thấy mình khiêm tốn dễ sợ, giơ tay nắm tay nàng dẫn ra ngoài: “ đến nơi khác chơi tiếp nhé.”

      “Được!”

      Ra ngoài từ sáng nhưng tận lúc sẩm tối hai người mới trở về.

      Cũng biết có phải được tắm trong ao Thiên Trì hay nhưng Chước Tử lại thấy tinh thần hưng phấn, còn cảm giác đói nữa. vào phòng ngọc thạch, tung chăn nhung mềm mại chui vào, ôm chăn lăn vòng tròn.

      Thanh Đế ngồi xuống, cười : “ chơi có vui ?”

      “Vui lắm!”, Chước Tử cười đến mức mắt bé như hạt đậu: “Được nhìn nhiều Thần Quân, họ lại còn khách khí với ta nữa, trước kia nghĩ thôi cũng dám.”

      xong liền đứng dậy, lấy bọc đồ trong ngực ra, xếp từng cái từng cái ra: “Đây là Xích Cước Đại Tiên tặng này, còn đây là của Cửu Thiên Huyền Nữ, có cả Võ Đức Tinh Quân, Hỏa Đức Chân Quân, Viêm Đế đảo Bồng Lai… Chậc, còn ai tặng cái này nhỉ… nhớ nổi…”

      Thanh Đế thấy nàng bày ra khắp giường cười : “Thế còn muốn gặp Thần Quân, Tiên Quân nào nữa, ta đưa nàng .”

      Chước Tử giật giật vành tai, cẩn thận : “Ta… ta có thể đến gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân ?”

      chừng nàng có thể cầu xin cho Thư Sinh, ít nhiều có tác dụng.

      Thanh Đế khựng lại: “Có thể, nhưng bây giờ được. Ngài ấy bây giờ ngủ say, có chuyện lớn thể cầu kiến.”

      “Hả… Ngủ bao lâu rồi?”

      “Được hơn chín vạn năm rồi, có chuyện gì có thể kinh động ngài ấy phải đủ mười vạn năm mới có thể tỉnh lại.”

      Chước Tử trừng mắt, cười lớn: “Sau này ai dám bảo ta ngủ nhiều ta lấy ngài ấy là bằng chứng phản biện lại ngay.”

      Thanh Đế bật cười: “Mau đem mấy đồ này cất .”

      “Được.”, Chước Tử dọn dẹp đồ đạc, im lặng nghĩ trong lòng, có chuyện kinh động đến đại nhân ngài ấy ngủ mười vạn năm như vậy nàng và Thư Sinh có thể ở bên nhau gần vạn năm nữa, như thế tốt quá. Khi đó đừng có con, có khi có cả cháu chắt chút chít rồi ấy chứ, có tới tận mấy đời con cháu bảo vệ cho mình, Thư Sinh có thể động tay động chân với nàng nữa sao.

      Nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp, Chước Tử vội vội vàng vàng thu thập đồ đạc trang sức lại để sang bên, việc cần thiết trước mắt là phải tạo người , mấy bảo vật này sau này từ từ ngắm cũng được.

      “Chước Tử.”

      Chước Tử bận rộn cởi áo của nhìn lên: “Cái gì cơ?”

      Thanh Đế xòe tay, đóa hoa thược dược trắng muốt lơ lửng lòng bàn tay, Chước Tử cười : “Đây phải đóa hoa ta đưa cho chàng à?”

      “Đúng thế!”, Thanh Đế kéo tay nàng: “Nàng mau độ thêm chút linh khí vào đây .”

      Nếu sau này thực quên Chước Tử đóa hoa thược dược này khiến phải phân vân. Ai có thể trộm đồ của chứ? Thế nên người đó đương nhiên là người vô cùng thân thiết bên cạnh . Đợi nàng độ khí xong, nhìn lên trâm hoa mái tóc đen nhánh của nàng rồi giơ tay chạm vào nó, cảm nhận từng lớp linh khí của mình những cánh hoa bằng ngọc trắng ấy.
      “Thư Sinh, ta giữ gìn cẩn thận tín vật của chúng ta.”, Chước Tử ghé vào lồng ngực của , định thêm vài lời nhưng bỗng nhiên cảm thấy yên tĩnh như thế này cũng tốt.

      Thanh Đế vuốt tóc nàng, nhớ lại ngày tìm thấy nàng sau ba trăm năm. Đứng nóc nhà khách điếm quan sát, thấy nàng vui vẻ nô đùa hát ca với mấy quái khác. Vừa thấy lão chưởng quầy chuyển nhượng khách điếm, liền lựa chọn bộ dáng rồi hạ phàm, hóa thành Thư Sinh nho nhã, đáng tin, chỉ sợ lão chưởng quầy bán khách điếm cho .

      “Chước Tử, nàng còn nhớ ngày đầu tiên ta tưới nước cho nàng ?”

      mơ màng vào giấc mộng, nghe thấy lời này, Chước Tử tỉnh cả ngủ, lập tức nổi giận: “Đương nhiên nhớ rồi, chàng quăng ngay cái gáo nước vào mặt ta cơ đấy!”

      Thanh Đế bật cười: “Khi đó phải ta cố ý đâu. Lần đầu tiên phải đích thân tưới nước bằng tay nên quen lắm, khi đập vào mặt nàng rất muốn chạy qua để xoa cho nàng nhưng nếu mà làm thế chắc chắn nàng coi ta như tên háo sắc mất.”

      Chước Tử ngẫm nghĩ, rồi cười: “Đúng nhỉ, chắc chắn sau đấy cũng thèm tiếp cận chàng nữa.”, sau đó lại hừ hừ: “Thư Sinh ngốc, chàng đây là giở trò giả heo ăn thịt hổ nhé.”

      Thanh Đế thản nhiên trả lời: “Có thể túm lại ăn thịt giả làm cái gì cũng chẳng sao cả.”

      Chước Tử bật cười, véo véo : “Da mặt dày quá nhỉ, thế này ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng minh thần võ của chàng đấy.”

      Thanh Đế nắm tay nàng, cúi người đè xuống, hôn lên trán nàng. Chước Tử đúng, nếu có thể có đứa con, rồi cố gắng để lại vài chữ, ký hiệu gì đó, thử mấy cách khác nữa càng tốt. Vì tương lai tươi sáng nhất định phải nhanh chóng nỗ lực tạo ra Tiểu Chước Tử!

      Đôi mắt Chước Tử lấp lánh ánh nước, vòng tay ôm cổ , vừa hôn vừa vào trong phòng, khẽ liếm liếm cái lưỡi, cảm nhận độ ấm môi. Đúng lúc hôn đến ý loạn tình mê người phía chợt dừng mọi động tác lại. Chước Tử thấy nhíu mày, bèn nhéo nhéo mặt : “Thư Sinh ngốc, chàng thực khỏe hả?”

      “À.” Thanh Đế càng cau mày hơn, nhìn bên trái bóng người lại nhìn khắp căn phòng rộng thênh thang tiếng động, nhưng hiểu sao vẫn cảm thấy có gì đó ổn…

      Chước Tử thấy nghiêm túc cũng vội vàng đứng lên, co mình nhìn ngó nhưng cũng phát được gì.

      Trong phòng ngoại trừ khí tức của và Chước Tử thấy có gì lạ thường. Nhưng vẫn cảm thấy có cặp mắt đâu đó nhìn bọn họ chằm chằm. Từ từ đứng lên kiểm tra khắp phòng nhưng đúng là có.

      Chước Tử chân trần đất, mặt đất có phần lạnh lẽo, kéo lại xiêm y xộc xệch hơn nửa, lặng lẽ bên cạnh Thư Sinh, dám lên tiếng.

      Sắc mặt Thanh Đế trầm xuống: “Chước Tử, nàng có cảm thấy trong phòng này còn có ai đó ?”

      có…”, Chước Tử đỏ bừng mặt, lại thấy tức giận, mỗi lần mình đều tập trung hết sức, như ! Bảo sao mãi đứa chưa đến, chắc chắn do phân tâm, đủ cố gắng rồi.

      Thanh Đế lắc đầu, cúi xuống ôm nàng về giường: “Ngọc thạch lạnh lắm đấy, đừng chân trần đấy.”

      “Hứ.”

      Quay lại chiếc giường mềm mại, khơi lại hứng thú vừa mới bị dập tắt. nhàng cúi xuống hôn lên cổ rồi giơ tay vén vạt áo đẩy ra, lại cẩn thận tỉ mỉ hôn lên bộ ngực trắng ngần, để lại đó vô số những dấu son nhàn nhạt, Thanh Đế lại cảm nhận được đôi mắt sáng rực kia, định bỏ qua nhưng làm được.

      Đúng lúc cơ thể Chước Tử tê dại người phía lại dừng lại, nàng gấp đến phát khóc: “Chàng có thể đừng dừng lại nữa hả? Nếu sau này cho chàng chạm vào đâu nhé!”

      Thanh Đế yên lặng lúc rồi quay sang hôn lên mặt nàng: “ phân tâm nữa đâu mà, ngoan nào.”

      Chước Tử quyết định cho cơ hội cuối cùng, nếu còn tập trung sau này hôn thôi cũng cho nữa. Nhưng mà vẫn cứ phân tâm, vuốt ve khiến nàng nóng người lên lại mạnh mẽ rời khỏi, phía lại trống trải, rồi hô gió đến. Tâm tình nhất thời bị nghẹn lại, nàng thực rất muốn đá !

      Thanh Đế lao ra phía sau bình phong, tìm kiếm theo hướng của đôi mắt kia, vung tay cái gió nổi lên, còn chưa thấy người đâu nghe thấy tiếng kêu đầy sợ hãi, sau đó bóng dáng sặc sỡ lao vọt đến bên Chước Tử, nhanh đến mức cũng phải ngỡ ngàng.

      Chước Tử như bị cơn gió ập tới, cái đầu dụi dụi vào lòng nàng, thanh non nớt vang lên: “Nương! Cứu con với!”

      Thanh Đế: “…”

      Chước Tử run bắn lên, ôm chăn lăn xuống giường, quần áo hỗn loạn, lại nhìn bé con xiêm y sặc sỡ đủ màu xanh đỏ tím vàng cố chui vào ngực mình, nàng cố kéo áo ra nhưng kéo được, liền làm mặt khổ nhìn Thư Sinh, thấy đen mặt nức nở: “Ta có hồng hạnh vượt tường(*) đâu…”

      (*) hồng hạnh vượt tường: ngoại tình



      “…”

      Thanh Đế chớp mắt rồi tới bên nàng, muốn tiến tới tách bé tầm ba, bốn tuổi kia ra khỏi Chước Tử nghe nhóc con hét ầm lên: “Nương, cứu con với! Nương ơi!”

      Thắt lưng Chước Tử sắp bị nàng ta níu đứt rồi: “Ngươi, sao lại níu chặt thế hả?”

      muốn giết con kìa!”

      Sắc mặt Thanh Đế hết trắng lại xanh, sau lại phải cố học theo Nữ Oa, tỏ vẻ hòa nhã, dễ gần: “Ta giết ngươi, nhưng phải buông tay ra .”

      Nhóc con tức giận: “Nương! bắt nạt con!”

      Thắt lưng Chước Tử bị nàng chém đôi rồi…

      Thanh Đế nhịn được nữa, liền lao vào túm lấy xiêm y của tiểu nương kéo ra.

      “Oa, oa, oa, cứu mạng… cứu mạng…”

      Chước Tử ho khan vài tiếng nhuận khí, nhìn lên tiểu nương kia nước mắt lưng tròng tha thiết nhìn mình. Trong lòng bỗng dưng tan chảy, cảm giác như mẹ con ruột thịt vậy… Sau lại lắc đầu mạnh, túm lấy tay Thư Sinh, giải thích: “Ta thực hồng hạnh vượt tường đâu mà!”

      Thanh Đế gật đầu, nhưng người tiểu nương này có khí tức y như Chươc Tử, bảo sao nhận ra, nếu phải nhóc thò đầu ra đêm nay chắc diễn xuân cung sống rồi. Khoan nhíu mày: “Nhóc ở trong đây từ lúc nào hả?”

      Nhóc con dịch xa, duy trì khoảng cách ba trượng: “Nương đến đây khi nào ta đến lúc ấy.”

      “…”

      Nhóc con lại nhìn đầy chán ghét: “Hôm nay vừa mới biến thân thấy ngươi bắt nạt nương ta rồi.”

      Thanh Đế thở phào nhõm, cho dù là cái gì làm cái trò kia trước mặt trẻ con cũng tốt…

      Chước Tử tức giận : “Ta phải nương của ngươi, tiểu Chước Tử nhà ta còn chưa có ra đời đâu!”

      Nhóc con liền hóa đá, nhất thời thấy bi tổn thương nghiêm trọng, ôm gối ngồi xổm góc tường oán niệm: “Bị ghét bỏ rồi, bị ghét bỏ rồi, bị ghét bỏ rồi…”

      Thanh Đế nhíu mày, cũng nhóc con này chân thân là gì: “Nhưng mà Chước Tử à… người nhóc này đúng là toàn khí tức của nàng đấy…”

      Chước Tử ngạc nhiên mất lúc, cẩn thận quan sát, Thư Sinh sai. Tuy sinh linh trong Lục giới nhiều vô kể nhưng linh khí hệt nhau phải cha mẹ cũng chính là con mình. Nàng hít hơi khí lạnh, thầm cân nhắc: “Thư Sinh, liệu đây có phải con chúng ta ?”

      Thanh Đế cau mày: “Chắc là… phải rồi.”

      Chước Tử nhăn nhó, dậm chân bước lên: “Việc này… tiểu nương à…”

      “Bị ghét bỏ rồi, bị ghét bỏ rồi…”

      “Khụ, tiểu thần tiên à?”

      “Bị ghét bỏ rồi, bị ghét bỏ rồi…”

      Chước Tử xoa cằm: “Tiểu Chước Tử.”

      Lúc này nhóc con mới vui vẻ quay lại, hai mắt vẫn ngấn lệ, sung sướng gật đầu: “Dạ, nương.”

      “…”, tim Chước Tử sắp chịu nổi rồi, bỗng nhiên ở đâu nhảy ra con lớn đùng thế này chứ, nàng nghiêm mặt : “Vì sao con ta là nương của con?”

      Tiểu Chước Tử nhíu mày lúc rồi thành : “Nương là nương của con mà, con là do linh khí của nương sinh ra đấy thôi.”

      “Nhưng sao ta lại biết gì?”

      Thanh Đế cũng nghiêm trọng lắc đầu: “Ta cũng biết.” là nhiều thắc mắc mà có lời giải đáp, nếu như vẫn luôn ở bên người Chước Tử nhưng hôm nay lại mới có thể biến thân. bỗng hiểu ra: “Chước Tử, hôm nay nàng ngâm nước Thiên Trì nửa ngày có phải linh khí tăng lên nên bé này mới xuất ?”

      Chước Tử đau khổ: “Ta cũng , nếu linh khí cứ tăng lên lại sinh ra tiểu Chước Tử … trước kia thế nào đây?”, mặt đột nhiên biến sắc, che miệng: “Có khi nào ở đâu đó Lục giới, ta sinh trăm tám mươi tiểu Chước Tử rồi.”

      Thanh Đế nhăn mặt, day day trán, nhìn tiểu Chước Tử lườm lườm mình như hổ rình mồi, nhìn lúc lâu rồi thở dài: “Chước Tử, nhóc con… trông rất giống nàng.”

      Chước Tử nuốt ực, nhìn lại mặt mũi bé con, quả nhiên rất giống nhau.

      Tiểu Chước Tử dịch lại gần nàng, thấy nàng bỏ chạy lại bạo dạn tiến tới rồi tìm cách nắm tay nàng, khóe miệng nhếch nhếch cười vô hại: “Nương à.”

      Hai mắt to tròn sáng rực, giọng mềm yếu, khiến phòng thủ của Chước Tử bị phá vỡ, xoa đầu bé con, cười cười: “Ngoan lắm!”

      Thanh Đế đỡ trán, bỗng dưng lại có cảm giác vui mừng khi được làm cha…

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 56: Thư Sinh, Chước Tử và Tiểu Chước Tử


      Trước kia thứ tự lần lượt là: Chước Tử, khách điếm, Thư Sinh.

      Vất vả lắm Thư Sinh mới đánh bại được tiểu tam khách điếm để vùng lên thành: Chước Tử, Thư Sinh.

      Nhưng sau đêm thôi mà thành: Chước Tử, tiểu Chước Tử, Thư Sinh rồi.

      Thanh Đế… thực , cam, tâm!


      Nhưng Chước Tử lại rất vui vẻ, thậm chí còn chẳng quan tâm đến việc Tiểu Chước Tử từ đâu chui ra, tại sao mặt mũi và ngay cả linh khí giống hệt mình nữa. Sáng sớm tay nắm tay tung tăng dắt nhau tản bộ. Vừa ra khỏi phòng, xuất trong đại điện làm chúng thần quân kinh ngạc giật mình. Lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thanh Đế ai cũng hơi hoảng nhưng vẫn tiến lên chúc mừng: “Chúc mừng Đế Quân trở thành phụ thân”, “Chúc mừng Đế Quân có nữ nhi”, “Lân nhi vừa nhìn thấy cốt cách phi thường, sau này ắt làm nên việc lớn”.

      Nhìn vẻ mặt bát quái hàm ý như “Hàng đêm Đế Quân chăm chỉ cày cấy quả nhiên có hiệu quả”, “Chỉ đêm có nữ nhi, đúng là phi phàm mà”, Thanh Đế chỉ còn biết lặng lẽ khóc thầm trong lòng… Lại đưa mắt nhìn Chước Tử thân mật nắm chặt tay Tiểu Chước Tử rời nhau nửa bước, vui vẻ bỏ chạy lại phía Thanh Long, trong lòng càng thêm phiền muộn…

      Chước Tử ôm Tiểu Chước Tử nhảy lên đầu Thanh Long, sửa sang cẩn thận lại xiêm y cho bé. lúc sau Thanh Đế mới tiến lại, ngũ quan Thanh Long nhăn nhở: “Đây là con của ngài thực hả?”

      Thanh Đế mặt cứng đờ: “Ngày mai phải đổi tọa kỵ (*) thôi!”

      “…”

      (*) Tọa kỵ: vật cưỡi

      Thanh Đế khẽ liếc nhìn hai người hào hứng thưởng thức phong cảnh phía trước kia, yên lặng vẽ nấm trong lòng, ôi đời người là… Nhìn kỹ Tiểu Chước Tử dù có giống Chước Tử nhưng vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.

      Chước Tử kéo tay Tiểu Chước Tử, quay đầu lại dùng bàn tay bé xíu ấy vẫy vẫy với Thư Sinh, Tiểu Chước Tử còn hé miệng, khẽ khàng gọi: “Cha!”

      “…”, khoan nào, sao lại có cảm giác bị dụ dỗ thế này đây! Thanh Đế đơ mặt, lúc này mà trả lời có vẻ như lại ích kỷ quá, nhưng trả lời khác gì công nhận đây là con của chứ. Chắc là nên gật đầu, gật đầu… Hẳn là nên gật đầu

      Nghĩ chán chê, càng lúc càng rối như tơ vò. Đành ngửa mặt lên trời thở dài: “Đúng là số mệnh mà…”

      Nhất định là ông trời thấy sống thoải mái quá nên đột nhiên quăng nữ nhi cho mà. Nhưng nhìn kỹ vẻ mặt kia quả cũng ngây thơ, trong trẻo. định bắt tay kết thành bằng hữu thấy con đại bàng to lao đến phía Chước Tử, liền vội vàng lao đến dời tầm nhìn, vừa quay Tiểu Chước Tử nhe răng khẽ “hừ” tiếng.

      Cái bộ dáng phúc hắc này là giống ai đây hả?

      Đến chợ của Thần Giới, Chước Tử đem bé càn quét ngang dọc khắp chốn. Thanh Đế cảm thán, hoàn toàn bị Chước Tử nhà mình bỏ rơi rồi. Bỗng bàn tay bé cố với lên nắm lấy tay , Tiểu Chước Tử nhíu mày: “Nương , chúng ta là người nhà.”

      Thanh Đế nhìn Chước Tử, cảm giác… hình như cũng tệ lắm.

      Sau ngày vui chơi hết mình đến tận đêm mới trở về, Tiểu Chước Tử gục đầu lên vai Thanh Đế ngủ ngon lành. tay Thanh Đế nắm lấy tay Chước Tử, tay ôm về đại điện.

      Chơi lâu như thế, Chước Tử cũng cảm thấy mệt nhưng nhìn bóng ba người mặt đất, trong lòng lại vô cùng thỏa mãn: “Thư Sinh ngốc à, chúng ta thực rất giống người nhà đấy.”

      Thanh Đế cũng nhìn xuống rồi cười : “Đúng nhỉ. Nhưng Chước Tử à…”

      để hết, nàng gật đầu thấp giọng: “Ta biết chàng định gì mà… Tuy phải con của chàng cũng phải của ta. Tuy tại sao bé lại giống ta đến thế nhưng ta thấy cứ thế này cũng tốt mà. Ai biết được đến khi nào chúng ta mới có đứa . Có lẽ ông trời đành lòng nên mới tặng cho chúng ta đứa bé này, để chúng ta có thể cảm nhận cảm giác trở thành phụ mẫu.”

      Thanh Đế trong lòng khẽ nhói đau, tay càng nắm chặt hơn: “Đúng vậy.”

      Chước Tử lại cười: “Cũng may chàng rộng lượng, ghét bỏ người tùy hứng như ta.”

      Thanh Đế thở dài: “Sao ta ghét nàng được chứ.”

      Chước Tử níu lấy tay , bước chân như nhõm hơn. Thanh Đế : “Khi về nhà tắm rửa rồi ngủ luôn nhé, nàng mệt mỏi lắm rồi đấy. Ngày mai chơi nữa, ở trong điện nghỉ ngơi cho khỏe lại .”

      “Vâng.”

      Tiểu Chước Tử chép miệng mấy cái, lẩm bẩm vài câu mơ rồi lại tiếp tục ngủ say. Về đến đại điện, Thanh Đế vừa đặt bé xuống giường bị Chước Tử đẩy ra bắt tắm rửa. Sau đó nàng ngồi xuống tự mình đắp chăn cho bé con. Càng nhìn càng thấy giống, nếu thực là con của nàng và Thư Sinh tốt biết bao.

      Khi Thanh Đế quay lại thấy Chước Tử ôm bé con ngủ ngon lành. Cẩn thận dém chăn lại, nhìn hai người thế này trong lòng bỗng có chút thoải mái. Nhưng mà… lại phát ra vấn đề cực kỳ nghiêm trọng… Hai kẻ kia tư thế ngủ quá tệ hại, lăn lộn ngừng thế kia ngủ thế nào đây?

      , cam, tâm!

      Sau đêm ngủ sâu, Thanh Đế hồi phục tinh thần nhưng Chước Tử trông vẫn mệt mỏi như thế. Khẽ vuốt mái tóc nàng: “Tiểu Chước Tử quấy nàng suốt đêm qua à?”

      Chước Tử vuốt vuốt mắt, lắc đầu: “Con bé ngủ ngoan lắm, chắc hôm qua chơi quá sức nên mệt thôi. Chắc phải tắm cái .”

      Vừa đứng dậy thấy bên cạnh động đậy, cái đầu nhô ra khỏi đống chăn: “Nương, con cũng .”

      Nhìn Chước Tử vui vẻ gật đầu ôm , Thanh Đế lại nóng máu, lại nhớ đến cảm giác tắm uyên ương trong suối nước nóng. Hơn nữa bị bé con chiếm mất Chước Tử thực thể tệ hơn.

      Đến phòng bên ngoài Thanh Trì, Chước Tử chờ Thư Sinh gỡ hết hoa trâm xuống mới dẫn Tiểu Chước Tử vào trong. Nhân lúc nàng quay , Chước Tử khẽ gõ lên trán Tiểu Chước Tử, thầm giấu toàn bộ linh lực của . Bất kể bé có gây hại cho Chước Tử hay cũng thể để Chước Tử có thể gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

      Tiểu Chước Tử hào hứng vào trong, Chước Tử : “Nước ở đây tuy bằng Thiên Trì nhưng ngâm thích lắm, linh khí cũng tăng lên nhiều lần đấy.”

      Tiểu Chước Tử cúi người vầy nước, rồi ôm lấy đùi nàng: “ so được với linh khí thuần khiết người mẫu thân.”

      “Vì ta là cây thược dược mà”, Chước Tử cởi quần áo rồi ôm lấy bé thả mình xuống nước. Vừa mới chạm vào nước thấy toàn thân sảng khoái, thoải mái vô cùng.

      Tiểu Chước Tử tựa vào bờ Thanh Trì, chân đạp nước tùm tùm, ngâm nga bài ca dao: “À..ơ..ơ..”

      Chước Tử cũng tiến đến, xoa đầu bé: “Tiểu Chước Tử, sao trước kia con xuất , mãi sau này mới đến?”

      “Trước kia con cũng muốn xuất nhưng đủ khí lực. Hôm đấy con gắng hết sức thoát ra khỏi cái nơi chết tiệt kia lại có thể ra ngoài được , sau đó gặp mẫu thân thôi.”

      Chước Tử nhíu mày: “Cái nơi chết tiệt ấy là chỗ nào?”

      “À… con cũng biết, dù sao cũng thể thoát ra được, đủ sức, sau đó chính mẫu thân độ linh khí cho con đấy.”, Tiểu Chước Tử tiếp tục vẫy vẫy cặp chân xíu trắng trẻo, nước văng tung tóe, lại ư ử bài hát trong miệng.

      Chước Tử đắn đo lúc mới hỏi: “Con cảm nhận được ta từ lúc nào, ở đâu?”

      “Ầu ơ. Ở chỗ mà tối ngày nương luôn nhắc đến ấy.”

      Chước Tử ngay cần nghĩ: “Khách điếm à?”

      “Đúng thế.”

      Chước Tử im lặng lúc rồi quả quyết đứng dậy, bây giờ mới là tháng mười, chưa đến ngày mùng tháng mười , khi nàng cùng Thư Sinh đến thời điểm đó cũng phát tồn tại của Tiểu Chước Tử. Mà theo như Thư Sinh , có thể do nàng ngâm nửa ngày ở Thiên Trì nên linh khí của Tiểu Chước Tử mới nâng cao đủ để xuất .

      cách khác, nếu đúng theo tiến trình khi nàng chết, Tiểu Chước Tử xuất .

      Nhưng giờ, vì nguyên nhân gì mà Tiểu Chước Tử lại ở đây? bé ở đây tức là trong lúc vô tình khiến vận mệnh của người khác thay đổi.

      Vận mệnh của thay đổi, vận mệnh của Tiểu Chước Tử cũng bị thay đổi.

      Trong lòng Chước Tử nhói cái, để thay đổi số mệnh của nàng, Thư Sinh phải chịu trừng phạt, cả Tiểu Chước Tử… chẳng lẽ cũng gặp phải họa lớn?

      Tiểu Chước Tử giật tay nàng, lo lắng hỏi: “Nương, nương sao thế?”

      Chước Tử nhìn bé: “Nếu ta đưa con trở về nơi bắt đầu… con có hận ta ?”

      Tiểu Chước Tử tròn mắt, rụt tay lại: “Nương muốn bỏ rơi con ư?”. Hai mắt rơm rớm nước mắt: “Con muốn quay lại nơi vừa tối vừa u ám đấy đâu… Vất vả lắm con mới thoát ra được để gặp nương, nương đừng bỏ con, đừng đem con về đấy. Con ngoan ngoãn, cực kỳ ngoan ngoãn mà.”

      “Đừng khóc, đừng khóc nữa.”, Chước Tử ôm bé, nhàng hôn Tiểu Chước Tử nước mắt giàn dụa. Nàng muốn Thư Sinh bị trừng phạt nặng nề nhưng nghe đến chỗ kia vừa tối vừa u ám lại có chút nỡ.

      Thanh Đế chờ nửa canh giờ mới thấy hai người tắm rửa sạch ra. Vừa tắm xong, tóc còn chưa búi kỹ, liền cất cây trâm hoa kia , đứng đợi Chước Tử bước lại gần. Nhìn Tiểu Chước Tử cúi đầu gì, bộ dạng tủi thân, liền giơ tay bế bé lên, thấy hai mắt đỏ hoe hơi khựng lại, sau mới cười : “Sao vậy?”

      Tiểu Chước Tử sụt sịt: “Nương muốn đem con về nơi cũ.”

      Thanh Đế nhíu mày: “Trở về nơi cũ?”

      “Quay về khách điếm, trở lại nơi vừa tối vừa hắc ám thể thoát ra được ấy.”

      Thanh Đế hoang mang: “Khách điếm ánh sáng ngập tràn, sao lại vừa tối vừa hắc ám?”

      Tiểu Chước Tử im lặng, gục đầu vào vai , rầu rĩ vui.

      Về đến nhà bé ngủ luôn, cẩn thận đắp chăn cho bé, Thanh Đế bỗng nhiên nhận ra mình coi bé như con ruột rồi. ra ngoài thấy Chước Tử ngồi bậc thang, chống cằm ngây người nhìn xa xăm. ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Nàng có biết bé từ đâu đến ?”

      Chước Tử lắc đầu, dựa vào vai : “ biết. Nhưng đột nhiên nhớ ra, ngày mùng tháng mười ấy, khi chúng ta đến đó có Tiểu Chước Tử. Nhưng bây giờ bé lại xuất , tức là vận mệnh của bé cũng vì ta thay đổi mà thay đổi theo, có thể liên lụy đến chàng nhiều hơn chăng?”

      Thấy tỏ vẻ nghi hoặc, Chước Tử liền đem mọi suy nghĩ trong lòng ra cho nghe. Nghe xong Thanh Đế cau mày suy nghĩ lúc mới : “Ta vẫn luôn để ý thân phận của Tiểu Chước Tử, bé lại kể với nàng bé đến từ khách điếm. Nữ Oa từng , ngày đó khi tới khách điếm khách điếm bốc cháy và nàng cũng chết. Nếu quả thực có người muốn cướp đoạt nguyên thần của nàng tại sao lại phải thiêu rụi khách điếm?”

      “À…”, Chước Tử cũng thấy kỳ quái.

      Thanh Đế nghiêm trọng đứng lên: “Bảo sao… hóa ra mọi chuyện đều bắt đầu từ khách điếm…”

      Trong lòng Chước Tử hồi hộp, cùng nghĩ đến chuyện giống Thư Sinh. Nếu ngày mùng tháng mười tai nạn kia mới xảy ra bây giờ quay về cũng sao. Nếu có thể tìm ra thủ phạm, ít ra làm cho Thanh Đế mất trí nhớ ở kiếp sau mà cũng có thể giúp Chước Tử bình yên chờ quay về, cần trốn tránh ngày ấy, cần né tránh những ngày kế tiếp.

      “Chúng ta quay về khách điếm điều tra việc.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :