1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nhà Trọ Hoa Yêu - Nhất Mai Đồng Tiền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 47: Cứ thế xuyên qua rồi

      Vừa nghe câu hỏi này, Chước Tử thiếu chút xung khí, lao lên túm tóc tạt tai, giật áo : “Đồ trứng thối, đừng tưởng có thể vờ ngốc có thể làm như xảy ra chuyện gì nhé, có tin ta đánh ngươi nhừ tử hả?”

      Học trò run rẩy: “ nương, chuyện xấu được nhìn, điều xấu nên nghe, thô lỗ thế sau này làm sao tìm được người trong sạch để gả?”


      “…”, Chước Tử thực muốn sút bay , dám dọa dẫm Thư Sinh lại còn nàng gả được.

      Thư Sinh nắm tay Chước Tử kéo về, liếc mắt nhìn , nhàn nhạt : “Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc nhanh chóng ra hoặc thành hồn ma rồi ra .”

      Chước Tử chớp mắt mấy cái, đây thực là hai lựa chọn hả?

      Học trò nuốt nước bọt: “Các ngươi muốn hỏi hỏi , ta trả lời là được.”, rồi lẩm bẩm: “Hóa ra đây là hắc điếm.”

      Chước Tử nắm tay: “Ngươi mới đen tối ấy!”

      Thư Sinh hỏi: “Ngươi nhận ra chúng ta à?”

      Học trò lắc đầu: “ nhận ra. Ta chỉ nhớ ta cưỡi lừa lên kinh tìm cậu, vừa nằm xuống khi tỉnh lại thấy mình ở đây rồi, cố nhớ xem có phải hôm qua say rượu , hai người xông vào, còn định đánh ta nữa, tiểu sinh vô tội mà.”

      Chước Tử hầm hừ: “Láo toét, ngươi với ta tìm cậu, giữa đường gặp sơn tặc, trợn mắt láo. Thế nhưng lại với chưởng quầy ngươi vào kinh thi, cuối cùng ngươi ở đây tháng hay nửa tháng hả?”

      Học trò nghẹo đầu sang bên: “Quác?”

      Chước Tử thực muốn điên lên: “Quác cái đại gia ngươi!”. Nàng ôm bụng, vịn vào tay Thư Sinh: “Phải dạy dỗ tốt mới được.”

      Thư Sinh lại cau mày, giơ tay điểm lên huyệt ấn đường, vừa chạm vào thần sắc mặt lạnh vài phần. Chước Tử khẽ khàng hỏi, sợ quấy nhiễu : “Sao thế?”

      “Ít nhất bị hai kẻ hạ chú thuật, khiến trí nhớ nhiễu loạn.”

      Chước Tử giật mình: “Thế nên mới ăn lung tung thế à?”

      Thư Sinh khẽ lắc đầu: “ truy ra được… Mấy loại cổ chú chèn lên nhau, ngay chính cũng biết đâu đâu giả, cả hai đều có. Nhưng có thể chắc chắn điều là, thực từng ở trọ khách điếm, mặc dù trí nhớ bị nhiễu nhưng thể bịa đặt về người chưa từng gặp qua.”

      “Ý chàng là bọn Tân Nương chưa gặp nhưng lại biết đúng ?”

      “Đúng thế.”, Thư Sinh thu tay lại, gõ cái lên trán, hoc trò đó liền gục bàn, ngủ mất tiêu. Sau lúc suy tư, trầm ngâm: “Trong cơ thể của có thần lực của Thần Sáng Thế… nhưng biết là của ai.”

      Chước Tử cố nuốt khan, Thần Sáng Thế? Sao lại liên quan đến cả thần rồi. Nàng bỗng mở to mắt: “Thư Sinh ngốc, chàng biết thần lực của Thần Sáng Thế, vậy chàng có phải… cũng là vị Thần Sáng Thế đấy?”

      Thư Sinh chớp mắt: “Nhìn ta có giống ?”

      Chước Tử cẩn thận suy nghĩ, quả quyết lắc đầu: “ giống.”

      Các Thần đều là mặt lạnh nghiêm túc, cao cao tại thượng, phạm sắc tình lục dục, sao có thể giống Thư Sinh cà lơ phất phơ… lại còn như sói háo sắc nữa chứ.

      Thư Sinh kéo tay Chước Tử cười : “Xem ra vẫn phải trở về truy tìm thôi.”

      Chước Tử: “Trở về?”

      “Về thời điểm sau khi học trò kia đến ở trọ.”

      Chước Tử ngạc nhiên: “Nhưng, nhưng thế này là đảo loạn số mệnh, để Ngọc Đế biết bị sét đánh tơi bời.”

      Thư Sinh lạnh mắt: “Ngọc Đế ư? dám đâu.”

      “Thư Sinh…”, Chước Tử nghiêm túc: “Ta thực muốn ôm đùi chàng quá.”

      Thư Sinh bật cười, nắm tay nàng dắt : “Cả người ta đều là của nàng rồi, muốn ôm đâu chả được.”

      Trong lòng Chước Tử ngập tràn mật ngọt, xuân phong đắc ý. Thư Sinh là của nàng, cho dù nàng xinh đẹp như Cửu Vỹ Hồ, nhưng người Thư Sinh thích chính là mình, thế là đủ rồi. Nàng nhíu mày: “Khoan , thế nên giờ chúng ta phải tìm Cửu Vỹ Hồ hả?”

      “Đúng thế.”

      Gió xuân lướt qua, thay vào đó là cảm giác bị lửa lớn thiêu đốt, thực vui nha! Chước Tử nắm chặt tay , còn thực dặn dò: “Thư Sinh ngốc, chàng phải cố giữ mình!”

      Thư Sinh mờ mịt, là kẻ tùy tiện, biết giữ mình hả?

      Thư Sinh đến nơi ở của Cửu Vỹ Hồ vài lần rồi. Đó là sơn cốc ở nhân gian trong mảnh rừng kỳ ảo, những thợ săn kẻ đốn củi ban ngày qua đây thấy gì nhưng đến tối đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười đùa vang vọng, tiếng ca mê hoặc quanh quẩn khắp ngọn núi như đoạt hồn phách người khác. Nam tử người phàm nếu lạc vào Hồ Ly Thành sau ba ngày bị bắt gặp cạn khô dương khí, thân thể tiều tụy. Đây chính là nơi Hồ Ly tu đạo thành tiên, chỉ hấp thu tinh khí giết người.

      Chước Tử theo Thư Sinh đến đó lúc chạng vạng, vừa đến cửa cốc bị mùi nồng đậm xộc vào mũi ho sặc sụa. Nàng nhìn Thư Sinh, thấy có động tĩnh gì, liền lầm bầm, đúng là đến nhiều thành quen mà, về phải phạt quỳ bàn giặt mới được, quỳ được ba lần cho về giường.

      Thư Sinh hoàn toàn cảm nhận được sát khí từ Chước Tử phía sau, giơ tay che mũi nàng, đúng lúc Chước Tử lao lên trước: “Cứ từ từ rồi quen thôi.”

      Chước Tử lại lẩm bẩm, đúng là ngựa quen đường cũ mà!

      Nhưng thêm vài chục bước, dù vẫn còn mùi nhưng quả nhiên thoáng khí hơn.

      đường hồ đều nhận ra Thư Sinh, thấy vội cúi đầu đứng bên, dám bước ra trêu ghẹo. Thư Sinh hiểu sao sát khí ập đến, tìm lúc mới phát ra nó xuất phát từ Chước Tử, bộ dáng như hồ rình mồi.

      Hồ phải đều có chín đuôi, đạt đến Cửu Vỹ Hồ phải có lực cao cường, chỉ cần ngày nào cũng dốc sức có thể lên ngồi ngai vàng, mà Cửu Vỹ Hồ giờ chính là Lão Đại của hồ . Thị nữ dẫn đường đưa hai người vào trong, tuy trong sơn động nhưng bên trong cũng màu sắc rực rỡ, ngọc sáng chói lóa cả mắt.

      Càng vào sâu, mùi càng nồng, đậm đến mức Chước Tử suýt hôn mê. Tận đến lúc nhìn thấy bờ vai trắng trẻo dưới lớp tơ lụa mềm mại của Cửu Vỹ Hồ mới bừng tỉnh, thể chịu thua được!

      Cửu Vỹ Hồ nhìn thấy Chước Tử lại nhìn dáng vẻ phòng thủ của nàng, vai khẽ rung rung, quần áo càng lúc càng trễ xuống, quyến rũ cười : “Bái kiến Đế Quân!”

      Nụ cười câu hồn đoạt phách này khiến Chước Tử muốn lặng yên cũng xong, im lặng sờ mũi, nhìn Thư Sinh vẫn bình tĩnh như .

      Thư Sinh nhàn nhạt cười: “Hôm nay đến đây là vì chuyện trước đây ta từng nhắc đến với nương.”

      Cửu Vỹ Hồ cười : “Chuyện ấy bảo lớn cũng hẳn quá lớn, nhưng bảo cũng hề đâu. Trông thế mà cũng phải hao phí rất nhiều tu vi, Đế Quân định bồi thường ta thế nào?”

      “Ta cho ngươi gấp ba lần số tu vi ấy.”
      Cửu Vỹ Hồ nâng mắt cười cười nhìn : “Gấp ba ư? Là nghìn năm trăm năm đấy nhé”. Nàng ta cười ha ha: “Như thế Đế Quân phải bồi ta năm ngày năm đêm mới đủ.”

      Chước Tử thiếu chút hộc máu, khoan , Thư Sinh độ tu vi phải là hôn rồi sờ sờ sao, tuyệt đối được!

      Thư Sinh nhàn nhạt cười: “Ta trực tiếp đem tu vi truyền cho ngươi.”

      Cửu Vỹ Hồ chớp mắt mấy cái, kinh ngạc: “Nếu là bên nhau vài đêm đẹp, ta được tu vi còn Đế Quân cũng vô . Nếu trực tiếp cho ngài lập tức mất ngàn năm trăm năm đấy. Vụ mua bán này lời lãi rồi.”

      Thư Sinh cười : “Ta là người có thê tử, nếu làm thế có người ghen đấy.”

      Chước Tử trong lòng khẽ reo, này này, nàng thèm ăn dấm chua đâu nhá. Nhưng sau lại đau lòng : “Nhưng lúc mất nhiều tu vi như thế… còn cách nào nữa sao?”

      Thư Sinh bật cười: “Hết cách rồi.”

      Cửu Vỹ Hồ hừ hừ: “Thế là gì chứ, cho dù cho vạn năm nghìn năm cũng chẳng nhăn mặt ấy chứ.”

      Mục đích của nàng ta cũng phải tu vi, năm trăm năm lực nàng ta chẳng quan tâm, chẳng qua chỉ muốn sau này khoe khoang, nàng ta là hồ ly đầu tiên trong hồ tộc được ngủ cùng Đế Quân, sức quyến rũ lưu truyền thiên hạ. đáng tiếc, đáng tiếc. Thế mà lại so sánh được với cây thược dược nhoi, càng nghĩ càng thông.

      Thư Sinh cúi đầu hỏi: “Chước Tử, nàng hài lòng với biểu của ta à?”

      Chước Tử lắc đầu: “Tu vi đấy… nhiều tu vi quá…”

      Nàng mới có ba trăm năm tu vi, Thư Sinh lại nhoằng cái tiêu tốn nghìn năm trăm năm tu vi, càng nghĩ càng đau lòng. Nhưng nàng chịu được nếu Thư Sinh ở bên Cửu Vỹ Hồ mấy ngày mấy đêm, tưởng tượng thôi cũng thấy khó chịu. Thư Sinh sờ sờ đầu nàng: “Chỉ là chút tu vi thôi, như sợi tóc thôi mà.”

      Nàng giơ mắt nhìn : “Thực sao chứ?”

      Thư Sinh thoải mái : “Đúng thế.”

      Cửu Vỹ Hồ thấy hai người chút e ngại, ân ái trước mặt lũ , thực muốn lao lên sút bay Chước Tử, để mình thay thế chỗ đó. Để dẹp bọn họ kích thích mình, nàng hừ giọng: “Được rồi, hai người muốn đến đâu, .”

      Thư Sinh xòe tay, hồn phách lam nhạt ra. Cửu Vỹ Hồ vừa thấy liền híp mắt lại: “Là hồn phách của người phàm à?”

      “Đúng thế.”, Thư Sinh đưa hồn phách cho nàng ta: “Trí nhớ của người này bị nhiễu loạn, ngươi đưa chúng ta trở lại cái ngày bắt đầu bị thần lực tác động.”

      Hồn phách lam nhạt xoay vài vòng bàn tay mảnh mai của Cửu Vỹ Hồ, dần dần thành màu sắc tuyệt đẹp, nàng ta nhắm mắt niệm chú: “Cái này… chỉ bị động đến lần…”

      Kết quả này Thư Sinh cũng lường trước: “Mấy lần?”

      “Nếu cầu căn bản đây giống như thế cờ, nếu vào lớp cũng hoàn toàn vào được lớp kia.”, Cửu Vỹ Hồ ngẩng đầu : “ như vậy , ta đưa hai người vào trong đó, những chuyện kia hai người tự giải quyết nhé.”

      Thư Sinh gật đầu: “Được.”

      Cửu Vỹ Hồ khựng lại, nghĩ đến cái hồn phách vừa lộ ra vài trí nhớ vụn vặt, : “Nếu bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng liên quan đến ta nhé.”

      Sắc mặt Thư Sinh trầm xuống, cầm tay Chước Tử: “Bất kể là chuyện gì, nàng cũng được buông tay ta nhé.”

      Chước Tử đáp lời, tay kia ôm cánh tay , dính chặt khối, cảm thấy an tâm hơn.

      Cửu Vỹ Hồ khoanh chân, niệm chú thuật vô cùng phức tạp.

      thanh kỳ ảo quanh quẩn bên tai, càng lúc càng chói, Chước Tử muốn đưa tay bịt tai nhưng lại dám buông ra. Chân càng lúc càng thấy lạnh, nhìn xuống thấy băng lan dần lên đôi chân, còn có cả thanh rạn nứt của băng tan ra. Nếu phải Thư Sinh vẫn rất bình tĩnh nàng nghĩ hồ kia ám hại bọn họ rồi. Chợt nghe tiếng quát “Mở” của hồ , dưới chân chìm xuống, rơi vào lỗ thủng to đùng.

      Chước Tử cố mở to mắt nhìn cảnh tượng qua cái lỗ kia bỗng dưng có ánh sáng của nến chiếu vào

      Bọn họ…xuyên qua rồi!

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 48: Trở lại ngày hai tám tháng chín


      “Lá cờ này phải rộng đến vài thước, phất phơ trong gió như phác họa nên khách điếm cổ xưa, hiếm thấy, hiếm thấy.”

      Chước Tử tròn mắt tìm giọng ấy, sao nàng lại nghe thấy giọng của học trò kia? có ánh sáng mạnh ập tới, chắc qua đường hầm kia rồi, ngẩng đầu nhìn quả nhiên thấy học trò kia cưỡi con lừa. Chỉ thấy tay để sau lưng, ngửa đầu lên nhìn… A, tại bọn họ đứng trước cửa khách điếm!


      Tay bỗng bị nắm chặt hơn, Chước Tử nghiêng đầu nhìn Thư Sinh, thấy nheo mắt nhìn trời cũng nhìn theo, thế mà lại thấy quyển trục lớn bay lên, liền giật mình: “Kia, kia phải là quái tổ tông sao?”

      “Đúng thế.”, Thư Sinh trầm mặc, làm hai người thân, ôm lấy Chước Tử lắc mình cái lên lầu.

      Chước Tử nhìn cảnh tượng hành lang lại càng ngạc nhiên. Thấy cái người “Chước Tử” kia tức giận đập tường kêu trời: “Hừ hừ! Hai cái kẻ bá vương kia! bạn bè gì hết!”

      Nàng chớp chớp mắt, khoan , cái cảnh tượng này sao quen mắt quá vậy? Đây là mấy ngày trước nàng phát quái tổ tông cùng Thiển Thiển bỏ thanh toán tiền trọ phải ? Ây, đúng là nó rồi. Nàng bừng tỉnh, hóa ra đây là xuyên , hay còn gọi là trở lại quá khứ, những gì từng xảy ra lại diễn ra thêm lần nữa cũng kỳ lạ gì. Vậy tiếp theo chính là tên học trò kia xuất trong bộ dáng hoảng hốt, rối loạn, rồi mấy câu vớ vẩn với nàng nhỉ?

      Nghĩ lúc, cố chờ học trò kia lên lầu, nhưng đợi lúc thấy “Chước Tử” với “Thư Sinh”: “Chưởng quầy, có thể tóm quái tổ tông về băm vằm cho hả giận ?”

      “Thư Sinh” cười: “Có thể.”

      “Chước Tử” lè lưỡi: “Hay thôi , nào xuống khách điếm, kiếm bạc từ người khác còn tốt hơn, hừm!”

      Chước Tử nhức đầu: “ đúng rồi… Tiếp theo phải là học trò kia lên sàn diễn chứ?”

      Thư Sinh nhíu chặt mày, từ tốn : “Quả nhiên quá khứ bị thay đổi rồi… Chuyện xảy ra mấy ngày trước của chúng ta thực ra bị động chạm, còn chuyện lúc này đây mới là .”

      Chước Tử hoảng sợ: “Ai làm chuyện đấy?”

      lắc đầu: “Cứ theo họ .”

      “Chước Tử” hào hứng chạy xuống lầu, đụng ngay học trò kia bước vào khách điếm, lập tức nở nụ cười má lúm đồng tiền tươi tắn tiếp đón: “Khách quan muốn ở trọ hay nghỉ lại ạ?”

      Học trò kia thở dài: “Ở trọ .”

      “Vậy ngài ở phòng chữ thiên nhé.”

      “Theo sắp xếp của nương .”

      “Thư Sinh” đến tủ tiền, lại giơ tay gảy bàn tính. lúc nhìn về phía trước, khẽ nhíu mày. Nhìn nơi Thư Sinh và Chước Tử thân, cảm thấy có chút kỳ lạ.

      Chước Tử kéo tay áo Thư Sinh: “Chàng ấy sao vậy?”

      Thư Sinh : “Loáng thoáng cảm nhận được khí tức của chúng ta ấy mà.”

      Chước Tử chợt nhớ ra hai người là , linh lực sai biệt, có thể nhận ra mà thể nhận được cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua nhìn hai người “Thư Sinh”, “Chước Tử” kia cũng có chút cảm thấy hơi quỷ dị: “Thư Sinh ngốc ạ, bây giờ chúng ta làm gì?”

      “Đợi thôi!”, Thư Sinh nhìn khách điếm đối diện, cười : “Chước Tử à, chúng ta ở chùa .”

      “Hả?”

      Thư Sinh nắm tay Chước Tử đến khách điếm Cẩm Tú, vừa bước chân vào biến thân thành Cao Nhân. Chước Tử hoảng hốt, phải cứ thế này mà vào quán đấy chứ? Nhưng nhìn về phía Thư Sinh lúc máu mũi chực trào ra: “Cao Nhân à!”

      Cao Nhân xịu mặt, cúi đầu nhìn nàng: “Chước Tử, quả nhiên nàng thích vỏ bọc Cao Nhân hơn mà.”

      Chước Tử giương khóe môi cười cười: “ mặt đẹp ngắm cũng đâu có tệ.”

      Cao Nhân thầm than trong lòng, thể tin Chước Tử cũng là người thích vẻ bề ngoài, thế mà trước kia còn thích dáng vẻ Thư Sinh được. Chước Tử thấy Lâm Thủy Tiên cười khanh khách phía trước, chút phản ứng nào với mình ngạc nhiên chợt nhớ ra, Thư Sinh biến thành Cao Nhân, còn nàng sao? Nhìn trái nhìn phải có gương cũng có chậu nước nào, thấy nàng ta dù sao cũng nhận ra mình, xem ra phải hình dạng Chước Tử ngày thường, Cao Nhân nhìn đẹp trai thế kia, nàng sao có thể kém chứ. Tâm trạng lại sáng lạn thêm chút, theo Thủy Tiên cầm thẻ bài đến phòng khách phía sau.

      Lần đầu tiên vào khách điếm Cẩm Tú, phát ra khung cảnh rất khác biệt… Trang hoàng hết sức xa hoa, ngay cả cây cột trước cửa cũng trạm chổ dây hoa, chợt cảm thấy cấp bậc thượng lưu khác hẳn. Nhưng dù thế nào khách điếm của mình vẫn tốt hơn!

      Vào đến phòng, Chước Tử hỏi: “Chúng ta ở đây trong tương lai phải làm sao?”

      “Vẫn tiếp diễn thôi, chẳng qua vì biến đổi ở đây mà cũng bị ảnh hưởng, thay đổi theo thôi. Cho nên được động chạm quá nhiều, làm rối loạn mọi thứ đấy.”

      Chước Tử gật gật đầu, sau đó đau lòng : “ ra quái tổ tông cũng có thể làm thế này… Nếu ta thực chết, chàng thay đổi vận mệnh của ta, phải cũng làm thay đổi rất nhiều chuyện sao?”

      Cao Nhân lắc đầu: “ đâu, Thiển Thiển vốn là người phàm, sinh tử nhân duyên đều nằm sổ sách do Diêm Vương cai quản. Nhưng nàng giống thế, thuộc quản lý của , cũng có số mệnh cố định, chỉ nàng mà tất cả quái đều như thế.”

      Chước Tử chỗ hiểu chỗ , lại chợt nhớ ra dung mạo của mình, tìm cái gương. Rút ra khỏi tay , cầm gương soi hồi, ngạc nhiên tột cùng: “Thư Sinh ngốc, ngốc kia…”

      Cao Nhân đến cạnh nàng, ý cười như gió xuân: “Có vui ?”

      Chước Tử suýt hộc máu! , phải là tức hộc máu luôn rồi! dám biến thành gương mặt của Cửu, Vỹ, Hồ!

      Cao Nhân lại nhéo nhéo mặt nàng, khó khăn : “Nàng thích à?”

      Chước Tử muốn khóc quá, trong lòng lại còn chua xót nữa chứ, Thư Sinh khốn kiếp này, quả nhiên bị sắc dụ mà, đến mức muốn bỏ trốn cùng Cửu Vỹ Hồ rồi, nếu sao lại biến nàng ra bộ dạng này chứ? Trước kia tìm nàng ta còn chưa tính, giờ lại mỗi ngày muốn nhìn nàng ta nữa chứ. Nàng quẳng cái gương , thế này quỳ năm cái bàn giặt cũng chưa hả giận được.

      “Chước Tử”, Cao Nhân hiểu đầu cua tai nheo, thấy mắt nàng ngấn lệ, liền nắm tay hỏi: “Sao thế? phải nàng thích gương mặt thế này à?”

      Chước Tử trừng mắt: “Thích chỗ nào hả, ràng là chàng háo sắc có.”

      Cao Nhân chớp mắt: “Cái đó… Thế sao nàng thích mà cứ nhìn Cửu Vỹ nương với ánh mắt ghen tỵ lại còn luôn miệng khen nàng ta xinh đẹp. Vì thế ta mới nghĩ nhân dịp này biến đổi cho nàng. Ta nhìn… cũng có chút thoải mái lắm.”

      Chước Tử ngừng khóc, cái gì đây hả? Làm sao Thư Sinh lại nàng nhìn Cửu Vỹ Hồ ghen tỵ chứ? Việc đó chính là do nàng thấy Thư Sinh thích dáng vẻ kiều kia của hồ nên nàng mới hâm mộ thôi. giải thích như thế, giống như… nàng đây là gây , ra dáng hiền thê lương mẫu(*)? qua lại hồi lại thành ra cãi nhau.

      (*) hiền thê lương mẫu: ý chỉ người phụ nữ dịu dàng, lương thiện.

      Cao Nhân đưa tay lau nước mắt của nàng: “Vậy nàng muốn hóa thành ai, ta giúp nàng.”

      Nghe được câu này, Chước Tử có chút khoái trá, Thư Sinh chỉ thích mình nàng, bất kể là hình dáng gì, như vậy cũng tốt, kệ đời chín đuôi mười đuôi gì đấy . Nàng cười cười: “Thôi cứ để vậy , thế này cũng tốt. người trong khách điếm Cẩm Tú nhìn thấy lại tưởng ta là kẻ nhiều mặt.”

      Cao Nhân khó hiểu, đoán suy nghĩ của nữ nhân, đúng là mò kim đáy biển… Vừa mới xong còn làm mình làm mẩy định đánh đến nơi, giờ tươi tỉnh, trời quang mây tạnh.

      Chước Tử cầm gương soi bóng hai người, nhìn gương mặt ấy, người tuấn tú xuất chúng, người nghiêng nước nghiêng thành, trong lòng có chút xao động, cảm thán : “Đúng là trai tài sắc.”

      “…”, Chước Tử nhà thực có vấn đề gì chứ hả?

      Thời gian: Ngày hai mươi tám tháng chín

      kiện: Học trò nọ vào trọ khách điếm

      Khác: có.

      Cao Nhân nhảy từ nóc nhà khách điếm Cẩm Tú xuống, quay vào phòng, thấy Chước Tử cho tiểu nhị chuẩn bị bàn ăn to oạch, nàng còn nếm thử, kiểm tra tay nghề đầu bếp bên này, để xem xem do người tốt, đồ ăn ngon hay vì xa hoa, lộng lẫy mà khách kéo đến đây. Thấy vẫy tay: “Chưởng quầy, mau tới ăn nào.”

      Bất kể thế nào Chước Tử cũng rất lạc quan, thích nhất chính là điểm này của nàng. vừa ngồi xuống Chước Tử đưa đũa cho , lại nhớ ra việc: “Mai là sinh thần của Vương đấy.”

      “Đúng thế, có muốn chơi ?”

      Chước Tử lắc đầu vội, dù sao “Thư Sinh” và “Chước Tử” kia là được, nàng tốt nhất nên ở đây coi chừng khách điếm cẩn thận, phải nhanh chóng điều tra mọi nguồn cơn. Mặc dù ở bên cạnh có cảm giác an toàn nhưng nhỡ đâu nàng chết sao? Vẫn nên ở bên Thư Sinh nhiều thêm chút, thêm canh giờ nào tốt canh giờ ấy.

      Đồ ăn cũng được nhưng có bản sắc địa phương. Sau đó rửa mặt lên giường ngủ, chăn mềm mại, gối đầu thơm tho, giường ngăn nắp, nằm đến thoải mái. Nhìn Cao Nhân ngồi mép giường cởi giày, nàng liền thổi tắt đèn, trong phòng tối đen, nhưng nàng biết cũng chẳng thắc mắc gì đâu, giơ tay chọc chọc : “Trở về nguyên bản chàng.”

      Nàng muốn dùng gương mặt này để ngủ cùng Thư Sinh đâu, cảm giác cứ như là…ừm… chính là… thể ngủ ngon được. Vừa xong, cơn gió mát thoảng qua, Chước Tử sờ sờ mắt mũi mình, đúng là khuôn mặt quen thuộc rồi. Giơ tay vuốt mặt , đều trở về hình dáng ban đầu. Nàng vui vẻ thò tay ôm , hôn chụt cái: “Như thế này vẫn là tốt nhất.”

      Thư Sinh bật cười, thân hình mềm mại dán lên người , gò má còn vương hơi ấm của đôi môi vừa đặt lên, hô hấp có chút dồn dập, xoay người nhìn nàng: “Chước Tử, hôn hôn nhé.”

      Nghe đến hôn tăng tu vi, hai mắt Chước Tử sáng ngời, gật đầu lia lịa: “Được.”

      Trong lòng Thư Sinh nhõm, hóa ra Chước Tử cũng thích hôn , vậy có thể yên tâm ăn sạch rồi.

      Chước Tử còn chưa kịp phản ứng bị đè lên, hôn cái, dưới hôn thêm cái. Nàng hoảng sợ, giãy dụa, đây phải là mài dao làm thịt sao? Lần trước đau đến mức nửa ngày được, bây giờ nhất quyết phải chống lại!

      “Ta chơi nữa.”

      Nhưng người phía thèm nghe, nụ hôn như mưa rơi người nàng, tay tháo thắt lưng, tay lột Chước Tử như bóc măng. Chước Tử cả người mềm oặt khóc ra nước mắt: “Thư Sinh ngốc, ta phải mua tá bàn giặt về!”

      Thư Sinh run lên, có điều chữ sắc ở đầu, có bị đánh hai trận cũng chẳng là gì! Nghĩ kỹ, nhớ lại đêm trước, động thân vào, nghe tiếng thở thoải mái của người dưới thân, đột nhiên có cảm giác vô cùng sung sướng.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 49: Muội tử hung dữ lên sàn đầy ấn tượng


      Hôm sau, Chước Tử tỉnh dậy, vung tay đá chân rồi cố nhích sát lại thân thể ấm áp kia hồi mới dụi dụi mắt, ngáp cái, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      “Nàng tỉnh rồi à?”.


      Chước Tử khẽ ngước đầu, nhìn Thư Sinh từ cằm hất lên, ở góc độ này trông cũng tuấn, nhìn lên nữa, cười : “Ta cảm thấy sảng khoái giống như vừa ngâm suối nước nóng về vậy”.

      Sóng mắt Thư Sinh lấp lánh dạt dào, ý tứ sâu xa nhìn nàng: “Vậy mỗi ngày giúp nàng luôn tràn đầy tinh thần như vậy nhé!”.

      Chước Tử nhíu mày, nằm bò lên ngực suy nghĩ, đêm nào cũng phải chịu hành hạ như vậy, chắc nàng bị nghiền ép chết quá, xua xua tay: “ cần đâu”.

      “A…”, Thư Sinh tiu nghỉu, ngón tay dọc theo sống lưng trơn bóng của nàng trượt xuống, trượt lần còn chưa đủ, lại trượt thêm lượt nữa.

      “Tân Nương từng , làm vậy có đứa , ta muốn có đứa sớm vậy đâu…”, Chước Tử thầm nghĩ tới dáng vẻ mang thai đến là cồng kềnh kia, run lên, quả rất bất tiện.

      Thư Sinh cười cười: “Xem ra Tân Nương với nàng rất nhiều nhỉ?”.

      “Ừ, ta vẫn luôn cảm thấy nàng ấy rất giống mẫu thân ta”, Chước Tử im lặng tưởng tượng, biết sau khi Tân Nương biết được có đánh mình nữa, nương hào hoa phong nhã lại bị nàng ví thành mẫu thân. Nhưng mà, mỗi lời , cử chỉ đúng là đều rất giống: “Nàng ấy còn , chuyện kia và vân vân nữa, làm cùng người mình thích được, nếu người khác dám đụng vào mình phải lập tức đạp bay”.

      Thư Sinh hớn hở phụ họa: “Đúng vậy”.

      Chước Tử giơ tay lên vuốt đám râu đen nhánh mọc lún phún cằm , cảm giác nhột nhột chọc vào lòng bàn tay: “ ra, cho dù nàng ấy , ta cũng để cho kẻ khác đụng vào… Bởi vì rất đáng ghét. Chỉ có chàng là ngoại lệ, ừm, cả đời này chỉ bằng lòng làm chuyện kia với chàng, sinh con cho mình chàng thôi!”.

      Thư Sinh cầm tay nàng, ánh mắt mênh mang nhìn nàng, ý cười khóe môi càng lúc càng nhiều. Mặc dù vẫn luôn cảm thấy cái nghi thức mà người phàm gọi là thành thân kia cũng chẳng hề có chút tác dụng trói buộc nào với bọn họ, nhưng lúc này bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng mong đợi. muốn được trông thấy Chước Tử đội mũ phượng trùm khăn, vì mà thay đổi dáng vẻ thường ngày: “Chước Tử, lần này lai giả bất thiện*, nếu nàng cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, nhất định phải cho ta biết đấy nhé!”

      *Lai giả bất thiện: Người tới phải người tốt, có ý tốt.

      “Vâng”, Chước Tử nghĩ là mình chỉ cần lợi hại thêm chút nữa là có thể giúp được rồi, uổng phí bao nhiêu là đồ ăn, bỗng dưng nhớ tới chuyện, hí ha hí hửng hỏi: “Chàng cho ta biết, trước kia, ta có bao nhiêu năm tu vi vậy?”.

      “Cái này, hay là đừng ra hơn…”.

      Chước Tử nhíu mày lườm : “Thư Sinh đần, trong kinh kịch đều , giữa phu thê có chuyện giấu diếm”.

      Thư Sinh nghiêm túc: “Chúng ta vẫn chưa thành thân mà”.

      Chước Tử trừng mắt, khóc lăn: “Chàng đây là kiếm cớ để bỏ ta”.

      “…Được rồi”, Thư Sinh khó xử nhìn đình màn, từng chữ: “BẢY, VẠN, BA, NGÀN, NĂM”.

      “…”

      “Chước Tử, Chước Tử, nàng tỉnh lại !”.

      “Thư Sinh đần, chàng đừng có phải hơn !”.

      “..”, Thư Sinh vừa ôm Chước Tử khóc lóc nỉ non, vừa thầm bực tức, lòng của nữ nhân, quả nhiên là kim dưới đáy biển! Hoàn toàn thể nào đoán được.

      Chước Tử uể oải rời giường, cảm thấy trước kia sao nàng lại ngốc đến vậy, lại rơi vào cái Thiên Động gì gì đó, mất hết hơn bảy vạn năm linh lực. Bảy vạn… ba ngàn năm đấy… Bây giờ ngay cả số lẻ của chỗ đó cũng chưa được nữa. Mẹ ơi, trái tim lại ổn mất rồi! Vậy cũng có nghĩa là… mỗi đóa hoa được trồng trong hậu viện của Thư Sinh đều có đến mấy vạn năm tu vi, e rằng thèm để ý đến cái ngàn năm trăm năm tu vi kia , nghĩ như vậy, trong lòng mới thoải mái trở lại.

      Thư Sinh nghiêng đầu nhìn Chước Tử ngây ngốc cười thành tiếng, muốn biết trong đầu nữ nhân kia tận cùng là suy nghĩ cái gì, phải cách nàng ấy càng xa càng tốt mới được.

      Hai người rời giường khi trời vừa tảng sáng, Chước Tử rửa mặt, nhìn lại hình ảnh phản chiếu trong chậu nước, lại là gương mặt của Cửu Vĩ Hồ, thấy tự nhiên cho lắm… Nhưng suy nghĩ cho đại cục, thôi cứ để vậy . Ngẩng đầu nhìn sang Thư Sinh, biến thành hình dáng Cao Nhân.

      Hôm nay vẫn như cũ, thấy có gì lạ, khách điếm vẫn mở cửa như thường lệ, có kẻ nào kỳ quái vào khách điếm, học trò kia cũng rất yên phận.

      Lại qua ngày nữa, hai người tới tiền đường từ sớm, gọi chút đồ ăn. Chước Tử nhìn sang phía đối diện, khách điếm giống như cũ mở cửa! Nghĩ lại, hôm nay “bọn họ” cùng với lũ trong hậu chúc thọ Vương rồi, ở nhà người trông coi, trong lòng liền ngứa ngáy, muốn qua trông coi mà.

      “Chước Tử”, Cao Nhân bấm bấm đốt ngón tay, : “Cửu Vĩ nương tổng cộng có ba đoạn thời gian khác thường, đoạn thứ nhất kéo dài ba ngày. Nếu thấy gì bất thường, chúng ta phải qua đoạn thứ hai ngay. Vì tính giờ chắc, có khi lại lỡ mất, hai ngày này đừng cách ta xa quá”.

      Chước Tử gật đầu: “Ừ.”

      Ăn sáng xong, Cao Nhân liền đưa Chước Tử lên ngồi nóc khách điếm Cẩm Tú, tiện thể cầm theo đĩa bánh với bình trà, quả chính là dạo chơi ngày chớm đông, tắm ánh nắng ấm áp, thưởng thức trà bánh vô cùng vui vẻ.

      Trong khi đó, ngoại trừ lúc tên học trò kia ra ngoài ăn lần, cũng thấy gì khác, vừa thấy có vẻ muốn vào những căn phòng khác, Đại Hoàng liền theo sát phía sau, Chước Tử trong lòng thầm khen ngợi, lúc về nhất định phải mua miếng thịt lớn thưởng cho nó mới được.

      “Thư Sinh đần, ra ta rất tò mò, biết là kẻ nào làm ra những chuyện xấu xa kia?”, ánh nắng ấm áp, Chước Tử tắm nắng đến lười biếng, chuyện cũng lười, dáng vẻ tựa vào người Thư Sinh trông lại càng yếu đuối.

      cũng tò mò, hơn nữa lại chỉ tò mò chuyện thôi, nhưng mà quan trọng nhất, là phải tìm hiểu xem có đúng là Chước Tử giống như lời tiên đoán của tên học trò kia hay ?

      Hôm sau chính là ngày tháng mười, vẫn có gì khác thường. Chước Tử định thu dọn chút, chờ Cửu Vĩ Hồ đưa bọn họ đến đoạn thời gian tiếp theo.

      Chạng vạng, trời càng lúc càng tối đen, hôm nay có ánh trăng, chỉ có ánh đèn đường phố hắt lên, là quá tối tăm mà. Ban ngày ấm áp là thế, ban đêm cũng bắt đầu chuyển lạnh. Chước Tử gục ngực Thư Sinh ngủ nửa ngày, cũng thấy lạnh. Lúc tỉnh lại, nhận ra tư thế của Thư Sinh vẫn thay đổi, dịch người ra: “Chưởng quầy, hay là chàng cứ xuống ngủ chút , để ta trông cho”.

      sao đâu, ta buồn ngủ”, Cao Nhân đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trước trán cho nàng, cười : “Đợi chúng ta trở về”.

      Chước Tử nghĩ lát mới giật mình, đúng rồi, chúc thọ Vương trở về. Mình khi đó uống say mèm, còn ghen với Cửu Vĩ Hồ nữa. Lát sau, quả nhiên trông thấy Thanh Long bay qua, gió lớn thổi tới, thổi nàng chui vào trong ngực Cao Nhân.

      Chỉ thấy Thư Sinh ôm “Chước Tử” nhảy xuống, qua hành lang, thẳng vào trong phòng. Lát sau, hình như tên học trò kia nghe thấy tiếng động, từ trong phòng bước ra, cất tiếng gọi: “Chưởng quầy và Chước Tử nương về rồi à?”.

      Học trò ngó đầu nhìn lúc, thấy ai đáp lời, lắc đầu bước . Bước được hai bước dừng lại, cúi người xuống.

      Chước Tử vội vàng đứng lên nhìn, lại bị cây cột chắn mất, vất vả mới thấy đứng dậy, tay hình như cầm cái gì đó, căng mắt ra nhìn, khỏi ngạc nhiên: “Là bông hoa thược dược chàng tặng ta”.

      Cao Nhân chỉ nhìn thoáng qua, cũng nhận ra được. Chước Tử thở phào: “Hóa ra là bị nhặt được, lúc về có thể tìm lấy lại rồi!”.

      Cao Nhân thấy tên học trò kia cất hoa vào túi quần, đứng nhìn lúc, mới quay về phòng mình. Đây cũng có gì là ổn, nhưng bóng vừa khuất, tiếng Cửu Vĩ Hồ truyền đến: “Đế quân”.

      giật mình, cầm tay Chước Tử vẫn còn trầm tư nhìn khách điếm: “ thôi”.

      “Nhanh vậy à? Còn chưa hết ba ngày mà”.

      Ánh mắt bỗng dừng lại, đúng rồi, còn chưa hết ba ngày mà… Căn giờ quá chuẩn xác, làm cho thể để ý đến chi tiết tên học trò kia nhặt được trâm hoa.

      Dưới chân bắt đầu thấy lạnh, Chước Tử vội vàng ôm cứng lấy , khoảnh khắc thời gian đóng băng vỡ vụn, lại bước vào phía trong vòng sáng lần nữa. Cảm giác được người ôm mình có chút biến hóa, chắc hẳn biến trở về hình dáng Thư Sinh, vậy mình chắc cũng biến lại hình dáng cũ rồi, nghĩ vậy, liền ôm chặt hơn, còn chút băn khoăn nào.

      Thư Sinh tay đỡ gáy, tay còn lại ôm chặt eo nàng, sau khi che chắn cho nàng cẩn thận rồi mới tập trung nhớ lại những chuyện trong ba ngày qua.

      “Thư Sinh…”

      hoàn hồn, cúi đầu nhìn xuống, nhất thời sửng sốt, Chước Tử ràng ở trong lòng mình, thế mà lại mơ hồ như thoáng thoáng , vẫn có thể cảm giác được nàng chân thực tựa vào ngực mình, nhưng lại thấy gần như trống rỗng: “Chước Tử”.

      Vội vàng vận khí bảo vệ nàng, trận pháp của Cửu Vĩ Hồ vốn có chỗ kỳ dị của riêng nó, muốn phá bỏ cũng phải là chuyện nhất thời có thể làm ngay được. Trong bụng trầm xuống: “Cửu Vĩ Hồ”.

      “Đế quân, cứu ta…” chưa hết câu, chỉ còn nghe thấy giọng nghẹt lại, giống như cổ họng bị ai đó bóp chặt, nên lời.

      Kẻ kia có thể uy hiếp được cả Cửu Vĩ Hồ, còn cố sức phá vỡ trận pháp Cửu Vĩ. Thư Sinh cười lạnh, hai chân ghìm chắc, ôm lấy Chước Tử chặt. Hơi thở của nàng yếu ớt, nhờ có cánh tay lưng vận khí, dần dần mới hồi phục lại, có cảm giác mới vừa rồi nếu bị hút vào bên trong vòng sáng, chắc trở về được mất. Có điều, ghé vào trong lòng Thư Sinh, cảm thấy thân thể cũng từ từ lạnh như băng rồi. Nàng bất chợt hiểu ra tại sao lúc trước Thư Sinh lại “lai giả bất thiện” rồi, ngay cả Thư Sinh cũng bị tổn hại thế này, kẻ đến kia lai lịch mà.

      “Thư Sinh đần…”, Chước Tử nhìn , kinh hãi kêu lên: “Máu, máu”.

      Nàng muốn đưa tay lên lau sạch máu tràn ra miệng Thư Sinh, lại nghe giọng trầm xuống: “Ôm chặt lấy ta, đừng buông tay”.

      Chước Tử muốn khóc lớn, chẳng biết lúc nào mới có thể thoát ra khỏi vòng sáng này, lúc lâu sau, biết từ đâu truyền đến giọng nam lớn, giống như giọng của ông lão bảy tám mươi tuổi: “Cố mang theo nàng ấy, ngươi ra được”.

      Chước Tử ngây người, nàng bị hắt hủi à? Nàng làm vướng chân Thư Sinh? Thư Sinh cười lạnh, gương mặt xưa nay vốn hờ hững tràn đầy lãnh ý: “Có thể ép ta như vậy, ta nghĩ ngoài ra chẳng còn ai khác, che giấu giọng có tác dụng sao?”.

      Giọng kia lập tức im bặt. Chước Tử nghiến răng nghiến lợi: “Có giỏi ngoài đánh trận , đâm người khác từ phía sau còn gì là hảo hán!”.

      Thư Sinh hết sức vui mừng vì dũng cảm này của Chước Tử, biết bị đánh cho thê thảm còn dám thế: ”Chước Tử ngoan, ra ngoài nhanh thôi”.

      “A!”, Chước Tử nhe răng: “Tên khốn kia là ai? Có thể đánh ?”

      Thư Sinh nhướn mày, khóe miệng hãy còn vương máu, khẽ cong môi, lại càng thêm phần tà mị, Chước Tử nhìn thấy tâm tình cũng trở nên nhộn nhạo, chờ trả lời, gằn từng tiếng : “Muội, tử, hung, dữ”.

      “… Người kia… Muội tử hung dữ từng muốn ăn sạch ta đấy ư?”

      “Đúng vậy”.

      Chước Tử nắm chặt xiêm y Thư Sinh, lòng đau như cắt, đối thủ này rất mạnh, tình hình đáng lo a! Khó khăn nuốt nuốt nước bọt: “Thư Sinh… Vẫn là chàng lên …”

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 50: Tiến gần đến chân tướng


      Thư Sinh trả lời Chước Tử: “Ta đánh được chơi tiếp, được nàng phải chạy trước”, đúng kiểu người thức thời… Ngây ngốc cả người… Dù sao cũng tốt hơn là cứ giấu trong lòng, đường đường chính chính hết ra thế này, làm sao từ chối được chứ. Chẳng qua việc quan trọng trước mắt là phải ra ngoài, cho dù biết rơi xuống đoạn thời gian nào nhưng ít ra là có thể bình an.


      Dưới chân bỗng rung chuyển mãnh liệt, có cảm giác đụng đến mặt đất. Chước Tử vội chui khỏi lòng Thư Sinh, ngó đầu xem xét, chỉ thấy rừng cây, là ban ngày, mặt trời vẫn chiếu sáng cả rừng cây tươi tốt.

      “Mau về khách điếm thôi.”

      Thư Sinh định bước , Chước Tử ngẩng đầu nhìn , đưa tay lau máu môi , rồi nhón chân hôn cái: “Hôn chút còn đau nữa.”

      Nhìn bộ dáng đau lòng của Chước Tử, trong nháy mắt vui vẻ thay thế hết lo lắng ngập tràn trong lòng, Thư Sinh bỗng muốn đóng gói đem nàng về nhà, có ngắm trăm ngàn năm cũng thấy chán. Vội hùa theo, gật đầu: “Đúng , đau nữa.”

      Chước Tử bật cười, kéo tay : “Chúng ta về nhà thôi.”

      “Được.” Thư Sinh nắm tay nàng, Chước Tử ngây thơ, xinh đẹp như vậy, sao có kẻ nhẫn tâm đem nàng luyện đá chứ, thực khiến người khác phẫn nộ đến mức thể tha thứ. nhất định phải bảo vệ Chước Tử tốt, cho dù phải phá nát lục giới chăng nữa cũng cho phép ai làm nàng tổn thương. Chuyện ba trăm năm trước, được phép lặp lại nữa.

      Ra khỏi rừng cây, Chước Tử ngó trái ngó phải quan sát đường hai bên, có vẻ đau đầu đây: “Hình như đây là đường vào núi bên ngoài tiểu trấn mà.”

      “Chắc Cửu Vỹ nương khống chế được lực nên đưa đến nhầm địa chỉ rồi.”

      Chước Tử có chút lo lắng cho Cửu Vỹ Hồ, tuy đối với nàng ta vẫn có chút e ngại, nhưng dù sao nàng ta cũng giúp nàng, vừa rồi nghe thanh hoảng sợ ấy khỏi sợ sệt: “Nàng ấy có khỏe ? Liệu muội muội hung dữ kia có động đến nàng ấy ?”

      Thư Sinh vuốt tóc nàng: “ đâu, nếu chúng ta còn đứng ở đây chứng tỏ Cửu Vỹ nương trốn thoát, muội muội hung dữ kia chưa ra tay được.”

      Chước Tử thở phào nhõm: “Vậy chúng ta nhanh về khách điếm .”

      Thư Sinh nhăn mặt, nhìn lại con đường lên núi phía xa, híp mắt, kinh ngạc : “Kia có phải là tên học trò ấy ?”

      Đất như lún xuống, Chước Tử cúi đầu nhìn, Thư Sinh nhấc chân lên, phía dưới ấy hằn cả dấu giày. Lập tức ông lão tóc bạc bé chui ra từ mặt đấy, vuốt tóc : “Ôi, ai gọi lão hủ thế, xuống tay thôi chứ… A a a, tiểu thần bái kiến Thần Quân.”

      Tuy biết là ai nhưng thần lực lớn mạnh thế này, mấy ngàn năm làm thổ địa thường bị người ta triệu hồi hỏi vài vấn đề, xưng hô trang trọng tiếng là được.

      Thư Sinh hỏi: “Bây giờ là ngày mấy tháng mấy?”

      Thổ địa vội : “Là mùng tháng mười .”

      Nghe đến ngày ấy, Chước Tử thấy lòng bàn tay Thư Sinh đẫm mồ hôi, thậm chí ngay cả nàng cũng thấy khó thở. Thư Sinh im lặng lúc mới nó tiếp: “Hôm nay liệu trong trấn Trạng Nguyên… có xảy ra hỏa hoạn ?”

      Thổ địa giơ tay tính toán rồi trả lời: “Có ạ.”

      “Ở đâu?”

      “Phía đông phố Ngọc Thạch.”

      Mồ hôi trán Chước Tử chảy ròng ròng: “Đó phải là… đường chúng ta định đến mà…”

      Từ phía xa truyền đến giọng xướng bi thương “Dạ cửu ngữ thanh tuyệt, như văn khấp u yết” (*). Học trò kia cưỡi con lừa lắc lư vừa vừa thở dài, giọng ngâm trầm thấp đầy bất đắc dĩ.

      (*)“Dạ cửu ngữ thanh tuyệt, như văn khấp u yết”: Đêm khuya lời tắt, dường như khóc ấm ức (trích thơ “Thạch Hào lại” – Đỗ Phủ)

      Chước Tử muốn giục Thư Sinh nhanh quay về nhưng lại thấy đứng yên nhìn tên học trò kia mãi, cũng loáng thoáng hiểu ra Thư Sinh chờ điều gì, nên giục nữa.

      Thổ địa thở dài: “Nếu Thần Quân còn việc gì phân phó tiểu thần xin lui.”

      Thư Sinh vẫn tập trung nhìn học trò kia, trả lời, Chước Tử đành vung tay áo cho thổ địa về nhà.

      Con lừa bước thêm ba bước lại thấy học trò kia cảm thán: “ đáng thương, bèo nước gặp nhau cũng là duyên sao lại thương tâm, ca thán cho được, tội nghiệp thay cho những nương ấy…”

      Còn chưa xong thấy mười mấy tên to con nhảy ra giữa đường, hô to: “Đánh!”. Học trò kia run sợ, leo xuống lừa, chỉ vào chúng năng lộn xộn: “Ban ngày ban mặt, chân tay đầy đủ lại cướp bóc, các ngươi sợ… khiến phụ mẫu thất vọng, sợ trời đất quả báo sao? Tốt nhất là buông bỏ gươm đao, lập địa thành…”

      “Thành đại gia ngươi ấy!”, tên cầm đầu phun phì phì: “Ta đây ghét nhất mấy kẻ đầu óc đầy chữ, toàn giời bể, còn mau cống tiền ra đây, lải nhải mệt đầu cả ngươi cả bọn ta.”

      Học trò kia che hông: “Tiểu sinh có tiền.”

      “Thế băm ngươi làm bánh bao nhân thịt vậy.”

      Thấy gã đó đó hùng hổ tiến lên, học trò kia sợ hãi hét lên, lảo đảo bỏ chạy, chưa chạy được hai bước bị đuổi kịp, thân hình ngã lao về trước, mặt sắp tiếp đất, bỗng thấy luồng ánh sáng xuyên qua ngực , trong chớp mắt đem biến mất đường vào núi.

      Lũ cướp ngơ ngác lúc rồi ôm mông chạy mất nước: “Quỷ, gặp quỷ rồi, thần linh làm ơn cứu con”, trong nháy mắt còn bóng dáng ai nữa.

      Chước Tử thấy mắt mình dùng được nữa rồi, khi nãy làm sao học trò kia biến mất được cơ chứ? Nàng lại phát bất kỳ thứ gì khác thường. Thư Sinh vẻ mặt bình tĩnh: “Cửu Vỹ nương đưa chúng ta đến sai nơi, nàng ấy cảm nhận được đoạn này có phần kỳ lạ, mọi thứ phải bịa đặt.”

      “Đây là chuyện gì chứ?”, Chước Tử mờ mịt: “Vừa rồi sao học trò kia biến mất được vậy?”

      Thư Sinh giọng: “Khi đó người phát ra luồng sáng, chính là trâm hoa mà ta tặng cho nàng.”

      Chước Tử giật mình: “Chính nhặt được cây trâm hoa thược dược vào tối ngày ba mươi ấy hả?”

      “Đúng thế. Chước Tử, chúng ta quay về khách điếm thôi.”

      Chước Tử nắm chặt tay , bình tĩnh gật đầu: “Được.”

      Trấn Trạng Nguyên lúc này hết sức ồn ào, khách điếm mở hơn năm mươi năm, hiểu sao bị đốt thành tro thế này, việc như thế này phải báo lên thôi.

      Nghe thấy mấy câu như “ đáng tiếc quá”, “vậy mà còn nữa rồi”, “ta còn vừa mới uống trà ở đấy xong”, Chước Tử thấy cay cay sống mũi, nàng cũng muốn tìm ra chân tướng, bảo vệ khách điếm tốt, thể để chuyện này thành được.

      Nàng lướt trong trung nhằm hướng khách điếm vội vàng bay đến, Chước Tử nhìn thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên phía phố Ngọc Thạch. Thư Sinh kéo Chước Tử đứng nóc nhà khách điếm Cẩm Tú, nhìn khách điếm Đồng Phúc bị thiêu thành tro, hai tầng sụp xuống nửa, còn nửa kia vẫn chìm trong ngọn lửa đỏ rực, cột nhà xà ngang bị đốt thành than củi.

      Chước Tử bỗng rơi lệ, rất muốn lao xuống dập lửa, nhưng nàng lại thấy… bóng dáng quạnh của Thư Sinh. Thư Sinh quỳ trước cửa khách điếm, trong lòng như ôm ai đó. Bọn Tân Nương và Bách Thụ Ca cũng ôm nhau khóc lóc bi thương, thay nhau gọi: “Chước Tử, Lão Đại ơi!”. Chước Tử ôm ngực: “Thư Sinh… có phải người chàng ôm… là ta ?”

      Thư Sinh bỗng nắm chặt tay, quên nghĩ tới lực này làm đau Chước Tử: “Đúng thế.”

      Chước Tử lại, ngoài bản thân cố gắng bình tĩnh Thư Sinh mới là người khó tiếp nhận chuyện kia nhất. Nàng đưa tay xoa xoa gương mặt cau có của Thư Sinh, cười : “Ta vẫn còn sống đây này, chàng đừng lo lắng nữa. Chúng ta quay lại thời điểm trước kia, nếu ta còn sống chứng minh ra có thể thay đổi được, ta vẫn có thể sống tiếp.”

      Thư Sinh cười nổi, tuy rất muốn cười nhưng lại cố được. Nhìn Chước Tử cười rạng rỡ lại càng cảm thấy đau lòng. thanh huyên náo dưới lầu chợt lắng xuống, tựa như mọi thứ chìm vào lặng im trong nháy mắt, hai người nhìn xuống thấy ngã tư đường còn ai chuyện, thậm chí có cả bước chân người lại… Thậm chí nghe thấy… tiếng thở…

      “Có người đóng băng nơi này rồi.”

      Chước Tử khẽ hít sâu, chỉ thấy đường ngoài Thư Sinh cử động còn lại ai nhúc nhích chút nào hết.

      Giọng của “Thư Sinh” tràn đầy bất ngờ: “Vì sao trở về… vì sao…”

      nữ nhân khoác chiếc áo choàng màu trắng toát bỗng nhiên xuất , tóc vấn cao, mặt nghiêm nghị, giọng thanh thanh lạnh lùng: “Ngươi lại vì cây thược dược bé này mà nghịch thiên chuyển mệnh? Có biết hay ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện?”

      Thư Sinh cười lạnh: “ sao nào? Ngươi cứ muốn giết nàng sao ta thể cứu nàng chứ?”. xiết chặt hơn thân hình lạnh run trong lòng, giọng vài phần lạnh lẽo: “Nếu ngươi dám đánh tan nguyên thần, cướp tính mạng của nàng nếu ta thể cứu vãn chuyện hôm nay, nhất định lấy mạng của ngươi.”

      Nữ nhân nhíu mày: “Ta ra tay hại nàng ấy. Ngươi mới rời chưa uống được ly trà, ta làm được gì chứ, tin có thể hỏi ma quỷ quái hoặc thổ thần nơi này xem. Nếu thực muốn giết nàng ta ba trăm năm trước ta cũng đồng ý thả nàng ta ra, còn cho ngươi dùng vật khác thay nàng ta luyện thạch nữa.”

      lầu, Chước Tử nhìn chằm chằm “Thư Sinh” từ từ đứng dậy, người toát ra sát khí khiến nàng run rẩy, lạnh băng lại tràn đầy ác ý. Bình thường Thư Sinh ôn nhu là vậy thế mà ngờ lại cũng có vẻ mặt thế này.

      “Thư Sinh” kia còn chưa kịp ra tay với nàng ta mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, đến mức trời rung đất chuyển. Rắc, rắc, đâu đó vang đến thanh vỡ vụn.

      Vẻ mặt nữ nhân ấy khẽ đổi: “Ngươi vừa nghịch thiên chuyển mệnh, giờ bắt đầu biến động rồi đấy, đây là tội lớn!”

      Thư Sinh nhíu mày bật cười: “ ra thế… Vậy tốt… Tốt quá rồi…”

      Vừa xong lục giới chìm trong bóng đêm, gió lạnh như cắt da cắt thịt, thổi nóc nhà mái ngói tan thành bột phấn. Thư Sinh nhanh chóng ôm lấy Chước Tử: “Phải về thôi.”

      “Về ư?”

      “Đúng thế, vận mệnh bị thay đổi từ điểm này, còn cần đến lực của Cửu Vỹ Hồ nữa, tất nhiên phải ra ngoài rồi.”

      Chước Tử ôm chặt Thư Sinh dám buông ra, bàn tay to giữ chặt gáy nàng, gắt gao bảo vệ nàng trong lòng, cho cơn gió lạnh thấu xương kia chạm đến nàng.

      tiếng xoảng lớn đập vào tai, khiến đầu Chước Tử có chút choáng váng, may là Thư Sinh ôm chặt nàng nên chân có sụp xuống.

      Tiếng động kia hết sức đinh tai nhức óc, khi mắt cảm nhận được có luồng sáng chiếu tới vẫn còn hoa mày chóng mặt lúc nữa.

      “Chước Tử.”

      Nàng từ từ ngẩng lên, hoảng hốt : “Trở lại rồi à?”

      “Đúng thế.”, Thư Sinh để nàng dựa vào người chờ tỉnh táo lại: “ cần phải vội, mọi chuyện ta hiểu hết, để lặp lại lần nữa, để nàng mất mạng đâu.”

      Chước Tử run lê, có chút ngơ ngác hỏi: “Tất cả nguyên nhân ư?”

      Thư Sinh thở dài: “Mùng tháng mười đúng là xảy ra chuyện như nàng chứng kiến, quả thực nàng chết. Nhưng ta cam lòng để nàng cứ thế tan biến nên đảo nghịch số mệnh, theo nàng trở về tháng trước. Nhưng nguyên thần của nàng bị hủy nên tìm vật dẫn đưa nàng trở về. Mà vật dẫn kia chính là cây trâm hoa thược dược, chỉ là ngờ cây trâm hoa ấy lại bị tên học trò kia cầm . Cho nên đưa về ngày hai mươi tám tháng chín.”

      Chước Tử giật mình, sau đó hỏi: “Nhưng vì sao tên học trò kia cứ như kẻ điên, giả lẫn lộn vậy?”

      “Cơ thể người phàm thể chứa được áp lực đảo nghịch thời như thế.”

      Chước Tử nghĩ đến chính mình còn chịu nổi áp lực trong trận pháp của Cửu Vỹ Hồ, nên tên học trò kia biến thành như thế, lảm nhảm liên miên cũng là có nguyên nhân có thể hiểu được. Tim lại treo lên hỏi: “Bởi vậy… nếu có vật thay đổi mệnh ấy, ngày mùng tháng mười ta vẫn chết?”

      Thư Sinh khẽ vuốt tóc, ánh mắt hờ hững ngày thường nay trở nên kiên định mà quả quyết: “Bất kể thế nào, chuyện như thế kia thể cho nó phát sinh được.”

      Chước Tử giương khóe môi cười : “Ta tin chàng, Thư Sinh ngốc.”

      Thư Sinh chưa kịp lên tiếng mặt biến sắc, lạnh lùng nhìn về khoảng trống bên kia: “Ra đây ngay.”

      Nơi ấy bóng người nhưng lại vang lên thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Thư Sinh ngốc à? Ngươi vẫn chưa thân phận của mình cho nàng ấy sao? Hay là… ngươi dám ?”

      Chước Tử khẽ dịch người theo bản năng, gần như chắn trước mặt . Tim Thư Sinh khẽ đập thịch cái, cho dù biết đấu lại được nhưng phản ứng đầu tiên lại là như vậy. kéo Chước Tử sang bên, nhìn chằm chằm nữ nhân khoác áo choàng trắng kia. Chước Tử kinh ngạc, đây phải nữ nhân vừa chuyện với “Thư Sinh” ở trước cửa khách điếm sao?

      Giọng Thư Sinh có chút lạnh lùng: “ lâu gặp, Nữ Oa.”

      Nữ Oa nở nụ cười: “ lâu gặp, Thanh Đế.”

      “…”, Chước Tử cảm thấy… hai chân sắp đứng vững rồi…

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 51: Xua tan từng lớp từng lớp sương mù


      Nếu Thư Sinh giữ chặt Chước Tử chắc chắn nàng ngồi phịch xuống đất rồi. Trong đầu cứ bay qua lượn lại Nữ Oa, Thanh Đế, Nữ Oa, Thanh Đế. Hai người đó đều là đại thần thượng cổ. Đừng là có vinh hạnh chiêm ngưỡng, ngay cả khi cúi đầu thấp thoáng thấy bóng dáng họ cũng kính sợ hết sức. Thế mà nàng… từ từ nào, đây là nàng đắc tội với Nữ Oa nương nương, lại còn hôn hôn Thanh Đế?


      Nàng… chắc phải tìm nơi trú nhanh thôi…

      Cố gắng sắp xếp lời của Thư Sinh lại, đại khái nàng tổng kết được thế này, năm đó nàng là cây thược dược kinh thiên động địa, bị thần của trăm hoa là Thanh Đế biết tới, đánh về trồng ở hoa viên. Sau đó Nữ Oa nương nương cần đồ để luyện thạch, để mắt đến nên tới tỏ ý xin lại. Nhưng Thanh Đế lại chịu giao nàng ra, thế là hai người rạn nứt tình cảm. Sau đó Thanh Đế muốn tìm đồ thay thế nàng đưa cho Nữ Oa nương nương, nhưng bản thân nàng lại biết, chỉ sợ hai vị đại thần khai chiến nên bỏ trốn, cuối cùng lại rơi vào thiên động, mất hết tu vi, cũng còn ký ức, rơi xuống nhân gian, trải qua mấy trăm năm biến thành đóa hoa .

      Sau đó Thanh Đế tìm được mình Nữ Oa nương nương lại xuất ?

      Trong thời gian ngắn thế mà Chước Tử có thể đúc rút được chuyện khá hài lòng nhưng mà chân vẫn mềm ra…

      Nữ Oa nhìn hai người bộ dáng đôi uyên ương thể chia lìa lắc đầu chép miệng. Chước Tử vểnh tai, nữ thần à, giọng điệu như thế phá hỏng hết hình tượng tốt đẹp mất!

      Thanh Đế lườm lườm nàng ta: “ giờ ta mọi chuyện, ngươi còn ngang bướng đến thế sao?”

      Chước Tử sợ hãi hỏi: “Nữ thần à, sao trước kia ngài muốn bắt ta?”

      Nữ Oa im lặng lúc mới cất tiếng: “Để luyện đá?”

      Chước Tử nuốt ực: “Luyện đá ư?”

      Thanh Đế ôm lấy nàng, khó chịu : “Thược Dược nổi tiếng trong lục giới là linh vật tinh khiết tột đỉnh, đá ngũ sắc vá trời cũng vẫn có chút sạch . Nàng ta theo dõi nàng, muốn để nàng sống tảng đá cho đến khi linh khí hao hết.”

      Chước Tử hoàn toàn còn cảm giác ở chân nữa, run run: “Nhưng, nhưng trời phải được vá lại rồi sao?”

      “Chuẩn bị trước cũng xấu, biết lúc nào trời sập xuống nữa.”, Thanh Đế lạnh lùng trừng nàng ta: “Ta đồng ý tìm vật thay thế cho ngươi, nhưng qua mấy trăm năm rồi vẫn chịu buông tay, còn muốn ầm ĩ đến tận chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân?”

      Chước Tử có thể hiểu ra được vì sao khi cưỡi rùa biển ở Đông Hải, Thư Sinh lại chịu tôn kính gọi nàng ta là Nữ Oa nương nương.

      Nữ Oa thở dài: “Năm đó ta hứa chạm vào thược dược kia bây giờ ta cũng ra tay sát hại. Khi ta đến khách điếm ấy, nàng ta hấp hối, khách điếm cũng bị thiêu trụi.”, sau đó nàng ta nhíu mày: “Có phải mắc lỗi lần còn trong sạch nữa? Hơn nữa, ta đâu biết kẻ lười biếng có số như ngươi lại chuyện đương với cây thược dược, nếu biết nhất định ta động đến nàng ta.”

      Chước Tử nghe mấy câu này cứ thấy như là… vô tình giẫm lên tình bạn tri kỷ thế nhỉ? Thanh Đế lại kiên nhẫn nhìn nàng ta: “Năm đó ngươi hiểu chuyện, ta cũng chỉ trích nữa. Bây giờ ngươi mau quay về luyện đá của ngươi , đừng có nhìn chằm chằm Chước Tử của ta thế… Khoan .”, bỗng như bừng tỉnh, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm, quả nhiên cứ ở bên Chước Tử lâu, trọng điểm cũng theo kịp nữa rồi, từ từ, giờ phải lúc tự trách móc mình: “Ngươi vừa , cái chết của Chước Tử ngày mùng tháng mười phải do ngươi gây ra?”

      Nữ Oa nhíu mày, lạnh lùng nhả từng chữ: “Ba trăm năm qua ngươi dùng não hả, phản ứng chậm quá đấy. Tuyệt giao ba trăm năm, ai cãi nhau với ngươi cũng hẳn là tốt nhỉ?”

      Thanh Đế nhịn được, nổi khùng: “Mau !”

      Nữ Oa gật đầu: “Ta ở Cửu Trọng Thiên thấy nhân gian có biến động khác thường nên hạ phàm. ngờ lúc tìm đến khách điếm Đồng Phúc nơi đó bị thiêu cháy gần như hết, còn Chước Tử hấp hối. Vừa định bước lên ngươi phát ra, lại còn tuyên bố muốn chém ta ngàn đao nữa chứ… So với Đậu Nga ta còn oan hơn nghìn nghìn lần ấy chứ.”

      Thanh Đế lạnh giọng: “Nếu ngươi hổ thẹn với lương tâm sao khi đó lại ngăn cản Cửu Vỹ Hồ đưa chúng ta đến ngày mùng tháng mười chứ?”

      Nữ Oa nhếch miệng: “Ta cản trở khi nào hả, tiểu kia công lực đủ, ta định giúp nàng ta tay, ai dè vừa động tới nàng ta lại gào khóc thảm thiết như thần kinh ấy.”

      Chước Tử cau mày, nắm chặt lấy Thư Sinh tránh cho Thần Nữ tát bay: “Nhưng chính ngài chưởng quầy thể bảo vệ ta, thể để sống tiếp nữa cơ…”

      Nữ Oa im lặng nhìn trời: “Ta chỉ tin cái tên máu lạnh kia lại thực muốn bảo vệ ngươi, nếu khi ấy buông tay chứng minh ba trăm năm đối với ngươi cũng chỉ đến vậy mà thôi, lấy tư cách gì mà tuyệt giao với ta nữa. ngờ lại chịu bỏ cuộc, tức là, ta sai lầm rồi. Cho dù ngươi thực có thể sống sót sau khi nghịch thiên nữa, ta cũng thèm chú ý đến ngươi.”

      Chước Tử như nhìn thấy con sư tử mẹ bỏ xa dần, chân như tìm lại được cảm giác, nhe răng cười với Thanh Đế: “Thư Sinh ngốc, Nữ Oa nương nương bắt ta luyện đá nữa.”

      Thanh Đế đơ mặt, Chước Tử khả ái đáng thế này mà bị đem hầm thuốc bổ… thở dài: “Nàng ta bắt nàng tin luôn à? Phải giữ vững lập trường chứ, đừng quên hơn bảy vạn năm tu vi là ai gián tiếp tước nhé.”

      Chước Tử lắc đầu: “Ta nhớ mình trước kia thế nào, chỉ biết tại ta muốn hai người bọn chàng lại cãi nhau nữa. Ân oán nếu có thể hóa giải hóa giải , chào hỏi nhau là được, thêm thù chi bằng thêm bạn.”

      Thanh Đế ngây người, vuốt tóc nàng: “Chước Tử khờ khạo.”

      Chước Tử hai mắt đẫm lệ: “Ta có khờ mà… Chàng nghĩ xem, Nữ Oa nương nương là thần nữ được xưng tụng, chẳng lẽ còn dối với mấy cỏ cây sao? Như thế thực mất hình tượng quá. Nếu thực bỏ cuộc, truy bắt ta nữa mà chàng còn tiếp tục tuyệt giao, để thượng thần khác biết được, chàng là cố tình gây đấy. Hơn nữa… tu vi của ta dù sao cũng lấy lại được nữa, chi bằng chuyên tâm tu luyện cùng chàng, mà lo bị bắt luyện đá nữa, đúng ?”.

      như thế… Chước Tử càng nghĩ càng thấy tươi sáng hơn. Thanh Đế sủng nịnh hôn lên trán nàng cái: “Được!”. Nhưng trong chuyện này vẫn còn khúc mắc chưa hiểu được, nếu Nữ Oa giết ai hại nàng?
      “Chẹp.”, Nữ Oa lắc đầu, hai người họ ân ân ái ái như thế sợ kích động nàng hử?

      “Lúc ấy ngươi tới khách điếm trước, nhìn thấy những gì?”

      Nàng ta ngẫm nghĩ lúc rồi : “Lửa cháy quá to, đống quái lố nhố bên ngoài, ta thấy tiểu thược dược lảo đảo từ trong ra.”

      Thanh Đế trầm mặc lúc, khi đó đúng là Chước Tử thương tích trầm trọng, nguyên thần gần như bị tiêu tán hết, bản thân mình còn chưa kịp chữa trị cho nàng tắt thở. bỗng nhớ đến: “Nếu nguyên thần phải bị ngươi cướp lấy nguyên thần của Chước Tử ở đâu?”

      Nữ Oa chớp chớp mắt: “Việc này ta biết, thề có Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân là ta lấy.”

      Chước Tử lại mềm chân: “Cho nên ý là… vẫn chưa tìm được hung thủ hả?”

      Thanh Đế khẽ gật đầu: “Đúng thế.”

      Chước Tử trong lòng rơi lộp độp, đột nhiên cảm thấy… mệnh mình quá khổ mà, hức hức.

      ở hậu viện gần đây cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, nhưng biết chính xác ở đâu. Từ sau khi học trò thần kinh lảm nhảm kia lại có nữ nhân vào trọ lại phòng chữ Thiên. Nhìn qua khác gì nương người phàm nhưng đôi mắt kia lại tầm thường chút nào.

      Sau đó lúc lũ nhàm chán chơi đổ xúc xắc ở hậu viện, nàng ta lại đột ngột nhảy xuống bắt tiếng “Đại”, lại khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Nghe nàng là bạn tốt của Thư Sinh, mới vỡ lẽ, lại là đại thần nhé, nên vui vẻ cho nàng nhập cuộc.

      Ngày mùng mười tháng mười, trời trở lạnh.

      Thanh Đế tính toán sổ sách xong xuôi, đem cất cẩn thận Chước Tử cũng kê bàn ghế đâu vào đấy, hai tay bị ngâm nước đỏ ửng. giơ tay vuốt ve lúc rồi : “Dạo này có thấy tu vi tăng lên chút nào ?”

      “A…”, Chước Tử uể oải : “ có.”

      Thanh Đế cau mày, trong lòng hoang mang, theo lý thuyết lâu như vậy, tu vi phải tăng lên nhiều vô cùng chứ, bèn hỏi: “Lần trước phải khỏe lên rất nhiều?”

      Chước Tử ngẫm nghĩ: “Chàng lúc ở khách điếm Cẩm Tú ấy hả? Chắc lúc ấy là ảo giác của ta thôi. Thư Sinh ngốc, có phải chàng vẫn chưa cố gắng lắm?”

      Mũi từ từ nóng lên, vui vẻ gật đầu: “Chắc là thế rồi.”. xong bèn ôm Chước Tử lên lầu.

      Hai tay Chước Tử vòng lấy cổ ôm chặt, thấy cười hớn hở, chạy nhanh lên lầu hỏi : “Chàng phải ở lại chăm lo khách điếm với ta, có phải hơi công bằng với chàng ? Có vui vẻ ?”

      Thanh Đế nhìn nàng cười tươi: “ có gì là công bằng cả, trước kia ta ở đâu cũng như nhau cả. Nhưng bây giờ… nơi nào có nàng mới là tốt nhất. là trông coi khách điếm ra chỉ vì nàng ở trong đấy thôi.”

      Bước vào phòng, nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận: “Ta chuẩn bị nước tắm rửa, chờ ta nhé.”

      “Vâng”. Chước Tử chui vào chăn thò mặt ra, trong lòng thấy ấm áp vô cùng. Nghe tiếng động ngoài cửa sổ, tung chăn quan sát thấy bọn Tân Nương chơi xóc đĩa.

      Lúc Thanh Đế xách nước về Chước Tử nhảy ra sau hậu viện chơi đùa. bỗng thấy bùi ngùi, nhớ mãi quên cảm giác tắm uyên ương trong bồn nước nóng…

      Chủ sòng là Diêu Tiễn còn Thu Cúc ở bên cạnh thu tiền: “Đến đây, đến đây, bỏ tay khỏi sạp nào.”

      Chước Tử ngó nghiêng mấy người xúm quanh, ngạc nhiên: “Thần Nữ sao ngài cũng ở đây chơi thế?”

      Nữ Oa sâu xa gật đầu: “Nếu vào tiểu tốt… Vào đại đáng thương quá mà…”

      Chước Tử nuốt khan, hạ giọng: “Có phải bọn họ thắng ngài rất nhiều tiền rồi ?”

      Nữ Oa nhếch nhếch khóe miệng, nở nụ cười hòa nhã thân thiện, cực – kỳ – hòa – nhã – thân – thiện.

      Chước Tử: “…”

      Bà Bà giơ tay hỏi: “Lão Đại, tỷ chắp tay hành lễ to gì ở đấy vậy?”

      Chước Tử lắc đầu: “ thể dính vào mấy trò xóc đổ này được đâu…”

      Tân Nương khoác vai nàng kéo sang bên, tỏ vẻ ghét bỏ: “Lão Đại cá cược tránh ra chỗ khác … Dạo này có vẻ béo tốt lên nhiều ấy nhé.”

      Hồ Lô mập sờ cằm gật gù: “Sắp bằng ta rồi.”

      Chước Tử nghiêm túc phản kháng: “Ta có béo mà!”

      “Hắc hắc hắc!”

      “Hắc hắc hắc!”

      “Tuyệt giao!”, Chước Tử tức giận nhảy lên cửa sổ, Nữ Oa nương nương cầu cho ngài thua nhiều nhiều điểm, sau đó túm mấy người kia đá bay, hừ hừ!

      Bò vào phòng, lại thấy hơi nước tràn ngập khắp nơi. Nàng rón rén đến gần bức bình phòng, cẩn thận dò xét, uổng công, Thư Sinh tắm rửa trong đó. Nhón chân lên, chọc chọc vào xương quai xanh thịt thừa, đây chính là điểm nàng thích nghịch nhất.

      Thanh Đế nắm lấy tay nàng, bỏ khăn nóng mặt ra, cười : “Chơi có vui ?”

      “Có chứ”. Chước Tử ngồi thụp xuống bên cạnh bồn tắm, nước trong đấy ấm áp, tay vuốt ve những khớp ngón tay nổi bàn tay kia rồi : “Thư Sinh ngốc, có nơi nào an toàn ? Ta theo chàng đến đấy trốn nhé…”

      Thanh Đế bất ngờ, nhìn nàng: “ phải nàng muốn , phải ở lại trông coi khách điếm sao?”

      Đôi mắt Chước Tử long lanh: “Đúng, chính là muốn, nhưng gia gia cũng từng , chỉ cần người còn là được. Nếu khách điếm mất có thể dựng lại được nhưng người mất còn gì cả, sau này vẫn có thể xây dựng lại khách điếm như thế cơ mà?”, nàng cười cười: “Tuy làm lại và nguyên bản như nhau nhưng tâm nguyện bảo vệ nó thay đổi.”

      Thanh Đế giật mình nhìn Chước Tử khẽ cười nhưng nước mắt lại rơi tí tách, liền vươn tay ôm nàng vào lòng: “Đúng thế.”

      Chước Tử bỗng nhiên muốn òa khóc: “Ta thực phải muốn bỏ lại khách điếm đâu… thực phải đâu…”

      Thanh Đế ôm chặt nàng: “Ta hiểu, ta hiểu mà.”

      Có lẽ đây là quyết định khiến Chước Tử đau khổ nhất, nhưng có thể hiểu được. Tạm thời rời lúc này để có thể bảo vệ mãi mãi về sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :