1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Nhà Trọ Hoa Yêu - Nhất Mai Đồng Tiền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 43: mớ tiểu tam, tiểu tứ lộn xộn

      Chước Tử muốn lùi lại bị vươn tay tóm lấy, nếu là nương người phàm chắc bị nắm trật khớp xương rồi. Nàng nhe răng trừng mắt: “ buông ra là ta đánh ngươi thành nước luôn!”

      Thư Sinh thấy động chạy ra thấy cảnh này liền giậm chân nhảy lên, nhưng lại thấy kẻ kia khóc òa lên: “Chước Tử, nàng nhận ra ta sao? Chúng ta còn từng cùng uống rượu cùng ăn cơm mà.”


      Cái gì? Cùng nhau? Thư Sinh nhíu mày, tiến về phía trước lại thấy kẻ kia phun ra câu: “Nàng còn hát cho ta nghe nữa đấy!”

      “…”, tim Thư Sinh khẽ xiết cái, gọi thân mật đành, còn ăn uống cùng nhau lại còn hát cho nhau nghe nữa hả? vui đâu nhé! còn chưa được nghe Chước Tử hát bao giờ đấy!

      Chước Tử nhìn lúc lâu, từ khuôn mặt cười cười: “Vị công tử này…”, lập tức biến thành mặt than: “Có tin ta đập trận hả?”

      Học trò kia vẫn tiếp tục ỉ ôi: “Ta biết làm sao lại về đây, ràng ta cưỡi lừa đến nhà cậu ta, được nửa đường gặp sơn tặc, trúng đao, kết quả vừa nhắm mắt lại, chân run lên, mở mắt lại thấy đứng trước cửa khách điếm, hu hu, đáng sợ quá mà.”

      Chước Tử hít sâu, nghiêng đầu nhìn Thư Sinh đối diện, trong lòng lập tức thông suốt: hẳn là bị thần kinh rồi…

      Thư Sinh túm lấy cổ tay tên kia, nhàn nhạt cười: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

      Học trò kia đau điếng người nhưng vẫn buông tay. Bộ mặt tuấn tú nhăn nhó, đau đến mức ngũ quan dồn lại chỗ y như hạt đậu vậy, chàng ta cắn răng : “Ta… thể buông tay… Nếu có thể sống lại lần này… ta phải cưới Chước Tử trước… rồi mới lên đường tìm công danh.”

      “Rắc!”

      Chước Tử chớp mắt mấy cái, hình như nàng… nghe thấy tiếng xương cốt bị bẻ gãy?

      “Á…”, học trò kia muốn buông tay cũng được, bị bẻ gãy xương mà còn nắm được tay Chước Tử quái chứ chẳng phải người phàm. Đau quá ngồi phịch xuống đất, giọng run run: “Chước Tử, nàng đồng ý hứa gả cho ta, sao lại đổi ý chứ?”

      Chước Tử bị hù vội chạy đến bên Thư Sinh bày tỏ trong sạch, có muốn chết cũng đừng có kéo nàng theo chứ, sức mạnh của Thư Sinh cho dù có ngàn cái mạng cũng chả địch nổi! Nàng chỉ theo mình Thư Sinh thôi, tuyệt đối làm cái trò lừa dối dưới này đâu! Nàng nghiêm trọng nhìn Thư Sinh, lắc nguây nguẩy: “Chưởng quầy, ta biết đâu.”

      Thư Sinh gật đầu, quan sát học trò kia, nhếch miệng cười: “Thế ta phải tiễn hẵn rồi.”

      Chước Tử nuốt ực, cái chữ “tiễn” ấy mà, hẳn là thâm ý khác.

      Học trò kia biến sắc, xua tay: “Đợi ! Sở chưởng quầy làm ơn bình tĩnh !”

      xong bới bới túi tìm bạc, hào hứng đem số bạc còn lại đặt lên bàn: “Cho ta ở lại phòng chữ Thiên nửa tháng…”

      Chước Tử nhìn chằm chằm túi bạc kia, theo phản xạ định giơ tay ra nhưng thấy Thư Sinh liếc mắt nhìn nàng, lại còn “hèm” cái, kéo dài giọng ra, nàng liền lập tức vỗ ngực : “Khách điếm chúng tôi đủ phòng rồi!”

      Học trò kia thấy Thư Sinh định nhấc chân, nhịn đau : “Trả thêm cho nửa tháng cơm ngon rượu ngon nữa, con lừa của ta cũng cần loại cỏ tươi thượng hàng nữa, còn có… Nếu cho ta thêm hai phòng nữa, trái phải đều có cho nó yên tĩnh!”

      Chước Tử dao động, muốn bước lên trước lắm rồi nhưng bị Thư Sinh tóm lấy, đau đầu nhức óc quá , cứ thế bị người ta bán lúc nào hay đấy, đồ ngốc Chước Tử này.

      Chước Tử ủy khuất nhìn : “Chưởng quầy à… Bạc đấy, quá trời bạc trắng luôn kìa, sáng chói mắt luôn nhé.”

      Thư Sinh nghiến răng: “Chước Tử, người này lai lịch ràng, lại cứ điên điên khùng khùng, nàng muốn cho kẻ nguy hiểm thế này ở lại khách điếm sao, hơn nữa, ta…”

      Học trò kia vung tay vỗ ngực bùm bụp: “Chước Tử, ta bao toàn bộ khách điếm này.”

      Chước Tử lập tức nhào lấy ôm chặt túi bạc, mắt híp như hạt đậu: “Thành giao!”

      Thư Sinh ôm trán.

      Khi chuyện ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nữ Oa, mấy nhân vật trâu bò còn dám chống lại, thế mà những bị người trần chen ngang lại còn mua chuộc Chước Tử, mà vế sau mới là trọng điểm.

      Học trò kia vô cùng đắc ý, sảng khoái như ngày hè rực nắng, nhưng nghĩ tới lại bị Thư Sinh lườm cháy cổ, bị ánh mắt sắc như dao dọa đến ngã lăn ra… Má ơi… Lạnh lùng quá mà…

      Quay về quầy tiền, lục tục đón thêm mấy người khách, chờ mọi người yên vị dùng bữa, Chước Tử mới cúi người tìm tìm mấy ngăn tủ, Thư Sinh khom lưng nhàng hỏi: “Nàng tìm cái gì vậy?”

      “À, ta nhớ có Thiết Đả rượu ở đây, sao giờ tìm thấy tăm hơi nữa.”

      “Nàng tìm Thiết Đả rượu làm gì?”

      Chước Tử dừng tay quay sang nhìn , hậm hực: “Còn phải tại chàng chân tay thô bẻ gãy xương tay người ta à? Khách quý đấy, phải hầu hạ cho tốt chứ.”

      Thư Sinh hít sâu, thở ra từ từ. Lặp lặp lại như thế… Cho đến lúc Chước Tử tìm xong đứng dậy lên lầu, vẫn ngồi đấy lẳng lặng nghĩ… phải cho Chước Tử biết thế nào gọi là chân tay thô thiển, mà địa điểm, đương nhiên là ở giường rồi…

      Nhưng mà, tên học trò kia rốt cuộc là ai?

      Nhíu mày suy tư, đời này lại có kẻ nhìn ra chân thân. Nếu thực là người trần làm thế nào để quen được Chước Tử? Huống hồ… học trò kia gọi Sở chưởng quầy, ở nhân gian đúng là dùng họ Sở, vậy có chuyện trước khi đến khách điếm này từng gặp qua học trò kia. Nhưng nếu là sau này mới gặp, tại sao nhớ chút gì cả?

      Trong lòng trăm mối tơ vò cách gỡ bỏ, cả ngàn vạn năm nay chuyện gì cũng nhớ mồn , sao lại nhớ được chuyện trong mấy tháng này chứ?

      nhìn lượt khách điếm, nơi này… thực có chút kỳ lạ, nếu sao có quá nhiều kẻ kỳ quái đến đâu, Chước Tử cũng từng trước giờ chưa hề có chuyện như thế. Nhưng vẫn điều tra ra được. Ai da, mấy chuyện xảy ra bên người Chước Tử toàn chuyện thể giải thích được, Thư Sinh đúc kết điều – nữ nhân của ấy mà, cũng phải dạng vừa đâu!
      Chước Tử chỉnh lại xương cổ tay cho học trò kia xong bôi dược rồi dùng vải và mấy tấm ván gỗ buộc cố định lại, thấy kêu cha gọi mẹ vì đau, liền mỉa mai: “Xin lỗi nhé, tại chưởng quầy nhà ta có hơi nặng tay.”

      Cái này là hơi hả, học trò nọ oán thầm. Đợi nàng băng bó xong, cố mạnh mẽ cười: “Chước Tử à, có phài nàng cũng nghĩ ta toàn những điều dối trá ?”

      Chước Tử gật đầu tắp lự: “Đúng thế.”

      Học trò nức nở: “Ta thực dối mà, những gì ta đều là . Ta cưỡi la tìm cậu, kết quả chạm trán thổ phỉ, ngay lúc chúng muốn giết ta ta trở lại nơi này. Trước kia ta cũng ở lại đây nửa tháng mà.”

      Chước Tử gượng cười hai tiếng, bê thuốc : “Khách quan à, để ta tìm đại phu cho người.”

      “Ta bị thần kinh đâu!”

      “Rồi, rồi… Ngài chờ chút, đại phu tới ngay thôi.”

      “…”

      Chước Tử lui ra ngoài, vì bạc, làm trâu ngựa cho học trò này cũng được. Nhưng Thư Sinh có vẻ vui lắm, nàng xoa xoa cằm, được rồi, sau này dành thời gian dỗ dành chút vậy.

      Xuống dưới lầu, Chước Tử ra giếng rửa tay. Tháng mười tiết trời dần chuyển từ nóng sang lạnh, nhìn hoa trong hậu viện có chút héo úa, nhất là Bà Bà, phờ phạc bò tường xem bọn Tân Nương chơi mạt chược. Chỉ có Bách Thụ ca là vui vẻ, vận may tốt nhất, thắng được cả túi bạc rồi.

      Chước Tử cũng thích chơi bài nhưng kỹ năng quá kém, căn bản chỉ toàn thua bị lột sạch tiền, nên nàng thường thường đứng xem náo nhiệt thôi. Kéo gàu lên, nước giếng vẫn man mát, hề lạnh lẽo.

      Đỗ Quyên hỏi: “Lão Đại, lại có kẻ kỳ lạ đến khách điếm à?”

      Chước Tử gật đầu còn cười híp mắt: “Nhưng đem đến nhiều bạc nha!”

      Mọi người liếc xéo nàng… Lão Đại nhà mình ngốc khờ quá mà, Thư Sinh lại phải vất vả rồi!

      Hồ Lô mập : “Lão Đại, ngày kia là sinh thần của Vương, chuẩn bị lễ nạp chu đáo chưa đấy?”

      Chước Tử vỗ đầu: “Xém quên.”

      “Năm nay là năm đầu tiên Tân Vương tiếp quản, Lão Đại phải chuẩn bị đồ lễ cẩn thận đấy, nếu bị ghi tên trong Sách bị phỉ nhổ cả đời ngóc đầu lên được đâu…”

      Chước Từ hầm hừ: “Nhắc đến lại thấy bực mình. Năm nay ta bị Ma Giới nhòm ngò bắt nấu canh tẩm bổ, Lão Vương chẳng thèm lên tiếng, …”

      Còn chưa xong bị Thu Cúc bịt miệng, trừng mắt: “Ngươi muốn chết hả, dám công khai xấu Lão Vương như thế?”

      Chước Tử ngoan ngoãn gật đầu, hạ giọng: “Thế ta tìm chỗ kín tiếp.”
      Mọi người đỡ trán, yếu ớt xua tay: “Lão Đại, mau chóng gả , chúng ta nguyện ý tặng tám trăm tám mươi tám rương đồ cưới nhé.”

      Chước Tử hân hoan : “Được thôi!”

      Mọi người trợn tròn mắt, Lão Đại, trọng điểm phải là đồ cưới đâu, trọng điểm ràng là “ nhanh chóng tìm nơi gả , đừng để vì trí thông minh thấp đến đáng thương của làm liên lụy đến trong hậu viện bọn tôi, mà gieo tai họa cho Thư Sinh ấy”. Nhìn nàng nhảy nhót sung sướng bỏ , Diêu Tiễn sờ cẳm: “Vừa rồi ta tặng đồ cưới đâu nhé!”

      “Cũng phải ta!”

      “Càng phải ta!”

      Bà Bà giơ tay: “Đệ nghe thấy này, to nhất chính là Bách Thụ ca!”

      Bách Thụ: “Bà Bà!”

      Tân Nương giơ chân đạp thẳng: “Này , biến cho nhanh!”

      “…”

      Chước Tử chạy ra quầy trước cửa, kéo Thư Sinh gảy bàn tính, hí hửng : “Thư Sinh đần ơi, chúng ta thành thân được ?”

      Thư Sinh chớp mắt mấy cái, lập tức gật đầu: “Được thôi! Thành vợ chồng rồi lo mấy tên tiểu tam, tiểu tứ mon men đến.”

      Chước Tử hoàn toàn chìm đắm trong tám trăm tám mươi trám rương đồ cưới nên tự động bỏ ngoài tai mấy từ tiểu tam tiểu tứ, lại hỏi: “Chưởng quầy à, Tân Vương lên ngôi, hôm nay là sinh thần của , bọn ta phải đến Giới chúc mừng. Chàng ở lại trông coi khách điếm cẩn thận nhé.”

      “Ta cũng mà.”

      được đâu, chàng ai trông khách điếm chứ? Ngoan ngoãn trông nhà với Đại Hoàng .”

      “Gâu!”

      Thư Sinh liếc mắt nhìn Đại Hoàng thè lưỡi ve vẩy cái đuôi liên tục kia, có cảm giác bị thê tử vứt bỏ, đau lòng quá ! Còn chưa kịp nguôi ngoai lại thấy Chước Tử vì tên học trò xuống lầu kia vứt bỏ mình tiếp, càng… chua xót vô cùng…

      Còn suy xét xem dùng đao hay dùng búa, chợt Thư Sinh nhíu mày: “Ra đây!”

      xong trước mắt lên hai người, là hai kẻ tôn giả lần trước đến tìm Thư Sinh. Thư Sinh cười hỏi: “Các ngươi trốn chơi hả?”

      Hai kẻ đó đen mặt, ngài nghĩ ngài với chúng tôi giống nhau chắc! kẻ dâng tấm thiệp mời bằng vàng chói mắt lên: “Chúng thần đến chuyển thiệp mời!”

      Thư Sinh thèm xem: “ đâu hết!”

      Kẻ kia : “Ta bảo Lão Đại thích đâu mà, Lão Đại lười biếng có số có má rồi, đây lại là chuyện của Giới, chẳng có chút liên quan, còn bằng về nhà trồng hoa.”

      Thư Sinh dựng thẳng lỗ tai: “Đây là… Giới mang đến?”

      “Nghe là sinh thần của Tân Vương.”

      Thư Sinh liền mở thiệp ra đọc, híp mắt cười : “Được rồi, trả lời , ta nhất định .”

      Đem theo thê tử cùng, cũng là cho thê tử chút mặt mũi với lại nhân tiện thể tình cảm phu thê ân ái nữa chứ.

      Hai tôn giả liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn sang nụ cười hòa nhã dễ gần của , cẩn thận hỏi lại: “Lão Đại, gần đây dược tiên có chút nhàn rỗi, ngài có rảnh xem chút .”

      Thư Sinh nhếch miệng: “Ta có bệnh! tiễn!”

    2. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 43: mớ tiểu tam, tiểu tứ lộn xộn

      Chước Tử muốn lùi lại bị vươn tay tóm lấy, nếu là nương người phàm chắc bị nắm trật khớp xương rồi. Nàng nhe răng trừng mắt: “ buông ra là ta đánh ngươi thành nước luôn!”

      Thư Sinh thấy động chạy ra thấy cảnh này liền giậm chân nhảy lên, nhưng lại thấy kẻ kia khóc òa lên: “Chước Tử, nàng nhận ra ta sao? Chúng ta còn từng cùng uống rượu cùng ăn cơm mà.”


      Cái gì? Cùng nhau? Thư Sinh nhíu mày, tiến về phía trước lại thấy kẻ kia phun ra câu: “Nàng còn hát cho ta nghe nữa đấy!”

      “…”, tim Thư Sinh khẽ xiết cái, gọi thân mật đành, còn ăn uống cùng nhau lại còn hát cho nhau nghe nữa hả? vui đâu nhé! còn chưa được nghe Chước Tử hát bao giờ đấy!

      Chước Tử nhìn lúc lâu, từ khuôn mặt cười cười: “Vị công tử này…”, lập tức biến thành mặt than: “Có tin ta đập trận hả?”

      Học trò kia vẫn tiếp tục ỉ ôi: “Ta biết làm sao lại về đây, ràng ta cưỡi lừa đến nhà cậu ta, được nửa đường gặp sơn tặc, trúng đao, kết quả vừa nhắm mắt lại, chân run lên, mở mắt lại thấy đứng trước cửa khách điếm, hu hu, đáng sợ quá mà.”

      Chước Tử hít sâu, nghiêng đầu nhìn Thư Sinh đối diện, trong lòng lập tức thông suốt: hẳn là bị thần kinh rồi…

      Thư Sinh túm lấy cổ tay tên kia, nhàn nhạt cười: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

      Học trò kia đau điếng người nhưng vẫn buông tay. Bộ mặt tuấn tú nhăn nhó, đau đến mức ngũ quan dồn lại chỗ y như hạt đậu vậy, chàng ta cắn răng : “Ta… thể buông tay… Nếu có thể sống lại lần này… ta phải cưới Chước Tử trước… rồi mới lên đường tìm công danh.”

      “Rắc!”

      Chước Tử chớp mắt mấy cái, hình như nàng… nghe thấy tiếng xương cốt bị bẻ gãy?

      “Á…”, học trò kia muốn buông tay cũng được, bị bẻ gãy xương mà còn nắm được tay Chước Tử quái chứ chẳng phải người phàm. Đau quá ngồi phịch xuống đất, giọng run run: “Chước Tử, nàng đồng ý hứa gả cho ta, sao lại đổi ý chứ?”

      Chước Tử bị hù vội chạy đến bên Thư Sinh bày tỏ trong sạch, có muốn chết cũng đừng có kéo nàng theo chứ, sức mạnh của Thư Sinh cho dù có ngàn cái mạng cũng chả địch nổi! Nàng chỉ theo mình Thư Sinh thôi, tuyệt đối làm cái trò lừa dối dưới này đâu! Nàng nghiêm trọng nhìn Thư Sinh, lắc nguây nguẩy: “Chưởng quầy, ta biết đâu.”

      Thư Sinh gật đầu, quan sát học trò kia, nhếch miệng cười: “Thế ta phải tiễn hẵn rồi.”

      Chước Tử nuốt ực, cái chữ “tiễn” ấy mà, hẳn là thâm ý khác.

      Học trò kia biến sắc, xua tay: “Đợi ! Sở chưởng quầy làm ơn bình tĩnh !”

      xong bới bới túi tìm bạc, hào hứng đem số bạc còn lại đặt lên bàn: “Cho ta ở lại phòng chữ Thiên nửa tháng…”

      Chước Tử nhìn chằm chằm túi bạc kia, theo phản xạ định giơ tay ra nhưng thấy Thư Sinh liếc mắt nhìn nàng, lại còn “hèm” cái, kéo dài giọng ra, nàng liền lập tức vỗ ngực : “Khách điếm chúng tôi đủ phòng rồi!”

      Học trò kia thấy Thư Sinh định nhấc chân, nhịn đau : “Trả thêm cho nửa tháng cơm ngon rượu ngon nữa, con lừa của ta cũng cần loại cỏ tươi thượng hàng nữa, còn có… Nếu cho ta thêm hai phòng nữa, trái phải đều có cho nó yên tĩnh!”

      Chước Tử dao động, muốn bước lên trước lắm rồi nhưng bị Thư Sinh tóm lấy, đau đầu nhức óc quá , cứ thế bị người ta bán lúc nào hay đấy, đồ ngốc Chước Tử này.

      Chước Tử ủy khuất nhìn : “Chưởng quầy à… Bạc đấy, quá trời bạc trắng luôn kìa, sáng chói mắt luôn nhé.”

      Thư Sinh nghiến răng: “Chước Tử, người này lai lịch ràng, lại cứ điên điên khùng khùng, nàng muốn cho kẻ nguy hiểm thế này ở lại khách điếm sao, hơn nữa, ta…”

      Học trò kia vung tay vỗ ngực bùm bụp: “Chước Tử, ta bao toàn bộ khách điếm này.”

      Chước Tử lập tức nhào lấy ôm chặt túi bạc, mắt híp như hạt đậu: “Thành giao!”

      Thư Sinh ôm trán.

      Khi chuyện ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn và Nữ Oa, mấy nhân vật trâu bò còn dám chống lại, thế mà những bị người trần chen ngang lại còn mua chuộc Chước Tử, mà vế sau mới là trọng điểm.

      Học trò kia vô cùng đắc ý, sảng khoái như ngày hè rực nắng, nhưng nghĩ tới lại bị Thư Sinh lườm cháy cổ, bị ánh mắt sắc như dao dọa đến ngã lăn ra… Má ơi… Lạnh lùng quá mà…

      Quay về quầy tiền, lục tục đón thêm mấy người khách, chờ mọi người yên vị dùng bữa, Chước Tử mới cúi người tìm tìm mấy ngăn tủ, Thư Sinh khom lưng nhàng hỏi: “Nàng tìm cái gì vậy?”

      “À, ta nhớ có Thiết Đả rượu ở đây, sao giờ tìm thấy tăm hơi nữa.”

      “Nàng tìm Thiết Đả rượu làm gì?”

      Chước Tử dừng tay quay sang nhìn , hậm hực: “Còn phải tại chàng chân tay thô bẻ gãy xương tay người ta à? Khách quý đấy, phải hầu hạ cho tốt chứ.”

      Thư Sinh hít sâu, thở ra từ từ. Lặp lặp lại như thế… Cho đến lúc Chước Tử tìm xong đứng dậy lên lầu, vẫn ngồi đấy lẳng lặng nghĩ… phải cho Chước Tử biết thế nào gọi là chân tay thô thiển, mà địa điểm, đương nhiên là ở giường rồi…

      Nhưng mà, tên học trò kia rốt cuộc là ai?

      Nhíu mày suy tư, đời này lại có kẻ nhìn ra chân thân. Nếu thực là người trần làm thế nào để quen được Chước Tử? Huống hồ… học trò kia gọi Sở chưởng quầy, ở nhân gian đúng là dùng họ Sở, vậy có chuyện trước khi đến khách điếm này từng gặp qua học trò kia. Nhưng nếu là sau này mới gặp, tại sao nhớ chút gì cả?

      Trong lòng trăm mối tơ vò cách gỡ bỏ, cả ngàn vạn năm nay chuyện gì cũng nhớ mồn , sao lại nhớ được chuyện trong mấy tháng này chứ?

      nhìn lượt khách điếm, nơi này… thực có chút kỳ lạ, nếu sao có quá nhiều kẻ kỳ quái đến đâu, Chước Tử cũng từng trước giờ chưa hề có chuyện như thế. Nhưng vẫn điều tra ra được. Ai da, mấy chuyện xảy ra bên người Chước Tử toàn chuyện thể giải thích được, Thư Sinh đúc kết điều – nữ nhân của ấy mà, cũng phải dạng vừa đâu!
      Chước Tử chỉnh lại xương cổ tay cho học trò kia xong bôi dược rồi dùng vải và mấy tấm ván gỗ buộc cố định lại, thấy kêu cha gọi mẹ vì đau, liền mỉa mai: “Xin lỗi nhé, tại chưởng quầy nhà ta có hơi nặng tay.”

      Cái này là hơi hả, học trò nọ oán thầm. Đợi nàng băng bó xong, cố mạnh mẽ cười: “Chước Tử à, có phài nàng cũng nghĩ ta toàn những điều dối trá ?”

      Chước Tử gật đầu tắp lự: “Đúng thế.”

      Học trò nức nở: “Ta thực dối mà, những gì ta đều là . Ta cưỡi la tìm cậu, kết quả chạm trán thổ phỉ, ngay lúc chúng muốn giết ta ta trở lại nơi này. Trước kia ta cũng ở lại đây nửa tháng mà.”

      Chước Tử gượng cười hai tiếng, bê thuốc : “Khách quan à, để ta tìm đại phu cho người.”

      “Ta bị thần kinh đâu!”

      “Rồi, rồi… Ngài chờ chút, đại phu tới ngay thôi.”

      “…”

      Chước Tử lui ra ngoài, vì bạc, làm trâu ngựa cho học trò này cũng được. Nhưng Thư Sinh có vẻ vui lắm, nàng xoa xoa cằm, được rồi, sau này dành thời gian dỗ dành chút vậy.

      Xuống dưới lầu, Chước Tử ra giếng rửa tay. Tháng mười tiết trời dần chuyển từ nóng sang lạnh, nhìn hoa trong hậu viện có chút héo úa, nhất là Bà Bà, phờ phạc bò tường xem bọn Tân Nương chơi mạt chược. Chỉ có Bách Thụ ca là vui vẻ, vận may tốt nhất, thắng được cả túi bạc rồi.

      Chước Tử cũng thích chơi bài nhưng kỹ năng quá kém, căn bản chỉ toàn thua bị lột sạch tiền, nên nàng thường thường đứng xem náo nhiệt thôi. Kéo gàu lên, nước giếng vẫn man mát, hề lạnh lẽo.

      Đỗ Quyên hỏi: “Lão Đại, lại có kẻ kỳ lạ đến khách điếm à?”

      Chước Tử gật đầu còn cười híp mắt: “Nhưng đem đến nhiều bạc nha!”

      Mọi người liếc xéo nàng… Lão Đại nhà mình ngốc khờ quá mà, Thư Sinh lại phải vất vả rồi!

      Hồ Lô mập : “Lão Đại, ngày kia là sinh thần của Vương, chuẩn bị lễ nạp chu đáo chưa đấy?”

      Chước Tử vỗ đầu: “Xém quên.”

      “Năm nay là năm đầu tiên Tân Vương tiếp quản, Lão Đại phải chuẩn bị đồ lễ cẩn thận đấy, nếu bị ghi tên trong Sách bị phỉ nhổ cả đời ngóc đầu lên được đâu…”

      Chước Từ hầm hừ: “Nhắc đến lại thấy bực mình. Năm nay ta bị Ma Giới nhòm ngò bắt nấu canh tẩm bổ, Lão Vương chẳng thèm lên tiếng, …”

      Còn chưa xong bị Thu Cúc bịt miệng, trừng mắt: “Ngươi muốn chết hả, dám công khai xấu Lão Vương như thế?”

      Chước Tử ngoan ngoãn gật đầu, hạ giọng: “Thế ta tìm chỗ kín tiếp.”
      Mọi người đỡ trán, yếu ớt xua tay: “Lão Đại, mau chóng gả , chúng ta nguyện ý tặng tám trăm tám mươi tám rương đồ cưới nhé.”

      Chước Tử hân hoan : “Được thôi!”

      Mọi người trợn tròn mắt, Lão Đại, trọng điểm phải là đồ cưới đâu, trọng điểm ràng là “ nhanh chóng tìm nơi gả , đừng để vì trí thông minh thấp đến đáng thương của làm liên lụy đến trong hậu viện bọn tôi, mà gieo tai họa cho Thư Sinh ấy”. Nhìn nàng nhảy nhót sung sướng bỏ , Diêu Tiễn sờ cẳm: “Vừa rồi ta tặng đồ cưới đâu nhé!”

      “Cũng phải ta!”

      “Càng phải ta!”

      Bà Bà giơ tay: “Đệ nghe thấy này, to nhất chính là Bách Thụ ca!”

      Bách Thụ: “Bà Bà!”

      Tân Nương giơ chân đạp thẳng: “Này , biến cho nhanh!”

      “…”

      Chước Tử chạy ra quầy trước cửa, kéo Thư Sinh gảy bàn tính, hí hửng : “Thư Sinh đần ơi, chúng ta thành thân được ?”

      Thư Sinh chớp mắt mấy cái, lập tức gật đầu: “Được thôi! Thành vợ chồng rồi lo mấy tên tiểu tam, tiểu tứ mon men đến.”

      Chước Tử hoàn toàn chìm đắm trong tám trăm tám mươi trám rương đồ cưới nên tự động bỏ ngoài tai mấy từ tiểu tam tiểu tứ, lại hỏi: “Chưởng quầy à, Tân Vương lên ngôi, hôm nay là sinh thần của , bọn ta phải đến Giới chúc mừng. Chàng ở lại trông coi khách điếm cẩn thận nhé.”

      “Ta cũng mà.”

      được đâu, chàng ai trông khách điếm chứ? Ngoan ngoãn trông nhà với Đại Hoàng .”

      “Gâu!”

      Thư Sinh liếc mắt nhìn Đại Hoàng thè lưỡi ve vẩy cái đuôi liên tục kia, có cảm giác bị thê tử vứt bỏ, đau lòng quá ! Còn chưa kịp nguôi ngoai lại thấy Chước Tử vì tên học trò xuống lầu kia vứt bỏ mình tiếp, càng… chua xót vô cùng…

      Còn suy xét xem dùng đao hay dùng búa, chợt Thư Sinh nhíu mày: “Ra đây!”

      xong trước mắt lên hai người, là hai kẻ tôn giả lần trước đến tìm Thư Sinh. Thư Sinh cười hỏi: “Các ngươi trốn chơi hả?”

      Hai kẻ đó đen mặt, ngài nghĩ ngài với chúng tôi giống nhau chắc! kẻ dâng tấm thiệp mời bằng vàng chói mắt lên: “Chúng thần đến chuyển thiệp mời!”

      Thư Sinh thèm xem: “ đâu hết!”

      Kẻ kia : “Ta bảo Lão Đại thích đâu mà, Lão Đại lười biếng có số có má rồi, đây lại là chuyện của Giới, chẳng có chút liên quan, còn bằng về nhà trồng hoa.”

      Thư Sinh dựng thẳng lỗ tai: “Đây là… Giới mang đến?”

      “Nghe là sinh thần của Tân Vương.”

      Thư Sinh liền mở thiệp ra đọc, híp mắt cười : “Được rồi, trả lời , ta nhất định .”

      Đem theo thê tử cùng, cũng là cho thê tử chút mặt mũi với lại nhân tiện thể tình cảm phu thê ân ái nữa chứ.

      Hai tôn giả liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn sang nụ cười hòa nhã dễ gần của , cẩn thận hỏi lại: “Lão Đại, gần đây dược tiên có chút nhàn rỗi, ngài có rảnh xem chút .”

      Thư Sinh nhếch miệng: “Ta có bệnh! tiễn!”

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 44: Từng bước cầu thân


      Đến đêm đóng cửa cẩn thận, Thư Sinh vui vẻ đến bên giường. Chước Tử chuẩn bị ngủ, vừa chui vào chăn, thấy Thư Sinh cũng lên nằm nhắc nhở: “Thư Sinh ngốc, tắt đèn , sáng thế ngủ sao được.”

      Thư Sinh nhìn xuống dưới, chống tay nhìn nàng: ‘Chước Tử, trước khi ngủ vận động chút !”

      Chước Tử xua tay: “Sáng sớm mai phải đến Giới chúc mừng sinh thần của Vương, đừng ép ta nữa mà.”

      “Chước Tử, nàng muốn hôn hôn sao?”


      cần, ta muốn ngủ, chỉ được ngủ bốn canh giờ nữa là phải dậy rồi. Chàng lật qua lật lại ta cũng mất canh giờ, thế nên tuyệt đối cần.”

      “Hự…”, Thư Sinh thất vọng lật xuống, đắp chăn cho nàng, cẩn thận dém chăn: “Nàng ngủ .”

      Ngón tay quơ qua cái, gió thổi tắt nến, ánh sáng tắt lịm, trong phòng tối đen. Chước Tử thỏa mãn tính ngủ lại thấy Thư Sinh : “Mai ta cũng Giới với nàng.”

      Chước Tử chui vào ngực , tìm vị trí thoải mái nằm, lẩm bẩm: “Tuy chàng lợi hại nhưng cũng thể hoành hành ngang ngược được, ta còn muốn tồn tại ở Giới.”

      Thư Sinh hơi nhíu mày, suy tư… hoành hành ngang ngược khi nào vậy?

      Chước Tử nằm trong lòng Thư Sinh xoay qua xoay lại, hết ngực đến người, đủ các tư thế, cố tìm nơi vị trí tốt nhất. Ghé lên cơ ngực rắn chắc, nàng có thể thay gối đầu luôn.

      Thư Sinh ngủ bị Chước Tử cọ tới cọ lui đánh thức, cả đêm chịu tra tấn như thế… Cọ thế này có khác gì sờ soạng khắp người đâu cơ chứ? bỗng nghĩ đến cảnh tượng “Sừng sững gục” của ngày hôm qua… yên tĩnh nghĩ suy, chợt thấy có kẻ nhảy qua cửa sổ vào phòng.

      giật mình, tách nửa linh hồn đến trước cửa sổ. Bà Bà ghé vào cửa sổ cùng Hồ Lô mập thấy Thư Sinh nuốt cái ực: “Đại nhân bỏ qua , chúng ta phải tới nhìn lén đâu, chỉ là đến giờ rồi, còn phải mừng sinh thần Vương nữa, Chước Tử tỉnh chưa?”

      Thư Sinh cười khẽ: “Chước Tử vẫn ngủ, để nàng ngủ thêm lát, ta chờ rồi đưa nàng , các ngươi cứ trước .”

      Hồ Lô mập hiểu ý lập tức, vốn tin tưởng tuyệt đối Thư Sinh nên lũ vui vẻ bỏ lại Chước Tử, phủi mông lên đường.

      Chước Tử hay biết về tình hình tại, vẫn say giấc nồng, đến lúc tỉnh lại thấy trời sáng bảnh mắt. Nàng dụi dụi, ngáp cái: “Sao bọn Tân Nương đến gọi ta nhỉ, trễ thế này rồi?”

      Thư Sinh giơ tay vuốt ve ngọn tóc dài vừa mềm vừa đen nhánh của nàng: “Ta bảo chờ nàng nên lúc họ đến gọi nàng, trời lại tối, ta bảo họ trước rồi.”

      Chước Tử la lên, nhảy dựng lên, trừng mắt: “Thư Sinh ngốc, chàng cái gì thế? Chàng, chàng bảo bọn họ trước? phải, chính xác bọn họ rồi hả?”

      Thư Sinh vội vàng kéo nàng lại trấn an, hôn lên trán nàng cái: “Đừng hoảng hốt thế!”

      Chước Tử khẩn trương, nức nở: “Đương nhiên chàng hoảng sợ rồi! Sinh thần Vương mà tiểu như ta lại muộn, chắc chắn bị đuổi cùng giết tận mất thôi!”

      Thư Sinh nâng mặt nàng lên, thành : “Nàng là thê tử của ta, ai dám truy sát nàng chứ?”

      Chước Tử nổi giận: “Nhưng hẹn cùng với bọn Hồ Lô mập rồi.”

      Thư Sinh khựng lại, bấy giờ mới thông suốt. đau lòng nàng phải dậy sớm là chuyện nhưng việc Chước Tử hẹn trước với người khác lại là chuyện khác, làm thế này khiến Chước Tử thành kẻ thất hứa. vội hôn lên đôi mắt đẫm lệ của nàng: “Sau khi về ta giải thích với bọn họ, đừng giận nữa mà. Mau rửa mặt chải đầu rồi ta đưa nàng .”

      Lúc này Chước Tử mới vui vẻ đứng dậy, hỏi: “Chàng ôm ta đằng vân nhanh hơn đấy.”

      cần, có biện pháp nhanh hơn.”

      Chước Tử càng thấy yên tâm hơn, rửa mặt sạch xong mang theo lễ vật đến gặp Thư Sinh chờ ở hành lang. Nàng cố ý nhìn xem cửa phòng tên học trò kia mở hay chưa, : “Sau khi trở về, chàng phải đem nước đến cho khách phòng chữ Thiên đấy.”
      Thư Sinh nhếch miệng: “Ta chỉ múc nước cho mình nàng thôi”.

      Chước Tử chỉ tiếc rèn sắt kịp, là chả có chút ý thức bảo vệ khách điếm gì cả. Thư Sinh nắm tay nàng nhảy lên nóc nhà, nàng chào hỏi từng con thú : “Chào Tỳ Hưu, chào Thao Thiết, chào Hống nhé.”

      Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trời, nàng vô cùng đau lòng, thực quá muộn rồi mà. Tuy tiểu như bọn họ vốn dĩ cũng thể qua cửa lớn, chỉ có thể tặng lễ vật bên ngoài cửa rồi chờ khách khứa trong đó ăn uống xong xuôi, tàn cuộc mới được về. tóm gọn là, phải ở đấy ngồi ôm bụng đói nguyên ngày luôn.

      Nàng yếu ớt dựa vào Thư Sinh: “Chưởng quầy, chắc phải mua hai cái bánh bao đem theo, chứ phải chờ ở bên ngoài cả ngày đấy.”
      Thư Sinh cười : “ cần đâu, có thịt cá mà.”

      Chước Tử khó khăn nuốt nước miếng, bỗng ngửi thấy khí tức kỳ lạ, nàng khịt khịt mũi, nhưng muốn đứng dậy. Thư Sinh híp mắt nhàn nhạt cười: “Lại đây nào.”

      Nàng đưa tay che ánh nắng chói chang rọi vào mắt, nhìn kỹ, thấy bóng dáng màu xanh dài ngoằng, xem chút té ngã, lắp bắp: “Thư, Thư Sinh ngốc, là Thanh Long à?”

      Thư Sinh gật đầu, ôm thắt lưng nàng: “Đương nhiên, Thanh Long nhanh hơn gió nhiều, lâu cưỡi nó rồi, giờ dẫn ra dạo thôi.”

      Chước Tử sợ run kinh người, đường đường là Thanh Long mà coi như sủng vật cũng được hả?

      Cửa lớn Giới, lũ lục tục kéo nhau vào. Đương nhiên việc này cũng liên quan đến bọn Tân Nương.

      Tân Nương thử dò khí tức của Chước Tử nhưng tấy, liền chọc chọc cái bụng béo của Hồ Lô: “Đều tại ngươi đấy, chịu đập cửa mạnh vào, Lão Đại chắc ngủ quên xừ rồi, có khi còn lạc đường cũng nên.”

      Hồ Lô mập cự nự: “Ta chuyển lời tới Thư Sinh rồi mà, là ai hô hào muốn cùng Thư Sinh hả?”

      Tân Nương vung tay lên: “Bà Bà!”

      Bà Bà trừng mắt: “Ta có…”, thấy sắc mặt “còn dám nữa ta xử luôn” của nàng ta, cậu ta nghẹn ngào, cúi đầu: “Oa oa oa, là ta .”

      lập tức liếc mắt nhìn cậu chàng, mầm non tốt như vậy lại đành phải chịu đựng khuất phục dưới uy phong… cảm thán thấy có tiếng la ó phía sau, quay lại nhìn, cũng lập tức hét lên.

      Thanh Long đạp mây bầu trời xanh ngắt, từ xa bay lại, tốc độ phá gió lao đến. Che kín cả mặt trời, tỏa bóng cả vùng, gió áo ào như bão, mọi người vừa ôm đầu vừa chiêm ngưỡng.

      Chờ Thanh Long hạ xuống cửa lớn của Giới, ngàn vạn tiểu chờ đợi thở dài: “Ngon lành quá mà.”

      Bà Bà vò đầu: “Sao đệ thấy ai như Lão Đại ngồi ở thế kia nhở?”

      Tân Nương vung tay bạt đầu cậu chàng cái: “Mắt kém thế đấy, pha trà mà uống .”

      Bà Bà nheo nheo mắt, thực rất giống Lão Đại mà, còn người mặc áo xám bên cạnh, phải Thư Sinh sao?

      Tốc độ của Thanh Long quá nhanh khiến Chước Tử mở mắt ra được. Vừa định mở miệng gió thổi phùng má, nên lời. Thư Sinh liền dùng linh lực tạo kết giới, bao lấy hai người, chắn gió tạt vào. Thư Sinh giữ lấy cái đầu ngừng chui rúc của Chước Tử, : “Chước Tử, sao thế? Hết gió rồi mà.”

      Chước Tử ngẩng đầu nức nở: “Tóc bị thổi bù xù này, thành tổ quạ mất rồi, bị người ta chê cười mất thôi.”

      Thư Sinh bật cười, đưa tay sờ sở: “Vuốt mấy cái là được mà.”

      “Hả?”, nàng vội sờ sờ đầu, kiểm tra búi tóc và cây trâm hoa thược dược, thấy vẫn còn nguyên mới yên tâm để Thư Sinh tiếp tục vuốt, nàng hừ khẽ tiếng rồi hỏi: “Sao còn chưa tới cửa lớn của Giới nữa?”

      “Hình như vừa phóng qua rồi.”

      Chước Tử đơ người, chỉ tại cái râu quá lớn, khiến nàng nhìn được phong cảnh bên dưới: “Phóng qua rồi hả? thể nào, sao có thị vệ kiểm tra thiếp mời chứ?”

      Thư Sinh cười: “Thanh Long là thân tốt nhất rồi mà. Yên tâm , nghe đồ ăn Giới cũng tệ, để ta đưa nàng đến điện ăn nhé.”

      “…”, Chước Tử run rẩy: “Chưởng quầy à, có thể hạ thấp giọng được ? Đừng khoa trương ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế chứ?”

      Thư Sinh xoa cằm, tỏ vẻ hiểu: “Vậy để bảo Vương bố trí phòng riêng cũng được.”

      “…”, Chước Tử quyết định im lặng tiếp nữa, lẳng lặng theo Thư Sinh, nàng giật tay áo : “Có thể làm màu cũng được nhưng đừng để tổn hao nguyên khí như lần bị Phượng Hoàng truy đuổi là được, nếu có khả năng, phải làm sao mà bắt nạt khiến cho người khác phản công được ấy.”

      Thư Sinh giật mình, bật cười, gật đầu: “Được rồi!”

      Chước Tử yên tâm thả lỏng, ôm tay nghiêng đầu nhìn , tướng mạo tuấn tú của Thư Sinh tuy phải đến mức quá lớn nhưng lại chẳng ai có thể so sánh với . nhàng vuốt ve mái tóc, khi rời tay ra, nàng liền : “Thư Sinh, gặp được chàng tốt.”

      Trong lòng Thư Sinh khẽ động, bỗng nhớ tới Chước Tử trước kia, khi ác điểu mổ cây thược dược, đuổi ác điểu , muốn nhổ nàng lên mang về trồng ở hậu viện. Nàng cũng từng , gặp được chàng tốt. vuốt gò má nàng, phải là nàng may mắn mới gặp được , là được gặp nàng, uổng kiếp sống.

      “Chước Tử… chúng ta thành thân !”

      Tuy thành thân cũng quan trọng lắm, cũng thể trói buộc được , nhưng muốn lấy danh nghĩa phu thê sống cùng với nàng cả đời. Mắt Chước Tử sáng rực, nhàng gật đầu: “Được thôi!”

      Thư Sinh vô cùng thoải mái, khẽ ôm nàng vào lòng, còn để nàng mở miệng, tự động tự giác chân thành : “Ta cùng nàng bảo vệ khách điếm.”

      Chước Tử lại càng vui vẻ hơn, lảnh lót trả lời: “Được quá !”

      Cầu thân thành công, tâm trạng Thư Sinh bồng bềnh như mây xanh, cứ lôi lôi kéo kéo bàn tay bé của nàng mãi cho đến đại điện Giới, Thanh Long đứng lại, kéo loạt người đến hóng chuyện. Thong thả từng bước xuống, thấy bàn tay nắm chặt tay có chút mồ hôi, nghiêng đầu qua bật cười: “ phải lo lắng!”

      Chước Tử gật đầu, vừa mới ngẩng lên thấy chúng vây chặt mười trượng chen lấn ngó xem, ai ai cũng mang đầy vàng bạc người, bên trái là Cửu Vỹ Hồ mị nhất thiên hạ, bên phải là Xà Vương pháp lực cao cường, toàn những thú tiếng tăm vang dội trong Giới, lực thuộc vào hàng ngũ mà cỏ vớ vẩn như nàng thể so sánh. Nhìn nàng như muốn ăn tươi muốt sống, chân mềm oặt ra.

      Thư Sinh bình tĩnh, nắm tay nàng : “Nếu mệt dựa vào ta .”

      Trước mặt những đại quái mà còn kiêu ngạo được kìa, chân Chước Tử càng nhũn ra…

      lát sau, có người, à , có quái tiến đến. Là Cửu Vỹ Hồ khuynh quốc khuynh thành đung đưa bước lại gần, hạ giọng nũng nịu: “Bái kiến Đế Quân!”

      (*)Lời tác giả: Ai da, Thư Sinh chính là Đế Quân, là Đế Quân đấy nhưng danh xưng như thế có nhiều lắm, nhưng mà thân phận của Thư Sinh tại cũng đủ dọa người rồi.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 45: Lời tiên đoán cho ngày mồng tháng mười


      Cửu Vỹ Hồ là hoa khôi của Giới, với nụ cười khuynh thành, chỉ cần cười cái là nghiêng nước nghiêng thành. Từng có người , Cửu Vỹ Hồ quay đầu nhìn, nhu tình hết chỗ , khiến người ta thể bị hấp dẫn. Giờ ý cười như hoa đào nở rộ mặt thế này làm Chước Tử cũng xuân tâm rạo rực chút. Nhưng bình tâm lại mới phát , đây là cười với Thư Sinh mà! Nghe đồn Cửu Vỹ Hồ đẹp như thế nên vì hòa bình của lục giới phải hạn chế cười. Thế mà lại toe toét với Thư Sinh, cười đến mê hoặc lòng người, đến cả người xung quanh liên quan cũng nhốn nháo cả lên.


      Chước Tử nắm chặt tay, nếu Thư Sinh bị sắc dụ, nàng lập tức bỏ luôn!

      Cửu Vỹ Hồ cúi mình làm lễ chào hỏi, vừa uyển chuyển vừa đáng cười : “ ngờ có thể hạnh ngộ Đế Quân ở đây, đúng là có duyên quá!”

      Lúm đồng tiền như hoa, tâm tư Chước Tử lại rục rịch, nhưng trong lòng thấy ngứa ngáy, làm ơn đừng cười nữa mà! Nàng sợ Thư Sinh bị lung lay mất!

      Thư Sinh cười cười: “Phu nhân ta là người của Giới, nàng muốn đến góp vui nên ta cùng thôi.”

      Hai chữ “phu nhân” thoát ra, mọi người lập tức nhìn lại người bên cạnh , mới phát bọn họ nắm tay nhau. Ai cũng ngạc nhiên, hoa này từ đâu ra thế? Cũng thanh tú, xinh đẹp nhưng sao so được với Cửu Vỹ Hồ chứ. Vậy mà Đế Quân đại nhân còn thèm liếc mắt đến, kẻ lười biếng có tiếng như thế mà lại theo tiểu hoa này dự tiệc, có vẻ như, là phu nhân chính thất hàng giá rồi.

      Từng cặp mắt soi xét sắc lẹm phóng tới, Chước Tử áp lực nặng tựa ngàn cân… Thấy ánh mắt ghen tỵ xen lẫn căm hận của Cửu Vỹ nương, nàng rất muốn ưỡn ngực ngẩng cao đầu nhưng nhìn lên thấy Vương cùng chúng chân lại nhũn cả ra. Thư Sinh nghiêng đầu ngó nàng, cười : “Mệt à? Vậy chúng ta vào ngồi nghỉ .”

      Chước Tử khó khăn gật đầu, phía trước lập tức rẽ lối nhường đường, nàng cầm tay Thư Sinh nghênh đón mọi ánh mắt rời , cảm tưởng như sắp thở nổi, trong lòng bỗng có dự cảm, ngày mai nhất định nàng thành tin tức nóng sốt nhất trong Giới.

      Vương mời bọn họ lên , Thư Sinh chọn chỗ khuất ngồi xuống. muốn tìm chỗ cho Chước Tử nhà ăn uống nhưng vẫn yên ổn. Chắc phải kiếm chỗ nào khuất mắt chút.

      Vừa mới ngồi xuống, yến hội liền bắt đầu, Vương đem rượu ra mời. Chước Tử thấy vậy, nghĩ đến tửu lượng của Thư Sinh sao uống được, liền lấy hết can đảm đứng dậy, đưa tay ra cản: “Cái này… Chàng, chàng ấy uống được rượu, để ta, ta thay chàng ấy uống!”

      Nhìn Vương khựng lại, Chước Tử thầm than ổn rồi, dám cản trở người đứng đầu giới kính rượu, chính là tự tìm đường lao vào chỗ chết mà… xong đời…

      Nhưng lúc sau lại thấy Vương : “Được thôi! Mời!”

      Chước Tử định uống Thư Sinh vội cản nàng, nhàn nhạt cười: “Tửu lượng của nàng cũng tốt, đừng uống.” rồi quay sang Vương : “Hai người chúng ta đều uống được rượu, Vương… ngươi thực muốn ta uống à?”

      Vương nhớ lại năm đó say rượu trói gô Long Thái Tử, lại đánh chúng tiên trận nhừ tử, đành nuốt nước bọt, định thu về Chước Tử vội : “Sao chàng lại từ chối ý tốt của Vương đại nhân chứ, uống chén say được đâu.”

      xong ngửa đầu uống hơi, mắt hơi lóe sáng, rượu này thực ra cũng tệ. Thư Sinh bất đắc dĩ nhìn nàng, cho dù uống cũng đâu có sao, sao phải lo bị Vương ghét chứ.

      Chước Tử so đũa đưa , thấy nhìn mình liền chớp mắt: “Thư Sinh ngốc, chàng mau ăn thử cái này .”

      Thư Sinh : “Lần sau cần uống thay ta, uống cũng sao đâu.”

      Tay Chước Tử khẽ run lên, ỉ ôi: “Thư Sinh ngốc, chàng sớm có được , vừa rồi ta sợ chết được, chỉ sợ bị Vương sút bay thôi ấy.”

      “… Thế sao lại uống?”

      “Tửu lượng của chàng quá kém, thể uống mà.”

      Thư Sinh bật cười, ràng sợ Vương bỏ xừ nhưng vẫn vì mà cản lại, hóa ra nàng sợ uống được rượu. Đúng là Chước Tử khờ của mà, khờ đến mức thể khờ hơn nữa. Vuốt tóc nàng, quan tâm đến ánh mắt chúng bàn bên, cười đến dịu dàng: “Nàng mau ăn .”

      Chước Tử gật gật đầu, lại nhớ ra việc: “Bọn Tân Nương vẫn còn ở bên ngoài.”

      Thư Sinh nghĩ rồi cười : “Để ta gọi bọn họ.”

      “Á, đừng mà.” Chước Tử nhìn khắp nơi, chỗ nào cũng đủ chỗ rồi mà tiệc cũng qua nửa, để phải ăn cơm thừa canh cặn tốt chút nào, mà kê thêm bàn … Chắc chắn bị Vương cho tàu bay luôn. Vội kéo lại : “Nếu chàng bảo mọi người cứ về trước vậy, cần nhịn đói chờ bên ngoài đâu.”

      Thư Sinh gật đầu: “Được rồi, nàng cứ ăn trước nhé.”

      “Vâng.”

      Thư Sinh , Chước Tử liền gắp rau, ăn thấy khá ngon liền gắp vào chén . Ngay lúc nàng ăn quên trời đất chợt ngửi thấy mùi thơm, nghiêng đầu ngó qua, lại thấy tim đập thình thịch…

      Cửu Vỹ Hồ liếc mắt nhìn nàng, tuy nàng ta thực rất đẹp nhưng sao có thể so được với mình, thế mà cái tên tiểu hoa này làm sao lại được nhân vật lợi hại thế kia chú ý chứ, nàng ta bĩu môi: “Nghe hoa thành thạo nhất là mị công*, so với thủ đoạn của hồ còn lợi hại, ta thực muốn thảo luận với ngươi chút.”

      *Mị công: công lực quyến rũ

      Bị Cửu Vỹ Hồ xinh đẹp như hoa áp đến gần, Chước Tử bồng bềnh như sông, thực cứ chòng chành chòng chành, nàng thà : “Hồ Ly tỷ sai rồi, mị công là của mẫu đơn, phải thược dược. Tuy chúng ta nhìn qua giống nhau, nhưng lực hoàn toàn tương đồng.”

      phải thế…”, Cửu Vỹ Hồ kiên nhẫn lại: “Ý của ta là, ngươi làm sao sắc dụ được Đế Quân, kẻ kém cỏi như ta thực muốn học tập ngươi đấy.”

      Chước Tử nhíu mày, theo nàng học cách sắc dụ Thư Sinh á? Còn khuya nha!

      Cửu Vỹ Hồ thấy nàng phùng má, cất tiếng cười nhạo: “Ngươi cứ giấu bài , sau này đợi ta chiếm được vị trí chính thất, xem ngươi có thể kiêu ngạo nữa .”

      Chước Tử : “Chàng phải người như thế.”

      “Cứ chờ .”

      Chước Tử đối đầu với kẻ địch mạnh, ý niệm đầu tiên trong đầu nàng là nếu nàng ta dám làm… nàng trói nghiến Thư Sinh lại! Cái cảm giác đề phòng nguy cơ cao này thực khó chịu.

      Lúc Thư Sinh quay lại thấy cái bát vốn rỗng của mình chất đồ ăn cao như núi, lại nhìn ánh mắt đồng cảm của chúng , dạ dày lại quặn đau, ăn no có sức chính là thế này hả trời? ngồi xuống thấy Chước Tử buồn bã dùng bữa, giọng hỏi: “Nàng lại uống rượu à?”

      Chước Từ ừ tiếng, nghe rượu có thể giải sầu, có thể thêm can đảm, đợi lá gan nàng lớn rồi nàng đánh Cửu Vỹ trận, sau đó chặt hết mấy cái đuôi của nàng ta và tuyên bố: “Thư Sinh là của ta! cho ngươi tới gần!”. Nhưng mà sau khi uống cả hồ rượu vào bụng, trong bụng cứ nóng rực lên, chẳng còn sức đánh Hồ Ly, và đương nhiên là… say rồi.

      Yến hội kết thúc, chúng thấy Thư Sinh ôm nương trước, nhảy lên Thanh Long, xé gió bay , ai cũng tò mò, tiểu kia rốt cuộc đến đây làm gì?

      Thư Sinh đưa Chước Tử cùng trở lại khách điếm, bọn Tân Nương đánh bài sau hậu viện, phải đứng chờ chực ngó đồ ăn, được về sớm, có gì hạnh phúc bằng. Lũ nghe thấy động liền úp sấp lên cửa sổ, thấy Thư Sinh ôm Chước Tử vào liền hỏi: “Cao thủ, Lão Đại làm sao vậy?”

      “Say rượu”, Thư Sinh bất đắc dĩ , vừa lúc mà nàng hết chén này đến chén khác, trong khi tửu lượng ràng cao: “Có thể nhờ mấy người đem nước lại đây được ?”

      Đỗ Quyên tụt xuống múc nước, đem vào phòng, lũ cũng bỏ cửa sổ, tiếp tục quay lại chơi mạt chược.

      Thư Sinh nhúng khăn vào nước, vắt khô rồi ngồi xuống mép giường, rồi lau mặt lau tay cho nàng.

      Chước Tử ngủ say bỗng vung tay : “Tránh ra!”

      Thư Sinh khựng lại, nhìn gò má hồng của Chước Tử, thấy nàng tỏ vẻ ủy khuất, ôm gối khóc hu hu vô cùng đau khổ: “Mau tránh ra, là ta đánh ngươi đấy!”

      Thư Sinh cười khổ, định kê gối đắp chăn cho nàng Chước Tử lại nức nở vùng lên: “ được đụng vào gối của ta, chàng là của ta… Ta đấu lại ngươi nhưng chàng là của ta… được lại đây.”

      “Được rồi, được rồi, của nàng mà, giật, cướp mà.”, Thư Sinh đành thu tay lại, trong mộng còn nhớ tới cái gối. nhăn mặt, có thể nào… cái gối đầu lại chen vào tình cảm giữa hai ngươi hả? Thấy nàng cứ ôm chặt cái gối trong ngực buông, miệng còn nỉ non, ngươi mau cút , cho chạm vào, có sắc dụ cũng được đâu. nhịn được cười, lấy chăn đắp cho nàng, hôn lên gò má nóng rực của nàng cái. Khi say rượu Chước Tử vẫn đáng quá.

      Thấy có tiếng đập cửa, Thư Sinh ra mở thấy Bà Bà cái bát: “Thu Cúc tỷ tỷ , say rượu phải uống canh giải rượu, để đỡ say.”

      Thư Sinh cười : “Tốt quá, thay ta cám ơn ấy.”

      Bà Bà đáp lời rồi vui vẻ rời . Thư Sinh chưa kịp đóng cửa thấy cửa phòng đối diện mở ra, học trò kia về hướng này. dừng lại, thân phận của tên này khiến rất tò mò, nhưng thái độ của ta với Chước Tử lại khiến người ta thoải mái chút nào.

      Học trò kia đến trước mặt : “Chưởng quầy, có thấy Chước Tử nương đâu ?”

      Thư Sinh : “Có, nàng ngủ trong kia kìa, có chuyện gì ?”

      Học trò kia nhắm mắt, thiếu chút bước hụt: “Ngươi, hai người phải phu thê, thế mà nam quả nữ lại chung phòng, còn ra thể thống gì chứ?”

      Thư Sinh khẽ nhíu mày: “Vị khách này, còn có chuyện gì nữa ?”

      Nếu bỏ qua quá qua loa, tắc trách rồi! Học trò kia đỡ trán, bảo sao lúc trước lờ mờ cảm thấy hai người này có tư tình, hóa ra là . Đáng thương thay cho nương đem lòng cảm mến, thế mà trong lòng lại có người khác, chưa thành thân lại ở chung chỗ, trong sạch thế là bị phá hủy hết, thở dài: “Tình cảm ta vốn rất minh bạch, có trăng sáng cao làm chứng… Nhưng Chước Tử nếu có ý với ngươi sao lại còn đối xử tốt với ta chứ?”

      Thư Sinh dỏng tai lên nghe: “Nàng thực đối tốt với ngươi à?”

      Học trò khoanh tay cảm thán: “Đúng thế, đem nước cho ta dùng còn phải thử qua độ ấm trước, còn nhớ kỹ thói quen ăn hành ăn tỏi của ta, trước khi ngủ trải chăn đệm, sáng ra quét dọn phòng sạch . Ban đêm, khi ta đọc sách nàng còn giúp ta thêm dầu để đèn quá mờ… Ai da, biết tìm đâu nương quan tâm như thế, vậy mà nước chảy vô tình, tiểu sinh khổ sở vô cùng.”

      Thư Sinh cười cười, hóa ra là thế, trong lòng như cởi bỏ được gánh nặng: “Chắc là công tử hiểu lầm rồi, đối với khách Chước Tử luôn chiếu cố hết mình, ngươi cũng là trong số đó thôi.”

      Học trò ngạc nhiên: “ sao?”

      Thư Sinh vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy.”

      Học trò thở dài: “ ngờ ta lại hiểu nhầm thành ý khác…”

      Thư Sinh hỏi lại: “Ngươi mới đến có hai ngày, chuyện này… là trong hai ngày này hả?”

      Hai ngày nay với Chước Tử luôn ở cạnh nhau, nếu Chước Tử lưu lại phòng chữ Thiên quá lâu, sao lại biết, để làm mấy việc này ít nhất cũng tốn cả canh giờ ấy chứ.

      Học trò : “ bao lần mà các người chả ai tin… tháng trước đây ta ở trọ nơi này rồi, phải… Chính xác là vào ngày mồng tháng mười, ta trọ ở đây tháng rồi sau đó lên kinh thi…”

      Thư Sinh khựng lại: “Khoan , ngày mồng tháng mười ngươi đến ở trọ và ở tận tháng? Nhưng ngươi mới ở đây từ ngày hai tám tháng chín, hôm nay mới ba mươi tháng chín mà?”

      Học trò dậm chân: “ thế, cho nên tiểu sinh mới thấy rất kỳ lạ, ngươi xem… có phải ta gặp quỷ rồi ? Ta thề nhé, tuyệt đối sai chữ, ta thực ở đây tháng đấy. đường vào kinh thi gặp bọn sơn tặc, lúc chúng định giết ta ta lại trở về đây. Khách điếm vẫn y như hồi ta ở trọ, nên ta mới hộc tốc chạy vào tìm Chước Tử, lên đến lầu thấy nàng khỏe mạnh mới thở phào nhõm.”

      Thư Sinh bắt được trọng điểm, nhìu mày: “Đợi chút, ý ngươi “khách điếm vẫn y như hồi ta ở trọ” là sao hả?”

      Học trò : “Lúc ấy, ở tháng rời khỏi trấn Trạng Nguyên, bỗng nghe tin khách điếm Đồng Phúc bị hỏa hoạn. Ta quay lại thấy mọi thứ bị thiêu thành tro hết, nên đành nén thương tâm thi. ngờ ông trời lại cho ta cơ hội trở lại, được thấy Chước Tử khỏe mạnh, thực quá tốt rồi.”

      Thư Sinh sửng sốt lúc, khách điếm bị đốt thành tro ư? ngây người hỏi: “Chước Tử khỏe mạnh? Ý của ngươi là…”

      Học trò thở dài thườn thượt, mặt u sầu: “Đúng thế, lúc ta quay về… thấy ngươi ôm Chước Tử quỳ trước khách điếm, khi ấy Chước Tử … tắt thở rồi.”

      Trong lòng đau nhói, nỗi sợ hãi ập đến. Thư Sinh sắc mặt hết xanh lại trắng, nếu thực như học trò kia , ngày mồng tháng mười tới đây, khách điếm biến mất và Chước Tử … chết ?

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 46: Đây phải trò đùa vô căn cứ


      Thư Sinh ôm tâm trạng nặng trĩu trở về phòng, tuy rằng học trò kia có chứng cớ để chứng minh khách điếm cùng Chước Tử xảy ra chuyện vào mùng tháng mười này, nhưng hiểu vì sao, trong lòng vẫn thấy bất an. Khi học trò kia kể lại, biểu rất chân , thần thái động tác miêu tả chi tiết hết sức. về những người đau khổ khi khách điếm bị thiêu đốt, căn cứ vào miêu tả của chính là bọn Tân Nương. Nhưng hai ngày học trò kia ở đây còn chưa gặp qua lũ ở hậu viện mà.


      Chính điều ấy khiến vô cùng bất an.

      Ngồi xuống giường, Chước Tử vẫn ngủ say, khư khư ôm cái gối đầu buông. nhàng đưa tay vuốt ve gò má của nàng, khẽ gọi: “Chước Tử, dậy uống canh giải rượu nào.”

      Chước Tử hừ mũi, động đậy. Nàng bận nằm mộng được chà đạp Cửu Vĩ Hồ trận, đừng ai nghĩ đến việc đánh thức nàng.

      Thư Sinh đành nằm xuống bên cạnh, cũng đắp chăn vì Chước Tử cuộn chăn thành cục, có muốn kéo cũng chẳng xê dịch được…

      Nửa đêm Chước Tử tỉnh lại, dẫm đạp Cửu Vỹ Hồ xong nhưng phát bản thân bị Vương tóm lại, định ném vào miệng núi lửa, kết quả là nàng càng bỏ chạy càng khát, càng chạy càng mệt, liếm liếm đôi môi sắp nứt nẻ. Vất vả lắm mới thấy dòng suối núi, muốn chạy lên nhảy vào nước nhưng chân lại cứ đứng yên. Dùng sức nhéo nhéo hai chân, nham thạch lại hừ tiếng, kêu tên nàng “Chước Tử, Chước Tử”. Nàng dụi dụi mắt, cuối cùng cũng tỉnh ngủ, thấy mình bò lên người và quắp chặt lấy Thư Sinh, trước ánh mắt sáng ngời kia, khỏi chớp mắt: “Hóa ra chàng là nham thạch ấy.”

      Thư Sinh bật cười: “Nàng lại mơ thấy gì thế?”

      Chước Tử cười cười, rúc người vào ngực , cho dù suýt chút nữa bị nướng núi lửa nhưng nàng vẫn quẳng Cửu Vỹ Hồ ra xa, nàng ta cứ xán lại Thư Sinh mất, đây mới là trọng điểm, nàng hạ giọng: “Là giấc mộng vô cùng vô cùng đẹp, cho chàng đâu. Ta muốn uống nước, khát quá.”

      “Để ta lấy.”

      mang trà đến, nàng hơi uống hết ba chén mới thấy thỏa mãn: “ ra rượu của Vương cũng tệ, lẽ ra lúc về tặng ba vò lớn ta cũng nhận luôn.”

      Thư Sinh cười khẽ: “Lần này Giới chỉ nhớ mỗi rượu thôi à?”

      “Đồ ăn ở Giới cũng ngon nữa!”

      “…”, Thư Sinh ôm trán, chẳng lẽ nàng biết tướng công nhà nàng vô cùng vô cùng lợi hại sao?

      “A, còn nữa…”

      Mắt Thư Sinh rực sáng, xem ra Chước Tử hiểu thấu rồi, cuối cùng cũng bắt được trọng điểm.

      Chước Tử nhíu mày: “Lần sau được chuyện với Cửu Vỹ Hồ nữa.”

      được à?”

      Chước Tử ngẫm nghĩ rồi thà : “ được.”

      Thư Sinh kín đáo quan sát nàng, đây chính là cảm giác ăn dấm chua mà. cúi sát người, chóp mũi gần như chạm nhau: “Chước Tử, chúng ta lên Cửu Trọng Thiên ở thời gian .”

      “Vì sao? Ở đây tốt à?”

      “Cũng hẳn…”, Thư Sinh muốn thuật lại những lời của học trò kia cho nàng nhưng thấy nàng tung chăn, lật gối lên, để ý nghe bất đắc dĩ gọi: “Chước Tử à.”

      “Thư Sinh ngốc”, Chước Tử hoảng hốt nhìn : “Trâm hoa thược dược chàng tặng ta thấy nữa. Hôm qua khi đến nơi của Vương ràng vẫn còn mà.”

      Thư Sinh khựng lại, nhìn lên đầu nàng quả nhiên thấy cây trâm còn gài búi tóc nữa. Đừng Chước Tử nhớ mà khi ôm nàng về, cũng vẫn thấy, bèn cười : “Nàng ngủ lăn lóc như vậy, biết đâu rơi giường, thử tìm kỹ lại lần nữa xem.”

      “Được.”

      Tuy phải đồ quý giá gì nhưng là quà tặng của Thư Sinh nên Chước Tử rất trân trọng, sợ nó quá dễ rơi nàng còn dùng linh lực cố định búi tóc, căn bản thể rơi dễ dàng thế được. Sờ soạng lại lần nữa, những thứ khác vẫn còn chỉ duy nhất thấy trâm hoa đâu.

      Hai người gần như lật tung giường lên vẫn tìm được, Chước Tử uể oải, ảo não hết sức : “Nhất định lúc say rượu ta đem nó vất đâu rồi, hồ đồ quá .”

      Thư Sinh an ủi: “Lúc ta ôm nàng trở về, nó vẫn còn mà, chắc rơi đâu đó trong phòng thôi, có câu “ mòn gót chẳng tìm được, khi ngồi bỗng dưng lại thấy” đấy thôi. Tốn công tốn sức mà tìm được đành thuận theo tự nhiên, rồi có ngày nó xuất thôi. nên nóng vội, dù sao nó cũng chẳng rơi được ở nơi nào cả.”

      Chước Tử gật đầu, trong lòng có chút được an ủi.

      sau hậu viện dỏng tai hóng hớt tiếng động trong phòng đến qua nửa đêm, đến gần sáng mới dứt, có chút gian manh cảm thán: “Người trẻ tuổi đúng là tràn đầy tinh lực mà.”

      Sáng sớm hôm sau Thư Sinh ra hỏi chuyện lũ sau hậu viện, có lộ mặt trước học trò kia , tất cả đều có, vì thế lại càng tin thêm mấy phần câu chuyện kia. Học trò kia chỉ là người phàm, thể nhìn thấy quái trừ khi thực gặp được.

      Trong ba ngày Chước Tử phát hai việc, thứ nhất là mỗi ngày Thư Sinh đều sớm về muộn, khi nàng ngủ rồi Thư Sinh mới về, nàng tỉnh ra ngoài. Nàng đem bụng nghi ngờ với Tân Nương, nàng ấy vỗ đùi cái đét: “Lão Đại, phải từng thành thân với sao? Chắc đến tám phần là lo chuyện thành thân đấy.”

      Hồ Lô mập gật đầu: “Người phàm thành thân nhiều quy tắc lắm, hẳn là Thư Sinh lén chuẩn bị thôi.”

      Bà Bà giơ tay: “Lão Đại, đệ muốn uống rượu mừng nha.”

      qua lại khiến nghi hoặc trong lòng Chước Tử bay mất luôn, trong lòng lâng lâng sung sướng, là thành thân đấy… Trước kia, nàng cùng bọn họ nằm nóc nhà người phàm nhìn tân nương tử nhà người ta đeo khăn đỏ đội mũ phượng cực kỳ xinh đẹp, nghĩ cũng tới ngày mình được như thế, lại ngẫm nghĩ hình như xiêm y đỏ sẫm cũng được lắm, vì thế yên tâm chờ Thư Sinh ngỏ lời.

      việc khác nữa là… Gần đây khách điếm tiếp đón rất nhiều quái tai to mặt lớn! Toàn những là hổ, sư tử, voi, báo, còn cả lão sơn thần, đều đến đây. Lũ hậu viện ban đầu còn phấn khích reo hò “Ngọa Tòa đó là đại quan đấy, thế mà đến khách điếm của chúng ta nhé!”, rồi lại “Oa, lại nhân vật lớn nữa kìa!”, đến bây giờ bình tĩnh, hờ hững luôn.

      Hôm nay lại có rất nhiều người đến khách điếm, Chước Tử ra ngoài rót rượu, nhưng có người quay đầu khiến toàn bộ rượu bị đổ vào xiêm y người đấy, chỉ nghe thấy tiếng kít kít của mấy người xung quanh giơ móng vuốt sắc bén nhìn nàng chằm chằm… sau đó… Vương đại nhân : “Chỉ là chút rượu thôi, đừng dọa phu nhân Đế Quân thế.”

      Thấy thế hộ vệ mới thu móng vuốt lại… Chước Tử chưa kịp hoàn hồn, run run: “Đại, Đại Vương, sao ngài lại đến đây?”

      Vương hòa nhã thân thiện : “Nghe Đế Quân mở khách điếm ở đây, vừa đúng lúc ngang qua, liền vào uống chút rượu nếm thử đồ ăn thôi mà.”

      Chước Tử giật giật khóe miệng, mặc lễ phục, tóc tai chỉnh tề thế này, còn dẫn theo lũ hộ vệ mà là ngang qua hả? Nàng im lặng ngẫm nghĩ, mặt mũi Thư Sinh cũng ghê quá .

      Vương hỏi: “Đế Quân có nhà ?”

      Chước Tử đáp: “Mấy hôm nay chàng có việc bên ngoài.”

      xong lại nghĩ ở ngoài để chuẩn bị cho chuyện thành thân, mặt liền đỏ lên. trưởng lão đứng bên : “Hôm qua ta còn thấy Đế Quân cùng Cửu Vỹ nương ngắm hoa thưởng nguyệt… Chẳng lẽ nương biết?”

      Trong lòng Chước Tử khẽ động, Thư Sinh gặp Cửu Vỹ Hồ? Gặp ả Cửu Vỹ Hồ xinh đẹp kia? Chẳng lẽ Thư Sinh kém cỏi cầm lòng giữ mình trước mỹ nhân? Nàng u sầu, chuyện đáng buồn nhất đêm nay chính là nhờ người khác mà biết, thực có chút vui vẻ nào.

      Ban đêm, khi Thư Sinh từ ngoài trở về, thấy đèn trong phòng còn sáng, khỏi nhíu mày, vào trong thấy Chước Tử ôm chăn ngồi giường, ngủ gà ngủ gật. nhàng đến định đặt nàng nằm xuống người kia lại mở to mắt nhưng vẫn mơ hồ còn chưa tỉnh mộng hẳn.

      “Sao ngủ, ngồi thế này cảm lạnh đấy.”

      Trong lòng đầy bất an, Chước Tử túm tay , quan sát hỏi: “Thư Sinh ngốc, trước kia chàng muốn thành thân, có phải ?”

      Thư Sinh nghĩ đến việc thành thân có thể từ từ thư thả chuẩn bị, việc cấp bách là giải quyết chuyện của học trò kia, liền xoa đầu nàng: “Đương nhiên rồi, nhưng giờ có việc khác gấp hơn, chờ đến tháng mười hai nhất định làm.”

      Chước Tử đầy bụng ủy khuất nhìn , trước kia còn nôn nóng cầu thân nàng, tại lại chậm chạp làm, quả nhiên là… hề ? Nàng dè dặt : “Chưởng quầy, chàng cho ta biết , có phải chàng…”

      Thư Sinh cởi giày nghe thấy câu này, ngó nàng cười hỏi: “Cái gì cơ?”

      Chước Tử cắn môi: “Chàng hẹn hò với nương khác à?”

      “…”, Thư Sinh mặt méo xệch, nhìn nàng nghiêm túc hỏi, bật cười: “Sao lại hỏi như thế?”

      Chước Tử mím môi: “Có người nhìn thấy.”

      Thư Sinh giơ tay ôm nàng, hôn lên má nàng cái, ngữ điệu bình tĩnh: “Đúng là ta có gặp nương khác nhưng phải hẹn hò. Ai bịa đặt ra thế, để ta đánh gãy xương .”

      Nghĩ đến cảnh trưởng lão Giới bị đánh gãy xương, Chước Tử cố nuốt khan, nàng phải loại chuyên gia bán đứng quái đâu.

      Cuối cùng Thư Sinh cũng hiểu vì sao nửa đêm rồi nàng còn chưa ngủ, hóa ra là do rắc rối này. Khoan , thế này phải là Chước Tử ghen sao? hiểu sao nhìn bộ dáng ghen tức của nàng lại thấy có chút vui vẻ… lắc đầu, trọng điểm phải là làm cho Chước Tử lo lắng, hiểu lầm mới đúng. Quả nhiên ở bên nàng lâu, cũng bắt được trọng điểm rồi.

      “Chước Tử à.”

      Nghe thấy Thư Sinh gọi mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhe răng: “Ta tiết lộ thân phận của người kia đâu, ta là cây thược dược có nghĩa khí đấy nhé.”

      Thư Sinh bật cười: “Mấy ngày vừa rồi ta gặp Cửu Vỹ nương.”

      Xong! Là Cửu Vỹ nương! phải Cửu Vỹ Hồ, phải Cửu Vỹ, phải hồ , mà là Cửu, Vỹ, , Nương kìa! Chước Tử hiểu ra điều quan trọng rồi. Nàng ôm chăn lăn ra ngủ: “Hức, đêm nay chàng được ngủ giường. Chàng lại sám sau lưng ta vụng trộm gặp Cửu Vỹ Hồ xinh đẹp tuyệt đỉnh khuynh quốc khuynh thành. Ta lại còn tưởng… còn tưởng chàng bận chuẩn bị việc thành thân chứ.”

      Thư Sinh giật mình, ý của Chước Tử là, nàng hết sức mong chờ thành thân? Lo lắng trong lòng tan ít, thân mật nằm xuống bên cạnh, nhéo mặt nàng: “Chước Tử.”

      được đụng vào ta, đồ hạ lưu! Quả nhiên, Thu Cúc quá đúng mà, nam nhân có ai tốt hết, hừ hừ. được sờ mặt ta, có tin ta đánh chàng, đánh đến mức có thể lăn đến chân trời thành lão rùa hả?”

      Giọng càng lúc càng bé, lúc sau nhịn được, Chước Tử hai mắt đẫm lệ quay lại: “Thư Sinh ngốc, chàng đừng có hò hẹn với người khác được ? Cho dù có cũng phải cho ta biết, đừng đột ngột bỏ lại ta như thế chứ.”

      Thư Sinh muốn cười cho xua tan khí bi thương này nhưng cười nổi. than khẽ tiếng, ôm lấy nàng vào lòng: “Chước Tử ngốc này, sao ta lại bỏ chứ… Ta tìm Cửu Vỹ nương là muốn nhờ nàng ta làm việc.”

      Chước Tử hít hít cái mũi, lau nước mắt áo : “Chuyện gì chứ?”

      lực cường đại của Cửu Vỹ Hồ có thể đảo nghịch thời gian. Ta nghĩ nếu học trò kia dối chỉ có cách để Cửu Vỹ Hồ đưa ta đến tháng sau, là phân biệt được giả.”

      Chước Tử nhíu mày: “Học trò đó cái gì chứ?”

      Thư Sinh trầm mặc, thực muốn ra để nàng thêm lo lắng, thành : “Để ta giải quyết việc này, dẹp bỏ mọi chướng ngại để sau này cùng nàng bảo vệ khách điếm, bảo vệ nàng an toan, trước kia thế nào sau này cũng cứ thế , chuyện này phải nóng vội, ngoan nhé.”

      chịu đâu!”, Chước Tử chống tay đứng dậy, trừng mắt chỉ : “Cho dù chàng cần, ta cũng chỉ là tiểu nhưng ta vẫn muốn được cùng chàng đối mặt với chuyện này. Tuy ta chẳng thể giúp được nhiều nhưng ít ra cũng có thể biết chàng gặp chuyện thế nào. Ta thể cùng chàng đánh địch vẫn có thể là hậu phương đứng phía sau chàng.”

      Thư Sinh ngờ Chước Tử lại những lời thế này, lệ nóng vòng quanh, trong giọng còn có chút nức nở, nhưng vẻ mặt kiên định chưa từng thấy. nhàng : “Nhưng có rất nhiều nguy hiểm đấy.”

      Chước Tử thấy có chuyển biến, liền cười cười: “Ta sợ.”

      Bỗng trong đầu Thư Sinh lên hình ảnh mà học trò kia miêu tả lại, liền cảm thấy ngột ngạt thở nổi: “Ngoại trừ việc lần này… những chuyện khác ta đều với nàng. Nhưng lần này chỉ mình ta làm là được rồi. Ta đưa nàng lên Cửu Trùng Thiên, ngoan ngoãn ở đấy chờ ta nhé, ta rất nhanh rồi quay lại đưa nàng về khách điếm.”

      Chỉ cần rời khỏi khách điếm, đến nơi nào đó xa, có thể số mệnh cũng thay đổi theo. Nếu trong lúc được Cửu Vỹ Hồ đưa đến mùng tháng mười mà có người muốn hãm hại Chước Tử có cách nào bảo vệ được nàng. Vì thế phải đem nàng giấu , sau đó mới tìm hiểu chuyện kia.

      Chước Tử nghiến răng: “Thư Sinh ngốc!”

      Thư Sinh vờ như nghe, nghiêng đầu hô: “Thanh Long!”

      Vừa dứt lời trận gió lớn quật đến, làm cửa sổ rung lên bần bật. Chước Tử trợn mắt nhìn, thấy trước mặt có người thân hình cao lớn mặc áo xanh, mặt lạnh đến mức có thể đóng băng mọi thứ, là… Đẹp trai khiến cả thần cả người phải ghen tức mà… ngờ Thanh Long cả người toàn vảy khi biến hình lại ngon lành cành đào thế này… Khoan , quan trọng là kêu Thanh Long đến làm gì?

      Thư Sinh khẽ: “Đưa nàng về đại điện, lúc nào cũng phải ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, rời bước.”

      Chước Tử lập tức túm lấy : “Ta ! Thư Sinh ngốc kia, chàng được bỏ lại ta thế, ta thắc mắc nữa, chàng làm việc của chàng, ta chỉ đứng nhìn cũng được mà. Đừng nhốt ta lại mà, ta , đâu hết.”

      “Chước Tử”, Thư Sinh trầm giọng, nhìn nàng : “Việc này liên quan đến tính mạng của nàng, ta tuyệt đối thể…”

      “Mạng của ta?”, Chước Tử quen nhìn bộ dáng kiêu ngạo của , chứ thích nhìn dáng vẻ bất lực này của , đáng sợ quá, nàng lắc đầu: “Thư Sinh ngốc, chàng định làm gì nguy hiểm phải ? Đừng mạo hiểm. Nếu chàng sợ ta làm liên lụy ta hỏi gì hết, vờ như hay biết gì cả, ngoan ngoãn ở bên cạnh chàng thôi. Chàng đừng để ta thấy chàng, như thế ta suy nghĩ lung tung mất.”

      Thư Sinh nhắm mắt, định thuyết giáo Chước Tử tốt Chước Tử ôm chăn lao đến tường, kêu gào: “Tân Nương quả nhiên đúng mà, trước khi thành thân được làm chuyện như trong sách ấy, bởi vì nam nhân khi ăn xong bỏ chạy ngay!”

      “…”

      Băng lãnh mặt Thanh Long bị phá vỡ, bối rối, cương quyết : “Mấy chuyện gia đình thế này… Nên đóng cửa, từ từ giải quyết .”

      Cuồng phong đột nhiên biến mất, trong phòng chỉ còn hai người Thư Sinh và Chước Tử. Lần đầu tiên Thư Sinh phát , nàng chỉ cố chấp với khách điếm mà còn cũng vậy với nữa… Cũng thực chấp nhất… với … Nếu trước kia nhất định rất vui vẻ khi phát ra điểu này nhưng bây giờ trong lòng toàn chua xót.

      Chước Tử mơ hồ thấy mình làm sai gì đó nhưng để mình nàng lẩn trốn an toàn mà Thư Sinh gặp nguy hiểm thực cam tâm. Giơ tay kéo áo : “Thư Sinh ngốc, chàng ghét ta lắm phải ?”

      Thư Sinh nhìn Chước Tử, xoa mặt nàng: “Từ trước đến nay vẫn thế, luôn thích càng thêm thích.”

      Chước Tử an tâm hơn, Thư Sinh lại : “Ta cho nàng biết… ta tìm Cửu Vỹ nương đảo ngược thời gian là để làm gì nhé.”

      Chước Tử vểnh tai lắng nghe, dịch đến bên cạnh , đắp chăn cho : “Được, chàng , có nguy hiểm chúng ta cùng gánh vác, ta nhất định cố hết sức.”

      Thư Sinh nghe xong mới vỡ lẽ, nàng mực cho rằng là người gặp nguy hiểm cho nên thà cùng đương đầu cùng chứ chịu yên ổn trú nạn.

      “Tên học trò kỳ lạ kia cho ta biết, tháng sau, nàng chết.”

      Chước Tử chớp mắt: “Chỉ thế thôi?”

      Thư Sinh gật đầu, nếu khách điếm cũng bị thiêu rụi chắc bình tĩnh được thế đâu…

      Chước Tử cười híp mắt cong cong như vầng trăng non, phản đối: “Ta tưởng chuyện gì to lớn lắm, học trò kia là con người, lại có vấn đề về thần kinh, những lời ra thể tin được.”

      Thư Sinh : “Ta vốn cũng tin nhưng lại ngày đó bọn Tân Nương, Bách Thụ đều có mặt nhưng lúc này học trò kia chưa từng gặp bọn họ.”

      Bấy giờ Chước Tử mới đứng vụt dậy: “Được rồi, chưởng quầy, chàng thuật lại tỉ mỉ xem nào.”

      Thư Sinh nắm lấy tay nàng, sợ nàng bị dọa, từ tốn kể lại việc học trò kia khách điếm bị thiêu ra sao cho nàng nghe. Chước Tử càng nghe càng thấy trong lòng đổ vỡ, đợi xong đầu cứ ong cả lên, thực là… quá kỳ quặc mà, nhất là chuyện học trò kia tận mắt nhìn mọi chuyện.

      Sau lúc nhức đầu: “Nhưng mà học trò kia lại với ta, chỉ ở khách điếm có nửa tháng trong khi lại với chàng là tháng. Chắc chắc phải ở trọ đến mùng tháng mười được, chỉ là lừa gạt người thôi.”

      Thư Sinh khựng lại: “Có với nàng như thế ?”

      “Đúng mà.”

      Thư Sinh nhíu mày, lẩm bẩm : “Cái tên vô liêm sỉ này…”

      Chước Tử nắm chặt tay: “Để ta bắt lại đây!”

      Vừa liền lao đến phòng chữ Thiên, cho dù có là khách quý, nhưng nếu dám đe dọa Thư Sinh cũng thể tha thứ được! Chước Tử định lịch gõ cửa Thư Sinh đẩy tay mở toang cửa.

      Học trò kia ngồi trầm tư trước bàn, ngẩng đầu nhìn hai người họ, nhíu chặt mày, chưa đợi họ mở miệng nghi hoặc hỏi: “Hai vị… là ai?”

      (Tác giả: Chương tiếp theo, Thư Sinh cùng Chước Tử xuyên điều tra nhá!)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :